Hợp Đồng Anh Yêu Em
|
|
Xin lỗi các bạn do tớ vừa bị cảm lại còn bị sốt nên mệt quá chưa có viết đc truyện, tiện thể thì cái lap của tớ nó bị hỏng ba bốn ngày hôm nay bao nhiêu truyện bên trong không thể nào viết dduc đành ngậm ngùi chờ ngta sửa xong mới viết tiếp. Híc tháng này đen thế không biết ! Nói nhảm xong giờ vào truyện nhé CONTINUE " Haizzz thật sự giờ chả biết phải làm sao nữa ! Theo hai người em nên làm gì bây giờ, em sợ cha có chuyện lắm" Cô đưa tay lên môi , đôi lông mày đã nhăn đến nỗi sắp chạm vào nhau. Nó thật sự lúc đầu không hề có cảm tình với cô nhưng càng lâu lại càng quý mến cô như một đứa em để bảo vệ, nhẹ vuốt tóc cô, nó cười hiền " Không sao đâu ! Hay anh sang cùng em xem chuyện giờ thế nào ha !~" " Ờ ! vậy cũng được, cứ nghĩ mãi cũng không biết nên làm thế nào " Cô thở dài nhìn nó. ...Nửa tiếng sau, tại biệt thự Lạc gia, có ba người đang bước vào. Khung cảnh vẫn như hôm trước đẹp đến mê li, đi được một đoạn , anh phát hiện chiếc Mercedes Benz ML màu trắng cực kì quen, nhìn biển số thì đúng là xe của cha mình. Anh cực kì thắc mắc bây giờ cũng không còn sớm cha đến để làm gì . " Tiểu thư , cô đã về." Một người trung niên tầm bác Phùng đang mở cách cửa chính cho bọn họ " Bác, cha con có trên lầu không ?" " Ông chủ từ sáng đã ở trên phòng tranh, lúc nãy có cả ông Phùng đến chơi, hiện hai người đang ở trên đó." Nói xong , thì bác quản gia cũng cúi đầu bỏ đi. Cô dẫn nó và anh lên phòng tranh, đi qua đại sảnh tiến thẳng cầu thang rồi lòng vòng một lúc cuối cùng thì cũng đến trước của phòng. Cô do dự không dám mở cửa, cô sợ cha sẽ làm cô lo hơn, sợ phải nhìn thấy cảnh cha cô thân tàn ma dại, nên chỉ dám đứng ở cửa lưỡng lự không dám mở. Lấy đôi tay mình đặt lên vai cô, nó thay cô làm cái việc mà cô đang phân vân- mở cách cửa. Nhưng, cách cửa vừa hé cũng là lúc cuộc đời nó và cô sang trang mới... " Đình Dương ! Ông không nghĩ là nên nhận lại nó à ?" Giọng bác Lạc có đến bảy tám phần bực tức " Tổ Ngạn, không phải vậy ! Chỉ là...chỉ là...tôi sợ nó không xem tôi như cha nó." " Ông có lỗi, bây giờ còn không nhận lại máu mủ của mình , ông còn tư cách đòi nó tha thứ ?" " Tôi biết, tôi biết, nhưng..." " Còn nhưng nhị gì nữa ? Nó chỉ là đứa trẻ mới có 17 tuổi đầu mà cuộc sống nó đã khổ lắm rồi, ông có biết lần đâu thấy nó tôi còn ngỡ đó là Lê Kiều Nhi. Giờ ông đã biết nó là con ông , ông, ông... định chối bỏ sao ?" " Không bao giờ ! Tôi nhất định nhận nó, bù đắp cho nó. Nhưng, hiện tại thật sự không biết phải làm sao?" " Haizzz, nó hiện ở nhà An An, cũng rất đầy đủ, nhưng đối với tình cảm của người thân thì chưa chắc đã hoàn thiện. Kiều Nhi yêu ông đến vậy chắc chắn lúc ông bỏ đã đã làm nhiều chuyện tổn thương thằng bé...Haizzz. Tội nghiệp cho tiểu Hân." Nó, anh và cô từng từ từng chữ đều đem hết thẩy vào tai không thiếu gì hết, anh thì quá đỗi ngạc nhiên, chỉ sợ nó sẽ không chịu nổi