Thứ Nữ Hữu Độc: Cẩm Tú Vị Ương
|
|
Trần Băng Băng một chữ cũng không nói ra được, nàng chậm rãi ngồi xuống ghế, ánh mắt tuyệt vọng, lẩm bẩm nói: "Ta nên làm gì bây giờ, ta phải làm sao bây giờ?" Phúc Nhi vội vàng đỡ nàng, buông ánh mắt phẫn hận nhìn Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương không liếc nhìn nàng lấy một cái, xoay người nói với Nạp Lan Tuyết: "Nạp Lan cô nương, ta đưa cô nương ra ngoài."
Nạp Lan Tuyết liếc mắt nhìn Trần Băng Băng, gật đầu, lập tức cùng Lí Vị Ương bước xuống bậc thềm, Lí Vị Ương tự mình đưa Nạp Lan Tuyết đến chỗ xe ngựa. Nạp Lan Tuyết nói: "Quách tiểu thư, tiểu thư đưa đến đây thôi, ta tự trở về được."
Lí Vị Ương trong lòng vừa động, chung quy hạ quyết tâm,nói: "Căn bản ta cũng không muốn nói chuyện này với cô nương, nhưng hiện thời xem ra, hai người cũng nên có kết thúc."
Nạp Lan Tuyết tim đập nhanh hơn, lập tức ánh mắt xuất hiện một tia khác thường: "Tiểu thư nói những lời này là có ý gì?"
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Chuyện của nhị ca, cô nương đã nghe rồi chứ."
Chuyện này sớm đã gây mưa to gió lớn trong triều, Nạp Lan Tuyết không phải kẻ điếc, cũng không là người mù, đương nhiên là biết, nàng lập tức nói: "Ta biết."
"Ta đưa cô nương đi gặp nhị ca." Lí Vị Ương đạp lên ghế nhỏ bước lên xe ngựa, ngữ khí bình tĩnh như là đang đi du xuân.
Đến một khu dân cư vô cùng tầm thường, một nam tử một mình ngồi trong phòng, đầy bàn món ngon hắn chưa một lần đụng đũa, ánh mắt không còn nhiệt khí, trở nên lạnh lẽo băng hàn, hắn chợt cảnh giác, rất nhanh liền đứng lên, hướng ra ngoài cửa phòng, hỏi: "Ai?"
"Nhị ca, là muội." Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, sau đó đẩy cửa bước vào, Quách Diễn nhìn thấy nàng phong trần mệt mỏi, trên mặt còn mang theo mỉm cười, không khỏi ngẩn ra.
Lí Vị Ương thần sắc vẫn như thường, nói: "Nhị ca, hôm nay có một vị khách đến thăm. Hai người nói ngắn gọn. Muội rất nhanh sẽ đưa nàng rời đi." Nói xong nàng bước sang một bước, người phía sau hiện ra, không phải Nạp Lan Tuyết thì là ai đây? Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời ngây ngẩn cả người. Lí Vị Ương bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại cho bọn họ nói chuyện.
Quách Diễn nhìn Nạp Lan Tuyết, không biết nói cái gì cho phải, Nạp Lan Tuyết cũng đã hết kinh ngạc, cười nhẹ nói: "Thật không ngờ ta cả đời này còn có thể nhìn thấy Quách nhị công tử." Những lời này đã là châm chọc nói không nên lời.
Quách Diễn nhìn Nạp Lan Tuyết, ánh mắt xuất hiện sự đau đớn, thật lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng, nói: "Ta cũng cho rằng cả đời này sẽ không còn được gặp lại nàng."
Nạp Lan Tuyết thoáng nhìn một bàn đầy thức ăn, còn nguyên chén bát cùng đôi đũa, trong lòng đau thương, nam tử trước mắt này vẫn giống như trước đây, phong thần tuấn mỹ, chẳng qua vẻ mặt hắn hiện tại vô cùng tiều tụy. Nàng nhìn đối phương, chung quy nhịn không được, nói: "Chuyện xảy ra lần này công tử có thể bình an vượt qua sao?"
Quách Diễn không muốn nàng lo lắng, một mực chắc chắn: "Ta tin tưởng không có vấn đề."
Nạp Lan Tuyết mỉm cười, nói: "Ta thấy yên tâm rồi, nhìn thấy công tử bình an, cũng tốt lắm rồi, ta phải đi thôi." Nói xong nàng xoay người bước ra phía cửa, Quách Diễn cũng không giữ nàng lại, hắn chậm rãi đi tới bên bàn, vất vả ngồi xuống, chỉ cảm thấy một trận đau đớn phía bụng bên trái, không khỏi vươn tay chạm đến vết thương, lúc hắn trốn chạy, bị người chém một đao vào bụng bên trái, nếu không phải vết chém không sâu, hắn đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi, lúc này hắn chỉ mới chạm nhẹ vào, đầu ngón tay đã nhiễm đầy máu, nhưng thần sắc hắn rất khác lạ, phảng phất như không phái máu chảy ra từ thân thể hắn vậy.
Đau đớn như thế, có chống cự cũng không được.
Nạp Lan Tuyết đi đến bậc cửa, đột nhiên xoay người lại, nhìn hắn nói: "Công tử đang bị thương?"
Quách Diễn cố gắng chịu đựng cơn đau, thần sắc lạnh nhạt, nói: "Ta không sao." Sau đó nhướng mày, nói tiếp: "Nàng đi nhanh đi."
Nạp Lan Tuyết nhìn thấy quần áo màu xanh của đối phương đã loang lổ vết máu chảy ra từ vết thương, mà nam tử dáng người cao ngất này chống cự không được, toàn thân run rẩy. Nàng nhanh chóng trở lại, nói với hắn: "Ta sẽ trị liệu cho công tử."
Quách Diễn lại một tay đẩy nàng ra, nói: "Không, việc này cùng nàng không có quan hệ! Chỗ nàng có xa lắm không, liền đi nhanh đi."
Nạp Lan Tuyết sững sờ tại chỗ, cả nửa ngày cũng không nói gì, nàng nhìn đối phương, rốt cục nhịn không được hỏi: "Ta luôn không ngừng muốn hỏi công tử vì sao, ta nghĩ khi gặp mặt, công tử sẽ cho ta một đáp án."
Quách Diễn cúi đầu: "Những chuyện ta đã làm, cũng không có gì để giải thích, ta đã vứt bỏ nàng, nếu nàng hỏi ta có thấy hối hận với quyết định của chính mình hay không, ta chính xác rất hối hận, nhưng nếu để ta được lựa chọn một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không thay đổi quyết định lúc trước."
