Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
|
|
“Hai cái mạng, chúng ta cũng không nợ ai nữa rồi. Nội bọn nhỏ còn uy hiếp…đòi tiền gì nữa chứ.” Cuối cùng Trương thị da mặt mỏng, nói không ra từ đó nên sửa lại. “Tú Nhi khiến ta không thể sinh con, nàng nên trả ta bao nhiêu tiền? Nếu ta vẫn còn thiếu nợ mẹ, cứ nói điều kiện ra đi, nếu còn thiếu ta liền đập nồi bán sắt. Cha mẹ nuôi dưỡng ta, chỉ mong cho ta có cuộc sống tốt, cho tới bây giờ cũng không bao giờ nghĩ nuôi ta là để đòi tiền ta cả. Mấy đứa bé nhà chúng ta, là ta cam tâm tình nguyện nuôi bọn chúng, chỉ cần chúng có cuộc sống tốt, muốn ta làm như thế nào cũng được.”
Ngoài phòng, Triệu thị, Liên Diệp Nhi, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng nhịn không được đều rơi nước mắt.
Giọng nói của Trương thị cũng không thấp, mọi người ở Tây phòng, kể cả Chu thị cùng Liên Tú Nhi khẳng định cũng nghe thấy, nhưng không ai đi ra, hoặc là mở miệng.
Trong Đông phòng, nhóm khách đến thăm đều có thần sắc khó lường, mặt Liên lão gia tử thì lúc đỏ lúc trắng.
Liên Thủ Tín và Trương thị, vẫn là hai người phúc hậu, bất kể là trong nội tâm, hay là ngoài miệng, đều muốn vì người khác lưu lại một đường sống. Chu thị đã nói những lời kia vô số lần, đôi vợ chồng này đều lặng yên nghe và chịu đựng. Hôm nay đôi vợ chồng này nói ra lời như vậy, xác thực là bị ép buộc, không có cách nào khác rồi. Tượng đất còn có tính năng của đất, Chu thị làm lần này chính là quá quá mức.
Nhưng mà, ông đã làm hết mức để vãn hồi rồi. Liên gia đang nguy cấp ngay trước mắt, hai vợ chồng nếu như có thể lại nhịn một chút, đợi chuyện này qua đi, nhất định sẽ là một mảnh trời cao biển rộng.
Hai vợ chồng Liên Thủ Tín không chịu nhịn nữa, chuyện này khiến ông, Liên Thủ Nhân, kể cả toàn bộ Liên gia đều rất bị động.
“Mẹ con không hiểu chuyện, nàng nói cái gì, các con coi như không nghe thấy là được. Như thế nào các con còn để tâm vào chuyện vụn vặt, không nên chấp nhặt với nàng. Như vậy không nên, chuyện gì cũng còn có ta!” Liên lão gia tử cũng đứng lên, có chút kích động mà nói.
Liên lão gia tử vừa nói chuyện, vừa muốn vịn Liên Thủ Tín lên.
Liên Thủ Tín không đứng lên, hắn vẫn quỳ trên mặt đất như trước.
“Cha, con cũng ba mươi mấy tuổi rồi, cũng có trai có gái, con đi ra ngoài cũng muốn gặp người ta, con cũng cần mặt mũi. Cha, con cầu ngài, để cho mẹ con hài lòng một lần nữa, cũng cho con có thể thở một ngụm, có thể đứng thẳng sống lưng.”
Cùng với việc cách vài năm lại bị bóc lột thậm tệ một lần, không bằng trả lại “khoản nợ” này duy nhất một lần tránh khỏi bị dao cắt nhiều lần.
“Đúng vậy a, lão gia tử, tốt xấu gì đây cũng là nhi tử của ngài. Ngài cho hắn thống khoái a, giết người bất quá chỉ cần chặt đầu thôi, còn trò lăng trì xử tử thì hiện tại triều đình cũng đều nói phải nhân từ rồi, không thịnh hành sử dụng nữa rồi.” Người khác đều e ngại thân phận, không tiện nói chuyện, lão Kim lại không quan tâm những thứ này.
“Cha, không chỉ như vậy. Đại ca đi làm quan, con sẽ giao thêm tiền cho hắn, gộp lại thành tiền lộ phí. Chúng ta lại tính toán riêng.” Lúc này Liên Thủ Tín lại nói tiếp.
“Lão Tứ huynh đệ tốt, có tình có nghĩa, nam tử hảo hán a.” Lão Kim dựng thẳng ngón tay cái với Liên Thủ Tín, nhưng lại chuyển lời luôn, hắn lại nói, “Bất quá, nam nhân chúng ta làm việc, phải chú ý chuyện ân oán rõ ràng. Lấy ơn báo oán gì chứ, quá ngu. Quá ngu, hiểu không, thấy ngươi ngu, người ta không cảm kích ngươi, ước chừng ăn hết của ngươi, người ta còn cười ngươi đấy.”
Lão Kim nói đến đây, thì liếc Liên Thủ Nhân cười lạnh.
