Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
|
|
Q.3 - Chương 18: Chương 12 (1): Vô Ưu đảo
Đảo Vô Ưu là một hòn đảo nhỏ nằm rất xa Thánh Linh đảo, trên đảo có một nhà tù kiên cố dùng để giam giữ những tù nhân đã làm Thần điện tức giận . Bởi vì bên trong giam giữ những người có danh tiếng hoặc được tôn kính, cho nên ngoại trừ Thần Tinh Tông cùng Lôi Phượng Khởi không ai biết đảo nhỏ này nằm ở đâu. Mỗi lần muốn giam giữ một người đều do Lôi Phượng Khởi tự mình mang đi.
Đảo Vô Ưu gọi là vô ưu bởi vì những người trên đảo không còn phải ưu phiền bởi thế sự bên ngoài, người đã đến nơi này sẽ không muốn đi ra vì đi ra chỉ có người chết. Đem ngươi đi vào thì không sợ ngươi biết bên trong có người nào. Nhưng khi đi vào thì ngươi đã biết như vậy ngươi cũng chỉ có thể ở đây với bọn họ mãi mãi. Cho dù là thủ vệ đảo cũng không có tư cách rời đi đảo nhỏ.
Cho nên Thần điện nói để nàng ở lại một đoạn thời gian căn bản là đang lừa nàng. Ngay từ đầu bọn họ đã không muốn tha mạng cho nàng.
Hỏa điểu mang theo hai người đi đến Vô Ưu đảo rất nhanh. Độc Cô Thiên Diệp nhìn từ trên xuống, phát hiện xung quanh đảo nhỏ tụ tập rất nhiều hải huyễn thú, hơn nữa đều rất hung ác dọa người, tỷ như nhân ngư với hàm răng sắc nhọn. Xem ra đây là thủ vệ bên ngoài mà Thần điện chuẩn bị. Nếu ngươi không thể phi thiên như vậy cho dù ngươi có trốn khỏi nhà giam thì ngươi cũng không thể rời khỏi Vô Ưu đảo. Vậy thì, trên đảo sẽ không có khế ước thú phi hành.
Hỏa điểu đưa người đến Vô Ưu đảo rồi trở về không gian huyễn thú, Lôi Phượng Khởi mang Độc Cô Thiên Diệp đi trên kiến trúc duy nhất của đảo.
"Lôi điện chủ." Thủ vệ nhà giam nhìn thấy Lôi Phượng Khởi đi đến thì nhanh chóng chạy tới hành lễ.
"Tiểu Tam, Tiểu Nhất đâu rồi ?" Nhìn thấy chỉ có một người canh giữ ở đại môn, Lôi Phượng Khởi hỏi.
"Hồi Lôi điện chủ, bọn họ đi tuần tra phòng." Tiểu Tam đi đến trả lời.
Lôi Phượng Khởi gật đầu, nói:"Vị này là Định Quốc Hầu của đế quốc Mạc Nhĩ Tư, ngươi an bài cho nàng một chút."
Thủ vệ nhìn Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt một cái, cảm thấy có điểm đáng tiếc, tuổi trẻ như vậy mà phải ở trong đây ngây ngốc cả đời.
Lúc này Tiểu Nhất, Tiểu Nhị và Tiểu Tứ đã trở lại, nhìn thấy Lôi Phượng Khởi thì hành lễ với hắn. Độc Cô Thiên Diệp phát hiện bốn người này là anh em sinh tư.
Tiểu Tam nói chuyện với Độc Cô Thiên Diệp trong khi Tiểu Tứ đi chuẩn bị phòng.
"Bách Lý công tử, trước hết ngươi ở đây một thời gian, chờ đại tế tự qua đi, chúng ta sẽ phái người thương nghị với những người đi cùng ngươi đến từ đế quốc Mạc Nhĩ Tư." Lôi Phượng Khởi nói: "Ta biết ngươi có huyễn thú phi hành, nhưng hy vọng ngươi có thể an tâm ở trong này. Nếu không thấy ngươi, những người đi cùng ngươi có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào. Trên người bọn họ có khí cụ cảnh báo, nếu có chuyện gì ta có thể trực tiếp xử lý, cho nên Bách Lý công tử, chúc ngươi có khoảng thời gian vui vẻ tại đây."
Nguy hiểm, đây là muốn uy hiếp nàng đây mà !
Lôi Phượng Khởi nói xong lại nhắc nhở Tiểu Nhất vài câu, sau đó ngồi hỏa điểu ly khai đảo.
Tiểu Tứ dẫn Độc Cô Thiên Diệp đi đến một dãy phòng ở, dọc đường đi Độc Cô Thiên Diệp quan sát hoàn cảnh nơi đây một chút. Lúc trước nghe Phong Giản nói đến nơi này, còn tưởng rằng đây là một nhà tù âm u, không nghĩ đến nơi này còn có một cái sân tinh xảo có núi giả, lương đình, hồ nước còn có cá và sen.
Nhà ở là một phòng nhỏ sạch sẽ, được sắp xếp chỉnh tề, thậm chí bên ngoài phòng còn có một chậu hoa tươi. Khi nhìn thấy chậu hoa này, ánh mắt của nàng lóe lên một đạo ánh sáng rồi biến mất. Xuyên qua hành lang dài, Độc Cô Thiên Diệp đi đến phòng của nàng.
" Bách Lý công tử, đây chính là phòng của ngươi. Có gì cần phân phó có thể ấn nút này rung chuông, chúng ta sẽ phái người tới." Tiểu Tứ chỉ vào một cái nút trên cửa rồi nói với Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
" Vậy cơm mỗi ngày là đưa đến nơi này hay ngươi đi nhà ăn cùng với mọi người ?" Tiểu Tứ lại hỏi.
"Còn có thể đưa cơm đến phòng ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Đây là đãi ngộ của phạm nhân sao ?
"Giống ngươi thì có thể." Ý là, ngươi thân phận cao quý, bây giờ còn chưa phán định, thì có thể hưởng thụ đãi ngộ này.
"Ta đi nhà ăn cùng với mọi người." Độc Cô Thiên Diệp nói. Như vậy có thể nhìn xem nơi này có những người nào.
"Ta đây đi về trước." Nghe Độc Cô Thiên Diệp trả lời Tiểu Tứ nói.
"Ừm. Sau này phiền toái các ngươi chiếu cố." Độc Cô Thiên Diệp nói. Khiêm tốn có lễ, điểm ấy lúc này cũng cần thể hiện một chút.
Tiểu Tứ rời đi, Độc Cô Thiên Diệp đi đến cửa sổ, đẩy cửa ra nhìn thấy đại dương vô tận. Phòng nàng ở trên vách núi đen, bên dưới còn có một nhân ngư thỉnh thoảng lại nhô đầu lên, răng nanh phát ra âm thanh khách khách.
Tiểu Hỏa đi ra, nhìn thấy nhân ngư phía dưới, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Xấu ngư."
"Ha ha, xấu hay đẹp cùng ta không quan hệ. Muốn ăn chúng ta, đời này bọn họ đừng nghĩ tới." Độc Cô Thiên Diệp nói. Xem ra Thần điện cố ý an bài nàng trong này, là muốn hù dọa nàng, để nàng buông tha ý định chạy trốn đây mà.
Đáng tiếc bọn họ không biết gan của nàng cũng không phải chỉ như vậy là có thể dọa được.
"Tỷ tỷ chúng ta phải ở trong này bao lâu ?"
"Không lâu." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
Nghỉ ngơi hồi phục một chút liền đến giờ cơm chiều, Tiểu Hỏa không thích ở trong phòng một mình nên vào Luyện Yêu Hồ tu luyện. Độc Cô Thiên Diệp dựa theo chỉ dẫn mà Tiểu Tứ nói lúc trước đi vào nhà ăn.
Lúc này trong nhà ăn đã có hơn mười người, đang nhìn Độc Cô Thiên Diệp đi đến chỗ bọn họ.
"A, người mới đến." Có người nói.
"Ta mới đến buổi chiều hôm nay." Độc Cô Thiên Diệp đi đến bàn người này và ngồi xuống, hỏi: "Các ngươi đến lúc nào."
"Ha ha, chúng ta đã đến đây thật lâu." Người nọ cười lớn.
"Thật lâu là bao lâu ?" Độc Cô Thiên Diệp giả như ngây thơ hỏi.
"Thật lâu là, ách, ta nghĩ không ra, dù sao thật lâu là được. Ha ha !" Người nọ tiếp tục cười to. Hắn giống như rất yêu cười, cho dù đã ngây người ở nơi này không biết bao nhiêu năm cũng không mài mòn tính yêu cười của hắn.
"Tiểu tử kia sao ngươi lại đến đây ?" Người kia hỏi. Ý là sao ngươi đắc tội với Thần điện.
"Ta giết Thiếu chủ Vũ điện. Bọn họ muốn trực tiếp giết ta nhưng là gần đây có đại tế tự gì đó, quy định Thần điện trong thời gian này không thể giết người. Sau đó ta bị đưa đến nơi đây." Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Bọn họ nói khi nào qua hiến tế sẽ thả ta ra."
"Ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi không biết đã đến nơi này thì ngươi không thể rời đi sao ?" Người nọ cười to, hình như đang cười Độc Cô Thiên Diệp quá ngây thơ.
"A ! Thật vậy sao ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi, trong lòng hiểu được, đã cho ngươi biết chuyện ở nơi này thì sao có thể thả ngươi đi.
"Đương nhiên. Đến đến đến, sau này theo ta. Ở trong này có bạn là tốt rồi ! Đã lâu không có người mới tới, lão nhân gia đều rất tịch mịch."
"Ha ha, còn chưa thỉnh giáo đại danh tiền bối." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Đại danh của ta ? Của ta đại danh, ta nghĩ, của ta đại danh..." Người nọ tựa hồ lâm vào ký ức, lặp đi lặp lại câu nói kia, "Đại danh của ta, của ta đại danh là cái gì ? Vì sao ta không nhớ nỗi đại danh của ta ? Của ta đại danh là cái gì ? A - -"
Người nọ như lâm vào điên cuồng, vỗ nát cái bàn rồi chạy ra ngoài.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn đột nhiên điên cuồng mà hoảng sợ, lập tức sững sờ.
Những người khác ở nhà ăn đều cười ha hả. Có người nói:"Hắn gọi là Cá Quả Tử, tới nơi này đã gần trăm năm, tuổi tác chắc là lớn hơn ngươi, ngay cả tên mình cũng không biết."
Độc Cô Thiên Diệp phục hồi tinh thần, đi đến một bàn khác ngồi xuống, nói: "Cá Quả Tử tiền bối nói là thật lâu cũng không có người mới đến ?"
