Ta Là Đại Pháp Sư
|
|
|
Chương 7: Cường giả chi lộ Ta từ vô tận hắc ám miễn cưỡng mở mắt ra. Một con sóc nhỏ ngồi trên ngực, bị ta hù cho hoảng sợ. Nó nhanh nhẹn nhảy lên trên một cây đại thụ, nhưng vẫn giương đôi mắt to linh hoạt của nó chằm chằm nhìn ta.
Ta lắc lắc đầu rồi đứng dậy, những chuyện vừa rồi là giấc mơ sao? Cái tên hình dáng giống y hiệt như ta, nam tử tự xưng là ý thức trước đây của ta thật sự tồn tại trong tâm linh của ta sao ?
Ta nhìn ra xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một nơi sâu trong khu rừng hoàn toàn u tĩnh. Bên cạnh chính là Lạp Nã Đặc, Hán Tư, Tạp La và Lực Ba bốn tên gia hỏa, bọn họ đều đang tĩnh lặng nằm ở bên đó, cũng không rõ là sống hay chết.
Ta vừa nghĩ đến dựng bọn họ dậy thì bọn họ đã bò dậy.
Lạp Nã Đặc hai tay ôm đầu, rên lên một tiếng dài hỏi: ”Chúng ta đang ở đâu đây? Sao ta không thể nhớ nổi chúng ta làm sao mà đến đây được nhỉ?”
Lực Ba cũng rên lên một tiếng nói:”Đầu đau quá, thực sự không hiểu có chuyện gì sảy ra nữa, Hỏa tinh linh và thú nhân chiến sĩ truy sát chúng ta đâu ?”
Ta đối với sự tình phát triển thế này đại thể cũng đoán ra phần nào. Khả năng là “người đó” trong tâm linh của ta hiện thân cứu chúng ta, cũng không rõ hắn dùng phương pháp gì làm bọn Lạp Nã Đặc quên hết những sự tình đã phát sinh.
Hắn lợi hại đến thế sao ?
Thấy bốn người bọn họ đều đã tỉnh lại, ta nói:”Chúng ta cũng đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, trước tiên quay về doanh trại là quan trọng, không biết đoàn trường bọn họ đã oan toàn về đến nơi chưa.”
Hán Tư nói:”Phất Lôi Đức bọn họ đã đi tiếp ứng cho đoàn trường rồi, có lẽ không phát sinh thêm chuyện gì nữa đâu. Trước tiên chúng ta tìm đường quay về đã.”
Vì thế, chúng ta tổ năm người “Chim mồi” trong khu rừng già sâu thẳm này, tìm đường trở về doanh trại của “Hoa Hồng binh đoàn”.
Cũng không biết chúng ta làm sao lại đến được trong khu rừng cực kì dày đặc này, ngay cả đường mòn cũng không có. Ta và Lạp Nã Đặc đành phải huy động binh khí chém cành, cắt cỏ làm đường tiến về phía trước.
Lúc huy động Á Dạ kiếm thì ta kinh dị phát hiện ra chân khí trong thể nội phát sinh biến hóa. Năng lượng quái dị từ mi tâm truyền xuống gia tăng hơn nhiều so với trước đây, khiến chân khí khí dị chủng sau khi được dung hợp sung mãn truyền khắp toàn bộ kinh mạch, trong chớp mắt kình khí bùng phát, ngay cả dùng Á Dạ kiếm cũng càng lúc càng thấy thuận tay hơn.
Ta nghĩ, đây đại khái là lễ vật của “hắn” lưu cấp cho ta.
Quả là không dễ dàng để mở ra một con đường mòn từ bên trong rừng già. Thấy sắp về đến doanh trại thì từ phương hướng doanh trại lại truyền ra thao thiên liệt hỏa cùng trận trận tiếng bạo tạc
Lực Ba vốn tinh thiện hỏa hệ ma pháp la lớn:”Không tốt, doanh trại có chuyện rồi, ta nhận thấy năng lượng dao động của một lượng lớn hỏa nguyên tố , khả năng là hỏa tinh linh….”
Không đợi hắn nói xong, ta đã toàn lực chạy về phía doanh trại, trong lúc vô ý chân khí kì dị trong thể nội (ta còn nhớ rõ “hắn” hình như nói nó là ‘Ma Đấu Khí’,thế thì sau này kêu là ‘Ma Đấu Khí’ đi) tự lưu chuyển đến kinh mạch dưới chân, trong chớp mắt tốc độ của ta lập tức tăng gấp mấy lần bỏ rơi bọn Lạp Nã Đặc ở xa tít đằng sau.
Ta với tốc độ trước chưa từng có chạy đến doanh trại, tình hình trước mắt làm ta đơn giản là không dám tin vào mắt mình nữa: Doanh trại đã trở thành một biển lửa, nằm trên đất toàn là thi thể bị thiêu cháy, từ binh khí trên người của bọn họ ta nhận ra bọn họ đều là những chiến hữu trong nửa năm nay cùng ta can đảm tương chiến.
Làm sao……làm sao lại trở thành thế này……
Một tiếng bạo tạc (không hiểu tiếng gì ) đột nhiên nổ ra, chỉ thấy một tên thanh niên tuấn mỹ bay thẳng lên trời, sau lưng hắn một đôi cánh trong suốt vẫy động, hiển nhiên là một tên hỏa tinh linh biến thành hình người (dung mạo của tinh linh không phải tùy theo tuổi mà cải biến).
Một bóng ảnh quyến rũ tuyệt đẹp cũng nhảy lên theo hỏa tinh linh đó, trường kiếm trong tay như kinh điện đánh ra.
Đó là một vị tuyệt sắc mỹ nữ ta chưa hề thấy qua, thân mang kiếm sĩ khải giáp màu đen, dùng kiếm như gió, vô luận là kiếm thuật hay dung mạo đều quyết không ở dưới Ô Lan na Toa.
Ta xác định mình chưa từng gặp qua nàng, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác quen thuộc kì diệu không tên.
Mĩ nữ giáp đen một kiếm đâm vào trong lồng ngực của tên hỏa tinh linh, nhưng tên đó bất ngờ há miệng phun ra một cổ liệt diễm đốt về phía nàng. Mỹ nữ giáp đen bị phun trúng, hét lên một tiếng cùng hỏa tinh linh cùng lúc rơi từ không trung xuống.
Trong lòng ta linh quang chợt loé lên, đoán ngay ra thân phận của mỹ nữ giáp đen này – Lôi Nhân công quốc Phỉ Âu Á công chúa.
Ta vội vàng chạy vào trong doanh trại lúc này chỉ còn tàn tích sau khi bị cháy, nhìn thấy Ô Lan Na Ta cùng Phất Lôi Đức đại thúc cùng mấy tên lính đánh thuê đang chiến đấu kịch liệt với hỏa tinh linh, kiếm khí hỏa diễm tung hoành tứ phương.
