Thứ Nữ Hữu Độc: Cẩm Tú Vị Ương
|
|
Tác phẩm: Thứ nữ hữu độc: Cẩm tú Vị Ương Tác giả: Tần Giản Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, nữ cường, sủng, HE Độ dài: 294 Chương Nguồn convert: Thanh Mai
Giới thiệu
Thứ nữ phủ Thừa tướng, chịu khổ tám năm, rốt cuộc cũng được lên làm Hoàng hậu, Phượng lâm thiên hạ.
Thế sự khó liệu, phu quân lại nhất kiến chung tình với tỷ tỷ, phế ngôi vị Hoàng hậu của nàng, bức bách con trai nàng chết!
Trong lãnh cung, nàng cắn răng, uống cạn ly rượu độc!
Thề với trời, nếu có kiếp sau, tuyệt đối không làm việc tốt giúp mọi người, tuyệt đối không vào cung, thề không làm Hậu!
Thừa tướng phủ, thứ nữ trùng sinh, ác nữ trở về:
Mẹ cả ác độc? Diệu kế cho ngươi xuống Hoàng tuyền!
Tỷ tỷ giả nhân giả nghĩa? Hung ác xé nát tấm da mỹ nhân!
Thứ muội hãm hại? Trực tiếp vứt đến bãi tha ma!
Đã không để ta sống an ổn qua ngày, thì ai cũng đừng mong sống!
Vốn định cách xa những thứ tai hoạ, càng xa càng tốt
Ai ngờ trái tim nam nhâ, như kim dưới đáy biển, tìm không thấy, đoán không ra
Nam nhân thề muốn rời xa lại vì nàng mà muốn sống muốn chết
Tử địch đời trước tỏ vẻ thầm mến nàng nhiều năm
Còn bất hạnh hơn là bị một tên tuấn tú nhất trên đời vô lại quấn lấy...
Đại Lịch
Dưới mái hiên lãnh cung, Lí Vị Ương đếm được sáu con rận trên mái tóc dài. Hàng năm không tắm rửa, trên người như đang mặc một bộ khôi giáp thật dày, bắt rận trở thành phương pháp duy nhất để nàng giết thời gian.
Mười hai năm, bị giam vào lãnh cung đã mười hai năm, Vị Ương ngẩng đầu nhìn không trung, mỗi lúc trời đổ mưa, đôi chân nàng đau đớn đến phát cuồng.
Nàng là con gái ruột của Thừa tướng Lí Tiêu Nhiên, chỉ tiếc rằng, nàng không sinh ra từ bụng Đại phu nhân, mà là từ một tỳ nữ thân phận thấp kém, hơn nữa còn sinh vào tháng hai, ứng với lời đồn rằng con gái sinh vào tháng hai sẽ bất lợi với cha mẹ, bởi vậy mới bị phụ thân đưa đến chỗ họ hàng xa nuôi dưỡng. Đáng tiếc họ hàng cũng không muốn nuôi một thứ nữ, đưa nàng về quê tự sinh tự diệt, cứ như thế nàng một quý nữ xuất thân từ gia đình quyền thế bậc nhất Đại Lịch, lại phải tự mình làm việc nhà, thậm chí còn phải ra đồng làm việc. (Thứ nữ: con gái sinh ra bởi thiếp, Quý nữ: con gái nhà giàu sang phú quý)
Kim chi ngọc diệp bị vứt bỏ chốn dân gian, nếu không có chuyện đại tỷ Lí Trường Nhạc không chịu gả cho người đó thì phụ thân và Đại phu nhân có lẽ sẽ không bao giờ nhớ đến nàng… Trường Nhạc, Vị Ương, vừa nghe tên đã có thể phân biệt được ai sang ai hèn. Vừa về Lí phủ, trong lòng nàng tràn đầy vui mừng cho rằng rốt cuộc phụ thân cũng nhớ đến mình, nhưng lại chỉ nghe thấy phụ thân vui mừng nói với Đại tỷ Lí Trường Nhạc xinh đẹp cao quý giống như tiên nữ: “Tiên Huệ, con không cần phiền lòng nữa, nha đầu này sẽ thay con gả cho Thác Bạt Chân.” (Trường Nhạc: sự vui vẻ lâu dài, Vị Ương: chưa kết thúc)
Đại tỷ Lí Trường Nhạc, tên chữ Tiên Huệ, cái tên thật là đẹp, lúc đó Vị Ương đã nghĩ như vậy, mà không ngờ rằng, cái tên này sẽ là ác mộng cả đời nàng.
Sau này, nàng làm theo ý muốn của phụ thân, bước vào phủ Tam Hoàng tử, toàn tâm toàn ý giúp Thác Bạt Chân từ Hoàng tử bước lên ngôi vị đế vương, còn sinh hạ cho hắn con trai đầu lòng là Ngọc Lí, cho đến lúc Thác Bạt Chân đăng cơ, phong nàng làm Hoàng hậu, thì thời gian đã trôi qua tám năm.
Thác Bạt Chân từng nói da nàng nõn nà, khuôn mày như hoạ, là mỹ nhân thượng đẳng. Nhưng mà mỹ nhân thượng đẳng chung quy vẫn không thể so với tiên tử thế gian, chỉ cần liếc qua, đã giống như bùn nhão trong góc tường, thật khó coi.
Sau này thì sao? Sau này ——
Mỗi khi Lí Vị Ương nhớ đến ngày đó lại muốn bật cười. Cười chính mình trẻ tuổi đến ông trời cũng không biết sợ, cười mình hiện giờ so với lúc đó đã cách xa đến như vậy.
Vẫn còn nhớ rõ đêm hôm đó, tất cả người trong Khôn Trữ cung phải chịu cực hình ngay tại chỗ, dường như bọn họ nóng lòng muốn kết thúc tất cả hoặc muốn che giấu tất cả, thậm chí còn không đưa đến hình phòng (phòng hình phạt), tất cả đều chịu cực hình ngay trong đình viện bên ngoài tẩm cung nàng. Cửa lớn Khôn Trữ cung khoá lại, người chịu hình bị bịt miệng. Chỉ trong chớp mắt, Khôn Trữ cung biến thành gió tanh mưa máu. Lí Vị Ương bị kéo đến trước mặt Hoàng đế Thác Bạt Chân.
Đôi mắt từ trước đến giờ luôn thâm thuý của Thác Bạt Chân hiện ra sự sắc bén, lạnh lùng vô tình đến mức cực đoan: “Ngươi tiện nhân, ngay cả tỷ tỷ ruột của mình cũng có thể nhẫn tâm hạ độc.” Trong lòng Lí Vị Ương tràn đầy thống khổ, nhưng vẫn nói: “Ta hại nàng ta? Ta chưa bao giờ hại nàng ta!”
Thác Bạt Chân đạp thẳng vào ngực nàng không lưu tình chút nào, Lí Vị Ương nôn ra một ngụm máu, lại nhận lấy ánh mắt chán ghét của hắn: “Tiện nhân, Trường Nhạc khó sinh, trẫm không ở trong cung, cung nữ đi cầu xin ngươi, vì sao ngươi lại đóng cửa Khôn Trữ cung tránh không gặp mặt, rõ ràng ngươi muốn hại chết nàng! Nếu ta không trở về sớm, nàng nhất định sẽ chết một người hai mạng!”
Ngẩng đầu nhìn Thác Bạt Chân trước mắt, hắn vẫn tuấn mỹ như thế, tuấn mỹ như thể thái dương trên trời cao, thật ra, cho tới giờ nàng vẫn không hiểu người nam nhân trước mắt này, nàng không biết người mình yêu rốt cuộc là một nam nhân thế nào, có thể dịu dàng đến mức nào, cũng có thể vô tình đến mức nào, thậm chí, nàng còn cảm thấy mình như một trò cười, cứ như thế trả giá cho sự lưu luyến si mê của mình, lại không biết rằng, hắn căn bản không cần nàng.
Lí Vị Ương lạnh lùng cười: “Hoàng thượng nghĩ đến tỷ tỷ, mà có nghĩ đến Ngọc Lí con trai chúng ta không? Ngay trong ngày con của người và tỷ tỷ sinh ra, Ngọc Lí của ta đang hấp hối vì bệnh nặng, ta gọi Thái y đến cứu nó là sai sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ là người, con ta không phải là người? Hiện giờ tỷ tỷ thuận lợi sinh con, vừa sinh ra đã sắc phong nó làm Thái tử, Ngọc Lí của ta thì chết đi, người đã từng đáp ứng với ta sẽ để cho Ngọc Lí làm Thái tử! Người không phải là Hoàng đế sao, vì sao còn muốn lật lọng! Vì sao!”
Khuôn mặt tựa băng của Thác Bạt Chân làm lòng người nguội lạnh, vẻ mặt hờ hững nhìn nàng: “Trẫm đã cho ngươi làm Hoàng hậu, ngươi còn không thấy đủ! Hy vọng xa vời đến ngôi vị Thái tử!”
Lí Vị Ương chỉ cảm thấy trong miệng đầy vị máu, giọng nói như dòng nước lạnh chạm đến vụn băng: “Hoàng hậu? Đúng, ta là Hoàng hậu, mà chiếu thư phế hậu đã sớm đặt trên bàn ngươi, chỉ chờ tỷ tỷ sinh Hoàng tử xong sẽ đóng ngọc tỷ vào! Thác Bạt Chân, ta đã làm sai điều gì? Gả cho ngươi tám năm, ta đã đối xử với ngươi thế nào!” Nàng vừa nói, vừa nhẹ nhàng cởi áo ngoài, lộ ra vết sẹo dữ tợn trên ngực, chỉ vào nó, chậm rãi nói ra từng chữ.
|
“Năm ba mươi tám Tiên đế, ta cản một kiếm của thích khách cho ngươi, ngay chính giữa ngực! Năm bốn mươi Tiên đế, biết rõ rượu Thái tử đưa đến là rượu độc, ta một hơi uống cạn thay ngươi! Năm bốn mươi mốt Tiên đế, ta biết Thất Hoàng tử muốn giết ngươi, phóng ngựa không ngừng nghỉ suốt đêm bôn ba tám trăm dặm nói cho ngươi biết! Năm bốn mươi hai Tiên đế, lúc ngươi đi cứu tế thiên tai bị nhiễm dịch bệnh, ta cho cung nữ lui hết ra ngoài chỉ còn lại một mình, chăm sóc cực nhọc cả ngày lẫn đên suốt bốn mươi tám ngày! Lúc ngươi đăng cơ đã hứa hẹn với ta những gì, ngươi còn nhớ không? Ngươi nói một ngày ngươi làm Hoàng đế thì ngày đó ta vẫn là Hoàng hậu! Mà sau đó ngươi lại phải lòng Lí Trường Nhạc, chẳng những để con nàng ta làm Thái tử, thậm chí còn muốn phế ta! Thác Bạt Chân, ngươi đúng là đã không làm ta thất vọng!”
Thác Bạt Chân vẻ mặt bình tĩnh, hờ hững nhìn nàng, sự hờ hững này là tuyệt đối không để ý, cho nên coi như không thấy. Sự hờ hững này, tự nhiên như thế, cứ như thể từ khi sinh ra đã mang dáng vẻ như vậy.
