Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
|
|
Chương 232: Mùa xuân của Triệu Tú Nga
“… Việc gì cũng không thể làm, chỉ có thể tiêu xài, không thể kiếm ra tiền, thì không phải là chúng ta nuôi sống cả nhà hắn? Các ngươi xem, người trong phòng chúng ta, lên núi làm việc, kiếm được tiền, chúng ta chính mình một văn tiền cũng không tiêu được, đều để lấp cái hố không đáy bên kia! Người ta có thủ đoạn lấy tiền của ta, còn nhìn ta bằng kiểu cái mũi không phải cái mũi, mặt không phải mặt (dùng để chỉ một người đang nóng giận). Đại bá nương tốt xấu gì cũng là tú tài nương tử, còn nàng là gì? không phải cũng giống như ta sao? nàng vênh váo cái gì!”
Triệu Tú Nga đối với một nhà Liên Thủ Nhân ý kiến rất lớn, nhất là đối với Tưởng thị, cháu dâu của Liên gia, lại chướng mắt.
Liên Chi Nhi cúi đầu ăn cơm, Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi cũng không tiếp lời nói của Triệu Tú Nga.
Cảm thấy chính mình một người nói, không ai phụ họa, Triệu Tú Nga chuyển hướng về phía Liên Diệp Nhi.
“Người trong nhà này, ta liền vì tam thúc cùng tam thẩm không đáng giá. Hai người, một tháng tiền đưa về nhà cũng không ít, còn là không ăn, không mặc. Tiền này đều cho ai? Ta ở bên cạnh đều nhìn không được, may tam thúc tam thẩm có thể chịu đựng, Diệp nhi cũng là người thành thật.”
Nói về hiện tại Liên gia thu vào, Triệu thị cùng Liên Thủ Lễ hàng tháng có thể mang về trong nhà hơn ba trăm văn tiền, Liên Thủ Lễ ở nhà ăn hai bữa cơm, Triệu thị chỉ ở nhà ăn một chút, Liên Diệp Nhi đại đa số thời điểm cũng đi theo Triệu thị ở cửa hàng ăn sớm một chút, vì Liên gia tiết kiệm không ít đồ ăn.
Phụ tử ba người chi thứ hai, Liên Thủ Nghĩa cùng tam lang đều là ấn lượng công việc phát tiền công, tam lang thì rất thành thành thật thật làm việc, nhưng Liên Thủ Nghĩa thì không phải, nghe người ta nói, hắn thường thường lười nhác, cho nên một tháng này hai người cầm tiền về nhà cũng không nhiều so với Triệu thị cùng Liên Thủ Lễ.
Mặt khác, không thể không nói đến nhị lang. Hắn chọn việc nặng nhất, lấy tiền cũng nhiều nhất, cũng là ấn lượng công việc phát tiền công. Triệu Tú Nga sau khi đến ở, nhị lang mỗi ngày vất vả làm công, tiền cầm về nhà lại càng ngày càng ít. Liên Thủ Lễ nói cho Liên Thủ Tín biết, tiền công nhị lang chính mình để lại hơn phân nửa, tiền này tự nhiên là chảy vào túi củaTriệu Tú Nga.
Lời nói của Triệu Tú Nga, thực dễ lọt tai mọi người, nhưng mà các nàng đối với Triệu Tú Nga người này. Đều không có cảm tình tốt.
“Tú Nga tẩu, nói nhỏ chút. Đừng để thượng phòng nghe thấy.” Liên Mạn Nhi nói.
Lời này đối Triệu Tú Nga mà nói, không khác gì cổ vũ.
“Ta nói không có nửa câu nói dối, ta sợ ai nghe thấy. Giáp mặt, ta cũng dám nói như vậy. Diệp nhi. Nếu ta là muội, ta nhịn không được, đơn giản nháo một hồi, làm cho các nàng tiêu tiền của ta, cũng tiêu không được tự nhiên.”
Hóa ra Triệu Tú Nga muốn tìm kiếm đồng minh. Nên cổ động Liên Diệp Nhi nháo chuyện ra.
“Ta nào có lá gan kia, Tú Nga tẩu, chúng ta đều bội phục tẩu, trong nhà chúng ta, cũng chỉ Tú Nga tẩu mới dám nói.” Liên Diệp Nhi nói.
“Bội phục ta gì. Ta chính là nhanh mồm nhanh miệng, lại không có tầm nhìn.” Triệu Tú Nga nói.
Nói nhiều lời nói như vậy, chẳng qua là muốn phát tiết buồn bực trong lòng một chút. Lại không có thu hoạch gì thực chất.
“Đều đủ mặt.” Triệu Tú Nga nhỏ giọng nói thầm một câu. Đây là nói tính cách vài người Liên Mạn Nhi, quá mức mềm yếu, mặc kệ nàng kích như thế nào, mấy người này cũng chưa có phản ứng gì. Cáng không có ý nghĩ nổi nóng lên, phải đi thượng phòng tranh cãi ầm ĩ.
Triệu Tú Nga nói chuyện. Từ trong tay áo lấy cái bọc nhỏ, mở ra, bên trong là hạt dưa.
“Đến, ăn hạt dưa.” Triệu Tú Nga đã lấy hạt dưa cho Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi.
Lại nói tiếp, hai mẹ chồng nàng dâu Hà thị cùng Triệu Tú Nga cũng coi như có duyên, hai người đều thích ăn quà vặt. Chẳng qua Triệu Tú Nga đồ cưới nhiều, lại có tiền công của nhị lang trợ cấp, so sánh thì Hà thị đáng thương hơn.
Mẹ chồng con dâu này còn một điểm khác nhau nữa. Hà thị ăn quà vặt, không kêu gọi ai, cũng không cho người ai. Triệu Tú Nga ở phương diện này thì khác, sẽ thường kỳ lấy quà ăn vặt cho vài đứa nhỏ của Liên gia, tứ lang cùng lục lang bởi vậy đối Triệu Tú Nga rất hảo cảm. Nhưng đồ ăn vặt của Triệu Tú Nga, lại chưa bao giờ cho Hà thị.
Triệu Tú Nga ăn hạt dưa, đột nhiên che ngực, nôn khan một tiếng.
“Tú Nga tẩu, tẩu bị sao vậy?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.
Chỉ trong chớp mắt, mặt của Triệu Tú Nga vốn trắng đã có chút xanh, nàng cau mày, tựa hồ chịu thống khổ thật lớn.
“Ta cũng không biết chuyện gì, chỉ là ngực không thoải mái, muốn ói. Buổi sáng đã bị một hồi.” Triệu Tú Nga nói chuyện đều có chút đuối sức.
Ở thời đại này đều là trung y, còn không có tiến cử Tây y, ngực theo như miệng mọi người, liền tương đương với dạ dày trongTây y.
“Tú Nga tẩu, tẩu có ăn phải đồ bị hỏng hay không?” Liên Mạn Nhi nói.
“Không thể, ta hôm nay chưa ăn gì khác, cùng mọi người ăn giống nhau.” Triệu Tú Nga nói.
Liên Mạn Nhi thấy bộ dáng Triệu Tú Nga rất khó chịu, liền cùng Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi, đỡ nàng trở về đông sương phòng. Hà thị không ở đó, Liên Mạn Nhi tìm đến Chu thị.
“Bà nội, nội xem Tú Nga tẩu bị gì rồi này?.” Liên Mạn Nhi nói với Chu thị.
Chu thị đánh giá Triệu Tú Nga vài lần, lại hỏi vài câu.
“Không chuyện gì, để một hồi xem có thể qua hay không.” Chu thị nói.
Triệu Tú Nga là người yêu quý chính thân mình, thấy Chu thị không đem bệnh của nàng làm chuyện lớn, thì không khỏi âm thầm tức giận, vụng trộm dặn tứ lang đi tìm lang trung.
Tứ lang thực nghe lời nói của Triệu Tú Nga, biết tẩu tử này có tiền, nên thật sự đem Lý lang trung mời đến.
“Gì mà lắm chuyện, còn mời lang trung.” Chu thị có chút bất mãn, nhưng là lang trung nếu đã đến đây, cũng không thể ngăn không cho xem Triệu Tú Nga.
“Chúc mừng, chúc mừng, con dâu mới đã có hỉ mạch.” Lý lang trung chẩn mạch cho Triệu Tú Nga xong, đứng lên nói.
Triệu Tú Nga mang thai, chính nàng cũng có chút kinh ngạc, nhưng thật ra Chu thị, tựa hồ không thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng xuất ra tiền, thanh toán phí chẩn đoán cho Lý lang trung.
“Đây là thai đầu, chính ngươi cẩn thận một chút.” Chu thị chỉ dặn Triệu Tú Nga một câu, là trở về thượng phòng .
Chu thị như vậy, đã là hiếm thấy. Nhóm con dâu Liên gia mang thai, Chu thị một câu cũng đều không có nói.
Nhưng mà Triệu Tú Nga lại có cảm giác bị xem nhẹ, bị chậm trễ. Triệu Tú Nga không phải người chỉ ngồi oán trách, nàng lập tức còn có hành động. Tứ lang, lục lang bị nàng sai khiến đi ra ngoài, rất nhanh, nhị lang, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị đều bị tìm trở về, Liên lão gia tử ở cỗng thôn cũng nghe đến tin tức về nhà.
Trên người cùng trên tay Nhị lang, còn dính bụi đá, đã vui mừng đến choáng váng, bị Triệu Tú Nga sai khiến xoay vòng vòng.
“Ha ha, ta cũng sẽ làm ông nội, được ôm cháu.” Liên Thủ Nghĩa cũng thật cao hứng, tính hôm nay sẽ không về trên núi đi làm.
