Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu
|
|
NÀNG PHI ĐIÊN CỦA VƯƠNG GIA KHÁT MÁU Tác giả: Vong Xuyên Tứ Nguyệt Chương 68: Lại Gặp Trăng Tròn Ads Khóe miệng Phong Huyết Lân tản ra chút khổ sở: “Ta…” Hắn cũng không thể xác định có thể kiềm chế, khát vọng khát máu trong cơ thể còn mãnh liệt hơn so với lần trước!
Không tiếp tục nhìn Phong Huyết Lân, Cổ Nhược Phong tiếp tục lấy ra vài cái bàn ghế trong nhẫn ngọc, còn có món ăn đã làm xong, dùng nội lực đun nóng một chút, lại có sắc màu tươi mới giống như vừa ra lò, hương thơm nóng hổi.
“Dùng bữa tối trước.” Nói xong, ấn Phong Huyết Lân ngồi vào vị trí, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn, bắt đầu chia thức ăn cho hắn như ngày thường.
Phong Huyết Lân cúi đầu nhìn gò má không chút tỳ vết của Cổ Nhược Phong, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười chân thật, nhưng mà, đáy mắt che giấu tầng lo lắng, hắn nhìn thấy rõ ràng. Chỉ có điều, dù vậy thì tính sao? Hắn muốn nàng xa cách hắn vào giờ phút này, đối với nàng mà nói, cảm giác không phải là tàn nhẫn, không phải là thương hại sao?!
Cho nên, nếu sự thật đã không có cách nào thay đổi, sao hắn lại không thể tiếp nhận? Nghĩ như vậy, rốt cuộc trên lqd mặt Phong Huyết Lân mang theo nụ cười, ăn toàn bộ món ăn mà Cổ Nhược Phong chuẩn bị cho hắn không còn một mống, cũng vì Cổ Nhược Phong mà thêm vào chén nàng một chút thức ăn nàng thích.
Ở bên này, hai người vui vẻ hòa thuận, mà bên kia, Si Mị Võng Lượng Phàm năm quỷ đang bận xử lý mấy người ngu đưa mạng đến. Âm thanh huyên náo liên tiếp, mùi máu tươi cũng bắt đầu tràn ngập trong rừng cây nho nhỏ.
Mị xử lý người cuối cùng trong tay, nhíu mày: “Những người này đã hết chưa!” Đã là nhóm thứ mấy rồi?! Không biết là người phe nào, dù sao lộn xộn lung tung cái gì cũng có!
Si nhìn một đống người chết, nơi sâu nhất trong tròng mắt xẹt qua một ánh sáng âm u: “Phía sau còn nữa, chú ý.” Những người này chỉ là tôm tép mà thôi, nhìn phía chính diện trống không di chuyển tới gần ánh trăng sáng tỏ, tiếp đó, có một trận ác chiến phải đánh rồi.
Đêm nay bầu trời đêm không đỏ như máu, nhưng vẫn khiến trong lòng Cổ Nhược Phong dấy lên nỗi bất an khó hiểu! Nhìn Phong Huyết Lân ở bên cạnh đang cố gắng kiềm chế ham muốn hút máu mình, đau đớn níu chặt đáy lòng, nàng nhất định phải tìm phương pháp giải quyết sớm một chút!
Phong Huyết Lân cảm thấy dục vọng khát máu trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt, cắn phá trái tim trống không, hai suy nghĩ “hút máu, hút máu, hút máu….” cùng “Nhịn xuống! Nhất định phải khắc chế! Không thể gây tổn hại cho Phong nhi!” đấu tranh ở trong đầu! Theo vầng trăng càng lúc càng lên cao, đấu tranh càng thêm kịch liệt!
Ôm đầu liều chết chống lên bàn, không, hắn sẽ không làm tổn hại Phong nhi!
Võng run rẩy đánh rơi thanh kiếm đầy máu tươi, ở giữa không trung híp mắt nhìn về phía bóng người càng lúc càng gần ở xa xa, dieendaanleequuydonn tay run rẩy vừa rồi chính là nói lên mức độ kịch liệt của cuộc chiến vừa rồi!
Đáy mắt Lượng thoáng qua một chút nghi ngờ: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều cao thủ như vậy?!” Lúc trước khi bọn họ điều tra vốn không phát hiện những người đó! Từ khi nào trong chu vi trăm dặm lại xuất hiện một nhóm người như vậy rồi?!
Mị vốn luôn vui cười khuôn mặt cũng trầm mặc đáng sợ: “Cho dù như thế nào, phải bảo vệ chủ tử an toàn!”
Bốn quỷ còn lại cũng đồng thời gật đầu, đây là chuyện chính yếu của bọn hắn! Chủ tử để cho bọn họ sống gần giống như con người, thậm chí có thể cảm nhận ánh mặt trời, xuất hiện trước mắt người khác! Không phải là linh hồn lúc ẩn lúc hiện có thể tiêu tán bất cứ lúc nào! Ân tái sinh này, bọn họ không có gì báo đáp, tối nay là đêm Lân chủ tử khát máu, Phong chủ tử cũng rất nguy hiểm, mặc kệ thế nào, bọn hắn sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đến gần nơi này!
Trong chớp mắt đón nhận những cao thủ vọt tới này, không thể so với những người trước đó, những người này, mạnh hơn!
