Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
|
|
Chương 58: Cất Rượu
Rabbit de thuong Beta: Tiểu Tuyền
Có bọn người Trương Khánh Niên hỗ trợ, nhân thủ cất rượu nhiều hơn. Liên Thủ Tín, trương khánh năm, Vương thị, Ngũ Lang, Liên Chi Nhi cùng Thái vân đều ngồi xe lên núi hái nho dại, trong đó Trương Khánh Niên cùng Ngũ Lang còn phải đánh xe chở nho dại trở về. Hái nho cũng không cần kỹ thuật gì, Liên Mạn Nhi chỉ dặn dò bọn họ, hái nho xuống, chỉ cần rửa qua nước suối một chút là được, tầng sương trắng phía trên trái nho tuyệt đối không được làm mất.
Bọn người Liên Thủ Tín, Trương Khánh Niên ngồi xe xuất phát, Liên Mạn Nhi mang theo tùy tùng nhỏ là tiểu Thất, hai người trên đầu đều đeo mũ rơm, hướng thôn Triệu gia bên cạnh đi đến.
Thôn Triệu gia cùng Tam Thập Lý doanh tử cách nhau không xa, hai thôn nằm kề nhau. Hiện tại hoa mầu hầu hết đã thu hoạch xong, đứng ở đầu thôn Tam Thập Lý doanh tử, có thể liếc nhìn tới thôn Triệu gia. Liên Mạn Nhi phải đi đường tắt, trực tiếp đi men theo con đường nhỏ trong ruộng, ước chừng một phút đồng hồ công phu là đến thôn Triệu gia.
Nhà Triệu Liên Sinh ở đầu thôn, bên ngoài sân có tường thấp được xây bằng đất vây quanh, bên trong có rất nhiều bình lớn bình nhỏ, hũ và vạc. khoảng trăm dặm quanh phương viên nhà hắn, người duy nhất có tay nghề là hắn. Người ở phụ cận dùng vạc nước, hũ muối dưa, còn có bình rượu các loại đều lấy từ nhà hắn.
Trước khi Liên Mạn Nhi lên kế hoạch dùng nho ủ rượu, thì đã chú ý nghe ngóng ở đâu có bán bình. Về sau lúc đi đào rau dại, nàng còn cố ý tới nơi này xem qua. Lúc ấy nàng liền nhìn trúng loại bình hai mươi lít nhà Triệu Liên Sinh, thì ra là loại bình hai mươi cân miệng rộng, loại bình này còn có nắp , có thể dùng bùn đóng kín, muối dưa hay ủ rượu đều thập phần thích hợp. Trùng hợp chính là. Đây vốn là dùng để nấu rượu trắng, về sau không dùng nữa. Triệu gia đang lo nhiều bình như vậy không thể bán hết. Liên Mạn Nhi tới mua, đã nói có thể bán cho nàng mười văn tiền một bình.
“Ta muốn 50 cái bình trước, lấy hôm nay luôn, đây là tiền đặt cọc.” Liên Mạn Nhi lấy túi tiền ra, từ bên trong lấy ra hai xâu tiền tương đương hai trăm văn tiền đặt cọc.
Lúc ấy Triệu Liên Sinh thấy Liên Mạn Nhi là hài tử, còn chưa có mười phần để ý, hôm nay thấy Liên Mạn Nhi mới mở miệng đã muốn năm mươi cái bình, lại còn thống khoái mà đưa tiền đặt cọc trước như vậy, tự nhiên là mừng rỡ.
“Được a. Ta hiện tại sẽ đóng xe, đưa qua cho cháu.”
Triệu Liên Sinh chịu đưa hàng, Liên Mạn Nhi tự nhiên cao hứng, nhìn xem Triệu Liên Sinh mang theo hai nhi tử. Trước mang hai mươi lăm cái bình chất lên xe. Gói cột chắc lại, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất cũng đi theo xe trở về.
Bởi vì hiện tại một nửa sân nhỏ ở phía tây thuộc về nhà nàng, chỗ để bình rượu. Liên Mạn Nhi cũng chọn xong rồi, ngay tại dưới cửa sổ phía nam Tây sương phòng đồng thời cũng là nhà nàng. Trước đây vốn trồng đậu giác, vừa mới tách ra. Lúc Liên Mạn Nhi đi theo xe trở về, Trương Thanh Sơn đã sắp xếp ổn thỏa, Triệu Liên Sinh và nhi tử đem mấy cái bình tháo xuống, trở về kéo xe thứ hai.
