Chính Phi Của Độc Vương
|
|
Chính Phi Của Độc Vương Dạ Khuynh Thành xuyên không, nữ cường
Văn án: Cô kiêu ngạo đến cực điểm, nàng là người ngu ngốc.Khi cô trở thành nàng thì tương lai đã định trước khiến cho trời long đất lở. náng sử dụng thủ đoạn dọn dẹp hết đám người ti tiện, giẫm đạp tỷ tỷ ruột, giết chết kẻ thù của mẫu thân. nàng giả heo ăn thịt hổ, sẵn thế trở mình. Thái tử đương triều nguyện lấy giang sơn làm sính lễ, dâng tặng nàng cả thiên hạ, cả đời che chở nàng. Giang hồ Tuyệt Diệm La Sát đến chết vẫn muốn đi theo nàng. Thái tử nước láng giềng là huynh đệ của nàng. Cổ Tổ vương là nghĩ phụ của nàng. Con của Hộ Quốc Công đương triều là thuộc hạ của nàng. Vậy nên trong Huyền Minh đại lục này có ai mạnh hơn so với nàng? Nếu có người dám động tới nàng, thì ngày mai kẻ đó chắc chắn sẽ phải đi gặp Diêm Vương. Có chăng uy quyền là có thực, mọi thứ rồi sẽ tồn tại như vậy ư??? Truyện sẽ kết thúc như thế nào đây, còn những tình tiết sẽ tiếp nối, phải chăng đây chính là cuộc dạo chơi, là cuộc hành trình không thể tránh khỏi những đau thương, bất ngờ. Cuộc hành trình vượt qua thời gian, không gian này sẽ còn gì tiếp nối nữa đây, hạnh phúc hay là khổ đau trên con đường dài phía trước, hãy cùng bước chân vào thế giới của những cảm xúc thăng trầm này, đọc và cảm nhận truện xuyên không thú vị này nhé.
|
Chương 1: TIỂU THƯ NGU NGỐC
Á…Một tiếng thét chói tai cực kỳ thống khổ xâm nhập vào trong đầu Tiêu Khuynh Thành. Những gương mặt ghê tỏm lần lượt xuất hiện, làm cho người ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Lòng của nàng nhịn không được trở nên hết sức căng thẳng, hình ảnh tái hiện lần nữa, hồng y xinh đẹp, dung nhan tuyệt sắc bị che đậy bởi lớp phấn trang điểm dày cộm...
Là ai? Đây không phải là mình? Đầu đau quá, ngón tay nhẹ run, toàn thân từ trên xuống dưới đau đớn không sao tả được.
Từng hình ảnh liên tục xâm nhập vào đầu óc, từ từ hiện ra một câu chuyện hoàn chỉnh. Tay của nàng không thể cử động, hai mắt bỗng dưng mở to, đập vào mắt chính là sự bày trí kiểu cổ xưa, dễ nhận thấy tất cả đều đã cũ.
Tiêu Khuynh Thành? Lục tiểu thư vô dụng của phủ Đại Công chúa, ở chỗ này bị người người khi dễ, đánh không cãi lại, mắng không đánh trả, còn là một bông hoa si ngốc. Bị tỷ tỷ ruột thưởng cho roi vọt bởi vì nàng được người yêu của tỷ tỷ ái mộ, ha ha... Thật là một tỷ tỷ không dịu dàng nha?
Nghiêng đầu nhìn thấy bốn chậu máu ở trước giường, trái tim không khỏi xiết chặt lại, khắp người truyền đến đủ loại đau đớn, lòng dạ quả nhiên thật ác độc, chỉ có điều đã kết thúc rồi... Khi Tô Thanh nàng trở thành Tiêu Khuynh Thành, thì tất cả những thống khổ đến đây là kết thúc!
Nàng đứng dậy quan sát bài biện xung quanh hết sức đơn sơ, đi tới trước gương đồng, chậm rãi ngồi xuống, trong gương là một khuôn mặt bị bao phủ bởi lớp trang điểm dày đặc, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền chán ghét. Dùng nước lau hết chỗ phấn son kia, mới phát hiện sau lớp trang điểm là một dung nhan tuyệt sắc. Ngón tay khẽ vuốt qua đôi má, ngũ quan hoàn mỹ đến cực điểm... Tỳ nữ A Doanh từ bên ngoài tiến vào, quần áo trong tay lập tức rơi xuống đất, hoảng sợ kêu lên: "Lục tiểu thư của nô tỳ, A Doanh luôn một lòng trung thành với người, tại sao người đã chết rồi, mà còn muốn tới hù dọa nô tỳ."
