Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh
|
|
Chỉ thấy Lục Tiểu Thanh đang chạy ra đón tia chớp sắp đánh xuống kia, trên mặt vừa kích động vừa vui mừng, hoàn toàn không để ý đến Lý Quân Hiên đang ở phía sau điên cuồng hô, chạy vọt đến nghênh đón tia chớp đang đánh thẳng xuống, hồn nhiên quên mất nếu mình không quay trở về được, thì cái mạng này của mình còn giữ được hay không. Phía sau Lý Quân Hiên chậm vài bước, trái tim sợ hãi gần như muốn nhảy cả ra ngoài, không chút nghĩ ngợi nhảy lên muốn che chắn cho Lục Tiểu Thanh đang nghênh đón tia chớp từ trên không trung đánh xuống, bất đắc dĩ thân mình vẫn còn đang ở giữa không trung, chưa chạm tới được Lục Tiểu Thanh, thì đã thấy tia chớp thẳng tắp bổ vào trên đỉnh đầu Lục Tiểu Thanh, quang hoa lóng lánh, trong nháy mắt toàn bộ điện quang sáng chói vây quanh lấy Lục Tiểu Thanh, Lý Quân Hiên chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, thẳng tắp ngã xuống đất. Tia chớp chợt lóe lướt qua, Lý Quân Hiên chẳng quan tâm kiểm tra thân thể của mình, cố chấp chống toàn thân ê ẩm tê dại, chạy lại chỗ Lục Tiểu Thanh ngã xuống ở phía trước vài bước. “Tiểu Thanh, nàng đừng làm ta sợ, nàng vạn lần không nên làm ta sợ, Tiểu Thanh, Tiểu Thanh......” ôm lấy Lục Tiểu Thanh, Lý Quân Hiên bỗng nhiên cảm thấy có một luồng điện truyền tới, làm cho cánh tay tê rần, cắn chặt răng nâng đầu Lục Tiểu Thanh lên, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh mặt đen xì, mái tóc dựng đứng lên, giống như một bà mo, quần áo cháy đen bám vào thân thể, hai mắt nhắm nghiền. Lý Quân Hiên đã không còn cảm giác tim mình đang đập mạnh, run run khẽ đưa tay lên dò xét ở dưới mũi Lục Tiểu Thanh “Còn….còn thở, Tiểu Thanh, nàng cố gắng chịu đựng, ta mang nàng trở về, cố gắng chịu đựng.” Lý Quân Hiên lòng dạ rối bời, không để ý đến toàn thân mình cũng đang tê dại, bế Lục Tiểu Thanh lên, chân nam đá chân chiêu chạy khỏi chỗ đá ngầm. Mưa càng lúc càng lớn, xa xa truyền đến tiếng hô hoán, là bọn Hồng Ngọc đang đi tìm hai người bọn họ, Lý Quân Hiên vừa chạy vừa điên cuồng hét lên: “Tìm đại phu, nhanh đi tìm đại phu đến đây.” Mưa càng lúc càng lớn, hờ hững tạt vào mái hiên ngoài cửa sổ phòng của Lục Tiểu Thanh, từ ngoài cửa sổ nhìn vào, mọi người trong phòng ai nấy đều vẻ mặt lo lắng cùng kích động, nhìn bọn Hồng Ngọc nước mắt đầm đìa, đại phu thì lắc đầu không nói gì, Lý Quân Hiên đứng ở trong sân tâm càng lúc càng chìm xuống, chìm không thấy đáy, chìm làm cho chính mình cũng không biết có còn hay không. Đứng ở dưới mưa, Lý Quân Hiên giống như không cảm giác thấy từng hạt mưa đang quất lên người mình, ánh mắt lom lom nhìn vào mọi người đang bận rộn ở trong phòng, mưa theo tóc chảy xuống, toàn thân ướt đẫm nước mưa. Long Tử Vũ vội vàng đảm đương nhiệm vụ đi tìm tất cả đại phu nổi danh tới, lúc này cũng đã quay trở lại, thở hổn hà hổn hển, nhìn thoáng qua Võ Tu Cùng Lãnh Dương sắc mặt ngưng trọng, trong lòng ba người đều có cùng chung một suy nghĩ, chủ nhân nếu đã chết, không nói đến việc làm ăn này của bọn hắn sẽ hoàn toàn bị chặt đứt, mà bọn hắn tiết lộ nhiều cơ mật như vậy phải thu thập như thế nào mới thỏa đáng đây? Long Tử Vũ gật đầu với Lãnh Dương, Lãnh Dương trầm mặc không nói gì lập tức rời đi, Võ Tu cũng vội vàng bỏ đi, hai người chắc là đang đi chuẩn bị thu thập cục diện xấu vạn nhất sẽ xảy ra. Long Tử Vũ miễn cưỡng tiến vào tiểu viện, thấy Lý Quân Hiên một mình đứng ở trong sân, nhìn vào trong phòng Lục Tiểu Thanh, khuôn mặt thâm trầm không nhìn ra được là chàng đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt tăm tối, ngơ ngác đứng dưới mưa, nếu không phải vẫn còn nhìn thấy chóp mũi phập phồng, thì sẽ tưởng như một xác chết vô hồn mất. Long Tử Vũ không khỏi bước lên phía trước, đem chiếc ô xanh che trên đỉnh đầu hai người, thấy Lý Quân Hiên không cảm kích cũng chẳng phản đối, giống như là không nhìn thấy mình ở bên cạnh vậy, vẫn như trước đứng nguyên tại chỗ nhìn vào trong phòng, không khỏi nhẹ nhàng khẽ thở dài một hơi, nhìn những bóng người bận bịu đi đi lại lại ở bên trong phòng. Lan Tâm vẻ mặt lo lắng một bên lau hai má cho Lục Tiểu Thanh, một bên vội la lên: “Chuyện gì đã xảy ra? Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Tề quận vương không phải là vẫn luôn ở bên cạnh tỷ tỷ hay sao? Vì sao lại để cho tỷ tỷ bị sét đánh trúng thế này?” Bên cạnh Lý Quỳnh vừa đưa khăn mặt, vừa mấp máy môi muốn nói, lại không biết là nên nói cái gì bây giờ, trong lòng vừa lo lắng vừa khó hiểu, mắt thấy Lục Tiểu Thanh hôn mê bất tỉnh, trái tim cũng khẩn trương treo cao không kém mọi người ở đây. Hồng Ngọc coi như là bình tĩnh nhất bọn, lên tiếng hỏi đại phu: “Đại phu, thế nào rồi? Tỷ tỷ rốt cuộc thế nào rồi?” Vị đại phu nổi danh trong thành nửa đêm bị người ta trực tiếp lôi từ trong chăn ấm kéo đến đây, chỉ thấy hắn vẻ mặt khó hiểu, nhíu mày nói: “Quả thật rất khó nói, vị cô nương này tuy rằng bị sét đánh trúng, nhưng là thân thể giống như không bị thương tổn gì, chính là vì sao đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, aiz, lão phu cũng không biết nguyên nhân, có lẽ...... Có lẽ.......” Ngô Lệ Hoa đứng ở một bên thấy hắn ấp úng nửa ngày cũng không nói hết câu, không khỏi cả giận nói: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài, tất cả đều là một lũ vô dụng, một đám mà cũng không nhìn ra được bệnh trạng, nói chuyện thì ấp a ấp úng, các ngươi còn làm đại phu làm gì nữa, đi ra ngoài, đi ra ngoài.” Đại phu bị đuổi về phía sau, Lục Tụ nước mắt lưng tròng nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ? Khi nào thì tỷ tỷ mới tỉnh lại đây, cứ nằm bất động như thế này, tỷ tỷ, người muốn nằm bao lâu đây? Bọn muội biết ăn nói thế nào với Kình Quận vương cùng Tấn vương gia bây giờ?” Hồng Ngọc hít sâu một hơi, thấy Lý Quỳnh khẽ lay gọi rất nhiều lần mà Lục Tiểu Thanh vẫn không có phản ứng, hơn mười đại phu cũng không tìm ra được nguyên nhân, mạnh mẽ kìm nén không để rơi nước mắt, nói: “Đừng hoảng hốt, chúng ta không thể hoảng, chúng ta nếu hoảng, thì càng làm cho những người khác cảm thấy rối bời. Hiện tại thân thể của tỷ tỷ không bị thương, chúng ta không nên quá mức sốt ruột như thế, có lẽ ngày mai tỷ tỷ sẽ tỉnh lại.”
|
Ngô Lệ Hoa nắm chặt lấy tay Hồng Ngọc gật gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta phải bình tĩnh lại, ta nghĩ có lẽ là do bị sét đánh trúng nên thân thể tạm thời sẽ tê dại một lát, có lẽ tỷ tỷ nghe được những lời chúng ta nói, chính là không có cách nào để trả lời chúng ta mà thôi, nếu tỷ tỷ thấy chúng ta bối rối như thế này, trong lòng tỷ tỷ hẳn là rất lo lắng, chẳng phải đã làm rối loạn tỷ tỷ điều tức hay sao.” Mấy nữ tử ở trong phòng đều là những người thông minh lanh lợi, vừa nghe thấy hai người nói như vậy, trong lòng biết rõ là nói vậy để an ủi chính mình, bất quá cũng lấy lại bình tĩnh, nếu đại phu không tìm ra được nguyên nhân, thì mình có kích động cũng chẳng có ích gì, bình tĩnh lại có thể nghĩ ra được biện pháp khác. Trong phòng không còn thấy bóng dáng của một vị đại phu nào, năm nữ tử yên lặng đứng ở một bên, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Lục Tiểu Thanh đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường, Lục Tiểu Thanh bị sét đánh trúng, tóc dựng thẳng đứng giờ đã được chải xuống gọn gàng, trên mặt cháy đen cũng đã được lau sạch sẽ, một thân quần áo cơ bản đã bị cháy thành tro, cũng đã được đổi một bộ quần áo mới khác, hiện tại nhìn nàng như đang ngủ vậy, lẳng lặng nằm ngủ ở trên giường, mày hơi cau lại. Ngoài phòng mưa vẫn to chưa tạnh, mấy cây chuối tiêu ở trong vườn bị gió đánh vang lên tiếng sàn sạt, trong sân im ắng, Lý Quân Hiên vẫn đứng ở nơi đó, yên lặng