Sắc mặt của hắn làm trái tim nàng bị bóp nghẹt, giống như một cây châm rất nhỏ rất sắc bén bất ngờ đâm sâu vào trái tim trong lúc không kịp phòng bị, đau đến mức nàng phải hít một hơi thật sâu, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự kiên cường, đáy mắt lại có một tia bi ai mất mát. “Trường Nhạc mới là người trẫm ái mộ yêu thương, ý định ban đầu của trẫm, tuy phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu của ngươi, nhưng vẫn để ngươi ở lại hậu cung, để nửa đời sau ngươi không phải lo đến cơm áo.”
“Không lo cơm áo?” Đáy lòng như bị cái gì đó sắc bén cứng nhọn đâm sâu từng chút một, ban đầu từ một lỗ nhỏ chậm rãi tích tụ lại thành vực sâu, cho đến khi trái tim nàng dường như đã bị đâm nát, Lí Vị Ương giống một tảng băng trôi sắp vỡ vụn, vợ chồng tám năm, trải qua hoạn nạn, gian khổ có nhau, thời điểm hắn khó khăn nhất chỉ có nàng đứng bên cạnh hắn, nhưng đến lúc hắn đăng cơ làm Hoàng đế lại ái mộ Lí Trường Nhạc như vậy, chẳng những muốn phế nàng, còn luôn miệng nói để nàng không phải lo cơm áo.
“Ta làm tất cả vì ngươi, thậm chí không tiếc lấy tính mạng để bảo vệ, kết quả nhận được bốn chữ cơm áo không lo? Tám năm! Tám năm vợ chồng, không bằng khuôn mặt như thiên tiên của Lí Trường Nhạc, áo cơm không lo, ai cần cái áo cơm không lo của ngươi! Tất cả những gì ta khổ khổ sở sở dùng mạng đổi lấy, ngươi cứ như thế dễ dàng trao cho nữ nhân khác! Còn muốn ta mang ơn với các ngươi sao?”
Tay Thác Bạt Chân đập thật mạnh xuống bàn, bình trà trên mặt bàn rơi xuống đất, khuôn mặt hắn hơi nhăn lại: “Im miệng! Nữ nhân khác cái gì, Trường Nhạc là tỷ tỷ của ngươi!”
Lí Vị Ương nhẹ xuỳ một tiếng giễu cợt: “Tỷ tỷ? Nàng ta là tiên nữ cao cao tại thượng, là đại tiểu thư vợ cả Lí gia, là đám mây trên trời, còn ta sao? Ta chỉ là con gái hàng thứ của Lí gia, là tai ương đến cả phụ thân cũng không để ý tới, là bùn trên mặt đất! Nàng ta nếu thật sự coi ta là muội muội, làm sao có thể cướp đi phu quân của ta, cướp đi ngôi vị Thái tử của con ta!”
Thác Bạt Chân khẽ hừ một tiếng, nhìn xuống đất, đôi mắt thâm trầm có sự hung ác nham hiểm, thong thả nhìn qua dung nhan trắng bệch của Lí Vị Ương, ánh mắt doạ người đến ngừng thở: “Trường Nhạc hồn nhiên lương thiện, thuần khiết trắng trong, thường ngày một con kiến cũng thương tiếc không muốn giẫm chết, đến một ngón tay của nàng ngươi cũng không bằng! Còn Ngọc Lí, bị ngươi dạy dỗ thành không hiểu chuyện, dám nói lời bất kính với Trường Nhạc, có tư cách gì ngồi lên ngôi vị Thái tử!”
Hồn nhiên lương thiện, thuần khiết trắng trong? Từ nhỏ đến lớn đều là mình làm chuyện tốt, nhưng người nhận thanh danh tốt đẹp vĩnh viễn là tỷ tỷ! Đơn giản vì nàng ta có một gương mặt xinh đẹp, đủ để mọi người tôn thành tiên nữ!
Lí Vị Ương chỉ cảm thấy mình vô cùng buồn cười, giọng nói của Thác Bạt Chân giống một cây đao, đâm thẳng vào lòng nàng, máu tươi chảy đầm đìa, dường như có lệ nóng chậm rãi chảy ra từ hốc mắt trống rỗng mà khô cạn của nàng.
Ánh mắt nàng ẩn chứa sự đau đớn vô hạn: “Được, ta kém xa tỷ tỷ! Nhưng Ngọc Lí vô tội, nó chỉ là một đứa nhỏ bốn tuổi, cái gì cũng không hiểu, nó thấy ta thương tâm rơi lệ vì ngươi, nhất thời khó chịu nói hai câu oán trách, ngươi lại lạnh lùng nhốt nó ba ngày ba đêm!”
Thác Bạt Chân lạnh lùng nhìn nàng, không nói một lời.
Nàng càng thêm đau lòng: “Nếu không vì như thế, nó sao có thể nhiễm bệnh phổi, nó sao có thể tuổi nhỏ đã phải đến Hoàng tuyền! Nó là con trai ruột của ngươi, chỉ vì một câu nói không hiểu chuyện, mà ngươi đối xử với nó như thế! Ta sai sao? Ta bảo các Thái y vội vã đến chẩn trị cho nó, ta muốn cứu con trai ruột của chính mình! Ngươi chỉ nghĩ đến Lí Trường Nhạc, Ngọc Lí của ta cả người sốt cao, lớn tiếng nói với ta mẫu hậu đau quá, mẫu hậu con đau quá! Ngươi có hiểu sự thống khổ của ta không? Nếu có thể ta tình nguyện dùng tính mạng chính mình đổi lấy sự sống cho nó! Bảo bối của ngươi có ngươi có Lí Trường Nhạc, còn Ngọc Lí chỉ có mỗi mình ta! Vì sao Lí Trường Nhạc sinh ta lại phải đến chăm sóc nàng ta, lúc đó Ngọc Lí của ta còn đang đấu tranh trên ranh giới sống chết! Hiện giờ ta chẳng cần gì hết! Ta chỉ cần Ngọc Lí sống lại! Ta hận Lí Trường Nhạc, ta căm thù nàng ta, ta hận nàng ta, chỉ hận không thể xé từng miếng thịt của nàng ta!”
“Ngươi đồ tiện nhân!” Thác Bạt Chân càng phẫn nộ, hắn vô cùng chán ghét nữ nhân trước mắt: “Ngươi muốn hận cứ hận trẫm! Nàng ấy không muốn vào cung, là trẫm cố ý đưa nàng ấy vào cung, lập nàng ấy làm Hậu! Nàng ấy là người lương thiện thuần khiết như vậy, sao có thể có loại muội muội đáng sợ như ngươi!”
Hắn bước nhanh tới trước mặt Lí Vị Ương, hung ác kéo tóc nàng: “Trẫm tuyệt đối không tha thứ cho ngươi! Trẫm muốn ngươi cả đời sống không bằng chết! Người đâu, chặt đứt hai chân tiện nhân này, nhốt vào lãnh cung!”
Sau đó, Vị Ương nhìn thấy thứ màu vàng diễm lệ gì đó, trong cung tối như mực, mà màu sắc của nó vượt qua tất cả, hoa lệ chói mắt hơn cả ngọn đèn, xé nát toàn bộ thế giới. Nàng biết, đây là chiếu thư phế hậu! Phế hậu!
Thái giám tuyên chỉ liên miên, đâu đó có ánh mắt như mũi tên mang độc bắn đến, dường như muốn vạn tiễn xuyên tim nàng. Mà nàng hồn phách trống rỗng, tất cả ý niệm trong đầu như biến mất chỉ còn lại hai chữ căm hận, cuối cùng không nghe thêm được gì nữa. Linh hồn hoàn chỉnh đã vứt bỏ tấm thân rách nát của nàng bay về phía bầu trời xa xa kia rồi.
Thác Bạt Chân, tâm tư ngươi thật độc ác, thật độc ác! Nàng ôm lấy trái tim mình nằm xuống mặt đất, còn hắn, một lần liếc mắt cũng không có, nâng chân đạp xuống không lưu tình chút nào! Cái đạp này, không chỉ thương tổn đến thân thể nàng, mà là lăng trì sự tôn nghiêm cùng linh hồn nàng.
Lí Vị Ương cười điên cuồng, nàng đã từng nói, yêu nhất phong cảnh Giang Nam, một ngày nào đó trần ai lạc định (bụi trần rơi xuống, mọi thứ kết thúc), sẽ đến Giang Nam ngắm phong cảnh, uống trà ngon, nghe những bài dân ca hay nhất, đi khắp thiên sơn vạn thuỷ, Thác Bạt Chân nói sẽ nhớ kỹ, sẽ nhớ kỹ cả đời, chính vì hắn nhớ kỹ, cho nên hiện giờ dùng thứ đó để trừng phạt nàng! Nàng không phải đã nói muốn đi khắp thiên sơn vạn thuỷ sao, hắn sẽ chặt đứt hai chân của nàng! Nàng không phải đã nói để ý đến ngôi vị Hoàng hậu sao, hắn phế bỏ Hoàng hậu, nhốt nàng vào lãnh cung, Thác Bạt Chân, ngươi thật nham hiểm, ngươi thật độc ác! Dưới mái hiên lãnh cung, Lí Vị Ương hơi nheo mắt lại, về sau, Thác Bạt Chân lập Lí Trường Nhạc làm Hoàng hậu, sắc phong con trai nàng ta làm Thái tử, cả đời độc sủng, vinh quang vô hạn, còn Lí Vị Ương nàng đã bị người đời lãng quên.
Còn sống chỉ là kéo dài hơi tàn, nhưng mà, nàng tự nói với chính mình, phải sống lâu hơn Lí Trường Nhạc, phải sống lâu hơn Lí Trường Nhạc! Đúng lúc này, cửa lãnh cung mở ra, Lí Vị Ương thấy một tia nắng ấm mờ nhạt từ khe cửa u ám nhẹ nhàng tiến vào, “Lí thị, mau quỳ xuống tiếp chỉ!”
Quỳ xuống? Đôi chân nàng đã bị chặt đứt, quỳ xuống được sao!
Lí Vị Ương không hiểu hắn đang nói gì, giọng nói khàn khàn bén nhọn vang vào tai làm nàng không thể suy xét, nàng bị người khác kéo dài trên đất ra đến hành lang.
“Bệ hạ có chỉ, phế hậu Lí Thị vô đức, trong lãnh cung không tự kiểm điểm chính mình, ngày đêm nguyền rủa Hoàng hậu, ban rượu độc xử tử!”
“Lí nương nương, người đừng trách người khác, Hoàng hậu sầu lo kinh sợ, ngủ không yên, bệ hạ tìm người tính ra là mạng của người quá mạnh, khắc Hoàng hậu, người sớm rời đi đầu thai thôi!”
Rượu độc, dĩ nhiên là ban rượu độc! Cả đời nàng làm người vợ tốt, vì hắn làm trâu làm ngựa, cả đời làm một Hoàng hậu tốt, lúc đại chiến nàng không để ý bệnh trong người tự mình đi an ủi tướng sĩ, gặp thiên tai thì liều lĩnh ban lương cho nạn dân, không tiếc làm Thác Bạt Chân tức giận cũng sửa chữa lại sai lầm của hắn, đối xử với thái giám cung nữ càng khoan dung từ ái, mà hiện giờ nàng có cái gì hồi báo? Lúc nàng gặp rủi ro, có ai đứng ra nói hộ nàng một câu! Không một ai!
