Nghề Làm Phi Quyển 1
|
|
Chương 21 (3)
Chiêu hiền dung lần thứ hai té xỉu, thái y sau khi chẩn bệnh đã thở dài nói, do lần trước bị mất máu quá nhiều, sức khỏe của Chiêu hiền dung đã trở nên suy yếu, vì vậy nhất định phải điều dưỡng thật tốt, nếu không sẽ để lại di chứng. Mọi người trong cung còn chưa nghe được Hoàng đế ban thưởng cho cung Hi Hòa thì đã nhận được ý chỉ thứ hai của Hoàng đế dành cho Hồ tần, Hồ tần giáng xuống thành lục phẩm lương nghi, chuyển từ trắc điện cung Nguyễn Minh tới hậu điện của cung. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Hồ Thải Huyên từ hàng phi giáng xuống tần, lại vì Chiêu hiền dung té xỉu, từ tần giáng xuống vị trí lương nghi nho nhỏ, tình huống này quả là hiếm có, đồng thời khiến cho mọi người thêm kiêng kị cung Hi Hòa, ai cũng không dám cố ý gây chuyện với người bên đó. Cũng may là, toàn bộ cung Hi Hòa vẫn khiêm cung như cũ, nếu không, hậu cung chắc chắn sẽ nảy sinh không ít rắc rối mới. Trong cung Hi Hòa, Trang Lạc Yên ăn từng quả anh đào đã được tuyển chọn kỹ càng, nghe Phúc Bảo kể những chuyện lý thú phát sinh trong cung, uể oải ngáp một cái: “Nghe nói Hồ lương nghi đang một lòng lễ Phật?” “Có lời truyền như thế, tuy nhiên nô tài thấy hẳn không đúng.” Phúc Bảo do dự một lát mới nói, “Nô tài nghe nói, nhị hoàng tử trước vốn do Hồ lương nghi nuôi nấng vẫn luôn thích chạy tới hậu điện, không thân cận Hiền quý phi lắm. Mà đại hoàng tử nuôi dưới gối Hiền quý phi lại đã từng đánh nhau với nhị hoàng tử vài lần, còn kinh động tới Hoàng thượng, nói vậy chắc giờ này Hiền quý phi hẳn không vui đâu.” “Nàng ta vui được mới lạ đó.” Trang Lạc Yên bỏ bát ngọc bích đựng quả anh đào xuống, đổi tư thế, lười biếng nói, “Đại hoàng tử từ nhỏ được nàng ta nhận nuôi, nhị hoàng tử đã vài tuổi, biết nhớ biết nghĩ rồi, dù nay cũng được chuyển cho nàng ta nuôi dạy nhưng không thể thân cận với nàng ta như đại hoàng tử, lại thêm chuyện cậu ta thích đi tìm Hồ lương nghi, đối với Hiền quý phi, nuôi nhị hoàng tử chỉ phí công mà thôi.” Hiện nay đại hoàng tử mặc dù thân cận với Hiền quý phi nhưng sau khi lớn lên, tự nhiên sẽ nghĩ đến mẹ đẻ mình, tình cảm mẹ con sẽ có ảnh hưởng nhất định. Vậy mới nói, nuôi trẻ phải nuôi đứa bé từ bụng mình ra, con người khác dù tốt cũng không bằng con ruột mình. “Nay trong cung chỉ có hai vị hoàng tử, Hoàng thượng đều giao cho Hiền quý phi nuôi nấng, có thể thấy địa vị của Hiền quý phi trong lòng Hoàng thượng không tầm thường đâu.” Thính Trúc đẩy bát anh đào sang một bên, đứng vào nhẹ nhàng bóp vai cho Trang Lạc Yên, “Trước đây còn có lời đồn, nhị hoàng tử vốn giao cho Thục quý phi của cung An Thanh nuôi, không biết vì sao, cuối cùng lại chuyển sang chỗ Ninh phi… Hồ lương nghi. Nghe nói từ đó về sau, Thục quý phi và Ninh phi vẫn khách sáo, lạnh nhạt với nhau, lúc này, chẳng biết trong lòng Thục quý phi đang âm thầm cười nhạo Hồ lương nghi thế nào.” Thục quý phi là người thông tuệ, lại được Đế vương sủng ái đến thế, cần gì nhận nuôi con người khác, có phải không sinh được đâu? Trang Lạc Yên cười cười, với tính tình của Thục quý phi, trong tình huống đó, có lẽ chẳng có bao nhiêu tâm tư nuôi nấng nhị hoàng tử. Chuyện Hồ Thải Huyên dùng kế kéo nhị hoàng tử về bên mình, đối với Thục quý phi, chỉ là ghi hận nàng ta tính toán cướp đi đồ của mình, chứ thực ra chưa chắc đã tiếc nuối vì không được nuôi nhị hoàng tử. “Nương nương, thái giám nội thị tới truyền chỉ, đêm nay cung chúng ta thắp đèn.” Vân Tịch vui vẻ đi vào, “Thái giám truyền chỉ còn nói, Hoàng thượng đặc biệt bổ sung, sức khỏe của chủ tử chưa tốt, không được ra ngoài tiếp thánh giá.” Trang Lạc Yên nghe vậy chỉ cười cười, mấy ngày nay tuy Hoàng đế thường tới cung Hi Hòa nhưng vẫn bận tâm vết thương của nàng, hai người không có diễn màn 18+. Hiện nay thương tích của nàng đã gần như hoàn toàn hồi phục, nên thực hiện đúng chức trách của một phi tần, nếu không, loại sinh vật chỉ biết dùng nửa người dưới gọi là nam giới này sẽ có vấn đề, đến lúc đó lại phí công sức nàng nỗ lực bao lâu nay. Trang Lạc Yên chống cằm nhìn bồn cây tùng la hán đặt trên kệ hoa, hôm nay nàng nên làm thế nào để Hoàng đế có một đêm vui vẻ? Phong Cẩn là một người đàn ông, ban ngày thích nhìn đàn bà con gái bên mình trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, song đến buổi tối lại không muốn phải ngửi mùi son phấn nồng nàn. Vì vậy mỗi lần bên Trang Lạc Yên hắn đều cảm thấy đặc biệt thoải mái, không đánh phấn thoa son lại mang theo hương hoa quả thanh mát, khiến hắn mỗi lần xúc động luôn có thể tận hứng. Rõ ràng vẫn lo lắng đến tình trạng người trong lòng mới bị thương nhưng cuối cùng vẫn lâm vào điên cuồng. Sau khi cả hai cùng thỏa mãn, hắn vươn tay kéo người ấy vào lòng, vuốt ve tấm lưng trắng mịn, trơn nhẵn của nàng, im lặng không nói. Trang Lạc Yên nép vào ngực Hoàng đế, thái độ ỷ lại pha trộn ngọt ngào, như thể vô thức, ngón tay nhẹ nhàng sượt qua phần sau tai và cổ đối phương. Phong Cẩn bỗng dưng tóm lấy ngón tay cứ nhích tới nhích lui, giọng ấm ách: “Tay ái phi rất không ngoan đấy, trẫm phải nghiêm phạt mới được.” Trang Lạc Yên hờn dỗi: “Hoàng thượng cũng gãi lưng thiếp khiến thiếp ngứa nãy giờ, thiếp chỉ ăn miếng trả miếng thôi.” “Trẫm thấy đó là tại nàng không ngoan, lại còn kiếm cớ.” Nói xong, Phong Cẩn cười khẽ, hôn nhẹ lên chóp mũi Trang Lạc Yên. “Hoàng thượng…” Một tiếng nỉ non nhẹ nhàng, hơi thở xen vào nhau, ánh trăng nghiêng mình qua khe cửa sổ, giúp Phong Cẩn thấy rõ đôi mắt này. Có người nói, ánh mắt mị hoặc quấn quýt của người con gái dễ mê hoặc người khác nhất, đôi mắt này không có một tia mị hoặc lại vẫn khiến lòng hắn thoáng tê dại. Có người đàn ông nào không thích người con gái của mình coi mình là tất cả, là duy nhất? Chỉ tiếc nữ tử trong hậu cung dính dáng đến quá nhiều điều khác ngoài tình cảm, hắn hiểu rất rõ, thấy rất rõ, cũng chưa từng mong muốn nhận được một sự tín nhiệm và ỷ lại tuyệt đối. Nhưng mặc dù chẳng bao giờ nghĩ tới, khi phát hiện có một người con gái cho hắn phần tình cảm cùng tín nhiệm và ỷ lại này, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó khang khác. Rốt cuộc vẫn luyến tiếc phần tín nhiệm ấy, vậy nên chỉ có thể tiếp tục sủng ái. Rướn người hôn lên đôi môi căng mọng, hắn lại lật mình đè lên đối phương. Yêu đương giữa nam và nữ, yêu đương giữa Hoàng đế và phi tần, mùi vị trong đó có gì khác biệt, có lẽ chỉ người trong cuộc mới hiểu. Sáng sớm, mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn chưa mở mắt, Phong Cẩn đã cảm thấy vành tai có gì đó ấm áp chạm khẽ vào, lòng lại mềm ra, đợi thêm nửa khắc mới mở mắt như vừa tỉnh dậy, người nằm bên vẫn nhắm nghiền mắt, vờ như đang ngủ say. Xốc màn lên, các cung nữ thái giám nhanh nhẹn đi vào hầu hạ, đuôi mắt thoáng lướt qua người trên giường đang làm bộ mới tỉnh ngủ, miệng hơi mỉm cười, nói: “Thân mình nàng còn yếu, không cần dậy hầu hạ.” Trang Lạc Yên ngoan ngoãn ngồi trên giường nhìn Hoàng đế thay bộ long bào uy vũ khí phách, đợi Hoàng đế chuẩn bị xong xuôi mới như vừa giật mình hồi thần. Cử chỉ này của nàng khiến Hoàng đế rất vui vẻ, nhìn đối phương treo nụ cười hài lòng trên mặt quay đi, nàng bước xuống giường hành lễ tiễn đưa, không còn thấy bóng dáng Hoàng đế, mới uể oải ngáp một cái. Ngửi ngửi bản thân, chỉ thấy mùi hoa thoang thoảng, chắc là đêm qua lúc mình mệt quá thiếp đi, Hoàng đế đã giúp mình tắm rửa rồi. Tính về mức độ ôn nhu dịu dàng sau khi quần thảo, Hoàng đế có thể được điểm khá cao. Nằm ỳ một cách biếng nhác thêm lúc lâu, Trang Lạc Yên mới chậm rãi ngồi dậy: “Người đâu, thay y phục.” Buổi sáng ngày xuân luôn khiến người ta cảm thấy tươi mát dễ chịu, Cao Đức Trung nhìn cung Hi Hòa đã lùi càng lúc càng xa mà Hoàng thượng vẫn không nói đưa canh tránh thai cho bên ấy, đành mở miệng dò hỏi: “Bẩm Hoàng thượng, bên Chiêu hiền dung nương nương có cần đưa…” Biết Cao Đức Trung muốn nói gì, Phong Cẩn điềm tĩnh: “Chiêu hiền dung thân mình còn yếu ớt, không nên dùng thuốc đại bổ, những ngày gần đây nếu trẫm sủng hạnh nàng ấy thì không cần đưa canh qua nữa.” “Bẩm vâng, nô tài nhớ rồi.” Cao Đức Trung giật mình thoáng kinh hãi, nét mặt lại không có nửa điểm khác lạ, thoáng quay đầu liếc nhìn cung Hi Hòa, vị này ngày sau e là sẽ có một tương lai đặc biệt đây. Mái tóc đen mượt óng ả được vấn thành một kiểu rất cao nhã, xứng thêm trang sức quý giá tinh xảo, váy hoa áo gấm, đây là những thứ một sủng phi nên có. Trang Lạc Yên không có hứng thú làm người khác biệt, một sủng phi không cần ăn mặc quá giản dị, bởi vì loại hành vi này trong hậu cung chỉ là một kiểu lập dị cố tình muốn chết mà thôi. Hậu phi trước mặt Hoàng đế muốn biến thành dạng gì cũng được, chỉ cần Hoàng đế thích. Nhưng trước mặt phi tần khác, tôn quý và quy củ nên có thì phải giữ, sắm vai kẻ khác biệt không có người thưởng thức đâu, ngoại trừ gợi thêm thù hận quấn thân, nhất định không có bất cứ lợi ích nào. Cho tới bây giờ, người đứng phía trên Trang Lạc Yên càng lúc càng ít, nàng ngược lại càng cẩn thận thêm vài lần, những nữ tử có thể leo đến vị trí cao như vậy, có ai đơn giản? Tình cờ gặp Hiền quý phi trong ngự hoa viên, đoàn người phía sau Hiền quý phi là những phi tần địa vị thấp cùng ở thiên điện hay hậu điện cung Nguyễn Minh, Trang Lạc Yên liếc qua liền nhìn thấy gương mặt đờ đẫn của Hồ Thải Huyên trong đám người. “Xin ra mắt Hiền quý phi nương nương.” Trang Lạc Yên bước lại cúi đầu hành lễ với Hiền quý phi, Hiền quý phi vội đưa tay đỡ, “Muội muội sức khỏe chưa tốt, không cần quá để ý những nghi thức xã giao này.” “Ra mắt Chiêu hiền dung nương nương.” Các phi tần địa vị thấp sau lưng Hiền quý phi đều cúi đầu thỉnh an Trang Lạc Yên, đồng thời cách Hồ Thải Huyên xa một chút. “Không cần đa lễ như vậy.” Trang Lạc Yên làm như không thấy Hồ Thải Huyên, chỉ cười cười nói với Hiền quý phi, “Tần thiếp tạ ơn nương nương đã yêu thương.” “Muội đấy, tính tình cứ như vậy, chúng ta là chỗ tỉ muội, vốn không cần những thứ khách sáo này.” Hiền quý phi cầm tay nàng, cười nói, “Đang tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương phải không, vậy cùng đi đi.” “Vậy tần thiếp xin quấy rầy tỉ tỉ một lúc.” Trang Lạc Yên tất nhiên sẽ không cự tuyệt, dọc đường đi, hai người cười nói rôm rả, chẳng mấy chốc đã thấy cung Cảnh Ương, lại tình cờ bắt gặp Từ chiêu dung mang theo Thiến quý nhân đi tới. Lại một phen chào hỏi, mấy người ở đây đều biết dạo trước Từ chiêu dung từng thừa cơ “mượn” nô tài của cung Hi Hòa để khiến Chiêu hiền dung khó chịu, hôm nay Từ chiêu dung thất thế, mọi người đều chờ mong xem kịch vui. Trang Lạc Yên nhìn sắc mặt mang bệnh của Từ chiêu dung, ân cần hỏi thăm: “Khí sắc của nương nương không được tốt, gần đây thời tiết thay đổi nhanh, nương nương cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe mới được.” “Đa tạ Chiêu hiền dung quan tâm, bổn cung không gì đáng ngại.” Từ chiêu dung lạnh nhạt trả lời một câu, “Thân mình nàng còn yếu, phải nên chú ý nhiều. Thời tiết nay thay đổi thất thường, ai biết ngày mai là nóng hay lạnh.” “Nương nương nói phải đấy,” Trang Lạc Yên cười cười, “Vì vậy bản thân chúng ta nên chuẩn bị đầy đủ y phục, mới không phải sợ lạnh sợ nóng, nếu không chịu khổ chính là mình.” “Chiêu hiền dung nói thật có lý.” Hiền quý phi tiếp lời, “Loại thời tiết này nếu bị bệnh đúng là không tốt lắm.” Từ chiêu dung hơi biến sắc, nhưng cuối cùng đành đáp lời: “Nương nương nói phải.” Hôm nay Hiền quý phi muốn lôi kéo Trang Lạc Yên, tất nhiên sẽ không thèm bận tâm đến một chiêu dung thất sủng như nàng ta, mặc dù phân vị nàng ta cao hơn Trang Lạc Yên nhưng trong mắt những người trong cung, bản thân nàng ta đâu còn so được với Trang Lạc Yên? Chân hơi loạng choạng, nàng ta gần như không thể đứng vững, một người sau lưng vươn tay đỡ: “Nương nương cẩn thận.” Lạnh lùng nhìn Thiến quý nhân đang đỡ mình, Từ chiêu dung rút tay ra, đưa cho cung nữ hầu cận: “Thiến quý nhân cũng đi cẩn thận chút.” “Vâng.” Thiến quý nhân bình tĩnh thu tay về, dung nhan tuyệt mỹ dưới nắng sớm trông thật lóa mắt. Trang Lạc Yên cong miệng mỉm cười nhìn tình huống trước mắt, nụ cười trên môi lại không lên tới khóe mắt, Thiến quý nhân hình như cũng không đơn giản.