Oánh ở một bên ôm lấy vị mĩ nữ giáp đen lúc nãy ta nhận là Phỉ Âu Á công chúa, chính đang dùng một thứ thảo dược xoa lên trên đôi mắt nàng ta.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy ta, Oánh vừa kinh vừa mừng nói:”A, Vô Danh, ngươi quay về rồi. Cẩn thận bọn họ đều là trưởng lão cao thủ của hỏa tinh linh, ngươi không phải đối thủ, mau dẫn theo Phỉ Âu Á công chúa đột vây, đôi mắt của nàng lúc nãy bị một kích lúc lâm tử của một tên hỏa tinh linh trưởng lão làm thương rồi, thế nào cũng phải nhanh tìm thánh quang hệ pháp sư trị liệu mới được.”
Nguyên lai, sau khi Ô Lan Na Toa cùng Oánh dẫn Phỉ Âu Á công chúa về doanh địa thì cũng đã bị hoa tinh linh vương Liệt Diễm dẫn theo ba trưởng lão trong tộc cân tung theo, lúc bọn họ vừa quay về doanh địa thì liền phát động công kích, lính đánh thuê của “Hoa Hồng binh đoàn” tức thì thương vong trầm trọng.
Kiếm thuật của Phỉ Âu Á công chúa tịnh không dưới Ô Lan Na Toa, chỉ đơn bằng lực của mình mà giết được một tên hỏa tinh linh trưởng lão, nhưng chính nàng cũng trả cái giá đau đớn hai mắt mất ánh sáng.
Một hỏa cầu đột nhiên bắn tới Oánh đang chữa cho Phỉ Âu Á công chúa. Ta theo bản năng lướt thân tới phía trước, trong sát na đó đem toàn bộ “Ma Đấu Khí” trong thể nội tụ tập vào trên Á Dạ kiếm, một kiếm đâm vào trong hỏa cầu đó.
Hỏa cầu băng tán.
Ta lúc này mới ý thức được mình đã làm gì, ta không ngờ dùng cái loại “Ma đấu khí” kì quái đó ngạnh phá đi một hỏa diễm cầu mạnh mẽ của một tên hỏa tinh linh trưởng lão, xem ra “hắn” đã lưu lại cho ta một báu vật quý giá, hiện nay ta giống như là biến thành một người khác, hoặc có lẽ ta hiện tại ta có thể…..
|
Trong lòng cực kì hưng phấn, ta hét lớn một tiếng đưa kiếm lên đâm thẳng tới cái tên hỏa tinh linh vừa phát xuất hỏa cầu ấy, tức thì sinh ra một cỗ khí thế thảm liệt như thiên quân vạn mã chinh chiến sát phạt, kiếm khí trên Á Dạ kiếm rú rít, uy thế kinh người, chính là đệ nhất thức “Chiến Quyết” ta học được từ Lôi Tư –“Đĩnh tiến cương tràng.”
Sau khi “hắn” cải tạo xong thì uy lưc của “Ma đấu khí” lớn tới làm người ta khó mà tin nổi, nó từ trên Á Dạ kiếm chuyển hóa thành kiếm khí bắn ra, liền như thiểm điện bắn xuyên qua phòng ngự kiết giới của tên hỏa tinh linh đó, xuyên thấu qua yết hầu của hắn,
Đây thật sự là……thật sự là quá lợi hại.
Ta ý thức được “ma đấu khí” của ta trên thực tế là do năng lượng kì dị ở chỗ mi tâm chuyển hóa mà thành, chân khí mà bản thân ta luyện khí tu thành thành chỉ có tác dụng chuyển hóa, chân khí càng mạnh, chuyển hóa thành “ma đấu khí” cũng càng nhiều hơn, nhưng cổ kì dị năng lượng chỗ mi tâm của ta tựa hồ như là vô cùng vô tận vậy.
Dưới ánh mắt kinh dị của Oánh, ta xoay kiếm trước ngực nói với nàng :”Phó đoàn trường, người mau hộ tống Phỉ Âu Á công chúa li khai đi, ta tự tin có thể rời khỏi đây.”
Thân hình của Phỉ Âu Á công chúa đột nhiên run lên, bởi vì nàng nghe thấy một tiếng nói thập phân quen thuộc, một tiếng nói nửa năm nay luôn hồi hưởng trong mộng của nàng, nàng đột nhiên xoay mạnh thoát khỏi vòng tay của Oánh, kích động hướng ta nói: ”Ngô……Ngô Lai đại ca, là người sao? Muội là Phỉ Âu Á đó, Phỉ Âu Á của Lôi Nhân công quốc, người không nhận ra muội sao?”
Không biết vì sao, trong tim ta đột nhiên dâng trào một cảm giác quen thuộc, nhưng ta thật sự không nhận ra nàng, ta vội nói: ”Công chúa, người nhận lầm người rồi, tại hạ là Vô Danh, là lính đánh thuê của “ Hoa Hồng binh đoàn”, chưa từng được gặp công chúa điện hạ người.”
Phỉ Âu Á công chúa vẫn không chịu tin, lẩm bẩm tự nhủ:” Không….không có khả năng, tiếng nói của Ngô Lai đại ca ta sớm đã khắc ghi trong lòng, làm sao có thể nghe lầm…”
Tình hình trạn chiến đã không cho phép chúng ta nói nhiều nữa, hỏa tinh linh vương Liệt Diễm huyễn hóa thành nhân hình ngưng tụ đại lượng hỏa nguyên tố, hai tay dang ra hét lớn:”Chước nhiệt phần thiên sát.”
Một phiến lớn hỏa diễm siêu nóng đột nhiên mạnh mẽ đốt tới hướng Ô Lan Na Toa với đám lính đánh thuê.
“Chước nhiệt phần thiên sát” là hỏa hệ cao cấp ma pháp, thuộc về loại hình công kích phạm vị lớn, hỏa diễm cực nóng đủ cho làm cương thiết trong chớp mắt bốc hơi, cực kì lợi hại, cũng chỉ có Liệt Diễm thân là hỏa tinh linh vương mới có thể dễ dàng như thế mà dùng ra ma pháp lợi hại tới như thế được.
Đám ma pháp sư của “Hoa Hồng binh đoàn” vội vàng hoặc xuất ra thủy hệ ma pháp nghênh tiếp, hoặc triển khai kết giới phòng ngự, Ô Lan Na Toa cùng kiếm sĩ và chiến sĩ thì né thân tránh sau lưng đám ma pháp sư.