Những cái bình này đều là bình mới. Nhưng Liên Mạn Nhi cảm thấy vẫn nên rửa sạch lại mới yên tâm.
Liên Mạn Nhi cùng với tiểu Thất xách một thùng nước, đem cái bình trong trong ngoài ngoài cọ rửa sạch sẽ. Vừa vặn Triệu Liên Sinh bởi vì nàng mua nhiều, nên tặng một ít rượu cao lương. Liên Mạn Nhi cắt một khối vải mùng lần trước mua ở trấn trên, thấm rượu cao lương lau trong ngoài cái bình một lần.
Cất rượu cần có dụng cụ sạch sẽ, dùng rượu có nồng độ cồn cao để khử trùng , là không còn gì tốt hơn được.
Năm mươi cái bình, Triệu Liên Sinh phân đều làm hai chuyến trở đến, Liên Mạn Nhi thanh toán ba trăm văn tiền còn lại cho hắn. Đúng lúc này, Liên Thủ Tín cùng Trương Khánh Niên cũng kéo xe nho dại đầu tiên trở về.
Nho dại chỉ dùng cái sọt chứa chở về, sau khi vận chuyển về, trước hết để ở bên cạnh dùng thân cây cao lương (*)làm kệ. Liên Mạn Nhi kiểm tra một lần, phát hiện, nho đều tốt, vẫn còn tầng sương trắng ở phía trên, thì rất hài lòng. Đợi nho hong khô, mới lấy hạt ra, bóp nát rồi trải qua khử trùng bỏ vào trong bình rượu đặt nơi khô mát . Mỗi bình rượu không thể bỏ đầy, phải chừa không gian rộng rãi để nho lê men.
(*) Cây cao lương sao khi thu hoạch, thân cây sẽ phơi khô để làm kệ hoặc những thứ khác.
Liên Mạn Nhi một lần nữa phân phối lại nhân thủ, để cho Ngũ Lang cùng Liên Chi Nhi trở về hỗ trợ, chỉ có Liên Thủ Tín, Trương Khánh Niên cùng Vương thị, Thải Vân phụ trách hái nho và vận chuyển nho về nhà.
Vì vậy quá trình cũng phải bảo trì sạch sẽ tuyệt đối, Liên Mạn Nhi bắt tay vào rửa sạch lại rửa sạch, sau khi dứt khoát dùng rượu cao lương trừ độc, mới bằng lòng để cho người ta tiếp xúc với nho.
Trương Thanh Sơn và Lý thị cũng đi ra hỗ trợ. Nhiều người làm việc, những người này cũng đều là đã quen làm việc nhà nông, sẽ không lười biếng, bận đến lúc trời tối đen, đã chuẩn bị tốt ba mươi bình nho. Liên Mạn Nhi cảm giác tay mình tê dại, còn có một chút nho dại được chở về, dứt khoát gạt qua một bên, đợi ngày mai mới xử lý tiếp.
“Trên núi còn có bao nhiêu nho dại chưa chở về?”
“Sáng ngày mai, đều có thể hái trở về, chính là sợ không đủ bình dùng.”
|
“Vậy đoán chừng còn cần bao nhiêu cái bình?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Liên Thủ Tín ước chừng một chút, “Ước chừng cần phải hai mươi cái bình.”
Nho dại càng nhiều càng tốt, thêm nhiều bình hơn nữa Liên Mạn Nhi đều đồng ý.
“Con lập tức đi thôn Triệu gia một chuyến, nói bọn họ sáng ngày mai lại mang hai mươi cái bình đến.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ta đi, ta chạy nhanh.” Ngũ Lang nói. Hắn quả nhiên chạy đi trước, lại chạy trước trở về, nói là đến Triệu gia vừa nói ra, Triệu gia đã đồng ý sáng mai mang đến hai mươi cái bình.
