Yêu nữ vương phi và bá đạo vương gia
|
|
Tên pic: Yêu nữ vương phi và bá đạo vương gia Tác giả: Lệ Sát Ma nữ(Ta đấy) Thể loại: Xuyên không, ngược, ảo tưởng...v.v... Rating: 18+ Nguồn: Tự sáng tác Cảnh báo: có vài cảnh Hot( sẽ được bôi trắng) Không dành cho các nàng có tâm hồn "Trong Sáng" Lịch viết: 1 tuần 2-3 chương...
Nhân vật:
Nàng...Bạch Băng Tuyết Hàn(nghe tên đã thấy đến mùa đông). Là 1 người hiện đại chính cống. 24 tuổi, làm nghề giữ trẻ. Rất yêu trẻ con, yêu ơi là yêu, từng ao ước sẽ sinh được vài chục đứa con(TG: Kinh khủng). Mọi chuyện cứ như số mệnh. Nàng sống vì trẻ con, chết...vì trẻ con...Khi cãi tử hoàng sinh...thấy trẻ con banh xác trước mặt mình...0_0
Hắn...Tư Dẫn Lãnh Hạ...1 tên vương gia lãnh khốc, tàn bạo, độc ác...V..v hội tụ tính của loài thú ăn thịt của cổ đại sơ khai(TG: Nói trắng là loại khủng long bạo chúa). Xem thường nữ nhân, xem nữ nhân như công cụ làm ấm giường thôi, mỗi lần thị tẩm xong liền cho bọn họ uống Xuân Tử Sanh(thuốc tránh thai)...
Văn án:
Ta là người của thế kỉ 21, ta thà chết vì trẻ con...chính ngươi, tên vương gia độc ác, ngươi làm thay đổi cuộc sống của ta...ta sẵn sàng giết chết nó từ trong bụng của ta. Ngươi đừng hòng có được tiểu hài tử nào từ ta. Ta hận ngươi...ngươi dám giết chết con ta khi mới sinh, ngươi không cho ta sinh chử gì, ta sẽ không bao giờ sinh con cho ngươi. .
-Bạch Băng Tuyết Hàn số của ngươi chưa tận, ta thương ngươi vì ngươi cứa mạng 1 đứa nhỏ mà phải chịu chết thay. Vì thi thể của ngươi không còn nguyên vẹn, ta sẽ cho hồn ngươi trở về thời không, ta sẽ truyền cho ngươi 100 năm công lực của ta. Hãy nhớ, hãy sống sao cho xứng với thân thể mà ngươi đang có kể cả yêu thuật của ta-
-Ngươi là ai-
-Ta là Lệ Sát Ma Nữ(cái này gọi là gì nhể??? Tự biên tự diễn ) .
-Ái phi, hãy sinh cho ta tiểu hài tử nào!!!-
-Đừng hòng-
-Ái phi-
-Ngươi cút đi-
-----------------------------------------
Các bạn nhớ đón đọc Chương 1: Vừa Xuyên Đã Sinh
- - - - - - - - - - - - - - - - - — — — — — — — — — — — — — — — — — —
Cảc bạn nhớ đón đọc và cho ý kiến nhé!!!
