Vũ Trụ Huyền Kỳ
|
|
Chương 115: Ta giúp nàng xuất khí “Sư huynh!”. Trần Thu Nguyệt sau khi được giải khai huyệt đạo, tựa như người chết đuối vớ được phao cứu sinh, không khỏi bật khóc nức nở chạy lao đến chỗ Trần Phàm, cũng chẳng hề nghĩ ngợi liền ôm chầm lấy hắn, nước mắt chảy đầm đìa. Mà lúc này đám người Lâm Hổ kia cũng đã trấn định được tinh thần, vừa rồi giọng nói của đối phương quả thật là đáng sợ, tựa như ma quỷ tới đòi mạng bọn họ, cả đám đều bị hù dọa cho không ít, nhưng hiện tại tên nào tên nấy lập tức ánh mắt trừng trừng nhìn lấy gia hỏa trước mặt, miếng ăn đã tới miệng vậy mà bị tiểu tử này cướp đi, một tên trong số chúng không khỏi dữ tợn quát: “Thằng nhãi, ngươi từ đâu tới, lại dám cả gan cướp miếng ăn trên miệng chúng ta?”. Trần Phàm mặt không biểu tình, chẳng thèm để ý đến cái gã đang nói, hắn quay ra khẽ vỗ bờ vai thon đang rung lên của Trần Thu Nguyệt rồi ân cần hỏi: “Muội không sao chứ?”. Trần Thu Nguyệt sụt sịt lắc đầu: “Muội không sao, cũng may mà huynh đến kịp lúc”. Gã thanh niên kia thấy Trần Phàm không hề ngó ngàng gì tới hắn, đã thế lại còn được mỹ nhân ôm ấp, bộ dạng vô cùng thân mật, hắn không khỏi nổi giận đùng đùng, đang tính chuẩn bị lao lên cho tên gia hỏa này một bài học, đột nhiên Lâm Hổ bên cạnh hắn giơ tay ngăn lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh Trần Phàm, cất giọng trầm nói: “Tiểu tử, biết điều thì chớ có lo chuyện bao đồng, giờ ta cho ngươi cơ hội để nữ tử kia lại rồi mau chóng cút khỏi đây. Nếu không…” Trần Phàm nghe vậy không khỏi nhếch mép cười: “Nếu không thì sao?”. “Hừ! Vậy lập tức chết, chúng ta dù sao cũng là đệ tử ngoại môn, thân phận cao hơn ngươi một bậc, giết ngươi chỗ này cùng lắm cũng chỉ bị phạt diện bích một thời gian mà thôi”. Lâm Hổ sắc mặt hung ác nói. “Oh! Đệ tử ngoại môn, ta nhớ không lầm mình mới đây đã phế khoảng bốn năm tên như các ngươi rồi, còn có một tên đệ tử nội môn, thân phận còn cao hơn cả các ngươi nữa đó”. Trần Phàm giọng điệu nhàn nhạt, nhưng lời hắn vừa ra đã khiến cả đám người Lâm Hổ không nhịn được phá lên cười: “Ha ha ha…cái thứ nói khoác không biết ngượng! Nào, vậy ngươi nói ta nghe thử xem vị đệ tử nội môn đó là ai nào?”. Lâm Hổ giọng điệu mỉa mai, ánh mắt lúc này nhìn Trần Phàm như đang nhìn một tên ngốc vậy, đây theo như trong suy đoán của hắn thì chỉ là một tên gia hỏa muốn bày đặt chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, vậy hắn muốn xem xem gia hỏa này còn có thể khoác lác được đến mức độ nào. “Hoàng Viên Hạo, các ngươi có biết kẻ này không?”. Trần Phàm thản nhiên nói, tất cả thái độ của mấy gã này đều được hắn thu vào trong mắt, nhưng Trần Phàm vẫn giữ bộ dáng ung dung như cũ, thậm chí còn có chút phối hợp với đám này. “Ha ha ha…” “Cười chết ta rồi, ngươi…ngươi vừa nói tới ai cơ, nói lại ta nghe xem nào?”. Đám người Lâm Hổ lại được dịp ôm bụng cười như nắc nẻ, nước mắt cũng sắp sửa chảy ra đến nơi. Mà bộ dáng của năm gã thanh niên trước mặt này cũng khiến cho Trần Phàm không khỏi lắc đầu cười, nhìn chúng với ánh mắt đầy thương hại, cũng phải thông cảm cho bọn chúng, bởi vì trận chiến lần trước giữa Trần Phàm và đám người Hoàng Viên Hạo vốn được tiến hành ở một nơi khá là vắng vẻ, có khi giờ này thi thể bốn gã đàn em của hắn vẫn còn chưa tỉnh lại không chừng, cho nên đã có mấy ai biết được sự việc kinh thiên đó. “Nực cười! Thằng nhóc, có nói khoác cũng phải có mức độ thôi, Hoàng sư huynh thân phận thế nào, há lại có thể cho ngươi đem ra sỉ nhục”. “Không sai, Hoàng sư huynh là người mà bọn ta vô cùng ngưỡng mộ, vừa mới tấn thăng làm đệ tử nội môn đã thu phục được một con linh thú, ngay sau đó đã được vinh dự trở thành thành viên của Thiên Mệnh Đảng, còn ngươi là cái thá gì?”. “Hừ! Ngươi nếu như bịa đại một cái tên nào đó chúng ta còn có thể miễn cưỡng phối hợp cùng ngươi, đằng này lại dám lấy thẳng tên của Hoàng sư huynh, đúng là không biết sống chết!”. Đám người Lâm Hổ sau khi cười cợt một hồi, lúc này tên nào tên nấy mới sắc mặt hung tợn nói, hiển nhiên Hoàng Viên Hạo kia là nhân vật được chúng rất hâm mộ. “Các ngươi ẳng xong chưa?”. Trần Phàm khóe miệng mỉm cười, nhìn năm gã trước mặt như nhìn một lũ hề ngu xuẩn, nói: “Ta quản các ngươi có tin hay không, dám đụng tới người của ta vậy hôm nay đừng tên nào mong còn lành lặn trở về”. “Muốn chết!”. Đám người Lâm Hổ cặp mắt long lên sòng sọc, gia hỏa này muốn thể hiện trước mặt mỹ nhân quá cho nên đầu óc đã hóa khùng rồi sao. “Nếu ngươi đã một lòng tìm chết như vậy, các sư huynh đây sẽ thành toàn cho ngươi, kiếp sau nhớ kỹ, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sẽ bỏ ra đại giá thế nào”. Lâm Hổ ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Phàm gằn giọng, hắn cùng với mấy gã đi cùng đang chuẩn bị động thủ… Nhưng Trần Phàm lúc này đã không còn nhìn đến bọn chúng, giống như trước mặt mình hiện tại chỉ là mấy con ruồi vo ve mà thôi, hắn quay sang thản nhiên nói với Trần Thu Nguyệt: “Ta giúp nàng xuất khí”. Nói xong thân ảnh Trần Phàm đã như lưu quang biến mất tại chỗ, cước bộ phiêu diêu, trong đêm tối lại có một trận chiến không ai để ý sắp sửa bắt đầu. Trần Thu Nguyệt chỉ kịp đưa mắt nhìn theo bóng hình trước mặt, “Ta giúp nàng xuất khí”, câu nói ấy đang liên tục vang vọng trong tai nàng, tất cả ủy khuất nãy giờ đều theo gió tiêu tan hết, thần sắc mê ly nhìn theo Trần Phàm, giờ phút này trong lòng nàng chỉ còn lại toàn là ngọt ngào mà thôi. Mà lúc này thân ảnh Trần Phàm cũng đã hòa vào bên trong vòng vây của kẻ địch, tựa như hổ nhập bầy dê, đáng thương thay tên nào tên nấy trong số chúng vẫn còn hung hăng hùng hổ, vẫn tưởng rằng mình mới là mãnh hổ ở đây. “A…a…a…” Cũng không phải mất bao lâu hô hấp, giờ phút này người bên ngoài chỉ nghe thấy từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, đám người Lâm Hổ giống như những con dê bị làm thịt, từng tên từng tên đau đớn kêu gào, mà ai trong số chúng cũng đều có động tác như nhau, đó là hai tay đang phải ôm lấy bộ hạ. Chỉ thấy trong đêm lúc này có một đạo huyết quang lóe lên, Trần Phàm cứ thế cầm huyết kiếm của mình xẹt qua xẹt lại, kết hợp với bộ pháp Ám Vân Dạ Hành, thân thể như ma quỷ trong đêm tối, trường kiếm lướt tới đâu có máu tươi vẩy ra tới đó, máu người hòa lẫn cùng kiếm quang khiến cho người ta không còn phân biệt được đâu mới là máu thực sự. “A…Thằng khốn…sao ngươi dám!”