Mấy vị khách nhân khác đều không nói lời nào, tuy nhiên trên mặt Vương cử nhân cùng Vương Ấu Hằng đều mỉm cười, Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng đều hướng lão Kim gật đầu thăm hỏi, lão Hoàng an vị bên cạnh Lão Kim, nhìn Lão Kim, một bộ hận đã gặp nhau muộn, bắt tay lão Kim đong đưa.
“Huynh đệ, chút nữa tìm một chỗ, chúng ta uống mấy chung được chứ?”
“Uống mấy chung, ta không đi theo ngươi.” Lão Kim xụ mặt, đang lúc lão Hoàng không biết làm gì, hắn lại cười lên ha hả, “Không say không về, ta liền đi theo ngươi.”
“Tốt, không say không về, ai không uống say, người đó là vương bát đản.” Lão Hoàng mừng rỡ.
“Lão gia tử, những lời cần nói đã nói hết rồi. Ta là người thô kệch, nhận thức đạo lý cũng thô. Lão gia tử ngài muốn định đoạt cái gì đấy, cũng không thể quên chuyện ngày hôm nay, cũng không thể quên sự tình mà lão Tứ huynh đệ cùng vợ hắn nói ra, có đúng hay không? Cứ làm dứt khoát đi a.
Mọi ngươi đều ở đây, cứ dựa theo giấy tờ, chúng ta cũng có thể làm chứng cho ngài, đều không cần mời người khác đâu.” Lão Kim ước định uống rượu cùng lão Hoàng nhưng hắn cũng chưa quên sự tình trước mắt, quay đầu lại nói với Liên lão gia tử.
Liên lão gia tử có chút tức giận, người khác đều e ngại thân phận, chỉ có lão Kim, ngụy trang là người thô kệch, lời gì cũng dám nói, ai cũng không có biện pháp với hắn. Liên Thủ Tín cùng Trương thị dù sao da mặt mỏng, mặc dù náo đến nước này, nói quá mức quyết đoán thì hai người bọn hắn cũng nói không nên lời, nhưng lão Kim lại thay bọn hắn nói.
Điều này làm cho ông ngay cả muốn vãn hồi một chút cũng không được.
“Lão gia tử, hôm nay chúng ta cũng không phải nghe thấy nhà các ngươi đánh nhau chúng ta mới tới đấy. Chúng ta có chuyện khác.” Lão Hoàng đúng lúc này nói, “Nhưng mà, hiện tại gặp phải chuyện này, cái khác không làm được, làm chứng cái gì đấy, ta đây có thể làm.”
Vương cử nhân, Vương Âu Hằng, Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng cũng gật đầu, biểu thị bọn hắn cũng giống lão Hoàng.
Mọi người mặc dù nói như thế, Liên lão gia tử cũng hiểu được, rõ ràng là ban nãy tại cửa ra vào gây động tĩnh lớn, những người này có giao hảo cùng Liên Thủ Tín, bởi vậy khi nghe thấy lập tức liền chạy đến. Trong những người này, mỗi người đều có phương pháp của mình, nếu truyền đi vài câu thôi, đối với tiền đồ của Liên Thủ Nhân sẽ vô cùng bất lợi. Cũng bởi vì như thế, hắn muốn giải quyết trước mặt những người này, đem sự tình xử lý để cho bọn hắn thoả mãn.
“Là ta không có quản tốt lão bà tử, trị gia vô phương a.” Liên lão gia tử giận dữ nói, “Đã đến mức độ này, cũng chỉ có thể làm như vậy. Vậy thì… ghi công văn.”
|
Chương 379: Muốn Lật Bàn
Editor: Leticia Muốn viết công văn, vốn chỉ cần những người này làm nhân chứng cũng được rồi, nhưng vì là sự tình trong thôn, nên Liên Thủ Tín cảm thấy vẫn cần mời mọi người ở trong thôn, hàng xóm, cùng mấy thôn lão, còn có trụ trì Thiện Xa trong miếu đầu thôn đều được mời đến.
Muốn nhiều người làm chứng như vậy, có thể thấy được trong tiềm thức hắn bị sợ hãi lớn.
Lúc này, mọi người vây xem ở bên ngoài cũng chưa giải tán, thấy nói là muốn mời người, có người nhiệt tâm hỗ trợ làm chân chạy. Mấy vị này đều ở trong thôn, thậm chí có người còn đang ở trong đám người vây xem, bởi vậy, chỉ trong chốc lát đều đến đông đủ.
Chấp bút viết công văn, cũng không cần phiền toái người khác, liền nhờ Vũ chưởng quỹ. Liên Mạn Nhi bọn hắn cùng Vũ chưởng quỹ lui tới rất nhiều, biết rõ Vũ chưởng quỹ ghi chữ rất đẹp, hơn nữa chọn lọc từ cũng tốt.
Bên này chuẩn bị bàn, giấy bút, mấy người Vương Ấu Hằng, Vương cử nhân thì nói chuyện phiếm. Vương gia có người mới vào làm quan, mọi người liền hướng tới hai chú cháu chúc mừng.
“Bởi vì chuyện sản lượng dưa tăng cao, Đại ca cùng một vị thúc phụ khác đều được ân huệ thăng quan. Ta hôm nay đến nhà thúc, ý định cùng thúc thương lượng, lúc nào thì cả nhà hồi thị trấn để đi chúc mừng. Đúng lúc gặp chuyện này…” Vương Ấu Hằng mỉm cười nói.