|
Chương 1: Vừa Xuyên Đã Sinh
Tuyết Hàn đang đi trên đường, bỗng nàng thấy có 1 đứa nhỏ đang chạy lao ra đường, gần đó 1 chiếc xe tải cỡ 5 tấn đang lao vun vút đến, nàng không kịp suy nghĩ liền chạy ra đẩy đứa nhỏ ngã vào bờ cỏ trên vỉa hè, cuối cùng người bị tông đó chính là nàng... "Đau thật, ta đã chết rồi sao" "Đúng, ngươi đã chết" "Ngươi là ai" "Ta là Lệ Sát Ma Nữ, người nắm quyền áp giải các linh hồn về địa phủ" "Ngươi đến để dẫn ta đi sao??" "Không, ngươi chưa tới số phải chết, tuổi thọ của ngươi còn rất cao, ta thì không thể trả linh hồn của ngươi về thể xác nữa, thể xác của ngươi đã tan nát. Ta sẽ cho ngươi sinh tồn tại thời không, 1 thế giớ cổ đại. Ta sẽ cho ngươi 100 năm công lực của ta" "Tại sao" "Vì ngươi xứng đáng để nhận nó, ngươi vì cứu 1 đứa trẻ không thân thích mà hi sinh, ta thích con người của ngươi, ta cho ngươi ta cũng thấy rất vui" "Đa tạ" . "Tiểu thư... tiểu thư..." 1 a hoàng khảng độ 14-15 tuổi lay lay người Tuyết Hàn "Hữm..."_ Tuyết Hàn chậm rãi mở mắt " Người làm nô tì sợ quá..." "Ta làm sao, ngươi là ai, đây là đâu, là triều đại nào" "Tiểu thư... người làm sao vậy, nô tì là Khả Ân được tiểu thư nhặt trên đường khi nô tì chỉ mới có 5 tuổi thôi, đây là triều đại Hàn Long, năm XXX" "Ta tên gì" "Cả tên của chính mình mà tiểu thư còn không nhớ sao, tiểu thư tên là Bạch Tuyết Hàn, là tam tiểu nữ của thừa tướng Bạch Hồ Đăng, hic.... Huyên phi thật quá đáng, nàng ta hôm qua đã đẩy người ngã đập đầu vào cây to gần đó, máu chảy liên hồi, làm nô tì lo quá.....^%$@#$*&^%@#$%^" Sau khi nghe Khả Ân kể lại hết mọi sự tình thì nàng cũng đã biết, nàng là Vương Phi trên danh nghĩa, do Hoàng Thượng bang hôn cho tam Vương gia lãnh khốc. Là 1 vương phi thất sủng bị giam lỏng tại Lãnh phủ. Nàng ta sau khi gặp được vương gia liền đem lòng yêu mếnh. Nhưng đáp lại nàng là sự tàn bạo ác độc của vương gia, sau 2 lần thị tẫm chà đạp, nàng bị vức vào lãnh phủ. Nàng đã mang thai 2 lần, vốn biết vương gia không muốn cho nàng sinh con, nhưng nàng vẫn trốn tránh, nhưng cuối cùng, 2 lần nàng mang thai, đều bị tên tàn bạo ấy dùng chân đạp vaò bụng nàng không thương tiết, làm nàng sống dỡ chết dỡ bỡi sinh non. " A " nàng khẽ rên lên xoa xoa vào bụng " Tiểu thư, người đau sao, để nô tì truyền gọi đại phu. . Nàng đau đến nỗi nằm lăng trên sàn... cuối cùng, đại phu đã đến... "Vương phi sắp sinh rồi" sau 1 hồi vằn co lão ta kết luận " vậy phải mau gọi bà đỡ đến mới được..." . "Cố lên nào, sắp được rồi, thở điều nào... đều nào"_bà đỡ trấn an "AAAAAAAAAAA...."_tiếng nàng hét vang vọng đến tẩm phòng của tên ác ma kia Nghe người bẩm báo,hắn giằng cuốn tấu chương xuống thật mạnh" Nữ nhân chết tiệt, dám lén bổn vương sinh con" . "Chúc mừng tiểu thư, là 1 tiểu vương gia đấy ạ" Khả Ân nhìn đứa bé trong tay bà mụ rồi quay sang nàng nói Nàng dù đau nhưng cũng đã rất vui mừng... cuối cùng đều nàng muốn ở hiện đại là muốn được sinh thật nhiều con mà ở đây khi vừa xuyên qua đã hạ sinh 1 đứa rồi " Mau ... mau bế con ta lại cho ta nhìn mặt nào " nàng vương tay đến như đang chuẩn bị đỡ lấy đứa bé... Khả Ân ân nhẹ gật đầu, vừa đưa tay ra đỡ đứa bé từ bà mụ thì..... Rầm..... cửa phòng nàng bị đạp vỡ ra.... từ sau cánh cửa ấy, 1 nam nhân trong bộ y phục màu bạc cùng với bọn nữ nhân lòe loẹt như rắng bước vào....