. Lâm Hổ kêu lên bi thống, cả khuôn mặt nhăn như một cái ghẻ lau, hắn đau đớn phát hiện ra tiểu đệ của mình đã không từ mà biệt, dưới quần máu tươi chảy ròng ròng, như nhắc nhở hắn từ nay đã không còn là một nam nhân nữa, Trần Phàm ra tay quá nhanh khiến cho hắn không kịp phản ứng, mà mấy gã đồng bọn bên cạnh giờ phút này cũng đã cùng chung cảnh ngộ. “Khôngggg…” “Nguồn gốc con cháu của ta!”. “Tiểu tạp chủng, ta phải giết ngươi!”. Đám người Lâm Hổ gào thét điên cuồng, cái này đúng là sống không bằng chết, niềm tự hào bấy lâu này của chúng không ngờ lại bị Trần Phàm ra tay cắt bỏ, mà hận nhất là bọn chúng lại không làm gì được, không thể mảy may ngăn cản chút nào, kiếm trong tay đối phương tựa như một con huyết xà lướt qua lượn lại, Trần Phàm mặc dù không có am hiểu về kiếm pháp cho lắm, nhưng hắn lại sở hữu tốc độ quá mức kinh người, mà để đối phó với đám ngoại môn hạng bét này thế đã dư xài rồi. Năm gã thanh niên hai chân run rẩy, bàn tay vẫn còn năm lấy chỗ đó của mình, ánh mắt đầy tơ màu nhìn chằm chằm lấy Trần Phàm, tràn ngập phẫn hận. Bọn chúng nằm mơ cũng sao ngờ được, tại sao gia hỏa này lại mạnh tới như vậy, chúng ta đều là những đệ tử ngoại môn, nhập tông lâu hơn ngươi, đãi ngộ cũng tốt hơn ngươi nhiều, đã thế lại còn là năm người đánh một, vậy mà ở trước mặt ngươi một chút hoàn thủ cũng không có là sao!!?
|
Chương 116: Thê thảm vô cùng Trần Phàm thu hồi huyết kiếm, sắc mặt không biểu tình nhìn qua mấy tên này một lượt, hắn lạnh lùng nói một câu khiến cho đám người Lâm Hổ nghe xong không khỏi run lên cầm cập: “Chưa hết đâu lũ cặn bã, vừa nãy là xuất khí giúp nàng ấy, bây giờ là xuất khí cho ta, lão tử đây bình sinh ghét nhất loại nam nhân chuyên ức hiếp con gái nhà lành”. Thân thể Trần Phàm chợt động thêm lần nữa, tựa như thiểm điện, lướt tới gần năm gã thanh niên trước mặt, chân khí vận chuyển, cánh tay vung lên tống ra một chưởng, đám người Lâm Hổ kinh hoàng hốt hoảng nhìn vào đối phương, ngươi đã độc ác như vậy rồi còn muốn cái gì nữa? “Các ngươi xưa nay quen thói hà hiếp kẻ yếu, vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần sau này bị kẻ khác hà hiếp lại đi”. Trần Phàm mặt không biểu tình nói, hắn trước cắt đi tiểu đệ của mấy gã thanh niên này, khiến cho chúng từ giờ trở đi không còn làm hại được nữ nhân nào nữa, sau lại vung tay đánh cho chúng tu vi sụt giảm, cũng không phải là hoàn toàn phế bỏ, bởi vì Trần Phàm còn muốn để cho mấy tên này trải nghiệm cảm giác bị chà đạp là thế nào. Ở trong một thế giới cá lớn nuốt cá bé, đặc biệt lại là một thánh địa tông môn như Vạn Linh Tông, không có thực lực đồng nghĩ với cái chết, mà thực lực yếu thì đến chết cũng không bằng, chỉ có thể để cho người ta giày xéo thẳng tay, mạnh được yếu thua, có trách chỉ có thể trách ngươi quá mức yếu đuối. “Dừng…mau dừng tay, ngươi có biết chúng ta là ai hay không?”. “Chúng ta là người của…” Bụp! “A…” “Bọn ta sai rồi, cầu xin ngươi đừng có làm như vậy!”. “Trần sư đệ, à không phải, Trần sư huynh, chúng ta tin lời ngươi nói, Hoàng Viên Hạo cũng không phải là đối thủ của ngươi…A…xin đừng!”. Đám người Lâm Hổ ban đầu còn cứng miệng hô hào, chỉ một lúc sau bị đánh đã liền miệng mềm như bún. Giờ phút này chúng mới đau khổ nhận ra, hóa ra tiểu tử này không hề khoác lác, hắn đúng là có thực lực để dẫm đạp đám đệ tử ngoại môn như bọn họ, trong lòng không khỏi hối hận, hôm nay sao lại xui xẻo trêu chọc vào tên sát tinh biến thái này. Chỉ có điều bọn chúng hối hận cũng vô dụng, bởi ngay từ đầu Trần Phàm đã không hề có ý định tha cho đám người này. Trần Phàm liên chưởng xuất ra, chưởng ấn biến hóa, lúc thì là chưởng lúc hóa thành quyền, rồi sau quyền lại cước…đánh vào tên nào là tu vi bay màu tới đó, liên tiếp sụt giảm, chưa dừng lại ở đó, hắn tiếp tục đưa chân khí của mình vào cơ thể của mấy gã thanh niên, cắt đứt một số đường kinh mạch của chúng, vậy là từ nay tu vi chỉ có thể dậm chân tại chỗ, trừ khi tìm được đan dược chữa trị kinh mạch bị thương tổn, bằng không thì cả đời cứ thế làm phế nhân, đám người Lâm Hổ tu vi bị suy sụp thảm hại, từ chân khí đỉnh phong tụt xuống chỉ còn là hư khí, cái cấp độ được cho là thấp kém nhất ở nơi này. Giờ phút này năm gã đệ tử ngoại môn, lúc mới đó còn hung hăng càn rỡ, nay từng tên đều thê thảm vô cùng, khuôn mặt bầm dập như đầu heo, máu tươi chảy be bét, nằm trên mặt đất mà co quắp chân tay, có vẻ còn bị Trần Phàm đánh gãy đi rất nhiều đoạn xương trên người, đến cả Trần Thu Nguyệt hiện tại nhìn thấy chúng mà không khỏi nổi lòng thương hại. “Còn không mau cút, hay để ta phế các ngươi hoàn toàn mới chịu đi?”