Thứ Nữ Hữu Độc: Cẩm Tú Vị Ương
|
|
“Ừ, cho nên ta đã uy hiếp nàng ta. Nhưng ngay vừa rồi ta nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng ta, biểu cảm rất kỳ quái.” Lí Vị Ương nhẹ giọng nói, phảng phất như đang nhớ lại, “Đó là sợ hãi, không chỉ nàng ta, còn cả Thường Tiếu, thậm chí phụ thân, tuy bọn họ không nói gì nhưng trên mặt rõ ràng viết chữ sợ hãi. Bọn họ như đang nói rằng, xem đi, đó là Lí Vị Ương, nàng ta là quái vật, làm người khác căm hận, sợ hãi. Tất cả những người đắc tội với nàng ta đều không có kết cục tốt, bởi vì nàng ta tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn độc ác ——” vẻ mặt nàng dịu dàng, giọng nói lại mê man, “Có phải ta rất đáng sợ?”
“Hửm?”
“Ta cảm thấy… mình biến thành người thật đáng sợ. Quen tru giết kẻ phản bội, thiết hạ cạm bẫy hại người, quen không từ thủ đoạn, cho dù là Thất di nương và Mẫn Chi, ta bảo vệ bọn họ nhưng cũng có thể lợi dụng. Hiện tại ngẫm lại, ta cảm thấy mình thật đáng sợ.” Lí Vị Ương nhìn Lí Mẫn Đức đang mê man, những lời hiện tại nàng nói không biết đến khi hắn tỉnh táo có còn nhớ được hay không, “Ta cảm thấy mình thật đáng sợ, sao ta… lại biến thành như vậy?”
Lí Mẫn Đức không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, con ngươi đen tuyền luôn mang theo sự ấm áp, ấm áp đến thấu xương.
Lí Vị Ương không cần người khác an ủi, nàng cũng không thấy hối hận vì hành động của mình, nàng chỉ không biết có phải mình cuối cùng đã biến thành một con quái vật giết người không chớp mắt.
“Ta cảm thấy ta đang thay đổi từng chút một, sắp không hiểu cả bản thân mình. Ta sẽ biến thành dạng gì, nếu ta thay đổi, Mẫn Đức, có phải đệ cũng sợ ta…”
Lí Mẫn Đức nhẹ giọng, kiên quyết ngắt lời nàng: “Ta không sợ nàng.”
Lí Vị Ương ngẩn ngơ: “Đệ không sợ?”
“Mọi chuyện là bọn họ bức nàng, vừa nói nàng độc ác lại vừa nghĩ các loại biện pháp để hại nàng, nếu nàng không đánh trả thì người chết chính là nàng. Dưới hoàn cảnh như vậy, thiếu nữ chốn khuê phòng không rành sự đời sẽ chết thật thê thảm, không bị mưa gió ăn mòn, cũng không bị bên ngoài ô nhiễm thì có nghĩa một khi ô dù che gió che mưa mất đi sẽ vĩnh viễn bị người khác ức hiếp.” Hắn nói rõ ràng từng chữ.
Lí Vị Ương ngẩn người, không nói được gì.
“Vừa rồi nàng hỏi ta có sợ nàng hay không. Ta nói cho nàng biết, ta vĩnh viễn không sợ, cho dù nàng biến thành dáng vẻ thế nào, giết người, hại người, cho dù là yêu quái ăn thịt người ta vẫn không sợ nàng.” Giọng điệu Lí Mẫn Đức lạnh như băng lại cố chấp phảng phất như ngọn gió sắc bén, nghiêm túc làm người khác không thể nghi ngờ, “Ta là người đã từng bước xuống địa ngục, cùng nàng đi một lần nữa thì có sao đâu? Vì sao phải sợ?”
Lí Vị Ương nhìn hắn, bất giác nở nụ cười, tiếng cười thật thoải mái: “Đúng vậy, vì sao ta mờ mịt chuyện này nhỉ? Có lẽ lo lắng một ngày tất cả mọi người nhìn ta với ánh mắt như vậy thì đúng là người cô đơn thật rồi.” Nhưng làm người cô đơn thì có sao, nếu nhân tâm không thể cứu người, khoan dung không thể giúp người, thì lấy sát đấu sát, lấy chiến đấu chiến chưa hẳn đã không mở được đường máu. Lí Vị Ương trầm tư, cuối cùng hạ quyết tâm.
Lí Mẫn Đức đã thức thật lâu, hiển nhiên rất mệt mỏi, hắn nghiêng đầu nằm lên tay nàng, lẩm bẩm: “Lo nghĩ không đâu.”
Lí Vị Ương cười càng kỳ quái, nhưng Lí Mẫn Đức mệt mỏi quá rồi, cuối cùng ngủ say.
Thân thể Lí Mẫn Đức bình phục rất chậm, vẫn đang chậm rãi khỏe lại, Kinh đô sau khi trải qua một loạt thanh trừ lộn xộn, mỗi người đều cảm thấy bất an thì dần dần bình thản trở lại. Mà Lí Vị Ương vẫn nằm mơ, trong giấc mơ của nàng thường xuyên xuất hiện khuôn mặt tươi cười của Lưu tiểu thư, nhìn qua có chút ngượng ngùng, tò mò, cuối cùng là cái chết đáng sợ, thật kỳ quái, nàng không sợ gì hết mà lại mơ về một người không liên quan gì đến mình.
