Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh
|
|
Chương 19: Vận Khí Thật Tốt
Lục Tiểu Thanh nhất thời dời đi mục tiêu, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Quân Hiên, nhưng Lý Quân Hiên vẫn như cũ thản nhiên cười nói: “Chỉ có ngươi mới kém tôn trọng người khác như vậy.” Lục Tiểu Thanh tức giận nhưng không làm gì được, chỉ đứng một chỗ trừng mắt nhìn Lý Quân Hiên, nửa ngày mới đột nhiên nói: “Đi theo ngươi có gì tốt?”Lý Quân Hiên nhẹ phe phẩy quạt giấy nói: “Có người kết bạn đã là ưu việt.”Lục Tiểu Thanh nhướng mi nói: “Ngươi có thể nói rõ hơn một chút được không?”Lý Quân Hiên gấp quạt giấy lại, nghiêm mặt nói: “Trên đường nào thấy dọc ngang,Khen chê chỉ thấy đen vàng trông ra. [1]. Ta biết có thể nói ra quyết đoán cương nghị như vậy, ngươi không lo lắng lời đàm tiếu của nhân gian mà không từ thủ đoạn chỉ điểm người khác như vậy sao? Ngươi chẳng lẽ không biết, ngươi nói một câu, sau đó tất là một hồi gió tanh mưa máu hay sao?”Lục Tiểu Thanh lạnh nhạt nói: “Ta mặc kệ, nửa vời như thế không bằng giải quyết dứt khoát. Còn có, ngươi nói chuyện không sảng khoái một chút nào cả, nói chuyện vòng vo, cũng chỉ có muội muội của ngươi tốt hơn, cá tính ngay thẳng thanh thoát, muốn nói cái gì là nói hết cái đó.” Nói xong, một phen lôi kéo Lý Quỳnh, hướng phía trước mà đi, phía sau Lý Quân Hiên thản nhiên cười nói: “Khá lắm, giải quyết dứt khoát, cư nhiên nhìn thấu đáo như thế, ngươi làm ta nổi lên hứng thú.”“Tiểu Thanh tỷ, ừm, tiểu ca, ngươi một thân nam trang thế này thật đẹp mắt, còn tiêu sái hơn so với ca ca của ta.” Lý Quỳnh vẻ mặt hâm mộ nhìn theo Lục Tiểu Thanh thử y phục xong, từ trong điếm đi ra, sùng bái nhìn không chớp mắt.Chỉ thấy Lục Tiểu Thanh một thân áo dài màu xanh da trời, mặt trên còn có cái đai lưng màu trắng, tóc phiêu tán cho ra phía sau, một phần khác được buộc cao cao, thêm một cái khăn trùm đầu màu trắng ngà, trong tay là một cây quạt giấy vẽ phong cảnh sơn thủy nhẹ nhàng vung lên, môi hồng răng trắng, tuấn tú phi phàm, làm người ta cảm thấy như cực phẩm nhân gian. “Ta biết ta lớn lên rất suất, ta tuyệt đối tự mình hiểu được điều đó.” Làm vẻ mặt đứng đắn, Lục Tiểu Thanh liếc mắt nói với Lý Quỳnh.“Ôi trời, có ai lại tự biên tự diễn như thế không kia chứ, còn không có đỏ mặt nữa, ca, huynh xem nàng kìa.”Lý Quân Hiên cười nhưng không nói, quạt giấy trong tay nhẹ lay động, cùng Lục Tiểu Thanh đứng cùng một chỗ với nhau, làm cho quán may mặc này trở thành một phong cảnh đẹp đẽ thanh tịnh. Chỉ thấy Lý Quân Hiên ngọc thụ lâm phong, cả người tản ra khí chất nho nhã cao quý, mà Lục Tiểu Thanh dung mạo tuấn mỹ lại mang theo ba phần tà khí, thân mình đơn bạc tăng thêm một tia âm mị, mi gian khóe mắt cười tiêu sái lại ngả ngớn, nam trang làm cho người ta có một loại cảm giác nói không nên lời, chính là loại tà ác mà xinh đẹp.Tài tử giai