Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
|
|
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ Nhược Nhan
Nhân vật chính: Liên Mạn Nhi, Trầm Lục, Trầm Khiêm, Vương Ấu Hằng, Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi…………………….
Tình trạng sáng tác: hoàn thành Độ dài: 1015 chương 8 PN
Nội dung chủ yếu của truyện kể về cuộc sống thời xưa, nhân vật chính được trọng sinh làm tiểu địa chủ, bắt đầu cuộc sống điền viên và lo toan chuyện nhà.
Có thể gọi nhân vật nữ chính trong truyện Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ là Thúy Kiều thứ 2 vì cô đã hy sinh bán đi bản thân mình làm dâu cho nhà địa chủ chỉ vì muốn cứu giúp gia đình khoi cảnh bần cùng.
Một con người xinh đẹp có hiếu như thế nhưng mà lại " HỒNG NHAN BẠC PHẬN " Liệu rồi tương lai của cô sẽ ra sao ??? Hạnh phúc hay Đau khổ !!!
|
Chương 1: Trọng sinh
Tiểu Tuyền Bên tai truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế xa xa gần gần, Sa Mạn cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, trong lúc nhất thời không biết bản thân mình đang ở chỗ nào. Đã xảy ra chuyện gì, nàng bị làm sao vậy?
Nàng nhớ được mình vừa mới tham gia xong biện luận bảo vệ luận văn, đang hứng thú hừng hực chạy đi tìm bạn trai của nàng. Kết quả nàng phát hiện bạn trai của mình đang nhiệt tình ôm hôn một cô gái, mà đối phương là một nữ sinh học cùng khoa với nàng.
Nàng cảm thấy như bị sét đánh, tên bạn trai bình thường chu đáo luôn miệng nói yêu nàng hiện tại lại như thế, Sa Mạn nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Sau đó, nữ sinh kia liền kể rõ sự tình dài dằng dặc. Nàng mới biết được, bạn trai nàng trong lúc đang cùng nàng cặp bồ đồng thời cũng âm thầm cùng nữ sinh này mập mờ không rõ. Hiện tại sắp đến tốt nghiệp, nữ sinh kia liền hướng bạn trai nàng nói rõ, nữ sinh kia có cha là một trưởng quận. Nữ sinh kia đối với bạn trai nàng đảm bảo, chỉ cần hắn theo nữ sinh kia về quê quán, làm một viên chức nhà nước, sau đó chỉ dựa vào quan hệ của cha cô ta thì sẽ được lên như diều gặp gió, trở ngôi sao mới của thành phố xx, sau đó thì danh lợi song thu.
Bạn trai đáp ứng, trong lúc hai người đang đem gian tình từ trong lòng đất chuyển hướng trên mặt đất, thì bị Sa Mạn chạy tới phát hiện.
“Anh vẫn hỏi ba và anh trai em làm cái gì đúng không?” Sa Mạn rất nhanh lấy lại tỉnh táo, hoàn toàn làm như không thấy nữ sinh kia đang dương dương tự đắc, nàng chỉ chuyển hướng qua bạn trai nói “Ba mẹ em đều là người siêu việt, cho nên họ của mẹ, chính là tên của ba. Nếu anh vẫn chú ý chuyện của nhà em ở thành phố kia, vậy thì không cần em nói, anh cũng biết ba em là ai.”
Bạn trai kia ánh mắt đột nhiên hưng phấn lên, cực kỳ nhanh chóng mà bỏ rơi cánh tay của nữ sinh kia, chạy tới chỗ nàng
“Mạn Nhi, đó là một hiểu lầm. Là cô ấy vẫn thầm mến anh, mới vừa rồi hướng anh biểu lộ. Anh thấy cô ấy đáng thương, nên nhất thời mềm lòng. Em nên biết, trong lòng anh chỉ có em thôi.”
