Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu
|
|
Kết quả là, các loại cầu xin, sau khi đợi cho gần như mỗi người đều lên tiếng, Mộ Dung Tô mới nhìn về hướng Phong Huyết Lân: "Không biết hoàng nhi. . . . . ."
"Hoàng thượng, vương gia đã đồng ý với bổn vương phi, kiếp này dung nhan chỉ cho một mình bổn vương phi xem." Cổ Nhược Phong lành lạnh nói ra một tiếng, nhưng mà ánh mắt không cho cự tuyệt!
Mặc dù nàng không biết tại sao hôm qua lúc đám cưới Mộ Dung Tô còn tàm tạm, mà hôm nay lại biến thành một người khác, không ngừng gây khó dễ, nhưng, muốn khi dễ nàng và Phong Huyết Lân, thật xin lỗi, không có cửa đâu!
"Huyết Vương phi, chẳng lẽ ngươi muốn giấu riêng dung nhan của Huyết Vương gia? Diện mạo của một vương gia há lại để cho ngươi nói không cho phép cho người khác nhìn thì không cho người khác nhìn?" Nữ tử toàn thân màu vàng nhạt ngồi đối diện với Thục Phi, nói chuyện ôn nhu, giọng nói cũng rất bình thản, nhưng lời này cũng làm cho người trong cuộc không còn lời nào để nói.
Đáng tiếc, nàng gặp phải Cổ Nhược Phong, từ khi mười tuổi đã nhìn hết thê lương, da mặt đã sớm tập luyện đến mức dầy hơn cả Vạn Lý Trường Thành rồi.
“Vậy thì sao? Chàng là phu quân của ta, chàng nguyện ý làm như vậy, nếu như ngươi có bãn lĩnh, cũng có thể. . . . . ." Lời nói ra khỏi miệng so với cô gái kia còn muốn ôn nhu hơn ba phần, nhưng trong hoa có kim! Ngươi có bản lãnh, cũng có thể kêu Mộ Dung Tô suốt đời này chỉ cho một mình ngươi thấy dung nhan đi!
Nữ tử áo vàng chán nản, lại len lén nhìn về phía Mộ Dung Tô ngồi ở trên cao, nếu như, nếu như hoàng thượng. . . . Trong lòng không khỏi có chút tưởng tượng.
Một câu nói, ngay tức khắc tất cả các nữ tử đều đem ánh mắt tập trung đến trên người nữ tử mặc áo vàng kia, lúc này nhìn đến vẻ mặt của nữ tử áo vàng, cả đám đều âm thầm mai phục gai nhỏ, nghĩ tới sau này sẽ làm cho nàng ta khó chịu như thế nào, dám nghĩ muốn độc chiếm hoàng thượng!
Phong Huyết Lân dịu dàng mỉm cười lại mang hài hước nhìn Cổ Nhược Phong: "Không ngờ nàng lại ra tay."
Lúc này Cổ Nhược Phong mới bất tri bất giác ý thức được, bởi vì một câu nói của nữ tử áo xanh, mình lại mở miệng giải vây cho Phong Huyết Lân! Mình không phải là đến xem trò vui sao?! Đúng, chính là đến xem trò vui, vì muốn nhìn thấy trò vui đặc sắc hơn, cho nên hiện tại vẫn không thể để Phong Huyết Lân xảy ra chuyện!
"Tốt lắm!" Mộ Dung Tô nhìn đại điện, trong mắt lóe lên một tia bất mãn, một đám nữ nhân vô dụng!
"Hoàng nhi, trẫm dẫn con đi gặp một người." Mộ Dung Tô đi xuống, thân thiết nói. Dẫn con đi gặp. . . . . .
|
NÀNG PHI ĐIÊN CỦA VƯƠNG GIA KHÁT MÁU Tác giả: Vong Xuyên Tứ Nguyệt Chương 33: Trong Thâm Cung Có Mỹ Nhân Ads Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đi theo phía sau Mộ Dung Tô và Tuyết Hàm, cả đám cung phi đi ở cuối cùng, một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía hành cung.
Cổ Nhược Phong khẽ híp mắt nhìn bóng lưng của Mộ Dung Tô, trong lòng hơi lo lắng, vung tay lên bảo toàn bộ tứ quỷ Si Mị Võng Lượng đi dò xét.
Mộ Dung Tô, Cổ Nhược Phong ta đã từng nói, người ức hiếp Huyết Vương, trả lại gấp trăm lần, người đả thương Huyết Vương, đáp lại gấp nghìn lần! Nếu như ông thật sự gây tổn thương cho hắn, thì ta bảo đảm sẽ khiến cho ông sống không bằng chết!
Phong Huyết Lân thấy Cổ Nhược Phong nghiêm mặt, thì biết là nàng đang lo lắng cho mình. Rốt cuộc Mộ Dung Tô muốn dẫn mình đi gặp người nào, đều không có ai biết được, thế nhưng người kia tuyệt đối không phải là người bình thường!
