Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
|
|
Chương 212: Sắm đồ tết “Ai ôi!!!” Liên Thủ Tín bị tiểu nhi tử ôm lấy, cảm thấy tâm đều mềm nhũn được ngay. “Tiểu Thất nhà ta muốn, vậy mua thêm một băng pháo nữa đi.”
Tiểu Thất vui cười.
“Không được.” Liên Mạn Nhi nghiêm mặt, “Còn có nhiều đồ đạc muốn mua lắm, tháng này chúng ta tiêu tiền không ít. Treo ít đi một băng pháo có ảnh hưởng gì đâu.”
“Cha…” tiểu Thất không đi cầu Liên Mạn Nhi mà vẫn ôm đùi Liên Thủ Tín, “Cha, con muốn pháo, con muốn pháo.”
“Nếu vậy thì không cần dùng tiền chung, lấy tiền công của cha mua đi.” Liên Thủ Tín không có biện pháp, sờ sờ đầu tiểu nhi tử, cười nói.
Đang đợi đúng là những lời này a, Liên Mạn Nhi cười trộm trong lòng, bất quá biểu hiện ra lại là mím miệng.
“Cha, người tiêu tiền cho tiểu Thất. Con đây thì sao?” Liên Mạn Nhi nói, “Cha, người thiên vị. Người chỉ thương mỗi mình tiểu Thất.”
“Sao lại thế được.” Liên Thủ Tín đối với phàn nàn làm nũng của tiểu khuê nữ cùng động tác ôm đùi làm nũng của tiểu nhi tử đều không có sức chống cự. “Mạn Nhi, con muốn mua cái gì, cha cũng bỏ tiền ra cho con.”
“Thật sự? Cha không thể đổi ý đó nha.” Liên Mạn Nhi khóe miệng lập tức vểnh lên.
“Không đổi ý, khẳng định không đổi ý.” Liên Thủ Tín nói.
Trương thị, Ngũ Lang cùng Liên Chi Nhi ở bên cạnh thấy đều cười không ngừng. Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất đào hầu bao của Liên Thủ Tín cũng không phải là lần đầu tiên.
“Ta muốn mua cái gì nhỉ…” Liên Mạn Nhi lầm bầm lầu bầu, “Không thể dùng nhiều tiền của cha, mua gì hết mười văn tiền là được rồi.”
Liên Mạn Nhi tính số tiền mua pháo cho tiểu Thất cùng đồ mình muốn mua, viết mấy nét bút trên sổ sách rồi đưa cho Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín tiếp nhận sổ sách, dùng bút vẽ một vòng dưới nơi mới viết mấy nét bút đó. Đây là biểu thị hắn xác nhận chi món tiền này.
“Có gà, có thịt, lễ mừng năm mới còn phải có cá a.” Chủ đề lại lần nữa trở về vấn đề đặt mua đồ tết.
Hộ nông dân bất luận bình thường sinh hoạt tiết kiệm cỡ nào, thức ăn trong bữa cơm mừng năm mới phải có một con cá, ý muốn mỗi năm đều được dư dả.
“Cái này nhất định phải có. Mua cá chép đi, mua con nào to chút.” Trương thị nói.
“Gạo, bột mì cũng mua chút, lễ mừng năm mới ăn thêm mấy đốn lương thực tinh.” Liên Thủ Tín nói.
“Đậu phộng, giá đỗ chúng ta có rồi, đường đỏ với đường trắng cũng vẫn còn. Vậy thì mua chút đường cục đi.” Liên Chi Nhi nói.
“Đường đỏ với đường trắng cứ mua thêm chút, những cái kia ta sợ lễ mừng năm mới cũng không đủ ăn.” Liên Mạn Nhi nói.
“Vậy thì đều mua thêm.” Trương thị nói.
“Ca, sao huynh không nói lời nào?” Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ Lang.
“Những gì huynh muốn mua mọi người đều nói cả rồi.” Ngũ Lang nói.
“Ca, huynh không muốn mua chút gì cho mình sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Ta hình như không có gì cần mua.” Ngũ Lang nói, nghĩ nghĩ, lại nói, “Cũng không phải, ta mua thêm ít giấy.”
Ngũ Lang dốc lòng học tập, dùng giấy so với Liên Mạn Nhi các nàng đều nhiều hơn.
“Cái này ta tự bỏ tiền của mình.” Ngũ Lang nói, “Mạn Nhi, một hồi muội chi cho ta ít tiền.”
“Cha, người đều mua đồ cho con cùng tiểu Thất rồi, người cũng không thể không mua cho ca ca? Tiền giấy này cha giúp ca ca ra chứ.” Liên Mạn Nhi lập tức cười nói với Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín có thể nói cái gì, hắn chỉ có thể gật đầu.
“Ba các con đều đã có, cũng không thể quên mất khuê nữ của ta.” Liên Thủ Tín lên tiếng, “Chi Nhi, con muốn mua cái gì, cha cũng bỏ tiền cho con.”
Liên Chi Nhi liền cười.
“Con biết tỷ muốn mua cái gì.” Liên Mạn Nhi sao chép những đồ cần mua từ tờ giấy danh sách hàng tết sang sổ sách, trong sổ sách như trước cũng để cho Liên Thủ Tín vẽ lên một vòng.
“Cảm ơn cha.” Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang liền nói với Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín rất cảm khái, vẫn là con trai trưởng cùng khuê nữ hiểu chuyện. Không chỉ là không muốn cái gì, mà khi thu được đồ đạc còn biết nói cám ơn. Hai đứa tiểu nhi tử và tiểu khuê nữ lại không giống vậy, mà giống hai cái tiểu thâu, muốn một cách đương nhiên thẳng khí hùng hồn.
Bất kể là loại nào thì trong mắt người phụ thân như hắn đều là đáng yêu.
“Còn có câu đối, phòng này, gian ngoài, còn có trong cửa hàng cũng phải thêm mấy tấm, tranh tết trên tường cũ rồi cũng phải đổi hai bức mới a.” Trương thị nói.
Người một nhà ngươi một lời ta một câu, lại thương lượng thêm không ít đồ trên tờ danh sách hàng tết.
Liên Mạn Nhi tính toán một chút, toàn đồ vật vụn vặt nhưng cộng lại cũng không ít tiền, bất quá đối với điều kiện hiện tại của nhà các nàng mà nói, hoàn toàn nằm trong khả năng.
“Đến lúc đó cầm thêm ít tiền theo nữa, trông thấy cái gì muốn mua thì mua luôn.” Liên Thủ Tín nói, dừng một chút, lại nói, “Năm mới này chúng ta tự chính mình trãi qua.”
Mấy người Liên Mạn Nhi đều gật đầu, đây là điều đương nhiên.
“Qua năm mới ta cũng phải mua ít đồ hiếu kính cha với nương a?” Liên Thủ Tín nói, đang dung giọng điệu thương lượng, “Ta đây không phải đã có chút tiền rồi sao, nếu không có tiền không làm thì cũng không sao a.”
Liên Mạn Nhi cười, Liên Thủ Tín nói như thế, ý là nếu không có tiền cũng phải tìm cách mà hiếu kính Liên lão gia tử cùng Chu thị.
“Cái này ta không có ý kiến.” Trương thị đáp ứng rất sảng khoái, “Ta ở riêng thì ở riêng, cha mẹ vẫn là cha mẹ. Mặc kệ có tiền hay không, ta dù phải tiết kiệm tiền cũng không thể thiếu hiếu kính cha nương được.”
Trương thị nói như vậy làm Liên Thủ Tín rất cao hứng.
“Vậy ta mua gì cho ông bà nội đây?” Liên Mạn Nhi hỏi, nàng trông thấy rất nhiều người đi đường đều cầm hai bao bánh bông lan.
“Ta đừng mua bánh bông lan, có mua thì ông bà nội con cũng không nỡ ăn. Bánh kia đúng thật là đẹp mắt, kỳ thật cũng ăn cũng không ngon lắm. Lãng phí tiền.” Liên Thủ Tín nói, “Ta vẫn là mua ít đồ đạc có lợi ích thực tế cho ông nội bà nội con đi.”
“Vậy thì mua gạo tẻ, bột mì a.” Trương thị nói.
“Cái này hay.” Liên Thủ Tín lập tức đồng ý.
Người một nhà thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định mua năm cân gạo, hơn nữa còn có hai cân rượu đế.
Hộ nông dân ai cũng không có tiền nhàn rỗi. Trong một cái thôn như Tam Thập Lý doanh tử, đi ra ở riêng như bọn hắn không ít, nhưng có người làm cha mẹ đã nhiều năm cũng nhìn không thấy một chút đồ vật của nhi tử. Năm cân gạo, hai cân rượu đế, xuất ra chỉ một cái trong số đó cũng đều là loại lễ tốt nhất rồi.
Liên Thủ Tín thấy Trương thị cùng mấy hài tử thảo luận chuyện mua lễ mừng năm mới cho Liên lão gia tử và Chu thị lên, trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng và cảm động.
“Lễ cho bà ngoại với ông ngoại chúng ta cũng nên chuẩn bị trước chứ.” Liên Mạn Nhi liền nhắc nhở. Năm cũ đều tụ tập mua sắm đồ tết, ra tháng giêng nhiều cửa hàng còn chưa khai trương, đến lúc đó sợ là có nhiều thứ khó mua.
“Cứ chuẩn bị trước đi.” Liên Thủ Tín vội nói, “Cha cũng đang muốn nói chuyện này.”
Sau đó Liên Thủ Tín liền hỏi Trương thị, muốn mua cái gì cho nhạc phụ, nhạc mẫu.
“Cứ giống như mua cho thượng phòng là được .” Trương thị nói.
“Thêm chút nữa a.” Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ, “Năm nay chúng ta làm cho lão nhân gia quan tâm không ít. Với lại ta ở cách xa, bình thường có chuyện gì ta cũng quan tâm không tới. Lễ mừng năm mới năm nay chuẩn bị nhiều một chút.”
“Nghe lời ngươi.” Trương thị nói. Liên Thủ Tín nói như vậy làm cho trong lòng nàng cũng rất cảm động.
“Mười cân gạo, mười cân bột được không?” Liên Mạn Nhi đề nghị, “Ông ngoại ta thích uống rượu nho. Chúng ta còn có, lấy thêm một ít đàn rượu nho cho ông.”
“Được.” Liên Thủ Tín gật đầu.
“Nhiều lắm a.” Trương thị nói.
Tự nhiên không có người nghe lời Trương thị, Liên Mạn Nhi cười viết thêm mấy nét trên tờ danh sách đồ tết. Trước cứ chuẩn bị như vậy, đến lúc đó Liên Thủ Tín với Trương thị đi thăm Trương Thanh Sơn cùng Lý thị còn có thể lại thêm vài thứ vào.
“Cũng đủ cả rồi, còn có cái gì không nghĩ tới đây.” Liên Thủ Tín nói.
“Ân.” Mắt Liên Mạn Nhi nhìn lòng vòng, liền nhìn thẳng xem Liên Thủ Tín.
“Mạn Nhi còn muốn gì thế. Lại để cho cha con bỏ tiền sao?” Liên Thủ Tín không ngốc, lập tức phản ứng lại.
“Không phải.” Liên Mạn Nhi lắc đầu, “Cha, qua một năm nữa rồi, cha không mua cho mẹ con cái gì sao?”