Vương cử nhân mỉm cười gật đầu.
“Gia huynh làm nghề y nhiều năm, kết rất nhiều thiện duyên. Lần này, chính là dựa vào thiện duyên của gia huynh.”
Vương cử nhân đây là nói lai lịch, cũng ám chỉ bánh ít đi, bánh quy lại với nhà Liên Thủ Tín .
“Việc này kỳ thật nhờ Liên Tứ thúc. Muốn nói công lao, hẳn là Liên Tứ thúc có công lao lớn nhất. Nếu không có Liên Tứ thúc đem khoai lang gieo xuống, ban đầu khoai lang là đồ ăn mới lạ, thì hôm nay cũng không có phần công lao này. Đáng tiếc trên người Liên Tứ thúc không có công danh, Ngũ Lang cùng tiểu Thất vừa mới nhập học, niên kỷ lại nhỏ. Muốn thúc đẩy ân huệ này..” Ngón tay Vương Ấu Hằng nhẹ nhàng gõ lên chén trà, chỉ nói rõ ràng hơn chút ít.
Trong phòng mọi người có chút bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt không tự chủ nhìn vào trên người Liên Thủ Nhân.
“… Ta cái này… giám sinh cùng chức quan này, là nhờ quan hệ thông gia với họ Tống đấy, đã sớm có kế hoạch rồi, hôm nay rốt cục mới thật rơi xuống.” Liên Thủ Nhân vội vàng ho hai tiếng, nói ra.
Mọi người cũng gật đầu, đều khen Liên Thủ Nhân kết được quan hệ thông gia tốt, rồi nói tiếp sang chuyện khác.
Bàn giấy bút đều chuẩn bị ổn thỏa, Vũ chưởng quỹ viết, phải viết như thế nào, đương nhiên phải hỏi Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín rất kiên quyết, nhất định phải đem tất cả đồ vật được phân ra khi ở riêng làm chi phí dưỡng lão cho Liên lão gia tử cùng Chu thị.
Vũ chưởng quỹ từ tình hình thực tế viết ra, sau đó lại ngẩng đầu hỏi Liên lão gia tử.
“Lão gia tử còn có những yêu cầu khác không?”
“Không có.” Mọi người nhìn trừng trừng như vậy, trong nội tâm Liên lão gia tử cũng không biết làm sao.”… Những năm này, một nhà lão Tứ đều khổ sở. Vốn định…ai, không nói nữa. Lão Tứ ở riêng về sau, lập nên gia nghiệp, đều là tự nhà hắn lập nên, chúng ta bận rộn cũng không giúp được gì. Chúng ta còn có thể đi lại, sao phải cần nuôi dưỡng chứ? Lão Tứ hắn hiếu tâm như thế, chúng ta cũng cảm thấy đủ rồi.”
Vũ chưởng quỹ lại viết thêm vài nét bút vào công văn, sau đó đem công văn đưa cho Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín cùng những người tới làm chứng nhìn qua. Vũ chưởng quỹ viết tuyệt không mơ hồ. Chỉ ra Liên Thủ Tín đã tận hiếu hết mức có thể rồi. Nhưng hắn lại có thể tìm từ uyển chuyển, giữ thể diện cho Liên gia. Mọi người thấy qua, đều gật đầu.
Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín, tính cả Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ. Còn có một nhóm người làm chứng đều lăn dấu vân tay vào công văn.
“Cái này, có nên đưa cho lão thái thái qua xem qua không?” Vũ chưởng quỹ lại nói, “Lão thái thái nếu có yêu cầu gì, tiện thể cũng có thể nói ra, nhiều người ở đây như vậy, thế nào cũng có thể để cho lão thái thái hài lòng.”
Mặt Liên lão gia tử nhìn không được tốt lắm, ông đã nói rất nhiều lần, cái nhà này là ông làm chủ, nhưng mà mọi người lại không tin ông.
“Nàng thì hiểu cái cái gì, chỉ biết càn quấy. Việc này cứ quyết định như vậy đi.” Liên lão gia tử nói.
“Vẫn nên cùng mẹ con nói một tiếng a.” Liên Thủ Tín nói.
Công văn giao cho Liên Thủ Nhân, để cho hắn đưa cho Chu thị xem qua.
“Nếu lão thái thái có cái gì yêu cầu, nhân tiện đề ra. Nếu đã hài lòng, vậy thì cũng lăn dấu vân tay trên công văn một cái a.” Mọi người nhao nhao nói.
Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, chuyện này, giao cho Liên Thủ Nhân đi làm. Liên Thủ Nhân muốn bảo tồn mặt mũi, thuận lợi đi nhậm chức, hắn không thể để cho Chu thị lại náo loạn nữa, còn phải để cho Chu thị lăn dấu vân tay.
Với tư cách là con trai trưởng, Liên Thủ Nhân không có cách nào từ chối, hắn cầm công văn đi ra ngoài, rất nhanh đã quay lại, Chu thị đã ấn dấu vân tay.
Quả nhiên, vẫn là Liên Thủ Nhân nói thì Chu thị sẽ nghe theo a. Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.
