Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
|
|
“Mạn Nhi, Đại tẩu nói thật là vì chuyện này, vậy nàng nói những lời nói dối kia là vì cái gì?” Liên Chi Nhi hỏi.
“Đương nhiên là có mấy lời không thể nói cho ta biết.” Liên Mạn Nhi nói. Nói thí dụ như nàng một mình đi gặp Chu Bộ đầu, như vậy Tưởng thị là nói dối rồi. Còn có Chu Bộ đầu làm như thế nào để đem tin tức truyền cho Liên Hoa Nhi, Tưởng thị cũng không có nói qua.
Liên Mạn Nhi tin tưởng Tưởng thị sẽ không cùng Chu Bộ đầu có tư tình gì, nhưng nàng rất hoài nghi một nhà phòng lớn cùng Chu Bộ đầu thật có chuyện gì khác đấy.
“Mẹ, tỷ, hai người nghĩ rằng nàng đem chúng ta xem như người tri tâm, có gì đều cùng chúng ta nói sao?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.
Trương thị cùng Liên Chi Nhi liếc nhau một cái, đều không nói gì.
Liên Mạn Nhi cũng không nói sâu hơn. Trương thị tính tình đôn hậu, không thích chuyện thị phi, thực tế không thích nói người khác không tốt. Liên Mạn Nhi cũng chỉ là đem sự tình phân tích để mọi người cùng hiểu rõ, để cho Trương thị cùng Liên Chi Nhi trong lòng đều minh bạch.
Ăn xong bữa tối, quả nhiên Liên lão gia tử triệu tập mấy người con trai đi qua, Liên Thủ Tín trở về, liền truyền đạt chỉ thị của Liên lão gia tử, giống với những điều Liên Mạn Nhi đã dự đoán, là đối với sự tình ngày hôm nay không được tiết lộ ra ngoài, còn phân phó xuống, nếu như bị người khác hỏi, thì trả lời như thế nào, đều được thống nhất với nhau.
Mọi người tự nhiên đều đáp ứng.
“Cha, ông nội hôm nay dẫn Đại bá đi dạy học ở thôn quán, việc đã thành chưa?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín.
“Đúng vậy, chuyện này có thành không. Nếu thành công thì tốt rồi, Đại bá hắn có thể có chi phí sinh hoạt trong một năm, còn có thể dư một chút tiền.” Trương thị nói.
“Lão gia tử nói với ta, nói bọn hắn đến muộn, Triệu tú tài người Triệu gia thôn tới trước rồi.” Liên Thủ Tín trả lời.
“Cứ như vậy chuyện liền không thành?” Trương thị hỏi.
“Triệu tú tài tới trước, dạy rất tốt, lão gia tử bọn hắn đến sau, chẳng phải để cho người đoạt trước sao?” Liên Thủ Tín nói.
Tuyển làm tiên sinh cho thôn quán, hẳn là thuê người ưu tú, mà không phải là ai tới trước thì thuê người đó a. Liên Mạn Nhi nhìn Liên Thủ Tín, cuối cùng cũng không có đem những lời này nói ra.
Buổi tối, người một nhà như trước đến cửa hàng điểm tâm, chuẩn bị cho ngày mai khai trương cửa hàng.
Tuy cửa hàng thuê người làm,nhưng các nàng đều không bỏ mặc, ra dáng ông chủ, mà vẫn như trước mỗi ngày đến cửa hàng làm việc. Ngũ Lang cùng tiểu Thất, ngoại trừ không chạy bàn ở cửa hàng nữa thì buổi tối cũng tới giúp đỡ làm một lúc.
Triệu thị làm việc trong cửa hàng, Liên Diệp Nhi cũng theo tới hỗ trợ.
“Tú Nga tẩu buổi tối không đi ăn cơm.” Liên Diệp Nhi nhỏ giọng nói cho Liên Mạn Nhi, “Đại thẩm ôm Đại tẩu khóc, Đại bá mắng Kế Tổ ca.”
“Nội để cho muội đi cùng bọn họ đào rau dại?” Liên Mạn Nhi đối với chuyện sau này của Triệu Tú Nga cùng Tưởng thị không có hứng thú muốn biết, phải trái cũng bất quá là như vậy, nàng muốn biết biểu hiện của Cổ thị xuống đất đào rau dại hơn.
“Còn có thể như thế nào, cả buổi chỉ đào được một chút rau, vẫn còn nhìn thấy đáy rổ, còn nói nhổ rau dại làm hại đến hoa màu, còn muốn ngồi dưới tán cây cùng các tiểu hài tử nghỉ ngơi. Về sau là muội cùng mẹ muội chia rau dại cho nàng, nàng mới có đầy một rổ, chúng ta mới có thể trở về nhà.” Liên Diệp Nhi nói, “Hiện tại hoa màu mới cao bao nhiêu, nàng đã ngại rồi. Đợi hoa màu đều trưởng thành hơn, nàng mới biết càng không dễ dàng kia.”