Trương thị xấu hổ, Liên Thủ Tín thì cười ngây ngô.
“Trên đầu của mẹ con trống trơn đấy.” Liên Mạn Nhi nhắc nhở.
Trương thị nguyên bản vốn có vài món đồ trang sức, nhưng những năm này đều tiêu hao hết. Từ lúc ở riêng đến nay đều bận việc, ai cũng không nghĩ tới phương diện này.
“Cha, người mua cho mẹ cây trâm a.” Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang đều cười.
“Mua. Khẳng định mua.” Liên Thủ Tín nói, đồng thời có chút hổ thẹn, việc này hắn sớm nên nghĩ đến, lại bị mấy hài tử nghĩ đến trước rồi.
“Cha. Người xuất tiền để cho mẹ tự chọn mua cái mẹ thích.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Được.” Liên Thủ Tín nói, dường như hôm nay chữ hắn nói nhiều nhất là chữ được.
Liên Mạn Nhi lại thêm một số trong sổ sách, Liên Thủ Tín ở phía sau vẽ một vòng.
“Nếu không như vậy đi.” Trương thị nghĩ nghĩ, lên tiếng, “Năm nay ta cũng có chút tiền nhàn rỗi, Chi Nhi với Mạn Nhi một kiện đồ trang sức cũng không có, ta không mua nhiều lắm, trước mỗi người mua một thứ, sang năm tốt hơn ta lại thêm nữa.”
Nhà người ta giàu có, đồ trang sức của khuê nữ mỗi một năm đều muốn tăng thêm, lớn lên đến lúc kết hôn tự nhiên trở thành của hồi môn. Trương thị không muốn bạc đãi khuê nữ của chính mình, nên thừa dịp trong nhà điều kiện tốt hơn một chút rồi, có thể đặt mua một kiện là một kiện. Góp gió thành bão, không thể làm cho con mình quá khổ.
…
Hôm nay một nhà Liên Mạn Nhi đã sớm đóng cửa hàng, đẩy xe ba gác trong nhà đến Thanh Dương trấn đi chợ mua đồ tết.
Hôm nay là họp chợ lớn cuối cùng của năm cũ, thật sự có thể dùng câu chen vai sát cánh để hình dung người đi chợ, trên mặt người lớn hay trẻ con đều tràn đầy không khí vui mừng.
Đầu tiên người một nhà Liên Mạn Nhi tiến đến cửa hàng đồ trang sức, đây cũng là một nhà lâu đời. Bất quá dù sao cũng chỉ là ở thị trấn, quy mô so với những cửa hàng bạc ở địa phương lớn như huyện thành, phủ thành nhỏ hơn rất nhiều. Trên quầy bày một ít đồ trang sức, nếu như không thích những cái này, còn có thể đặt tiệm làm theo yêu cầu. Có thể cầm vàng bạc của chính mình để làm, cửa hàng chỉ lấy phí gia công, hoặc cũng có thể dùng vàng bạc trong cửa hàng.
“Mẹ, mẹ nhìn xem thích cái nào?” Liên Mạn Nhi lôi kéo Trương thị xem cây trâm trước.
“Đều rất tốt, tùy tiện mua cái nào đều được.” Trương thị nhìn nhìn, Liên Mạn Nhi chỉ cho nàng xem cây trâm rẻ nhất cũng cần năm sáu lượng bạc.
“Cha, đến giúp mẹ chọn một cái đi. Mẹ, mẹ đừng sợ nhiều tiền, đồ mua cho mẹ cha sẽ không đau lòng.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Bên cạnh có khách nhân nghe thấy Liên Mạn Nhi nói như vậy, đều cười nghiêng đầu lại xem bọn hắn, kết quả lão phu thê Liên Thủ Tín cùng Trương thị lập tức đều đỏ mặt.
Trương thị muốn chọn tố trâm, bởi vì rẻ. Liên Mạn Nhi lại không đồng ý, cảm thấy cây trâm đương nhiên phải mua cái xinh đẹp. Nàng chọn lấy một cây ngân trâm lưu kim phượng vĩ, nặng bốn tiền. Lưu kim với phượng vĩ đều rất tinh xảo, chào giá là năm lượng bạc. Trương thị cũng rất thích, chỉ là có chút tiếc tiền.
Chọn xong cho Trương thị, Liên Chi Nhi nắm tay Liên Mạn Nhi, một bên xem đồ trang sức trong quầy, một bên thương lượng xem muốn mua cái gì. Liên Chi Nhi có tính tiết kiệm, cảm thấy trong nhà tuy đã kiếm được ít tiền nhưng thời gian qua mới sống khá giả được một chút, các nàng không thể tiêu tiền như nước được.
“Mạn Nhi, hai ta mỗi người mua một đôi ngân Đinh Hương a.” Liên Chi Nhi thương lượng với Liên Mạn Nhi.
Một đôi ngân Đinh Hương nhỏ nhất, kiểu dáng đơn giản nhất, rẻ nhất, bất quá mới bốn mươi văn tiền.
Liên Mạn Nhi không có cùng cách nhìn, vàng bạc đều là tài sản quan trọng, mua tốt một chút, bình thường có thể làm trang trí, lúc có việc còn có thể ứng phó nhu cầu bức thiết.
“Tỷ, chúng ta mỗi người mua một đôi Đinh Hương, bất quá đừng mua bạc, ta mua vàng đi.” Liên Mạn Nhi nói.
|
Chương 213: Sắm đồ tết (2)
Vàng rất quý trọng, vì ngoài việc dùng làm trang sức nó còn có giá trị trao đổi. Đồ trang sức làm bằng vàng ròng bình thường đều làm tinh xảo hơn nên đắt một chút. Liên Mạn Nhi gọi tiểu nhị trong tiệm đưa hai đôi kim Đinh Hương nhỏ nhất đến.
Hai đôi kim Đinh Hương kiểu dáng giống nhau, sức nặng hơi có chút sai biệt. Một đôi chào giá là bảy tiền hai phần bạc, một đôi khác chào giá là bảy tiền ba phần bạc.
“Quá đắt.” Liên Chi Nhi lên tiếng. Một cái tí tẹo tiểu chút chít như thế mà so với cây kim trâm của Trương thị mua thì quá quý.
Liên Mạn Nhi cũng có chút ngoài ý muốn, vốn nàng nghĩ phải tiêu ít tiền hơn Trương thị. Liên Mạn Nhi cầm lấy một cái kim Đinh Hương bỏ trong lòng bàn tay, trọng lượng phi thường nhẹ. Bất quá dựa theo cách tính một lượng vàng bằng mười lượng bạc, lại thêm phí tổn gia công, với trọng lượng này giá như vậy vẫn là mềm. Nàng với Liên Chi Nhi tuổi còn nhỏ, lại là đồ đeo trên lỗ tai, nhẹ nhàng một một chút mới phù hợp.
Kim Đinh Hương kiểu dáng đơn giản, nhưng chế tác tinh tế. Đáng giá mua, Liên Mạn Nhi trong lòng cân nhắc.
“Mạn Nhi, vẫn là đổi cái khác đi.” Liên Chi Nhi lôi kéo Liên Mạn Nhi nói.
“Tiểu cô nương, đây chính là vàng ròng đấy. Cái này do lão thợ thủ công trong tiệm ta bỏ ra đại công phu mới làm được, giá này là rẻ nhất rồi, một điểm thua thiệt cũng không có. Chúng ta là cửa hàng lâu năm, già trẻ đều không dám lừa gạt. Các ngươi cũng là ở thôn phụ cận gần đây, chúng ta là quê nhà hương thân, ta nói thật, một đôi kim Đinh Hương này nếu bán trong đại cửa hàng trên thị trấn, phủ thành thì dám hướng ngươi muốn một lượng bạc đấy.” Tiểu nhị trong cửa hàng thấy hai vị tiểu thư, một người muốn mua, một người chê đắt không muốn mua, sợ khách hàng đi nên vội vàng nói ra, “Kim Đinh Hương giống thế này, trong cửa hàng ta cũng chỉ có hai đôi này thôi, đúng là chuẩn bị cho hai tỷ. Năm mới mà đeo lên thì phải xinh đẹp lắm.”
“Mạn Nhi, ta không nhiều tiền như vậy.” Liên Chi Nhi sợ Liên Mạn Nhi bị thuyết phục, lo lắng thấp giọng nói.
“Chi Nhi, Mạn Nhi, vừa ý được cái gì rồi?” Trương thị, Liên Thủ Tín mang theo Ngũ Lang cùng tiểu Thất đi tới.
“Tỷ, ta muốn mua.” Liên Mạn Nhi nói. Tuy nói đã nói sẽ xuất tiền từ công trung, nhưng đôi kim Đinh Hương này có chút quý. “Tỷ, ta không đều dùng tiền công trung mà đem tiền của mình thêm vào mua. Được không?”
“Công trung cho hai ngươi một xâu tiền.” Trương thị nhìn kim Đinh Hương cũng rất thích, liền nói, “Hai người các ngươi mỗi người được 500 văn, tiền còn lại chính các ngươi cái bỏ.”
Như vậy mỗi người các nàng chỉ cần góp thêm hơn hai trăm văn tiền nữa là có thể mua hai đôi kim Đinh Hương này. Nữ hài tử trẻ tuổi ai lại không thích đồ trang sức vàng tươi xinh đẹp. Liên Chi Nhi con mắt cũng sáng lên.
Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi những ngày qua làm việc trong cửa hàng, tiền công kiếm được đều đều tích lũy không tiêu đồng nào. Hiện tại không sai biệt lắm có khoảng 100 văn tiền, vừa rồi lại được lấy 50 văn từ Liên Thủ Tín.
“Vậy còn thiếu 150 văn nữa.” Liên Chi Nhi nói.
“Lại để cho ta cùng tỷ ta ứng trước một tháng tiền công, được không?” Liên Mạn Nhi thương lượng cùng người một nhà.
“Tiền công của nương cũng phải tiêu chứ.” Trương thị lên tiếng (ngoại trừ bình thường cho tiểu Thất, tiền công của Trương thị cũng đưa cho Liên Mạn Nhi tích lũy). “Như vậy đi, 150 văn này 150, nương cho các ngươi 100 văn, còn lại 50 văn sẽ trừ trong tiền công tháng sau của hai ngươi.”
“Tốt a.” Liên Mạn Nhi lập tức nói.
“Nương. Vậy tiền công của ngươi cũng tiêu hết rồi.” Liên Chi Nhi nói với Trương thị. Tiền công một tháng của Trương thị cũng chỉ có 150 văn, bỏ ra 100 văn này cùng với bình thường vụn vặt hay cho tiểu Thất, còn lại cũng chẳng bao nhiêu nữa.
“Ta cũng không cần tiêu tiền làm gì.” Trương thị nói rồi liếc nhìn Liên Thủ Tín. Dù sao nàng so Liên Thủ Tín vẫn mạnh hơn nhiều. Tiền công của Liên Thủ Tín sớm đã chi hết, chỉ sợ còn ứng trước không ít. Không biết tiền công sang năm của Liên Thủ Tín còn có chút nào hay không!