chương 2: Ngươi... ngươi là đại ác ma... tại sao ngươi nỡ giết chết đứa con của ngươi và ta???? Rầm..... cửa phòng nàng bị đạp vỡ ra.... từ sau cánh cửa ấy, 1 nam nhân trong bộ y phục màu bạc cùng với bọn nữ nhân như rắn bước vào.... -Vư...vương gia_ Bà mụ và Khả Ân vội quỳ rạp xuống Nghe thấy tiếng cửa bị đạp mạnh, nàng vội xoay qua nhìn, trước mặt nàng là 1 nam nhân có thân hình thật cường tráng, mắt phượng, mũi cao thẳng tắp, môi bạc khẽ nhết, đôi mày kiếm khẻ nhíu lại, vận trong người bộ y phục hình rồng màu bạc... nam nhân ấy bước đến gần nàng.... nắm lấy mái tóc xơ rối cả nàng kéo mạnh... "Á" nàng hét vì đau " Ngươi chán sống rồi sao, dám lén bổn vương sinh con, ngươi mang thai??? Hèn gì 10 tháng qua ta đều nghe bọn hạ nhân báo lên rằng nữ nhân ngươi không cho ai tiếp xúc và bước đến tẩm phòng. Ngươi che dấu, ngươi dưỡng thai, ngươi muốn sanh con. *Chát* ta đánh cho ngươi tỉnh ngộ lại, dù ngươi có sinh cho đến cả trăm cả ngàn đứa, ta cũng sẽ không cho đứa nào sống xót " Lãnh Hạ buôn mạnh mái tóc của nàng ra, đi đên trước mặc của 2 kẻ đang quỳ rạp trước mặt mình... " Đưa nó cho ta" "Ng... ngươi muốn làm gì con ta" nàng bắt đầu thấy rung sợ khi bà mụ dân đứa nhỏ lên cho hắn, hắn không bế nó, hắn nắm lấy cổ nó... trừng mắt, dùng nội công... bóp nát đứa trẻ, máu văng tung tóe, văng lên cả người nàng, nàng mở to mắt, mắt đang đỏ dần lên, lệ từ đó tuông ra " Con trai của ta, đứa con của ta, bé yêu của ta " "Hahaha.... tiện nhân kia, ngươi thấy không, ngươi còn muốn sinh nữa không hả???" hắn nhết môi cười như điên, chỉ thẳng vào gương mặt tái nhợt của nàng... mọi cảnh trước mặt nàng đang mơ hồ.... nàng nghe thấy tiếng của hắn nói với mấy nữ nhân kia, gì mà " hãy làm cho ả vĩnh viển không thể nào sinh con được nữa ", sau đó hắn ta quay bước ra ra cửa, bọn nữ nhân kia ập đến, làm gì đó tại hạ thân của nàng, nàng thấy đau, cực đau... rồi nàng ngất lịm... . 3 ngày sau.... "Tiểu thư, người tỉnh rồi, hjc hjc, vương gia thật quá đáng hjc hjc" "Đừng khóc" "Nhưng... nhưng tiểu thư, người sẽ không bao giờ có thể hạ sinh được thêm 1 tiểu thiếu gia hay 1 vị tiểu thư nào nữa đâu" Nàng nghe đến đây thì vội bật dậy nắm mạnh lấy vay của Khả Ân lắc mạnh " Ngươi nói cái gì, không.... không thể nào, không.... " nàng nhìn lại hạ thân của mình, không thể nào nhìn ra được nó là gì nữa, chỉ toàn là 1 khối thịt nát bấy "Tiểu thư..." "Đừng, hãy ra ngoài đi, ta muốn tịnh nghĩ 1 lát" nàng khẽ nhắm mắt, nằm lại ngay ngắn, tránh cho hạ thân không đau " Tiểu thư, nhưng..." "Khả Ân, ta bảo em ra ngoài"_nàng đã mất bình tĩnh, nhíu mày lớn tiếng hơn, Khả Ân bị dọa liền vội lui ra ngoài Sau khi Khả Ân ra ngoài, nàng mở mắt, niệm 1 câu thần chú gì đó.... 1 luồn khói đen từ phía dưới nền phòng bốc lên, sau khi luồn khói đen biến mất, 1 thân ảnh màu đen mang bộ dạng như loài ma cà rồng thời hiện đại, cô ta ko ai khác chính là Lệ Sát Ma Nữ. "Ngươi gọi ta" " Ừ, ngươi bảo đã truyền qua cho người ta 100 năm công lực cũng như yêu pháp, vậy ta sử dụng nó như thế nào??" "Rất đơn giản, chỉ cần ngươi dồn lực vào cánh tay, trong lòng ngươi suy nghĩ ra cái gì thì lập tức chổ ngươi muốn biến ra hay muốn thay đổi sẽ.... " Ta hiểu rồi nàng bước xuống giường, làm theo lời của Lệ Sát, tức thì.... nàng biến hạ thân của mình trở lại như củ, chẳng những như vậy, mà còn là 1 hạ thân còn trinh bạch " Nếu không còn hỏi gi thì ta đi đây" "Ân, ngươi đi đi" . Sau khi Lệ Sát đã đi, nàng tiến đến chiếc gương đồng, hóa gương đồng trở thành chiếc gương hiện đại. Nhìn thân thể dang cởi trần nhìn vào gương, cơ thể này quả thật rất gầy ốm, gương mặt hốc hát, tái xanh, 3vòng phẳn lì, hèn gì tên vương gia đó ghét nàng như thế, ko có ngực và mông thì làm sao quyến rũ nam nhân....