. Trần Phàm lạnh lùng nói, nếu đây không phải là ở trong thánh địa tông môn mấy gã kia e là đã bị hắn róc thịt quăng cho chó ăn rồi. Nhưng mà hình phạt dành cho chúng vậy cũng vô cùng thảm khốc, đúng là sống không bằng chết, mấy gã này xưa nay quen thói bắt nạt kẻ yếu, coi bộ cũng gây thù chuốc oán với không ít người, giờ chúng bị như vậy thì sau này e rằng cũng chẳng sống được bao lâu, sớm cũng bị những kẻ khác xé xác mà thôi. “Vâng vâng…cút…chúng ta cút!”. Đám người Lâm Hổ giờ phút này đã quá kinh sợ Trần Phàm rồi, ánh mắt kia nhìn bọn họ tựa như tử thần, nếu còn không đi chỉ sợ cả đám sẽ bị lôi xuống địa ngục, không kịp nghĩ ngợi gì thêm, năm gã thanh niên cố gắng lê lết thân thể tàn tạ của mình, tên nọ đỡ tên kia dìu nhau mà bước, bộ dáng thất tha thất thểu y như tương lai sau này của chúng vậy. Thế nhưng dường như còn chưa phải là tất cả, khi cả đám đang thất thểu lê bước, đột nhiên từ phía sau vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng: “Khoan đã!”. Thanh âm phi thường trầm đục, tựa như thái sơn thiết chùy, bổ mạnh vào linh hồn của đám người Lâm Hổ. Cả đám không khỏi giật mình đứng khựng lại, chầm chậm quay đầu, cảm giác rờn rợn lại lan tỏa khắp toàn thân, tên gia hỏa này hóa ra vẫn chưa muốn buông tha cho bọn họ sao. “Sư…sư huynh…không biết…còn có chuyện gì?”. Lâm Hổ lắp bắp nói. “Đem hết nhẫn trữ vật của các ngươi giao ra đây, nhanh còn kịp”. Trần Phàm vô cảm nhìn năm gã thanh niên trước mặt, hai ngón tay đưa lên ngoắc ngoắc, hắn đúng là suýt thì quên mất việc này, cái đám này dù sao cũng là đệ tử ngoại môn a, trên người nhất định sẽ có không ít tài phú, huống chi với loại người như chúng đây phần lớn đều là vơ vét từ các đệ tử khác, đối với thứ cặn bã như vậy Trần Phàm chưa từng có khái niệm nương tay, nhất định phải làm thịt thật sạch sẽ bọn này. Đám người Lâm Hổ không còn cách nào khác, đành khổ sở lấy ra nhẫn trữ vật của mình giao cho Trần Phàm, trong lòng không khỏi có cảm giác đã rét vì tuyết lại càng lạnh vì sương. “Chúng ta về thôi”. Vơ vét xong xuôi, Trần Phàm lúc này mới buông tha cho đám người Lâm Hổ, hắn sau đó quay sang nói với Trần Thu Nguyệt, nàng nhẹ gật đầu rồi cùng hắn rời khỏi Linh Trang Phong. Dưới ánh trăng thanh, hai người cùng nhau sánh bước, mỗi bên trong lòng lại có suy nghĩ của riêng mình. Dọc đường đi cả hai vẫn chưa ai nói chuyện, được một lát Trần Phàm mới cất tiếng mở lời, hắn khoát tay nói: “Ta thấy muội từ nay nên cẩn thận thì hơn, tuy là mấy gã kia về sau sẽ không còn dám thò mặt ra nữa, nhưng những loại như thế trong Vạn Linh Tông này ai mà biết được còn có bao nhiêu người, tốt nhất là muội khỏi cần làm nhiệm vụ tông môn nữa làm gì, cứ ở trong phòng mình tu luyện đi, ta thấy tu vi của muội còn yếu đấy”. “Không làm nhiệm vụ? Vậy muội lấy đâu ra điểm cống hiến được?”. Trần Thu Nguyệt bẽn lẽn hỏi, hắn đây là đang quan tâm đến mình sao? “Ý của ta là những nhiệm vụ kiểu như này, cũng đâu có được bao nhiêu điểm cống hiến đâu”. “Mọi người đều phải từ thấp trèo lên cao mà, sư huynh cứ yên tâm, lần sau muội nhất định cẩn thận, với lại…” Trần Thu Nguyệt ánh mắt kiên quyết, nàng đang định nói đây là mình muốn kiếm điểm cho hắn, nhưng có lẽ lời này không nên nói ra thì hơn. Trần Phàm nhìn thấy như vậy sao không biết của ý cô nàng này, hắn đột nhiên mỉm cười, nói: “Trước đây nàng là tỷ tỷ của ta, bây giờ chuyển thành sư muội có quen hay không?”. “Ừm…lúc đầu có chút không quen, còn chưa thuận miệng lắm, nhưng giờ muội đã quen rồi, mà sao huynh lại hỏi như vậy?”. “Ta chỉ muốn nói với muội, nếu đã gọi ta một tiếng sư huynh, vậy sau này cứ dựa vào ta là được, ta biết muội làm nhiệm vụ là vì muốn tích điểm cống hiến cho ta, tấm lòng này sư huynh xin nhận”. “Muội…” “Ý! đến Tân Ký Xá rồi kìa”. Hàn huyên một lúc cả hai đã vào đến chỗ ở của mình tự bao giờ không hay, lúc này tân sinh người thì tu luyện kẻ đóng cửa ngủ khì, Trần Phàm nói lời chào tạm biệt với Trần Thu Nguyệt rồi chuẩn bị mở cửa bước vào phòng, trải qua sự việc tối nay cả hắn và nàng đều thêm thấm thía cái nơi gọi là thánh địa tông môn này, quả nhiên nơi nào cũng luôn luôn tồn tại mặt trái của nó, càng tôn quý bao nhiêu thì tàn khốc càng lớn bấy nhiêu, hai người mới nhập tông không lâu, tốt đẹp thì chưa thấy đâu mà đã phải trải nghiệm không ít những điều thị phi nơi này rồi. “Sư huynh”. Đúng lúc Trần Phàm mở cửa chuẩn bị vào phòng, đột nhiên từ phía sau Trần Thu Nguyệt nhỏ giọng gọi hắn lại, chỉ thấy cô nàng này đang mím môi đứng đó, dường như có gì đó rất khó mở lời, được một lúc mới bắt đầu thỏ thẻ: “Sự việc ngày hôm nay, muội…” “Được rồi, ta biết, muội không cần phải khách sáo làm gì”. Trần Phàm khoát khoát tay, tựa hồ đã biết cô nàng này đang chuẩn bị nói gì, nhưng sau mà ngay sau đó… Trần Thu Nguyệt thừa lúc hắn không có để ý, cả người bất ngờ bước đến sát trước mặt, nhẹ nhàng mà vội vã hôn lên má Trần Phàm một cái, sau đó quay đầu lập tức bỏ chạy như ma đuổi, tốc độ nhanh chưa từng có, mà trước khi biến mất sau cánh cửa vẫn không quên vương lại ba từ: “Cám ơn huynh!”. Rồi nhanh như chớp đóng cửa phòng một cái đánh rầm, biệt tích tăm hơi, không còn bóng dáng. Nếu có máy quay trong phòng Trần Thu Nguyệt có thể trông thấy nàng lúc này đang hổn hển thở dốc, thở lấy thở để, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, vừa rồi quả thực nàng đã dốc hết toàn bộ can đảm của mình mới dám làm ra hành động như vậy, ngày mai không biết còn đủ dũng khí để gặp mặt hắn nữa không đây. Mà lúc này Trần Phàm đứng ở bên ngoài cũng không khỏi bật cười, đưa tay sờ nhẹ lên má, cô nàng này đúng thật là…sao càng ngày cứ càng trở nên dễ thương hơn như vậy!