nhân lui tới cửa hàng may mặc đều phải ghé mắt nhìn lại, ánh mắt bới móc thiếu sót của những phụ nhân lớn tuổi, ánh mắt ngượng ngập của những tiểu cô nương. Lục Tiểu Thanh khóe miệng vẽ lên một nụ cười mỉm, cố ý vô tình hướng các nàng nháy mắt mấy cái, lập tức nhiệt độ không khí xung quanh tăng lên vùn vụt, mặc kệ là đại cô nương, tiểu cô nương hay là người đẹp hết thời, tất cả đều đỏ mặt, theo bản năng quay đầu đi, lại lén lút quay lại nhìn trộm, trên mặt vừa hồng vừa vui, thần thái thẹn thùng vô hạn.Lục Tiểu Thanh cười ha ha, thật là đắc ý, phe phẩy quạt giấy lay, bước nhanh đi ra phía bên ngoài cửa hàng. Phía sau Lý Quân Hiên buồn cười lắc đầu, cũng đi theo. Lý Quỳnh khó hiểu đuổi kịp bên cạnh nói: “Tiểu ca, đây là làm sao vậy? Ngươi phát bệnh thần kinh à?” Lục Tiểu Thanh vừa nghe thiếu chút nữa giẫm phải chân, xoay người căm tức nhìn Lý Quỳnh.“Đây không phải là Quân Hiên huynh sao? Ha ha, không nghĩ tới ở trong này lại gặp được lão huynh, huynh nhưng rất tiêu dao a~.” Một thân tài tử khôi ngô, nam tử trẻ tuổi diện mạo đôn hậu, vẻ mặt tươi cười đi lên đón đường.Lý Quân Hiên mỉm cười nói: “Thì ra là Ngô hiền đệ.” Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quân Hiên gặp người quen, liền dừng lại cước bộ, xoay người lại nhìn.“Cái gì Ngô hiền đệ với không hiền đệ, nghe rất là khách khí, trực tiếp gọi ta Chi Hạo là được rồi, chẳng lẽ Quân Hiên huynh xem ta là người ngoài sao?” Ngô Chi Hạo bất mãn nói.
|
Chương 19: Vận Khí Thật Tốt
Lục Tiểu Thanh nhất thời dời đi mục tiêu, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Quân Hiên, nhưng Lý Quân Hiên vẫn như cũ thản nhiên cười nói: “Chỉ có ngươi mới kém tôn trọng người khác như vậy.” Lục Tiểu Thanh tức giận nhưng không làm gì được, chỉ đứng một chỗ trừng mắt nhìn Lý Quân Hiên, nửa ngày mới đột nhiên nói: “Đi theo ngươi có gì tốt?”Lý Quân Hiên nhẹ phe phẩy quạt giấy nói: “Có người kết bạn đã là ưu việt.”Lục Tiểu Thanh nhướng mi nói: “Ngươi có thể nói rõ hơn một chút được không?”Lý Quân Hiên gấp quạt giấy lại, nghiêm mặt nói: “Trên đường nào thấy dọc ngang,Khen chê chỉ thấy đen vàng trông ra. [1]. Ta biết có thể nói ra quyết đoán cương nghị như vậy, ngươi không lo lắng lời đàm tiếu của nhân gian mà không từ thủ đoạn chỉ điểm người khác như vậy sao? Ngươi chẳng lẽ không biết, ngươi nói một câu, sau đó tất là một hồi gió tanh mưa máu hay sao?”Lục Tiểu Thanh lạnh nhạt nói: “Ta mặc kệ, nửa vời như thế không bằng giải quyết dứt khoát. Còn có, ngươi nói chuyện không sảng khoái một chút nào cả, nói chuyện vòng vo, cũng chỉ có muội muội của ngươi tốt hơn, cá tính ngay thẳng thanh thoát, muốn nói cái gì là nói hết cái đó.” Nói xong, một phen lôi kéo Lý Quỳnh, hướng phía trước mà đi, phía sau Lý Quân Hiên thản nhiên cười nói: “Khá lắm, giải quyết dứt khoát, cư nhiên nhìn thấu đáo như thế, ngươi làm ta nổi lên hứng thú.”