Liên Mạn Nhi vô cùng cao hứng lấy tiền từ trong túi ra đưa cho tiểu nhị. Tiểu nhị thu tiền xong, lại lấy ra hai cái hộp nho nhỏ, đem hai đôi kim Đinh Hương bỏ vào rồi đưa cho Liên Mạn Nhi.
“Tiểu cô nương, đồ đạc cất vào cho tốt, hôm nay hội chợ đông người. Còn muốn mua cái gì cứ vào cửa hàng chúng ta, đảm bảo thoả mãn.” Hiển nhiên, tiểu nhị này hi vọng Liên Mạn Nhi các nàng trở thành khách quen của cửa hàng.
Ra cửa hàng đồ trang sức, người một nhà liền hướng hội chợ đi đến.
Cách thật xa đã nghe thấy tiếng pháo nổ đùng đùng không dứt. Đợi đi tới gần mới phát hiện, nguyên lai hai bên cổng chợ đều là sạp hàng bán pháo. Vì để biểu hiện với mọi người pháo nhà mình vang dội nhất, chủ sạp hàng một hồi lại đốt một ít pháo, mấy sạp hàng cùng một chỗ nên tiếng pháo nổ liên tiếp, phi thường náo nhiệt.
“Cẩn thận một chút.” Trương thị đem Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất dẫn theo bên cạnh mình. Theo nàng thấy pháo nổ rất nguy hiểm, nếu hơi có chút sai lầm bị pháo nổ trúng thì không biết phải làm sao. “Hài tử cha hắn, nếu không ta vào từ cổng khác đi.”
“Nương, công khác cũng như thế này.” Ngũ Lang liền cười nói.
Mỗi khi đến lễ mừng năm mới, những sạp hàng bán pháo đều vượt lên trước chiếm chỗ ở cổng chợ, làm như sợ mọi người tìm không thấy bọn hắn vậy.
“Cha, ta mua pháo đi.” Tiểu Thất một chút cũng không sợ hãi, từ trong ngực Trương thị giãy giụa đi ra, lôi kéo Liên Thủ Tín nói.
Cho rằng pháo nguy hiểm, hận không thể để cho bọn nhỏ cách thật xa xa, nhưng lại không thể ngăn cản bọn nhỏ mua chơi. Hàng năm cứ mang tâm tình lo lắng xoắn xuýt như vậy, bậc cha mẹ xem bọn nhỏ đốt pháo pháo mà bồn chồn không thôi.
Trương thị không muốn tới gần sạp hàng bán pháo, nhưng có Liên Thủ Tín cùng hai đứa con trai nên chỉ có thể theo ở phía sau.
Cũng may Liên Thủ Tín mua đồ thống khoái, thuần thục mua xong một túi pháo, người một nhà lại tiếp tục đi vào trong chợ.
“Nhà bà ngoại cho ta hai con gà mái, giờ ta mua thêm con gà trống.” Dừng lại trước dãy hàng bán gà với trứng gà, Liên Mạn Nhi đề nghị.
“Được.” Trương thị gật đầu.
Cuối cùng, người một nhà chọn một con gà trống đỏ thẫm cân nặng ước chừng bốn cân, còn thêm 30 quả trứng gà.
“Năm nay lại được một cái chổi lông gà a.” Liên Thủ Tín cúi đầu nhìn nhìn con gà trống to trong tay.
“Mấy cái lông đuôi cho ta, ta làm quả cầu chơi.” Liên Mạn Nhi nói. Con gà trống này có lông đuôi màu hồng, lam, vàng, mỗi một cái lông tựa hồ còn lóe sáng. Chọn con gà này không chỉ vì nó nặng, một nguyên nhân khác là vì lông nó rất sạch sẽ xinh đẹp.
Người một nhà dạo một vòng chợ, mỗi người trên tay đều cầm đồ rồi mới từ trong chợ đi ra. Bọn họ có đẩy theo xe ba gác đến đây, trước lúc vào cửa hàng đồ trang sức đã gửi trong chỗ cửa hàng người quen rồi. Ra chợ, bọn hắn lấy xe ba gác ra, đem mua đồ vật bỏ lên. Còn có ít đồ muốn mua ở mấy cửa hiệu sát đường, cho nên bọn hắn chỉ đẩy xe chậm rãi đi qua.
“Kẹo đường ta sẽ mua ở Phú Đạt đi.” Liên Thủ Tín nói, “Hai ngày trước Nhị Lang còn nói với ta, nói là nếu ta thiếu cái gì thì vào cửa hàng của cha vợ hắn mua.”
Liên Thủ Tín nói chuyện liền nở nụ cười, Nhị Lang trưởng thành rồi, còn biết giúp cha vợ kéo sinh ý.
“Hắn không nói ta cũng phải làm thế.” Trương thị cũng cười nói.
Đi Phú Đạt có chút xa, bất quá tiệm tạp hóa Phú Đạt là của nhà mẹ đẻ Triệu Tú Nga mở, hộ nông dân coi trọng nhân tình, bình thường mua đồ đều chiếu cố cửa hàng có quen biết. Mua ở nhà ai mà chẳng phải là mua, tiền này để cho thân bằng hảo hữu kiếm được còn tốt hơn là cho người khác kiếm. Hơn nữa bọn hắn càng tín nhiệm người quen, bạn bè người thân sẽ không lừa gạt bọn hắn.
Đến tiệm tạp hóa Phú Đạt, Liên Chi Nhi và Ngũ Lang trông xe, Liên Mạn Nhi với tiểu Thất đi theo Liên Thủ Tín cùng Trương thị tiến vào cửa hàng.
Sắp sang năm mới, người trong cửa hàng so với bình thường đông hơn. Liên Mạn Nhi vừa vào cửa liền hướng trong quầy xem, Triệu Văn cha của Triệu Tú Nga cùng đại ca Triệu Phú Quý, còn có hai tiểu nhị đều ở. Nương Triệu Tú Nga đang đi vào phòng trong, nhấc màn cửa lên, Liên Mạn Nhi liền nhìn thấy Triệu Tú Nga.
Nương Triệu Tú Nga tiến vào buồng trong, màn cửa rơi xuống, Triệu Tú Nga không trông thấy Liên Mạn Nhi.
Khuê nữ gả gần, lại không ở cùng bà bà thật là có lợi a, có thể tùy thời về nhà mẹ đẻ, Liên Mạn Nhi nghĩ.
Triệu Văn cùng Triệu Phú Quý ngẩng đầu nhìn thấy Liên Thủ Tín đến, vội vàng cười mời vào.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị đi qua hàn huyên vài câu, nói muốn mua một cân đường đỏ, một cân đường trắng.
“Phú Quý, ngươi lấy cho Tứ thúc đi. Chọn loại tốt nhất, mỗi loại lấy hai cân.” Trương Văn nói với Triệu Phú Quý nói.
Triệu Phú Quý đáp ứng một tiếng, liền đi lấy kẹo đường.
“Không cần nhiều như vậy, mỗi loại một cân thôi. Lấy từng ấy biết bao giờ mới ăn hết được. Ta chỉ là hộ nông dân, cái này cũng là đồ quý giá.” Liên Thủ Tín nhanh chóng khoát tay nói.
“Đó là nhà người ta, lão đệ ngươi có phòng ở có cửa hàng, vẫn còn nói những lời này sao được.” Triệu Văn cười nói, “Cái này không cần ngươi trả tiền, lão ca ca cho ngươi.”
“Thực không cần nhiều như vậy.” Liên Thủ Tín nói.
“Ai còn không biết nhà chúng ta của cải mỏng.” Trương thị lên tiếng, “Lão Triệu đại ca, ngươi nhìn chúng ta đi. Ngươi nói vậy là ta và huynh đệ ngươi đều cao hứng rồi, nếu đại gia hỏa đều nói nhà chúng ta có phúc thì sau này cháu ngươi cưới được vợ tốt.”
Triệu Phú Quý đã gói xong đường kẹo đưa qua. Một bao đường đỏ hai cân, một bao đường trắng hai cân. Nếu muốn trả lại còn phải đem bao mở ra.
“Cái này…” Liên Thủ Tín không có lập tức tiếp lấy.
“Lão đệ ngươi cầm đi, không cần tiền, coi như ta cho các ngươi là được.” Triệu Văn liền đem hai bao đường cứng rắn nhét vào tay Liên Thủ Tín.
Đường đỏ cùng đường trắng đều là vật phẩm tinh quý. Tiền mua một cân đường có thể mua hai cân gạo, có hộ nông dân một lần chỉ mua có một lượng hai lượng. Liên Thủ Tín một lần mỗi loại muốn mua một cân đã là có tâm tư chiếu cố sinh ý cho Triệu gia rồi.
“Không dùng hết nhiều như vậy… Sao lại có thể không trả tiền chứ.” Liên Thủ Tín ấp úng nói.
Liên Mạn Nhi nhìn nhìn, liền lấy số tiền của bốn cân đường từ trong túi tiền ra đếm, nhếch mũi chân, đặt ở trên quầy.
“Đi, vậy thì mua bốn cân.” Liên Thủ Tín đem đường cầm lấy.
“Sao lại còn trả tiền, không phải đã nói sao, không cần tiền.” Triệu Văn lên tiếng, đem tiền đẩy về cho Liên Thủ Tín cùng Trương thị.
Trương thị tự nhiên không thể nhận tiền lại được.
“Lão Triệu đại ca ngươi bận bịu, chúng ta đi trước đây.” Không muốn ở trong cửa hàng lâu, Liên Thủ Tín, Trương thị mang theo Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất liền đi ra ngoài.
Triệu Văn từ trong quầy đi ra, tiễn bọn họ tới cửa, trên mặt một mực tươi cười nhiệt tình.
“Cửa hàng của ta cái gì cũng có, muốn mua cái gì thì cứ đến đây, chúng ta cũng không phải ngoại nhân, ta không thể kiếm lời từ các ngươi được.” Đứng ở cửa ra vào, Triệu Văn lớn tiếng mà.
t-si�[1]Z30[1]X����amily:”Palatino Linotype”,”serif”‘>Đầu tiên người một nhà Liên Mạn Nhi tiến đến cửa hàng đồ trang sức, đây cũng là một nhà lâu đời. Bất quá dù sao cũng chỉ là ở thị trấn, quy mô so với những cửa hàng bạc ở địa phương lớn như huyện thành, phủ thành nhỏ hơn rất nhiều. Trên quầy bày một ít đồ trang sức, nếu như không thích những cái này, còn có thể đặt tiệm làm theo yêu cầu. Có thể cầm vàng bạc của chính mình để làm, cửa hàng chỉ lấy phí gia công, hoặc cũng có thể dùng vàng bạc trong cửa hàng.
“Mẹ, mẹ nhìn xem thích cái nào?” Liên Mạn Nhi lôi kéo Trương thị xem cây trâm trước.
“Đều rất tốt, tùy tiện mua cái nào đều được.” Trương thị nhìn nhìn, Liên Mạn Nhi chỉ cho nàng xem cây trâm rẻ nhất cũng cần năm sáu lượng bạc.
“Cha, đến giúp mẹ chọn một cái đi. Mẹ, mẹ đừng sợ nhiều tiền, đồ mua cho mẹ cha sẽ không đau lòng.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Bên cạnh có khách nhân nghe thấy Liên Mạn Nhi nói như vậy, đều cười nghiêng đầu lại xem bọn hắn, kết quả lão phu thê Liên Thủ Tín cùng Trương thị lập tức đều đỏ mặt.
