Tà Băng Ngạo Thiên
|
|
TÀ BĂNG NGẠO THIÊN Tác giả: Mặc Tà Trần Chương 85: Nữ Nhân, Cách Xa Ta Một Chút Ads Tà Băng nhìn lão đại khổng lồ trước mặt,triệt để im lặng, nàng không nghĩ tới đỉnh sơn cự mãng lại một mực chờ nàng ở cửa vào hắc động, aizz, không phải chỉ là vô tình đập vào đầu ngươi một cái thôi sao, vì vậy mà đợi ta lâu như vậy á?
Mạc nghe lời Tà Băng vừa nói.., cười cười, Tà Băng thật sự đáng yêu giống như trước đây a, Mạc chuyển mắt tới nhìn Cự Mãng trước mặt, đối với Tà Băng nói ra: “Băng nhi,đỉnh sơn Cự Mãng này còn chưa thành thục, tâm trí chỉ bằng tiểu hài tử hai, ba tuổi thôi, cho nên hắn tích cực như vậy cũng bình thường thôi.”
Tà Băng thề, tuy là thanh âm của Mạc nhàn nhạt , nhưng nàng tuyệt đối nghe được trong đó có chút hả hê, ngẩng đầu trừng mắt liếc Mạc, sau đó lại nhìn về phía đỉnh sơn Cự Mãng, nói ra: “Mãng huynh, ngươi nghĩ xem nếu chúng ta đánh nhau thì cũng không có ý nghĩa gì a?”
Nghe được lời tà băng vừa nói,đỉnh sơn cự mãng lập tức vung cái đuôi đánh về phía tà băng, giống như muốn nói, ngươi sao có thể không giữ chữ tín như vậy, nói cứu người xong sẽ đánh với ta, hiện tại lại không muốn đánh? Hừ!
Tà Băng bất đắc dĩ day thái dương, đỉnh sơn cự mãng tuy da dày thịt béo, nhưng lại rất đáng yêu, muốn Tà Băng làm tổn thương nó,chút không đành lòng, nhưng nếu cùng nó đánh nhau,sẽ làm lỡ chuyện tình a.
Mạc thấy Tà Băng bất đắc dĩ, khóe miệng nhếch lên một cái, vừa cười vừa nói: “Băng nhi không muốn đánh cùng nó? Vậy thì giao cho ta a.”
Tà Băng nghe được lời của Mạc…, liền vội khoát khoát tay, đối với mạc nói ra: “Không nên a, ngươi không thể tổn thương nó, Cự Mãng này rất đáng yêu đấy a.”
Nhìn bộ dáng của Tà Băng, Mạc ngơ ngác một chút, giống như muốn nói gì rồi lại thôi,mỉm cười bước đến gần cự mãng, không có trả lời Tà Băng…,khi Mạc đến bên cạnh Cự Mãng,Tà Băng cảm thấy cự mãng không có địch ý khi thấy Mạc đến gần a.
Mạc đi đến bên cạnh đỉnh sơn cự mãng, phi thân lên không trung, vươn tay vỗ đầu đỉnh sơn cự mãng vài cái, thanh âm cực kỳ êm tai: “Tiểu mãng xà,tỷ tỷ này khi nổi giận rất là khủng bố a, ngươi xác định muốn đánh với nàng sao?”
Đỉnh Sơn Cự Mãng nghe được lời Mạc nói, đôi mắt cực lớn tỏ vẻ nghi hoặc, liếc nhìn tà băng, tỷ tỷ này nhìn không giống khủng bố chỗ nào…
Tà Băng cũng rất phối hợp,hung hăng trừng mắt liếc đỉnh sơn cự mãng, một ánh mắt này liền trực tiếp đánh bại đỉnh sơn cự mãng,đôi mắt lại nhìn về phía Mạc,khí tức trên người ca ca này nó thật sự rất thích a.
“Tiểu mãng xà, mau trở về đi thôi, thương thế của ngươi đã khỏi rồi ah, sau khi quay lại,ta sẽ cùng tỷ tỷ đến thăm ngươi được không?”ngữ khí của Mạc đối với tiểu mãng xà khiến cho tà băng ngạc nhiên có chút khó tin,mạc đối với hồn thú có một cảm giác đặc thù.
Thậm chí nàng còn cảm nhận được hồn thú rất có hảo cảm với Mạc, nhưng Tà Băng cũng không có suy nghĩ gì nhiều, đi lên trước mặt Mạc, Tà Băng cười cười,mặc dù toàn thân là khí chất ngang ngược lại sử dụng ngữ khí dỗ dành con nít nhưng không chút nào mất tự nhiên, Tà Băng không tìm được chỗ nào là không hoàn mỹ.
Đỉnh sơn Cự Mãng nghe xong lời mạc nói…, cái đầu khổng lồ gật gật, nhìn thoáng qua Tà Băng,một cơn gió thổi qua liền không còn nhìn thấy bóng dáng của đỉnh sơn cự mãng,Tà Băng ngây người một lúc, Mạc cũng thật lợi hại a, hai câu nói liền giải quyết mọi chuyện?
Mạc chứng kiến đỉnh sơn Cự Mãng rời đi, khóe miệng cong lên, quay người nhìn Tà Băng, thấy được vẻ mặt Tà Băng là không thể tin được, đi đến bên cạnh Tà Băng, đáy mắt là vô hạn sủng nịch, sờ lên đầu Tà Băng, nói ra: “Đi thôi, chúng ta không phải muốn đi Hồn Thú chi lĩnh sao?”
Tà Băng nhẹ gật đầu, bây giờ nàng phải đi Hồn Thú chi lĩnh, trên đường đi phát sinh nhiều chuyện như vậy, bất quá thực lực của đại ca bọn hắn tăng lên và sự tình của ưng gia gia sói gia gia khiến cho tà băng rất vui vẻ,cười cười, đối với mạc nói: “Mạc,sau này những sự phiền toái về Hồn Thú, giao cho ngươi là tốt rồi!”
Mạc nghe được câu này, cười khổ lắc đầu, tính tình của hắn có lẽ ngoại trừ đối với Tà Băng cùng Cự Mãng, không có bất kỳ sinh vật nào có thể chứng kiến bộ mặt này của mình a! Bất quá khi đối mặt với Tà Băng…, mạc chưa bao giờ biết rõ hai chữ cự tuyệt viết như thế nào, chỉ có thể gật đầu với tà băng: “Không có vấn đề, đều giao cho ta a.”
Tà Băng mỉm cười, hai người trực tiếp phi thân hướng bạch vụ sâm mà đi, lúc này bạch vụ sâm đã không có bất cứ trở ngại gì, hơn nữa Tà Băng còn phát hiện sương mù dày đặc trong bạch vụ sâm không có tác dụng gì đối với mạc, thân phận cùng thực lực của mạc thật không đơn giản a!
Hai người rất nhanh liền đã đến Thất Thải hồ , lúc này đây, Thất Thải hồ không có một tia động tĩnh, cũng không biết là sợ Tà Băng hay là cố ý trốn tránh Tà Băng, tóm lại một mảnh Thất Thải hồ yên tĩnh vô cùng
Tà Băng cũng không có chú ý tới,lúc Mạc nhìn thấy thất thải hồ, đáy mắt xuất hiện tia kinh ngạc, bất quá Mạc cũng không nói gì thêm, chỉ là nhìn thật sâu dưới đáy Thất Thải hồ,một cái nhìn này, khiến cho quái vật ở dưới đáy hồ toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vị lão đại này như thế nào cũng tới đây a?
Trời ạ! Một mình nàng còn chưa đủ sao,hai vị lão đại này làm sao mà cùng lúc xuất hiện a, quái vật dưới dáy hồ không ngừng lắc đầu, trong miệng lầm bầm bọn hắn nhìn không thấy ta, nhìn không thấy ta, ta cũng nhìn không thấy nhìn không thấy.
Mạc chứng khiến bộ dáng bịt tay trộm chuông của quái vật,khóe miệng nhếch lên,đợi khi rảnh rỗi, ta cũng nên tìm quái vật dưới đáy hồ tâm sự a.
Tà Băng chứng kiến lần này quái vật dưới đáy hồ không có xuất hiện, nhìn mặt hồ yên tĩnh,mở miệng nói ra: “tiểu quái vật dưới đáy hồ, chờ khi ta từ Hồn Thú chi lĩnh đi ra, chúng ta sẽ hảo hảo tâm sự! Mạc, đi!”
Tà Băng cùng Mạc hai người liếc nhau, trực tiếp phi thân về phía Hồn Thú chi lĩnh đối diện thất thải hồ mà đi, không đi không biết ,Thất Thải hồ lại rộng lớn như vậy, hai người bay qua thất thải hồ cũng mất khoảng một phút đồng hồ.( băng băng: lâu quá nhỉ…..)
quái vật dưới đáy hồ nghe được hai người đã rời đi,cuối cùng cũng thờ dài nhẹ nhõm, bất quá trong nháy mắt lông mày nó nhíu lại, Hồn Thú chi lĩnh chưa bao giờ hoan nghênh nhân loại a, bọn hắn sau khi đi vào sẽ không bị một đám quái vật kia thu thập a.
