Sửu Hậu Hưu Phu
|
|
Văn Án Rõ ràng đang truyền nước trong bệnh viện, lúc tỉnh thì không hiểu sao đã quay về thời cổ đại. Mẹ chết, cha ghét bỏ, là một kẻ đáng thương điển hình, cũng may là có một đứa nha hoàn để nương tựa lẫn nhau. Qua sinh nhật, đột nhiên cha lại tới đây, bắt nàng tham gia tuyển chọn tú nữ. Chỉ bằng cái khuôn mặt này của nàng? Nghe nói còn là do tiên hoàng đã tự tay khâm điểm, gặp quỷ đi, điểm thì cũng điểm gì nàng chứ? Mà thôi, tuyển thì cứ tuyển, tóm lại nàng cũng sẽ không được chọn. Kinh thành xuất hiện một tên biến thái chuyên gian sát tú nữ, nàng rất bất hạnh, trở thành bia ngắm của hắn. Người ta nốc vào cả bao xuân dược, nàng chủ động cởi bỏ quần áo đưa tới cửa. Thời khắc mấu chốt lại đột nhiên nhảy ra một "đại hiệp" cứu nàng. Rất oái oăm, tuy không bị tên biến thái kia tao đạp, nhưng cuối cùng vẫn thất thân, mà đầu sỏ gây nên chính là ngài "đại hiệp" kia. Nàng tàn hoa bại liễu, bị người nhà ép đi tuyển tú, may mắn che dấu được việc đã thất thân. Vốn tưởng rằng với cái nhan sắc người gặp người sợ, hoa gặp hoa tàn này tuyệt đối sẽ bị đá ngay ra ngoài. Nhưng bất hạnh thay, thái hậu lại giữ nàng lại. Khi phát hiện mình đã có thai, cha của đứa nhỏ chính là tên khốn đã cưỡng gian nàng... Rốt cục phải làm gì bây giờ? Nên làm gì với đứa bé này đây? Cắn răng một cái, đúng vậy, đứa nhỏ vô tội a. Vì không để lộ việc mình mang thai, nàng trực tiếp đắc tội với hoàng đế, trốn thẳng vào lãnh cung dưỡng thai.
|
Chương 1: Tiểu Thư Xấu Số Tính ra, mình cũng đã đến cái nước Tề này được khoảng một tháng a. Đừng hiểu lầm, đây tuyệt đối không phải nước Tề trong lịch sử. Nói nhỏ một tiếng, ngay cả ta cũng không biết nó là nơi quỷ gì nữa. Nhớ hôm đó, ta hơi đau đầu, được đồng sự đưa đến bệnh viện nằm truyền nước, lúc tỉnh lại thì đã đến đây. Ta đã đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không, nhưng khi chính mình trở thành nhân vật được "xuyên" này thì thật sự có chút khó tin. Một người luôn coi trọng dung mạo như ta sau khi biết mình xuyên không, việc đầu tiên làm đương nhiên chính là xem khuôn mặt của mình nhìn như thế nào. Nhưng khi vừa nhìn thấy khuôn mặt trong gương kia, ta liền ngất xỉu tại chỗ. Mắt phượng, môi đỏ khiêu gợi, điều này coi như có thể chấp nhận, nhưng bên má trái lại có một cái bớt nhăn nheo, nhìn như vết sẹo sau khi bị bỏng vậy. Mà sau khi được Tần Nhi xác nhận, đây đúng là vết bỏng mà ta bị từ lúc còn bé. Nó làm khuôn mặt trắng nõn của ta có thêm vài phần dữ tợn, nếu gặp vào ban đêm, chắc rất nhiều người sẽ tưởng nhầm mình gặp quỷ. Cũng khó trách ta hô to một tiếng "quỷ a!!" rồi ngất xỉu sau khi soi gương lần đầu. Nhưng coi như cũng được đền bù một chút, thân thể này mới mười tám tuổi, lại khá cân đối nữa. Lúc còn ở hiện đại, ta đã là một nữ tử hai sáu tuổi rồi. Trong một lần cãi nhau với đồng sự, cô ả dám mắng ta là: "Bác gái, tôi không đôi co với bác, giữa chúng ta có gì để so sánh sao? Nhìn kìa, trên khóe mắt bác còn có cả nếp nhăn rồi...". Lúc đó, ta lao lên tặng cho cô ả mấy cái bạt tai, và kết quả đương nhiên là bị đuổi việc, nhưng tâm trạng ta lại rất khoan khoái sung sướng. Một đại mỹ nữ như ta ghét nhất bị người khác nói mình già. Mà có lẽ cũng vì luôn nghĩ mình xinh đẹp, ông trời mới trừng phạt ta, sắp xếp cho ta một thân thể có khuôn mặt xấu xí như vậy. Ông trời a, ông bắt ta làm ăn mày hay trộm cướp gì cũng được, nhưng tại sao lại là một sửu nữ(1) đây? Lúc mới tỉnh lại, ta luôn hỏi nha đầu Tần Nhi bên cạnh: "Ta thật sự là Tam thiểu thư nhà ngươi sao?". Sau đó lần nào cũng nhận được một đáp án rất khẳng định và kèm theo một tiếng thở dài bất lực của ta. Một tháng sau, ta đành phải miễn cưỡng tiếp nhận việc mình là Tam tiểu thư Mạc Liễm Dung của Mạc gia mà không có sự lựa chọn nào khác. Không tiếp nhận cũng không được, tóm lại là không có sự lựa chọn nào khác. Cũng may tên cũ của ta là Tô Liễm Dung, nên khi người khác gọi tên thì không đến nỗi ngẩn người không biết. Tuy là tiểu thư, nhưng thân phận lại thật đáng xấu hổ. Theo Tần Nhi nói, mẹ ta là một nữ tử thanh lâu, còn là một thị thiếp nhỏ nhoi nữa. Tính cách bà lại khá lãnh đạm nên không được lão già háo sắc - cũng chính là phụ thân của ta sủng ái. Sau khi sinh ta không được bao lâu, bà đã qua đời. Từ đó về sau, ta bị cha đưa về căn phòng nhỏ ở quê lão từng ở khi chưa làm quan, giao cho Lệ nương - nha hoàn khi còn sống của mẹ chăm sóc. Những thứ mà vị Thượng Thư Bộ Lại kia làm chỉ là mỗi tháng cho một ít bạc, không đến mức để chúng ta đói chết... Mấy năm trước, Lệ Nương rời khỏi nhân thế, để lại ta và cô bé Tần Nhi này. Thân thế của Tần Nhi thì lại càng đáng thương hơn, cô bé bán mình trên đường để lấy tiền