Nạp Lan Tuyết ngón tay run run, nói: "Quách gia đối với công tử mà nói, thật sự quan trong đến vậy sao?"
Quách Diễn cười nhẹ: "Quách gia đã sinh ra ta, nuôi lớn ta, đương nhiên rất quan trọng. Ta không thể bỏ mặc người nhà, càng không thể vì nàng mà làm cho bọn họ thương tâm khổ sở."
Nạp Lan Tuyết nín nhịn thống khổ, nói: "Như vậy, công tử là vì bọn họ mà bỏ rơi ta sao?"
Quách Diễn nhìn đối phương thần sắc thống khổ, trong lòng thầm nghĩ, mặc kệ nàng hận ta như thế nào ta cũng không ngại, chỉ cần nàng còn sống, hơn nữa bình an, chuyện này quan trọng hơn hết thảy. Cho nên hắn nhẹ nhàng cười, nói: "Nàng đúng ra không nên tới Đại Đô này, nơi này không thích hợp để nàng sinh tồn, ngay nếu lúc trước nàng gả cho ta, cũng sẽ không thể hạnh phúc, bởi vì nàng sẽ không thích nơi này, chúng ta sẽ lục đục với nhau, sẽ không hòa hợp."
Nạp Lan Tuyết đột nhiên lạnh lùng nói: "Việc này chẳng qua chỉ là cái cớ! Công tử chính là ích kỷ, công tử không dám đối mặt với lựa chọn của bản thân, cho nên công tử mới chạy trốn tới biên cương!"
Quách Diễn lại ngẩng đầu, lớn tiếng nói: "Không! Nàng nghĩ sai rồi, có lẽ lúc mới bắt đầu, ta đối với nàng có một mảnh thâm tình, nhưng hiện tại Băng Băng đã làm ta cảm động, nàng ấy là thê tử của ta, từ nay về sau, ta sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng ấy, tuyệt sẽ không cô phụ nàng ấy, mà hiện tại trong lòng ta, chỉ xem nàng là một bằng hữu!"
Nạp Lan Tuyết khiếp sợ nhìn hắn, thật lâu sau mới nói: "Chàng đang gạt ta! Ta không tin chàng sẽ thay lòng nhanh như vậy, khi đó chàng rõ ràng đã nói..." Nạp Lan Tuyết tuy bề ngoài lạnh nhạt, nhưng nội tâm nàng lại không hoàn toàn buông bỏ chuyện này! Nhưng Quách Diễn lại lắc đầu, nói: "Nàng đừng nghĩ ta cao thượng, hứa hẹn là một chuyện, có làm được hay không lại là chuyện khác, nhìn thê tử bên cạnh, ta làm sao có thể tưởng niệm một nữ tử không nhìn thấy mặt đây? Chuyện này không phải rất buồn cười sao?"
Nạp Lan Tuyết nhìn hắn, như đang nhìn một người xa lạ, nàng bất luận như thế nào cũng không thể lý giải, vì sao đối phương lại nói như vậy, chẳng thà Quách Diễn nói lựa chọn lúc trước của hắn là bất đắc dĩ, hoặc là nói một câu hắn vẫn còn nhớ đến nàng, chưa từng quên nàng, chỉ cần như vậy, mặc kệ đối phương đối đãi với nàng như thế nào, nàng đều sẽ không trách hắn.
Nhưng bây giờ hắn nói như vậy, rõ ràng là muốn nàng oán hận hắn, vĩnh viễn quên hắn đi. Nạp Lan Tuyết nhìn Quách Diễn, nói: "Ta đã hiểu ý của công tử, công tử muốn đuổi ta đi, đúng hay không?"
Quách Diễn nhìn nàng không nói gì, trong đôi mắt chất chứa thống khổ bị đè nén, Nạp Lan Tuyết cắn răng nói: "Ta đến Đại Đô không có ý gì khác, chẳng qua muốn nói lời từ biệt với công tử, sau này ta sẽ trở về quê hương, tìm một người thích hợp, yên ổn sống hết đời."
|
Quách Diễn nhìn nàng, vừa giống như thoải mái, lại vừa giống như thống khổ, nói: "Như vậy ta cũng sẽ yên tâm."
Nạp Lan Tuyết gật đầu, nói: "Công tử còn có nhớ hay không, lúc chúng ta vừa mới gặp nhau, công tử thổi một khúc thiếu niên du cho ta nghe, công tử đã nói nếu như có thể, công tử tình nguyện không làm đại tướng quân, chỉ theo ta đi chu du thiên hạ, làm một đôi thần tiên quyến lữ."
Quách Diễn làm sao có thể quên, chuyện này hiện ra trong giấc mộng giữa đêm khuya, luôn quanh quẩn trong tâm trí hắn: "Nếu như có thể, ta cũng hi vọng như thế, nhưng nàng cũng đã biết, ta không thể làm những điều đó."
Nạp Lan Tuyết mỉm cười, nói: "Có đôi khi không cần suy nghĩ sâu xa như vậy, là lúc xa nhau, công tử có thể lại thổi một khúc thiếu niên du cho ta nghe không? Ta muốn lưu lại ký ức cuối cùng về công tử."
Quách Diễn nhìn thoáng qua cây tiêu ngọc luôn mang theo bên người, gật đầu nói: "Được, ta sẽ thổi một khúc tiêu tiễn biệt nàng." Nói xong hắn cầm lấy tiêu ngọc, nhẹ nhàng thổi khúc nhạc.
Lí Vị Ương vẫn đứng ngoài cửa, nhìn qua cửa sổ nàng có thể thấy rõ sự việc xảy ra trong phòng. Đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, quay đầu lại nhìn đã thấy, bước ra từ những tán hoa trồng bên vách tường, Nguyên Liệt cả người nhiễm đầy ánh trăng bước tới, những cánh hoa từ trên vai hắn nhẹ nhàng rơi xuống, không gian yên tĩnh không một tiếng động, những cánh hoa mai bao trùm cả không gian.
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Nhị ca ta đang ở trong này, cũng may là có chàng giúp đỡ."
Nguyên Liệt hừ lạnh một tiếng, nói: "Chỉ cần là những việc nàng bảo ta làm, ta nhất định sẽ làm được. Ta thấy nhị ca nàng tâm tư tích tụ, hôm nay thổi khúc tiêu này nghe quả thực rất đau thương."