Liên lão gia tử vui sướng, tựa hồ không thua nhị lang cùng Liên Thủ Nghĩa. Liên gia đời thứ tư, hiện tại chỉ có Nữu Nữu, hắn ngóng trông nhiều chắt trai được mau mau sinh ra.
Nhị lang bị Triệu Tú Nga phái đi trấn trên, để cha mẹ cùng chị dâu Triệu Tú Nga đều chạy đến. Đến thời điểm chạng vạng, ba người này cũng không có về, bị Liên lão gia tử giữ lại ăn cơm.
Triệu Tú Nga nói thân mình không thoải mái, không có đến bàn ăn cơm, nương của Triệu Tú Nga là Ngô thị, hướng Chu thị muốn gạo muốn mì, để mở bếp lò nhỏ ở Đông sương phòng nấu cho một mình Triệu Tú Nga ăn, hai mẹ con kề lỗ tai nói nửa ngày, sau đó chị dâu của Triệu Tú Nga cũng gia nhập đi vào, ba mẹ con nói thẳng đến mặt trời lặn xuống núi.
Trước khi đi, mẹ Triệu Tú Nga còn dặn Chu thị cùng Hà thị.
“Thai này của Tú Nga, theo thời điểm ta sinh ca của nàng giống nhau như đúc. Ta thấy, khẳng định là tiểu tử. Thân gia a, đây chính là chắt trai thứ nhất của Liên gia các ngươi, ta đều cao hứng thay các ngươi. Các ngươi trăm ngàn lần phải chiếu khán hai mẹ con nàng nhé.”
Ngày hôm sau, nương của Triệu Tú Nga lại tới nữa, còn mang đến một bà tử lạ mặt. Bà tử này có phê bát tự lại sờ chân sờ bụng, rồi đưa ra kết luận, trong bụng Triệu Tú Nga, xác định vững chắc là con trai.
Cho dù là Chu thị, cũng không thể không coi trọng bụng Triệu Tú Nga vài phần.
… …
Trong Tây sương phòng, Hà thị tố khổ với Trương thị cùng Triệu thị.
“Ta đây lúc đó nào có thế, ta sinh bốn tiểu tử, cũng không được chiều chuộng giống nàng như vậy. Người ta đều là con dâu hầu hạ mẹ chồng, ta thì trái ngược, ta là mẹ chồng phải hầu hạ lại nàng. Bảo ta nói cùng bà nội nàng là muốn có trứng gà ăn, nói gì muốn một ngày ăn hai trứng gà, ta vừa nói cùng bà nội nàng, thì bị bà nội nàng mắng. Ta đây là chiêu ai chọc ai …”
Triệu Tú Nga mang thai, mỗi ngày muốn được chăm sóc đặc biệt, Chu thị tự nhiên sẽ không đồng ý, bởi vậy thường thường ầm ĩ không vui.
Trương thị cùng Triệu thị hai mặt nhìn nhau, khó mà nói Triệu Tú Nga không tốt, cũng khó mà nói Chu thị không tốt.
“Suốt ngày sai khiến ta, người không biết, còn tưởng rằng trong bụng nàng, là trứng vàng.” Hà thị thở phì phì nói, “Không chỉ là ta, Nha nhi của ta đều thành nha đầu sai sử của nàng.”
“Vợ lão Nhị,” từ trong viện, truyền tiếng kêu đến khí thế mười phần của Chu thị, “Không biết mấy giờ rồi sao, lại đi tán gẫu à, còn không mau nấu cơm.”
Hôm nay là đến phiên Hà thị nấu cơm, Triệu Tú Nga mang thai, động một chút đã nói thắt lưng đau, bụng đau, không chịu làm việc. Cho nên thời điểm đến phiên chi thứ hai làm việc nhà, cũng chỉ có dựa vào Hà thị. Hà thị trong lòng đương nhiên không thoải mái, nhưng cũng không dám không nghe Chu thị gọi, đành phải chầm chập đi ra ngoài.
“Ta đây là mẹ chồng sao, toàn bị khinh bỉ.” Hà thị khe khẽ than thở đi ra ngoài.
” Vợ Nhị lang, … Còn có làm con dâu như vậy, ta cũng coi như mở mắt.” Triệu thị liền đối Trương thị nói.
“Ta lần đầu sinh Chi Nhi, cũng thân mình không thoải mái, còn không phải nên làm gì thì làm đấy sao. Khi đó thèm ăn, cũng chỉ có thể chịu đựng, sợ bà nội mắng ta thèm ăn, tham ăn, cũng chưa nghĩ tới còn có thể hướng nàng muốn ăn …”
Bị áp bách, hai chị em dâu đã quen nghe lời, nhìn nhau thở dài, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cơm chiều Trương thị dùng nước hầm xương làm một nồi bánh canh lớn, biết Liên lão gia tử thích ăn cái này, nên bảo Liên Mạn Nhi đưa một chén đi qua.
Liên Mạn Nhi bưng bát đến thượng phòng, trong thượng phòng cũng đã bày ra cái bàn, mọi người đều ngồi ở trên kháng, đang muốn ăn cơm.
“Đại tẩu, ta phiền toái tẩu.” Một bàn đặt ở trên kháng, Triệu Tú Nga đang với nói chuyện Tưởng thị, “Lấy cho ta chút nước tương cùng gừng tỏi, nếu không ta không có khẩu vị, cơm cũng ăn không vô.”
“Đều đã ăn cơm, đừng làm phiền đại tẩu ngươi.” Chu thị nói, trong lòng nàng vẫn che chở Tưởng thị.
“Bà nội, nếu không có, ta lại ăn cơm không vô, chắt trai nội đói bụng một ngày, nội thật có thể nhẫn tâm?” Triệu Tú Nga không thuận theo liền nói.
“Diệp nhi, cháu đi làm chút gừng tỏi đến Tú Nga tẩu đi.” Chu thị nói.
|
Chương 233: Phân chuồng Liên Mạn Nhi âm thầm nhíu mày, Chu thị che chở Tưởng thị, nhưng lại sai sử Diệp nhi, thật là bất công.
“Diệp nhi là một đứa bé, thì làm được cái gì? Đại tẩu tay chân khéo léo, cháu thích ăn đồ đại tẩu làm.” Không đợi Liên Diệp Nhi có phản ứng gì, Triệu Tú Nga liền cười nói, “Đại tẩu, tẩu không muốn đi sao? Không nể mặt ta cùng Nhị lang, cũng nể mặt đứa cháu chưa sinh ra của tẩu chứ, làm phiền tẩu.”
Lời này, giọng điệu này, cũng không phải sai sử Tưởng thị, ngược lại có chút giống làm nũng cùng Tưởng thị.
“Tú Nga vừa có thai, miệng càng thêm lợi hại.” Tưởng thị liền cười nói, “Những thứ muốn ăn, cả một xe ngựa cũng chỡ không hết. Đứa nhỏ trong bụng này, về sau sinh hạ cũng là người khéo miệng.”
Tưởng thị nói như vậy, nhưng vẫn đi xuống kháng, đến gian ngoài giã gừng giã tỏi, pha nước tương cho Triệu Tú Nga,.
Triệu Tú Nga đã có chút không vui. Nàng cho rằng Tưởng thị thoại lý hữu thoại (câu nói có hàm ý khác), không có lòng tốt.
Liên Mạn Nhi đem chén bánh canh lớn cho Liên lão gia tử, Liên lão gia tử cũng không lập tức ăn.
“Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều đi học, các con tiêu dùng nhiều. Để chút tiền cho mẹ con làm chút đồ ăn ngon cho Ngũ Lang cùng Tiểu Thất, đừng cứ đưa cho ta. Ta cái gì cũng không thiếu.”
Trong lúc nói chuyện, Tưởng thị đã bưng một chén nước tương trở về. Tưởng thị ngồi xuống trên kháng, Triệu Tú Nga ăn một miếng cơm, gắp miếng khoai tây chấm nước tương ăn.
Liên Mạn Nhi xoay người tính rời đi, thì đột nhiên nghe thấy oa một tiếng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Tú Nga lắc lắc đầu, một ngụm phun ở trên người Tưởng thị, Tưởng thị đưa hai tay đưa ra, sắc mặt rất là khó coi.
Một phòng mọi người dừng đũa, nhìn qua Triệu Tú Nga cùng Tưởng thị.
Triệu Tú Nga phun xong rồi, dùng khăn xoa xoa miệng, cười áy náy với Tưởng thị.
“Xem này, hôm nay nước tương này cũng không biết có mùi gì lạ. Ta ăn một miến, bụng đã chịu không nổi .”
Tưởng thị cùng Triệu Tú Nga nhìn nhau liếc mắt một cái. Triệu Tú Nga lại cười cười. Tươi cười này, hoàn toàn không có chút xin lỗi ở bên trong, ngược lại là trắng trợn đắc ý, khiêu khích. Tưởng thị biết, Triệu Tú Nga cố ý phun ở trên người nàng, mà lời nói vừa rồi của Triệu Tú Nga. Còn ẩn ẩn ám chỉ, là nàng pha nước tương có vấn đề.
“Đại tẩu, tẩu giận ta sao?” Triệu Tú Nga thấy sắc mặt Tưởng thị khó coi, càng giả vờ làm nũng.
“Sao có thể.” Tưởng thị miễn cưỡng cười nói, “Bà nội, mẹ. Nhị thẩm, tam thẩm, mọi người ăn trước, con đi thay đổi xiêm y.”
Tưởng thị nói xong, đã đi xuống kháng, nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Thẳng đến gian ngoài, mới rơi lệ.
