Tiền Của Bản Cung, Hoàng Thượng Cút
|
|
CHƯƠNG1.1: QUẸT 2 LẦN Trên trường đua ngựa Tây Ban Nha, một con ngựa màu rám nắng rong ruổi trên đường đua, người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc trang phục kỵ sĩ quý báu, trên tay cầm cây roi bạc, hung hăng quật vào mông ngựa.
Cao cao hai bên sườn dốc đều là chỗ ngồi của người xem, khí thế không hề kém thế vận hội Olympic! Nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của người đàn ông kia, không ít người giơ cao tấm bảng trong tay hô to: “Go, ahead! Go! Go! Go!” (tiến lên, tiến lên)
Bá tước Ames, quý tộc Tây Ban Nha, năm năm liên tục đều là quán quân tại giải đua ngựa của Tây Ban Nha!
Khi mọi người đều nghĩ Ames chắc chắc sẽ thắng, thì một con ngựa đen như mực dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt tới, đuổi kịp và vượt lên. Trên lưng ngựa là một người phụ nữ, đầu đội mũ sắt dành riêng cho những kiếm sĩ chỉ mang khi quyết đấu, trang phục cưỡi ngựa bó sát toàn thân, phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ của cơ thể phụ nữ.
Chiếc mũ sắt đã che kín dung mạo của người phụ nữ đó, chỉ để lộ ra một đôi mắt nâu, loé sáng như ánh sao, đánh cắp trái tim của mọi người!
“Ai vậy?” Có người chỉ trỏ rồi hỏi người bên cạnh.
“Ai biết được, oh! My god! Look! Cô ấy tăng tốc, sắp đuổi kịp và vượt qua bá tước!” Trời ạ, suốt năm năm liên tục, bá tước Ames đều là quán quân giải đua ngựa của Tây Ban Nha bọn họ, hôm nay chẳng lẽ sẽ bị đánh bại dưới tay một người vô danh tiểu tốt, lại còn là phụ nữ sao?
Đôi mắt sắc bén của người phụ nữ trên lưng ngựa kia, nhìn chằm chằm vào cơ thể người đàn ông phía trước, ba mét, hai mét, một mét… Chính là lúc này đây!
Chỉ thấy cây roi trong tay người phụ nữ đó nhanh chóng bắn ra, cuốn một vòng trên không rồi quấn vào cổ người đàn ông kia! Dựa vào lực quán tính, cây roi tung về phía trước, cơ thể người đàn ông đó cũng như một con diều đứt dây, bay văng ra ngoài!
Còn người phụ nữ kia, trong tiếng hò hét hoảng hốt của mọi người, nàng cưỡi ngựa nhảy vào đám người!
Không ai ngờ được sẽ có biến cố như vậy, nhìn thấy con ngựa lao thẳng về hướng mình, nhiều người sợ hãi nhắm tịt hai mắt lại! Người phụ nữ trên lưng ngựa khẽ nhếch môi nở nụ cười lạnh, xoay người, giấu mình dưới thân ngựa.
“Pằng!” Một tiếng súng vang lên, người phụ trách bảo vệ đã kịp phản ứng lại.
Các vị quý tộc cũng bị tiếng súng này làm cho thất hồn lạc phách, không ít những vị phu nhân mặc trang phục quý giá, ôm đầu hét ầm lên.
Loa phát thanh vang lên: “Ladies and Gentlemen, please keep one’s head!” (Các quý ông, quý bà, xin hãy ôm lấy đầu mình!)
Đám người từ từ trấn định. “Pằng!” một tiếng nữa, con ngựa đang lao trong đám người hí lên một tiếng, rồi ngã xuống!
Còn, người vẫn giấu mình dưới thân ngựa, đã không thấy bóng dáng đâu!
“Oh! No!” Tiếng kêu sợ hãi vang lên, mọi người đều quay sang nhìn, vị bá tước vừa rồi còn rong ruổi trên đường đua, giờ phút này đã không còn hơi thở!
Chỉ vung roi lên, nhẹ nhàng ném đi đã khiến người ta tắt thở, lực sát thương này mạnh đến thế nào?!
Một đội lính tinh nhuệ xông ra ngoài, bước đều, nhanh mà không loạn, nghiêm chỉnh, quy củ! Trên các camera ghi hình cũng không thể nhìn thấy người phụ nữ kia biến mất ở chỗ nào.
Lẩn trong đám người hỗn loạn, có một cô gái với nụ cười tà ác trên môi, mái tóc dài cuộn sóng buông xoã xuống bờ vai, một chiếc kính râm to che đi ánh mắt, chặn lại vẻ diễm lệ, rực rỡ trong đáy mắt.
Ngay sau đó, một đám lính chạy vào, bao vây trường đua ngựa. Bốn cánh cửa của trường đua cũng bị đóng lại, chỉ mở một cái. Trước cửa là hai hàng lính, còn có hai sĩ quan đứng ở cửa, cầm khẩu ak47 đời mới đen ngòm, xem ra là muốn kiểm tra từng người một.
Cô gái kia thầm nguyền rủa một tiếng, rồi bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ tìm đối sách. Nàng vừa quay đầu đã thấy một người đàn ông mặc trang phục cưỡi ngựa màu lam, viên đá quý trên mũ đã bộc lộ thân phận của hắn, có vẻ là con lai. Nàng nhoẻn miệng cười, đôi giày cao gót bước từng bước về phía hắn, vươn tay: “Nice to meet you!” (Rất vui khi được gặp anh!)
“Chào cô!” Người đàn ông kia cũng cười, đưa tay ra bắt tay nàng: “Cô là người Trung Quốc à?”
“Vâng!” Nói xong, nàng nhìn trái nhìn phải, mặt lộ vẻ buồn rầu.
“Sao thế? Tôi có thể giúp gì cho cô không?” Một đại mỹ nhân thế này, bất cứ người đàn ông bình thường nào nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy thương hoa tiếc ngọc.
“Tôi đi cùng bạn, nhưng lại lạc mất nhau.” Giọng nói mang đầy vẻ phiền muộn.
“Chà! Có thể sau khi ra ngoài cô sẽ liên lạc được với họ. Dù sao ở trong này cũng không có tín hiệu.” Vì chuyện của bá tước Ames, mà toàn bộ trường đua đã bị làm nhiễu sóng.
Nàng bực bội vò đầu: “Có điều, tôi là người Trung Quốc, ở trong này không quen ai, nếu bọn họ nghi ngờ tôi thì làm sao bây giờ?”
“Ha ha!” Người đàn ông cười sang sảng: “Một tiểu thư xinh đẹp như cô làm sao có thể là hung thủ giết người được, đừng lo, tôi sẽ đưa cô ra ngoài!”
Mặt nàng đầy vẻ cảm kích: “Vậy, thật sự cảm ơn ngài!” Nàng cúi đầu, xoay người tỏ vẻ cảm ơn, giấu đi tia sáng giảo hoạt ở đáy mắt.
|
CHƯƠNG 1.2 “Đừng khách sáo!” Trong mắt hắn loé lên vẻ muốn chiếm giữ, cô nàng ngoại quốc này, thật xinh đẹp!
