Tà Băng Ngạo Thiên
|
|
TÀ BĂNG NGẠO THIÊN Tác giả: Mặc Tà Trần Chương 90: Chính Là Càn Rỡ Như Vậy! Ads Tà Băng nghe vậy, nghi hoặc nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy Thiên Tài hưng phấn đang nhìn Tà Băng, rồi lại nhìn chính mình như không thể tin được, quả thực không thể tin được, ngồi khoanh chân tu luyện bên cạnh Tà Băng một chút,thực lực trước khi bị phong ấn của hắn đã được khôi phục tám chín phần, Tà Băng nàng quả thực là một vị thần nha!
“Chúc mừng ngươi ah, Thiên Tài.” Tà Băng mắt to quét qua liền biết thực lực Thiên Tài bây giờ so với trước đã cường đại hơn nhiều, không khỏi mở miệng cười, đối với Thiên Tài lên tiếng.
Thiên Tài nghe được lời Tà Băng nói,vô thức xoa xoa mái tóc màu xanh, khuôn mặt trắng nõn thanh tú nhàn nhạt ửng đỏ, hắn có phải không quá hưng phấn rồi?
Thiên Tài vừa dứt lời, tiểu Tử mấy người bên cạnh cũng bắt đầu tỉnh lại, ngoại trừ tuyết táp, Yêu Hoa, tiểu Tử cùng Thiên Tài đều đã có tiến bộ rất lớn, không phải thực lực tiến bộ, mà là tâm cảnh tiến bộ!
“Tốt rồi, các ngươi đều không có việc gì là tốt rồi, ta cũng phải đi ra ngoài rồi, Thiên Lang tộc cấm địa, ta muốn đi vào náo động một phen.” Tà Băng nhìn thấy mọi người thức tỉnh, không khỏi mở miệng cười đối với mấy người rồi nói ra.
tiểu Tử cùng Mạc vừa định mở miệng, lại bị Tà Băng ngăn cản: “Hai người các ngươi hãy ở lại ngọc giới, ta sẽ không mạo hiểm đi vào nơi nguy hiểm đâu.”
tiểu Tử cùng Mạc biết rõ Tà Băng sẽ không mang hai người bọn họ đi, bất đắc dĩ gật đầu, tiểu Tử có thể cảm nhận được tình huống của Tà Băng, gặp nguy hiểm bọn hắn sẽ lập tức tiến lên. Tuyết Ảnh, tuyết táp cùng Yêu Hoa ba người vốn hiểu rõ tính cách của Tà Băng, cũng không có yêu cầu đi ra ngoài, bọn hắn cũng sẽ ở sau lưng thủ hộ Tà Băng, nhìn Tà Băng trở nên mạnh mẽ!
“Vậy ta liền xuất phát.” Tà Băng cười cười trực tiếp lách mình ra ngọc giới, những người ở trong ngọc giới nhìn Tà Băng rời đi xong liền xoay người đi về chỗ của mình.
Đi ra ngọc giới,Tà Băng nhìn cảnh sắc nơi này, trong đầu không khỏi nhảy ra một cái ý nghĩ, bên người nàng không thiếu Hồn Thú , nhưng người nhà cùng bằng hữu của nàng thì nên thay đổi Hồn Thú a, tại đây đã có nhiều như vậy,khóe miệng Tà Băng lộ ra một tia gian trá,từ phương xa tới đây rồi mà không mang chút gì về thì quả thật phải xin lỗi với hương thân phụ lão ah!
Hồn Thú chi lĩnh cái gì là nhiều nhất? Đương nhiên là Hồn Thú rồi! Nếu đã nhiều như vậy, ta đây không ngại giúp ngươi nhận lấy, đương nhiên, tại đây Hồn Thú cấp bậc cấp thấp nhất cũng đều là thánh thú, tiếp theo tối đa chính là thần thú, còn Siêu Thần Thú, Tà Băng tin tưởng trong này tuyệt đối rất nhiều!
Tà Băng phát hiện dường như bầu trời ở Hồn Thú chi lĩnh rất mau tối, lúc này mới vừa đi không bao lâu, trời lại tối, đối với Tà Băng một người ưa thích ngủ lười mà nói, khiến cho nàng ban đêm chạy đi là tuyệt đối không thể nào, chọn lấy một cây đại thụ, Tà Băng trực tiếp phi thân lên, tìm một vị trí thoải mái liền nhắm nghiền hai mắt.
“GR…À..OOOO!!!…” Một tiếng sói tru rõ to làm Tà Băng từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, bất đắc dĩ mở to mắt, cái Thiên Lang này là có chuyện gì xảy ra, còn muốn tìm mình gây phiền toái? Ai ngờ Tà Băng mở mắt ra mới biết được nguyên lai không phải tìm nàng , mà là một đàn sói đang ở phương xa tề minh!(*tụ họp đi săn)
Tà Băng dùng thần niệm quét qua, phát hiện dĩ nhiên là một đám Thiên Lang đang bắt con mồi,đã ngủ một giấc nên tinh thần Tà Băng hiện tại rất tốt, cười cười bay thẳng đến bầy Thiên Lang, nàng muốn xem Hồn Thú nào lại dám tiến vào địa bàn của Thiên Lang lúc ban đêm.
Chứng kiến vô số Thiên Lang,da đầu Tà Băng liền run lên, loại động vật quần cư này thật sự là bất đắc dĩ. Tà Băng trực tiếp nhảy lên một cái cây cao nhất, đứng trên đỉnh cây nhìn xuống trận đấu trên mặt đất,ánh mắt Tà Băng vừa nhìn đến cái hồn thú kia, một đôi mắt nhất thời liền thẳng.
Đây là cái quái vật gì? Thân ngựa, tai thỏ, mặt mèo, trên người là một bộ lông màu vàng, Tà Băng thề nàng tuyệt đối chưa từng gặp cái gia hỏa Tứ Bất Tượng mà còn khả ái như thế, quái vật kia so với ngựa thì nhỏ hơn một chút,nhưng thực lực người trước mặt này thì so với thiên lang vương tuyệt đối không chênh lệch chút nào!
“khuyến cáo Thiên lang tộc các ngươi lập tức thả người nha cùng tộc nhân của ta ra, nếu không, chính là chết,ta cũng muốn kéo theo Thiên Lang tộc các người!” thanh âm nữ tử thanh thúy mà lăng lệ ác liệt quanh quẩn tại toàn bộ Thiên Lang nhất tộc.
Nghe thế Tà Băng ngược lại có chút hứng thú rồi, quái vật kia mặc kệ là vật gì, dám vì tộc nhân của mình một mình xông Thiên Lang nhất tộc, Tà Băng liền rất bội phục, đối mặt với nhiều Thiên Lang như vậy,tấm lòng thấy chết không sờn của nó càng làm cho Tà Băng kính nể!
“Các ngươi vốn là tội nhân của tộc ta,bây giờ ngươi đã chui đầu vô lưới, thì chớ trách chúng ta không khách khí!” Một đầu Thiên Lang hoàng cao lớn lạnh lùng mở miệng nói ra.
“Tội nhân?Thiên Lang tộc các ngươi có gì tư cách nói Vương lang tộc chúng ta là tội nhân?” thanh âm khinh thường của nữ tử lại truyền ra, Thiên Lang tộc có tư cách gì nói Vương lang tộc?
Ah? Vương lang tộc? Tà Băng nhíu mày, cái Vương lang tộc này nghe nói không phải đã bị đã diệt rồi sao? Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì hay sao? Tuy Tà Băng không có hứng thú đối với ân oán giữa các tộc, nhưng cái Vương Lang bất khuất trước mắt này Tà Băng lại rất có hứng thú.
Bất luận là Thiên Lang tộc hay là Vương lang tộc đều là không muốn cùng nhân loại làm bạn , cái này Tà Băng rất hiểu rõ,muốn được cái gì thì nhất định phải trả giá không phải sao? Khóe miệng Tà Băng câu dẫn ra, đối với vương Lang đang bị bao vây truyền âm: “Vương Lang, ta nghĩ ta có thể trợ giúp ngươi.”
Vương Lang nghe được lời Tà Băng nói bên tai, vốn sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh phản ứng lại,nhìn vô số Thiên Lang trước mặt, cũng không có bất kỳ ngôn ngữ cùng động tác, giống như là không có nghe được lời Tà Băng nói, hoặc là căn bản không có đem lời Tà Băng để ở trong lòng.
“Tình cảnh hiện tại ngươi chắc là người rõ ràng nhất, hoặc là bị bọn hắn bắt lấy, hoặc là tự bạo đồng quy vu tận, đến lúc đó hai tộc hoặc là tộc nhân của ngươi đều không có một chỗ tốt, ngươi nên suy nghĩ cẩn thận.” Tà Băng chứng kiến thần sắc Vương Lang không có động tịnh gì, không khỏi lại truyền âm với Vương Lang.