Cán cao lương cùng hạt kê sau khi dài ra, mép lá cây có gờ ráp, khi chạm vào cánh tay, mặt cùng trên cổ, tạo thành những vết xước, rất đau. Đại cô, các tiểu tức phụ, tiểu hài tử của hộ nông dân quen đào rau dại thì không đáng lo. Nhưng là như Cổ thị không quen làm, ngay từ đầu thì sẽ khổ sở.
“Hai mẹ con muội giúp nàng?” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ không biết chứ. Miệng Đại thẩm thật ngọt, khen muội cùng mẹ muội thật khoa trương, muội nghe mà nổi hết da gà . Nàng đào không đủ một rổ rau dại, không thể về nhà. Mẹ cùng muội cũng không thể trở về nhà một mình mà đem nàng vứt bỏ được.” Liên Diệp Nhi nhếch miệng nói, “Muội đi đâu, muội bắt nàng phải theo muội đến đấy. Nàng đào chậm, cũng phải đào. Để cho nàng nghỉ ngơi mà mẹ con muội phải đào thêm rau dại cho nàng, muội mới không ngu như vậy.”
Liên Mạn Nhi nghe xong bật cười.
Liên Diệp Nhi tay làm, một bên mắt liếc hướng về Liên Thủ Tín bên kia .Đúng lúc Liên Thủ Tín từ trong nhà đi ra ngoài, Liên Diệp Nhi vội vàng đến bên tai Liên Mạn Nhi nói.
“Mạn Nhi tỷ, Tứ thúc trở về đã nói chuyện gì cho mọi người chưa?” Liên Diệp Nhi hỏi nhỏ.
“Không phải là sự tình của đại tẩu cùng Tú Nga tẩu, còn có chuyện khác sao?” Liên Mạn Nhi trong nội tâm khẽ động, lại hỏi.
“Kế tổ ca muốn dùng tiền…”
|
Chương 324: Hù dọa
“Ah?” Liên Mạn Nhi nghe nói Liên Kế Tổ muốn dùng tiền, không khỏi mở to hai mắt, “Ca ấy muốn dùng tiền làm gì?”
“Nói là muốn mua bài thi gì đó, còn muốn đi thị trấn, học Đại nho, tông sư gì nữa, dùng văn để kết giao bạn bè.” Liên Diệp Nhi cố gắng nhớ lại những lời nàng đã nghe được. “Hôm qua Kế Tổ ca từ tư thục trở về, cùng với Đại bá đến nói chuyện với gia. Muội ở bên cạnh nghe thấy được, nghe không hiểu nhiều lắm. Dù sao, chính là Đại bá cùng Kế Tổ ca đều nói, bài thi gì đó rất tốn tiền, tiền này bỏ ra, sang năm Kế Tổ ca có thể thi đậu, nếu Kế Tổ ca không mua, không đi thị trấn nghe giảng bài, người khác đi rồi thì người ta sẽ vượt lên trước Kế Tổ ca rồi.”
“Đại bá cùng Kế Tổ ca nói, ít nhất cần một xâu tiền, dùng tiết kiệm thì cũng là vừa đủ.”
Liên Mạn Nhi đối với khoa cử hiện tại cũng không hiểu rõ. Nàng chỉ biết là, những năm này Liên Kế Tổ đọc sách, cũng coi như không phí công, đã thông qua được thi huyện cùng thi phủ, sang năm có thể trực tiếp tham gia thi viện. Nếu như thông qua thi viện, Liên Kế Tổ trở thành tú tài thứ hai của Liên gia sau Liên Thủ Nhân.
Mà Ngũ Lang chưa bao giờ tham gia cuộc thi, sang năm trước tiên phải tham gia thi huyện. Đương nhiên, nếu như thuận lợi, kế tiếp sẽ là thi viện, kế tiếp có thể cùng Liên Kế Tổ tham gia thi phủ rồi.
Bất quá, chính Liên Mạn Nhi cũng phải ngẫm lại, nàng một mực đốc thúc Ngũ Lang học bài, nhưng lại không muốn tạo áp lực quá lớn cho Ngũ Lang. Ngũ Lang năm nay mới mười ba tuổi, nếu mười lăm mười sáu tuổi có thể đỗ tú tài, ở niên đại này, cũng coi như là rất sớm rồi.
Kỳ thật thời điểm đầu xuân năm nay Liên Kế Tổ có thể đi tham gia thi viện được. Nhưng hắn không có đi, nói là một năm nay trong nhà phát sinh quá nhiều việc, việc học của hắn cũng chịu ảnh hưởng. Muốn hảo hảo đọc sách thêm một năm, sang năm mới tham gia cuộc thi.