hồi hộp nhìn trong phòng, không biết từ khi nào hai tay đã nắm chặt lại thành quyền, các đốt ngón tay nắm đến trắng bệch, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, một dòng máu từ ngón tay theo nước mưa chảy xuống mặt sân. Long Tử Vũ đứng ở bên cạnh muốn mở miệng nói chuyện, bất quá nhìn thấy vẻ mặt hồn bay phách lạc của Lý Quân Hiên, tay nắm chặt lấy cán ô, không có quấy rầy Lý Quân Hiên, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh, che ô giúp chàng. Vì ai sương gió tụ giữa khuya? Trong phòng, Lý Quỳnh bất giác ngẩng đầu lên, thấy Lý Quân Hiên mắt đỏ ngầu đứng ở trong mưa nhìn vào gian phòng, vẻ mặt cực kỳ tiều tụy, trong lòng cả kinh khẽ than: “Vì sao lại như vậy? Chưa đến một đêm, vì cái gì mà ca ca lại tiều tụy đến mức này?” Tinh tế đứng ở phía trước cửa sổ nhìn Lý Quân Hiên, thấy ánh mắt của chàng xuyên thấu qua người mình, xuyên thấu gian phòng này, xuyên thấu tất cả, ánh mắt của chàng chỉ nhìn vào Lục Tiểu Thanh đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường, ở trong mắt của chàng chỉ có Lục Tiểu Thanh. Lý Quỳnh đột nhiên hiểu được, ca ca tiều tụy không phải bởi vì ca ca không bảo vệ tốt được cho Tiểu Thanh tỷ tỷ, mà là, ca ca thích Tiểu Thanh tỷ tỷ, thích đến mức không biết sâu đậm bao nhiêu? Không biết yêu bao nhiêu? Không biết mất đi nàng sẽ thành ra bộ dạng gì? Nhìn Lý Quân Hiên giống như đột nhiên già thêm mấy tuổi, Lý Quỳnh quay đầu nhìn Lục Tiểu Thanh vẫn đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh như trước, trong lòng vừa kích động vừa chua xót, ca ca rốt cục đã tìm được nữ tử mà mình thích, nhưng là, Tiểu Thanh tỷ tỷ lại hôn mê bất tỉnh, nếu...... Nếu Tiểu Thanh tỷ tỷ vĩnh viễn không tỉnh lại, ca ca có phải hay không cũng không còn là ca ca của trước kia nữa, có phải hay không từ nay về sau ca ca sẽ trở thành người chết tâm? Tình, trong lúc vô tình đâm sâu vào; Ý, ở giữa lúc hiểu nhau mà sâu lắng; Yêu, ở một khắc này thức tỉnh. Ngoài phòng mưa gió, trong phòng mưa gió, bao nhiêu vẻ u sầu, bao nhiêu tình ý, tất cả đều quanh quẩn trên người đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường kia, một nữ tử kiên cường nhưng cũng yếu đuối, tinh quái nhưng cũng nhu hòa. Một đêm mưa gió, một đêm im lặng không ai lên tiếng nói chuyện, ánh mặt trời chậm rãi lộ ra ở phía chân trời, trời đã sáng. Trong phòng Ngô Lệ Hoa chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, trời đã sáng, một buổi tối đã qua đi, tâm trạng lại càng thêm lo lắng. Quay đầu nhìn thoáng qua Hồng Ngọc mắt hằn tơ máu giống mình, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng lại không biết là nên nói gì bây giờ? Lục Tụ ngồi ở chân giường, dựa vào khung giường nhìn Lục Tiểu Thanh, bên cạnh Lan Tâm đứng thẳng đưa lưng về phía mấy người, tuy rằng không nhìn thấy được vẻ mặt của nàng, nhưng từ hai vai đang run run kia có thể nhìn thấy được nàng đang vô cùng lo lắng. Chỉ có Lý Quỳnh là không chống đỡ được, nắm lấy bàn tay Lục Tiểu Thanh, ghé vào mép giường ngủ. Trong phòng yên tĩnh không có một chút sức sống, yên tĩnh đến mức khủng hoảng, yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy khó chịu, Hồng Ngọc nhìn thoáng qua mọi người sắc mặt ai cũng đều cực kỳ lo lắng, chống người đứng dậy, đang muốn nói chuyện, đột nhiên Lý Quỳnh đang ngủ cả kinh giật nảy mình, cấp tốc ngẩng đầu lên, hô lên đầy kinh ngạc : “Tỷ tỷ….tỷ tỷ vừa cử động, ta cảm giác được tỷ tỷ vừa cử động.” Vừa nói vừa cầm lấy tay của Lục Tiểu Thanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người nằm ở trên giường. Một đám người ở trong phòng kinh hi vội vàng bước đến bên cạnh giường, Lục Tụ run run cầm lấy tay của Lục Tiểu Thanh khẽ lắc lắc: “Tỷ tỷ, tỷ tỉnh lại đi, tỷ tỉnh lại đi.” Lan Tâm quỳ gối bên cạnh giường, vỗ nhẹ hai má Lục Tiểu Thanh: “Tỷ tỷ, tỉnh lại, tỉnh lại, đừng ngủ nữa.”