Ở nơi này ham thích giết chóc không tiếng động trong đêm càng quỷ dị hơn, không có bất kỳ lời nào, chỉ có tiếng đao kiếm chạm vào nhau, mặc dù Si Mị Võng Lượng vốn là thân quỷ, nhưng vẫn không thể chống nổi công kích cường thế như vậy! Dù sao năng lực của bọn họ cũng có hạn, mà những người vừa đến, quá cường hãn! Tính từng người một, đã là thiên hạ cao thủ đệ nhất! Tùy tiện xuất hiện một người trong giang hồ, đã là đối tượng được các thế lực khắp nơi tranh đoạt! Đột nhiên xuất hiện những cao thủ này, rốt cuộc là từ đâu tới?!
Trong nháy mắt nơi đây biến hóa muôn vạn, so chiêu chỉ trong chớp mắt, mà trong nhà gỗ nhỏ, Phong Huyết Lân khổ sở nhíu mày, cố gắng âm thầm chịu đựng….
Rốt cuộc tiếng đánh nhau càng lúc lqd càng kịch liệt lại kéo dài không ngừng ở bên ngoài đã thu hút sự chú ý của Cổ Nhược Phong, Si Mị Võng Lượng không thể vô năng đến mức không thể giải quyết những người này, nghe âm thanh… người khác? Rốt cuộc là ai?!
Không phải nàng chưa nghĩ tới Huyết Nguyệt sơn trang nổi lên sẽ đưa tới hàng loạt người căm thù, tam đại vương triều, cho dù là giang hồ hay là triều đình, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội điều tra, cũng không thiếu người muốn dồn mình và Phong Huyết Lân vào chỗ chết! Chỉ có điều, nàng không thể không nói, người chọn tối nay thật TMD có mắt!
Hai tròng mắt thoáng hiện lên cơn khát máu sáng ngời có thể so với trăng tròn sáng tỏ, tới một người giết một người, tới hai người giết cả đôi, nàng không để ý chút nào tới ở nơi đây lại thêm mấy mạng người mang theo bên mình! Ta không giết ngươi thì chính là bị ngươi giết, Cổ Nhược Phong nàng không ngu như vậy!
Trăng lên chính giữa, Phong Huyết Lân giống như lần trước, hôn mê bất tỉnh. Cổ Nhược Phong đặt hắn lên giường bạch ngọc, nhìn hắn mặc dù đang ngủ mê man nhưng vẫn nhíu chặt chân mày, đáy lòng thoáng hiện qua chút thương tiếc. Không phải nàng không biết đánh ngất hắn, nhưng khát máu trong cơ thể hắn cần chính ý chí của hắn chống cự, ngoại lực cưỡng chế đánh ngất hắn vốn không có bất cứ tác dụng gì, sẽ chỉ khiến hắn hút máu người trong vô thức!
Tiếng đánh nhau càng lúc càng gần, chân mày Cổ Nhược Phong nhếch lên, dường như những người này không tầm thường! Rốt cuộc là thế lực phương nào, lại có cao thủ như vậy!
“Chủ tử, đi mau!” Giọng nói của Si truyền đến, khổ sở được đè nén mơ hồ khiến Cổ Nhược Phong ý thức được, tình huống bên ngoài… rất không tốt!
Đi ra ngoài phòng, cảnh bừa lqd bãi hỗn độn đầy đất đập vào mắt, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập miệng mũi!
“Đều trở về.” Theo mệnh lệnh của Cổ Nhược Phong, Si Mị Võng Lượng Phàm năm quỷ nhanh chóng lui về bốn phía nhà gỗ nhỏ, lấy ngũ tinh trận phòng thủ chặt chẽ!
Theo sát phía sau ngũ quỷ là hàng loạt người áo đen, từ trên người bọn họ còn có thể nhìn thấy dấu vết đánh nhau, xem ra trận chiến đã lâu rồi! Áo đen thống nhất, không có bất kỳ dấu hiệu gì, cũng không nhìn ra là người do ai phái tới. Trong mắt mỗi người đều lạnh giá, ánh mắt tập trung về phía nhà gỗ nhỏ, có lẽ là, Phong Huyết Lân trong nhà gỗ nhỏ!
Rất tốt, rất tốt! Không biết đánh chủ ý lên người ở bên trong, sẽ nhận kết cục gì sao?
|
Một tay giơ lên, Khinh Vũ cầm tuyệt thế liền xuất hiện trước mắt mọi người, Hàn Ngọc làm đế, dây đàn bằng Thiên Tàm Ti, trong ánh sáng mơ hồ của màn đêm lạnh lẽo càng thêm lạnh giá! Khinh Vũ cầm này bị nhốt trong nhẫn ngọc rất lâu, rốt cuộc tối nay có thể ra ngoài hóng mát, hơn nữa, hình như có thể chiến đấu một trận, cả thân cầm hưng phấn run rẩy!
Cổ Nhược Phong nhếch miệng lộ ra nụ cười tà ác tùy tiện, người tới tối nay, một cũng không cần trở về…
Vốn đám người áo đen bởi vì thấy Khinh Vũ cầm mà hơi chấn động, nhưng khi nghe thấy âm thanh du dương của tiếng đàn thì trong mắt lại lộ ra vẻ tham lam, Khinh Vũ cầm, lại có người gảy ra tiếng! Vậy có phải bọn họ cũng có cơ hội, cũng có khả năng trở thành chủ nhân của Khinh Vũ cầm?!
Lúc bọn hắn không còn bất kỳ hành động gì, dieendaanleequuydonn tiếng đàn dần dần trở nên bén nhọn, mang theo nội lực phong phú mạnh mẽ đánh tới đám người áo đen! Giống như từng thanh kiếm sắc bén đâm về phía từng người áo đen, khiến cho bọn chúng không còn chỗ lánh thân!