an táng cho cha, Lệ Nương cắn răng dành ra một phần tiền mua cô bé về. Từ đó, Tần Nhi trở thành nha hoàn trên danh nghĩa của ta, và cũng là con gái nuôi của Lệ Nương. Sau khi bà mất, hai chúng ta sống nương tựa vào nhau cho đến tận bây giờ. Từ lúc Lệ Nương mất, hai chúng ta liền thêu thùa một số đồ nữ, cộng thêm với số tiền gửi đến từ trong nhà, miễn cưỡng đủ ăn. Cho đến ba tháng trước, không biết ông già vô lương tâm kia uống nhầm thuốc gì, phái người đón chúng ta về, quẳng ở một ngôi nhà rách nát, cũng chính là chỗ ở hiện tại của chúng ta, sau đó vẫn tiếp tục không gọi không hỏi. Ta đâu biết ba cái món thêu thùa này a, gần đây không thấy ta thêu, Tần Nhi có vẻ rất nghi hoặc, thường xuyên chạy tới sờ sờ trán ta, nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư, tỷ không phát sốt đấy chứ? Hay bị chiếc xe ngựa kia đụng vào nên ảnh hưởng tới đầu rồi? Tỷ không nhớ mình là ai thì thôi, nhưng sao lại quên cả việc mình thích nhất? Tuy thầy thuốc nói tỷ mất trí nhớ, nhưng cũng không nặng đến vậy a." "Liễm Dung" rất thích thêu, xem bàn tay nhiều vết kim của nàng là biết. Nhưng liệu nàng có thích thật không? Có lẽ là do cuộc sống bất đắc dĩ mà thôi, Tần Nhi đáng thương a, cô bé không hiểu được nỗi khổ tâm của "Liễm Dung". Ta làm mấy món ăn nhẹ, sau đó sắp xếp chỉnh tề chờ Tần Nhi trở về. Từ ngày đến đây, gần như tất cả mọi việc đều do Tần Nhi gánh trên vai, cho nên ta chủ động làm những công việc gia vụ này phụ giúp cô bé. Tuy thức ăn ta làm rất khó ăn, nhưng ta muốn mỗi lần cô bé về đến nhà là thấy có thức ăn nóng hổi đang chờ đợi. Đường đường một cán bộ cao cấp của công ty như ta, đến đây lại trở thành kẻ vô dụng. Ta là một cô gái lười, chỉ ngồi được phòng làm việc chứ không xuống nổi phòng bếp. Đồ ăn thì chỉ làm được vài món, mà toàn là những món bình thường, tuyệt đối không thể mở được cửa hàng. Học các đồng chí xuyên không khác mở một cái tửu lâu? Chắc được ba ngày là đóng cửa. Học các đồng chí đi bán thơ bán tranh? Thơ thì cũng biết vài câu đấy, nhưng về phần viết chữ bằng bút lông... Vẽ cũng tương tự, tuy vẽ được nhiều nhưng chỉ cần nhìn thấy màu vẽ thì ta đã choáng váng hoa mắt. Giọng của ta cũng không tệ lắm, lại biết đánh đàn, thậm chí ta đã nghĩ tới việc đến thanh lâu hát rong, nhưng với cái khuôn mặt này sao? Vốn ta còn dạy Tần Nhi làm vài món đồ chơi hiện đại, nhưng nha đầu kia thật ngốc, luôn làm không giống. Huống hồ, thân thể của "Liễm Dung" này không khác gì thủy tinh. Hai ba ngày lại ốm một lần, ta cũng chẳng có tâm tư nào để nghĩ đến mấy chuyện này. Tóm lại, các đồng chí xuyên không thì cũng nhiều đấy, nhưng chẳng ai thảm được như ta cả. Thức ăn đã nguội cả rồi mà Tần Nhi vẫn chưa về, ta bắt đầu có chút lo lắng, cô bé sẽ không gặp việc gì chứ? Tuy mới ở chung một tháng, nhưng ta đã sớm coi nàng là muội muội. Nha đầu kia mười chín tuổi, chết sống không chịu gọi ta là tỷ tỷ, nhưng dưới sự "uy hiếp" của ta, rốt cục cũng chịu thỏa hiệp. Nếu để cô bé biết tuổi thật của ta, phỏng chừng cô bé sẽ khuyên ta nên nhanh chóng tìm một cái am ni cô nào đó mà xuống tóc. - Tỷ tỷ, muội về rồi. Ta ngồi trong căn phòng nhỏ, chợt nghe thấy một tiếng cười truyền đến từ phía xa. Cô bé này là vậy, cho dù mệt thế nào cũng luôn cười hì hì. Ta đi ra đón, lại thấy trên tay cô bé cầm một miếng gấm màu xanh nhạt, nhìn cũng khá đẹp, nhưng chất liệu khá bình thường. Ta nghi hoặc hỏi: - Nha đầu, mua cái này làm gì? Muội có rất nhiều tiền sao? - Tỷ tỷ, quần áo của tỷ cũng cũ rồi. Tần Nhi làm cho tỷ một chiếc mới. - Tần Nhi, tấm lòng của muội tỷ nhận, nhưng tỷ cũng không thích đồ mới lắm, muội tự làm cho mình đi. Ở hiện đại, ta tiêu tiền như nước, có hàng hiệu nào mà chưa từng mặc? Vất vả lắm mới may một bộ, để cô bé tự làm cho mình đi. Theo ta nhiều năm như vậy, cô bé chưa có một ngày tốt lành nào cả. Tần Nhi đột nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: - Sao lại không thích đồ mới chứ. Tỷ thương muội, muội biết. Nhưng tỷ cũng đừng quên, mấy ngày nữa là sinh nhật của tỷ rồi. - Sinh nhật của ta ngày bao nhiêu? Ngày sinh của trước kia thì ta đương nhiên biết, chỉ không rõ có phải cùng một ngày không thôi. - Tỷ tỷ, bệnh của tỷ cũng nặng thật. Sinh nhật của tỷ là mùng một tháng ba. Hóa ra chúng ta sinh nhật cùng ngày. Đúng vậy, vài ngày nữa chính là sinh nhật hai sáu tuổi của ta. Không, bây giờ phải nói là sinh nhật mười tám, bị việc xuyên không này chiếm hết tâm trí nên quên sạch mất rồi. Được rồi, vậy phải có một ngày sinh nhật thật tốt, coi như cả Tô Liễm Dung ta và Mạc Liễm Dung đều vui vẻ. Ta cười khổ, nói: - Vậy không phải là ngày kia sao. Tần Nhi, tỷ có ngốc quá không, quên luôn cả ngày sinh nhật mình.