"Phong Nhi, nàng có sợ không?" Ngữ điệu thoải mái, hoàn toàn không giống cách xử sự của người trong cuộc, hắn không muốn nhìn thấy sắc mặt nàng trở nên u ám, hắn chỉ hi vọng cuộc sống sau này của nàng luôn luôn không buồn không lo!
Hắn biết nàng muốn tìm cây đại thụ tốt để hóng mát, nàng lười, nàng thích vơ vét của cải, nhưng mà, nàng làm tất cả là vì hắn, hắn đều thấy rõ tất cả trong mắt, hơn nữa còn khắc vào trong lòng! Những thứ nàng bỏ ra vì hắn là thật tâm, vậy hắn thì sao?
Cả đời này, hắn chỉ muốn cưng chiều một mình nàng, cho nàng tất cả, giống như nàng muốn tặng cho hắn cả thế giới. Mặc dù cho đến nay hắn vẫn không hiểu vì sao nàng lại nhận định mình, không ràng buộc trả giá, giúp hắn ngăn cản tất cả ức hiếp, giễu cợt.
Điều duy nhất hắn biết là tại thời điểm đó mình không hề có chút ích lợi gì để cho nàng, hơn nữa còn có khả năng sẽ mang lại cho nàng một đống phiền toái và nguy hiểm vô tận.
Cổ Nhược Phong, nàng phải biết, ngay tại giây phút nàng nắm tay ta, thì ta chỉ thuộc về nàng, mà nàng, cũng nhất định chỉ thuộc về ta! Cho dù sau này có thể nàng sẽ làm tổn thương ta, hại ta, phản bội ta... thì ta cũng sẽ không buông tay!
Cổ Nhược Phong nghiêng đầu vốn định đáp lời hắn, nhưng lại cảm thấy hơi thở của Phong Huyết Lân có chút biến hóa, con ngươi máu đỏ âm tình bất định. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Cổ Nhược Phong đã hiểu được suy nghĩ của hắn, điều này khiến nàng không khỏi buồn cười. Nàng bước tới gần hắn một chút, gần như là vừa cắn lỗ tai của Phong Huyết Lân vừa nói chuyện: "Chàng thế mà lại nghĩ rằng ta sẽ phản bội chàng sao... chẳng lẽ chàng là đứa ngốc à?"
Giọng điệu trêu chọc, nhưng chỉ trong nháy mắt đã kéo hồn Phong Huyết Lân về, nhìn nụ cười của Cổ Nhược Phong có mấy phần hài hước không thể so với khóe miệng khẽ cong của hắn, đáy lòng đột nhiên trở nên mây tan trăng sáng. Đúng vậy, mình thật đúng là một đứa ngốc, sao lại nghĩ tới vấn đề như vậy chứ! Ngay lúc mình bị người khác ức hiếp thì nàng sẽ giống như một con nhím xù lông, miệng lưỡi sắc bén, xuống tay vô tình, nàng như vậy thì sao có thể tổn thương mình chứ, lại càng không thể nào phản bội mình.
Nhưng mà. . . . . . "Sao nàng biết là ta đang suy nghĩ cái gì?" Hắn có loại năng lực này, nhưng mà phải đối diện với đôi mắt của người khác, hơn nữa cũng chỉ có thể nhìn thoáng qua ký ức của người khác như cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.
"Ta cũng không biết, dường như chỉ cần ta nhìn vào đôi mắt của chàng là có thể khẳng định được chàng đang nghĩ cái gì." Rất kỳ quái, gần như là chỉ cần liếc mắt là có thể hiểu được cảm giác của hắn, hơn nữa thời gian sử dụng càng lúc càng ngắn, nhưng mà tình huống như thế lại chỉ có thể có tác dụng với hắn, thật là khiến cho người ta tò mò và thất vọng mà!
"Chẳng lẽ. . . . . ." Trong mắt Phong Huyết Lân tràn ngập ý cười, tiến lại gần Cổ Nhược Phong, "Phong Nhi yêu ta rồi sao?"
Hung hăng liếc Phong Huyết Lân một cái: "Không thể nào!" Trả lời rất nhanh, nhưng lại càng có vẻ như đang chột dạ. Cổ Nhược Phong quay đầu nhìn về phía khác, hiện tại nàng đối mặt với Phong Huyết Lân cũng có chút không khống chế được nhịp tim của mình, thật sự là một hiện tượng kỳ quái!
"Tới rồi." Mộ Dung Tô dừng chân lại trước cửa một tòa cung điện, giống như đang do dự, hoặc còn có cái gì khác, âm thanh trầm thấp giống như tiếng chuông cổ.
Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ngẩng đầu lên, lập tức thấy cung điện này không hề xa hoa mà khắp nơi đều lộ ra khí chất lịch sự tao nhã cung điện, ở bên trong. . . . . . sẽ là người phương nào?