Bạn trai đi tới, cao lớn đẹp trai, với nụ cười rực rỡ, giống như lúc nàng thích hắn.
Bất quá nó đã không còn tác dụng, nàng thất tình rồi, đồng thời cũng đã nhận rõ bản chất của một người.
“Nhưng mà em không biết anh rồi, anh. . . . . . Bị em đá.”
Sa Mạn lớn tiếng tuyên bố, tiêu sái xoay người. Bạn trai, không, hiện tại đã là bạn trai cũ rồi, lập tức đuổi theo nàng. Nữ sinh kia lúc này giống như phát điên vậy, từ phía sau nhào đầu về phía trước.
“Cô đi chết đi, tôi sẽ không bao giờ … muốn làm nhân tình bí mật nữa.” Nữ sinh kia hung hăng đẩy mạnh, không phải đẩy nam nhân hạ tiện kia, mà là cô.
Sau đó, cô nghe được thanh âm thắng xe bén nhọn, tiếng kinh hô của người chung quanh. Hình ảnh cuối cùng khi rơi vào trong mắt cô, là khuôn mặt dữ tợn của nữ sinh kia, và sắc mặt như bị sét đánh trúng của bạn trai cũ.
Nàng bị tiểu Tam kia đẩy một cái, thì xảy ra tai nạn xe cộ. Tiện nam chết tiệt, Tiểu Tam chết tiệt, còn có cái lũ chạy xe đua chết tiệt trong sân trường. Sa Mạn cảm thấy đầu đau quá, có thể có cảm giác đau đớn, chứng tỏ nàng không có chết. Như vậy hiện tại, nàng hẳn là đang ở trong bệnh viện. Ba mẹ nhất định sẽ chạy tới, còn có ca ca, cũng nhất định đã xin phép nghĩ mà tới.
“Cũng đã ba ngày ba đêm, sớm chết mất rồi, vợ lão Tứ, ngươi còn ôm thi thể khóc lóc cái gì, còn không mau chút nấu cơm đi, cả nhà già trẻ mười mấy miệng ăn, đều đã đói bụng.” Một nữ nhân đang đứng ở cửa lớn tiếng nói, “Lão Tứ ngươi nhanh chóng đẩy xe ra, nội của nàng nói, tiểu hài tử thì không thể vào phần mộ tổ tiên, thừa dịp trời còn chưa có tối, đem nha đầu này đẩy qua bên kia Nam Sơn mà chôn đi. Trong nhà còn có đại cô nương đang lớn, Nhị Lang của nhà bọn ta cũng sắp được làm mai, đừng để cho nha đầu này của ngươi cản trở điềm may mắn.”
Sa Mạn đột nhiên có cảm giác mình bị ôm lấy thật chặc, từng giọt chất lỏng nóng ướt rơi vào trên mặt.
“Nhị tẩu, Mạn Nhi của ta còn nóng hổi, Mạn Nhi của ta còn chưa có chết.”
“Lão Tứ, ngươi hãy quản lấy vợ của ngươi, còn ngang bướng như vậy, một người chết rồi, còn ôm cái gì, bảo nàng làm cơm đi, bọn ta còn chưa có ăn đâu.” Bịch một tiếng, cái đại tảng môn (cửa lớn) kia hình như là bị rơi ra ngoài.
Chung quanh tiếng khóc càng lúc càng lớn, nam nhân nữ nhân còn có tiểu hài tử nữa. Bác sĩ y tá ở bệnh viện này cho là nàng đã chết rồi sao? Sa Mạn bỗng nghĩ, không được phải nhanh lên một chút mở mắt ra, nói cho ba mẹ, nàng còn sống. Bằng không, sẽ bị coi là tử thi mang đi nhà xác thì thật là đáng sợ.
|
Ngón tay của Sa Mạn khẽ giật giật, chậm rãi mở mắt. Đập vào mi mắt đều là khuôn mặt xa lạ.
