Chương 29 (2)
Trong hậu cung, Tương quý tần chỉ là một phi tần tầm thường, bất kể trong mắt phi tần mới vào cung hay trong ấn tượng của những phi tần đã ở trong cung lâu năm, người này xưa nay vẫn mờ nhạt vô cùng, duy nhất có điểm đáng chú ý là Chiêu quý phi thỉnh thoảng sẽ thân cận với nàng một chút, nhưng chỉ một chút này, đủ để những người khác không dám gây khó dễ cho nàng mà đều đối xử khá khách khí.
Tương quý tần cũng không để ý đến cái nhìn của người khác về mình, mỗi ngày thảnh thơi sống, đôi khi sẽ bàn tán, bình phẩm chuyện nọ người kia trong cung với vị Khổng tần mới thăng chức.
Hai người bọn họ đều là những kẻ bị Hoàng đế quên mất, điều duy nhất đáng ăn mừng là họ từng đứng về phe Trang Lạc Yên, nay là vị Chiêu quý phi dưới một người trên vạn người trong hậu cung.
Tỉ tỉ Khổng tần là một nữ tử còn bất hạnh hơn bọn họ, sinh hoàng tử xong liền qua đời, mà đứa con nàng ấy liều mạng mình để sinh ra cũng không thể lớn lên được, cuối cùng, cả hai mẹ con đều bị người ta quên lãng. Khổng tần hận kẻ hại chết tỉ tỉ mình, đồng thời cũng hận Hiền phi không chăm sóc chu đáo cháu mình là tam hoàng tử. Trong hậu cung có ai tay sạch sẽ, cái chết của tỉ tỉ Khổng tần là do người khác gây ra, nhưng cuối cùng chỉ điều tra được, nàng ấy chết do mất máu quá nhiều khi sinh, bởi vì tình huống nguy hiểm, chỉ có thể bảo vệ đứa con, không thể giữ được người mẹ, vậy là phải nạp mạng.
Chân tướng sự tình là thế nào, đã sớm không thể tra được, bao nhiêu năm sinh sống trong hậu cung đã mài mòn hết thảy hận thù trong lòng Khổng tần, chỉ còn lại một trái tim nguội lạnh. Sau cái chết của Hiền phi, Khổng tần như đã thả lỏng bản thân, không hề quan tâm đến chuyện hậu cung nữa.
Tương quý tần không ngờ nhờ lòng khăng khăng báo thù của Khổng tần mà giờ đây hai người bọn họ có được một chỗ dựa vững chắc. Do mình thương cảm tỉ muội họ Khổng nên đã đồng ý với kế hoạch của Khổng tần, lén nói cho Chiêu quý phi một vài chuyện bí mật trong cung, mà cũng có thể là bởi sâu trong tâm khảm mình đã tin tưởng, Trang Lạc Yên này không giống người thường, nàng ta có thể bước lên đài cao.
Tuy nàng không rõ, một nữ tử thật tình yêu Đế vương làm thế nào có thể sống tự tại như vậy trong hậu cung này, nhưng nàng biết, đó cũng là điểm bất đồng của Trang Lạc Yên và người khác.
Lại một mùa xuân về, Tương quý tần đi dạo trong ngự hoa viên, ngang qua một bóng tùng bách, bất chợt chân hơi chựng lại, nhìn lùm hoa tầm thường dưới bóng cây.
“Chủ tử, sao vậy ạ?” Cung nữ đi sau lưng nàng lo lắng hỏi.
“Không có gì, chỉ là nhìn thấy một khóm bạch tuyết mai thôi.” Tương quý tần dời mắt, năm ấy nàng và Chiêu quý phi vừa mới quen nhau, khi đó hình như là tháng Sáu, thời tiết nóng đến mức làm người ta bực bội, cũng chính khi đó, hai người tình cờ gặp Hoàng đế trong ngự hoa viên.
“Với thiếp, Hoàng thượng là đại thụ che chở, là cây cột chống trời.”
