Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng (Quyển 1)
|
|
Q.1 - Chương 21: Phong Mang Sơ Lộ (1)
Phượng quý phi lời này vừa nói ra, thì mọi người nghị luận xôn xao, Vân phi lập tức cười phụ họa: "Nô tì cảm thấy phương pháp này rất đúng."
Mọi người đại đa số cũng tỏ ra đồng ý, Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng nhìn Khương Tuyết Ninh, chờ câu trả lời của nàng, Tuyết Ninh thản nhiên đồng ý: "Nếu hoàng thượng cùng các vị muội muội có nhã hứng như vậy, nô tì tốt nhất là không thể làm mất hứng a."
Nhìn về phía Bạch Phượng nhi, nàng hỏi: "Không biết muội muội muốn tỷ tỷ biểu diễn như thế nào? Biểu diễn cái gì?"
Phượng quý phi nói: "Tất cả đều do Thái hậu cùng hoàng thượng định đoạt."
Thái hậu hừ lạnh một tiếng không rãnh để ý, trong lòng mình cũng nhận định Tuyết Ninh cái gì cũng không biết, so cái gì so, thật muốn làm mình bẽ mặt a, mình có thể hứng thú sao?
Lãnh Nguyệt Hàn thấy Thái hậu không nói lời nào, sờ lên cằm, tự hỏi, rồi nói: "Vậy thì phân làm ba cửa, cửa thứ nhất biểu diễn văn thải, cửa thứ hai biểu diễn quản lý sổ sách, còn cửa thứ ba ư, liền biểu diễn tài nghệ đi, trẫm tương đối muốn biết hoàng hậu rốt cuộc có tài năng hơn người gi?"
Nhìn Tuyết Ninh hỏi: "Hoàng hậu đối với lời trẫm có hài lòng không?"
Tuyết Ninh cười nói: "Dĩ nhiên hài lòng, chỉ là nô tì muốn biết nếu như ba cửa này tất cả đều qua, hoàng thượng có thể hay không đem quản lý lục cung, quyền to giao cho nô tì?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lãnh Nguyệt Hàn liền lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Hoàng hậu cứ như vậy nghĩ quản lý lục cung?"
Tuyết Ninh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Hoàng thượng trước trả lời nô tì có thể hay không?"
Tuyết Ninh mới không sợ, lúc mình ở hiện đại, thứ gì chưa từng học qua a, có thể trở thành là một ở trường hợp nào cũng có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, lá bài chủ chốt sát thủ là cái gì đều phải biết, nếu như không phải là Thái hậu ở thiết yến bắt đầu trước, làm cho người ta nói cái gì mà "Tối hôm nay muốn lấy lại quyền chấp chưởng lục cung" thì mình mới lười phải tham gia loại tỷ thí nhàm chán này.
Lãnh Nguyệt Hàn vẫn mặt lạnh không nói gì, Bạch Phượng Nhi mới nói: "Phượng Nhi có một đề nghị, sẽ để cho Phượng Nhi cùng tỷ tỷ so ba trận, nếu như Phượng Nhi thua, tự nguyện giao ra quyền quản lý lục cung, hoàng thượng cùng tỷ tỷ thấy được không?"
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Bạch Phượng Nhi, vội vàng kêu lên: "Phượng Nhi, ngươi...."
Lời còn chưa nói hết, liền bị Bạch Phượng Nhi cắt đứt, Bạch Phượng nhi đắm đuối liếc mắt đưa tình nhìn Lãnh Nguyệt Hàn nói: "Hoàng thượng, nô tì không muốn ngươi khó xử, đây là phương pháp xử lý công bằng nhất."
Lãnh Nguyệt Hàn nội tâm trong nháy mắt tràn đầy cảm động, nắm chặt tay Bạch Phượng Nhi (Linh: giả tạo,giả tạo, hừ), Tuyết Ninh vẫn cười nhìn hai người, cho đến khi Thái hậu lên tiếng: "Tốt lắm, có thể bắt đầu."
Phúc công công lập tức phái người ở trong vườn sắp xếp xong xuôi bàn ghế, Tuyết Ninh cùng Bạch Phượng Nhi chia ra ngồi xuống. (Linh: Ninh tỷ tất thắng…Ninh tỷ tất thắng! *hoa tay điên cuồng*)
Cửa thứ nhất so văn thải, do Thái hậu tự mình ra đề, quy tắc là "Thái hậu ra đôi liễn, hai người thay nhau đối vế sau, lấy thời gian một chén trà ( khoảng 15 phút ), người nào đối với ra nhiều nhất là thắng.”