Lúc này ánh mắt Vương lang mới lập lòe,rồi mới đưa cho Tà Băng ý nghĩ của mình: “Tại sao phải giúp ta? Mục đích của ngươi là gì?”
“Ta đương nhiên là có mục đích, nhưng ta đã cứu ngươi cùng tộc nhân của ngươi không phải sao? Cái thế giới này rất công bình, đạt được một ít thì phải mất đi một ít, ngươi nghĩ xem.” Thanh âm Tà Băng rất lãnh đạm, thật sự nàng có suy nghĩ đem Vương Lang tộc đến gia tộc cùng thế lực của mình, nhưng nếu bọn họ thật sự không đồng ý thì Tà Băng cũng sẽ không đi cưỡng cầu.
Vương Lang dường như đang do dự, nếu mình bị Thiên Lang tộc bắt được, như vậy kết cục của Vương Lang tộc chỉ có một,chính là diệt tộc! Thiên Lang tộc không cho phép sự tồn tại của Vương lang tộc,Vương lang tộc bọn hắn so với Thiên Lang tộc hiếu thắng hơn nhiều! Nhưng số lượng trong Thiên Lang tộc lại hơn Vương lang tộc quá nhiều.
Cho nên, Thiên Lang tộc không cho phép bất cứ cái gì uy hiếp đến Thiên Lang tộc được tồn tại!
Vương Lang biết rõ nói chuyện với nó là một nhân loại, tuy nó chưa có tiếp xúc qua nhân loại, nhưng nghe được lời đồn về nhân loại thì thật sự không ít, nhân loại đều là vì tư lợi , hiện tại nó nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ dựa theo câu nói của thế giới loài người “Ngựa chết cho rằng ngựa sống hảo” sao?
“GR…À..OOOO!!!…” Thiên Lang hoàng tru lên một tiếng mệnh lệnh khiến cho tất cả Thiên Lang chung quanh đều bay thẳng đến cắn xé Vương Lang.
Vương Lang cũng không chịu yếu thế chiến đấu cùng Thiên Lang, nhưng Vương Lang cho dù có cường thịnh, song quyền nan địch tứ thủ, thời gian dần trôi qua Vương Lang đã kiên trì không nổi nữa, tốc độ càng ngày càng chậm, vết thương trên người càng ngày càng nhiều, ánh mắt cũng đã có chút xám xịt, nhưng nó không có ngã xuống, cho dù phải dùng một hơi cuối cùng để tự bạo nó cũng sẽ không ngã xuống!
Nhìn tình hình chiến đấu bên dưới, Tà Băng lắc đầu đáng tiếc, nàng đang đợi, đang đợi Vương Sói cầu cứu, nhưng có lẽ Tà Băng đã ý thức được sai lầm của mình, Vương Lang chủng tộc, là một chủng tộc xem tôn nghiêm so tánh mạng còn trọng yếu hơn, chúng cho dù có chết,phải tự bạo cũng sẽ không mở miệng cầu cứu!
Nghĩ đến điểm này, nhìn Vương Lang bên dưới sắp ngã xuống, Tà Băng bất đắc dĩ nở nụ cười phi thân xuống thay Vương Lang chặn một kích trí mạng!
Tính tình Vương Lang, nàng rất thích! Cho dù Vương Lang không cho nàng cứu, hôm nay nàng nhất định phải cứu, giống như Yêu Hoa, Vương lang tộc cũng giống như vậy, nàng nhìn thuận mắt liền muốn cứu!
Ngay tại thời điểm Vương Lang nghĩ mình phải chết, bỗng nhiên một thân ảnh màu trắng hiện lên trước mắt mình, thay mình chặn công kích, chẳng lẽ thanh âm mới vừa rồi là nàng truyền đến hay sao? Người tuyệt mỹ như vậy mà nó lại hoài nghi tâm tư của nàng?
“Lại là ngươi, nhân loại! Thiên Lang nhất tộc chúng ta hiện tại không tìm ngươi gây chuyện, cũng thỉnh ngươi không nên can thiệp vào chuyện của Thiên Lang tộc chúng ta!” Thiên Lang hoàng nhìn thấy có thể bắt được cái đầu Vương Lang cuối cùng rồi,lại bị người này ngăn cản, cái nhân loại này không thể đưa tới miệng nó được mà!
“Hoa râm? Cái thế giới này thật sự nhỏ a, lại gặp phải ngươi,chuyện này bảo ta không can thiệp,có lẽ không có khả năng rồi. Cái Vương Lang này, ta muốn!” Tà Băng nhìn Thiên Lang hoàng Hoa râm đối diện đang muốn ăn tươi nuốt sống mình, lạnh lùng cười cười, chỉ vào Vương Lang sau lưng cuồng vọng nói ra.
“Nhân loại, khuyên ngươi lập tức ly khai, nếu không cho dù vi phạm mệnh lệnh, ta cũng muốn xé nát ngươi!” đôi mắt xanh lá của Hoa râm trở nên khát máu vô cùng,nếu nó có thể ăn cái nhân loại trước mắt, thực lực nó tuyệt đối tăng trưởng không chỉ một lần! Nó hiện tại ngược lại hi vọng Tà Băng không thức thời rời đi.
“Hoa râm, muốn ăn ta, cũng phải nhìn xem ngươi có tư cách này hay không!” Tà Băng xì mũi ánh mắt coi thường nhìn hoa râm, kiếp trước kiếp nầy muốn xé nát nàng, muốn giết nàng rất nhiều, thế nhưng toàn bộ đều lên Thiên đường đi rồi! Tuy nhiên Tà Băng đã từng nói qua sẽ cố gắng không tổn thương hồn thú ở Hồn Thú chi lĩnh, nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt, chẳng cần biết ngươi là ai, liền sẽ bị diệt!
“GR…À..OOOO!!!… Một cái nhân loại nho nhỏ cũng dám càn rỡ như thế? Ngươi nhìn rõ ràng đây là địa phương nào, nhìn rõ ràng chung quanh của ngươi là cái gì, nơi này chính là Thiên Lang tộc lãnh địa!” Hoa râm ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài, khinh thường nhìn về phía Tà Băng, bên cạnh của nó là vô số tiểu đệ, vô số Thiên Lang, chỉ bằng một nhân loại như nàng? Buồn cười!
“Ha ha! Càn rỡ? Ta Quân Tà Băng chính là càn rỡ như vậy!” Tà Băng nghe được lời hoa râm nói…, không khỏi phóng ra khí thế cường đại của bản thân cuồng vọng mở miệng nói ra, sau đó lại quay người đối với Vương Lang sau lưng nói ra: “Vương Lang, hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn xem ta có tư cách hay không cứu Vương Lang tộc các ngươi!”
|
TÀ BĂNG NGẠO THIÊN Tác giả: Mặc Tà Trần Chương 91: Ta Không Giết Các Ngươi! Ads Vương Lang và Thiên Lang nghe được lời Tà Băng vừa nói,tim không khỏi đập nhanh, người thiếu nữ trước mặt dường như chính là cuồng vọng như vậy, bẩm sinh là cuồng ngạo như vậy! lời nàng nói,bất chấp tất cả những nghi hoặc của người khác!
“Hoa râm, cho ngươi một cơ hội,sử dụng hồn kỹ mạnh nhất của ngươi, nếu không ngươi sẽ không còn cơ hội được xuất thủ!” Tà Băng trực tiếp phi thân lên trời, lạnh lùng nói với Thiên Lang hoàng uy vũ cao lớn Hoa Râm.
Hoa râm nghe được lời Tà Băng vừa nói, lập tức phản ứng đem sự sợ hãi trong lòng đè xuống,ở địa bàn của Thiên Lang tộc,bọn hắn không cần phải sợ hãi một nhân loại! Nghĩ tới đây, nhìn lại vô số Thiên Lang tiểu đệ bên cạnh,một lần nữa trong mắt hoa râm toát lên vẻ tự tin,cho dù nhân loại này có mạnh như thế nào, chúng ta cũng có thể đè chết người!( lấy thịt đè người đây mừ….vô sỉ…)
“Nhân loại, ngươi thật sự muốn cứu Vương Lang?” Con ngươi màu xanh nâu thâm thúy nhìn Tà Băng, thân thể căng cứng,giống như chỉ cần Tà Băng trả lời một câu khẳng định, nó sẽ lập tức xông lên xé nát Tà Băng.