|
Chương 3: Căng phòng lạnh giá hiện đại Sau một hồi ngắm nhìn đến chán, nàng quyết định... biến... biến...biến... hóa... hóa... hóa.... Woa woa... hảo đẹp nha, v1 đầy đặng nè v2 cực thon nè, v3 cực cao nè, nàng cá rằng nam nhân nào nhìn cũng phải muốn XXOO ngay nha... kể cả Đường Tam Tạn nha ( Lệ Sát: ê ê, nổ quá nàng ơi. Tuyết Hàn: Nổ cái gì. Thật mừ. Lệ Sát: Đường Tam Tạn người ta thành phật rồi nha. Tuyết Hàn: Ta biết, chỉ ví dụ thôi mờ. Lệ sát: Ờ ờ) " Thời tiết ở đây cũng khá nóng nực, thôi thì hóa ra máy lạnh luôn... à ừm, ở đây chắc cũng không ai đến được, biến biến... hóa hóa... tủ lạnh, TV, internet, tollet, ...v.v.. hiện đại nào " nàng quay ra nhìn hết căn phòng rồi bắt đâu biến biến... hóa hóa..." Nhưng cũng thiếu cái gì đó, dù có những thứ này nhưng không có điện thì làm sao mà sử dụng được đây.... haizzzz....a có rồi, máy phát điện tự đông... biến... tuyệt hảo..." nàng tự khen thưởng bởi thứ mà mình vừa tạo ra, 1 căn phòng hiện đại cấp cao, vì có máy lạnh nên dù thời tiết bên ngoài nóng bức thể nào thì bênh trong căn phòng vẫn lạnh, bởi nàng chịu lạnh nên dù lạnh như đang ở nam cực cũng không khiến nàng lạnh cóng. Căn phòng màu tím nhạt, trên trần là đèn pha lê chùm, xung quanh trần nhà cũng có nhìu đèn nhỏ nhỏ màu tím, giường nệm có drap tím gối nằm tím gối ôm tím, kể cả mềnh cũng tím, bàn trang điểm trắng, tủ quần áo trắng, 1 bộ salon trắng, 2 tủ truyện tranh....v..v.. nói chung là đầy đủ tiện nghi, tẩm phòng của nàng khá rộng chìu dài 10 mét, rộng 15 mét...(Lệ Sát: ước gì phòng mình rộng như phòng của cô ấy) Nàng đánh giá lại căn phòng của mình thêm 1 lần nữa rồi mặt y phục vào, nàng chọng bộ màu tím nhạt... tóc được buộc cao phân nữa bằng 1 sợi vải, nữa kia thả xuống... nàng đi đến trước gương nhìn lại mình thêm lần nữa, người trong gương ước chừng chỉ mới 17-18 tuổi thôi. Nàng gật gật đầu rồi ra ngoài. Nàng đi hoài đi mãi cho đến tối, nàng cũng không biết nàng đang ở đâu bênh trong Vương Phủ nữa, nàng công nhận là phủ này rộng thiệt nha... đi thẳng quẹo có 2-3 cái cua rồi đi thẳng mà mãi mà cũng không tìm thấy được cổng phủ. Nàng thấy hơi hơi mỏi chân liền dừng lại, trước mắt nàng là 1 cái ao sen, sen màu tím hồng... mắt nàng sáng lên, liền chạy đến cái hồ đó, phát hiện trong hồ có rất nhiều cá... sáng nay đã sử dụng quá nhiều công lực và yêu thuật công thêm đi bộ hàng giờ, nàng thấy mệt mỏi liền cởi giày ra, săng hai ống quần lên, đưa chân vào ao " để cho cá mát-sa chân cũng không tồi" nàng nói rồi thoải mái nhắm mắt vu vơ hát ...: Em luôn mong chờ 1 lời nói yêu Từ lâu lắm lòng thầm mong nhớ riêng anh hỡi người Hình bóng ấy in tâm trí, người đâu biết vẫn luôn hững hờ, em buồn tim nhói đau người có biết Yêu yêu anh nhiều chỉ biết yêu anh, và mong ước trong mơ anh nói anh yêu em nhiều Dù cho đó là mơ ước, là mơ thôi em cũng ấm lại Nhưng trong mơ chỉ là trống vắng 1 giấc mơ thôi người ơi, để cùng anh kề vai chung bước Niềm hạnh phúc đó quá khó ước muốn với em vậy sao Một mình lòng hoang vắng nhớ thương người dù là cay đắng Yêu đơn phương anh nào có