cú shock này. Cô, đã ngồi xuống nền từ bao giờ, từ từ mà ngước lên nhìn nó, cô không biết hoàn toàn nhưng hiểu được cha là bỏ mẹ nó theo mẹ mình, cô cũng một mối tơ vò giống anh , sợ nó chịu không nổi. " H...H...Hân ! Ch...Chuyện...này, em em hoàn toàn...không biết !" Cô níu vào cặt áo nó, nhìn nó khuôn mặt đã có hai hàng nước mắt đang chảy dài trên má. "..." Nó không nói gì, gỡ nhẹ tay cô, nhìn vào người trong phòng kia rồi nó bắt đầu chạy. Chạy thật nhanh để không ai thấy nó, chạy để những lời nó vừa nghe sẽ theo gió mà bay đi hết, nó đã nghĩ cha nó chết suốt từng ấy năm, nó cam nhận sự khinh bỉ chán ghét của mẹ. Nó đã từng ao ước có một người cha, dù chỉ trong một ngày nó cũng cam, những lúc nó bị bọn trẻ nhà hàng xóm đánh đơn giản vì nó không có cha, nó đã ao ước thật nhiều cha nó sẽ đến bên nó. Cứ ngỡ là giấc mơ không bao giờ có thật, vậy mà giờ lại xuất hiện đâu ra một người cha, thì ra, ông ta vì theo đuổi vinh hoa mà bỏ mẹ con nó, nó không hận ông, nhưng buồn đến đứt từng khúc ruột, nó buồn vì cha đã biết nhưng lại không nhận nó... " Hân ! Hân ! Đứng lại ! Đứng lại, đừng chạy." Anh đã đuổi theo nó từ bao giờ, nhưng thật sự là đuổi không kịp, có lẽ vì những tháng ngày chạy khỏi bọn chủ nợ đã cho nó đôi chân thật rắn chắc khiến nó chạy mà không biết mỏi. ...Trong phòng, hai người đàn ông trung niên, một người ăn năn, một người lửa giận ngút trời đang mặt đối mặt. Rầm... Lạc tiểu thư, đập mạnh cách cửa làm nó đập vào tường nghe thật chát chúa. Cô tiến lại gần cha, hai mắt đỏ hoe " Có phải... Cha...Cha...Hân...Hân là anh con ? Anh ruột con?" "..." Im lặng một hồi, nét mặt hối lỗi, những nếp nhăn ở nơi khoé mắt xô vào nhau, ánh mắt nhìn cô đầy ân hận, Lạc Đình Dương gật đầu "Phải, nó là anh con." " VẬY SAO CHA LẠI GIẤU MẸ VÀ CON ?" Cô hét lên với dòng nước mắt giờ đã tràn khoé mi. Bác Phùng đứng dậy tiến gần Lạc Lily ôm cô vào lòng " Bình tĩnh lại nào, cha và bác cũng có điều muốn nói với con !" Cô ôm chặt bác khóc thật to ra những suy nghĩ của mình. " Lily ! Chuyện này mẹ con có biết." Bác Lạc cúi đầu không dám nhìn vào đứa con gái đang hoảng loạn ngồi một góc ghế. " Con... muốn biết mọi chuyện." " Ta Không..." " Cứ nói cho nó biết" Bác Phùng ngăn lời nói của Lạc Đình Dương " Thôi được. Mười bảy năm trước, cha chỉ là thằng hoạ sĩ quèn không chút tương lai cùng mẹ của Hân là cô Kiều Nhi lên thành phố kiếm việc . Cha vừa bước sang tuổi 24, cô Kiều Nhi mới có 18. Cô ấy đẹp lắm, còn hát hay nên xin việc ở một phòng trà làm ca sĩ tự do, cha cũng làm bồi bàn tại đó. Cha và cô yêu nhau từ lúc còn ở quê, cùng nhau làm việc chăm chỉ đợi đủ tiền sẽ cưới, ở với nhau được một năm thì... Cô mang thai Hân. Cũng do cô mang thai không đi hát được, cha xin làm thêm việc bảo vệ ca sáng ở công ty của ông ngoại con. Cha gặp mẹ con... Mẹ và cha đã để ý đến nhau, sau đó, cô sinh Hân , được khoảng chín tháng, mẹ con cũng đã nói là mang thai con. Cha lúc đó chỉ nghĩ đến tương lại nếu cùng cô Kiều Nhi thì đến một đồng cũng không có, còn mẹ con lại khác. Cha lúc đó không đủ can đảm để làm chủ một gia đình. Trong suốt khoảng thời gian con chưa lớn trong bụng mẹ, cha và mẹ đã thuyết phục ông ngoại con, đến khi con trong bụng mẹ được năm tháng thì ông đã đồng ý cho cha và mẹ con. Cha đã về căn hộ nhỏ chỗ cha và cô ở, lúc đó, Hân nó mới biết bò, cha vẫn nhớ cha dứt quyết bỏ cô, cô có van nài thì cha vẫn bỏ. Hình ảnh cuối cùng là thằng bé (Hân) nó khóc không ngừng..." " ĐỦ RỒI ! " Cô hét lên " Cha làm như vậy được sao ? Sao lúc đó không phá con luôn đi, cha chỉ vì gia tài mà thôi, cha là đồ tồi." Cô luôn ủng hộ cha, coi cha như thần tượng, nhưng giờ thì còn sự kinh tởm, khinh bỉ àm thôi. Cha đã làm gì vậy ? Cha cô làm những việc đáng nguyền rủa nhất. Cô vẫn cứ hét vào mặt cha cô mặc cho bác Phùng có ngăn lại. Rồi "CHÁT", một cái tát đau đớn giáng xuống má cô, cái tát làm cô cắn phải khoé môi, vài giọt máu nhẹ rơi xuống. " MÀY NÓI ĐỦ CHƯA HẢ ? MÀY CÓ NGHĨ VÌ AI MÀ TAO PHẢI SỐNG CHẾT ĐÒI CƯỚI KHÔNG HẢ ?" Mẹ cô đã về từ bao giờ, nghe lời cô nói mà đau từng khúc ruột. Tuy bà có dùng thủ đoạn để có tình yêu của ông Lạc nhưng bà luôn cố làm người vợ hiền, mẹ tốt luôn giành những gì tốt nhất cho gia đình, giờ nghe được sự phẫn nộ trách móc của con gái thì lòng như đá đè nặng. " CHA MẸ CÓ NGHĨ LÀM VẬY LÀ TIẾP TAY PHÁ NÁT TƯƠNG LAI CỦA MẸ ANH ẤY ? PHÁ NÁT HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH ANH ẤY?"
|
Hallo ! Tớ hết ốm giờ thì lại nhanh như trước nhé ! Ta-dah CONTINUE Cô nói xong liền một mạch quay đầu chạy thẳng, căn phòng vắng lặng và u ám như cõi lòng của hai con người đã vì sai lầm quá khứ mà phá nạt hiện tại. Cha mẹ cô chết lặng, từng dòng lệ nóng hổi từ đôi mắt đã cay xè của mẹ cô chảy xuống, cha cô cũng một dòng lệ ngưng đọng khoé mắt, chỉ còn người duy nhất đủ lí trí là bác Phùng. Đi ra khỏi phòng, bác Phùng nhắn một tin nhắn cực quan trọng cho anh, sau đó an ủi cặp vợ chồng đang chìm trong tội lỗi kia và ra về. ... Chạy thật nhanh, chạy đến quên mất mình hiện là một tiểu thư, một mình chạy khỏi nhà trong đêm tối, Lạc lily dừng chân tại cây cầu vắt qua một con sông, cô nhìn mặt nước ảm đạm, có khi nào "nợ cha, con trả" có khi nào cô sẽ cùng dòng nước hoà làm một? Suy nghĩ của đứa trẻ mười sáu tuổi đầy vướng mắc lo lắng, lòng cô nặng tựa ngàn hòn đá. " Em...Chạy ra đây làm gì ?" Giọng nói nhẹ nhàng, thanh âm bay bổng, một thân ảnh gầy gò xinh đẹp đang đứng cách nó vài bước chân. " A...Anh...Anh..." Cô bắt đầu khóc to hơn, cô sợ nhìn thấy "nạn nhân" của cha mẹ cô. Đôi chân run lên từng hồi, lấy đôi tay nhỏ bé lau mãi nhưng dòng nước mắt lại cứ thế mà rơi. " Em...Em... Em không nên được sinh ra." Cô ân hận, không dám quay sang mà nhìn chỉ dám thầm ước mình chưa bao giờ được sinh ra. Cha cô