Cái nữ nhân đang ôm nàng, mặc áo trên màu lam vải thô, đầu tóc ở sau ót búi thành búi tóc toản nhi, bên trên cài một cây trâm bạc, trên lỗ tai đeo hoa tai Ngân Đinh Hương, ánh mắt sưng giống như quả đào.
“Mạn Nhi, Mạn Nhi có thể động, Mạn Nhi mở mắt rồi!”
Nữ nhân kia đem Sa Mạn ôm chặc hơn nữa. Sa Mạn bị nàng ôm có chút không thở nổi, khổ sở mà ho khan một tiếng. Nữ nhân kia bận rộn buông lỏng Sa Mạn ra, Sa Mạn lúc này mới thấy rõ hoàn cảnh chung quanh.
Tường đất, chiếu tre, xà nhà bằng gỗ, đòn tay, trần nhà là mây lá, cửa sổ là từng ô vuông giấy dán.
Điều này làm cho nàng đang nhớ lại, lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, đã đi theo mẹ đến nhà tổ của bà ngoại ở nông thôn, ngôi nhà đó là thời dân quốc còn lưu lại .
Không thể nào. . . . . .
Nghĩ đến sao lại có khả năng này, thì ánh mắt của Sa Mạn nhất thời mở to.
“Mạn Nhi, con nhìn Nương một chút, Nương ở nơi này.” nữ nhân mặc quần áo vải thô lấy tay ở trước mắt Sa Mạn quơ quơ.
Ánh mắt của Sa Mạn một lần nữa chậm rãi tập trung.
Nương? Nữ nhân này là mẹ nàng, khi dễ nàng bị tai nạn xe cộ mất trí nhớ sao?
“Mạn Nhi, ” ba khuôn mặt nhỏ nhắn cùng nhau chen đến trước mắt nàng. nữ hài tử lớn nhất, bất quá bộ dáng chỉ mười hai mười ba tuổi, chải lấy hai cái đuôi sam, đầu tóc vàng vàng, nhưng mặt mày lại hết sức thanh tú, đứa bé trai bên cạnh thì nhỏ hơn, so sánh với nữ hài thấp hơn một ít, mặt mày cùng nữ hài hết sức giống nhau, còn có đứa lùn nhất , là một bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh, đang hướng về phía mặt của nàng thổi hơi.
“Nhị tỷ, ngươi lên tiếng đi, sau này ta sẽ không cùng ngươi tranh đường để ăn, có đồ ăn ngon đều cho ngươi ăn.” Bé trai nói.
“Ta đi nói cho phụ mẫu một tiếng, Mạn Nhi đã tỉnh lại, dè đặt để bọn họ lo lắng.” Một người đàn ông vành mắt hồng hồng từ bên cạnh nữ nhân đứng lên, thanh âm khàn khàn nói.
“Nương nói muốn chôn Mạn Nhi kìa.” Nữ nhân nức nở.
“Nhị tẩu nói chuyện thì khi nào đáng tin chứ, đừng tin nàng, phụ mẫu ta không phải là người như vậy.” Nam nhân kia xoay người đi ra ngoài.
Trời, khẩu âm mấy người mới vừa nói chuyện, hoàn toàn là giọng nói quê hương của nhà bà ngoại nàng. Đây là chuyện gì xảy ra, người nào đang đùa giỡn với nàng thế? Không thể nào , nàng bị thương, ba mẹ cùng anh trai sẽ không bỏ mặc nàng mà không đến thăm.
Sa Mạn hung hăng cắn môi dưới của mình một chút, rất đau. Không phải là nằm mơ, đây là thật .
“Không. . . . . .” Thật sự có chuyện trọng sinh xuyên qua, như vậy nàng phải xuyên trở về mới được.