_________________________________________
Lưu tiểu thư không có quan hệ gì với nàng, thậm chí trước khi phát sinh chuyện này còn chưa từng nói chuyện câu nào, mà nàng vẫn nhớ kỹ, nàng nghĩ, có lẽ cả đời khó quên tình cảnh lúc đó. Bởi vì quá thảm, một thiếu nữ như hoa như ngọc, nháy mắt đã biến thành thi thể, người đứng phía sau thao túng tất cả chẳng phải Ngũ Hoàng tử, mà là Tưởng gia và Thác Bạt Chân, cho nên bọn họ nhất định phải trả giá lớn.
Thân thể Lí Mẫn Đức khỏe hơn một chút thì mạnh mẽ yêu cầu cho ra ngoài, Lí Vị Ương để Triệu Nam đỡ hắn, cố ý phủ thêm áo choàng thật dày rồi mới bằng lòng để hắn ngồi trong hoa viên một lát.
“Sắp vào thu, thời tiết chuyển lạnh, nếu đệ thấy lạnh chúng ta sẽ quay về sớm hơn.” Lí Vị Ương dặn dò.
Lí Mẫn Đức nghiêng đầu, buồn bã: “Ta nằm trong phòng sắp mốc meo đến nơi rồi.”
“Mốc meo còn hơn thương thế nặng thêm!” Ở điểm này Lí Vị Ương thật kiên quyết, hoàn toàn không có ý thương lượng, “Ta hao hết tâm tư cứu đệ về không phải để cho đệ đi tìm chết.”
Đột nhiên Lí Mẫn Đức lẳng lặng nhìn nàng, đồng tử đen sâu, phảng phất như không có cảm xúc gì lại như có quá nhiều cảm xúc nên không thể nhận ra, Lí Vị Ương bị hắn nhìn mà lòng giật thót, trên mặt cười nói: “Vì sao đệ nhìn ta như vậy?”
Lí Mẫn Đức lại trầm mặc, hàng mi thật dài rủ xuống, che khuất mắt hắn: “Không có gì.”
Thiếu niên này nàng càng ngày càng không có cách nào hiểu suy nghĩ hắn, trong lòng Lí Vị Ương nghĩ thế: “Gần đây triều đình rung chuyển, ta nghĩ rất nhanh Thác Bạt Chân sẽ có hành động mới, tuy ta không biết là gì nhưng ta biết hắn thích rối ren, phản loạn, đấu tranh, bởi vì có nghĩa là cơ hội đến.” Nàng chậm rãi nói, ý định rời sự chú ý của Lí Mẫn Đức với mình, nàng không thích cảm giác không thể nắm bắt.
“Cho nên, nhanh khỏe lên đi…” Nàng đột nhiên đưa tay vỗ lên tay hắn, “Ta thật cần đệ.”
Trong mắt Lí Mẫn Đức rõ ràng có chút giật mình.
Lí Vị Ương nhẹ giọng: “Trước đây giữa chúng ta phát sinh chút tranh chấp, nhưng hiện tại đã qua rồi đúng không? Đệ sẽ luôn bên cạnh ta, ta cũng sẽ là người thân trung thành nhất của đệ, điều này sẽ không thay đổi, có phải không?”
Lí Mẫn Đức quay mặt đi, khuôn mặt tuấn mỹ kia giấu dưới bóng râm, làm nàng không nhìn rõ vẻ mặt hắn.
Hắn không nói gì nhưng theo trực giác Lí Vị Ương thấy hắn có chút tức giận, nàng thấp giọng nói: “Ta không muốn mất đệ, cho nên đừng tức giận.”
Lúc này Lí Mẫn Đức mới quay lại nhìn nàng, lộ ra biểu cảm tủi thân, hô hấp rõ ràng nhanh hơn.
“Ta không sợ chết, cũng không sợ giết người, mà ta sẽ cảm thấy cô đơn, cảm thấy tất cả mọi người trên đời này đều sợ ta, ta không muốn biến thành người như Thác Bạt Chân, cho nên đệ hãy ở lại bên cạnh ta, nhắc nhở ta rằng ta vẫn còn sống…” Nói tới đây Lí Vị Ương ngóng nhìn hắn, “Cho nên vĩnh viễn đừng giận ta.”
Lí Mẫn Đức nhìn nàng thật lâu, cuối cùng không có cách nào nói với nàng nửa chữ không, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Lí Vị Ương nhìn hắn chằm chằm, bất giác nở nụ cười: “Đệ xem, đệ lớn hơn ta nhưng đôi khi ta còn phải dỗ đệ, có phải giống tiểu hài tử không?”
Lí Mẫn Đức lập tức rút tay từ trong tay nàng, sau đó nhíu mày, trừng mắt với nàng.
Lí Vị Ương ánh mắt lưu chuyển: “Vừa nói xong, không được tức giận!”
Lí Mẫn Đức giận, dáng vẻ nghiêm trang: “Về sau nàng phải nhớ kỹ những lời này, những lời nàng đã từng nói.”
Vị Ương nhíu mày nhìn hắn, hắn lại nói rõ ràng từng chữ một: “Là nàng nói, nàng cần ta, muốn ta luôn ở cạnh nàng, không phải ta yêu cầu nàng, là nàng tự mình đề xuất.”
Có chỗ khác nhau sao? Lí Vị Ương suy nghĩ, khó hiểu.
|
Thấy nàng ngầm đồng ý, hắn nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, ánh mắt thâm sâu, cười rộ lên thành hình trăng non, đặc biệt ấm áp vô hại, phảng phất trên hàng mi cũng nhiễm ý cười, giống như sự đồng ý của Lí Vị Ương là phần thưởng lớn nhất đối với hắn.
Hai người bọn họ nói chuyện trong đình hóng mát, từ rất xa rơi vào trong mắt một người, bất giác càng cảm thấy trống vắng.