|
Chương 21 (4)
Thỉnh an là lịch trình thiết yếu mỗi ngày của phi tần, Trang Lạc Yên thậm chí còn nghĩ, thân là Hoàng hậu, cảm giác thành tựu duy nhất có lẽ là bất kể ngày đông lạnh lẽo hay ngày hè oi bức, các nàng vợ bé của Hoàng đế đều phải dậy khỏi giường, tới thỉnh an mình. Hoàng hậu thấy Hiền quý phi và Trang Lạc Yên cùng đi vào, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa, đợi Trang Lạc Yên hành lễ với mình xong bèn cho nàng ngồi, ân cần hỏi han: “Chiêu hiền dung thân mình không khỏe, sao hôm nay tới sớm vậy?” “Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp trước đây cũng vẫn như vậy, là nương nương yêu tần thiếp mà thôi. Mới rồi trên đường gặp được Hiền quý phi và Từ chiêu dung nương nương, như vậy có thể thấy tần thiếp tới cũng không sớm đâu ạ.” Trang Lạc Yên cười cười nhìn mọi người ngồi đây một lượt. Hoàng hậu gật đầu: “Hiền quý phi xưa nay luôn tới sớm.” Ngày xưa Hiền quý phi luôn tới sớm nhất, hôm nay lại cùng mấy người Trang Lạc Yên tới một lượt, lời này của Hoàng hậu quả có thâm ý khác. Nghe thấy vậy, dáng cười trên mặt Hiền quý phi thoáng cứng đờ, lập tức nói: “Sáng sớm hôm nay đại hoàng tử và nhị hoàng tử lại có tranh chấp, tần thiếp đúng là tới chậm hơn thường ngày.” “Muội phải chăm sóc hai hoàng tử quả thật vất vả.” Hoàng hậu liếc nhìn Hồ lương nghi đang ngồi trong góc phòng, “Nhị hoàng tử còn nhỏ, muội phải kiên nhẫn một chút.” “Cẩn tuân lời nương nương dạy bảo, tần thiếp cũng nghĩ như vậy, đợi sau này tiểu hoàng tử lớn lên, nhất định sẽ hiểu được tấm lòng của tần thiếp.” Hiền quý phi cười cười, lại nói thêm, “Chí ít có thể để cho nhị hoàng tử phân biệt rõ đâu là thiện đâu là ác.” Hiền quý phi nói mấy câu này một cách rất thờ ơ, tựa hồ không có ý khác, nhưng Hồ lương nghi đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, còn người xung quanh lại như đang trào phúng nhìn Hồ lương nghi. Hồ Thải Huyên vẫn dửng dưng cúi đầu, đốt ngón tay lại trắng bệch vì ra sức siết chặt góc áo. Trong hậu cung, thứ duy nhất không thiếu chính là giậu đổ bìm leo, đây cũng là nguyên nhân Trang Lạc Yên không thèm kiếm chuyện với Hồ Thải Huyên, bởi vì không cần nàng ra tay, khắc có không ít người nhanh chóng ra sức đạp, nàng vừa có thể duy trì hình tượng hiền lành trước mặt Hoàng đế mà vẫn được hả giận. “Nhân chi sơ tính bản thiện, nhị hoàng tử thiên tính thông minh, chắc sẽ không để Hiền quý phi mất quá nhiều tâm tư.” Thục quý phi đều đều nói, “Hiền quý phi phải chăm sóc hai vị hoàng tử, vẫn đừng nên quá độ quan tâm nhọc lòng. Nữ tử chúng ta nếu quá cực khổ sẽ tiều tụy nhanh lắm.” “Ta không thể có được vẻ thiên sinh lệ chất như nàng và Thiến quý nhân, mặc dù quan tâm vẫn không thể được bằng.” Hiền quý phi nói xong, còn đưa mắt nhìn Thiến quý nhân từ trên xuống dưới một lượt, “Dung mạo này quả là đẹp nhất hậu cung rồi.” “Nương nương quá khen, tần thiếp chẳng qua chỉ là thứ mộc mạc tầm thường, nào dám đánh đồng cùng Thục quý phi nương nương.” Thiến quý nhân đứng dậy, vẻ mặt cung kính, giọng nói bình thản, “Dung tư của Thục quý phi, tần thiếp không được một phần vạn.” “Thiến quý nhân quá khiêm nhường rồi, muội và Thục quý phi mỗi người một vẻ, vậy cũng tốt.” Hoàng hậu cười nhàn nhạt, nói tiếp, “Hậu cung chẳng phải nên là nơi trăm hoa đua nở sao, bổn cung thấy như vậy mới hay.” Thục quý phi cười mà như không, liếc nhìn Hoàng hậu, gật đầu phụ họa: “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, tần thiếp cũng thấy Thiến quý nhân quả là một giai nhân tuyệt sắc hiếm có.” Trang Lạc Yên nâng tách trà uống một ngụm, che giấu vẻ mặt muốn ngáp dài. Lúc này mặc dù Hoàng hậu và Hiền quý phi đã bắt đầu có hiềm khích nhưng lập trường của cả hai với Thục quý phi lại như nhau, tiếc thay cho Thiến quý nhân phải làm cái bè cho trận đấu giữa hai bên. “Trăm hoa đua nở, mỗi loài một vẻ đẹp riêng.” Hoàng hậu đột nhiên nhìn về phía Trang Lạc Yên, “Chiêu hiền dung cảm thấy điều đó có đúng không?” Trang Lạc Yên đặt tách trà xuống, ánh nhìn rơi vào ngang cằm Hoàng hậu: “Tần thiếp nghĩ, trăm hoa đua nở, mỗi hoa một vẻ đẹp riêng, tần thiếp lại không phải người am hiểu hoa, nhìn cái gì cũng đẹp.” Nàng không phải Hoàng đế, cũng không phải nam giới, ở đây có nhiều mỹ nhân hơn nữa thì cũng chẳng làm được gì. “Lời này của Chiêu hiền dung rất có lý, tỉ muội chúng ta trong hậu cung chỉ cần hầu hạ Hoàng thượng cho tốt là được rồi, giúp người có một nơi thư giãn tâm tình đó mới là việc tốt nhất nên làm.” Hoàng hậu không cố gắng kéo Trang Lạc Yên vào đề tài này, liền chuyển đề tài nói chuyện với các phi tần. Thỉnh an Hoàng hậu xong, các phi tần cùng ra về, Nhu phi nhìn Từ chiêu dung đi cách mình không xa: “Bệnh của Từ chiêu dung đã khá hơn chưa?” “Tần thiếp đã không việc gì, đa tạ nương nương quan tâm.” Từ chiêu dung cúi người hành lễ với Nhu phi, không biết có phải vì đang bệnh hay chăng, cử chỉ đã không còn cảm giác linh hoạt uyển chuyển như xưa. “Chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng một chút, bản thân mình phải tự chăm sóc cho tốt, có vài chuyện muốn gấp cũng không gấp được.” Nhu phi đưa mắt nhìn Thiến quý nhân phía sau lưng Từ chiêu dung, “Đừng vì chút việc nhỏ mà khiến thân thể khó chịu.” “Lời nương nương tần thiếp không rõ lắm, tần thiếp chẳng qua chỉ vô tình nhiễm phong hàn mấy ngày trước mà thôi.” Từ chiêu dung không đổi sắc, thong thả trả lời, “Tần thiếp còn đang trong thời gian bị phạt, xin được cáo lui trước.” Sắc mặt Nhu phi thoáng lạnh lùng, nhìn Từ chiêu dung vội vã đi mất, muốn nhắc nhở nàng chuyện trước đó không lâu? Nhưng dù vậy thì đã sao, nàng lại không đến mức xui xẻo như người này. Miết mắt sang Thiến quý nhân đứng ngay đơ một bên, Nhu phi hừ lạnh, ngồi lên kiệu đi mất. “Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, đâu đáng giá nàng cố tình nhắc nhở bổn cung.” Thục quý phi vịn tay Lăng Sa, mỉm cười nói, “Sau này lại có người như thế, cứ coi như không tồn tại là được, không cần phải tốn tâm tư.” “Nương nương dạy rất đúng, nô tì nhớ rồi ạ.” Lăng Sa nhanh nhẹn thưa vâng, “Có điều người này cứ thích xuất hiện trước mặt nô tì, cho nên nô tì mới xin nói một câu trước mặt nương nương.” “Ngươi cứ luôn nhẹ dạ như vậy, nếu là mèo chó ở đâu chạy tới, ngươi cũng sẽ để ý sao?” Trang Lạc Yên nhìn Thục quý phi và cung nữ thân cận vừa nói chuyện vừa đi khỏi cung Cảnh Ương, chỉ tủm tỉm cười, vịn tay Vân Tịch ra ngoài, ngang qua Thiến quý nhân, Thiến quý nhân quy củ thi lễ với nàng. “Thiến quý nhân không cần đa lễ.” Trang Lạc Yên vươn tay làm bộ đỡ một cái. “Lễ không thể bỏ ạ.” Thiến quý nhân ngẩng đầu nhìn Trang Lạc Yên một cái, sau đó cung kính cúi xuống, “Nương nương thiện tâm, tần thiếp lại không thể vì thế mà quên quy củ.” Trang Lạc Yên cười cười, đang muốn nói gì, liền bị Tương quý tần sau lưng ngắt lời. “Gần đây khí sắc của nương nương đã khá lên nhiều.” Tương quý tần bước lại hành lễ với Trang Lạc Yên, “Tần thiếp nghe nói ngọc lan và mẫu đơn trong ngự hoa viên đang kỳ nở hoa, hôm nào nương nương có hứng thú, có thể đi ngắm một lát.” “Vừa rồi ngang qua ngự hoa viên ta cũng thấy ngọc lan đã nở,” Trang Lạc Yên cười cười, “Đúng là nên dành chút thời gian tới ngắm kỹ hơn mới được.” Thiến quý nhân cúi người thi lễ với Tương quý tần: “Hoa ngọc lan không chỉ đẹp, nếu đem nấu canh cũng sẽ mang một phong vị khác đấy ạ.” “Nếu như vậy, ta thật muốn nếm thử một chút.” Trang Lạc Yên vịn tay Vân Tịch bước ra cổng, Tương quý tần và Thiến quý nhân liền đi theo sau. “Hoa này mặc dù trông rất đẹp nhưng thả vào nước sôi, đun nấu một chốc đã thành rất khó coi rồi,” Tương quý tần liếc nhìn Thiến quý nhân, hôm nay Thiến quý nhân mặc bộ váy dài màu lam nhạt thêu rủ, màu sắc không quá rực rỡ, khoác lên người nàng ta lại không thể thích hợp hơn, đúng là một báu vật hấp dẫn ánh mắt người khác. May mà Hoàng thượng không phải vị Đế vương tham luyến cái đẹp, nếu không, nhan sắc này đủ để lấn át toàn bộ phi tần trong cung rồi. Nghĩ vậy, Tương quý tần nhịn không được lại đưa mắt nhìn Trang Lạc Yên đi phía trước. Luận về nhan sắc, Chiêu hiền dung không được coi là bậc nhất hậu cung, nhưng qua bao chuyện xảy ra, nàng ta càng lúc càng được sủng ái, như thể ông trời cũng đã thương xót phần tình nghĩa này. Song điều đó cũng cho thấy lời Khổng uyển nghi nói rất có lý, trong số phi tần của hậu cung, dựa vào Trang Lạc Yên mới có thể báo được mối thù năm xưa. Trang Lạc Yên không biết tâm tư của Tương quý tần, dạo gần đây, Tương quý tần vẫn rất thân cận với nàng, ngay cả khi sự kiện con diều phát sinh khiến nàng bị Hoàng đế bỏ qua một thời gian, Tương quý tần vẫn sai cung nữ tới cung Hi Hòa hỏi thăm. Sống ở loại địa phương này không ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, thái độ của Tương quý tần với nàng như vậy, chắc chắn không phải vì hồi đó nàng từng giúp Uông tần gọi thái y. Nhưng nếu đối phương không làm rõ, nàng cũng vui vẻ giả ngu. Đoàn người ra khỏi cung Cảnh Ương mới một đoạn, đã thấy có hai thái giám vội vã đi tới, quỳ trước mặt bọn họ. “Bái kiến Chiêu hiền dung nương nương, ra mắt Tương quý tần, Thiến quý nhân.” “Không cần đa lễ.” Trang Lạc Yên trông hai người này như là thái giám ở cung Kiền Chính, bèn hỏi, “Các ngươi tới có chuyện gì vậy?” “Bẩm nương nương, Hoàng thượng nói nương nương thích xem múa bàn đu dây nên cho gọi vũ cơ tới cung Kiền Chính, sau bữa trưa chờ người cùng Hoàng thượng xem múa ạ.” Tiểu thái giám lấy lòng tiếp tục, “Hoàng thượng còn nói, nếu nương nương cảm thấy không khỏe thì không tới cũng được, chờ sau này nương nương khỏe lại sẽ cho vũ cơ soạn một vũ đạo thật đặc sắc để người xem.” “Ý tốt của Hoàng thượng sao có thể phụ, ngươi đi báo với Hoàng thượng, ta dùng bữa trưa xong sẽ tới.” Trang Lạc Yên cười nói, “Để Hoàng thượng nhọc lòng rồi.” Ánh mắt Thiến quý nhân rất phức tạp, nhìn hai tên thái giám quỳ gối trước mặt Trang Lạc Yên, khi Tương quý tần quay sang nhìn, nàng không kịp che giấu nỗi niềm mất mát trong đáy mắt. Tương quý tần giễu cợt nhìn Thiến quý nhân, trước đây nàng còn nghe nói Thiến quý nhân không muốn vào cung, nay Hoàng thượng mới tới chỗ nàng ta nghỉ lại vài đêm liền đã thay đổi tâm tư, thật đáng buồn cười. Còn tưởng là một nhân vật đặc biệt lắm, nay xem ra cũng chẳng khác gì mấy phi tần kia. Chỉ mới thế đã rung động trước Hoàng đế, không thể nắm được tâm tư người, còn để lộ nỗi lòng trước mặt sủng phi, đúng là quá ngây thơ rồi. Hay là muốn bày ra dáng vẻ cô đơn này cho thái giám của Hoàng thượng nhìn? Trang Lạc Yên cũng thấy sự đố kỵ và ước ao trong mắt Thiến quý nhân, nàng hơi giật mình kinh ngạc, mới được bao ngày, vị Thiến quý nhân này đã dâng trái tim cho Hoàng đế rồi? Nhất thời, nàng cảm thấy hoài nghi, liệu có phải mình đã đánh giá vị Thiến quý nhân này quá cao?