|
Chương 117: Truyền Tấn Phù Sáng hôm nay, nhóm của Trần Phàm lại tiếp tục đi nhận nhiệm vụ tông môn, ai nấy đều có kế hoạch tích lũy điểm cống hiến cho mình, tất cả vì một người, một người vì tất cả, Trần Phàm cũng đã kể lại cho đám người Dương Khôi nghe về chuyện xảy ra tối hôm qua, tất nhiên là hắn chỉ kể vắn tắt, nghe xong người nào cũng không khỏi mặt đỏ tía tai, nổi giận đùng đùng. “Đáng chết! Một lũ rác rưởi! Lại dám cả gan đụng vào đại tẩu của ta, lão đại huynh làm hay lắm, nhưng mà vẫn còn có chút nhẹ nhàng, nếu là đệ nhất định nhét luôn cả mấy cái đó vào mồm bọn chúng, để cho chúng phải tự xơi tiểu kê kê của mình”. Hạ Hoài An hai mắt mở trừng trừng, mồm miệng không ngừng liến thắng. “Ăn nói thô bỉ, đại tẩu còn đang đứng ở đây, không lẽ Hạ sư huynh từng xơi thứ đó rồi hay sao?”. Đỗ Mậu đứng ở một bên liếc nhìn khinh khỉnh nói. “Hai người các ngươi…tự nhiên nói lung tung cái gì?”. Trần Thu Nguyệt sắc mặt lập tức đỏ bừng lên, hai cái tên này tự dưng hôm nay bỗng nhiên đổi giọng gọi nàng là đại tẩu, khiến cho nàng lại không khỏi nghĩ đến hành động ngày hôm qua của mình, khuôn mặt đã đỏ lại càng thêm chín hồng. “Hừ! Tên béo nhà ngươi biết cái gì chõ miệng vào”. Hạ Hoài An quắc mắt quay sang nạt. “Làm sao?”. Đỗ Mậu trợn lên sửng cồ. “Thôi lạy hai vị phụ thân của ta! Các ngươi có muốn đi làm nữa hay không?”. Dương Khôi lớn tiếng quát, hai tên này hễ cứ gặp là y như rằng chí chóe om sòm. “Giờ ta tính thế này, không thể để đại…à Nguyệt sư muội đi làm nhiệm vụ một mình được nữa, ta kiến nghị từ nay trở đi bất kể thế nào cũng phải có người đi cùng muội ấy, đề phòng mấy kẻ lòng lang dạ sói trong Vạn Linh Tông này”. Sau đó Dương Khôi lại nói. “Cần gì phiền phức vậy, ở đây đệ có mấy tấm Truyền Tấn Phù, chúng ta mỗi người giữ một tấm, cho dù cách xa vạn dặm vẫn có thể liên lạc được với nhau”. Đỗ Mậu bắt đầu thể hiện năng lực tài phú của mình, từ trong người lấy ra mấy tấm phù lục, tổng cộng năm cái lần lượt đưa cho từng người trong nhóm, tất nhiên hắn đã có sẵn cái cho mình. Truyền Tấn Phù, danh như ý nghĩa, chính là loại phù văn mà tu sĩ chuyên dùng để kết nối, liên lạc thông tin giữa người với người, mặc dù chỉ là một loại phù văn hỗ trợ đơn giản, ngoài truyền bá tin tức ra không thì còn có tác dụng gì khác, nhưng lại hết sức cần thiết và thông dụng, bởi mọi người có thể liên lạc với nhau mọi lúc mọi nơi, cái này cũng chẳng khác nào điện thoại ở kiếp trước của Trần Phàm. “Đồ tốt đó! Đúng là Đỗ béo nhà ta lúc nào cũng đưa ra được những ý tưởng hữu dụng”. Dương Khôi vỗ vỗ vai Đỗ Mậu tươi cười khen ngợi. “Cái đó là đương nhiên, đệ đâu có như ai, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thật là vô tích sự”. Đỗ Mậu bâng quơ nói. “Xú bàn tử, ngươi đang ám chỉ ai hả?”. Hạ Hoài An cặp mắt trợn lên, lời vừa ra rõ ràng là đang nhằm vào hắn, tên béo này này hễ có cơ hội là lại tranh thủ đả kích mình. “Được rồi, làm tốt lắm Đỗ béo, đều là huynh đệ cả cũng không cần tị nạnh nhau làm gì, chúng ta mau sử dụng Truyền Tấn Phù xem thế nào”. Trần Phàm thấy hai tên này lại sắp sửa gây chiến, lập tức lên tiếng đánh lạc hướng chủ đề, mọi người lúc này mới bắt đầu lấy phù lục của mình ra, tâm thần khẽ động, từ từ đưa một đạo ý lực của mình thẩm thấu vào, đây chính là cách thức để sử dụng Truyền Tấn Phù, chỉ đơn giản vậy là xong, từ nay bất kỳ ai trong nhóm của Trần Phàm nếu có gì cần liên lạc hay thông báo, chỉ cần tay giữ tấm phù rồi ý niệm nghĩ đến một người, lập tức người phía bên kia sẽ nhận được tín hiệu, vậy là hai người có thể thoải mái trao đổi với nhau rồi. Mà loại phù của Đỗ Mậu lại là loại tối tân nhất hiện nay, không những có thể trò chuyện với nhau bằng giọng nói, thậm chí còn có thể truyền tải cả hình ảnh người liên lạc, từ đó người ở bên này sẽ biết được tình trạng của người ở bên kia, rất là tiện lợi. “A lô!”. Trần Phàm đột nhiên đưa tấm phù lục lên tai nói, hắn thấy cái này đúng là y chang điện thoại ở kiếp trước của mình rồi, chỉ là bề ngoài đơn điệu hơn mà thôi. “Lão đại, huynh nói cái gì cơ?”. Hành động và ngôn ngữ của Trần Phàm khiến cho mấy người bên cạnh hắn không khỏi trố mắt ngạc nhiên, bọn họ dĩ nhiên không thể hiểu nổi a lô là thứ gì, Đỗ Mậu dương đôi mắt tròn xoe hỏi. Nhưng Trần Phàm dương như vẫn chưa để ý đến bọn họ, hắn sắc mặt thản nhiên, nhìn về phía Trần Thu Nguyệt rồi tiếp tục: “A lô! Thu Nguyệt có phải không?”. Trần Thu Nguyệt trông thấy bộ dạng này của Trần Phàm liền không khỏi phì cười, Truyền Tấn Phù vốn dĩ chỉ cần để ở trong người là có thể câu thông thoải mái với nhau, đằng này hắn lại lấy ra ngoài rồi áp hẳn lên tai thế kia, cứ như là không biết cách sử dụng vậy, nàng liền khúc khích hỏi: “Hi hi…Sư huynh, huynh bị làm sao vậy, muội ở đây mà, với lại a lô trong miệng của huynh là thứ gì thế?”. Trần Phàm lúc này mới bỏ cái phù lục ra khỏi tai rồi gật đầu tự nói: “Ừm! Hoạt động tốt!”. Nói xong hắn lại tự cười một mình. Mọi người không khỏi ngơ ngác nhìn lấy Trần Phàm, bộ dạng của hắn đúng là có chút kỳ lạ, nói toàn cái thứ gì đâu không, loại phù văn này cũng nào phải là ký trân dị bảo gì ghê gớm, cần gì phải biểu hiện khoa trương đến vậy. Hạ Hoài An huých huých tay Đỗ Mậu, ánh mắt dè chừng hỏi: “Này, ngươi đã bỏ cái gì vào trong Truyền Tấn Phù phải không, nếu không sao lão đại vừa mới tiếp xúc với nó lại trở nên kỳ lạ như thế?”. Đỗ Mậu nghe xong liền không khỏi bất mãn, nói: “Vớ vẩn, Truyền Tấn Phù của đệ là loại tốt nhất trên thị trường, làm sao có thể có vấn đề gì được, ý của huynh là ta mưu hại lão đại sao?”. “Lão đại, huynh không sao đấy chứ?”