“Thiếp là đóa hoa sống dưới bóng mát của cây, có thể vĩnh viễn không biết được toàn bộ sự vĩ đại của tùng bách nhưng dựa vào tùng bách mà sinh tồn.”
Đến nay nàng vẫn còn nhớ hai câu Chiêu quý phi từng nói năm xưa, một người con gái có thể nói với một vị Đế vương những lời như vậy, phải có can đảm và tình nghĩa bậc nào? Nàng không hiểu được con người Chiêu quý phi, thậm chí đôi khi còn nghĩ nàng ta thật ngốc, giao trái tim cho một vị quân vương, chẳng phải là ném tim mình xuống đất mặc người giày xéo sao?
Cuộc sống trong cung đình đã sớm khiến nàng trở nên khô cứng như rối gỗ, thế nhưng chẳng biết vì sao, một khắc kia, nàng muốn nhắc nhở nàng ta, tuy rằng cuối cùng nữ tử đó vẫn không quay đầu, mà một lòng khăng khăng đã qua gần mười năm.
Lúc nghe nói Chiêu quý phi bị bệnh, nàng đang tỉa một bồn tùng thấp, tay hơi run lên, bồn cây rơi vỡ rồi. Nàng vội tới cung Hi Hòa, đã thấy Hoàng hậu sớm ở đó.
Mấy năm nay Hoàng hậu ngày càng trở nên trầm mặc, nhưng lại rất tốt với Chiêu quý phi, tốt đến mức làm Tương quý tần có cảm giác, Hoàng hậu thật tình coi Chiêu quý phi như muội muội mình.
Thấy nàng tới, Hoàng hậu nói khẽ, ngữ khí hơi rầu rĩ: “Hoàng thượng đang ở bên trong.”
Tương quý tần biết, vậy là tình hình của Chiêu quý phi không được tốt, nàng cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, cúi người nói với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, Chiêu quý phi nương nương là người tốt tất có trời phù hộ, nhất định sẽ khỏe lên.” Không biết lời này là để an ủi chình nàng hay an ủi Hoàng hậu, nhưng nàng nghĩ, chỉ có nói như vậy, lòng mình mới dễ chịu đôi chút.
Lát sau, Hoàng đế hạ chỉ để tất cả mọi người rời khỏi cung Hi Hòa, Tương quý tần biết Hoàng đế làm như vậy vì không muốn nhiều người làm nhiễu đến Chiêu quý phi, liền im lặng lui đi, vừa ngang qua hồ sen, liền thấy Thái tử điện hạ đang đi về phía này.
Nàng dừng bước, hơi tránh sang một bên, cúi người chào: “Ra mắt Thái tử điện hạ.”
Thái tử trả nửa lễ, gương mặt non nớt đã thêm vài phần lo lắng: “Chào Tương quý tần.”
Nàng thấy mặt Thái tử hơi hồng lên, chắc là đi quá gấp, không biết vì sao, tựa như có ma xui quỷ khiến, nàng nói: “Nương nương còn đang ngủ, Thái tử điện hạ ở bên nương nương nhiều hơn, biết đâu nương nương sẽ nhanh tỉnh lại.” Vừa dứt lời, nàng liền cảm thấy mình đã nói những lời vượt thân phận, nhưng lời nói ra không thể thu về, nàng đành im lặng. “Đa tạ Tương quý tần.” Thái tử không ngờ vị Tương quý tần xưa nay vẫn trầm mặc ít lời bỗng dưng lại nói như vậy, nhưng ý tốt của đối phương cậu vẫn ghi nhớ trong lòng, lại trả nửa lễ rồi vội vã đi tiếp.
Tương quý tần nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của cậu bé, tựa như thấy được vị Đế vương đời sau.
Hai năm trước, Hoàng thượng phong tứ hoàng tử làm Thái tử, không ai bất ngờ, mấy năm nay Hoàng thượng đối đãi với Chiêu quý phi và tứ hoàng tử ra sao, mọi người đều thấy cả. Thậm chí còn có người lén nói, trong lòng Hoàng thượng, chỉ e ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không có địa vị bằng Chiêu quý phi.