Thái hậu bắt đầu ra vế thứ nhất: "Khắp nơi hoa hồng hồng khắp nơi."
Tuyết Ninh đối đáp vế dưới trước, Tuyết Ninh cười một tiếng đáp: "Nặng nề Lục Thụ xanh lá nặng nề."
Thái hậu ra lại vế trên: "Tĩnh Tuyền sơn lên núi tuyền tĩnh."
Bạch Phượng Nhi liền đáp:"Hồ nước trong trong nước ao thanh."
Hai người cứ như vậy cái này tiếp theo cái kia, càng không ngừng hướng về phía vế dưới thời gian một chén trà trôi qua, hai người còn không có phân ra thắng bại, gương mặt Lãnh Nguyệt Hàn không thể tưởng tượng nổi, căn cứ Ám các điều tra sẽ không có sai a, tại sao văn thải của Khương Tuyết Ninh lại tốt như vậy? Thái hậu là càng tới càng vui mừng, còn Bạch Phượng Nhi càng ngày càng khẩn trương.
Vẫn không có phân ra thắng bại, bất đắc dĩ chỉ có thể coi là hòa, ván thứ hai là so xử lý sổ sách, Lãnh Nguyệt Hàn sai Phúc công công đi xuống lấy ra sổ sách tháng này của hậu cung, để cho hai người nhanh chóng sửa sang lại, thời gian là nửa canh giờ, ai làm xong trước là người thắng.
|
Q.1 - Chương 22: Phong Mang Sơ Lộ (2)
Tuyết Ninh nhìn sổ sách để trên bàn cùng giấy và bút mực, mím môi, cười một tiếng cũng không vội vã xem, rất rõ ràng đều là chi tiêu hằng ngày trong hậu cung, những chữ số này căn bản không làm khó được mình, mặc kệ nói thế nào thì mình ở hiện đại là một thiên tài thông minh, IQ cao 180, Tuyết Ninh có thể vận dụng kế toán học lý của Duplex làm, chỉ cần một chén trà liền sửa sang xong hết nợ vụ, tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn Tuyết Ninh.
Tuyết Ninh đứng đối nhau ở bên cạnh Phúc công công nói: "Làm phiền công công, đem những này sổ sách vụ cầm đi cho hoàng thượng xem qua."
Phúc công công lập tức nhận lấy sổ sách, chạy đưa cho Lãnh Nguyệt Hàn, Lãnh Nguyệt Hàn bây giờ đã không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa, nữ nhân này mang đến cho mình quá nhiều ngoài ý muốn, mặt Bạch Phượng Nhi cũng trở nên xanh lá, chính nàng cũng không dám tin tưởng, Khương Tuyết Ninh thế nhưng lại thắng mình, hai người ôm ý định bất đồng quan sát Tuyết Ninh, ngay cả Thái hậu cũng không thể bình tĩnh.
Phúc công công thật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hỏi Lãnh Nguyệt Hàn: "Hoàng thượng, ngươi xem hay không còn muốn tiếp tục?"
Lãnh Nguyệt Hàn không nói gì, phất phất tay, Phúc công công lập tức hô: "Bây giờ bắt đầu trận tỷ thí thứ ba, tỷ thí tài nghệ."
Thật ra thì lần này trừ phi Tuyết Ninh thắng, nếu không hai người còn là một thế hoà, căn bản không cách nào nhất định thắng thua, Phượng quý phi làm bộ ung dung đứng lên, tự nói với mình chỉ cần thắng lần này, hai người chính là hòa, mình thì có lấy cớ tiếp tục chấp chưởng lục cung. (Linh: hừ, nằm mơ ban ngày)
Nhẹ nhàng bước chậm đi tới, nói: "Ván này nô tì trước bêu xấu, cho hoàng thượng cùng Thái hậu đàn một khúc giúp trợ hứng."
Lời này vừa nói ra mọi người rối rít vỗ tay, cầm kỹ Phượng quý phi ở cả Nguyệt Lạc quốc đô vốn đã rất nổi tiếng, Vân phi nhìn Tuyết Ninh khinh miệt nói: "Hoàng hậu nương nương, ván này sợ là phải thua, tài đánh đàn của Phượng tỷ tỷ ở cả Nguyệt Lạc quốc đô không ai bằng."