Những ma pháp sư này đều là những người nổi bật trong đám pháp sư nhân loại, nhưng đối với kẻ trời sinh đã có cường đại hỏa hệ ma pháp năng lực như Liệt Diễm mà nói thì không là gì cả, ”Chước nhiệt phần thiên sát” hỏa diễm nhiệt độ siêu cao cũng không phải là thủy hệ ma pháp thông thường và kết giới có khả năng đề kháng được, trong chớp mắt bọn họ thân hãm vào biển lửa, kết giới bị phá chết thảm tại chỗ.
Đám ma pháp sư vừa chết, tình hình các chiến sĩ lập tức thập phần nguy cấp, biến thành cá nằm trên thớt chờ người ta làm thịt.
Ta mắt thấy Ô Lan Na Toa cùng Phất Lôi Đức đại thúc bọn họ sắp bị đại hỏa thôn phệ, không còn quan tâm tới cái gì nữa chạy vội lên, vận toàn bộ “Ma đấu khí” trong người, mạnh mẽ đánh tới biển lửa đang lao đến.
Ô Lan Na Toa chấn kinh kêu lên: ”Vô Danh, ngươi muốn làm cái gì thế? Mau li khai….”
Kì tích phát sinh, hỏa diễm nhiệt độ siêu cao “Chước nhiệt phần thiên sát” vừa tiếp xúc “Ma đấu khí” do ta toàn lực bức xuất ra ngoài cơ thể , không ngờ ngay lập tức bị ngăn trở. Nhưng phạm vi gần trượng của “Ma đấu khí” chỉ bảo vệ được Ô Lan Na Toa và Phất Lôi Đức đại thúc, số chiến sĩ và lính đánh thuê còn lại ngay lập tức bị hỏa diễm làm cho bốc hơi hết.
Một cảm giác chóng mặt xuất hiện, ta tức thì sinh ra một loại cảm giác giống như muốn nôn mửa.
Không tốt! Đã tới giới hạn rồi.
“Ma đấu khí” của ta tuy nói không phải do luyện khí hình thành, nhưng nó cần ta lấy chân khí của bản thân mà chuyển hóa làm thành, ”hắn” tuy làm cho hiệu quả chuyển hóa “Ma đấu khí” của ta tăng gấp bội, nhưng đối với tu vi chân khí bản thân của ta không có tăng thêm một chút xíu nào, vẫn là rất yếu ớt như cũ.
Lúc này thì ta đã hao tận hết chân khí, năng lượng quái dị chỗ mi tâm cũng không còn cách nào chuyển hóa thành “ma đấu khí”, ”ma đấu khí” hộ tráo được ta tạo thành tức thì giảm mạnh, không duy trì được nữa sắp tiêu tan rồi.
Mấy đạo thủy trụ đột nhiên bắn thẳng qua, tuy chỉ kịp làm cho hỏa diễm nhiệt độ siêu cao chậm trễ một chút, nhưng ta và Ô Lan Na Toa mấy người thì chụp lấy cái cơ hội này nhảy ra khỏi biển lửa, tính cũng là qua khỏi một kiếp.
Chỉ thấy đằng trước của Oánh một con thủy hệ ma thú tiểu thủy quy (một loại rùa đen nhỏ biết phun nước) cùng lúc đang phun cột nước vào hướng biển lửa, trông dạng có điểm tức cười, bất quá lúc nãy còn chính là nhờ nó cứu chúng ta một mạng, cũng may Oánh có thể nghĩ ra cái loại biện pháp này (ma lực của nàng đã tiêu hao sạch sẽ, vô pháp triệu hoán cao cấp ma thú)
Phất Lôi Đức đại thúc đột nhiên ngẩng đầu lên trời phát ra một trận cuồng hống, nước miếng thuận theo khóe miệng chảy xuống, mắt cũng phát sáng cùng một dạng màu đỏ của lửa, khí tức phong cuồng vô hình tức thời tán phát ra.
Đây chính là trạng thái “Bạo tẩu” của cuồng chiến sĩ, lực lượng của ông trong nháy mắt bạo tăng gấp mấy lần, trong não cũng chỉ còn niềm tin phải chiến thắng địch nhân, quên hết tất cả những gì bên ngoài.
Tiến nhập trạng thái “Bạo tẩu”, Phất Lôi Đức đại thúc điên cuồng phóng về hướng Hỏa tinh linh vương Liệt Diễm, tốc độ nhanh như là thiểm điện.
Đã sống mấy ngàn năm như Liệt Diễm tự nhiên là biết Phất Lôi Đức hình thái đó biểu hiện cho cái gì, trong lòng đại kinh, giơ tay xuất ra “Hỏa diễm cầu” phóng thẳng tới Phất Lôi Đức.
Phất Lôi Đức đối với hỏa cầu bắn tới giống như không thấy, hỏa cầu đánh trúng thân ông tức thời biến ông thành một người lửa, nhưng thân hình ông gần như là không đình trệ, mang theo liệt hỏa cháy thân hung hăng tông tới Liệt Diễm, đại kiếm trong tay lập tức chém ra.
Phất Lôi Đức một "cú tông" này đủ làm cho nham thạch phấn toái, Liệt Diễm tuy là tố chất của tinh linh thân thể hơn xa nhân loại cũng chụi không nổi, kêu thảm một tiếng máu tươi phun ra. Hắn tịnh không ngờ Phất Lôi Đức lại vung đại kiếm chém tới mình.
Liệt Diễm lần này đem theo bốn tên hỏa tinh linh trưởng lão, bị Phỉ Âu Á công chúa và ta lần lượt giết mất hai tên, hai tên còn lại mắt thấy Liệt Diễm bị nguy hiểm, không hẹn mà cùng lúc phát ra hỏa hệ ma pháp công tới Phất Lôi Đức vốn đã toàn thân bọc trong hỏa diễm.
Lúc này thì ta đã hao tận toàn bộ chân khí, không còn có thể lại chuyển hóa “Ma đấu khí”, chỉ còn biết giương mắt nhìn ân nhân Phất Lôi Đức đại thúc của mình thân hãm trong hiểm cảnh mà không thể làm gì, trong tâm ta lúc này đau đớn như có đao cứa.
Nếu ta có thực lực, hoặc là “hắn” ở đây, cũng có lẽ tất cả đều khác rồi.
Ô Lan Na Toa và Oánh tình hình tương tự như ta, đều đã hao tận hết chân khí ma lực, muốn xuất thủ cũng vô lực rồi.
Một mũi tên dài phát ra thanh quang đột nhiên như điện bắn tới một tên hỏa tinh linh trưởng lão, tên trưởng lão này giơ tay phát ra một đạo hỏa tường phòng ngự, nhưng không nghĩ đến mũi tên dài đã được gia trì thêm ma pháp, chớp mắt xuyên thấu hỏa tường bắn trúng bả vai của lão ta.