Sa Mạn lảo đảo ngồi dậy, lấy hết dũng khí hướng cây cột bên cạnh nhào qua. Thừa dịp còn nóng hổi, nàng phải xuyên trở về. Bất quá nàng đã đánh giá cao khí lực của thân thể này, đánh giá thấp sức lực và phản ứng của người lớn cùng hài tử bên cạnh. Ba hài tử ở phía trước nàng tạo thành một bức tường thịt, nàng lại bị người đàn bà kia ôm vào trong lòng.
“Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi của ta, cũng là nương không tốt. Con đừng tìm chết, cho dù nương bán đi mình, cũng không bán con nữa.”
Sa Mạn ở trong tiếng khóc của nữ nhân cùng hài tử, mơ hồ biết một chút.
Cả nhà này tình trạng mặc dù không phải là quá tốt, nhưng ăn mặc cũng coi như thật chỉnh tề, tại sao lại muốn bán nữ nhi, chuyện gì đã xảy ra? Cô bé này có phải vì không muốn bị bán, nên mới tìm cái chết không?
Phụ mẫu như vậy nàng không cần.
Sa Mạn cũng không có được như ý nguyện, một lần nữa mở mắt, nàng phát hiện mình vẫn ở trên giường gạch tường đất, có hơn ba người đang nhìn nàng, đều nhanh chóng hiểu rõ. Nàng hiện tại đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh, cũng không còn có dũng khí tìm chết để xuyên trở về, hơn nữa có một chút trí nhớ thuộc về thân thể này từ từ dâng lên.
|
Tiểu cô nương này tên là Mạn Nhi, Mạn là dưa Mạn, năm nay chỉ có mười tuổi. Người nhà này họ Liên, chủ nhà là Liên Phương lão Gia Tử của Liên gia. Liên gia lão Gia Tử cùng lão thái thái Chu thị sinh rất nhiều con cái, cuối cùng ở dưới gối có bốn nhi tử hai nữ nhi.
Phụ thân của nàng là Tứ nhi Tử của Liên lão gia tử, tên là Liên Thủ Tín, năm nay ba mươi tuổi, mẫu thân nàng là Trương thị, cùng tuổi với phụ thân. Nàng là lão Tam, phía trên có một tỷ tỷ, tên là Liên Chi Nhi, năm nay mười bốn tuổi, một ca ca, đứng hàng thứ năm ở Liên gia, năm nay mười ba tuổi, nàng còn có một đệ đệ, chỉ có bảy tuổi.
Bởi vì có một Đại bá phụ làm tú tài ở bên ngoài, nên cô bé nhà quê này cũng chỉ biết sơ lược, cái triều đại này lấy Minh làm hiệu, hiện tại chính là Hi Cùng năm thứ hai mươi mốt. Niên hiệu xa lạ như thế, hẳn không phải là Đại Minh vương triều mà nàng đã học ở sách lịch sử.
Quan trọng nhất là, chuyện Liên Mạn Nhi muốn chết đi có liên quan mật thiết cùng một nhà của Đại bá phụ, nói cụ thể là do đại đường tỷ.
Đại đường tỷ năm nay mười sáu tuổi, tên là Liên Hoa nhi. Người cũng như tên, sinh ra hết sức xinh đẹp, bởi vì vẫn hay đi theo cha mẹ nàng ở tại trấn trên, nên hành động cử chỉ khác biệt hoàn toàn với nữ tử ở nông thôn. Có một lần Liên Hoa Nhi đi huyện thành ở nhà Đại cô gia (chồng của người cô lớn nhất nhà) thăm người thân, không biết làm tại sao lại biết một vị công tử họ Tống phú thương ở huyện thành. Hai người vừa thấy đã yêu, từ đó âm thầm lui tới, tư định nhân duyên.
Tống gia vốn cũng không thích cửa này hôn sự, nhưng mà Tống công tử lại không phải Liên Hoa nhi thì không lập gia đình. Lão phu nhân Tống gia đau lòng nhi tử, không chịu nổi nhi tử quấy rối, cuối cùng đã đáp ứng cửa hôn sự này. Tống gia phái người tới đặt lễ đính hôn, cả nhà của Đại bá liền từ trấn trên trở về ở nhà cũ Liên gia để nhận lễ.