|
Hồng Ngọc cùng Ngô Lệ Hoa không nói lời nào, mắt nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường, thần sắc trên mặt vừa kích động vừa khẩn trương, một tiếng rên khẽ vang lên, đôi mắt đang nhắm chặt kia đột nhiên mở choàng ra, một người ngồi bật dậy, Lục Tụ không né kịp liền bị Lục Tiểu Thanh hung hăng đụng vào đầu một cái rõ đau, không thèm để ý đến cái trán đang đau, vẻ mặt vui mừng, cuống quít kinh hô: “Tỉnh, tỉnh, tỷ tỷ tỉnh rồi.” Lý Quân Hiên vẫn đứng lăng ngốc ở bên ngoài cửa sổ, nghe thấy thanh âm kinh hỉ từ trong phòng vọng tới, đột nhiên hai mắt sáng bừng, cả người trong nháy mắt tràn ngập sức sống, không còn trầm lặng, không còn vô thần như đêm qua nữa, thân hình vẫn đứng bất động bỗng nhiên rung rung, kiệt sức muốn bước nhưng chân run rẩy, bất động, trong tai nghe thấy lời nói kích động của mọi người, chân lại không nhấc lên nổi. Lục Tiểu Thanh vững vàng ngồi ở giữa giường, nhìn mấy nữ tử vì mình tỉnh lại mà vui mừng quá ứa cả nước mắt, trong đầu mơ hồ một lát, mới chậm rãi nhớ lại tất cả mọi chuyện hôm qua, aiz, mình bị ấm đầu nên mới dũng cảm quên mình tiến lên đón tia sét như vậy, khi tia sét đó đánh trúng mình, chỉ thấy toàn thân tê rần sau đó liền ngất đi, hiện tại cư nhiên vẫn còn ở nơi này, nói như vậy, mình...... mình không trở về được rồi, thật sự là không trở về được rồi. Mấy người nửa mừng nửa lo nhìn Lục Tiểu Thanh tỉnh lại, đã thấy nàng trợn mắt há hốc mồm ngồi ở trên giường, ánh mắt nhìn xa xa, vẫn không nhúc nhích, thật giống như là không có nhìn thấy người ở trước mặt mình vậy, Hồng Ngọc không khỏi nóng nảy, vội khẽ lay người Lục Tiểu Thanh: “Tỷ tỷ, tỷ đừng dọa muội, tỷ nói một câu đi, tỷ tỷ, tỷ nói gì đi chứ.” Mọi người ở bên cạnh lo lắng nhìn Lục Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh trong lòng đau xót, mình rốt cuộc vẫn không trở về được, chính tia chớp đã mang mình đến đây, nhưng tia chớp lại không thể mang mình quay trở lại, cả đời mình nhất định không thể quay trở lại với cha mẹ được nữa rồi, rốt cuộc không có duyên với thế giới mình được sinh ra, kiếp này khó có thể được gặp lại người nhà. Nước mắt chậm rãi theo hai má chảy xuống, một giọt lại một giọt rơi xuống tấm chăn tơ lụa, mấy người Ngô Lệ Hoa đều sửng sốt, lại đồng thời yên tâm, có thể khóc chứng minh người chính là người trước đây. Lan Tâm mắt hồng hồng lau lệ giúp Lục Tiểu Thanh, nói: “Tỷ tỷ, đừng khóc, có chuyện gì thương tâm hãy nói cho bọn muội nghe, bọn muội sẽ giúp tỷ tỷ nghĩ biện pháp, tỷ tỷ không nên cất giấu ở trong lòng, tỷ còn có bọn muội, còn có bọn muội mà.” Lục Tiểu Thanh mắt ngọc chuyển động nhìn Lan Tâm cùng chúng tỷ muội ai nấy đều mắt hồng hồng, hé miệng ra, đột nhiên phả ra một làn khí đen, yết ớt nói: “Ta không trở về được.” Thấy Lục Tiểu Thanh miệng phun khí đen, ở giữa còn mang theo mùi sét đánh, mọi người bị dọa nhảy dựng lên, sau lại thấy nàng còn có thể lên tiếng nói chuyện được, không khỏi tâm tình được thả lỏng vài phần, nhất thời ba chân bốn cẳng chiếu cố Lục Tiểu Thanh vừa mới tỉnh lại. Ngoài cửa sổ, Long Tử Vũ thấy mưa đã tạnh, gấp ô lại nhìn Lý Quân Hiên nói: “Tề quận vương, đi nghỉ ngơi một lát đi, Lục lão bản đã tỉnh lại chắc cũng không có vấn đề gì đâu.” Lý Quân Hiên gắt gao nắm chặt hai tay đến phát run, lắc đầu, giọng nói khàn khàn lại bình tĩnh: “Ngươi đi đi, ta muốn nhìn nàng, ta muốn được tận mắt nhìn nàng.” Nhưng là chân lại không nhấc lên nổi, trái tim bị treo ngược cuối cùng cũng được hạ xuống, vừa xúc động vừa vui sướng, Lý Quân Hiên muốn xông lên phía trước, nhưng bàn chân vẫn bất động không thể cử động nổi. Long Tử Vũ nhìn thoáng qua Lý Quân Hiên, sâu kín thở dài nói: “Không ngờ Quận vương lại chung tình với Lục lão bản như thế, cư nhiên lo lắng cho nàng đến