Tiêu Khuynh Thành nghe được giọng nói truyền đến từ phía sau, quay lại liếc nhìn tỳ nữ trước mặt, trí nhớ nhanh chóng chuyển giao trong đầu, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên. Tỳ nữ này là người mà mẫu thân Tiêu Khuynh Thành dã mang theo khi đến đây, thường ngày ngăn cản không ít roi vọt cho người chủ tử vô dụng của mình, nếu không Tiêu Khuynh Thành đã sớm không thể sống nổi.
Từ từ đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Khuynh Thành, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng áp lên mặt mình, A Doanh cảm nhận được nhiệt độ truyền ra từ lòng bàn tay, hai mắt bỗng chốc trừng thật lớn, "Tiểu... Tiểu thư, người... Không sao rồi!? Thật sự không sao rồi! Có nhiệt độ rồi!?"
Tiêu Khuynh Thành nhìn A Doanh không hề ngụy trang mừng rỡ như con chim sẻ, khóe miệng bất giác giương lên. Nàng đứng dậy, mặc cho A Doanh vui vẻ ở sau lưng, đi ra khỏi hậu đường, đến chánh đường, cẩn thận đánh giá bốn phía, hết thảy cũ nát không chịu nổi, tựa như đã nói rõ nguyên do.
Ngay lúc nàng đang mãi mê suy nghĩ, thì bất thình lình có một vật như một viên thịt nhỏ lăn đến ôm lấy bắp đùi của nàng, nũng nịu kêu: "Tỷ tỷ... Tỷ không có việc gì là tốt rồi... Tỷ tỷ."
Tiêu Khuynh Thành khẽ vuốt vài sợi tóc trước mặt tiểu hài tử. Tiêu Mạc Dực, tám tuổi, là đệ đệ ruột của Tiêu Khuynh Thành, sau khi sinh bé ra, mẫu thân cũng ra đi. May mắn bé là một đứa con trai, cho nên mới sống sót được tại phủ Đại Công chúa, bằng không sẽ giống như Tiêu Khuynh Thành, bị giết chết?
Ha ha.
Của đóng chặt lại, A Doanh đứng giữa chánh đường, nhìn Tiêu Khuynh Thành ngồi trên ghế, cảm giác người không còn là Lục tiểu thư ngu dại nữa, chẳng lẽ then chốt là do trận đánh lần này?! Đã khai sáng đầu óc của tiểu thư! Lão thiên gia thật có mắt. Hiện tại có thể sửa trị đám người tiền viện đáng chết kia rồi.
Tiêu Khuynh Thành ngồi trên ghế nhìn A Doanh, "Chuyện của ta tạm thời không nên truyền ra ngoài, trước đây như thế nào, thì bây giờ vẫn như thế đó ?" Chỉ có ở trong bóng tối, mới có thể đánh ngã được đối thủ cường đại.
|
Chương 2: TỶ TỶ KHIÊU KHÍCH
Mặc dù A Doanh không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, hiện tại tiểu thư không giống như trước kia, có lẽ người tự có chủ trương của mình, nàng chỉ cần tin tưởng tiểu thư là được rồi. Tiêu Khuynh Thành quay đầu nhìn tiểu Dực nhu thuận, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc bé, nhỏ giọng nói: "Từ đây về sau tỷ sẽ bảo vệ cho đệ, được không?"
Tiểu Dực nhìn Tiêu Khuynh Thành, nhẹ gật đầu, sau đó ôm thân thể nàng, nói những lời mà một đứa bé tuổi này không nên có, "Tỷ tỷ, tỷ muốn thay mẫu thân báo thù."
Trong lòng Tiêu Khuynh Thành thoáng lộp bộp, báo thù? Chẳng lẽ mẫu thân Tiêu Khuynh Thành không phải chết do khó sinh, mà tại sao tên tiểu tử này lại biết nhiều như vậy? Thoạt nhìn bé có một ít lão luyện (dày dạn kinh nghiệm). Lẽ nào người cổ đại đều lão luyện như vậy ư?
"Được. Tỷ đồng ý với đệ." Tiêu Khuynh Thành chỉ có thể trước tiên đáp ứng bé. Mọi chuyện còn phải cân nhắc kĩ lướng, trong trí nhớ của nàng, nơi này là Huyền Minh đại lục, lấy võ vi tôn, bất quá việc này không có gì khó khăn, bởi vì nàng đến từ thế kỷ 21, là đặc công được huấn luyện nghiêm khắc, chỉ cần trong thời gian ngắn nàng đã có thể nắm bắt mọi thứ ở đây.
Tiểu Dực ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó thỏa mãn cọ cọ trong ngực nàng, thế này mới đúng là một đứa bé.