Lí Vị Ương cũng cảm thấy như vậy, nói: "Rõ ràng có tình cảm lại làm bộ như vô tình, rõ ràng có quan tâm lại làm bộ như lãnh đạm, người như vậy thật sự là kìm nén quá mức."
Nguyên Liệt nhìn Lí Vị Ương, tươi cười càng thêm phần mị lực, giống loài hoa anh túc, có sức hấp dẫn dụ dỗ người khác đến gần: "Nàng nói nhị ca nàng kìm nén, chẳng lẽ nàng không kìm nén sao?"
Lí Vị Ương trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ta có gì phải kìm nén ? Nếu đem nhị ca ra so sánh với ta, ta xem như hạnh phúc hơn nhiều lần." Người trong lòng luôn ở bên cạnh, đây mới là hạnh phúc lớn nhất, từ chuyện của Nạp Lan Tuyết nàng đã nhận thấy được điểm này.
Nguyên Liệt mỉm cười, nắm chặt tay nàng, nói: "Mặc kệ là đến khi nào, ta đều sẽ ở bên cạnh nàng."
Lí Vị Ương mỉm cười, cũng không nói thêm gì, ánh mắt của nàng đồng thời nhìn về căn phòng mà Quách Diễn cùng Nạp Lan Tuyết đang ở trong đó, hai người này rõ ràng là yêu nhau, lại làm bộ như lạnh nhạt hờ hững.
Trong phòng, Quách Diễn vẫn đang thổi tiêu, không hề dừng lại, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không thể khóc cười, trước mắt chỉ còn là mảnh thâm tình cảm động lòng người. Lí Vị Ương nghe tiếng tiêu triền miên, phảng phất như nghe thấy tâm tư đối phương tương tư cùng dày vò, phảng phất thấy được nếu trước kia Quách Diễn không cưới Trần Băng Băng, sau này có thể cùng Nạp Lan Tuyết vui vẻ chu du thiên hạ chứ không phải thống khổ như bây giờ, tiếng tiêu của hắn dần dần chìm xuống, tạo nên một loại âm thanh u buồn.
Nạp Lan Tuyết rơi nước mắt tan nát cõi lòng, mà tiếng tiêu của Quách Diễn lại càng nức nở.
Tâm tư của Lí Vị Ương cũng lên xuống cùng âm vực cao thấp của tiếng tiêu, chậm rãi trầm ổn. Nàng thở dài một hơi, nói: "Nếu như bọn họ không xảy ra chuyện gì, tương lai sẽ còn gặp lại, nói không chừng bọn họ còn có cơ hội, phải vậy không?"
Nguyên Liệt nhìn Lí Vị Ương, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nói: "Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không nói như vậy."
Lí Vị Ương lầu bầu: "Ồ, ta sẽ nói như thế nào?"
Nguyên Liệt vẻ mặt ôn nhu, nói: "Nàng sẽ nói, chuyện này sớm nên dừng lại, miễn làm phiền đến mọi người."
Lí Vị Ương trên mặt có một tia mờ mịt: "Tâm tư của ta... Đã trở nên mềm mại hơn sao?"
Nguyên Liệt gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta thật không ngờ nàng sẽ giúp đỡ Nạp Lan Tuyết, cũng thật không ngờ nàng còn cho bọn họ gặp mặt, ta cứ nghĩ nàng sẽ lấy đại cục làm trọng, sẽ đoạn tuyệt tình cảm của bọn họ."
Lí Vị Ương suy nghĩ một lát, lại lắc đầu, nói: "Đối đãi với kẻ địc dĩ nhiên ta sẽ lạnh lùng, nhưng Nạp Lan Tuyết lại không phải kẻ địch của ta. Huống chi, tránh không gặp mặt cũng không phải phương thức tốt nhất, để bọn họ gặp mặt một lần kết thúc như vậy, ngược lại có thể giảm thương hại xuống mức thấp nhất. Mặc kệ Nạp Lan Tuyết có rời đi hay không, ta cũng sẽ phái người bảo hộ nàng, cho đến khi chuyện này triệt để kết thúc."
Nguyên Liệt cười cười, nói: "Phương pháp xử lý của nàng so với trước kia nhu hòa hơn rất nhiều, theo ta thấy, một đao giết chết Nạp Lan Tuyết mới là an toàn nhất."
Lí Vị Ương trừng mắt nhìn Nguyên Liệt, nói: "Biện pháp này của chàng thực sự rất thô bạo, ngược lại còn khiến cho phiền toái trở nên lớn hơn nữa."
Nguyên Liệt chẳng hề để ý, đi ra phía trước ôm lấy Lí Vị Ương, Lí Vị Ương tránh cũng không thoát, liền để mặc hắn. Nguyên Liệt trong lòng ôn hương nhuyễn ngọc (ý nói hạnh phúc), hạ giọng nói: "Nàng còn chưa đáp ứng với ta, sau này sẽ luôn ở bên cạnh ta."
Lí Vị Ương hơi sửng sốt, quay đầu nhìn vào mắt Nguyên Liệt, suy nghĩ một lúc, mỉm cười nói: "Chàng sợ ta sẽ vì Quách gia mà bỏ chàng lại sao?"
Nguyên Liệt gật đầu, lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh mắt có chút khủng hoảng: "Nếu có một ngày nào đó phải lựa chọn, nàng sẽ làm như vậy sao?"
Lí Vị Ương thật lâu sau cũng không mở miệng, nàng nhìn vào mắt Nguyên Liệt, trong con ngươi màu hổ phách không có một chút nào là hoài nghi, không có một chút nào là thử lòng, chỉ có sự chân thành, chỉ có tình cảm nghiêm cẩn đến cực điểm.
Người này, đến cùng là yêu nàng đến nhường nào, mới kinh hoàng bất an như vậy?
Lí Vị Ương nhẹ nhàng nâng khuôn mặt hắn lên, đặt một nụ hôn nhẹ như gió thoảng lên trán của hắn, cười nói: "Sẽ không bao giờ, bất luận là kẻ nào cũng sẽ không quan trọng được bằng chàng."
Hắn ngạc nhiên, sau đó lập tức vui mừng, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng lướt qua chóp mũi, cằm, cánh môi của nàng, triền miên, vô cùng thân thiết.
"Vị Ương." Hắn nhẹ giọng thở một hơi dài, hết sức thỏa mãn. Lí Vị Ương trong lòng khẽ rung động, nói: "Để chàng phải lo lắng, thực xin lỗi... Còn nữa, ta yêu chàng."
Rốt cục, những lời nàng cất giấu trong lòng, lâu như vậy cũng đã nói ra.