Bất quá nó nhớ tới thực lực của hai người, lại yên tâm, hai người bọn họ không giống như người bình thường có thể dễ dàng bị khi dễ, ít nhất bản thân mình ở trước mặt hai người bọn họ chính là một người đáng thương bị ức hiếp a, ô ô…
Lúc này Tà Băng cùng Mạc đã đến Hồn Thú chi lĩnh, không ngoài dự định nơi đây dĩ nhiên là rừng rậm, hơn nữa vẫn là khu rừng muôn hoa đua nở chim hót đầy trời, khiến cho người ta cảm giác giống như lạc vào thế ngoại đào nguyên mỹ diệu*, hai người cũng không khỏi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tại đây thật sự rất đẹp, nhưng tại đây cũng chính là nơi tàn khốc nhất, thế giới loài người rắc rối phức tạp, mà thế giới Hồn Thú chính là mạnh được yếu thua, nhưng không giống như loài người lừa gạt lẫn nhau..
*mỹ diệu: tuyệt đẹp và kỳ diệu.
Nơi này, Tà Băng thật yêu thích! Lần đầu tiên đến liền yêu thích!
Mạc nhìn thấy bộ dạng của Tà Băng, biết rằng nàng rất thích nơi này, coi như đã từng quên đi, nhưng một ít gì đó lại thủy chung không có thay đổi…
Tà Băng mở mắt ra rồi bắt đầu dò xét địa hình tại đây,xem xét xong, khóe miệng Tà Băng nhếch lên ,bố cục của cây cối trong rừng rậm là một trận pháp, hơn nữa ở tại Áo Tạp Tư đại lục được coi là một trận pháp khó giải a, nhưng mấy cáinày đối với Tà Băng mà nói thì vẫn còn quá đơn giản.
Tà Băng nhìn thoáng qua Mạc, nói ra: “Ngũ Hành Bát Quái, có hiểu không?”
Mạc lắc đầu, nháy mắt mấy cái nói ra: “Không hiểu, cho nên không được để cho ta lạc vào bên trong trận pháp nha.”
Tà Băng nghe được lời Mạc vừa nói…, bước một bước thầm nghĩ, không hiểu? Không hiểu vậy làm sao ngươi biết đó là một trận pháp? Đối với Mạc liếc mắt một cái, Tà Băng bay thẳng vào Hồn Thú chi lĩnh, mỗi bông hoa mỗi cọng cỏ cũng đều là vật trí mạng à nha! Cho nên mỗi bước đi Tà Băng đều rất cẩn thận.
Trái lại Mạc đi sau lưng đều là đi vào nơi nguy hiểm nhưng lại giống như đi trên đất bằng, tựa hồ tất cả những nguy hiểm kia nhìn đến nam tử này đều lập tức biến mất,Tà Băng không cần nhìn cũng biết những vật này đối với Mạc mà nói rất đơn giản, hoặc là nói những nguy hiểm này đối với những người bên cạnh Tà Băng:Tuyết Ảnh, Tuyết Táp, Yêu Hoa mấy người mà nói đều rất đơn giản, cho nên Tà Băng mới dốc sức tu luyện, muốn trở nên mạnh mẽ!
Người khác chứng kiến bên cạnh mình có nhiều cường giả thủ hộ,thì mọi chuyện đều ỷ lại dựa dẫm vào bọn họ, nhưng Tà Băng lại không giống như vậy, bất cứ chuyện gì Tà Băng đều không muốn dựa vào người khác, nhưng nếu Tà Băng chỉ là một người chỉ biết dựa vào người khác, tin tưởng bên cạnh của nàng cũng sẽ không có nhiều người một mực ở bên cạnh của nàng như vậy.
Tà Băng vừa định đặt chân lên phía trước, bỗng nhiên bị Mạc giữ chặt,lông mày Mạc nhíu chặt một chút, Tà Băng lúc này mới nhìn đến chỗ nàng định đặt chân vậy có một cây Phệ Hồn hoa, Phệ Hồn hoa không phải đã biến mất trên đại lục rồi sao? Như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?
Tà Băng đối với Mạc cười cười, trực tiếp ngồi xổm người xuống xem xét cái đóa Phệ Hồn hoa này. Phệ Hồn hoa, Tà Băng nhìn thấy theo như ghi chép có ghi đây là một loại hoa có thể thôn phệ linh hồn và hồn lực, không chỉ có thể thôn phệ con người, cũng có thể thôn phệ Hồn Thú, mà lúc ấy loại hoa này cũng bị người trên đại lục hợp sức tiêu diệt sạch sẽ , không nghĩ tới tại đây có thể nhìn thấy Phệ Hồn hoa a!
Tà Băng quan sát một lúc lâu, cũng không thấy cái Phệ Hồn hoa này có bất cứ động tĩnh gì, không khỏi có chút kỳ quái, Phệ Hồn hoa không phải chỉ cần nhìn thấy vật còn sống liền lập tức tấn công sao? Như thế nào không thấy nó công kích chính mình? Tà Băng còn muốn nhìn một chút năng lực của Phệ hồn hoa a!
Tà Băng không biết là,Mạc ở phía sau nàng, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái Phệ Hồn hoa này, tin tưởng chỉ cần cái Phệ Hồn hoa này có bất kỳ động tác,thì cái đóa hoa này liền lập tức bị hủy diệt trước mắt Tà Băng! Mạc cũng không phải là một người nhân từ biết nương tay
“Mạc, cái đóa Phệ Hồn hoa này có chút kỳ lạ a?” Tà Băng quan sát thoáng một phát bốn phía, giống như chỉ là một đóa hoa bình thường, có thể sinh tồn ở chỗ này mà không bị diệt trừ, đóa phệ hồn hoa này chắc phải có điểm gì kỳ lạ?
“Cái đóa Phệ Hồn hoa này, tổng cộng đã cắn nuốt Hồn Thú chi lĩnh tất cả lớn nhỏ hơn mộ ngàn đầu Hồn Thú, trong cơ thể Hồn Lực thập phần cường hãn, hơn nữa Phệ Hồn hoa đối với Hồn Thú mà nói chính là tuyệt đối thiên địch, không nghĩ tới, người trong Hồn Thú chi lĩnh không có đem cái Phệ Hồn hoa này hủy diệt!” Mạc quan sát một chút cái Phệ Hồn hoa này ,rồi mới mở miệng nói ra, mấy cái quái vật trong Hồn Thú chi lĩnh rất dễ dàng tiêu diệt cái đóa hoa này a, như thế nào lại để nó càn rỡ đến tận bây giờ?
Tà Băng nghe thấy một đóa Phệ Hồn hoa dĩ nhiên lại cắn nuốt hơn một ngàn đầu Hồn Thú, Tà Băng suy tư một chút, cái Phệ Hồn hoa này vốn là đã không còn trên đại lục, nếu là Tà Băng thấy nó cũng không nhịn được mà sinh khí, nên đã đụng phải, nhất định phải diệt trừ nó!
Nhưng là phế đi hồn lực mạnh mẽ trong cơ thể không phải rất đáng tiếc sao?
Tà Băng tròng mắt dát dát, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, đối với Mạc hỏi: “Mạc, ngươi nói, Phệ Hồn hoa sau khi thôn phệ hồn lực có đem chuyển hóa thành hồn lực thực vật thuần khiết không a?”
Mạc nghe xong lời Tà Băng nói…, tựa hồ hiểu Tà Băng muốn làm gì, nghĩ nghĩ nói ra: Trước tiên ngươi hãy để Yêu Hoa đi ra nhìn xem nàng có tiếp nhận những hồn lực này vào cơ thể hay không, nếu là nàng có thể tiếp nhận thì tất cả đều tốt rồi.”
Tà Băng nhẹ gật đầu, gọi Yêu Hoa từ trong ngọc giới ra, Yêu Hoa một thân áo đỏ, xinh đẹp mỹ lệ, tuyệt mỹ khuôn mặt có một chút nghi hoặc nhìn về phía Tà Băng, không biết Tà Băng gọi mình chuyện gì, không khỏi nghi hoặc mở miệng: “Làm sao vậy, Tà Băng?”
Tà Băng nhìn xem Yêu Hoa, cười cười, chỉ Phệ Hồn hoa trên mặt đất, nói ra: “Ngươi biết loại này hoa không?”
Yêu Hoa nhìn theo hướng tay Tà Băng chỉ Phệ Hồn hoa trên mặt đất,xem xét một chút, lập tức nhíu mày: “Dĩ nhiên là Phệ Hồn hoa? Như thế nào có thể gặp loại hoa này?”
Tại thời điểm Yêu Hoa ở trong Bạch Vụ Sâm đã từng gặp không ít Phệ Hồn hoa, nhưng là đã bị người tiêu diệt toàn bộ rồi a, tại đây như thế nào lại bỗng nhiên xuất hiện một đóa Phệ Hồn hoa? Hơn nữa trong cơ thể cái đóa Phệ Hồn hoa này Hồn Lực dồi dào đến kinh người ah!
“Yêu Hoa, ngươi nhìn xem hồn lực trong cơ thể cái Phệ Hồn hoa này ngươi có thể tiếp nhận đuọc không?” Tà Băng không để cho Yêu Hoa chuẩn bị tư tưởng, trực tiếp mở miệng nói ra ý nghĩ của mình, Phệ Hồn hoa là hoa, Yêu Hoa bản thể cũng là hoa, như vậy hai người Hồn Lực có lẽ có thể dung hợp a?
Nếu như vậy thực lực của Yêu Hoa cũng có thể tăng lên một chút, hơn nữa cũng thành công đem Phệ Hồn hoa tiêu diệt!