Người áo đen chợt hồi phục lại tinh thần, muốn vận khí tránh đi, nhưng không nghĩ tới cả người bị một khối lực lượng cường đại bao phủ, hơi thở cường đại kia khiến cho bọn hắn không có cách nào nhúc nhích dù chỉ một chút! Sợ hãi chết chóc bao phủ bọn chúng! Đối diện đó là nữ tử toàn thân trang phục màu đen, nội lực suy cho cùng có bao nhiêu thâm hậu?! Đến tột cùng nàng ta cường hãn bao nhiêu?! Ở trước mặt nàng ta, bọn họ chỉ có cảm giác mình giống như con kiến không đáng kể trong tay nàng, nàng không cần tốn nhiều sức lực cũng có thể khiến cho đám người mình chết không thể chết lại!
Tròng mắt Cổ Nhược Phong thêm sâu, cơn khát máu đỏ sậm chảy xuôi bên trong khiến người ta kinh ngạc! Nếu muốn chết, nàng sẽ tiễn bọn họ một đoạn đường! Nghĩ tới Phong Huyết Lân đang phải chịu đựng khổ sở trong nhà gỗ nhỏ, Cổ Nhược Phong liền bộc phát tức giận! Các ngươi cứ nghĩ rằng đưa ta vào chỗ chết, đưa hắn vào chỗ chết như vậy sao! Trên đời này, không thể để Phong Huyết Lân cùng nàng tồn tại như vậy sao?! Con mắt màu máu hút máu người thì như thế nào? Tiêu diệt Bách Hoa sơn trang thì sao?! Chọc Phong Huyết Lân cùng người của nàng, dù một nàng cũng không bỏ qua! Nếu dám phái người tới cướp giết, sẽ phải chuẩn bị có đi mà không có về!
Trong tay tăng thêm sức lực, sự áp chế càng cường đại hơn hướng tới người áo đen! Xem ra hơn phân nửa những người áo đen kia đã bị trọng thương!
Mắt thấy sẽ giết toàn bộ đám người, đột nhiên phía đối diện xuất hiện một hơi thở cường hãn, trong nháy mắt công kích Cổ Nhược Phong!
Cổ Nhược Phong ngẩng đầu lên, bởi vì phát ra nội lực mà tóc đen như mực tung lên, lộ ra khóe miệng khát máu trước mặt mọi người, giống như ác ma tuyệt mỹ nhất nhưng cũng tàn bạo nhất nơi địa ngục!
Rất tốt, có thể cắt đứt công kích của mình, người này… trang phục màu trắng, trong trời đêm càng đặc biệt bắt mắt, tuổi gần trung niên, ánh mắt lạnh nhạt, toàn thân hơi thở như có như không, dáng vẻ tiên phong lqd đạo cốt thật giống thần tiên!
Nhưng… Nguy hiểm trên người tỏa ra từng chút, nàng không nhìn nhầm! Người kia, hình như chính là quốc sư Thiên Tâm đột nhiên biến mất…
Nhìn đám người áo đen lấy hắn làm trung tâm mà vây xung quanh, trong con mắt lộ ra ý thù địch cùng ham thích giết chóc, khát máu xẹt qua chỗ sâu nơi đáy mắt hắn bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy!
Khóe miệng Cổ Nhược Phong cười tà mị hơn, hắn… không phải là người của Lân sao?
|
NÀNG PHI ĐIÊN CỦA VƯƠNG GIA KHÁT MÁU Tác giả: Vong Xuyên Tứ Nguyệt Chương 69: Hiểm Trung Cầu Thắng Ads "Quốc sư Thiên Tâm?" Giọng điệu khẳng định, tròng mắt Cổ Nhược Phong từ từ trở nên bình tĩnh, có một số việc, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ là, không thể không nói, hắn chọn thời gian rất tốt.
"Giao hắn ra." Lướt qua Cổ Nhược Phong, Thiên Tâm nhìn về phía nhà gỗ nhỏ, người kia, có lẽ đã ngất rồi, thật là trời giúp hắn!
"Hắn?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, "Hình như ngươi quên, hắn là chủ tử của ngươi."
Phong Huyết Lân nói qua, quốc sư Thiên Tâm làm việc cho hắn, chỉ là, hôm nay xem ra, thủ hạ này rất không nghe lời, còn rất. . . . . . Không coi ai ra gì!
"Chủ tử? Hừ! Một yêu quái cũng muốn? !" Lúc trước hắn chỉ giả vờ phục tùng thôi! Thật không biết rốt cuộc nữ nhân trước mắt này từ đâu tới! Lại làm cho hôm nay hắn hoàn toàn không tính được số mạng của người kia! Lúc trước hắn có thể nhìn thấy một nửa vận mệnh của người kia, biết sẽ có nữ nhân này xuất hiện, cũng biết, chỉ có thông qua nàng, hắn mới có cơ hội giết con yêu quái kia!
Nhưng. . . . . . Người tính không bằng trời tính, nàng vừa đến, ngay cả một chút tương lai của con yêu quái kia hắn cũng dòm không tới! Mà nữ tử này, hắn hoàn toàn nhìn không thấu!