|
Chương 2: Người Cha Như Trần Thế Mỹ (1) Ta thừa nhận, Tần Nhi thật sự rất tốt với ta. Mỗi tối, cô bé lại ngồi dưới đèn làm xiêm y cho ta, mà hôm nào cũng làm đến nửa đêm. Sáng sớm hôm sau đã phải dậy thêu, thật khổ cho cô bé khi đi theo một tiểu thư xấu số như ta. Ta thề, nếu có ngày Liễm Dung ta phất lên, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô bé. Hôm nay là sinh nhật của ta. Ta phá lệ mua nhiều đồ ăn hơn hàng ngày, nói là mình thích, nhưng thực tế là cải thiện bữa ăn cho Tần Nhi. Ngày nào cũng rau xanh củ cải, cứ như vậy sẽ thiếu dinh dưỡng. Sáng sớm, Tần Nhi không cho ta làm gì, nói sinh nhật thì phải nghỉ ngơi cho khỏe. Ta không đồng ý, ngược lại còn bắt cô bé nghỉ ngơi cả ngày. Ta làm vài món ăn bình thường, sườn xào, canh củ cải, cá chua ngọt, mùi thơm tỏa ra bốn phía, từ xa xa đã ngửi thấy rồi. Sử dụng tất cả bản lĩnh của mình, mà thực ra ta cũng chỉ biết làm mấy món này, đây là kết quả đạt được sau khi nghiên cứu n cuốn sách dạy nấu ăn. Ngó chừng bữa tối, Tần Nhi nhìn ta bằng ánh mắt sùng bái: - Tiểu thư, trừ canh củ cải, những món còn lại là gì vậy? Muội chưa được ăn bao giờ. - A, không thể nào, đây toàn là những món ăn bình thường mà. - Thật đó, những tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành cũng không có mấy món này a. Chắc những món ăn này còn chưa được sáng chế ra. Đáng tiếc, biết vậy ta đã sớm mở một cái tửu lâu, bằng vào mấy món ăn này chắc cũng đủ sống. - Đừng hỏi nữa, ăn đi. Ăn chay cả tháng, nhìn thức ăn ngon lành trước mặt, ta còn kinh khủng hơn cả chó đói nhìn thấy khúc xương. Cô bé ăn đến nỗi mỡ dính đầy miệng, sau đó nhìn ta nói: - Tiểu thư, tỷ thật lợi hại. - Hứ, tiểu thư nhà muội còn nhiều chỗ lợi hại lắm. Ta mồm năm miệng mười vô sỉ khen chính mình. - Ừm, tiểu thư lợi hại, nếu không phải vì vết sẹo trên mặt kia, nhất định có thể trúng tuyển lần này. Nói xong, Tần Nhi mới biết mình lỡ lời, nhìn hắc tuyến trên trán ta, cô bé vội nói: - Tiểu thư, muội lỡ lời... - Trúng tuyển cái gì? Thứ ta quan tâm chính là cái này. - Trúng tuyển... Tuyển tú nữ... - A? Cái gì? Tuyển tú nữ? Vậy chẳng phải là làm vợ bé cho tên hoàng đế háo sắc kia sao? Đánh chết cũng không làm. Đúng rồi, bây giờ ta rất xấu, đâu còn là một đại mỹ nữ như trước kia nữa, mình đúng là óc heo mà, tư sắc như vậy trúng tuyển được mới là lạ. Ta thản nhiên cười, nói: - Tỷ không để bụng đâu, đừng tự trách. Nhưng tỷ rất tò mò một điều, tư sắc như tỷ đây cũng có thể đi dự tuyển sao? Thật là kỳ quái. - Không phải, chỉ tuyển nữ tử tài mạo song toàn, nhưng tiểu thư là do đích thân tiên hoàng chọn. - Cái gì, chọn ta? Ta phun sạch ra ngụm canh vừa uống vào, gặp quỷ đi, một cô gái xấu xí như ta mà lão ấy chọn làm gì? Đúng là ăn no rửng mỡ. - Nghe nói tiểu thư sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với hoàng đế, cho nên mới chọn tiểu thư. Như vậy à, xem ra cũng không có gì không đúng. Người cổ đại rất mê tín, có lẽ là do lão cao tăng khỉ gió nào đó nói phải chọn ta. - Đi thì đi, kiến thức một chút cũng tốt. Tuyển tú a, chẳng có mấy người hiện đại có thể tận mắt chứng kiến một đại sự như vậy. Dù sao ta cũng không cần lo lắng nhiều, kiểu gì cũng sẽ bị loại ngay từ vòng đầu, dù tiên hoàng có khâm điểm ngay từ đầu, nhưng lấy tư sắc của ta... - Đúng rồi, nếu ta là Tam tiểu thư, chắc hẳn cũng có ca ca tỷ tỷ gì đó chứ? Ta đoán họ cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình với ta, vậy nên cứ biết rõ tình huống trước đã, biết người biết ta mới không chịu thiệt. - Phía trên tiểu thư có hai tỷ tỷ, Đại tiểu thư Tưởng Dung, Nhị tiểu thư Vân Dung, Tứ thiếu gia Mạc Ngôn. Đại tiểu thư và Tứ thiếu gia là do Nhị phu nhân sinh ra, còn Nhị tiểu thư là do Đại phu nhân sinh ra. Ta nhẹ nhàng ngâm nga: "Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng." (*) (Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng. Gió xuân dìu dặt giọt sương trong Ngô Tất Tố dịch) - Tên rất hay, sao Mạc gia không có một Lộ Hoa hoặc là Hoa Nùng chứ... Tần Nhi trừng to mắt: - Tỷ tỷ, tỷ... Tỷ biết ngâm thơ sao? - Đây đã là gì đâu, tiểu thư nhà muội tinh thông mọi thứ từ cầm kỳ thư họa cho đến thi từ ca phú. Đương nhiên, hãm hại lừa gạt gì gì đó cũng không gì không biết. - Hay cho một câu "Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung. Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng". Lúc ta đặt tên cho tỷ tỷ con cũng không nghĩ đến điều này. Không biết từ lúc nào, có người vỗ tay tán dương. Ta ngẩng đầu lên, một nam tử đang đứng trước mặt ta. Người mặc cẩm y, trên mặt có vài phần tang thương của năm tháng. Phía sau còn có một lão nhân, chắc là quản gia gì đó. Lời nói như vậy, chẳng lão già này là cha ta? Đi đường không có tiếng, lão nghĩ lão là quỷ sao, dọa chết người có đền mạng hay không? Tần Nhi vội đứng lên, cung kính hô một tiếng: - Lão gia. Ta nhún nhún vai, gắp một miếng sườn bỏ vào bát, không chút để ý nói: - Tần Nhi, muội là nha hoàn của ta hay của lão vậy. Mà muội đâu có ký giấy bán mình với Mạc gia? Cần gì phải khách khí với lão như vậy. Ăn cơm đi, coi lão là không khí. Vốn ta cũng có một gia đình hạnh phúc, nhưng tiếc rằng cha ta lại thông đồng với một mụ hồ ly tinh, ly hôn với mẹ ta. Tòa án quyết định cha sẽ nuôi ta, nhưng mụ hồ ly tinh kia lại ghét ta, nên cha đưa ta đến một thành phố khác, ném trên đường cái, từ đó về sau ta không bao giờ nhìn thấy hắn thêm một lần nào nữa. Nếu không phải viện trưởng mụ mụ nhặt được ta, chắc ta đã đầu thai lâu rồi. Tục ngữ nói rất đúng, chết sớm đầu thai sớm mà thôi. Cho nên ta hận tất cả những người đàn ông thay lòng đổi dạ. Số của ta thật khổ, ở hiện đại có một ông bố bạc tình phản bội, sau khi xuyên việt lại gặp phải một người cha chẳng khác gì Trần Thế Mỹ(**) này. - Liễm Dung, sao con lại nói như vậy, Người cha Trần Thế Mỹ này sầm mặt xuống. Ta vẫn nhai nuốt như không nghe thấy. - Đúng vậy, ném ta ở cái chỗ rách rưới kia mười tám năm, đón ta về, sau đó lại chẳng hề quan tâm thêm ba tháng, bây giờ rốt cục cũng nhớ đến rồi? Ta không phải chó nhà ông nuôi, lúc nhớ thì cho thứ gì đó ăn, lúc nhìn ngứa mắt thì đá sang một bên! - Tam tiểu thư, sao cô có thể nói như vậy được. Lão gia vẫn rất nhớ cô, ngài ấy biết hôm nay là sinh nhật cô nên mới cố ý đến thăm. Lão già nhìn như quản gia phía sau "chân thành tha thiết" nói. Còn nhớ đến sinh nhật ta? Đừng có đùa. - Vậy thì thế nào? Dù ta là Tam tiểu thư của Mạc gia, nhưng ngươi xem ta có giống một tiểu thư hay không? Ta nghĩ đãi ngộ của một nha hoàn cũng chẳng kém vậy đâu. Nhiều năm như vậy, nếu không phải Tần Nhi vẫn bán đồ thêu thì ta đã chết đói từ lâu rồi. Lão già vô lương tâm, đừng nói là ta không tha thứ cho lão, cho dù là Liễm Dung thật cũng sẽ không làm vậy đâu. Sắc mặt lão khẽ biến, ôn hòa nói: - Liễm Dung, bây giờ ta đến đón con về đây. Từ nay về sau, ngươi sẽ đường đường chính chính là Tam tiểu thư Mạc gia, tất cả đều đã qua rồi. - Cám ơn ông, rất cám ơn cả nhà ông. Ta sống rất tốt, Tam tiểu thư gì chứ, ta chẳng cần mấy thứ đó. Ta thà đến thanh lâu bán nghệ cũng chẳng thèm về cái chỗ đó đâu. Chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa thấy heo chạy? Ta xem rất nhiều phim rồi, con của tiểu thiếp thất sủng thì có kết cục gì tốt trong nhà? Chẳng hề có chút địa vị nào thì đúng hơn. Chắc rằng hai vị tỷ tỷ kia đều vênh váo tự đắc, còn tên đệ đệ thì còn hơn cả vậy. Ta chưa rỗi hơi mà quay về đó. - Mày... Mạc lão đầu chấn động, mắng: - Một cô gái sao có thể nói những câu vô liêm sỉ như vậy, mày... - A, thật buồn cười, mẹ ta cũng là một nữ tử thanh lâu. Nếu ông để ý những điều đó thì sao còn cưới bà về? Thật khó hiểu. Đều nói con trai kế thừa nghề của cha, vậy con gái đi theo nghề của mẹ cũng rất bình thường. - Liễm Dung, ta biết vì việc của mẹ con mà con rất hận ta. Nhưng... Lão thở dài một tiếng. - Liễm Nhi a, con là tú nữ do chính tiên đế chọn, phải tham gia cuộc thi tuyển tú nữ ba tháng sau, nếu không sẽ liên lụy cả Mạc gia chúng ta a. A, cứ tưởng lão có lòng tốt như vậy chứ, hóa ra là muốn ta hy sinh vì cả Mạc gia a. Một cửa cũng không có, ta không phải công cụ của lão! ------------------------- (*) Hai câu thơ đầu trong bài “Thanh bình điệu” của Lý Bạch. Miêu tả về Dương Quý Phi Dương Ngọc Hoàn. Cả bài: Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung, Xuân phong phật hạm, lộ hoa nùng. Nhược chi quần ngọc sơn đầu kiến, Hội hướng Đao đài nguyệt hạ phùng. Dịch thơ: Ngô Tất Tố Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng. Gió