"Đúng vậy, đã lâu, ta đến đây rồi thì về sau không có người đến nữa, trước kia ta là người mới, hiện tại ngươi đã đến, danh hiệu người mới liền thuộc về ngươi."
"Ách, tiền bối tới nơi này đã bao lâu ?"
"Cũng khoảng mười năm đi."
"Mười năm ?!" Độc Cô Thiên Diệp sợ hãi kêu lên. "Lâu như vậy Thần điện không đưa những người khác đến sao?"
"Chúng ta nói là ở nơi đây." Người nọ đột nhiên tiến đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, thần bí nói: "Ta biết Thần điện thường xuyên dẫn người tới, nhưng có thiệt nhiều người không có đãi ngộ như chúng ta mà là bị đưa đến hình phòng."
"Hình phòng ?"
"Đúng vậy. Ngay tại... Tiểu huynh đệ, ngươi còn chưa nói tên của ngươi." Người nọ đột nhiên dời đi đề tài, hỏi tên của nàng.
Độc Cô Thiên Diệp thấy nguyên lai là Tiểu Nhất và Tiểu Nhị mang đồ ăn tới. Nhìn Độc Cô Thiên Diệp và mọi người trò chuyện vui vẻ, hai người không nói gì thêm rồi đem đồ ăn chia cho mỗi người.
"Ta tên là Bách Lý Tà. Không biết tiền bối xưng hô thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp lấy cơm mà Tiểu Nhất đưa rồi đặt trước mặt người nọ.
"Ta gọi là Lưu Tể Lâm, người khác đều gọi ta là lão Lục bởi vì ở nhà ta thì ta đứng hàng thứ năm." Lưu Tể Lâm nói.
"Ha ha, lão Lưu ca. Đến đến đến, ăn cơm ăn cơm, ta còn chưa biết đồ ăn nơi này vị ra sao. Nhìn qua cũng không tệ." Độc Cô Thiên Diệp nhìn cơm chiều trước mặt nói.
"Nơi này bữa tối là ngon nhất. Mỗi ngày đều có súp lơ, hương vị thật tốt, ngươi có thể nếm thử. Đáng tiếc nơi này không có phát rượu." Lưu Tể Lâm vẻ mặt tiếc hận nói:" Bằng không được ăn thịt, được uống rượu, lại thêm súp lơ, chậc chậc, cuộc sống như vậy thật tốt a !"
Độc Cô Thiên Diệp cười ăn một miếng súp lơ, hương vị quá thực không tồi, chẳng qua bên trong có gì đó làm cho người ta nghiện, nàng ăn một miếng thì không hề đụng đến nữa."
Tiểu Nhất và Tiểu Nhị thấy mọi người cơm nước xong nên đi thu thập bát đũa, nhìn súp lơ trước mặt Độc Cô Thiên Diệp như chưa hề được đụng qua. Hai người nhìn nhau một chút rồi tiếp tục thu dọn.
Ăn cơm chiều xong, mọi người cùng nhau tản bộ trong viện, ngắm hoa sen, ngửi hương thơm tỏa ra từ hoa ở nơi đây, ngày qua ngày cũng coi là tiêu dao. Cảnh sắc này mười năm như một, mọi người sớm đã nhìn chán, đều cùng nhau trở về phòng.
Nơi này buổi tối không cho phép mọi người la cà ở bên ngoài, nếu có người ra khỏi phòng, Tiểu Nhất bọn họ sẽ biết, sẽ nhanh đi đến. Bị bắt cũng không dùng cách xử phạt thể xác với bọn họ, nhưng bữa tối hôm sau sẽ không cung cấp súp lơ cho bọn hắn. Không có đồ ăn này, những người đó liền cảm thấy không được tự nhiên. Cho nên buổi tối mọi người đều không ra khỏi phòng.
Độc Cô Thiên Diệp trở về phòng, lấy ra thông tin thạch nói với Tạ Bình thông tin hôm nay thu được. Nghe xong, Tạ Bình nói: "Nói cách khác, bọn họ cũng không ở nơi này?"
"Không nhất định. Lão Lưu ca nói còn có hình phòng, bên trong giam giữ một ít người. Ta tính đêm khuya sẽ đi tìm. Hiện tại ta còn chưa biết hình phòng ở nơi nào."
"Vậy ngươi cẩn thận."
"Ta sẽ."
Độc Cô Thiên Diệp gọi Giáng Vực ra. "Lại có chuyện gì ?' Giáng Vực đi ra liền hưng phấn hỏi. Nhìn trước mắt là thân hình nhỏ bé, Giáng Vực nhịn không được cảm thán, những người đó nói thực đúng, nhóc con này lá gan rất lớn, làm việc đều không giống với những nữ nhân khác. Đi theo nàng, cuộc sống về sau càng có nhiều sự tình để chơi đùa. Cuộc sống như vậy so với chính mình tự tìm việc để chơi càng thú vị hơn.
"Giáng Vực, ta cần ngươi hỗ trợ. Ta muốn du đêm trên đảo."( Bạn nào đã xem qua Harry Potter thì đã quá quen thuộc với từ “du đêm” này rồi (-.*))
|
Q.3 - Chương 19: Chương 12 (2) Dưới sự trợ giúp của Giáng Vực, Độc Cô Thiên Diệp lặng yên không tiếng động rời khỏi phòng. Nhìn Giáng Vực bày ra ảo cảnh trong phòng để người khác nghĩ nàng vẫn đang ở trong phòng, che dấu hơi thở rồi mang nàng rời đi, nàng thật may mắn đã gặp hắn bằng không một mình hành động ở huyễn hải sẽ gian nan hơn rất nhiều.
Độc Cô Thiên Diệp tới nơi ở của bọn Tiểu Nhất nhìn một chút, phát hiện chỉ có mình Tiểu Nhất ở trong phòng. Hắn đang dùng thông tin thạch báo cáo chuyện hôm nay cho Lôi Phượng Khởi, khi nói về Độc Cô Thiên Diệp thì nhắc đến chuyện nàng không ăn súp lơ.
Người bên kia thông tin thạch trầm mặc chốc lát, nói:" Không cần phải xen vào chuyện này. Nàng ở đây không lâu, những thứ kia đối với nàng không có tác dụng."
"Vâng." Tiểu Nhất nói xong rồi cất thông tin thạch.
Độc Cô Thiên Diệp ở bên ngoài nghe thấy đối thoại của bọn họ. Nghĩ quả nhiên là vậy.
Lúc nàng nhìn đến chậu hoa bên ngoài phòng liền chú ý, toàn bộ đều gieo trồng Mộng Yểm hoa (tên riêng = viết hoa nhé bạn). Theo thời gian, thế giới dần suy yếu, loại hoa này đã tuyệt tích ở đại lục, chỉ có ở huyễn hải lĩnh vực. Cho nên đại đa số mọi người không biết đến loài hoa này.
Mộng Yểm hoa là là loài hoa chứa tính ăn mòn, nhưng không phải ăn mòn thân thể mà là ăn mòn tinh thần. Trường kỳ ngửi hương sẽ chậm rãi quên ký ức trước kia, thậm chí điên cuồng như Cá Quả Tử.
Trăm năm trước Cá Quả Tử là hội trưởng ở công hội luyện đan sư, là ngôi sao sáng trong giới luyện đan, thiên tài luyện đan sư, chưa đến một trăm tuổi đã có thể luyện chế đan dược cấp 8, có thể nói trong toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục chỉ có hắn là có thể luyện chế. Nhưng đột nhiên một ngày, hắn bị mất tích. Không còn ai gặp hắn nữa. Không nghĩ tới cư nhiên bị Thần điện bắt lại, thấy hắn không chịu phối hợp, liền giam giữ hắn tại đây. Mỗi ngày bị Mộng Yểm hoa ăn mòn cho nên bây giờ ngay cả mình là ai hắn cũng không nhớ, còn trở nên điên cuồng.
Cùng với Mộng Yểm hoa là súp lơ trong bữa tối. Thần điện đặt bên trong một ít thuốc khống chế, bởi vì sử dụng mùi hoa và gia vị nên không ai có thể nhìn ra. Súp lơ khống chế thân thể, giống như thuốc giảm đau ở hiện đại, không ăn sẽ khó chịu, nếu thanh tỉnh Cá Quả Tử thì không thể lừa được hắn, chỉ tiếc bây giờ ngay cả thành phần trong đan dược đơn giản nhất hắn cũng không thể nhận biết.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn trong chốc lát rồi rời đi, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ không ở đây chắn hẳn là đi hình phòng. Nàng ở trong sân tìm một vòng cũng không phát hiện có gì đặc biệt. Sân này nhìn như rất nhỏ, không nghĩ tới tìm một vòng lại là cả một đêm. Nhìn trời sắp sáng, nàng bất đắt dĩ phải trở về phòng, Nàng chỉ có thời gian hai ngày, đêm mai phải xác định bọn ngoại công có ở đây không.
Ngày hôm sau Độc Cô Thiên Diệp ngồi trên giường chuẩn bị tu luyện, thử thật lâu, phát hiện thế nhưng không thể hấp thu huyễn lực !
Khó trách Lưu Tể Lâm nói hắn đến đây gần mười năm, cấp bậc chưa từng tăng tiến, nguyên do nơi này căn bản không thể tu luyện. Không biết Thần điện làm sao tìm được nơi này.
Bất quá mọi người đều đã tu luyện đến huyễn hoàng, huyễn tôn đi. Không thể tu luyện, mỗi ngày ở trên đảo không làm gì, đối với những nhân vật phong vân này mà nói tuyệt đối là một loại tra tấn,
Nếu không thể tu luyện, Độc Cô Thiên Diệp đơn giản đi ra ngoài một chút. Đi đến bên hồ nhìn thấy Cá Quả Tử ở lương đình uống trà. Hắn nhấp một ngụm rồi nhắm mắt thưởng thức, biểu tình rất là hưởng thụ.
Độc Cô Thiên Diệp đi vào lương đình, ngồi xuống đối diện Cá Quả Tử nói: "Tiền bối rất là hưởng thụ. Chính là vì sao chỉ có một mình."
Cá Quả Tử mở to mắt, lúc này trong mắt là một mảnh thanh minh không có hỗn loạn cùng điên cuồng của hôm qua.
"Ngươi là tiểu tử tối hôm qua." Cá Quả Tử nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói:" Ở trong này, chỉ có thể chính mình tìm vui, phẩm trà chơi cờ đều là thú thanh nhã, mấy tên kia đều không thích, ha ha. Thế nào, đến một ly ?"
"Đa tạ tiền bối." Độc Cô Thiên Diệp cười trả lời.