biết.... Buồn nào nhiều hơn thế Cô đơn trong giấc mơ..... --- Nàng ngừng hát bỡi có tiếng bước chân người đi đến, mắt vẫn nhắm " Sao nàng không hát nữa, giọng hát thật tuyệt, nàng là ai??? " "Ta quên lời rồi, ta là....a" nàng quay lại nói chợt nhìn thấy người hỏi nàng không ai khác đó chính là tên Vương Gia chết tiệt đó, nàng không nói gì nữa vội cuối mặt chạy đi " Dừng lại đừng chạy " hắn vẫn chưa nhìn thấy rõ mặt nàng. Vốn hắn đang viết tấu chương trong thư phòng, đang chán nãn, bỗng hắn nghe giọng hát ngọt ngào của ai đó cất lên, bài hát nói lên người đang hát đang yêu 1 ai đó mà chưa được đáp lại ( Lệ Sát: bài Yêu Đơn Phương đó các nàng ), hắn vội bước ra khỏi thư phòng đi xem chủ nhân của giọng hát đó là ai, hắn đi đến bênh hồ sen, hắn thấy 1 thân hình tuyệt hảo, vận y phục màu tím trang nhã, mái tóc được cột không quá cầu kì, hắn thất thần... phải chăng là tiên nữ nào đó giáng trần... bóng lưng thật mềm mại... không tự chủ được, hắn bước gần đến để nghe nàng hát rõ hơn... nhưng nàng chợt dừng lại... sau khi gặp hắn thì vội chạy đi... hắn cũng định chạy theo để bắt nàng nhưng hắn nhớ lại khuôn mặt có phần ngạc nhiên xen lẫn hốt hoảng của nàng rất giống 1 người... " Y Điền " "Có thuộc hạ" ngay sau khẩu lệnh của hắn thì 1 thân hắc y nhân xuất hiện " Ngươi mau đuổi theo và điều tra cô nương vận y phục màu tím nhạt vừa chạy theo hướng kia nhanh lên" hắn lấy tay chỉ vào hướng của nàng vừa chạy đi " Tuân lệnh" hắc y nhân không chậm trể liền dùng kinh công đuổi theo nàng. . Trở lại nàng, nàng đang chạy bán sống bán chết tìm đường trở về lãnh phủ, thì liền gặp được 1 thân bạch y đang dùng trà vọng nguyệt tại 1 cái hòn tản bộ " Xin lỗi ngài, cho hỏi, lãnh phủ ở đâu ạ" " Ở hướng kia, rẻ trái 2 vòng, rẻ phải 1 vòng là đến" "Đa tạ" nàng nghe xong liền chạy đi, không quên ném lại lời cám ơn " Nàng ta thật đẹp, nàng là ai, Lãnh Phủ, chẳng lẻ nàng là người của Lãnh phủ, là a hoàng hay..." . Trở lại hắn, sau khi nghe tên hắc y nhân báo lại rằng nàng đã chạy vào tẩm phòng của Vương Phi, hắn bật dậy khỏi ghế " Thật sao, ngươi nói nàng chắc rằn là vương phi??? " " Ân, thuộc hạ đã đi theo đến cửa, thấy nàng lấp ló nhìn qua lại 1 hồi thì liền đóng cửa, thuộc hạ đáp xuống, dừng lại và hé cửa nhìn xem thì thấy nàng ta đã yên giấc trên giường, có điều...." " Như thế nào??? " " Bênh trong, thoát ra hàn khí... rất lạnh" "Lạnh??? quái lạ, đang là hạ sang mà, dù là ban đên nhưng cũng không thể tránh khỏi sự nóng bức cơ mà... thôi ngươi lui đi" " Ân" nói rồi tên hắc y nhân nói rồi liền vụt bay đi " Phải đến đấy xem" nói là làm Lãnh Hạ dùng kinh công thấm thoát đã bay đến lãnh cung, hé cửa tẩm phòng của Tuyết Hàn, quả thật bênh trong tỏa ra hàn khí... hắn nhíu mày bước vào phòng. Lạnh... lạnh cực, hắn nhìn tổng căng phòng khó hiểu bởi những vật dụng ở đây, căn phòng màu tím buồn, ánh pha lê sáng long lanh.... chiếu rọi đến chiếc giường màu tím... 1 thân ảnh màu tím đang yên giấc... Lệ Sát Ma Nữ vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
|
Chương 4: Nàng là vương phi của bổn vương???