bộ dạng này, nghĩ cũng đúng, chỉ có nữ tử như Lục lão bản mới xứng đôi với Quận vương ngài mà thôi.” Dứt lời, xoay người chậm rãi rời đi. Cánh cửa vẫn đóng chặt kia được mở rộng ra, Lục Tiểu Thanh chậm rãi đi ra, nhìn Lý Quân Hiên mặt không chút thay đổi đang nhìn mình, nhìn Lý Quân Hiên một thân ướt đẫm lại vẫn như cũ cố ý chờ ở ngoài cửa sổ, Lục Tiểu Thanh khẽ mỉm cười, bước từng bước một đứng nghiêm trang ở trước mặt Lý Quân Hiên, ngẩng đầu nhìn chàng, hiếm khi mới thấy nàng ôn nhu như vậy, mở miệng nói: “Đừng để bị cảm, trở về nghỉ ngơi đi.” Lý Quân Hiên cúi đầu nhìn Lục Tiểu Thanh trước mắt hoàn hảo không tổn hao gì, nhẹ nhàng gật gật đầu nói: “Được, nàng cũng đừng để bị mệt, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Lục Tiểu Thanh đáp ứng một tiếng, nhưng không bước đi, Lý Quân Hiên cũng không có rời đi, hai người cứ như vậy nhìn nhau. Sau một lúc lâu, Lục Tiểu Thanh hơi hơi xoay người muốn trở về phòng, Lý Quân Hiên đột nhiên duỗi hai tay ôm chặt lấy Lục Tiểu Thanh, nhấc đầu tỳ lên bả vai Lục Tiểu Thanh, nghẹn ngào nói: “Không được rời đi, không cho phép nàng rời đi, về sau nàng không được làm như vậy nữa, nàng có biết hay không, nàng làm ta sợ muốn chết, ta nghĩ đến một khắc kia ta sẽ mất đi nàng, rốt cuộc không còn được ôm nàng nữa, rốt cuộc không còn được nhìn thấy nàng, rốt cuộc không thể cùng nàng ở một chỗ được nữa, nàng có biết ta sợ hãi đến thế nào không, ta sợ hãi đến mức không dám bước vào trong phòng, sợ hãi thấy nàng vẫn chưa tỉnh lại, sợ hãi phải nghe thấy những lời không hay từ miệng đại phu, ta sợ hãi ta sẽ xúc động mà giết bọn họ mất, bởi vì… bởi vì bọn họ không cứu được nàng.” Lục Tiểu Thanh để mặc Lý Quân Hiên gắt gao ôm lấy mình, sau một lúc lâu mới chậm dãi đưa tay ra ôm lấy thắt lưng Lý Quân Hiên, thần thái cảm động, nhẹ giọng nói: “Sẽ không, về sau không bao giờ như thế nữa” “Nàng cam đoan, nàng cam đoan sẽ không có lần nữa chứ, ta chịu không nổi, thật sự là ta chịu không nổi. Ta hôm nay mới biết được nàng đối với ta quan trọng như thế nào, ta hôm nay mới biết được nếu mất đi nàng, trái tim của ta sẽ đau đớn thế nào, Tiểu Thanh, về sau không nên làm chuyện như thế này nữa, hứa với ta, về sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như thế này nữa.” Rõ ràng cảm giác được một mũi tên ấm áp bắn trúng, nhưng Lục Tiểu Thanh trong lòng vẫn đau xót, ngẩng đầu nhìn trời kiên định nói: “Ta cam đoan, ta cam đoan, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ làm chuyện dại dột như vậy nữa, đáp án ta muốn biết cuối cùng ta cũng đã biết được, tâm ta đã chết rồi, từ nay về sau, nơi này chính là nhà của ta, là thế giới của ta, là nơi mà Lục Tiểu Thanh vĩnh viễn không rời đi được” Lý Quân Hiên gắt gao ôm chặt lấy Tiểu Thanh, như là muốn đem nàng dung nhập vào trong thân thể vậy, Lục Tiểu Thanh không có nhíu mày cũng không có kêu đau, nhẹ nhàng ôm lại Lý Quân Hiên, hai người cứ như vậy cùng ôm nhau đứng ở trong sân, ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua tàu lá chuối chiếu lên người bọn họ, tựa như vì hai người trải lên một tầng kim quang, nhu hòa, hài hòa mà đẹp đẽ. Hồng Ngọc đứng ở cửa, trong mắt rưng rưng, nhìn hai người đang ôm nhau đứng ở trong sân, lệ trong mắt rốt cuộc chảy xuống, là cao hứng, là lo lắng, là thất vọng, là cảm động *********** [1]: nguyên văn Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân. Trong bài thơ Bả tửu vấn nguyệt – Nâng chén rượu hỏi trăng của Lý Bạch
|
Chương 87:Pháo hoa rực rỡ trời đêm