“Lão thái thái là người biết chuyện, nghe lời con trai trưởng.” Lão Kim ha ha cười, nói thêm một câu.
Lời này thật sự rất có ý tứ rồi, trong nhà phần lớn mọi người cũng nhịn không được đều khẽ cười.
“Cha, cha đứng ngẩn người ra đấy làm gì. Công văn này, chúng ta cũng phải ghi một bản.” Liên Diệp Nhi vẫn ghé vào đứng ở cửa ra vào, nàng sợ Liên Thủ Lễ lại bị xem nhẹ, vội vàng chạy vào, lôi kéo ống tay áo Liên Thủ Lễ, sốt ruột nói.
Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín khác. Liên Thủ Tín sớm phân đi ra gần một năm, hiện tại chính mình có nhà, có vườn, nhưng Liên Thủ Lễ nếu như buông tha cho gia sản được phân khi ở riêng, lập tức hắn sẽ mình không đi ra ở riêng rồi.
|
“Lão Tam thì miễn đi, hắn không giống như nhà lão Tứ.” Liên lão gia tử nói.
“Ông nội, cha cháu cùng Tứ thúc giống nhau, đều là con của ngài. Tứ thúc cho, chúng cháu cũng cho. Hiện tại phải ở túp lều chúng cháu cũng nguyện ý.” Liên Diệp Nhi vội vàng nói.
Liên lão gia tử lập tức nghẹn lời.
“Cha, cha vì con cùng mẹ con mà nghĩ lại a. Chúng ta cũng phải nghĩ đến cuộc sống sau này. Nếu chúng ta bỏ lỡ hôm nay, về sau lại rơi vào trong tay của nội, lúc đó làm gì có người giúp chúng ta nói chuyện.” Liên Diệp Nhi lôi kéo góc áo Liên Thủ Lễ, ô ô khóc lên.
Liên Diệp Nhi nói cũng không nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Tay Liên lão gia tử run run.
“Lão Tam, đệ dạy dỗ hài tử như thế nào vậy. Đệ nghe đi, nàng nói những lời súc sinh gì đấy, đây là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng a. Diệp Nhi, ta hỏi cháu một chút, những lời này của cháu là cháu học được từ đâu?” Liên Thủ Nhân lập tức cả giận nói.
Trong lòng của hắn nhẫn nhịn một bụng hỏa, không dám phát tác với người một nhà Liên Thủ Tín, nhưng đối với nhà Liên Thủ Lễ thì hắn vẫn dám đấy.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe thấy, nhịn không được âm thầm cười lạnh. Tốt một cái Liên Thủ Nhân, dám nói lời ám chỉ, đây là trông cậy vào mượn từ bắt lấy bím tóc của Liên Diệp Nhi, kéo theo nhà bọn nàng ra. Người nào không biết, gần đây Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín thân nhau, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi hầu như ở tiệm bánh bao Liên ký.
Liên Thủ Nhân, hắn đây là muốn nắm quả hồng mềm, muốn từ trên người Liên Thủ Lễ, Liên Diệp Nhi phát tác, thậm chí, còn muốn mượn cơ hội này lật bàn a.
“Cái gì mà đen với đỏ, cháu không có đọc qua sách, cháu không biết. Những lời này, cháu chính là học từ Đại bá đấy.” Liên Diệp Nhi cũng không bị Liên Thủ Nhân hù sợ, hiện tại trong lòng nghĩ Liên Diệp Nhi nàng cũng có chỗ dựa vào rồi. Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi đều đã đáp ứng, lần này nhất định sẽ giúp nàng.
Có người hỗ trợ, chính mình đương nhiên càng phải thêm chút sức. Muốn lợi dụng nàng đả kích người đối tốt với nàng, mơ tưởng. Liên Diệp Nhi nàng tuổi không lớn lắm, nhưng nàng biết rõ tốt xấu.
Hơn nữa, từ ngày đánh Tứ Lang, Liên Diệp Nhi đã biết rõ. Nàng không được như Liên Mạn Nhi, cha nương của nàng so với cha nương của Liên Mạn Nhi thì mềm yếu hơn, Liên Mạn Nhi có tỷ tỷ và hai huynh đệ giúp đỡ, cha nương nàng chỉ sinh được một mình nàng. Nhà Liên Mạn Nhi bây giờ là người đã có thân phận, nhưng nhà nàng vẫn chỉ là hộ nông dân bình thường.
Nàng không cố kỵ nhiều như Liên Mạn Nhi, hơn nữa nàng cũng không thể cố kỵ, nếu cố kỵ, thì có thể bị ức hiếp cả đời.
“Vay nặng lãi gả khuê nữ, chính mình thì trốn trong thành hưởng phúc, lại để cho ông nội cùng cả nhà mọi người, còn có nhà Tứ thúc đã ra ở riêng phải thay bá trả nợ, làm cho ông nội thiếu chút nữa tức chết, không phải Đại bá làm sao? Ông nội mang bọn cháu đi ra đồng làm việc, còn bá ở nhà ngủ ngon! Ở trên thị trấn bá lén mua phòng ốc, thuê người làm, để cho ông nội cùng chúng cháu xuất tiền cho bá!” Liên Diệp Nhi chỉ vào Liên Thủ Nhân, bùm bùm mà quở trách, “Bá ở sau lưng còn nói cùng Đại thẩm, nếu cùng sống một chỗ với ông nội và bà nội thì như là rơi xuống vực thẳm rồi, lúc nào có thể đi nhậm chức thì cố gắng vơ vét hết tiền đi rồi ném mọi người ở nhà thì mới tốt.”