|
Chương 21 (5)
Trang Lạc Yên cảm nhận được một tia địch ý khó hiểu từ phía vị Thiến quý nhân này hướng về mình, song trên mặt vẫn không biểu lộ gì, ba người cùng đi về phía ngự hoa viên, vừa đi vừa nói những chuyện vụn vặt hằng ngày. “Không ngờ hải đường lúc này còn nở đẹp như vậy,” Thiến quý nhân nhìn những đóa hải đường trước mắt, dường như cảm khái điều gì, “Sau khi tần thiếp vào cung ít ngày, cũng là độ hải đường nở rộ.” “Lúc bổn cung vào đây, kinh thành đang là lúc đại tuyết, không có những loài hoa xinh đẹp rực rỡ như thế này để ngắm,” Trang Lạc Yên cười nói, “Lúc đó ma ma trong cung dẫn bổn cung đi tới Đào Ngọc các, tình cờ bắt gặp mấy gốc hồng mai bên tường đang nở hoa, còn chưa kịp nhìn kĩ, đã bị ma ma khiển trách. Bổn cung đến nay vẫn còn nhớ rõ mấy câu ma ma nói khi đó, Thiến quý nhân có biết ma ma ấy đã nói gì không?” Thiến quý nhân nhẹ nhàng lắc đầu. “Ma ma kia nói, Trang chủ tử đừng nhìn ngang nhìn ngửa, hồng mai này tuy đẹp nhưng không phải thứ ai cũng có thể nhìn, nay người mới vào cung, nên nhìn ít, đi ít, nghe nhiều thì hơn.” Trang Lạc Yên nói đến đây, cười cười, “Khi ấy bổn cung tuổi trẻ nóng nảy, không để tâm đến những lời này, sau đó đã ngã một cú nhớ đời.” Tương quý tần biết Trang Lạc Yên nói đến chuyện từng thất sủng năm xưa, bèn vội mở miệng: “Nay nương nương thân đã ở vị trí cao, cần gì nhớ lại những chuyện đã qua.” Trang Lạc Yên thoáng miết mắt nhìn qua Thiến quý nhân: “Cũng phải, sao bổn cung lại nói đến những chuyện mất hứng này trước mặt Thiến quý nhân nhỉ?” Tương quý tần cười cười đồng ý, nối tiếp câu chuyện với Trang Lạc Yên. Thiến quý nhân đi phía sau hai người, dửng dưng nhìn Tương quý tần lựa ý nói theo Chiêu hiền dung, sắc mặt thoáng sa sầm. Nàng không ngu ngốc, đương nhiên hiểu Trang Lạc Yên nói những lời này cho mình nghe, có điều, tất cả đều là người hầu hạ Hoàng thượng, ai cao quý hơn ai, chẳng qua chỉ xem ai được sủng ái hơn ai mà thôi. Hôm qua có nàng được sủng ái, hôm nay đến lượt nàng ta, ngày mai ai lọt vào mắt Hoàng đế còn chưa chắc đâu. “Thiến quý nhân sao thế, ngắm hoa ngây người rồi sao?” Tương quý tần đột nhiên quay đầu về phía nàng ta, “Trong ngự hoa viên này, hoa đẹp nối nhau nở, hôm nay đóa này đẹp, ngày mai lại có đóa khác rực rỡ hơn, đừng nên hoa mắt vì chúng.” Thiến quý nhân ngẩng đầu, dường như thấy được châm chọc trong mắt Tương quý tần. Sau khi dạo qua hơn nửa ngự hoa viên, Tương quý tần cùng Thiến quý nhân mới cung tiễn Trang Lạc Yên trở về cung Hi Hòa. Trang Lạc Yên vừa để cung nữ thay giúp bộ váy lụa lộng lẫy trên người vừa nói: “Bảo phòng bếp làm một bát canh hoa ngọc lan cho ta nếm thử.” Vân Tịch giúp nàng gỡ dải tua bên mép tóc: “Nương nương, lát nữa người còn phải tới chỗ Hoàng thượng xem múa bàn đu dây mà, sao giờ lại muốn tháo trang sức?” “Bộ dáng ta thế nào, Hoàng thượng còn chưa thấy hay sao?” Khóe miệng Trang Lạc Yên hơi cong lên, nằm xuống tháp mỹ nhân, “Em xoa bóp cho ta một chút, ngự hoa viên này chỉ toàn hoa là hoa, nguyên một ngày chỉ nói hoa nọ hoa kia, mắt ta sắp hoa cả lên rồi.” Vân Tịch liếc nhìn bốn phía, ra hiệu cho cung nữ phục vụ lui ra rồi mới ngồi xuống bên chân Trang Lạc Yên, nhẹ nhàng đấm bóp cho nàng: “Nô tì biết nương nương không thích những thứ này, có điều thi nhân cứ luôn thích dùng hoa ví với nữ tử chúng ta nên các chủ tử các cung cũng thích lấy hoa để châm chọc nhau.” “Thôi được rồi, ta nghỉ một chút đây.” Trang Lạc Yên nhắm mắt lại, theo ý nàng, nữ tử trong hậu cung chẳng ai giống một bông hoa vô hại cả mà giống mãnh thú hơn, nếu muốn dùng hoa để ví von thì chỉ có hoa ăn thịt người là thích hợp nhất. Dùng bữa trưa xong, thay một bộ váy dài thêu hoa, vấn một kiểu tóc trễ đơn giản, Trang Lạc Yên ngồi lên kiệu đi tới cung Kiền Chính. Mặc dù đã lăn lộn ở hậu cung hơn một năm nay nhưng số lần Trang Lạc Yên tới cung Kiền Chính chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, theo quan sát của nàng, Thành Tuyên đế không thích gọi phi tần đến tẩm cung của hắn. Từ đó có thể thấy, tâm lý cảnh giác đề phòng của Thành Tuyên đế mạnh thế nào, đồng thời cũng là người rất kiên định. Dù ở xã hội hiện đại, nam giới cũng không dễ dàng rung động trước người khác phái, huống chi đây là cổ đại, người đàn ông này lại là một Hoàng đế có dã tâm có hoài bão. Cỗ kiệu im lặng đi tới trước cung Kiền Chính, Trang Lạc Yên liền thấy Cao Đức Trung đang đứng chờ trên bậc thềm đá. “Nô tài bái kiến Chiêu hiền dung nương nương, Hoàng thượng đang chờ người đấy ạ.” Cao Đức Trung bước lại hành lễ với Trang Lạc Yên rồi cười nói, “Mời nương nương mau vào.” “Làm phiền Cao công công rồi.” Trang Lạc Yên vịn tay Thính Trúc xuống kiệu, mỉm cười với Cao Đức Trung rồi nói, “Ta khiến Hoàng thượng chờ lâu?” Cao Đức Trung thấy ánh mắt Chiêu hiền dung thoáng lộ vẻ ảo não, vội nói: “Nương nương xin đừng lo lắng, Hoàng thượng cũng mới dùng bữa xong, lúc này người tới vừa đúng ạ.” Nói xong, ông hơi khom người dẫn đường cho Trang Lạc Yên đi vào. Trang Lạc Yên theo ông ta đi qua cổng chính của cung điện, vượt qua cổng trong, lại đi qua một cửa thùy hoa, Cao Đức Trung đang đi phía trước nàng chợt lui qua một bên, Trang Lạc Yên lập tức đứng sững người. “Thế nào, nhìn ngây người rồi?” Phong Cẩn chắp tay sau lưng đứng đó, nhìn vẻ mặt ngây ra của Trang Lạc Yên, miệng hơi mỉm cười. Trong lòng Trang Lạc Yên thoáng kích động, bởi vì rốt cuộc nàng được nếm thử đãi ngộ dành cho nhân vật nữ chính xuyên không một lần rồi. Trong viện có dựng một bàn đu dây, bốn phía là hoa đào và hoa lê nở rộ, thỉnh thoảng vài cánh hoa bay xuống, Hoàng đế mặc áo bào màu tím đứng dưới tàng cây đầy hoa, mày kiếm mắt sáng, vạt áo phấp phới cùng gió, đẹp như một bức họa. Cố gắng gạt những từ ngữ đẹp đẽ kinh điển từng được dùng trong vô số tiểu thuyết tình cảm qua một bên, Trang Lạc Yên thành công khiến vành mắt mình đỏ lên một cách tự nhiên nhất, như một nữ tử đang yêu bị một điều tốt đẹp nhất kích thích khiến cho mất đi lí trí, quên mất quy củ, quên mất lễ tiết, nhấc vạt váy chạy vội tới trước mặt Hoàng đế, ngẩng đầu nhìn những cánh