Hán Tư, Lạp Nã Đặc, Tạp La và Lực Ba thân ảnh của bốn người xuất hiện trong doanh trại, bốn tên gia hỏa này cuối cùng chạy đến kịp rồi.
Hỏa hệ ma pháp của Lực Ba đối với hỏa tinh linh vô hiệu, nhưng tâm linh ma pháp của Tạp La có thể gia trì lên trên mũi tên của Hán Tư, làm nó khả dĩ xuyên thấu được nhiều ma pháp kết giới (nguyên tố ma pháp gia trì có thể tăng lực phá hoại của vũ khí, tâm linh ma pháp gia trì có thể làm binh khí không chịu ảnh hưởng của ma pháp nào).
Chiến phủ (rìu chiến) của Lạp Nã Đặc cũng được Tạp La tiến hành gia trì tâm linh ma pháp, hắn huy động chiến phủ chém tới bọn hỏa tinh linh.
Chịu sự công kích ma pháp của ba tên hỏa tinh linh, dù đã hóa thân thành cuồng chiến sĩ Phất Lôi Đức đại thúc cũng không thể chịu nổi, trong chớp mắt bị hỏa diễm đốt thành tro than, nhưng một kiếm toàn lực của ông cũng chém đứt tay phải của Liệt Diễm, máu tươi tuôn như mưa.
Mục tiêu của Lạp Nã Đặc là hỏa tinh linh trưởng lão bị Hán Tư bắn bị thương, cùng lúc vung chiến phủ chém đồng thời xuất ra tuyệt kĩ “Chân không nhận”, một đạo đạm thanh sắc quang man từ trên lưỡi rìu bắn ra.
Ma lực của tinh linh trưởng lão lúc tiêu diệt đám ma pháp sư “Hoa Hồng binh đoàn” thì đã tiêu hao không ít, lại thêm bị Hán Tư một mũi tên bắn trúng bả vai hành động chịu ảnh hưởng lớn. Lúc bị “Chân không nhận” của Lạp Nã Đặc chém trúng, khi tiếng hét thảm của hắn vang lên thì cũng là lúc chiến phủ của Lạp Nã Đặc đã chém rớt đầu của hắn.
Chỉ còn lại một tên tinh linh trưởng lão mắt thấy tình hình bất diệu, vồi nâng Liệt Diễm lên bay lên trên trời, nhưng chúng ta đã sớm mệt đứt cả hơi mong bọn chúng sớm đi còn không được, sức đâu mà truy đuổi nữa.
Ô Lan Na Toa vô lực ngồi phệt xuống đất, nhìn chung quanh tro cát và thi thể bị đốt đen của những chiến hữu, khuôn mặt đầy bụi bặm của nàng bị nước mắt chảy thành hai đạo lệ ngân, nhãn thần trống rỗng than:”Xong rồi, ‘Hoa Hồng binh đoàn’ bắt đầu từ hôm nay biến mất khỏi Thánh Ma đại lục rồi.”
Phỉ Âu Á công chúa giương đôi mắt đã được đắp thảo dược lên than:”Đều tại ta, nếu như không phải vì cứu ta, các người cũng không….”
Ô Lan Na Toa lắc đầu nói: ”Cái này không liên quan đến người, khi chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ này thì cũng đã nên nghĩ đến cái giá phải trả lớn như thế nào, chết trên chiến trường vốn là cách trở về của lính đánh thuê.”
Ta đi đến chỗ Phất Lôi Đức đại thúc hóa thành tro bụi, nhặt đại kiếm có dấu lửa cháy xém lỗ chỗ đau lòng nhịn không được mà rơi lệ, nói: ”Đại thúc, xin lỗi, nếu như ta mạnh hơn một chút, người cũng không phải…Ta Vô Danh, tại đây tuyên thệ, ta nhất định trở thành tuyệt thế cường giả, sẽ tiêu diệt hỏa tinh linh tộc vì người báo thù, người có nghe được không ?”
Bàn tay nắm chặt lưỡi kiếm của ta bị lưỡi kiếm cắt phải, tiên huyết thuận theo thân kiếm nhỏ giọt xuống đất.
Ta vận mạnh kình đẩy đại kiếm vào sâu trong lòng đất, sau đó lấy từ cổ xuống cái vòng màu đen có hình dáng cổ xưa, vòng lên trên chuôi kiếm, để nó thay ta bầu bạn Phất Lôi Đức đại thúc, người vừa là anh vừa là cha ta.
Tiếng hét trầm của Lạp Nã Đặc đột nhiên vang lên : ”Là người nào?”
Ta nghe tiếng nhìn lên, chỉ thấy hắc ảnh lướt qua là một đại hán thân mang khải giáp màu đen đã bị phá hỏng nặng nề, bất ngờ hiện thân trong doanh trại.
“Lôi Tư thúc thúc!” Ô Lan Na Toa hô lên một tiếng nhảy vào trong lòng của đại hán đó khóc tới trời sầu đất thảm, nàng dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi thôi,” Hoa Hồng binh đoàn” toàn quân bị diệt đối với nàng mà nói đả kích thật là quá lớn, hôm nay thấy được Lôi Tư vốn như trưởng bối, nàng cũng không nén nổi bi thương và tuyệt vọng trong lòng nữa, khóc rống lên.
Lôi Tư tuy không rõ đã phát sinh chuyện gì, nhưng thân kinh bách chiến nhìn thấy thảm trạng xung quanh cũng đã đoán được tám chín phần mười, thở dài nói:”Tiểu nha đầu, con cũng không nên quá đau buồn, đây chính là số phận của lính đánh thuê chúng ta, số mạng đã định như thế, không nên cưỡng cầu. Nào, Phỉ Âu Á công chúa sao ...”
Ô Lan Na Toa từ trong lòng ông ta đứng lên, lau nước mắt rồi nói: ”Mắt của công chúa bị ma pháp của hỏa tinh linh làm bị thương rồi. Vết thương rất nặng, cần phải sớm tìm một thánh quang hệ pháp sư trị liệu mới được.”
Phỉ Âu Á công chúa nói: ”Lâm Tạp đại hiền giả của Ba Bố Ni Tạp vương quốc hiện nay chính ở nước ta giúp chúng ta đối kháng với đại quân thú nhân tộc, các người đưa ta về nước là được rồi.”
Oánh nói:”Thế này thì tốt quá rồi. Hừ, Lôi Nhân công quốc các người còn thiếu chúng ta một nửa thù lao chưa trả, huynh đệ trong đoàn của chúng ta cũng không thể chết như thế, phải vì bọn họ mà làm một phần mộ bắt mắt, bọn họ đều là anh hùng chân chính.”
Ô Lan Na Toa bảo: ”Tốt, thế thì chúng ta bắt đầu lên đường đi đến Lôi Nhân công quốc.”