Giọng nàng rất nhẹ, lại vô cùng rõ ràng, đi sâu vào tai Nguyên Liệt, làm hắn hoài nghi nghĩ mình đang nằm mơ. Rất nhanh hắn kịp thời tỉnh lại, trong lòng hắn vui mừng như điên, bỗng chốc ôm lấy Lí Vị Ương, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi nàng, triền miên say đắm, khiến tâm hồn Lí Vị Ương run rẩy. Lúc này không có đúng sai, không có nghi ngờ, không có sợ hãi, nàng chính là thành thật mà đối diện với lòng mình.
Yêu thì cứ yêu, có gì là không thể thừa nhận, nàng trơ mắt nhìn Nạp Lan Tuyết cùng Quách Diễn có tình cảm nhưng không thuộc về nhau, còn chưa đủ sao? Rõ ràng hạnh phúc trước mắt, nàng phải nắm lấy, chặt chẽ nắm chặt trong tay, không để bất kỳ kẻ nào cướp đi. Chuyện hai người bọn họ khiến cho nàng có thêm dũng khí cùng sức mạnh, giữ chặt nam nhân này, vĩnh viễn ở lại bên cạnh nàng.
------ lời ngoài mặt ------
Chán ghét Trần cô nương, qua mấy ngày vừa rồi, nàng liền tiêu thất, ha ha ha, đối với việc mọi người dược báo danh khách mời, ta phải nhắc nhở một câu, nhất định phải cẩn thận, ngươi khả năng... Sẽ biến thành một tiểu động vật tàn tật, còn có khả năng là đầu trâu mặt ngựa bị ngược giả, cẩn thận a...
|
Chương 241: Triệt để quyết liệt Lúc Nạp Lan Tuyết từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Lí Vị Ương cùng Húc Vương Nguyên Liệt đang đứng trong sân, nàng trấn định lại thần sắc, bước đến, giọng nói trầm thấp: "Dù thế nào, ta vẫn phải cám ơn Quách tiểu thư, hôm nay làm tất cả chuyện này vì ta."
Lí Vị Ương chớp mắt, ôn nhu nói: "Trước đây cô nương có ơn với ta, sau này lại trị bệnh cho mẫu thân, ta vẫn chưa hồi báo, việc này cũng không tính là gì. Có một số việc phải nhanh chóng giải quyết, bằng không sẽ trở nên nghiêm trọng, cũng giống như chữa bệnh vậy, cô nương là đại phu, hẳn sẽ hiểu rõ ý ta."
Nạp Lan Tuyết đương nhiên hiểu ý của nàng, thiếu nữ này đang nói cho nàng, tình cảm của nàng cùng Quách Diễn đã biến thành khối u ác tính, nếu không sớm giải quyết sẽ làm cho cả hai người bị thương nghiêm trọng. Nàng nhìn đối phương, ánh mắt thấp xuống, nói: "Cám ơn ý tốt của tiểu thư, ta đã hiểu."
Nạp Lan Tuyết xoay người bước ra phía ngoài, Lí Vị Ương trong lòng vừa động, đột nhiên gọi nàng lại, Nạp Lan Tuyết quay đầu, sắc mặt tái nhợt, thân hình lung lay sắp đổ, Lí Vị Ương thấy nàng như thế, trong lòng càng thương tiếc, khẩu khí cũng nhẹ nhàng thêm ba phần: "Đa tạ cô nương không nói cho nhị ca, về chuyện của nhị tẩu."
Trần Băng Băng đã từng phái người đi giết Nạp Lan Tuyết, đối phương lại không để cho Quách Diễn biết, với tính cách của Quách Diễn, nếu hắn biết được chuyện này nhất định không sẽ tha thứ cho Trần Băng Băng , mối quan hệ giữa bọn họ sẽ trở nên bất hòa, quan hệ giữa hai nhà Quách Trần cũng sẽ trở nên căng thẳng.
Nạp Lan Tuyết cất giọng nhẹ nhàng: "Ta chẳng phải vì bọn họ, mà là vì bản thân ta, nếu chuyện này lộ ra, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn, bản thân ta lại sinh ra chờ mong vô vọng, một lần kết thúc tất cả không phải là rất tốt sao?"
Lí Vị Ương ánh mắt có phần chua xót, nàng quay mặt đi, phân phó Triệu Nguyệt, nói: "Ngươi đưa Nạp Lan cô nương trở về y quán."
Triệu Nguyệt lên tiếng: "Vâng." Sau đó cung kính đưa Nạp Lan Tuyết ra ngoài.
Lí Vị Ương nhìn vào trong phòng, thấy ánh nến trong phòng đột nhiên bị dập tắt, nàng biết nhị ca không muốn bất kỳ kẻ nào vào phòng quấy rầy. Nàng thở dài, ôn nhu hướng về phía Nguyên Liệt, nói: "Chúng ta cũng phải trở về."
Sáng sớm ngày thứ hai, Lí Vị Ương bị một trận âm thanh ồn ào làm bừng tỉnh, nàng rất tỉnh ngủ, nghe tiếng động bỗng chốc ngồi dậy. Triệu Nguyệt vội vã bước vào, vén màn lên, bẩm báo: "Tiểu thư, tối qua đã xảy ra chuyện."
Lí Vị Ương hiếm khi thấy thần sắc Triệu Nguyệt khẩn trương như thế, trong lòng trầm xuống, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Nguyệt thấp giọng nói: "Vừa rồi Húc Vương điện hạ đưa tin tới, đêm qua Kinh Triệu Doãn đại nhân dẫn theo một đám nha dịch xông vào biệt viện, tra xét chung quanh, còn nói là nhận được mật tín, có người mật báo Quách gia nhị công tử đang trốn ở biệt viện."
Lí Vị Ương nhíu mày, nói: "Nhị ca có xảy ra chuyện gì không?"
Triệu Nguyệt thần sắc thả lỏng, nói: "Cũng may Húc Vương điện hạ đã sớm có kế hoạch, người vừa xông vào đi, nhị công tử liền theo hộ vệ đi vào mật đạo, rời khỏi biệt viện, điện hạ nói những nơi khác không an toàn, hiện thời đã đưa người trở về Quách phủ."
Lí Vị Ương vẻ mặt trầm ngâm, lập tức nói: "Giúp ta rửa mặt, thay y phục, ta muốn đi gặp phụ thân."
Triệu Nguyệt có chút lo lắng, nhắc nhở nàng: "Tiểu thư, mọi người đã biết những chuyện xảy ra ngày hôm qua."