Tuyết Ninh cười nhạt không nói, không bao lâu, nha hoàn thân cận Phượng quý phi là Tuyết Thấm, đem đến Cửu Phượng cầm mà Phượng quý phi trân ái nhất, nghe nói vì cầm này mà hoàng thượng phái người đến tận Vân Thủy Quốc mới tìm thấy, chỉ thấy Tuyết Thấm nhẹ nhàng để đàn ở trên bàn, Phượng quý phi ngồi ở trước bàn, mang theo dịu dàng cười, thon thon tay ngọc sờ chút dây đàn, điều chỉnh thử dây đàn, còn chưa chân chính bắt đầu, đã nghe thấy mỹ diệu tiếng trời, có thể thấy được người đánh đàn kỹ thuật cao siêu, một phen điều chỉnh thử sau, Phượng quý phi dịu dàng mỉm cười bắt đầu khảy đàn , tiếng đàn du dương, thỉnh thoảng chậm rãi như suối chảy, thỉnh thoảng gấp càng như thác bay, thỉnh thoảng thanh thúy như Châu rơi trên khay ngọc, thỉnh thoảng lưỡng lự như nỉ non lời nói nhỏ nhẹ, làm cho người ta nghe không tự chủ say mê trong đó, một khúc kết thúc thật làm cho người ta dư vị vô cùng.
Phượng quý phi một khúc tấu xong, Tuyết Ninh len lén sai Châu nhi lên trước mặt, ở bên tai Châu nhi nói nhỏ, chỉ thấy Châu nhi gật đầu liên tục, sau đó vội vã rời đi Ngự Hoa Viên, Lãnh Nguyệt Hàn vui mừng cười to nói: "Thật lâu không từng nghe thấy Phượng Nhi đàn rồi, vẫn là động lòng người a."
Phượng quý phi xấu hổ cúi đầu cười nói: "Hoàng thượng quá khen."
Lãnh Nguyệt Hàn vốn là đầy mặt nụ cười, rồi biến mất khi quay qua nhìn Tuyết Ninh, nói: "Không biết hoàng hậu muốn biểu diễn cái gì?"
Tuyết Ninh nói: "Mới vừa rồi nghe tiếng đàn Phượng quý phi mỹ diệu như vậy, nô tì thật mặc cảm."
Bạch Phượng Nhi lập tức cười nói về: "Tỷ tỷ khen trật rồi."
Lãnh Nguyệt Hàn tức giận nói: "Thời gian cũng không sớm, nếu như hoàng hậu không có tài nghệ gì thì nên sớm nhận thua đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người."
Các vị phi tử cười thành một mảnh, Tuyết Ninh nhưng thủy chung cười: "Hoàng thượng cần gì gấp gáp, sắc trời còn sớm, không vội a."
Thái hậu từ đầu đến cuối không có nói chuyện, chuyển động trên tay nhẫn nhìn mọi người, chỉ thấy Châu nhi vội vội vàng vàng chạy tới tới đây, cầm trong tay trắng như tuyết lụa trắng, ngay cả bậc lễ nghi cũng quên, chạy đến bên cạnh Tuyết Ninh, nói: "Nương nương, ngài đồ muốn."
Tuyết Ninh cười nhìn Châu nhi, nhận lấy lụa trắng đối với Thái hậu cùng Lãnh Nguyệt Hàn nói: "Nô tì tự biết Cầm Kỹ không bằng Phượng muội muội, hôm nay tựu tại này vì mọi người nhảy một bài, giúp trợ hứng." Nói xong cầm lụa trắng, phong thái yểu điệu chính là đi giữa sân.
|
Q.1 - Chương 23: Phong Mang Sơ Lộ (3)
Tuyết Ninh hướng Lãnh Nguyệt Hàn cùng Thái hậu nhẹ nhàng cúi đầu.
Chợt xoay tròn, lụa trắng trong tay tung ra, mọi người còn không có thấy rõ ràng, lụa trắng đã khoác ở trên người Tuyết Ninh, Tuyết Ninh một bộ cung trang màu hồng, bên ngoài nhóm lụa trắng, thủy chung trên mặt mang theo khuynh thành nhưng lại là một nụ cười xa cách, không có âm nhạc, không có tiếng vỗ tay, Tuyết Ninh một người nhảy vũ khúc thuộc về mình.