"Yêu quái. . . . . ." Nhẹ nhàng thì thầm, tiêu tán trong gió lạnh, tròng mắt Cổ Nhược Phong trở nên kinh khủng, nửa con ngươi màu đỏ, làm cho quốc sư Thiên Tâm ở phía đối diện cảm thấy kinh hãi! Đêm nay hắn bắt đầu coi trọng nữ tử chỉ mười sáu tuổi mà hắn chưa bao giờ để ý. Khuôn mặt không thoa phấn trang điểm so với bất kỳ một người nào cũng tuyệt mỹ hơn, khóe miệng nâng lên, không nói ra được tà tứ, cặp mắt ngây thơ vốn là lứa tuổi này nên có lại thâm trầm ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấu dù chỉ một chút! Hắn, đã xem thường nàng rồi!
"Vụt!" Dây đàn bằng thiên tằm của Khinh Vũ Cầm hung hăng rung động, với nội lực cực kỳ hùng hậu quốc sư Thiên Tăm lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh tới, tử vong uy áp, mặc dù có quốc sư Thiên Tâm ở phía trước ngăn cản một phần, nhưng những hắc y nhân kia lại bị xụi lơ trên mặt đất, mất hết năng lực chiến đấu!
Tóc mực tung bay, có mấy sợi phất phơ trước mắt, lời nói của Cổ Nhược Phong âm lãnh giống như từ dưới núi băng ngàn năm truyền ra: "Hắn không phải."
Tròng mắt nhìn về phía quốc sư Thiên Tâm, hung dữ ở trong đó làm cho trong lòng hắn cũng không nhịn được bắt đầu run rẩy!
“Trên đời này, không ai được phép nói hắn như vậy.” Không có cảm tình lên tiếng, lại dùng hành động đại biểu cho phẫn nộ của nàng! Tiếng đàn cuồn cuộn như nước lũ liều chết đánh về phía người đối diện! Quyết tâm dứt khoát dồn người ta vào chỗ chết trong bầu trời đêm không chút nào lưu giữ!
Yêu quái? Cho dù là yêu quái, đó cũng là nàng bảo vệ! Ai cũng không thể vũ nhục kêu lên!
Quốc sư Thiên Tâm nhìn nội lực như thú dữ đập vào mặt, đôi tay nhanh chóng kết ấn, chỉ là chốc lát liền tiêu trừ hết!
"Chút tài mọn!" Sau cùng hắn hừ nhẹ một tiếng, cũng chỉ là một chút năng lực như vậy, lại vẫn dám đối kháng với hắn, quả thật không tự lượng sức!
Một tay giương lên, hơi thở càng thêm tràn đầy bá đạo đi về hướng Cổ Nhược Phong!
Tròng mắt Cổ Nhược Phong híp lại, quả nhiên linh lực và nội lực không cùng một đẳng cấp! Chỉ là, hắn vẫn còn xem thường nàng rồi!
Đứng lên thu lại Khinh Vũ Cầm, đứng nghiêm trên mặt đất, trong tay áo đã sớm chuẩn bị nội lực để chống đỡ! Nàng không thể lui! Sau lưng chính là nhà gỗ nhỏ, nếu như nàng đẩy ra, Phong Huyết Lân sẽ bị thương! Nội lực mạnh mẽ như thế, sẽ quét đến một mảnh vụn cũng không còn!
Tay vung nội lực ra, thân thể Cổ Nhược Phong cũng phóng về phía quốc sư Thiên Tâm! Trong nhẫn ngọc lập tức xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm, đâm thẳng mục tiêu!
Đạo lý ra tay trước thì chiếm được lợi thế nàng chắc chắn hiểu, nàng và Thiên Tâm chênh lệch nhau trong lòng hai người bọn họ đều hiểu rõ, trận chiến hôm nay, chỉ có thể hiểm trung cầu thắng! Nàng, tuyệt sẽ không thua!
Khóe miệng Thiên Tâm nâng lên một nụ cười khinh thường, người phàm, có năng lực gì! Toàn thân hắn linh lực, mặc dù ở trong tộc, cũng là ở vào hàng cao nhất! Mà Cổ Nhược Phong, nàng cũng chỉ là có không ít nội lực thôi!
Nhìn nhuyễn kiếm đâm về phía hắn, Thiên Tâm không trốn không tránh, đứng yên ở nơi đó, chỉ là, tay phải hắn hơi gòng cứng biểu lộ hắn không ổn giống như bề ngoài, dù sao….Nội lực của Cổ Nhược Phong, rất khủng bố! Ngay cả hắn cũng không thể không cẩn thận đối đãi!
"Bùm!" Hai luồng mạnh mẽ chạm vào nhau! Nhuyễn kiếm nhắm ngay tay của Thiên Tâm, hai người cứ cứng còng đứng ở nơi đó!
"Ngươi! . . . . . . Phốc!" Cao thủ ra tay, một chiêu phân thắng bại! Thiên Tâm phun ra một ngụm tiên huyết, tay trái che dòng máu chuyển động trong lồng ngực, vốn là bộ dáng phàm tiên đã đổi thành kinh ngạc!
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cổ Nhược Phong ở phía đối diện, giễu cợt ở đáy mắt kia, cuối cùng không nhịn được vung tay áo: "Hừ, hôm nay liền tha cho ngươi một mạng!” Lời còn chưa dứt, người đã ở bên ngoài trăm trượng! Trong chớp mắt, đã vô tung vô ảnh!