Cá Quả Tử lấy ra khay trà rót thêm một ly trà đưa cho Độc Cô Thiên Diệp. Nghe tiếng nước trà chảy vào chén, Độc Cô Thiên Diệp chợt nghĩ tới bộ dáng pha trà của Tử Tiêu. Nàng tiếp nhận ly trà của Cá Quả Tử, đảo nhẹ ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, liền nói câu: “Trà ngon."
Cá Quả Tử nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói: "Phẩm trà tâm cần thanh thản, ngươi hiện tại có thể phẩm ra hương vị trà sao ?"
Đã bị nhìn ra !
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Cá Quả Tử, tuy rằng thần kinh bị ăn mòn, làm cho hắn thường xuyên không tỉnh táo, nhưng cũng không có nghĩa là hắn trở thành kẻ ngốc. Sống gần hai đời người từ lời hắn nói tối hôm qua Độc Cô Thiên Diệp biết hắn cũng không đơn giản.
"Đều nói đã đến đây thì không thể rời đi nơi này. Tiền bối đến đây lâu như vậy, có từng nghĩ qua sẽ rời đi ?"
"Rời đi?" Cá Quả Tử nở nụ cười, nói: "Ở nơi nào chẳng giống nhau, cuộc sống không phải là ngày thăng nguyệt lạc sao ?” ( thăng: bay lên, lạc: vui mừng; tìm không được câu nào tương tự nên chịu khó z thôi nghen (^.^))
Trăm năm giam giữ, đã khiến những nhân vật phong vân này mất đi hùng tâm (lòng hăng hái, quả cảm) lúc trước, có lẽ đây chính là sự trừng phạt của Thần điện đối với người không theo. Mệnh có thể không có, nhưng ngay cả ý nghĩ truy đuổi giấc mộng trong cuộc sống cũng không có thì đối với những người này mới là thương tổn.
"Tiểu tử, đã đến nơi này thì an tâm ở đây đi." Cá Quả Tử cười nói, trong thanh âm có một tia cam chịu.
"Không phải ta an tâm thì có thể ở mãi nơi này. Ta giết Thiếu chủ Vũ điện, Vũ Phách Thiên sẽ không tha cho ta." Độc Cô Thiên Diệp nói: "Có một số thời điểm, không phải ngươi nghĩ là có thể dừng lại, vận mệnh luôn bắt ngươi tiến về phía trước."
Độc Cô Thiên Diệp uống trà xong, nói muốn đi ngắm cảnh liền rời đi. Cá Quả Tử nhìn Độc Cô Thiên Diệp, như hồi tưởng lại điều gì đó, lại như cái gì cũng không nghĩ.
Độc Cô Thiên Diệp đi dọc bên hồ, đi hết một vòng hồ lại đi đến nơi khác, ý đồ tìm hình phòng đang ở đâu, nhưng tìm một vòng cũng không tìm thấy dấu vết gì.
Lúc đi ngang qua phòng bếp thấy Tiểu Tứ đang chuẩn bị cơm liền đi vào.
"Trên bàn đã làm xong rồi, ngươi có thể nhìn xem," Đồ ăn của mọi người trên đảo đều là do hắn chuẩn bị, tuy rằng người không nhiều lắm, nhưng đây cũng coi là một công trình lớn.
"Tiểu Tứ, ca ca ngươi bọn họ đâu rồi ?"
"Bọn họ đi tuần tra."
Tuần tra ? Nàng ở sân đi một vòng, cũng không có thấy bọn họ. Nàng lại nhìn đồ ăn một chút, rất phong phú, mỗi người đều ba mặn một canh. Có lẽ chỉ buổi tối mới có súp lơ, cho nên cơm trưa cũng không trộn thuốc vào.
Ăn xong cơm trưa, Độc Cô Thiên Diệp ở tại phòng nghiên cứu bản chép tay về luyện khí, trời tối rất nhanh.
"Giáng Vực, chúng ta xuất phát đi."
Độc Cô Thiên Diệp đêm nay đến sớm, nàng và Giáng Vực tới cửa chờ bọn Tiểu Nhất xuất hiện. Tối hôm qua cùng sáng hôm nay nàng đã tìm ở sân trong ngoài một lần, không có phát hiện dấu vết gì để lại, hơn nữa bọn Tiểu Nhất thường xuyên không ở trong sân, cho nên rất có thể hình phòng không ở nơi này. Nếu muốn tìm được hình phòng, đi theo bọn họ là biện pháp tốt nhất.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Tiểu Nhất và Tiểu Nhị đi về phía cửa lớn, hai người vừa đi vừa thương lượng đêm nay nhất định phải bắt phạm nhân kia khai ra. Độc Cô Thiên Diệp và Giáng Vực đi sau bọn họ.
Tiểu Nhất đi ra sân sau rồi đi khoảng nữa giờ, vòng vo mấy lần cuối cùng đi vào một rừng cây. Độc Cô Thiên Diệp ẩn thân đi theo, nhìn thấy trong rừng có một loạt các phòng ở, có điểm giống với nhà giam Lôi điện. Nàng và Giáng Vực nhìn nhau, khẳng định đây là hình phòng.
Tiểu Nhất, Tiểu Nhị đi qua, có hai ngục tốt ra chào đón báo cáo tình hình bên trong. Ba người vừa nói vừa đi đến gian phòng trung gian. Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên cạnh cửa sổ, nương theo ngọn đèn mỏng manh nhìn tình huống bên trong. Bố trí trong phòng là công cụ tra tấn, nơi này chính là phiên bản của nhà giam Lôi điện.
" Dẫn người nọ tới." Tiểu Nhất, Tiểu Nhị đi vào phân phó người phía sau.
Rất nhanh, ngục tốt lôi kéo một bóng người từ phía sau cửa nhỏ đi đến, người nọ toàn thân đã không còn hoàn hảo, quần áo bị roi đánh tả tơi, làn da lộ ra bên ngoài bị cháy đen, ẩn ẩn tản ra mùi thịt khét, máu dính trên quần áo đã đen lại dính vào làn da đã thối nát. Tóc hoa râm tán loạn che khuất gương mặt hắn.
Người nọ tựa hồ ngay cả khí lực đi cũng không có, bị ngục tốt tha lại đây, lưu lại một đạo vết máu.
"Nhất gia, Nhị gia, phạm nhân đã được đưa tới.” Ngục tốt nói với Tiểu Nhất.
Tiểu Nhất nhìn những vết thương trên thân kia, nói: "Này lão nhân, không nghĩ tới đã một bó tuổi to, xương cốt còn cứng rắn như vậy."
"Hừ, hắn đã lãng phí rất nhiều thời gian của chúng ta, đêm nay nếu hỏi không ra trực tiếp giải quyết luôn đi." Tiểu Nhị chán ghét nói.
"Ngươi gấp gáp cái gì, dù sao trên đảo cũng không có trò gì giải trí, người này để lại tiêu khiển cũng tốt." Tiểu Nhất nói, sau đó chỉ một người: "Ngươi, cho hắn ăn đan dược, giữ mệnh hắn lại, không cần tý nữa vừa dụng hình liền chết."
Ngục tốt nghe mệnh lệnh, lấy một bình ngọc từ trong giới chỉ, đổ một viên đan rồi bóp miệng, thô bạo uy hắn dược. Đó là phục hồi đan cấp thấp, chỉ có thể giúp hắn không tắt thở lập tức. Uy xong đan dược, ngục tốt liền ném hắn xuống.
Tuy rằng đã ăn đan dược, nhưng đan kia cấp bậc thật sự rất thấp, người nọ lại bị thương quá nặng, cho nên hiệu quả cũng không rõ ràng, lại bị ngục tốt xô ngã, người nọ nằm im ở trên đất.
Ngoài cửa sổ, Độc Cô Thiên Diệp rốt cục nhìn được mặt người kia, phẫn nộ như núi lửa bùng nổ. Người kia tuy rằng đã bị đánh đến mức hoàn toàn thay đổi, nhưng Độc Cô Thiên Diệp vẫn nhận ra. Hai mắt lúc trước hữu thần giờ đây nhắm chặt, khuôn mặt đầy đặn trước kia giờ trở nên gầy yếu, xương gò má đã hiện rõ. Chân mày nhăn lại biểu hiện sự thống khổ mà hắn đang trải qua.
Nhìn Độc Cô Thiên Diệp tức giận đến phát run, Giáng Vực biết, đây là người mà nàng muốn tìm. Hắn vẫn nghĩ nàng rất cuồng vọng, kiêu ngạo, không nghĩ tới nàng cư nhiên cũng sẽ vì người khác mà tức giận. Cảm thấy nàng muốn trực tiếp vọt vào, hắn cầm lấy tay của nàng.
Độc Cô Thiên Diệp bị phẫn nộ bao phủ lý trí, bị Giáng Vực lôi kéo mới hơi phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy gia gia lúc này nằm ở bên trong, nghĩ đến những học viên trong Thánh Hải thành, nàng cố gắng áp chế xúc động.
Nhìn Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi khôi phục lý trí, Giáng Vực nói: "Ta có biện pháp."
"Biện pháp gì ?" Độc Cô Thiên Diệp nói: "Nói nhanh đi, nếu không gia gia chịu không nỗi nữa !"
Biết trong lòng nàng lo lắng, hắn cũng không so đo nàng vô lễ.
“Ta có thể khống chế khiến bọn họ lâm vào ảo giác, để bọn họ tưởng rằng người kia ở đó nhưng thực tế đó là ngục tốt." Giáng Vực hạ ngón tay chỉ về ngục tốt, nói.
"Nhưng sau đó họ vẫn sẽ biết."
"Ta sẽ sửa lại trí nhớ của bọn họ, khiến bọn họ nghĩ ngục tốt là hắn mà tra khảo. Chúng ta chỉ cần làm cho người kia không mở miệng là được."
"Ý kiến hay."
Giáng Vực hai tay kết ấn, chung quanh dần dần hiện lên một tầng sương trắng, bao phủ mọi người trong phòng ở bên trong, nhất thời xung quanh lâm vào im lặng.
Hoàn thành xong, Giáng Vực bảo có thể đi vào. Độc Cô Thiên Diệp đẩy cửa chạy đến bên người Hữu Vô đại sư, lấy Thánh Tê đan từ nhẫn không gian cho hắn ăn, sau đó gọi hắn: "Gia gia, gia gia, ngươi tỉnh lại đi."
Hữu Vô đại sư cố hết sức mở to mắt, nhưng chưa kịp nói câu nào đã lại ngất đi. Độc Cô Thiên Diệp đưa Hữu Vô đại sư vào Luyện Yêu Hồ, sau đó nói với Giáng Vực: "Chúng ta nhanh trở về."