Trong phòng mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Liên lão gia tử thì mặt xám như tro.
Liên Thủ Nhân thẹn quá hoá giận, giận dữ nhảy dựng lên, làm bộ muốn đánh Liên Diệp Nhi.
“Nói bậy, chỉ biết nói bậy nói bạ. Ngươi cái đồ tiểu nha đầu ngỗ nghịch”
Một phòng đầy người, đương nhiên không thể nhìn Liên Thủ Nhân đi đánh một đứa bé, đã có người tới kéo Liên Thủ Nhân ra rồi.
“Cháu chỉ mới nói vài việc, còn có nhiều nữa cơ.” Liên Diệp Nhi trốn ở sau lưng Liên Thủ Lễ, tim thùng thùng nhảy lên, tiếng nói chuyện có chút phát run rồi. Nàng không phải sợ mà là kích động đấy.
“Cha, cứ chiếu theo lão Tứ cũng ghi một phần công văn cho con a.” Liên Thủ Lễ cúi đầu nhìn Liên Diệp Nhi, lại liếc ra ngoài cửa, đã nhìn thấy Triệu thị nước mắt lưng tròng đứng ở đó.
Liên Thủ Lễ trung thực, chất phác, nhưng hắn cũng không ngốc. Hiện tại trên mặt của hắn, so Liên Thủ Tín thì còn có nhiều vết cào rướm máu hơn. Trong nội tâm Liên Thủ Lễ cũng hiểu rõ, nhà hắn không có thu nhập như nhà Liên Thủ Tín, lại cũng không có chỗ dựa vào như nhà Liên Thủ Tín. Vừa rồi Liên Diệp Nhi nói như vậy đã đắc tội Chu thị, Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị. Hôm nay nếu không làm rõ ràng, về sau đứa nhỏ Liên Diệp Nhi này sẽ bị chịu khổ. Đương nhiên, hắn và Triệu thị cũng đừng nghĩ sống tốt.
Mình không ra ở riêng, nhưng nhẹ nhàng sung sướng, về sau chỉ làm vì ba người nhà mình.
“Cũng ghi công văn cho lão Tam a.” Liên lão gia tử ngồi ở trên giường gạch, có chút uể oải mà đáp.
“Đồng ngôn vô kỵ, ngươi là người đọc sách, tội gì cùng một tiểu nha đầu không biết chữ chấp nhặt chứ.” Đã có người khuyên Liên Thủ Nhân. Mọi người đều cùng gật đầu, nhưng thái độ có chút qua loa.
Phẩm hạnh Liên Thủ Nhân như thế nào, coi như là mọi người đều nhìn rõ ràng rồi. Người như vậy thì không nên kết giao, nhưng dù sao hắn cũng sắp đi làm quan, cho nên cũng không có người muốn đắc tội trước mặt hắn.
Đương nhiên, lão Kim là ngoại lệ.
Vũ chưởng quỹ lại nhấc bút, viết một phần công văn giống như đúc cho Liên Thủ Lễ, sau đó giao cho Liên lão gia tử xem qua.
“Cái khác ta đều không có gì để nói, ” Liên lão gia tử nhìn công văn, chậm rãi nói, “Nhưng phải thêm một điều, lão Tứ phải đáp ứng, mặc kệ thế nào, về sau đều phải chiếu cố Tam ca của hắn.”
“Lão Tứ đáp ứng điều kiện này, ta sẽ lăn dấu vân tay.” Liên lão gia tử ngẩng đầu nhìn mọi người nói.
|
Chương 380: Khổ tẫn cam lai Trong phòng lại là một hồi trầm mặc, sau đó là âm thanh khen không dứt.
“Đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, lão gia tử vẫn đau lòng nhi tử, nghĩ chu đáo a.”
Công văn nhà Liên Thủ Tín có thể thuận lợi thông qua, đến phiên nhà Liên Thủ Lễ phải cần Liên Thủ Tín đáp ứng điều kiện này mới được.
“Không cần công văn gì, chúng cháu cũng sẽ chiếu cố nhà Tam bá.”Đúng lúc này, Ngũ Lang đi đến nói ra.
“Tam bá, Tam thẩm mình không ra ở riêng, không có chỗ ở, không có cái ăn, hiện tại cứ đến ở cửa hàng chúng ta, chúng ta bao ăn ở toàn bộ.” Trương thị ở bên ngoài lớn tiếng nói.
“Đem những lời này viết thêm vào, ta ấn dấu tay, con của ta cũng làm thế.” Liên Thủ Tín nói.
Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị, tính tình tuy mềm yếu, nhưng là người trung thực, phúc hậu, cần cù, chịu bỏ sức lực để làm việc. Cộng thêm Liên Diệp Nhi, ba người đều là người hiểu lý lẽ, giữ bổn phận. Người như vậy làm cho người khác đều đau lòng, đáng giá để trợ giúp.