Tống gia để tỏ lòng Trịnh Trọng của mình, lễ vật đưa tới lễ đính hôn, có một khối ngọc bội, là đồ gia truyền của Tống gia, nghe nói có giá trị liên thành. Đến lúc đó Liên Hoa nhi sẽ phải mang khối ngọc bội này gả vào Tống gia.
Nên mọi vấn đề đều xuất phát từ miếng ngọc bội.
Ở trong thôn này, Liên Hoa nhi vốn chính là người nổi bậc, cộng thêm định ra cửa hôn sự này, thì càng là chúng tinh phủng nguyệt – sao vây quanh trăng sáng. Liên Hoa nhi liền ở trong nhà, mời mấy đám tiểu tỷ muội đến chơi, tự nhiên là phải cho các nàng xem một chút lễ vật đính hôn kia để mở rộng tầm mắt, cuối cùng còn lấy ra khối ngọc bội này.
“Khối ngọc bội này, mua của một tiệm rất đắt ở Cẩm dương huyện thành.” Liên hoa Nhi đối với mấy tiểu tỷ muội nói.
Đám tiểu tỷ muội sớm đã bị trấn trụ. Trong đó một người để tỏ ra là mình có mấy phần kiến thức, mới nói ngọc bội kia là hẳn là phải làm một cái vòng vàng rồi xâu nó để đeo. Bên trong lễ đính hôn Tống gia, cũng không có vòng vàng. Liên Hoa Nhi nói ngọc bội kia là dùng để đeo ở đai lưng thả xuống mép váy , đồng thời cũng đeo lên làm mẫu. Kết quả dưới chân vướng một cái, đụng vào trên mép giường, Liên Hoa Nhi thì không có chuyện gì, nhưng mà ngọc bội lại vỡ làm hai miếng.
Thế là xong, đập bể ngọc bội tổ truyền của người ta, điều này làm cho Tống gia biết, Liên Hoa nhi sao có thể vào cửa Tống gia. Liên Hoa nhi sợ đến trợn tròn mắt, cũng may mẹ nàng Cổ thị so sánh với nàng bình tĩnh hơn rất nhiều, lúc ấy đã dặn dò mấy cái tiểu tỷ muội của Liên Hoa Nhi, không thể đem chuyện này nói ra, nếu không sẽ bắt các nàng đền bù ngọc bội kia.
Sau đó, Cổ thị cùng Liên Thủ Nhân đi đến phủ thành, rốt cục ở một hiệu cầm đồ tìm được một miếng ngọc tương tự , ước chừng có thể thay thế được. Chẳng qua là, miếng ngọc kia ít nhất cũng phải mất năm trăm lượng bạc. Liên gia cho dù có đem nhà cửa cùng đất đai bán đi, cũng lấy không ra nhiều tiền như vậy .
Vì thế, bọn họ đã đánh chú ý tới trên đầu Liên Mạn Nhi chỉ có mười tuổi.
Sa Mạn từ từ thu nạp trí nhớ của Liên Mạn Nhi, thì ra đã trở về không được, như vậy thì phải ở cái thế giới này hảo hảo sống sót.
Từ đây, nàng chính là Liên Mạn Nhi.
Lúc này Trương thị từ bên ngoài bưng một chén lớn đi tới.
“Mạn Nhi, ăn một chút gì đi, mẹ cố ý xin bà nội con một ít mì đó.”
Liên Mạn Nhi quét cái chén kia một cái, là một chén mì nước rất bình thường, bên trên mì phủ một lớp súp, phía trên súp còn rắc chút hành thái. Nàng bụng rất đói, bình thường, nếu như lúc nàng là Sa Mạn thì tuyệt đối sẽ không ăn nó, hiện tại nó lại rất hấp dẫn khẩu vị của Liên Mạn Nhi.