Cơm tối là Liên lão gia tử bảo Chu thị chuẩn bị, tới mời Trương Thanh Sơn, còn có một nhà Liên Thủ Tín đều đi qua ăn. Trương Thanh Sơn nhún nhường một phen, thấy Liên lão gia tử rất kiên trì, cũng đành phải đáp ứng. Cơm tối tự nhiên không có thịnh soạn như cơm trưa, một món thịt gà hầm cách thủy với khoai tây và quả cà là món chính, da thịt gà hầm cách thủy xốp giòn thịt nát. Lần này, Hà thị, Triệu thị cùng mấy hài tử cũng đều có mặt ngồi cùng một bàn ăn cơm, Liên Mạn Nhi nhìn thấy Hà thị mặt vẫn đen, biết rõ gà này khẳng định chính là buổi trưa nàng giết, còn chưa kịp ăn vào miệng, đã bị Chu thị đoạt lại.
Lúc ăn cơm, Liên Thủ Nghĩa hỏi Liên Thủ Tín, buổi trưa hôm nay đang bận cái gì.
Vừa mới tách khỏi nhà, Liên Mạn Nhi đã chở về nhiều bình như vậy, tiền này là từ đâu mà có. Liên Thủ Nghĩa không thể hỏi trực tiếp, đành phải quanh co hỏi.
“Bọn nhỏ muốn ủ vài hũ rượu, ta thấy cũng không tệ. Hàng năm trong nhà ta, cũng ủ vài hũ.” Trương Thanh Sơn cười nói.
Trương Thanh Sơn đem câu chuyện tiếp tới, mọi người cũng biết, thời điểm ở riêng cũng không có phân cho Liên Thủ Tín bất luận tiền bạc gì. Liên Thủ Nghĩa trong lòng nghi ngờ tiền này là Trương Thanh Sơn xuất ra, nhưng cũng không thể hỏi lại. Trương Thanh Sơn còn nói chủ đề khác. Đem chuyện này quên đi.
Dù sao đã ở riêng, ngày hôm sau, một nhà Liên Thủ Tín đã tự nấu ăn. Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi sáng sớm đã cắt nửa con gà, hầm một nồi súp đậm đà, nấu cháo gạo, còn dùng bột mì cộng với gạo kê làm màn thầu, kết hợp với một mâm lớn thịt gà xào chua ngọt với đậu giác, cùng hai đĩa dưa muối.
Mọi người đều ăn no muốn bể bụng. Ngày mới vừa lên, vẫn như trước dựa theo phân công ngày hôm qua mà làm việc. Triệu Liên Sinh rất nhanh mang đến hai mươi bình rượu, một lần bán đi bảy mươi cái bình, hơn nữa tiền bạc đều sòng phẳng. Liên Mạn Nhi xem như là khách hàng lớn rồi. Mặt khác Triệu Liên Sinh lại đưa Liên Mạn Nhi hai cái bình nhỏ. Một cái năm cân, một cái mười cân, rồi cùng Liên Mạn Nhi nói về sau phàm là dùng cái gì. Đi mua, giá cả đều có thể thương lượng. Liên Mạn Nhi trong lòng khen Triệu gia biết kinh doanh, Trương thị nhìn hai cái bình nhỏ, thì nói về sau muối trứng gà, dưa muối vừa vặn dùng được.
Liên Thủ Tín phỏng chừng, công phu cho tới trưa, có thể đem tất cả nho dại trên núi đều vận chuyển trở về. Trương Khánh Niên nói muốn giúp bọn họ làm xong mọi việc mới trở về. Liên Thủ Tín cảm thấy bây giờ là thời điểm thu hoạch bận rộn, việc nhà Trương gia cũng nhiều. Nên không có đáp ứng, nói chỉ cần giúp chở nho về là được, làm cho người của Trương gia trở về.
Liên Mạn Nhi biết rõ, nếu như không có xe ngựa của Trương gia, còn có nhân thủ hỗ trợ, chỉ dựa vào mấy người nhà bọn họ, dùng xe ba gác nhà mình, muốn ủ những bình rượu này, chỉ sợ phải mất bốn năm ngày đều chưa hẳn có thể làm xong. Nên nàng thật cao hứng, cũng rất cảm kích, vì vậy sáng sớm đã bàn bạc với Trương thị, lấy tiền riêng ra, đi trấn trên mua mấy cân thịt về, định buổi trưa làm bánh nhân thịt.