"Các nàng chờ ở bên ngoài đi! Hoàng nhi, theo trẫm vào trong." Mộ Dung Tô nói với Phong Huyết Lân rồi khẽ liếc hắn một cái. Ánh nhìn này, rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu hàm nghĩa, chỉ sợ cũng chỉ có chính bản thân Mộ Dung Tô mới biết rõ.
Phong Huyết Lân dắt tay Cổ Nhược Phong cùng đi theo Mộ Dung Tô vào trong, Mộ Dung Tô cũng chỉ há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, con ngươi sáng tối bất định làm cho không ai có thể điều tra ra được.
Càng đi sâu vào bên trong, Cổ Nhược Phong càng lo lắng, nhịp tim càng lúc càng nhanh, rốt cuộc là ai, mà lại khiến cho nàng bất an như vậy!
"Chủ tử." Tứ quỷ Si Mị Võng Lượng đã quay lại, nhưng khi Cổ Nhược Phong nhìn về phía bọn họ thì cũng chỉ thấy họ bất đắc dĩ lắc đầu, người kia, bọn họ cũng không biết rốt cuộc nàng là người phương nào!
Đối với những chuyện không nắm rõ, từ trước tới nay Cổ Nhược Phong đều luôn áp dụng phương pháp binh đến tướng chặn, thế nhưng hôm nay nàng lại phát hiện mình có chút hốt hoảng, là bởi vì hắn sao?
Dọc đường đi, Cổ Nhược Phong hoàn toàn không có tâm tư ngắm nhìn phong cảnh trên đoạn đường này như thế nào, cánh cửa đại điện từ từ mở ra, giống như mở ra cánh cửa chính của một trang lịch sử vừa dầy vừa nặng, thứ ở bên trong, làm cho người ta run sợ!
Cổ Nhược Phong giương mắt nhìn, nữ nhân, là một nữ nhân, đã ba mươi mấy tuổi, nhưng dung mạo lại giống như mới chỉ hai mươi mấy, sống an nhàn sung sướng, dung mạo tuyệt mỹ, trong mắt là tình yêu nồng đậm!
Dáng người yểu điệu, lười biếng nằm ở trên tháp mĩ nhân, ánh mặt trời từ cửa sổ lọt vào phòng, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như ngọc, tỏa ra một vầng ánh sáng màu vàng thật mỏng, giống như mộng ảo không gần thực tế.
Ba người họ đến đây giống như quấy rầy sự nghỉ ngơi của nàng, đôi mắt dần dần mở ra, đó là một ánh nhìn lấp lánh trần đầy tinh thần phấn chấn như ngôi sao nhấp nháy, nhìn thấy Mộ Dung Tô bước vào, nàng ta lập tức đứng dậy từ trên nhuyễn tháp, thướt tha bước đến, quả là phong tình: "Sao hôm nay Hoàng thượng lại nhớ tới thiếp mà đến đây vậy?"
"Trẫm dẫn người tới cho nàng nhìn một chút." Mộ Dung Tô cũng lộ ra sự dịu dàng hiếm thấy, giống như cực kỳ yêu thích người nữ tử trước mắt, bước lên phía trước kéo nàng ta vào trong lồng ngực của mình, đổi lại một tiếng thét kinh hãi của người nữ tử kia: "Hoàng thượng!"
"Ha ha, ái phi như vậy là xấu hổ sao?" Giọng điệu trầm thấp không nói hết được sự hấp dẫn, người tình thì thầm bên tai, nhưng lại cố tình để cho Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân nghe thấy!
Người nữ tử kia liếc Mộ Dung Tô một cái, có thẹn thùng, có tức giận, có triền miên, có. . . . . .
"Nhìn một chút xem." Dẫn dắt tầm mắt của nàng ta nhìn về phía Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong.
"Sao hôm nay Hoàng thượng lại dẫn người tới đây? Thật đúng là hiếm thấy!" Nàng ta giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam tử đeo mặt nạ nửa bên mặt và một nữ tử tuyệt sắc với dung mạo chỉ có hơn chứ không kém mình, mười ngón tay của hai người này đan xen vào nhau, rất dễ nhận thấy họ là một đôi yêu nhau.
"Hai người này là ai vậy?" Trong đôi mắt sáng thoáng qua một chút khó hiểu, một chút nghi ngờ, hơn nữa còn có một chút đố kỵ với Cổ Nhược Phong, nữ tử kia, sắc đẹp cực kỳ mê hoặc lòng người! Nàng ta tự thấy mình đã là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ này, hai mươi năm như một, luôn ở trong thâm cung, dung nhan dường như không hề thay đổi, cõi đời này, lại còn có người đẹp hơn mình tới ba phần, chủ yếu hơn chính là khí chất trên người nàng, là thứ mà mình vĩnh viễn cũng không thể nào có được!
Kể từ sau khi nhìn thấy nữ tử trong cung điện này, dường như tâm tình của Mộ Dung Tô rất tốt, ông ôm cả nàng vào lòng rồi tiến về trước vài bước: "Ái phi nàng đoán xem."