Ngày đó Tiêu Khuynh Thành lật tung cả chánh đường lên, cuối cùng vẫn không tìm được gì, bước về hậu đường, thời điểm chuẩn bị nghỉ ngơi, phát hiện dưới giường có chút khác thường, ngồi xổm xuống, nhẹ gõ, là một âm thanh trống rỗng.
Nàng lập tức gọi A Doanh cầm đồ tới cạy ra, lấy được một chiếc hòm, rất tinh xảo, là Lê Hoa mộc (gỗ của cây lê) thượng hạng, bề mặt điêu khắc hoa văn phức tạp. Giấu ở bên trong hốc tối, không bị tổn hại chút nào, lúc nàng mở ra, phát hiện phía trên có một cái ổ khóa nhỏ...
A Doanh thất vọng mở tay ra, "Tiểu thư, nếu chúng ta không có chìa khóa thì không thể làm được chuyện gì nha!?"
Tiêu Khuynh Thành nhìn ổ khóa nhỏ kia, tuy có hơi khác với hiện đại, nhưng cũng không lớn lắm. Lập tức lấy một cây trâm từ trên đầu đảo vài cái trong lỗ khóa, ổ khóa ngay tức khắc mở ra.
A Doanh kinh ngạc nhìn Tiêu Khuynh Thành, "Tiểu thư... Người quá thần kỳ..." Tiểu thư chỉ trong vòng một ngày đã mang đến cho nàng nhiều kinh hỉ như vậy, điều này làm cho nàng sao có thể chịu được nha?
Chiếc hòm mở ra, bên trong chỉ có vài quyển sách ố vàng, nàng cầm lên nhìn nhìn, là chữ phồn thể phức tạp, nàng có thể miễn cưỡng biết một ít, nhưng không biết được đầy đủ, thật là rối rắm.
Nàng xem không hiểu, nhưng không phải nàng còn có một đệ đệ cổ đại ư, có lẽ bé sẽ hiểu. Từ trong miệng A Doanh biết được, đệ đệ này rất toàn năng, tương đối được Tiêu phụ coi trọng, ông ta hiện đang là Đại Tướng Quân đương triều.
Tiêu Khuynh Thành nằm trên giường, đem cuốn sách lật tới lật lui, biết không nhiều lắm, nhưng có thể hiểu ý tứ trong đó, thì ra là một quyển sách dạy phương pháp luyện tập nội lực. Ở cổ đại, nội lực là vô cùng quan trọng.
Làm dấu chỗ chỉ thị trên quyển sách, dựa vào sự thông minh của nàng, quả nhiên chỉ trong thời gian ngắn đã tiếp thu được, loại cảm giác này vô cùng tuyệt vời. Vì vậy, mỗi đêm nàng đều luyện tập nội lực. Rất may thân thể Tiêu Khuynh Thành không phải quá kém, bình thường ăn ngon ngủ ngon, coi như có năng lực.
Thế nhưng, thời gian mà nàng được thanh tịnh không còn bao nhiêu ngày nữa.
A Doanh hoảng hốt từ bên ngoài chạy vào, "Tiểu thư, không ổn rồi, Tam tiểu thư và Ngũ tiểu thư đã đến đây, dường như là muốn xem tiểu thư có chết hay chưa, nếu thấy người vẫn không sao, nhất định sẽ tiếp tục ra tay với người. Làm sao bây giờ, tiểu thư?"
Hai mắt Tiêu Khuynh Thành híp lại, một sự lãnh ý bắn ra bốn phía, cái loại cảm giác đau đớn đó vẫn còn, chưa biến mất, kẻ thù nhanh như vậy đã đến cửa rồi, vậy thì thừa cơ hội này thử nghiệm một chút tài nghệ của nàng!
|
|
Chương 3: NGU NGỐC BIẾN THÀNH THIÊN TÀI
"Nếu đã tới, chúng ta không nên cứ rình rập như thế các tỷ tỷ ạ." Trên mặt Tiêu Khuynh Thành bắn ra ý lạnh khiến cho A Doanh không khỏi run rẩy, thế nhưng hơi có chút không yên tâm, Tam tiểu thư và Ngũ tiểu thư đều biết võ công, tiểu thư có thể chịu nổi không? Mặc dù người đã không còn ngu ngốc nữa, nhưng...
Tiêu Khuynh Thành nhìn vẻ mặt A Doanh lo lắng, có chút bi thương hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không tín nhiệm ta, chuẩn bị đi."
"Hả? Dạ được!" A Doanh phản ứng chậm chạp đi chuẩn bị.
Bốp! Tiêu Quân Nhi và Tiêu Vũ Linh không chút khách khí đá văng cửa phòng, Tiêu Vũ Linh luôn luôn theo sau Tiêu Quân Nhi diễu võ dương oai, nàng ta lập tức chân chó rống to, "A Doanh, ngươi tiện tỳ này, còn không mau gọi tiểu thư nhà ngươi ra nghênh đón chúng ta."