. Dương Khôi nhìn nhìn Trần Phàm một cách thăm dò, sau đó cũng cẩn thận mà hỏi. “Có các ngươi bị sao thì có, ta chỉ cảm thán tấm phù này chút thôi, đâu có bị làm sao đâu mà nhìn ta như vậy?”. Trần Phàm ngẩng đầu lên thấy năm người trước mặt đang nhìn mình với ánh mắt tràn đầy cổ quái, lại còn pha thêm chút lo lắng thương hại, cứ như thể hắn là một tên bệnh nhân mới trốn ra khỏi viện vậy, lông mày không khỏi nhíu lại nói. “Phù! Huynh không sao thì tốt, ta còn tưởng tên béo chết tiệt kia bỏ thứ quỷ gì vào trong tấm phù này”. Hạ Hoài An lúc này sắc mặt mới giãn ra thở phào. “Hạ sư huynh, đề nghị huynh ăn nói cho cẩn thận, cơm có thể ăn bừa nhưng lời thì không thể nói bậy được đâu!”. “Chậc! Ta chỉ nói là tưởng thôi, cũng đâu có khẳng định là ngươi làm, hà cớ phải nổi khùng lên thế?”. “Hừ! Tưởng tưởng cái rắm!” Đỗ Mậu khuôn mặt tức tối, ánh mắt lườm lườm nhìn lấy Hạ Hoài An, tên này luôn tìm cơ hội tỷ đểu mình. “Thế rốt cục a lô là cái gì vậy sư huynh?”. Trần Thu Nguyệt không nhịn được lại hỏi. “Không có gì, ta chỉ thuận miệng nói chơi thôi, muội không cần phải để ý”. Trần Phàm khoát tay nói: “Được rồi, bây giờ tất cả chúng ta đã có phương tiên liên lạc trong tay, tuy nhiên cẩn tắc vô áy náy, giờ Thu Nguyệt muội tốt nhất vẫn là không nên đi lại một mình, nhất là vào ban đêm, nếu xảy ra chuyện gì không hay phải lập tức báo cho ta biết, đã biết chưa?”. “Ừm, muội biết rồi”. Trần Thu Nguyệt đỏ mặt gật đầu. “Vậy chúng ta mau đi làm nhiệm vụ thôi, sớm ngày tích lũy điểm cống hiến, tấn thăng lên đệ tử ngoại môn, đi!”. “Vâng lão đại!”. Nhóm người Trần Phàm lại một ngày mới hồ hởi bắt đầu!
|
Chương 118: Khảo Hạch Đường Trong suốt thời gian mấy tháng tiếp theo, Trần Phàm và mấy huynh đệ của mình rất là hăng say làm nhiệm vụ, chịu khó tích lũy điểm cống hiến, đa số vẫn là những nhiệm vụ quen thuộc như làm nông, cuốc đất, trồng cây…chung quy chỉ loanh quanh ở hai khu vực Linh Trang Phong và Linh Uyển Phong, ai là tân sinh mà chẳng như bọn họ, duy có Trần Phàm thỉnh thoảng vẫn tiếp nhận một vài nhiệm vụ dọn dẹp chuồng trại cho linh thú, nhờ có Đại Cương Sơ Cấp Linh Thú trong tay, hắn tất nhiên có thể làm liên tục cái công việc nguy hiểm này, như vậy thì điểm cống hiến sẽ tăng lên nhanh chóng, nhưng vì không muốn thu hút sự chú ý nên cứ cách vài ngày hắn mới lại làm một lần mà thôi. Bất quá đã là mặt trời thì rất khó che đi sự tỏa sáng, dù cho không mấy khi tiếp nhận cái nhiệm vụ kia, nhưng Trần Phàm vẫn gây nên những làn sóng xì xào không nhỏ, kể từ đó mọi người đều bàn tán về một tên tân sinh biến thái, thi thoảng lại xắn tay đi làm nhiệm vụ dọn chuồng tại Linh Uyển Phong, cái nhiệm vụ được xem là bất khả thi đối với những đệ tử ký danh như họ, cho dù là những đệ tử ngoại môn cũng phải lắc đầu ngao ngán. Mà gã quản lý Linh Uyển Phong – Lục trưởng lão cứ lần nào chạm mặt với Trần Phàm là y rằng lại như bị cho ăn một nắm ớt, đã thế một lần gặp mặt gã này là Trần Phàm lại bóng gió nhắc lại chuyện linh phấn trước đây, khiến cho gã không khỏi tức tới sùi bọt mép, mặc cho Lục trưởng lão liên tục làm khó, toàn là phân cho Trần Phàm tới những khu vực nguy hiểm, linh thú ở đó không điên thì cũng nổi khùng, nhưng Trần Phàm vẫn điềm nhiên giải quyết chẳng hề khó khăn, cứ như thể hắn là khắc tinh của linh thú vậy, điều này không khỏi khiến cho Lục trưởng lão sinh ra hoài nghi, nhưng khi gã theo dõi quá trình dọn dẹp chuồng cho linh thú của Trần Phàm, chỉ thấy tiểu tử đó đụng nhẹ một cái, thế là linh thú cứ như bị thôi miên, lập tức ỉu xìu xìu rồi lăn kềnh ra ngủ, có con thì lại ngoan ngoãn nằm im, để mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm, khi Lục trưởng lão đem vấn đề này ra chất vấn thì chỉ nhận được những cái lắc đầu không biết của Trần Phàm, nói là do mình may mắn nhận được thiện cảm từ linh thú, cũng bởi vì Trần Phàm tiếp nhận cái nhiệm vụ này không nhiều, Lục trưởng lão về sau cũng chỉ có thể đem những nghi vấn ném ra sau đầu mà thôi. Nhóm của Trần Phàm như đã thống nhất từ đầu, mọi người đều là vì kiếm điểm cống hiến cho lão đại tấn thăng lên đệ tử ngoại môn, Trần Phàm cũng để cho bọn họ thoải mái vì mình, thực tế hắn đâu cần mấy người này trợ giúp, nhưng có đôi khi tiếp nhận sự giúp đỡ từ người khác cũng là một cách để cho họ vui lòng mãn nguyện, cố chấp muốn một mình đảm đương tất cả chỉ khiến cho khoảng cách trong một tập thể ngày càng trở nên lớn dần mà thôi. Trải qua hai tháng, nhóm người Trần Phàm đã tích lũy được không ít điểm cống hiến, con số cũng đã vượt qua được 100 rồi, thực ra một đệ tử ký danh muốn kiếm được 100 điểm cống hiến chỉ cần chăm chỉ trong vòng ba bốn tháng là được, nhưng cái khó nhất khi tấn thăng lên làm đệ tử ngoại môn chính là phải vượt qua được khảo hạch. Đám người Dương Khôi muốn đưa hết toàn bộ số điểm của mình cho Trần Phàm, nhưng hắn đã ngay lập tức từ chối, chỉ lấy của mỗi người ba phần mười số điểm cống hiến mà thôi, cộng lại cũng đã hơn 100 rồi, cái này là coi như ghi nhận tấm lòng của họ. “Lão đại, ngày hôm nay huynh có thể tấn thăng lên làm đệ tử ngoại môn được rồi, đệ tin chắc với thực lực của huynh vượt qua khảo hạch sẽ chẳng có vấn đề gì cả”. Đỗ Mậu thần sắc phấn khởi nói, thời gian qua hắn cũng cố lê cái thân thể phì nhiêu của mình tới Linh Trang Phong làm nhiệm vụ, hắn vốn bản thân trời sinh lười nhác, ngày thường chỉ có ăn là giỏi, thế nhưng dạo này cũng tỏ ra chăm chỉ lên trông thấy, hiển nhiên trong vụ này cũng đã nỗ lực rất nhiều. “Ha ha ha…sư huynh cũng rất là cảm kích sự cố gắng trong thời gian qua của Đỗ đệ, ai chả biết trong nhóm đệ là người kiếm được ít điểm cống hiến nhất, ta thay mặt lão đại ở đây đa tạ đệ”. Hạ Hoài An chưa để cho Trần Phàm nói gì đã nhanh miệng lên tiếng, giống như đang nói thay cho Trần Phàm, ánh mắt không khỏi trào phúng nhìn về phía Đỗ Mậu, trong giọng điệu tràn đầy ý mỉa mai. “Hừ! Hạ sư huynh quá khen, ta cố gắng để đạt tới năng lực vô tích sự giống như huynh mà có được đâu”. Đỗ Mậu chua ngoa đáp lại. “Ta vô tích sự mà lại nhiều điểm cống hiến hơn ngươi?”