Lí Vị Ương cười ha ha như điên cuồng: “Thác Bạt Chân, Lí Trường Nhạc, các ngươi được, các ngươi đối xử với ta thật tốt! Kiếp sau, Lí Vị Ương ta thề, không làm việc tốt giúp mọi người, tuyệt đối không vào cung, thề không làm Hậu!” Lão thái giám nhìn phế hậu Lí thị, trong lòng hơi thương xót, thở dài: “Kéo nàng ta xuống đi.” Ở khoảng cách rất xa vẫn có thể nghe thấy giọng nói điên cuồng đau khổ của Lí Vị Ương, giọng nói kia như nguyền rủa, kéo dài không tiêu tan trong thâm cung, làm lòng người khiếp sợ
—— Lời bên ngoài ——
Đừng bị mở đầu thảm thiết lừa gạt, phong cách truyện này sáng sủa như ánh mặt trời, ha ha ha, ta là thành phần tiêu biểu của phái nữ quyền
|
Chương 2: Thứ nữ bị vứt bỏ Ngọn đèn nhỏ như hạt đậu. Lí Vị Ương nằm nghiêng người trên giường, bỗng chốc tỉnh táo lại. Nàng nghe rõ ràng, bên ngoài truyền đến tiếng đối thoại. Bên ngoài phòng, Mã thị dè dặt nói: “Mẹ, mẹ thấy có nên tìm người đến khám bệnh cho Tam tiểu thư không, cô bé dù sao cũng là người Lí gia đưa tới, nếu bị chết…” Lưu thị nghe con dâu nói xong, mặt lạnh đi, nhàn nhạt trả lời: “Nha đầu ranh này coi mình là tiểu thư cao quý gì chứ, ta nghe người ta nói, nó là thứ nữ bò ra từ trong bụng một nha đầu rửa chân, lại còn sinh vào tháng hai, là một cái tai hoạ không hơn không kém, Lí thị là đại tộc, không thể đem đi giết, cho nên mới vứt nó cho họ hàng xa ở Bình thành, mà về sau lão thái thái cùng phu nhân Lí gia liên tiếp bị bệnh, mạng nó còn không phải là mạng khắc người thân sao? Cho nên mới hoảng hốt đem đến chỗ chúng ta ở nông thôn! Hừ, ta thấy nó chẳng những là tai hoạ, còn là con lười chẩy thây, mỗi lần bảo nó làm chút việc nhỏ là lại giả chết, nha đầu thối!” Lí Vị Ương nghe đoạn đối thoại này, đột nhiên giật mình, theo bản năng nhìn khắp xung quanh, căn phòng này căn bản không có đồ dùng gì nhiều, chỉ có một cái bàn vuông, bốn ghế gỗ dài, còn có một cái tủ đựng đồ, cuối cùng là cái giường gỗ mình đang nằm bên trên. Chỗ này là —— đầu óc nàng bỗng chốc lâm vào mờ mịt, đối thoại bên ngoài vẫn còn vọng vào rất rõ ràng. “Lúc cô bé ở Lí gia cũng có người hầu hạ, đã bao giờ phải làm việc nặng, hôm nay không cẩn thận rơi xuống khe băng mới bị bệnh, cũng không thể trách cô bé…” Hiện giờ thời tiết rất lạnh, Lưu thị lại để Vị Ương một đứa trẻ đến hồ băng giặt quần áo, Mã thị không đành lòng, giọng điệu lại càng lo lắng không yên. Lưu thị hừ lạnh: “Con chết trong bụng còn có chút tình cảm, vị thiên kim tiểu thư này đúng là chẳng được cái gì, bảo làm có chút chuyện, mà ra sức khước từ, y như dắt quỷ lên cây đào, người ta nói cũng đúng, còn muốn lừa ai chứ, không đánh thì không đi, người khác đi hai bước, nó còn phân thành ba bước để đi. Thấy nó ở chỗ kia giả bệnh ta lại thấy bực, cứ thế thì dứt khoát cho nó ra ngoài bị lạnh chết là tốt nhất!” Nói xong mặt lạnh như hàn băng nhìn chằm chằm Mã thị, “Cô tưởng tôi không biết chắc, cô thấy thương tiện nhân kia, cô thấy thương nó, thì đống quần áo tự cô giặt hộ nó luôn đi!” Mã thị vội nói tiếp: “Dạ, mẹ nói đúng, con dâu không dám nói lung tung nữa…” Lưu thị thở phì phì đứng dậy, đóng sầm cửa rầm một tiếng. Có chuyện gì thế này? Mình không phải đã chết rồi sao? Sao còn có thể nằm ở đây? Lí Vị Ương muốn cử động, mà cả người vô lực, như thể xương cốt rời rạc hết cả, nàng nghĩ lại tất cả thật rõ ràng, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người vén rèm bước vào. Sau đó, Lí Vị Ương nằm trong lòng một người, người này hai vai gầy nhỏ, khuôn ngực mềm mại, trên người còn có mùi hương bồ kết. “Ăn chén cháo đi, người đổ mồ hôi, bệnh sẽ đỡ hơn!” Hơi nóng phả vào mặt, Lí Vị Ương như nhìn thấy quỷ, vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt – nếu như nàng nhớ không lầm, nữ nhân nông thôn khoảng hai mươi tuổi trước mắt, là Mã thị, con dâu trưởng của gia đình nông thôn năm đó nàng từng sống nhờ. Nhưng mà, sao có thể chứ? Mình rõ ràng đã bị ban chết bằng rượu độc, chỉ chớp mắt sau, vì sao lại gặp được người quen từ hai mươi ba năm trước… Mười sáu tuổi nàng gả cho Thác Bạt Chân, tám năm sau bước lên ngôi vị Hoàng hậu, sau đó ngây người ở lãnh cung suốt mười hai năm, lúc chết đã ba mươi sáu tuổi, Mã thị vẫn là dáng vẻ của hai mươi ba năm trước, đúng là không thể tưởng tượng nổi! Theo bản năng nàng