“Phu nhân, bên ngoài gió lớn, vẫn nên trở về đi.” Nha đầu nhìn thoáng qua phu nhân, nhỏ giọng nhắc nhở.
Tưởng Nguyệt Lan chợt lấy lại tỉnh táo, mặt không biểu cảm mà tái nhợt, nha đầu phát hoảng: “Phu nhân —— “
“Không sao, ta chỉ hơi đau đầu.” Tưởng Nguyệt Lan không nhìn cảnh tượng bên kia nữa, bước nhanh qua hành lang, trở về viện của mình, hai nha đầu theo sau liếc nhìn nhau, đành nhanh chân đuổi kịp.
Tưởng Nguyệt Lan về đến phòng, đột nhiên đi tới trước gương, hai mắt trừng lớn nhìn vào.
A La liếc mắt với Vinh ma ma, đều thấy kỳ quái. Không biết vì sao phu nhân luôn hòa ái hướng nội gần đây hình như vô cùng sốt ruột, nôn nóng, có chút thất thường.
Tưởng Nguyệt Lan nhìn người trong gương, người này… là nàng thật sao?
Nữ nhân trong gương, nhìn qua rất trẻ tuổi, chỉ đôi mươi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhưng nhìn kỹ lại, đuôi mày khóe mắt đều lộ ra sự mỏi mệt, già cỗi không nói nên lời. Không, đây rõ ràng không phải vẻ ngoài của nàng! Đôi mắt xinh đẹp của nàng đâu? Nụ cười dịu dàng đâu? Sự tự tin mỹ mãn đâu? Đều đi đâu?! Đi đâu hết rồi!
Tưởng Nguyệt Lan nhìn gương đồng, từ bên trái sang má phải, từ đôi mắt đến cằm, bỗng dưng tức giận: “A La, lấy son ra đây cho ta!”
______________________________________________
A La nơm nớp lo sợ lấy son, dè dặt cẩn thận tô cho Tưởng Nguyệt Lan, Tưởng Nguyệt Lan tô son xong, hiển nhiên rất bất mãn với trâm cài đầu kiểu dáng cổ xưa trên tóc: “Ta già như vậy hả? Đổi trâm cài Hồng ngọc kia đi.”
A La phát hoảng, vội vàng lấy cây trâm Tưởng Nguyệt Lan chỉ trong hộp trang điểm. Cây trâm Hồng ngọc này là một đóa mẫu đơn rất sống động, dùng lá vàng đánh mỏng thành đóa hoa, nụ hoa khảm Hồng ngọc, cài lên đầu quả nhiên đẹp đẽ lóa mắt, xinh đẹp hơn rất nhiều.
Vinh ma ma nhíu mày, thật ra phu nhân nhà mình tuổi còn trẻ, trên mặt không tìm thấy dấu vết già đi, nhưng thường ngày đoan trang cao quý, luôn trang điểm thật trang trọng, trang sức đều chọn hình dáng kiểu cách, sao hôm nay đột nhiên thay đổi? Bà lo âu nhìn Tưởng Nguyệt Lan đang ngồi trước bàn chỉ lo tô vẽ dung nhan. Cho dù trang điểm đẹp như thiên tiên thì để cho ai xem? Lão gia sao? Lão gia luôn thưởng thức xinh đẹp vừa phải, không thích phu nhân trang điểm quá xinh đẹp mà ——
“A La, ta già rồi sao?” Tưởng Nguyệt Lan tiếp tục nhìn chằm chằm bản thân trong gương, giọng điệu bình tĩnh hỏi, nhưng cẩn thận nghe sẽ phát hiện bên trong hàm chứa khí lạnh âm hàn.
“Phu nhân trẻ tuổi lại xinh đẹp, không liên quan gì đến già hết.” A La nhanh chóng trả lời.
“Thật không.” Tưởng Nguyệt Lan nghe xong tiếp tục soi gương vẽ mày.
“Phu nhân làm sao vậy?” Vinh ma ma hỏi.
Tưởng Nguyệt Lan cẩn thận nhìn khuôn mặt mình trong gương, phảng phất như muốn tìm ra nếp nhăn, đến khi phát hiện không tìm thấy gì cả mới đột nhiên thở phào một hơn.
Không, tuy mình trẻ tuổi mỹ mạo nhưng từ lúc nàng gả cho Lí Tiêu Nhiên mọi chuyện kết thúc rồi.
Thiếu niên tuấn mỹ trong giấc mộng, tình sâu như hồ điệp trong mơ ước, nùng tình mật ý trong tưởng tượng, tất cả kết thúc rồi.
Nàng phải yêu chiều chăm sóc, làm nũng si mê một lão nam nhân bằng tuổi phụ thân mình, còn phải kiềm chế mong muốn của mình, hiền thục đoan trang y như phu nhân trung niên. Mà nàng rõ ràng không phải nữ nhân trung niên, vì sao cứ phải trang điểm như người già, nói những lời không tương xứng với tuổi tác, làm những việc người già mới làm! Rõ ràng mấy nàng dâu gả cho nam tử trẻ tuổi đều xinh đẹp động lòng người, dịu dàng hồn nhiên, vì sao trong mắt nàng lại chỉ có lõi đời và lạnh lùng, dựa vào cái gì?!
Mình xinh đẹp như thế, đó là trời cao ban ân, nhưng vì sao nàng không thể giống người đó, sống cuộc sống tùy ý tự tại. Trong gương đồ mơ hồ xuất hiện dáng vẻ đôi nam nữ thanh niên dịu dàng nhìn nhau, Tưởng Nguyệt Lan hai tay nắm chặt lấy hộp son. Lí Vị Ương, Lí Mẫn Đức, ta sống khổ sở, vì sao các ngươi có thể vui vẻ cười với nhau như vậy?