đã dạy cô cách sống làm người phải lấy "tâm" đứng đầu nhưng chính ông lại làm cái việc lang sói cũng không làm. Mẹ cô, người trong mắt cô là người quy củ nghiêm túc nhưng lại cùng cha làm ra cái chuyện "kinh thiên , động địa" rồi phủi tay mà hưởng hạnh phúc vứt bỏ hai mẹ con nó trong sự oán hận. " Em ... Em sẽ ra đi, như vậy có thể cha sẽ chỉ có anh là con." CHÁT... Một cái tát được đặt ngay trên cái má mịn màng của Lạc Lily. Nó đã đến gần cô từ bao giờ, đôi mắt cay cay ngấn lệ chát chúa tát cô một bạt tai. " NGỐC ! Nói cái gì vậy ? Em có biết để em được sinh ra mẹ em đã vất vả đến thế nào, cha đã từ bỏ những gì sao ? Đứa em ngốc ! Em là em gái của anh , không cho phép em làm cái chuyện chả đâu vào đâu này." Nó tát một bạt tai còn hiên ngang giảng một bài đạo lí. Đúng là nó đang buồn, nó mới là người bị hại nhưng nhìn thấy đứa em gái của mình, đứa em gái vì nó mà đã làm nhiều việc không cầm lòng liền ôm nó vào mình. Lồng ngực nó không rộng lớn như anh, không bao chọn được thân hình đứa con gái kia, nhưng ấm áp vô cùng, hơi ấm tình thân lan toả, cả nó cả cô hai anh em ôm nhau mà khóc. Nó chưa từng nghĩ nó sẽ được làm anh trai, cũng chưa từng nghĩ qua sẽ được gặp cha nó, mọi chuyện như một giấc mơ, một giấc mơ có điểm xinh đẹp lại nhiều điểm u uất. " Em Xin Lỗi..." Cô nấc lên thành tiếng nghẹn ngào lặp đi lặp lại lời xin lỗi thay cho cha mẹ mình. Nó ôm co chặn hơn, giờ thì cô không có đi guốc nó dễ dàng lấy tay xoa xoa vào đỉnh đầu cô thì thầm nhẹ nhàng " Em không có lỗi, chuyện đó là chuyện của cha mẹ không phải lỗi của anh hay của em. Giờ về nhà nhé." " Em, em không về. Em không muốn thấy cha mẹ." Cô câu đôi lông mày, nhắm chặt ,mắt, bàn tay nắm chặt vạy áo nó như một lời năn nỉ. " Uhm, ngoan, về nhà của anh và anh An nhé." Nó nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng dắt bước. ... Anh đã đuổi theo nó một quãng đường dài đuổi đến cây cầu gần trường nó thì thấy cảnh hai đứa nhóc một nam một nụ gầy gò dắt tay nhau đi xuống, nở một nụ cười, đôi lông mày cũng dần giãn ra cuối cùng thì cũng biết nó không có làm gì ngu ngốc. Ting...Ting...Ting...Một tin nhắn được nhắn đến, tin nhắn từ cha anh " An An, ngày mai đưa Tiểu Hân đến coffe Tùng Lâm, cha và hai bác Lạc muốn nói rõ chuyện với nó." Cũng chả mất mấy giâu anh đọc nhanh tin nhắn rồi cất điện thoại đi nhanh chóng chạy đến chỗ hai đứa nó tạo thành cái kiểu không thể không chú ý, anh nắm lấy bàn tay nó, rồi nó lại nắm lấy cổ tay cô, cả ba cứ như thế đi bộ về nhà. Cả quãng đường dài ngoài hơi thở thì chỉ tồn tại duy nhất cái được gọi là im lặng đến đáng sợ, mắt cô từng dòng lệ vẫn rơi, mắt nó vốn đã cay xe nhưng mà nó cảm thấy nó còn thanh thản hơn đứa em gái, chỉ biết nắm chặt cổ tay thay một lời an ui. Anh dùng bàn tay to lớn ấm áp bao bọc lấy đôi tay nhỏ nhắn của nó mà dẫn dắt, anh đặt hoàn toàn cảm xúc của mình vào đôi tay kia mong