Mấy ngày kế tiếp, Long Tử Vũ trở về Dương Châu, tuy rằng làm hội trưởng diêm thương có thể tùy ý dừng lại ở một địa phương nào đó, nhưng dù sao cũng đã mấy tháng rồi chưa trở về, có một số việc vẫn là phải do đích thân hắn xử lý, còn có một việc vô cùng quan trọng, đó là Thạch Đầu đã nắm được toàn bộ bến tàu Dương Châu, không biết là hắn đã dùng cách gì mà trong có mấy tháng ngắn ngủi đã tận diệt toàn bộ bến tàu, hiện tại đã nắm toàn bộ bến tàu ở trong tay. Điều này biểu thị chuyện buôn bán muối lậu có thể bắt đầu hành động, Tiết Khánh sau khi ở Minh Châu tìm hiểu nghiệp muối kỹ càng xong, đã sớm quay trở về Dương Châu sắp xếp bố trí, hiện tại tiền tài cùng tư liệu trên bến tàu liên tục không ngừng truyền tới, tin tức còn nhiều hơn so với ngày xưa rất nhiều. Nhìn lực lượng của mình ở trên bến tàu càng lúc càng lớn mạnh, thủ hạ mà Thạch Đầu thu nhận cũng phải hơn một ngàn người, một bộ phận làm công việc khuân vác trên bến tàu, bên cạnh đó còn thiết lập một cơ cấu bí mật, âm thầm quan sát nếu có thế lực nào muốn uy hiếp đến việc làm ăn của bọn họ, thì bộ phận này sẽ ra tay dẹp ngay, tiến hành đồng bộ như thế, khó trách trong thời gian ngắn như vậy có thể dọn dẹp hết chướng ngại vật. Hồng Ngọc cũng bắt tay vào chuẩn bị chuyện mở tửu lâu, sau khi thỉnh giáo Lục Tiểu Thanh về việc vận hành và thao tác làm thịt nướng ra sao, liền mang theo Lan Tâm đi đến Minh Châu, tuy rằng hiện tại chỗ này cũng giáp với ranh giới Minh Châu, nhưng rốt cuộc cũng không phải là thành chính, nếu muốn mở tửu lâu, vẫn nên mở ở thành lớn là tốt nhất. Ngồi ở dưới gốc cây chuối tiêu ở trong tiểu viện, nhìn Ngô Lệ Hoa đang cầm ngân phiếu ba vạn lượng của mình, không khỏi đau lòng nói: “Tiết kiệm một chút, nhớ tiết kiệm một chút, tiền của ta cũng sắp cạn rồi.” Ngô Lệ Hoa thu ngân phiếu lại, cười nói: “Ai bảo tỷ tỷ vừa muốn mở bến tàu, vừa muốn buôn muối lậu, còn muốn mở tửu lâu nữa chứ, cùng một lúc muốn quản cả ba việc, tuy rằng ở trên bến tàu kiếm được nhiều tiền, nhưng là chịu không được sức ép, đương nhiên là muốn tỷ tỷ mang một chút bạc đi lo lót, sao hả? Nếu tỷ tỷ đau lòng vậy không làm nữa, như thế thì chúng tỷ muội cũng được nhàn hạ, muội đi gọi Hồng Ngọc trở về.” Vừa nói vừa cười nhìn vẻ mặt đau lòng của Lục Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh khẽ cắn môi trừng Ngô Lệ Hoa nói: “Luyến tiếc viên đạn vàng sẽ không bắn trúng Kim Phượng Hoàng, luyến tiếc đứa nhỏ sẽ không bắt được sói, vì tương lai tươi sáng của mình, ta trước hết nhịn đau chi ra một chút vốn vậy.” Ngô Lệ Hoa ha ha cười duyên thu sổ sách làm ăn trên bến tàu được chuyển đến đây lại, bên cạnh Lục Tụ tiến lên, bưng chén trà cười nói: “Tỷ tỷ đích thực là lão bản kiêu ngạo nhất, mọi việc đều có thủ hạ giúp tỷ lo nghĩ, tỷ chỉ phải động não nói vài lời, phân phó cụ thể phải làm như thế nào, làm cả đám bọn muội thật sự bận đến hoa mắt.” Lục Tiểu Thanh trắng mắt liếc Lục Tụ nói: “Muội đừng có mà một ngày nhàn rỗi, nhanh đi thương lượng với Mục đại thúc đi, ta cũng muốn có một chén canh từ ngư nghiệp trên biển.” Lục Tụ không nói gì nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh nói: “Tư tưởng của tỷ tỷ thật lớn, ngay cả Tề quận vương đều nói tỷ tỷ rất có dã tâm, được, được, được, tỷ uống chén trà này đi, muội đi ngay bây giờ đây.” Ngô Lệ Hoa mỉm cười nói: “Tỷ tỷ sợ là muốn ra tay từ những ngư dân, phải biết rằng hơn phân nửa ngư dân trong thiên hạ đều tập chung ở bến tàu Minh Châu này, nếu có được tâm của những ngư dân này, thì việc tóm gọn bến tàu Minh Châu sẽ dễ như trở bàn tay, hơn nữa nhân tiện còn thu được thêm ngư nghiệp hạng nhất, tỷ tỷ tính toán kỹ càng thật.” Lục Tiểu Thanh ha ha cười, tiếp nhận chén trà Lục Tụ đưa tới, nói: “Lợi nhuận thu được từ ngư nghiệp trước mắt còn nhìn không ra là cao bao nhiêu, bất quá bến tàu Minh Châu này có thể sánh bằng bến tàu Dương Châu, cực kỳ đáng giá, bến tàu này chính là cửa ngõ nối với đất liền, đây chính là hải cảng lớn, tuy rằng hiện tại có chút thua kém với