hoa nhẹ rơi xuống từ tàng cây phủ đầy hoa: “Đẹp quá.” Một cánh hoa rơi xuống giữa chân mày của nàng, sau đó, theo động tác nghiêng đầu nhìn Hoàng đế của nàng tà tà rơi xuống đất. Tay nghề của nghệ nhân trong hoàng cung… quả thật… có thể lấy giả làm thật. Đã nói sao lúc này vẫn còn hoa đào và hoa lê, té ra đều là hoa giả, tay nghề làm đồ giả đạt đến cấp bậc này, bảo người Thiên triều làm sao chịu nổi đây? Cố gắng giữ vẻ ưu nhã nhất khi gạt nhẹ một cánh hoa, hai mắt Trang Lạc Yên đẫm lệ dịu dàng nhìn Hoàng đế, như thể đang nhìn về một điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình: “Hoàng thượng, người… ta…” Phong Cẩn không để ý Trang Lạc Yên xưng “ta” trước mặt mình, chỉ duy trì nụ cười trên môi, ôm ngang người giai nhân, nhẹ nhàng đặt lên kệ đu dây rồi ôm cả người nàng vào lòng từ phía sau. “Hôm tiết Hàn Thực, trẫm thấy nàng một mình đứng trong góc, đã muốn được thấy hình ảnh nàng ngồi trên bàn đu này.” Ngửi mùi hương thoang thoảng trên tóc mây, Phong Cẩn nghiêng đầu nhẹ giọng thủ thỉ bên tai Trang Lạc Yên, “Có vài điều tiếc nuối trẫm có thể đền bù cho nàng, nhưng có vài điều tiếc nuối trẫm muốn bù, lại đành bất lực.” Có chuyên gia bảo, nói vào bên tai trái dễ khiến người nghe cảm động và khắc ghi sâu sắc hơn tai phải, có điều lúc này Trang Lạc Yên lại không cảm động bao nhiêu, chỉ có sợ hãi. Điều này đáng sợ như thể một anh chàng chuyên ngành kỹ thuật đột nhiên chuyển sang viết loại tiểu thuyết ướt át như kiểu Quỳnh Dao vậy. “Có thể ở bên Hoàng thượng, thiếp đã không còn gì tiếc nuối.” Người trong lòng ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực ánh vào mắt Phong Cẩn, có lẽ vì ngẩng đầu quá nhanh, giọt lệ còn giấu trong khóe mắt đã chảy xuống. Bối rối giơ tay vụng về lau mặt, Trang Lạc Yên lại quay đầu đi: “Nhụy hoa rơi vào mắt thiếp, ngứa quá.” Phong Cẩn hơi sững sờ, bỗng nhiên khẽ cười ra tiếng, buông Trang Lạc Yên: “Ái phi phải nắm chặt nhé.” Sau đó nhẹ nhàng đẩy. “A!” Bàn đu dây được đẩy lên cao, giữa không trung, Trang Lạc Yên ngoảnh đầu lại, một lọn tóc đen rơi xuống, nàng đỏ mặt quay sang kêu lên: “Hoàng thượng, người cố ý lừa thiếp.” Phong Cẩn cười nhẹ nhìn theo, khi bàn đu hạ xuống lại đẩy thêm một cái: “Ái phi thích xem múa bàn đu dây, theo trẫm thấy, không có điệu múa bàn đu nào làm trẫm kinh diễm hơn thế này.” Trang Lạc Yên gắng tỏ vẻ kinh hoàng để phối hợp với Hoàng đế, lòng lại âm thầm cảm khái, không ngờ đồng chí Hoàng đế này cũng sẽ chơi một chiêu ngôn tình sến sẩm. Nàng tính toán mọi đường đổi lấy Hoàng đế ngôn tình một bận, rốt cuộc có được tính là có lời không đây? Nhưng nói thật, còn gặp thêm vài lượt tình huống ngôn tình như thế, nàng đến điên mất! Để diễn tuồng vui này, nàng đã phải cố ôn lại vài tình tiết kinh điển của tiểu thuyết ngôn tình chỉ để củng cố trình độ ngây thơ thuần khiết người người động lòng của bản thân. Huống hồ Hoàng đế đột nhiên trở nên nhu tình, nàng bị “kinh ngạc” nhiều hơn là “mừng rỡ”. Trên thế giới nào có cái gì phát miễn phí đâu, tựa như ôn nhu dịu dàng của Hoàng đế cũng không tự nhiên có vậy. Hoàng hậu mang theo một đoàn cung nữ thái giám vào cung Kiền Chính, chưa tới cổng trong đã thấy Cao Đức Trung đi ra. “Nô tài bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Không biết có phải tình cờ hay chăng, Cao Đức Trung lại dừng ngay giữa cửa. Hoàng hậu nhìn Cao Đức Trung một cái: “Bổn cung muốn cầu kiến Hoàng thượng, nhờ Cao công công đi thông báo một tiếng.” “Bẩm nương nương, thật không khéo, lúc này Hoàng thượng e rằng không thể gặp người, nếu người có việc gì cần, nô tài xin chuyển lời thay ạ.” Cao Đức Trung lần thứ hai thi lễ, “Xin nương nương thứ tội.” “Nếu Hoàng thượng bận việc, bổn cung không làm khó người.” Hoàng hậu cười cười, “Chỉ là chuyện cuối tháng này xuống ruộng cấy mẫu mà thôi, không phải chuyện quan trọng gì đâu.” “Nô tài nhất định sẽ bẩm báo lại với Hoàng thượng.” Cao Đức Trung cúi đầu khom lưng nói. Hoàng hậu gật đầu, quay người định đi, lại phảng phất nghe được tiếng cười của một nữ tử, không nhịn được mà dừng bước, quay đầu nhìn vào phía trong. Hơi nhướn mày nhìn Cao Đức Trung đang cúi đầu, thấy ông ta không có ý định tiết lộ điều gì, nàng bèn nói: “Đó là phi tần cung nào?” Cao Đức Trung hơi nhấc mắt trả lời: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, chắc là vũ cơ múa bàn đu dây được Hoàng thượng gọi tới đấy ạ.” Hoàng hậu hơi ngạc nhiên: “Hoàng thượng thích xem thứ này?” “Sở thích của Hoàng thượng, nô tài không dám vọng ngôn.” Cao Đức Trung vùi đầu thấp hơn, “Xin nương nương thứ tội.” “Bổn cung chỉ buột miệng hỏi thăm, công công đừng để trong lòng.” Hoàng hậu cũng phát hiện mình vượt phép tắc, sửa sang lại sắc mặt, quay người tiếp tục đi ra. Cao Đức Trung đưa mắt nhìn theo bóng dáng Hoàng hậu, đuôi mày thoáng giật giật, sau đó lại cúi đầu. “Nương nương, nô tì nghe nói, sáng hôm nay thái giám hầu cận của Hoàng thượng từng tới chuyển lời cho Chiêu hiền dung.” Đi khỏi cung Kiền Chính một đoạn, Hòa Ngọc hạ giọng, “Nói là mời Chiêu hiền dung sau bữa trưa tới cung Kiền Chính xem múa bàn đu, nô tì thấy chắc là lúc này đây.” Khóe miệng Hoàng hậu hơi cong lên: “Chiêu hiền dung gặp bất hạnh lớn như vậy, Hoàng thượng sủng ái thêm vài phần cũng không có gì quá đáng, chỉ là không biết Thục quý phi có hay chuyện này.” Hòa Ngọc cười nhạt, đáp: “Nô tì tin rằng, Thục quý phi sẽ biết thôi.” Xuống khỏi bàn đu dây, Trang Lạc Yên nhìn Hoàng đế vẫn đang mỉm cười, giọng thoáng run rẩy: “Hoàng thượng, đã rất lâu rồi thiếp chưa chơi đu dây như vậy.” Phong Cẩn nhặt cánh hoa rơi trên tóc Trang Lạc Yên: “Có vui hơn chút nào không?” “Hoàng thượng!” Trang Lạc Yên mở to mắt, như thể không ngờ Hoàng đế lại nhận ra tâm trạng của mình không vui. “Nàng là người của trẫm.” Hoàng đế lại kéo nữ tử trước mặt vào lòng, “Còn trẫm là Hoàng thượng của nàng.” Tựa vào ngực Hoàng đế, Trang Lạc Yên ngượng ngùng đầy mặt. Ánh mắt quét qua cánh hoa rơi khắp mặt đất, Trang Lạc Yên tò mò nghĩ, tay nghề của thợ thủ công phải tốt đến độ nào mới làm cho cánh hoa tự nhiên rụng xuống như vậy nhỉ?