. “Thế Truyền Tấn Phù là của ai?”. “Hừ! Mấy tấm phù nát, trước ở thành của ta cũng có bán đầy”. “Ha ha ha, buồn cười, mấy đạo phù văn tồn tại hạn sử dụng đó, đã thế còn không có công năng giao tiếp bằng hình ảnh, có thể so sánh với Truyền Tấn Phù của ta sao?”. Đúng như lời Đỗ Mậu nói, Truyền Tấn Phù bình thường sẽ có tồn tại hạn sử dụng, mà phù lục của hắn lại là loại đặc biệt nên có thời hạn vĩnh viễn, không như những cái khác chỉ dùng được vài lần rồi bỏ, loại này rất hiếm trên thị trường, chỉ có những thế lực lớn mới đem ra sử dụng mà thôi, cho nên lúc lấy ra Đỗ béo mới kiêu ngạo như thế. Hạ Hoài An và Đỗ Mậu cứ thế cãi nhau một hồi, như hai con mẹ hàng tôm hàng cá, Dương Khôi thờ dài một cái nhìn hai tên đàn bà này, cũng lười muốn ngăn cản chúng làm chi nữa, hắn lắc đầu chán nản rồi quay sang nói với Trần Phàm: “Lão đại, chúng ta đi thôi, đệ cũng biết chỗ khảo hạch ở đâu rồi”. “Được!”. Trần Phàm mỉm cười, cũng mặc kệ hai tên kia tiếp tục đứng đó cãi nhau, hắn rảo bước đi khuất, lúc này Hạ Hoài An với Đỗ Mậu mới tạm ngừng khẩu chiến cuống quýt chạy theo, hôm nay là ngày lão đại tấn cấp lên đệ tử ngoại môn, bọn họ là đàn em sao có thể vắng mặt được, phải đi xem một lần cho biết, cũng là để cổ vũ cho lão đại của mình. Địa điểm mà nhóm người Trần Phàm đang hướng tới chính là Khảo Hạch Đường, đây chính là nơi tông môn tiến hành khảo hạch cho các tân sinh có đủ điều kiện muốn tấn thăng làm đệ tử ngoại môn! Khảo Hạch Đường mỗi tháng chỉ mở ra có một lần vào đầu tháng, hôm nay vừa vặn chính là ngày này. Vạn Linh Tông là một trong tứ đại thánh địa môn phái, quyền lực khủng bố có thể thâu tóm ngũ đại đế quốc, khống chế những hoàng đế có địa vị cao cao tại thượng. Đế quốc Thiên Uy, thành trấn năm vạn sáu ngàn tòa, nhân khẩu có tới vài trăm tỷ, quý tộc hoàng thất không biết phải đếm tới bao nhiêu, mỗi người đều dã tâm muốn trở thành nhân vật lớn, mà con đường tốt nhất không thể nghi ngờ đó là tiến nhập vào Vạn Linh Tông, cho dù chỉ làm một ngoại môn đệ tử cũng khiến địa vị bản thân trở nên hiển hách vô cùng, đồng thời lại có cơ hội biết được càng nhiều thứ, học được càng nhiều điều hơn. Nhân số của Vạn Linh Tông đông đảo tới mức đáng sợ, chỉ riêng đệ tử ký danh đã có mấy trăm triệu người, ngoại môn đệ tử chừng hơn chục triệu…hơn nữa đây tất cả đều là tinh anh đã được tuyển chọn kỹ lưỡng qua, đặt ở ngoại giới cũng là trăm năm một ngộ siêu cấp thiên tài. Nhân lực đông đảo là thế, cho nên hầu như tháng nào cũng có đệ tử ký danh tới Khảo Hạch Đường để đăng ký tham gia khảo hạch. Bởi ký danh đệ tử vẫn chỉ được xem như một nửa là đặt chân vào Vạn Linh Tông mà thôi, chỉ có trở thành đệ tử ngoại môn mới chính thức được xem như đệ tử của bản tông. Giờ phút này nhóm người Trần Phàm đã có mặt phía trước một tòa phủ đệ nguy nga rộng lớn, phía trên đại môn có viết rõ ràng ba chữ “Khảo Hạch Đường”! Tòa phủ đệ nguy nga này cũng như nhiều địa điểm khác, được xây dựng trên một ngọn linh phong khổng lồ cao vút tầng mây, chỉ cần lên tới đỉnh sẽ sinh ra một cảm giác cưỡi mây đạp gió, siêu phàm thoát tục. Lúc này trên quảng trường Khảo Hạch Đường đã đứng lố nhố rất nhiều thanh thiếu niên, con số phải tới mấy ngàn người, nam thanh nữ tú ăn mặc tươm tất, ánh mắt kiên định, hiển nhiên đều là những nhân vật không tầm thường, tất cả đều là đệ tử ký danh đến đây tham gia khảo hạch ngoại môn. “Nghe nói trở thành đệ tử ngoại môn sẽ được chuyển vào sâu hơn bên trong sơn môn thánh địa, có đình viện riêng để tu luyện, linh khí lại nồng đậm hơn nhiều, đãi ngộ cũng không phải đệ tử ký danh như chúng ta có thể so sánh”. Một tên tân sinh ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bên trong Khảo Hạch Đường, khóe miệng lẩm bẩm nói. “Đúng a! Trở thành ngoại môn đệ tử là ta có thể rời đi cái Tân Ký Xá chật chội kia rồi, lại còn có thể tiến vào bên trong Tàng Kinh Các học tập công phu huyền cấp nữa”. Nữ tử đứng cạnh tên này lên tiếng phụ họa, trong ánh mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt không hề che giấu. “Hừ! Chờ các ngươi có thể vượt qua được khảo hạch ngoại môn ở đây rồi hãy nói, trở thành ngoại môn đệ tử cũng không phải dễ dàng như vậy, các ngươi có đủ tự tin để thắng được Ma Nhân Khôi Lỗi sao?”. Lời vừa ra lập tức đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ai cũng đổ dồn ánh mắt về phía tên vừa nói, đây là một thiếu niên chừng 16-17 tuổi, khuôn mặt trắng trẻo thư sinh, nhìn qua có chút dương dương tự đắc, như thể hắn đã xác định mình chính là tâm điểm chú ý nhất nơi này. “Ma Nhân Khôi Lỗi?”. Trần Phàm đứng lẫn trong đám người không khỏi có chút hiếu kỳ. “Lão đại, đây chính là nội dung của khảo hạch ngoại môn đó, chỉ cần có thể chiến thắng khôi lỗi này là có thể thông qua được khảo hạch rồi”. Đỗ Mậu nhanh nhảu đáp. “Vậy đệ có biết Ma Nhân Khôi Lỗi là gì không?”. “Biết chứ, nghe nói đây là thi thể của ma tộc bị cường giả trong tông ta tiêu diệt, khi đó chúng chỉ là những cái xác không hồn mà thôi, tông môn lấy đó đem đi luyện chế thành khôi lỗi, nhưng dù đã biến thành khôi lỗi thì chúng vẫn có uy lực lớn vô cùng, lão đại vẫn là nên cẩn thận thì hơn”.