Ta do dự một hồi, nói: ”Đoàn trường, phó đoàn trường, Lôi Tư tiền bối, ta không cùng đi với các ngươi nữa đâu. Ta nghĩ, ta nên đi lưu lãng các nơi trên Thánh Ma đại lục, tự mình rèn luyện, muốn bản thân trong khoảng thời gian ngắn nhất mạnh mẽ lên. Vừa rồi ta đã phát thệ, sẽ có một ngày phải tự tay chém chết Liệt Diễm vì Phất Lôi Đức đại thúc báo thù.”
Lạp Nã Đặc bảo:”Thế cũng tốt, Vô Danh, ta cũng cùng ngươi đi.”
Ta vỗ vỗ lên bờ vai rộng của hắn, nói:”Không, ngươi còn nên cùng đoàn trưởng bọn họ đi đến Lôi Nhân công quốc đi, loại tu luyện này chỉ thích hợp với một người thôi, cám ơn ngươi.”
Đôi mắt của Ô Lan Na Toa dán chặt vào ta, trong đó có một loại thần thái làm trong lòng ta chấn động, nàng nhẹ nhàng than: "Vô Danh, ngươi quyết định rồi sao ?"
Ta chầm chậm gật đầu.
Người nàng khẽ run lên, rồi dịu dàng nói: ”Vô Danh, ngươi phải cẩn thận, ngàn vạn lần cẩn thận. Vì…… vì ta……”
Dự cảm trong lòng ta thành sự thật rồi, nghĩ không ra mà ta cũng không ngờ được mỹ nữ đoàn trưởng “Chiến địa mân côi” Ô Lan Na Toa này lại thật lòng đối với ta…..
Không biết vì sao, đối diện với diễm phúc lớn như thế, ta không ngờ không có chút cảm giác vui vẻ nào, ngược lại trong lòng xuất hiện một loại áp lực trầm trọng, đây rốt cuộc là cái chuyện gì? Ta không phải luôn luôn thầm yêu nàng sao? Như nay Ô Lan Na Toa đã lộ ra tình hoài của nàng với ta, nhưng ta vì cái gì……
Ta gật gật đầu nói:”Được, ta biết rồi.”
Gác Á Dạ kiếm lên vai, ta nhìn lại đám chiến hữu trong nửa năm nay đồng sinh cộng tử với ta lần cuối rồi quay đầu bước dài li khai bọn họ.
Ta không dám nhìn thẳng vào đôi của Ô Lan Na Toa, trong đôi mắt đẹp như làn thu thuỷ đó ẩn hàm quá nhiều tình cảm, nhiều tới mức ta căn bản vô pháp chịu nổi.
Lần này ly biệt, không biết sau này còn có thể gặp lại bọn họ không.
Lần lãng tích thiên nhai này, ta ngoại trừ muốn rèn luyện ý chí và vũ kĩ của bản thân để sớm chính mình đạp nhập vào cảnh giới cường giả, ta còn một tính toán khác, đó chính là tìm biện pháp làm tỉnh giấc “hắn”. Nhớ rõ “hắn” từng nói với ta, lúc chúng ta dung hợp lại làm một thì ta có thể trở thành tồn tại cường đại có thể so bì với Thiên Thần Ma Vương. xem ra từ lúc “hắn” làm ta có được “Ma đấu khí” cái loại chân khí quái dị và lợi hại thế, “hắn” tịnh không có nói bậy.
Trên cổ ta đột nhiên có một loại cảm giác quái dị, lấy tay sờ thử thì phát hiện cái sợi dây chuyền mà ta đã móc lên chuôi đại kiếm của Phất Lôi Đức đại thúc bây lại xuất hiện trên cổ của ta.
Xem ra, cái sợi dây chuyền đen thui thủi không bắt mắt này tuyệt không phải là thứ bình thường, không ngờ có thể tự quay về thân chủ nhân, xem ra chắc là bảo bối “hắn”, ta không tránh được đối với thân phận trước đây của mình càng thêm hiếu kì.
Đạp lên cành khô đầy mặt đất, ta bước trên con đường cường giả của riêng ta.
|
Chương 8: Nhất tử tương bính Ma giới tầng thứ nhất
Dưới sự chỉ huy của Vũ Y vốn quen thuộc tất cả các phương diện của thần tộc, quân đội ma giới tương kế thu phục đệ tam rồi đệ nhị tầng ma giới, thế như trẻ tre.
Chính vào lúc này, viện binh thiên giới đã đến, Lâm Toa công chúa lộ ra tài năng chỉ huy trác việt của nàng, dẫn quân ngạnh đỡ lại cuồng công của quân đội ma giới, hai phe chính ở tầng ma giới thứ nhất bắt đầu kiên trì ngươi tới ta lui, không chịu nhượng bộ.
Từ thánh ma đại lục thất vọng trở về, Vũ Y quay về trướng riêng của mình nhìn lên một bức vẽ treo trên vách. Đó là một bức phác họa chân dung, nàng vẽ vì chủ nhân Ngô Lai, trong đó bao hàm một tấm si tình của nàng.
Chiếc rèm vén lên, thân ảnh xinh đẹp của Hạ Nông liền xuất hiện trong trướng, nàng nói: “Vũ Y, phân đội trinh sát báo cáo rằng phát hiện một tiểu phân đội Thần tộc đang tiếp cận chúng ta với tốc độ cực nhanh, theo như bọn họ phán đoán có khả năng là các thành viên của ‘Quang minh Chiến thiên sứ’, không biết bọn chúng đang có âm mưu gì nữa.”
Bởi vì nửa năm trước chính là “Quang minh Chiến thiên sứ” bộ đội phục kích làm Ngô Lai không thể không chọn cách tự bạo. Vũ Y tam nữ xem bọn chúng như là đinh trong mắt, dưới toàn lực công kích của bọn họ, đội quân tinh duệ nhất thiên giới đã từ hơn một trăm người giảm mạnh đi hơn một nửa, có thể nói là tổn thất trầm trọng.
Lâm Toa công chúa cũng ý thức được ma tộc quân đội đối với “Quang minh Chiến thiên sứ” tựa hồ đặc biệt có “hảo cảm”, chỉ cần vừa xuất động là gặp phải sự công kích điên cuồng không chừa gì cả, vì thế nàng rất ít khi phái “Quang Minh Chiến Thiên Sứ” đi chấp hành nhiệm vụ.
Vũ Y đi đến bên sa bàn địa hình nằm ở trung tâm trướng hỏi: “Bọn chúng hiện tại ở phương vị nào?”
Hạ Nông chỉ lên một điểm trên sa bàn đáp: “Bọn chúng hành động cực nhanh tốc độ không dưới ‘Hắc Ám Long kị binh’ của chúng ta, hiện tại đại khái đã đến đây rồi.”