Hắn không có nghĩ đến, sau lưng Cổ Nhược Phong lại có nội lực thâm hậu như vậy, mặc dù hắn có là linh lực, nhưng vẫn không đỡ được một kiếm của nàng ta! Ngay cả hắn cũng phải e ngại sự uy nghiêm và khủng bố đó! Một khắc kia, dường như hắn cảm giác được cái chết! Nếu không phải hắn nhanh như chớp, sợ là hôm nay đã thành vong hồn dưới kiếm của nàng ta rồi ! Đè lại cuồn cuộn trong ngực, xem ra, hắn không thể không bế quan một thời gian!
Quay đầu lại liếc mắt nhìn địa phương hơn trăm dặm, tròng mắt âm trầm đáng sợ, về sau có rất nhiều cơ hội! Chủ yếu dựa vào đêm nay trăng tròn, một lần bắt lấy Phong Huyết Lân! Thời cơ đã đến, hắn có năng lực này có thể giết chết hắn ta rồi! Lại không nghĩ rằng Cổ Nhược Phong cường đại như vậy! Nữ tử này, giữ lại không được!
Đứng yên trong gió chốc lát, cho đến khi cảm giác quốc sư Thiên Tâm đã đi rất xa, rốt cuộc Cổ Nhược Phong buông lỏng nhuyễn kiếm đang nắm chặt, hơi cúi đầu, chậm rãi xoay người, đi tới nhà gỗ nhỏ. . . . . .
Si Mị Võng Lượng và Ngũ Quỷ nhìn sắc mặt Cổ Nhược Phong từ từ trở nên tái nhợt, lo lắng mơ hồ xông lên đầu: "Chủ tử. . . . . ."
"Canh kỹ nơi này, giết không tha." Âm thanh trong miệng Cổ Nhược Phong truyền đến nhẹ gần như không nghe được, nhưng ngoan độc ẩn chứa trong đó lại không suy nhược tí nào!
"Dạ, chủ tử!" Lập tức triển khai Ngũ Giác Tinh Trận, mở rộng phạm vi, cách ly nhà gỗ nhỏ với tất cả mọi người trong vòng trăm trượng! Si Mị Võng Lượng nhíu chặt lông mày nhưng lại không tập trung, bộ dạng của Phong chủ tử, thật không tốt. . . . . . Đáy mắt thoáng qua một vẻ hung dữ, nếu như còn có người không thức thời dám tới quấy rầy, đừng trách bọn họ vô tình!
Đóng cửa nhà gỗ nhỏ, ngăn cách toàn bộ thế giới bên ngoài, nhuyễn kiếm đã thu vào nhẫn ngọc, từ từ di chuyển bước chân đi tới giường bạch ngọc, nhìn vẻ mặt an tĩnh ngủ của Phong Huyết Lân, miệng nâng lên một nụ cười ấm áp, hoàn hảo hắn không có giật mình tỉnh giấc. . . . . .
Vén một góc chăn lên, chui vào, hơi thở kia lạnh như băng, mặc dù có giường bạch ngọc sưởi ẩm thân thể cũng không chống đỡ được, trong lòng thật thấp thở dài một tiếng, cầm tay Phong Huyết Lân thật chặt, muốn đem nhiệt độ của mình truyền cho hắn
|
Chỉ là. . . . . . Dòng khí chuyển động quanh lồng ngực, làm cho nàng đau đớn không cách nào ngủ được, cuối cùng không nhịn được từng chút máu tươi không tiếng động tràn ra khóe miệng, tay trái rãnh rỗi gắt gao nắm chặt khăn trải giường dưới thân….Nàng, bị thương nặng hơn quốc sư Thiên Tâm! Đột phá nội lực cường hãn này, cũng chỉ là thúc giục tiềm lực trong cơ thể nàng, nội lực liên tục tăng vọt gấp ba lần! Nhưng mà, di chứng cũng rất kinh khủng…..
Nàng không thể nào lựa chọn, rõ ràng quốc sư Thiên Tâm có mưu đồ với Phong Huyết Lân, mặc dù hắn có bất tử chi thân, nhưng Cổ Nhược Phong lại chưa bao giờ tin tưởng chuyện trường sinh bất tử! Trên đời này, nếu như có thể tìm được phương pháp giết chết hắn cũng không phải là không thể nào!
Nhìn đáy mắt ác độc và hài lòng của quốc sư Thiên Tâm, nàng không dám xác định, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không giao hắn vào tay của bất kỳ kẻ nào! Huống chi, hắn vẫn còn đang hôn mê!
Còn nếu như thức tỉnh hắn, nàng không biết sắp sửa chịu đựng hậu quả như thế nào, có lẽ có thể dễ như trở bàn tay đánh bại quốc sư Thiên Tâm, nhưng mà, sau đó? Hắn còn khống chế được ham muốn không? Chịu đựng như vậy khổ sở như thế nào?!
Nàng không nỡ, cho nên nàng ích kỷ. Ích kỷ để cho mình bị thương, ích kỷ một mình quyết định thời gian kế tiếp muốn hắn bảo vệ nàng! Không phải hắn đã nói sẽ bảo vệ nàng cả đời sao? Phong Huyết Lân, cảm tạ ta đi, ta chính là cho chàng cơ hội. . . . . .
Máu ngoài khóe miệng đã tụ họp thành một dòng, từng giọt từng giọt in vào hoa văn trên khăn trải giường màu trắng, làm hoa kia biến thành hoa mai màu máu . . . . . Thầm cười khổ, bây giờ nàng, hình như ngay cả sức lực giơ tay lên lau máu nàng cũng không có rồi. . . . . .