Thân ảnh mềm mại màu tím đang nằm đó, Lãnh Hạ hắn đã không thể tin vào mắt nữa, gương mặt đó vốn đúng là gương mặt của Tuyết Hàn, nó không còn xanh xao nữa, nó đã trở nên hồng hào hơn, đôi mi dài cong vút, chân mày hơi nhíu, có lẽ đang mơ, cách mũi cao nhỏ xinh, hơi thở điều đặng. Hai gò má mịn như của tiểu hài tử mới sinh. Đôi môi căng mọng đỏ ao, dáng người tuyệt hảo. Những đường cong rõ nét cực kỳ quyến rũ, nhất là 2 đồi ngực căng tròn búng ra sữa, lộ ra ngoài phân nữa. Bấc giác hắn đã đi đến cạnh nàng từ lúc nào " Nàng là vương phi của bổn vương sao??? " hắn tự hỏi rồi lấy tay sờ sờ lên hàng mi, đôi má sóng mũi rồi đến cái miệng... hắn rụt tay lại " Từ khi nào nàng lại xinh đẹp và quyến rũ như thế??? " hắn ngẩn ngơ 1 lúc rồi khẽ áp môi hắn lên đôi môi căng đỏ mọng của nàng. Cảm giác??? Hắn có cảm giác bụng dưới của hắn đang nóng dần lên, bàn tay thon dài của hắn bắt đầu sờ soạn khắp người nàng. Tháo thắt lưng của nàng, từ từ cởi từng lớp áo của nàng, cái yếm đỏ dần dần lộ ra. Hắn cho tay vào bênh trong yếm, xoa nắng đôi tuyến lê của nàng... thật mềm mịn. Hắn tháo yếm nàng ra, 1 đôi tuyến lê căn tròn hiện ra trước mặt hắn... hắn ngơ ngẩn vài giây, há hốc miệng, lần đầu tiên hắn thấy được 1 đôi tuyến lê quyến rũ như thế. Hắn khẽ hạ thấp đầu, nhâm nhi và thưởng thức nụ hoa hồng hồng của nàng ( Lệ Sát: ấy ấy, sao caca lại thừa lúc Hàn tỉ đang ngủ mà dở thủ đoạn thế này. Hàn tỉ mà tỉnh lại sẽ đập cho caca chết cho mà xem. Hờ hờ ) Nàng vốn đang yên giấc, cảm nhác nhồn nhột làm nàng khó chịu nên tỉnh giấc, nhưng trước mặt nàng là gì thế này, là tên sắc lang nào đây, dám ăn đậu hũ của nàng, a... a, nhột quá đi... BINH~~~ nàng ván cho hắn 1 cú đá bay xuống giường " Ngươi ngươi... tên sắc lang này, dáng lén cưỡng bức ta" nàng kéo chăng che lại cơ thể của mình " Nàng... Hàn nhi, là bổn vương đây.... a~~!!" vì bị nàng đá trúng póc cái ấy nên la oai oái " Là ngươi, vương gia chết tiệt này, cút ra ngoài cho ta" nàng ném cái gối nằm về phía hắn, vì còn đau nên hắn lãnh trọn cái gối vô mặt ( Lệ Sat: hê hê, cho chừa , đáng đời) . 1 khắc sao, sau khi đã hết đau hắn đứng lên, tiếng về phía nàng, nàng nép người sát vào góc tường " ngươi đừng... đừng lại đây, đừng làm bậy nha " vốn nàng có thể dùng phép thuật đuổi hắn nhưng bây giờ nàng hoàng toàn bất lực, khi sáng đã lạm dụng quá nhìu, bây giờ làm gì còn nỗi nữa công lực hay yêu thuật nào. Hắn vẫn tiếng đến, trong đôi mắt hắn không hề có tia giận nào, ngược lại là ngọn lữa dục vọng đang đốt cháy đôi mắt hắn, hắn bước lên giường của nàng, giường nàng thật êm ( Lệ Sát: Giường hiện đại mà lị ) càn khiến dục vọng của hắn càn mãnh liệt. Nàng nhìn thấu tất cả, nàng biết hắn chuẩn bị làm gì. " Ngoan... ta sẽ cho nàng trở thành 1 vương phi chân chính sau đêm nay " hắn tiếng đến cạnh nàng ôm nàng khép chặc vào lòng, nàng cố vùng vẫy nhưng bấc lực hét " ta không cần, ngươi mau buôn ta ra, buôn ra, ta không muốn" "Nàng đã là người của ta, là vương phi của ta, mãi mãi là người của ta " hắn càn siết chặc nàng hơn, hai tuyến lê của nàng chạp sát vào người hắn ( Lệ Sát: caca trắng trợn nha ) " Không thích, ta không thích" nàng có cảm giác tê tê khi tuyến lê của nàng chạm vào người hắn " Có phải nàng còn giận ta, nàng hận ta khi đã 3 lần giết tiểu hài tử của nàng và ta" hắn nới lỏng vòng tay, nhìn vào đôi mắt đang giận giữ của nàng " Ngươi không xứng đáng làm cha, không xứng ... ưm " nàng chưa nói hết câu thì đã bị hắn hôn lấy...