Vừa đến cửa, hai người bị ngăn lại. Tay kiểm sát trưởng mặt lạnh nghiêm trang hỏi: “What’s your name?” (Cô tên gì?)
“My name is…” (Tên tôi là)
“She’s my friend!” (Cô ấy là bạn tôi) Người đàn ông cắt lời.
Tay kiểm sát trưởng kia vừa nhìn thấy người đàn ông này, có vẻ hơi kiêng dè, liền xoay người lễ độ, đưa tay: “Please!” (Xin mời!)
Cho qua!
Cô gái đi theo người đàn ông kia, ra đến cửa, nàng rút điện thoại di động: “Tôi phải chờ bạn, hy vọng lần sau sẽ được gặp anh!”
“Có thể cho tôi số điện thoại của em không?” Người đàn ông không muốn buông tha cho con mồi vừa tự dâng lên tận cửa này.
Nàng khẽ cười một tiếng, rồi đọc số điện thoại của mình. Dù sao, nàng đến đây để thực hiện nhiệm vụ, ra khỏi lãnh thổ Tây Ban Nha, thì số điện thoại này cũng bị ném đi, không sao cả!
Đến sân bay, đã có người tiếp ứng.
Hai người đàn ông đứng sẵn ở đó chờ nàng, ánh mắt hơi kiêng dè.
Nàng, là đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21, có một biệt hiệu kỳ quái “Yêu nghiệt”! Khiến cho người ta sợ hãi kêu than không phải vì kỹ xảo giết người của nàng, mà là dù bất cứ nơi nào, nàng cũng có thể ra tay, và đều có thể tìm được cách đi ra an toàn, còn có thể thoải mái không hề bị tình nghi, đường đường chính chính về nước. Thậm chí, cho tới bây giờ nàng cũng chưa bao giờ cần đến sự hỗ trợ của công nghệ cao, tất cả những thứ nàng dùng đều là vũ khí lạnh!
Chưa từng có ai dám khiêu chiến với nàng, nếu không, nàng sẽ cho người đó biết, sức mạnh thật sự của nàng có thể đạt đến mức nào, tốc độ phóng vũ khí lạnh còn nhanh hơn tốc độ đạn bay! Sự tồn tại của nàng, giống như một sát thủ của thần giới! Tính cách quỷ dị, chỉ chú ý đến tiền, chỉ cần ra giá cao, thì dù nhiệm vụ nguy hiểm thế nào nàng cũng nhận!
Đương nhiên, nàng còn có một đặc điểm khiến người ta không nói được lời nào, đó là… keo kiệt!
“Vé máy bay đâu?” Nàng lạnh lùng lên tiếng.
Một người đàn ông cung kính đưa vé máy bay tới trước mặt nàng, đây là quy củ của “Yêu Nghiệt” khi xuất ngoại thực hiện nhiệm vụ, bên đối tác phải chi trả tiền đi đường. Nói cách khác, là chắc chắn nàng sẽ không tự bỏ tiền ra mua vé máy bay!
Hai ngón tay ngọc nõn nà đưa ra, đón lấy tờ giấy mỏng như cánh chuồn, đôi giày cao gót tao nhã bước từng bước lên máy bay.
…
Máy bay hạ cánh, đôi giày cao gót lại bước từng bước đến bến xe công cộng, hạ giọng chửi thầm, sao lại quên mất không bắt bọn họ trả tiền taxi chứ, giờ phải khổ sở mà đi xe bus thế này. **!
Một chiếc xe bus dừng trước mặt nàng, nàng nhanh chóng rút vé xe ra, quét vé, “Tít!” một tiếng, chiếc máy vang lên báo hiệu nàng đã quẹt vé xong, đang định thu tay lại, thì người đằng sau kéo ùn ùn lên xe. Bị người đằng sau đẩy, chiếc máy quẹt vé lại vang lên âm thanh quen thuộc!
“Tít!”
Ngay sau đó, trong đầu nàng đều là âm thanh “tít”, “tít”, suy nghĩ hoàn toàn hỗn loạn, chỉ còn lại cảm giác muốn gào lên khóc thật to! Nàng quẹt vé thêm lần nữa!!! Một lần quẹt vé là sáu tệ! Tiền ơi! Người đằng sau muốn lên xe, kêu ầm lên: “Còn đứng chắn ở đó làm gì?”
Lái xe cũng quay đầu, bực mình nói: “Quẹt vé xong rồi, thì mời cô đi xuống phía sau đi!”
Nàng há mồm hét vào mặt hắn: “Anh không thấy là ông đây vừa không cẩn thận quẹt vé hai lần à? Ông đây đau lòng một chút cũng không được à?” Cái con mẹ nó chứ, nàng kiếm được chút tiền dễ lắm hay sao? Sao lại gặp chuyện xui xẻo thế này!
Một câu rống lên này, khiến mọi người trong xe đều yên tĩnh lại. Họ bỗng cảm thấy như có một đàn quạ đen bay ngang qua đầu, không phải chỉ có sáu tệ thôi sao? Có cần thiết phải đau lòng đứng chặn cửa lâu như vậy không?
Thấy mọi người đều nhìn mình, nàng chép chép miệng, vốn định túm áo tay lái xe, đòi hắn trả lại tiền cho mình, nhưng trên xe bus có camera theo dõi, nếu để lộ khả năng của mình, thì sẽ gặp rất nhiều tai hoạ, nghĩ vậy, nên nàng đành phải nuốt sự đau thương, ủ rũ đi về phía sau.
Nhìn thấy một chiếc ghế trống, nàng đang định ngồi xuống, thì một người khác cũng xông lại gần. Nàng nhanh tay nắm lấy cổ tay hắn, nghiến răng nói: “Ông đây quẹt hai lần, cũng tức là trả phần tiền của hai người. Chỗ này là chỗ của ông!”
Người kia đang định phản kháng, nhưng lại không thể động đậy, chỉ đành đứng trơ mắt nhìn nàng ngồi xuống, sau đó mới thả tay hắn ra.
Những người xung quanh đều làm ra vẻ không liên quan gì đến mình, nói chuyện thì vẫn nói chuyện, nghịch di động thì cứ nghịch di động, có điều, khoé mắt đều bất giác nhìn về phía bên này. Đúng là một cô nàng kỳ quái!
Cô nàng nào đó thì sống chết cũng phải dựa vào ghế, không ngừng sụt sịt mũi, càng lúc càng muốn khóc. Con mẹ nó, sao lại quẹt vé hai lần cơ chứ, thế này thì sống làm sao đây!!!
Tới trạm xe, nàng vác bộ mặt như cá chết, cực kỳ mệt mỏi kéo lê thân mình vào khu dân nghèo, đạp văng cánh cửa đi vào nhà. Vừa nhìn thấy cô gái trong nhà, nàng đã xông lại, ôm lấy cô ta, khóc ầm lên: “Hu hu hu… tiếc chết mất thôi, yêu vật, hôm nay tôi lên xe bus mà quẹt vé hai lần, quẹt hai lần đấy! Tôi không muốn sống nữa hay sao? Không muốn sống nữa hay sao thế này?”