Triệu Tú Nga thấy Tưởng thị đi rồi, nàng cũng không ăn cơm nữa.
“Một chút cũng ăn không vô đi. Ai u. Cái mùi này, là canh thịt sao?” Triệu Tú Nga cố ý hết nhìn đông tới nhìn tây.
Trên bàn cơm tất nhiên là một chút thịt cũng không có, trừ bỏ bát bánh canh Liên Mạn Nhi đưa tới kia, canh kia chỉ dùng thịt xương đầu để hầm .
“Nhị lang. Đem bát này cho vợ con đi.” Liên lão gia tử đã đem bát bánh canh Liên Mạn Nhi bưng tới mặt, để trước mặt Nhị lang.
“Ông nội. Như vậy làm sao được!” Nhị lang nói, nhìn xem bát bánh canh trước mặt, lại nhìn xem Triệu Tú Nga bên kia. Hắn đau lòng vợ cùng đứa nhỏ trong bụng, nhưng mà Liên gia có quy củ, có cái ăn đều sẽ ưu tiên trưởng bối.
“Ta hôm nay không muốn ăn cái này, cho con thì nhận đi.” Liên lão gia tử nói.
Liên Mạn Nhi không có ở lại trong phòng mà đi xuống, thời điểm đi đến gian ngoài, liền thấy Tưởng thị đã lau khô xiêm y trên người, đang cầm khăn lau nước mắt.
“Mạn Nhi, muội đừng chê cười ta, ta là bị bụi bay vào mắt.” Tưởng thị thấy Liên Mạn Nhi, liền che giấu nói.
“À.” Liên Mạn Nhi sửng sốt một chút.
“Mạn Nhi, mau trở về ăn cơm đi.” Tưởng thị nói xong, liền xoay thân đi tây sương phòng thay quần áo thường.
Liên Mạn Nhi trở về tây sương phòng ăn cơm, không nói gì đến chuyện xảy ra ở thượng phòng.
Các nàng vừa cơm nước xong, Liên Diệp Nhi đã tới đây.
“Mạn Nhi tỷ, bánh canh mọi người đưa cho nội, đều cho Tú Nga tẩu ăn.” Liên Diệp Nhi nói cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi à một tiếng, xem ra cuối cùng, Nhị lang vẫn đem bánh canh cho Triệu Tú Nga.
“Tú Nga tẩu ăn xong rồi, nói vị vẫn còn, chính là…” Liên Diệp Nhi nói đến đây, tạm dừng một chút.
Liên Mạn Nhi chỉ biết, kế tiếp khẳng định không phải lời gì hay.
“Tú Nga tẩu nói bánh canh đưa qua không phải màu trắng, nàng nói Tứ thúc Tứ thẩm đưa đồ cho nội, còn luyến tiếc dùng bột mì trắng.” Liên Diệp Nhi đã đem lời nói của Triệu Tú Nga nói một lần.
Liên Mạn Nhi bị tức nở nụ cười.
“Đồ chúng ta đưa cho ông nội, nội chưa ăn? Đều cho nàng ăn?” Trương thị ở bên nghe thấy được lại hỏi.
“Cũng không phải.” Liên Diệp Nhi lại đem chuyện Triệu Tú Nga như thế nào nôn mửa, Liên lão gia tử như thế nào đem bát bánh canh kia tặng cho Triệu Tú Nga, nói lại một lần.
“Mạn Nhi, việc này con trở về sao chưa nói?” Trương thị hỏi.
“Cái này cũng không có gì lạ, nếu mỗi ngày đều nói thì nói mãi không xong, con cũng không làm gì được.” Liên Mạn Nhi nói. Triệu Tú Nga mang thai tới nay, mỗi ngày động một tí sẽ hành hạ nho nhỏ, gây khó dễ cho mọi người.
Nàng chưa nói, là không muốn làm cho Trương thị cùng Liên Thủ Tín tức giận. Triệu Tú Nga đều gây khó dễ cho mọi người, chỉ có Chu thị, Liên lão gia tử cùng Liên Tú Nhi tạm thời may mắn thoát khỏi. Đây cũng không phải nói Triệu Tú Nga không thử qua.
“Con nói cũng phải.” Trương thị nghĩ nghĩ nói, “Vợ Nhị lang mang thai, quả thật có thể hành hạ người khác. Mẹ thấy tính tình ông bà nội con đều bị nàng sửa lại, nếu như trước kia, như thế sẽ lãnh đủ a!”
Bên này đang nói chuyện, thì Tưởng thị từ bên ngoài vào được. Nàng đã thay đổi một thân xiêm y, chẳng qua đôi mắt còn có chút đỏ lên. Trương thị nghe xong lời nói Liên Diệp Nhi vừa rồi, nên đối với Tưởng thị cũng rất đồng tình.
“Vợ Kế Tổ, qua kháng ngồi đi.” Trương thị tiếp đón Tương thị, “… Thật ủy khuất con.”
Trương thị một câu, làm cho Tưởng thị nhịn không được rớt nước mắt.
“… Nàng ta không phải nôn thật sự, là cố ý làm bẩn con, hướng trên người con phun … . Chỉ nói có thai, là tiểu tử, thì liền trời đất bao la nàng ta lớn nhất, đem con trở thành cái đinh trong mắt. Mỗi một ngày đều kiếm chuyện sử con vài lần, lại còn trong trứng gà tìm xương, nói con lãng phí… . Phàm là nói chuyện gì đều phải xoi mói con… . Trong ánh mắt vốn không có cái gì là trưởng ấu tôn ti, ai nàng ta cũng đều muốn đạp một cước.”
“Tứ thẩm, con nghĩ con là đại tẩu, nàng không hiểu chuyện, con nhường nàng chút, nhưng cũng không thể để nàng lấn lướt được. Con bị một bụng ủy khuất, ở thượng phòng lại không dám lộ ra, chỉ có ở tại đây, con mới dám nói một câu.”
Tưởng thị ở một bên nhỏ giọng khóc, một bên đem đủ loại hành vi mấy ngày này của Triệu Tú Nga gây khó dễ nàng đều nói cho Trương thị nghe.
“Nàng ở mặt ngoài nói thật dễ nghe, ai chẳng biết nàng muốn làm gì? Con biết, trong lòng ông bà nội cũng thấy phiền, cho nên nếu có thể nhịn không thể không nhịn, con đều nhịn, vì có thể làm cho ông bà nội có thể yên tĩnh thôi. Nhưng mà con thấy, việc này còn không dừng lại như vậy. Nàng ta từng bước một tranh đến, bước tiếp theo sẽ thừa dịp lấn đến trên người ông bà nội. Hôm nay lúc ông nội ăn bánh canh, còn bảo Tứ thúc, Tứ thẩm biết sắp xếp chi tiêu, con cũng không biết, ngày mai nàng lại muốn làm gì …”
Tiễn bước Tương thị đi, Liên Thủ Tín còn có chút không được tự nhiên.
“Vợ Nhị lang rất kỳ cục, không trên không dưới, nhà nàng làm sao giáo dục nàng. Nàng đều dám khi dễ đến trên người lão gia tử cùng lão thái thái, ta sẽ không để yên mà nhìn.”
Không để yên mà nhìn , thì có thể làm gì? Liên Thủ Tín chạy tới răn dạy Triệu Tú Nga, hay là răn dạy Nhị lang? Nếu Liên Thủ Tín thực đi, không chỉ có người chi thứ hai mất hứng, sợ là Liên lão gia tử cùng Chu thị cũng không cảm kích.
“Cha, xin bớt giận.” Liên Mạn Nhi vội hỏi, “Cách nông nỗi này còn xa kia. Tú Nga tẩu cũng là người khôn ngoan, ai có thể chọc ai không thể chọc, sao nàng lại không biết. Bát bánh canh kia là nội chủ động cho nàng. Cũng không phải cho nàng, là nội cho chắt trai của mình ăn.”
“Vợ Nhị lang làm như thế là muốn chúng ta xem, chúng ta cũng không cần quan tâm. Bà nội bọn nhỏ nếu muốn phạt vợ Nhị lang, thì là chuyện dễ như trở bàn tay.” Trương thị cũng nói.
Nói đến đây, Trương thị, Liên Mạn Nhi, bao gồm Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất, đều đối với sức chiến đấu của Chu thị tràn ngập tin tưởng.
Trong nhà mỗi ngày đều qua vô cùng náo nhiệt, còn một nhà Liên Mạn Nhi lại trôi qua những ngày vội vàng bận rộn.
Thời tiết ngày một chuyển ấm, đất đóng băng bắt đầu tan, mùi đặt trưng của bùn đất, tỏa khắp trong không khí đầu mùa xuân mát lạnh. Ven đường đã có cỏ dại ương ngạnh mọc lên.
Nhà cũ với cửa hàng cách nhau một đoạn đường, vào lúc mùa đông Liên Mạn Nhi thích nhất là đập băng đóng. Băng tuyết đã sớm tan rã hết, bởi vì cấu tạo đặc thù và tính chất của đất đai, nên vùng đất lạnh sau khi băng tan sẽ biến thành cứng mềm vừa phải, đất đai co dãn, sức căng bề mặt mười phần, cho dù có dẫm nát mặt đất cũng không cần lo lắng trên chân dính bùn đất,
Liên Mạn Nhi thích nhất đoạn đường này, ở một bên nghe dòng suối bên cạnh phát ra tiếng nước chảy róc rách, nhìn lại cây cối ven đường điểm xuyến màu xanh. Mùa xuân vui sướng, cũng cứ như vậy từng chút một xâm nhập vào trong lòng.