Trương thị muốn chọn tố trâm, bởi vì rẻ. Liên Mạn Nhi lại không đồng ý, cảm thấy cây trâm đương nhiên phải mua cái xinh đẹp. Nàng chọn lấy một cây ngân trâm lưu kim phượng vĩ, nặng bốn tiền. Lưu kim với phượng vĩ đều rất tinh xảo, chào giá là năm lượng bạc. Trương thị cũng rất thích, chỉ là có chút tiếc tiền.
Chọn xong cho Trương thị, Liên Chi Nhi nắm tay Liên Mạn Nhi, một bên xem đồ trang sức trong quầy, một bên thương lượng xem muốn mua cái gì. Liên Chi Nhi có tính tiết kiệm, cảm thấy trong nhà tuy đã kiếm được ít tiền nhưng thời gian qua mới sống khá giả được một chút, các nàng không thể tiêu tiền như nước được.
“Mạn Nhi, hai ta mỗi người mua một đôi ngân Đinh Hương a.” Liên Chi Nhi thương lượng với Liên Mạn Nhi.
Một đôi ngân Đinh Hương nhỏ nhất, kiểu dáng đơn giản nhất, rẻ nhất, bất quá mới bốn mươi văn tiền.
Liên Mạn Nhi không có cùng cách nhìn, vàng bạc đều là tài sản quan trọng, mua tốt một chút, bình thường có thể làm trang trí, lúc có việc còn có thể ứng phó nhu cầu bức thiết.
“Tỷ, chúng ta mỗi người mua một đôi Đinh Hương, bất quá đừng mua bạc, ta mua vàng đi.” Liên Mạn Nhi nói.
|
Chương 214: Lễ mừng năm mới
Người một nhà đẩy xe đi thật lâu cũng không có người lên tiếng.
Ngũ Lang không đi theo vào cửa hàng nên không biết chuyện gì xảy ra, hắn phát hiện không khí có chút quái dị, liền nhỏ giọng hỏi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi liền đem sự tình từ đầu chí cuối nói lại một lần.
Ngũ Lang thở dài một tiếng.
“Dù sao đường này cất để dành được. Chúng ta ăn hết cũng phải mua tiếp mà.” Liên Thủ Tín nói, ngữ khí nói chuyện lại không giống với bình thường, làm như có ý an ủi.
Trương thị không nói gì, bất quá biểu lộ có chút xoắn xuýt.
Đôi vợ chồng Liên Thủ Tín cùng Trương thị là người trung thực, nhưng cũng không phải đồ ngốc. Triệu Văn Tài “nhiệt tình” làm cho bọn hắn có cảm giác rất không thoải mái, rất không được tự nhiên.
Thương gia muốn thành công đều phải chú ý đối xử nhiệt tình với mọi người, nhưng cũng phải biết mức độ để sự nhiệt tình đó làm cho người ta thoải mái. Chứ không phải như Triệu Văn Tài vừa rồi đem lại cho bọn hắn cái loại cảm giác này. Mà ban nãy trong cửa hàng, Liên Mạn Nhi rõ ràng nhìn thấy, đối đãi khách nhân khác, thì Triệu Văn Tài cùng Triệu Phú Quý biểu hiện đều rất bình thường.
Muốn mời chào khách hàng, người làm ăn bình thường sẽ cho thêm chút đồ, hoặc thêm vào chút ít vật khác, hoặc là thu ít đi mấy đồng tiền. Đừng nhìn một chút như vậy thôi nhưng rất có lợi, làm cho người ta cao hứng lại vui vẻ tiếp nhận.
Liên Thủ Tín cùng Triệu Văn Tài là ngang hàng, sao có thể không duyên cớ muốn cho hai cân đường. Triệu Văn Tài không thể không hiểu đạo lý này.
Khôn khéo có dư, phúc hậu lại không đủ. Đây là ấn tượng lần này của Liên Mạn Nhi đối với phụ tử Triệu gia.
Ví dụ như lần Ngô Ngọc Xương mở một bàn cỗ cho một mình chị dâu Triệu Tú Nga, bởi vì Triệu gia là tân thân nên đặc biệt nể tình. Các nàng lần này mua nhiều hơn hai cân đường, nhưng lần sau thì sao. Triệu gia đã tự tiêu hao thể diện tân thân cùng nhân tình với Liên gia sao? Triệu Văn Tài làm như vậy, thật sự thông minh sao? Chẳng lẽ hắn nghĩ người khác là người ngu. Hắn còn trông cậy bọn họ sẽ lại đến cửa hàng của hắn mua đồ nữa sao?
“Xem ra, chúng ta về sau vẫn là đừng đến đó mua đồ nữa.” Liên Mạn Nhi nghiêm túc nói. “Coi như là thân thích cũng không thể khiến người ta không kiếm được tiền a, đừng để người ta chịu thiệt a.”
“Trước kia ta cũng không có giao tình cùng lão Triệu gia. Có lẽ không hợp với nhà chúng ta đâu.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút nói.
“Thời điểm chị dâu Tú Nga nàng ăn cỗ…” Trương thị liền thấp giọng đem chuyện những hành động của chị dâu Triệu Tú Nga lúc ăn cỗ cùng Liên Thủ Tín nói lại một lần.
“Ta có nghe nương nói.” Liên Thủ Tín nói, “Xem ra lão Triệu gia bọn hắn chính là gia đình như vậy. Không phải người một nhà thì không tiến cùng một cửa a.”
“Ai, Tú Nga cái đứa bé kia…” Trương thị thở dài. Không nói tiếp nữa.
Người một nhà cứ như vậy mà đối với nhân phẩm Triệu gia đã đạt thành cách nhìn nhất trí, quyết định về sau giữ khoảng cách.
Phía trước là cửa hàng lương thực, lần này là tiểu Thất cùng Liên Chi Nhi ở bên ngoài trông xe, người còn lại tiến vào cửa hàng. Liên Thủ Tín cầm hai cái túi, một cái túi đựng gạo, một cái túi đựng bột mì. Gạo mua hai mươi cân, trong đó năm cân hiếu kính Liên lão gia tử, mười cân hiếu kính Trương Thanh Sơn, còn lại năm cân giữ lại cả nhà ăn mừng năm mới. Bột mì cũng mua hai mươi cân, mười cân hiếu kính Trương Thanh Sơn, mười cân nhà mình ăn.
Sở dĩ bột nhiều hơn gạo, là vì gạo dùng nấu cơm, mà người một nhà các nàng lại thích ăn mì hơn.
Liên Mạn Nhi thấy trong tiệm lương thực có gạo nếp, lại mua hai cân.
Sau lại đến quán rượu mua rượu, Liên Mạn Nhi ỷ vào miệng ngọt, hướng chưởng quầy muốn mấy khối men.
Trạm cuối cùng của mua đồ tết là hàng thịt của Trương đồ tể, ba cân sườn, lại thêm hai cây xương lớn.
“Tứ huynh đệ, món rau chua nhà ngươi làm tốt chưa?” Nhận tiền xong, Trương đồ tể liền hỏi Liên Thủ Tín. Năm nay nhà Trương đồ tể muốn mời khách, ngày đó đi mổ heo cho Liên gia có cùng với Liên Thủ Tín nói muốn mua mười cân rau giá. Cửa hàng nhà Liên Mạn Nhi dùng thịt đều mua từ Trương đồ tể. Thời gian dài có tăng giá thì Trương đồ tể lại thêm chút đồ cho họ. Mặt khác, khi hắn biết Trương thị bán rau giá, phàm trong nhà có việc cần mua rau giá, đều mua của nhà Liên Mạn Nhi. Không chỉ như thế, có người mua thịt nhà hắn để làm tiệc rượu, hắn còn không quên nói một câu, rau giá Liên gia ăn ngon lắm, nên mang đến không ít khách hàng cho nhà Liên Mạn Nhi.
“Ngày mai được, muốn mười cân đúng không, ngày mai ta để hài tử đưa tới cho ngươi.” Liên Thủ Tín lên tiếng.
“Không cần, ngày mai có người trong thôn các ngươi mời ta mổ heo, ta tự mình qua lấy.” Trương đồ tể cười nói, “Tứ huynh đệ, mùng bốn tháng giêng ta mời khách, ngươi cũng phải tới.”
Từ thị trấn về nhà đã qua buổi trưa. Người một nhà ăn cơm đơn giản xong liền mang theo gạo và rượu đi thượng phòng.
“Đã qua một năm, mấy cân gạo với hai cân rượu này là một chút tâm ý của nhà chúng con. Phụ mẫu đừng chê ít.” Liên Thủ Tín đưa gạo và rượu rồi nói.
Liên lão gia tử vội vàng khoát tay nói không được.
“Các con vừa ở riêng, mới ăn được mấy bữa cơm no đâu? Làm gì tiêu tốn số tiền này? Nên giữ tiền lại đi, ta đây cái gì cũng không thiếu, không thể nhận đồ của các con được.”
“Phụ thân, đây là chúng con hiếu kính nhị lão. Nói gì thì nói phụ thân cũng phải nhận lấy.” Trương thị nói.
“Đều đã mua rồi, dù sao cũng không thể trả lại được.” Phân trần cả buổi, Liên lão gia tử mới xuôi lòng, “Như vậy đi, rượu này ta lưu lại, còn gạo thì các con lấy về nấu cháo cho Mạn Nhi với tiểu Thất ăn, ta nhậu thôi là được.”
“Phụ thân, người không cần để ý mấy đứa nhỏ.” Liên Thủ Tín nói, “Trong nhà cũng mua mấy cân, lễ mừng năm mới sẽ nấu cho mấy đứa nhỏ ăn.”
Cuối cùng Liên lão gia tử vẫn nhận lấy đồ, hai vò rượu liền bày ở trên sạp. Chu thị gọi Liên Tú Nhi mang cái bồn tới, bỏ năm cân gạo vào, đem cái túi không trả lại cho Trương thị.
“Lễ mừng năm mới, một nhà các con đều phải tới.” Liên lão gia tử lên tiếng. Đây là nói Liên Thủ Tín cùng một chỗ với thượng phòng qua lễ mừng năm mới.
“Phụ thân, lễ mừng năm mới chúng con tự làm thôi.” Liên Thủ Tín nói.
“Năm nay cứ ở cùng một chỗ đi, sang năm các con tự mình làm lễ mừng năm mới.” Liên lão gia tử kiên trì nói.
Liên Thủ Tín có chút do dự, ánh mắt nhìn về phía Trương thị.
“Phụ thân, ta đều ở trong cùng một cái sân, chỉ là chúng con tự mình thổi lửa nấu cơm thôi, không có ảnh hưởng gì cả.” Trương thị nói, đây là kiên trì việc nhà mình tự làm lễ mừng năm mới.
“Ai, thôi cứ theo ý các ngươi.” Cuối cùng Liên lão gia tử thở dài, không có tiếp tục kiên trì.
… **… …
Ba mươi tháng chạp, đơn giản ăn điểm tâm, Liên Mạn Nhi một nhà liền bắt đầu bận rộn.
Gà đông lạnh, thịt đông với đậu phụ đông đêm qua đều đã mang vào trong phòng. Nấm, mộc nhĩ các loại bỏ vào chậu bắt đầu ngâm.