Lí Tiêu Nhiên nhẹ chân đi tới, không nói lời nào đứng sau lưng nhìn Tưởng Nguyệt Lan trong gương đồng, Vinh ma ma định lên tiếng nhắc nhở thì Lí Tiêu Nhiên lại phất tay.
Tưởng Nguyệt Lan đang nhìn gương cảm thán thì đột nhiên thấy trong gương xuất hiện khuôn mặt nho nhã, hiển nhiên là nam nhân trung niên. Nàng giật mình, cố gắng nở nụ cười, lập tức đứng lên: “Lão gia? Sao ngài đến đây?”
Đôi cha con này sao toàn có thói quen đứng sau lưng dọa người! Lúc Tưởng Nguyệt Lan nói chuyện trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý tưởng lớn mật, nếu không có Lí Vị Ương, nếu không có Lí Vị Ương…
Đúng vậy, nếu không có nàng ta, mọi thứ sẽ khác đi ——
—— Lời tác giả ——
Ta là Tiểu Tần nhắn lại trong kho —— có phải mọi người đang cảm thấy tâm tình Tưởng Nguyệt Lan không thể hiểu nổi, ta lại cảm thấy thật bình thường, không phải bùng nổ trong trầm mặc, mà là biến thái ngay trong trầm mặc ()
|
Chương 130: Chỉ vì tư lợi Vào thu trời dần lạnh hơn, Bạch Chỉ biết Lí Vị Ương trời sinh sợ lạnh, vội phân phó người đặt thêm lò sưởi trong phòng.
Ban đêm, ánh trăng xuyên qua cửa sổ giấy mỏng manh, nhàn nhạt chiếu lên bình phong vẽ tranh sơn thủy, lò sưởi cùng lư hương chạm rỗng tôn lẫn nhau, toàn bộ căn phòng trở nên ấm áp cùng yên tĩnh hợp lòng người.
Lí Vị Ương nằm lên gối mềm cẩm tú, híp mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, miệng chậm rãi nói: “Thác Bạt Ngọc sắp trở về…”
Hiện tại nàng rất mong Thác Bạt Ngọc trở về, hy vọng Tưởng gia sẽ thích phần đại lễ nàng tặng.
Thời gian gần đây, địa vị của Lí Tiêu Nhiên trong mắt Hoàng đế càng ngày càng cao, các đại thần trong triều đều mẫn cảm, khi bọn họ phát hiện Lí Tiêu Nhiên được sủng ái, nhất là Hoàng đế không hề phong thưởng cho Tưởng gia có công cứu giá, thậm chí còn trách cứ thì càng thêm khẳng định phán đoán này, vì thế rất nhiều người vụng trộm dựa dẫm vào ông, thực lực Lí Tiêu Nhiên đang tăng cường không ngừng.
Vì thế Lí Tiêu Nhiên mang ba phần cảm kích với Lí Vị Ương, ông không ngờ nữ nhi ông cảm thấy toàn cắn loạn không có kết cấu lại làm Hoàng đế xa cách với Tưởng gia, ba ngày trước, Tưởng Lệ đã dâng sớ cầu hồi Kinh dự đại tang, chưa đến một ngày Hoàng đế hạ chỉ chuẩn tấu. Bởi vậy ít ngày nữa Tưởng Lệ sẽ phải giao binh quyền để hồi Kinh, như vậy Tưởng gia chỉ còn Tưởng Quốc công một mình chống đỡ đại cục.
Bạch Chỉ thấy Lí Vị Ương hình như không ngủ được, thấp giọng nói: “Tiểu thư đang lo nghĩ sao?”
Trong đám nha đầu Bạch Chỉ thông minh nhất, khả năng tiếp thu cũng mạnh nhất nhưng dù sao cũng chỉ là nha đầu, rất nhiều chuyện nàng không hiểu được. Lí Vị Ương cười lẩm bẩm: “Ta không lo nghĩ, mà là chờ mong. Hiện giờ không chỉ chúng ta, mà Tưởng Hoa đã bắt đầu hành động, hiện giờ sợ rằng Nam Cương bất ổn, nhưng càng như thế thì càng thú vị.”
Bạch Chỉ lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Hơn trăm năm qua, Nam Cương Đại Lịch luôn bị Hiên Viên thị ở Nghi Nam quốc quấy nhiễu, bọn họ ỷ vào người nhanh ngựa khỏe, cấu kết với một số phú thương thành thị, thường xông đến cướp bóc, mà lúc đại quân kéo đến thì bọn họ đã mất tăm mất tích, cho nên vấn đề này cho tới giờ vẫn chưa thể trừ tận gốc. Mười năm gần đây, Nghi Nam quốc có người thống trị mới, bắt đầu bận rộn kiến thiết và phát triển thành thị, thế cục tương đối ổn định, như thế Nam Cương tất nhiên không cần Tưởng Quốc công. Vậy mà ngay lúc Hoàng đế chuẩn bị đổi tướng quân thì Nam Cương bắt đầu bất ổn, không chỉ phá hoại cướp bóc mà đưa đại quân áp sát, ngươi nói xem, là vì Nghi Nam quốc cố tình gây sự hay có duyên cớ khác?”
Bạch Chỉ lắp bắp kinh hãi: “Ý tiểu thư là?”