Giáng Vực trong làn sương trắng bắt đầu tạo ảo cảnh bóp méo trí nhớ của những người trong phòng. Độc Cô Thiên Diệp đi tới gần ngục tốt bên phải, tay phải bóp cổ hắn, tìm được vị trí dây thanh quản, dùng sức bóp nát. Sau đó phế đi hai chân của hắn.
Hai người ly khai khỏi nơi này, Độc Cô Thiên Diệp trực tiếp gọi Tiểu Hỏa ra ngoài để nàng chở bọn họ trở về. Về đến phòng, Độc Cô Thiên Diệp nói: "Giáng Vực, ngươi có thể thay đổi trí nhớ của ngục tốt khiến họ không nhớ ta đã từng tới đây hay không."
"Chuyện này có thể, nhưng mỗi ngày bọn hắn đều liên hệ với Thần điện, nếu đối phương hỏi bên này lại không biết vẫn là phiền toái. Ta có thể trực tiếp huyễn hóa ra hư ảnh của ngươi, cùng thường nhân không khác biệt lắm. Nhưng chỉ có thể kiên trì vài ngày."
"Thật sự ? Thật cảm ơn ngươi !" Độc Cô Thiên Diệp nói: "Chúng ta trước sáng mai phải trở về Thánh Hải thành, ngày mai Thần Tinh Tông mang mọi người đi tế đàn bái tế linh vị, ta đoán có khả năng hắn sẽ tẩy não mọi người. Bây giờ chỉ có ngươi có thể ngăn cản Thần điện. Ta hiện tại đi chữa thương cho gia gia, ngươi đi chuẩn bị ảo ảnh đi, chốc nữa chúng ta sẽ xuất phát."
Nói xong Độc Cô Thiên Diệp lắc mình đi vào Luyện Yêu Hồ. Khi vào đến nơi gia gia đã được đám người Mạc Trì thanh tẩy, bởi vì ngoại thương rất nghiêm trọng nên bọn họ để hắn trên sàng đan không mặc quần áo cho hắn.
Độc Cô Thiên Diệp tiến vào thì Đô Đô liền xuất hiện, mang nàng đi vào phòng của Hữu Vô đại sư. Độc Cô Thiên Diệp đi vào nhìn thấy Mạc Trì bọn họ đều ở trong, chính là ai cũng đều trầm mặc, trong phòng áp lực thương tâm cùng phẫn nộ.
"Thiên Diệp..." Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, mọi người kêu lên một tiếng, lại không nói nên lời.
"Ta sẽ chữa khỏi cho gia gia." Độc Cô Thiên Diệp nói,"Không những thế ta còn muốn đưa cho Thần điện một phần đại lễ. Mọi người đi ra ngoài trước, nơi này có ta là được rồi."
Mọi người đi ra, lại không đi khỏi, đều ở bên ngoài chờ. Hữu Vô đại sư và Mạc Chấn Đình quan hệ vẫn tốt lắm, cũng thường xuyên đến Mạc gia, bọn Mạc Trì cơ hồ đều do hắn nhìn lớn lên, quan hệ rất thân cận. Nay hắn bị Thần điện làm trọng thương như thế, nếu không tận mắt thấy hắn được chữa khỏi thì mọi người nhất định không rời đi.
Trong phòng, Độc Cô Thiên Diệp đi tới bên giường, nhìn lão nhân gầy yếu trên giường, cơ hồ rơi lệ. Tuy rằng nàng và Vô Hữu đại sư thời gian quen biết không dài, nhưng đoạn thời gian kia đối với nàng vô cùng quý giá. Hữu Vô đại sư đối xử với nàng như cháu gái, đưa bản chép tay quý giá về luyện khí sư cho nàng, tặng nàng quà sinh nhật quý giá, cho dù ở phương xa hắn cũng rất quan tâm nàng.
"Vô gia gia, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho người." Độc Cô Thiên Diệp kiên định nói: "Ta cũng sẽ khiến Thần điện hối hận vì đã đối với người như thế này!"
|
Q.3 - Chương 20: Chương 13 (1): Linh vị Độc Cô Thiên Diệp nói Đô Đô chuẩn bị một dục dũng (cái thùng lớn để tắm trong phim kiếm hiệp đó), ném vào trong nước rất nhiều thảo dược, nước nhanh chóng biến thành màu đen ẩn ẩn hương vị gay mũi. Nàng đặt Vô Hữu đại sư vào, giúp hắn không để đầu của hắn ngập xuống nước.
Sau đó nàng và Đô Đô đi vào phòng luyện đan, phòng này là Đô Đô và huyễn thú bên trong chuẩn bị cho nàng. Nàng đi vào không kịp quan sát bài trí ở bên trong, nói với Đô Đô tên dược liệu cần chuẩn bị, Đô Đô không cần rời khỏi, dùng ý niệm đưa dược liệu cần thiết tới đây.
"Đô Đô, tỷ còn muốn một mảnh thiên hoa." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Thiên hoa từ khi bị Độc Cô Thiên Diệp bỏ vào đây vẫn chưa có sử dụng, bởi vì điều kiện gieo trồng hà khắc, lúc trước Đô Đô mở một không gian riêng để gieo trồng, trừ bỏ Đô Đô, người khác không biết ở nơi nào.
"Được." Đô Đô trả lời. Rất nhanh, dược liệu thiên hoa xuất hiện.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thiên hoa, vẫn màu lam xinh đẹp như trước. Bởi vì lần đầu tiên sử dụng, nàng không dám cam đoan có thể thành công, cho nên bảo Đô Đô chuẩn bị nhiều hoa một chút, lúc nàng thất bại có thể tiếp tục sử dụng.
Lấy ra dược lô, Độc Cô Thiên Diệp nhóm một đạo hỏa diễm ở dưới, vốn hỏa diễm rất nhỏ, đến dược lô thì thành lớn, thiêu đốt toàn bộ phía dưới lô. Đợi khi dược lô nóng hoàn toàn, nàng bắt đầu ném dược liệu vào luyện hóa, đó là một quá trình không cho phép xuất hiện một chút sai lầm. Đến lúc bỏ thiên hoa, nàng không trực tiếp bỏ vào, mà là cầm một tiểu dược lô khác đến. Bởi vì thời gian và hỏa lực không chính xác, thiên hoa bị cháy thành bụi. May mà nàng không trực tiếp luyện chế cùng thiên hoa với những dược liệu trước đó, bằng không đã hủy hết dược liệu, phải luyện lại từ đầu.
Nàng thử lần thứ hai, đến lần thứ tư mới luyện hóa thành công, nàng luyện thiên hoa đã luyện hóa xong cùng với những dược liệu trước đó, chậm rãi dung hợp, cuối cùng đánh vào huyễn lực, ngưng đan thành công.
Nhìn đan dược màu lam, Độc Cô Thiên Diệp thở phào nhẹ nhõm. Nàng vừa xem thương thế của gia gia phát hiện xương cốt đã vỡ vụn rất nhiều, nếu không có thiên hoa thì nàng cũng không nắm chắc có thể hoàn toàn chữa khỏi cho người.
Thu thập dược lô, nàng trở lại phòng, nhìn thấy nước trong dũng dục đã trong suốt, nàng lấy đan dược ra uy cho Hữu Vô đại sư, chỉ lát sau hắn bắt đầu hộc ra từng ngụm từng ngụm máu đen.
"Này..." Mạc Trì nhìn Vô Hữu đại sư hộc máu, nước trong dũng dục như muốn nhiễm đỏ, lo lắng nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
"Trong cơ thể Hữu Vô gia gia có máu đen. Lục phủ ngũ tạng đều bị thương, xuất huyết nghiêm trọng, nếu không loại bỏ, sau này sẽ lưu lại di chứng." Độc Cô Thiên Diệp giải thích." Vừa rồi dược bỏ vào để tăng cường thân thể còn có thêm đan dược, cho nên không cần lo lắng."
Rất nhanh, hắn lại tiếp tục hộc máu. Độc Cô Thiên Diệp nói Đô Đô thay dũng nước sạch, tẩy rửa thân thể rồi đặt hắn trên giường. Nàng lấy đan dược mới luyện chế ra, nhìn hắn nuốt xuống, tâm trạng nặng nề mới hạ xuống.
" Đại cữu cữu, đêm nay ta phải về Thánh Hải thành, không thể chờ Hữu Vô gia gia tỉnh lại. Các ngươi trong này chiếu cố gia gia, hôm sau người sẽ tỉnh lại cho người ăn viên đan dược này." Độc Cô Thiên Diệp giao bình ngọc cho Mạc Trì.
" Yên tâm đi. Tình huống bên ngoài thế nào, nếu có chuyện gì nguy hiểm, đưa chúng ta ra ngoài, không cần giống như lần trước."
"Ta đã biết." Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu chứng tỏ mình nghe lọt, sau đó nói với những người khác, lắc mình ra khỏi Luyện Yêu Hồ.
Bời vì thời gian trong Luyện Yêu Hồ không giống bên ngoài, Độc Cô Thiên Diệp ở bên trong ngây người nhiều giờ, thời gian ở bên ngoài cũng chưa trôi qua bao lâu. Lúc đi ra Giáng Vực còn chưa chuẩn bị xong.
" Đợi một lát nữa." Giáng Vực nói với Độc Cô Thiên Diệp. Ít phút sau, một Độc Cô Thiên Diệp giả sống động xuất hiện trước mặt hai người.
Giáng Vực sau khi hoàn thành, Độc Cô Thiên Diệp để giả nhân ở lại Vô Ưu đảo, mình và Giáng Vực thì ngồi trên lưng Lam Mân ly khai. Lúc các nàng ra đảo Tiểu Tam và Tiểu Tứ cũng không phát hiện, nhưng vẫn đến nhìn từng phòng thấy mọi người có còn thì về nghỉ ngơi.
Bởi vì thời gian khẩn cấp, Độc Cô Thiên Diệp phân phó Lam Mân toàn lực bay đi, đáng lẽ mấy giờ mới tới nhưng Lam Mân chỉ tốn hai giờ đã đến.
Trên lưng Lam Mân, Độc Cô Thiên Diệp và Giáng Vực ngồi sóng vai. Giáng Vực nhìn mình ngồi cùng một chỗ với Thiên Diệp, trong lòng một trận cảm khái. Không nghĩ tới mình có một ngày lại ngồi cùng một chỗ với một nữ nhân, hơn nữa lại là chủ nhân của mình. (^-^)
Chủ nhân, nghĩ đến hai chữ này, Hắn nghĩ tới Giáng Ngục, hắn nhất định là đang phun hỏa. Nhất thạch song sinh, hắn nhận chủ, Giáng Ngục chạy cũng không thoát được.