“lỗ tai Thiên Lang hoàng ngươi bị đặc hay sao? Ta lập lại lần nữa,ta không chỉ muốn nó,ta còn muốn tộc nhân Vương Lang tộc!” khóe miệng Tà Băng câu dẫn ra, chỉ vào Vương Lang đang rơi vào trạng thái mơ hồ trên mặt đất,từ trên cao nhìn xuống mở miệng nói ra.
Tà Băng nói như vậy làm tất cả Thiên Lang đang có mặt bị dọa sợ,chưa từng thấy người nào ở địa bàn của bọn chúng mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy, chỉ rõ muốn tội nhân của Thiên Lang tộc bọn hắn, hôm nay còn vì Vương lang tộc không tiếc khai chiến cùng Thiên Lang tộc bọn hắn. Lá gan của nhân loại này có phải hay không quá lớn?
Vương Lang trên mặt đất đã ngây người,nàng vì Vương Lang tộc, một mình đối đầu với bầy Thiên Lang cường đại, đây là vì cái gì? Cho dù nàng thật sự có mục đích với tộc nhân của mình, nếu là những người khác thì sẽ làm như vậy sao? Con người Tà Băng là như vậy,rất đáng giá để Vương Lang tộc bọn chúng đi theo!
“Ha ha, đây quả thực là chuyện buốn cười nhất mà ta đã nghe, nhân loại, ngươi chưa nhìn rõ tình huống hiện tại phải không?” Hoa râm nhìn Tà Băng rồi cười lớn, muốn cướp người của Thiên Lang tộc? Quả thực là đang nói đùa!
“Tình huống? Ha ha! Là thế này phải không?” Tà Băng hừ một tiếng, áo trắng bay phấp phới trong gió,trên khuôn mặt tuyệt mỹ nở một nụ cười trào phúng, Hồn Lực cường đại lập tức phóng ra, năm cái Hồn Hoàn màu xanh sáng chói xuất hiện, không khí chung quanh lập tức bị ngưng kết.
Áp lực, ngay cả Thiên Lang hoàng hoa râm cũng có chút không chịu nổi áp lực cực lớn của Tà Băng, lại càng không cần phải nói đến những Thiên Lang cấp bậc Thánh thú, chỉ có Vương Lang là không cảm thụ được áp lực, Tà Băng trực tiếp đem Vương Lang ngăn cách, nàng muốn cho Vương Lang biết nàng rốt cục có thực lực hay không để đi cứu tộc nhận của nó!
ở một chỗ tối, một vị tóc bạc mắt xanh lục mỹ nam tử cảm nhận được Tà Băng áp lực, tay vung lên, chung quanh của hắn đã khôi phục bình thường, màu xanh lá đôi mắt âm lãnh nhìn Tà Băng, khóe miệng lộ ra một nụ cười khát máu, đầu lưỡi khẽ liếm môi mỏng, thiếu nữ trước mắt, vì cái gì có thể khiến cho hắn cảm thấy khát máu?
“Hiện tại các ngươi còn muốn ngăn cản ta sao?” Tà Băng nhìn hoa râm đang đứng cũng khó khăn, lạnh lùng mở miệng hỏi.
“Thiên Lang tộc không có sợ cái chết!” Hoa râm giọng nói rất gian nan, nhưng là trong giọng nói nhưng lại tràn đầy kiên định, Thiên Lang nhất tộc không có một cái nào sợ chết , Thiên Lang tộc uy nghiêm vĩnh viễn đều là đệ nhất!
“Đã như vầy, đừng trách ta không khách khí!” Tà Băng hừ một tiếng, trực tiếp phi thân sử xuất hồn kỹ của mình!
“Quy Nguyên Phần Thiên Quyết, Phần Thiên màn hào quang!” Phần Thiên màn hào quang so với khốn vật tráo lúc trước Tà Băng sử dụng còn mạnh hơn nhiều, Tà Băng không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không giết bất kỳ đầu hồn thú nào ở Hồn thú chi lĩnh, Tà Băng tới đây là tìm kiếm Tháp Toa, vì muốn tiểu Tử tìm được người nhà , Tà Băng không muốn vì việc này lại làm cho Tháp Toa khó xử.
Phần Thiên màn hào quang một khi đã sử dụng,tất cả hồn thú ở đây kể cả vị mỹ nam tử tíc bạc mắt xanh kia cũng bị bao vây lấy, sau đó Tà Băng lại trực tiếp đứng lên, đưa cho Vương Lang bên cạnh một khỏa đan dược, sau khi cho nó ăn vào, Tà Băng mới nhìn đến vô số Thiên Lang rồi nói ra: “Vương Lang, ta mang đi, hôm nay ta không giết các ngươi, hi vọng các ngươi có tự mình hiểu lấy, không nên đến trêu chọc ta!”
Tà Băng lạnh nhạt nhìn thoáng qua địa phương mỹ nam tử tóc bạc mắt xanh lục nam tử đang ẩn mình, nhìn lại thấy Vương Lang đã đứng lên, cười cười nói ra: “Quyết định muốn đi theo ta đi?”
Vương Lang nghe được lời Tà Băng nói, cúi đầu xuống cười khổ một cái, như bây giờ, nàng còn có lựa chọn khác sao? Sau đó giương mắt, nhẹ gật đầu,giọng nữ tử thanh thúy vang lên: “Bích thanh lúc này đa tạ ân cứu mạng của ngài, nếu ngài cứu ra gia phụ cùng tộc nhân, Vương Sói nhất tộc nguyện quy phục!”
Bích thanh, Vương Lang nhất tộc công chúa, vì cứu phụ, vì cứu tộc nhân không tiếc chuẩn bị tự bạo muốn cùng Thiên lang nhất tộc đồng vu quy tận, hôm nay gặp được Tà Băng, không thể không nói vận khí của nàng tốt, chứng kiến Tà Băng cường đại, tuy áp lực không có cưỡng chế trên người nàng, nhưng cái cảm giác sợ hãi tận đáy lòng khiến cho nàng hiểu thực lực của nữ tử trước mắt không chỉ bao nhiêu đó. Nếu là thiếu nữ này cứu được tộc nhân của nàng, như vậy giá trị của Tà Băng, tuyệt đối đáng được Vương Lang nhất tộc bọn hắn quy phục! Bích thanh rất thông minh, hiện tại nàng chỉ có thể hi vọng ký thác trên người Tà Băng, cứu được, là Vương lang tộc bọn hắn may mắn, cứu không được,nàng chỉ có một ước nguyện đến hoàng tuyền củng tộc nhân của mình, Thiên Lang tộc sẽ không để cho Vương lang tộc bọn hắn sinh tồn. Đương nhiên, đối với ân cứu mạng của Tà Băng, bích thanh cũng đã nghĩ đến vật hồi báo.
Chỉ một cái cúi đầu, bích thanh đã đem hết thảy đều tính toán hết, không thể không nói, nàng xác thực là một Vương lang tộc công chúa thông minh!
Tà Băng cười cười, Vương lang tộc quả nhiên là một chủng tộc Hồn Thú thông minh!
“Chúng ta đi!” Tà Băng phất tay một cái, mang theo Vương Lang đi ra Phần Thiên màn hào quang, sau đó một người một sói lách mình trực tiếp đi ra cái mảnh rừng này, tìm một chỗ yên tĩnh,sau khi Tà Băng tìm cây đại thụ ngồi lên, xem Vương Lang trên mặt đất, Tà Băng lấy ra hai khỏa đan dược từ ngọc giới, mở miệng nói ra: “Đem hai khỏa đan dược này ăn vào.”
Vương Lang không có một tia do dự, sau khi tiếp nhận đan dược trên tay Tà Băng liền phục dụng.
“Ngươi sẽ không sợ ta đưa cho ngươi là đan dược khống chế ngươi?” Tà Băng khóe miệng câu dẫn ra, trong ánh mắt rõ ràng có chút trêu tức.
“Ta không biết ngươi như thế nào,nhưng quan trọng nhất là, loại chuyện này, ta biết ngươi sẽ không làm.” Thanh âm Vương Lang thanh thúy dễ nghe vang lên, tuy nàng chỉ vừa nhận thức Tà Băng, nhưng nàng có thể hiểu rõ, thiếu nữ trước mắt cho dù có ra tay tàn nhẫn giết nàng, cũng sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ ấy với nàng. Đây là trực giác, nhất là trực giác của Vương Lang tộc rất chuẩn, cho nên, người thiếu nữ trước mặt, nàng tin tưởng!
“Ah?” Tà Băng nhíu mày, Vương Sói không kiêu ngạo không siểm nịnh ngữ khí lại để cho Tà Băng đối với nàng ấn tượng rất tốt , xem lên trước mặt Vương Sói, bỗng nhiên một cái niệm tưởng theo Tà Băng trong đầu thổi qua, Hồn Thú hóa thành nhân hình đều là cực kỳ xinh đẹp , trước mắt Vương Sói tính cách, nếu là hóa thành nhân hình, cùng đại ca của mình tính cách tựa hồ rất xứng đôi ah.