Lí Vị Ương chớp mắt, nhẹ giọng: “Ta không có ý gì hết, ta chỉ cảm thấy Hoàng đế phái Thác Bạt Ngọc đến đó chưa hẳn không dụng tâm thử Tưởng Quốc công, nhưng nếu Thác Bạt Ngọc xử trí không tốt ngược lại sẽ bị vu cáo là mối họa dao động quân tâm, ta tin Tưởng Hoa nhất định sớm chuẩn bị đầy đủ, thiết lập cạm bẫy chờ Thác Bạt Ngọc chui vào, nhưng rốt cuộc ai rơi xuống bẫy thì chưa chắc…” Giọng nói của nàng càng lúc càng nhẹ đi, cuối cùng hình như đã ngủ.
Bạch Chỉ nhìn thoáng qua gương mặt trầm tĩnh khi ngủ của Lí Vị Ương, khẽ cười, đắp lại chăn cho tiểu thư rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Thác Bạt Ngọc quả thật về triều, hơn nữa vừa trở về đã lập tức tiến cung, dâng tấu buộc tội Tưởng Quốc công “Giữ binh làm riêng, sợ chiến thả giặc”.
Thái tử chấn động, hắn vốn tưởng nhìn qua cả triều ngoại trừ Tưởng Quốc công thì không tìm được tướng lĩnh thích hợp thống trị đại cục Nam Cương, bởi vậy hắn đưa ra kết luận —— trước khi bình định chiến loạn Nam Cương, Tưởng Quốc công sẽ an toàn, mà hắn không ngờ, Thác Bạt Ngọc vừa trở về đã lập tức dâng tấu.
|
Nhưng người khiếp sợ nhất là Tưởng Hoa, dựa theo sự bố trí của hắn, Thác Bạt Ngọc phải chết ở Nam Cương mang tội danh mưu phản, Thác Bạt Ngọc chẳng những bình an trở về còn thần thái sáng láng, hành động làm mọi người kinh ngạc.
Thái tử vội vàng dẫn đám người Tưởng Húc, Tưởng Hoa tiến cung, định nói đỡ cho Tưởng Quốc công, nhưng bọn họ chưa kịp mở miệng Hoàng đế đã giận tím mặt: “Nhìn cho kỹ mấy tấu chương này đi!”
Tưởng Húc ngẩng đầu lên thấy bốn tiểu thái giám nâng rương gỗ màu đồng tiến vào, vừa hay dừng dưới chân Tưởng Húc, rầm một tiếng làm người nghe bất giác phát run. Rương đầy ắp tấu chương, Tưởng Húc run sợ nhìn Tưởng Hoa, đối phương lại khẽ lắc đầu với ông, ý bảo đừng kinh hoảng, trước trấn định rồi nghĩ.
Hoàng đế tiện tay cầm một quyển tấu chương, ném về phía Tưởng Húc, tấu chương cạch một tiếng vang dội, Tưởng Húc vội vàng quỳ rạp xuống, Hoàng đế lạnh lùng nói: “Khảo tướng Chu Vật Thiên tố cáo Tưởng Minh Viễn để lộ quân cơ!”
Không đợi Tưởng Húc biện giải, Hoàng đế lại cầm một quyển lớn giọng: “Binh bộ thị lang Hoắc Hưng tố cáo Tưởng Minh Viễn giữ lại quân phí!” Tưởng Húc lại kinh hãi, Hoàng đế không cho hắn thời gian suy nghĩ, đọc bảy tám quyển liên tiếp, tất cả đều là tấu chương vạch tội Tưởng Minh Viễn. Mỗi quyển tấu chương cứng rắn đập lên người Tưởng gia đều đau vô cùng, Tưởng Húc cả người phát run, còn Tưởng Hoa đang cố kìm nén phẫn hận, hắn liều mạng cúi người khắc chế cơn giận trong lòng, không dám để Hoàng đế nhận ra suy nghĩ của mình, cho dù Hoàng đế đọc nhiều như vậy mà tấu chương trong rương vẫn đầy ắp, có thể thấy biết bao nhiêu người dâng tấu buộc tội!
Nhưng mà —— vì sao? Vì sao lại phát sinh chuyện như vậy! Những người này phần đông là bộ hạ cũ của Tưởng gia, vì sao bọn họ quay đầu cắn Tưởng gia? Làm sao có thể? Trên đời có chuyện kỳ quái như vậy sao?! Thậm chí trước đó một tiếng động cũng không có!
Hoàng đế gằn từng chữ: “Giữ binh làm riêng, lãng phí quân tư, ăn hối lộ trái luật, tránh địch sợ chiến? Thiên hạ có thần tử như vậy sao?” Nói đến đây guọng nói Hoàng đế trở nên bén nhọn vô cùng.
_______________________
Trán Tưởng Hoa đổ mồ hôi lạnh, hắn rốt cuộc hiểu ra Thác Bạt Ngọc đã làm gì, mật thám truyền tin tức là Thác Bạt Ngọc không đi thị sát, cả ngày chỉ du sơn ngoạn thủy, vui chơi thoải mái, hóa ra mình bị biểu hiện giả tạo của Thác Bạt Ngọc lừa gạt, hắn căn bản đi thu mua nhân tâm!