Thịt heo mua về rửa sạch sẽ, Liên Mạn Nhi đem da thịt lột xuống, dùng lửa hơ mấy cọng lông phía trên làm cho sạch sẽ, cắt thành khối nhỏ, sáng sớm nhóm lửa, hầm nửa nồi súp da đậm đà, còn một phần nhỏ cho vào trong chậu làm nó ngưng kết thành da thịt đông lạnh. Lại dùng bột mì trộn chung, cũng đặt ở trong chậu.
Đợi đến gần trưa, Liên Mạn Nhi ra phía sau vườn cắt một rỗ rau hẹ lớn. Thời điểm ngày hôm sau ra ở riêng, Liên lão gia tử đã nói, rau củ trong vườn trong một quý (3 tháng), nhà Liên Thủ Tín cũng có thể tùy tiện ăn. Đem rau hẹ rửa sạch sẽ, cắt tốt, lại cắt thịt nạc mới mua, cho vào nồi sắt lớn ở nấu chín, lại đem da thịt đông lạnh cũng cắt nát, cùng thịt thái, rau hẹ trộn lẫn làm thành nhân bánh.
Dùng rau hẹ làm nhân bánh có một ưu điểm, bởi vì bản thân rau hẹ vị nồng, cũng không cần bỏ thêm gia vị vào. Lúc Liên Mạn Nhi luộc da thịt đông lạnh, cố ý thả nhiều hành tây. Lấy hạt hồi hầm, bởi vậy chỉ cần cho thêm chút muối, không cần gia vị khác. Lý thị, Liên Mạn Nhi trong phòng, Trương thị cũng ngồi xuống giúp đỡ làm nhân bánh, Liên Chi Nhi thì ở bên ngoài bắt đầu nhóm lửa, bánh nướng áp chảo dùng chính là dầu đậu nành mới mua, Liên Mạn Nhi lại đem gà trộn chung với một chút dầu, kết quả dầu vừa nóng, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, đợi nhân bánh hấp chín, cái mùi thơm kia càng thêm hấp dẫn.
|
(Hạt hồi: có vị cay, ngọt, mùi thơm, tính ấm; có tác dụng trừ đàm, khai vị, kiện tỳ (kích thích bộ máy tiêu hoá), tiêu thực, giảm co bóp trong dạ dày và ruột, lợi sữa, trừ phong, giảm đau, sát trùng. Đây là một vị thuốc có thể dùng để nấu ăn thực liệu rất tốt.)
Lý thị giúp đỡ làm xong bánh, từ trong lòng ngực lấy ra cái bao vải, bên trong bao lấy một xâu tiền cùng hai khối bạc, đưa cho Trương thị.
“Các ngươi phân ra sống một mình, trong tay một văn tiền đều không có thì làm sao sống? Chút tiền này ngươi giữ lại, để dành dùng.” Lý thị đối với Trương thị nói, “Lần này tới thăm ngươi, không biết các ngươi ở riêng, phải biết, đã mang nhiều hơn một chút đến rồi.”
Trương thị không chịu nhận.
“Nương, ta đã là nữ nhi gả ra ngoài, sao có thể đều khiến phụ mẫu bỏ tiền ra.”
“Gả đi ra ngoài thì không phải là khuê nữ ta hả?” Lý thị kiên quyết nhét tiền vào trong ngực Trương thị, “Ngươi giữ cho tốt, nên mua cái gì thì mua, đừng có luyến tiếc không nở dùng. Nếu thiếu tiền, ngươi gửi thư cho ta.”
“Nương, ta không thể nhận số tiền này.” Trương thị nói.
“Cầm a, xem như tiền chúng ta cho ngươi mua vật dụng trong nhà. Đại ca và đại tẩu ngươi cũng yên tâm, bọn họ cũng đều biết, buổi sáng đã nói với ta.” Lý thị nói.
Hai mẫu tử nhún nhường một phen, Trương thị chỉ đành nhận lấy.
Lý thị đi vệ sinh, Liên Mạn Nhi thấy Trương thị nhìn tiền trong tay ngẩn người, thì đi qua cho vào bao.
“Mẹ, tiền này con giữ, đợi chúng ta có tiền, sẽ hiếu kính lại cho ông bà ngoại nhiều hơn, bọn họ cũng sẽ cao hứng.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương thị nở nụ cười, “Con thật biết nói.”