Lại không nghĩ rằng Yêu Hoa nhìn thoáng qua Phệ Hồn hoa, đối với Tà Băng nói ra: “Tà Băng, ta có biện pháp khiến cho Phệ Hồn hoa không hề thôn phệ linh hồn cùng Hồn Lực, đem cái đóa hoa này trồng vào hậu hoa viên của chúng ta có được không?”
Tà Băng nghi hoặc ngẩng đầu, khó hiểu nhìn về phía Yêu Hoa, mà ngay cả Mạc cũng có chút nghi hoặc, Yêu Hoa vì cái gì mà muốn giúp đóa Phệ Hồn hoa này a?
Yêu Hoa nhìn đến ánh mắt khó hiểu của hai người, ngẩng đầu có chút bi ai nói: “Cái Phệ Hồn hoa này chính là một cây còn lại duy nhất trên Áo Tạp Tư đại lục, giống như Yêu Hoa lúc trước ở Bạch Vụ Sâm, Tà Băng, Mạc, buông tha nàng đi a.”
Nhìn thấy khuôn mặt Yêu Hoa có chút bi thương,khóe môi hai người giật giật, đều không nói gì thêm, Tà Băng nhìn về phía Yêu Hoa,rồi lại đảo mắt nhìn về phía Phệ Hồn hoa trên mặt đất, nói ra: “Được rồi, nếu đã như vậy, ta sẽ đem nàng trồng vào bên trong ngọc giới.”
Đem Phệ Hồn hoa trồng trong ngọc giới có lẽ cũng là một cái phương pháp tốt, tại bên trong ngọc giới cái Phệ Hồn hoa này muốn thôn phệ cũng thôn phệ không được, nhìn xem mấy người Tuyết Ảnh thực lực cao cường, cái Phệ Hồn hoa này cũng chỉ có thể thành thành thật thật đứng ở hoa viên thôi.
Yêu Hoa nghe được lời Tà Băng vừa nói…, khuôn mặt lập tức cười tươi như hoa (Băng Băng:chị ấy vốn dĩ là hoa mừ), vui vẻ như một đứa bé, đối với Tà Băng nói ra: “Cảm ơn Tà Băng, chúng ta đem nó đi trồng thôi?”
Tà Băng nhẹ gật đầu, đi đến bên cạnh Phệ Hồn, khẽ vươn tay, Thất Thải lưu ly Hồn Lực lập tức theo tay Tà Băng xuất hiện, hướng về phía cái Phệ Hồn hoa nho nhỏ kia trên mặt đất bao quanh lại mà mang đi, Phệ Hồn hoa dường như biết rõ Tà Băng không có ý muốn thương tổn tới mình, không có một điểm phản kháng,tùy ý Tà Băng đem cả gốc của nó đem lên trên mặt đất.
Sau khi Tà Băng dùng Hồn Lực đem toàn bộ gốc của Phệ Hồn hoa dời trừ lên trên mặt đất, liền cùng Mạc, Yêu Hoa tiến vào ngọc giới,thời điểm mấy người đi đến hoa viên,chỉ thấy tuyết táp đang nằm trên tàng cây ngủ,thỉnh thoảng trong miệng lầm bầm một câu: “Nữ nhân chết tiệt, tránh xa một chút!”
Yêu Hoa nghe được lời tuyết táp vừa nói…, liền giận đến không chịu nổi, nhưng vì nghĩ đến việc chính yếu nhất lúc này chính là trồng Phệ Hồn hoa này, chỉ có thể cưỡng chế cỗ lữa nóng trong lòng,đi theo Tà Băng đến một chỗ thổ địa bên cạnh.
Tà Băng dùng Hồn Lực đem Phệ Hồn hoa gieo trồng tại hoa viên trong ngọc giới, Phệ Hồn hoa tựa hồ cũng rất yêu thích ngôi nhà mới này,cánh hoa màu đỏ xinh đẹp càng không ngừng tại rung rinh, Yêu Hoa chứng kiến Phệ Hồn hoa sinh trưởng một lần nữa, nét tươi cười trên mặt không dứt.
|
Tà Băng mắt nhìn thấy đã trồng thành công Phệ Hồn hoa, đối với Mạc hỏi: “Ngươi còn muốn hay không cùng ta cùng đi ra ngoài?”
Mạc như thế nào sẽ không muốn? Hắn hi vọng nhất chính là một mực đi theo bên người Tà Băng, lúc Tà Băng vừa muốn gật đầu đáp ứng,thanh âm tiểu Tử lại truyền ra: “Tỷ tỷ, ta cũng muốn đi ra ngoài á…, ta cũng phải ở cùng một chỗ với tỷ tỷ á.”
Âm thanh cứng rắn vừa dứt ( ta thấy nhõng nhẽo đúng hơn), một cái tử sắc tiểu suất ca liền hướng phía Tà Băng nhào tới, Tà Băng nhìn tiểu Tử trong ngực, bất đắc dĩ cười cười, nói ra: “tiểu Tử, chúng ta liền cùng đi chứ.”
Về phần Yêu Hoa, Tuyết Ảnh cùng tuyết táp ba người hiện tại cũng đang không ngừng tu luyện, Tà Băng biết rõ cho dù có hỏi ba người bọn hắn cũng sẽ không cùng nàng cùng đi ra ngoài, cho nên trực tiếp không hỏi, chỉ là đối với Yêu Hoa nói ra: “Yêu Hoa, chúng ta đi ra ngoài trước, các ngươi, càng nhao nhao càng khỏe mạnh…”
Tà Băng mắt nhìn Yêu Hoa rồi lại đảo mắt nhìn về phía Tuyết Táp, ánh mắt vui vẻ chế nhạo Yêu Hoa, Yêu Hoa vẫn không nói gì, một đạo âm thanh giống như nói mớ lại như tiếng nói truyền ra: “Nữ nhân chết tiệt, cái này là địa bàn của ta nghe hiểu chưa?”
Yêu Hoa nghe được câu này, tia vui vẻ bên trong đôi mắt đẹp hoàn toàn bị lửa giận thay thế, hùng hổ hướng phía tuyết táp đang ở trên cây đi đến, Tà Băng nhìn hai người cười cười, lập tức cùng Mạc, tiểu Tử đi ra ngọc giới,ba người vừa đi ra ngọc giới, thoáng một phát đã bị cảnh sắc trước mắt làm cho ngây ngẩn cả người!
Địa điểm bọn họ đang đứng cách xa vị trí lúc trước tiến vào ngọc giới cả vạn dặm a! Tà Băng nhíu mày, dùng thần niệm dò xét thoáng một phát chung quanh,phát hiện bọn hắn từ phương đông thoáng một phát đã đến phương nam, mà khiến cho Tà Băng im lặng chính là, trong hồn thú chi lĩnh,lãnh địa chính thức của hồn thú chính là ở phương bắc,quả thật đây chính là lại muốn bọn họ chạy trốn ah!
Tà Băng nhìn chung quanh, cảnh sắc như trước thập phần xinh đẹp, chỉ là hiện tại muốn tới gia tộc của tiểu Tím phải muốn mất chút thời gian a, bất quá Tà Băng cảm giác, cảm thấy cái rừng rậm trong Hồn Thú chi lĩnh có chút không đơn giản, thoắt một cái đổi vị trí đến Tà Băng cũng không thể giải thích.
“Tà Băng, xem ra chúng ta đến phương bắc muốn tốn chút ít thời gian rồi, trong lúc này không thể phi hành.” Mạc bất đắc dĩ nói ra sự thật này, tại đây không thể phi hành, chỉ có thể đi bộ tới phương bắc.
Tà Băng cũng phát hiện chuyện kỳ quái này, giống như hồn lực ở trên không trung liền không nghe sai sử , lắc đầu, không thể phi hành thì không thể phi hành a, nói không chừng đi tới nơi này còn có thể phát hiện không ít thứ tốt đây a.
Ngược lại tiểu Tử là lộ ra thập phần hưng phấn, tựa như về đến nhà , hưng phấn nhìn cái này cái kia,chạy chạy, mặt mũi tràn đầy tính trẻ con, thấy vậy tâm tình của Tà Băng cùng Mạc cũng tốt theo , tiểu Tử ngây thơ chất phác thật đả động sâu sắc đến hai người.
“Tỷ tỷ, tại đây đẹp quá ah.” Tiểu Tử vui vẻ chạy đến trước mặt Tà Băng chớp đôi con ngươi màu tím xinh đẹp, to tròn sáng ngời của hắn.
Tà Băng sờ đầu tiểu Tử, nói ra: “ tiểu Tử, nơi này chính là quê hương của ngươi ah,bây giờ chúng ta liền xuất phát tìm mẹ ruột của ngươi được không?”
Tiểu Tử gật đầu cười, Tà Băng cùng Mạc hai người nhìn bộ dáng đáng yêu của Tiểu Tử , tâm tình cũng càng ngày càng tốt, ba người cùng nhau hướng về phương bắc mà đi, trên đường đi thanh âm có chút non nớt của tiểu Tử đều không có dừng lại, líu ríu như một chú chim con khoái hoạt.
“Tỷ tỷ, ngươi xem đây là vật gì à?” tiểu Tử cách hai người một khoảng khá xa xoay lưng lại gọi Tà Băng
Tà Băng cùng Mạc liếc nhau, đi đến bên người tiểu Tử,nhìn theo hướng tay tiểu Tử, hai người chứng kiến một đồ vật cổ quái kỳ lạ, đáy mắt cũng có chút nghi hoặc, bọn hắn giống như cũng chưa từng gặp qua vật này.