“Yêu vật” là kẻ vô dụng nhất trong giới sát thủ. Chưa lần nào thực hiện nhiệm vụ thành công, nhưng cũng không có ai dám khinh thường cô, đơn giản là vì có “yêu nghiệt” bảo vệ! Vì sao hai người lại ở cùng với nhau? Là bởi vì “yêu vật” chưa từng thực hiện nhiệm vụ thành công, cho nên không có tiền, chỉ có thể ở khu dân nghèo.
Còn “yêu nghiệt”, nhiều tiền đến mức không đếm được, nhưng lại tiếc không dám dùng, vì thế, liền thuê nhà ở khu dân nghèo chung với “yêu vật”.
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào, không phải chỉ là quẹt vé hai lần thôi sao. Cũng đâu đáng bao nhiêu tiền!” Trên đầu yêu vật chảy dài những sọc đen, an ủi cái thứ keo kiệt này. Mỗi lần làm nhiệm vụ, ít nhất cũng nhận được số tiền dài đến tám con số, vậy mà chỉ mất có sáu tệ, cô ta còn khóc như cha chết!
Nàng đẩy yêu vật ra, thả người xuống giường, nhìn lên trần nhà, hai mắt trống rỗng, mờ mịt, chậm rãi nói: “Làm sao cậu có thể thấu hiểu được tâm trạng của tôi chứ. Cậu không thể hiểu được! Làm sao cậu hiểu được… Hu hu hu…” Nàng lại khóc oà lên, rồi úp đầu vào gối.
Khoé miệng yêu vật co rút mạnh, rất thức thời không thèm để ý nữa!
Đến nửa đêm, một giọng nữ ai oán vang lên: “Yêu vật, yêu vật!”
“Ừ?!” tiếng đáp lại mang theo âm hưởng nghẹn ngào của giọng mũi.
“Hôm nay tôi quẹt vé hai lần, Hu hu hu…”
“Biết rồi! Biết rồi!” Giọng nói rất bực mình, thậm chí còn có suy nghĩ muốn nhảy ngay xuống giường, chém chết nàng luôn đi!
Một tiếng sau…
“Yêu vật! Tôi mà lại đi quẹt vé hai lần! A a a a….” Nàng thực sự muốn điên mất, đây là một sự thất bại mãi mãi không thể xoá nhoà trong đời nàng!
Một chiếc gối đập thẳng xuống người nàng, một tiếng hét giận dữ vang lên: “Ngủ ngay cho ông!”
“Yêu vật, tôi có một linh cảm xấu, tôi cứ cảm giác nếu tôi ngủ rồi sẽ không tỉnh dậy nữa.” Nàng cúi đầu, than thở.
“Hả? Vì sao?” Lời nói này thực sự đã doạ yêu vật sợ hãi, cô ngóc đầu dậy, rất khó hiểu nhìn nàng.
“Hu hu, vì hôm nay tôi quẹt vé hai lần!” lại khóc ầm lên.
“**! Ông nói cho mà biết nhé, còn kêu nữa thì đi chết luôn đi cho ông!” Yêu vật trở mình, không thèm phản ứng với cái đồ thần kinh kia nữa.
“Yêu vật, yêu vật…” Kêu mãi cũng không có ai trả lời, nàng đành quay người nằm ngủ, trong mơ vẫn còn nói thầm, sao mình lại đi quẹt vé hai lần cơ chứ…
***
Vừa tỉnh giấc, chợt nàng có cảm giác toàn thân vô cùng đau đớn, nàng cắn chặt răng, đôi mắt phượng khẽ hé mở, mắt cũng lạnh đi, sao lại thế này? Chẳng lẽ yêu vật thừa lúc nửa đêm đánh lén mình sao?
Một nha hoàn ngồi bên cạnh người nàng oà lên khóc: “Nương nương, rốt cuộc người cũng tỉnh rồi, làm nô tỳ sợ chết mất! Vừa tiến cung ngày đầu tiên đã có chuyện này, nếu người có mệnh hệ gì, thì nô tỳ biết ăn nói thế nào với phu nhân đã khuất đây!”
Gì thế này? Suy nghĩ của nàng hơi hỗn loạn. Nàng đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng, bài trí theo phong cách cổ xưa, chiếc giường khung thép cũng biến thành giường gỗ, mép giường còn có tấm màn màu hồng nhạt. Nha hoàn bên cạnh còn đang ngoạc mồm khóc, ồn ào khiến tâm trí nàng càng thêm loạn!
“Im ngay!” Nàng quát to… Đây… không phải là thứ mà người ta gọi là xuyên qua trong truyền thuyết đấy chứ? Quẹt vé hai lần mà xuyên qua được sao? Đùa à?! “Nói cho ta biết, đây là đâu? Ngươi là ai? Ta là ai? Nếu nói dối một câu, thì coi chừng mạng của ngươi!”
Giọng nói sắc nhọn như muốn đâm vào người nha hoàn kia, khiến cô bất giác run rẩy, cảm thấy tiểu thư có gì đó khác khác! Nhưng cô cũng không kịp nghi ngờ vì sao nàng lại quên chuyện lúc trước, chỉ vội vàng nói: “Nương nương, người là Lục tiểu thư nhà Thừa tường, là con của thiếp, hôm nay vừa tiến cung, nhưng lại không cẩn thận va chạm với Hoàng hậu, nàng liền sai người đánh nương nương thành thế này!”
“Va chạm Hoàng hậu?” Nàng nhướng mày, đã xuyên qua, lại còn ở Hoàng cung? Đúng là xui tận mạng!
“Va chạm cái gì chứ, rõ ràng là tâm địa xấu xa, chỉ vì Hoàng thượng tán thưởng người một câu, nên nàng mới ghen tị! Nương nương, người phải để ý, các nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho người đâu!” tiểu nha đầu có vẻ hơi lo lắng.
Nàng hừ lạnh một tiếng, không buông tha cho nàng sao? Nàng làm sao có thể buông tha cho mấy ả đó?!
Nhưng mà, trong đầu như có ánh chớp loé qua, nàng nhớ tới một chuyện vô cùng chua xót! Nàng xuyên không, vậy thì… vậy thì… số tiền nàng để trong ngân hàng phải làm sao bây giờ?! Tiền… tiền… tiền… nàng trợn trắng mắt, tiếp tục hôn mê!
Hết chương 001
|
“Nương nương, người tỉnh táo lại đi!” Cung nữ nọ đứng bên cạnh, nhìn nữ nhân mặt đầy bi thương kia, trong lòng có chút khó hiểu, không biết vì sao đang yên đang lành, nàng lại hôn mê, rồi sau khi tỉnh lại thì chỉ ngẩn người ngồi đó.
“Ừ.” Nàng yếu ớt đáp lời, nếu nàng biết mình sẽ xuyên không, thì nhất định nàng sẽ dùng sạch tiền trong sổ tiết kiệm! Giờ thì hay rồi, ả yêu vật chết tiệt kia được lợi lớn!