|
Chương 22 (1)
Trải qua buổi chiều lãng mạn với bàn đu dây, tối đó Hoàng đế tất nhiên lại tới cung Hi Hòa, cùng Trang Lạc Yên ăn một bữa tối ấm áp, cùng tâm sự về lý tưởng và nhân sinh, sau đó lại “yêu tinh đánh nhau” một trận rồi mới đồng thời hài lòng ngủ. Thâm cung hậu viện, có lẽ sẽ rất nhiều người không ngủ yên, nhưng đêm ở đây vẫn yên tĩnh tuyệt đối, như thể có một tấm màn tĩnh mịch bao trùm lên toàn bộ xao động trong đêm tối mịt mù. Khi tiếng sét thứ nhất vang lên, Hoàng hậu ngồi bật dậy, trán đầm đìa mồ hôi lạnh, liếc mắt nhìn quanh một lượt rồi mới chầm chậm thở ra một hơi. “Nương nương?” Cung nữ gác đêm chú ý tới động tĩnh này, bèn hỏi vào từ bên ngoài màn trướng: “Người sao thế ạ?” “Không việc gì đâu.” Hoàng hậu xốc màn trướng, nhìn ánh chớp lóe lên giữa màn đêm bên ngoài cửa sổ, nhíu nhíu mày, “Tối nay sợ lại có mưa, bút tích bản đơn bổn cung mới có được mấy hôm trước e rằng sẽ bị ẩm mất.” Ngẩng đầu thấy cung nữ đứng ngây người không hiểu, nàng hơi mất kiên nhẫn nói: “Lui ra đi.” “Thưa vâng.” Cung nữ thấy Hoàng hậu không sao, bèn ngoan ngoãn lui ra ngoài. Hoàng hậu buông màn trướng, thầm nghĩ, trong này chẳng có mấy người phục vụ khiến nàng hài lòng. Trong Sướng Thiên lâu, Thiến quý nhân mặc áo đơn đứng bên cửa sổ, nhìn màn mưa như trút bên ngoài, ảm đạm thở dài một tiếng. Tối nay sấm chớp lớn như vậy, chẳng biết lúc này Hoàng thượng đang dỗ dành Chiêu hiền dung thế nào. Tiếng sấm rung trời là thế, đến heo cũng phải tỉnh dậy, Trang Lạc Yên tỉnh ngủ sau Hoàng đế, nghe tiếng mưa xào xạc bên ngoài, nàng vui vẻ hỏi: “Hoàng thượng, mưa rồi ạ?” “Tỉnh?” Phong Cẩn vươn tay kéo nàng vào lòng, “Mưa một lúc rồi.” “Có vẻ sẽ mưa vài canh giờ đấy,” Trang Lạc Yên rúc vào lòng Hoàng đế, “Vậy thì tốt rồi, mấy ngày nữa là phải cấy mạ, có trận mưa này, ruộng đồng không sợ thiếu nước nữa.” “Năm nay không phải năm đại hạn, dân chúng chắc đều có ao chứa nước cả, không lo thiếu nước cấy mạ.” Phong Cẩn cười nói, “Nhưng trận mưa này cũng đỡ được một công đoạn đổ ải vào đồng rồi.” “Hoàng thương hiểu biết hơn thần thiếp nhiều, thiếp lại tự chuốc xấu hổ.” Trang Lạc Yên làm bộ ho nhẹ một tiếng như là mất tự nhiên, ngón tay vô ý chọc khẽ vào lưng Hoàng đế, “Thiếp cũng chỉ nghe người ta nói vậy.” “Nàng có được tấm lòng như vậy là tốt rồi.” Phong Cẩn khẽ cười thành tiếng, nắm lấy bàn tay đang làm loạn ở thắt lưng mình, “Ái phi không ngủ được, trẫm cũng không ngủ được, chẳng bằng…” Trong đêm giông tố, có một số việc trở nên đặc biệt phong tình. Một đêm trôi qua, mưa cũng ngừng rơi, Trang Lạc Yên tự tay đeo một túi thơm thêu chữ “Phúc” giữa đám tường vân cho Hoàng đế. “Đây là ái phi tự làm?” Phong Cẩn cầm túi thơm nhìn thoáng qua, hắn còn nhớ năm ngoái Trang Lạc Yên cũng tặng mình một túi thơm như thế, mình đeo được vài lần rồi sai Cao Đức Trung cất đi. “Tay nghề nữ công của thiếp không tốt lắm,” Trang Lạc Yên đứng thẳng lên, hơi xấu hổ rời mắt, “Nếu Hoàng thượng không thích thì cứ bỏ đi cũng được, chỉ cần đừng có chê trước mặt thiếp là tốt rồi.” “Nếu trẫm chê, nàng sẽ không tặng trẫm nữa sao?” Phong Cẩn buông túi thơm, nhấc cằm Trang Lạc Yên lên, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình, “Trẫm không biết Chiêu hiền dung của trẫm lại hẹp hòi như thế.” “Thiếp hẹp hòi lắm đấy,” Trang Lạc Yên hừ một tiếng, sắc mặt ửng đỏ, lắp bắp bổ sung, “Cùng lắm thì, cùng lắm thì chờ luyện nữ công cho tốt lại làm cho người.” Thấy Trang Lạc Yên như vậy, tâm trạng của Phong Cẩn rất vui vẻ, cười thành tiếng: “Túi thơm nàng tặng trẫm rất thích, nàng không cần vất vả làm lại đâu.” Nói xong, hắn chắp tay sau lưng, “Đến giờ lên triều rồi, nàng phải nhớ dùng bữa sáng đấy.” “Thiếp nhớ, Hoàng thượng hạ triều cũng phải nhớ dùng bữa sáng nhé.” Trang Lạc Yên quỳ xuống hành lễ, “Thiếp xin cung tiễn Hoàng thượng.” Phong Cẩn nhìn nụ cười tủm tỉm trên gương mặt Trang Lạc Yên, không thể chối từ, đành nhận lời rồi ra khỏi cung Hi Hòa. Từ chiều qua tới giờ, nụ cười trên gương mặt nàng Chiêu hiền dung của hắn hầu như chưa hề tan biến, làm cho hắn cũng không nhịn được mà cười nhiều hơn ngày thường. “Hôm nay tâm trạng của Hoàng thượng thật tốt, đã mấy ngày nay nô tài không thấy Hoàng thượng thoải mái như vậy.” Cao Đức Trung nhìn Hoàng đế vui vẻ, vừa đỡ hắn lên ngự liễn vừa nói. “Ngươi thì biết gì?” Tuy là lời trách cứ nhưng trong giọng nói lại mang theo ý cười, “Chiêu hiền dung đúng là có thể giúp trẫm cảm thấy thoải mái hơn.” Phi tần hậu cung có thể làm cho long tâm đại duyệt chính là thắng lợi lớn nhất. Cao Đức Trung quay đầu nhìn về phía cung Hi Hòa, có thể khiến Hoàng thượng hao tổn tâm tư để quan tâm, lại có thể khiến Hoàng thượng vui vẻ như vậy, trong hậu cung này Chiêu hiền dung là người độc nhất. Trang Lạc Yên không biết mình có phải độc nhất hay không, dùng bữa sáng xong, trang điểm rồi dẫn cung nữ ra cửa, lên kiệu. Đi ngang qua ngự hoa viên, nhìn hoa rơi lẫn với bùn đất khắp nơi, nàng hít sâu một hơi, không khí sau cơn mưa quả là mát mẻ. “Hỗn xược, lão già này cút sang một bên cho ta.” Đột nhiên, Trang Lạc Yên nghe được tiếng quát tháo của một đứa trẻ, bèn nghiêng đầu nhìn sang, thấy một cậu nhóc mới vài tuổi đang đá vào người một thái giám già. “Ai vậy?” Trang Lạc Yên nhướng mày nhìn đứa trẻ, bộ dáng rất đáng yêu, hành vi lại đáng ghét. “Bẩm nương nương, đó là nhị hoàng tử điện hạ.” Thính Trúc khẽ trả lời. Đoàn người Trang Lạc Yên bị đối phương phát hiện, ban đầu cậu nhóc ngơ ngác nhìn về phía mấy người, thấy rõ là ai rồi, lập tức xụ mặt: “Thì ra là mấy người, ngươi hại Ninh mẫu phi bị phụ hoàng không thích nữa, ngươi là đồ yêu tinh hại người.” Trang Lạc Yên bình thản để mặc nhị hoàng tử nhục mạ mình, chờ đối phương mắng xong, nàng mới chậm rãi lên tiếng: “Xem ra người phục vụ quanh