Vương Lang bích thanh tâm tư kín đáo, thông minh lanh lợi, đại ca sảng khoái vô cùng, thẳng tính, hai người nếu là… ánh mắt Tà Băng nhìn bích thanh,khiến cho bộ lông vàng của Vương Lang bích thanh dựng lên thẳng tắp, thiếu nữ trước mắt đang có chủ ý gì? Vì cái gì nàng có cảm giác lên phải thuyền giặc?
Áo Tạp Tư đại lục trường hợp nhân loại cùng Hồn Thú kết hợp có rất nhiều, Hồn Thú chỉ muốn tiến giai thành Siêu Thần Thú, như vậy có thể chủng tộc thông hôn rồi, tại Áo Tạp Tư đại lục chuyện này cũng không có cái gì đặc biệt , Tà Băng nhìn bích thanh, đợi nàng ra Hồn Thú chi lĩnh, nhất định đem bích thanh giao cho đại ca, ha ha…(*Băng tỷ cũng có một vị phu quân là siêu hồn thú thôi……)
Bộ dạng Tà Băng tươi cười rất tà ác,tuyệt đối tà ác. Ít nhất trong mắt bích thanh thì là tuyệt đối không có hảo ý, bích thanh không thể không lần thứ nhất hoài nghi trực giác của mình có phải sai rồi hay không?
“Khục khục…” Chú ý tới bộ lông vàng của bích thanh ở đối diện đã dựng đứng thẳng tắp, Tà Băng ho nhẹ một tiếng che dấu chính mình vừa mới thất thần, thế nhưng mà sau một khắc lại nhịn không được cười , trước mắt Vương Lang bích thanh cũng quá không chú ý hình tượng à nha, tốt xấu nàng cũng là nữ nhi, bộ lông cứ như vậy dựng thẳng đi lên.
“Bích thanh ah, hình tượng, chú ý hình tượng ah!” Tà Băng cố gắng thu hồi nụ cười, đáy mắt lại tràn đầy vui vẻ, đối với bích thanh nói ra.
“Ngươi, ngươi, hừ! Hình tượng, ở đâu còn có hình tượng ah…” Bích thanh giống như một nữ hài tử đáng yêu, ngữ khí không được tự nhiên hừ hừ một tiếng, nhìn bộ lông dính đầy vết máu của mình, bất đắc dĩ nói.
Tà Băng chứng kiến bộ dáng khả ái của bích thanh, không khỏi cười cười, sau khi dùng thần niệm kiểm tra chung quanh, đối với bích thanh nói ra: “Bích thanh, ngươi gọi ta Tà Băng là tốt rồi, bên cạnh có một cái hồ nước, muốn đi tắm rửa hay không?”
Bích thanh vừa mới bắt đầu vẫn còn do dự xưng hô Tà Băng như thế nào, nay Tà Băng đã nói ra, nghe được có hồ nước, con mắt bích thanh lóe sáng sáng gật gật đầu: “Tà Băng, muốn đi muốn đi a, cái thân này bẩn chết rồi a.” Bích thanh nói xong chán ghét nhìn vết máu trên người mình.
“Tốt ,vậy bây giờ chúng ta liền đi qua đi.” Tà Băng nói xong cùng bích thanh một người một sói hướng phía hồ nước mà đi, Tà Băng cũng muốn ngâm mình trong hồ nước.
Tà Băng cùng bích thanh sau khi đến hồ nước, Tà Băng trực tiếp bố trí một cái kết giới chung quanh, ngoại giới không thể nhìn tới hồ nước, cũng đi không thể tiến vào phạm vi kết giới của Tà Băng, bích thanh vừa nhìn thấy hồ nước, hưng phấn trực tiếp nhảy vào, ngụp lặn trong hồ nước một lúc rồi mới trồi lên mặt nước, vừa mở mắt, liền bị cảnh tượng trước mặt làm sợ ngây người.
Chỉ thấy khuôn mặt bích thanh, Tà Băng đã giải khai mái tóc dài để tùy ý tung bay, mái tóc đen nhánh tán loạn trên bờ vai Tà Băng,buông thỏng đến tận hông, khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng người lung linh, ánh trăng lơ đãng xuống,tràng cảnh trước mặt, coi như là bích thanh, cũng nhịn không được muốn chảy máu mũi.
Tà Băng chứng bộ dáng của bích thanh, có chút buồn cười đem khuôn mặt tuyệt mỹ tiến đến trước mặt bích thanh, nói ra: “Bích thanh, bổn tiểu thư mị lực vẫn là rất lớn nha, ha ha.”
“Đâu chỉ rất lớn, quả thực chính lả kẻ gây tai họa đỉnh cấp.” Bích thanh nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy vẻ trêu tức, , liếc mắt nói ra.
Tà Băng nghe được lời bích thanh vừa nói…, ha ha cười cười, lập tức đem quần áo cởi ra, nhảy xuống hồ nước, lại nhìn đã không thấy bóng dáng.
Bích thanh biết rõ Tà Băng đã lặn xuống nước,sau khi đem vết máu trên người rửa đi liền lên bờ,sau khi nhanh chóng đem bộ lông của mình sửa sang lại cho khô mát,liền nằm xuống bên hồ, các nàng lúc nào hành động? Tộc nhân của nàng đợi không được lâu nữa.
Tà Băng đương nhiên biết rõ bích thanh vì cứu tộc nhân mà sốt ruột, nhưng vết thương của bích thanh cùng Hồn Lực phải hoàn toàn khôi phục mới có thể đi, nếu không, bích thanh tới đó, chỉ có chịu chết!
“Xôn xao…” Một tiếng nước tiếng vang lên, bích thanh đương nhiên nhìn một hồi cảnh sắc mỹ nữ đi tắm, bất quá Tà Băng đã lập tức mặc quần áo vào, thấy bích thanh đã hoàn toàn khôi phục, Tà Băng vừa cười vừa nói.
“Xuất phát, chúng ta đi cứu tộc nhân của ngươi!”
|
TÀ BĂNG NGẠO THIÊN Tác giả: Mặc Tà Trần Chương 92: Những Người Cản Đường, Toàn Bộ Diệt! Ads Nghe được lời Tà Băng nói, bích thanh lập tức đứng dậy, nhìn về phía Tà Băng, có chút lo lắng mở miệng nói ra: “Chúng ta đi như vầy sao?”
Tà Băng nhíu mày, mở miệng nói: “không như thế này thì còn như thế nào nữa?”
Bích thanh thiếu chút nữa té ngã,một người một sói cứ như vậy xông vào Thiên Lang tộc, đi cứu Vương Lang tộc mà Thiên Lang tộc một mực canh chừng? Hơn nữa Thiên Lang tộc chắc chắn đã sớm chuẩn bị,chờ đợi các nàng đi vào,đi như vậy không phải chui đầu vào lưới sao? Thật sự không biết thiếu nữ trước mặt quá tự tin với bản thân mình hay căn bản nàng là một người lỗ mãng đương nhiên bích thanh hiểu rõ Tà Băng tuyệt đối không phải loại thứ hai, như vậy người thiếu nữ trước mắt này, có thực lực rất mạnh làm cho nàng có cảm giác mình có thể xông Thiên Lang tộc sao?
Cảm nhận được tâm tư của bích thanh, Tà Băng cười cười, trong đôi mắt toát ra chính sự tự tin bẩm sinh: “Bích thanh, ta đã đáp ứng ngươi đi cứu tộc nhân của ngươi, như vậy mặc dù chỗ bọn hắn đang ở là Địa Ngục, ta cũng sẽ đem bọn hắn trở về!”
Nếu đã đáp ứng,nàng tuyệt đối sẽ làm được!
Bích thanh nghe được lời Tà Băng vừa nói…, sự lo lắng trong nội tâm liền bị đè bẹp, người thiếu nữ trước mắt làm cho nàng sinh ra cảm giác, không thể chiến bại! Đi theo nàng, tuyệt đối có thể cứu được tộc nhân của mình! Nàng,chính là như vậy khiến cho người khác tin phục,trong đôi mắt bích thanh cũng toát ra vẻ tự tin, hôm nay các nàng nhất định sẽ thành công!
Tà Băng cùng bích thanh một người một sói liếc nhau, cuồng ngạo cười to, hướng về địa phương giam giữ Vương lang tộc mà đi!