Một nhà Liên Thủ Tín, đối với một nhà Liên Thủ Lễ lòng tràn đầy đồng tình, hơn nữa từ trước bọn hắn ở chung cũng rất tốt. Bọn hắn đã sớm muốn giúp một nhà ba người Liên Thủ Lễ, chỉ là trở ngại chưa ra ở riêng, khả năng giúp đỡ của bọn hắn vô cùng có hạn. Hiện tại một nhà Liên Thủ Lễ phân ra ở riêng, bọn hắn đương nhiên phải giúp.
“Việc này, lão gia tử quả là có một mảnh hảo tâm.” Lão Kim đúng lúc này cũng mở miệng.”Cả nhà Liên Tứ huynh đệ có tình có nghĩa. Nhưng mà, ta cảm thấy việc này không thích hợp cho lắm.”
Mọi người đều nhìn về phía lão Kim.
“Ta cảm thấy, mặc dù lão gia tử không nói những lời này, ở trong công văn cũng không ghi cái gì. Liên Tứ huynh đệ cũng sẽ không mặc kệ Liên tam huynh đệ. Nhưng nếu ghi những lời này vào công văn, còn ghi cùng với chi phí dưỡng lão Liên tam huynh đệ cho lão gia tử cùng lão thái thái, cái này không thích hợp lắm. Muốn viết, vậy cũng phải ghi ra chỗ khác. Nếu không, chuyện này truyền ra ngoài, không biết mọi người sẽ nghĩ như thế nào.”
“Vì thế, việc này nếu phải viết vào công văn, những kẻ tiểu nhân sẽ đối với Liên Tứ huynh đệ không cung kính, cũng xem thường Liên tam huynh đệ.”
“Lão Kim đại ca nói rất đúng.” Lão Hoàng nói.
“Đây là ta nhất thời nóng vội.” Liên lão gia tử suy nghĩ một chút liền nói, “Ta vốn nghĩ, nhà Lão Tam nhân khẩu đơn bạc. Chúng ta đi theo Đại ca hắn, Nhị ca hắn cũng đi cùng, trong nhà chỉ còn có hai nhà bọn hắn. Hiện tại nhà Lão Tứ so với nhà lão Tam thì tốt hơn, đinh khẩu cũng nhiều. Để cho lão Tứ giúp đỡ, chiếu khán lão Tam. Ta đi cũng yên tâm hơn. Khi viết công văn, thuận tiện thêm một điều này cũng được.”
“Nhưng mà, vừa rồi ta đã nghĩ lại, mọi người nói rất đúng. Việc này, không cần ghi vào trong công văn. Lão Tứ, ta tin hắn. Có hắn và những lời Ngũ Lang vừa nói trước mặt mọi người, ta cũng an tâm.”
“Lão gia tử là người hiểu lý lẽ.”
“Đúng vậy. Liên lão gia tử là người hiểu chuyện, đau lòng nhi tử, còn chịu nghe khuyên giải.”
“Già rồi, có một số việc cũng không chu toàn được. Còn phải nhờ mọi người mới hoàn hảo được.” Liên lão gia tử cười nói.
Cùng là huynh đệ muốn ra ở riêng lại muốn đệ đệ chiếu cố ca ca mà phải ghi vào công văn, chuyện này vốn có chút chẳng ra cái gì cả. Liên lão gia tử là người hiểu chuyện, ông không phải là không nghĩ tới điểm này. Nhưng ông vẫn ở trước mặt mọi người nói ra như vậy, nguyên nhân là vì quá lo lắng Liên Thủ Lễ? Hay còn có những nguyên nhân khác nữa ?
Liên Mạn Nhi suy nghĩ. Nhưng ngay lập tức đem sự kiện này ném qua sau đầu, không để tâm nữa. Những chuyện đúng sai của Liên gia, tin tưởng những người ở chỗ này, còn có người vây xem bên ngoài. Không người nào là không rõ ràng đâu. Cuối cùng để cho Liên lão gia tử vãn hồi chút ít thể diện, nàng sẽ không tiếp tục cạn tàu ráo máng.
Quan trọng nhất là bọn hắn cùng một nhà Liên Diệp Nhi, đều nhẹ nhàng khoan khoái phân đi ra. Liên Thủ Tín cùng Trương thị không bánh bao nữa rồi. Hơn nữa, bọn hắn cũng nhân nghĩa đến tận cùng. Mười hai mẫu đất, năm gian phòng ốc, hai vườn rau, tại Tam Thập Lý doanh tử, làm chi phí dưỡng lão cho hai người già, thì tương đương đầy đủ rồi.
Hơn nữa, Liên lão gia tử cùng Chu thị còn có hai người con trai khác. Một trong đó còn làm quan nữa. Hôm nay, hai người bảo vệ cho nhóm bọn hắn như thế, tin tưởng bọn hắn sẽ cảm kích, rồi hồi báo.
Phần công văn này của Liên Thủ Lễ viết xong rồi, tất cả mọi người xem qua rồi cũng lăn dấu vân tay, lại cho Liên Thủ Nhân cầm đi Tây phòng, cho Chu thị xem.