A Doanh vội vàng chạy ra từ hậu đường, hốc mắt ửng đỏ, dùng rất nhiều hạt tiêu, mới có được hiệu quả như thế, thật sự là giày vó mà. Hi vọng tiểu thư có thể thừa cơ hội này xử lý tốt các nàng, nếu không mắt của nàng đã hy sinh vô ích rồi!
"Tam tiểu thư, Ngũ tiểu thư, tiểu thư nhà nô tỳ không được khỏe... Nên không nghênh đón hai vị tiểu thư được, người hiện tại... Hiện tại... Tam tiểu thư, ngài có thể mời đại phu đến xem tình trạng của tiểu thư nhà nô tỳ một chút được không? Van cầu ngài." A Doanh khóc lóc thảm thiết ngã xuống bên cạnh Tiêu Quân Nhi, cầm lấy nàng làn váy không ngừng cầu xin.
Tiêu Quân Nhi nghe thấy, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, sau đó chán ghét nhìn thoáng qua A Doanh, không chút lưu tình đá văng A Doanh, "Sắp chết rồi, gọi đại phu đến, có tác dụng gì nữa. Vô ích thôi..."
Lời còn chưa dứt, nàng ta đã nghênh ngang đi đến hậu đường, muốn xác định một chút, mới có thể yên tâm.
Đi vào hậu đường, đã ngửi được một mùi máu tươi nồng nặc. sắc mặt Tiêu Khuynh Thành trắng bệch nằm trên giường, không khác gì người chết, nàng ta thỏa mãn khoanh hai tay trước ngực, "Tiêu Khuynh Thành, cái này căn bản không thể trách ta, do bản thân ngươi yếu ớt, mới hai roi đã chịu không nổi, vậy thì, hãy chậm rãi chờ chết đi!"
Tiêu Vũ Linh che mặt cười nhẹ, "Đúng nha, tỷ tỷ. Nàng ta rất đáng đời..."
A Doanh chạy vào từ bên ngoài, "Không được đi, Tam tiểu thư, Ngũ tiểu thư, tiểu thư của nô tỳ chưa có chết, người còn hơi thở, các người mau gọi đại phu đến, được không? Van cầu các người?"
"Vậy sao? Còn hơi thở? Chắc cổ họng nàng không được thông nha? Đã vậy để ta đến giúp nàng thông!" Vẻ mặt Tiêu Quân Nhi bất ngờ trở nên dữ tợn, bước đến trước giường, rút ra cây trâm cài đầu định cắm tới xương quay xanh của Tiêu Khuynh Thành!
A Doanh lập tức che miệng, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, ngay cả chân cũng không thể cử động!
Ngay tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Tiêu Khuynh Thành đột nhiên mở to hai mắt, dồng thời bắt được cổ tay Tiêu Quân Nhi, bất ngờ đứng dậy, uyển chuyển dùng sức, cắm cây trâm cài đầu xuống xương quai xanh của nàng ta, "Tỷ tỷ, cây trâm này vẫn nên là thưởng cho chính ngươi đi!"
Tiêu Quân Nhi thật không ngờ Tiêu Khuynh Thành đột nhiên mở mắt, hơn nữa khí lực còn lớn kinh người, có năng lực chống đối lại nàng. Đôi mi thanh tú vặn chặt, cố gắng đẩy tay Tiêu Khuynh Thành ra, nhưng phát hiện nàng không thể nào phản kháng được!
"Ngươi... Không thể nào... Ngươi rõ ràng là một phế vật, vô dụng! Sao có thể có năng lực chống lại ta... Phế vật..." Tiêu Quân Nhi không tin trừng mắt Tiêu Khuynh Thành, tuyệt nhiên không dám tin tưởng sự thật này.
Tiêu Khuynh Thành âm trầm cười lạnh, "Sự thật chính là như thế." Bỗng dưng nàng vận nội lực hung hăng cắm cây trâm cài đầu vào trong da thịt của nàng ta. Nhưng nàng không cắm toàn bộ vào, mà chỉ cắm tới da, tiếp theo lạnh lùng cười, "Đây mới là trừng phạt nhỏ thôi!"
Dứt lời! Buông tay, Tiêu Quân Nhi không kịp đề phòng bị một bàn tay đánh vào trên mặt.
Á... Tiêu Quân Nhi thống khổ thét lên, che mặt và vết thương trên cổ, đau đến nước mắt lưng tròng, "Tiêu Khuynh Thành, ngươi tiểu tiện nhân này, ngươi lại dám đánh ta! Muốn chết!"
|