"Hoàng thượng!" Nữ tử kia bắt đầu làm nũng, sắc mặt thoáng thay đổi: "Ngài không phải là không biết, đã rất lâu rồi Lan Nhi không bước ra khỏi cung điện này, sao có thể biết hai người này là ai chứ!"
"Ha ha, ái phi thật là nghịch ngợm, tốt lắm, trẫm nói cho nàng biết! Đây chính là…" Mộ Dung Tô nở một nụ cười quỷ dị.
Cổ Nhược Phong chỉ cảm thấy trong lòng rơi xuống mấy tiếng "Lộp bộp", đáy lòng trầm xuống, đó là một loại khủng hoảng trước nay chưa có. . . . . .
|
NÀNG PHI ĐIÊN CỦA VƯƠNG GIA KHÁT MÁU Tác giả: Vong Xuyên Tứ Nguyệt Chương 34: Ta Muốn Mạng Của Nàng Ta Ads "Hoàng Nhi…" Mộ Dung Tô nhìn về phía Phong Huyết Lân, khóe miệng nở nụ cười cực kỳ hiền lành, giống như người phụ thân nhà dân chúng bình thường, " Tới bái kiến mẫu phi của con đi."
"Bái kiến mẫu phi của con đi."
"Bái kiến mẫu phi của con đi."
"Bái kiến mẫu phi của con đi."
Một câu nói ong ong quanh quẩn trong đầu ba người, nữ tử này, là mẫu phi… của Phong Huyết lân. . . . . .
"Hoàng thượng!" Sắc mặt của nữ tử kia lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, không thể tin được, có mừng rỡ, có kích động, có hốt hoảng. . . . . .
Phong Huyết Lân lập tức trừng lớn mắt, hắn biết người Mộ Dung Tô muốn hắn gặp khẳng định là người có thân phận đặc biệt, thế nhưng hắn thật sự không ngờ rằng lại đặc biệt như vậy!
Gương mặt tuyệt mỹ của Cổ Nhược Phong đã hoàn toàn đã tối đen, được, được, được lắm! Rất tốt, Mộ Dung Tô! Thế nhưng lại giữ cho nàng ta một mạng như vậy! Trong đêm hạ sinh Phong Huyết Lân, bởi vì khó sinh nên mẫu phi của hắn đã chết, chuyện này người trong thiên hạ đều biết!
Liếc mắt nhìn nữ tử đang trong trạng thái khiếp sợ kia, nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nàng ta cũng không hề ít hơn Phong Huyết Lân, người này 89% là Lan Phi rồi. Cổ Nhược Phong lo lắng liếc mắt nhìn Phong Huyết Lân, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy!
Phong Huyết Nân nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên lộ ra chút ý cười, nắm chặt tay Cổ Nhược Phong, ý bảo mình không có việc gì. Mẫu phi sao? Hình như hắn vẫn còn nhớ một ít chuyện. . . . . .
"Ta nhớ, mẫu thân của ta bởi vì khó sinh nên đã chết rồi." Đúng rồi, hình như hắn đã quên, hắn còn vác trên vai một cái tội danh khắc mẹ! Chỉ bởi vì những năm gần đây bọn họ đặc biệt chú ý tới bản tính khát máu của hắn.
Cổ Nhược Phong nhìn sắc mặt gần như không có chút biến hóa của Phong Huyết Lân, trong lòng thoáng bình tĩnh, nàng tin hắn sẽ tự mình xử lý tốt, nàng quay lại nghiêm túc quan sát nữ tử ở đối diện một lần nữa.
Dung mạo của Lan phi quả thật cũng xem như là tuyệt đại phong hoa rồi, vậy mà so với Phong Huyết Lân, vẫn còn kém một chút, ngay cả đường nét hình dáng của hai người họ cũng có vài phần không giống nhau, khó trách trước đó nàng và Phong Huyết Lân đều không thể đoán ra thân phận của nữ tử này.
Mộ Dung Tô nghe thấy lời nói của Phong Huyết Lân thì híp mắt lại tỏ ý không vui, có phải là vị Hoàng tử này của ông được dung túng quá rồi hay không!
Lan phi lui về sau một bước nhỏ: "Con. . . . . . Con là. . . . . ." Trong con ngươi chợt lóe lên một tia áy náy. . . . . .
"Láo xược!" Mộ Dung Tô nhìn thấy nét mặt của Lan phi, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng, nổi giận với Phong Huyết Lân.
"Tại sao bây giờ mới nói cho ta biết?" Kỳ thực Phong Huyết Lân hoàn toàn không muốn hỏi vấn đề này, thật ra là bởi vì hắn thấy hôm nay Cổ Nhược Phong chạy tới đây nhưng lại không xem được kịch hay gì, đã như vậy, sao hắn có thể để cho nàng mất hứng quay về chứ?
"Hôm nay con vào cung tạ ơn. . . . . ." Ánh mắt Mộ Dung Tô thoáng lóe lên, dù ông âm hiểm xảo trá thông minh vô thượng, nhưng hiện tại cũng thể không tìm được một lý do, tên Huyết Vương này, từ khi nào đã thay đổi trở nên nói chuyện sắc bén như thế!