“Con cũng không chỉ nói.” Liên Mạn Nhi nói tiếp, “Mẹ hiện tại không khỏe, tiền này trước hết để con trông coi được không.”
Trương thị đột nhiên ý thức, những ngày này , có thể nói vẫn là Liên Mạn Nhi làm chủ gia đình rồi, trong lúc Trương thị sửng sờ, Liên Mạn Nhi đã đem tiền cất vào trong tủ, bên ngoài còn bỏ thêm ổ khóa.
“Được, đều cho con quản. Con còn sợ mẹ đem tiền này tiêu xài tuỳ tiện rồi hả?” Trương thị bất đắc dĩ nói.
Mấy người Trương Khánh Niên cùng Liên Thủ Tín kéo một xe nho dại cuối cùng vào cửa, Trương Khánh Niên nở nụ cười, nói là lại có lộc ăn rồi.
Bên này nhân bánh đã làm xong, Liên Mạn Nhi lại mượn nồi và bếp lò bên nhà Liên Thủ Lễ, mặt khác còn xào thêm một món khoai tây, một món thịt xào đậu giác, còn làm một món súp dưa chuột băm trứng.
Lúc ăn cơm, Trương Thanh Sơn cùng Liên Thủ Tín đi phòng trên, mời Liên lão gia tử tới dùng cơm chung.
Bởi vì còn phải đi hơn mười dặm đường, nên ăn cơm xong, Trương Khánh Niên chuẩn bị xe ngựa trở về. Trương Thanh Sơn đem lời muốn dặn dò đã dặn dò Liên Thủ Tín, rồi lôi kéo tay Liên lão gia tử nói lão ca ca dài lão ca ca ngắn, một bên vừa đi ra ngoài, vừa nói chuyện.
Lý thị không nỡ xa Trương thị, lôi kéo tay Trương thị tự nhiên là có rất nhiều điều muốn dặn dò.
“Nương, ngài còn có gì lo lắng. Muội tử là người tốt số, xem mấy hài tử đều lớn rồi, cũng đã dùng được, ngày tốt lành của muội tử ở phía sau.” Vương thị cười nói.
Liên Mạn Nhi gọi Thải Vân qua một bên, đưa cho nàng một cái giỏ.
“Là gì?” Thải Vân hỏi.
Trong giỏ xách lót một tầng lá cao lương, phía trên là một bao đường kẹo hạt thông, còn hơn mười cái bánh gói trong giấy dầu. Lúc ăn cơm, mấy người Trương gia không ngớt lời tán dương nhân bánh ăn ngon, Liên Mạn Nhi sớm nghĩ đến nhà nàng cũng không có gì có thể lấy ra tặng, thời điểm làm bánh nướng áp chảo cũng làm nhiều một chút, chính là có ý định cho Thải Vân đem về ăn. Mặt khác còn có bao đường kẹo hạt thông, là nàng buổi sáng lúc đi mua thịt đã mua, cũng là muốn cho Thải Vân mang về nhà, không đủ để cho các trưởng bối huynh đệ tỷ muội khác ăn.
“Ai ôi!!!, Vậy là thế nào, ta không cầm.” Thải Vân nhìn đồ trong giỏ, từ chối.
“Tỷ còn khách khí làm gì, mau cầm a.” Liên Mạn Nhi cười.
Tính tình Thải Vân cũng là cởi mở, biết rõ Liên Mạn Nhi thành tâm thành ý cho, cũng không chối từ nữa.
Tiễn một nhà Trương Thanh Sơn rời đi, Liên Mạn Nhi cũng không có nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu làm việc. Người một nhà đem số nho dại còn lại đi xử lý, trời cũng đã tối đen. Bảy mươi cái bình đều đem ra hết, còn thừa lại một ít nho dại, Liên Mạn Nhi dứt khoát cho vào hai cái bình nhỏ.
Nhìn mấy cái bình được sắp xếp chỉnh tề, sờ lại cánh tay cùng bàn tay đau nhức của mình, trên mặt mọi người đều lộ ra tươi cười.
Cơm tối là ăn phần bánh còn lại, cơm nước xong xuôi, mọi người đều lên giường gạch ngủ.
“Mạn Nhi, rượu này cứ như vậy có thể ủ ra?” Liên Thủ Tín hỏi.