“Mạn Nhi, đi mau, đừng đùa nữa.” Trương thị cùng Liên Thủ Tín đi ở phía trước, quay đầu gọi Liên Mạn Nhi.
“Dạ, đến đây.” Liên Mạn Nhi lại giẫm mấy bước, mới chạy bộ đuổi kịp Trương thị.
Còn chưa đi đến cửa nhà, xa xa liền thấy Liên lão gia tử đang khom lưng làm việc. Đến gần, Liên Mạn Nhi mới nhìn rõ, Liên lão gia tử cầm cuốc sắt trong tay, đang bào đống phân chồng chất ở cửa.
Nói là đống phân, kỳ thật bên trong là thức ăn thừa, có phân heo lấy ra từ chuồng heo, có phân gia súc Liên lão gia tử tìm trở về, còn có tro trong nhà bới ra thành phân, nước thải mỗi ngày của Liên gia, cũng đều đổ ở bên trong.
Trong thôn, mỗi nhà mỗi hộ đều có một hoặc là nhiều đống phân như vậy. Vì không có phân hóa học, nên đống phân này trải qua nông dân tỉ mỉ xử lý, sẽ trở thành phân bón hữu cơ gia tăng độ phì của đất.
“Cha đã bắt đầu trở phân.” Liên Thủ Tín thấp giọng cùng Trương thị nói. Liên lão gia tử gấp gáp, hận không làm hết việc, ngay từ ngày đầu tuyết tan, ông đã bắt đầu vì loại hoa mầu làm chuẩn bị .
Việc Liên lão gia tử làm tên là trở phân, chính là đem đống phân này biến thành phân bón hữu cơ thích hợp bón vào đất ruộng.
“Lão Tứ, ” Liên lão gia tử thấy Liên Thủ Tín đã đi tới, liền thẳng thắt lưng, “Năm nay các con có đất không ít, sợ là phân không đủ dùng.”
|
Chương 234: Liên Mạn Nhi quy hoạch
“Đúng vậy, cha, con cũng đang bị chuyện này làm lo lắng.” Liên Thủ Tín nói, lời Liên lão gia tử nói ra tiếng lòng của hắn.
Thời điểm ở riêng, bọn họ được chia sáu mẫu, sau lại dùng tiền Liên Mạn Nhi bán công thức làm đậu phộng rang tỏi, mua thêm hai mươi lăm mẫu. Như vậy cộng lại bọn họ có ba mươi mốt mẫu.
“Nhà Triệu Kim cũng toàn một đống phân chuồng, thời điểm mua đất đâu có cho con.” Liên Thủ Tín liền cùng Liên lão gia tử nói, Triệu Kim chính là chủ nhân hai mươi lăm mẫu kia.”Nhà hắn cũng đã sớm chuyển vào trong thành, phân chuồng cũng không trữ. Một đống nhỏ của các con, chỉ đủ rãi vài mẫu.”
Liên Thủ Tín có chút rầu rĩ, phân chuồng không đủ, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thu hoạch hoa mầu. Bọn họ ở riêng mới nửa năm, cũng không có phân chuồng mình tích góp từng tí một.
“Chúng ta cũng chỉ có chừng đó, nhiều nhất cũng có thể đem cho sáu mẫu dưới chân Nam Sơn của con, còn lại, phải nghĩ cách thôi.” Liên lão gia tử nói.
“Cha, cha cứ dùng đi, của con, để con nghĩ biện pháp.” Liên Thủ Tín nói.
“Sáu mẫu kia thì vẫn đủ, phân chuồng này, chính là vốn đủ cho ba mươi mẫu.” Liên lão gia tử nói.
Đây là lời nói thật, Liên Thủ Tín cũng không nói nhiều, vào sân, cầm cuốc sắt cùng đinh ba, liền đi ra giúp đỡ Liên lão gia tử trở phân. Mấy người lao động ở Liên gia, hai huynh đệ Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Nghĩa, Nhị lang cùng Tam lang, đều ở trên núi làm việc còn không có trở về, Liên Kế Tổ còn chưa học xong, Liên Thủ Nhân thì có ở nhà, Liên lão gia tử lại không gọi hắn đến giúp đỡ làm việc.
“Con nghỉ ngơi đi thôi.” Liên lão gia tử nói với Liên Thủ Tín, “Mỗi ngày đi sớm về tối, ta biết con cũng không nhàn hạ. Chút việc này, cứ từ từ mà làm, vẫn kịp.”
“Cha, con không sao.” Liên Thủ Tín vẫn cố ý giúp Liên lão gia tử làm việc.
Liên Thủ Tín mượn cuốc sắt, đào đống phân lên. Tuy nói là băng tan, nhưng bên trong vẫn có một chút băng không hòa tan, phải đào ra, đặt ở dưới mặt trời để phơi nắng. Làm cho nó mau tan. Khi tuyết đã tan, cũng sẽ đem mảnh to này đập thành nhỏ. Như vậy còn chưa đủ. Cuối cùng còn phải dùng đinh ba, đem phân chuồng cào băm thành những mảnh nhỏ vụn. Như vậy, chất hữu trong phân chuồng mới có thể mau chóng tan vào trong đất, vì hoa mầu tăng thêm độ phì.
Cái gọi là cày sâu cuốc bẫm. Đây chính là một bước trong đó.
Đương nhiên, cũng không phải mỗi nông dân đều làm như vậy. Cũng có một chút người lại đem đám phân chuồng hỗn tạp ném vào trong dất. Liên lão gia tử là thuộc loại nông dân lạc hậu, đối với việc làm qua loa là rất chướng mắt. Liên lão gia tử không nói trồng hoa mầu là trồng hoa mầu, mà là chăm sóc hoa mầu. Đủ có thể thấy trình độ cẩn thận cày sâu cuốc bẫm.
Ăn qua cơm chiều, Liên Thủ Tín đi ra ngoài một vòng, trở về liền thở dài.
“Cha, cha sao vậy?” Ngũ Lang liền hỏi.
“Chúng ta không đủ phân chuồng.” Liên Thủ Tín nói, “Cha vừa rồi ở trong thôn dạo qua một vòng. Nhìn xem nhà ai dư thừa phân, có thể cho ta chút ít, kết quả một nhà cũng không dư thừa.” Theo như lời có phân chia cho mình. Tự nhiên cũng là nhà không tầm thường. Là phải trả tiền hoặc là lấy gì đó đổi.
Kết quả này rất rõ ràng, nhà ai cũng sẽ không ngại phân chuồng nhà mình nhiều, chỉ có không đủ mà thôi.
“Chờ năm nay chúng ta cũng nuôi heo, nuôi gà, chính mình góp một đống phân…” Trương thị nói.
“Đó là đủ sang năm. Năm nay làm thế nào?” Liên Thủ Tín nói. Hiện tại bắt đầu góp, là nước ở xa không cứu được lửa gần.
“Nhị tỷ, tỷ suy nghĩ gì vậy?” Tiểu Thất thấy Liên Mạn Nhi không nói chuyện, cúi đầu tự ngẫm, liền hỏi.
“Tỷ đang nghĩ chuyện phân chuồng này.” Liên Mạn Nhi nói, từ ở cửa lớn, thời điểm Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Tín nói lên việc này, nàng đã nghĩ vấn đề này.
“Đúng rồi, Mạn Nhi, con nghĩ ra ý kiến gì hay không?” Liên Thủ Tín hỏi.
Mỗi khi gặp được sự tình gì, Liên Mạn Nhi thường thường có thể nghĩ ra chút việc người ta không ngờ đến, lại là chủ ý đặc biệt dùng tốt. Người một nhà đối với việc này đã thành thói quen .
“Ca, Tiểu Thất, hai người còn nhớ rõ không, năm trước chúng ta đi thị trấn. Có đi nhà xí ở huyện thành.” Liên Mạn Nhi nói với Ngũ Lang cùng Tiểu Thất.
“Nhớ rõ.” Tiểu Thất liền cười với mọi người, “Con không nín được, nhị tỷ còn hỏi người ta nhà xí ở đâu, rồi mang con đi.”
“Vậy đệ còn có nhớ hay không, ta thấy có người gánh phân từ nhà xí kia ra?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Là có chuyện như vậy.” Ngũ Lang nghĩ tới trước đó, “Đúng rồi, khi đó Mạn Nhi còn hỏi người ta. Người nọ nói một gánh phân kia của hắn là mua , một văn tiền một gánh.”
“Mạn Nhi là nói, ta cũng đi mua phân?” Liên Thủ Tín trong lòng vừa động, nói.
“Trường học có nhà xí, nếu không, con đi hỏi một chút, chúng ta mua?” Ngũ Lang lập tức nói.
“Đây cũng là một biện pháp. Nhưng mà, cứ đi mua cũng không phải là chuyện lâu dài, chúng ta hiện tại có ba mươi mốt mẫu, năm nay trước khi trồng còn tính lại mua hai mươi mẫu, về sau chúng ta khẳng định còn có thể càng nhiều. Nếu mua, phân dùng cho đất cũng không nhỏ.” Liên Mạn Nhi nói.
“Vậy Mạn Nhi, con tính làm gì?” Trương thị liền hỏi.
“Chúng ta không cần mua.” Liên Mạn Nhi nói, “Tiểu Thất, đệ ngày hôm qua oán giận gì đó, đệ còn nhớ rõ không?”
“Đệ nhớ rõ.” Tiểu Thất nghĩ nghĩ, “Những người đó sao cùng Tứ lang giống nhau, tiểu tiện khắp nơi!”