Các món ăn trong bữa cơm lễ mừng năm mới đã sớm nghĩ tốt rồi. Món chính là gà hầm cách thủy với nấm, thịt kho với cá chép, thịt kho tàu, thịt hấp, sườn xào chua ngọt, dưa chua thịt trắng. Món rau có trứng gà xào mộc nhĩ, cọng hoa tỏi non xào thịt, đậu giác xào thịt, giá trộn, sợi khoai tây chua cay với đậu hủ tơ.
Còn có một món mà lễ mừng năm mới không thể thiếu, cũng là món bọn nhỏ thích nhất: thịt viên rán.
“Ta đi mua đậu hủ.” Liên Thủ Tín hướng Liên Mạn Nhi lấy tiền, liền bưng cái bồn nhỏ đi ra cửa.
Trong nhà đã mua vài tấm đậu hủ đông, nhưng hôm nay là lễ mừng năm mới, muốn làm thịt viên rán phải mua một ít đậu hủ tươi. Thời điểm này hàng năm, đậu hủ tươi đều cung không đủ cầu, đi muộn sẽ không mua được.
Đưa mắt thấy Liên Thủ Tín ra cửa rồi, Trương thị mới mặc tạp dề, từ trong túi bột múc đầy một chậu bột, bắt đầu nhào bột mì. Trong đó một nửa là bột mì trắng, một nửa là tinh bột. Liên Chi Nhi rửa sạch bồn rồi ngâm gạo vào trong nước nóng. Một lát có đậu hủ Liên Thủ Tín mua về nữa thì nguyên liệu chủ yếu làm thịt viên rán đã xong.
Gạo nghiền, giá rẻ hơn so với bột gạo, dùng để rán thịt viên là thích hợp.
Rán thịt viên rất tốn dầu, lại dùng cả tinh bột lẫn bột mì, hơn nữa làm cũng rất phiền toái, cho nên hộ nông dân chỉ có ngày lễ ngày tết mới làm thịt viên rán. Cũng có nhà nghèo khổ quá, lễ mừng năm mới còn không làm nổi thịt viên rán mà ăn.
Lễ mừng năm mới hôm nay sẽ làm thịt viên rán, bình thường một lần sẽ làm rất nhiều, trong tháng giêng hài tử có thể đem nó làm đồ ăn vặt ăn, cũng có thể lấy ra làm thức ăn.
Trong tay hơi có chút tiền nhàn rỗi, Trương thị quyết định năm nay làm nhiều thịt viên rán một chút cho bọn nhỏ ăn đủ.
Bột làm thịt viên không giống với bột làm mì phở mà phức tạp hơn. Sau khi các loại bột đã trộn đều với nhau rồi thì bỏ gạo nghiền đã ngâm mềm vào, đập vụn đậu hủ tươi bỏ vào. Lại thêm hành thái, bột tiêu, muối, xì-dầu các loại gia vị. Sau đó đem bồn đậy kín, đặt ở đầu giường gần lò sưởi cho nóng lên, chờ cho bột nở ra.
Trong thời gian bột lên men, có thể chuẩn bị làm thịt hấp. Đem khối thịt ba chỉ lớn bỏ vào nồi, đổ đầy nước, lại thêm tiêu, đại liêu, quế, thịt khấu, gừng, các loại đồ gia vị, sau đó dùng lửa to nấu thẳng đến khi thịt chín, dùng chiếc đũa có thể dễ dàng cắm vào trong thịt là được.
Sau đem thịt lấy ra, cắt miếng hình chữ nhật, xếp vào trong một tô lớn, rắc muối vào. Chuẩn bị xong thịt thì bỏ vào nồi chưng chín là được.
Vợ chồng Liên Thủ Lễ với Triệu thị đều đến thượng phòng làm việc nên cho Trương thị mượn nồi và bếp. Năm nay phải chuẩn bị nhiều đồ ăn, nếu có hai cái nồi cùng nấu sẽ nhanh hơn.
Một cái nồi chưng thịt, cái nồi khác bắt đầu đổ dầu rán thịt vin.
Rán thịt viên cần dùng dầu đậu nành. Dầu đậu nành thời này đều dùng phương pháp thô sơ nghiền ép ra, bên trong khó tránh khỏi có chút bột phấn. Đun nóng dầu, lúc rán thịt viên nếu không cẩn thận có thể bị váng dầu bắn ra rất dễ bị phỏng. Bởi vậy, Trương thị chỉ để cho Liên Chi Nhi với Liên Mạn Nhi hầm cách thủy đồ ăn, nàng cùng Liên Thủ Tín bao trọn việc rán thịt viên.
Trương thị không cho mấy hài tử tới gần, Liên Mạn Nhi chỉ có thể ở bên cạnh nhìn xem. Động tác Trương thị rán thịt viên phi thường trôi chảy. Một đám thịt viên đều đều tròn trĩnh liên tục từ tay nàng xuất hiện, rơi vào trong chảo, ở bên trong lăn lộn quay cuồng. Mùi thơm hấp dẫn phiêu tán ra mọi nơi. Đợi thịt viên đổi màu nổi lên trên mặt dầu thì có thể gắp ra.
Thịt viên rán tốt rồi, Trương thị liền đem dầu trong chảo múc ra một ít, tiếp tục rán xương sườn, rán cá. Đây là bước đầu tiên để làm sườn xào chua ngọt, thịt kho cá.
“Nếm thử xem thịt viên năm nay thế nào.” Trương thị một bên rán cá, một bên gắp một bán thịt viên cho Liên Mạn Nhi và mọi người nếm thử.
Không đợi Trương thị nói hết lời, tiểu Thất đã đem chén bưng đi ra.
“Ai ôi!!! Tứ ca, huynh năm nay rán nhiều đồ vậy!” Liên Tú Nhi bưng cái chén, không biết đã đứng ở cửa ra vào từ lúc nào.
“Mạn Nhi, hai ta mỗi người mua một đôi ngân Đinh Hương a.” Liên Chi Nhi thương lượng với Liên Mạn Nhi.
Một đôi ngân Đinh Hương nhỏ nhất, kiểu dáng đơn giản nhất, rẻ nhất, bất quá mới bốn mươi văn tiền.
Liên Mạn Nhi không có cùng cách nhìn, vàng bạc đều là tài sản quan trọng, mua tốt một chút, bình thường có thể làm trang trí, lúc có việc còn có thể ứng phó nhu cầu bức thiết.
“Tỷ, chúng ta mỗi người mua một đôi Đinh Hương, bất quá đừng mua bạc, ta mua vàng đi.” Liên Mạn Nhi nói.
|
Chương 215: Bữa cơm đoàn viên
“Chỉ là rán thịt viên với rán cá thôi.” Liên Thủ Tín hướng Liên Tú Nhi nói, “Tú Nhi, có chuyện gì à?”
“Vợ Nhị Lang làm thịt hầm cách thủy, trong nhà xì-dầu hết rồi, nương bảo ta qua xem nhà huynh có không thì mượn một chén.” Liên Tú Nhi vừa nói, con mắt vừa tìm kiếm qua lại trong bếp.
Liên Thủ Tín đi qua cầm lấy chén trong tay Liên Tú Nhi rót xì dầu vào cho nàng.
“Hôm nay vợ Nhị Lang làm đồ ăn à!” Trương thị nói với Liên Tú Nhi, “Vợ Nhị Lang nấu ăn cũng cẩn thận.”
Liên Tú Nhi cất bước vào phòng nhìn quanh khắp nơi.
“Các huynh hôm nay chuẩn bị đồ ăn thật ngon.” Liên Tú Nhi nói, lập tức lại giảm âm thanh lầm bầm một câu, “Trách không được không muốn cùng chúng ta một chỗ ăn lễ mừng năm mới.”
“Hôm nay là rán thịt viên, tiện thể làm luôn mấy món đến khi qua lễ mừng năm mới sẽ ăn, từng này chúng ta ăn được cả tháng đấy.” Trương thị nghe được Liên Tú Nhi nhỏ giọng lầm bầm liền lên tiếng, “Thượng phòng năm nay có tân nương tử, đồ ăn khẳng định nhiều, chúng ta sao có thể so.”
Liên Thủ Tín đã rót xong xì dầu, cầm chén đưa cho Liên Tú Nhi.
“Tú Nhi, nếm thử thịt viên chị dâu muội rán không?” Liên Thủ Tín nói.
Liên Tú Nhi hừ lạnh một tiếng, bưng chén xì-dầu đi ra ngoài.
“Lễ mừng năm mới thượng phòng cũng mua không ít đồ, sao lại không có xì-dầu được chứ?” Liên Chi Nhi có chút kỳ quái nói nói.
“Vợ Nhị Lang nấu ăn, khẳng định lãng phí.” Trương thị nói..
“Con thấy lão cô như vậy, giống như là đến thám thính nhà chúng ta vậy.” Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện, vừa gắp một miếng thịt viên bắt đầu ăn.
Hương vị kỹ nữ, đậu hủ trong thịt viên còn ngon hơn dự kiến, bên ngoài thơm ngon xốp giòn, bên trong thì non mềm trơn mịn.
“Thịt viên ăn ngon thật.” Liên Mạn Nhi nói xong, lại ăn thêm một cái.
“Nếm hai cái là được, đừng ăn nhiều.” Trương thị không cho mấy hài tử ăn quá nhiều thịt viên. “Ăn nhiều quá lát nữa ngồi vào bàn cơm các con lại ăn không được món khác đâu. Thịt viên thuốc giữ lại từ từ ăn.”
Liên Mạn Nhi cảm thấy Trương thị nói có đạo lý, chỉ nếm hai ba cái liền không ăn nữa.
“Thám thính hay không cũng không sao cả.” Liên Thủ Tín nói, “Mấy món này của chúng ta thượng phòng cũng có.”
“Năm đầu tiên vợ Nhị Lang vào cửa, đồ ăn năm nay của thượng phòng phải nhiều hơn.” Trương thị nói. “Đúng rồi, nhân lúc thịt viên còn nóng lấy một chén đem cho ông nội nếm thử đi. Thịt viên năm nay của chúng ta rất mềm, ông nội khẳng định thích ăn.”
“Được.” Liên Thủ Tín gật đầu.
“Để con đi.” Liên Mạn Nhi liền đứng lên, gắp một chén tràn đầy thịt viên đưa đi thượng phòng.
Bởi vì chiên xào có nhiều khói dầu, gian ngoài thượng phòng buông rèm cửa xuống. Liên Mạn Nhi đi vào gian ngoài, nhìn thấy Cổ thị cùng Hà thị đều đang nhóm lửa trong lò, Chu thị cùng Tương thị rán thịt viên ở một bên, Triệu Tú Nga ở một bên nướng đầu heo. Triệu thị với Liên Diệp Nhi qua lại làm trợ thủ.
“Thật là thơm.” Liên Mạn Nhi nói. Lễ mừng năm mới của hộ nông dân, món chính đều tương tự nhau, chỉ là cách làm bất đồng. Thượng phòng cũng có cá, có gà, có thịt. Bất quá Chu thị không kho cả con cá, mà đem cá cắt thành khúc to, bỏ miến hầm cách thủy. Còn Triệu Tú Nga đang làm đầu heo với bụng heo, tim heo, ruột heo, nội tạng heo, mà nhà Liên Mạn Nhi thì không có.