Bầu trời sáng choang, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở nhà gỗ nhỏ chiếu vào phòng, vẩy vào trên giường, bao phủ thân thể hai người đang ngủ, ấm áp
Phong Huyết Lân mở to con mắt có chút mờ mịch, thời gian hắn tỉnh lại hình như sớm hơn lần trước. Hơi thở quen thuộc trong mũi làm cho hắn an tâm. Chỉ là. . . . . . Mùi máu tươi nhàn nhạt kia, có chứa tươi đẹp đặc thù thuộc về nàng!
Chợt quay đầu, bên trái, khuôn mặt quen thuộc kia, chỉ là, trong phút chốc màu đỏ chói mắt làm tim của hắn nhíu chặt!
Máu! Máu của nàng! Dòng máu toàn thân Phong Huyết Lân ngưng tụ! Dường như tận lực che giấu lực lượng đang điên cuồng dâng lên trong người, lan tràn toàn thân! Trong con ngươi đều là màu đỏ!
Nhưng mà tất cả những thứ này Phong Huyết Lân không có tâm tư chú ý, bây giờ trong lòng và trong mắt hắn đều là Cổ Nhược Phong đang nằm yên tĩnh!
Nửa ngồi dậy, ghé vào phía trên nàng, tay phải vỗ nhè nhẹ mặt của Cổ Nhược Phong: "Phong nhi, Phong nhi!" Trên khăn trải giường một bãi máu màu đỏ sẫm làm cho hắn kinh hãi! Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?! Vì sao Phong nhi lại bị thương?!
Kéo tay phải Cổ Nhược Phong, mạch tượng hỗn loạn dưới tay hắn nhảy lên!
Không suy nghĩ nhiều, kéo Cổ Nhược Phong ngồi xếp bằng, mình cũng hai chân ngồi xếp bằng ở sau lưng của nàng, linh lực thâm hậu riêng biệt của hắn chuyển qua người Cổ Nhược Phong, từ từ dẫn đường chải chuốt làm thông suốt nội lực tán loạn của nàng, một lần lại một lần……
|
NÀNG PHI ĐIÊN CỦA VƯƠNG GIA KHÁT MÁU Tác giả: Vong Xuyên Tứ Nguyệt Chương 70: Thành Ngọc Ads Cổ Hạo Nhiên nghe quản gia đứng ngoài cửa hỏi, cau mày suy nghĩ một chút, vốn là mấy ngày trước mình phải mở kim khố điều ngân lượng, kéo tới bây giờ đã mười ngày, sợ là tài chính ở cửa hàng báo thiếu rồi !
Cửa phòng được mở ra, Cổ Hạo Nhiên đi ra, đi nhanh lên trước: "Đi thôi."
Hiện tại sắp tới năm mới, các cửa hàng đều phải chuẩn bị hàng hóa, khoản tiền kia không phải là số nhỏ, mà vì phòng ngừa quản sự nuốt riêng ngân lượng, lợi nhuận hàng tháng đều phải nộp lên cho vào kim khố, sau đó mới tiến hành điều phối ngân lượng!
Trước bởi vì chuyện của Cổ Uyển Ngưng, chạy tới thành Vô Hỏa, vốn tưởng rằng dựa vào bổn sự của cửa hàng, kéo dài một thời gian cũng không sao diễn-đàn-lê-quý-đôn, lại quên mất còn hai tháng nữa là qua năm mới, việc tích trữ hàng hóa là vô cũng cấp bách!
Cổ Hạo Nhiên im lặng đi đến kim khố, quản gia theo sát phía sau, nơi đó, nhất định phải đi qua ba cánh cửa, ba đạo cơ quan, người được gia chủ Cổ gia cho phép mới có thể đi vào! Mà hắn, cực kỳ may mắn là một trong số đó!
Ngân lượng nơi đó, rất nhiều người cả đời ngay cả tưởng tượng cũng không dám! Ngân lượng ở đó, có thể so với quốc khố! Ngân lượng ở đó, hoàn toàn có thể so với một cái tàng bảo khố!
Một đường đi tới, rốt cục hai người cũng đến kim khố!
Cơ quan cuối cùng được mở ra, cánh cửa cũng chậm chậm mở ra, chỉ là...
Bên trong trống không!
Mắt Cổ Hạo Nhiên trừng to, hai mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, bạc ? Bạc đâu! Tại sao có thể như vậy!
Quản gia kinh hãi trong lòng cũng không thua Cổ Hạo Nhiên! Cả đời hắn bán mạng cho Cổ gia, tất nhiên cũng biết nơi này có ý nghĩa gì với Cổ gia! Nơi này, căn bản chính là Cổ gia thứ hai! Đạo lý cây to đón gió người nào cũng biết! Người làm ăn càng biết lợi dụng những vật chết này, lợi càng nhiều thì mình càng mạnh! Chẳng qua là, hiện giờ trong mắt hoàng đế Cổ gia vẫn là một cái đinh chói mắt, nếu như không thu liễm một chút, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!
Nơi này, là tâm huyết mấy đời của Cổ gia!
Nghĩ tới cái gì, hai mắt Cổ Hạo Nhiên càng đỏ! Cổ Nhược Phong! Việc này nhất định là nghịch nữ Cổ Nhược Phong kia làm! Trên đời này, người trong một đêm có thể lấy được Bách Hoa sơn trang!
"A!" Kim khố trống không làm cho Cổ Hạo Nhiên phẫn nộ gào thét! Cừu hận trong mắt ngay cả quản gia cũng cảm thấy kinh hãi! Xem ra, sợ là người trộm bạc sẽ chết không được tử tế rồi !