Nhưng Liên Mạn Nhi cố dịch chuyển tầm mắt khỏi bát mì. Chỉ nhớ lại Trương thị vì Đại bá phụ cùng đại bá mẫu mà muốn bán đi nàng, mà cha của nàng cũng gật đầu đồng ý.
Trương thị dĩ nhiên nhìn biết Liên Mạn Nhi giận nàng cái gì, nên ánh mắt đã ươn ướt.
“Mạn Nhi, con ba ngày không ăn cái gì, ăn chút ít đi, mẹ đã bỏ thêm hai giọt dầu ở trong súp, bà nội con không nhìn thấy. Bình thời con không phải là thích ăn cái này nhất sao, còn hay ồn ào bảo mẹ làm cho con ăn.” Trương thị ở bên cạnh Liên Mạn Nhi ngồi xuống, ôm Liên Mạn Nhi xoay người lại đối mặt với mình, “Mạn Nhi, mẹ đút cho con.”
Hiện tại giả mù sa mưa làm cái bộ dáng này còn có ý nghĩa sao? Vì con gái của người khác, mà muốn bán đi con gái của mình, nàng mới không cần phụ mẫu như vậy.
Liên Mạn Nhi giơ tay lên, muốn đem chén mì kia hất đi. Nhưng nàng vừa cúi đầu đã nhìn thấy tiểu Thất dựa vào kháng, đang chớp mắt to, nhìn chén mì kia. Tay Liên Mạn Nhi đang giơ lên một lần nữa rơi xuống, chỉ quay thân thể đi, không nhìn Trương thị.
Trương thị dụ dỗ một hồi lâu, mì cũng nguội, lớp mỡ phía trên đã kết thành khối, nhưng Liên Mạn Nhi cắn chặt răng, chính là không ăn. Liên Thủ Tín cùng mấy hài tử cũng tới đây khuyên, Liên Mạn Nhi cũng không có nửa điểm dao động.
“Ta không ăn, chết đói sạch sẻ. Ăn no, chờ các người đem bán ta sao?” cuối cùng Liên Mạn Nhi rốt cục mở miệng nói.
Trương thị nước mắt ào ào tuôn xuống.
“Cái này không có cách nào khác rồi, đều tại ta, sao lại ngu như vậy.”
“Ôm lên trên phòng, cho ông nội bà nội nàng xem một chút đi.” Liên Thủ Tín trầm mặc một hồi lâu nói.
Phải cố gắng mà sống sót, đầu tiên không thể bị bán đi. Liên Mạn Nhi nghĩ tới, cái nhà này, tựa hồ là Liên lão gia tử cùng Liên lão thái thái làm đương gia. Như vậy, phải nhớ sau này để không bị bán đi, thì phải để cho hai người kia gật đầu mới được.
Cha mẹ không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào mình, Liên Mạn Nhi âm thầm nắm chặt tay.
|
Chương 2: Bán Hay Là Không Bán
Nhật ảnh tây tà (hoàng hôn), bình thường đúng lúc này, Liên gia đã ăn xong bữa tối rồi, nhưng mà hôm nay, trong đông phòng của Liên gia, trên giường gạch lại có nhiều người đang ngồi, bàn ghế vẫn còn không có mang lên.
Lão gia tử của Liên gia – Liên Phương, là một ông lão mặt đỏ cao gầy. Hắn ăn mặc một thân quần áo vải thô màu xanh, ngồi xếp bằng tại đầu giường đặt gần lò sưởi, ở trên miệng xoạch xoạch rít lấy thuốc lá rời.