nó có thể nhẹ nhõm hơn, đối với anh , từng khoảnh khắc nó buồn là từng khoảnh khắc anh đau đến tan nát từng khúc ruột. Đã về đến nhà, đồng hồ cũng đã chỉ 11:00, anh pha cho hai anh em nó một cốc chocolate nóng giúp hai anh em nó dễ dàng mà trút bỏ suy nghĩ hơn. Nó nhìn vào đứa em gái vốn "cành vàng lá ngọc" giờ thì tóc tai rối tinh, thân thể lạnh ngắt, đôi mặt hiện lên hai quầng thâm, bàn chân đã đỏ ửng với mụn nước, lòng nó thắt lại, đứa em gái vốn chưa bao giờ nó biết đến nhưng giờ như một sợi dây gia đình đưa anh em nó trùng phùng. Đặt cốc chocolate xuống, nó lấy một bộ đồ của mình mong sao cô mặc vừa, rồi pha sẵn một bồn nước âm cho cô không quên cho tinh dầu giúp cô thoải mái, cuối cùng bảo cô đi tắm sau đó thì nủ tại phòng nó. Còn nó, đành lên phòng anh, lo cho cô nhưng hoàn toàn đã quên mắt bản thân mình còn thảm bại hơn, nó giờ không khác một cái xác không hồn. Anh nhìn vậy lòng đau đến nghẹn ngào, cũng đành lấy kế của nó ép nó tắm rửa thay đồ rồi chuẩn bị sẵn giường cho nó. Cả hai nằm cạch nhau, hai lưng đối vào nhau, không nhìn nhưng cũng hiểu nó đang khóc một mình, anh cảm nhận từng hơi thở của nó nặng nề đến thế nào. Quay người, dừng cách tay to lớn kéo nó sát gần mình, anh ôm trọn nó, tấm lưng nó trọn vẹn trong lồng ngực anh, từng nhịp trái tim hoà làm một, nó vẫn khóc nhưng giờ có lẽ vài phần buồn khổ đã giảm nhờ sự ấm áp của anh giành cho nó. Một đêm nó hoàn toàn thức trắng, mặt trời vừa lên nó gỡ cách tay to lớn của anh, nhẹ nhàng rời phòng, chạy ra sân, cầm lấy vòi nước để tưới cho vườn hướng dương, nhìn những cây hướng dương xinh đẹp lòng nó nhẹ đi, bất chợt lại nhớ đến chuyện hồi bé, nó vô tình nhặt được cây hướng dương gần vườn hướng dương nhà người ta, nó thấy thật sự rất đẹp liền cầm trên tay ai dè, người ta tưởng nó bẻ trộm đánh nó rất đau, lúc đó nó mong có cha đến mà đỡ lấy cho nó phân rõ trắng đen cho nó, nhưng, làm gì có ai là cha vào lúc nó tủi thân nhất ấy chứ ! Cuối cùng, hồi niệm xong, nó lại rơi nước mắt, đôi mắt sưng húp giờ lại khép chặt, đỏ au vì gánh nặng trong lòng, rúc mình ngồi thật sâu trong vướn hướng dương, lấy hai tay che đi khuôn mặt, để đầu mình chạm vào đầu gối, nó co quắt ngồi khóc một mình. Hàng ngàn câu hỏi tại sao trong đầu nó, nó không lí giải được nó có tội gì mà cha nó bỏ đi không luyến tiếc, tại sao ông không coi nó là con hay tại ông vì giàu sang mà đẩy nó qua một bên... " Sớm vậy , đừng có ra đây tưới cây làm gì, cảm đó." Anh ngồi cạch nó, lấy cái áo khoác nhẹ đặt lên thân hình co ro kia, ôm chặt nó vào mình, hôn nhẹ lên mái tóc nó. Giờ thì bao nhiêu sự ấm ức che lấp trong dòng lệ âm thầm vỡ thành tiếng, tiếng khóc nó ngày càng to, tiếng khóc đâu đến tận xương tuỷ anh mà anh không biết làm gì ngoài ôm lấy nó, an ủi nó. Nó đã quá mạnh mẽ đối đầu với cái chuyện không thể tưởng này, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một