Chợt như thế nào thủy tụ rơi ra, ống tay áo vũ động, như có vô số cánh hoa phiêu phiêu đãng đãng lăng không mà rơi xuống, phiêu diêu dắt dắt, một múi, dắt từng luồng trầm hương. Mọi người hình như cái gì cũng không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, trong mắt của tất cả mọi người chỉ còn lại hình dáng đang múa giữa sân.
Không có ai phát hiện ra Thượng Quan Thiên Dật đến, chỉ là trong nháy mắt, ngay cả thậm chí một ánh mắt giao hội cũng không có, Thượng Quan Thiên Dật liền không cách nào tự kềm chế mà luân hãm vào, chính hắn ngay cả có thể tinh tường nghe được nhịp tim của mình, trong lòng cũng đã bị nữ nhân kia gây xúc động.
Lãnh Nguyệt Hàn híp mắt, hình như không thể tin được nhìn Tuyết Ninh biểu diễn, nhìn kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng của nàng, thân nhẹ tựa như yến, thân thể mềm như mây bay, hai cánh tay mềm mại không xương, kỹ thuật bộ bộ sinh liên hoa như hoa đang lúc bay, như bươm buớm lúc múa trong gió, như nước chảy róc rách, như trăng sáng trong núi sâu, như trong thần hi hẻm nhỏ, như lá sen nhọn tròn lộ, khiến cho mỗi người như uống rượu ngon, say đến không cách nào kiềm chế.
Đột nhiên, Tuyết Ninh bay lên không, như biến thành một con công xinh đẹp bay ra ngoài, Tuyết Ninh mượn lụa trắng múa trên không trung, cuối cùng, nàng xoay người thu hồi lụa trắng, lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, vũ diệu kết thúc như vậy làm cho người ta như si như say.
Khúc múa kết thúc, không có một người nói chuyện, Tuyết Ninh cứ như vậy cười, đứng trước Lãnh Nguyệt Hàn, xinh đẹp lại khuynh thành, Bạch Phượng Nhi đem đầu ngón tay bấm vào đến chảy máu, nhìn tình hình này, tiếng đàn của mình không sánh bằng vũ tựa tiên nhân của Tuyết Ninh. (Linh: Bingo! BPN thông minh đột xuất nha.)
Cho đến khi Tuyết Ninh hỏi: "Không biết hoàng thượng đối với biểu diễn của nô tì có hài lòng không?"
Một câu nói thành công gọi suy nghĩ của Lãnh Nguyệt Hàn về, Lãnh Nguyệt Hàn ho khan che giấu sự thất thố của mình, nghiêm mặt nói: "Xem ra là trẫm đã đánh giá thấp hoàng hậu."
Thượng Quan Thiên Dật nghe những lời nói này của Lãnh Nguyệt Hàn thì trong lòng đau một cách không rõ ràng, cả hô hấp cũng không được. Y trong lòng mình tự thuyết phục, làm sao trong nháy máy kia lại động tâm với nữ nhân này? Tuy lòng có hơi đau, Thượng Quan Thiên Dật hít sâu một hơi, che giấu sự rung động trong lòng, mình không nên a, vốn không nên gặp nữ nhân giống yêu tinh này, liền cười, nói: “Kỹ thuật múa của hoàng hậu nương nương thật động lòng người. Không biết có thể hay không cho tại hạ biết đây là vũ khúc gì?”
Tuyết Ninh xoay người nhìn về phía âm thanh tới, chỉ thấy người đó toàn thân áo trắng, nho nhã tuấn mỹ như nữ nhân, nam nhân đó đứng ở phía sau mình, cười ấm áp như ngọc, trong nháy mắt Tuyết Ninh cảm giác mình đã gặp qua người đàn ông này.