Nàng cảm thấy Liên Kế Tổ muốn mua bài thi cùng đi thị trấn, rất giống kiếp trước của nàng, trước cuộc thi cũng mua đề thi mẫu, nghe các giáo sư giàu kinh nghiệm giảng bài.
“Một xâu tiền!” Liên Mạn Nhi chậc chậc thở dài, “Số tiền này, gia đã cho chưa?”
Một xâu tiền, tương đương với một lượng bạc, đối với hộ nông dân cũng không phải là số lượng nhỏ. Hiện tại, với điều kiện của Liên gia phải hảo hảo gom góp mới có thể miễn cưỡng gom góp đủ tiền đi. Đọc sách, khảo thi khoa cử quả nhiên là đốt tiền, không phải hộ nông dân bình thường có thể gánh được. Mà nếu như người đọc sách, không thông cảm với sự vất vả của gia đình, không tiết kiệm thì còn khó hơn.
“Gia còn chưa có cho, giống như trong nhà gom góp không không đủ số tiền này. Ăn cơm xong, gia không phải gọi Tứ thúc đến sao. Còn có cha muội cũng gọi đến, muội ở gian ngoài nấu nước, nghe thấy gia cùng Tứ thúc thương lượng, hình như là còn thiếu chút tiền, muốn Tứ thúc nói với Hoàng giám sát dự chi trước tiền công cho Nhị bá, Nhị Lang ca, Tam Lang ca và của cả cha muội.”
“Cha tỷ nói như thế nào?” Liên Mạn Nhi vội vàng hỏi.
“Tứ thúc đã đáp ứng. Nói ngày mai sẽ tìm Hoàng giám sát hỏi thử xem.” Liên Diệp Nhi nói.
Liên Mạn Nhi nghiêng đầu suy nghĩ, vậy mà còn có chuyện này, Liên Thủ Tín trở về sao không nói ra cùng các nàng.
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ rồi đứng lên, đi đến trước mặt Ngũ Lang.
“Ca, Lỗ tiên sinh có nghỉ ngơi không? Nếu không có, thì ca đi hỏi chuyện này.” Liên Mạn Nhi liền đem chuyện Liên Kế Tổ đòi tiền mua bài thi cùng đi thị trấn nghe giảng bài cùng Ngũ Lang nói.”Ca, sang năm ca cũng phải đi thi đấy, nếu thật hữu dụng, chúng ta cũng đừng tiết kiệm.”
“Là chuyện của lớp cao cấp à? Sao ca không nghe nói qua?” Ngũ Lang nói, “Để ca đi tìm Lỗ tiên sinh hỏi một chút.”
Ngũ Lang đi ra ngoài, ước chừng thời gian nửa chén trà nhỏ thì trở về.
“Ca, như thế nào?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.
“Ca hỏi tiên sinh, tiên sinh nói ca không cần phải gấp gáp. Cách vài ngày hắn sẽ lại ra đề mục cho ca, ca viết văn rồi đưa tiên sinh phê duyệt, trước tiên đem kiến thức cơ bản luyện tốt.” Ngũ Lang nói với Liên Mạn Nhi. Các nàng đương nhiên không biết, Lỗ tiên sinh còn có lời không nói ra. Nói đến bài thi, hắn ghi bài văn mẫu chẳng lẽ còn không tốt hơn so với bài thi kia? Phải biết, những bài thi đó phần lớn bài thi đã lâu của văn nhân, còn chưa nghe nói qua tiến sĩ danh giá lại đi hạ thấp mình làm việc kinh doanh này.
“Chính là muốn mua bài thi, cũng không vội vàng mua ở thời điểm này.” Ngũ Lang lại tiếp tục nói, “Kế Tổ ca muốn tham gia thi viện, hiện tại còn không biết giám khảo là ai. Các bài thi lúc này, phần lớn là cũ, sang năm thi thì khi đó có bài thi mới, khi đó chúng ta mới mua.”
Liên Mạn Nhi nghĩ, từ mơ hồ đã trở nên hiểu rõ. Đây tương đương với kỳ thi Đại Học, xu thế mỗi một năm lại bất đồng, chỉ có khi tới gần kỳ thi, có phong thanh lộ ra mới đáng tin cậy hơn chút ít. Khi đi thi các bài văn mẫu đó mới là thích hợp nhất.
“Vậy còn chuyện nghe giảng?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Lỗ tiên sinh nói, cho tới bây giờ hắn chưa nghe nói qua, còn có chuyện như vậy.” Ngũ Lang nói.
“Mở khóa học như vậy là để lừa tiền gạt người hay sao?” Liên Mạn Nhi lập tức cảnh giác nói. Kiếp trước của nàng, cũng có người dùng danh hiệu giáo sư ưu tú để mở lớp luyện thi lừa gạt tiền và thời gian của học sinh, điều này không phải là không có.