Liên Mạn Nhi nhịn cười. Bởi vì do công trình trên núi, nên cửa hàng các nàng buôn bán đắt hàng, người đi trên đường cái lui tới cũng nhiều. Địa phương ngay đầu miếu kia, từ miếu đến dòng suối trong thôn, có một miếng đất trống. Cũng có chút cây cỏ, nên những người này thích ở chỗ đó đại tiểu tiện. Thậm chí, từ cửa hàng đi ra, đi chưa được mấy bước, nếu chung quanh không có người, quay người cũng dám cởi bỏ quần mà đi.
“Con nghĩ, chúng ta tốn chút tiền, làm một cái nhà xí. Vậy về sau chuyện phân chuồng, không phải đã không cần lo sao?” Liên Mạn Nhi nói, “Nếu chúng ta không dùng hết, cũng có thể bán cho người khác.”
“Con thấy như vậy đi.” Ngũ Lang là người đầu tiên nói, “Người trong thành có thể làm như vậy, xem ra còn rất dễ kiếm tiền, ta cho dù không kiếm tiền, cũng đủ phân chuồng cho nhà chúng ta.”
“Miếng đất kia, hình như là trong miếu. Chuyện này còn phải cùng trụ trì sư phụ thương lượng biện pháp, coi như là chúng ta làm chuyện tốt.” Liên Thủ Tín nói, xem ra hắn cũng đồng ý, “Cái cái nhà vệ sinh, ta còn phải mời nhân công, vừa vặn đất đã tan băng, cũng có thể lập tức khởi công.”
“Cha, cha cùng trụ trì sư phụ thương lượng, là mượn miếng đất kia?” Liên Mạn Nhi nghe thấy Liên Thủ Tín nói làm chuyện tốt, lại hỏi.
“Cái nhà vệ sinh, cũng không chiếm nhiều chỗ, ta còn phải mua sao?” Liên Thủ Tín nói.
“Cha, chúng ta mua.” Liên Mạn Nhi nói, “Không chỉ nhà vệ sinh, miếng đất kia chúng ta cũng phải mua, mà còn càng nhanh càng tốt.”
Người một nhà đều nhìn Liên Mạn Nhi.
“Hôm nay Tiểu Đàn tử theo con nói, ” Liên Mạn Nhi đè thấp thanh âm, “Đã có người tìm trụ trì trong miếu, hỏi phòng ở ta thuê trong miếu, thuê thời gian bao lâu.”
“Đây là muốn làm gì?” Trương thị lập tức kinh ngạc hỏi.
“Là ai đến hỏi ?” Liên Thủ Tín cơ hồ đồng thời hỏi.
Ngũ Lang, Liên Chi Nhi cùng Tiểu Thất cũng đều sắc mặt nghiêm túc, mọi người đều mẫn cảm nhận ra sự tình nghiêm trọng.
“Không chỉ một nhà đến hỏi.” Liên Mạn Nhi nói.
“Cửa hàng chúng ta náo nhiệt, có người trông thấy mà thèm.” Liên Thủ Tín nói.
“May mà ta lúc trước lập tức liền thuê một năm.” Trương thị nói, “Cha bọn nhỏ, hai ngày này, chúng ta liền cùng trụ trì sư phụ nói, hiện tại sẽ thuê tiếp một năm. Cửa hàng chúng ta mở tốt, cùng thời điểm cho thuê phòng trong miếu, phương diện nào ta cũng đã nghĩ đến. Ai ngờ bọn họ là dòm ngó chỗ chúng ta.”
“Ta đương nhiên không thể làm cho người ta lấy đi.” Liên Thủ Tín trầm giọng nói.
“Nhưng mà, phòng ở dùng trong miếu, lại có người khác dòm ngó, chuyện xấu sẽ nhiều lắm.” Ngũ Lang suy tư về nói.
“Chúng ta lúc trước mở cửa hàng, không phải là vì phòng ở chính mình không tiện, mới thuê phòng ở trong miếu sao?” Liên Mạn Nhi tiến thêm một bước nói, “Hiện tại tiền vốn trong tay chúng ta có dư, một bên mở ra cửa hàng, một bên xây cửa hàng mới, không phải vừa vặn.”
Người một nhà thương lượng một hồi, đều đồng ý đề nghị của Liên Mạn Nhi.
“Liền làm như vậy, ta đi cùng trụ trì thương lượng mua lại.” Liên Thủ Tín nói.
“Cha, nếu có thể đủ, chúng ta cũng mua luôn miếng đất bên cạnh miếu kéo dài tới cạnh sông đi.” Liên Mạn Nhi lại nói.
“Mua hết? Mạn Nhi, con là nói bắt đầu từ bên đường, thẳng đến cổng tây thôn sao?” Liên Thủ Tín liền hỏi, “Có khoản ba mẫu đi, còn lại đều là của trong miếu.”
“Dạ.” Liên Mạn Nhi gật đầu, nàng sớm nhìn trúng miếng đất bên cạnh miếu kia, bởi vậy bình thường không ít lần hỏi thăm. Miếng đất kia, dựa vào đường lớn đa số là sản nghiệp ở trong mếu, còn có một phần là rừng cây vô chủ, mặt khác còn có hai khối , chia ra cho hai hộ nhà ở trong thôn.
“Miếng đất trong miếu kia, cũng không dùng làm gì, nếu ta chỉ nói là xây nhà xí, phỏng chừng tiêu không bao nhiêu tiền có thể mua. Còn rừng cây hỗn tạp kia, cùng lý chính thương lượng một chút, có khi cho không chúng ta cũng nói không chừng. Chỉ còn lại hai mảnh đất nhỏ đã có chủ, ta phải tìm người hoà giải, cho hắn nhiều tiền chút, là có thể mua được.” Liên Mạn Nhi nói.
Nhà các nàng từ năm trước bắt đầu, đã mở xưởng dưa chua, hiện tại lại làm cửa hàng điểm tâm này, còn nắm cả giặt quần áo thuê, nên rất nhiều người bởi vậy mà được lợi, uy vọng cùng nhân mạch nhà các nàng, đã không thể so sánh nổi cùng trước kia.
“Là có thể mua.” Liên Thủ Tín cũng gật đầu, chẳng qua mua một mảnh lớn như vậy, chỉ có cửa hàng cùng nhà xí tựa hồ hơi nhiều.
“Cha, chúng ta tính xa một chút.” Liên Mạn Nhi tiếp tục khuyên, “Chúng ta phân nửa sân này, trong vườn con muốn trồng đồ ăn, nương còn muốn nuôi heo, nuôi gà, đất chúng ta không đủ dùng. Miếng đất kia, ta có thể dùng để trồng thức ăn… . Về sau ca cùng Tiểu Thất lớn, muốn cưới vợ, phòng ở cũng không đủ. Mua miếng đất kia rồi, về sau làm phòng ở cho ca cùng Tiểu Thất, cũng không cần mua đất nữa.”
“Mạn Nhi nói rất đúng.” Trương thị lập tức đồng ý.
“Liền như vậy đi, miếng đất kia, nói gì thì ta cũng mua nó.” Liên Thủ Tín vỗ đùi, nói đến tương lai con trai cưới vợ, chính là nói đến tiếng lòng của Liên Thủ Tín. Hắn từ chỗ do dự, lập tức thành người mong muốn mua nhất.
|
Chương 235: Lập kế hoạch điền trang
Mua trên thực tế là phải mua, nhưng vẫn không nói lên cho thượng phòng, là vì nhà Liên Mạn Nhi mặc dù có chút tiền, nhưng là các nàng của cải ít.
Liên gia nhân khẩu nhiều, Liên lão gia tử tính xây một cái phòng khác ở trong viện, dự định cho Nhị lang cùng Tam lang ở. Về sau còn có Tứ lang cùng Lục lang, cũng phải cưới vợ, cũng phải có phòng ở. Liên Thủ Tín một nhà sáu người, chỉ có nửa sân, nếu lại dành phòng cho Ngũ Lang cùng Tiểu Thất ở, chỗ ở hiển nhiên không đủ dùng. Miếng đất bên cạnh miếu kia, vị trí không tồi, diện tích cũng cũng đủ lớn, cho hai con trai có cái phòng vậy là đủ rồi, không chỉ có hai con trai, chính là về sau phòng cho cháu nội, thì đất cũng đủ dùng, còn có thể có mảnh đất lớn trồng rau.
Nghĩ đến viễn cảnh tương lai, Liên Thủ Tín bị kích động, lập tức đi đến miếu cùng trụ trì nói mua bán.
“Cha, chuyện ta muốn xây nhà xí, khai đất trồng rau, chờ mua được rồi nói sau cũng không chậm.” Liên Mạn Nhi vội vàng nhắc nhở nói.
“Yên tâm, cha không ngốc. Việc này, bảo đảm hoàn thành.” Liên Thủ Tín nói.
“Cha, con đi theo cha.” Ngũ Lang cũng xuống kháng.
“Con cũng đi.” Tiểu Thất cũng nói.
“Đi.” Liên Thủ Tín thật cao hứng, đây là vì con cháu đặt mua bất động sản, mang hai con trai theo giúp đỡ, đây là chuyện đắc ý nhất trong cuộc đời, làm sao có thể không đồng ý được.
Chuyện mua đất tiến hành thực thuận lợi, trải qua đo đạc, trong miếu có một mẫu hai phân, bán cho Liên Thủ Tín chỉ cần bốn lượng bạc, rừng cây hỗn tạp có nửa mẫu, vô chủ có hai mẫu một phần, tính thêm vào phần kéo dài đến trong thôn, thì cũng chỉ mất bốn lượng bạc, mặt khác đất của hai hộ gia đình kia, tổng cộng là bảy phần cũng chỉ tốn thêm ba lượng năm tiền.