xuân dìu dặt giọt sương trong Ví chăng non ngọc không nhìn thấy, Dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông. (Nguồn: Wikipedia) (**) Trần Thế Mỹ: Trần Thế Mỹ xuất thân vốn là một thư sinh nghèo khó tại vùng Hồ Nam, có cha mẹ nghèo khó, anh ta kết hôn với Tần Hương Liên và có hai đứa con. Tần Hương Liên hết lòng dốc sức làm lụng cho Trần Thế Mỹ ăn học. Sau đó Trần Thế Mỹ lên kinh thi cử và đổ trạng nguyên. Công chúa thấy Thế Mỹ sáng sủa và muốn kết hôn. Tân khoa trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được thái hậu thưởng thức và chiêu làm phò mã, cả nước cùng ăn mừng. Trần Thế Mỹ từ khi đổ trạng nguyên nên được tung hô, tâng bốc và đã chán chường cảnh nghèo khổ nên muốn ruồng bỏ quá khứ, chối bỏ vợ con. Lúc này Tần Hương Liên dẫn hai người con lên kinh tìm chồng trước đó cha mẹ của Trần Thế Mỹ vì quá già yếu nghèo khó nên mất, trước khi mất biểu Tần Hương Liên lên tìm chồng để trở về quê. Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo hai đứa con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng, vốn là phò mã nên Trần Thế Mỹ đã không nhận vợ con và sai người đuổi họ đi vì sợ tội "Trùng hôn" (đã kết hôn rồi lại kết hôn lần nữa khi chưa hủy hôn ước nhất là giám lừa dối công chúa là chưa có vợ).
|
Chương 3: Người Cha Như Trần Thế Mỹ (2) Ta vẫn uống canh ngon lành, thuận miệng nói: - Với cái bộ mặt bây giờ của ta à? Đi tham gia mới là làm liên lụy đấy. Không đi! Cho dù có xinh đẹp ta cũng không đi. Nếu cả nhà lão bị chém đầu, ta đổi tên tìm soái ca nào đó tiêu dao chân trời góc biển cũng chẳng chết ai. Lão ngồi xuống ghế, nhìn khuôn mặt ta, thở dài: - Ài, vốn con rất đáng yêu xinh xắn, nhưng chỉ vì vụ cháy đó... - Đúng rồi. Vụ cháy kia là thế nào, Lệ Nương không nói cho ta. Thuận miệng hỏi một chút, tuy Tần Nhi nghe Lệ Nương bảo mặt ta bị bỏng, nhưng không rõ nguyên do vì sao. - Nàng ta không nói cho con? - Đúng vậy. Trước giờ chưa từng nói. Đúng hơn là lúc ta tới thì bà đã đi gặp diêm vương lão gia rồi. - Con sinh được vài ngày thì trong phủ xảy ra một cơn hỏa hoạn, nên mặt con... Lão như đang nhớ lại một chuyện cũ gì đó cực kỳ đau đớn. Xem ra người cha này cũng không xấu xa như trong tưởng tượng, tăng một chút thiện cảm. - Tốt lắm, mọi việc đều đã qua rồi. Tuy ta xấu, nhưng tài hoa lại xuất chúng, sẽ không thua kém người khác. Ta tự an ủi chính mình. Một đại mỹ nữ lại biến thành như vậy, chính ta còn có chút không thể tiếp nhận ấy chứ. - Việc con tinh thông cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú là thật sao? Trong mắt lão đầu chứa đầy vẻ chờ mong. Ta tùy tiện đáp: - Đúng vậy. - Từ bé cũng không có ai dạy, sao con học được? - Lệ Nương là một người tài hoa xuất chúng, chỉ là ông không phát hiện ra mà thôi. Ta thản nhiên dõng dạc nói, thật ra trong lòng cũng có chút chột dạ. - Phải rồi, mẹ con là một tài nữ, nha hoàn bên cạnh nàng ấy tất nhiên sẽ không giống bình thường. Dễ lừa như vây a, hắc hắc. - Tuy ta tài hoa xuất chúng, nhưng sẽ không tham gia tuyển tú. Với cái khuôn mặt này của ta, có đi thì cũng làm xấu mặt ông, đúng thế không. Hừ, nếu ông trời đã để ta trở thành Liễm Dung, vậy ta phải có trách nhiệm báo thù cho nàng. Mấy việc như tuyển tú này, nàng không muốn, ta cũng chẳng ưa. Ta ăn uống no bụng, vỗ vỗ tay nói: - Đúng rồi, không phải ông còn hai cô con gái thông minh tuyệt đỉnh, xinh đẹp như hoa như ngọc sao? Để bọn họ đi sẽ tốt hơn đấy. Ta đoán hai vị tỷ tỷ kia cũng chẳng tốt đẹp gì, dựa hơi bám víu hẳn là sở trường của họ. - Liễm Dung... Quản gia tiến vào, nói: - Lão gia, người trong cung đến, họ nói thọ yến của hoàng thượng sắp bắt đầu rồi. Ta còn tưởng lão có chút lương tâm, nhớ ngày sinh nhật của ta. Thì ra là nhớ của tên hoàng đế kia, thật là một tiểu nhân đê tiện a. Lão già gật gật đầu, nói: - Ta biết rồi. - Liễm dung... - Ài, cha à, không phải ngài còn phải tham gia thọ yến của hoàng thượng sao? Mau đi thôi, ta chỉ là một cô gái xấu xí, không dám làm phí phạm thời gian quý giá của ngài. Thăng quan phát tài mới là quan trọng nhất, con gái sao, ta có chết thì ngài vẫn còn hai cô. Ta châm chọc không chút nể nang, đem tất cả cừu hận với người cha ở hiện đại đều tính lên đầu lão. Lão còn muốn nói gì đó, nhưng