Bên kia mười vị Thiên Lang hoàng đã bố trí thiên la địa võng ở chung quanh,hôm nay bọn hắn nhất định phải bắt lấy cái Vương Lang cuối cùng! Còn có cái nhân loại không biết tốt xấu kia, bọn hắn nhất định phải xé nát nàng!
Tà Băng cùng bích thanh ở thật xa liền cảm nhận được chung quanh nơi giam giữ Vương lang tộc có hằng hà sa số Thiên Lang, Tà Băng nhìn những cái này, quay người hỏi bích thanh : “Bích thanh, sợ sao?”
“Sợ? Nếu sợ ta đã không một người xông Thiên Lang tộc!” Bích thanh cao ngạo ngẩng đầu, một đôi mắt khinh thường nhìn về phía trước vô số Thiên Lang. Vương lang tộc chưa bao giờ biết cái gì là sợ!
Tà Băng nhẹ gật đầu, cười ha ha, sau đó lạnh lùng đối với bích thanh nói ra: “Tốt, bích thanh, những Thiên Lang này giao cho ngươi, ta đi vào cứu tộc nhân của ngươi, nhớ kỹ, trước khi ta đi ra, không được chết! Nếu không, cho dù ta cứu được tộc nhân của ngươi, ta cũng sẽ để cho bọn họ cùng chết với ngươi!”
Không được chết, Tà Băng muốn bích thanh biết rõ, nàng không được chết! Nếu không hôm nay chính là ngày Vương Lang bị diệt tộc!
Bích thanh nghe được lời của Tà Băng,ngẩn người một chút, sau đó nghiêm túc mở miệng nói ra: “Không có nhìn thấy ngươi cứu ra tộc nhân của ta, ta sẽ không chết.”
Tà Băng nhìn bích thanh thật sâu, quay người đi về phía trung tâm vòng vây, sở dĩ nàng nói với bích thanh như vậy, vì nàng muốn rèn luyện thực lực của bích thanh, năng lực chiến đấu hiện tại của bích thanh quá kém, vừa rồi bích thanh cùng Thiên Lang tộc chiến đấu Tà Băng đều thu vào trong mắt, hiện tại đúng là cơ hội để bích thanh rèn luyện thực chiến.
Bất luận bích thanh có biết hay không suy nghĩ thật sự của Tà Băng, bích thanh đều liều mạng cho đến khi Tà Băng cứu được tộc nhân của nàng mới thôi! Nàng sẽ không chết, nàng không thể chết được, nàng biết rõ Tà Băng tuyệt đối sẽ nói được thì làm được, vì chính cô ta, vì tộc nhân của nàng, nàng cũng không thể chết…
Lúc Tà Băng phi thân đến giữa vòng vây của bầy Thiên Lang bầy,nàng dùng thần niệm quét qua,liền lập tức quét đến chỗ của Vương lang tộc đang ở, thậm chí khi ở lao thất trong lòng đất,đôi mắt Thất Thải lưu ly không ngừng tìm cửa vào của lao thất, vậy mà nàng không có phát hiện một đôi mắt màu xanh lá vui vẻ tràn đầy khát máu đang ẩn nấp trong một chỗ tối của lao thất mà nhìn nàng.
Thời điểm quét đến một ngóc ngách,đôi mắt Tà Băng sáng ngời, đã tìm được! Không nghĩ tới cửa lao thất lại ở sau lưng một cái Thiên Lang Vương, Tà Băng không cùng cái Thiên Lang này xung đột,trong nháy mắt trực tiếp tiến nhập cửa lao,một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy.
Đôi mắt màu đen của Tà Băng một lần nữa biến thành đôi mắt Thất Thải lưu ly, lúc này mới nhìn rõ ràng, tình huống chung quanh, chỉ thấy bốn phía đều là vách tường màu đen, trên vách tường còn có các đồ án khó hiểu,khắp nơi trong lao thất đều thần bí và quỷ dị, Tà Băng cau mày, chẳng lẽ tại đây còn có cửa ngầm khác?
Con mắt Thất Thải dường như mất đi tác dụng trong lúc này, căn bản không nhìn ra sơ hở gì, chung quanh đều là vách tường đen kín không kẽ hở, Vương lang tộc bị nhốt ở đâu? Tà Băng nghĩ nghĩ, trực tiếp đi đến trước, đối với tứ phía vách tường gõ gõ, thế nhưng đổi lại kết quả là tứ phía tất cả đều là vách tường thực sự, tựa hồ không có bất kỳ cái gì.
Một đôi mắt màu xanh lá đang ở trong chỗ tối liếc mắt khinh thường Tà Băng, chỉ bằng một cái nhân loại nho nhỏ như nàng cũng vọng tưởng muốn mở ra cửa vào Thiên Lang tộc cấm địa? Đúng vậy, tại đây đúng là cửa vào Thiên Lang tộc cấm địa, đúng là nơi mà Tà Băng muốn đi khiêu chiến, hết thảy sự tình đến tột cùng là trùng hợp? Hay căn bản có người đang âm thầm sắp đặt?
Những việc này Tà Băng không biết,chủ nhân của đôi mắt màu xanh lá cũng không biết, không có ai biết rõ.
Tà Băng chăm chú cau mày, đi đến trước, gõ không đi ra, nghe không hiểu, Tà Băng nghĩ tới phương pháp bạo lực nhất, trực tiếp sử dụng hồn kỹ oanh tạc cái vách tường này,chẳng những hồn kỹ khổng lồ không tạo được một khe hở trên vách tường, ngược lại hồn kỹ còn bị vách tường đen mực hút vào.
Tà Băng bắt đầu có chút vội vàng xao động, đáy mắt cũng tia máu, nhìn hoàn toàn không phải bộ dạng bính thường của nàng,đôi mắt xanh lá ở chỗ tối nhìn bộ dạng của Tà Băng, khóe miệng câu dẫn ra, nhân loại này, cũng không có gì đặc biệt! Bị mê trận của cửa vào Thiên Lang cấm địa mê hoặc.(nguyên văn là phần tử táo bạo mê hoặc nhưng ta thấy để mê trận cho dễ tưởng tượng)
Tà Băng cảm nhận được tâm tình của mình có chút không bị khống chế, chăm chú cau mày, thu hồi Hồn Lực trên người,dùng sức đập một quyền vào bức tường đen! Tà Băng là một nhân loại bình thường,dưới tình huống không sử dụng Hồn Lực làm sao có thể không bị thương? Lập tức máu tươi từ nắm tay của Tà Băng tuôn ra.
Đau nhức… Bao lâu không có cảm giác đến đau đớn, cảm nhận được đau nhức mãnh liệt trên tay truyền đến,cảm xúc của Tà Băng mới hoàn toàn khôi phục,không chú ý đến tay của mình, tùy ý để máu tươi nhỏ trên mặt đất, đến tột cùng là chỗ nào không đúng? Cảm giác, cảm thấy tựa hồ bắt được cái gì, lại trong nháy mắt không còn có cái gì nữa.
Đến tột cùng là đã quên cái gì…
Cảm giác Đau nhức,cảm giác đau nhức,cảm giác, cảm giác, cảm giác, cảm giác…
Cảm giác? ! Là cảm giác, nàng xem nhẹ chính là cảm giác nguyên thủy nhất, đôi mắt Tà Băng sáng ngời, lập tức nhắm mắt lại, dùng tâm cảm thụ chung quanh.
Lúc này chủ nhân đôi mắt màu xanh lá có chút khó tin, bất quá lại cảm thấy đương nhiên, người trước mặt có thể xông vào Thiên Lang tộc lãnh địa, lúc này còn có thể đứng ở chỗ này, có thể lợi dụng cảm giác đau nhức cảm giác tìm về tâm tình của mình, cái nhân loại này, có chỗ xuất sắc của nàng!
Dưới đôi mắt màu xanh tràn đầy kinh ngạc Tà Băng liền nhắm mắt lại từng bước bước về phía bức tường đen bên trái hẻo lánh,lúc này chủ nhân đôi mắt màu xanh lá đã quên hết thảy, trong mắt chỉ có thân ảnh Tà Băng đang nhắm mắt lại đi đi lại lại, nhìn Tà Băng vuốt vách tường từ từ ngồi xổm người xuống, nhìn ngón tay Tà Băng điểm vào một đồ án hình con mắt trên vách tường, nhìn Tà Băng dùng sức nhấn một cái, nhìn Tà Băng biến mất ở vách tường trước mặt của hắn!
Sửng sốt! Ngây người! Ngốc mất!