“Làm gì mà đến đây?” Chu thị nâng người lên hỏi Liên Mạn Nhi.
“Nội. Cha nương con bảo con mang thịt viên cho ông bà nếm thử.” Liên Mạn Nhi nói.
“Không cần, chúng ta cũng rán thịt viên rồi.”
Chu thị liền khoát tay nói.
Liên Mạn Nhi vẫn bưng thịt viên vào đông phòng. Liên lão gia tử đang ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, Liên Tú Nhi mang theo Nữu Nữu, còn có Tứ Lang, Lục Lang cũng đều ở.
“Ông nội nếm thử thịt viên nhà con rán đi.” Liên Mạn Nhi liền đưa chén cho Liên lão gia tử.
“Được, ông nếm nếm.” Liên lão gia tử gắp một miếng thịt viên ăn hết, “Rất ngon, đủ mềm mại, có vị. Mẹ con thật biết làm đồ ăn.”
Liên lão gia tử cũng gọi Liên Tú Nhi, Nữu Nữu, Tứ Lang cùng Lục Lang tới nếm thịt viên.
“Tú Nhi lấy cái chén, đem thịt viên trong chén của Mạn Nhi gắp ra, đem thịt viên nhà ta rán cho Mạn Nhi một chén.” Liên lão gia tử lên tiếng.
“Ông nội, không cần đâu.” Liên Mạn Nhi cười chối từ.
“Là bà nội cùng đại tẩu con làm, ông thấy được lắm, các con cũng cầm về nếm thử đi.” Liên lão gia tử nói.
Liên Tú Nhi bĩu môi, tựa hồ có chút không muốn, bất quá vẫn làm theo lời Liên lão gia tử nói, ra gian ngoài lấy cho Liên Mạn Nhi một chén thịt viên đến.
Liên Mạn Nhi hướng Liên lão gia tử nói tạ rồi trở về Tây Sương phòng.
“Ông nội nói thịt viên nhà ta ăn ngon, lại để cho ta cũng nếm thử thịt viên của thượng phòng làm.” Liên Mạn Nhi cầm chén đặt trên bếp lò nói.
“Thượng phòng làm thịt viên kiểu khác.” Trương thị nhìn thoáng qua liền nói. Một loại làm giống nhà Liên Mạn Nhi, một loại khác chỉ dùng trứng gà nhào với bột mì.
Liên Mạn Nhi nếm một cái, cảm thấy hương vị cũng ngon, chỉ là đậu hủ với miến trong thịt viên thuốc không mềm như của nhà các nàng.
“Là vì ta bỏ nhiều bột phấn tử.” Trương thị nói. Bột phấn tử là cách nói ở nông thôn, ý chỉ các loại tinh bột.
… …
Các món chính đều chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ còn mấy món rau xào. Trương thị để cho tiểu Thất đi nhìn thượng phòng xem đã nấu xong chưa.
“Đợi thượng phòng ăn cơm rồi ta lại ăn.” Trương thị nói.
Tiểu Thất chạy ra, nói thượng phòng bắt đầu xào rau rồi, Trương thị lúc này mới nhóm lửa chuẩn bị xào rau.
Bên này còn đang xào đồ ăn, đã nghe thấy bên ngoài tiếng pháo nổ đùng đùng vang lên, xen lẫn mấy tiếng hoan hô của Tứ Lang.
“Nương, phòng trên ăn cơm rồi.” Tiểu Thất ngoái đầu ra nhìn thoáng qua, bỏ chạy trở về, “Nương, ta cũng đem pháo nổ a.”
“Được, con cùng ca ca đi nổ pháo đi rồi ta cũng ăn cơm.”
Ngũ Lang cùng tiểu Thất dùng gậy gỗ treo lên một băng pháo rồi đi ra ngoài. Tiếng pháo nổ liên tiếp gần gần xa xa. Nguyên lai phong tục của Tam Thập Lý doanh tử là bữa cơm đoàn viên đều ăn vào buổi trưa.
Đợi Ngũ Lang với tiểu Thất nổ pháo về, trong phòng đã dọn xong bàn ăn. Bình thường bọn họ sáu miệng ăn cùng ngồi một cái bàn, thức ăn hôm nay nhiều nên kê thêm một cái bàn nữa.
Ngoại trừ mấy món rau xào, rau trộn chỉ đựng trong đĩa, những món hầm khác đều dùng tô để đựng, còn có một chén lớn thịt hấp, một khay lớn cá kho, thịt viên cũng bày ra hai đĩa, đem hai bàn lớn đều bày đầy.
Trương thị còn hâm một hũ rượu đế, trước mặt mình với Liên Thủ Tín để hai ly rượu. Mấy hài tử không được phép uống rượu đế, nên Liên Mạn Nhi cầm một đàn rượu nho đi ra, không có ly nào thích hợp để uống rượu nên các nàng dứt khoát dùng chén. Đàn rượu nho này là do Liên Mạn Nhi ủ thêm, đường cho nhiều nên độ cồn thấp, hoàn toàn có thể coi như nước nho mà uống.
Cũng không có phát biểu gì trước lúc, Liên Thủ Tín chỉ nói một câu “Ăn ít cơm, ăn nhiều đồ ăn”, mọi người liền cười bắt đầu ăn.
Gà hầm cách thủy với nấm chính là con gà trống mua ở chợ tết. Gà trống thịt nhiều, nấm là Lý thị từ trên núi hái xuống cho, hầm nhừ cùng thịt gà, ăn vào trong miệng vô cùng thơm ngon. Thịt hấp là thịt ba chỉ, nhiều mỡ ít nạc, nhưng ăn tuyệt không ngấy.
Người một nhà trong khoảng thời gian này sinh hoạt đã có cải thiện rất lớn, nhưng bữa tiệc này vẫn là ăn hết sức thỏa mãn.
Ăn quá nhiều thịt vẫn còn có chút ngấy. Cho nên sau khi ăn xong, Liên Mạn Nhi liền đi ra ngoài lấy nửa rổ lê đông lạnh. Lê đông lạnh cũng là một loại trái cây đặc sắc của nhà mẹ đẻ Trương thị. Lợi dụng mùa đông có nhiệt độ thấp, đem quả lê đặt ở bên ngoài cho đông lạnh, lúc muốn ăn lấy vào nhà cho hết cứng.
Đừng nhìn lê đông lạnh đen đen thấy khó coi, nhưng hương vị lại phi thường ngon. Lê đông lạnh sau khi hết cứng, bên ngoài là một lớp vỏ, bên trong lê thịt đã biến thành lê nước, cắn một điểm trên vỏ là có thể mút lấy lê nước bên trong.
Hương vị này lành lạnh đặc biệt, lê ngọt đông lạnh này có thể tiêu hóa mỡ ngấy.
Muốn để cho tuyết trên lê đông lạnh lê tan ra phải dùng nước, hơn nữa chỉ có thể dùng nước lạnh.
Lễ mừng năm mới, đối với tiểu hài tử thì dường như trừ ăn ra chỉ có chơi. Vừa ăn xong tiệc, đồ ăn trong bụng còn chưa tiêu hóa, cả nhà đã vây quanh rổ lê đông lạnh, vừa ăn lê đông lạnh vừa thảo luận chuyện làm sủi cảo tối đêm giao thừa.
Đề cập tới cuối năm sẽ nghĩ tới cơm tất niên. Thế nhưng Tam Thập Lý doanh tử chỉ có phương tục giữa trưa ăn tiệc, buổi tối ăn sủi cảo đón giao thừa.
Thời điểm chạng vạng tối, Liên Mạn Nhi với Liên Chi Nhi bắt đầu chuẩn bị rau làm nhân sủi cảo.
“Các ngươi buổi tối gói sủi cảo nhân gì?” Liên Tú Nhi lại bưng cái chén tới nữa.
“Cải trắng thịt heo.” Liên Mạn Nhi đáp. Các nàng còn có ý định gói một ít đậu giác thịt heo nữa, bất quá nhân này chỉ làm rất ít, Liên Mạn Nhi không nghĩ nói ra cho phiền toái. “Lão cô, các ngươi gói nhân gì?”
“Còn có thể nhân gì, cũng là cải trắng thịt heo thôi.” Liên Tú Nhi nói, “Chi Nhi, nương nói ta mượn ngươi ít đường trắng.”
“Lão cô, cô làm gì mà muốn dùng đường trắng.” Tiểu Thất từ bên ngoài chơi mệt, chạy trở về, thuận miệng hỏi một câu.
“Muốn làm gì ta còn phải nói cho ngươi biết a!” Liên Tú Nhi liền trừng mắt. “Tứ ca, không phải chỉ là chút đường trắng thôi à, huynh muốn cho hay không, huynh liền trực tiếp nói. Các huynh mới mua bốn cân đường, làm như người khác không biết?”
“Tú Nhi, ai nói muội biết chúng ta mua bốn cân đường?” Liên Thủ Tín hỏi.
“Ngươi quản ai nói, lời này không phải giả là được.” Liên Tú Nhi ngạnh cổ nói.
Liên Mạn Nhi trong lòng khẽ động, các nàng mua bốn cân đường, cũng không nói qua với ai. Ngày đó mua đường trong tiệm tạp hóa Phú Đạt của Triệu gia, chung quanh cũng không có người quen, bằng không Liên Thủ Tín cùng Trương thị nhất định sẽ chào hỏi. Ngày đó, Triệu Tú Nga có lẽ ở trong tiệm tạp hóa.
Tâm tình Liên Mạn Nhi lập tức có chút phức tạp.
“Lão cô, chúng ta mua cái gì, mua bao nhiêu đều là tự chúng ta làm việc kiếm tiền mua, không trộm không đoạt, cũng không lấy tiền của cô. Cô đỏ mặt tía tai tới hỏi để làm gì, ai thiếu nợ cô cái gì rồi hả?” Liên Mạn Nhi buông dao phay, nghiêm mặt nói.
“Không cho mượn thì thôi, ta trở về nói với nương.” Liên Tú Nhi mặt đỏ lên, quay người liền đi.
“Mặt lão cô thế nào lại nhăn nhó như vậy.” Liên Mạn Nhi bất đắc dĩ nói.
“Đều kệ nàng đi, không có việc gì.” Trương thị nói.
Liên Thủ Tín cả buổi không nói chuyện, cuối cùng múc nửa bát đường trắng đưa đi thượng phòng trên.
“Mua cái yên tĩnh a, gần sang năm mới rồi.”
… …
Buổi tối người một nhà cùng một chỗ đón giao thừa, ăn sủi cảo, Liên Mạn Nhi chèo chống thẳng đến giờ Tý, cùng Ngũ Lang, tiểu Thất chạy ra đốt một băng pháo. Năm mới đến, tiếng pháo nổ tràn ngập.
Liên Mạn Nhi trở vào trong phòng, vừa thoát giầy, định lên giường đi ngủ liền nhìn thấy một mảnh hỏa hồng chiếu vào cửa sổ.
“Cháy rồi sao?”
|
Chương 216: Ngày đầu tiên của năm mới
Liên Mạn Nhi lại càng hoảng sợ, đi theo Liên Thủ Tín, Trương thị vội vàng chạy ra bên ngoài. Chạy tới cửa mới nhìn rõ, nơi cháy cách xa sân nhỏ Liên gia.