Mà giờ phút này, xe ngựa của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đã đến trước cửa thành, cao cao trên đỉnh cửa thành, tảng đá có khắc hai chữ: thành Ngọc!
Nhìn sắc trời không còn sớm, Si thấp giọng hỏi người trong xe: "Chủ tử, hôm nay có muốn ngủ lại hay không?" Đêm qua Phong chủ tử bị trọng thương, cũng không biết Lân chủ tử làm gì, xem ra không có gì đáng ngại, đối với Phong Huyết Lân, hắn càng ngày càng tôn kính, bởi vì từ khi ra khỏi nhà gỗ Phong Huyết Lân cành ngày càng cường đại! Cái loại khí tức cường hãn này, làm cho hắn không tự chủ run rẩy!
"Thành Ngọc ..." Phong Huyết Lân nhỏ giọng lập lại một lần, giống như nghĩ tới cái gì, khóe miệng gợi lên một nụ cười sung sướng, nhẹ nhàng "Uh`m" một tiếng với ngoài xe ngựa.
Xe ngựa đi qua cửa thành, đi trên con đường phồn hoa, ngừng lại trước cửa một khách điếm cũng không tệ lắm.
Tiểu nhị vội vàng chào đón, sau đó cung kính đứng một bên, xe ngựa này nhìn không xa hoa, nhưng người lái xe này vừa nhìn thì biết không phải là người bình thường, sao có thể qua được ánh mắt nhìn người mười mấy năm của hắn!
Nhìn hai người trong xe bước xuống, tiểu nhị không khỏi sửng sốt, chỉ thấy một nam tử hồng y đeo mặt nạ nhưng vẫn phong hoa tuyệt đại như cũ trong lòng đang ôm một nữ tử hắc y không thấy rõ diện mạo diễn0đàn0lê0quý0đôn, nhưng từ dáng người của nàng cũng không khó nhìn ra, người này cũng có diện mạo bất phàm!
Phong Huyết Lân nhìn người đang ngu ngơ, mắt hắn nhìn chằm chằm mình, không khỏi có chút hờn giận, nhất là thấy ánh mắt hắn nhìn Cổ Nhược Phong, lửa giận lại càng thiêu đốt, đôi mắt huyết sắc nhìn chằm chằm tiểu nhị, giống như muốn thiêu đốt hắn!
Tiểu nhị hồi hồn, trùng hợp chống lại cặp mắt huyết sắc của Phong Huyết Lân, cả người nhất thời đóng băng... Cặp mắt huyết sắc... Một mặt nạ bạc... Hồng y tung bay... Còn có hắc y nữ tử trong lòng hắn...
Toàn thân run lên bần bật: "Huyết, Huyết vương gia!" Kia không phải là Huyết vương gia đã mất tích thì là ai! Còn hắc y nữ tử trong lòng hắn kia, không phải là Huyết vương phi trong truyền thuyết sao? !
Hai tôn đại thần này đại giá quang lâm, là chuyện mà tiểu điếm bọn hắn mong mà không được!
Ánh mắt vốn cung kính lại càng cung kính, còn mang theo một chút sùng bái! Ai không biết Huyết vương gia này là người tôn quý nhất Mộ Dung vương triều! Không nói đến sủng ái của tiên hoàng với hắn, bây giờ tân hoàng mới đăng cơ cũng ban thánh chỉ, thấy Huyết vương gia như nhìn thấy trẫm !
"Bịch!" một tiếng, tiểu nhị liền quỳ xuống! Kích động đến nỗi nói cũng không nói rõ: "Tiểu nhân... Tiểu nhân, bái, bái kiến Huyết vương gia, Huyết vương phi! Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Một tiếng hô kia, làm cho mọi người đang đi trên đường đều ngừng chân lại, không tới nữa giây, toàn bộ mọi người đều quỳ xuống! Cũng cao giọng hô lên như tiểu nhị!
Cổ Nhược Phong đang ngủ trong lòng Phong Huyết Lân khẽ nhíu mày, sao lại ầm ĩ như thế? Những người đó hô nàng tự nhiên cũng nghe được rất rõ ràng! Tuy Phong Huyết Lân của nàng cũng nổi danh nhưng cũng không đến trình độ này đi? !
Cổ Nhược Phong không biết, từ lúc nàng mang theo Phong Huyết Lân đạp gió mà đi, sau đó mất tích, sự tích truyền đi, hai người cơ hồ thành thần ở Mộ Dung vương triều rồi ! Đương nhiên, người giả dạng Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân cũng không thiếu, nhưng mà, ai có thể có hai tròng mắt màu đỏ như Phong Huyết Lân? Đó là điểm mà người khác giả không được!
Phong Huyết Lân thấy Cổ Nhược Phong trong ngực tỉnh lại, nhăn mày lại, đáng chết, đánh thức nàng rồi !
"Đều đứng lên đi." Giọng nói lạnh lùng mang theo chút lười biếng, Cổ Nhược Phong biết, nếu mình không lên tiếng, sợ là những người này phải quỳ luôn rồi.
Mắt nhìn về phía tiểu nhị đang kích động, bây giờ hai người mình cũng coi như là "Cải trang đi tuần" đi? Nhưng sao lại phô trương như vậy rồi?
Không thể không nói tiểu nhị này tiếp khách hai mươi mấy năm, đã luyện được một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, liếc mắt một cái liền biết nghi vấn trong mắt Cổ Nhược Phong, tiến lên lấy lòng: " Hoàng thượng nói, thấy Huyết vương gia như nhìn thấy trẫm!"