“Tiểu Thanh tỷ, ừm, tiểu ca, ngươi một thân nam trang thế này thật đẹp mắt, còn tiêu sái hơn so với ca ca của ta.” Lý Quỳnh vẻ mặt hâm mộ nhìn theo Lục Tiểu Thanh thử y phục xong, từ trong điếm đi ra, sùng bái nhìn không chớp mắt.Chỉ thấy Lục Tiểu Thanh một thân áo dài màu xanh da trời, mặt trên còn có cái đai lưng màu trắng, tóc phiêu tán cho ra phía sau, một phần khác được buộc cao cao, thêm một cái khăn trùm đầu màu trắng ngà, trong tay là một cây quạt giấy vẽ phong cảnh sơn thủy nhẹ nhàng vung lên, môi hồng răng trắng, tuấn tú phi phàm, làm người ta cảm thấy như cực phẩm nhân gian. “Ta biết ta lớn lên rất suất, ta tuyệt đối tự mình hiểu được điều đó.” Làm vẻ mặt đứng đắn, Lục Tiểu Thanh liếc mắt nói với Lý Quỳnh.“Ôi trời, có ai lại tự biên tự diễn như thế không kia chứ, còn không có đỏ mặt nữa, ca, huynh xem nàng kìa.”Lý Quân Hiên cười nhưng không nói, quạt giấy trong tay nhẹ lay động, cùng Lục Tiểu Thanh đứng cùng một chỗ với nhau, làm cho quán may mặc này trở thành một phong cảnh đẹp đẽ thanh tịnh. Chỉ thấy Lý Quân Hiên ngọc thụ lâm phong, cả người tản ra khí chất nho nhã cao quý, mà Lục Tiểu Thanh dung mạo tuấn mỹ lại mang theo ba phần tà khí, thân mình đơn bạc tăng thêm một tia âm mị, mi gian khóe mắt cười tiêu sái lại ngả ngớn, nam trang làm cho người ta có một loại cảm giác nói không nên lời, chính là loại tà ác mà xinh đẹp.Tài tử giai nhân lui tới cửa hàng may mặc đều phải ghé mắt nhìn lại, ánh mắt bới móc thiếu sót của những phụ nhân lớn tuổi, ánh mắt ngượng ngập của những tiểu cô nương. Lục Tiểu Thanh khóe miệng vẽ lên một nụ cười mỉm, cố ý vô tình hướng các nàng nháy mắt mấy cái, lập tức nhiệt độ không khí xung quanh tăng lên vùn vụt, mặc kệ là đại cô nương, tiểu cô nương hay là người đẹp hết thời, tất cả đều đỏ mặt, theo bản năng quay đầu đi, lại lén lút quay lại nhìn trộm, trên mặt vừa hồng vừa vui, thần thái thẹn thùng vô hạn.Lục Tiểu Thanh cười ha ha, thật là đắc ý, phe phẩy quạt giấy lay, bước nhanh đi ra phía bên ngoài cửa hàng. Phía sau Lý Quân Hiên buồn cười lắc đầu, cũng đi theo. Lý Quỳnh khó hiểu đuổi kịp bên cạnh nói: “Tiểu ca, đây là làm sao vậy? Ngươi phát bệnh thần kinh à?” Lục Tiểu Thanh vừa nghe thiếu chút nữa giẫm phải chân, xoay người căm tức nhìn Lý Quỳnh.“Đây không phải là Quân Hiên huynh sao? Ha ha, không nghĩ tới ở trong này lại gặp được lão huynh, huynh nhưng rất tiêu dao a~.” Một thân tài tử khôi ngô, nam tử trẻ tuổi diện mạo đôn hậu, vẻ mặt tươi cười đi lên đón đường.Lý Quân Hiên mỉm cười nói: “Thì ra là Ngô hiền đệ.” Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quân Hiên gặp người quen, liền dừng lại cước bộ, xoay người lại nhìn.“Cái gì Ngô hiền đệ với không hiền đệ, nghe rất là khách khí, trực tiếp gọi ta Chi Hạo là được rồi, chẳng lẽ Quân Hiên huynh xem ta là người ngoài sao?” Ngô Chi Hạo bất mãn nói.