Nghe được những lời này, nàng chỉ cười nhạt, trong lòng Hoàng thượng, Hoàng hậu và Chiêu quý phi, một dùng để xử lý những chuyện phiền toái trong cung, một để yêu thương chiều chuộng, căn bản không thể đánh đồng. Có ai đi so sánh mức độ quan trọng của cái cuốc với cây lan quý?
Nhiều ngày nay Hoàng thượng không đến hậu cung, còn phát giận không ít lần, thậm chí ngay cả Cao tổng quản cũng bị trách cứ, Tương quý tần biết Hoàng thượng đang lo lắng vì bệnh tình của Chiêu quý phi, nhưng bệnh tình Chiêu quý phi ngày càng xấu đi, không rõ vì nguyên nhân gì?
Hoa đào bên ngoài Đào Ngọc các mỗi năm lại nở đẹp hơn năm cũ, nàng nghe nói nơi này có người chăm sóc riêng, thậm chí toàn bộ Đào Ngọc các cũng đã bị niêm phong, đơn giản là vì Chiêu quý phi thích hoa đào và quả đào, vì vậy điện Trung Tỉnh một năm bốn mùa đều cho người chăm sóc vườn cây này.
Ngửa đầu nhìn những cành hoa đào xinh đẹp, Tương quý tần chợt thấy Hoàng đế vội vội vàng vàng đi tới, hái vài nhánh đào lại vội vã đi ngay, thậm chí còn không phát hiện trong vườn có người khác. Nàng nhìn bóng dáng vội vã của Hoàng đế, đột nhiên nghĩ, nếu những nhành hoa trong tay Hoàng thượng là dành cho Chiêu quý phi thì tốt biết bao, chí ít tấm chân tình của Chiêu quý phi cũng không tính là trôi theo dòng nước.
Vài canh giờ sau, lại có tin truyền ra, Chiêu quý phi nương nương tỉnh, có người vui có kẻ buồn, nhưng trên gương mặt tất cả mọi người đều lộ ra sự vui mừng, không dám có bất cứ một tia tâm tình khác.
Lại vài ngày sau, Tương quý tần rốt cuộc gặp được Chiêu quý phi ở cung Cảnh Ương của Hoàng hậu, nàng ấy thoạt nhìn vẫn như trước, không hề có một tia nhợt nhạt khó coi vì bệnh nặng, dường như chỉ vừa ngủ một giấc dài, chưa hề chịu bất cứ giày vò gì.
Ra khỏi cung Cảnh Ương, Chiêu quý phi gọi nàng lại, nàng lẳng lặng đi bên cạnh, chậm hơn Chiêu quý phi nửa bước chân, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng năm xưa hai người sóng vai cùng đi lại tái hiện trước mắt.
“Lúc đang mê man, bổn cung luôn chìm trong một giấc mộng, trong mộng này cảnh trí thật đẹp, đẹp đến mức bổn cung không muốn tỉnh lại,” Chiêu quý phi bước đi rất chậm, giọng nói cũng thong dong, “Nhưng sau đó, bổn cung nghe được tiếng Thái tử gọi.”
Tương quý tần cúi đầu nói: “Nương nương hồng phúc bằng trời, tất được trời xanh phù hộ.”
“Ta muốn cảm ơn nàng đã nói những lời ấy với Thái tử,” Chiêu quý phi cười nhẹ, nhìn thẳng vào nàng, “Nếu không nhờ nàng, có thể ta đã không còn ở nơi này nữa.”
Không ở nơi này?
Khóe môi Tương quý tần hơi giật nhẹ, một lát sau mới nói: “Thái tử còn nhỏ.”
“Đúng vậy, Thái tử còn nhỏ, mà nữ tử trong cung lại không bao giờ ít.” Chiêu quý phi vẫn cười cười như cũ, Tương quý tần cảm giác nụ cười của nàng ấy có điều gì kì lạ, nhưng nàng thế nào cũng không phát hiện được bất thường ở đâu.