“Lỗ tiên sinh nói, hắn bảo ca không cần phải quan tâm tới chuyện này, hắn cũng biết có chỗ dạy học nhưng cũng không phải dạng như Kế Tổ ca nói.” Ngũ Lang nói, “Dù sao, Lỗ tiên sinh nói, nên đọc sách để thông suốt hết đã, phải có bản lĩnh làm văn tốt, đây mới là quan trọng, để cho ca không cần phân tâm suy nghĩ cái khác.”
“Phải, phải.” Liên Mạn Nhi liên tục gật đầu, nàng kỳ thật rất đồng ý với thuyết pháp của Lỗ tiên sinh.
Nhưng hiện tại Liên Kế Tổ muốn mua bài thi, muốn đi nghe giảng bài, các nàng khó mà nói được cái gì. Dù sao, vạn nhất người ta năm sau không thi đậu thì ai chịu trách nhiệm?
Liên Mạn Nhi bên này thì thầm to nhỏ, Trương thị đã nhìn thấy.
“Nói cái gì đấy, sao phải thì thầm?” Trương thị hỏi.
“Mẹ”, Liên Mạn Nhi đi đến trước mặt Trương thị, hạ giọng nói một phen, “Mẹ, việc này cha đã nói cho mẹ chưa”
“Còn có việc này? Cha con trở về như thế nào lại chưa nói vậy?” Trương thị kinh ngạc nói.
Nhìn ngó một chút không thấy ai, Trương thị liền gọi Liên Thủ Tín vào buồng trong, thấp giọng hỏi thăm.
“Việc này ah…” Liên Thủ Tín hướng ngoài phòng nhìn thoáng qua.
Trương thị liền đóng cửa lại.
|
“Đều ở bên ngoài làm việc rồi, ta nhỏ giọng một chút, người ở phía ngoài nghe không được.” Trương thị nói với Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín lúc này mới ngồi xuống giường nói chuyện.
“Cha nói như vậy với ta, ta cũng đã đáp ứng. Không nói với mấy mẹ con là vì trong lòng ta thấy chuyện này có chút nghi hoặc.” Liên Thủ Tín có chút cau mày nói ra, “Lúc cha nói những lời đó có mặt Đại ca, Nhị ca, ta có cảm giác, Nhị ca bọn hắn hình như là có bộ dạng không vui vẻ gì.”
“Tiền học của Kế Tổ, bình thường đã không ít rồi. Từ bây giờ cho đến cuộc thi, thời gian còn khoảng mười tháng nữa, hiện tại đã bắt đầu dùng tiền như vậy, nhà bình thường sợ là ckhông cung cấp nổi, phòng trên năm nay…” Trương thị thở dài một hơi.
“Việc đi dạy học ở thôn quán của Đại ca còn chưa biết thế nào. Nếu không cũng có thể dự chi một chút tiền, đem tiền góp cho đủ rồi.” Liên Thủ Tín nói.
Cho nên hiện tại cũng chỉ có thể lấy trước tiền công của nhóm Liên Thủ Nghĩa, Liên Mạn Nhi nghe vậy, trong lòng nghĩ nói.
“Cha, vậy ngày mai cha…”
“Gia con đã lên tiếng, ngày mai cha sẽ tìm lão Hoàng nói chuyện.” Liên Thủ Tín nói.
… …
Hôm nay, một nhà Liên Mạn Nhi bận rộn làm xong mọi việc thì đã trễ. Liên Thủ Tín ở lại trông cửa hàng, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng ở lại, Trương thị và Triệu thị, mang theo ba tỷ muội Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi tự trở lại khu nhà cũ.
Mọi người Liên gia cũng sớm đã an giấc rồi. Mấy gian phòng ốc ở bên trong đều tối đen như mực. Các nàng đi về phía sân nhỏ, mới vừa đi tới sân nhỏ, chợt nghe tiếng kêu của Hà thị từ Đông sương phòng truyền tới, ngay sau đó, đèn trong phòng bật sáng.
“Vợ Nhị Lang, vợ Nhị Lang, ngươi đây là làm sao a!” Hà thị kêu lớn trong đêm yên tĩnh nên thanh âm đặc biệt vang dội.”Cha bọn nhỏ, Nhị Lang, vợ Nhị Lang không tốt rồi. Tranh thủ thời gian nhanh đi thỉnh lang trung cho vợ Nhị Lang a!”
Là Triệu Tú Nga đã xảy ra chuyện?
Đoàn người của Liên Mạn Nhi không khỏi đều dừng bước.
Cửa Đông sương phòng két một tiếng mở ra, Tam Lang khoác xiêm y lên, xỏ giầy, vẻ mặt hấp tấp từ trong nhà đi ra.
“Tam Lang, đây là làm sao?” Trương thị vội hỏi.