Nhưng nữ nhân này, làm cho hắn cảm thấy bất đồng, làm cho hắn nguyện ý cùng nàng, vì nàng làm việc. Nhưng là...
"Ngươi tính làm gì tiếp theo ?" Giáng Vực hỏi.
"Tạm thời còn chưa nghĩ tới. Mặc kệ thế nào, không thể để cho Thần điện thành công tẩy não mọi người. Nếu không ngăn được, thì phá hủy hai cây cột đó. Đến đảo Thần điện." Độc Cô Thiên Diệp nói, cũng không có đem hai cây cột ở Thần điện thành cái gì.
Giáng Vực nhìn thiên hạ nho nhỏ, trong lời nói lại bá khí như vậy, nhất thời dũng cảm cũng đứng lên.
"Ta có thể lấy quái hoàng thạch tinh từ cây cột đó ra, cũng có thể bảo hộ bọn họ không chịu ảnh hưởng của quái hoàng thạch tinh. Giáng Vực nói: "Ngươi muốn dùng loại phương pháp nào."
"Nếu đem quái hoàng thạch tinh trảo đi ra, người trong Thần điện có phát hiện không ?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Chuyện này cái gọi là linh vị có thể cảm nhận được.” Giáng Vực nói.
"Vậy còn phương án thứ hai ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Sẽ không. Hoàng thạch tinh nho nhỏ không thể cảm nhận được sự tồn tại của ta." Giáng Vực tự tin nói.
"Chúng ta dùng loại thứ hai đi." Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, quyết định chọn phương án thứ hai.
Linh vị đã biết thì chẳng khác nào Thần điện sẽ biết. Một khi Thần điện phát hiện, vậy học viên của học viện sẽ nguy hiểm. Bây giờ bọn họ không thể để Thần điện phát hiện manh mối. Hơn nữa nghĩ đến tế đàn, Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy Thần điện đang bày ra một âm mưu to lớn.
Lam Mân trực tiếp mang Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên ngoài Thánh Hải thành, bọn họ cũng không tiến vào trong thành mà hạ xuống trên bờ biển. Độc Cô Thiên Diệp lấy ra thông tin thạch nói với Tạ Bình đã tìm được Hữu Vô gia gia, nói hắn bị thương, nhưng hiện tại đã không có việc gì rồi. Sau đó nói quyết định của mình cho hắn, để hắn thông tri cho đệ tử học viện, đến lúc đó làm bộ như đã bị tẩy não.
Vì không muốn bị Thần điện phát hiện, khi hừng đông Giáng Vực bắt đầu tản ra linh vụ, cùng thiên nhiên hòa thành một chỉnh thể, cũng chỉ dẫn linh vụ thổi đến tế đàn.
Hai người không một tiếng động lặng yên đi vào Thánh Hải thành, đi đến sân của Phong Giản.
Độc Cô Thiên Diệp trực tiếp đi tới phòng ở của Phong Giản, nương theo cửa sổ nhảy vào. Phong Giản mặc áo ngủ, phát hiện có người tiến vào, lập tức nhảy dựng lên, tấn công đối phương.
Độc Cô Thiên Diệp cầm trụ Phong Giản đánh úp lại, nói: "Là ta."
Phong Giản cả kinh nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: " Ngươi làm thế nào trở về ?"
Độc Cô Thiên Diệp đi đến cái bàn ngồi xuống, nói: " Bay trở về."
Phong Giản buồn bực, cũng không đốt đèn, khoác áo ngồi xuống đối diện nàng. Lúc này hắn mới phát hiện ở cửa sổ có một nam nhân cực kỳ xinh đẹp đang ngồi, dưới ánh trăng, mái tóc bạch kim cơ hồ dung hợp cùng ánh trăng.
"Hắn là ai vậy ?" Phong Giản nhịn không được hỏi. Đi theo bên người Độc Cô Thiên Diệp là một nam nhân, lại là một tuyệt thế mỹ nam, tin tức này nếu tên Tử Tiêu kia biết không biết sẽ phản ứng như thế nào.
"Đồng bạn của ta." Độc Cô Thiên Diệp không chút nghĩ ngợi trả lời, sau đó nói về những hiểu biết của mình trên Vô Ưu đảo với Phong Giản. Nàng không quay đầu nhìn Giáng Vực, cho nên không biết Giáng Vực nghe được nàng nói câu đồng bạn thì vô cùng thỏa mãn, biểu tình rất là cảm động.
"Ta ở trên Vô ưu đảo tìm được Vô gia gia các ngươi không cần tìm tiếp đâu. Nhưng ngoại công ta và viện trưởng vẫn không biết ở nơi nào."
Phong Giản còn đang đánh giá Giáng Vực, nghe được lời Độc Cô Thiên Diệp, nói: " Chúng ta lại thiếu đi một trăm khỏa tẩy tủy đan, thương tâm nha. Nhưng lá gan của ngươi cũng quá lớn, trực tiếp giết Ngưu Viêm khiến ta trở tay không kịp."
"Đó là tự hắn tìm tới cửa mà ?" Độc Cô Thiên Diệp nói, "Hơn nữa đã đưa ta tới đó thì bọn họ muốn ta phải phạm một đại sai lầm đúng không? Còn không có thể làm cho bọn họ hoài nghi, Ngưu Viêm muốn giết ta, ta phản kháng giết hắn, thế mới thuận lý thành chương, sẽ không khiến bọn họ hoài nghi. Ta tùy tiện phạm phải sai lầm, như vậy mới không kinh động đến bọn họ."
Nghe Phong Giản nói, nàng lười cùng hắn lý luận. Chính là hắn cũng vì nghĩ cho nàng, sợ nàng bị Vũ Phách Thiên giải quyết.
"Vậy hôm nay ngươi đến nơi này của ta làm gì ?" Phong Giản nói: "Còn chưa tới nữa đêm, không phải là muốn cùng ta một đêm đi ?"
Nói xong, Phong Giản còn tự xưng là phong lưu hướng Độc Cô Thiên Diệp bắn mị nhãn.
Độc Cô Thiên Diệp một trận mồ hôi lạnh, nói: " Tế đàn rất cổ quái, ngươi có biết chuyện gì không ?"
"Ngươi đã đi qua ?” Phong Giản hỏi. Hiển nhiên, hắn biết.
"Ừm."
"Vậy ngươi có bị tẩy não hay không?" Phong Giản hỏi. Kỳ thật không cần trả lời hắn cũng đoán được, nếu như bị tẩy não, nàng như thế nào còn đối nghịch với Thần điện, càng đừng nói hỏi ra vấn đề này.
“Lần đầu tiên tẩy não, người nào ý chí không vững vàng sẽ biến thành linh vị tín đồ."
"Vậy ngươi sao không có việc gì ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Nếu hắn đã bị tẩy não, như thế nào có thể ngồi ghế thứ ba của Ám Các.
"Ta tự có biện pháp." Phong Giản nói.
"Cái gì, còn có biện pháp có thể chống cự ?" Độc Cô Thiên Diệp có chút giật mình.
"Có, nhưng chỉ ta có thể sử dụng." Phong Giản thần bí hề hề nói.
|
Q.3 - Chương 21: Chương 13(2) Nhìn Phong Giản thần thần bí bí, Độc Cô Thiên Diệp trực tiếp phát hỏa: "Ngươi không thể nói thẳng sao?"
"Ách -.-" Phong Giản không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp tính tình lại nóng tính như vậy, nói: "Thần khí của ta có thể ngăn cản."
Nói vậy cấp bậc của linh vị so với Huyền Nguyệt đại lục cũng không cao, quái hoàng thạch tinh cũng không cao, chỉ cần đạt tới cấp huyễn tôn có thần khí ngăn cản, quái hoàng thạch tinh không thể ảnh hưởng đối với họ.
"Ngày mai Thần Tinh Tông muốn mời tứ đại đế quốc đi đến đàn tế, ngươi có biết chưa?"
"Biết. Nhưng thần khí của ta chỉ có thể thủ hộ một người." Phong Giản nói.
"Bọn họ ta sẽ giải quyết. Nhưng ta muốn đi tế đàn nhìn xem, ngươi an bài một vị trí cho ta." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Phong Giản cảm thấy khát nước, lấy cho mình ly trà lạnh, vừa uống đến miệng chợt nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, một miếng nước trà hoàn toàn phun ra. May mắn Độc Cô Thiên Diệp tránh mau, bằng không đã bị phun một thân.
"Phải không vậy, ngươi ngày mai còn muốn tới tế đàn? !" Phong Giản nhịn không được kêu to," Ngươi ở trong này đã rất là nguy hiểm, ngày mai còn muốn tới tế đàn, ngươi là muốn chết sao?"
"Ta đương nhiên không muốn chết. Ta muốn đi tự nhiên sẽ không để cho người khác nhận ra. Để ta thay thế một người nào đó bên trong Ám các, sau đó ngươi chỉ việc an bài để ta thay vị trí của hắn là được.”
Phong Giản vẫn là không đồng ý, nếu như bị Thần điện phát hiện, nàng liền nguy hiểm. Nếu Tử Tiêu trở về biết, hắn làm sao giao phó.
Thấy Phong Giản không đồng ý, Độc Cô Thiên Diệp lấy ra mặt nạ, mang lên mặt, xuất hiện một Phong Giản giống nhau như đúc. Đáng thương Phong Giản vừa mới uống miếng nước thứ hai lại sặc lần nữa.
“Được rồi. Thua ngươi luôn.” Phong Giảng nói, sau đó an bài cho Độc Cô Thiên Diệp một vị trí, không phải ở tế đàn, nhưng là có thể nhìn thấy mọi tình huống tại tế đàn.
Sáng sớm hôm sau, Độc Cô Thiên Diệp đi theo Phong Giản vào tế đàn, giả dạng thành bộ dạng một gã sai vặt. Phong Giản nói, càng không bắt mắt càng dễ trà trộn bởi vì sẽ không có người chú ý đến ngươi.
Đệ tử tứ đại đế quốc đi đến phía dưới tế đàn, nhìn đến hai cây cột ở bên trên, nghĩ tới lời dặn tối hôm qua hiệu trưởng nói với mình.
Độc Cô Thiên Diệp đi vào tế đàn thì không đi theo Phong Giản, nàng đi vào một đám người phụ cận, nghe bọn họ nhỏ giọng thảo luận về đại tế tự.
“Sẽ có tám đại tế tự đến, nghĩ thôi đã kích động rồi.”
“Cũng không phải lần nào cũng vậy. Lần này những người phân điện ở bên ngoài đều trở về, sẽ rất đông.”
“Lần này Thánh tử cũng đã trở lại. Hắn hình như đã lâu rồi chưa xuất hiện.”