Phần lớn những người làm mẹ trong thiên hạ đều luôn không nỡ nhìn con mình chịu khổ, một người như Chiêu quý phi sao lại ngoại lệ được, một câu nhắc nhở Thái tử của nàng, xét đến cùng cũng chỉ vì không muốn thấy Thái tử còn nhỏ đã mất mẹ, phải chịu những tính toán của người khác mà thôi.
Đến tận khi Chiêu quý phi đi rồi, Tương quý tần cũng không nói thêm bao nhiêu, giờ đây tâm trạng của nàng khá tốt, Chiêu quý phi có thể tự mình đến nói lời cảm tạ nàng mà không phải thưởng cho một đống đồ đã đủ để chứng minh lòng biết ơn của nàng ấy thành tâm thế nào.
Bất chợt, nàng cảm thấy hơi buồn rầu, trong hậu cung này vĩnh viễn không bao giờ ít đàn bà con gái, nhưng có người vẫn còn giữ được sự tươi trẻ đầy sức sống, còn nàng, đã sớm thành một vũng nước đọng, phẳng lặng hờ hững, chẳng có lấy một niềm vui trong đời.
Nghĩ vậy, lòng vừa khó chịu lại vừa nhẹ nhõm, khó chịu vì đời này, thanh xuân của nàng đã chôn vùi tại nơi đây, không một người thương xót, nhẹ nhõm vì chí ít nàng còn giữ được một trái tim nguyên vẹn, chí ít trái tim ấy còn chưa bị hậu cung này làm cho thương tổn tả tơi.
Năm Thành Tuyên thứ hai mươi, Tương quý tần thăng làm Tương chiêu dung, người phục vụ bên cạnh ngày càng nhiều, cung nữ thái giám nhìn thấy phải tôn xưng một tiếng “nương nương”, nàng lại thấy buồn cười, người khác dùng trăm ngàn thủ đoạn vẫn giậm chân tại chỗ, mà một người im lặng sống như nàng lại thành nương nương.
Khổng tần nói với nàng, đó là vì Chiêu quý phi nương nương muốn cất nhắc, nhưng nàng biết, đây là lời cảm tạ của Chiêu quý phi. Hai năm trước nàng ấy không ban thưởng cho mình vàng bạc châu báu, đến hôm nay lại tặng mình thứ mà bao người trong hậu cung ao ước.
Bao nhiêu lễ vật cuồn cuộn chảy vào nơi đây, nàng chỉ vào một chiếc bình sứ Thanh Hoa, nói: “Bày cái đó trong phòng đi.”
Người phục vụ nhìn lại, đây là đồ vật do Chiêu quý phi nương nương cho người đưa tới, lập tức thận trọng bê đi bày.
Nàng nhìn chiếc bình sứ Thanh Hoa xinh đẹp, vuốt nhẹ khuyên tai nhớ lại, nàng vốn thích đồ sứ Thanh Hoa, có điều sau này không được Hoàng thượng coi trọng nên dần dần đành nhịn những yêu thích cá nhân xuống, hôm nay Chiêu quý phi cho đưa mấy món đồ sứ Thanh Hoa tiến cống tới đây khiến cho nàng hơi bất ngờ.
“Bẩm nương nương, Chiêu quý phi nương nương cho người đưa tặng một bộ trà cụ ạ.”
Tương chiêu dung nhìn bộ trà cụ, sứ Thanh Hoa mảnh, cực kỳ đẹp mắt.
“Đẹp, rất đẹp.” Nàng vuốt ve bộ trà cụ, trên gương mặt lãnh đạm lại thêm một nét tươi vui.
Cứ như vậy đi, đời này của nàng cũng không coi là bất hạnh, chí ít… Ngón tay lướt qua mép tách trà, xúc cảm cực kỳ trơn nhẵn.
Chí ít, hôm nay nàng còn có thể nhàn nhã sống, mà có vài người, đã chết.
|
Chương 29 (3)
Lúc Phong Kỳ được phong Thái tử, cậu mới chỉ lên sáu, trên cậu còn có hai vị hoàng huynh, nhưng cuối cùng, người được phong Thái tử lại là cậu.