“Còn sớm lắm.” Liên Mạn Nhi nói. Rượu nho dại phải qua mấy lần lên men, loại bỏ, ít nhất cũng phải gần hai tháng.
“Mạn Nhi, biện pháp ủ rượu này cũng không khó, bọn người nhị thẩm cũng học xong a.” Liên Chi Nhi đột nhiên nói.
Thời điểm bọn người Liên Mạn Nhi làm việc, Liên lão gia tử, Chu thị, Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, còn có hai phu thê Liên Thủ Nghĩa cùng mấy hài tử, đều sang đây nhìn xem. Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị còn hạch hỏi, thậm chí nghĩ muốn tự làm thử, bị Liên Mạn Nhi kiên quyết cự tuyệt.
Nàng hiểu rõ lo lắng của Liên Chi Nhi.
“Không dễ dàng như vậy đâu.” Liên Mạn Nhi nói. Ủ rượu nho còn có một công đoạn mấu chốt, nàng ai cũng không có nói cho biết. Bọn người Trương Thanh Sơn nếu như cũng muốn ủ, sẽ hỏi nàng. Lúc đó nàng sẽ đem công đoạn mấu chốt này nói cho bọn họ cũng không muộn. Nhưng mà nếu như ai muốn học trộm, sau đó lén lút tự mình ủ, nàng sẽ không phụ trách kết quả.
Người một nhà đều mệt mỏi, nói mấy câu, đều nặng nề mà ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, Liên Mạn Nhi đột nhiên bừng tỉnh.
“Bên ngoài giống như có động tĩnh.”
|
Chương 59: Tẩu Thuốc
Rabbit de thuong Beta: Tiểu Tuyền “Ở đâu có động tĩnh?” Người trong phòng đều tỉnh lại.
“Phía bên ngoài cửa sổ.” Liên Mạn Nhi chỉ chỉ cửa sổ phía nam.
Bên ngoài cửa sổ phía nam chính là nơi vừa ủ rượu nho. Tam Thập Lý doanh tử có thể nói là một thôn có dân phong theo phong cách cổ xưa, mặc dù không dám nói thẳng là không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, nhưng loại chuyện trộm vặt móc túi này lại không gặp nhiều, nhất là có thể tiến vào Liên gia có tường vây có cổng rào ngăn cách giữa các phòng đến trộm cắp, càng ít có.
Liên Thủ Tín không tiếng động khoác y phục đặt ở dưới giường gạch lên vai, túm lấy thanh gài cửa chạy ra ngoài, Liên Mạn Nhi cũng vội vàng chạy ra theo.
Phía sau Tây Sương phòng là vườn rau xanh, chung quanh dùng tường thấp vây lại, bởi vì trong sân nuôi gà, sợ gà tiến vào bên trong chà đạp rau xanh, nên ở trên tường thấp phủ thêm lớp bùn, ở trên còn có cắm cán cao lương cao hơn một thước, thuận tiện cho đậu giác, dưa leo các loại vụn vặt bò lên, cũng khiến cho gà trống lớn dù nhảy cao nhất, cũng vào không được vườn. Đương nhiên, đồng thời cũng làm người ta không cách nào từ trên tường bay qua.
Dưới cửa sổ Tây Sương phòng có một cái cửa nhỏ, là cửa duy nhất để tiến vào vườn rau.
Buổi tối lúc kết thúc công việc, cửa nhỏ này đã đóng lại, nhưng bây giờ lại mở ra. Liên Thủ Tín tới gần cạnh cửa, dưới chân không biết đã dẫm vào cái gì, phát ra một tiếng vang giòn giả. Trong vườn rau xanh sau đó cũng phát ra tiếng lách cách, tiếp đó, thì có một bóng đen tính leo tường từ trong vườn rau xanh đi ra, lại bị cán cao lương bên trên tường thấp cùng dây leo phía trên cản trở chân.
Liên Thủ Tín vội vàng chạy tới, nhấc bả vai người kia lên.
“Tứ Lang? Thế nào lại là ngươi?” nương theo ánh trăng yếu ớt, Liên Thủ Tín thấy rõ người bị hắn bắt là Tứ Lang.
“Tứ thúc, ta chính là đi tiểu.” Tứ Lang ở trong tay Liên Thủ Tín giãy dụa.
Lời này không thể lừa gạt được Liên Thủ Tín.