“Nghe nói hôm nay điện chủ sẽ mời linh vị, chúng ta lại có thể chiêm ngưỡng dung mạo của linh vị!”
“Phải không?! Thật sự quá tuyệt vời.”
“Nói mới thấy, ta cảm thấy hôm nay so với mọi lần càng trang trọng hơn!”
“Ngươi nói như vậy ta cũng thấy hình như là rất trang trọng…”
Độc Cô Thiên Diệp nghe những người này nói xong, coi như đã nhìn thấy cái gọi là điên cuồng đối với linh vị. Đây là hiệu quả của việc tẩy não!
Chỉ chốc lát sau, Thần Tinh Tông cùng tứ đại điện chủ đều đến đây. Bọn họ đi lên tế đàn, nói với những người phía dưới: “Hôm nay, chúng ta ở trong này hoan nghênh chúng đệ tử đến từ tư đại đế quốc. Các ngươi là tương lai của Huyền Nguyệt đại lục, là hy vọng của Huyền Nguyệt đại lục. Hôm nay linh vị tại Thánh Hải thành ban cho các ngươi ca ngợi. Thỉnh đệ tử tứ đại đế quốc lên tế đàn.”
Lời nói lưu loát sạch sẽ, không có từ ngữ trau chuốt hoa lệ. Đệ tử tứ đại đế quốc được đệ tử Thần điện dẫn dắt chạy đến tế đàn. Đệ tử tứ đại đế quốc tuy rằng có nghi hoặc, muốn nhìn thấy cái gọi là quái hoàng thạch tinh, cái gì là tẩy não, nhưng vẫn khống chế không để bản thân để lộ sơ hở.
Đùa giỡn ngũ đại huyễn tôn trước mặt cần phải cẩn trọng, bọn họ cũng không phải người đơn giản.
Đi đến tầng thứ nhất, mọi người còn chưa bị gì, đến tầng thứ hai, người tam quốc có vẻ mặt mơ hồ, như là đang lâm vào ảo cảnh gì đó, đều dừng lại không đi. Đệ tử tư đại đế quốc nhìn thấy, cũng dừng lại, làm bộ chính mình cũng thấy được hình ảnh giống nhau, về phần hình ảnh kia là cái gì, lão đại đã nói qua cho bọn họ.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn mặt của người tư đại đế quốc, trong lòng nhịn không được buồn cười.
“Nhìn rất giống! Trước kia như thế nào không phát hiện bọn họ có khiếu diễn xuất như vậy.”
“Ngươi như thế nào mặt kệ người đế quốc khác?” Giáng Vực trên đình lý bên ngoài nhìn chuyện tình, hỏi Độc Cô Thiên Diệp.
“Vì sao phải làm như vậy? Không phải nói Thần điện ở nơi này động tay động chân sao? Nếu bọn họ có ý chí kiên định sẽ không bị tẩy não.”
Độc Cô Thiên Diệp nhìn một chút, Thương Cẩn và Lâm Phong đều không có bị mê hoặc, nhìn mọi người dừng lại thì hơi nghi hoặc.
Chốc lát sau, mọi người đế quốc khác tỉnh táo lại, phỏng chừng là tẩy não đã xong, bởi vì những người đó nhìn về phía điện chủ Thần Tinh Tông, ánh mắt tràn ngập kích động và cuồng nhiệt.
Độc Cô Thiên Diệp ý bảo Giáng Vực đem lĩnh vụ bị xua tan mở ra để tránh bị linh vị phát hiện.
Thần Tinh Tông phát hiện chỉ có hai ba người không bị tẩy não, đem hòm đặt ở tế đàn, đem hương án cắm lên trên, hắn mở hòm ra, đối với hạt châu bên trong tam bái. Những người khác thấy Thần Tinh Tông bái tế, bọn họ cũng giống nhau làm theo.
Tam bái xong, mọi người đứng dậy, phát hiện hạt châu trong hòm tản mát ra một trận quang mang chói mắt, mọi người cơ hồ đều nhắm mắt lại. Chờ hào quang tản đi, mọi người phát hiện một nữ nhân đoan trang cao quý, một thân hoa phục xuất hiện trên đàn tế, đứng bên cạnh Thần Tinh Tông. Nhìn người đó nói chuyện, sẽ phát hiện kia chính là hư ảnh.
“Linh vị.” Tất cả mọi người quỳ xuống, hướng nàng triều bái. Thần Tinh Tông cùng tứ đại điện chủ cũng xoay người thực hiện một đại lễ.
Linh vị nhìn đệ tử tứ đại đế quốc, bọn họ biểu hiện thực thành kính, nhưng là vừa mới thông qua quái hoàng tinh thạch, tín ngưỡng thu được lại không có nhiều, Nàng nhìn thoáng qua đàn tế, tay phải nhẹ nhàng nhấc lên, nói: “Mọi người đứng lên đi.”
Không ít người lần đầu tiên nhìn đến hình dáng linh vị, sau khi đứng dậy vụng trộm nhìn nhìn.
“Trời, lại có người xinh đẹp như vậy!” Có người nhịn không được kêu lên.
“Làm càn!” Nhìn người nọ bất kính với linh vị, Thần Tinh Tông một chưởng đánh qua.
“Không thể.” Linh vị nhẹ nhàng nói một tiếng, sau đó vung tay lên, huyễn lực bị đánh tan.
Người nọ như mới đi một vòng Diêm vương môn, sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất. Linh vị đưa thần lực hướng về phía hắn, nhẹ nhàng vây quanh đưa hắn đứng lên. Trong chốc lát, người nọ liền khôi phục, chính là tinh thần vẫn còn có điểm bị dọa.
“Không thể tùy ý đả thương tánh mạng người khác.” Linh vị đối với Thần Tinh Tông quát lớn.
“Là đệ tử lỗ mãng,” Thần Tinh Tông trả lời.
Nhìn linh vị bảo hộ đệ tử như thế, mọi người cảm thấy linh vị là người có tâm thiện lương.
Thần Tinh Tông nhận sai, linh vị cũng không tiếp tục truy cứu, nói với đệ tử tứ đại đế quốc: “Ta nghe điện chủ nói về chuyện của các ngươi, các ngươi đều là có tuổi trẻ đầy hứa hẹn, về sau Huyền Nguyệt địa lục phải nhờ vào các ngươi.”
Nói xong, hai tay nàng kết ấn, một ánh sáng màu trắng trên tay nàng tản ra, bay đến bên người đệ tử tứ đại đế quốc phía dưới, bay xung quanh vài vòng rồi chui vào thân thể bọn họ.
“Các ngươi đều là người tài, vừa rồi là thần chi chúc phúc, có thể giúp các ngươi tăng tốc độ tu luyện. Đây là thưởng cho các ngươi.” Linh vị nói, thanh âm tựa hồ có ma lực: “Đương nhiên các ngươi được hưởng điều này, thì đại biểu các ngươi cũng phải thực hiện trách nhiệm của mình. Về sau duy trì một thế giới hòa bình yên ổn là dựa vào các ngươi.”
“Vâng. Đệ tử nhất định cẩn tuân ý chỉ của giáo hội linh vị.” Cùng nhau trả lời, mọi người đã thương lượng tốt chuyện này với Độc Cô Thiên Diệp.
“Một khi đã như vậy, các ngươi về sau nhất định phải cố gắng, hảo hảo tu luyện. Ta hi vọng một ngày kia, có thể nhìn thấy các ngươi đứng trên đỉnh cao.” Linh vị nói xong, bóng dáng dần dần nhạt đi.
“Cung thỉnh linh vị.” Mọi người lại hành lễ, tiễn đưa linh vị.
Thần Tinh Tông tiến lên đem hương án trên hòm thu hồi lại, xoay người đối diện với mọi người nói: “Thần điện mười năm một lần đại tế tự thông qua đệ tử tứ đại đế quốc lưu lại cùng chúng ta vượt qua ngày hội thần thánh này. Mấy ngày nay các ngươi có thể ở huyễn hải lĩnh vực tự do tu luyện, cũng có thể đi dạo xung quanh. Có chuyện gì cần có thể nói với đệ tử phụ trách, bọn họ sẽ thay các ngươi giải quyết. Hy vọng các ngươi ở đây được vui vẻ.”
Thần Tinh Tông nói xong, liền cùng tứ địa điện chủ ly khai. Trước sau không đến một giờ.
“Như vậy đã xong,” Có người nhỏ giọng oán giận, “Ta còn không cảm nhận được liền đã xong.”
Đương nhiên, dám oán hận, trừ bỏ đệ tử tư đại đế quốc không sợ trời không sợ đát kia thì không có người khác.
Phong Giản đi xuống dưới, Độc Cô Thiên Diệp đi theo hắn ly khai tế đàn. Trước khi rời đi nàng đi xem một chút những người của tam quốc gia, những người này vây cùng một chỗ, khích động thảo luận nhận thức đối với Thần điện, đối với linh vị, tựa hồ quên đi chính mình.
Độc Cô Thiên Diệp và Phong Giản trở lại sân, nàng tháo mặt nạ xuống, trở lại thành Bách Lý Tà.
“Không nghĩ tới đơn giản như vậy.” Độc Cô Thiên Diệp nói, trong lòng có chỗ nào đó thất vọng.
“Ngươi cũng không nên xem thường chuyện này, tuy rằng đơn giản, nhưng được linh vị ban cho chúc phúc, về sau thời điểm tu luyện so với người khác đều nhanh hơn, năng lực lĩnh ngộ cũng đề cao lên. Người của Thần điện so với trên đại lục thực lực cũng cao hơn đây chính là nguyên nhân chủ yếu.” Phong Giản nói.
Đương nhiên, người được tuyển, thiên phú so với người bình thường cao hơn rất nhiều.
Phong Giản và Độc Cô Thiên Diệp trò chuyện trong phòng, đột nhiên Phong Giản hình như có chuyện, nói với Độc Cô Thiên Diệp: “Ta ra ngoài một chút, ngươi cứ ở trong phòng, nếu có chuyện cần đi ra ngoài thì mang theo mặt nạ của ngươi.”
Phong Giản nói xong liền đi ra ngoài, bộ dáng vội vã, giống như đã xảy ra đại sự.
Độc Cô Thiên Diệp ở trong phòng tự hỏi kế hoạch tiếp theo, đột nhiên nghe được Đô Đô truyền âm, Vô gia gia đã tỉnh. Nàng lắc mình vào Luyện Yêu Hồ, Nhìn Vô gia gia đang ngồi trên giường trò chuyện với mọi người. Lúc này sắc mặt hắn hồng nhuận, đã không còn tái nhợt, xem ra ở Luyện Yêu Hồ nữa tháng đã khôi phục lại.