Cậu luôn được nghe người khác nói, mẫu phi được phụ hoàng sủng ái thế nào, cậu được phụ hoàng coi trọng ra sao, những lời này cậu chẳng để trong lòng, điều duy nhất cậu ghi nhớ là những lời mẫu phi nói vào ngày cậu trở thành Thái tử.
Mẫu phi nói, hôm nay con đã là Thái tử, nhưng con càng phải nhớ kỹ, mình là một người con.
Lúc ấy cậu còn bé, chỉ cho rằng mẫu phi muốn cậu phải biết hiếu thảo, nhưng sau cậu hiểu được, mẫu phi muốn nhắc cậu, làm thế nào để là một Thái tử tốt.
Mẫu phi không yêu cầu cậu làm được những gì, chỉ hỏi cậu muốn làm những gì. Tuổi thơ của cậu không đầy áp lực như người khác tưởng, ngược lại, tràn ngập hạnh phúc.
Phụ hoàng từng nói, cậu có được thứ phụ hoàng không có. Lời nói đến nay cậu vẫn chưa hiểu, phụ hoàng cứ luôn thích nói mấy lời khó hiểu thế đấy, nhưng mà phụ hoàng tốt với cậu lắm.
Năm Thái hậu hoăng, cậu mới lên bảy. Thái hậu đối xử với mẫu phi rất bình thường, nhưng người khá tốt với cậu, ngày hạ táng người, cậu nhìn thấy một nỗi bi thương khó hiểu trên gương mặt phụ hoàng, sau này cậu có hỏi mẫu phi, mẫu phi bảo mẫu phi cũng không hiểu.
Năm mẫu phi bệnh nặng, lần đầu tiên cậu hiểu, thế nào là đau buồn. Cậu nghe cung thị bảo nhau, không có mẫu phi, phụ hoàng sẽ thờ ơ với cậu, không có mẫu phi, cậu sẽ bị phi tần khác hãm hại. Thực ra, cậu không sợ những điều này, bởi vì mẫu phi từng nói với cậu, khi phải đối mặt với khốn cảnh, một người có năng lực thực sự sẽ biết nên làm gì để giải quyết vấn đề mà không phải chỉ biết lo lắng người khác sẽ đối xử với mình ra sao.
Nhưng mà, cậu sợ mẫu phi rời xa cậu, cậu thích mẫu phi làm những món lạ lùng cho cậu ăn, thích mẫu phi kể cho cậu nghe những câu chuyện nhỏ, thích mẫu phi dạy cậu viết chữ, cũng thích vẻ ôn nhu của mẫu phi khi cậu gọi cậu “Bánh Bao”. Phụ hoàng có rất nhiều phi tần, nhưng cậu chỉ có một mẫu thân.
Ngày mẫu phi tỉnh lại, hình như cậu thấy mắt phụ hoàng đỏ lên, nhưng sau lại nghĩ, phụ hoàng là người đội trời đạp đất, sao lại đỏ mắt lên được? Hậu cung có rất nhiều phi tần, đôi khi cậu lại nghe tin phụ hoàng sẽ đến chỗ người khác, những lúc này, cậu lại thích đòi mẫu phi kể chuyện cho mình nghe, những câu chuyện mẫu phi kể rất là lạ và cũng rất thú vị. Gương mặt mẫu phi thật dịu dàng, điềm đạm, dường như không có đau lòng vì phụ hoàng chẳng ở đây.
“Mẫu phi, hôm nay thái phó giảng ‘Trung dung’ cho con, con nghĩ đạo trung dung không thích hợp với mình. Con là Thái tử, nếu duy trì trung dung trong hành xử thì còn có thể làm gì?” Nói xong câu này, cậu thấy vẻ mặt mẫu phi rất kỳ cục, như vừa nhớ đến điều gì vậy.