“Ta tên là gì?” Nàng uể oải mở miệng, cả người cúi rạp xuống mặt bàn.
“A? Nương nương, sao ngay cả tên mình mà người cũng không nhớ? Không phải là người bị đánh đến mất trí nhớ đấy chứ? Có cần nô tỳ đi mời ngự y tới xem bệnh cho người không?” Khi nương nương hỏi cô đã có chuyện gì xảy ra, cô chỉ nghĩ là vì nương nương vừa tỉnh lại, nên đầu óc mơ hồ thôi.
“Ta bảo ngươi nói thì nói đi, nói mấy câu vô nghĩa đó làm gì!” Không thấy tâm trạng của ông đây không được tốt hay sao?
Cô cung nữ run cả người, quỳ sụp xuống bên chân nàng: “Nương nương, khuê danh của người là Tô Cẩm Bình, vì là con của thiếp, nên lúc ở phủ Thừa tướng cũng thường xuyên bị các tiểu thư khác bắt nạt, giờ vào hoàng cung cũng bị ức hiếp, hu hu…”
Khoé miệng nàng hơi co rút, Tô Cẩm Bình à? Tố Tinh Phẩm? (*) Ai mà nghĩ ra cái tên nghe thối thế?
(*) Hai cái tên này đọc hơi giống nhau.
Tô Cẩm Bình: 苏锦屏 [su jin bing]: dịch sơ nghĩa là bức tranh tươi đẹp.
Tố Tinh Phẩm: 素精品 [su jing pin]: dịch sơ là tác phẩm hoàn mỹ… (sorry, mình không giỏi luận tên lắm).
“Thân phận của ta là gì?” Tiền lương của nương nương chắc rất cao nhỉ? Nghĩ vậy, trong lòng nàng cũng cân bằng hơn một chút.
“Hồi bẩm nương nương, người được Hoàng thượng đích thân phong làm Cẩm tài nhân, hàm ngũ phẩm!” Nương nương thật sự rất kỳ quái, lúc tỉnh lại đã làm cô sợ hết hồn, giờ lại biến thành thế này.
Khoé mắt nàng co rút mạnh, ngũ phẩm à? Sao không thẳng thắn mà cho nàng làm quan thất phẩm tép riu luôn đi? Nàng đứng dậy, nhanh chóng cởi băng vải trên cánh tay mình ra, chuẩn bị băng lại lần nữa, thì mũi bỗng ngửi thấy một mùi không bình thường.
Khoé môi nàng khẽ nở nụ cười lạnh, nàng không có hứng thú với Hoàng đế, cũng không có hứng thú đấu qua đấu lại với một đám đàn bà, nhưng nếu có người muốn tìm cái chết, thì nàng cũng không ngại mà giúp họ đạt được nguyện vọng! Nàng dùng nước rửa sạch miệng vết thương, cũng thuận tiện rửa sạch mấy thứ dược không sạch sẽ đó, rồi xé vạt áo, băng kỹ vết thương lại, mở cửa bước ra ngoài.
“Nương nương, người đi đâu thế?” Cung nữ kia trừng to hai mắt, kỳ quái nhìn hành động của nàng, rồi vội vàng đuổi theo.
“Ngắm trăng! Đừng theo ta!” Ngắm trăng cái lông gì, vì tâm trạng của nàng không tốt, vô cùng bi thương, nên muốn ra ngoài hít thở không khí một chút. Cứ nhớ tới kiếp trước nàng nhiều tiền như vậy là nàng chỉ muốn chết thôi, không muốn sống nữa! Chỉ là một tài nhân ngũ phẩm thì có thể có bao nhiêu tiền chứ? Hay là lập một tổ chức sát thủ ở cổ đại, tiếp tục theo nghiệp cũ?
Cung nữ kia đứng ở cửa, không dám cử động nữa, nhìn theo bóng nàng dần biến mất khỏi tầm mắt mình.
Cảnh đêm trong hoàng cung cũng không tệ, hành lang chạm trổ, bậc thềm bằng ngọc, đèn đuốc sáng trưng, thoáng nghe như có tiếng sáo trúc truyền đến. Từng đợt hương hải đường nhè nhẹ khiến tâm trạng bi thương cũng giảm đi nhiều.
Nhìn thấy thị vệ tuần tra đi qua đi lại, nàng hơi phiền lòng, bèn đi về phía một góc tối. Tiền ơi tiền, vì sao em không xuyên qua theo chị chứ? Vì sao vì sao vì sao?
“Bủm .” Mặt Tô Cẩm Bình cứng lại, hình như nàng cần phải đi toilet, có điều, vì quá bi thương, nên không khống chế được, lại để đánh rắm thành tiếng! Thật quá nhục nhã! Nhục nhã!
“Phụt… Ha ha ha…” Một tiếng cười to truyền tới từ trên cây.
Mặt nàng nghiêm lại, có người trên cây mà nàng lại không hề cảm nhận được, xem ra thân thể này còn cần phải tập luyện nhiều! Nàng ngẩng đầu, nhìn xuyên qua bóng đêm, một nam tử mặc xiêm y màu đỏ ngồi trên cây, vì hắn ngồi khuất bóng, nên nàng không nhìn rõ dung mạo, chỉ có giọng nói không nghiêm túc, lẳng lơ, kèm theo ý cười rõ ràng vang lên: “Không ngờ lần này Hoàng huynh chọn nữ nhân cũng có tiến bộ, còn chọn một cô nàng đánh rắm nữa chứ! Ha ha ha…”
Nàng hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Ngươi thì không đánh rắm à?”
“A… khụ khụ…” Người nam tử trên cây rõ ràng là bị sặc, hắn ho khan liên tục.
Sau khi nói xong, nàng cũng không thèm nhìn hắn, đi thẳng về phía trước. Bây giờ nàng cần phải đi nhà xí, không có thời gian tranh cãi vô nghĩa với hắn.
Hoàng Phủ Dạ thấy nàng nói xong câu đó rồi quay người đi thẳng, liền phe phẩy cây quạt trên tay, đúng là một nữ nhân thú vị, cảm giác muốn trêu đùa nổi lên, hắn cao giọng nói: “Cô muốn đi nhà xí đúng không? Đi thẳng ba trăm thước, quẹo trái, sau đó đi tiếp tầm một trăm bước nữa!”
“Đa tạ!” Chỉ có hai chữ truyền đến, còn nữ tử trên đường đã không thấy bóng dáng đâu.
Vẻ lẳng lơ trong mắt Hoàng Phủ Dạ chợt ẩn xuống, đổi thành một chút dò xét, tò mò. Thiên kim của phủ Thừa tướng, sao lại có thân thủ tốt như vậy?
Tuy Tô Cẩm Bình biết tên kia đa phần là không có lòng tốt gì, nhưng Hoàng cung lớn thế này, bắt nàng tự tìm nhà vệ sinh thì thật không biết phải tìm đến bao giờ. Nàng cũng quên mất là mình không mang giấy bản, liền chạy vội vàng theo hướng hắn chỉ.