“Vô gia gia.” Mọi người nhìn Độc Cô Thiên Diệp tiến vào, vẻ mặt đều là tươi cười.
“Nha đầu.” Hữu Vô đại sư dựa đầu vào gối. nhìn Độc Cô Thiên Diệp, muốn nói gì đó lại không nói thành lời.
Mặc kệ lúc trước bị tra tấn như thế nào, chính mình vẫn cố duy trì tỉnh táo, bởi vì sợ ngất đi sẽ không bao giờ tỉnh lại. Hắn còn chưa tìm được Mạc Chấn Đình, chưa tìm thấy hiệu trưởng, làm sao có thể chết đi. Tối hôm đó Độc Cô Thiên Diệp cứu hắn, hắn đã nghe thấy tiếng gọi của nàng, bởi vì nghe được thanh âm đó, hắn mới yên tâm mà hôn mê bất tỉnh.
“Vô gia gia, lần trước nói đến đế đô thăm ta, kết quả còn để ta đi tìm. Cần phải trừng phạt.!”Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Ha ha, muốn trừng phạt như thế nào? Ta đã nuốt lời, con muốn trừng phạt thế nào ta cũng nhận.!” Hữu Vô đại sư cười lớn một tiếng, nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn một chút, hiện tại vết thương đã kéo da non, bởi vì có thiên hoa, ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại. ( Thánh dược làm đẹp đây, mại zô mại zô bà con.) Lúc cười trung khí mười phần, xem ra nội thương cũng đã tốt rồi.
“Vậy phạt người nhanh chóng khỏe lại, đến lúc đó có chuyện gì thì để người đánh tiên phong, ta ở phía sau.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
Nghe lời nói của Độc Cô Thiên Diệp mọi người cười đến cao hứng.
“Đúng rồi, Vô gia gia, người như thế nào lại đến Thánh Hải thành?”
Hữu Vô đại sư nghe câu hỏi này thì trầm mặc trong chốc lát. Mạc gia ngũ huynh đệ cũng thu hồi tươi cười.
“Ta theo cư dân của Thần điện đi vào.” Vô Hữu đại sư sửa sang ý nghĩ, bắt đầu nói đến sự tình sau khi rời khỏi Độc Cô Thiên Diệp.
Hữu Vô đại sư sau khi rời Mộng Tiêu Lĩnh, đi theo con đường hiệu trưởng đã đi để tìm manh mối, cuối cùng đoán là hắn vẫn đi theo Mạc Chấn Đình đến lúc mất tích, có khả năng là ở tổng bộ Thánh Hải thành. Hữu Vô đại sư mặc dù ở giới luyện khí cũng có danh tiếng, nhưng hắn tính tình bất định, cho nên bằng hữu không nhiều. Một ngày hắn ở thành thị phụ cận Châu thành, ở trong khách điếm xa hoa nghĩ biện pháp đến Thánh Hải thành, bởi vì trừ người của Thần điện thì không ai biết Thánh Hải thành ở nơi nào, huyễn hải lĩnh vực lại lớn như vậy, không có người dẫn đường, chỉ sợ là chết trên biển.
“Ngươi không biết, luyện khí sư của Thần điện chỉ vì những người bên trong Thần điện luyện khí. Giống như chúng ta cư dân vùng ngoài, không có tư cách thỉnh bọn họ luyện khí.” Người nọ nói.
Cư dân vùng ngoài chính là những người sinh hoạt trên đảo nhỏ bên cạnh Thánh Linh đảo. Trên danh nghĩa họ là người của Thần điện, nhưng bởi vì thế lực họ không mạnh nên mới bị trục xuất đến đảo này, cho nên thực chất cũng không thể coi là người của Thần điện. Thân phận của họ ở huyễn hải lĩnh vực chính là thấp kém.
“Nếu có thể tìm được Hữu Vô đại sư, thỉnh hắn giúp ngươi luyện chế…”
“Hữu Vô đại sư hành tung bất định, ai biết hắn ở nơi nào đâu? Nghe nói hắn tính tình quái dị, không dễ giúp người khác luyện khí. Ta nào có biện pháp khiến hắn giúp ta luyện khí? Hơn nữa hai ba ngày sau ta phải hồi đảo.”
Nghe đối thoại của hai người này làm Hữu Vô đại sư nổi lên tâm tư, hắn có thể mượn những người này đưa mình đi Thánh Hải đảo. Nhưng hắn không thể trực tiếp cùng họ giao dịch. Phải nghĩ cách để đối phương cầu hắn mới được. Nghĩ nghĩ, buổi chiều hắn ở phòng luyện khí, đem hai kiện huyễn khí gửi đến luyện khí điếm. Luyện khí sư cùng luyện đan sư giống nhau, thường xuyên đem tác phẩm của mình bán đi, tựa như lần trước Độc Cô Thiên Diệp mua được mặt nạ cùng huyễn giới vậy. Sau đó khi giao dịch hắn giả vờ không cẩn thận để lộ ra thân phận là được.
Theo tin tức mà lão bản luyện khí điểm tuyên truyền, tin tức Hữu Vô đại sư đang ở trong thành nhanh chóng được truyền đi, hơn nữa còn nói hắn hiện đang ở nơi nào. Hai người kia sau khi nghe được tin tức đều rất kích động, không nghĩ tới Hữu Vô đại sư lại ở gần đây. Hai người đêm đó đi bái phỏng Hữu Vô đại sư, nhưng bị hắn nói là buồn ngủ đuổi đi, bảo có gì ngày mai hãy nói. Hai người đành phải chờ hôm sau lại tới.
Đến buổi chiều Hữu Vô đại sư mới thấy bọn họ, bởi vì người hắn muốn gặp ở tại khách sạn cách một con phố. Hữu Vô đại sư nghe người kia nói xong, bảo cần thời gian ba ngày để luyện chế. Nhưng người nọ ngày mai phải trở về, cho nên Hữu Vô đại sư không có khả năng vì hắn mà khai lô luyện chế.
Lúc này Hữu Vô đại sư giả vờ để lộ mình có dự tính đi huyễn hải một chuyến, tham quan cảnh sắc nơi đây. Người nọ do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng mời Hữu Vô đại sư đi cùng
|
Q.3 - Chương 22: Chương 14.1: Tiểu Bạch Cầu đáng yêu Cứ như vậy, Hữu Vô đại sư đi tới huyễn hải lĩnh vực, giúp người kia luyện chế một thánh khí, đang chuẩn bị hỏi thăm về Mạc Chấn Đình thì bị người Thần điện phát hiện. Hắn nếu đánh nhau với huyễn hoàng cao nhất cũng xem như bất phân thắng bại, nhưng người hắn gặp phải lại là Lôi Phượng Khởi, vì thế rất nhanh bị bắt, bị đưa đến hình phòng trên Vô Ưu đảo. Từ nay về sau bắt đầu cuộc sống bị nghiêm hình tra tấn mỗi ngày.
Hữu Vô đại sư nói rất đơn giản, nhưng đám người Mạc lão tam lại tức giận không thôi. Hữu Vô đạo sư bị trọng thương như thế nào mọi người đều biết, nếu không có Độc Cô Thiên Diệp, hoặc nàng tới đó trễ hai ngày, thì hắn sẽ mất mạng!
“Thần điện chết tiệt! Mặt ngoài nhìn như thần thánh, thật ra chính là một đám ngụy thần côn!” Mạc lão tam mắng, “ Nhất định phải khiến bọn họ trả giá.”
“Nếu phụ thân và tiểu muội thật sự ở đó, nhất định phải quậy nơi đó long trời lở đất!”
“Hữu Vô gia gia, người trước kia có nghe được tung tích của ngoại công bọn họ không?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Không có. Ta đến huyễn hải không lâu đã bị bắt lại . Khụ khụ” Hữu Vô đại sư ho khan hai tiếng, thân thể hiện ra sự suy yếu.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn, nói: “Ta nhất định khiến cho Thần điện phải trả giá đại giới!”
“Khụ khụ, khụ khụ, nha đầu, không cần.” Hữu Vô đại sư lại ho khan vài tiếng, nói, “Thần điện ở Huyền Nguyệt đại lục có địa vị tối cao, con không cần bởi vì ta mà đối nghịch với nó.”
“Hừ, Thần điện bất quá là giả vờ thánh khiết nhưng bên trong khoác áo sài lang!” Nghĩ đến việc tiểu Thiên Diệp mất đi trí nhớ, sinh hoạt khốn khổ, Độc Cô Thiên Diệp chán ghét nói.
“Tại sao con lại nói vậy?”
Độc Cô Thiên Diệp kể lại chuyện lần đầu tiên đi vào Thần điện rồi nói cảm giác của bản thân hình như Thần điện đang bày ra âm mưu gì đó. Hữu Vô đại sư và Tạ Bình có phản ứng giống nhau, đối với mãnh thú hiện thế, bọn họ đều tỏ vẻ bất an.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bọn họ, nói: “Chuyện này con chỉ là đoán mà thôi. Hiện tại việc cấp bách chính là tìm được ngoại công và hiệu trưởng. Con cũng đã giao dịch với Ám các để bọn họ cùng chúng ta hỗ trợ tìm người.”
“Ám Các? Không phải đối đầu với Thần điện sao? Nhân mạch làm sao tồn tại ở huyễn hải?” Mạc Trì hỏi.
“Thế nhân đều biết Ám Các đối đầu với Thần điện, nghĩ rằng tổng bộ Thần điện ở huyễn hải thì Ám Các không thể xuất hiện ở nơi này. Có lẽ ngay cả Thần Tinh Tông cũng cho rằng như vậy. Nhưng bọn họ không biết, tổng bộ Ám Các đặt ngay tại huyễn hải lĩnh vực!” Độc Cô Thiên Diệp nói.
Người khác đều nói lá gan nàng lớn, nhưng theo nàng lá gan Tử Tiêu mới là lớn. Đem đại bản doanh của chính mình công khai đặt dưới mí mắt của Thần điện.
“Ha ha, Các chủ Ám Các lá gan thật là lớn!” Mạc lão tam nói.
“Đúng rồi, Thiên Diệp, lần trước vào sinh nhật của con Các chủ Ám Các cho người đem lễ vật đến, con khi nào thì có giao tình với Ám Các?” Mạc lão tứ hỏi. Lúc đó mọi người ai cũng tò mò, nhưng vì phong ba trên yến hội, về sau lại phải giao chiến với Phong gia, tiếp thu sản nghiệp Phong gia, mọi người ai cũng bận việc cũng quên mất chuyện này.
“Tử Tiêu chính là người mà con đưa đến rồi ở tại phòng con trong lễ mừng năm mới.” Độc Cô Thiên Diệp giải thích nói, “Lễ vật của Thần điện là do hắn sắp xếp.”