Tại đối diện Liên lão gia tử, một trung niên nam tử lưng hướng về phía dưới giường gạch đang ngồi xếp bằng, sắc mặt trắng nõn, chính là con trai trưởng Liên Thủ Nhân của Liên gia. Hắn ăn mặc lụa tơ màu Quỳ Hoa, đội khăn vuông, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Cách hai người không xa, có mấy cái nữ nhân ngồi vây quanh. Ngồi gần cửa sổ chính là Liên lão thái thái Chu thị. Chu thị tóc đã có chút thưa thớt, nên chải đầu không ngay ngắn, trên mặt lờ mờ có thể nhìn ra lúc tuổi còn trẻ cũng có bộ dạng thùy mị. Ngồi kế bên Chu thị, là nữ nhi của lão gia tử cùng Liên lão thái thái sinh ra khi đã lớn tuổi, gọi là Liên Tú Nhi, năm nay mười bốn tuổi. Liên Tú Nhi da mặt hơi đen, giống như một cái mô hình được khắc ra của Liên lão gia tử. Tiểu cô nương này mặc bộ hoa bối tử màu đỏ in hoa mới tin, trên mái tóc dùng ít dầu tóc rồi búi lên đỉnh đầu, bên trên còn cắm một cây trâm vàng Tiểu Phượng, kế bên trâm cài một đóa hoa màu hồng phấn.
Liên Hoa Nhi cùng Liên Tú Nhi chân kề chân, thân mật mà ngồi cùng một chỗ. Nàng mặc bộ hoa bối tử màu hồng cánh sen, mái tóc đen kịt búi thành búi trên đỉnh đầu, hai bên tai rủ xuống vài lọn tóc. Da thịt của nàng tuyết trắng, tại ở bên cạnh Liên Tú Nhi, nên càng lộ ra mắt hạnh má đào, xinh đẹp động lòng người.
Muội muội của Liên Hoa Nhi là Liên Đóa Nhi, cũng ăn mặc bộ hoa bối tử mới tinh, đang vểnh miệng nửa tựa vào trong ngực mẹ nàng là Cổ thị. Cổ thị ngồi ở giường xuôi theo bọn trẻ, trên người mặc áo váy màu xanh ngọc cũng là nửa mới nửa cũ.
Bởi vì Liên lão gia tử không nói lời nào, nên tất cả mọi người không dám lên tiếng, chỉ có cô cháu Liên Tú Nhi cùng Liên Hoa Nhi hai cái đầu lần lượt chụm vào, thì thầm nhỏ giọng đùa giỡn.
Liên Mạn Nhi từ bên ngoài tiến đến, liếc nhìn thấy Liên Hoa Nhi. Liên Hoa Nhi ngẩng đầu, nhìn lại Liên Mạn Nhi, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, đang nói chuyện Liên Tú Nhi cũng dừng lại.
Trương thị giúp đỡ Liên Thủ Tín đem Liên Mạn Nhi trên lưng hắn thả xuống trên giường gạch.
Liên Mạn Nhi ngồi ở đó, lặng lẽ đánh giá người trong phòng. Liên lão gia tử năm nay có lẽ năm mươi bảy tuổi, thân thể trước mắt cường tráng vô cùng. Liên lão thái thái lúc còn trẻ nhất định là mỹ nhân, lão đại và lão Tứ của Liên gia tướng mạo đều giống nàng, đáng tiếc Liên Tú Nhi lại không giống nàng. Liên Tú Nhi năm nay mười bốn tuổi, cùng tuổi với Liên Chi Nhi nhi. Ai, Liên Chi Nhi nhi quá gầy, giống Liên Tú Nhi mới xem như dậy thì bình thường.
Gương mặt trắng nõn, bờ môi mỏng chính là con dâu Cổ thị, vợ của lão đại Liên gia đi, còn có tỷ muội Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi, đều ăn mặc tơ lụa. Ai, Liên Mạn Nhi ngầm thở dài.