Nơi hắn chỉ cũng không có gì đặc biệt. Đối diện một toà cung điện nguy nga, có một căn phòng nhỏ. Trên cửa có treo một tấm bảng, viết hai chữ. Nàng nhướng mày, khi còn làm sát thủ, nàng nghiên cứu rất nhiều lĩnh vực, chỉ duy nhất văn tự cổ là không nghiên cứu. Hai chữ kia rõ ràng được viết theo chữ phồn thể. Nàng không đọc được.
Mà cần quan tâm đến nó làm gì. Đi nhà xí đã rồi nói sau!
Đi chưa được mấy bước, nàng bỗng cảm thấy có một luồng chưởng phong sắc bén đánh từ phía sau, nàng nhẹ nhàng tránh sang một bên. Ai lại đi đánh lén nàng vào thời điểm mấu chốt thế này chứ, không thấy nàng đang mót lắm rồi hay sao?
Nàng quay đầu, nhìn thấy một nam tử mặc xiêm y màu tím đứng trước mặt mình. Hắn vừa cao quý, vừa tao nhã, đầu đội tử kim quan, tóc xoã trên vai, mày kiếm nối với tóc mai, khuôn mặt anh tuấn mang theo khí phách ngạo mạn hơn người, dung nhan như được gọt giũa không chút tì vết. Khuôn mặt này, thật sự là kiệt tác của trời cao! Có điều, nàng thật sự không nhịn nổi nữa rồi!
Thấy nàng có thể tránh được, đôi ngươi màu tím như sâu hơn. Vừa rồi khi nàng quay lưng về phía hắn, hắn vốn tưởng là thích khách nên mới ra tay, không ngờ lại là nữ nhân trong yến tuyển phi hôm nay. Hắn lạnh lùng lên tiếng: “Cẩm tài nhân, nơi đây hẳn không phải là nơi ngươi nên tới!”
“Ông đây phải đi nhà xí! Nhịn không nổi nữa rồi!” Cái gì mà nên với không nên, nàng chỉ biết là nếu giờ nàng đứng ngoài cửa lâu thêm chút nữa thì vô cùng có khả năng nàng sẽ đi ra quần mất!
Đôi mày kiếm khẽ nhướng lên, hôm nay trên đại điện hắn đã gặp nữ nhân này, hắn cũng không tin nàng không biết hắn! Chỉ e lại là thủ đoạn tranh sủng của nữ nhân trong hậu cung, muốn khiến hắn để mắt tới mà thôi! Nghĩ xong, hắn cũng lười liếc nàng thêm một cái, chỉ lướt qua nàng, đi vào nhà xí…
Tô Cẩm Bình giận dữ, túm lấy cánh tay hắn: “Ngươi có phong độ của quý ông không thế, lại còn tranh toilet với phụ nữ nữa!”
Hắn dùng nội lực, đẩy văng tay Tô Cẩm Bình ra, rồi cao giọng quát: “Làm càn! Ngươi dám nói chuyện như vậy với trẫm?!”
“Ngươi là Hoàng đế á?” Tô Cẩm Bình như cười như không nhìn hắn, hắn nghĩ nàng là đồ ngốc hay sao thế? Có ai nhìn thấy Hoàng đế mặc quần áo màu tím chưa? Ai làm Hoàng đế mà không mặc áo vàng?!
Nhìn thấy sự hoài nghi hiện rõ trong mắt nàng, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng bắt đầu không chịu nổi, hôm nay vừa gặp trên điện, làm sao nữ nhân này có thể không biết hắn? Giả vờ cũng phải có giới hạn thôi chứ!
“À, được rồi, ngài là Hoàng đế, thân phận của ngài rất cao quý, vậy mời ngài vào trước đi!” Con mẹ nó, nghĩ ông đây dễ lừa lắm à? Hừ, vào trước đi…
Nhận ra sự trào phúng trong giọng nói của nàng, nhưng hiện tại hắn cũng thực sự quá mót, không muốn dây dưa nhiều với nàng nữa, nhanh chân bước vào trong. Đang chuẩn bị cởi quần để giải quyết vấn đề khó nói nào đó, thì hắn chợt cảm giác một lực rất lớn đánh thẳng về phía mông mình. Hắn vội vàng tránh sang bên cạnh, nhưng vẫn bị đạp một chân xuống hố phân trong nhà xí!
Cũng may, nội lực của hắn thâm hậu, liền nắm tay chống vào vách tường mới tránh cho bi kịch xảy ra! Khuôn mặt như ngọc nháy mắt đen như mực, hắn quay đầu trừng mắt nhìn nữ nhân không biết sống chết kia: “Tô Cẩm Bình, ngươi thật to gan!”
“Giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi! Còn dám giả làm Hoàng đế à? Chẹp chẹp…” Nói xong, nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới như đánh giá hàng hoá: “Bộ dạng cũng hơi giống Hoàng đế đấy, nhưng không ai nói cho ngươi biết, Hoàng đế phải mặc màu vàng sao? Cũng không ai nói cho ngươi biết, Hoàng đế đi nhà xí, thì đằng sau sẽ có cả đoàn người theo hầu sao? Xin hỏi vị Hoàng thượng này, người hầu của ngài đâu? Còn nữa, Hoàng đế muốn đi nhà xí cũng đều có ngự dũng (thùng… ị chuyên dùng cho vua), ngươi có thấy Hoàng đế nhà ai mà hơn nửa đêm không ngủ được, còn chạy ra ngoài tranh nhà xí với người ta không? Biết điều một chút, giao giấy bản ra, bà đây còn có thể tha cho ngươi một mạng!”
Hết chương 002.
|
Gân xanh nơi thái dương của Hoàng Phủ Hoài Hàn giật lên vài cái, bàn tay nắm chặt như có thể nhảy cả mạch máu ra ngoài. Hắn ổn định lại thân hình, đang muốn lùi lại phía sau, thì Tô Cẩm Bình đã nhanh chân đi về đằng sau hắn, một chiêu chế ngự hắn!
“Ông lặp lại lần nữa, giao giấy bản ra đây!” Ngón tay ngọc chụp vào cổ tay hắn, đặt chính xác vào mạch môn!
Đôi ngươi màu tím thoáng trầm xuống, nữ nhân này mà lại có thân thủ tốt như vậy!! Rốt cuộc Thừa tướng có mục đích gì khi để nàng vào cung? Hắn lại cảnh cáo: “Tô Cẩm Bình, tốt nhất là ngươi nên buông ra ngay lập tức, trẫm còn có thể tha mạng cho ngươi!”
Nàng đạp mạnh một cước vào chân hắn: “Mẹ nó chứ, vẫn còn chưa chịu dừng lại à, giả vờ đủ rồi thì giao giấy bản ra cho ông đây, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta!” Ánh mắt nàng đầy vẻ tàn độc, kiếp trước nàng giết người vô số, một mạng nhỏ này thì có tính là gì!
Hắn vốn có thể dùng nội lực đánh văng tay nàng ra, nhưng một khi đã dùng lực, thì nhất định toàn thân sẽ mất cân bằng, vô cùng có khả năng bị rơi xuống hố xí! Hắn đành cắn chặt răng nói: “Trẫm không mang giấy bản!”