“Hình như cháy bó củi của nhà Vương Đức.” Liên Thủ Tín căn cứ vị trí nói ra phán đoán.
Đúng lúc này, Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ một nhà già trẻ lớn bé đều đi ra.
“Đi cứu hoả đi.” Liên lão gia tử khua tay nói.
Liên Thủ Tín vội vàng về phòng lấy ra một thùng nước, liền đi nhanh ra bên ngoài. Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Tam Lang mấy người sức lực lớn cũng đều về phòng lấy nước đi cứu hỏa. Liên Mạn Nhi cũng muốn bưng bồn đi múc nước cứu hoả nhưng bị Trương thị ngăn cản. Sợ nàng tuổi còn nhỏ, không nói có cứu hoả được không, đến lúc đó còn có thể làm bị thương chính mình. Những chuyện này từ trước đến nay đều do lao động cường tráng đi làm.
Liên Mạn Nhi đi đến cửa lớn, trong đêm gió mặc dù nhỏ chút ít, nhưng vẫn rất nguy hiểm. Nếu lửa lan tràn ra, phòng ở mọi người lại đều liền cùng một chỗ, hậu quả không thể lường được.
Trong thôn rất nhiều người đều bị ánh lửa đánh thức, không cần người gọi, những lao động cường tráng đều tự động lấy nước từ trong nhà, chạy tới chạy lui lui như bay đi cứu hỏa.
Một hồi công phu, Liên Thủ Tín mang theo thùng không trở về rồi.
“Cha, thế nào rồi?” Liên Mạn Nhi hỏi. Trương thị chỉ cho nàng đứng ở cửa xem, không cho nàng chạy đến gần đống lửa. Nàng chỉ có thể nhìn mọi người đem nước dập lửa, thế lửa tựa hồ nhỏ hơn chút ít, nhưng không hoàn toàn khống chế được.
“Không cứu được.” Liên Thủ Tín thả thùng không trong tay xuống.
Mọi người tốp năm tốp ba dẫn theo thùng không từ đống lửa bên kia tản ra, tựa hồ không có ý định tiếp tục cứu.
“Vương Đức mới nói rồi, bó củi kia cháy rụi hết sẽ không có việc gì nữa.” Liên Thủ Tín nói.
Nguyên lai thời điểm lễ mừng năm mới hàng năm, mọi người đều đốt pháo, có thể phát sinh hỏa hoạn. Phần lớn là do pháo không cháy hết rơi vào đống củi, ngay lúc ấy không có việc gì nhưng tia lửa có thể chậm rãi sống lại sinh ra hoả hoạn. Thường không có phòng ở gặp phải loại chuyện này. Bó củi khô là dễ dàng bị cháy nhất. Hơn nữa nếu cháy sẽ rất khó dập tắt. Cho nên mỗi năm đến mùa đông, mọi người đều cất bó củi cẩn thận, không có ai đem bó củi dựa vào phòng ốc cả. Như vậy thì cho dù bó củi bị thiêu cháy cũng sẽ không ảnh hưởng đến phòng ốc hoặc nhân mạng.
Bó củi nhà Vương Đức là chất đống ngoài cửa lớn, cách phòng ở một bức tường đá cùng nửa cái sân nhỏ, hiện tại cứu hỏa không được nhưng chỉ cần có người nhìn xem chung quanh không cho đốm lửa bắn tung tóe bốn phía làm nơi khác bị cháy là được.
“Nhà hắn còn có một bó củi khác bỏ ở hậu viện, dùng tiết kiệm chút vẫn có thể dùng tới đầu xuân a.” Liên Thủ Tín nói.
“Không biết là hài tử nhà ai lại nổ pháo ngay bên cạnh bó củi, đúng là gây họa.” Một người đàn ông nói ra.
Nhìn bó củi bị cháy gần hết, ánh lửa dần dần dập tắt, người của Vương gia đều rất cẩn thận giữ ở bên cạnh. Liên Thủ Tín gọi cả nhà đều trở về đi ngủ.
Liên lão gia tử nhìn bó củi nhà mình ngoài cửa lớn cũng rất lo lắng.
“Phụ thân trở về phòng ngủ đi. Con nhìn một lát là được.” Liên Thủ Tín nhìn thấy liền nói.
“Các con đi ngủ đi, người trẻ tuổi không lo lắng, ta trở về cũng ngủ không được.” Liên lão gia tử nói.
Cuối cùng tất cả mọi người khuyên nhủ mãi mới làm cho Liên lão gia tử trở về. Sau đó Liên Mạn Nhi mới biết được, Liên lão gia tử tuy trở về phòng nhưng một đêm không ngủ, chỉ khoác xiêm y rồi ngồi đối mặt với cửa sổ.
Trong đêm, Liên Mạn Nhi lại bị đánh thức một hồi, lần này hướng cháy là tây thôn. Liên Thủ Tín đi ra xem, trở về nói là tây thôn cháy lớn, do bó củi của mấy nhà gần nhau đều cháy, đem một nửa bầu trời đều ánh đỏ.
Giao thừa cứ như vậy trôi qua. Liên Mạn Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại lần nữa, nhìn phía bên ngoài cửa sổ vẫn một mảnh đen kịt. Trời còn chưa sáng nhưng Liên Thủ Tín cùng Trương thị đã dậy rồi.
“Mẹ, mẹ muốn chúc tết cũng không cần dậy sớm vậy a.” Liên Mạn Nhi nói.
“Chúc tết cái gì, cha con muốn đi đoạt nước đầu.” Trương thị nhỏ giọng nói, “Các con cứ ngủ một hồi, đến lúc đó mẹ gọi các con.”
“Đoạt nước đầu?” Mấy chữ lại làm cho Liên Mạn Nhi lập tức thanh tỉnh. Đoạt nước đầu là cái gì, Liên Thủ Tín là người thành thật phúc hậu như vậy, chữ đoạt dùng trên người hắn quá không hợp rồi.
Liên Mạn Nhi vội vàng đứng lên mặc quần áo, bất kể như thế nào, nàng tin tưởng Liên Thủ Tín sẽ không làm chuyện xấu. Bánh bao cha quá trung thực, làm sao có thể giật đồ, nàng phải đi hỗ trợ, không thể để cho cha mẹ bánh bao bị chịu thiệt.
“Mạn Nhi con làm gì đấy?” Trương thị vội hỏi.
“Con giúp cha cùng đi đoạt.” Liên Mạn Nhi mặc quần áo mang giầy xong, ý chí chiến đấu sục sôi nói, tuy nhiên nàng còn không biết muốn cướp cái gì, đoạt với ai.
“Con cũng đi.” Tiểu Thất cùng Ngũ Lang cũng đều đứng dậy, tốc độ mặc quần áo so với Liên Mạn Nhi còn nhanh hơn.
“Tỷ không đi, tỷ gấp chăn cho mấy đứa, lát nữa giúp mẹ nấu cơm.” Liên Chi Nhi cũng đi lên, cười nói.
“Vậy thì đi mau, nếu không một hồi nữa lại để cho người khác đi trước mất.” Liên Thủ Tín nói xong một câu, mang theo thùng nước liền bước đi. Ngũ Lang cùng tiểu Thất mỗi người cũng từng một cái thùng nhỏ. Liên Mạn Nhi thuận tay đem một cây gậy gỗ bên tường chộp vào trong tay, một nhà mấy người đi ra ngoài.
“Đoạt nước đầu là cái gì?” Vừa đi ra ngoài, Liên Mạn Nhi vừa hỏi.
“Ngày đầu tiên của năm mới, múc thùng nước đầu tiên từ giếng nước gọi là nước đầu. Cướp được nước đầu tức là một năm luôn tốt.” Liên Thủ Tín giải thích cho Liên Mạn Nhi.
A, là như thế này a, nguyên lai là để đoạt được một dấu hiệu tốt. Liên Mạn Nhi gật đầu. Giếng nước cách nhà nàng không xa, các nàng lại dậy sớm như vậy, tỷ lệ cướp được nước đầu rất lớn. Bất quá tốc độ phải nhanh.
Liên Thủ Tín bước đi nhanh, mấy hài tử chạy chậm đuổi theo. Lúc ra cổng trời vẫn còn tối, chỉ có ở hướng đông bầu trời có chút sáng. Liên Mạn Nhi nhìn quanh mọi nơi, gặp bên cạnh giếng vẫn chưa có người nào liền thấy trong lòng vui vẻ. Vừa nghiêng đầu lại phát hiện có bóng người từ trong ngõ hẻm cũng hướng giếng nước bên kia đi, người này cách giếng nước hình như còn gần hơn so với bọn hắn một chút.
“Cha, chúng ta tranh thủ thời gian đi, có người cũng đến đoạt rồi.” Liên Mạn Nhi vội vàng báo động.
Phụ tử bốn người lập tức cùng chạy, cuối cùng đã tới trước giếng, người kia đến muộn một bước.
“Lão Tứ a, nước đầu năm nay lại để cho ngươi cướp rồi.” Người kia là Vương Lục, chào Liên Thủ Tín rồi cười nói, “Ta chỉ híp mắt một lát thôi mà, ai… Mạn Nhi nhà ngươi sao lại còn cầm cây gậy a. Có phải nếu nhà ai đến trước các ngươi thì nha đầu kia có ý định cho người ta một gậy a.”
“Lão Lục thúc, cây gậy này là cháu cùng đệ đệ dùng để khiêng nước, không phải dùng đánh người. Lão Lục thúc đừng sợ.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Sao không nói sớm, ta nhìn thấy cây gậy mới sợ hãi nên chạy chậm, để cho các ngươi đến trước.” Vương Lục làm bộ sợ hãi nói.
Vương Lục này thích làm trò khôi hài giải trí, không chỉ Liên Mạn Nhi, mấy người đến xách nước sau đều bị hắn làm cho tức cười.
Múc nước từ trong giếng lên, Liên Thủ Tín mang theo một thùng lớn tràn đầy, Ngũ Lang phân ra thùng nhỏ một nửa. Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất hai đứa cũng mang hơn nửa thùng nhỏ, mấy đứa vui tươi hớn hở trở về nhà. Trương thị đón lấy, đã biết rõ bọn hắn cướp được nước đầu.
Chờ bọn hắn ăn xong điểm tâm, trời chính thức sáng tỏ. Trương thị cùng Liên Chi Nhi sớm đem phòng thu thập sạch sẽ, lại lấy ra quần áo mới, người một nhà đều thay quần áo mới. Trương thị hôm nay búi tóc tròn, mang cây trâm lưu kim ngân Phượng vĩ mới mua, nhìn nhìn mình trong gương liền thoả mãn nở nụ cười.
Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi cũng từng người mang đồ trang sức nhỏ trong cái hộp ra, đem kim Đinh Hương chính mình lấy ra, đeo tại trên lỗ tai. Năm trước mua nó, nhưng vẫn không có mang, vì giữ lại để ngày đầu năm, năm mới bắt đầu, mặc đồ mới để đeo.
Người một nhà thu thập xong xuôi, đi đến thượng phòng chúc tết Liên lão gia tử cùng Chu thị.