“Nhị tẩu đau bụng, cháu đi tìm Lý lang trung.” Tam Lang nói xong, liền hướng ngoài cửa lớn mà đi.
“Ngươi nhanh một chút, chạy đi đi.” Liên Thủ Nghĩa cũng khoác xiêm y vào, từ trong Đông sương phòng đi tới, hướng về phía bóng lưng Tam Lang phất phất tay.”Đây là chuyện mạng người đấy, hai mạng người đấy, trời ạ.”
Động tĩnh lớn như vậy, phòng trên đều lần lượt sáng đèn.
“Chuyện gì vậy, đêm hôm khuya khoắt như thế này?” Chu thị không đi ra, ngồi ở trên giường gạch hướng về phía bên ngoài lớn tiếng hỏi thăm.
“Mẹ, cha, đem hai người đánh thức rồi à?” Liên Thủ Nghĩa đi đến cửa sổ Đông phòng, nhà trên, hướng vào bên trong nói, “Là vợ Nhị Lang, lúc chúng con trở về, nàng không phải không khỏe sao, buổi tối cơm cũng không ăn, nửa đêm bụng bắt đầu đau, bây giờ bị bất tỉnh. Như vậy thật là dọa người a.”
Liên Thủ Nghĩa vừa dứt lời, từ Đông sương phòng lại truyền tới tiếng nói chuyện của Hà thị.
“Vợ Nhị Lang a, ngươi đây là làm sao a, ngươi có được không, ngươi nói một tiếng a, ngươi đừng dọa hù ta. Ta thật vất vả mới cưới được con dâu về, mắt thấy sắp có cháu trai để ẵm rồi. Vợ Nhị Lang, ngàn vạn lần ngươi đừng xảy ra chuyện gì a . Đều do ta, ta không nên đi ra ngoài, để ngươi một mình ở nhà, để có người hù dọa ngươi, đây là muốn một xác hai mệnh mà, muốn mệnh ta a, ta đã tạo nghiệt gì rồi.”
Sợ thật, một xác hai mệnh, nghe Hà thị nói, Liên Mạn Nhi trong nội tâm khẽ động, con mắt hướng Tây sương phòng nhìn sang.
Ở Tây phòng, hiển nhiên một nhà Liên Thủ Nhân cũng đều tỉnh dậy.
Liên lão gia tử choàng xiêm y từ bên trong phòng trên đi ra, đi theo sau là Chu thị cùng Liên Tú Nhi, hai mẹ con đều trầm mặt, tất nhiên là rất không cao hứng khi nửa đêm mà làm ầm ĩ như vậy.
“Đi xem đi.” Liên lão gia tử thúc giục Chu thị.
Chu thị liền mang theo Liên Tú Nhi đi Đông sương phòng, rất nhanh, Liên Thủ Nhân, Liên kế tổ cũng từ trong nhà đi ra, Cổ thị cùng Tưởng thị cũng đi vào Đông sương phòng.
Vẫn một mực không có lên tiếng, Triệu Tú Nga lúc này lại thét lên một tiếng, ngay sau đó lại không có một tiếng động.
“Vợ Kế Tổ, thẩm xin cháu thương xót, cháu đi ra ngoài trước. Vợ Nhị Lang nàng bị ncháu hù dọa, cháu nhìn sắc mặt của nàng đi.” Hà thị gào khan nói.
Tưởng thị đỏ mặt từ Đông sương phòng đi ra, cúi đầu nhanh chóng trở về phòng trên.
Trương thị cùng Triệu thị cũng tiến vào Đông sương phòng, ngay sau đó Lý lang trung được Tam Lang mời đến. Đông sương phòng nhỏ, nhiều người, Liên Mạn Nhi không chen vào.
Cũng không thể nói là nàng không lách vào được, mà là hộ nông dân kiêng kị, tiểu cô nương phải tránh vào những nơi đấy.
Triệu Tú Nga trải qua mấy phen như vậy, giày vò mọi người đến hừng đông ngày hôm sau.
Liên Thủ Nghĩa, Nhị Lang cùng Tam Lang ai cũng không đi làm việc.
|
Chương 325: Phân Băng
Edit: Leticia Tình hình đêm qua của Triệu Tú Nga, vẫn là ngày hôm sau Liên Mạn Nhi từ chỗ Trương thị mới biết được toàn bộ.
“Một hồi thì mê mang, lúc thì bất tỉnh nhân sự, lúc thì kêu to, nói đau bụng. Nhị thẩm nàng ở bên cạnh cũng không yên tĩnh một chút nào, làm cho trong lòng mọi người đều vội vàng. Lý lang trung phụng bồi đến hơn nửa đêm, hỏi hắn mạch như thế nào, Lý lang trung trả lời hàm hàm hồ hồ, đưa cho một đống dược giữ thai, còn nói vợ Nhị Lang nếu cứ tiếp tục như vậy, cái thai trong bụng của nàng khó bảo toàn.”