“Không mang giấy bản, ngươi định lấy tay mà chùi à?!” Tô Cẩm Bình không dám tin, mở miệng gào to.
Khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, sống hai mươi mấy năm rồi, mà hắn chưa từng bị nhục nhã như thế. Nữ nhân chết tiệt này! So với bị rơi xuống hố xí, thì hắn vẫn sáng suốt lựa chọn nói thật: “Trẫm đi tiểu!” Nói xong, hắn cảm giác như mặt mình nóng bừng lên!
“Vậy ta đi!” Nàng buông hắn ra, hai mắt châm biếm nhìn vào nơi hạ thân của hắn.
Hoàng Phủ Hoài Hàn đang định ra tay xử lý nữ nhân này, thì đã thấy nàng như coi hắn là người vô hình, bắt đầu cởi quần muốn đi đại tiện, còn ngẩng đầu rất không khách khí nhìn hắn: “Ngươi còn không đi ra ngoài à?”
Hắn nghiến răng: “Vô sỉ!” rồi vung tay áo, đạp cửa bước ra!
Tô Cẩm Bình sung sướng ngồi kéo phân ra, đương nhiên, nàng cũng cảm nhận được nam nhân kia đang đứng ngay ngoài cửa, nàng nghĩ, chắc hắn chờ để đi nhà xí! Vì thế, nàng cực kỳ xấu xa, huýt sáo: “Xi… xì…” muốn hắn càng mót tiểu hơn. (xin lỗi, câu “ngồi kéo phân” là nguyên văn của tác giả =.=).
Mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn lúc này y như màu gan lợn. Chờ nữ nhân chết tiệt này đi ra, hắn nhất định phải lăng trì xử tử nàng!
Ị xong rồi, nàng mím mím môi, hét vọng ra cửa: “Này, tìm giúp ta mấy tấm giấy bản đi!”
Nói xong, không nghe thấy ai đáp lại, mặt nàng sầm xuống: “Bảo ngươi tìm giúp ta mấy tấm giấy bản, có nghe không hả?”
Vẫn không có tiếng đáp!
Nàng tức tối! “Roạt!” một tiếng, xé vạt áo ra, cố gắng nén cảm giác ghê tởm, chùi đi, sau đó giận dữ đạp cửa bước ra, gã nam nhân không có phong độ này, nàng không giết hắn không được mà!
Bước ra khỏi nhà xí, nhìn thấy ngay gương mặt đen xì kia của hắn, mắt Tô Cẩm Bình cũng hiện rõ sát ý! Đang định xuất chiêu, thì một đội cấm vệ quân đã đi tới.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn, bọn họ đều cung kính hành lễ: “Hoàng thượng!”
Cái gì? Hoàng thượng?! Cánh tay vừa đưa ra đến nửa đường vội rụt ngay lại! Cấm vệ trong hoàng cung có đến hàng ngàn vạn người, nàng cũng không phải sát thủ trong tiểu thuyết, sau khi xuyên không có thể thần thông quảng đại, dù bị mấy chục vạn người vây quanh vẫn có thể thoát thân thành công, chỉ ánh mắt đảo qua cũng khiến người khác không dám tới gần, đó không phải là anh hùng, rõ ràng chỉ là bịa đặt!
“Tô Cẩm Bình, ngươi to gan thật!” Hắn nghiến răng bước từng bước một lại gần nàng.
“Quá khen! Quá khen!” Nàng làm ra vẻ khiêm tốn, đôi mắt phượng thoáng ánh lên vẻ giảo hoạt. Trước đến giờ, ‘yêu nghiệt’ vốn co được giãn được, nàng cũng không thể nào so sánh với đám sát thủ có khí phách kia được. Thể diện so với mạng sống thì tính là cái rắm gì!
Quá khen ư? Nghe nàng nói ra hai chữ này, đôi mắt màu tím của hắn càng thêm sâu, như loé ra ánh sáng u ám trong bóng đêm: “Người đâu, lôi nữ nhân này xuống, lăng trì xử tử cho trẫm!”
“Tuân lệnh!” Một đám thị vệ tiến lên.
Tô Cẩm Bình phản ứng rất nhanh, nàng hoang mang nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, thần thiếp phạm tội gì mà ngài muốn lăng trì xử tử thần thiếp?”
“Phạm tội gì ư? Cần trẫm giải thích cho ngươi sao?” Giọng nói lạnh lẽo mang theo sự tức giận khó kìm nén.
Nàng vội gật đầu, sắc mặt bối rối, tỏ vẻ rất cần hắn giải thích!
“Được, vậy trẫm sẽ nói cho người hiểu. Ai cho phép ngươi tới đây?” Trên cánh cửa rõ ràng có ghi hai chữ “Ngự dụng” (đồ cho vua dùng), vậy mà nữ nhân này mượn gan trời, dám dùng ngự dũng!
“Hoàng thượng, vì thần thiếp quá nhớ thương ngài, cho nên mới cả gan tới đây, vừa lúc muốn đi nhà xí, mà giữa đêm hôm khuya khoắt, cũng không tìm thấy nhà xí khác, nên đành…”
“Ngươi không nhìn thấy hai chữ “Ngự dụng” trên đó sao?” Nỗi tức giận đã dần giảm đi, dù sao hắn cũng là bậc đế vương, không nên để lộ quá nhiều cảm xúc.
Khoé miệng nàng co rút, làm sao ta biết được chữ trên đó chứ?! Chỉ nghe thấy là không được sờ mông Hoàng thượng, giờ mới biết, ngay cả bồn cầu của Hoàng thượng cũng không ngồi lên được! “Hoàng thượng, trời tối quá, thần thiếp không nhìn thấy! Người ta nói, người không biết không có tội, Hoàng thượng là vua một nước, nhất định sẽ không so đo với thần thiếp, đúng không?”
“Vậy ngươi giải thích thế nào về việc động thủ với trẫm? Hôm nay vừa gặp trẫm, ngươi sẽ không nói là không biết trẫm, cho nên mới dám khi quân phạm thượng đấy chứ?” Hắn bước thêm vài bước, cũng hơi cảnh giác, thân thủ của nữ nhân này quá quỷ dị, hắn không thể không đề phòng!
“Hoàng thượng, tất cả những gì thần thiếp làm, đều là vì muốn ngài chú ý, thần thiếp thật sự quá yêu Hoàng thượng, nên mới đánh bạo, nỗi nhớ nhung này thật đúng là đáng chết vạn lần!” Nàng liếc mắt nhìn cấm vệ quân đang vây quanh tứ phía, không phải tám ngàn thì cũng phải bảy ngàn người, nàng cũng không muốn bị bắn thành cái sàng! Đành bịa chuyện thôi.
“Hừ, hay cho cái suy nghĩ muốn khiến trẫm chú ý. Cẩm tài nhân không cảm thấy biện pháp của ngươi quá to gan lớn mật hay sao?” Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không phải người dễ bị lừa. Mấy chục năm làm Hoàng đế, chẳng lẽ hắn còn không thể đoán ra lời nói của nàng là thật hay giả hay sao? Huống chi, cho dù có đúng như lời nàng nói, thì việc nàng làm cũng là tội không thể tha, đáng chết vạn lần!