|
Lý Quân Hiên như trước tươi cười không thay đổi nói: “Được, được, ta đây liền trực tiếp gọi ngươi Chi Hạo.”Ngô Chi Hạo vui vẻ nói: “Có thế chứ, Quân Hiên huynh có vẻ rất nhàn nhã, có hứng đến dạo Tô Châu này. Quân Hiên huynh nếu không xem ta là người ngoài, Chi Hạo cả gan hỏi một câu, huynh khi nào thì quay về Dương Châu?”Lục Tiểu Thanh tà tà cười, các cô nương chung quanh nhìn thấy mà mắt choáng váng, cúi đầu ở bên tai Lý Quỳnh nói: “Đúng là một tên đánh rắn tùy gậy [2], ca ca của ngươi sẽ bị cuốn lấy.”Lý Quỳnh nghe Lục Tiểu Thanh nói cảm thấy rất thú vị, thấp giọng cười nói: “Người nọ là con của thủ phủ Dương Châu, cùng ca ca cũng có chút giao tình, tỷ yên tâm, ca ca của muội nếu không hứng thú, mặc cho ai cũng mời không nổi.”Lý Quân Hiên vẫn là trăm năm không thay đổi biểu tình nói: “Tô Châu phong cảnh tốt, làm người ta lưu luyến quên về.” Lục Tiểu Thanh nhất thời hèn mọn nói: “Ca ca của ngươi thật dối trá mà, rõ ràng nói muốn thuê thuyền đi Dương Châu, hiện tại lại đả khởi đến Thái Cực [3], cừ thật, dối trá xuyên lục địa.”Lý Quỳnh khó hiểu nói: “Cái gì là đả khởi đến Thái Cực?”“Ngươi không hiểu à, dù sao vẫn là ca ca ngươi, hừ hừ, xem ra cũng không phải là thứ tốt gì a.”“Ai nói ca ca muội không tốt chứ, tỷ không được nói lung tung, ca ca muội là người tốt.” Lý Quỳnh nhất thời bất mãn nói.Lục Tiểu Thanh xoa xoa môi nói: “Được, được, ca ca ngươi là tốt nhất, đi thôi.” Lý Quỳnh hài lòng gật đầu cười rộ lên, hai người ở bên cạnh nhỏ giọng nghị luận, Ngô Chi Hạo vội hỏi: “Quân Hiên huynh, Tô Châu luôn luôn ở tại nơi này không chạy thoát được đâu, muội muội ta hai ngày nữa sẽ công khai chọn rể, Quân Hiên huynh, dù thế nào huynh cũng nên đi tham gia, mặc kệ như thế nào, huynh đến chính là đã cho Ngô gia chúng ta mặt mũi. Quân Hiên huynh, Tô Châu này qua hai ngày vẫn là như thế, chúng ta về Dương Châu trước được không? Bản thân ta đã trì hoãn không ít thời gian, hôm nay ra cửa hàng là muốn về, không nghĩ tới ở trước cửa hàng nhà mình lại gặp được huynh, đây là duyên phận, Quân Hiên huynh, huynh cần phải cho Ngô gia chúng ta một chút mặt mũi, mau cùng ta quay về Dương Châu nha.”Ở một bên, Lục Tiểu Thanh nghe rõ ràng, nhỏ giọng nói: “Công khai chọn rể a~, muội tử của hắn, tiểu thư của Ngô gia kia trông thế nào? Mà lại dùng biện pháp gì để công khai tuyển rể?”Lý Quỳnh nói: “Nữ tử Ngô gia này muội đã thấy, trông rất xinh đẹp, còn những phương diện khác muội cũng không biết. Về phần cách công khai chọn rể sao, chính là ném tú cầu đó, ô, tỷ sao lại giống như không biết thế hả?”Lục Tiểu Thanh giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo: “Ta là từ vùng nông thôn rất xa, rất xa đến mà, không biết quy củ này nọ của thành phố lớn.” Lý Quỳnh vừa nghe vậy cũng không để ý đến nữa, nói: “Ca ca muội lần này đi ra chính là bởi