Tổng cộng, sở hữu bốn mẫu rưỡi, dùng mười hai lượng bạc năm tiền. Ở thời điểm viết khế đất, Liên Mạn Nhi muốn đem dải đất dọc theo bờ sông đều ghi vào, đám người Lý chính cũng nghĩ đến có trước có sau nên đáp ứng. Người môi giới vẫn mời Ngô Ngọc Quý, rất nhanh đã làm xong khế ước đỏ. Thời điểm Liên Thủ Tín cho hắn phí dụng, Ngô Ngọc Quý rất là nhún nhường một phen, cuối cùng đành bất đắc dĩ nhận lấy, cuối ngày không chỉ có đưa hạ lễ, còn đặt mua tiệc rượu mời một nhà Liên Mạn Nhi.
Sau hôm làm xong khế ước đỏ, một nhà Liên Mạn Nhi ở ngay tại trên đất nhà mình mới mua cẩn thận tuần tra một phen, các chỗ biên giới tăng thêm cột mốc, Liên Mạn Nhi còn cầm thước đo, ở mỗi nơi còn tận tình đo đạc, một bên cẩn thận ghi nhớ.
Cuối cùng, đứng ở trên một sườn núi, Liên Mạn Nhi nhìn quanh mọi nơi. Đất đã mua xong, nhưng là muốn xây thành điền trang lý tưởng trong cảm nhận còn một con đường rất dài phải đi. Trong tay tiền bạc có hạn, việc phải chi lại nhiều lắm, công trình điền trang chỉ có thể chia từng bước để hoàn thành. Cũng phải chia mấy tháng mới xong.
Về đến nhà, Liên Mạn Nhi lập tức tìm một tờ giấy lớn, Tiểu Thất mài mực, Liên Mạn Nhi lấy bút, ở trên giấy đem bản vẽ đại khái vẽ xuống.
Người một nhà đều vây lại đây, cùng nhau tham dự quy hoạch gia viên của mình.
Quan trọng nhất là cửa hàng điểm tâm mới, phải xây ở vị trí dễ thấy. Sau đó là nhà vệ sinh công cộng, phải xây ở chỗ cuối hướng gió. Cửa hàng cùng nhà vệ sinh xong thì vẽ một miếng đất định làm vườn rau, phòng ở Liên gia xây ở giữa, vì mảnh đất đó cao nhất.
Người một nhà thương lượng cuối cùng từ ở trên bản vẽ của Liên Mạn Nhi vòng mấy vòng, xem như xác định tổng thể quy hoạch bố trí.
Sau đó, là công trình đầu tiên cần hoàn thành, chính là xây một cái nhà vệ sinh công cộng. Vị trí nhà vệ sinh đã quyết định rồi, kế tiếp lại xác định diện tích.
“Đem chỗ có mấy cây thấp này đều chặt bỏ đi, sửa lớn chút.” Liên Mạn Nhi nói, “Về sau công trình trên núi xong rồi, khẳng định có không ít người đến dâng hương, du ngoạn. Cửa hàng điểm tâm nhà ta về sau cũng sẽ mở rộng. Ta liền cho nó từng bước đúng chỗ sửa lớn chút.”
Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.
” Chung quanh nhà vệ sinh lại trồng chút hoa cỏ gì đi, mấy cây thấp nào nhổ ra, ta cũng đừng bỏ đi mà đưa qua đây. Nhìn đẹp, cũng có thể khử mùi.” Liên Mạn Nhi cười nói. Đây là điểm tô cảnh đẹp tất yếu cho công trình, đương nhiên cũng đối với việc bảo trì khí hậu thập phần có lợi.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín lại cho rằng đây là thiên tính của tiểu khuê nữ, gì cũng thích thêm ít đồ trang trí cho xinh đẹp.
Đúng là thời điểm nông nhàn, qua ngày hôm sau, Liên Thủ Tín tìm đủ nhân thủ, bắt đầu khởi công. Trừ bỏ một ít đồ trang trí dùng đá đỏ, những thứ khác như đất, đá, cát, đều có thể lấy vật liệu ở gần đây, chỉ cần ra nhân công, nên cũng không cần ra thêm tiền. Khoản đất trống xác định chỗ xây nhà vệ sinh, vốn còn có cái hố to, đã bị lợi dụng để mở rộng, ở phía trên cái hố đó xây nhà vệ sinh.
Do nhân tố khách quan quy định, chỉ có thể xây nhà xí tường đất, nhưng so với nhà vệ sinh của hộ nông dân người ta, nhìn sạch sẽ rất nhiều.
Bởi vì nhân công mời đều là người quen trong thôn, nên không cần tiền công, Liên gia chỉ cần mỗi ngày cung ba bữa cơm. Liên Thủ Tín tính tình phúc hậu, ở phương diện đồ ăn rất chịu tiêu tiền, công nhân đều ăn vô cùng vui vẻ, nên làm cũng có sức mạnh. Chỉ trong vài ngày thời gian, nhà vệ sinh liền xây xong.
Nhìn nhà vệ sinh mới xây, mọi người mỗi người một lời.
“Má ơi, so với phòng người ta ở còn đẹp hơn, đây không phải là đốt tiền sao?”
“Xem người ta chịu tiêu tiền, về sau cuộc sống của họ sẽ tốt hơn.”
“Liên gia lão Tứ không đơn giản, hãy chờ xem, về sau thôn này, thì gia đình mấy người này là đứng nhất.”
Mặc kệ mọi người nghị luận như thế nào, mọi người đều có bản tính tham mới mẻ, tò mò vật mới, nhà vệ sinh vừa xây xong. Còn có rất nhiều người trong thôn đến đi để “Lưu niệm” .
Chưa cần nói đến người qua lại trên đường cái, đương nhiên nhiều nhất vẫn là người trên núi
Vài ngày sau, mới mẻ trôi qua, nhưng nhà vệ sinh vẫn người đến người đi như trước. Trong đó đủ người trong thôn. Mặc kệ là khi nào thì, có người chịu khó, còn có người lười biếng. Những người này trong nhà cũng có nhà vệ sinh, nhưng là rửa sạch nhà vệ sinh cũng là việc phiền toái, mà đến nhà vệ sinh công cộng, vốn không có vấn đề rửa sạch.
Cứ như vậy, lại xuất hiện một vấn đề. Nhà vệ sinh sạch sẽ cần phải có người quét dọn, ngay từ vài ngày đầu đều là Liên Thủ Tín đi quét tước .
“Cha, mẹ, chúng ta mướn người đi.” Liên Mạn Nhi liền đề nghị. Liên Thủ Tín còn có chuyện quan trọng hơn, loại chuyện như quét tước nhà vệ sinh này, hoàn toàn có thể bỏ chút tiền thuê người đến làm.
Trải qua mấy tháng được rèn luyện, Liên Thủ Tín đối với chuyện thuê người làm việc này, ở trêm tâm lý đã hoàn toàn chấp nhận, hơn nữa có thể thao tác thực lão luyện.
Cuối cùng, Liên Thủ Tín ra mặt thuê một lão nhân năm mươi mấy tuổi họ Ngô trong thôn, Liên gia cung cấp cái chổi cùng dụng cụ dọn dẹp, còn nữa , mỗi ngày tiền công một văn tiền, ba bữa có rượu, thịt, Ngô lão nhân phụ trách sáng, trưa, tối ba lượt dọn dẹp nhà vệ sinh và phải cam đoan nhà vệ sinh sạch sẽ.
Chuyện nhà vệ sinh sau khi giải quyết xong, vẫn không rảnh rỗi, Trương thị liền đưa ra chuyện nàng tâm tâm niệm niệm – nuôi heo.
Nuôi heo, là việc mà hộ nông dân người ta làm ngoài trồng trọt, là chuyện quan trọng nhất cuộc sống. Nó cơ hồ chính là lương thực chính trừ bỏ lương thực ra, hộ nông dân người ta nhất định phải có phần chăn nuôi này. Hộ nông dân nếu không nuôi heo, vậy quả thực sẽ không phải là nông dân.
Trương thị làm bà chủ một nhà, trong tay có tiền, cái thứ nhất nghĩ đến chính là mua mấy con heo con về nuôi.
Liên gia nhà cũ tiền viện, cơ hồ là đối xứng.
Phía dưới Đông sương phòng là vườn rau, sau đó chính là chuồng heo. Ở giữa chuồng heo cùng tường đại môn, còn có một cái đường hẻm, có thể chất đống bó củi cùng tạp vật. Nhà Liên Mạn Nhi phân đến nửa sân phía tây này, cũng là bố cục như vậy. Nhưng mà vị trí chuồng heo, lại chất đống đều là bó củi cùng tạp vật.
“Đống củi kia chuyển ra đi, cũng nên phơi nắng rồi, sau đó dọn dẹp bên trong một chút, tường sửa chữa lại một chút, không phải là cái có sẵn chuồng heo sao?” Trương thị xem ra đã suy nghĩ thật lâu, đều có trù tính tốt rồi.” Máng ăn không có, đây cũng không khó, hai ngày trước ta viết thư cho cha ta nói muốn nuôi heo, cha ta gởi thư trở về nói, sẽ ở trên núi tìm một tảng đá lớn, làm một cái máng cho ta, chờ thời điểm cậu bọn nhỏ họp chợ, sẽ tìm người mang lại đây.”