chương 5: Hãy bỏ đi đứa bé!!! ( Cảnh Báo: Chương H nha các nàng khởi động chân tay chuẩn bị bầm xác Vương Gia chết tiệt nào!!! )
Đôi môi hắn hôn nàng mạnh bạo, mút lấy vị ngọt từ miệng nàng tiết ra. Hắn khẽ dùng lưỡi tách 2 hàm răng của nàng tách ra. Cái lưỡi nóng bắt đầu vơ vét hết vị ngọt trong miệng nàng. Nàng trừng mắt cắn mạnh vào môi hắn (Lệ Sát: chết chưa) Hắn khẽ nhíu mày, tức giận quát (Lệ Sát: Hồi nảy còn dịu dàng lắm mà, thay đổi nhanh quá, đúng là thẹn quá hóa giận nè) " Nàng dám cắn ta, dám cắn bổn vương, ta sẽ không nương tay với nàng nữa" không chờ đến màng dạo đầu... hắn dần tiếng vào, nhưng quái lạ, có vật cản... hắn nhớ không lầm thì đã thị tẩm nàng đã 3 lần vả lại 3 hôm trước còn sai khiến bọn thị thiếp phá hủy ứa ừa để không thể sinh được con nữa mà... hắn vạch 2 chân nàng ra xem ( Lệ Sát: Ta còn ngây thơ, ta không dám nhìn * Che mắt * )cái hắn nhìn thấy là 1 cái màng mỏng, đỏ au... Nàng bất chợt lấy lại được tinh thần, cố gắn dùng sức để khép chân lại... vẫn bất lực " chết tiệt vương gia, đừng nhìn nữa, ta móc mắt ngươi bây giờ" nàng ôm niềm hy vọng cuối cố gắn dùng sức để vùng vẩy.... chỉ nghe nàng " A~~ " lên 1 tiếng hắn đã không thương tiết động thân vào rồi. Nàng bấu chặc lấy vai hắt, cắn môi suýt bật máu... " Đau chết ta rồi... ư .. a...ư ư.." tiếng rên của nàng trầm bổng êm tai. Hắn vẫn không thương tiết ra vào nhanh hơn, bàn tay không yên phận nắng bóp ngực nàng... miệng cũng ngặm mút 1 bênh nụ hoa của nàng... người nàng co giật liên hồi... " Tên... vư..vương gia chết.... chết tiệt... không nhẹ nhàn 1 chút được sao.... ư..ư... đau lắm đó.... a...a..." nàng lấy tay đẩy đẩy đầu hắn, hắn vẫn không phản ứng. Hiện giờ trong tâm trí của chỉ có là muốn ăn tươi nuốt sống nàng, thỏa mãng dục vọng của hắn, hắn mút mạnh và nắn mạnh ngực nàng .... ( Lệ Sát : hơ hơ... ta phải làm sao đây, ta ko muốn viết cái này, tiu rồi còn gì nữa đời ta... ấy chết nhầm ... tâm hồn trong sáng của ta chứ ).... hắn cứ làm thế đến gần suốt 1 đêm... phát tiết không biết bao nhiu lần.... canh 3... hắn bắn phát cuối cùng, thở hổn hển rồi xoay người qua... ôm chặc nàng vào lòng " ta muốn nàng, ta muốn có nàng, ta muốn nàng... lại mang thai và sinh cho ta 1 tiểu hài tử, ta lần này sẽ không giết chết tiểu tử của chúng ta nữa, đồng ý nhé... ái phi " hắn thi thầm vào tai nàng. Mút lấy vành tai của nàng... hắn bất động vài giây bởi câu nói lạnh lẽo của nàng" Dù ta có mang thai, ta cũng sẽ giết chết nó từ trong bụng, ngươi đừng hòng có được 1 đứa con nào từ ta sanh ra " âm điệu của nàng không có lấy 1 tia cảm xúc... trán hắn lại nổi gân xanh..." Không muốn??? Nàng không muốn nhưng