vì không muốn tham gia cái vụ chọn rể kia, Ngô gia tiểu thư tuy rằng xinh đẹp, nhưng ca ca muội không thích, nếu chúng ta ở Dương Châu, chắc chắn không thể thoát được bị nhà bọn họ mời đi tham gia cuộc kén rể, mà tú cầu kia lại không có mắt, ai biết nó hướng chỗ nào đến, nếu rơi trúng trên người, không cưới người ta, đấy không phải là làm xấu thanh danh người khác sao? Cho nên ca ca muội liền bỏ đi, hắc hắc, muội biết ca ca đang tính cái gì, đem huynh ấy ngăn chặn, vì thế ca ca không có biện pháp liền đem theo muội cùng đi. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp hắn, ha ha, ca ca muội vận khí thật tốt.”Lục Tiểu Thanh thầm nghĩ: “Ngươi thật thành thật, ta còn không có hỏi, ngươi liền một hơi nói hết, thật đúng là cô gái đáng yêu.”Lý Quân Hiên trầm ngâm một chút nói: “Lần này đi, mục đích không phải vì du sơn ngoạn thủy, mà là thay phụ thân ta đi điều tra chút việc, trước mắt còn chưa rõ ràng, nếu hiện tại trở về, trước mặt cha ta không biết ăn nói làm sao đây.”Ngô Chi Hạo nhất thời vội la lên: “Lý nào lại thế? Lý nào lại thế?”Lục Tiểu Thanh mắt ngọc vừa chuyển, tà khí cười ngắt lời: “Lý huynh, việc điều tra nghe ngóng này mặc dù quan trọng, nhưng hạnh phúc cả đời của cô nương nhà người ta lại càng trọng yếu hơn, huynh có thể được cái này mất cái khác mà? Ta nói huynh này, đi trước, đi sau đều chỉ là đến điều tra, dù sao thời gian còn nhiều, cũng không cấp bách lắm, đừng buông tha cho hạnh phúc của chính mình.” Dứt lời, vẻ mặt thành khẩn nhìn Lý Quân Hiên, trong bụng lại cười sung sướng, ai bảo ngươi đùa giỡn ta, hiện tại ta cũng muốn xem ngươi chống đỡ ra sao.Lúc này Ngô Chi Hạo mới thấy Lục Tiểu Thanh cùng Lý Quỳnh bên cạnh, bình tĩnh nhìn Lý Quỳnh vài lần, mặt lộ kinh ngạc nói: “Ngươi là Lý gia…….” Cũng là người làm ăn, đầu óc mau lẹ, thấy Lý Quỳnh mặc nam trang, vài từ vừa ra khỏi miệng, liền lập tức được ngăn lại.Mắt thấy Lý Quỳnh cùng Lục Tiểu Thanh thân mật đứng ở một chỗ, Lục Tiểu Thanh vừa rồi lại lên tiếng giúp mình, lập tức vài bước tiến đến trước mặt Lục Tiểu Thanh cùng Lý Quỳnh nói: “Gặp qua Lý gia huynh đệ.” Quay đầu lại hướng về Lục Tiểu Thanh, vẻ mặt tươi cười nói: “Vị công tử này xưng hô như thế nào?”Lục Tiểu Thanh ôm quyền nói: “Không dám, tại hạ Lục Tiểu.”___________________[1]: nguyên văn là: nhãn tiền đạo lộ vô kinh vĩ, Bì lí xuân thu không hắc hoàng: trong bài vịnh con cua của Tiết Bảo Thoa trong Hồng Lâu Mộng. Tr này nhiều điển tích trong Hồng lâu Mộng qua * chấm chấm mồ hôi* [2]: đánh rắn tùy gậy ý là xem xét thời cơ, thuận theo tình thế mà có những hành động đúng đắn, khôn ngoan để đạt được mục đích[3]: đả khởi đến Thái cực: có nghĩa là đã đạt được tới cấp bậc cao nhất trong Thái cực quyền, hay có thể nói là bình tĩnh xoay chuyển mọi việc theo chiều hướng khác một cách nhuần nhuyễn.