“Ta đều nghĩ kỹ rồi, thời điểm ở riêng, phòng lớn chỉ cho chúng ta đồ ăn, những cái khác cũng không có. Ta nuôi heo, chính mình sẽ mua đồ vật. Nuôi mấy con heo này ta cũng có thể kiếm tiền, chúng ta không phải mở cửa hàng sao, mỗi ngày nước vo gạo, thức ăn thừa… có mất thứ đó mà ta không nuôi heo, thì chúng ta mới lỗ lã.” Trương thị lại nói: “… Năm rồi lúc không ở riêng, heo kia hơn phân nửa là ta cho ăn. Năm nay ta tự mình muốn nuôi mấy con…” Khẳng định so với Chu thị các nàng nuôi thì heo còn béo tốt hơn.
Đương nhiên, một câu cuối cùng này, Trương thị cũng hiểu là không nên nói ra miệng.
“Năm nay chúng ta đất nhiều, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất lại đi học, công việc cũng nhiều.” Liên Thủ Tín nói.
“Ta cũng không nuôi nhiều, ngày hôm qua nội bọn nhỏ không phải vừa bắt ba con heo nhỏ sao, ta cũng bắt ba con.” Trương thị nói.
Trương thị có vẻ thực nhiệt tình, Liên Thủ Tín không thể tạt nước lạnh dập tắt nhiệt tình của nàng.
“Cha, mẹ, lúc con cùng Tiểu Thất học xong, trên đường trở về, thì hái rau dại về. Lấy đồ ăn cho heo, cứ giao cho con cùng Tiểu Thất.” Ngũ Lang nói.
“Hai con lo học bài đi, mấy việc này, để chúng ta làm.” Trương thị nói.
“Mẹ à, lấy đồ ăn cũng không tốn nhiều sức, giống như chơi đùa thôi.” Ngũ Lang nói, “Con cùng Tiểu Thất thương lượng rồi, sách cho dù đọc tốt, nhưng cũng không thể học giống như đại bá ta và Kế Tổ ca như vậy, việc nhà nông cái gì cũng không thể làm, như vậy con không phải thành phế vật sao.”
“Nói nhỏ chút.” Trương thị đứng lên hướng ra phía ngoài xem.
“Mẹ, đây là ở trong cửa hàng mình mà, không có người nghe thấy đâu.” Liên Mạn Nhi liền cười.
Trương thị thế này mới một lần nữa ngồi xuống.
“Lời này ở trong lòng mình biết là được, cũng đừng nói ra.” Trương thị liền nói cho mấy đứa nhỏ, “Người khác thì không nói, nhưng nội các con nghe thấy được, khẳng định khó chịu.”
Mấy đứa nhỏ đều gật đầu.
“Nương, vậy chúng ta nhanh đi mua heo đi.” Liên Mạn Nhi nói, “Ngày mai hợp chợ sẽ đi mua?”
“Ta thấy cũng không cần hợp chợ.” Trương thị liền nhìn Liên Thủ Tín liếc mắt một cái, “Nhà Vương Thạch Lưu đầu thôn Đông có heo mẹ vừa sinh con vừa vặn muốn bán.”
“Ba con lợn con của thượng phòng không phải là mua của Vương Thạch Lưu sao?” Liên Thủ Tín nói.
“Ta thấy heo nhà hắn không tồi, ta cùng con dâu Vương Thạch Lưu nói, bảo nàng giữ cho ta ba con.” Trương thị nói.
“Nàng sớm đã xem trước?” Liên Thủ Tín nhìn Trương thị.
“Ừ.” Trương thị đơn giản thừa nhận, “Cha bọn nhỏ, còn phải để chàng lại đi xem, nếu thấy được, ta liền bắt heo con trở về.”
Thượng phòng từ chỗ Vương Thạch Lưu mua heo, Trương thị cũng nhìn trúng heo nhà Vương Thạch Lưu. Thượng phòng mua ba con, Trương thị cũng muốn nuôi ba con. Liên Mạn Nhi cười nhìn Trương thị, nàng chẳng lẽ muốn cùng Chu thị tranh đua?!
|
Chương 236: Bắt heo
Quyết định muốn nuôi heo, hôm đó người một nhà trở lại nhà cũ, bắt đầu thu dọn chuồng heo. Đem bó củi trong chuồng heo ôm đến ngoài cửa lớn, trải ra phơi nắng, hai cái lỗ thủng trên tường chuồng heo, cũng lấy tảng đá lấp lại. Sau đó chính là tu chỉnh bên trong chuồng heo.
Liên Thủ Tín mượn xe ba gác của thượng phòng, mang theo Ngũ Lang cùng Tiểu Thất, đi đến Hà oa tử lấy đất. Cái gọi là Hà oa tử, chính là mảnh đất dọc theo bãi sông . Cấu tạo và tính chất của đất đai tốt, có đoạn còn có cát mịn, hộ nông dân Tam thập lý doanh tử người ta làm kháng, đắp tường, bình thường đều là đến chỗ này để lấy đất, lấy cát.
Đẩy hai xe ba gác đầy đất trở về, một phần để tại chuồng heo, để tạo mặt đất bùn nhão, heo thích nhất tại chỗ này lăn lộn. Một bộ phận khác còn lại là ở một cái góc tường chuồng heo, bồi đất cao lên, lại đem đất nện cho phẳng, ở trên lại làm một cái lều giản dị, đây là để heo nghỉ ngơi, cùng che gió đụt mưa .
Ngày hôm sau ở Thanh Dương trấn, Liên Thủ Tín liền mua một túi trấu trở về. Hôm nay cũng là ngày mọi người họp chợ, Vương Thạch Lưu từ buổi họp chợ trở về, đem máng ăn Trương Thanh Sơn làm cho nhà Liên Mạn Nhi trở lại.
“Vừa lúc định đi bắt heo con.” Liên Thủ Tín vội vàng nói lời cảm tạ, nhân tiện nói.
Liên Mạn Nhi liền đi theo Liên Thủ Tín cùng Trương thị đi mua heo con.
Nhà Vương Thạch Lưu trong một cái đại viện ở tại đầu thôn Đông, đến đại môn, đập vào mặt chính là đống phân la, phân ngựa thật lớn. Vương Thạch Lưu nuôi trong nhà hai con ngựa lớn, chuồng ngựa xây ở bên trái cửa vào. Không giống nhà những người khác trong thôn, nhà Vương Thạch Lưu trừ bỏ trồng trọt, trong nhà hàng năm đều nuôi heo mẹ, để heo mẹ sinh heo con bán kiếm tiền, mặt khác còn dựa vào hai con ngựa lớn này chở thuê kiếm tiền.
Đây cũng là vì sao Vương Thạch Lưu cùng Trương Khánh Niên quen thuộc, là do đi xa như vậy họp chợ.
Đối diện chuồng ngựa, chính là chuồng heo. Chẳng qua heo mẹ cùng heo con cũng không ở trong chuồng heo. Nhà Vương Thạch Lưu ở phòng dưới mái hiên, chuẩn bị một cái chuồng heo khác, để cho heo mẹ và heo con ở, bởi vì heo con cần tỉ mỉ chiếu cố.
Cũng không phải loại người nào đều có thể nuôi heo mẹ, khiến heo mẹ sinh ra heo con. Nhà Vương Thạch Lưu có thể dựa vào đây kiếm tiền, tự nhiên là có bí quyết không truyền ra ngoài.
Chuồng chuẩn bị cho heo mẹ cùng heo con không giống với chuồng heo cùng chuồng ngựa thối hoắc phía dưới. Thực sạch sẽ.
“Ba con này là tẩu tử nhìn trúng, chúng ta vẫn giữ lại.” Vợ Vương Thạch Lưu. Dùng nhánh cây đuổi heo mẹ cùng mấy con heo con đang dựa vào đám rơm dày nghỉ nơi, chỉ vào ba con trong đó.
Liên Mạn Nhi liền thăm dò nhìn bên trong xem, trong ba con heo con Trương thị chọn, một là màu trắng. Không có lông tạp, một con trên mông có một vết bớt to hơn bàn tay trẻ con, con thứ ba chính là trên cổ có hai vết bớt. Heo mẹ là màu trắng, chuồng heo phía dưới có hai con màu đen.
Xem như vậy, mấy vết bớt trên người heo con sau khi lớn lên. Hẳn là sẽ biến thành màu đen. Liên Mạn Nhi nghĩ.
“Cha bọn nhỏ, chàng xem thế nào.” Trương thị liền hỏi Liên Thủ Tín.
Heo con cũng không lớn, chiều cao cũng cỡ hơn một thước, lông rất ngắn, có thể thấy rõ ràng phía dưới lông là da heo trắng mềm. Mấy con heo con ở dưới sự quấy rầy của nhánh cây trong tay vợ Vương Thạch Lưu. Một bên chạy, một bên miệng phát ra tiếng kêu éc éc, bộ dáng thực có sức sống.
“Lấy chút thức ăn đến.” Vương Thạch Lưu nói với vợ mình.
Vợ Vương Thạch Lưu xoay người về phòng. Lúc trở về cầm trong tay một bao thức ăn cho heo. Đổ vào máng ăn. Sau đó, gõ gõ máng, miệng phát ra một chuỗi tiếng kêu huyên thuyên. Mấy con heo con đều chạy tới, chen chúc bên máng ăn bắt đầu thưởng thức.
“Xem thích chưa. Tẩu tử chọn mấy con này, đều thượng thực.” Vợ Vương Thạch Lưu nói.
Quả nhiên. Ba con kia đều thật mạnh mẽ, không chỉ có chiếm lấy chỗ tốt, ăn cũng rất ngon. Thượng thực, là thổ ngữ bọn hắn nơi này, ý chính là ăn rất khỏe.