“Hoàng thượng, thật ra, cũng không phải vô duyên vô cớ mà thần thiếp động thủ với ngài, thần thiếp động thủ, cũng chỉ vì muốn cướp giấy bản. Mà chuyện cướp giấy bản, không phải là vì phụng theo ý chỉ của ngài sao?” Tô Cẩm Bình ra vẻ không thể hiểu nổi, nhìn hắn.
“Ý chỉ của trẫm?” Hắn lạnh lùng lên tiếng, đôi mày kiếm khẽ nhướng lên, nhất thời không thể lĩnh hội được ý tứ trong câu nói của nàng.
“Ngài phong cho thần thiếp làm tài nhân, mà chữ tài nhân này, chính là chỉ người có tài. Thần thiếp chỉ muốn là người có tài một chút thôi, không phải đều là phụng chỉ của ngài sao?” Nàng chăm chú nhìn hắn.
Nàng đang cá cược, nếu thắng, có thể giữ cái mạng nhỏ của mình, nếu thua cũng không sao, hắn đang đứng gần nàng như vậy, nàng chắc chắn có thể lôi hắn xuống địa ngục cùng mình!
Khoé miệng hắn co rút, gương mặt tuấn tú như rạn nứt ra, tài nhân là chỉ người có tài? Nữ nhân này thật đúng là dám nghĩ!
“Ôi dào, Hoàng huynh à, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Dù gì cũng là phi tử của huynh, huynh so đo quá làm gì, tha cho nàng cũng được mà!” Hoàng Phủ Dạ phe phẩy cây quạt bước lại gần.
Vừa nghe giọng nói quen thuộc, Tô Cẩm Bình biết ngay là nam nhân trên cây lúc trước! Nói vậy, tất cả đều do hắn toan tính, đoán chắc Hoàng đế vừa vặn đi nhà xí lúc đó, cũng đoán được nàng sẽ chạm mặt. Nếu nàng đoán không nhầm, thì hắn thậm chí còn nấp cách đây không xa để xem trò vui nữa! Nàng thầm hừ lạnh một tiếng. Được lắm, dám tính kế với nàng, thì sẽ phải trả giá rất đắt!!!
Hết chương 003.
|
Vừa nghe giọng nói này, sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi trầm xuống. Hắn lạnh mặt, nghiêng đầu nhìn người đang lững thững đi đến kia, trong giọng nói mang theo sự không vui rõ rệt: “Đệ còn biết đường về nữa à?” Hai nước đại hôn, vậy mà hắn dám trốn!
“Ôi, Hoàng huynh, thật ra, thần đệ cũng đâu có đi đâu, chỉ tránh trong Hoàng cung, chờ sau khi ngài tặng vị công chúa xinh đẹp của Bắc Minh cho tam hoàng đệ, ta mới dám ra mà!” Vừa nói xong, hắn đã đi tới trước mặt Tô Cẩm Bình, trên mặt có vẻ nịnh bợ, lấy lòng rõ rệt.
Tô Cẩm Bình quét mắt nhìn hắn, y phục màu đỏ, ánh mắt cũng màu tím. Màu tím đó, không u buồn thanh nhã như La Lan tím, mà lại có một chút ánh yêu dị. Khuôn mặt như yêu nghiệt mê hoặc người, so với nữ tử còn diễm lệ hơn ba phần, đôi môi mỏng hơi nhếch lên đã tố cáo người nam nhân này vô tâm vô tình đến mức nào.
Tô Cẩm Bình không nhịn được, thầm cảm thán trong lòng, tiểu thuyết cũng không nói sai, cổ đại quả nhiên là nơi mỹ nam tử tụ tập, nhưng nàng không có hứng thú với sắc đẹp, nàng chỉ hứng thú với tiền. Nàng còn cảm thấy hứng thú với việc, người nam tử kia tính xử trí mình thế nào!
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn hắn nữa, quay đầu, nhìn nữ nhân ra vẻ kính cẩn kia. Mắt hắn lạnh đi, lạnh lùng nói: “Tô Cẩm Bình, ỷ muốn chiếm được thánh sủng, không từ thủ đoạn, không có đức hạnh, giáng xuống làm cung nữ, tới quét tước đình viện ở cung Cảnh nhân!”
“Cung nữ?!” Nàng không dám tin, hét chói tai. Tiền lương của tài nhân đã thấp lắm rồi, giờ còn làm cung nữ, không phải là lương sẽ càng ít hơn sao?
“Sao? Ngươi có ý kiến gì?” Giọng nói lạnh lùng mang theo sự không kiên nhẫn và nguy hiểm rõ ràng, tất cả những gì nữ nhân này vừa làm, thì đã đáng để lôi nàng ra mà thiên đao vạn quả rồi. Nếu không phải vì lần đầu hoàng đệ phá lệ cầu xin cho người khác, thì hắn tuyệt đối sẽ không nương tay. Vậy mà nàng còn không biết chừng mực!
“Việc này, Hoàng thượng, thần thiếp mạo muội hỏi một câu, bổng lộc hàng tháng của cung nữ là bao nhiêu?” Ánh mắt nàng đầy vẻ mong chờ đáp án của hắn, cả khuôn mặt đều ánh lên khát vọng đối với tiền bạc.
Bổng lộc của cung nữ ư?
“Ba lượng!” Hoàng Phủ Hoài Hàn còn chưa mở miệng, thì Hoàng Phủ Dạ đã chen trước. Thật ra, cung nữ quét tước đình viện bình thường, bổng lộc là một lượng, nhưng nhìn dáng vẻ yêu tiền như mạng kia của nàng, hắn thật sự không đành lòng đả kích nàng. Hơn nữa, cũng là do hắn nhất thời nổi hứng trêu chọc, nên mới hại nàng thành thế này, vì thế, hắn liền nói ba lượng. Sau khi nói xong, hắn cảm nhận được rõ ràng một luồng khí lạnh toả ra từ phía Hoàng huynh, đánh úp lại phía hắn, khiến hắn không nhịn được, run rẩy cả người.
“Cái gì? Chỉ có ba lượng thôi à?! Đúng là bóc lột sức lao động! Vậy bổng lộc của tài nhân thì sao?” Nàng to giọng gào lên, đùa cái quái gì thế? Mệt đến chết đi sống lại mà cả tháng chỉ được có ba lượng bạc thôi à?!
“A, hoàng huynh, có phải là năm mươi lượng không?” Hắn quay đầu hỏi Hoàng Phủ Hoài Hàn. Bóc lột sức lao động? Đây là ngôn ngữ gì thế?
Khuôn mặt lạnh lùng không có chút biểu cảm nào, mặc kệ không thèm đáp lời.
“Không được, không được, bổng lộc như thế quá thấp, ta không làm cung nữ, không làm, không làm! Việc này, Hoàng thượng, ta vẫn tiếp tục làm tài nhân được không? Hoàng thượng?” Nói xong, thấy hắn không có phản ứng gì, nàng lại lên tiếng, “Hoàng thượng, ngài tha thứ cho thần thiếp lần này đi, thần thiếp cam đoan không bao giờ khiến cho ngài chú ý nữa, Hoàng thượng --.”