|
Chương 119: Chấp pháp đội kéo tới “Oh! Ma tộc”. Trần Phàm gật gù sáng tỏ, nghe cái tên là Ma Nhân Khôi Lỗi hắn cũng đã mơ hồ phỏng đoán, hóa ra đúng là lấy thi thể của người trong ma tộc luyện chế thành khôi lỗi. Nhờ có đọc qua Thương Mang Sử Ký, Trần Phàm cũng biết được đôi chút thông tin về chủng tộc này, Ma là một trong những sinh linh xuất hiện sớm nhất vào thời đại thái cổ, từ xưa đến nay luôn nổi tiếng về tu luyện nhục thân, mà vốn dĩ từ lúc sinh ra thể chất của chúng đã cực kỳ khủng bố, trong ma tộc có vô số phương pháp tu luyện huyết tinh tàn khốc, lấy cường độ thân thể để nghiền ép vạn vật. Tại Thương Mang đại lục có ba thánh địa tông môn bị xem là ngoại đạo tà ma, nhưng trên thực tế đây không phải là thánh địa của ma tộc, mà chỉ là những nhân tộc thích tu luyện ma đạo sáng lập nên mà thôi. Ma tộc thực sự là phải ở Ma giới, nếu xuất hiện ở ngoài đều chỉ là những tộc nhân cấp thấp bị chúng ruồng bỏ. “Đúng rồi lão đại, huynh đã lấy số thứ tự chưa, là bao nhiêu thế?”. Thấy Trần Phàm còn đang mải mê suy nghĩ, Dương Khôi ở một bên liền lên tiếng đổi chủ đề. “Ừm, là số 2372, xem ra còn rất lâu nữa mới đến lượt ta được”. Trần Phàm gật đầu đáp, ngay từ lúc đặt chân đến đây hắn đã đi nhận lấy số thứ tự của mình rồi, mà hiện tại Khảo Hạch Đường vẫn còn chưa mở ra, bên ngoài phải có đến mấy ngàn tên đệ tử ký danh đang đứng chờ. “Vậy cũng chưa chắc đâu, đệ nghe nói Ma Nhân Khôi Lỗi phi thường khủng bố, mặc dù tu vi của nó chỉ có chân khí hậu kỳ thôi, nhưng huynh biết rồi đấy, ma tộc trời sinh thân thể cường hoành, chân khí đỉnh phong cũng chưa chắc là đối thủ của chúng đâu, mấy tên tân sinh kia không biết tự lượng sức, vào đó khảo hạch qua chưa được nửa khắc có khi đã phải lết ra ngoài rồi”. Đỗ Mậu mở miệng bô bô nói, khiến cho đám tân sinh gần đó không khỏi ném cho hắn ánh mắt đầy bất thiện. Mà đúng lúc này hai cánh cửa lớn của Khảo Hạch Đường đã chậm rãi mở rộng, từ bên trong bước ra một người thanh niên khoảng ngoài 30 tuổi, ăn mặc như thể chấp sự nơi đây, ánh mắt quét qua nhìn đám người phía trước một lượt, sau đó cao giọng nói: “Khảo hạch ngoại môn đệ tử của tháng này bắt đầu, các ngươi xếp thành hàng lối nghiêm chỉnh rồi đi vào đây, cấm được xô đẩy chen lấn”. Đám tân sinh bên ngoài chỉ chờ có vậy, lập tức nối đuôi nhau rồng rắn mà vào, chẳng ai bảo ai, như thể đã có chuẩn bị từ trước, ai số nhỏ xếp trước, ai số lớn xếp sau, hàng lối rất là chỉnh tề ngay ngắn, cái này cũng dễ hiểu thôi, mọi người đều đã được ít nhiều phổ cập sự đáng sợ trong thánh địa tông môn, lại có vị chấp sự sắc mặt uy nghiêm kia đứng đó nhìn chằm chằm, ai đầu óc có vấn đề mà dám nổi loạn ở đây. Đoàn người bước chân qua cánh cửa, nhất thời liền cảm thấy không khí bên trong đã khác hẳn bên ngoài, chỉ thấy hai bên hành lang rộng rãi mà lạnh như nước đá, trong không gian của Khảo Hạch Đường như được bao phủ bởi một bầu không khí vô cùng lạnh lẽo, đáng sợ. Trần Phàm cũng ở trong đoàn người này, hắn vẫn đang chậm chậm cất bước, thế nhưng ngay lúc thân ảnh của hắn sắp sửa đi vào phía trong của Khảo Hạch Đường, đột nhiên từ phía sau vang lên một đạo thanh âm vang dội: “Chờ một chút!”. Không chỉ có người chấp sự, rất nhiều người đang đi đều là ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc này phía trước cửa lớn của Khảo Hạch Đường đang có mấy chục thân ảnh đang đứng, cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi, thần thái uy nghiêm, giống như quân nhân đã trải qua sự rèn luyện kỹ càng, mà người nào người nấy trên y phục trước ngực đều thêu lên một chữ “Pháp”. “Chấp pháp đội!”. Nhiều người ở đây cũng nhận ra ngay đám người vừa tới, chấp sự Khảo Hạch Đường ánh mắt nhìn về gã cầm đầu, nhíu mày lên tiếng hỏi: “Chúc sư huynh, ngươi dẫn người của mình tới đây làm gì?”. Giọng điệu từ tốn, nghe ra có vẻ cũng khá là nể đối phương Người được hỏi chính là đội trưởng của chấp pháp đội Chúc Sơn Long, hắn thản nhiên nhưng vẫn giữ lấy bộ dạng uy nghiêm vốn có, đáp: “Cũng không có gì, chỉ là ta nhận được tin tức một tân sinh mới vào tông môn chưa được bao lâu đã gây rối làm loạn, liên tiếp phế bỏ đi mấy người đệ tử ngoại môn, làm ảnh hưởng không nhỏ tới lợi ích của môn phái, hôm nay ta nhân danh đội trưởng chấp pháp đội phải đích thân tới đây áp giải tên này”. “Hả?”. Lời vừa ra đã lập tức khuấy lên một bầu không khí sôi sục, ai nấy đều là vẻ mặt sửng sốt, ánh mắt không dám tin ngơ ngác nhìn nhau, tưởng là mình vừa mới nghe nhầm, “liên tiếp phế bỏ đi mấy người đệ tử ngoại môn”, không thể nào a! “Chúc sư huynh, ngươi đang nói cái gì, làm sao lại có tân sinh nào phế bỏ đệ tử ngoại môn?”. Thanh niên chấp sự cũng ánh mắt cổ quái nhìn gã đội trưởng, còn nghĩ là tên này hồi nãy nói nhầm, phải là đệ tử ngoại môn phế bỏ tân sinh mới đúng chứ, làm sao lại có chuyện ngược đời như vậy được. “Ta không có nói nhầm đâu, tên tân sinh đó cũng đang ở trong đàm này”. Chúc Sơn Long thấy vẻ mặt chấp sự liền biết tên này đang nghĩ gì, hắn hất hàm nhìn về phía đoàn người đang bước vào Khảo Hạch Đường rồi nói. “Vậy ngươi nói đi, tên hắn là gì?”