Mua heo con phải mua khỏe mạnh hơn nữa có thể ăn khỏe. Bình thường mua heo con đều là trải qua nghiệm xem như vậy, còn phải biết tình huống heo mẹ cùng heo cha. Heo Vương Thạch Lưu nuôi trong nhà đều thực béo tốt, bởi vậy heo con nhà hắn cũng được hoan nghênh.
Liên Thủ Tín liền nhảy vào chuồng heo, đem ba con heo bắt lại nhìn kỹ.
“Được, liền mua ba con này.” Liên Thủ Tín nói.
Trương thị thật cao hứng, hai người nhà Vương Thạch Lưu cũng cao hứng.
Vương Thạch Lưu mang cây cân lớn đến, đem ba con heo con bỏ vào cân, sau đó dùng cái sọt để heo vào, rồi giúp đỡ Liên Thủ Tín mang về nhà, bỏ vào chuồng heo.
Ba con heo con, tổng cộng hơn năm mươi bảy cân, liền ấn theo năm mươi bảy cân mà tính, mỗi cân năm mươi văn tiền, tổng cộng là hai ngàn tám trăm năm mươi văn tiền, Liên Mạn Nhi liền lấy ra hai điếu tiền, tám xâu tiền, lại sổ ra năm mươi văn tiền, thanh toán tiền mua.
Vương Thạch Lưu cầm tiền cao hứng thong thả rời đi, một lần lấy ba con cũng không hiếm, nhưng mà tiền giao nhanh gọn như vậy, thì cũng không nhiều.
Thời điểm Ngũ Lang cùng Tiểu Thất trở về, liền thấy trong chuồng heo có thêm ba con heo con đang vùi đầu hăng hái ăn.
Ba con heo nhỏ, đại biểu là lúc qua năm mới sẽ có ba con heo béo mập, rất nhiều thịt thơm ngon, giống như là nhà đã giàu có dư tiền. Quan trọng hơn là, bao con heo con này là tài sản của bọn hắn, không hề giống như thời điểm không ở riêng, tân tân khổ khổ nuôi một năm, kết quả là chia đến trong tay bọn họ, chỉ có một cái chân heo.
Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều cười híp mắt, ghé vào trên tường chuồng heo nhìn nửa ngày cũng không chịu rời đi, Tiểu Thất còn không chịu phải ở trên đầu mỗi con sờ sờ một cái, mới cảm thấy mỹ mãn.
“Mẹ, mọi người lại không cho con đến cửa hàng làm việc, về sau heo này, cứ giao cho con đi.” Ăn qua cơm chiều, Liên Chi Nhi liền nói.
“Đồ ăn cho heo, con cùng Tiểu Thất lo.” Ngũ Lang vừa nghiên người lại nói.
Mấy đứa nhỏ đều hiểu chuyện, còn tranh nhau làm việc, Liên Thủ Tín cùng Trương thị đương nhiên cao hứng.
“Nuôi ba con heo này, năm nay qua năm mới chúng ta đã có thịt, còn có tiền thêm tiền để anh em Ngũ Lang cùng Tiểu Thất học, còn có thể dư một chút.” Trương thị cười nói.
“Chuồng heo của chúng ta hơi nhỏ, nếu lớn chút nữa, ta còn có thể mua thêm hai con nữa.” Một lát sau, Trương thị lại nói, “Ta thấy nhà Vương Thạch Lưu, còn hai con cũng không tồi, ăn cũng rất được.”
“Mẹ à, chờ chúng ta xây cửa hàng mới xong, ở phía sau cửa hàng sẽ xây một cái chuồng heo lớn một chút, đến lúc đó muốn nuôi mấy con, ta liền nuôi mấy con.” Liên Mạn Nhi nói.
“Đúng, chúng ta lại trồng thêm nhiều rau, để chúng ta chính mình ăn, cũng đủ để cửa hàng dùng, còn lại cho heo ăn… . Ta còn nói Mạn Nhi vơ vét quá nhiều hạt giống rau rồi, hiện tại vườn cây của chúng ta cũng rộng, mấy cái này đã có chỗ trồng.” Trương thị vui vẻ nói.
“Mẹ, chúng ta năm nay có nuôi ít gà vịt không?” Liên Chi Nhi đột nhiên nói.
“Nuôi chứ, mẹ đang định đây.” Trương thị lập tức nói, “Nhưng mà chuồng gà kia…”
Nói đến đây, trên mặt Trương thị lộ ra biểu tình khó xử, quay đầu nhìn Liên Thủ Tín.
“Cha bọn nhỏ, chuyện chia chuồng gà ta cũng nên nói ra cùng ông bà nội.”
Mấy đữa nhỏ cũng đều nhìn phía Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín gương mặt vốn tràn đầy tươi cười, nghe xong những lời này của Trương thị, lập tức liền nhăn lại.
“Việc này…” Liên Thủ Tín vừa mở miệng, chợt nghe thấy từ phương hướng thượng phòng truyền đến một trận tiếng ồn ào.
“Là trong thượng phòng, đã xảy ra chuyện gì?” Trương thị cả kinh, Liên gia quen gây lớn gây nhỏ, nhưng động tĩnh lớn như vậy lại cũng không nhiều.
“Là bà nội, còn có Tú Nga tẩu.” Liên Mạn Nhi nghe xong, liền nói.
Bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, làm cho người không thể bỏ qua. Liên Mạn Nhi liền từ trong phòng đi ra, mới vừa đi ra cửa, liền thấy Triệu Tú Nga giống như gió xoáy từ thượng phòng lao tới, một bên khóc mắng, một đường nhào vào Đông sương phòng.
Nhị lang, Hà thị đều từ thượng phòng đi ra, đi theo Triệu Tú Nga vào Đông sương phòng.
“Đây là thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Diệp Nhi từ thượng phòng đi ra.
“Tú Nga tẩu muốn ăn trứng gà, bà nội nói không có.” Liên Diệp Nhi liền thấp giọng nói cho Liên Mạn Nhi, “Chúng ta vẫn chưa nuôi gà, bà nội mua vài cái trứng gà để ở trong giỏ, là muốn dành cho sinh nhật của lão cô. Tú Nga tẩu lại muốn ăn trứng gà này, … Kết quả liền gây ồn ào lên. Nội mắng Tú Nga tẩu tham ăn, Tú Nga tẩu nói nội bất công, không tốt, không xem nàng là người, nói trong bụng nàng là chắt trai thứ nhất của Liên gia, còn không bằng một cái nha đầu như lão cô. Bà nội bị chọc tức, mắng vài lời khó nghe, Tú Nga tẩu cũng không chịu thiệt, … Nói là muốn về nhà mẹ đẻ.”
Đang nói, thì Triệu Tú Nga đã thu thập một cái bọc nhỏ từ trong Đông sương phòng đi ra.
“… Ta biết, già trẻ một nhà các ngươi, đều lừa ta không ít. Ta cũng là được cha sinh mẹ dưỡng, đến nhà ngươi, thì đã không còn là người, các ngươi công khai hay ngấm ngầm, là người thì đều muốn đá ta một cái. Con dâu nhà ai mang thai mà không được chăm sóc tốt. Cũng chỉ có ta, muốn ăn không có ăn, muốn uống không có uống, một cái trứng gà các ngươi đều tiếc cho ta ăn. Đứa nhỏ trong bụng ta không là người của Liên gia các ngươi sao? Già trẻ nhà các ngươi, hôm nay ăn cái này, ngày mai ăn cái kia, để ta cùng đứa nhỏ trong bụng ta chỉ có thể nhìn .”
Triệu Tú Nga đang đứng ở trong viện, lớn tiếng mắng.
“Ta khi vào cửa là dạng gì, chỉ mới vài ngày, liền bị các ngươi bạc đãi chỉ còn lại có da bộc xương… . khẩu phật tâm xà, giáp mặt thì cái gì đều tốt, sau lưng thì khắp nơi đâm sau lưng ta, khi dễ ta không biết sao kia. Ta biết, ta sợ ai mà không nói… . Các ngươi muốn giày dò cho ta chết, còn có đứa nhỏ trong bụng ta nữa. Lòng dạ đen tối, ta ở nhà các ngươi sống không được, thì ta đi không được sao. Ta đi rồi, để cho các ngươi đắc ý.”
Triệu Tú Nga mắng vừa xong, liền đi ra ngoài.
Hà thị cùng Nhị lang đều cản lại, không cho Triệu Tú Nga đi.
“Ngươi cản ta làm gì, thấy ta bị khinh bỉ, ở nhà của ngươi đều sống không nổi nữa, mà ngươi cái gì nói cũng không nói. Ngươi là nam nhân sao, ta cùng đứa nhỏ sao mà mệnh khổ như vậy.” Triệu Tú Nga đẩy Hà thị cùng Nhị lang ra, lập tức đi đến đại môn.
“Đừng cản nó, để nó đi. Xem nó mang theo cái bụng, nó có thể đi đến chỗ nào?” giọng nói của Chu thị mang theo sức lực mười phần, từ trong thượng phòng truyền ra.
“Nhìn xem, nhìn xem, đây là lão trưởng bối Liên gia các ngươi đó. Mọi người nói hổ độc còn không ăn thịt con kia, Liên gia các ngươi còn không bằng hổ.” Triệu Tú Nga dừng lại, còn nói một câu như vậy, sau đó xoay thân nghênh đầu tiếp tục đi ra ngoài.
Nhị lang ngăn không được Triệu Tú Nga, đành phải đuổi theo.
Qua ước chừng thời gian hai chén trà, đại môn Liên gia đã bị người ta phá, Triệu Phú Quý dẫn theo mấy tiểu nhị đến đây.
|