|
Chương 20: Có tiền mua tiên cũng được
Ngô Chi Hạo vẻ mặt tươi cười nói: “Thì ra là Lục huynh, Lục huynh nói rất đúng, còn nhờ Lục huynh giúp tiểu đệ việc này đó.”Lục Tiểu Thanh vẻ mặt cười cười nói: “Đâu có, đâu có” Hai ngón tay lại động đậy, không ngừng ma sát. Hắc hắc, ngươi là Dương Châu thủ phủ, có thể giúp ngươi, trước tiên lấy phí vất vả đã. Ngô Chi Hạo thấy động tác sau của Lục Tiểu Thanh liền ngẩn người, lập tức mặt cười nở hoa, rất nhanh rút mấy tờ giấy từ trong tay áo ra, xem cũng không xem qua, liền nhét vào tay Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt sáng lạn, tươi cười thu vào trong lòng. Bên cạnh Lý Quỳnh nhìn thấy rõ ràng, dở khóc dở cười nói: “Các ngươi đây là...?”Lục Tiểu Thanh lôi kéo Lý Quỳnh, thì thầm vào tai: “Đừng nói, đừng nói, xem ta đem ca ca muội trở về.” Lý Quỳnh nhãn tình sáng lên, cũng nhỏ giọng nói: “Tỷ nếu có bản lĩnh khuyên ca ca muội trở về Dương Châu, muội coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy”“Một lời đã định” Lục Tiểu Thanh nhấc chân đi đến chỗ Lý Quân Hiên, Lý Quân Hiên vẫn mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh cùng Lý Quỳnh kề tai nói nhỏ, thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tà ác, tươi cười tiêu sái lại đây, vẻ tươi cười trên mặt chàng lại càng sâu.Lục Tiểu Thanh đi ra phía trước, cái gì cũng chưa nói, duỗi tay ra ôm lấy cánh tay Lý Quân Hiên nhỏ giọng nói: “Về Dương Châu” Lý Quân Hiên không nghĩ tới Lục Tiểu Thanh lại thẳng thắn đến nói trực tiếp, trên mặt ý cười nồng đậm, cũng nhỏ giọng trả lời: “Không trở về” Lục Tiểu Thanh nhướng mi nói “Thật sự không trở về?”Lý Quân Hiên cũng bắt chước Lục Tiểu Thanh nhướng mi nói: “Thật sự không trở về”.Thấy Lục Tiểu Thanh cúi đầu, Lý Quân Hiên lại nói: “Nàng là một cô nương nha, sao lại ôm tay nam tử thế này, mau buông tay, đừng tự làm hỏng danh dự của nàng”. Tiếng nói vừa dứt, Lục Tiểu Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt buồn bã chực khóc, hốc mắt trong suốt nước mắt lăn qua lăn lại, vẻ mặt ai oán, đáng thương.Lý Quân Hiên đột nhiên nhìn thấy Lục Tiểu Thanh bày ra bộ dáng này, trước là hoảng sợ, sau vừa chuyển miệng khẽ cười nói: “Tiểu quỷ, nàng lại muốn làm gì?”Lục Tiểu Thanh trên mặt ngày càng buồn bã, nước trong mắt tùy thời đều có khả năng chảy xuống, miệng lại nói: “Nếu huynh không về, ta liền ra phố gào khóc, nói huynh bắt nạt ta, ta là một thư sinh yếu đuối, bị huynh bội tình bạc nghĩa, hiện tại huynh gặp lại người quen liền vứt bỏ ta.”Lý Quân Hiên ngẩn người, sau cong khóe môi lên nói: “Nàng muốn làm như thế thật sao? Nếu nàng thật muốn làm như thế, ta sẽ không cản nàng, nàng là người thú vị như vậy, ta cũng không từ chối lấy nàng làm vợ đâu”Lần này đến Lục Tiểu Thanh ngẩn ra, rồi đột nhiên khóe miệng tươi cười, trong mắt rưng rưng, khóe miệng lại cười, nói không nên lời, cũng nói không ra tốt đẹp, môi anh đào khẽ mở, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Đừng quên hiện tại ta là nam tử, nếu huynh muốn lấy ta, như vậy chẳng phải