“… Đứa nhỏ này thà chết cũng không chịu ăn cái gì, cứ sợ lại bị chúng ta bán đi.” Liên Thủ Tín cùng Trương thị đứng ở dưới giường gạch, “Cha, xin ngài nói vài lời đi.”
Liên lão gia tử nhìn thoáng qua con trai trưởng, đem tẩu hút thuốc trong tay đập đập xuống.
“Thủ Nhân, ngươi nói một chút, đều là chuyện thế nào?”
Liên Thủ Nhân còn chưa mở miệng, mặt mũi Cổ thị cũng đã tràn đầy ý cười nói.
“Cha, việc này ngài còn không rõ ràng lắm à. Cái gì bán hay không, chỉ là tiểu hài tử các nàng nói giỡn thôi, căn bản là không có chuyện như vậy. Mạn Nhi nha đầu kia, là cháu gái ruột của đại gia, coi như là lão Tứ cùng vợ lão Tứ muốn bán nàng, vẫn còn có đại bá nàng cùng ta ở đây, cũng không thể đem hài tử bán đi có phải không?”
Cổ thị nói chuyện, nhích người đến muốn sờ đầu của Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi nghiên đầu đi, hướng Trương thị bên người xê dịch, tránh ra, né khỏi tay Cổ thị.
Liên lão gia tử giương mắt nhìn lướt qua Liên lão thái thái Chu thị. Hắn bảo con trai trưởng nói chuyện, mà con dâu lớn lại cướp lời. Cái này rất không quy củ. Bất quá hắn làm công công (cha chồng), lại chú ý thân phận, nên không tiện trực tiếp răn dạy con dâu. Mà người mẹ chồng như Chu thị vốn thập phần nghiêm khắc, lẽ ra nên răn dạy lại ngoài ý muốn không lên tiếng.
“Thủ Nhân, ta là bảo ngươi nói chuyện đấy.” Liên lão gia tử lại dập đầu tẩu hút thuốc, trầm giọng nói.
Trên mặt Cổ thị có chút ít ngượng ngùng, bất quá vẫn cười như trước.
“Cha, ta không phải đã từng cùng ngài nói qua rồi sao.” Liên Thủ Nhân lúc này mới mở miệng, “Ta ngày đó đi phủ thành, vừa vặn gặp một người bạn hữu, gọi là Dương Thành Phong. Hắn nghe nói nhà chúng ta thiếu bạc, lúc này liền mời ta ăn cơm rồi chỉ cách mượn ra năm trăm lượng bạc,… . Nhà em rễ hắn họ Tôn, ở huyện Thanh Phong cực kỳ có danh vọng là thân hào với nông thôn. Tiểu công tử Tôn gia còn không có đính hôn, cùng Mạn Nhi nhà chúng ta đồng tuổi tác và diện mạo tương đương. Việc hôn sự này, vẫn là chúng ta trèo cao đó.”
“Đại bá, con dâu nuôi từ bé là cái ý tứ gì?” Liên Mạn Nhi nghe Liên Thủ Nhân miệng đầy bịa đặt, tránh nặng tìm nhẹ, nên hỏi.
“Con dâu nuôi từ bé…” Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị sẽ cực kỳ nhanh trao đổi một cái ánh mắt.
Cổ thị đưa tay đã cho Liên Đóa Nhi một cái tát. Chỉ là cái tay đó nâng lên cao, nhưng hạ xuống lại nhẹ nhàng.
” Nha đầu Đóa Nhi kia, nói chuyện không nhẹ không nặng, gây cho Mạn Nhi tỷ tức giận, phải đánh nàng mới được, không cẩn thận đã đem Mạn Nhi té ngã. Nhờ có phụ mẫu phúc lớn mạng lớn, phù hộ Mạn Nhi sống lại. Bằng không, chuyện này mà truyền đi còn không cười chết người.” bờ môi mỏng của Cổ thị lúc mở lúc đóng, nói chuyện cực kỳ lanh lẹ.
|