Lần này. Liên Thủ Nhân không có trở về nhanh như vậy, nhưng từ Tây phòng truyền tới tiếng khóc mắng của Chu thị.
Liên Diệp Nhi lập tức khẩn trương lên, cơ hồ muốn đem hai lỗ tai dựng thẳng lên mà nghe động tĩnh trong phòng. Liên Diệp Nhi sợ hãi, Chu thị sẽ không công nhận công văn này.
Sau nửa ngày, Liên Thủ Nhân mới trở về, công văn gần như bị xé thành hai nửa, nhưng Chu thị vẫn ấn dấu vân tay ở trong đó.
Liên Diệp Nhi nhẹ nhàng thở ra, Liên Mạn Nhi thì thay Liên Diệp Nhi thở dài một hơi.
Nhưng mà, một vấn đề khác lại xuất hiện.
Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa những người này đều phải rời đi, không có ai nguyện ý lưu lại. Nhưng phòng ở trong nhà cần có người chiếu khán, vườn trước vườn sau, gà heo cũng cần người chăm sóc, còn có hoa màu ở ruộng cũng cần thu hoạch, sang năm còn phải tiếp tục trồng trọt. Tam Thập Lý doanh tử là gốc rễ của người Liên gia, Liên lão gia tử chưa từng nghĩ tới việc bán đi cái nhà này hoặc là những thứ đó.
Liên lão gia tử nói để cho Liên Thủ Lễ ở trong nhà như trước.
“Tuy đã ghi vào trong công văn, ta và mẹ con không già đến nỗi đi không nổi, bò không được, tự chúng ta có thể làm, không cần mấy đứa nuôi sống. Đợi về sau chúng ta đi lại không nổi thì mới cần dùng đến những thứ này.”
Ý tứ của Liên lão gia tử là hết thảy mọi thứ trong nhà, đều để Liên Thủ Lễ chiếu khán.
“Không, cha, con về sau sẽ tiếp tục ở chân núi làm việc, Diệp Nhi cùng mẹ nó phải ở cửa hàng lão Tứ, chúng con cũng rất bận rộn. Những thứ này ngài hãy cho người ở lại trông coi a.” Liên Thủ Lễ vội vàng nói.
Liên Thủ Tín cũng khoát tay, hắn thật không dám dính đến mẹ ruột của hắn cùng những bảo bối của Chu thị.
Mọi người đều đã nhìn ra, hai huynh đệ Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Bọn hắn sợ hãi, có công văn rồi bọn hắn cũng không dám dính dáng đến những sự tình như vậy của phòng trên Liên gia. Có thể thấy được, trong suy nghĩ của bọn hắn những người của phòng trên có hình tượng như thế nào, danh tiếng như thế nào rồi.
Chính người của Liên gia cũng không chịu dính, như vậy người bên ngoài cũng không dám rồi.
Những vật quý giá này muốn ba năm bán bốn trăm lượng bạc, giá như thế thì chó cũng không để ý tới!
Vương cử nhân, Vương Ấu Hằng, Vũ chưởng quỹ, lão Kim, lão Hoàng, phụ tử Ngô Ngọc Quý đều đứng dậy cáo từ, một nhà Liên Mạn Nhi cũng nhân cơ hội này từ phòng trên đi ra.
|
Vũ chưởng quỹ, lão Kim, lão Hoàng, phụ tử Ngô Ngọc Quý cùng với Liên Thủ Tín đi qua một bên nói chuyện.
Vương Ấu Hằng vẫy vẫy tay gọi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi lôi kéo tiểu Thất chạy tới.
“Ấu Hằng ca.”
“Muội không bị sợ hãi chứ?” Vương Ấu Hằng cười hỏi.
“Nhà của chúng muội…cũng đã quen rồi. Lần này, thật sự là không có cách nào rồi.” Liên Mạn Nhi giận dữ nói.
“Về sau có chuyện gì, cho người đi nói với ca một tiếng, chắc chắn sẽ có biện pháp mà.” Vương Ấu Hằng nói.
“Dạ.” Liên Mạn Nhi khẽ gật đầu, nàng biết rõ ý tứ của Vương Ấu Hằng là nếu nàng gặp chuyện khó khăn gì, không phải sợ, cũng đừng nghĩ cực đoan, đi tìm hắn. Hắn sẽ nghĩ biện pháp cho nàng.
Vương Ấu Hằng cúi đầu nhìn Liên Mạn Nhi, còn muốn nói cái gì đó, chỉ nghe thấy Vương cử nhân gọi hắn đi qua.
“Ta đi trước, hai ngày nữa sẽ nói tường tận hơn.” Vương ấu hằng lên đường.
“Vâng, ca đi mau đi, Ấu Hằng ca.”
Vương Ấu Hằng vừa đi, Hỉ Bảo liền đi đến.
“Mạn Nhi…”
Chuyện ngày hôm nay, may mắn mà có hai phụ tử lão Kim cùng Hỉ Bảo người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, Liên Mạn Nhi đối với Hỉ Bảo, cũng có chút hòa hoãn hơn.