là đoạn tụ sao. Ta nghĩ Dương Châu thủ phủ mời huynh còn phải khách khí, khẳng định thể diện nhà huynh không nhỏ, ta là vô danh tiểu tốt thì không sao cả, chỉ sợ Ngô Chi Hạo trở về loan tin, hắc hắc, không phải là huynh không còn đường về Dương Châu hay sao”Lý Quân Hiên nghe vậy, cười càng vui nói: “Suy nghĩ rất thấu đáo”Lục Tiểu Thanh khẽ cười nói: “Vậy về hay không về đây?”Lý Quân Hiên nhìn Lục Tiểu Thanh, tuy nàng trong mắt có lệ, nhưng khóe miệng lại ẩn ý cười, nói: “Nếu nàng muốn ta trở về, vậy thì trở về đi.”Ánh lệ trong mắt Lục Tiểu Thanh thu về rõ nhanh, hé miệng nói: “Coi như huynh thức thời”. Rồi xoay người hướng Lý Quỳnh và Ngô Chi Hạo vung tay lên, thần khí nói: “Đi, về Dương Châu”. Đại công tử họ Ngô kinh hỉ, xông về phía trước dẫn đường. Lý Quỳnh vẻ mặt tò mò cùng kinh ngạc chạy đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh hỏi: “Tỷ dùng biện pháp gì vậy? Lại còn thuyết phục được ca ca”. Lục Tiểu Thanh, liên tục quạt quạt, thần thái kiêu ngạo nói:? “Phật dạy không thể nói”Lý Quỳnh một bên phùng má nói: “Ca ca, huynh xem nàng kìa”. Lý Quân Hiên khẽ cười nói: “Muội đừng đấu với nàng, muội không phải là đối thủ của nàng đâu”Mấy người cùng đi, nói nói cười cười, không bao lâu liền đến bến tàu Tô Châu, trên bến tàu có một con thuyền kim bích huy hoàng đang neo đậu.“Thật là một chiếc thuyền lớn” Lục Tiểu Thanh không khỏi sợ hãi than.
|
Lý Quân Hiên nhướng mày mỉm cười, nhìn Lục Tiểu Thanh nói: “Ngô gia là thủ phủ Dương Châu, tơ lụa ở Giang Nam chỉ sợ phần lớn đều là của nhà bọn họ, một con thuyền như thế này chẳng đáng kể gì.”Ngô Chi Hạo cười ha ha không ngừng nói: “Quân Hiên huynh chê cười rồi, Ngô gia ta giàu có, cũng không lọt được vào trong mắt huynh, nhìn khắp Giang Nam, Quân Hiên huynh cao quý không kể hết.” Lục Tiểu Thanh không kiên nhẫn nghe hai người thổi phồng nhau, lôi kéo Lý Quỳnh rất nhanh đi lên thuyền.Thuyền chia làm hai tầng, tầng dưới là nơi ở của thủy thủ, chưởng đà, sai vặt, nha hoàn, tầng trên mới là nơi ở của chủ tử, Lục Tiểu Thanh không biết rõ ràng, lôi kéo Lý Quỳnh đi về phía tầng dưới, Lý Quỳnh thấy Lục Tiểu Thanh không biết quy củ, vừa tức giận vừa buồn cười kéo Lục Tiểu Thanh lại, đi hướng về phía tầng trên, lúc này Lý Quân Hiên cùng Ngô Chi Hạo đang đi ở phía trước.Ngô Chi Hạo đi hai bước lên trước, vén rèm cửa tầng trên nói “Trương huynh, Bạch huynh, nhìn xem ai đến này”Bên trong vang lên âm thanh hào sảng: “Ngô huynh, huynh lại gặp gỡ được vị huynh đệ nào sao, ta xem nào, ồ, Lý đại công tử, là huynh, ôi, thất kính, thất kính, mau, mau, mời vào bên trong ngồi.”Một người khác mỉm cười nói: “Hóa ra là Lý huynh, Cơn gió nào đưa huynh đến đây, mau, mời ngồi”Hai người đi ở phía sau, còn chưa vào đến trong sảnh, Lục Tiểu Thanh nghe Lý Quân Hiên nói: “Khách khí, khách khí, hai vị huynh đệ mau ngồi xuống, không cần khách khí với ta như vậy.”Từng bước bước vào trong phòng, gặp một bạch diện thư sinh tươi cười nói: “Lý huynh đã nói như vậy, chúng tôi tôn kính không bằng tuân lệnh.”Một