Ngốc Vương Gia Sủng Phi : Tuyệt Sắc Triệu Hoán Sư
|
|
|
Chương 5 : " Đông Nhi, có gì ăn không, ta đói. " Trần Hoài Ngọc sờ lên bụng, từ lúc tỉnh lại đến giờ, cảm giác hơi đói rồi. " Tiểu thư, ta hiện tại đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi. " Đông Nhi chạy ra ngoài. Trần Hoài Ngọc nhìn Đông Nhi đi ra cẩn thận nhìn lại gian phòng một lần. Vừa rồi đứng ngoài nhìn căn phòng rách nát này, hiện tại ở trong phòng nhìn, nha, đây là chỗ cho người ở sao, khắp nơi đều là mạng nhện. Hừ, chờ thân thể ta tốt lên, nhất định sẽ tính hết nợ nần với bọn họ. Đi đến bàn trang điểm cũ nát trước mặt, có một cái gương đồng. Trần Hoài Ngọc nhớ tới. Từ khi tỉnh lại đến giờ, vẫn chưa xem dáng dấp thân thể này ra sao, tuy nói đối với diện mạo bên ngoài không có yêu cầu đặc biệt gì, nhưng tốt xấu gì bản thân cũng là nữ nhân, ai cũng muốn xinh đẹp a. Nghĩ đến đây, Trần Hoài Ngọc liền ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn về phía gương đồng. Xem xét một hồi, chính nàng cũng giật mình. Trời ạ, đây là khuôn mặt thế nào a, tóc được cắt ngang đem khuôn mặt che mất một phần ba, ở trên gò má trái, dưới khoé mắt có một cái bớt hồ điệp màu đỏ. Đoán chừng thân thể này muốn che mất cái bớt kia, cho nên bôi rất nhiều phấn, lau sạch phấn đi, lộ ra một cái bớt, lại chùi thêm một lúc đến nỗi đỏ bừng như máu, làm người ta kinh hãi. Đôi mắt màu tím lạnh lùng giống hệt kiếp trước của nàng chợt hiện lên sau đó trở lại màu đen, tại sao lại như vậy? Hay là do linh hồn nàng xuyên qua nhưng sao hiện lên sau đó biến mất? Thôi mặc kệ. Trần Hoài Ngọc sợ ngây người, ở kiếp trước bản thân nàng cũng là mỹ nữ, tại sao đến nơi này lại trở thành như thế...thật vô cùng thê thảm. Trần Hoài Ngọc trong lòng thầm rơi lệ, không nhìn gương mặt đó nữa để tránh làm nàng chán ngán, ánh mắt lần nữa nhìn về phía gương đồng. Nàng mặc một bộ áo tím mộc mạc hơi phai màu, tóc đen nhánh chải thẳng rủ xuống hai bên tai, thời kì này thiếu nữ đều buộc tóc hai bên, nàng ngay cả đồ trang sức cũng không có, chỉ có một cây trâm cài tóc bụi bặm. Trần Hoài Ngọc từ trên đầu gỡ cây trâm cài tóc xuống cầm trong tay. Đây là cây trâm cài tóc rất bình thường, một chút kiểu dáng cũng không có, coi như ném trên đường cũng không ai muốn, cây trâm mặt ngoài cũ kĩ mờ mịt, giống như nhiễm bụi bẩn không phủi được. Thế nhưng cây trâm cài tóc này là vật duy nhất mẫu thân lưu lại cho nàng. " Tiểu thư, ta trở về rồi, ngươi mau ăn đi. " Khi Trần Hoài Ngọc suy nghĩ thần người ra, sau lưng truyền tới âm thanh của Đông Nhi. " A. " Trần Hoài Ngọc thở nhẹ một tiếng. Ngay khi đem cây trâm đặt xuống bàn, không cẩn thận làm tay chảy máu, máu nhỏ ở trên cây trâm. Lúc nào kì tích xuất hiện, trâm cài tóc vốn nhìn bình thường phát ra một luồng ánh sáng, từ từ tắt đi, trâm cài tóc đã thay đổi. Chỉ thấy một cây trâm toàn thân xanh biếc, sáng như tuyết long lanh, thân trâm điêu khắc một con phượng hoàng rực rỡ, sinh động như thật, đầu trâm là một đoá tuyết liên lặng yên nở rộ, bên trong xanh biếc lại loáng thoáng lộ ra vài tia trắng sữa, lộ ra vẻ kiều xảo. " Tiểu thư, người không sao chứ, làm sao lại không cẩn thận vậy." Đông Nhi đặt mâm đồ ăn xuống bàn chạy đến bên Trần Hoài Ngọc. " A... Cây trâm này... " Đông Nhi nhìn thấy cây trâm mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. Trần Hoài Ngọc cũng đang nhìn cây trâm cầm trong tay, không nghĩ tới cây trâm bề ngoài xấu xí này lại trở nên đẹp mắt như thế. " Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, giọt máu nhỏ lên liền biến thành như vậy. " Trần Hoài Ngọc dùng tay vuốt ve cây trâm. " Đông Nhi, cây trâm này trước nay có từng xảy ra tình huống như này không? " " Không có a, tiểu thư, cây trâm này là phu nhân để lại cho ngươi, cho nên ngươi một mực đeo ở trên đầu đều chưa từng tháo xuống." Đông Nhi vừa nói vừa cầm cây trâm trong tay Trần Hoài Ngọc, cài lên đầu nàng. " Tiểu thư, không nghĩ tới cây trâm này lại trở nên xinh đẹp như vậy a, thật là thích hợp với ngươi. " Đông Nhi cười híp mắt nhìn Trần Hoài Ngọc. " Ngươi đùa ta sao, gương mặt ta như vậy... " Bản thân Trần Hoài Ngọc cũng không nói được nữa. " Không, tiểu thư, trong lòng Đông Nhi ngươi là đẹp nhất." Đông Nhi kéo tay Trần Hoài Ngọc. " Nha đầu ngốc..." Hết thảy đều không nói nữa...