nhị hoàng tử không dạy cậu quy củ là gì rồi, lại càng không giúp nhị hoàng tử biết được nhân ái là gì, bổn cung sẽ xin Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương cho đổi người hầu bên cạnh, tránh làm hư cậu.” Nhị hoàng tử nghe Trang Lạc Yên nói vậy, lại tức giận quát to: “Ngươi là thứ gì, dám nhúng tay vào chuyện của bổn điện hạ, bản thân không thể sinh con cho phụ hoàng còn dám quản đến chuyện người khác.” Đứa nhỏ này thật không giống như được Hồ Thải Huyên nuôi dạy, Hồ Thải Huyên là một người nhẫn nhịn tốt như vậy, sao lại nuôi ra một hoàng tử ăn nói bừa bãi thế này? Trong hoàng cung mà nói năng không cần chú ý, coi mình như con trẻ nhà thường dân chắc? Người phục vụ bên cạnh nhị hoàng tử đã sợ đến mức quỳ mọp xuống đất, thở cũng không dám thở mạnh, nghe nhị hoàng tử nói xong lại càng ước có thể vùi đầu xuống đất luôn cho rồi. Trong cung ai không biết Chiêu hiền dung được Hoàng thượng vô cùng sủng ái, chuyện sảy thai ai dám đề cập trước mặt nàng ta, mà nhị hoàng tử lại cố tình chọt đúng nỗi đau của người, làm như vậy chẳng phải muốn đâm trúng tim đối phương hay sao? Chưa kể đến chuyện nhị hoàng tử nay đã không có Ninh phi nương nương che chở, dù Hồ lương nghi nay vẫn còn là Ninh phi, nhị hoàng tử nói ra câu ấy, truyền đến tai Hoàng thượng, thì vẫn sẽ bị trách phạt. Quả nhiên, nhị hoàng tử nói xong, Chiêu hiền dung im lặng thật lâu, cuối cùng đoàn người lặng lẽ đi mất, một câu trách cứ nhị hoàng tử cũng không có, nhưng chính vì như vậy, tất cả nô tài ở đây càng thêm lo lắng đề phòng. “Ái chà, Chiêu hiền dung làm sao vậy, sắc mặt xấu quá?” Trong cung Cảnh Ương, Nhu phi thấy Trang Lạc Yên mặt mũi tái mét, buông một câu không mặn không nhạt, “Phải chú ý chăm sóc bản thân cho tốt mới được.” “Đa tạ Nhu phi nương nương quan tâm, tần thiếp không sao.” Trang Lạc Yên nhẹ cười một tiếng, song mọi người ngồi đây đều cảm nhận được tia mất tự nhiên trong nụ cười này. Hoàng thượng nghỉ lại cung Hi Hòa hai tối liên tiếp, hơn nữa bọn họ đều nghe nói sáng nay khi Hoàng thượng rời cung Hi Hòa thì tâm trạng còn rất tốt, sao sắc mặt Chiêu hiền dung lại xấu như thế nhỉ? Sau khi các phi tần đều ra về, Hoàng hậu bóp trán hỏi: “Biết là chuyện gì xảy ra chưa?” “Bẩm nương nương, nô tài nghe được, Chiêu hiền dung sáng nay gặp phải nhị hoàng tử, thấy nhị hoàng tử đánh mắng một thái giám già bèn góp ý vài câu, vậy mà nhị hoàng tử lại quay sang mắng ầm lên. Chiêu hiền dung thấy nhị hoàng tử nói năng thô thiển, hành vi không tốt mới nói muốn gặp người xin đổi người phục vụ bên cạnh nhị hoàng tử. Thế là nhị hoàng tử bèn nói Chiêu hiền dung bản thân không sinh được con còn muốn đi quản giáo người khác.” Nghe đến mấy từ “không sinh được con” này, Hoàng hậu khẽ nhíu mày: “Nhị hoàng tử thật vô phép, song việc này nếu Chiêu hiền dung đã không nói thì chúng ta cũng đừng đụng tới làm gì.” “Vâng, thưa nương nương.” Thái giám quản sự khẽ vâng dạ. Khóe miệng Hoàng hậu nhếch lên một nụ cười nhạt, sảy thai là nỗi đau trong lòng Trang Lạc Yên, nhưng đối phương khó chịu thì có liên quan gì tới nàng đâu? Trước khi về đến cung Hi Hòa, Trang Lạc Yên vẫn không nói gì, vẻ mặt cũng tỏ ra mệt mỏi. Về đến cung, nếm hai miếng điểm tâm liền lên giường đi nằm, bữa trưa cũng bị bỏ qua. Trong cung Kiền Chính, Phong Cẩn nghe nói Trang Lạc Yên bỏ bữa trưa, thoáng nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sáng nay lúc trẫm đi, Chiêu hiền dung còn khỏe mạnh vui vẻ cơ mà.” “Bẩm Hoàng thượng, nô tài không rõ đã có chuyện gì, nếu không phải vừa rồi có gặp Phúc Bảo của cung Hi Hòa, nô tài cũng không biết Chiêu chủ tử không được vui.” Cao Đức Trung hơi ngập ngừng rồi nói, “Có điều, hôm nay nghe một thái giám trực ở ngự hoa viên nói, hồi sáng Chiêu chủ tử tình cờ gặp nhị hoàng tử ở ngự hoa viên ạ.” “Nếu vậy, gọi nhị hoàng tử đến cho trẫm.” Phong Cẩn khép tấu chương trên tay lại, “Trẫm nghe nói Hiền quý phi nói, đứa trẻ này càng ngày càng kỳ cục, vốn tưởng Hiền quý phi quá lời, hôm nay xem ra, hẳn không nói oan cho nó.” Cao Đức Trung nghe vậy bèn lui ra ngoài, nhị hoàng tử còn chưa đến, Hoàng thượng đã nói như vậy, trận này nhị hoàng tử có kết cục gì, không cần đoán cũng biết. Hôm sau, trong cung đột nhiên truyền ra tin tức, toàn bộ người phục vụ bên cạnh nhị hoàng tử đều bị phạt mười gậy rồi đổi người mới, nhị hoàng tử cũng bị Hoàng thượng trách cứ, phạt quỳ ba canh giờ ngoài cung Kiền Chính, ngay cả Hồ lương nghi cũng bị Hoàng thượng trách mắng một trận, đủ thấy lần này Hoàng thượng giận dữ đến đâu. Trong cung An Thanh, Thục quý phi nghe những tin tức do người bên Hoàng hậu ra sức truyền tới, chỉ cười nửa miệng: “Hoàng hậu nương nương của chúng ta thật nhiệt tình, chuyện gì cũng không quên báo cho bổn cung biết.” “Chỉ e Hoàng hậu nương nương không có ý tốt ạ.” Lăng Sa lo lắng nói, “Hoàng hậu nương nương luôn đề phòng nương nương, ai biết nàng ta đang nhằm vào điều gì.” “Tâm tư của nàng ta rất đơn giản, chẳng qua chỉ muốn ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi thôi.” Ý cười trên mặt Thục quý phi lạnh dần, “Nàng ta muốn làm ngư ông thu lợi thì phải nhìn xem ta có muốn làm ngao làm cò hay không đã. Nàng ta nghĩ trong hoàng cung này, chỉ nàng ta là người hiểu rõ mọi chuyện. Trang Lạc Yên phải chịu ấm ức như vậy, lại đang lúc được Hoàng thượng sủng ái, giờ muốn đi tính kế hại Trang Lạc Yên, bổn cung muốn Hoàng thượng nhanh chóng chán ghét mình hay sao?” “Nương nương nhìn thấu mọi chuyện, có điều gần đây Chiêu hiền dung đúng là hơi nổi bật quá,” Lăng Sa vẫn lo âu nói, “Nô tỳ sợ nàng ta gây bất lợi cho nương nương.” “Có một số việc không vội được.” Thục quý phi rũ mi mắt, bình thản nói, “Cứ chờ xem sao.” Lăng Sa biết chủ tử mình có tính toán trước rồi, bèn không lên tiếng nữa.