Dương Châu, nhưng về sau tiền đồ lại là vô lượng, chỉ cần có hải cảng này, thì sẽ thu được vô tận tài vận.” Thấy Ngô Lệ Hoa cùng Lục Tụ vẫn chưa hiểu rõ lắm, Lục Tiểu Thanh cũng không nhiều lời nữa, hiện tại phần lớn thuyền chuyên chở vẫn phải đậu ở bên trong đất liền, chờ một ngày mình có được một đội thuyền, sẽ rời bến kinh thương thu về lợi nhuận, kỳ thật lúc đó có thể sánh được với trạm trung chuyển trên đất liền. Sau khi đã dặn dò xong, thấy mấy người bên cạnh đều tự động đi làm việc đã được giao, tạm thời sẽ không đến tìm mình nữa, biết vậy nên cảm thấy nhàm chán, lững thững đi đến phòng Lý Quân Hiên, cũng không gõ cửa, trực tiếp dùng chân đá văng cả cánh cửa. Đi vào cửa, thấy Lý Quân Hiên không có quay đầu lại, đang ở trước bàn cạnh cửa sổ vùi đầu làm gì đó, vừa cười vừa kêu lên: “Tiểu Thanh, nàng đã đến rồi, lại đây.” Tò mò bước đến gần, thấy Lý Quân Hiên đang vẽ tranh, giữa bức tranh là bờ biển xanh thẳm, có một nữ tử đang nửa nằm trên một tảng đá lớn, mà tảng đá kia lại đang nổi trên mặt biển, Lục Tiểu Thanh không khỏi cắn răng nói: “Lý Quân Hiên, huynh cư nhiên lại vẽ cái này, huynh có mưu đồ làm ta tức chết phải không?” Lý Quân Hiên đưa tay ra cầm lấy tay Lục Tiểu Thanh, vừa vẽ vừa cười nói: “Kỳ thật nàng không biết đây chính là kỳ ngộ trăm năm khó gặp hay sao? Nhìn nàng ngồi ở phía sau nổi trên mặt nước, cảnh đẹp như vậy cũng không phải là bất luận kẻ nào cũng đều có cơ hội gặp được.” “Điều này cũng đúng.” Lý Quân Hiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh đang nghiêm trang gật đầu, không khỏi ha ha cười nói: “Vẫn là chỉ thích nghe lời tán dương.” Vừa nói vừa thu bút lại, đứng thẳng người.
|
Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quân Hiên đã vẽ xong, chú ý nhìn, chỉ thấy nữ tử trong bức họa nửa nằm trên một tảng đá, dáng vẻ ngây thơ xinh đẹp, vẻ mặt mông lung, ý cười như ẩn như hiện ở bên khóe miệng, liếc mắt một cái nhìn lại mang theo sự nhàn nhã cùng thích ý, phía trên trời xanh mây trắng, phía dưới biển rộng mênh mông, phong lưu tiêu sái nói không nên lời. Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quân Hiên vẽ mình đẹp như vậy, không khỏi liên tục gật đầu nói: “Vẽ đẹp, ừm, ta thích, ngày mai dán bức họa này lên vách, treo trong phòng của ta, nhìn mình xinh đẹp như vậy, thật vừa mắt.” Lý Quân Hiên khẽ cười nói: “Không được, bức họa này sẽ được treo trong phòng của ta, không phải để đưa cho nàng.” Lục Tiểu Thanh lập tức trừng Lý Quân Hiên nói: “Huynh muốn thì huynh lại vẽ thêm một bức khác là được, sao lại muốn tranh cướp với ta? Không được, ta lấy bức họa này.” Lý Quân Hiên lắc đầu nói: “Bức họa này không được, nàng nếu muốn treo một bức họa trong phòng, ta sẽ vẽ cho nàng một bức khác, còn bức họa này không thể cho nàng được.” “Keo kiệt, một chữ để hình dung huynh: giả, hai chữ để hình dung: dối trá, ba chữ để hình dung: không ngay thẳng.” Lục tiểu Thanh đảo đôi mắt cực kỳ khó chịu, vì cứ nghĩ rằng mình thích cái gì là Lý Quân Hiên liền cho mình cái đó, đột nhiên lại không cho mình bức họa này. Lý Quân Hiên ha ha cười nói: “Nàng đó, được rồi, ta lại vẽ cho nàng một bức khác để nàng treo ở trong phòng mình vậy.” Lục Tiểu Thanh bị Lý Quân Hiên vẫn một mực lôi kéo tay, tò mò nhìn Lý Quân Hiên chỉ cần múa một vài nét bút là đã phác họa ra một hình dáng, không khỏi le lưỡi, nhìn động tác này có thể sánh bằng ngày đó mình ăn bớt ăn xén mực vẽ tranh ý chứ, không biết cao minh gấp bao nhiêu lần, lại xem vài lần, hình dáng đang vẽ kia rõ ràng là Lý Quân Hiên, chết tiệt, cư nhiên lại không vẽ mình. Không đợi cho nàng phát giận, Lý Quân Hiên buông bút lông, nhẹ nhàng đem tay nàng kéo xuống trước mặt bàn, thuận tay đặt bút lông vào trong tay Lục Tiểu Thanh, chính mình lại cầm lấy