Trương thị nói đến đây, khẽ thở dài một hơi.
“Nếu đứa bé trong bụng vợ Nhị Lang xảy ra chuyện gì, vợ Kế Tổ cũng không nói rõ được. Ban đêm hôm qua, bất kể vợ Kế Tổ lúc nào tiến vào Đông sương phòng, vợ Nhị Lang đều cả kinh một lần. Đều nói vợ Nhị Lang bị như vậy, vì buổi trưa ngày hôm qua bị vợ Kế Tổ khi dễ, bị hù dọa. Nhị bá còn đi ra ngoài, nói là muốn thỉnh thần y đến để chữa bệnh.”
Liên Mạn Nhi chợt nghe ra có một chút kỳ quặc.
“Mẹ, sao Lý lang trung chẩn mạch rồi mà còn hàm hàm hồ hồ. Chuyện này là sao?”
Lúc này, các nàng ở bên trong cửa hàng, bọn tiểu nhị ở bên ngoài đều đang bận rộn, nếu chủ nhà không gọi vào, bọn họ không thể đi vào bên trong. Trong phòng, hiện tại chỉ có Trương thị, Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi. Dù vậy, Trương thị vẫn nhìn hai bên xung quanh, rồi mới chần chờ mở miệng.
“Chuyện này là mấy mẹ con chúng ta nói với nhau thôi, mẹ cũng chỉ đoán thôi.” Trương thị giảm thấp thanh âm, “Mẹ xem vợ Nhị Lang giống như là không có chuyện gì.”
“Mẹ, ý là chuyện đêm hôm qua Tú Nga tẩu bị như vậy đều là giả bộ sao?” Liên Mạn Nhi mở to hai mắt.
“Mẹ tốt xấu gì cũng đã sinh được mấy đứa, thân thể mang thai khỏe hay không mẹ còn có thể nhận ra. Tinh thần vợ Nhị Lang không giống như là thực sự có chuyện đâu. Còn có cách làm việc và nói chuyện của Lý lang trung cũng có chút kỳ lạ. Mẹ cuối cùng cảm giác hắn nói với Nhị thẩm con cùng vợ Nhị Lang nói câu này thật lạ, nói là nếu vợ Nhị Lang tiếp tục bị hành hạ như thế thực sẽ hại đến hài tử trong bụng.” Trương thị liền đem suy đoán của mình nói ra.
“Nếu Tú Nga tẩu giả bộ thì Nhị bá, Nhị thẩm bọn hắn cũng có thể đều là giả bộ!” Liên Mạn Nhi nói. Chi thứ hai cấu kết với nhau diễn trò.
Trương thị hừ một tiếng.
Phụ nữ mang thai dễ gặp nguy hiểm, chuyện ngoài ý muốn gì cũng có thể phát sinh. Triệu Tú Nga giả bộ, lại cùng toàn bộ chi thứ hai làm ầm ĩ lên. Cho nên mặc dù Lý lang trung chẩn mạch cho Triệu Tú Nga không phát hiện điều gì khác thường nhưng cũng sẽ không nói ra.
“Bình thường nhìn Nhị thẩm cùng Tú Nga tẩu hay cãi nhau. Nhưng những lúc như thế này thì lại là người một nhà rồi.” Liên Chi Nhi nói.
“Đại thẩm, còn có vợ Kế Tổ cũng đã nhìn ra. Hai người bọn họ nói cho mẹ cùng Tam thẩm, vợ Kế Tổ khóc sướt mướt đấy, Đại thẩm còn nói gần nói xa, ý tứ là muốn ta đem việc này làm rõ.” Trương thị hơi khẽ cau mày nói ra.
“Mẹ, vậy mẹ đã nói chưa?” Liên Mạn Nhi vội vàng hỏi.
“Con nghĩ mẹ con thật khờ hả!” Trương thị liếc Liên Mạn Nhi, “Hai nàng vừa nói vừa khóc làm cho lòng ta mềm nhũn. Ý tứ của Đại thẩm nàng hình như là việc này liên lụy đến vợ Kế Tổ, hai người bọn họ không dễ nói chuyện, nếu nói, người khác sẽ nghĩ các nàng trong lúc đó có tâm tư khác. Nếu mẹ nói, người khác sẽ tin tưởng mẹ. Đêm qua, nàng tâng bốc ta lên không ít.”
“Vậy mẹ nói với bọn họ như thế nào?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Còn có thể nói như thế nào, Đại thẩm nàng nói chuyện, con cũng không phải không biết. Quanh co lòng vòng đấy, mẹ coi như nghe không hiểu, hừ hừ ha ha thôi, nàng đối với mẹ cũng không có cách gì.” Trương thị nói, “Đây là Nhị bá, Nhị thẩm một nhà bọn họ đều chuẩn bị tốt lắm, muốn làm như vậy, mẹ đi nói, để cho các nàng hận mẹ sao? Lại nói ở trước mặt nội con, lời của mẹ còn không hữu dụng bằng của Đại thẩm và vợ Kế Tổ. Mẹ đi nói thì không tránh được mấy trận mắng. Hai người bọn họ cũng không phải không có miệng, còn không phải sợ vợ Nhị Lang thực sự có chuyện gì, các nàng không tiện khai báo sao?”