thằng nhóc, nó cũng biết vui biết buồn đâu có thể cho qua tất cả nó đâu phải thánh. Nó ôm lấy anh , rúc vào lồng ngực ấm áp mà khóc cho thoả. ... Còn cô, cũng như anh trai mình, lại một đêm thức trắng, nằm trong căn phòng trắng tinh khiết này giống như tâm hồn nó, trong veo không chút bụi bẩn vậy mà cha mẹ cô lại tạo nên khoảng không lớn trong tâm hồn ấy, cô vẫn cứ trách mình tại sao lại được tạo ra trong mối tình oanh nghiệt này. Rồi cô nghe thấy tiếng khóc đau đớn của nó, lòng cô thắt lại, ngồi khuỵ trong góc phòng, cũng từng dòng nước mắt lăn dài ướt đẫm khuôn mặt mĩ miều giờ đã tàn tạ vì suy nghĩ. cả hai cùng khóc, khóc cũng vì lỗi lầm của người lớn, tiếng khóc của hai đứa trẻ hoàn toàn vô tội nhưng lại đang mắc trong cái đống tơ vò hỗn độn của người lớn. ... 8:00 Cuối cùng nó cũng đã nín sau vài tiếng đồng hồ trong vòng tay anh, nó vào nhà làm một bữa sáng thật ngon, nó làm cả đồ ngọt cho cô, nó vẫn nhớ rõ cô thích ăn bánh cookie, cẩn thận làm cho cô từng cái bánh rồi lại cẩn thận pha từng chút coffe cho anh, nó trong bếp làm thật nhiều mong chỉ một giây nó quên được chuyện hôm qua mà thôi, nhưng suy nghĩ lại đánh bại nó, vẫn cứ từng câu từng chữ luẩn quẩn trong nó. " Anh." Tiếng nói vốn thanh thoát giờ khàn đặc vì khóc của cô làm nó bừng tỉnh trong đống hỗn độn suy nghĩ. " D...Dậy rồi sao, mau lại đây ăn sáng." Nó không dám quay lại nhìn, sợ nhìn thấy chính sự đau khổ của mìh phản chiếu qua đứa em gái kia. '...Dạ..." Cô tiến đến bàn ăn, kéo lê cái ghế gỗ tạo tiếng két...két...két đầy nặng nề. " Anh làm bánh cookie em thích." Nó lấy trong lò nướng vài cái bánh xinh đẹp rồi để lên đùa không quên cho thêm ít sirô dâu cho cô, đẩy nhẹ trước mặt cô cùng một cốc sữa nóng" Mau ăn đi không nguội mất." Nó miễn cưỡng nở một nụ cười làm an tâm cho cô, rồi lại quay đi gặm nhấm lỗi buồn. " Hân, chút nữa theo anh ra ngoài này cả em nữa Lily." Anh từng trên tầng bước xuống, khuôn mặt nậng nề không kém anh em nó. Anh đến bếp dùng bàn tay to lớn xoa đầu cả hai rồi nhẹ nhàng " Hai đứa đừng nghĩ chuyện trước đây, chuyện quá khứ cứ cho nó vào quá khứ đừng ảnh hưởng đến hiện tại." Cả hai lại một lần nữa mắt ngấn lệ, ước gì chuyện không như vậy, ước gì chưa bao giờ có chuyện động trời ấy sảy ra, có lẽ giờ cô và nó sẽ là anh em thân thiết như ruột thịt. Ăn sáng xong, anh lấy xe hơi chở cả hai đến quán coffe Tùng Lâm như lời cha mình, cùng hai đứa nó mệt mỏi bước vào. Không biết từ bao giờ đã có ba người tuổi không còn trẻ ngồi sẵn đợi ba người. Nhẹ nhàng ngồi xuống, nó không chút biểu cảm lãnh đạm như lần đầu anh gặp nó, cô cay đắng nhìn cha mẹ mà không giấu nổi sự căm phẫn trong từng ánh mắt. Cuối cùng thì anh và bác Phùng tìm cách đi chỗ khác cho "gia đình" họ nói chuyện, anh lòng sốt sắng lắm nhưng lời cha không thể cãi đnàh ngậm đắng đi lánh mặt.
|
Truyen hay wa, xem hoai ko thay chan. Post tiep di tg oi.