. Kinh ngạc qua đi, thanh niên chấp sự giờ phút này lại trở nên rất là hiếu kỳ hỏi. “Trần Phàm! Nghe được tên mình còn không mau bước ra đây, ta biết ngươi đang ở trong đó”. Chúc Sơn Long nghiêm giọng quát. Lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía một thân ảnh! Trần Phàm thong thả bước ra, sắc mặt không chút biểu cảm, phong khinh mà từ tốn, thản nhiên mà vân đạm, từ lúc nghe thấy tên Chúc Sơn Long kia nói tới mấy từ phế bỏ đệ tử ngoại môn là hắn đã biết đối phương đến đây để tìm mình rồi, gã họ Hoàng kia nhanh như thế đã hồi phục rồi sao? Trần Phàm đi đến trước cửa Khảo Hạch Đường, sau khi ném cho Chúc Sơn Long một nụ cười nửa miệng, hắn mới nhàn nhạt nói: “Ta chính là Trần Phàm đây, không biết đã đắc tội gì mới mấy vị sư huynh chấp pháp đội?”. “Trần Phàm!”. Chúc Sơn Long ánh mắt nheo lại nhìn vào đối phương, ý lực tỏa ra không hề kiêng nể, bỗng nhiên hắn hơi giật mình một cái, bởi chẳng những không có thăm dò được tí gì mà thậm chí bản thân Chúc Sơn Long còn cảm thấy từ trên người đối phương như có một thứ áp lực vô hình đang bao trùm cả người hắn, phải biết hắn đã tu vi ngưng dịch đại viên mãn, chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt tới kết đan cảnh rồi, gia hỏa trước mặt này là cái thứ quái vật gì đây? Chúc Sơn Long là một đệ tử nội môn, cộng với cái danh hiệu đội trưởng chấp pháp đội khiến cho thân phận của hắn còn cao hơn so với những tên đệ tử nội môn khác một bậc, bình thường coi như có chút giao tình với Hoàng Viên Hạo, ban đầu nghe gã này nói hắn vẫn không tin tưởng cho lắm, chỉ đến hôm nay giáp mặt Chúc Sơn Long mới biết mình đã đánh giá quá thấp đối phương rồi. “Hừ!”. Nhưng dẫu sao một đội trưởng chấp pháp đội cũng không phải chỉ có hư danh, hơn nữa quyền thực thi luật pháp đang ở trong tay hắn, vừa rồi cũng chỉ vẻn vẹn bị một tia áp lực của Trần Phàm làm cho kinh ngạc mà thôi, giờ phút này lấy lại được uy phong thường ngày, Chúc Sơn Long sắng giọng nhìn về phía Trần Phàm, nói: “Tiểu tử, ngươi đã biết tội của mình chưa?”. “Không biết sư huynh muốn gán cho ta tội gì?”. Trần Phàm cười nhạt hỏi lại, ánh mắt lóe ra vài tia trào phúng, bọn này rất là giống với lũ cảnh sát báo cô ở kiếp trước của hắn, khi dân chúng thực sự cần thì chẳng thấy bóng dáng đâu, nhưng ngửi thấy mùi lợi ích là bâu đến inh ỏi như ruồi. “Hừ! Đúng như trong tin tức nhận được, ngươi quả nhiên là kẻ không biết trời cao đất rộng là gì, ta hỏi ngươi, cách đây hai tháng có phải ngươi đã phế bỏ năm đệ tử ngoại môn của tông ta hay không?”. Chúc Sơn Long trầm trọng. Mà lời này vừa ra lại gây nên oang động không nhỏ, đánh thẳng vào tâm trí của đám người tân sinh vẫn đang xếp hàng dài gần cửa lớn Khảo Hạch Đường, mọi người nhìn về phía Trần Phàm với sắc mặt đầy khiếp sợ, năm tên đệ tử ngoại môn…phế bỏ? Đây là hành động thiên phương dạ đàm cỡ nào? “Ta không có nhớ rõ mấy tên cho lắm, nhưng phế bỏ thì đúng rồi. Sao thế, trong tông môn chỉ cấm tàn sát đồng môn chứ đâu có cấm mọi người giao lưu sở học?”. Trần Phàm thản nhiên nói, như thể mình chỉ là làm một việc không ý nghĩa chút nào, mà đúng là hắn không hề nhớ thật, bởi chuyện đâu đáng gì mà phải để tâm. “To gan! Ngươi gặp Chúc sư huynh không chịu hành lễ, đây đã là tội bất kính với bề trên rồi, bây giờ lại mở mồm ăn nói với thái độ như vậy, giao lưu đến điểm đến thì dừng, có loại giao lưu sở học nào mà đá vỡ đan điền của đối phương không? Một tên trong chấp pháp đội đứng sau Chúc Sơn Long vẻ mặt giận dữ bước ra, miệng quát lớn. “Cái đó gọi là tài không bằng người, còn biết trách ai được, huống hồ là bọn chúng gây sự với ta trước, còn muốn lấy mạng của ta, đây chỉ là hành vi tự vệ chính đáng mà thôi”. “Buồn cười! Bây giờ năm tên đệ tử đó đã không thể tu luyện, ngươi làm như vậy không nghi ngờ gì gây tổn hại tới nhân lực của tông môn, để bồi dưỡng ra bọn họ tông ta đã phải tiêu hao tài nguyên thế nào, loại tân sinh như ngươi làm sao mà hiểu được”. “Hừ! Mấy tên phế vật, nuôi cho tốn cơm tốn gạo chứ được cái gì, ta thanh lý hộ tông môn đáng ra phải nên khen thưởng mới đúng”. “Ngươi…” Trần Phàm lời lẽ đanh thép, vốn dĩ ở đây nhiều người cho nên chấp pháp đội muốn dùng lý lẽ của chúng để lôi cổ gia hỏa này đi, như vậy về sau cũng chẳng có ai nói gì được, ai ngờ hắn cứ một câu đáp trả lại một câu, ngay cả khí thế của đội trưởng chấp pháp đội cũng chẳng làm gì được. “Sư huynh, không cần phải nhiều lời với tiểu tử này, tội trạng hắn đã nhận, chỉ cần huynh ra lệnh một tiếng, chúng ta lập tức gô cổ tên này lại”. Mấy tên trong chấp pháp đội quay sang nói với Chúc Sơn Long. “Trần Phàm, ngươi thân là tân sinh đệ tử, mới vào Vạn Linh Tông chưa được bao lâu dã gây sự hành hung, lập tức theo ta về Chấp Pháp Điện chịu tội”. Chúc Sơn Long chính khí lăng nhiên, kinh thiên địa nghĩa, ai nhìn vào cũng chỉ thấy hắn là một người chính trực mười phần, còn ngược lại Trần Phàm đã biến thành một tên tội phạm cứng đầu ngoan cố.
|