|
Chương 6 : " Tiểu thư,mau ăn đi, không ăn sẽ nguội." Đông Nhi đẩy Trần Hoài Ngọc về phía bàn ăn, để nàng ngồi trên ghế. " Ây..." Trần Hoài Ngọc nhìn cái gọi là đồ ăn trên bàn ngây ngẩn cả người. Một cái mâm có 2 cái màn thầu như đá, bên cạnh còn có 1 đĩa dưa muối nhỏ. " Cái kia...Tiểu thư, đây đã là tốt nhất." Đông Nhi nhìn thấy dáng vẻ Trần Hoài Ngọc, ngượng ngùng gãi đầu. Tâm tình Trần Hoài Ngọc vào giờ khắc này đang phi thường tức giận, không nghĩ tới chính mình thân là đại tiểu thư, đồ ăn so với đồ ăn của heo đều không bằng. Trần Long Hồ, Giang Phỉ, ta nhất định cho các ngươi hối hận vì hôm nay đã đối đãi với ta như thế. Tức thì tức, nhưng cũng phải nhét đầy bao tử cái đã. Trần Hoài Ngọc ghét bỏ đem màn thầu cầm trong tay cắn một miếng. Phốc. Nàng suýt nữa đem màn thầu phun ra, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt hi vọng của Đông Nhi, lại kiên trì nhai. Trần Hoài Ngọc vừa nhai vừa nghĩ, ai, không biết có hỏng răng không. " Đông Nhi a... Ân... Ngươi mang nước đến cho ta, ta mắc nghẹn rồi." Không được, thực sự nuốt không trôi, cái màn thầu này không biết để bao lâu rồi, so với đá còn cứng hơn. " Được." Đông Nhi nhanh chóng đưa nước tới trước mặt Trần Hoài Ngọc. Trần Hoài Ngọc buông màn thầu xuống, mãnh liệt uống mấy ngụm nước, cảm giác như mình được sống lại một lần nữa. " Tiểu thư, ngươi làm sao không ăn." Đông Nhi nhìn Trần Hoài Ngọc uống nước xong cũng không cầm lấy màn thầu ăn nữa. " Ta ăn no rồi, đúng, ngươi đi chuẩn bị nước, ta muốn tắm một chút,toàn thân khó chịu muốn chết." Trần Hoài Ngọc không cho Đông Nhi ncó cơ hội nói chuyện liền đem nàng đẩy ra ngoài cửa. Động tác của Đông Nhi rất nhanh, chỉ chốc lát sau, liền chuẩn bị tốt quần áo để tắm rửa. " Đông Nhi, ngươi ra ngoài đi, ta tắm một mình là được rồi." Trần Hoài Ngọc dù sao cũng đến từ hiện đại, lúc tắm rửa không quen có người bên cạnh. Đợi sau khi Đông Nhi ra ngoài, Trần Hoài Ngọc chậm rãi cởi quần áo, bước vào thùng gỗ. " Hô." Trần Hoài Ngọc thoải mái thở dài. Nàng toàn thân thả lỏng tựa ở một bên thùng gỗ, hai tay lấy nước giội lên thân thể. Không nghĩ tới khuôn mặt thân thể này không dễ nhìn, nhưng dáng người, da thịt lại cực kì tốt. Trên ngực phải có một cái bớt hình hoa sen màu trắng giống hệt kiếp trước của nàng, ở kiếp trước nàng chỉ cần hô " tuyết liên hoa " là có một vầng lá chắn màu tím mà chỉ có nàng mới nhìn thấy xuất hiện bảo vệ nàng, cho dù phép thuật mạnh đến đâu cũng không phá vỡ được. " Tuyết liên hoa." Trần Hoài Ngọc khẽ hô. Một vầng lá chắn màu tím xuất hiện, không ngờ vẫn có thể sử dụng cái này, về sau không sợ người khác đánh nữa. " Thu." Lá chắn biến mất. Bởi vì ngâm nước một lúc, da thịt trắng nõn không tì vết lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt, da trắng nõn nà. Thật sự là " Da thịt như băng tuyết, yểu điệu như xử nữ", giống như một nụ hoa chớm nở lắc lư trong làn nước mờ mịt. Trần Hoài Ngọc cảm khái xong, cầm lấy xà phòng bôi ở trên mặt đem phấn rửa sạch, cảm giác thoải mái . Sau đó nàng đem hai tay khoát lên hai thùng gỗ, nhắm mắt dưỡng thần.