nhìn thoáng qua tay mình, gầy teo, mảnh khảnh, đầu ngón tay hiện ra vết trắng như trăng non. Đây không phải là tay của nữ nhân đã ba mươi sáu tuổi, đây là tay của một tiểu cô nương! Nghĩ đến đây, trong mắt Lí Vị Ương có một tia sợ hãi mờ ẩn. Mã thị lo lắng nói: “Sao rồi, trên người vẫn thấy lạnh sao?” Giọng của nàng ấy tràn ngập sự thân thiết, có thể nhận ra, nàng ấy thật sự quan tâm đến mình. “Nên tìm đại phu xem bệnh, nhưng mà mẹ ta, bà ấy… Haizz…” Lí Vị Ương nhìn chén cháo trong tay Mã thị, không biết được nấu bằng gạo gì, mà có mùi rất kỳ quái, nhưng không biết vì sao, hốc mắt, lại chậm rãi ươn ướt. Nếu là mơ, nàng hy vọng cứ mơ mãi không bao giờ tỉnh. Bởi vì nàng có một loại cảm giác, đó là cảm giác mình còn sống! Lí Vị Ương vừa định nói chuyện, đột nhiên thấy có người từ bên ngoài vén rèm bước nhanh đến. Mã thị tay cầm chén cháo, nhìn qua thấy sắc mặt Lưu thị, cả người phát run. “Cô đang làm gì! Còn không đứng lên!” Mã thị giật mình, vội vàng buông Lí Vị Ương ra đứng lên, định đặt bát lên bàn, bởi vì sốt ruột nên bát hơi nghiêng, có chút nước rơi ra bên ngoài, làm bỏng cả bàn tay đang cầm, cực kỳ đau đớn, lại cố gắng chịu đựng đặt ngay ngắn xuống bàn. Lưu thị thấy con dâu dám vụng trộm đưa đồ ăn cho Lí Vị Ương, lại còn bắn tung toé nước ra, lửa giận bùng lên, thuận tay cầm chén cháo trên bàn, đổ thẳng vào mặt Mã thị. Nghe loảng xoảng một tiếng, đổ vào đầu Mã thị toàn thân đầy nước canh, bà chỉ tay vào mặt mắng:
|
“Tiểu tiện nhân, ta đã nói không được đưa đồ ăn cho nó, lời lão nương nói ngươi nghe không vào tai có phải không, nếu ngươi không muốn sống trong cái nhà này, lập tức cút đi, trong mắt lão nương không chứa được một hạt cát, không thể để ngươi làm xấu mặt ta” Mã thị đáng thương bị Lưu thị đổ cả một chén cháo nóng lên người, cả người sưng đỏ, nước mắt vòng quanh, một câu cũng không dám nói, chỉ vò góc áo, nhẹ nhàng lau cháo, xoay người thu dọn mảnh vỡ dưới đất. Lưu thị không hề thay đổi trong trí nhớ nàng, đối xử với người khác cay nghiệt thiếu tình cảm, mặc kệ là đối xử với mình hay con dâu Mã thị, đều sai bảo như trâu ngựa, Lí Vị Ương nhìn chằm chằm Lưu thị, theo bản năng muốn nói chuyện, Mã thị vội vàng chớp mắt với nàng, dường như đang bảo nàng đừng mở miệng, mở miệng ngược lại sẽ thêm tội cho nàng. Mã thị là một người con dâu hiền thục, nhưng mặc kệ nàng làm gì, Lưu thị mẹ chồng ác độc này chưa từng nhìn tới nàng ấy, cả ngày chỉ bới lông tìm vết, vừa thấy Mã thị nói giúp Lí Vị Ương, thì lập tức cho là nàng ta cố ý đối nghịch với mình, càng thêm khắc nghiệt với hai người. Lí Vị Ương cắn răng, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Lưu thị. Lưu thị theo bản năng liếc nhìn Lí Vị Ương, lại nhìn thấy trong ánh mắt của nàng có sự lạnh lùng cùng một tia hàn băng không rõ, trong lòng nhảy dựng, bắt đầu mắng: “Ngươi điên rồi phải không, dùng cái ánh mắt này nhìn lão nương!” Lí Vị Ương chưa kịp tự hỏi vì sao mình quay trở về bộ dáng mười ba tuổi, suy nghĩ biến chuyện, sờ trong ngực một lúc, quả nhiên đụng đến một khối ngọc bội, trong lòng ấm áp, ngọc bội này là từ nhỏ mẹ ruột đã đeo lên cổ nàng, Lí thừa tướng đưa mình đến họ hàng Lí gia, người Lí gia nuôi dưỡng đến bảy tuổi, lúc đầu còn tìm nha đầu, ma ma đến hầu hạ, về sau phát hiện Lí thừa tướng không có ý đón nàng về Kinh đô, lại không biết bị ai xúi giục, quyết định đưa mình về nông thôn cho một gia đình nông dân nuôi dưỡng, mỗi tháng cho mười lượng bạc phí sinh hoạt. Nửa năm trước, không biết vì sao đột nhiên ngay cả tiền sinh hoạt cũng không đưa,Lưu thị nghiêm mặt tới cửa hỏi ba lần, người Lí gia không thèm để ý tới, bởi vậy Lưu thị càng căm giận mình, không chỉ coi nàng thành nha đầu để sai bảo, thậm chí còn ngược đãi gấp trăm lần, còn không cho nàng rời đi, thỉnh thoảng còn bảo người đánh nàng đến tím bầm khắp người. Lưu thị nhìn bộ dáng Lí Vị Ương, nhíu mày mắng: “Ngẩn người cái gì, tiểu tiện nhân!” Ngọc bội này là thứ duy nhất mẹ ruột để lại cho nàng tưởng niệm, nàng liều mạng cất giấu, không dám để cho Lưu thị biết. Nhưng hôm nay… Lí Vị Ương ngẩng đầu nhìn bà ta, trong ánh mắt thoáng qua một tia sáng lạnh mãnh liệt, chỉ chớp mắt sau trên mặt đã hiện ra nụ cười lấy lòng, “Chu thẩm, ta ở đây ít nhiều cũng được bà chiếu cố, không