Chỉ thấy trước mặt cái kỳ quái đồ vật kia,giống như một cái tảng đá, ,màu sắc thì giống như màu của cây cối, hơn nữa nhìn kỹ lại, vừa giống như một tiểu chút chít* có tứ chi, nhưng ba người lại không cảm nhận được sinh khí trên người tiểu chút chít này, trong tiềm thức đã cảm thấy cái Tiểu chút chít này không phải sinh vật! Đoán chừng là một cái tảng đá có tướng mạo kỳ lạ.
(* tiểu chút chít: con vật nhỏ)
Nhưng mà tiểu Tử lại nhìn chằm chằm vào nó, chứng kiến thứ này rõ ràng nhúc nhích một chút, Tà Băng cùng Mạc chỉ cần muốn chú ý một thứ gì, như vậy cho dù bất luận nó là cái gì thì nhất cử nhất động cũng không qua khỏi mắt hai người, cho nên cái Tiểu Đông Tây Cương này vừa tự cho là không có người phát hiện cũng là bị ba người nhìn thấy hết.
Có lẽ thiên tính con người là tò mò a, Tà Băng đi đến trước, ngồi xổm người xuống muốn dò xét cẩn thận cái Tiểu chút chít đang ở bên dưới này, lại không nghĩ mặt Tà Băng vừa tới gần, một thanh âm tựu truyền ra.
“Nữ nhân, cách xa ta một chút á!”
|
TÀ BĂNG NGẠO THIÊN Tác giả: Mặc Tà Trần Chương 86: Không Muốn Chết Cút Ngay! Ads Tà Băng nghe được thanh âm này, chính là ngây ngẩn cả người, đây chính là lần đầu tiên có người muốn mình tránh xa một chút, hơn nữa cái “Người” này còn không biết là cái thứ gì? Đáng giận nhất chính là dám gọi mình nữ nhân? Còn dùng giọng điệu ghét bỏ nói ra những lời này a!
Hừ, để cho ta đi tránh xa có phải hay không? Ta còn càng muốn sờ vào ngươi, Tà Băng duỗi ra tay ngọc thon thon hướng đến cái Tiểu chút chít kia đưa tới, một bên mở miệng nói ra: “Tiểu quái vật, ngươi đến tột cùng là cái thứ gì?”
“Nữ nhân, ngươi bỏ ra á, ta..ta mới không là vật gì, ta..ta nhìn thế nhưng mà chính là Thiên Tài nổi danh đấy à!” Cái Tiểu chút chít kia nhìn thấy tay Tà Băng càng ngày càng tới gần, toàn thân liền bắt đầu sởn hết cả gai ốc, lại nghe đến nàng nói mình là một thứ đồ vật? Tiểu chút chít bắt đầu kêu la .
“Ah, nguyên lai tiểu quái vật ngươi không phải là một món đồ ah.” Tà Băng tràn đầy vui vẻ đối với Tiểu chút chít mở miệng trêu tức nói ra, Tà Băng không nghĩ tới tiểu Tử lại phát hiện ra một cái tiểu chút chít đáng yêu thú vị như vậy a.
“Hừ, nữ nhân, ta mới không cùng ngươi nói nhảm, tốt nhất đừng đụng ta ta!” thanh âm Tiểu quái vật tiếp tục truyền đến, cái kia ngữ khí hung hăng càn quấy cuồng vọng quả thật giống như Tuyết Táp!
Mà đúng lúc này, tay Tà Băng lại bị Mạc kéo trở lại, Mạc cho Tà Băng một ánh mắt, sau đó đi đến phía trước nhìn xem cái vật nhỏ này ngữ khí lăng lệ ác liệt mở miệng nói ra: “Thiên Tài, ngươi đến nơi đây là có cái mục đích gì, nói thẳng đi!”
“Ta ta cảm thấy tại đây rất thoải mái, như thế nào đây?” Tiểu quái vật tựa hồ không đem Mạc để vào mắt, tiếp tục cuồng vọng nói.
Mực nghe Tiểu chút chít trả lời, không có một tia nộ khí, khóe miệng tà ác nhếch lên, đối với Tiểu chút chít nói ra: “Thiên Tài, ngươi có tin hay không ta đem ngươi ném tới đám nữ nhân trong kỹ viện đây a?” (BB: đê tiện, đê tiện a…)
Quả nhiên, Tiểu chút chít vừa nghe đến lời Mạc vừa nói…, ngữ khí lập tức liền thay đổi: “Cái này chúng ta từ từ thương lượng a? Ta vừa rồi cũng không nói gì nha.”
Tiểu chút chít nói thì nói như thế, trong nội tâm thì không nghĩ như vậy, chờ đó,đợi sau khi ta đem cái phong ấn chết tiệt này cởi bỏ, nhất định đem ngươi ném vào trong đám nữ nhân kia, cảm thụ một chút cái đám nữ nhân điên cuồng kia! Hừ!
Tiểu Tử bước lên trước xem cái Tiểu chút chít, cũng không khỏi ngồi xổm người xuống, chớp chớp mắt to đáng yêu,thanh âm non nớt thanh thúy vang lên: “Tỷ tỷ, nó là cái thứ gì ah, như thế nào còn biết nói chuyện a?”
Nghe được thanh âm này Tiểu chút chít chỉ cảm thấy bên tai thoáng một phát liền thoải mái , không khỏi nhìn về phía Tiểu Tử,cái xem xét này ánh mắt rốt cuộc không dịch chuyển, thật đáng yêu a, một tiểu gia hoa đơn thuần tốt bụng! Hắn thích, về sau theo hắn là chắc rồi! ( đọc tới đây ta nghi lão ca này luyến đồng á………..nhưng mờ……..aizzzz)
“Tiểu Tử nhi, ta là Thiên Tài ca ca ah, về sau Thiên Tài ca ca ở cùng một chỗ với tiểu Tử nhi được không?” Bỗng nhiên chuyển biến ngữ khí làm cho Tà Băng cùng Mạc cảm thấy một trận gió lạnh, cái Tiểu chút chít này chẳng lẽ lại vừa ý vô địch đáng yêu tiểu Tử nhà nàng rồi hả?
Tiểu Tử nghe được thanh âm này, hắn tựa hồ cũng không ghét bỏ, đi đến trước, dùng ngón tay chọc chọc Tiểu chút chít, tử sắc trong mắt to tràn ngập nghi hoặc, mở miệng hỏi: “Ngươi là ai à?”
“Thiên Tài ca ca ta thế nhưng rất lợi hại ah, chỉ là hiện tại, hiện tại bị phong ấn…” thanh âm Tiểu chút chít Thiên Tài vừa mới bắt đầu thì tự hào vô cùng, về sau lại trở nên thống khổ không thể tả, cái phong ấn chết tiệt này,làm hại tiểu tử nhi nhìn hắn trong bộ dạng này, đáng giận a!
Phong ấn? Tà Băng nghe thấy lời Thiên Tài vừa nói…, mới bắt đầu dùng thần niệm đánh giá Thiên Tài, ngược lại mới phát hiện cái Thiên Tài này đích thật là bị phong ấn, nhưng là Thất Thải đôi mắt của Tà Băng cũng không nhìn ra được chân thân của Thiên Tài, lúc này Tà Băng mới khơi dậy hết hứng thú của Tà Băng về cái tiểu chút chít này!
Ngay cả đôi mắt thất thải lưu ly của nàng cũng nhìn không ra chân thân của đồ vật,ngược lại nàng thật sự muốn biết chân thân của thứ này tột cùng là cái gì a.
Một bên bên trong mực sắc co ngươi của Mạc,tất cả đều sáng rõ trong mắt, Thiên Tài, ta mặc kệ ngươi có chủ ý gì, nếu là dám có một tia xúc phạm đến Tà Băng, như vậy ta tuyệt đối sẽ khiến cho cuộc sống của ngươi “Nhiều màu nhiều sắc” !
Thiên Tài tựa hồ cũng chú ý tới ánh mắt cảnh cáo của Mạc, cũng không thèm để ý cùng Mạc liếc nhau, hắn đối với nữ nhân trước mắt không có hứng thú, nhưng là đối với tiểu Tử nhi của hắn lại rất cường đại hứng thú, cho nên, lo lắng của ngươi tất cả đều là vô dụng a!
hai ánh mắt trao đổi ý nghĩ của mình, Tà Băng cùng tiểu Tử hai người tựa hồ nghe thấy được trong đó có mùi thuốc súng, Tà Băng cười cười, đối với Thiên Tài lên tiếng: “phong ấn của ngươi ta có thể để giải trừ.”
Thiên tài nghe được câu này, ánh mắt lập tức liền thay đổi,nhưng cũng trong nháy mắt, sau đó lại giống như tự giễu cười cười, “Cái phong ấn cường đại này, ta vẫn là người hiểu rõ nhất.”
Trong tiềm thức Thiên Tài cho rằng nữ nhân đều rất yếu đuối nhỏ bé(BB: hờ hờ…thế a gặp tỷ muội thế kỷ 21 chưa nhở…), cho dù nữ nhân có cường đại cũng nhất định không cường hơn nam nhân bọn họ, cho nên, Thiên Tài tuyệt không tin tưởng cái phong ấn mà hắn mất rất nhiều năm nhưng không cởi bỏ được sẽ bị một cái nữ nhân cởi bỏ,nếu nói mặc y nam tử bên cạnh cởi bỏ, hắn còn có chút tin tưởng.