Chủ nhân đôi mắt màu xanh lá thật sự không thể tin được cái nhân loại này lại trong thời gian ngắn ngủi đã tìm được cửa vào, hơn nữa đã bị truyền tống đến Thiên Lang cấm địa? ! Sau đó chủ nhân đôi mắt màu xanh lá đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng màu đỏ, đứng dậy đi đến mặt đất Tà Băng vừa đánh một quyền vào,ngón tay thon dài duỗi ra nhiễm phải máu tươi của Tà Băng,đầu lưỡi khêu gợi thè lưỡi ra liếm, môi mỏng khát máu câu dẫn ra, hương vị quả nhiên ngọt ngào giống như tưởng tượng. Sau đó xoay người một cái biến mất ngay tại chỗ.
Lúc này Tà Băng mở to mắt mới phát hiện chỗ mình đang đứng đã thay đổi, trước mặt là rừng cây màu đen mênh mông âm trầm, màu đen cây cối,đóa hoa màu đen,cọng cỏ non màu đen, cả cái địa phương hiện ra là âm trầm đen kịt, Tà Băng nhíu nhíu mày, đây là địa phương nào?
Nàng không được phép nghĩ nhiề, hiện tại quan trọng nhất là đi cứu Vương lang tộc, bên ngoài bích thanh có thể vẫn đang liều mạng đây này! Chuẩn bị phi thân đến một thân cây để dùng thần niệm dò xét Tà Băng, vừa phi lên một gốc hắc thụ, lập tức phản xạ có điều kiện liền nhảy xuống, lại quay đầu nhìn, Tà Băng giật nảy mình, chỉ thấy lá cây màu đen đã khép lại giống như một cái miệng lớn đang muốn nuốt Tà Băng!
Cây ăn thịt người? ! Cái kia hoa, Tà Băng không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía một bông hoa đã mở to miệng, thậm chí trên mặt đất cũng có cọng cỏ non đã khép lại,da đầu Tà Băng da đầu liền run lên, tại đây vậy mà lại tràn đầy cây ăn thịt người, hoa ăn thịt người cùng cỏ ăn thịt người? Trời a! Những vật này không phải đã bị tiêu diệt sao? Vậy mà ở đây lại đầy trên mặt đất ? !
Tà Băng nhăn nhíu mày, trực tiếp phi thân đến giữa không trung, nhắm mắt lại dụng tâm cảm thụ , một cái địa phương chết người như vậy, Tà Băng không dám xác định Vương lang tộc sẽ hay không hoàn hảo vô sự…
May mà Tà Băng vừa thần niệm quét đến Vương lang tộc bị giam giữ địa phương, chỗ bọn hắn bị giam giữ dường như là một sơn động,hiện tại xác định bọn hắn không có việc gì,tâm Tà Băng mới thả lỏng, vội vàng hướng phía sơn động phi thân mà đi. Nhưng là cây ăn thịt người trên đường có thể sẽ không bỏ qua Tà Băng, đối với bọn họ mà nói Tà Băng là tại chỗ này chính là một món ăn ngon miệng nhất!
Nhìn những cái cây ăn thịt người không biết sống chết chào mình,đáy mắt Tà Băng xuất hiện tia lạnh lùng,lấy hắc loan nguyệt đao đã được nàng chế tạo lần nữa ở trong ngọc giới ra, cường đại Hồn Lực phối hợp với hắc loan nguyệt đao sắc bén thẳng tắp hướng về trước mặt vô số cây ăn thịt người cùng hoa ăn thịt người chém tới!
“Xôn xao… Xôn xao…” Cây cối ngã ầm ầm âm thanh động đất, giống như từng tiếng kêu thê thảm, lúc này Tà Băng đã đại khái biết được đây là nơi nào, là cấm địa, là Thiên Lang tộc cùng Hồn Thú chi lĩnh cấm địa. Bằng không thì, Tà Băng cũng không tưởng tượng được địa phương nào lại có nhiều thực vật ăn thịt người như vậy!
Tại cấm địa,lần sau nàng tuyệt đối sẽ hảo hảo dò xét một phen, nhưng là hiện tại cứu Vương Lang tộc là trọng yếu nhất, những người cản đường, toàn bộ diệt! Những cây ăn thịt người cùng hoa ăn thịt người chống đỡ Tà Băng hoàn toàn chính là tự tìm đường chết, nhưng là Tà Băng không biết, thực vật ăn thịt người, hoàn toàn Bất Tử , trừ phi diệt hết gốc rễ của bọn chúng, nếu không bọn hắn sẽ lập tức sinh trưởng ra!
Hắc loan nguyệt đao giơ tay chém xuống, trên mặt đất là hằng hà lá đen rụng cùng đóa hoa,lúc này một thân ảnh màu trắng tuyệt mỹ lộ ra thập phần chói mắt.
Một đường giết đến cuối cùng, tìm được sơn động, Tà Băng trực tiếp phi thân đi vào sơn động, dùng tốc độ nhanh nhất đã tìm được Vương Lang nhất tộc!
“Vương Lang nhất tộc, muốn sinh tồn hay là muốn diệt tộc? !”
( Băng Băng: thật là xin lỗi….đã để mấy nàng đợi lâu…..máy tính của ta mới được đem đi bảo hành về……)
|
TÀ BĂNG NGẠO THIÊN Tác giả: Mặc Tà Trần Chương 93: Đủ Uy Nghiêm, Đủ Khí Phách! Ads Muốn sinh tồn hay là muốn diệt tộc? Nghe được lời Tà Băng nói…,toàn bộ thành viên của Vương lang tộc đều sửng sốt một chút, mở ra đôi mắt có chút tiều tụy nhìn về phía Tà Băng, nhìn về phía người thiếu nữ không có khả năng xuất hiện ở nơi này, thiếu nữ này là có ý gì? Cứu bọn họ sao? Nhân loại? Ha ha, nghĩ nghĩ bọn hắn lại tự giễu cười cười, nhân loại là cái dạng gì bọn hắn còn không biết đấy sao? Vì tư lợi!
“Nhân loại, ngươi muốn làm cái gì?” Trong đó một đầu màu vàng Vương Lang đứng người lên lạnh lùng nói với Tà Băng.
Tà Băng nhìn đầu Vương Lang uy vũ này, cảm giác đầu tiên hắn là bích thanh ca ca, Tà Băng cười cười, nói ra: “Tới cứu các ngươi đấy.”
Cứu bọn họ? toàn bộ thành viên của Vương lang tộc bất khả tư nghị ngẩng đầu, mà ngay cả ở một chỗ sâu nhất một đầu Vương Lang cao lớn cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tà Băng, đáy mắt hiện lên đều là không tin được, một nhân loại chạy tới Hồn Thú chi lĩnh cấm địa để cứu bọn họ? Đây là chuyện không tưởng cỡ nào.
“Vì cái gì?” Một thanh âm già nua truyền ra, Tà Băng theo thanh âm thấy được cái Vương Lang đang ở chỗ sâu nhất này, cái Vương Lang này chẳng lẽ lại là?
“Vương lang tộc tộc trưởng, ta nói rồi ta tới cứu các ngươi , nếu không muốn bích thanh bị Thiên Lang tộc vây khốn đến chết, thỉnh các ngươi lập tức theo ta đi!” Tà Băng đã xác định thân phận của Vương Lang có thanh âm già nua này, hắn chính là Vương lang tộc tộc trưởng. ngược lại Tà Băng không có một chút vẻ lo lắng.
“Cái gì? Bích thanh? Nàng như thế nào trở lại Hồn Thú chi lĩnh được?” Vương Lang màu vàng nói chuyện lúc đầu nghe được cái tên bích thanh lập tức sốt ruột , bích thanh sao có thể tùy hứng như vậy, bọn hắn thật vất vả dốc sức liều mạng đem bích thanh đưa ra ngoài, nàng trở lại làm cái gì? Trong nội tâm mỗi người Vương lang tộc đều là một hồi thống khổ lại là một hồi vui vẻ, Vương lang tộc không có một cái nào sợ chết không phải sao?
Vương lang tộc tộc trưởng nghe được danh tự nữ nhi của mình, rốt cuộc không ổn định được, đứa bé này, hắn vẫn sợ nàng một mình trở lại, bây giờ lại thật sự trở lại rồi.
“Nhân loại, nói ra mục đích của ngươi a.” Vương lang tộc tộc trưởng dù sao cũng là tộc trưởng, đương nhiên biết được không có khả năng có người đến cứu bọn hắn mà không có mục đích, nếu là có mục đích,vậy thì cần phải nói rõ ràng vấn đề đó.
“Rất tốt,mục đích của ta, chính là muốn Vương lang tộc các ngươi thần phục!” Tà Băng cũng không phải là người thích vòng vo, trực tiếp mở miệng nói ra, Tà Băng chưa bao giờ làm chuyện vô vị, hơn nữa nếu bọn hắn thần phục đối với Tà Băng mà nói chính là trợ thủ hữu lực bảo vệ người nhà bằng hữu, đối với Vương lang tộc mà nói, Tà Băng cũng là cây cổ thụ che chở cho bọn hắn!