Lí Vị Ương hiển nhiên không chút để ý, nói: "Biết thì thế nào, ta dẫn Nạp Lan Tuyết đi gặp nhị ca chẳng lẽ có gì không đúng sao?"
Triệu Nguyệt dè dặt cẩn trọng, nói: "Đương nhiên không phải không đúng, chẳng qua dưới tình huống như vậy, sẽ làm cho mọi người có chút nghi ngờ." Nếu là nhị thiếu phu nhân, chỉ sợ sẽ làm lớn chuyện.
Lí Vị Ương cũng không them để ý, mặc xong y phục, chậm rãi ăn điểm tâm, xong việc mới đi tới đại sảnh.
Lúc này, tất cả người Quách gia đã ở trong phòng chờ nàng, thấy nàng vừa đến, Trần Băng Băng tựa ghế đứng lên, trong ánh mắt đã dấy lên ngọn lửa, nói: "Gia nhi, ngày hôm qua kết quả muội đã làm cái gì?"
Lí Vị Ương ánh mắt bình tĩnh, nhàn nhạt cười, nhìn thẳng vào Trần Băng Băng, nói: "Ồ, nhị tẩu cảm thấy ngày hôm qua muội đã làm cái gì?"
Trần Băng Băng cắn răng, trên mặt mang theo vẻ khiếp sợ cùng phẫn nộ, gương mặt xinh đẹp có thêm ba phần lãnh khốc, giọng nàng lạnh lùng, nói: "Muội vì sao lại dẫn Nạp Lan Tuyết đi nhị ca!"
Ánh mắt Lí Vị Ương nhìn chung quanh một vòng, ngoại trừ Trần Băng Băng, không ai dùng ánh mắt chất vấn với nàng như vậy, trên mặt bọn họ chỉ có nghi hoặc cùng sầu lo.
Lí Vị Ương thở dài một hơi, nói: "Nạp Lan Tuyết từng có hôn ước với nhị ca, nàng ngàn dặm xa xôi đến Đại Đô tìm người, Quách gia không giải quyết đuọc, thì nhị ca sẽ giải quyết! Để bọn họ gặp mặt một lần rồi kết thúc, nhị tẩu cảm thấy muội làm như thế không đúng sao?"
Trần Băng Băng lúc biết được Lí Vị Ương dẫn theo Nạp Lan Tuyết đi gặp Quách Diễn, trong lòng nàng vô cùng oán hận cô em chồng này, không hiểu sao nàng lại thân cân với người ngoài là Nạp Lan Tuyết như vậy, nhưng hiện tại, thấy Lí Vị Ương thần sắc lạnh nhạt, cũng không hề thể hiện ra bộ dáng hổ thẹn, Trần Băng Băng lại bắt đầu hoài nghi bản thân có phải quá đa tâm hay không, có lẽ đúng là Lí Vị Ương mang theo Nạp Lan Tuyết đến để giải quyết việc này, cũng không hề có ý gì khác.
Lúc này, Quách phu nhân mở miệng nói: "Nhị ca con đã trở về, mẫu thân bố trí cho nhị ca con ở viện phía sau phật đường, tạm thời không có người nào khác biết đến, cũng may là hôm qua, Húc Vương điện hạ sớm nhận được tin tức, nếu Quách Diễn bị người ta bắt được, sẽ chứng thực tội danh Quách gia che giấu khâm phạm, mọi chuyện sẽ không dễ dàng giải quyết."
Lí Vị Ương vẫn mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Mẫu thân đừng lo lắng, Gia nhi đã giấu nhị ca ở biệt viện,thì sẽ không để người khác đưa nhị ca đi dễ dàng như vậy được, về phần Nạp Lan Tuyết..." Nàng liếc mắt nhìn Trần Băng Băng, nói: "Muội biết nhị tẩu đang nghĩ gì, nhị tẩu đang hoài nghi tất cả đều là do Nạp Lan Tuyết để lộ ra, không phải sao?"
Trần Băng Băng tay khẽ run, chính bản thân nàng cũng không nhận ra được, nàng chậm rãi ngồi xuống ghế tựa, từ từ nói: "Không sai, người ta hoài nghi chính là Nạp Lan Tuyết, nàng ta bị nhị ca muội vứt bỏ, lòng mang oán hận, có ý đồ trả thù, chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Nói đến cùng, nếu muội không dẫn theo nàng ta đi đến biệt viện, quả quyết không sẽ xảy ra chuyện này!"
Lí Vị Ương cười cười, vẻ mặt xuất hiện một tia trào phúng khiến Trần Băng Băng nhìn không hiểu.
Trần Băng Băng ngạc nhiên hỏi: "Tiểu muội, muội không tin ta sao?"
Lí Vị Ương buông ánh mắt xuống, cười nhẹ: "Nhị tẩu không cần đa tâm, muội không có ý gì khác."
Trần Băng Băng nhíu mày, nàng không biết ánh mắt Lí Vị Ương như vậy là có ý gì, nhưng trực giác của nàng ý thức được có gì đó không đúng. Thời gian qua chung sống cùng Lí Vị Ương, Trần Băng Băng cũng biết, đối phương trên mặt lãnh đạm, sau lưng cũng là vô tình, dù là một hạt cát cũng không để vào mắt, càng là những lúc nàng ôn nhu, thì thủ đoạn càng lợi hại, nàng không muốn đắc tội đối phương, nhưng nàng không có cách nào giải thích, Lí Vị Ương vì sao lại thích Nạp Lan Tuyết đến vậy, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của nàng. Càng nghĩ như vậy, nàng càng tin lời Phúc Nhi nói, cảm thấy Nạp Lan Tuyết kia dụng tâm kín đáo, bằng không vì sao lại khiến Lí Vị Ương cũng phải vây quanh nàng ta?
|
Quách Trừng đứng bên cạnh thở dài một tiếng, nói: "Cũng may nhị ca không xảy ra chuyện gì, chuyện này ... Cứ như vậy coi như kết thúc."
Trần Băng Băng lại quả quyết cự tuyệt: "Không, chuyện này nhất định có liên quan đến Nạp Lan Tuyết! Bằng không vì sao nàng ta vừa đến chỗ Quách Diễn, liền lập tức xảy ra chuyện? Nói không chừng là nàng ta lòng mang oán hận, mật báo với người khác! Những chuyện này đều có khả năng xảy ra, các người vì sao chuyện gì cũng tin tưởng nàng ta như thế? Đều điên hết rồi hay sao?"