Tà Băng cảm nhận được cái Tiểu chút chít này đối với chính mình khinh thị, khóe miệng ngoéo một cái, cũng không để ý nhiều, ngay cả Yêu Hoa vừa mới bắt đầu cũng không tin tưởng không phải sao? Hơn nữa cái phong ấn của Thiên Tài cùng với phong ấn của Yêu Hoa phong ấn hoàn toàn không cùng một cái cấp bậc, Tà Băng chỉ cần nhấc tay là có thể giải trừ phong ấn của Thiên Tài.
“Không tin? Như vậy thì sao?” Tà Băng vươn ngọc thủ,một ngón tay liền điểm vào một bộ vị bên trái lưng của Thiên Tài, nơi này chính là mắt trận của phong ấn, Tà Băng hiện tại chỉ cần nhẹ nhàng đưa vào bên trong một chút Thất Thải Hồn Lực, cái phong ấn của Thiên Tài có thể giải trừ nhẹ nhàng.
Thiên tài cảm nhận theo chỗ Tà Băng điểm, lúc này con mắt mới bắt đầu nhìn Tà Băng, tiếp xúc đến đôi mắt đen láy trong suốt của Tà Băng, Thiên Tài chợt phát hiện nữ nhân trước mắt cũng không phải rất chán ghét, ít nhất mắt của nàng lại thanh tịnh sáng ngời.
“Ngươi thật sự có thể cởi bỏ phong ấn của ta?” Thiên Tài nhìn mắt của Tà Băng,mở miệng hỏi.
“Đương nhiên, bất quá…” Tà Băng nhìn Thiên Tài trước mặt, khóe miệng câu dẫn ra, vừa rồi không phải bảo nàng tránh xa một chút sao? Chứng kiến thần sắc sốt ruột của Thiên Tài, Tà Băng tiếp tục nói: “tại sao ta phải giúp ngươi?”
Thiên Tài nghe được Tà Băng chắc chắn, cả người đều cảm thấy hưng phấn vô cùng,lại nghe được câu nói phía sau của Tà Băng…, Thiên Tài ảm đạm xoay người qua, đúng vậy a, người ta dựa vào cái gì mà phải giúp hắn? Hắn hiện tại đã không còn là cái kia Thiên Tài từ trên trời rơi xuống lúc trước rồi a…
Tà Băng vốn chỉ là muốn trêu chọc cái Thiên Tài này, ai bảo Thiên Tài vừa mới bắt đầu đối với chính mình không khách khí như vậy, bất quá nhìn đến bộ dáng ảm đạm của Thiên Tài, lại cảm thấy vui đùa như vậy có phải hay không quá trớn? Không khỏi đảo mắt nhìn về phía Mạc cùng Tiểu Tử, hai người cũng chỉ là cười nhạt, giống như muốn nói bất luận Tà Băng làm quyết định gì, bọn hắn đều ủng hộ.
Thất Thải lưu ly con mắt của Tà Băng mặc dù không có nhìn ra chân thâncủa Thiên Tài, nhưng lại nhìn ra tính cách của Thiên Tài, ít nhất hiện tại Tà Băng biết rõ Thiên Tài người này chưa từng có ý xấu gì, hơn nữa lại là một người dám làm dám chịu! Chỉ bằng điểm ấy, Tà Băng liền quyết định giúp hắn cởi bỏ phong ấn!
Tà Băng cùng Thiên Tài hai người đều không nói thêm gì nữa, Tà Băng cười cười, nàng tựu đánh cuộc một lần, đánh cược chính mình chưa bao giờ nhìn lầm người, cái phong ấn này của Thiên Tài, nàng nhất định giải rồi!
Tà Băng đem Thất Thải Hồn Lực của chính mình chậm rãi đưa vào mắt trận phong ấn của Thiên Tài, Hồn Lực bắt đầu ở trong cơ thể Thiên Tài không ngừng lưu chuyển, Thiên Tài cảm nhận được phong ấn trong cơ thể mình rõ ràng đang buông lỏng, lúc này mới hướng phía tay Tà Băng nhìn lại, chứng kiến Thất Thải Hồn Lực của Tà Băng, liền lập tức ngây dại, vừa định nói cái gì, lại bị một ánh mắt của Mạc ngăn lại!
Cái phong ấn này của Thiên Tài so với phong ấn của Yêu Hoa chênh lệch quá xa, cho nên đối với Tà Băng mà nói rất là đơn giản, đại khái sau năm phút đồng hồ, Tà Băng đã thu tay về, cùng Tiểu Tử, Mạc ba người hướng lui về phía sau mấy bước nhìn xem Thiên Tài.
Thiên Tài cảm nhận được phong ấn trong cơ thể mình đã giải trừ, đáy lòng hưng phấn không thể tả, cảm kích nhìn thoáng qua Tà Băng, bắt đầu thúc dục lực lượng trong cơ thể mình, hắn rốt cục có thể khôi phục dung mạo ánh tuấn cùng lực lượng cường đại của mình rồi!
Chỉ thấy thân thể Thiên Tài bắt đầu lắc lư kịch liệt, theo lắc lư càng lúc càng lớn, chung quanh người Thiên Tài cũng bị một tầng màu xám năng lượng vây quanh, ngay tại Tà Băng ba người đang nhìn chăm chú, thân thể Thiên Tài bắt đầu lớn lên, kèm theo khuôn mặt thanh tú, thanh sắc con ngươi sạch sẽ thanh tịnh,thanh sắc sợi tóc, một bộ trường bào màu xanh bao lấy thân thể thon dài.nhìn bộ dáng của Thiên Tài thì bất quá mười bảy mười tám tuổi, chỉ nhìn đơn thuần tướng mạo của hắn tuyệt đối không nghĩ đến cái cuồng vọng thanh âm vừa rồi là từ trong miệng cái thiếu niên thanh tú này phát ra a.
Dần dần, màu xám năng lượng biến mất, bên trong con ngươi màu xanh của thiếu niên tràn đầy hưng phấn, nhìn tay của mình, nhìn lại thân thể của mình, cao hứng ngửa mặt lên trời cười ha ha : “Thiên Tài ta đã trở lại rồi!”( và lợi hại hơn xưa…(^_^)…)
|
Nghe được thanh âm này, Tà Băng mới xác định thiếu niên thanh tú sạch sẽ thanh tịnh trước mắt chính là cái hung hăng càn quấy cuồng vọng Thiên Tài,một khuôn mặt thanh tú như vậy, sao lại có tính cách như vậy a? Thật là quá không phù hợp à nha!
Thiên Tài tuyệt đối là một cái tri ân đồ báo (*có ơn tất báo) người, vui vẻ qua đi, chuyện thứ nhất chính là đi đến bên ngươi Tà Băng cung kính cúi người thi lễ một cái,nữ nhân trước mắt này chính là người duy nhất hắn không ghét, lại trợ giúp mình giải khai phong ấn, cái thi lễ này, nàng nhận được!
“Thiên Tài tạ ơn cởi bỏ niêm phong chi ân!” Trong giọng nói hoàn toàn đã không có hung hăng càn quấy, chỉ là tinh khiết cảm kích.
Tà Băng chứng kiến Thiên Tài cử động, nghe được câu nói của Thiên Tài, khóe miệng câu dẫn ra, cười cười, quả nhiên không để cho nàng thất vọng, cái này Thiên Tài, không tệ!
“Tiện tay mà thôi, không cần nói cảm ơn?” Chứng kiến cái này, Tà Băng liền đi tiến lên đem Thiên Tài nâng dậy, nhàn nhạt vừa cười vừa nói.
Thiên Tài cảm nhận được trong giọng nói Tà Băng không có bất kỳ tia trào phúng, chỉ là nhàn nhạt muốn nói cho hắn biết không cần cảm tạ, Thiên Tài hiểu rõ đứng lên, cảm tạ không phải dựa vào miệng nói , nữ nhân trước mắt mặc kệ hắn đã từng hay hiện tại, đều là nữ nhân duy nhất hắn không ghét.
Hơn nữa hiện tại bên cạnh của nàng có cái tiểu Tử nhi, như vậy hắn sẽ nhất định phải đi theo bên người nàng rồi, vì báo ân, cũng vì tiểu Tử nhi…
“Tiểu Tử nhi, ngươi xem Thiên Tài ca ca rất tuấn tú phải không?” Thiên Tài sau khi hướng về phía Tà Băng cười cười,liền trực tiếp quay người lắc lắc tóc xanh, đối với tiểu Tử đang có chút sững sờ nói ra.
Tiểu Tử nhìn ánh mắt của Thiên Tài cùng lời nói, hừ hừ một tiếng, chạy đến bên cạnh Tà Băng,giữ chặt cánh tay Tà Băng, đối với Thiên Tài lên tiếng: “Tại đây ta chính là đệ nhất soái ca,ngươi cũng không có soái ( đẹp trai) bằng ta!”
Thiên Tài nhìn đến bộ dáng khả ái của tiểu Tử, ha ha cười cười, nói ra: “Tốt, tiểu Tử nhi là đệ nhất soái ca, đệ nhất soái (đẹp trai)…”
Tà Băng cùng Mạc càng xem càng không đúng, cái này Thiên Tài đối với tiểu tử động cơ thật không tinh khiết a,trong nội tâm Mạc cũng nghi hoặc không thôi, cái Thiên Tài này rất chán ghét nữ nhân hắn đương nhiên biết rõ, chẳng lẽ lại hắn ưa thích… Một cái ý niệm không thể tưởng tượng nổi hiện lên trong đầu, hai người liếc nhau, đem tiểu Tử kéo ra phía sau, Tà Băng đối với Thiên Tài thản nhiên nói: “Thiên Tài, hiện tại phong ấn của ngươi cũng đã giải trừ, ngươi định đi đâu?”