Lúc này Tưởng Hoa tỉnh táo lại, Thác Bạt Ngọc sớm chia binh thành hai đường để xuất phát, một bên hắn mang theo phần lớn người ngựa chậm rãi đi từ Kinh đô, một bên lại mời tiêu cục áp giải trăm rương vàng bạc châu báu bí mật đến Nam Cương trước, Lí Vị Ương bảo Thác Bạt Ngọc an bày nhân thủ thu mua nhân tâm, phàm là người nguyện ý phản chiến thì cho bọn họ tài phú khó có thể tưởng tượng, không đồng ý hoặc giả vờ đồng ý đầu quân thì giết chết, chết đuối cũng được, ngã ngựa chết cũng chẳng sao, chỉ cần không chịu dâng tấu sớ thì lặng lẽ trừ khử, vì sợ bọn họ để lộ tin tức. Đương nhiên, để phòng ngừa Tưởng gia biết, trước đó khi lựa chọn quan viên Lí Vị Ương dựa vào trí nhớ kiếp trước cùng tin tức Thác Bạt Ngọc thu thập từ Nam Cương, phân biệt từng người cho Thác Bạt Ngọc, người nào thích tiền tài, ham hưởng thụ, người nào chết vẫn trung thành, không thể không trừ bỏ —— cho nên, người kiên quyết không chịu đầu quân mà bị ám sát chỉ có một người, cũng vì thế mới không kinh động người Tưởng gia. Nhưng mà, thực ra Lí Vị Ương đã suy nghĩ nhiều rồi, Tưởng Hải chết đi, hành động cứu giá của Tưởng Húc lại bị thế nhân lên án, Tưởng gia vô cùng gian nan, căn bản không thể chu toàn mọi mặt.
Trên điểm này, Lí Vị Ương sẽ không nhân từ nương tay, nàng biết đây là cơ hội tốt nhất, bỏ qua sẽ khó kiếm lại, mà Thác Bạt Ngọc đã từng do dự, cuối cùng vẫn đồng ý, vì dù hắn không động thủ thì đến địa giới Nam Cương người Tưởng gia cũng khó để cho hắn bình an trở về. Nếu không chuẩn bị đầy đủ hắn đã sớm chết nơi đó. Hiện tại đứng trên đại điện, giọng nói hắn lạnh lùng: “Tưởng tướng quân còn lời gì muốn nói?”
Tưởng Húc giận tím mặt, cho dù hắn tu dưỡng tốt cũng không thể trơ mắt nhìn phụ thân mình bị Hoàng đế nghi ngờ cùng chỉ trích, hơn nữa là vu cáo, rõ ràng đã sớm có âm mưu!
Tưởng Hoa giữ chặt tay áo phụ thân, trong lòng thở dài một tiếng. Lí Vị Ương ơi Lí Vị Ương, ngươi thật là độc ác! Hắn nằm trên giường tròn hai tháng mới dậy được, hiện tại rốt cuộc hiểu ra, lúc đó vì sao Lí Vị Ương cố ý chọc giận hắn, bởi vì hắn tâm cao khí ngạo, không chấp nhận được thất bại, dễ bị ngã xuống, một khi hắn ngã xuống thì không rảnh bận tâm kế hoạch ở Nam Cương, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào một mình Tưởng Quốc công, như vậy mới dễ dàng để Thác Bạt Ngọc lọt vào chỗ trống, không ngờ nàng ta đã chuẩn bị ngay từ lúc đó, hắn thấp giọng nói: “Phụ thân, không thể tức giận —— “
Cũng nhờ Tưởng Hoa đứng bên cạnh nhắc nhở Tưởng Húc mới bừng tỉnh từ trong sương mù, ông ngẩng đầu lên, nước mắt chảy ra, liều mạng cầu xin: “Bệ hạ, thần phụ tuyệt đối không làm việc này, tất cả là vu cáo”
“Vậy để hắn về Kinh giải thích đi!” Hoàng đế lạnh lùng thốt.
Thái tử vừa nghe sắc mặt lập tức biến đổi: “Phụ hoàng, người ngẫm lại xem, thế cục Nam Cương hiện tại vạn lần không thể thiếu Tưởng Quốc công! Vạn nhất Nghi Nam quốc có hành động chẳng phải không ai có thể ngăn cản —— “
Giọng nói Hoàng đế vẫn lạnh băng như trước: “Ý ngươi là không có Tưởng Minh Viễn giang sơn của trẫm sẽ đổ!”
Thái tử kinh hoảng: “Phụ hoàng, nhi thần không có ý này! Phụ hoàng minh giám!”
“Nếu như hắn thật sự trung thành tận tâm, cớ gì Nghi Nam quốc quấy nhiễu hai tháng vẫn án binh bất động? Tùy ý để Nghi Nam đốt nhà cướp của mấy thành thị ở Nam Cương ta? Trẫm muốn biết hắn làm cái gì ở đấy!”
Tưởng Húc lập tức nói: “Thần phụ đã sớm an bày, ít ngày nữa sẽ tiến hành một trận đại chiến với Nghi Nam ——” kế hoạch ban đầu của Tưởng Hoa là như thế, phái người bí mật đạt được hiệp nghị với Nghi Nam, dung túng bọn họ đốt nhà cướp của ba tháng, sau đó Tưởng Quốc công sẽ tiến hành một lần đại chiến dịch, Nghi Nam ra vẻ chạy toán loạn, để Hoàng đế cho rằng toàn bộ là công lao của Tưởng Quốc công. Dù sao phải để Hoàng đế ý thức được hậu quả thảm thiết sau khi bị cướp bóc, nhìn thấy dân chúng chết vô số thì người mới hiểu ra tầm quan trọng của Tưởng Quốc công. Đến lúc đó nói Tưởng Quốc công cần thời gian để chuẩn bị chiến tranh thì sẽ không bị chỉ trích quá nhiều.
Dung túng Nghi Nam giết hại dân chúng bình dân, hành động tàn nhẫn như vậy Tưởng Hoa cũng có thể làm ra, hắn đã không phải là mưu thần tận trung vì nước, hiện tại hắn chỉ khẩn cấp muốn giành thắng lợi.