Trần Băng Băng luôn miệng chất vấn, hoàn toàn không còn bộ dáng ôn nhu xinh đẹp của ngày xưa nữa.
Tất cả mọi người giật mình nhìn nàng, nhất là Quách phu nhân, không biết vì nguyên nhân gì, lại có thể khiến cho Trần Băng Băng trở nên khí thế bức người như thế, kể cả nếu Nạp Lan Tuyết thật sự bán đứng Quách Diễn, bọn họ có tư cách gì mà chỉ trích được nàng ấy? Là bọn họ trước kia có lỗi với nàng, Nạp Lan Tuyết lòng mang oán hận cũng không có gì kỳ lạ.
Đúng lúc này, tỳ nữ từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này, khom người bước đến bên cạnh Quách phu nhân, thấp giọng bẩm báo vài câu, Quách phu nhân sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía mọi người, nói: "Ta có việc, đi một chút sẽ trở lại." Quách phu nhân vẫy vẫy tay với Lí Vị Ương, lòng nàng vừa động, lập tức bước lên đỡ Quách phu nhân, hai mẹ con cùng đi ra ngoài.
Trần Băng Băng mặt biến sắc, ánh mắt nhất thời trở nên đông lạnh, nàng nhìn Quách phu nhân, đột nhiên đứng dậy chắn trước mặt bà, nói: "Mẫu thân, rốt cuộc mẫu thân đứng về phía ai?" Nàng nói những lời này rõ ràng là đang chất vấn, nàng muốn Quách phu nhân đưa ra lựa chọn, nếu không chọn Trần Băng Băng nàng, thì sẽ là Nạp Lan Tuyết! Nàng quyết không cho phép Quách phu nhân có chút thieenjj ý nào với Nạp Lan Tuyết.
Quách phu nhân nhìn con dâu, nhất thời dừng bước, nhíu mày.
Trần Lưu công chúa mở miệng nói: "Băng Băng, con lại đây, ta có lời muốn nói với con!"
Trần Băng Băng sửng sốt, lập tức nhìn về phía tổ mẫu, Trần Lưu công chúa vẫy tay với nàng. Trần Băng Băng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn bước về phía Trần Lưu công chúa. Quách phu nhân cùng Lí Vị Ương nhân lúc này mới có thể rời khỏi đại sảnh. Trần Băng Băng nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Trần Lưu công chúa lúc này giữ tay nàng lại, Trần Băng Băng tim đập nhanh hơn, nhìn về phía bà.
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, con vẫn là nàng dâu của Quách gia, điểm này, mẫu thân con biết, muội muội con biết, phu quân của con trong lòng cũng rất rõ ràng, bọn họ sẽ không làm chuyện gì có lỗi với con, yên tâm đi." Trần Lưu công chúa thần sắc bình thản, hiển nhiên sớm hiểu hết tất cả mọi chuyện, những người còn lại, mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau.
Trần Băng Băng cắn chặt răng, nàng đương nhiên biết người Quách gia rất giữ chữ tín, đã cưới nàng vào cửa, thì sẽ không thay đổi, huống chi ván đã đóng thuyền, có năng lực thay đổi được gì đây? Nhưng nàng luôn cảm thấy Nạp Lan Tuyết là một mầm tai hoạ, quyết không thể để nàng ta tiếp tục gây tai họa cho Quách gia như vậy, gây tổn hại đến nàng cùng Quách Diễn. Trần Băng Băng nghĩ như thế, tring ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo, mà nha đầu Phúc Nhi bên cạnh cũng đang cúi đầu, che lại nét âm trầm trong con ngươi.
Lúc này trong đại sảnh, Tề Quốc Công trầm tư mãi không thôi, Quách Trừng cùng Quách Đôn trong lòng vô cùng lo lắng, ngay cả Trần Lưu công chúa cũng là bộ dáng lo lắng trùng trùng, không một ai chú ý đến thần sắc của nha đầu Phúc Nhi.
Trong đình hóng mát, Nạp Lan Tuyết quỳ gối trước Quách phu nhân, cầm vòng ngọc trong tay trả lại cho bà. Quách phu nhân sửng sốt, nói: "Ta đã nói, nếu cô nương không muốn trở thành con dâu Quách gia cũng không sao, từ nay về sau ta sẽ coi cô nương như con gái của mình, sau này sẽ tìm cho cô nương một mối hôn sự tốt, đương nhiên, tất cả đều phải hợp tâm ý của cô nương, ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng."
Nạp Lan Tuyết mỉm cười, mắt rưng rưng rơi lệ, Quách phu nhân khuôn mặt ôn nhu, thanh lịch đoan trang, quan trọng nhất là bà có tấm lòng thiện lương, biết rõ bản thân nàng đã mang đến cho Quách gia rất nhiều phiền toái, nhưng vẫn ltiếp nhận nàng, quả nhiên lời Quách Diễn nói năm đó không sai, người nhà hắn đều sẽ nguyện ý tiếp nhận nàng. Nhưng Nạp Lan Tuyết vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng nâng vòng ngọc trả lại cho Quách phu nhân, ngữ khí kiên quyết, nói: "Phu nhân, đa tạ sự quan tâm của phu nhân đối với Nạp Lan Tuyết, đáng tiếc ta không có duyên với Đại Đô phồn hoa này, hôm nay sẽ khởi hành trở về."
Quách phu nhân thân thiết nói: "Cô nương chẳng phải không còn người sao, cô nương trở về tìm ai?"
Nạp Lan Tuyết mỉm cười, nói: "Tuy rằng không còn người thân, nhưng còn có phần mộ tổ tiên ở đó, ta trở về chăm sóc cho mộ phần cha mẹ, làm trọn hiếu đạo... Quách phu nhân không cần lo lắng cho ta, ta một mình ở bên ngoài đã nhiều năm, sớm đã quen với cuộc sống phiêu bạt, sẽ tự biết cách chăm sóc cho mình."
Quách phu nhân nhìn Nạp Lan Tuyết, trong lòng có chút khó chịu, không biết vì sao, bà luôn cảm thấy Nạp Lan Tuyết cùng nữ nhi Quách Gia của bà có một chút tương tự, không chỉ là lời nói cử chỉ, ngay cả cách giải quyết vấn đề cũng quyết tuyệt như vậy, không để lại đường lui cho bản thân. Trước kia vì bản thân bà mất đi Quách Gia, khiến Quách Gia phải phiêu bạt bên ngoài nhiều năm như vậy, cho nên đối với Nạp Lan Tuyết cũng có vài phần đau lòng, lúc này nhìn thấy đối phương cố tình muốn đi, bà thở dài một hơi, nói: "Nếu cô nương nhất định phải đi, ta cũng không ngăn cản, nhưng cô nương phải nhớ kỹ, bất kể lúc nào cần thì cứ đến tìm ta, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của cô nương."