Thiên Tài nhìn đến hai người đem tiểu Tử nhi kéo về phía sau, bất mãn cau lại lông mày, cũng nghe ra Tà Băng ý tại ngôn ngoại, bất quá hiện tại nha, vì tiểu Tử nhi của hắn, hết thảy đều có thể từ từ thương lượng sao?
“Ngươi giúp ta giải trừ phong ấn, ta muốn đi theo ngươi báo ân.” Thiên Tài mặt không đỏ hơi thở không gấp tựu nói ra những lời này, vốn cũng là thật nha, chí ít có 10% là muốn báo ân , 90% mấy cái thứ khác nha, cái này là bí mật rồi…
Nghe được Thiên Tài lời vừa nói…, Tà Băng cùng Mạc im lặng liếc nhau, Mạc nhìn xem khuôn mặt thanh tú của Thiên Tài nói ra: “Thiên Tài, muốn hay không giải thích một chút ngươi lại làm sao đến Áo Tạp Tư đại lục?”
Thiên Tài nghe được câu hỏi của Mạc, đáy lòng liền xuất hiện hằng hà lửa giận bay lên! Làm sao tới đến nơi này? Quả thực khônng thể nói a,sự tình rất là mất mặt mà, không thể nói, không thể nói a….
Nói cái gì? Chẳng lẽ kể chuyện hắn vì đi trộm một khỏa đan dược tác dụng có chút nghịch thiên, bị chủ nhân bắt được, hung hăng hành hạ một phen lại đem mình ném ở cái nơi chim không ỉa phân gà không đẻ trứng này? Mất mặt ah,Thiên Tài hắn nổi danh như vậy lại bị đối đãi như vậy, che mặt, không thể đề cập đến sự tình này a.
Cho dù hắn không nói,nhìn xuyên thấu qua cái khuôn mặt không ngừng thay đổi cảm xúc kia thì Mạc và Tà Băng đã đón được đại khái, một cái tiểu tử bị phong ấn cũng là đáng đời!
“Đi theo chúng ta thì có thể, nhưng là không cho phép nghĩ loạn!” Tà Băng nhìn tiểu Tử đang lộ vẻ nghi hoặc sau lưng, đi lên trước mặt Thiên Tài hung hăng cảnh cáo, tiểu Tử chính là bảo bối đệ đệ của nàng a.
Tiểu Tử nhìn mấy người phía trước, nghi hoặc chớp mắt to, đây là có chuyện gì a? Mà bộ dáng này của tiểu Tử lại rơi vào trong mắt Thiên Tài, lại một lần nữa ngây dại, tiểu Tử nhi thật là đáng yêu!
“Khục khục, không nghĩ loạn, không nghĩ loạn a.” Đôi mắt Thiên Tài rõ ràng thanh tịnh vô cùng, lúc này ở trong mắt Tà Băng cùng Mạc lại là bịa đặt lung tung! Bất quá cái Thiên Tài này rất là có ý tứ đấy a.
Tà Băng nhìn Thiên Tài rồi lên tiếng: “bản thể của ngươi là cái gì?”
“Bản thể? Đây chính là bản thể của ta.” Thiên Tài nhìn xem hình dạng của mình, ngẩng đầu lên kiêu ngạo nói, cái này vốn chính là bản thể của hắn, đây cũng là điểm hắn kiêu ngạo.
Tà Băng biết rõ Thiên Tài không có nói dối, lập tức lại nghĩ tới Tuyết Táp mỗi ngày đều là kêu gào bổn đại gia, hiện tại lại xuất hiện một cái ta, xem ra ngọc giới của nàng ngày càng náo nhiệt a. Tà Băng nhìn Thiên Tài trước mặt rồi nói thêm: “Hiện tại đã quyết định ở cùng một chỗ với chúng ta, vậy trước tiên nhận thức đồng bọn của chúng ta.”
Tà Băng sau khi nói xong, không để ý đến nghi hoặc của Thiên Tài, đối với Mạc cùng Tiểu Tử nhẹ gật đầu, bốn người cùng trở về ngọc giới, phản hồi ngọc giới sau liền thấy được thân ảnh của Tuyết Táp cùng Yêu Hoa đang cãi lộn, Tà Băng bất đắc dĩ lắc đầu, hai cái người này đều không cần nghỉ ngơi ah.
Ồn ào đi qua hai người chứng kiến Tà Băng cùng Mạc tiến đến còn mang theo một thiếu niên lạ hoắc, không khỏi đồng thời phi thân hướng phía Tà Băng mà đi.
“Tà Băng, lại có đồng bọn rồi hả?” Yêu Hoa nhìn xem Tà Băng đem Thiên Tài mang vào ngọc giới sẽ hiểu gia đình của bọn hắn lại nhiều hơn một phần tử.
“Tiểu Tà Băng, cái tiểu oa nhi thanh tú gầy yếu này là ai à? Bổn đại gia như thế nào còn chưa thấy qua?” Tuyết táp sau khi đến gần, nhìn trước mặt gầy yếu tựa hồ gió thổi qua sẽ ngã Thiên Tài, đối với Tà Băng hỏi.
Còn không đợi Tà Băng trả lời, Thiên Tài nhìn đến đại suất ca đang tự xưng là bổn đại gia trước mặt, hừ hừ một tiếng, nói ra: “Ta là đại danh đỉnh đỉnh siêu cấp thuộc loại trâu bò Thiên Tài là ta!”
Hai cái người này, trên trán Tà Băng xuất hiện ba đường hắc tuyến, không để ý tới bọn hắn, trực tiếp truyền âm cho Tuyết Ảnh: “Ảnh, chúng ta lại có đồng bọn mới rồi.”
Ảnh rất nhanh hồi âm lại nói hắn lập tức tới ngay, chỉ chốc lát, Thiên Thần áo trắng tóc trắng mắt màu lam Tuyết Ảnh liền từ trời rơi xuống, mỉm cười đi đến bên người Tà Băng, mấy ngày nay Tuyết Ảnh đang tập trung vào trang thái tu luyện, đối với mấy người khác nhẹ gật đầu,rồi lại nhìn về phía đồng bọn mới mà Tà Băng vừa nói chính là Thiên Tài .
Nghe được thanh âm của Thiên Tài đang cùng đệ đệ Tuyết Táp đấu võ mồm, Tuyết Ảnh cười cười, lại là một cái tiểu gia hỏa đáng yêu, gia đình của bọn hắn bây giờ là càng lúc càng lớn hơn nữa à.
Thiên Tài nói xong một câu, ngay tại thời điểm muốn nhả khí ra mới phát hiện tại đây lại xuất hiện một người, không khỏi đem ánh mắt chuyển qua trên người Tuyết Ảnh, cái này xem xét, Thiên Tài chỉ cảm giác mình hoàn toàn bị khuất phục, nhưng lại không có bất kỳ suy nghĩ lệch lạc,nam tử cao quý trước mắt làm cho không người nào có thể nổi lên bất kỳ ý niệm nào, hắn chính là Thiên Thần, cao không thể chạm tới Thiên Thần.
Tuyết Ảnh khóe miệng cong lên, nhìn xem cái thiếu niên thanh tú đáng yêu này, nói ra: “Thiên Tài, ta là Tuyết Ảnh.”
“Tuyết, ảnh, ta…ta là Thiên Tài…” một câu rất đơn giản,Thiên Tài lại phải nhẫn nhịn một câu rồi mới nghẹn ra được,đối mặt với cái vị thần nam tử này, Thiên Tài liền nhìn thẳng cũng không có dũng khí, giống như chỉ cần liếc mắt một cái chính là khinh nhờn nam tử này.
Chứng kiến biến hóa của Thiên Tài, mấy người cũng không ngừng bĩu môi, cái này có phải hay không chính là thiếu niên vừa rồi kêu gào ta ta hả?
Tuyết Ảnh cười cười, gật gật đầu, sau đó đối với Tà Băng nói ra: “Băng nhi, ngươi lại muốn tiến giai phải không?”
Thiên phú tuyệt đối của Tà Băng bọn hắn rõ như ban ngày , vừa mới tiến giai xong Tà Băng lại lập tức muốn tiến giai đến ngũ giai Hồn Tôn rồi, tốc độ như vậy tuyệt đối là vô tiền khoán hậu*!
(* trước không có,sau cũng không có, tác giả chỉ để là trước giờ chưa có nhưng ta để thành ngữ cho bùi tai ấy mừ..hí hí)
Tà Băng nhẹ gật đầu, gần đây nàng đã đến một cái bình cảnh, Hồn Lực đã đầy đủ rồi, nhưng cái cửa này vẫn chưa qua được, mà Tà Băng lại không có gấp, sau Hồn Tôn,tiến giai đều dựa vào kỳ ngộ a, cũng không phải một mực tu luyện là có thể tiến giai.
Nghe được Tà Băng lại muốn lên cấp,tất cả mặt mũi mấy người đều là tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, nàng sống trên thế giới này tuyệt đối chính là đến đả kích người khác đấy! Tuyết táp mấy người hoàn toàn minh bạch, dù cho hiện tại Tà Băng tại trước mặt bọn họ lộ ra rất nhỏ yếu, nhưng nàng về sau, hoàn toàn không thể lường được! Không ai biết nàng có thể sẽ cường đại đến mức nào…
“Hồn Thú chi lĩnh phong cảnh rất tốt, nếu là đã đến bình cảnh, cảm thụ nhiều một chút thiên nhiên, vạn vật sinh lợi, bình cảnh sẽ rất nhanh đột phá.” Tuyết táp thanh âm nhàn nhạt , lại để cho Tà Băng sau khi nghe được cảm giác hết sức thoải mái.