“Mẹ, con đã tin tưởng mẹ thật sự không ngốc.” Liên Mạn Nhi lay lay cánh tay của Trương thị.
“Rồi, còn biết dỗ mẹ vui vẻ đấy.” Trương thị cười nói.
“Tam thẩm cũng không có đi nói?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Không có. Mẹ không để cho nàng đi. Hơn nữa, Tam thẩm đến trước mặt nội con, một câu còn nói không xong kia.” Trương thị nói.
“Ai.” Đến phiên Liên Mạn Nhi thở dài, “Tính tính của Tam thẩm như vậy, hàng ngày lại gặp gỡ nội, lúc nào mới có thể tốt hơn a.”
“Đúng vậy.” Liên Chi Nhi đồng cảm gật đầu nói.
“Vừa rồi Diệp Nhi nói, Nhị bá bọn hắn hôm nay đều không đi lên núi làm việc, chỉ có Tam bá đi.” Trương thị còn nói thêm, “Bọn hắn náo trận này, là vì cái gì? Đơn giản là vì sự tình ngày hôm qua, muốn cho vợ Kế Tổ không sống khá giả?”
“Khẳng định không phải.” Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi trăm miệng một lời nói.
Ai cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ có Trương thị lắc đầu thở dài.
Liên Thủ Tín từ bên ngoài đi vào.
“Thế nào, chàng vừa cùng lão Hoàng đem những lời kia nói rồi?” Trương thị hỏi.
“Ừ.” Liên Thủ Tín gật đầu, “Lão Hoàng nói, Nhị ca, Tam ca, Nhị Lang, Tam Lang bốn người bọn họ, dự chi được mấy trăm văn tiền là không có gì vấn đề. Nhưng Nhị ca bọn hắn hôm nay đều không đi làm việc, chuyện này ồn ào đấy.”
“Cha, phòng trên có ông nội, bà nội, Đại bá, Nhị bá so với cha đều lớn tuổi hơn, cũng đều khỏe mạnh, có chuyện gì trong nội tâm mọi người đều có tính toán. Còn cần chúng ta than thở mà mò mẫm quan tâm sao? Cha, chúng ta chỉ có một mình cha là người tâm phúc, hiện tại nhà ta còn có một gian hàng lớn, ai giúp cha quan tâm?” Liên Mạn Nhi nói.
|
“Cha đây không phải… Cha đây không phải phiền lòng thay ông nội con à.” Liên Thủ Tín nói, “Được, cha biết rõ, trong lòng cha minh bạch.”
“Cha, nguyên liệu dự trữ của cửa hàng chúng ta không đủ rồi, phải tranh thủ thời gian cùng Vương ký định ra thôi.” Liên Mạn Nhi mở sổ sách, cùng Liên Thủ Tín thương lượng những chuyện vặt vãnh của cửa hàng.
Ở cửa hàng chờ một mạch đến chạng vạng tối, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều từ tư thục tan học trở về.
“Nên nấu cơm rồi, mẹ phải trở về nhà thôi.” Trương thị nói.
“Con đi đuổi vịt a.” Liên Mạn Nhi nói rồi đi ra ngoài.
“Tỷ, đệ cùng tỷ đi.” Tiểu Thất vội vàng ném túi sách, đi theo Liên Mạn Nhi.
Vịt choai choai khác với gà, vịt cũng được nuôi trong sân nhưng sau sẽ đẻ trứng ít đi. Muốn vịt lớn lên mập mạp, đẻ trứng nhiều, phải đem vịt đuổi xuống sông.
Nhà Liên Mạn Nhi mua mảnh đất này kéo dài đến bờ sông, một ít đất men theo bãi sông cũng thuộc về nhà nàng, hơn nữa còn có một mảnh rừng cây dọc theo bờ sông bên cạnh, kéo dài đến mảnh đất các nàng mua, cũng thuộc về tài sản nhà nàng.
Từ khi vịt nhỏ đã khá lớn rồi, mỗi sáng sớm Liên Mạn Nhi vội vàng đuổi bọn chúng tới, đem chúng đuổi vào sông, cứ để mặc chúng ở đấy. Đợi đến lúc chạng vạng tối, lại đem những con vịt này từ trong sông đuổi ra, xua về khu nhà cũ.