"Trong lễ đại hôn hôm qua cũng không thấy bà ấy trình diện." Vậy hôm nay vào cung tạ ơn gì đó cũng không cần tới chỗ của bà ta.
"Đó là bởi vì hôm qua thân thể của mẫu phi con khó chịu."
"Nhưng mà, hình như ngay cả sự tồn tại của ta bà ấy cũng không biết." Càng không cần nói gì tới chuyện đại hôn?
Vốn tưởng rằng Phong Huyết Lân muốn chuyển đề tài nên Mộ Dung Tô âm thầm vui mừng nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó đã bị đánh về nguyên hình, sắc mặt lại càng không thể dùng cụm từ ‘biến thành màu đen’ là có thể hình dung được.
"Dù nói thế nào thì nàng cũng là mẫu phi thân sinh của con!" Mộ Dung Tô không vòng vo với Phong Huyết Lân nữa, ông chỉ còn cách chủ động nhảy ra, nắm chắc đề tài, thì mới có thể dẫn dắt người khác đi theo ý mình!
"Vậy sao, sinh ra ta, rồi lại vứt bỏ ta, vị mẫu phi đó có hình dạng như thế này sao?" Phong Huyết Lân gằn từng câu từng chữ đả kích không chút lưu tình, nụ cười trên mặt không đến mức hoàn mỹ nhưng cũng không có một chút sơ hở nào, giống như người đang nói chuyện không hề có quan hệ với hắn.
Cổ Nhược Phong nhíu mày một cái, nhẹ nhàng kéo tay Phong Huyết Lân, trong mắt nhuộm ý lo lắng, hắn. . . . . .
Mỉm cười đáp lại nàng để nàng yên tâm. Cả đời này của hắn, người hắn nhận định chỉ có Cổ Nhược Phong, phụ hoàng mẫu phi gì đó, đối với hắn mà nói còn không bằng phù vân. Bắt đầu từ giây phút bọn họ vứt bỏ hắn, đánh hắn, bóp cổ hắn, chém hắn, đốt hắn, giết hắn, ngay tại giây phút đó, toàn thân nhuộm máu, xương cốt bị đục khoét đến đau đớn, quan hệ huyết thống của bọn họ đã sớm tận, ơn sinh thành đều đã tiêu tan!
"Con. . . . . ." Lan phi rưng rưng nước mắt, quả là một cảnh tượng thê lương tuyệt vời! Nàng ta nhìn ra được, đây là một nam tử ưu tú, tao nhã, tuyệt đối không thua kém vị Hoàng thượng đứng bên cạnh mình! Đó chính là hoàng nhi chết yểu ra đời trong đêm Huyết Nguyệt của mình!
Phong Huyết Lân nhìn khuôn mặt thê lương, ánh mắt rưng rưng của vị Lan phi kia, khóe miệng cuối cùng cũng cong lên thành nụ cười giễu cợt, đè nén âm thanh truyền thẳng về phía Cổ Nhược Phong: "Đêm đó, bà ta cũng là một trong số những người muốn giết ta."
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại vang dội trong đầu Cổ Nhược Phong, tay nàng khẽ run, dù nàng tự nhận là mình đã nhìn hết tang thương của thế gian, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến một người mẫu thân sẽ xuống tay với đứa con ruột mình vừa mới sinh ra! Cho dù có phải chịu hết mọi sự phỉ nhổ của người trong thiên hạ, nhưng đã làm mẫu thân, không phải là nên dùng hết cả đời để bảo vệ con mình sao?
Huống chi, Phong Huyết Lân vừa sinh ra đã có trí nhớ! Như vậy thì thật tàn nhẫn biết bao!
Vị nữ tử trước mắt này, nhìn nàng như không buồn không lo, không có tâm kế, thế nhưng lại ác độc thủ lạt đến mức này! Trong tình huống lúc đó, nếu không phải vì bảo hộ địa vị trong cung của mình, thì sao lại có thể "Đại Nghĩa Diệt Thân" như thế!
Lan phi, nguyên danh là Ôn Vận Lan, là nữ tử trong một gia tộc nhỏ được Mộ Dung Tô mang về trong chuyến du ngoạn phương Nam, sủng ái có thừa, chỉ mới một năm đã sinh hạ được Phong Huyết Lân, dân chúng đồn rằng nàng ta bất hạnh vì khó sinh mà chết. Nhưng hôm nay xem ra, là Mộ Dung Tô đã giấu nàng ở trong thâm cung này, tầng tầng bảo vệ, cho dù là những vị cung phi kia cũng không biết được người ở bên trong rốt cuộc là ai! Mười tám năm qua gần như là giam cầm để bảo vệ hơn nữa còn liên tục giữ vững sủng ái, vị Lan phi này có thể nói là vô tư!