“Tứ thư ngũ kinh chỉ giúp con hiểu được một vài đạo lý trong sách, còn làm thế nào là tùy vào suy nghĩ của con…” Bàn tay sờ sờ đỉnh đầu cậu của mẫu phi thật ấm áp, “Chỉ cần con suy nghĩ cẩn thận, làm chuyện nào có lợi hay không, hoàn cảnh lúc ấy có thích hợp hay không.”
Cậu gật gật đầu: “Có phải giống như câu ‘Nghĩ rồi hãy quan sát, quan sát rồi hãy bước đi’ không ạ?”
Sau đó cậu thấy mẫu phi cười tán thưởng, thế là lập tức có động lực học tốt rồi, cậu làm sao nhẫn tâm khiến mẫu phi phải thất vọng đây?
Lúc cậu sáu tuổi, số lượng sư phụ bắt đầu nhiều lên, nhưng cậu không cảm thấy đọc sách vất vả, cũng không hiểu vì sao mấy sư phụ ấy cứ nói với phụ hoàng mình là kì tài hiếm có, rõ ràng mấy chuyện trong này dễ hiểu lắm mà, bọn họ lại cứ nói thành rõ rắc rối.
Một ngày mùa đông năm Thành Tuyên thứ mười chín, đại hoàng huynh của cậu được phong làm Bình vương, ra cung xây phủ. Đại hoàng huynh hơn cậu tám tuổi, nghe nói mẹ đẻ là một phi tần địa vị thấp, đã mất sớm, sau đó được Hiền phi nương nương nuôi mấy năm, rồi lại ở trong cung một mình. Ba năm trước Hiền phi đi, đại hoàng huynh càng thêm trầm mặc.
Cậu không thân với đại hoàng huynh lắm nhưng đại hoàng huynh xây phủ, cậu vẫn ngồi xe ra chúc mừng.
Đại hoàng huynh tuy là Bình vương nhưng không có đất phong, không có binh mã. Cậu đưa lễ xong, đại hoàng huynh đột nhiên nói một câu.
“Có lúc đại ca thật ước ao được như Thái tử điện hạ.”
Mặc dù cậu mới gần chín tuổi thôi nhưng cũng hiểu ngay ý đại hoàng huynh, là hoàng tử duy nhất có mẫu phi, cậu là Thái tử chỉ dưới một người, mà đại hoàng huynh chỉ là một vương gia phong hào “Bình”, không có thực quyền mà thôi.
“Thái tử biết nhị ca của người lúc này đang ở đâu không?” Bình vương cười nhìn cậu, ý cười bình thản mà lãnh đạm, “Hắn năm nay mười lăm rồi, vẫn còn phải ở trong hành cung ngoài ngoại ô kinh thành.”
Quả thực, Phong Kỳ chưa từng gặp vị nhị hoàng huynh này, thậm chí trong lễ vạn thọ của phụ hoàng cũng không thấy nhị hoàng huynh được vời về cung, cậu nghe nói phụ hoàng không thích nhị hoàng huynh.
“Biết vì sao lão nhị bị nhốt ở hành cung không?” Nụ cười của Bình vương trở nên châm biếm, “Bởi vì Ninh phi nuôi hắn hãm hại mẫu phi Thái tử, bởi vì hắn bất kính với mẫu phi Thái tử, hắn liền bị đưa đi, từ đó về sau, phụ hoàng không còn muốn nhìn thấy hắn nữa.”
Nói vậy có ý gì? Là muốn nói tâm cơ của mẫu phi thâm trầm ác độc, hay là muôn mình bất mãn với mẫu phi, thương cảm với nhị hoàng huynh?
Phong Kỳ nhìn Bình vương bằng ánh mắt kỳ quái, bình tĩnh hỏi: “Nếu đó đều là sự thực, vì sao không nên đưa nhị ca đi? Nhị ca bất kính với mẫu phi của ta, hành vi không chừng mực, dựa vào cái gì còn muốn phụ hoàng thích hắn?”
Bình vương giật mình, nghĩ vị Thái tử điện hạ mới chín tuổi này bình thản đến mức đáng sợ.