Cứ nuôi đàn vịt như vậy thì vịt sẽ đẻ trứng nhiều, thịt cũng ngon hơn, ngoài ra, còn tiết kiệm được không ít thức ăn gia súc. Hơn nữa, mỗi ngày đều làm như thế, bọn vịt này đã tạo thành phản xạ có điều kiện, buổi sáng Liên Mạn Nhi mở cửa chuồng ra, chúng sẽ tự đi một mạch tới đây, đến thời điểm chạng vạng tối, không cần Liên Mạn Nhi đi đuổi, chúng cũng có thể chính mình trở về, để cho người ta rất yên tâm.
Nhưng mà, Liên Mạn Nhi cũng không có vì vậy mà mặc kệ bọn chúng, từ sáng sớm cho đến chiều tối vẫn kiên trì “hộ tống” đàn vịt.
Hôm nay Liên Mạn Nhi đi đuổi đàn vịt, thời gian so với thường ngày thì hơi sớm, một đám vịt còn tự tại bơi lội trên mặt sông, chiều nào, bọn vịt này cũng rửa sạch sẽ bộ lông của chính mình, mỗi một con đều lộ ra bờ mông béo mập tròn tròn, trông rất đáng yêu.
Trong tay Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất cầm một nhánh cây dài, đứng bên cạnh bờ, nhẹ nhàng mà xua đuổi đàn vịt bầy, tụ họp cùng Liên Thủ Tín, Trương thị một đường hướng khu nhà cũ đi về.
“Đàn vịt năm nay nhìn có vẻ béo tốt, ” Trương thị vừa đi, một bên đánh giá vịt mái đung đưa bờ mông mập tròn, “Đợi qua vài ngày nữa vừa vào hè thì có thể đẻ trứng rồi.”
“Mẹ, đến lúc đó chúng đẻ trứng khắp thì phải làm thế nào?” Tiểu Thất hỏi.
“Vậy thì phải trông coi một chút rồi.” Trương thị nói.
Khi vịt bắt đầu đẻ trứng, phải cẩn thận nhìn xem, khiến chúng nó dưỡng thành thói quen đẻ cố định tại một địa điểm. Thói quen này một khi dưỡng thành, như vậy về sau sẽ bớt lo được rồi. Biện pháp này cũng dùng cho gà mái.
Bình thường, hộ nông dân nuôi vịt trong nhà, ban ngày mặc dù đều nuôi thả ở bên ngoài, nhưng khi đẻ trứng chúng sẽ tự động về nhà. Nhưng trong đàn có con vịt đẻ trứng trên cỏ bên bờ sông cũng không phải là không có. Bình thường, hộ nông dân có tiểu hài tử thỉnh thoảng trông coi. Còn có người nông dân nhiệt tình, nhìn thấy vịt đẻ trứng rơi của nhà người quen, còn chủ động đi thông báo.
Cũng không cần đi vào tận trong nhà, đứng ở bên đường, cửa lớn hoặc là cách nhau một tường viện thấp, đứng ở trong sân nhà mình, hô một tiếng là được rồi.
“Mẹ, chúng ta cách bờ sông có vẻ hơi xa.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ừ, thật đúng là như vậy.”
“Mẹ, con thấy đàn vịt nhà chúng ta thích nằm ở trong rừng, nếu không ở trong rừng kia chúng ta làm mấy cái ổ rơm.” Tiểu Thất cầm cành liễu trong tay vung lên, quay mặt bánh bao hướng Trương thị nói, “Chúng ta chuẩn bị ổ như thế, khẳng định chúng đều nguyện ý đẻ trứng ở bên trong đấy.”
“Chủ ý này của Tiểu Thất tốt a.” Liên Mạn Nhi nói.
Cánh rừng ở bên cạnh bờ sông cũng là tài sản của nhà nàng. Hiện tại, các nàng đã mua mảnh đất này, bốn phía ranh giới cũng trồng cây rồi, người khác cũng không dễ dàng tiến vào, đem cánh rừng kia biến thành nơi đàn vịt đẻ trứng thì rất phù hợp và an toàn.
“Chủ ý này thật tốt a.” Trương thị cười nói.
“Mẹ, sự tình làm ổ thì giao cho con cùng tiểu Thất a.” Ngũ Lang nói, “Chúng con biết rõ cách lót cỏ để làm ổ đấy.”
“Dạ, dạ, việc này giao cho con cùng ca là được.” Tiểu Thất tăng cường phụ họa, như sợ việc này bị cướp đi mất vậy.
“Được a, vậy thì giao cho hai đứa đi.” Trương thị nói.
“Tiểu Thất làm được việc rồi a!” Liên Mạn Nhi cười, ”
Người một nhà vội vàng đuổi đàn vịt, cười cười nói nói tiến vào đại môn Liên gia, lập tức cùng cảm giác được không khí có chút không đúng.
“Hay là có chuyện gì xảy ra nữa!” Liên Thủ Tín lẩm bẩm.
|