Mà Phong Huyết Lân, gặp phải biết bao nhiêu khi dễ vũ nhục, đi qua biết bao nhiêu nhấp nhô khó khăn, một mình liếm láp vết thương đau đớn, nào có ai an ủi? Lúc đối mặt với sự khát máu khác thường, hắn đã phải sợ hãi như thế nào? !
Trong nháy mắt, vốn dĩ Cổ Nhược Phong đối với Lan phi chỉ như vân đạm phong khinh, nay đã trở nên tràn đầy hận ý!
Kiếp trước Cổ Nhược Phong nàng từng oán rất nhiều người, nhưng chỉ từng hận người chú ruột đã giết chết cha mẹ ruột của mình, kiếp này, vốn tưởng rằng sẽ không còn ai có thể khiến nàng hận nữa, nhưng thật không nghĩ rằng vị Lan phi lại có bản lĩnh như vậy!
Sát khí trên người nàng tràn ngập khắp đại điện, gió lạnh rít gào, Cổ Nhược Phong vén mái tóc dài không bị gió hất tung lên, con ngươi âm trầm giống như ác quỷ trong địa ngục thoát ra ngoài!
Nếu nàng ta có thể quên mất phần độc ác đại nghĩa diệt thân kia, muốn giả bộ đáng thương vô tội, giả trang hiền thê ôn nhu, nhưng lại là người lòng lang dạ sói, tự tư tự lợi như thế, thì sao Cổ Nhược Phong nàng có thể để cho nàng ta sống tốt như vậy được!
"Cổ Nhược Phong! Ngươi muốn làm gì!" Đáy mắt Mộ Dung Tô lóe lên một tia bối rối, Cổ Nhược Phong này quả thật nói gió là có mưa! Sớm muộn gì cũng có ngày ông phải diệt trừ nàng!
"Mộ Dung Tô." Chết tiệt! Tại sao giọng nói của Cổ Nhược Phong du dương, nhẹ nhàng như vậy nhưng lại rất tương xứng với tình cảnh đối lập mà nàng vừa mới tạo ra!
"Mạng của nàng ta, ta muốn lấy." Ngữ điệu không hề phập phồng, giống như ao tù nước đọng, đánh vào trong lòng người, sụp đổ ầm ầm!
"Ngươi!" Mộ Dung Tô hét lên trong cơn giận dữ, "Có ai không?" Cho dù ngươi có bản lĩnh lớn hơn nữa thì như thế nào, trẫm cũng không tin là ngươi có thể thoát ra ngoài từ trong vòng vây tầng tầng lớp lớp!
"Không phải là ngươi cũng muốn mạng của nàng ta sao? Ta làm vậy, không phải là hợp tâm ý của ngươi rồi sao?" Khóe miệng Cổ Nhược Phong nhếch lên, lộ ra một nụ cười khinh thường và giễu cợt!
|
NÀNG PHI ĐIÊN CỦA VƯƠNG GIA KHÁT MÁU Tác giả: Vong Xuyên Tứ Nguyệt Chương 35: Sinh Mạng Mỹ Nhân Mất Đi Trong Nháy Mắt Ads Tròng mắt bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy gì của Mộ Dung Tô nheo lại, liếc nhìn Phong Huyết Lân đang trầm mặc ở bên cạnh, giận mà quát lên: “Cổ Nhược Phong, ngươi rất không để trẫm vào trong mắt rồi!”
“Hoàng đế quả nhiên là cao thủ giả bộ.” Cổ Nhược Phong nhỏ giọng lầm bầm nói, rõ ràng trong lòng mong sao mình giết Ôn Vận Lan, trên mặt còn oán giận kích động như thế.
Phong Huyết Lân buồn cười nghe nàng lầm bầm lầu bầu: “Năng lực của Phong nhi không thể kém hơn hắn chứ?” Mặc dù hắn chưa gặp qua bộ dạng phúc hắc của nàng, nhưng không cần đoán hắn liền biết nội tâm nàng chính là bản chất vô sỉ!
Khóe miệng bé nhỏ đến mức không thể nhận thấy của Cổ Nhược Phong co lại, hắn có tổn hại thân thể sao? Hiện tại nàng đây là đang bất bình giúp ai, thay người nào trút giận chứ!
Người trong cuộc lại không đếm xỉa đến kịch hay đang diễn ra, đối với lần này, Cổ Nhược Phong tương đối căm phẫn cùng thêm bất đắc dĩ, ai bảo nàng cứ không giải thích được mà nổi giận như vậy, nàng bị đứt gân não mới có thể đi giúp lão gia hỏa kia!
“Người đâu!” Mộ Dung Tô lại cao lqd giọng hô một tiếng, tràn ngập tức giận với thị vệ bên ngoài chậm chạp không đến!
“Phu quân, chàng nói chúng ta có nên giúp hắn một chút, cho hắn một bậc thang để đi xuống?” Tỉnh táo lại Cổ Nhược Phong đến gần Phong Huyết Lân nhỏ giọng hỏi, trước nàng cũng đã nghe Phong Huyết Lân nói biết rõ cái gọi là không có một chút cảm tình với mẫu phi, thậm chí hắn không hận.