người khác dáng người hơi thấp bé một chút, nhưng là một nam tử tráng kiện, ha ha cười nói: “Nếu đều là huynh đệ, đương nhiên không cần khách khí.”Ngô Chi Hạo cũng nói: “Khó mới gặp được vận khí tốt, ở Hàng Châu gặp được Trương huynh cùng Chi huynh, ở Tô Châu lại gặp được Quân Hiên huynh, đúng là có duyên, nếu đã có duyên như vậy, mọi người còn khách khí làm gì”Tên này khá lắm, cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi liền mang cả phường nhuộm đến, mặt cũng thật là dày, Lục Tiểu Thanh nhìn hai người trong sảnh, bĩu môi. Thấy hai người kia chỉ lo nói chuyện cùng Lý Quân Hiên, Lục Tiểu Thanh liền lôi kéo Lý Quỳnh tự tìm chỗ ngồi cho bản thân, ngồi vào một trong hai cái ghế dựa bên trong. Lý Quỳnh thấy Lục Tiểu Thanh nghênh ngang ngồi ở ghế trên, không khỏi liếc mắt cười trộm một cái, nàng đã ngồi xuống bên cạnh.Bạch diện thư sinh liếc mắt thấy Lục Tiểu Thanh tự nhiên ngồi ở trên vị trí chủ vị, sắc mặt không khỏi có hơi chút biến đổi, sau lại khôi phục như thường, nói với Ngô Chi Hạo: “Ngô huynh, hai vị này là ai?”Ngô Chi Hạo lúc này cũng nhìn thấy Lục Tiểu Thanh ngồi ở chủ vị phía trên, lập tức nhìn thoáng qua Lý Quân Hiên, sau cười nói: “Hai vị này là bằng hữu của Quân Hiên huynh”Cụ thể hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể nói như thế. Lục Tiểu Thanh thấy trong sảnh bốn người đều quay sang nhìn nàng, không khỏi quay sang hỏi Lý Quân Hiên: “Làm sao vậy?” Lý Quân Hiên nhịn cười trả lời: “Không có gì” Rồi đi đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh ngồi xuống.Ở trong sảnh, chủ vị nên là Ngô Chi Hạo ngồi, nhưng Lý Quân Hiên thân phận tôn quý, trong sảnh để một cái bàn cho mọi người ngồi xung quanh, vị trí của chủ và khách cũng tương đương nhau, vốn là Lý Quân Hiên ngồi ở vị trí chủ, nhưng Lục Tiểu Thanh đâu có biết vị trí của chủ và của khách, chỉ thấy chỗ ngồi gần nơi mình đứng nên ngồi xuống. Ba người kia thấy Lý Quân Hiên chỉ ngồi ở một bên Lục Tiểu Thanh, làm họ tưởng Lục Tiểu Thanh so với Lý Quân Hiên còn có thân phận cao quý hơn, liếc nhau mà không dám nhiều lời, nên tự đi ngồi ở các vị trí xung quanh.Sau khi ngồi vào chỗ của mình, nam tử tráng kiện lại đứng lên, chắp tay nói với Lục Tiểu Thanh: “Tại hạ là Bạch Mạc, gia phụ làm Tư mã ở Dương Châu, dám xin thỉnh giáo tôn hạ xưng hô như thế nào?” Bạch Mạc này thấy Lục Tiểu Thanh ngông nghênh ngồi vào ghế chủ vị, mà Lý Quân Hiên lại cười nhường cho, vì thế lời nói đối với Lục Tiểu Thanh rất là tôn kính.Lục Tiểu Thanh nghe Bạch Mạc nói có vẻ nho nhã, mà chức quan Tư Mã cũng không biết rõ ràng lắm, nhưng nghe thì cũng hiểu hai chữ xưng hô, đứng dậy đáp: “Ta họ Lục, Lục Tiểu”. Nam tử tên Bạch Mạc khẽ nhíu mày không nói, Bạch Mạc này báo họ, tên, gia cảnh, tương đối mà nói Lục Tiểu Thanh cũng nên tự giới thiệu như vậy, nhưng Lục Tiểu Thanh lại hoàn toàn xem nhẹ.Lý Quân Hiên biết Bạch Mạc đang suy nghĩ gì, mỉm cười nói “Tiểu huynh đệ này của ta không phải xuất thân quan lại, không hiểu quy củ, các ngươi thông cảm một chút”
|