Vương lang tộc thần phục Tà Băng, Tà Băng bảo vệ tộc bọn hắn không xảy ra việc gì, đây là một cuộc giao dịch công bình.
“Ngươi nằm mơ!” Vương lang tộc tộc trưởng nghe được lời Tà Băng nói, đã trầm mặc, nhưng mặt khác đầu Vương Lang màu vàng lại trực tiếp không nể tình chút nào đối với Tà Băng hừ một phát nói ra.
Tà Băng không để ý đến cái Vương Lang màu vàng kia,đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vương lang tộc tộc trưởng đang cúi đầu im lặng, Tà Băng tin tưởng hắn là một cái Vương Lang thông minh, bây giờ trước mắt bọn họ chỉ có hai con đường, diệt tộc hoặc là thần phục!
Giống như Tà Băng suy nghĩ ,hiện tại trong lòng Vương lang tộc tộc trưởng thật sự đang rất rối rắm, thần phục, Vương lang tộc từ nay về sau phải trung thành với nhân loại, nếu không, chính là toàn tộc diệt vong! Với tư cách là một đầu Vương Lang cao ngạo, hắn tuyệt đối sẽ lựa chọn tử vong, nhưng là một cái tộc trưởng, việc hắn nhất định phải suy nghĩ chính là an nguy của toàn tộc .
“Ngươi có tư cách gì để cho Vương lang tộc chúng ta phải thần phục?” Vương Lang màu vàng chứng kiến Tà Băng không để ý tới hắn, nhìn thấy suy tư của tộc trưởng, không khỏi mở miệng hỏi Tà Băng, hắn là Thiếu chủ Vương lang tộc, con trai trưởng của tộc trưởng, đương nhiên hắn biết phụ thân của mình đang suy nghĩ gì.
“Tư cách? Ha ha…” Nghe được câu hỏi của Vương Lang, Tà Băng cười ha ha, tư cách sao? Tà Băng tự nhận là nàng tuyệt đối có tư cách khiến cho Vương Lang nhất tộc bọn hắn thần phục! Tà Băng sau khi cười xong, phóng xuất ra uy áp cường đại của mình dung mãnh tràn về phía Vương lang tộc!
Tuy hiện tại đẳng cấp Hồn Lực của Tà Băng không cao, nhưng uy áp của Thất Thải Hồn Lực người bình thường tuyệt đối khó có thể thừa nhận được! Ở đây ngoại trừ tộc trưởng Vương Lang tộc đang cúi đầu trầm tư không có chút phản ứng thì tộc nhân của hắn đều bị uy áp của Tà Băng làm cho sắp ngã quỵ xuống đất.
“Bích thanh đã thần phục ngươi a.” Lúc này, Vương lang tộc tộc trưởng mới ngẩng đầu, dùng ngữ khí khẳng định hỏi Tà Băng.
Tà Băng thu hồi uy áp, gật đầu cười: “Đúng vậy, bích thanh nói chỉ cần có thể cứu Vương Lang nhất tộc các ngươi, như vậy đem toàn tộc thần phục ta.”
Tà Băng không phải người tốt lành gì, lại càng không phải là người cao thượng, nàng nhất định cứu Vương lang tộc, chính là vừa ý sự kiên trì của bọn hắn,sự bất khuất của bọn hắn,sự đoàn kết của bọn hắn, đồng thời Tà Băng cũng không phải đại ác nhân, cứu bọn họ cũng là từ tận đáy lòng không muốn chứng kiến một hảo chủng tộc bị diệt vong, về sau nếu bọn hắn không muốn thần phục, Tà Băng cũng sẽ không ép bách.
“Nếu ngươi có thể thành công cứu Vương Lang nhất tộc chúng ta, như vậy từ nay về sau ngài chính là chủ nhân của Vương lang tộc.” Vương lang tộc tộc trưởng bấu chặc mặt đất, móng tay đã lãm sâu vào trong đất, hai mắt nhắm chặt,ngữ khí run rẩy lại kiên định nói ra những lời này, không có người biết rằng thời điểm Vương lang tộc tộc trưởng ra quyết định này đáy lòng kịch liệt giãy giụa.
“Cái gì? Phụ thân, ngài thật sự…” Cao lớn màu vàng Vương Lang lời còn chưa nói hết, đã bị Vương lang tộc tộc trưởng quát.
“Câm miệng!” sau khi Vương lang tộc tộc trưởng lớn tiếng nói ra những lời này, chứng kiến màu vàng Vương Lang ngoan ngoãn câm miệng, lại đứng thẳng người lên đối với tộc nhân của mình nói ra: “Nếu là nhân loại trước mắt có thể giúp cho tộc ta thoát ly hiểm cảnh, như vậy nàng chính là chủ nhân của Vương lang tộc chúng ta! Bất luận người nào phản đối, giết không tha!”
Bất luận người nào phản đối, giết không tha! Đủ uy nghiêm! Đủ khí phách! Vương lang tộc tộc trưởng, quả nhiên không giống bình thường!
Vốn là những người trong tộc còn muốn nói gì nhưng nghe được lời tộc trưởng vừa nói…, cũng đều im lặng, sống hay chết? Là diệt tộc là sinh tồn? Là muốn tôn nghiêm hay là muốn tánh mạng?
Thần phục nhân loại cường đại, cũng không được cho là sỉ nhục tôn nghiêm của Vương lang tộc bọn hắn, nếu Tà Băng thật sự có thể cứu Vương Lang nhất tộc bọn hắn, như vậy cái nhân loại này cũng đáng để cho bọn họ thần phục, cho nên, bọn hắn im lặng đáp ứng tộc trưởng .
Khóe miệng Tà Băn câu dẫn ra, Vương lang tộc,một chủng tộc Hồn Thú thông minh! Nếu là thu phục được bọn hắn, Tà Băng tin tưởng sự an toàn của người nhà và bằng hữu nàng sẽ được đảm bảo tốt.
Mắt Tà Băng mắt nhìn những xiềng xích thô to trên người thành viên của Vương lang tộc, trực tiếp phi thân lên trước,người trong Vương lang tộc chỉ thấy một thân ảnh màu trắng nhoáng một cái,những xiềng xích mà bọn hắn dùng hết toàn lực cũng không mở ra được nhoáng một cái liền được mở ra rồi, nhìn thiếu nữ lung linh trước mặt, Vương lang tộc mọi người đại khái đã đoán chừng được thực lực của thiếu nữ, nhưng bọn hắn không biết được,thực lực của Tà Băng so với bọn hắn đoán chừng còn cao hơn rất nhiều.
“Còn có những thành viên đang bị nhốt ở chỗ khác phải không?” Tà Băng nhìn phía trước chỉ có khoảng chừng 300 đầu Vương Lang, không khỏi có chút nghi hoặc,thành viên Vương lang tộc như thế nào lại ít như vậy? trong mắt Tà Băng hoặc là tư duy của người bình thường tư duy đều sẽ cảm giác được lang tộc là một quần thể sinh hoạt có rất nhiều thành viên hơn hẳn các chủng tộc khác.
|
“đại khái còn 500 tộc nhân đang bị giam ở một địa phương khác.” Vương lang tộc tộc trưởng sau khi nghe được lời Tà Băng vừa nói, đáy mắt có chút bi thảm nói.
300, 500, vốn là mấy chục vạn cường đại Vương Lang nhất tộc, lúc này vậy mà chỉ còn lại có 800 cái tộc nhân, rất buồn cười không phải sao? Tỉ lệ như vậy, Vương lang tộc tộc trưởng hắn còn mặt mũi nào đối diện với tổ tiên Vương lang? Phải chăng đúng như hắn nói, Vương lang tộc vốn là không có thể tồn tại?
“Ở nơi nào?” Còn có 500 cái, Tà Băng quả thật không tưởng tượng được chỉ còn có 500 cái tộc nhân,Hồn Thú chi lĩnh – mạnh được yếu thua, chờ đợi Vương lang tộc chỉ có một con đường,chính là diệt tộc! Vương Lang nhất tộc từ nay về sau tại Áo Tạp Tư đại lục biến mất!
“Chúng ta cũng không biết, lúc ấy đã bị trực tiếp tách ra.” Vương lang tộc Thiếu chủ thì ra là bích thanh ca ca mở miệng nói ra.
Nghe được lời hắn nói, Tà Băng nhíu mày, nhìn về phía các Vương Lang chung quanh,gọi Tiểu Tử trong ngọc giới, áo tím tóc tím Tiểu Tử vừa xuất hiện liền cao hứng chạy quanh người Tà Băng, hoàn toàn không có chú ý tới tình huống chung quanh.