Trong câu nói “Nàng cũng là một trong số những người giết ta đêm đó” không có cảm giác thương tổn, không căm hận, không chán ghét, không có ý ngoan độc, không có một chút gọi là tình cảm gì đó, giống như đang nói một câu “ăn xong cơm” bình thản như vậy.
Hắn có thể không so đo hành động của những người đó đối với hắn, có thể cho rằng đó là ân sinh thành, nhất báo trả nhất báo *, không muốn quá nhiều oán hận bất bình.
(*) nhất báo trả nhất báo: làm một điều xấu sẽ bị trả thù sau. Đồng nghĩa với câu “Ăn miếng trả miếng”.
Nhưng nàng không làm được, nếu để cho nàng biết rõ, như vậy, thật xin lỗi, Cổ Nhược Phong nàng cho tới bây giờ cũng không được coi là người tốt! Khi dễ phu bạc người của nàng sẽ bị nàng cởi xuống một lớp da!
Phong Huyết Lân là người nàng nhận định, chỉ có nàng mới có thể khi dễ, những người khác, xin lỗi, đừng nằm mộng giữa ban ngày!
“Ta cảm thấy hắn còn chưa biểu lqd diễn đủ, chờ một chút đi.” Phong Huyết Lân nghiêm túc suy nghĩ một chút, cũng nhỏ giọng nói với Cổ Nhược Phong.
Nhưng âm thanh này mặc dù nhỏ hơn nữa, với công lực của Mộ Dung Tô vẫn nghe thấy rõ ràng, một khuôn mặt khí khái hào hùng đen như mực.
Rốt cuộc khi Mộ Dung Tô không thể nhịn được nữa còn thiếu không thành Ninja rùa *, Cổ Nhược Phong tốt bụng lên tiếng: “Hoàng thượng, chúng ta làm giao dịch thế nào?”
(*) Ninja rùa: là tựa tiếng Việt của bộ phim Teenage Mutant Ninja Turtles (dịch sát nghĩa là Ninja rùa đột biến tuổi teen), kể về bốn con rùa bị đột biến được một bậc thầy võ thuật nuôi nấng và dạy dỗ, trở thành những ninja bí mật chiến đấu bảo vệ chính nghĩa và hòa bình (không hiểu tác giả so sánh Mộ Dung Tô với chiến sỹ bảo vệ chính nghĩa và hòa bình như thế nào ^~^)
Mộ Dung Tô nghe thấy lời của nàng… khuôn mặt đột nhiên ngừng lại, tròng mắt híp vào, đây là ý gì? Giao dịch?
Ánh mắt Cổ Nhược Phong như có như không liếc nhìn sang Ôn Vận Lan, nhếch miệng cười tính toán, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Hoàng thượng…” Ôn Vận Lan lqd vội vàng kéo tay Mộ Dung Tô, mặc dù sau mười tám năm sống trong cung điện gần như ngăn cách với bên ngoài, nhưng trước đó một năm, nàng cũng biết được trong cung phải thận trọng, sai một ly đi một dặm, một câu nói của Mộ Dung Tô có thể quyết định sống chết!
Tuy Mộ Dung Tô độc sủng một mình nàng, biểu hiện yêu thích trước nay chưa từng có với nàng, nhưng hiện tại nét mặt khó dò của Mộ Dung Tô khiến cho nàng không đoán được rốt cuộc hắn sẽ làm như thế nào!
Chẳng lẽ thật sự mình bị hủy bởi tiểu nha đầu mười mấy tuổi trước mắt?! Không, hẳn là không!
“Hoàng thượng…” Nước mắt đảo quanh hốc mắt Ôn Vận Lan, lại giống như không chảy ra dù chỉ một giọt, một khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường nhìn chằm chằm Mộ Dung Tô, rất có chiều hướng “Người đồng ý làm giao dịch này với nàng ta, đẩy ta ra ngoài, ta liền chết cho người xem”!
Một năm trong thâm cung, nàng đã biết được cách thức sinh tồn, Hoàng đế không bao giờ thiếu nước mắt của nữ nhân, nhưng thân là một người đàn ông, có thể hắn vẫn có phần thương hại những nữ nhân điềm đạm đáng yêu, cho nên, nước mắt của nàng tuyệt đối không được chảy ra khỏi hốc mắt.
“Ngươi muốn nói chuyện gì?” Mộ Dung Tô lqd thoáng đẩy thân thể Ôn Vận Lan ra, khi nàng ta không chút do dự bóp chết nhi tử mới sinh của bản thân thì hắn đã thấy rõ ràng tâm cơ người nữ nhân này! Ngay cả một phần dã tâm của hắn cũng không theo kịp!