có gì để cám ơn bà, ngọc bội này tặng cho bà vậy.” Nếu nàng không nhớ lầm, khối ngọc bội song ngư tính chất phổ thông này nửa tháng sau bị Lưu thị phát hiện rồi trộm đi, năm đó nàng từng muốn đòi lại, mà bị đánh đập tàn nhẫn. Sau này đến lúc nàng làm Tam Hoàng tử phi có sai người quay lại tìm, thì thôn này trải qua một trận ôn dịch, những người ở đây nhiều năm trước đã chết hơn nửa, ngay cả Lưu thị cũng chết, cho nên ngọc bội này không thể tìm lại được. Lưu thị không ngờ ngọc bội mình luôn muốn tìm mà nha đầu kia cất giấu rất kỹ lại tự Lí Vị Ương đưa ra, sắc mặt rạng rỡ hơn nhiều, hừ lạnh, đoạt lấy ngọc bội trên tay nàng, nói: “Thế còn không đến nỗi!” Mã thị giật mình nhìn Lí Vị Ương, như thể không quen biết cô bé này, trong ấn tượng của nàng, Vị Ương luôn cẩn thận giấu giếm ngọc bội này, chắc chắn sẽ không để cho người khác lấy đi, sao có thể đột nhiên đưa cho Lưu thị… Lưu thị cầm ngọc bội, tâm tình tốt hơn nhiều, hừ lạnh một tiếng, nói: “Quên đi, ngươi nằm trên giường một ngày, nhưng mà ngày mai phải dậy làm việc!” Lí Vị Ương tươi cười càng dịu ngoan: “Đương nhiên rồi Lưu thẩm, ngày mai ta nhất định sẽ làm việc! Lưu thị kinh vì sự dịu ngoan của Lí Vị Ương, vừa định nói gì đó, lúc này, một nam tử cao lớn đột nhiên đi vào, bước vào nhìn thấy cảnh tượng bên trong, có vẻ đã thành thói quen, sắc mặt tức giận nhìn thoáng qua Mã thị, hình như là bộ dáng phiền chán, miễn cường cười nói: “Mẹ, sao lại tức giận thế này, đi nào, hôm nay trên chợ con mua được một khối vải dệt cho mẹ, mặc vào giống hệt Lí phu nhân trên trấn, mau đi xem với con!” Nói xong thì vừa kéo vừa lôi, thúc giục Lưu thị ra bên ngoài. Lưu thị vừa đi, vừa quay đầu nhìn Mã thị nói: “Để ta thấy ngươi đưa đồ ăn cho nó, cẩn thận ta lột da ngươi!” Lẩm bẩm mắng rồi rời đi. Mã thị thấy Lưu thị không còn ở đây, mới ôm mặt nước mắt rơi như mưa. Lí Vị Ương nhìn Mã thị, khẽ lắc đầu, yếu đuối nhượng bộ là không nên, khối ngọc bội kia, tất nhiên có nhiều biện pháp lấy về! Mà đối phó với loại vô lại như Lưu thị, nhất định phải ác độc chỉnh bà ta bị bóc ba tầng da mới thôi!
—— Lời ngoài truyện ——
Chuyện xưa như vậy trên thực tế đã từng phát sinh đó, trong lịch sử Tiêu Hoàng hậu của Tuỳ Dương Đế từng sinh con vào tháng hai, phong tục người Giang Nam có nói con cái sinh ra vào tháng hai là điều không lành, cho nên để đệ đệ của Tiêu Khuy là Tiêu Ngập nuôi dưỡng, sau khi Tiêu Ngập qua đời, chuyển sang cho cậu là Trương Kha nuôi dưỡng. Trương Kha gia cảnh bần hàn, bởi vậy công chúa nguồn gốc cao quý của Tiêu thị cũng phải làm nghề nông vất vả, cho nên, đứa nhỏ sinh nhật tháng hai đúng là rất khổ mà.
|
Chương 3 : Cơm canh đạm bạc Hiện tại là ngày mười hai tháng hai năm ba mươi mốt Vĩnh Minh Đế, nói cách khác nàng đã quay trở lại hai mươi ba năm trước, năm nay nàng mười ba tuổi.
Cả một đêm, Lí Vị Ương bị trí nhớ “kiếp trước” tra tấn, chỉ hận không thể lớn tiếng khóc ra, bởi vì căn phòng quá mức nhỏ hẹp, chỉ cần hơi phát ra thanh âm sẽ bị người khác nghe thấy cho nên không thể khóc to. Nàng sợ chỉ chớp mắt mình sẽ lại biến thành người tàn tật bị thế giới vứt bỏ trong lãnh cung, sợ hãi nghe thấy tên Lí phủ, nhưng nghĩ đến hai người mà nàng căm hận lúc này có cuộc sống cẩm y ngọc thực ở Kinh đô, nàng lại hận không thể cầm dao đến đó, chém trăm nghìn nhát lên người bọn họ…
Khóc một lát đến hết nước mắt, phát tiết hết cảm xúc rồi chậm rãi bình tĩnh lại, Lí Vị Ương ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên u ám tối tăm. Lúc còn sống, nàng cho rằng chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, tận tâm tận lực làm mọi thứ tốt nhất, sẽ được khổ tẫn cam lai (thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới), cây khô gặp được mùa xuân. Nhưng mà ai ngờ được, tất cả hoá ra chỉ là hoa trong gương trăng trong nước (những thứ mờ ảo không có thực), nàng dùng sự lương thiện cùng chờ đợi để đổi lấy sự phản bội đáng sợ. Bị phụ thân vô tình, bị phu quân cay nghiệt, còn cả người mình một lòng coi là tỷ tỷ tốt…
Tuy mình kém Lí Trường Nhạc ở mỹ mạo, nhưng toàn tâm toàn ý với Thác Bạt Chân, vì hắn mà quên sống chết, nếu không nhờ mình, Thác Bạt Chân đã sớm chết rồi, làm sao đến lượt hắn bước lên ngôi vị Hoàng đế, còn mình lại trở thành rác bị vứt vào lãnh cung.