“Tỷ tỷ, ngươi rốt cục đã để cho Tiểu Tử ra ngoài a, Tiểu Tử rất nhớ tỷ tỷ ah.” Tiểu Tử vừa đi ra liền ôm Tà Băng khóc lóc kể lể,nhưng đáy mắt to tròn màu tím lại tràn đầy hưng phấn, tỷ tỷ cuối cùng lại để cho hắn đi ra ngoài chơi.
“tiểu Tử, cũng không phải là cho ngươi đi ra để chơi , giúp tỷ tỷ bảo vệ tốt bọn hắn, tỷ tỷ muốn đi cứu những đồng bọn khác của bọn họ.” Tà Băng tiến lên vuốt đầu Tiểu Tử vừa cười vừa nói, Tà Băng đối với đệ đệ đáng yêu hay ỷ lại của mình, không có chút nóng giận.
Tiểu Tử nghe được lời Tà Băng nói mới bắt đầu chú ý cảnh sắc chung quanh, nhìn xong thoáng một phát mặt liền đỏ lên,tại trước mặt nhiều người hắn lại làm nũng với tỷ tỷ như vậy, không khỏi có chút xấu hổ nhìn tỷ tỷ của mình, sau đó lại vỗ bộ ngực của mình nói ra: “Tỷ tỷ yên tâm đi, hiện tại Tiểu Tử rất mạnh nha!”
Tà Băng cười cười vỗ vỗ đầu tiểu tử, trực tiếp phi thân đi ra sơn động.
Ngay thời điểm tiểu Tử vừa đi ra,thành viên Vương lang tộc cũng đã ngây dại, trước mặt chẳng lẽ là Tử Kim Cự Long? Hay vẫn là Siêu Thần Thú Tử Kim Cự Long? Hơn nữa còn là ở vào thời kỳ đang trưởng thành Tử Kim Cự Long! Con mắt bọn hắn thật muốn rớt ra a? Thế nhưng sự thật chứng minh tiểu Tử đích thật là một trong tứ đại bá chủ của Hồn Thú chi lĩnh – Tử Kim Cự Long nhất tộc đấy!
Lúc này Tà Băng đã đi ra khỏi sơn động, đem thần niệm khuếch đại, bắt đầu tìm kiếm những thành viên khác của Vương lang tộc, thần niệm không ngừng mở rộng, tuy nhiên lại không có một chút dấu vết, liền một tia khí tức của Vương lang tộc khí tức cũng tìm không thấy, Tà Băng không khỏi nhíu mày, bất đắc dĩ tiếp tục dùng chính mình thần niệm quét ra.
Rốt cục, tại thời điểm Tà Băng không ngừng dùng thần niệm quét lại lần nữa, Tà Băng phát hiện một tia khí tức của Vương lang tộc, vội vàng đuổi theo đạo khí tức này, nhìn những cây ăn thịt hoa ăn thị ở trước mặt đang rục rịch, Tà Băng cầm ra hắc loan nguyệt đao, trực tiếp phi thân một đường bổ tới, khá tốt là những cây ăn thịt người sẽ không đổ máu, bằng không thì Tà Băng chính là tuyệt đối giết ra một con đường máu dài.
Rốt cục đến nơi khí tức tồn tại, nhìn chung quanh, Tà Băng không khỏi lại nhíu mày, dĩ nhiên là một bộ lông Vương Lang? trên đầu nổi lên ba đường hắc tuyến,muốn chỉnh người cũng không cần như vậy a? Tà Băng ngược lại là không tin, nơi này đã có bộ lông của Vương Lang, như vậy có lẽ chứng minh nơi này có sự tồn tại của Vương lang tộc!
Tiếp tục triển khai thần niệm bắt đầu quét, lần này phạm vi đã nhỏ hơn nhiều rồi, bất quá sau mấy giây, Tà Băng đã hiểu rõ khóe môi cong lên, nàng vẫn cho là sẽ là một cái sơn động khác, khiến cho nàng không để ý đến một địa phương có khả năng khác, cái kia chính là động giả cây ăn thịt người! động giả cây ăn thịt người cùng cây ăn thịt người có điểm bất đồng duy nhất chính là giả cây ăn thịt người không ăn người, có thể giấu người, mà cây ăn thịt người lại là hoàn toàn là ăn thịt người.
Tà Băng cười cười nhìn về phía gần trong gang tấc giả cây ăn thịt người thật lớn, nhìn thấy nó cùng cây ăn thịt người hoàn toàn giống nhau là lá cây miệng lớn, Tà Băng không có một tia do dự trực tiếp nhảy vào trong miệng nó.
Nhảy vào hốc cây Tà Băng, trực tiếp mở ra đôi mắt Thất Thải của mình, nhìn thấy thân cây đen kịt chung quanh, Tà Băng không khỏi có chút cảm thán Áo Tạp Tư đại lục thật là thần kỳ, thế kỷ hai mươi mốt mặc dù có dị năng, có võ cổ, nhưng lại chưa từng có những vật kỳ lạ quý hiếm cổ quái này, hốc cây giấu người? Ha ha.
Tà băng càng đi tới, thời gian dần qua khoảng đất trống càng lúc càng lớn, hốc cây ăn thịt người quả nhiên thần kỳ, vội vàng dùng thần niệm hướng phía Vương lang tộc quét đến,trạng thái 500 cái Vương lang này không được khá lắm ah, đen kịt một mảnh,thân ảnh Tà Băng màu trắng ngược lại là lộ ra thập phần đột ngột, cho nên rất dễ dàng đã bị Vương lang tộc phát hiện.
“Nhân loại?” Một thanh âm rơi vào tai Tà Băng,lúc này Tà Băng đã đứng ở trước người 500 cái Vương lang, nhìn Vương lang tộc đối diện.
“Đúng vậy, ta là nhân loại.” Tà Băng gật gật đầu trả lời. Tà Băng kỳ thật rất không rõ vì sao Hồn Thú chi lĩnh đều chán ghét nhân loại như vậy, theo lý thuyết, tại Áo Tạp Tư đại lục tuy hình thức nhân loại cùng Hồn Thú ở chung có chút không công bình, nhưng là xét về tổng thể mà nói có lẽ vẫn rất là hòa hài đó a…
“Ta là tới cứu các ngươi đấy.” Tà Băng chứng kiến bộ dáng Vương lang tộc nghi hoặc cùng cảnh giác, không khỏi mở miệng nói ra, nàng đến cứu người , nào có nhiều thời gian để nói nhảm như vậy.
“Cứu chúng ta? Nhân loại, ngươi đang nói đùa gì vậy?” Một thanh âm có chút tự giễu truyền đến, muốn một nhân loại đến cứu Vương Lang nhất tộc bọn họ? Ha ha…
“tộc trưởng cùng 300 đầu Vương Lang khác ta đã cứu, nếu các ngươi muốn ở chỗ này chờ chết, ta sẽ không để ý.” Tà Băng không để ý đến ngữ khí của bọn hắn, dù sao tự mình một nhân loại đến cứu bọn họ vốn là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“Ngươi có mục đích gì?” Một đầu Vương Lang mở miệng hỏi.
Tà Băng nghe được lời Vương Lang vừanoi1, bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm, trực tiếp mở miệng nói ra: “Có chuyện gì các ngươi tự hỏi tộc trưởng của mình.”
Nói xong Tà Băng trực tiếp động thủ tháo bỏ xiềng xích trên ngươi bọn chúng, không chờ bọn họ phản ứng liền phóng ra thất thải lĩnh vực của bản thân bao lấy 500 Thiên Lang,mang họ quay trở về sơn động giam giữ Vương Lang tộc.
Thời điểm Tà Băng trở lại sơn động, trực tiếp đem 500 đầu Vương lang phóng ra, không chờ bọn họ ôn chuyện, liền vội mở miệng nói ra: “Các ngươi hiện tại Hồn Lực bị khóa, tạm thời có lẽ khôi phục không được, hiện tại thời gian quan trọng hơn, bích thanh còn tại bên ngoài, cho nên trước tiên các ngươi tiến vào lĩnh vực của ta, ta mang các ngươi cùng đi ra.”
Tà Băng nói xong, không đợi bọn hắn đáp lời, trực tiếp tiến lên dùng thất thải lĩnh vực đem tất cả Vương lang đang có mặt bao phủ vào bên trong, chuẩn bị đi ra Hồn Thú chi lĩnh cấm địa, không nghĩ đến lúc này lại xuất hiện một đầu yêu dị ra tay ngăn cản Tà Băng.
“Địa bàn Thiên Lang tộc, còn chưa tới phiên một cái nhân loại nho nhỏ như thế giương oai!”
|