“Ngươi đi tiểu ở đâu mà không được, mắc gì phải tiến vào vườn ta. Nghe thấy có người đến, ngươi còn trèo tường chạy? Ta còn tưởng là trộm tặc tiến vào.”
Liên Mạn Nhi mang theo ngọn đèn, vội vàng đi vào bên trong vườn rau xanh. Cẩn thận xem xét nơi đặt bình rượu, đã nhìn thấy cái nắp của một vò rượu gần nhất rơi trên mặt đất, nàng lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Cha. Có một bình bị mở ra.” Liên Mạn Nhi đi ra đối với Liên Thủ Tín nói.
“Tứ Lang, ngươi làm cái gì rồi hả?” Liên Thủ Tín cao giọng quát hỏi.
Động tĩnh trong sân lớn như vậy, phòng trên đông phòng sáng đèn lên. Phòng trên tây phòng cùng đông sương phòng lại yên tĩnh im ắng.
“Tứ thúc, ta không có làm cái gì. Ta chính là nhìn xem.”
“Ban ngày ngươi còn chưa có xem đủ sao. Thật muốn xem, vì sao không đường đường chính chính ban ngày tới nói với chúng ta là muốn xem, khuya khoắt ngươi lại lén lút đi vào, ngươi muốn làm cái gì?” Liên Mạn Nhi chất vấn.
“Ta thật sự là nhìn xem.” Tứ Lang cúi đầu nói.
Liên Thủ Tín nhìn ánh nến phòng trên một chút, lại nhìn đông sương phòng một chút động tĩnh cũng không có, cưỡng chế tức giận trong lòng.
“Tứ Lang, ngươi biết Tứ thúc ta còn trông cậy vào những cái bình rượu này để đổi ít tiền mà sống. Người nông thôn chúng ta. Hận nhất giày xéo đồ đạc. Ngươi nghe cho kỹ, nếu có lần sau nữa, đừng trách đến lúc đó Tứ thúc với ngươi trở mặt.” Liên Thủ Tín thả Tứ Lang.
Trở lại trong phòng, mọi người đều có chút ngủ không được.
“Nhị bá bọn họ là muốn làm cái gì?” Liên Mạn Nhi trong lòng căm tức.
“Có lẽ chỉ là mấy tiểu tử choai choai bướng bỉnh, hiếu kỳ…” Liên Thủ Tín nói, nhưng mà nghe ra, chính hắn cũng không tin tưởng lắm lời của mình.
“Đều là người Liên gia, hắn cũng không thể làm quá phận. Buổi tối ta đều tỉnh ngủ, ban ngày ta ở nhà, đem cửa sổ mở ra, quyết không lại để cho người ta động những cái bình kia.” Trương thị nói.
|
Sáng sớm hôm sau. Liên lão gia tử lại gọi một nhà ra đồng làm việc. Tuy rằng lương thực đều đã thu vào, nhưng còn có chút cây đậu non trong đất, những thứ này cũng phải chở về, có thể làm thức ăn gia súc. Cũng có thể đem làm củi.
Liên Mạn Nhi nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cảm thấy loại chuyện này vẫn phải giải quyết tận gốc mới tốt. Ở Liên gia, người có uy tín có thể giải quyết vấn đề này, chỉ có một người.
Liên Mạn Nhi lập tức đi đến phòng trên, Chu thị cùng Liên Tú Nhi đi ra phía sau vườn hái đồ ăn, trong phòng không có một người. Đầu giường trên bệ cửa sổ đặt gần lò sưởi bày biện hai đoạn tẩu thuốc, đây là do lần đó Liên lão gia tử dùng để đánh Liên Thủ Nhân mà bị đứt, từ đó về sau, để ở trên bệ cửa sổ. Liên Mạn Nhi thật ra biết rõ, Liên lão gia tử cũng không thích cuốn thuốc lá rời, ông rất ưa thích hút tẩu thuốc. Nhưng không biết vì cái gì, lại không chịu mua cái khác.
Liên Mạn Nhi leo lên giường gạch, từ trên bệ cửa sổ cầm lấy hai đoạn tẩu thuốc trong tay ước lượng, còn hơi nặng một chút, xem bộ dáng là được làm bằng đồng. Liên Mạn Nhi đem tẩu thuốc ước lượng xong, từ phòng trên đi ra.