Vũ Y đôi mắt lóe lên hàn quang, nói: “Báo cho Lạp Cáp Nhĩ Đặc, để hắn dẫn Lục chiến đội đi chặn trước, chú ý lưu lại mấy nhân chứng sống đấy.”
Hạ Nông ứng tiếng “Rõ”, rồi nói tiếp: “Vũ Y, nửa năm nay tỷ đã biến đổi thật nhiều, không còn điểm nào của con người trước đây nữa.”
Vũ Y u ám thở dài, nói: “Muội không giống thế sao? Chủ nhân mất tích cải biến hết mỗi người trong chúng ta, tỷ muội lưu tại Thánh ma đại lục cũng không ngoại lệ, Băng Tuyết Nhân muội muội như nay có thể được gọi là ‘Lãnh Huyết nữ vương’, so với con người thanh thần vô tà trước đây của nàng căn bản có thể nói là hai người hoàn toàn khác nhau.”
Hạ Nông nói: “Muội thật sự rất nhớ chủ nhân, rất rất nhớ, nếu như có người thì chúng ta có thể dưới đôi cánh của người tiếp tục làm tiểu nữ nhân không lo nghĩ gì. Thôi, Vũ Y, muội với Lạp Cáp Nhĩ Đặc cùng đi đây.”
Thân hình xoay một cái, bóng dáng xinh đẹp của nàng lập tức biến mất khỏi trướng, Vũ Y lại vọng nhìn về họa tượng của Ngô Lai, trong đôi mắt mỹ lệ rơi hai hàng thanh lệ, lẩm nhẩm than: “Chủ nhân, người về nhanh đi, Vũ Y rất nhớ người…..”
Một chi tiểu phân đội do hơn mười thiên sứ tổ thành, chính đang dùng tốc độ cực nhanh phi hành rất mặt đất, dẫn đầu là một mỹ lệ thiên sứ kiều mị thanh lệ chính là phó thống lĩnh của “Quang minh Chiến thiên sứ” , “Diệu thiên sứ” Địch Lệ.
Nàng lần này đi mục đích là chấp hành một nhiệm vụ đặc biệt, nhiệm vụ đặc biệt đó do Lâm Toa công chúa tự mình vạch ra.
Lúc tiểu phân đội này bay vào trong một sơn cốc thì, đạo đạo quang tiễn đen tuyền bất ngờ từ bốn phía sơn cốc bắn tới bọn họ, chính là “Ám chi tiễn” trong hắc ám hệ ma pháp.
Các thiên sứ vội vàng trương ra kết giới phòng ngự, tiếng bạo tạc⁽¹⁾ nổ vang tứ phía.
Mấy mươi bóng đen từ bốn phía bắn tới, toàn bộ là đại hán thân mang hắc sắc khải giáp, trường thương trong tay hắc sắc kị sĩ tỏa ra ám mang lạnh lẽo, một cổ sát khí giống như vật thật từ bọn họ áp tới các thiên sứ.
Một tên thiên sứ kinh ngạc la lên: “Thống lĩnh không tốt rồi, là ‘Hắc ám Long kỵ binh’.”
Trên khuôn mặt của Địch Lệ không có chút kinh hoảng thất thố, nàng nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng, hết thảy đều nằm trong dự liệu của công chúa, chỉ cần chúng ta kiên trì một khắc tình thế sẽ đảo ngược hoàn toàn.”
Ánh mắt của nàng đột nhiên ngưng lại trên thân một nam tử cao ốm dẫn đầu “Hắc ám Long kị binh”, mặt phấn hồng nhuận tức khắc biến thành một phiến trắng xanh, trong đôi mắt đẹp lửa cừu bùng cháy điên cuồng, phảng phất như một đôi dây dẫn thuốc nổ đã được châm lửa.
Làm nàng mất bình tĩnh như thế, vị nhân huynh làm nàng hận không thể đốt thành tro bụi đó chính là Lục chiến tướng Lạp Cáp Nhĩ Đặc của “Hắc ám Long kỵ binh”, cừu nhân khắc cốt của nàng (trong trường tập kích “vương cung chi chiến” nửa năm trước, bạn trại Địch Lệ là Hoa La chết trong tay Lạp Cáp Nhĩ Đặc).
Hắc ám Long kỵ binh bay thẳng tới sơn cốc cùng các thiên sứ triển khai trường kịch chiến, Địch Lệ giơ kiếm công kích thẳng tới Lạp Cáp Nhĩ Đặc.
Trong nửa năm nay, Lạp Cáp Nhĩ Đặc cùng Địch Lệ giao chiến khá nhiều lần, mỗi lần Địch Lệ đều vì cái loại cừu hận cắn răng cắn lợi ấy mà biến đổi cảm thấy cực kì kinh dị. Bọn họ tuy thân ở chiến tuyến khác nhau, thế như nước với lửa, nhưng cũng không nhất thiết phải có bộ dạng như thế chứ?
Địch Lệ là người nổi bật trong đám “Diệu thiên sứ”, luận võ kĩ hay là ma pháp đều là nhất lưu. Còn Lạp Cáp Nhĩ Đặc tuy chỉ vừa mới học phong hệ di động ma pháp, nhưng luận tới tốc độ phản ứng cùng sự mẫn tiệp đã đủ làm địch thủ của “Sí thiên sứ”.
Hai vị nhất lưu cao thủ cùng đánh một chỗ, kịch liệt như thế nào có thể tự nghĩ là biết rõ.
Quang minh Chiến thiên sứ năng lực đơn binh tác chiến vốn dĩ hơi yếu hơn “Hắc ám Long kị binh” (tính dẻo dai và năng lực liên tục tác chiến thì lại hơn Long kị binh), hiện nay lại có cả đám hơn ba mươi đội viên chiến đội Long kị binh quần ẩu mười mấy tên thiên sứ, đã có mấy tên thiên sứ chiến sĩ nhanh chóng bị thụ thương thảm tử.
Trên một khối cự thạch trên vách sơn cốc, Hạ Nông thân mang “Ma quyền chiến giáp” tĩnh lặng đứng ở đó, lực lượng của nàng vốn là không bằng Lạp Cáp Nhĩ Đặc, nhưng từ sau khi có được chung cực đấu khí –“Thánh đấu khí”, lực lượng của vị không chiến tướng nàng đã cao hơn vị lục chiến tướng và hải chiến tướng rất xa, loại chiến đấu trình độ này đã không cần nàng xuất thủ nữa.
Chính đang nhìn kịch chiến trong cốc, một trận rung lạ đột nhiên truyền vào trong tai Hạ Nông, nàng trong lòng hoảng hốt, đôi cánh sau lưng đột nhiên triển khai bay thẳng lên trời. Chỉ thấy mấy mươi thiên sứ bay thẳng tới với tốc độ cực nhanh, dẫn đầu không ngờ là “Hỏa thiên sứ”
Mễ Già Lặc và Lôi Khiết Lạp, Lâm Toa công chúa.