ta đã ngọt ngào cười, làm ra một thủ thế rất bất nhã. "Mời" cút đi. - Ài... Lão phất áo, bước nhanh ra phía ngoài. Tần Nhi rụt rè nói: - Tiểu thư, không phải vừa nãy tỷ nói đi xem một lần cũng tốt sao? Bây giờ lại... - Hừ, vốn ta muốn xem, nhưng nếu lão bảo ta đi thì ta sẽ không đi. Lão nghĩ lão là ai chứ, dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân trước mặt ta? - Nhưng tiểu thư à, nữ tử nào trên thế giới này chẳng nghĩ đến việc bay lên đầu cành hóa phượng hoàng? Tuy khuôn mặt tỷ có chút tì vết, nhưng lại có một tâm hồn lung linh xinh đẹp, biết đâu... Ta bất đắc dĩ lắc đầu vì sự ngốc nghếch của cô bé. - Cung đình hiểm ác a, muội còn nhỏ nên không hiểu. Từ nhỏ ta đã thấy nhiều việc tranh đấu của đám nữ tử như hoa như ngọc trong cung. Đánh chết ta cũng không muốn cuốn vào đó. Vì một nam nhân họ không yêu và cũng không đáng để yêu kia mà lục đục với nhau, phí phạm tất cả tuổi trẻ của mình trong những cuộc tranh đấu. Trong tường hồng của hậu cung, không có thiện ác, sống tốt mới là quan trọng nhất. Lấy chỉ số thông minh của ta, tuy không sợ mấy nữ tử đó, nhưng cũng không muốn hại người khác, lại càng không muốn tranh đoạt một nam nhân ta không yêu với cả đám nữ nhân khác. Mà cho dù hắn là người ta yêu, ta cũng không muốn chia sẻ trượng phu của mình với bất cứ ai. Ta nói ra ý nghĩ của chính mình, giống như mình không thể không vào cung vậy. Đổ mồ hôi, mấy việc mà ta nghĩ này có phải quá nhiều rồi không? Tần Nhi chớp chớp đôi mắt to trong veo. - Tiểu thư, tỷ thật lợi hại, biết được cả mấy chuyện này. Đương nhiên là ta biết, ta còn có biệt danh khác là mọt sách, mọt tivi, đã từng xem qua rất nhiều cố sự trong hậu cung. Ta dương dương đắc ý nói: - Đương nhiên, ta còn biết nhiều điều nữa cơ... Cô bé trầm ngâm như có suy nghĩ gì đó. - Tiểu thư, tỷ nói thấy nhiều từ nhỏ, nhưng thấy ở đâu a. Toi, "chém" quá tay, hố rồi. - Tiểu thư nhà muội xem từ trong sách. Lý do này chắc đủ rồi chứ. - Nhưng tỷ không biết chữ a. A, hóa ra thân thể này của ta là một người thất học. - Cái này... Cái này cũng hơi khó nói, thật ra ta cũng biết chữ. Lệ Nương luôn thầm dạy ta từ cầm kỳ thư họa cho đến thi từ ca phú. Nhưng bà cũng dặn không được nói cho những người khác biết. Muội cũng biết đấy, ta có hai tỷ tỷ, Lệ Nương sợ các nàng ghen ghét ám hại ta, cho nên luôn dặn ta phải đóng giả làm một người bình thường. Lý do này có chút miễn cưỡng. - Nhưng... Nhưng sao ngay cả muội cũng không biết. Mà không phải tỷ bị mất trí nhớ sao? Tại sao còn... Lại nói sai rồi. Ta cười khan hai tiếng. - Trí nhớ của ta đã khôi phục lại một chút. Tốt lắm, tốt lắm, ăn cơm đi, nguội cả rồi.
|
Chương 4: Oan Gia Ngõ Hẹp Từ ngày đó, ta cũng không gặp Mạc Văn Xương (cha ta) nữa. Chắc lão bị ta mắng một trận nên không còn mặt mũi nào đến đây nữa. Nhưng quản gia lại đến một lần, còn mang theo rất nhiều ngân lượng. Hắn thề thốt rằng thật ra cha ta vẫn gửi cho chúng ta đủ bạc để sinh sống, nhưng lại bị đại nương cắt xén, sau khi về nhà cha ta đã răn dạy đại nương một trận rồi. Hừ, ta cũng không phải một đứa trẻ ba tuổi, cái bộ dạng kia của hắn thì ai ngu gì mà tin? Nhưng tất nhiên, bạc thì ta vẫn rất vui vẻ nhận lấy, nếu không phải vì số bạc này, ta tuyệt đối sẽ không cho phép hắn đứng trên địa bàn của ta quá ba phút. Có bạc, Tần Nhi không cần thêu nữa, ta cũng không cần làm gia vụ. Thân thể cũng tốt hơn rất nhiều, không còn cả người vô lực như trước nữa, chắc là do lúc đó thiếu dinh dưỡng nên mới như vậy. Sau khi cơm trưa do Tần Nhi làm, ta cảm thấy tâm trạng rất thoải mái nên kéo cô bé ra ngoài mua sắm. Gần đây ốm bệnh liên miên, chưa từng thấy phố xá của thời cổ đại này trông như thế nào. Thật ra ta đã muốn ra ngoài từ lâu rồi, nhưng tiếc rằng lại lực bất tòng tâm. Mà quan trọng hơn hết là không có tiền, ta có một thói quen là nhìn trúng thứ gì là phải mua bằng được, nếu không trong lòng sẽ rất khó chịu. Đi trên con đường làm bằng đá xanh trong thành, nhìn những căn phòng căn nhà đầy vẻ cổ xưa, tâm tình ta rất tốt. Nhưng người đi đường thỉnh thoảng lại quăng mấy ánh mắt kỳ quái về phía ta, ta biết là do khuôn mặt của mình. Thật không nghĩ tới, tần suất được ngoái đầu nhìn của mình vẫn không thay đổi sau khi quay về thời cổ đại a. Đáng tiếc, giờ là vì bộ dạng quá kinh khủng cho nên mới hấp dẫn người khác. Thấy sắc mặt của ta không tốt lắm, Tần Nhi hiểu được tâm sự trong lòng ta, vội lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng. - Tiểu thư, tỷ che mặt đi. Cầm chiếc khăn tay, ta cười khổ nói: - Xem ra ông trời muốn trừng phạt ta a, dù có nằm mơ ta cũng không nghĩ tới Liễm Dung ta cũng có ngày hôm nay. - Tiểu thư... Tần Nhi muốn an ủi ta, nhưng lại không biết nên nói từ đâu. - Tốt lắm, ta biết muội muốn nói gì. Tiểu thư nhà muội là một người bi quan như vậy sao? Dù bị cha mẹ vứt bỏ ta vẫn kiên cường sống tốt, giờ tuy hơi xấu một chút nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Tuy nói như vậy nhưng trong lòng ta lại có chút ê ẩm, với một người luôn coi dung mạo ngang mạng sống như ta, phải đối mặt với cuộc đời của một sửu nữ thế nào đây? - Ai nha, ta còn tưởng ai, hóa ra là Tam muội a. Một giọng nói õng ẹo chợt truyền vào trong tai ta. Ta ngẩng mặt, một nữ tử xinh đẹp đang cười châm chọc nhìn ta, đáng tiếc là nụ cười kia quá giả dối rồi. Ta lặng lẽ hỏi Tần Nhi: - Người này là ai? - Đại tiểu thư Tưởng Dung, phía sau nàng là Nhị tiểu thư Vân Dung. - Sao bọn họ lại biết ta? - Lúc tiểu thư mới trở lại kinh thành, hai vị phu nhân và hai vị tiểu thư đều đã đến thăm. Thì ra là vậy, hai tiểu thư xinh đẹp này dĩ nhiên lại là tỷ tỷ của ta, thật là một sự châm chọc trắng trợn a. Nhưng ta cũng chẳng thua bọn họ, xem vẻ đắc ý trên mặt kia, chắc chắn là đang khinh thường ta mà thôi. Tuy ta không xinh đẹp, nhưng lại có tài hoa, mà hình như mỗi đồng chí xuyên qua đều rất có ‘tài hoa'. Thấy ta không nói gì, Tưởng Dung đi tới, ôn nhu nói: - Tam muội muội, có phải từ nhỏ muội không có mẹ dạy nên không biết cả mấy lễ nghi cơ bản nhất? Thấy tỷ tỷ còn không mau hành lễ. Tuy nàng nói rất ôn nhu, nhưng hàm ý bên trong lại đầy vẻ châm chọc. Vân Dung xen mồm nói: - Đại tỷ, tỷ quá đề cao nó rồi. Với cái bộ dạng xấu xí của nó cũng xứng làm muội muội của chúng ta? Thật buồn cười. - Đúng vậy, đúng vậy, ta hồ đồ thật rồi. Tưởng Dung phụ họa. Ta thờ ơ nhìn hai người họ người tung kẻ hứng như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình vậy. Nói chuyện với loại người không có não này thật đúng là vũ nhục ta. Ta khinh miệt nhìn các nàng một cái, nhẹ nhàng đi về phía trước, coi bọn họ như không khí là được. - Ai nha, mọi người mau đến xem a, nữ nhân này thật xấu, xấu đến mức không dám nói chuyện luôn kìa. Vân Dung cười đắc chí. Vốn đang có vài người đang đứng xem náo nhiệt, nàng vừa kêu lên như vậy, bắt đầu có càng nhiều người trỉ trỏ về phía ta. - Nàng ta thật xấu a, mọi người xem, che mặt rồi mà vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo... - Đúng đúng, nếu ta mà xấu như vậy thì thà đâm đầu chết luôn cho xong. Ta đi đến trước mặt Vân Dung đang cười rất đắc ý, vung tay lên tặng cho nàng ta một cái bạt tai, lớn tiếng nói: - Hai vị tiểu thư, các người là danh môn khuê tú, sao lại không hiểu phép tắc quy định giống một người xấu như ta vậy? Hô to gọi nhỏ trên đường cái, không thấy mất thể diện sao? Không thể nhịn được nữa, phải cho cô ả biết tay một trận, coi ta là mèo bệnh chắc? Ta trừng mắt nhìn những người đi đường đang xem náo nhiệt xung quanh, lạnh lùng nói: - Nhìn gì mà nhìn, cút cho ta. Thấy ta nổi giận, những người đi đường này cũng thấy mình hơi quá phận, tốp năm tốp ba tản ra. Vân Dung cũng hồi phục tinh thần lại, mở to mắt nhìn ta, không cam lòng mắng: - Tiểu tiện nhân, ngươi... Nói xong còn vung tay về phía ta, ta nhanh chóng bắt lấy cổ tay ả, căm giận nói: - Mạc gia Nhị tiểu thư, tuy nhiều người sợ ngươi nhưng ta cũng không nằm trong số đó. Nếu ngươi dám đánh, ta sẽ cho ngươi hiểu thế nào là sứt đầu mẻ trán. Giọng ta trầm trầm lạnh lẽo, trên mặt Vân Dung rõ ràng hiện lên vẻ sợ hãi. - Hừ, tưởng ta sợ chắc? Còn mạnh miệng, ta dùng thêm lực, cổ tay mảnh khảnh của ả bị ta niết mạnh đến mức kêu lên răng rắc. - A, đại tỷ, tay của muội, tay của muội sắp gãy rồi... Rốt cục Vân Dung cũng không chịu nổi mà bật khóc. Ta buông tay rồi đẩy mạnh ả ngã xuống đất, Tưởng Dung vội vàng đỡ lấy. Vân Dung vừa khóc vừa nói: - Mạc Liễm Dung, đồ bát phụ(1), cứ chờ đấy, ta sẽ không bỏ qua dễ thế đâu! - Cô