tay Lục Tiểu Thanh, dẫn dắt nàng vẽ tiếp lên bức tranh mới chỉ được phác họa vài nét. Lục Tiểu Thanh sửng sốt hỏi: “Làm gì vậy?” Một tay ôm lấy eo Lục Tiểu Thanh, một tay khẽ nắm lấy tay đang cầm bút của nàng, phía sau Lý Quân Hiên nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: “Bức họa vẽ ta, chỉ có nàng vẽ mới đẹp.” hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai của Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh chỉ cảm thấy trên tai hơi hơi ngứa, vội theo thói quen nghiêng đầu nâng bả vai lên gãi gãi, đầu mới nghiêng chưa chạm đến bả vai liền cảm thấy trên mặt vừa chạm phải vật gì đó mềm mại, ngước mắt lên liền nhìn thấy đôi con ngươi đen sâu kín của Lý Quân Hiên. Đôi mắt kia ở gần ngay gang tấc, ẩn chứa thật sâu tình ý, giống như mặt hồ nước nhu hòa, mùi nam tính nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, đôi môi đụng chạm phải gò má, vẫn như cũ dừng lại ở trên mặt, không khí trong lúc này cực kỳ mê tình. Lục Tiểu Thanh sửng sốt hai má đỏ lên, vội quay mặt đi, cả giận nói: “Còn không mau vẽ.” Phía sau Lý Quân Hiên nhẹ giọng cười, cánh tay ôm thắt lưng nàng càng ôm chặt hơn, tay phải dẫn dắt tay phải của Lục Tiểu Thanh, ở trên giấy nhẹ phác thảo, ánh mắt lại một khắc cũng không rời Lục tiểu Thanh đang bĩu môi, không biết là nàng tức giận hay là không tức giận. Lục Tiểu Thanh một bên bị Lý Quân Hiên dẫn dắt vẽ tranh, một bên liếc mắt nhìn thấy Lý Quân Hiên mỉm cười nhìn mình, má để kề sát với đầu vai mình, mỗi khi thở nhẹ đều cảm nhận được hơi thở ấm áp phả gần ngay trong gang tấc, không khỏi vừa tức giận, vừa khó hiểu, Lý Quân Hiên từ khi nào lại trở nên dụ hoặc thế này? Một chữ, một ánh mắt, một câu nói, một động tác đều lộ ra rõ ràng là có tình ý với mình, Lý Quân Hiên bây giờ với Lý Quân Hiên của ngày xưa như là hai người khác nhau vậy, lúc nào cũng khiêu khích mình, đúng, chính là khiêu khích, nếu không phải là khiêu khích thì hắn làm ra vẻ thân mật như vậy làm gì? Hơn nữa một chút cũng không tránh hiềm nghi, tùy thời tùy chỗ đối đãi với mình thật giống như là người hắn sủng ái nhất vậy, tuyệt không để ý đến người khác nói cái gì, tuy rằng cầm tay, ôm eo với mình thì không có vấn đề gì cả, nhưng người cổ đại chẳng phải là sống rất kín đáo hay sao? Cái gì phi lễ chớ động, phi lễ chớ nhìn, làm thế này thì còn gì là lễ nữa? Không giống, rất không giống với lúc trước, Lý Quân Hiên này bị trúng tà rồi. Bất quá mình cũng rất thích cảm giác này, thật ấm áp, thật ôn nhu, ôn nhu đến nỗi mình không muốn rời khỏi vòng ôm ấm áp này. Sau khi mình đã hoàn toàn buông tha cho hy vọng trở về, hoàn toàn mở rộng trái tim mình, đây chính là cảm giác tuyệt vời đầu tiên tràn ngập vào trong lòng. Đang muốn lại liếc mắt nhìn trộm Lý Quân Hiên một cái, đã thấy chàng cũng vừa vặn đang nhìn mình, trong mắt tràn ngập ý cười nhìn mình, Lục Tiểu Thanh không khỏi mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói: “Nhìn cái gì vậy? Có cái gì đẹp đâu, tự huynh vẽ đi, ta không vẽ nữa, hừ.” Vừa nói vừa dùng sức đẩy Lý Quân Hiên ra, vội vàng bỏ chạy. Nghe phía sau truyền đến tiếng cười ha ha, Lục Tiểu Thanh không khỏi ảo não giậm chân, sao lại thế này? Trước kia chỉ có mình bắt nạt hắn, hiện tại ngược lại mình lại là người chạy trốn, đáng giận, nhất định là do không có mọi người ở bên cạnh mình, cho nên mình mới yếu thế như vậy, đợi ngày bọn Hồng Ngọc trở về, lại đến thu thập hắn. Ngày hôm sau, Lục Tụ mang theo Hắc Tử cùng Lưu Hải Hoa đến đây, Lưu Hải Hoa vẻ mặt tươi cười ngọt ngào đi theo phía sau Hắc Tử, Lục Tiểu Thanh thấy tiểu nha đầu ngày đó giờ cư nhiên lại trở nên có hương vị của nữ nhân, không khỏi vẻ mặt gian trá cười nói: “Hắc Tử, nói cho chúng ta biết, đệ như thế nào thương Hải Hoa nhà đệ?”
|