Hạ Nông nhận ra được đây là một cái bẫy, một cái bẫy thiết lập vì để tiêu diệt Long kỵ binh, tình hịnh cực kì bất diệu.
Nàng tuy có “Thánh đấu khí” mà lực lượng đại tăng, nhưng so với “Sí thiên sứ” vẫn còn yếu hơn một chút, Lạp Cáp Nhĩ Đặc cũng tuyệt không địch nổi Địch Lệ cùng Lâm Toa công chúa liên thủ, còn cả Lôi Khiết Lạp và mấy mươi thành viên “Quang minh chiến thiên sứ” nữa……
Tình hình tức thì nghịch chuyển, đảo ngược hoàn toàn.
Thời gian cũng không cho phép Hạ Nông nghĩ ngợi nhiều hơn, nàng thừa cơ Mễ Già Lặc mấy người còn chưa phát hiện mình, thân thể bay tới phía dưới các thiên sứ, trong chớp mắt vận “Thánh đấu khí” tới cực hạn, thân thể mang theo kim mang rực rỡ bắn thẳng lên trời xanh, một thức “Thuấn ảnh quyền” toàn lực đánh ra.
Thuấn ảnh quyền là một loại quyền pháp dùng tốc độ nhanh mà thủ thắng, với lực lượng trước mắt của Hạ Nông trong chớp mắt xuất ra hơn ngàn quyền, hóa thành vô số đạo quang mang quyền ảnh từ dưới đánh lên bao trùm hơn ba mươi thiên sứ chiến sĩ.
Thuấn ảnh quyền tập trung lên thân một người thì uy lực vô cùng, mà tán khai đồng thời công kích mấy mươi mục tiêu thì cũng là cực kì hữu hiệu, khuyết điểm duy nhất là lực công kích bị giảm yếu đi thôi.
Đám “Quang minh chiến thiên sứ” này dưới lãnh đạo của Mễ Già Lặc và Lâm Toa công chúa nguyên lai muốn đến làm một lần phản bao vây, trong một lần đem lục chiến đội “Hắc ám Long kị binh” tiêu diệt, không ngờ nửa đường lại dẫn ra một “Tuyệt đại Đấu thần”, ngàn vạn quyền ảnh “Thuấn ảnh quyền” mang theo “Thánh đấu khí” không gì không phá nổi đánh thẳng tới bọn họ.
Tiếng kêu thảm lập tức vang lên, uy lực ”Thuấn ảnh quyền” của Hạ Nông mặc dù phân tán công kích làm cho lực phá hoại giảm nhiều nhưng chung cực đấu khí trong đó là loại lợi hại cấp nào, tức thời có mười mấy tên thiên sứ từ trên cao rơi xuống, còn lại cũng bị “Thánh đấu khí” chấn thương, chân chính không tổn hại một sợi tóc chỉ có Mễ Già Lặc thôi.
Hạ Nông cái chiêu này cũng đẹp tương đương, tức thì làm các thiên sứ hoảng hết tay chân, Mễ Già Lặc huyễn xuất “Thủ hộ quang thuẫn” đỡ lấy bộ phận quyền kình Hạ Nông đánh tới hắn, hừ nhẹ một tiếng nhấc tay chỉ tới, bảy mũi quang tiễn rít lên liệt không trong thánh quang hệ cao cấp công kích ma pháp “Thánh cung thiểm quang tiễn” bắn thẳng ra.
Sí thiên sứ thật sự là “Sí thiên sứ”, trong chớp mắt bị đánh lén đã đánh ra chiêu phản kích.
Hạ Nông đôi mắt nheo lại, thân thể xinh đẹp xoay một vòng cực kỳ khéo léo (linh xảo) xuyên qua bảy đạo quang tiễn, hóa thành một đạo kim mang như chớp xuyên qua bức tới Mễ Già Lặc.
Lúc này, đám Long kị binh cũng nhận ra được Lâm Toa công chúa mấy người đã đến, lập tức phân ra mười mấy chiến sĩ đến trước chi viện Hạ Nông, Lạp Cáp Nhĩ Đặc cũng hét lên một tiếng lướt tới sau lưng Địch Lệ, trường thương một chiêu “Tiên huyết liệt không thứ” phá không xuất ra.
Vào cái thời khắc nguy kịch này thì Địch Lệ bốn cánh bung ra bắn thẳng lên trời, trường thương vốn biến thành ánh sáng đó bị lệch đi chỉ có chút xíu lướt qua dưới chân ngọc của nàng, gây nên sóng chân không và tiếng rít gió.
Kỳ thật, Lạp Cáp Nhĩ Đặc sớm đã dự đoán với thực lực của Địch Lệ thì thức “Tiên huyết liệt không thứ” này tuyệt không làm nàng bị thương được, hơn nữa trong một kích này hắn chỉ dùng tới sáu thành công lực, đó là hư chiêu mà thôi.
Lúc này mắt thấy Địch Lệ bay lên, hắn cười lạnh lùng một tiếng nâng thương đâm vào hư không, tức khắc có một đạo ô quang đen tuyền từ trên trường thương bắn thẳng ra, chính là “Ám hắc thương sát pháp” đối không kĩ - “Trực thứ thương khung.”
Địch Lệ toàn lực né tránh nhưng vẫn trễ mất một bước, hai cánh bên trái của nàng chớp mắt bị tia sáng hắc ám năng lượng xuyên qua, nàng rên lên một tiếng rồi cùng với những chiếc lông vũ còn lại rơi thẳng xuống đất.
Lạp Cáp Nhĩ Đặc đưa tay tưởng chụp lấy Địch Lệ, ai biết Địch Lệ đang từ không trung rơi xuống đột nhiên giơ tay trái ra, vòng tay kim sắc mang trên cổ tay của nàng tức thì tán phát ra một phiến cường quang, trong chớp mắt hình thành một hắc động (lỗ đen) cực lớn, phát ra lực hút cường đại.
Lạp Cáp Nhĩ Đặc trong lúc không kịp phòng lập tức bị hút vào trong hắc động, còn Địch Lệ cách động khẩu còn gần hơn vốn đã bị hút vào trước một bước.
Vòng tay trên cổ tay Địch Lệ tên là “Lực tràng thủ trạc”, có thể hình thành một sự hút nạp tất cả những gì hữu hình. Vô hình vật chất không gian hắc động cùng dị thứ nguyên không gian tương liên tiếp, lúc nãy Địch Lệ trong tuyệt vọng có lòng muốn cùng Lạp Cáp Nhĩ Đặc đồng quy ư tận, vì thế khởi động “Lực tràng thủ trạc”.