Nạp Lan Tuyết nhìn Quách phu nhân, mở miệng nói: "Ta có nghe Quách tiểu thư nói, phu nhân ngoài chứng bệnh đau đầu, mỗi khi thời tiết đổ mưa toàn thân còn bị đau nhức, ta có một phương thuốc tốt, thời điểm phu nhân cảm thấy khớp xương trên người đau nhức, dùng một gói to cùng chút muối ăn, đun trong vòng nửa canh giờ, sau đó dùng túi thuốc này chườm lên các đốt ngón tay, đau đớn sẽ khỏi."
Phương pháp này quả là kỳ diệu, quách phu nhân mỉm cười, nói: "Ta đã biết, đa tạ cô nương." Kỳ thực bệnh tình của Quách phu nhân không phải quá nặng, nếu Nạp Lan Tuyết ở lại, điều trị trong vòng một năm rưỡi, nhất định sẽ khỏi, nhưng Nạp Lan Tuyết không thể ở lại Đại Đô lâu như vậy. Nàng nhìn Lí Vị Ương, nói: "Quách tiểu thư, trong dược đường còn có vị Liêu đại phu, y thuật của vị đại phu này vô cùng cao minh, lại am hiểu trị liệu chứng bệnh đau đầu, bệnh nhân được chữa khỏi qua tay Liêu đại phu nhiều vô số kể. Lúc ta không có ở đây, Quách tiểu thư có thể mời hắn đến trị liệu cho Quách phu nhân, chậm rãi điều dưỡng, chỉ sau một năm rưỡi bệnh của phu nhân sẽ khỏi hẳn."
Quách phu nhân cả người cứng đờ, trong lòng càng thêm khó chịu, một cô nương bộ dáng văn nhã hào phóng, tính cách càng ôn nhu như vậy, khi xem bệnh, càng được lòng người. Bà thổn thức, đáng tiếc nhà mình không có được phúc khí như vậy, không có cách nào giữ nàng lại, ngay cả biết Trần Băng Băng có rất nhiều điểm theo không kịp Nạp Lan Tuyết, nhưng nàng dù sao cũng là con dâu Quách gia, điểm này bất luận như thế nào đều không thể thay đổi.
Nạp Lan Tuyết nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Quách phu nhân, trong lòng nàng chua xót, khẽ cười nói: "Phu nhân không cần thương cảm, nếu có duyên, tương lai một ngày nào đó sẽ gặp mặt."
Quách phu nhân hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén để ngữ điệu vẫn bình thường, bà gật đầu nói: "Được, hi vọng sẽ có ngày này." Nói còn chưa xong, đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, sau đó là tiếng ngọc bội va vào nhau, mọi người nhìn lại phía sau, đã thấy Trần Băng Băng vẻ mặt tươi cười đi tới, nói: "Thế nào? Nạp Lan cô nương phải rời khỏi Đại Đô sao?"
Lúc này nhìn thấy Trần Băng Băng, thật sự là rất bất ngờ. Lí Vị Ương nhíu mày, ngay cả Trần Lưu công chúa khuyên can cũng không ngăn được nhị tẩu...
Trần Băng Băng thấy Nạp Lan Tuyết, trong lòng đang cố gắng kìm nén ghen tị cùng phẫn hận, lại một lần nữa dâng lên, nàng cũng không muốn làm mình khó xử, bởi vì nàng biết, chuyện này bản thân nàng cũng có rất nhiều chỗ đuối lý. Chẳng qua, theo như Phúc Nhi nói, nếu như Quách phu nhân thật sự để Nạp Lan Tuyết vào cửa, Quách Diễn còn có thể liếc mắt nhìn nàng lấy một cái sao? Nghĩ hai năm nay, Quách Diễn vừa đối xử với nàng rất tốt, nhưng vẫn không hề yên lòng, Trần Băng Băng mỉm cười nói: "Nạp Lan cô nương phải đi, hẳn nên để chúng ta mở tiệc tiễn biệt cô nương mới đúng."
Những lời này nói ra, ngay cả Quách phu nhân cũng lắp bắp kinh hãi, bà nhìn con dâu của mình, thấy nàng như một người xa lạ.
Trần Băng Băng chân tình nói: "Ta biết trước kia mình làm sai, khiến cho rất nhiều chuyện hiểu lầm xảy ra, cho nên lần này ta thành tâm thành ý đến tạ lỗi với Nạp Lan cô nương, hi vọng cô nương có thể cho ta một cơ hội chuộc lỗi."
Nạp Lan Tuyết nhìn vào mắt Trần Băng Băng, thấy bên trong ánh mắt xinh đẹp kia dẫn theo một tia khẩn cầu, nàng thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
|
Lí Vị Ương không đồng ý liếc mắt nhìn Nạp Lan Tuyết, dù sao đã muốn rời đi, thì cần gì phải dây dưa cùng Trần Băng Băng? Tâm địa Nạp Lan Tuyết so với bản thân nàng thật sự là mềm yếu hơn nhiều lắm, có đôi khi khiến nàng sinh ra cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cái gọi là tiệc tiễn biệt, không phải là nói cho xong, Trần Băng Băng cố ý sai người làm điểm tâm tinh xảo, dâng rượu, tự mình tiễn đưa Nạp Lan Tuyết. Trần Băng Băng chủ động nâng chén rượu, nói: "Một chén rượu này, xem như ta chúc Nạp Lan cô nương thuận buồm xuôi gió."
Nạp Lan Tuyết mỉm cười, nói: "Nhị thiếu phu nhân, ta không uống được rượu."
Trần Băng Băng cũng không miễn cưỡng, nàng quay đầu phân phó Phúc Nhi, nói: "Đổi cho Nạp Lan cô nương một ly trà."
Phúc Nhi cười khanh khách, mang một ly trà đến, cung kính đưa tới trước mặt Nạp Lan Tuyết. Nước trà màu xanh biếc, màu sắc tươi mới, tản ra mùi thơm lạ lùng. Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, mày không hề nhăn lại, mỉm cười nói: "Nhị tẩu, chén trà này thoạt nhìn không giống bình thường, không biết là loại trà gì?"