|
Chương 22 (2)
“Khinh người quá đáng!” Hồ lương nghi nghiến răng oán hận, tức giận đến đỏ bừng hai mắt, tơ máu vằn lên bên trong mắt khiến nàng ta trông thật tiều tụy. “Chủ tử, người đừng nên quá tức giận.” Cung nữ Ngọc Châu vội rót một tách trà nóng cho nàng ta, “Nay nhị hoàng tử đã giao cho Hiền quý phi nương nương nuôi dạy, người có giận dữ cũng không làm gì được, đừng khiến thân mình suy sụp hơn nữa.” Chặn tiếng ho khan đang tràn bên khóe miệng, Hồ lương nghi uống hớp trà, cuối cùng cũng làm dịu đi cơn ho tức ngực: “Tính tình nhị hoàng tử tuy có thẳng thắn một chút nhưng không đến mức nóng nảy ngốc nghếch như vậy, nếu không phải do có kẻ ở bên cạnh xúi giục, làm sao lại gây ra việc này?” “Liệu có phải Hiền quý phi…” Ngọc Châu ngập ngừng phỏng đoán, “Nàng ấy dường như không thích nhị hoàng tử.” “Mặc dù nàng ta không phải kẻ thông minh nhất ở đây nhưng làm việc luôn có đầu óc, sẽ không dùng loại thủ đoạn thấp kém này. Dù sao đi nữa, nay nhị hoàng tử đã nuôi dưới gối nàng ta, xảy ra loại chuyện này không có chỗ nào tốt cho nàng ta cả.” Hồ lương nghi cười nhạt, “Lúc này ai là người được lợi nhất?” “Là… Chiêu hiền dung.” Ngọc châu kinh hô một tiếng, lại vội vã che miệng, “Vì sao Chiêu hiền dung muốn làm như vậy?” “Trong hậu cung không thiếu kẻ có thù tất báo.” Hồ lương nghi nở một nụ cười quạnh quẽ, “Khi ta còn là phi từng tính kế hại nàng ta, hôm nay ta rơi đài, nàng ta trả lại cho ta một đòn cũng là chuyện bình thường mà thôi. Nàng ta vẫn luôn nhẫn nhịn, chưa từng trực tiếp gây chiến với ta, ngay cả thủ đoạn tính kế ta cũng cẩn thận như vậy, sợ rằng lúc này trong lòng Hoàng thượng, nàng ta mới là người bị hại kìa.” Hai chủ tớ đang trò chuyện, bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Ngọc Châu vội ra mở, thấy một thái giám áo lam bưng chiếc hộp đựng thức ăn đứng chờ ở đó, mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, thấy nàng đi ra bèn nói: “Đây là bữa trưa của Hồ chủ tử.” Ngọc Châu cẩn thận đỡ lấy chiếc hộp, mở nắp nhìn, chỉ thấy bên trong có hai đĩa thức ăn trông không giống đồ tươi mới cùng với một bát cơm tẻ đã nguội, buột miệng hỏi: “Công công, vì sao chỉ có thế này?” “Cô tưởng chủ tử mình còn là Ninh phi nương nương chắc,” thái giám khinh thường lườm nàng một cái, “Chẳng qua chỉ là một tội phi, còn tưởng mình là sủng phi đấy phỏng.” Dứt lời, không thèm nhìn sắc mặt Ngọc Châu, quay lưng bỏ đi luôn. Ngọc Châu nhìn theo bóng thái giám đi khuất, nghẹn họng khó thở, lại lo lắng Hồ lương nghi nghe được những lời vừa rồi của thái giám kia, không biết làm sao, đành phải bưng hộp thức ăn đi vào bên trong. Hồ lương nghi đã nghe rõ cuộc đối thoại bên ngoài, chỉ đành cười khổ, hậu cung chính là như vậy đấy, được làm vua, thua làm giặc, ai đã thua thì chỉ có thể rơi vào cái kết cục đến nô tài cũng có thể nạt nộ mà thôi. Tiếc rằng khi xưa nàng ta đã xem thường Trang Lạc Yên, một kẻ biết nhẫn nại đến thế, lại có thủ đoạn hạng nhất, trong hậu cung này, dĩ nhiên sẽ lấy được vị trí nhất định. “Món dạ dày dê xào măng này hình như hơi già,” Trang Lạc Yên gác đũa, tiếc nuối bình phẩm, “Hiếm khi có được măng tươi ngon như vậy, đúng là đáng tiếc.” “Món này do Thượng Thực cục mới đưa tới ạ,” Thính Trúc múc cho Trang Lạc Yên một bát canh bồ câu, “Hương vị tuy chỉ tàm tạm nhưng nô tỳ nghĩ chủ tử sẽ thích ăn măng nên mới cho lưu lại.” Bởi cung Hi Hoà có phòng bếp riêng nên không cần Thượng Thực cục đưa đồ ăn tới, song bên Thượng Thực cục đều là người thông minh, mỗi khi có món mới đều dâng lên biếu, thỉnh thoảng sẽ có vài món Trang Lạc Yên đặc biệt thích. “Thay ta cảm ơn người của Thượng Thực cục đã quan tâm, nói ta rất thích.” Trang Lạc Yên nhấc thìa ăn canh, nhìn ánh dương rạng rỡ bên ngoài, sau cơn mưa, ánh mặt trời dường như đặc biệt xán lạn. “Nô tỳ đã cảm ơn rồi.” Thính Trúc cười nói, “Vốn chỉ là thứ nô tài biếu bề trên, một tiếng cảm tạ của nương nương khiến bọn họ mừng quên trời đất.” Chẳng qua chỉ là có lợi mới làm mà thôi, nếu không phải nay nàng được sủng ái, tiếng cảm ơn ấy ai thèm nghe? “Mấy ngày nữa là dịp Hoàng thượng tới đồng cấy mạ rồi, không biết ngoài Hoàng hậu nương nương còn có vị chủ tử cung nào được hầu thánh giá,” Thính Trúc đột nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu gần đây, bèn nhanh miệng, “Nô tỳ nghe nói con đường tới ngoại ô kinh thành này rất phồn hoa đấy ạ.” Trang Lạc Yên nghe thế, khóe miệng hơi cong lên, xuống ruộng cấy mạ làm mẫu chẳng qua chỉ là một hành vi lấy lòng dân, Hoàng đế và Hoàng hậu mặc y phục phổ thông như dân thường, tự mình xuống ruộng cấy mạ vụ hè, bày tỏ sự coi trọng của hoàng thất đối với dân chúng và lương thực. “Mặc dù nương nương có thể đi thì chúng ta cũng chỉ được ngồi yên trong xe, đâu thấy được phồn hoa sầm uất gì đâu.” Vân Tịch bưng một cái khay đi vào, trên khay là một bát cháo bích ngạnh[1]. [1] Cháo bích ngạnh: Cháo được nấu từ một loại gạo có màu xanh ngọc, chỉ được trồng ở huyện Ngọc Điền thuộc tỉnh Hà Bắc, sản lượng ít và có giá trị dinh dưỡng cao. “Một chuyện chưa rõ đâu vào đâu cũng đáng cho các em bàn tán như vậy?” Trang Lạc Yên bảo Vân Tịch đặt bát cháo bích ngạnh trước mặt, múc một thìa thổi thổi, “Mau hầu hạ chủ tử các em dùng bữa mới là chuyện nên làm.” Trong lúc chủ tử các cung đều mong ngóng danh sách theo hầu thánh giá, danh sách này đã được đưa đến cung Cảnh Ương, Hoàng hậu nhìn mấy hàng tên trong thánh chỉ: “Chỉ có thế này?” Cao Đức Trung cung kính đáp lời: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng nói, đây là chuyện có liên quan đến dân sinh đại sự, không cần quá nhiều chủ tử đi theo ạ.” “Hoàng thượng thánh minh, bổn cung hiểu.” Hoàng hậu buông danh sách, cười nói, “Làm phiền công công rồi.” Cao Đức Trung ra về, nụ cười trên mặt Hoàng hậu cũng nhạt đi: “Hòa Ngọc, sai người tới cung An Thanh, cung Hòa Nhạc, cung Hi Hòa, Sướng Thiên lâu báo tin, để Thục quý phi, Nhu phi, Chiêu hiền dung, Thiến quý nhân chuẩn bị theo hầu.” Bên Sướng Thiên lâu, Thiến quý nhân được bạn giá mà không phải Từ chiêu dung, tin tức này vừa truyền ra, các phi tần đều chờ cười chê Từ chiêu dung. Khi Từ chiêu dung được sủng ái từng không ít lần lên mặt với phi tần khác, nay nàng ta đã thất thế, không biết bao nhiêu người chờ mong dịp này để chế nhạo đây. Hứng thú của Trang Lạc Yên không đặt ở chỗ xem trò vui, mà nguyên nhân Hoàng đế kẹp một Thiến quý nhân vào giữa đám phi tần địa vị cao mới khiến nàng tò mò hơn. Nói đó là vì Hoàng đế sủng ái Thiến quý nhân thì không thuận lắm, bởi vì Hoàng đế chỉ từng có hứng thú với người này một thời gian ngắn đã nguội nhạt đi rất nhanh, nay đột nhiên muốn mang Thiến quý nhân theo, chẳng lẽ lại bất chợt cảm thấy có hứng thú với cô nàng? Tối đó, Hoàng đế lật thẻ bài Nhu phi cung Hòa Nhạc, khiến cho các vị phi tần còn nghĩ Hoàng đế sẽ tới Sướng Thiên lâu tìm Thiến quý nhân đều phải thất vọng rồi, thật đáng tiếc, mất một dịp xem trò vui. Hôm sau, khi tới cung Cảnh Ương thỉnh an, Trang Lạc Yên thấy Nhu phi rạng rỡ mặt mày bên cạnh Từ chiêu dung tiều tụy ủ rũ, khiến nàng hớn hở chờ xem kịch hay, nhưng khi quan sát sắc mặt người khác, chỉ thấy người bình thản nhất lại là Hiền quý phi. Thỉnh an xong trở về cung, Trang Lạc Yên thở dài, cười nói: “Không ngờ Hoàng thượng lại lưu Hiền quý phi ở lại cung quản lý cung vụ, không biết Hiền quý phi đang vui hay đang buồn đây.” “Nô tì nghĩ, khả năng Hiền quý phi vui vẻ sẽ nhiều hơn một chút ạ” Thính Trúc cắm mấy cành hoa tươi vào chiếc bình cao cổ, “Mấy năm nay sủng ái của Hoàng thượng dành cho Hiền quý phi đã dần dần giảm đi, dù lần này Hiền quý phi được theo hầu cũng chưa chắc giành được bao nhiêu chú ý của Hoàng thượng, chẳng bằng ở lại trong cung nắm lấy thực quyền.” Trang Lạc Yên nghe nói vậy, chỉ nở nụ cười, không phản bác lời Thính Trúc. Chuyện lần này đối với Hiền quý phi đúng là lợi nhiều hơn hại. Trong hoàng cung, người biết nhẫn nhịn nhất không phải Hồ Thải Huyên mà là Hiền quý phi. Người này hầu hạ Hoàng đế từ rất sớm, nhưng bao năm qua đi, dưới gối không có con cái, cũng không phải người được sủng ái nhất hậu cung lại vẫn có thể leo lên đến vị trí quý phi, quả thật tính tình và khả năng nhẫn nại phải thuộc hạng nhất. Trong cung, thời gian thỉnh an luôn luôn là dịp các phi tần ganh đua và đánh giá lẫn nhau, biểu hiện của Hiền quý phi luôn rất mờ nhạt nhưng điều có lợi chưa bao giờ thấy vắng mặt nàng ta. Lúc này mọi người còn đang cho rằng Hoàng thượng đã lật thẻ bài của Nhu phi, hôm nay có khả năng sẽ tới chỗ Thiến quý nhân, kết quả, thái giám nội thị truyền đến một tin, Hoàng thượng lật thẻ bài của Chiêu hiền dung.
|