Lúc Lạp Cáp Nhĩ Đặc và Địch Lệ bị hắc động hút vào xong, hắc động đột nhiên đóng lại, “Hắc ám long kị binh” lục chiến tướng và “Quang minh chiến thiên sứ” phó thống lĩnh cũng theo đó mà biến mất vô ảnh vô tung(không tunh tích).
Hạ Nông dựa trên “Thánh Đấu khí” chọi cứng Mễ Già Lặc, trong một hồi cũng không phân nổi thắng thua, nhưng các Long kị binh mặc dù cường hãn cũng không địch lại số thiên sứ gấp đôi mình cùng Lâm Toa công chúa. Lôi Khiết Lạp hai vị “Diệu thiên sứ”, rất nhanh đã có thương vong, thập phần nguy cấp.
Toàn lực phát ra một cú “Thiểm hoa liệt quang quyền” bức lui Mễ Già Lặc, Hạ Nông lướt người tới trước thân Lôi Khiết Lạp chính đang bức một vị long kị binh vào tuyệt cảnh, “Thuấn ảnh quyền” vô số quyền ảnh tức thì tụ vào một điểm bao phủ lấy Lôi Khiết Lạp.
Thuấn ảnh quyền vốn dĩ là dùng như thế, Lôi khiết Lạp đại kinh thất sắc liền vội phát xuất “Thánh hộ mạc” tiến hành phòng ngự, “Thuấn ảnh quyền” với “thánh đấu khí” cộng thêm đập điên cuồng trên kết giới, kết giới trong chớp mắt xé vỡ ,dư kình còn đánh bay Lôi Khiết Lạp mấy chục trượng, nhưng tịnh không có thụ thương.
Đệ nhất nhân trong số Diệu Thiên sứ cũng thật bất phàm.
Hạ Nông phát ra tiếng hét lớn: “Địch nhân thế mạnh, mọi người lui mau để ta yểm hộ.”
Nàng lại dùng toàn lực phát ra một chiêu “Thuấn ảnh quyền” trong pham vi lớn bao phủ lấy mười mấy tên thiên sứ, Lục chiến đội long kị binh vội thừa cơ triệt thối.
Mễ Già Lặc trùng phá tan quyền kính của Hạ Nông thoát ra, lướt người đánh tới, quanh người trong chớp mắt lất lánh xuất hiện kim mang rực rỡ chói mắt, kim mang tùy đó biến thành một quang cầu như mặt trời nóng bỏng, tấm thân mềm mại xinh đẹp như ẩn như hiện trong quang cầu, vừa uy lại vừa mỹ lệ.
Thái dương chi kiếm.
Hạ Nông trong lòng đại kinh, nàng hoàn toàn hiểu rõ lực phá hoại không gì không phá được của “Thái dương chi kiếm”, vội vàng lướt người bắn tới Mễ Già Lặc đang ngâm chú văn tập trung quang minh năng lượng, phải phá hoại trước khi chú văn hoàn thành, nếu không “thái dương chi kiếm” phát ra, Lục chiến đội của “hắc ám long kị binh” thật sự sẽ toàn quân bị tiêu diệt luôn.
Các thiên sứ chiên sĩ tự nhiên sẽ không để Hạ Nông phá hoại ma pháp chú văn của Mễ Già Lặc, Lâm Toa công chúa và Lôi Khiết Lạp một trái một phải giơ cao quang kiếm đâm tới/
Liên thủ hợp kích của hai vị “Diệu thiên sứ” không thể nào mà xem như đùa được, Hạ Nông tuy có “Thánh đấu khí” hộ thể cũng không dám xem thường, đành rút lại công thế tới Mễ Già Lặc, hai tay ngưng thành đao hình đánh ra một thức “Đại thiên ma đao” trong “Ám hắc ma đấu thuật” chém tới Lôi Khiết Lạp nhị nữ trên không trung.
Thanh âm rít rống vang lên, kim sắc “thánh đấu khí” giống như hai cây đao thật từ bàn tay của nàng bắn ra, rạch chém trường không trảm lên quang kiếm nhị nữ đang đâm tới.
Một tiếng “Keng”, cổ tay nhị nữ phát một trận tê liệt xém chút nữa là cầm không nổi quang kiếm, thế bay tới của thân hình cũng tức thì bị hóa giải. Nhưng “Hỏa thiên sứ” lực lượng mạnh nhất trong số “Sí thiên sứ” Mễ Già Lặc cũng trong đoạn thời gian ngắn đó đã hoàn thành xong chú văn “Thái dương chi kiếm”, đưa tay chỉ tới, luồng sáng cực lớn hình kiếm bắn thẳng tới các long kị binh đang rút lui.
Hạ Nông nghiến răng, đột nhiên dùng tốc độ nhanh nhất trong đời đỡ trước thân Mễ Già Lặc, toàn lực vận lên toàn bộ “Thánh đấu khí”
Hướng tới luồng sáng kim sắc hình kiếm “Thái dương chi kiếm” đó mà đánh tới.
Đại bạo tạc mạnh đến làm người khó tin nổi phát sinh, uy lực đủ có thể so với nửa năm trước “Ma thần vương “ Ngô Lai tự bạo, Mễ Già Lặc cũng không tưởng được Hạ Nông không ngờ lại không quản thân mình như thế, nàng vội dùng toàn lực phát ra “Thánh quang linh trận” bảo hộ Lâm Toa công chúa và Lôi Khiết Lạp, nhưng kết giới của “Quang minh chiến thiên sứ” quanh đó không đỡ nổi cái năng lượng đại bạo tạc mang tính hủy diệt này, ngay cả tiếng kêu thảm còn không kịp phát ra thì đã “hình thần câu diệt”(hình dạng và tinh thần đều bị huỷ diệt)
Quang minh chiến thiên sứ bộ phận bộ đội tối tinh duệ của thiên giới từ đó toàn quân bị chết hết.
Tuyệt đại đấu thần Hạ Nông cũng biến mất vô ảnh vô tung, phảng phất cùng với đại bạo tạc lúc nãy cùng lúc tiêu tán trong không khí.
Chủ nhân, tiểu Nông của người tìm thấy người rồi, chúng ta cũng không phân khai nữa, sẽ không phân khai nữa…..
Mễ Già Lặc liếc một cái tới Lâm Toa công chúa và Lôi Khiết Lạp may mắn sống sót, mặt phấn tuyệt mĩ hiện ra một nét cười khổ.
Kết cục thế này, nàng thật không biết nên tính là thắng hay là thua, hoặc có lẽ là tháng đó, dù sao cũng trù đi được kình địch của thiên giới “Tuyệt đại đấu thần”, nhưng trong lòng nàng hoàn toàn không có chút hoan hỉ nào.
Tam nữ giơ cánh li khai.
|
|