Thượng Quan Thiên Dật cười nhìn Tuyết Ninh, trong lòng đau cũng vui vẻ , hai người cứ như vậy nhìn đối phương, Lãnh Nguyệt Hàn nhìn thấy hai người như vậy, không coi ai ra gì, trong lòng đột nhiên không khỏi có chút khó chịu, giọng điệu không tốt nói:
"Không có việc gì thì tất cả giải tán đi, Phúc công công phân phó, trẫm tối nay ngủ lại Nguyệt Lạc điện." (Linh: aaaa, có ai ngửi thấy mùi giấm chua giống ta không? *,*)
Vừa dứt lời, Tuyết Ninh còn chưa phản ứng kịp, liền bị Lãnh Nguyệt Hàn rất nhanh kéo rời đi Ngự Hoa Viên, bỏ không một đám Tần phi còn giống như không biết đã xảy ra chuyện gì, Tuyết Ninh cũng không có tránh ra, cứ như vậy mặc cho Lãnh Nguyệt Hàn lôi kéo, chợt Lãnh Nguyệt Hàn giống như đột nhiên tỉnh ngộ, hất tay Tuyết Ninh ra, trong lòng thầm mắng mình, nổi điên làm gì, mình tại sao sẽ kéo nàng ra ngoài, lúc ấy nhìn thấy nàng và Dật nhìn đối phương, trong lòng mình cũng rất không thoải mái, không khỏi khó chịu, giống như trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau, không tha cho bất luận kẻ nào, mình ghét cảm giác như thế.
|
Q.1 - Chương 24: Không Giải Thích Được
Khương Tuyết Ninh nhìn cau mày,nhưng vẫn phối hợp đi cùng Lãnh Nguyệt Hàn, không hiểu hắn lại nổi điên cái gì, một giây trước, trước mặt nhiều người như vậy lôi kéo mình chạy đến đây. Rồi một giây sau đó giống như tránh né ôn thần hất mình ra, Khương Tuyết Ninh thấy Lãnh Nguyệt Hàn càng chạy thì càng xa, đi về phía trong cung xa lạ, không khỏi kéo làn váy đuổi theo hắn, hô:
"Lãnh Nguyệt Hàn, ngươi chờ ta một chút."
Ai biết Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên xoay người, Khương Tuyết Ninh đang vội vàng nên không kịp chuẩn bị cứ như vậy va vào ngực Lãnh Nguyệt Hàn, khiến hai người nhất thời sững sờ.
Khương Tuyết Ninh trên người đặc biệt có hương thơm như có như không kích thích giác quan Lãnh Nguyệt Hàn. Lãnh Nguyệt Hàn như bị kích thích, đột nhiên đẩy ra Khương Tuyết Ninh, sức lực lớn đem Tuyết Ninh một cái đẩy tới nữa, làm cho cánh tay ngọc trắng noãn của Khương Tuyết Ninh trong nháy mắt chảy máu không ngừng. (Es.: Anh Hàn thật vũ phu a…)
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn cũng không có nhìn, lạnh mặt nói:
"Ngươi hãy nhớ kỹ cho trẫm, thời thời khắc khắc đều phải nhớ ngươi là Hoàng hậu Nguyệt Lạc Quốc, coi như trẫm sẽ không thích ngươi...ngươi cũng không có quyền lợi thích người khác, lại càng không muốn vọng tưởng quyến rũ những nam nhân khác, càng đừng nghĩ tới đối với trẫm ôm ấp yêu thương, bằng ngươi không phải xứng." (Es.: Bá đạo!!!)
Sau khi nói xong, nhìn cũng không có nhìn Khương Tuyết Ninh một cái, liền xoay người rời đi, Khương Tuyết Ninh ngã trên đất, từ đầu đến cuối cũng không có nói gì, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn đi xa, mới chịu đựng cảm giác đau trên tay, từ dưới đất đứng lên, nhìn tay mình tím bầm ra máu, không nhịn được mắng thầm: "Không thể giải thích được xú nam nhân này. Thật đúng là tên diên!"
Vỗ vỗ bụi đất trên người, nhìn chung quanh, mình căn bản không biết gì đây là địa phương nào, thế nào trở về a, đang lúc Tuyết Ninh ảo não, chợt một âm thanh dịu dàng truyền đến cười hỏi:
"Có cần giúp một tay hay không?"
Tuyết Ninh quay đầu lại, lại nhìn thấy từ lúc nào đã xuất hiện một nam tử ôn nhã trong Ngự Hoa Viên này. Khương Tuyết Ninh vẩy tay của mình ra, ngượng ngùng nói:
"Có thể hay không đưa ta trở về Nguyệt Lạc điện?" (Es.: “ngượng ngùng”?!!! o.O)
Thượng Quan Thiên Dật không nói gì, chỉ là nhìn tay Khương Tuyết Ninh tím bầm, Khương Tuyết Ninh không để ý lắm đem tay giấu ở sau lưng, ai ngờ Thượng Quan Thiên Dật lại nhẹ nhàng bắt được cổ tay của Khương Tuyết Ninh.