Cổ Nhược Phong có chút nghiến răng nghiến lợi, Mộ Dung Niệm Hàn này rất giảo hoạt! Như nhìn thấy trẫm, quang minh chính đại cho Phong Huyết Lân một địa vị được tôn sùng! Một chiêu này, coi như là thuyết minh, hắn tuân thủ ước định. Nhưng mà, phương pháp này...
Khóe miệng Phong Huyết Lân giựt giựt, này có tính là lòng tốt biến thành xấu? Đây là có chuyện gì! Về sau ai nhìn thấy bọn hắn đều phải quỳ xuống, nhớ lại việc này, Phong Huyết Lân liền cảm thấy đau đầu! Người khác không chê quỳ mệt, nhưng hắn phải trả lời cũng rất mệt!
Cùng Cổ Nhược Phong liếc nhau, đều thấy được bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Ôm Cổ Nhược Phong vào khách điếm, âm thanh nghị luận sau lưng vẫn được truyền đến: "Bộ dáng Huyết vương gia quả thật là thiên hạ vô song!"
"Huyết vương phi cũng là tuyệt thế giai nhân! Hai người này thật là tuyệt phối!"
"Không biết bọn hắn tới thành Ngọc làm gì?"
"Ai... Ngươi là người nơi khác đi, tới này thành Ngọc đương nhiên là..."
"..."
"..."
Khóe miệng Si giựt giựt, đi theo, thuê ba gian phòng tốt nhất, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân một gian, Si Mị Lượng một gian, Võng Phàm một gian. Kỳ thật, thuê hai phòng kia đối với năm quỷ bọn hắn mà nói, căn bản là không có tác dụng...
Huyết vương gia và Huyết vương phi tới thành Ngọc. Chuyện này giống như gió xuân thổi vào cỏ, người toàn thành đều đã biết!
Trong phòng, Cổ Nhược Phong nằm nghiêng trên giường, vị trí gần cửa sổ để cho nàng vừa vặn có thể nhìn toàn cảnh ở dưới đường, nhưng mà, lúc này nàng lại đang mỉm cười nhìn Phong Huyết Lân: "Thành Ngọc chơi rất vui?" Ngữ khí khẳng định. Nàng cũng không bỏ qua ở cửa thành lúc Si hỏi đáy mắt Phong Huyết Lân đột nhiên có ý cười!
Phong Huyết Lân chép miệng, sao Phong nhi của hắn thông minh như vậy...
"Sinh nhật hàng năm của thành chủ thành Ngọc đều tổ chức thi đấu giữa các tài tử giai nhân, mà người được hạng nhất có thể chọn một món trong lễ vật mà hắn thu được."
Đáy mắt Cổ Nhược Phong vẫn có chút nghi hoặc, dù vậy, cũng không đủ lý do hấp dẫn hắn đi? Trừ phi...
"Khi nào thì?" Hắn đã nhìn trúng gì đó, nàng tự nhiên là theo hắn rồi.
"Ngày mai." Không thể không nói, vận khí bọn hắn tương đối tốt! Nghĩ đến món đồ kia, khóe miệng Phong Huyết Lân nhịn không được cong lên diễn.đàn.lê.quý.đôn! Này có tính là trời cũng giúp bọn hắn không?
"A...?" Nhìn hai mắt Phong Huyết Lân chứa ý cười và tình thế bắt buộc, Cổ Nhược Phong cũng không khỏi tò mò, vật có thể làm cho Phong Huyết Lân để ý như vậy, tựa hồ cũng không nhiều...
Chuyện Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đến rất nhanh liền truyền tới phủ thành chủ, rất nhanh thành chủ thành Ngọc đã tới khách điếm, địa vị của Huyết vương gia có thể so với hoàng thượng! Người khác không biết, sao hắn có thể không biết? Tân hoàng đăng cơ, chuyện thứ nhất không phải điều phối chức quan, không phải thay đổi chính sách, không phải cái gì khác, mà là ra một thánh chỉ đưa thân phận địa vị của Huyết vương gia lên cao nhất ở Mộ Dung vương triều!
"Chủ tử, thành chủ thành Ngọc bái kiến." Thanh âm nghiêm túc vạn năm không đổi của Si vang lên, trong giọng nói hình như có chút không vui.
Cổ Nhược Phong hứng thú, bổn sự của thành chủ thành Ngọc cũng lớn thật, có thể làm cho gương mặt vạn năm không đổi của Si thay đổi, nhíu mày: "Mời hắn tiến vào."
Thành chủ Ngọc thành Ngọc Tây Âu, năm nay sáu mươi tuổi, cả người đầy sức sống, tuy có một chút lấy lòng, nhưng cũng không khiến người chán ghét.
Sau đó, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liền biết tại sao Si lại không vui.
Phía sau Ngọc Tây Âu có một hồng y nữ tử. Bộ dáng như hoa như ngọc, ngượng ngùng e thẹn, đúng là một liễu yếu đào tơ nha!
Vì thế... Cổ Nhược Phong nở nụ cười... Mục đích Ngọc Tây Âu tới là?
Nhíu mày nhìn Phong Huyết Lân, ánh mắt như muốn nói: "Hình như là tới tìm chàng."
Phong Huyết Lân bất đắc dĩ liếc mắt, sau đó sửa sang lại sắc mặt, nhìn Ngọc Tây Âu: "Không biết thành chủ tới đây... ?"
|