Tà Băng cũng biết hiện tại muốn tiến giai tập trung tu luyện cũng vô dụng thôi, nhìn màu lam con ngươi của Tuyết Ảnh, mỉm cười gật gật đầu, còn không đợi Tà Băng nói chuyện, Tuyết Ảnh thanh âm lại truyền ra: “Mạc, ngươi trước tiên ở lại ngọc giới, gần đây ta vừa mới đột phá,hai chúng ta giao đấu một chút a, tiểu Tử ngươi cũng lưu lại quan sát, đối với thời điểm tiến giai của ngươi có lợi đấy.”
Tà Băng nghe được Tuyết Ảnh cùng với Mạc đối chiến, thoáng một phát liền hào hứng, còn không có mở miệng nói muốn lưu lại, liền bị Tuyết Ảnh ngăn cản: “Tà Băng, ngươi bây giờ cần thiết chính là đi cảm thụ thiên nhiên.”
Tà Băng biết rõ Tuyết Ảnh là muốn tốt cho mình, nhẹ gật đầu, cười cười liền đi ra ngọc giới, về tới Hồn Thú chi lĩnh, nhìn xem cảnh sắc ưu mỹ của rừng rậm nơi này, Tà Băng thật sự bắt đầu sinh ra một loại cảm giác muốn ở lại chỗ này, không thể phủ nhận, tại đây thật sự rất đẹp…
Một đường hướng phía trước mà đi, Tà Băng không ngừng thưởng thức hoa cỏ cây cối bên cạnh, một mặt cảm thụ phong quang cảnh sắc nơi này, còn có một chút kỳ lạ quý hiếm cổ quái linh thảo, Linh Dược cùng linh quả, giữa đường xá, Tà Băng chính là gặt hái được không ít trân quý linh vật.
Cứ đi như vậy ngừng rồi đi liền một tháng, Tà Băng dùng thần niệm quét qua, liền thấy được phương bắc Hồn Thú chi lĩnh chỗ ở chính thức của Hồn Thú, rốt cục đã tới rồi, Tháp Toa, ngươi có khỏe không?
Tà Băng nhớ tới Tháp Toa, không khỏi có chút nóng vội, trực tiếp rất nhanh đi vào cửa vào hồn thú chi lĩnh hồn thú nơi ở, không nghĩ tới Tà Băng mới vừa đi tới ngoại giới, một đạo thanh âm già nua liền truyền ra: “Nha đầu, kính xin ly khai Hồn Thú chi lĩnh của chúng ta, tại đây không chào đón nhân loại.”
Bên trong cái thanh âm già nua này cũng không có bất cứ cái gì địch ý, có chỉ là một lời khuyên đối với một cái vãn bối,đồng thời là cảnh báo, Tà Băng cũng đánh hơi được ý tứ của lão giả, không khỏi đối với phương hướng phát ra thanh âm mở miệng nói: “Tiền bối, ta tới nơi này chỉ là vì tìm kiếm bạn tốt, mặt khác mang khế ước đồng bọn của ta đồng thời cũng là đệ đệ ta Tử Kim Cự Long trở lại gia tộc của hắn.”
Thanh âm già nua rõ ràng “Ồ” một tiếng, tựa hồ suy nghĩ Hồn Thú chi lĩnh bọn hắn cơ bản không tiến vào thế giới của nhân loại, tại sao có thể có bằng hữu là nhân loại? Hơn nữa nha đầu kia lại nói mình khế ước cùng Tử Kim Cự Long?
|
“Nha đầu, ngươi có cái gì để chứng minh sao?” thanh âm của lão giả tiếp tục truyền đến.
Tà Băng nhẹ gật đầu, theo ngọc giới xuất ra Tử Kim Long Lân mười năm trước tháp Toa giao cho nàng, đối với lão giả nói ra: “Cái này chính là bằng hữu của ta Tháp Toa đem tặng,Tử Kim Long Lân.”
Thời điểm Hồn Thú chi lĩnh lão giả nhìn đến cái Tử Kim Long Lân này liền đoán được nha đầu kia có lẽ chính là năm tuổi tiểu cô nương mười năm trước đã cứu được nữ nhi bảo bối Tháp Toa của Tử Kim lão đầu a. Hồn Thú chi lĩnh cơ bản cũng biết Tháp Toa mười năm trước tại thế giới loài người gặp công kích, được một cái năm tuổi nữ hài cứu, Tháp Toa vì báo ân, đem hài tử vừa xuất thế của mình giao cho cô bé kia.
Hồn Thú chi lĩnh người không ai tán thành cách làm của Tháp Toa, nhưng cũng không ai phản đối cách làm của Tháp Toa,Hồn Thú bọn hắn không thích thiếu người khác cái gì, nhất là đối đãi với người có ân cứu mạng.
Tháp Toa đã nói Tà Băng mười năm sau sẽ đến Hồn Thú chi lĩnh, Hồn Thú chi lĩnh không có một ai tin tưởng, nhân loại, trong mắt bọn họ, vĩnh viễn đều là tư lợi, lòng tham không đáy!Hồn Thú chi lĩnh bọn hắn, chán ghét nhân loại, không chào đón nhân loại!
“Ngươi quả nhiên đã đến, trăm ngàn năm qua, ngươi là người thứ nhất khế ước cùng Hồn Thú chi lĩnh thần thú bọn ta, đương nhiên cũng tuyệt đối sẽ là người cuối cùng,nếu ngươi đã đến rồi,vậy tiếp nhận khảo nghiệm của chúng ta a, nếu là ngươi không thông qua khảo nghiệm, chúng ta nhất định sẽ đem Tử Kim Cự Long cùng khế ước của ngươi chặt đứt.” Lão giả thanh âm rất du dương, giống như là tiếng chuông hùng hậu, nhìn xem thiếu nữ trước mặt, trong nội tâm lão giả vẫn có một tia chờ mong, ít nhất người thiếu nữ này đã qua vòng thứ nhất khảo nghiệm của bọn hắn, thành công vượt qua Bạch Vụ Sâm cùng Hồn Thú chi sâm.
Áo Tạp Tư đại lục thần thú rất ít, điểm này không thể phủ nhận, mà dẫn đến nguyên nhân trọng yếu nhất khiến cho hồn thú chi lĩnh không có liên quan đến nhân loại, không muốn cùng nhân loại có khế ước,chính là bọn hắn không muốn trở thành công cụ cho con người.
Khảo nghiệm? Tà Băng khóe miệng nhếch lên, khảo nghiệm mà sư phụ an bài làm cho người nhà và bằng hữu của Tà Băng đều đã nhận được thực lực tăng mạnh mẽ, hiện tại lại là khảo nghiệm của Hồn Thú chi lĩnh? Không vì mình, vì tiểu Tử, nàng cũng muốn đi vào cái khảo nghiệm này của Hồn Thú chi lĩnh một lần.
“khảo nghiệm như thế nào?” Tà Băng bẩm sinh vốn tự tin, tựa hồ bất luận khó khăn gì Tà Băng đều không đặt vào mắt.
Lão giả cũng có chút ngây người bởi sự tự tin của Tà Băng, nha đầu kia thật giống như lời Tháp Toa đã nói, không giống những người bình thường, là một người đáng giá để kết giao, hơn nữa tuổi nha đầu kia cùng cấp bậc của hồn lực không tương xứng a, một tứ giai Hồn Tôn mười lăm tuổi, lão nhân gia hắn ngây ngốc tại thế giới loài người lâu như vậy, cũng chưa từng nghe nói qua có người nào có thiên phú giống nha đầu kia.
“Khảo nghiệm rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể thành công từ cửa vào đi đến vị trí đỉnh núi nơi ở của Tử Kim Cự Long!” Lão giả nhàn nhạt nói một câu nhưng bên trong nhưng lại vô cùng nghiêm túc, nghe thì rất đơn giản, chỉ cần đi qua là được, nhưng là phải biết rằng ở bên trong,tất cả hồn thú đều rất chán ghét nhân loại, muốn bình an đi qua, lão giả lắc đầu, phải xem vận mệnh của nha đầu kia a, lão đầu hắn cũng chỉ có thể bảo trụ tính mạng của nha đầu kia thôi,một thiên tài như vậy, hắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn nàng vẫn lạc.
Tà Băng nghe thế, có chút đã minh bạch,nếu đã như vậy,Quân Tà Băng nàng sẽ dựa vào thực lực bản thân mình đi vào con đường này, đương nhiên, nếu là có Hồn thú nào không có mắt tìm nàng gây chuyện, nàng cũng không phải là người tốt lành gì, dám gây chuyện trước,thì phải gánh chịu hậu quả!
“Tốt, không có vấn đề.” Tà Băng lắc lắc ngọc giới của mình, mở miệng nói ra.
“Như vậy ngươi có thể tiến vào, mặt khác, nha đầu, nếu Hồn Thú chi lĩnh Hồn Thú ta thua, kính xin nha đầu người không cần tổn thương tánh mạng của bọn hắn.” Lão giả chứng kiến ánh mắt của Tà Băng đã biết rõ nha đầu kia không phải một người biết nhân từ nương tay, chỉ là hi vọng nàng không đại khai sát giới tại Hồn Thú chi lĩnh a.