Trần Băng Băng tươi cười như lúc ban đầu, ánh mắt ôn hòa, nói: "Gia nhi quả nhiên nhãn lực thật tốt, tên gọi của loại trà này là Mịch La, là một loại trà vân uyển sinh sống trên núi, sinh trưởng ở ngọn núi cao nhất, một năm cũng chỉ trồng được vài gốc ít ỏi, sau này thành cống phẩm, hàng năm thu hoạch cùng lắm không quá hai ba cân. Bệ hạ năm nay ban cho quý phi nương nương,nương nương lại cho ta. Loại trà này trân quý như vậy, ngoài hương vị tuyệt hảo ra, quan trọng hơn nữa là việc thu thập lá trà vô cùng khó khăn, hai mươi người khỏe mạnh hái trà ngày đêm không ngừng, phải qua đầy đủ tám ngày, trèo lên đỉnh núi hái lá trà xuống, xong còn phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa trà xuống núi, nếu không tin, muội thử nhìn mà xem." Trần Băng Băng giơ chén trà lên, chén trà màu thiên thanh tương xứng với ngón tay mảnh khảnh của nàng, càng thêm óng ánh trong suốt, xinh đẹp vô cùng.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, mỉm cười nói: "Quả nhiên là trà tốt, đáng tiếc nhị tẩu chưa bao giờ lấy ra, có thể thấy được là muốn cất riêng."
Trần Băng Băng chỉ cười, nói: "Ta chỉ biết muội sẽ thích, nên đã để lại một ít cho muội, sẽ sớm mang đến chỗ muội. Còn ly trà này, là cố ý đưa cho Nạp Lan cô nương ." Nói xong, nàng đã hướng về phía Nạp Lan Tuyết, kính cẩn nói: "Nạp Lan cô nương lần này đi không biết khi nào mới gặp lại, hi vọng uống xong chén trà này, mọi ân oán giữa chúng ta có thể xóa bỏ, gặp lại sẽ là bằng hữu."
Lời này nói ra vô cùng kỳ quái, một đôi tình địch thì khi nào có thể làm bằng hữu đây? Chỉ có một tình huống xảy ra, trong đó một người sẽ phải buông tha, hiện tại Nạp Lan Tuyết phải rời khỏi Đại Đô, nói đúng hơn là sẽ không tranh đoạt vị trí chính thê với Trần Băng Băng, cho nên biểu hiện của Trần Băng Băng thật sự là hào phóng, mở tiệc tiễn biệt cho Nạp Lan Tuyết. Quách phu nhân trong lòng thả lỏng một chút, nếu hai người các nàng thật sự có thể dừng lại ở đây, chuyện này cũng xem như đã được giải quyết. Cho nên bà nhìn cảnh tượng như vậy, cũng không mở miệng ngăn cản.
Nạp Lan Tuyết nhìn thoáng qua chén trà, nâng chén trà lên, nhàn nhạt cười nói: "Quyết định như thế, đa tạ." Nói xong nàng chuẩn bị uống chén trà. Đúng vào lúc này, Lí Vị Ương cảm thấy Phúc Nhi thần sắc khác thường, trong lòng nàng chấn động, ánh sáng chợt lóe lên trong ý niệm của nàng, giống một con rắn độc đáng sợ, quẩn quanh trong lòng nàng, khiến cho nàng theo bản năng vươn tay ra, đoạt lấy chén trà trên tay Nạp Lan Tuyết. Sắc mặt mọi người nhất thời thay đổi, kỳ quái nhìn Lí Vị Ương.
-----------------------------------------------
Editor: Maianh8895
Nguồn: wattpad.com/story/51968098
---------------------------------------------------
Nạp Lan Tuyết cũng quay đầu, một đôi xinh đẹp, ánh mắt trong suốt, hết sức chân thành mà lo lắng nhìn Lí Vị Ương. Lí Vị Ương đã bừng tỉnh lại, cười như có như không, nói: "Trà tốt như thế, nhường ta trước uống trước một chén đi." Nói xong, nàng gần như đã đem chén trà đặt lên môi.
Phúc Nhi kinh hãi, theo bản năng tiến về phía trước một bước, Trần Băng Băng bỗng chốc nhìn thấy tình cảnh kỳ quái này, nàng tựa hồ có chút run sợ, lập tức phản ứng đi đến, nhanh chóng ngăn cản cánh tay Lí Vị Ương. Sau đó nàng quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn Phúc Nhi, trên mặt dẫn theo một tia cực đoan khác thường!
Sự việc đến mức này, Lí Vị Ương sao lại không hiểu đây?
Trần Băng Băng trong lòng thống khổ đến cực điểm, đối diện với Vị Ương, nhìn vào ánh mắt nàng ấy, có đôi khi ngươi cảm thấy nàng rõ ràng chưa nói gì, nhưng nhiều lúc lại giống như đã nói lên rất nhiều chuyện. Lúc này ánh mắt Lí Vị Ương trắng đen rõ ràng, thuần túy như thế, bình tĩnh như thế, khiến nàng có cảm giác bị nhìn thấu, giống như chin sợ cành cong.
Lí Vị Ương thần sắc vui vẻ, dường như cái gì cũng đều không biết, nói: "Nhị tẩu, trà này tốt như vậy, Nạp Lan cô nương không hiểu trà đạo, thật sự không nên lãng phí, để muội uống hết đi."
Trần Băng Băng nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, chấp nhất nắm lấy tay Lí Vị Ương, không cho nàng uống chén trà này.
Lí Vị Ương nhìn đối phương, nhẹ thở dài một hơi.
Phúc Nhi ho khan một tiếng, Trần Băng Băng bỗng chốc tỉnh lại, nàng đoạt lấy chén trà trong tay Lí Vị Ương, liên thanh nói: "Trà đã nguội rồi, không nên uống nữa!" Nói xong, nàng không đợi người khác mở miệng, bỗng nhiên giang tay hắt chén trà xuống đất, lập tức quay đầu lại, mỉm cười mang theo chút bất an, nói: "Ta đã nói, đã để lại cho muội một ít, muội cần gì phải nóng vội như vậy!"
Trong nét tươi cười của nàng mang theo hoảng loạn đang che giấu!
Lí Vị Ương đang nâng khay trà giữa không trung, vẫn giữ nguyên tư thế đó, thật lâu sau mới chậm rãi buông xuống, nàng cười cười, nói: "Đúng vậy, Nạp Lan cô nương đã rời khỏi Đại Đô, cả đời này có lẽ sẽ không trở lại đây nữa, nhị tẩu cần gì phải lo lắng như vậy?"
|