“Mẹ, một lát con đi trấn trên, muốn mua cái gì không?” Liên Mạn Nhi cùng Trương thị bàn bạc.
Ngày hôm qua Liên Mạn Nhi đã mua năm cân dầu nành, một hộp muối, còn có một chút vật dụng hàng ngày. Liên Thủ Tín còn từ phòng trên lấy một túi gạo kê cùng một túi bột gạo to trở về, là khẩu phần lương thực tháng này của bọn họ.
“Mạn Nhi, ngày hôm qua con mới mua dầu nành, chúng ta còn không có mỡ lợn. Con đến hàng thịt xem, có mỡ lá mua một lá trở về, mẹ sẽ thắn mỡ.” Trương thị nghĩ nghĩ rồi nói.
“Được.” Liên Mạn Nhi đến giường lấy tiền trong tủ, rồi hỏi tiểu Thất, “Tiểu Thất, đệ ở nhà cùng mẹ, hay là cùng tỷ đi trấn trên?”
Mắt to của Tiểu Thất đảo lòng vòng, hắn thật ra là rất muốn cùng Liên Mạn Nhi đi trấn trên, nhưng mà hắn được phân công nhiệm vụ là ở cùng Trương thị.
“Mẹ, nếu không muốn con… có thể ở nhà với mẹ a.” Tiểu Thất đối với Trương thị nói, chỉ là một đôi mắt to rõ ràng lóe ra tia sáng khẩn cầu.
Trương thị như thế nào nhìn không ra.
“Con cùng tỷ con đi đi, đừng có chạy lung tung, sớm trở về một chút.” Trương thị dặn dò tiểu Thất.
Tiểu Thất hoan hô một tiếng, lấy giỏ cùng Liên Mạn Nhi đi ra khỏi nhà.
Đi vào trấn trên, đầu tiên Liên Mạn Nhi đi cửa hàng đồng Triệu Ký.
“Tỷ, ta đến nơi này làm gì?” Tiểu Thất hỏi.
Liên Mạn Nhi lấy hai đoạn tẩu thuốc ra, đưa cho Triệu thợ đồng, hỏi hắn có thể hàn tẩu thuốc này lại hay không.
Triệu thợ đồng nhận tẩu thuốc nhìn, rồi gật đầu nói được.
“Việc này ta vẫn hay làm. Chính là hàn khó coi, có muốn lại thêm một cái đồng cô (vòng bằng đồng) hay không, nếu thế thì phải nhiều hơn mấy văn tiền.”
“Được, đây là bảo bối của gia ta, ngươi nhất định phải sửa cho tốt, bằng không, ta sẽ trở lại tìm ngươi.” Liên Mạn Nhi và Triệu thợ đồng thương lượng xong giá cả nói.
“Biết rõ, biết rõ.” Triệu thợ đồng nói, “Tiểu cô nương còn rất lợi hại.”
“Cái tẩu thuốc này giao cho ngươi hàn. Chúng ta trước đi mua một ít đồ, một hồi trở về lấy.” Liên Mạn Nhi nói.
“Không có vấn đề, ta sẽ làm liền cho các ngươi.” Triệu thợ đồng đáp ứng nói.
Liên Mạn Nhi từ trong cửa hàng Triệu Ký đi ra. Lại đi đến một cửa hàng tạp hóa lớn nhất trong trấn, chọn đường trắng tốt nhất, mua năm cân đường trắng. Mỗi cân là mười lăm văn tiền. Sau đó lại đi một cửa tiệm khác mua ba cân. Như vậy đi một vòng mấy gian tiệm tạp hóa, tổng cộng mua hai mươi cân đường trắng. Tốn hết 300 văn tiền.
Đường trắng, chính là trình tự mấu chốt trong việc ủ rượu nho. Không thêm đường trắng cũng có thể ủ ra rượu nho, nhưng rượu được ủ ra nồng độ cồn sẽ không cao, rất dễ dàng biến chất trở nên chua. Bỏ thêm đường trắng, có thể tăng cao nồng độ cồn trong rượu, làm thành rượu nho đỏ chân chính. Như vậy rượu nếu như bảo quản thích hợp , có thể để được ba năm. Mùi vị sẽ càng thêm ngon.
|