không có tư cách nói những lời này. Nếu có tư cách, người ngã trên mặt đất sẽ chính là ta. Tưởng Dung nói: - Ngươi chỉ biết cậy vào mấy phần khí lực thôi sao? Không biết văn thơ có ra gì không? Ta hất cằm, nói: - Ta sợ ngươi chắc? Cỡ các ngươi, có đến mười người ta cũng chẳng ngán. - Tốt, ba ngày sau sẽ có thi hội(2) do Thái hậu nương nương tổ chức trong phủ của Thành vương, tuyển phi cho Bát vương gia. Đến lúc đó, tiểu thư khuê các trong kinh thành đều sẽ đi, ngươi có dám tới không? Hừ, rõ ràng là đang khích tướng ta, nếu không đi chẳng phải sẽ bị họ chê cười sao. - Đi thì đi, sợ ngươi chắc. Tưởng Dung hài lòng cười: - Tốt, đến lúc đó có xấu mặt thì cũng đừng trách ta. À, đúng rồi, ngươi vốn đã xấu sẵn rồi. Hình như nàng cho rằng ta đã mắc mưu, vì việc tuyển phi vốn chỉ chọn những nữ tử tài mạo song toàn, nàng cho rằng ta sẽ bị xấu mặt. Đáng tiếc, có một việc nàng không ngờ tới, đó là tài thơ văn của ta đúng là rất "bất phàm". Đến lúc đó, ai xấu mặt thì còn chưa chắc. Gì chứ tương kế tựu kế thì ta vẫn biết dùng. Ta và Tần Nhi đi dạo đến khuya mới về, mua rất nhiều thứ có thể coi là mới mẻ đối với ta. Tần Nhi bây giờ thật sự rất giống một cây thông noel, nếu trời có tuyết rơi thì chắc ta sẽ chạy ngay đến cạnh cô bé mà hái quà mất. Vừa trở về tiểu viện đã thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đỗ trước cửa, ta đoán chắc rằng Đại phu nhân đến hỏi tội về việc của Vân Dung. Tần Nhi có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: - Tiểu thư, chắc là phu nhân đến, làm gì bây giờ? - Sợ cái gì, bà ta ăn được muội chắc. Ai ăn ai còn không nhất định đâu, một bà già và một thiên kim tiểu thư được nuông chiều tử nhỏ, nếu sợ các ngươi thì ta không phải Liễm Dung. Đi vào phòng, hai mẹ con Vân Dung đang nổi giận đùng đùng ngồi ở trên ghế. Vừa thấy ta, ánh mắt của họ như muốn ăn tươi nuốt sống ta luôn vậy. Ta trực tiếp vô thị, quay sang nói với Tần Nhi: - Tần Nhi, nấu cơm đi, tỷ đói rồi. - Ngươi nghĩ mình là ai mà dám ra tay với Vân Dung, phản rồi phải không? Một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi hai tay chống nạnh đứng trước mặt ta, chắc bà ta chính là Đại phu nhân a. Tinh tế đánh giá, trên đầu cài đầy trâm ngọc, quần áo xa hoa, nước da trắng vẫn còn rất nhẵn nhụi, khuôn mặt cũng không tệ lắm. Đáng tiếc, bộ dáng hiện tại đã hoàn toàn phá hủy hình tượng của bà ta. Tần Nhi bưng một chén trà lên cho ta. Ta đưa lên miệng thổi cho đỡ nóng, rất nhàn nhã nói: - Bà là ai, mà bà có quyền mắng tôi sao? Không biết lượng sức. Khóe môi bà ta hơi giật giật. - Tiểu yêu tinh, ngươi... Ngươi nói cái gì? - Lão bà bà, ta nói bà biến ra khỏi đây. Ta sợ bà chắc, xem bà dám làm gì. - Tần Nhi, ngươi trông chừng Tam tiểu thư của ngươi kiểu gì vậy? Tự vả miệng! Hừ, trút giận lên Tần Nhi sao? Ta nháy mắt với Tần Nhi một cái, cô bé rất không khách khí nói: - Phu nhân, ta là nha hoàn của tiểu thư chứ không phải của ngài. Mà ta cũng chưa ký giấy bán mình với Mạc gia, cho nên ngài còn không quản nổi cái miệng của ta. Tần Nhi khá lắm! Học rất nhanh, đáng thưởng đáng thưởng.Ta dương dương đắc ý nhìn hai mẹ con kia. - Nghe thấy gì chưa? Hai vị, nơi đây không chào đón các người, cút cho ta. Vân Dung vẫn có chút sợ ta, kéo chặt tay mẫu thân mình nói: - Mẹ, ta đi thôi, con đã nói ả ta là một bát phụ mà. - Hừ, tiểu tiện nhân, ngươi cứ chờ đấy. Đại phu nhân trừng mắt nhìn ta. Trừng mắt ta đã thấy nhiều, nên cũng miễn dịch luôn rồi. - Tiện nhân, đợi thi hội ba ngày sau sẽ cho ngươi bẽ mặt. Vân Dung oán hận nói. Ừ, nhưng ai bẽ mặt còn chưa biết đâu. Đợi đến khi bọn họ không cam lòng rời đi, Tần Nhi mới nói: - Tiểu thư, tỷ thật lợi hại, nhớ lần trước khi bọn họ đến đây, tỷ còn không dám nói gì. Không nghĩ tới, lần này chẳng những đánh Nhị tiểu thư, mà còn mắng cả Đại phu nhân. - Thế này đã là gì đâu, muội mới làm ta bất ngờ đấy, học rất nhanh a. - Đương nhiên, do tiểu thư dạy tốt mà lại. Một nha đầu thành thật như Tần Nhi đã bị ta dạy hư rồi. - Tần Nhi, ta rất ngạc nhiên, vì sao gần đây muội không gọi ta là tỷ tỷ? - Bởi vì tỷ luôn miệng nói "tiểu thư ta", hơn nữa tỷ còn là tú nữ được tuyển chọn nên đương nhiên phải gọi vậy rồi. Ta luôn miệng nói "tiểu thư ta" sao? Hình như là cũng có à nha.
|