Từ “hoàng thượng” cuối cùng bị nàng kéo dài ra vô hạn, tạo ra hiệu quả “ai oán” rất tốt. Tuy nói nàng rất có cốt khí, nhưng nói đến vấn đề trọng đại như tiền bạc, thì nàng vẫn rất quyết đoán lựa chọn khom lưng là hơn!
Hoàng Phủ Dạ lắc lắc cây quạt trong tay: “Cẩm tài nhân, à không, tiểu cung nữ, không biết cô đã từng nghe tới danh tiếng Tả tướng Thượng Quan Cẩn Duệ của Đông Lăng chúng ta chưa? Trước khi hắn làm Thừa tướng, rất thanh cao, liêm khiết, không cúi đầu vì năm đấu gạo!”
Đó không phải là Đào Uyên Minh sao (*)? Vừa nghe câu này, Tô Cẩm Bình đã biết ngay thằng nhãi này muốn châm chọc mình tham tiền đây mà. Nàng thầm nguyền rủa một chút, rồi rất chân thành nói: “Ta nghĩ chắc là hắn chê năm đấu quá ít, ngươi thử cho hắn năm trăm đấu xem hắn có đồng ý không!”
(*) Đào Tiềm, hiệu là Uyên Minh, tự Nguyên Lượng (365 – 427). Người đất Tầm Dương, nay thuộc huyện Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc.
Năm 418, khi ông 53 tuổi, Lưu Dụ giết Tấn An Đế (396-419), chuẩn bị tiếm ngôi, có mời ông ra, mặc dù đời sống rất thiếu thốn vì mùa màng bị thất thu, nhà cửa bị cháy sạch… nhưng ông vẫn cương quyết từ chối, người đương thời ngợi khen, gọi ông là Tĩnh tiết tiên sinh. (sưu tầm, có cắt gọt bớt…)
“Khụ khụ…” Hoàng Phủ Dạ ho khan một tràng dài, thì ra năm đó, Thượng Quan Cẩn Duệ chê ít sao?
“Hoàng thượng, ngài thấy thế nào? Thần thiếp có thể lấy nhân cách ra cam đoan, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa. Thần thiếp nhất định sẽ ngoan ngoãn ở hậu cung, an an phận phận làm một tài nhân không được sủng ái, không bao giờ… âm mưu khiến cho ngài chú ý nữa!” Nàng nước mắt lưng tròng nhìn hắn, muốn nhận được sự cảm thông của hắn.
Khoé môi cương nghị của Hoàng Phủ Hoài Hàn khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh: “Tô Cẩm Bình, trẫm đang nói, ngươi xen vào còn có đường sống sao?”
“Hoàng thượng, ý chí của ngài trải dài thiên hạ, đại nhân đại lượng, sao không thể buông tha cho thần thiếp lần này, để thần thiếp làm một vị tài nhân không được sủng ái chứ?” Con mẹ nó, quỷ hẹp hòi! Ba lượng bạc với năm mươi lượng bạc, đâu phải là chênh lệch một chút xíu đâu! Nàng nhất định phải cố gắng lý sự!
Hắn hừ lạnh một tiếng, đưa khuôn mặt tuấn tú đến sát mắt nàng: “Để trẫm nói cho ngươi biết vì sao! Bởi vì, ngươi rất có tài, nếu tiếp tục làm tài nhân, trẫm không biết ngươi sẽ còn làm ra chuyện hay ho gì, dù sao, ngươi cũng đủ tài năng rồi!” Tài nhân là chỉ người có tài? Nàng nói như vậy thì lỗi sai như thuộc về hắn rồi!
“Ha ha ha…” Hoàng Phủ Dạ cười không chút khách khí, không ngờ hoàng huynh sẽ nói như vậy!
“Chẳng lẽ Hoàng thượng không cảm thấy thần thiếp có tài lớn như vậy, làm tài nhân thôi cũng có chút nhân tài không được trọng dụng rồi sao? Như vậy mà còn có thể làm cung nữ nữa?!” Nàng làm ra vẻ không hiểu sự châm chọc trong lời nói của hắn, tự diễn đạt theo ý mình.
“Vậy ngươi cho rằng ngươi thích hợp làm gì?” Hoàng Phủ Hoài Hàn có chút hứng thú, trình độ mặt dày và vô sỉ của nữ nhân này đã đến mức thượng thừa rồi, cũng to gan khiến cho người ta cứng lưỡi, không biết ai đã cho nàng lá gan lớn như vậy! Nghĩ tới đây, đôi mắt màu tím của hắn hơi trầm xuống.
“À, để ta nghĩ một chút!” Nếu nàng nhớ không nhầm, thì trong sách sử cũng đã nói qua, ở hậu cung, cấp bổng lộc dựa trên cấp bậc, địa vị càng cao thì tiền càng nhiều, nàng gãi đầu, ra vẻ buồn rầu nói: “Làm hoàng đế thì cơ bản là không có khả năng, Hoàng hậu cũng có rồi, không thì cho ta làm thái hậu đi?”
“Tô Cẩm Bình!!!” Một tiếng gầm vang lên, biểu lộ tâm tình vô cùng tồi tệ của chủ nhân. Làm thái hậu?! Nữ nhân này có phải là không muốn sống nữa không?
“Có thần thiếp!” Nàng sợ tới mức run rẩy cả người, lý trí cũng lập tức quay lại! Con mẹ nó, tự dưng lại quên mất đang ở cổ đại, không thể tuỳ tiện đùa cợt được, cái mạng nhỏ giờ lại treo trên sợi chỉ rồi!
“To gan lớn mật, dám làm loạn, khi quân phạm thượng, người đâu…”
Vừa dứt lời, đôi mắt phượng của cô gái trước mặt hơi híp lại, trong mắt hiện ra ánh hào quang! Trong bóng đêm khiến người ta run sợ, một giọng nói lạnh băng không chút hỗn loạn vang lên: “Hoàng thượng, làm người đừng nên quá đáng!” Đủ rồi! Con mẹ nó, trong mấy tiểu thuyết xuyên không, sát thủ đều lợi hại như vậy, nàng không tin mình không làm được!
Sự uy hiếp rõ ràng khiến hai nam nhân đều giật mình, sao nữ nhân này dám to gan như thế!
Hoàng Phủ Hoài Hàn kéo Hoàng Phủ Dạ, thân hình chợt loé lên, hai người đã ở ngoài mười thước: “Cung thủ đâu?” Nói hắn quá đáng? Vậy thì hắn sẽ cho nàng biết cái gì mới thực sự là quá đáng! Hắn nhanh tay kéo Hoàng đệ về phía sau, thân thủ của nữ nhân này quá quỷ dị, không thể không đề phòng được!
Hắn vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình còn chưa kịp phản ứng đã bị mấy ngàn người vây quanh, cung đã được lắp sẵn tên, chỉ chờ lệnh để bắn!
|