Nếu Cổ Nhược Phong cho hắn cơ hội, mặc dù Phong Huyết Lân ở đây, hắn cũng sẽ lợi dụng thật tốt! Lúc này Mộ Dung Tô vẫn còn chưa cảm nhận được Phong Huyết Lân mới chân chính là người khủng bố!
“Ta muốn mạng của nàng, điều kiện tùy ngươi.” Cổ Nhược Phong liếc mắt nhìn Ôn Vận Lan, trong mắt trào phúng trần trụi, nàng cũng không tin sau mười tám năm sủng ái Ôn Vận Lan, Mộ Dung Tô sẽ không động lòng!
Quả nhiên, sắc mặt Ôn Vận Lan đại biến, trước nàng cũng chỉ suy đoán, vậy mà bây giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch, không có chút huyết sắc! Không, chắc là không, hoàng thượng sẽ không đối xử với ta như vậy!
“Ngươi có biết rõ rằng Lan phi là mẫu phi của hoàng nhi!” Mộ Dung Tô tức giận trừng mắt nhìn Cổ Nhược Phong, giống như nàng nói lời đại nghịch bất đạo.
Cổ Nhược Phong xì khẽ một tiếng: “Phu quân không thừa nhận, nàng ta là ai cũng không rõ.” Lời nói vô tình chọc vào sâu đáy lòng Ôn Vận Lan, sau khi Cổ Nhược Phong tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận lại, sao Ôn Vận Lan có thể thoải mái chết như vậy? Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa!
Đối với Ôn Vận Lan mà nói Phong Huyết Lân chính là chướng ngại vật trên đường lên vị trí sủng ái, có thể tàn nhẫn gạt bỏ.
Đối với Phong Huyết Lân mà nói Ôn Vận Lan còn không bằng người xa lạ, hai bên sống chết không liên quan gì đến nhau.
Nếu sống chết của Ôn Vận Lan không có chút ảnh hưởng nào tới Phong Huyết Lân, Cổ Nhược Phong nàng sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng ta?!
Nàng từng nói, khi dễ Huyết vương, hoàn lqd lại gấp trăm lần, thương tổn Huyết vương, phụng bồi nghìn lần!
|
Như thế, ý đồ giết Phong Huyết Lân, hơn nữa còn tự tay thực hiện, xin lỗi, chết, đó là giải thoát!
Mặc dù gần đây Mộ Dung Tô người này đứt gân não, không biết đang chơi trò hề gì ở đây, nhưng nếu để cho nàng có thể có lợi, cớ sao không làm?
Liếc mắt nhìn Phong Huyết Lân vân đạm phong khinh *, cơn giận của Cổ Nhược Phong nổi lên, trong nháy mắt trên mặt chứa đầy lòng căm phẫn: “Thì tính sao! Nàng có thể xem như phu quân là con ruột!”
(*) Vân đạm phong khinh: điềm nhiên, đạm mạc như mây, như gió.
Sắc mặt Phong Huyết Lân không thay đổi, nhưng đáy mắt lại lóe lên một biểu tình phức tạp, cảm giác có thương tích, có khổ sở, đen tối không rõ… Tròng mắt Mộ Dung Tô hơi thay đổi, xem ra Huyết vương lạnh lùng trước kia chỉ là giả vờ!
Đôi mắt Cổ Nhược Phong nheo lại, tàn nhẫn nói: “Hôm nay mạng của nàng ta ngươi cho cũng là cho, không cho cũng phải cho!
Một trận cuồng phong thổi qua, không lqd ai có thể ngăn trở, trong nháy mắt Ôn Vận Lan ngã xuống đất không dậy nổi, trên mặt càng lộ vẻ hoảng sợ khôn cùng!
“Nàng!” Cuối cùng Phong Huyết Lân căng thẳng, vội vàng xông tới, ôm lấy Ôn Vận Lan, quay đầu trợn mắt giận dữ liếc nhìn Cổ Nhược Phong, mang theo chút căm hận hờn tủi!
“Ta muốn đưa nàng ta trở về!” Bế Ôn Vận Lan lên, mặt Phong Huyết Lân không một chút máu, yên lặng giống như người chết, mặc dù giọng nói bình thản, lại lộ ra bi thương vô tận…
“Ôi… thôi thôi…” Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Tô cũng nhuốm vẻ âu sầu, hắn không nghĩ đến Cổ Nhược Phong vậy mà dứt khoát như vậy, vừa nói ra miệng liền muốn mạng Ôn Vận Lan! Đối với hắn cái chết của Ôn Vận Lan có đả kích giống như rất lớn, dường như trong nháy mắt già đi mười mấy tuổi, vô lực giơ tay, “Các ngươi đi đi…” Hôm nay hắn không nên dẫn bọn họ tới đây? Làm như vậy… Vì sao trong lòng hắn cũng không có chút vui mừng nào?
Phong Huyết Lân ôm Ôn Vận Lan, Cổ Nhược Phong đi theo Phong Huyết Lân, từ từ đi ra cung điện, rời khỏi hoàng cung, mãi đến khi vào phủ Huyết vương…
|