|
" Hân...Bác, à không ! Cha, cha vạn lần xin lỗi con. Vì ta nhu nhược, ngu ngốc, tham lam, vì ta mà hai mẹ con đã chịu khổ. Tại ta gây cho cuộc đời con lỗ hổng lớn." Bác Lạc khuôn mặt thấu khổ nắm lấy bàn tay nó mà khóc. Nhưng vẫn một khuôn mặt lãnh đạm cũng sự phẫn nộ của cô.Cuối cùng đến lượt mẹ cô cũng từng lời xin lỗi trân thành mà gửi đến nó, cô nhìn cha mẹ mình nửa thương , nửa giận sau đó quay sang nó dò xét biểu cảm. " Hai người không cần làm vậy, mười bảy năm qua sống vẫn ổn, may mắn còn được gặp bác Phùng và anh An cuộc sống không có gì khó khăn." Nó gạt bàn tay người cha mà lạnh nhạt. " Con không thể tha thứ cho cha ? Cha đã từng tìm kiếm con nhưng thực sự tìm không ra, ta đã tìm mẹ con nhưng họ nói cô ta đã mất, ta , ta càng khó mà tìm được. Cảm ơn, cảm ơn ông trời đưa con đến đây." Bác Lạc nhìn nó mà đôi mắt ướt đẫm. " Ta và cha cháu đã làm nhiều điều sai trái thật sự không có gì có thể đền lại. Mong hãy trách ta, là người đã dụ dỗ ông ấy, cũng tại ta không tốt, tại ta hết" Phu nhân cũng một tấm lòng thành cẩn, vừa nói bà vừa tự tát chính mình, khiến cả nó và cô ngỡ ngàng chết lặng " Dừng lại ! " Nó nắm lấy bàn tay của phu nhân. " Mẹ ! Hân...Em...Em giận họ, nhưng họ là cha mẹ em, nhìn họ như vậy em không đành cả anh cũng vậy đúng không ? anh, anh không thể tha thứ sao?" Cô vốn là hận nhưng nhìn thấy hai khuôn mặt vì mình mà làm điều sai trái ấy không thể khoanh tay đứng nhìn, nhất là khi mẹ cô vừa tự tát chính minh làm cô đau đớn lắm. " Ngốc ! Anh đâu có nói không tha thứ." Vẫn là em gái không thể khiến nó làm ngơ, quay đầu lấy tay xoa xoa đỉnh đầu cô cười hiền mà đáp." Chỉ là hiện tại không cần cái gì gọi là đền bù , càng khó mà ngày một ngày hai gọi cha được." " Uhm..." Cô khóc mà ôm lấy nó " ...Vâ...Vậy...Vậy là con tha thứ ?" " Chưa bao giờ hận hay trách, chỉ là thấy buồn khi nhớ lại hồi bé bị coi như đứa con hoang thôi." Mặt nó lãnh đạm mà nói, sau đó đứng dậy " Đi trước." Trời bắt đầu mưa lấm tấm, nó một mình rời khỏi quán coffe không chút lưỡng lự, mặc cho cô hay Lạc Đình Dương, phu nhân có gọi lại. Nó bỏ lại một mảng kí ức không vui lại ở sau lưng, mạnh mẽ đẩy cánh cửa, một mình đi trong cơn mưa phùn đủ để ướt người, từng bước mạnh mẽ khuôn mặt tự tin lãnh đạm, nó đã nghĩ sẽ khó mà nhìn mặt nhau như thế này. Nhưng, thấy cảnh cả nhà họ vì nhau mà van xin thật thương tâm, nó không thể để giống cha nó bỏ ngoài tai những lời van xin ích kỉ bỏ mẹ con nó. Nó là nam tử hán, đại trượng phu, ít nhiều nhìn thấy cũng không còn ăn năn hận thù hay buồn khổ. " NGỐC ! Sao lại không mang ô hay mặc áo mưa hả?" Anh từ đâu đó xuất hiện, nhẹ nhàng lấy chiếc ô màu đen che cho nó, ôm nó làm nó thật ấm áp. " Không phải anh đi làm sao ?" Nó ôm anh thật chặt mong anh đừng như cha bỏ lại nó. " Cũng định như vậy nhưng thấy có đứa ngốc đi dưới mua mà còn bình tĩnh suy nghĩ đến thê sợ nó lại bị bênh đó." Anh búng nhẹ vào trán nó. " V...V...Về nhà đi, em muốn về." Nó ngượng ngùng ôm lấy anh. Thầm nghĩ, nếu là nó của một năm trước liệu có bình tĩnh mà xử lí mọi chuyện như vậy, liệu một năm trước nó có bình thản nhẹ nhàng trút bỏ quá khứ như hiện tại... cũng vì anh đến bên nó dạy nó "ái, ố, hỉ, lộ" mà nó có thể mở tấm lòng mình đến như vậy, mọi chuyện mọi việc đều là nhờ anh, người "đàn ông" của đời nó. Anh và nó về nhà, tắm rửa thay đồ, anh cùng nó ngồi tại sofa ngả đầu vào nhau ấm áp nhìn nhau ân cần, chỉ cần anh yêu nó, nó yêu anh thì chả có chuyện gì phải lo nữa. Nó quyết bỏ hết mọi chuyện, lật trang mới trong cuộc đời nó, sẽ chỉ sống vì chính bản thân mình sẽ không buồn vì quá khứ nữa mà hướng đến hiện tại và tương lai tươi đẹp. Nắm chặt cánh tay anh, nó nhẹ hôn vào bàn tay ấy, nhẹ nhàng tiến đến môi anh một nụ hôn nhẹ " EM YÊU ANH." Lời thì thầm nhỏ nhỏ nhưng đỏ nghe làm anh ngượng đến chín mặt, vội lấy tay che đi khuôn mặt mình, anh quay mặt đi. " Sao cứ làm điều khiến tim anh đập loạn như vậy hả ? Anh mất kiểm soát là em chết chắc." Anh ôm cứng nó, đặt cằm lên đỉnh đầu nó. Nó tinh quái rúc mình vào lồng ngực, áp tai nghe nhịp đập mạnh đến không ngờ của anh rồi cười nói. " Sau này rồi tính đi."