Hỉ Bảo thấy sắc mặt Liên Mạn Nhi hòa hoãn, lập tức vui vẻ ra mặt. Lại bước lên trước hai bước.
“Mạn Nhi.” Trương thị ở trong Tây sương phòng gọi.
“Mẹ ta gọi ta rồi.” Liên Mạn Nhi quay người chạy vào Tây sương phòng.
Hỉ Bảo ngây ngốc đứng ở đó, vẻ mặt thất vọng.
Tiểu Thất nhìn Hỉ Bảo, quay người cũng muốn đi.
“Tiểu Thất, ca mang ngươi đi chơi. Nhà của ca có nhiều đồ chơi, có ngựa lớn, ca dạy ngươi cưỡi nhé. Ngươi mỗi ngày phải đi học đúng không, ca cưỡi ngựa đón ngươi nhé…” Hỉ Bảo cúi người nhìn tiểu Thất thiết tha nói.
“Nha…” Tiểu Thất ngẩng đầu, hai người hai cặp mắt đen láy nhìn nhau thật lâu. Tiểu Thất giòn giã nói câu, “Không cần.” rồi chạy mất.
Lão Kim đi tới, ha ha cười dụ Hỉ Bảo ủ rũ đi về.
Tiễn mọi người về xong, người hai nhà Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín ngồi ở trong Tây sương phòng, Liên Diệp nhi có vẻ mặt hưng phấn.
“Mạn Nhi tỷ, muội không phải đang nằm mơ a, nhà của muội cũng được ra ở riêng!” Liên Diệp Nhi nói.
“Không phải nằm mơ, là sự thật.” Liên Mạn Nhi cười nói. Đáng thương Liên Diệp Nhi, mình không ra ở riêng, còn cao hứng như vậy. Bởi vậy có thể thấy được, thời gian qua các nàng đã bị hành hạ như thế nào.
“Bà nội bọn nhỏ đây là hận chúng ta a. Sao bà có thể ra tay như thế này. Ta cũng có nhi tử, ta nghĩ mãi cũng không rõ, trong nội tâm bà ấy rốt cục nghĩ như thế nào. Bà ấy sao lại làm thế? Chúng ta cũng không làm chuyện gì có lỗi với bà.” Trương thị đang bôi thuốc lên mặt cho Liên Thủ Tín, đau lòng nói.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh thở dài. Chu thị hận các nàng, là không cần lý do. Hơn nữa từ nay về sau, chỉ sợ Liên lão gia tử cũng hận các nàng. Dù sao, hôm nay nàng cùng Liên Diệp Nhi đã làm vỡ lở mọi chuyện, gọi mọi người tới, tình hình nội bộ của Liên gia hoàn toàn bị phơi ra ánh mặt trời rồi.
“Nghỉ không ra thì đừng nghĩ nữa. Ta cũng không muốn nghĩ nữa.” Liên Thủ Tín nói, “Về sau, ta sống vì ta thôi. Đúng rồi, phòng ở còn chưa hoàn thiện, hiện tại chúng ta chuyển giường qua đó luôn hay đợi hoàn thiện rồi hãy chuyển.”
“Lập tức chuyển a. Nội bọn nhỏ lòng dạ hẹp hòi, công văn đều đã ghi rõ rồi, không để bà nhìn ta dọn đi rồi, sẽ nói chúng ta chiếm lợi của bà khiến bà tức giận. Chúng ta chuyển luôn.” Trương thị nói.
“Đúng, chúng ta chuyển luôn. Diệp Nhi cũng chuyển đi cùng chúng ta luôn.” Liên Mạn Nhi nói.
“Để cho Diệp Nhi đi theo Mạn Nhi, hai vợ chồng chúng ta tìm một chỗ trống rồi dựng túp lều là được.” Liên Thủ Lễ nói.
“Tam ca, ca còn khách khí với ta làm gì.” Liên Thủ Tín vội vàng khoát tay nói, “Như vậy, một nhà chúng ta thu xếp chuyển giường đến hậu viện để ở. Cửa hàng cũ chúng ta cũng dọn dẹp một chút, cho ca cùng Tam tẩu ở.”
“Cha, mẹ, tuy chúng ta không nhà không của, nhưng sau này tiền công chúng ta có thể cầm. Không đến vài năm, chúng ta cũng có thể xây nhà mua đất.” Liên Diệp Nhi vui vẻ nói.
“Khẳng định là như thế.” Liên Mạn Nhi cười, “Tam thẩm làm ở cửa hàng được mấy tháng, mặt ngoài thì tiền công đều đưa cho nội. Nhưng mẹ cháu còn giữ lại cho Tam thẩm một phần tiền công.” Các nàng có ý định trợ giúp nhà Liên Diệp Nhi, nên dùng cách nói này để cho một nhà ba người Liên Diệp Nhi dễ dàng tiếp nhận hơn.
“Đúng vậy.” Trương thị nói, “Bắt đầu từ tháng này, còn tăng thêm tiền công cho Tam thẩm. Diệp Nhi cũng có một phần tiền công.”
Mọi người đang nói cao hứng, thì Tứ Lang từ bên ngoài xông vào.
“Không tốt rồi, bà nội nổi điên rồi!”
|