“Khi nào thì hắn hành động?! Vì sao không cho trẫm biết?” Hoàng đế nổi giận, “Mỗi tháng hai lần dâng tấu sớ quân cơ, hắn đều nói mấy lời vô nghĩa! Không có nửa chữ đề cập đến kế hoạch!”
Tưởng Húc vội vàng dập đầu: “Vi thần có thể lấy tính mạng cả nhà đảm bảo, Tưởng gia tuyệt đối không hai lòng.” Chỉ cần chờ Tưởng Quốc công bình định chiến loạn, đến lúc đó hạch tội tất nhiên không có tác dụng gì.
|
Thác Bạt Ngọc thản nhiên nói: “Tưởng Quốc công giữ binh làm của riêng sớm là chuyện ai ai cũng biết, thế cho nên dân gian mới có câu ‘Bắc Hoàng đế, nam Tưởng công’, thiên hạ này ông ta muốn chia đều với phụ hoàng sao!”
Câu nói này là Lí Vị Ương dặn dò hắn nói tại thời khắc mấu chốt, quả nhiên Hoàng đế giận tím mặt: “Soạn chỉ! Lập tức tróc nã Tưởng Minh Viễn về Kinh tra hỏi! Khâm thử.”
“Phụ hoàng!” Thái tử vội vàng quỳ rạp xuống, tới gần Hoàng đế: “Phụ hoàng, cầu người cho Tưởng Quốc công một cơ hội! Đừng oan uổng trung lương!”
Hoàng đế âm trầm nghiêm mặt nói với Thái tử: “Cơ hội? Đã muốn chia đều thiên hạ với trẫm, trẫm còn cho hắn cơ hội cái gì!”
Tưởng Hoa vội vàng dập đầu: “Bệ hạ, xin cho vi thần nói đôi câu!” Hắn chức quan thấp kém, nếu không nhờ Thái tử đưa vào thì ngay cả gặp mặt vua cũng không có cơ hội, càng không có tư cách nói chuyện trước mặt Hoàng đế, nhưng lúc này phải bất chấp tất cả! “Bệ hạ, Tưởng Quốc công đương nhiên có thể về Kinh giải thích, nhưng chuyện lần này chưa hẳn không phải là bẫy của Nghi Nam, lâm trận đổi tướng là tối kỵ trong quân! Cầu xin ngài cho Tưởng gia một cơ hội, để tổ phụ của thần lập công chuộc tội!”
Thác Bạt Ngọc nhíu mày, hắn đang do dự, những lời Lí Vị Ương bảo hắn nói hắn đã nói một nửa, còn một nửa hắn đang suy nghĩ có nên nói ra hay không, lúc đó nàng bảo, đến lúc nguy cấp, chỉ cần nhắc nhở Hoàng đế Tưởng Minh Viễn năm đó là thầy giáo của Đồng Hinh Thái tử. Đương nhiên Đồng Hinh Thái tử từng có mười bốn vị sư phó, không chỉ một mình Tưởng Minh Viễn, nhưng đối với Hoàng đế đang trong cơn thịnh nộ thì tuyệt đối là nhắc nhở người, Tưởng Minh Viễn sớm có lòng bất mãn chuyện người đoạt vị ——
Nhưng Thác Bạt Ngọc không đành lòng, nếu hắn nhắc tới chuyện này Hoàng đế nhất định nổi giận, nhất định sẽ tiến hành tẩy trừ toàn triều, lôi ra tất cả những người từng trợ giúp Đồng Hinh Thái tử, đến lúc đó lại là một trận gió tanh mưa máu, loại chuyện này đã phát sinh bốn lần từ lúc Hoàng đế tại vị, mỗi lần đều chết mấy nghìn người, kết cục vô cùng tàn khốc dã man. Cho dù ban đầu Tưởng gia không trợ giúp Đồng Hinh Thái tử, mà Hoàng đế tuyệt đối không tin, ngược lại sẽ giận chó đánh mèo, thậm chí động sát tâm! Bởi vì trong mắt người, Đồng Hinh Thái tử chính là vảy ngược.
_________________________________________
Trong những thế gia từng ủng hộ Đồng Hinh Thái tử không ít người hiện giờ là bè phái của Thác Bạt Ngọc, nếu Hoàng đế giận cá chém thớt bọn họ thì nên làm gì bây giờ? Ý của Lí Vị Ương rõ ràng là muốn hắn hy sinh những người đó để đẩy Tưởng Quốc công vào chỗ chết… Việc tới trước mắt hắn mới phát hiện mình không quyết tâm được như vậy.
Cơ hội chỉ trong thoáng chốc, ngay trong khoảnh khắc Thác Bạt Ngọc do dự, Tưởng Hoa đã nói ra mười mấy lý do không nên triệu hồi Tưởng Minh Viễn, ngay cả Thái tử cũng liên tục dập đầu không ngừng, cầu xin thay Tưởng Quốc công.
Hoàng đế dừng một lát, ánh mắt đảo qua chỗ Thác Bạt Ngọc, thấy hắn vẫn đang sững sờ thì chậm rãi nói: “Lệnh Phó tướng quân tạm thời tiếp nhận chức vụ của Tưởng Minh Viễn, để hắn về Kinh giải thích đi.”