|
Chương 7 " Chủ nhân chủ nhân. " Một cái thanh âm lớn đột nhiên xuất hiện trong đầu Trần Hoài Ngọc. " Là ai, đi ra cho ta. " Trần Hoài Ngọc ngồi thẳng người, cảnh giác nhìn về bốn phía. " Chủ nhân, ngươi bây giờ không nhìn thấy ta nha. " Âm thanh kia lại vang lên. " Chủ nhân, ta chờ ngươi hơn ngàn năm rồi, rốt cục ngươi đã trở về, Băng Băng rất nhớ ngươi nha. " Âm thanh kia lẩm bẩm nói. " Ngươi nói cái gì. " Âm thanh kia quá nhỏ, Trần Hoài Ngọc chỉ nghe thấy chữ Băng Băng. " Không có gì, chủ nhân, ta gọi là Băng Băng, trước đó ta bị phong ấn trong cây trâm, lần này máu của ngươi đã giải phong ấn, Băng Băng thật là cao hứng. " Trần Hoài Ngọc tuy không nhìn thấy nó, thế nhưng nghe âm thanh cũng có thể tưởng tượng hắn cao hứng bừng bừng. " Ngươi nói ngươi là Băng Băng, thế nhưng ngươi bị ai phong ấn. " Trần Hoài Ngọc lau khô thân thể đứng lên mặc quần áo. " Chủ nhân, ta cũng không biết. " Trần Hoài Ngọc cũng không nói gì thêm. Nàng lại một lần nữa ngồi trước gương đồng. Lần này, phấn trên mặt đều đã rửa sạch, Trần Hoài Ngọc nhìn rất rõ ràng. Hồ điệp bớt trên mặt nhìn thấy rõ ràng hơn, Trần Hoài Ngọc cũng không để ý, coi như bản thân có hình xăm cá tính thôi. Lúc nhìn bên má phải, nàng kinh diễm, mặt bên kia không đánh phấn trang điểm, nhan sắc như bình minh ánh tuyết, lông mi dài cong lên, tóc mai thuần hậu như nhiễm khói xuân, mặt hoa lệ, môi như anh đào, mày như được vẽ, thần thái như nước mùa thu, không nói ra được vẻ tinh tế, tỉ mỉ, mềm mại đáng yêu. Đây cũng quá đẹp đi, Trần Hoài Ngọc vỗ vỗ khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Nếu nói má trái là ma quỷ, thì má phải chính là thiên tiên a. Nhớ tới bên má trái, đây là một tỳ vết lớn a. Nàng đem má trái nghiêng về phía gương đồng, cẩn thận quan sát, xem xét, liền phát hiện vấn đề. Nàng trúng độc... Đây chỉ là loại độc bình thường, căn bản không làm khó được tinh anh chế độc thời hiện đại như nàng, chờ nàng tìm được dược liệu, liền có thể giải độc. Đến cùng là ai hạ độc nàng... Giang Phỉ à... Trần Hoài Ngọc đang suy nghĩ, Đông Nhi đẩy cửa vào. " Tiểu thư, ta nghe được âm thanh nên tiến vào, ngươi tắm xong chưa. " " A, mặt của ngươi... " " Ta rửa rồi, bôi ở trên mặt khó chịu muốn chết. " " Ân... Đúng rồi, ngươi lui xuống đi, ta muốn đi ngủ. " Trần Hoài Ngọc vừa nói vừa trèo lên giường nhìn Đông Nhi đi ra. Sau khi Đông Nhi đi ra, Trần Hoài Ngọc nằm xuống ngủ.
|
|