Ông trời đã ban cho nàng cơ hội trọng sinh, Lí Vị Ương hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, vì sao nàng còn muốn tha cho bọn họ. Một ngày nào đó, khoản nợ này, nàng sẽ đòi lại từng thứ từng thứ một từ chỗ bọn họ!
Màn đêm dần mất đi, một ngày đã qua, một ngày mới chỉ chớp mắt sẽ đến.
Mã thị hơi do dự, không biết có nên đi gọi Lí Vị Ương dậy, gà sắp gáy rồi, nếu Lí Vị Ương còn nằm ngủ, chỉ sợ sẽ bị Lưu thị quở trách.
Nàng nghĩ ngợi, do dự bước vào phòng, lại phát hiện trong phòng không có một bóng người, lập tức phát hoảng.
Vị Ương đâu rồi? Nhìn căn phòng được thu dọn sạch sẽ, nàng kinh ngạc.
Trong phòng bếp, Lí Vị Ương đi qua đi lại, đã nấu xong sữa đậu nành, rót cháo nóng vào trong bát mỗi người, chuẩn bị ít dưa ngâm màu đen, cẩn thận gắp ra đĩa, sau đó đặt nồi cháo lên bàn. Nhìn thấy Mã thị vẻ mặt kinh ngạc đang đi vào, nàng nở nụ cười: “Liên Tử tỷ, cơm ta đã làm xong hết rồi.”
Khuê danh của Mã thị là Liên Tử, chỉ có điều Vị Ương chưa từng gọi tên nàng thân thiết như vậy, từ trước đến giờ luôn có bộ dáng rụt rè nhút nhát, như thể bất cứ lúc nào cũng phát khóc.
Lí Vị Ương sao không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì, cuộc sống trước lúc bảy tuổi đều được người khác chăm chút, đột nhiên bị vứt đến một hộ nông thôn tự sinh tự diệt, đương nhiên là không chịu nổi, nhất là nửa năm qua Lưu thị vì không thu được tiền mà càng khắc nghiệt độc ác, mình lại càng sợ hãi hơn lúc trước, như chim non sợ cành cong.
Nhưng mà hiện giờ – trải qua sự vô tình vô nghĩa của Thác Bạt Chân, trải qua sự mài mòn của hai chân bị bẻ gãy cùng mười hai năm ở lãnh cung, Lưu thị hả? Chỉ là một chướng ngại nho nhỏ, không, ngay cả chướng ngại cũng không bằng, chỉ là một hòn đá nhỏ trên đường mà thôi, có gì mà phải sợ hãi chứ? Nghĩ đến đây, Lí Vị Ương cười nói: “Chu thẩm bọn họ sắp dậy rồi, Liên Tử tỷ nhanh chuẩn bị đi.”
Nhà này tổng cộng có năm người, gia chủ Chu Thanh trước khi thu dưỡng mình là quản sự ngoại viện của Lí Đức gia, thường ngày không ở nhà, thê tử của hắn Lưu thị, sau đó là con trai trưởng Chu Giang cùng con dâu Mã thị, cuối cùng còn một con gái nhỏ Chu Lan Tú.
Mã thị càng hoang mang nhìn nàng, nàng lại mỉm cười, xoay người đi ra ngoài.
Trong viện tồi tàn của Chu gia, cửa lớn chậm rãi mở ra, một nữ hài ước chường mười hai mười ba tuổi bưng một bồn gỗ đi ra không nhanh không chậm. Trong bồn có đầy quần áo. Nữ hài mặc bộ váy áo màu xanh, bởi vì cứ bẩn lại giặt, giặt sạch lại làm bẩn mà dần biến thành màu đen, trên lưng còn có mảnh vá. Trên đầu búi hai búi tóc nhỏ, buộc lại bằng dây thừng.
Nàng ăn mặc rách nát như thế, nhưng bộ dạng thật thanh thoát, một khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da đặc biệt trắng, đôi mày ngài dài mảnh, rất tương xứng với đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng, uyển chuyển linh động kia, hơn nữa còn có cái mũi khéo léo cùng miệng nho nhỏ, một đầu tóc đen nhánh soi rõ bóng người, làm một thân y phục rách nát cũng biến thành đáng yêu. So với đại đa số nữ hài tử trong thôn, thì tiểu cô nương này không thể nghi ngờ là đẹp hơn nhiều. Cho nên trên đường nàng đi ra, dẫn theo vô số ánh mắt người xung quanh.
Lí Vị Ương mặc quần áo vải thô, không hề trang điểm, sắc mặt vẫn bình tĩnh, dường như không nhìn thấy gì hết, nàng bưng bồn gỗ trong tay, đi từng bước ra bờ sông.
Xinh đẹp thế này thế nọ, có được coi là gì đâu? Lúc trước mình cũng cảm thấy dung mạo xuất chúng, nhưng sau khi đến Kinh đô, nhìn thấy Lí Trường Nhạc, mới biết cái gì là xinh đẹp tựa thiên tiên, so sánh với nàng ấy, dung mạo của mình thật là bình thường.
|