“Đại ca cho rằng ta sẽ vì điều này mà đi chất vấn mẫu phi?” Cậu cười khinh thường, “Đừng có coi ta là trẻ con, bên nào nặng bên nào nhẹ ta biết rất rõ, không cần đại ca phải nói.”
Cậu chắp tay sau lưng, hơi hơi hất cằm, đôi mắt cực giống Chiêu quý phi, như một cây đao sắc bén xẹt qua ngực Bình vương: “Nếu đại ca có ý định này, không bằng ở nhà tu thân dưỡng tính để hiểu rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói.” Dứt lời, quay người đi thẳng, hoàn toàn không cho Bình vương một chút thể diện.
(Việc này rất nhanh được truyền đến tai Phong Cẩn, hắn không nói gì thêm, ba ngày sau, ban thưởng cho Bình vương một quyển “Hiếu kinh”.)
Bên ngoài có rất nhiều lời đồn về phụ hoàng và mẫu phi, nhưng trong những câu chuyện ấy, phụ hoàng là một Đế vương thật thâm tình, mẫu phi là một phi tử thật khuynh thành, Phong Kỳ chỉ cười nhạt khi nghe đến những câu chuyện ấy, bởi vì trong hậu cung, ngoài mẫu phi ra còn rất nhiều phi tần khác, phụ hoàng cũng không có khả năng giống như trong một câu chuyện nào đó, mỗi ngày chỉ gặp mẫu phi, không bao giờ gặp những phi tần khác, tuy rằng thực tế thì phụ hoàng đến chỗ người khác cũng không nhiều lắm.
Mẫu phi bảo, rất nhiều sự tích trên thế giới đều là lừa đảo đấy, mắt thấy, tai nghe cũng có thể là giả, thứ duy nhất chân thật, chính là thứ trong đầu mình.
Cậu chẳng rõ giữa mẫu phi và phụ hoàng có thứ gọi là “tình yêu” mà cậu không hiểu đó không, nhưng có một điều có thể khẳng định, phụ hoàng và mẫu phi tốt với cậu cực kỳ.
Cậu vẫn còn mơ hồ nhớ đến một hình ảnh từ khi còn rất nhỏ, mẫu phi nắm tay cậu, đi dạo phơi nắng trong ngự hoa viên.
“Bẩm Thái tử điện hạ, Chiêu quý phi nương nương đưa đến cho người một ít điểm tâm.”
Cậu nhìn đĩa điểm tâm trước mắt, là món cậu thích ăn, được làm rất đẹp. Cậu ăn mấy miếng điểm tâm rồi đứng dậy đi đến cung Hi Hòa, ngang qua hồ sen, liền thấy mẫu phi ngồi bên hồ phơi nắng, phụ hoàng đứng sau lưng mẫu phi, cười thật dịu dàng.
Bước chân hơi chững lại, cậu quay đầu trở về.
Tuy không biết vì sao, nhưng cậu nghĩ những lúc phụ hoàng nhìn mẫu phi bằng ánh mắt ấy, cậu không muốn đi quấy rầy.
Đúng vậy, cậu là con trai duy nhất của Chiêu quý phi, là Thái tử tôn quý của vương triều Cửu Châu, là hoàng tử được phụ hoàng coi trọng nhất, không phải nhóc con chín tuổi đâu nhé!
Cậu ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, cười rạng rỡ.
Hôm nay ánh mặt trời thật là tốt, tâm trạng của cậu cũng thật là tốt.
Quay đầu nhìn về phía hồ sen, hẳn là, tâm trạng của phụ hoàng cũng tốt lắm nhỉ?
---Hết--- P/s: Cuối cùng cũng đã xong câu chuyện, phải nói đọc chương cuối xong cảm thấy kết Bánh Bao rùi ~~ Chưa lớn mà đã có phong thái của minh quân Chuyện xác thực khá nhẹ nhàng nhưng mà cũng rất hay, khai thác về những minh tranh ám đấu trong hậu cung, người cười đến cuối cùng là người có trái tim ko bít rung động ~~~ Có vẻ đúng hehe. Nhân đây, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã theo dõi!!!
|