ta muốn " hắn gằn từng tiếng. Nàng nhắm chặc mắt nhíu mày hét " ngươi cút ngay ". Hắn dường như không thể giữ nổi bình tĩnh... Nghiên người đè lên cơ thể của nàng thêm lần nữa... " Ngươi lại muốn nữa sao... ư.. a.... a... đa... đau... ta... không muốn..... aaaaaa~~~~~" nàng chưa nói hết câu thì hắn đã mạnh bạo tiếng vào hạ thân đã khô lại của nàng... Nàng đau như hạ thân nàng đã bị xé rách... không chịu nỗi, hét lần cuối rồi.... ngấc đi ( Lệ Sát: Dám làm tỉ đau, quánh chết ca ca . Sáng hôm sau nàng tỉnh lại... xoay người nhìn sang kế bênh...hắn đã đi rồi... nàng chống tay ngồi dậy, tấm ra tuy không phải màu trắng nhưng... vệt máu... rất đậm, rất nhìu máu...đủ biết hắn đã bá đạo thế nào " Ngươi đợi xem... ta sẽ làm cho ngươi suốt đời phải hối hận " Nàng đi đên bênh gương.... giữa hai đùi nàng... toàn là máu... mắt nàng phực dậy lữa giận... Nàng dậm mạnh chân đi vào WC... nàng ngâm mình vào bồn tắm.... bọt xà phòng hòa chút màu hồng hồng, nó càng khiến nàng hận hắn hơn.... nàng thay nước khác, ngâm mình vào... êm đềm chìm vào 1 giấc ngủ nhanh... 1 canh giờ sau, nàng tỉnh lại... nàng vẫn còn nằm trong bồn tắm... nàng lặng xuống thêm lần nữa rồi choàng khăn đi ra... sau khi thay xong y phục, nàng đi dạo trên hòn non bộ... nàng đặt mông ngồi lên 1 tản đá gần đó... nhắm mắt tịnh tâm, nhớ đến những đều mà hắn đối sử với nàng... Nắm đầu nàng... giết con chết đứa con vừa mới sinh của nàng, sai người làm nàng không thể sinh con, bá đạo cưỡng bức nàng...tội lỗi hắn đếm không xuể, tuy chỉ mới đặt chân đến thời khôi chỉ mới 4 ngày mà hắn đã đối xử với nó như vậy, không biết lúc trước Bạch Tuyết Hàn phải chịu khổ sở thế nào, tại sao cô ta lại yêu hắn, lại muốn sinh con cùng hắn. Rồi cô ta đã chết thảm bởi cái đẩy của Huyên phi nào đó mà hắn đang sủng. Cũng mai nàng xuyên qua kịp thời để giữ được đứa bé của nàng, nhưng... bất hạnh thay, đứa bé rốt cuộc cũng phải chết... phải cho nó đi theo mẹ nó cho rồi, đằng này... chính cha ruột của nó... không thương tiết ... đành lòng bóp chết đứa con ruột thịt của mình... Cô ta thật ngu ngốc, cớ sao lại đi thích cái tên bại hoại đó. Nàng thì khác. Nàng là ai chứ nàng là Bạch Băng Tuyết Hàn, khác với cô ấy Bạch Tuyết Hàn, tên của nàng gồm 4 chữ... 4 chữ đại diện cho sự lạnh lẽo.. 1 tuần sau... nàng cảm thấy cơ thể có vẻ khôg ổn, liền sai Khả Ân cho truyền đại phu... Sau khi chẩn đoán, đại phu bảo " Vương Phi, người đã mang thai " cái gì chứ, nàng mang thai, chỉ mây mưa với hắn chỉ mới 1 tuần trước mà đã mang thay... tại sao cơ thể này lại dễ mang thai đến thế... nàng oán hận... nàng nắm chặt tay, buôn ra 1 câu lạnh lẽo " Kê đơn, bỏ đi đứa bé "
|