Khương Tuyết Ninh cảm thấy rất tức tối trong lòng, không ngờ nhìn qua nhã nhặn như thế, lại là sắc lang. (Dật ca: “Oan uổng, ta không phải a!!! – Es.: Sắc lang >,< - Dật ca: “Mún chết…*đang mài dao* - Es. *Xách dép chạy*)
KhươngTuyết Ninh âm thầm dùng sức, muốn lấy tay trở về, ai ngờ Thượng Quan Thiên Dật lại nói:
"Nên lập tức xử lý, cẩn thận vết thương nhiễm trùng."
Khương Tuyết Ninh trong nháy mắt sửng sốt, đây là trừ Vân Thiên ở ngoài, đây là cửa ải thứ nhất tâm nam nhân của mình, cho nên Khương Tuyết Ninh thuận miệng nói: "Không có việc gì, chỉ là một điểm vết thương nhỏ thôi."
Thượng Quan Thiên Dật giống như không có nghe thấy giống như nhau, chợt gạt một gócc áo bào, nói:
"Nữ hài tử sẽ đối mình khá hơn một chút."
Nói xong tỉ mỉ thay Khương Tuyết Ninh băng bó , giống như đang che chở trân bảo, có kia sao trong nháy mắt Tuyết Ninh trong lòng trống rỗng, cứ như vậy ngây ngốc nhìn Thượng Quan Thiên Dật, cho đến khi nghe một tiếng cười khẽ "Hì hì" của Thượng Quan Thiên Dật, Khương Tuyết Ninh lúc này mới lúng túng thu hồi ánh mắt, giả bộ thuận thuận tóc, Thượng Quan Thiên Dật cười nói:
"Ta đưa ngươi trở về đi thôi."
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi, thỉnh thoảng truyền đến đối thoại của hai người, đợi đến khi đưa Khương Tuyết Ninh về Nguyệt Lạc điện, Thượng Quan Thiên Dật mới rời đi.
Vừa muốn xoay người rời đi, Khương Tuyết Ninh đột nhiên hỏi:
"Ngươi còn chưa có nói cho ta biết tên của ngươi?"
Thượng Quan Thiên Dật bước chân dừng một chút, quay đầu lại nói:
"Thượng Quan Thiên Dật, đương triều quốc sư, ta là bằng hữu tốt nhất của Hàn bằng hữu tốt nhất."
Cười cười lại nói:
"Không nên cùng Hàn gây tức, trở về chú ý tay không nên đụng nước."
Khương Tuyết Ninh gật đầu, "Ừ" một tiếng, Thượng Quan Thiên Dật lúc này mới xoay người rời đi, Khương Tuyết Ninh từ từ đến gần Nguyệt Lạc điện, Thượng Quan Thiên Dật mới vừa trở về Cần Chính Điện, liền bị tấu chương bay tới mặt, thiếu chút nữa đập đã vào, Thượng Quan Thiên Dật tiếp được tấu chương, sờ lỗ mũi một cái, bất đắc dĩ đi vào trong điện.
|
Q.1 - Chương 25: Lãnh Nguyệt Hàn Tức Giân
Thượng Quan Thiên Dật đi vào trong điện thì nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn đang ngồi ở Long Y, cả khuôn mặt lãnh nhược băng sương, Thượng Quan Thiên Dật cảm thấy không đúng, chỉ sợ lần này hắn thật sự tức giận, nên y ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, không dám nói gì.
Giọng nói Lãnh Nguyệt Hàn mang đầy hàn sương vang lên:
"Không cần nói với trẫm là ngươi chỉ trùng hợp đi ngang qua, trùng hợp đưa Khương Tuyết Ninh trở về." (bán sỉ giấm đây, ai mua )
Thượng Quan Thiên Dật nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, nói:
"Không phải trùng hợp, là thuận tiện."
Lời này vừa nói ra thì tấu chương trong tay Lãnh Nguyệt Hàn lại một lần nữa bay đi. Lúc này, Thượng Quan Thiên Dật tránh cũng không tránh, cứng rắn để mặt tấu chương nện thẳng vào mặt. (Es.: Thế còn đâu Dật ca của ta chứ! Hàn ca, ta hận anh!!!)
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn thấy Thượng Quan Thiên Dật cứ như vậy mà đứng, trong lòng thầm mắng Thượng Quan Thiên Dật là Đại Ngốc Nghếch, Ngốc Nghếch. Nhưng khuôn mặt vẫn như cũ, nói:
"Đáng đời."
|