“Hắn làm sao mà biết con muốn tới Thần điện?” Mạc lão tam hỏi.
Đối với nghi hoặc của mọi người, Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
“Giờ con đi ra ngoài, Phong Giản có thể đã trở lại. “Độc Cô Thiên Diệp nói: “Vô gia gia người dưỡng thương cho tốt, con chờ người làm tiên phong đó.”
“Được rồi, con ở bên ngoài cần hết sức cẩn thận, có chuyện gì thì đem chúng ta ra ngoài.”
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, ra khỏi Luyện Yêu Hồ. Thời điểm nàng đi ra, Phong Giản còn chưa trở về. Nàng rót cho mình ly trà, cầm trong tay nhưng không uống.
Chốc lát sau, Phong Giản đã trở lại, trên mặt không còn chiêu bài tươi cười mọi khi, mày hơi nhăn lại, trong mắt có sự lo lắng chưa từng biến mất.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Phong Giản nhìn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, giật giật khóe miệng, vẫn không nói chuyện.
“Thiếu Điện chủ Phong Điện Phong Giản, Tam đương gia Ám Các Thất Nguyệt, ngươi khi nào thì học nữ nhân muốn nói lại thôi vậy ?” Độc Cô Thiên Diệp khó có dịp nhìn thấy Phong Giản như thế này, nhịn không được trêu chọc nói.
Phong Giản bị Độc Cô Thiên Diệp nói vậy thì liếc mắt xem thường, nói: “Đúng là xảy ra chuyện.”
“Là chuyện gì?”
“Một số huynh đệ của Ám Các bị vây khốn ở một hòn đảo.” Phong Giản nói.
Ân? Có ý gì? Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu ý bảo chính mình không hiểu.
“Ám Các phái ra vài huynh đệ, bị huyễn hải thú tấn công bị bao vây trên đảo.” Phong Giản nói, “Đại bộ phận mọi người của Ám các đều đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hiện tại tổng Các không thể điều động người đi tìm. Hiện tại lại là thời điểm đặc thù, ta không thể rời Thánh Hải đảo.”
“Cho nên hiện tại không ai có thể giúp bọn họ.” Độc Cô Thiên Diệp nhận ra ý khác trong lời nói của Phong Giản.
Phong Giản gật đầu.
“Ở nơi nào?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Cách Thánh Linh đảo hai mươi vạn dặm về phía Bắc.” Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm mắt Phong Giản hiện tia ánh sáng, nói: “Ngươi có thể đi cứu bọn họ?”
“Tuy rằng chúng ta đang trong quá trình giao dịch, nhưng bọn họ vì thay ta tìm người mới gặp chuyện không may. hiện tại còn chưa có tin tức ngoại công của ta, ta còn có thời gian vài ngày, có thể đi nhìn xem.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Đa tạ.” Phong Giản chắp tay nói lời cảm tạ với Độc Cô Thiên Diệp, giọng điệu không chút giả dối.
“Ta không có ở đây, ngươi thay ta chiếu cố bọn họ.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Ta sẽ.” Phong giản gật đầu, đệ tử tư đế quốc ở nơi này liền giao cho hắn.
“Đúng rồi có tin tức về người ngươi muốn tìm, có người đã nhìn thấy họ ở phương Bắc. Nhưng không biết tin tức có xác thực không, cho nên chưa nói cho ngươi. Ngươi hãy mang theo thông tin thạch của Ám Các có tin tức gì thì trực tiếp liên hệ với ta.”
Độc Cô Thiên Diệp nhận thông tin thạch của Phong Giản, thông tin thạch này không khác lắm với cái mà Tạ Bình đưa, nàng cũng không xem xét kỹ đem bỏ nó vào không gian chỉ lý.
Chuẩn bị xuất phát, Độc Cô Thiên Diệp không có đổi quần áo của Thần điện, đeo mặt nại rồi lén lút ly khai Thánh Hải thành. Ra ngoài thành phát hiện Tạ Bình đang chờ nàng.
“Tạ gia gia. Người tại sao lại ở đây?”
Độc Cô Thiên Diệp trước khi rời đi đã liên hệ với Tạ Bình không nghĩ tới sớm như vậy đã lại thấy người.
“Ta đến xem Hữu Vô.” Tạ Bình nói.
Độc Cô Thiên Diệp đưa Tạ Bình đến một địa phương bí ẩn, xác định không có ai thì dẫn hắn vào Luyện Yêu Hồ.
“Nơi này là?” Tà Bình nhìn cảnh tượng bổng nhiên thay đổi, nhịn không được hỏi.
“Đây là Luyện Yêu Hồ” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Luyện Yêu Hồ? Viễn cổ mười đại thần khí Luyện Yêu Hồ?!” Tạ Bình liên tục hỏi.
“Đúng vậy.”
Tạ Bình nhìn Luyện Yêu Hồ chậc chậc lấy làm kỳ, không nghĩ tới sinh thời mình còn có thể nhìn thấy viễn cổ thần khí trong truyền thuyết.
Độc Cô Thiên Diệp và Tạ Bình đi vào phòng Hữu Vô đại sư. Ở Luyện Yêu Hồ hai ngày, Hữu Vô đại sư đã tốt lên không ít.
Tạ Bình vừa thấy mặt Hữu Vô đại sư, hai người đều kích động. Nhìn thân hình gầy gò của hắn Tạ Bình vô cùng tức giận.
Hai người khó có khi gặp mặt mà không náo loạn, bất quá một lúc sau
“Cái lão bất tử này, không chịu nghe lời ta nói, đến quỷ môn quan dạo một vòng có cảm giác gì?” Tạ Bình cười nói, còn đến bên giường nhéo nhéo mặt hắn,” Chậc chậc, nhìn xem mặt này có khác gì gà đá đâu.”
“Cút. Ngươi mới là gà đá.” Hữu Vô lắc mình tránh ra, nói: “Hừ, lão gia hỏa ngươi chưa có chết, thì ta làm sao chết trước được. Nếu ngươi muốn biết đi du lịch ở quỷ môn quan có cảm giác gì thì ngươi có thể thử xem.”
“Ta phi, ngươi dám nguyền rủa ta!”
“Lão tử chính là nguyền rủa ngươi, ngươi làm gì ta?”
“Thừa dịp ngươi đang bệnh muốn mệnh của ngươi, bắt ngươi mang mạng già mà đền.”
Độc Cô Thiên Diệp cười đi ra ngoài, đi đến sân còn nghe thấy tiếng ồn ào của hai người. Bọn họ ở chung đều là như vậy, tuy rằng luôn cãi nhau, lại lộ ra sự quan tâm của mình đối với người kia.
Một lát sau, Tạ Bình đi ra, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp ngồi ở sân, đi qua nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, nói:” Ngươi đã vất vả rồi, nha đầu.”
Trầm trọng nói một câu, bởi vì nàng bị Thần điện chú ý, chỉ có thể dùng kế kim thiền thoát xác tới tìm bọn họ, vì thế mà nàng lâm vào hiểm cảnh.
“Tạ gia gia, bọn họ là gia gia và ngoại công của con.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
Cho nên đó là việc nàng phải làm, người không cần phải tự trách.
Lúc này Mạc Trì đến xem Hữu Vô đại sư vừa vặn đụng mặt Tạ Bình.
“Tạ thúc thúc, người đến xem Hữu Vô thúc thúc?” Mạc Trì cười hỏi.
Nhìn thấy Mạc Trì ở trong này, Tạ Bình kinh ngạc không thôi, hỏi:” Các ngươi làm sao đến đây được?” Hiệu trưởng à người vô đây thế nào thì người khác cũng vô như z thôi
“Chúng ta là do Độc Cô Thiên Diệp đem vào.” Mạc Trì nói.
“Các ngươi?”
“Đúng vậy, năm người chúng ta đều ở trong này. Thực lực Thần điện quá cường đại, chúng ta không thể để cho các ngươi một mình mạo hiểm được.”
Năm người đều đến đây, nói cách khác, nơi này có hơn năm huyễn tôn. Khó trách Độc Cô Thiên Diệp đến huyễn hải trước hắn mà không lo lắng, đưa bọn họ theo là chuẩn bị đường lui đây.
“Được lắm con bé này, chuyện như vậy cũng không nói cho ta biết, hại ta lo lắng.” Tạ Bình cóc đầu Độc Cô Thiên Diệp, làm bộ quát lớn.
“Đây là chuẩn bị một con bài chưa lật. Đã như vậy thì làm sao có thể dễ dàng nói ra được.” Độc Cô Thiên Diệp cười nói: “Vậy con đi ra ngoài làm việc, người không cần phải lo lắng cho con.”
“Quỷ nha đầu.”
“Đúng rồi, cậu, con muốn đi phương Bắc cứu người, tiện đường xem có tin tức ngoại công không. Có tin tức bọn họ từng xuất hiện. Đến đúc đó mọi người có thể đi ra ngoài hít thở không khí. Mọi người ở trong này đã ngây người cũng hơn hai năm rồi.”
“Ha ha, rốt cục cũng có thể ra ngoài, ta ở trong này đã muốn mốc meo.” Mạc lão tam đi đến nghe được lời nói của Độc Cô Thiên Diệp thì cười lớn nói.
“Đã lâu không gặp Tạ thúc thúc huyễn lực của người đã đến đâu rồi?” Lão tứ đi sau nói, “Ngươi ngày nào cũng chạy đến huyễn sơn chơi cùng huyễn thú thì làm sao mà mốc meo.”
“Ách,” Mạc lão tam bị nói đến không biết trả lời làm sao, ai bảo hắn luôn cảm thấy ở đây quá lớn, thăm dò thế nào cũng không hết.
“Xú tiểu tử các ngươi nhất định phải bảo vệ tốt Thiên Diệp biết không?” Tạ Bình dặn dò.
“Chúng ta đã biết, Tạ thúc thúc cứ yên tâm.” Mạc lão tam nói, mấy người khác cũng gật đầu.
Sau đó Độc Cô Thiên Diệp mang Tạ Bình ra ngoài, thời điểm rời đi Tạ Bình dặn dò Thiên Diệp chú ý an toàn, làm Độc Cô Thiên Diệp sâu sắc cảm khái tại sao lúc trước lại không phát hiện ra Tạ Bình có tính cách này
“Ta lo lắng cho con mà con còn cười!” Tạ Bình nhìn biểu tình của Độc Cô Thiên Diệp liền biết nàng đang nghĩ gì, hướng nàng quát lớn.
“Con biết rồi.” Độc Cô Thiên Diệp nói, rối kêu Thanh Loan ra, ngồi trên nàng bay về hướng Đông Bắc.
|