“Nếu là bọn họ không có vượt qua giới hạn của ta,ta sẽ tha cho bọn hắn một mạng.” Tà Băng cũng không có đáp ứng lão giả, mà là nói ra giới hạn của mình, chỉ cần bọn hắn chạm đến đến điểm giới hạn, tin tưởng bọn họ liền khóc muốn chết!
Lão giả biết rõ đây có lẽ là cam đoan của nha đầu rồi, bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng không có nói câu nào.
Tà Băng nhìn thoáng qua phương hướng của lão giả, quay người đi vào Hồn Thú chi lĩnh,chuyến đi vào Hồn Thú chi lĩnh của nàng, hiện tại mới chính thức bắt đầu!
Vừa đi vào Hồn Thú chi lĩnh Tà Băng liền cảm thấy mấy đạo căm thù ánh mắt, Tà Băng lại không để ý tới những ánh mắt này, một bên đánh giá cảnh sắc chung quanh, một bên chậm rãi bước về phía trước, bốn cái chủng tộc trong Hồn Thú chi lĩnh đều có lãnh địa riêng, hiện tại Tà Băng còn chưa tiến vào lãnh địa của chủng tộc nào, vẫn chỉ ở tại bên ngoài Hồn Thú chi lĩnh.
Những cái ánh mắt căm thù kia luôn dán chặt vào bóng dáng Tà Băng,cho đến khi Tà Băng đi ra khỏi tầm mắt của lão giả phạm, từng cái không muốn sống hồn thú đã xuất hiện trước mặt Tà Băng,đẳng cấp thấp nhất là thánh thú, cao nhất cũng là thần thú, Tà Băng nhìn trước mặt lớn nhỏ Hồn Thú, bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói ra: “Không muốn chết đều cút ngay cho ta!”
“Nhân loại, chúng ta mới là nên nói những lời này a, khuyên ngươi hãy tranh thủ thời gian ly khai hồn thú chi lĩnh của chúng ta, tại đây không chào đón ngươi!” Một đầu thần thú kim ngọc báo cực lớn nhìn Tà Băng, lạnh lùng mở miệng nói ra.
“Đúng, thức thời thì mau ly khai Hồn Thú chi lĩnh chúng ta, nếu không nhất định đem ngươi nuốt vào bụng!”
“Hồn Thú chi lĩnh không chào đón nhân loại, ly khai mau lên!”
Từng câu nối tiếp nhau vang lên, nhưng chỉ có một cái ý tứ đơn giản chính là, khiến cho Tà Băng ly khai Hồn Thú chi lĩnh, bọn hắn Hồn Thú chi lĩnh không chào đón bất kỳ nhân loại nào!
Tà Băng trước khi đi vào Hồn Thú chi lĩnh đã biết rõ sẽ xuất hiện tình huống này, không có vẻ ngoài ý muốn, chỉ là nhàn nhạt liếc bọn hắn, lại mở miệng nói ra: “Ta đáp ứng qua lão giả, không tổn thương tính mạng các ngươi, hiện tại nếu không biến mất trước mặt ta, tự gánh lấy hậu quả!”
Chúng thú nghe được Tà Băng lời vừa nói…, rõ ràng sửng sốt một chút, không nghĩ tới một cái thiếu nữ không quá mười lăm mười sáu tuổi vậy mà đối mặt với mấy trăm đầu thánh thú cùng thần thú, lại vẫn có thể nói ra những lời như vậy…, bất quá chỉ một lúc sau bọn hắn lại nở nụ cười trào phúng, thiếu nữ trước mặt đang cùng bọn hắn nói đùa sao?
Tự gánh lấy hậu quả? Bọn hắn ngược lại là muốn nhìn cái hậu quả gì đây! Áo Tạp Tư đại lục nhân loại là chúa tể, nhưng là tại Hồn Thú chi lĩnh,Hồn Thú bọn hắn chính là chúa tể! Nhân loại dám xuất hiện tại địa bàn của bọn hắn, thì phải chuẩn bị để bọn hắn nuốt vào bụng!
Tà Băng nhìn trước mặt những Hồn Thú này vẫn là không biết sống chết ngăn cản đường của mình, Tà Băng cũng lười động thủ cùng bọn họ, trực tiếp phi thân đến không trung,liền phóng một cái khốn vật tráo : “Khốn vật tráo! Vây lại cho ta!”
giọng điệu cứng rắn của Tà Băng vừa dứt, một đạo cùng loại với Quy Nguyên tráo hồn kỹ của Tà Băng liền hướng về tất cả những Hồn Thú vây lại! Quan sát tình huống phía dưới, Tà Băng mới hạ xuống mặt đất, đi đến bên cạnh khốn vật tráo, đối với Hồn Thú bên trong nói ra: “Lần sau nếu tiếp tục không có mắt tới tìm ta gây chuyện, ta sẽ không chỉ đem nhốt các ngươi lại như vậy đâu!”
Nói xong vỗ vỗ tay quay người ly khai, Tà Băng hiện tại chẳng muốn động thủ, bay thẳng hướng vào bên trong Hồn Thú chi lĩnh!
Ngay tại thời điểm Tà Băng vừa đi, một vị trung niên đã phi thân đến khốn vật tráo của Tà Băng,sau khi đánh giá cẩn thận cái khốn vật tráo này, đáy mắt lộ ra vẻ hiểu rõ, sau đó nhẹ nhàng vung tay lên, cái này khốn vật tráo cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
Trung niên nhân nhìn chúng Hồn Thú đang phủ phục trên mặt đất, ngữ khí đạm mạc nói: “Các ngươi tốt nhất nên ở lại ngoại vi, chuyện tình của nhân loại này các ngươi không cần tham dự. Tản a.”
Trung niên nhân vừa mới dứt lời, trên mặt đất chúng Hồn Thú đã bắt đầu hướng phía bốn phía tán đi, cho đến khi tất cả Hồn Thú đều biến mất không thấy gì nữa , trung niên nhân mới nhìn xem phương hướng Tà Băng đã đi, trong đôi mắt hiện lên một tia tán thưởng, sau đó biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.
Lúc này Tà Băng đang dần dần tiến gần vòng trong, cũng là đang tiến gần lãnh địa của Thiên Lanh tộc,đối với cái Thiên Lang nhất tộc này, Tà Băng cũng không hiểu rõ lắm, hoặc là nói toàn bộ đại lục đối với Thiên Lang tộc cơ bản cũng không có nắm giữ được nhiều thông tin.
Thiên Lang nhất tộc có thể nói là tổ tiên của lang tộc,loài Sói bắt đầu xuất hiện ở thế giới này,chính là Thiên Lang, Thiên Lang so với các đàn sói khác có nhiều hơn một cái kỹ năng, chính là Tiếu Nguyệt!
Thiên Lang Tiếu Nguyệt,một cường đại kỹ năng khiến cho tất cả mọi người cùng Hồn Thú kiêng kị,nhưng mà hồn kỹ lại chỉ có thể sử dụng dưới ánh mặt trăng! Cho nên, ban đêm ở Hồn Thú chi lĩnh có thể nói chính là thiên hạ của Thiên Lang nhất tộc!
Tà Băng từng nghe gia gia nói về cái Thiên Lang nhất tộc này, lúc ấy gia gia du lịch đại lục ,may mắn đã gặp một lần,tập thể bầy Thiên Lang sử dụng kỹ năng Tiếu Nguyệt! Ngửa mặt lên trời đối với mặt trăng rống dài,ánh mặt trăng lập tức biến thành vạn trượng! Tà Băng nhớ rõ lúc thần sắc trên mặt gia gia khi nói đến cảnh này, chỉ có thể nói,Hồn Thú chi lĩnh Tứ đại chủng tộc, không có một cái nào là đơn giản đấy!
Ban ngày ở Thiên Lang Tộc, hoàn toàn có chút tĩnh mịch, Thiên Lang tộc có rất ít Hồn Thú khác ở trên địa bàn của chúng lắc lư, Thiên Lang tộc uy nghiêm của Thiên Lang cũng không phải những cái tiểu hồn thú có thể xâm phạm, hơn nữa Thiên Lang nhất tộc cũng không để cho bọn hắn có cơ hội!
Tà Băng hiện tại đã đi vào lãnh địa của Thiên Lang tộc, phong cảnh cùng bên ngoài đồng dạng ưu mỹ, nhưng là bên trong ẩn chứa nguy cơ cùng huyết tinh hướng về phía Tà Băng, cảm nhận được uy hiếp của Thiên Lang nhất tộc, con mắt của Tà Băng cũng không động liền đi thẳng về trước đi.
Nàng chán ghét sự hành tẩu đầy phiền toái, nhưng là muốn đi đến lãnh địa của Tử Kim Cự Long,phải thông qua Thiên Lang tộc, Hỏa Phượng Hoàng cùng Bạch Hổ nhất tộc lãnh địa, hơn nữa Tà Băng cũng muốn biết một chút về truyền thuyết của Tứ đại chủng tộc này.
Thiên Lang ban ngày không hoạt động, nhưng chúng cảm nhận được khí tức của nhân loại, liền lập tức đem căm thù cùng tàn nhẫn của chính mình truyền đạt cho Tà Băng, chỉ hi vọng cái nhân loại này có thể tự mình ly khai lãnh địa của bọn nó, nếu không, buổi tối chúng nhất định sẽ xé nát cái người tự tiện xông vào lãnh địa bọn chúng!
|