Không phải bị áp giải, mà là tự mình về Kinh giải thích, Hoàng đế đã nhượng bộ đến cực hạn, nếu thật sự bắt Tưởng Minh Viễn thì sẽ có bạo động trong quân, đến lúc đó sẽ diễn tiến theo kịch bản của Lí Vị Ương, nhưng hiện tại mọi việc tốt hơn kết cục tệ nhất không biết bao nhiêu lần. Chỉ về Kinh nhận điều tra, chỉ như thế mà thôi ——
Thác Bạt Ngọc đột nhiên kinh hoảng, ý thức được mọi nỗ lực của mình trong chốc lát đã suy giảm lớn, sắc mặt hơi trắng bệch, lại không nói thêm gì, sau khi người Tưởng gia rời đi thì lui xuống.
Trong cung, Thác Bạt Ngọc từ đại điện đi ra, tới bái kiến mẫu phi của mình, Trương Đức phi.
Trương Đức phi ở tại Di Nhiên cung, tọa lạc gần hồ Bích Ba, thanh u tĩnh lặng, hồ xanh biếc, đúng là nơi phong cảnh tú lệ nhất. Từ lần trước bị chấn kinh, Trương Đức phi luôn ốm đau nằm giường, sau một mùa hè mới bắt đầu khanh phục, Thác Bạt Ngọc vừa vào viện đã thấy Trương Đức phi ngồi dưới tàng cây tự mình chơi cờ, các nữ quan đứng bên cạnh.
Nhìn thấy Thác Bạt Ngọc đến, Trương Đức phi cười rộ: “Đã trở về?”
“Dạ, con đến thỉnh an mẫu phi.” Thác Bạt Ngọc hành lễ, Trương Đức phi lập tức đưa tay đỡ hắn.
Thác Bạt Ngọc nhìn thoáng qua bàn cờ quân trắng bị phần đông quân đen bao vây, khẽ cười: “Mẫu phi thật có hứng trí, nếu muốn chơi cờ sao không tìm người khác chơi cùng?” Trương Đức phi cười, liếc mắt nhìn con trai có chút thâm ý, thản nhiên nói: “Hiện giờ người trong cung đều chạy đến chỗ Liên phi, bệ hạ đã mấy tháng không tới cửa, huống chi là những người khác?”
Thác Bạt Ngọc nhìn thoáng qua mẫu thân, đôi mắt trên hai gò má hồng nhuận của Đức phi đang theo dõi hắn, mang theo ý thử. Hắn cười khổ: “Không giấu gạt được mẫu phi.” Trương Đức phi thở dài: “Chu Đại Thọ là con đưa vào cung, còn tặng cho mẫu phi một đối thủ, thôi bỏ đi, chỉ cần có lợi với con thì chút sủng ái này có là gì đâu?” Nói xong cẩn thận nhìn qua bàn cờ, như lơ đãng hỏi: “Nghe nói con không muốn lấy chính phi, còn bác bỏ lời cậu con?”
“Không sai.” Thác Bạt Ngọc sắc mặt lạnh nhạt, dường như đã sớm đoán được mẫu phi sẽ hỏi câu này.
“Vì sao?” Trương Đức phi quay đầu liếc nhìn hắn, trong mắt có ý lạnh. Thác Bạt Ngọc thầm than, chung quy phải đến vẫn đến: “Hiện giờ triều đình đang rối loạn, chuyện lập phi tạm hoãn vài năm đã.”
Trương Đức phi nhướng mày, “Còn vài năm? Con đã lớn bao nhiêu rồi, đến nay còn chưa có con nối dòng! Con làm cái gì thế hả?! Đến giờ còn nói tạm hoãn gì nữa!” “Tam ca cũng chưa lấy —— “
“Hắn khác! Hắn không có thân phận cao quý cũng không có mẫu thân nâng đỡ, cao không được thấp không phải, con giống hắn sao?” Trương Đức phi quát lớn.
Thật ra hai năm trước Thác Bạt Chân đã đính hôn, Hoàng đế tự mình tứ hôn, là trưởng nữ của Ứng Quốc công, nhưng vị tiểu thư này chưa cưới về đã hương tiêu ngọc vẫn, Thác Bạt Chân “thương tâm” quá mức, hôn sự kéo dài hết năm này đến năm khác. Chỉ có Thác Bạt Ngọc hiểu, dòng dõi như Ứng Quốc công, nếu không phải Hoàng đế tứ hôn Thác Bạt Chân sẽ không xem vào mắt, vị tiểu thư Ứng gia vốn khỏe mạnh, đang êm đẹp sao đột nhiên bệnh nặng chết đi, thật sự làm người khác nghi ngờ. Nhưng lời này có nói với Trương Đức phi cũng chẳng có tác dụng gì.
Hai năm nay, các mưu thần cũng khuyên hắn sớm lập Chính phi, lời của bọn họ hắn có thể bác bỏ, nhưng người đối diện là mẫu thân hắn, cho dù trong lòng không tình nguyện cũng phải thành thật đứng đó nghe dạy dỗ. Đương nhiên nghe là một chuyện có làm hay không lại là chuyện khác. Hắn tuyệt đối không lấy người khác! “Con còn nhớ nhung Lí Vị Ương kia?” Trương Đức phi mặt không biểu tình gì. Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Thác Bạt Ngọc hiện lên một tia đỏ ứng, mất tự nhiên ho một tiếng, lại chậm rãi thốt ra một câu như sét đánh: “Con đã nói rồi, nếu mẫu phi không đồng ý để con lấy nàng, chung thân con sẽ không lấy Chính phi!”
Đây không phải là câu trần thuật mà là câu khẳng định. Sắc mặt nhàn nhạt của Trương Đức phi cuối cùng đã biến đổi, tức giận: “Con thật sự bị hồ ly mê hoặc tâm hồn rồi sao?!”
|