Liên lão gia tử cùng Chu thị đều ngồi thẳng lưng trên giường gạch, trên mặt đất bày mấy cái nệm rơm, để cho một nhà đại phòng của Liên Thủ Nhân quỳ xuống dập đầu cho Liên lão gia tử cùng Chu thị, sau đó là một nhà Liên Thủ Nghĩa, một nhà Liên Thủ Lễ, cuối cùng là một nhà Liên Thủ Tín.
Mặt mũi Liên lão gia tử tràn đầy không khí vui mừng, để cho cả nhà tất cả đứng lên, liền an bài mấy con trai cần đi nhà ai chúc tết.
“Nhị Lang năm nay trưởng thành rồi, mấy nhà này cháu dẫn vợ đều đi thăm hỏi một chút.” Cuối cùng, Liên lão gia tử đặc biệt chiếu cố Nhị Lang.
Liên Tú Nhi cũng dập đầu cho Liên lão gia tử cùng Chu thị, rồi ngồi ở bên người Chu thị, một đôi mắt dán vào trên đầu Trương thị, lại còn đảo quanh qua lại bên tai Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi, miệng vểnh lên cơ hồ có thể treo được bình xì dầu.
“Tứ đệ muội hôm nay ăn mặc thực sảng khoái.” Cổ thị ở bên cười nói, “Trâm cài tóc này là mới mua a, ánh vàng rực rỡ thật là đẹp mắt. Khuyên tai của Chi Nhi với Mạn Nhi là vàng ròng a, nhìn là biết đáng giá.”
Tất cả mọi người đều nhìn thấy cây trâm của Trương thị, kim đinh hương của Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi. Nghe Cổ thị nói như vậy liền đều quay đầu nhìn ba mẹ con các nàng.
Cần cù làm giàu, có được từ lao động, không sợ người ta nhìn, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.
“Đại bá mẫu, chúng ta có mấy cái đồ này đều mang ở trên đầu. Không giống như đại bá mẫu, thứ tốt đều áp ở đáy hòm, lúc nào cũng lấy ra cho chúng ta nhìn mở mang tầm mắt.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Ta nào có cái gì.” Cổ thị phát giác lửa đến trên thân, nói một câu này liền lập tức không lên tiếng nữa.
Triệu Tú Nga ôm Nữu Nữu bỏ bên người Chu thị.
Nữu Nữu liền nhào vào trên gối Chu thị, âm thanh nhỏ bé như trẻ đang còn bú mẹ, “Bà cố, chúc tết, tiền mừng tuổi.”
Tưởng thị cực kỳ nhanh liếc Triệu Tú Nga, đi tới ôm lấy Nữu Nữu.
“Nữu Nữu ngoan, ai dạy con nói lời này?” Tưởng thị dụ dỗ con gái, “Chúng ta không ai biết nói lời này.”
Từ thượng phòng đi ra, Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi trở về Tây Sương phòng. Ngày đầu tiên năm mới, người trong thôn đi chúc tết lẫn nhau. Liên Thủ Tín cùng Trương thị mang theo Ngũ Lang với tiểu Thất đi chúc tết bốn phía, hai nữ hài tử các nàng lại không cần đi. Các nàng bối phận thấp, cũng không có ai đến chúc tết các nàng, hai tỷ muội kêu Liên Diệp Nhi, trở vào phòng lấy đường kẹo cầu, đậu phộng, gặm ra vừa ăn vừa nói chuyện.
“Diệp Nhi, hôm qua bà nội lại bảo lão cô qua nhà chúng ta muốn đường trắng, về có nói cái gì không vậy?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Mạn Nhi tỷ, muội đang muốn cùng tỷ nói chuyện đó.” Liên Diệp Nhi vội nói. “Không phải bà nội bảo lão cô đi đâu, là Tú Nga tẩu đó.”
“Phụ thân, người không cần để ý mấy đứa nhỏ.” Liên Thủ Tín nói, “Trong nhà cũng mua mấy cân, lễ mừng năm mới sẽ nấu cho mấy đứa nhỏ ăn.”
Cuối cùng Liên lão gia tử vẫn nhận lấy đồ, hai vò rượu liền bày ở trên sạp. Chu thị gọi Liên Tú Nhi mang cái bồn tới, bỏ năm cân gạo vào, đem cái túi không trả lại cho Trương thị.
“Lễ mừng năm mới, một nhà các con đều phải tới.” Liên lão gia tử lên tiếng. Đây là nói Liên Thủ Tín cùng một chỗ với thượng phòng qua lễ mừng năm mới.
“Phụ thân, lễ mừng năm mới chúng con tự làm thôi.” Liên Thủ Tín nói.
“Năm nay cứ ở cùng một chỗ đi, sang năm các con tự mình làm lễ mừng năm mới.” Liên lão gia tử kiên trì nói.
Liên Thủ Tín có chút do dự, ánh mắt nhìn về phía Trương thị.
“Phụ thân, ta đều ở trong cùng một cái sân, chỉ là chúng con tự mình thổi lửa nấu cơm thôi, không có ảnh hưởng gì cả.” Trương thị nói, đây là kiên trì việc nhà mình tự làm lễ mừng năm mới.
“Ai, thôi cứ theo ý các ngươi.” Cuối cùng Liên lão gia tử thở dài, không có tiếp tục kiên trì.
… **… …
Ba mươi tháng chạp, đơn giản ăn điểm tâm, Liên Mạn Nhi một nhà liền bắt đầu bận rộn.
Gà đông lạnh, thịt đông với đậu phụ đông đêm qua đều đã mang vào trong phòng. Nấm, mộc nhĩ các loại bỏ vào chậu bắt đầu ngâm.
Các món ăn trong bữa cơm lễ mừng năm mới đã sớm nghĩ tốt rồi. Món chính là gà hầm cách thủy với nấm, thịt kho với cá chép, thịt kho tàu, thịt hấp, sườn xào chua ngọt, dưa chua thịt trắng. Món rau có trứng gà xào mộc nhĩ, cọng hoa tỏi non xào thịt, đậu giác xào thịt, giá trộn, sợi khoai tây chua cay với đậu hủ tơ.
Còn có một món mà lễ mừng năm mới không thể thiếu, cũng là món bọn nhỏ thích nhất: thịt viên rán.
“Ta đi mua đậu hủ.” Liên Thủ Tín hướng Liên Mạn Nhi lấy tiền, liền bưng cái bồn nhỏ đi ra cửa.
Trong nhà đã mua vài tấm đậu hủ đông, nhưng hôm nay là lễ mừng năm mới, muốn làm thịt viên rán phải mua một ít đậu hủ tươi. Thời điểm này hàng năm, đậu hủ tươi đều cung không đủ cầu, đi muộn sẽ không mua được.
Đưa mắt thấy Liên Thủ Tín ra cửa rồi, Trương thị mới mặc tạp dề, từ trong túi bột múc đầy một chậu bột, bắt đầu nhào bột mì. Trong đó một nửa là bột mì trắng, một nửa là tinh bột. Liên Chi Nhi rửa sạch bồn rồi ngâm gạo vào trong nước nóng. Một lát có đậu hủ Liên Thủ Tín mua về nữa thì nguyên liệu chủ yếu làm thịt viên rán đã xong.
Gạo nghiền, giá rẻ hơn so với bột gạo, dùng để rán thịt viên là thích hợp.
Rán thịt viên rất tốn dầu, lại dùng cả tinh bột lẫn bột mì, hơn nữa làm cũng rất phiền toái, cho nên hộ nông dân chỉ có ngày lễ ngày tết mới làm thịt viên rán. Cũng có nhà nghèo khổ quá, lễ mừng năm mới còn không làm nổi thịt viên rán mà ăn.
Lễ mừng năm mới hôm nay sẽ làm thịt viên rán, bình thường một lần sẽ làm rất nhiều, trong tháng giêng hài tử có thể đem nó làm đồ ăn vặt ăn, cũng có thể lấy ra làm thức ăn.
Trong tay hơi có chút tiền nhàn rỗi, Trương thị quyết định năm nay làm nhiều thịt viên rán một chút cho bọn nhỏ ăn đủ.
Bột làm thịt viên không giống với bột làm mì phở mà phức tạp hơn. Sau khi các loại bột đã trộn đều với nhau rồi thì bỏ gạo nghiền đã ngâm mềm vào, đập vụn đậu hủ tươi bỏ vào. Lại thêm hành thái, bột tiêu, muối, xì-dầu các loại gia vị. Sau đó đem bồn đậy kín, đặt ở đầu giường gần lò sưởi cho nóng lên, chờ cho bột nở ra.
Trong thời gian bột lên men, có thể chuẩn bị làm thịt hấp. Đem khối thịt ba chỉ lớn bỏ vào nồi, đổ đầy nước, lại thêm tiêu, đại liêu, quế, thịt khấu, gừng, các loại đồ gia vị, sau đó dùng lửa to nấu thẳng đến khi thịt chín, dùng chiếc đũa có thể dễ dàng cắm vào trong thịt là được.
Sau đem thịt lấy ra, cắt miếng hình chữ nhật, xếp vào trong một tô lớn, rắc muối vào. Chuẩn bị xong thịt thì bỏ vào nồi chưng chín là được.
Vợ chồng Liên Thủ Lễ với Triệu thị đều đến thượng phòng làm việc nên cho Trương thị mượn nồi và bếp. Năm nay phải chuẩn bị nhiều đồ ăn, nếu có hai cái nồi cùng nấu sẽ nhanh hơn.
Một cái nồi chưng thịt, cái nồi khác bắt đầu đổ dầu rán thịt vin.
Rán thịt viên cần dùng dầu đậu nành. Dầu đậu nành thời này đều dùng phương pháp thô sơ nghiền ép ra, bên trong khó tránh khỏi có chút bột phấn. Đun nóng dầu, lúc rán thịt viên nếu không cẩn thận có thể bị váng dầu bắn ra rất dễ bị phỏng. Bởi vậy, Trương thị chỉ để cho Liên Chi Nhi với Liên Mạn Nhi hầm cách thủy đồ ăn, nàng cùng Liên Thủ Tín bao trọn việc rán thịt viên.
Trương thị không cho mấy hài tử tới gần, Liên Mạn Nhi chỉ có thể ở bên cạnh nhìn xem. Động tác Trương thị rán thịt viên phi thường trôi chảy. Một đám thịt viên đều đều tròn trĩnh liên tục từ tay nàng xuất hiện, rơi vào trong chảo, ở bên trong lăn lộn quay cuồng. Mùi thơm hấp dẫn phiêu tán ra mọi nơi. Đợi thịt viên đổi màu nổi lên trên mặt dầu thì có thể gắp ra.
Thịt viên rán tốt rồi, Trương thị liền đem dầu trong chảo múc ra một ít, tiếp tục rán xương sườn, rán cá. Đây là bước đầu tiên để làm sườn xào chua ngọt, thịt kho cá.
“Nếm thử xem thịt viên năm nay thế nào.” Trương thị một bên rán cá, một bên gắp một bán thịt viên cho Liên Mạn Nhi và mọi người nếm thử.
Không đợi Trương thị nói hết lời, tiểu Thất đã đem chén bưng đi ra.
“Ai ôi!!! Tứ ca, huynh năm nay rán nhiều đồ vậy!” Liên Tú Nhi bưng cái chén, không biết đã đứng ở cửa ra vào từ lúc nào.
|