|
Chap hôm nay đây ! Hí hí truyện còn lâu ms hết đợi đi nha ! CONTINUE ... Những ngày tháng sau đấy là một cuộc sống thật tươi đẹp, thời gian trôi thật nhanh cuối cùng thì cũng đã nó chuẩn bị tốt nghiệp trung học phổ thông. Mối quan hệ của nó và Lạc gia cũng có chút chuyển biến, thỉnh thoảng nó lại sang Lạc gia ở vài ngày , chuyện cha nó, em nó giờ đã cải thiện đáng kể, và nó dường như cũng đã chấp nhận Lạc phu nhân. Bác Phùng tất nhiên là hết mực yêu thương "con dâu" này không ngừng kêu nó học xong thì vào công ty phụ bác một tay, nhưng mà cơ bản là anh lại thích nó ở nhà hơn, anh sợ nó đi làm với thân hình xinh đẹp này không sớm thì muộn cũng bị kẻ khác tán tỉnh, thật lo lắng. Nó vô tư mà cùng anh vun đắp cho hạnh phúc hai người, cả anh và nó như trên thiên đường luôn cùng nhau làm những điều ngọt ngào, anh vì nó mà cố gắng cả việc kinh doanh lẫn việc gia đình, nó cũng vì anh mà điểm số ở trường chưa bao giờ thấp, vì anh còn đi học một lớp nữ công gia chánh phòng ngừa sau này làm "dâu cả" họ Phùng lại lúng túng. Đặc biệt hơn thì hơn một năm trời cưa cẩm, tán tỉnh cuối cùng nó cũng chịu dời vào phòng anh, còn căn phòng nhỏ bên dưới biến thành kho để đồ, hai người không khác một cặp vợ chồng son và cũng chả có ai kì thị chuyện này, đơn giản khi nhìn hai người họ có cảm tưởng ngắm tranh vậy đẹp đến độ không dám chạm vào. " Uhm...Oáp...Chào buổi sáng" Anh thức giấc, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ bé đang rúc vào lồng ngực mình nhẹ đặt nụ hôn lên tóc cùng một nụ cười. Nó cũng bắt đầu mở to đôi mắt trong veo ngước lên nhìn anh rồi lại vòng tay ôm anh. " Chào buổi sáng ! " Ah ah ah ! Cái khung cảnh lãng mạn đẹp tựa uyên ương hồ điệp thật mê mộng người nhìn. Bất giác, cái tiếng chuông cổng vang lên từng hồi Rè...Rè...RÈ... Thật khó chịu mà, anh không cần xuống cũng biết là ai ở dưới, liền ôm chặt nó không muốn con quỷ phá đám kia làm mất buổi sáng tươi đẹp này " Em xuống mở cổng " " KỆ ! Không xuống cũng biết ai mà" " Chẳng may ... có việc gì thì sao ?" " Không co..." Anh chưa nói hết câu thì chuông điện thoại reo lên Tinh...Tình...Tính...Nó vội văn người qua mép giường lấy điện thoại trượt ngang nghe máy " Lily hả ?" " Còn chưa dậy sao hả ? Anh có biết mấy giờ rồi không ?" Thì ra con ma phá đám chính là cô em gái dễ thương Lạc Lily " Ờ !~ Anh xuống ngay." Nó vội hất chăn ra lạch bạc đi đôi dép bông màu nâu , rồi bỏ lại một người cô đơn hận đến ngút trời. Anh từ nãy đến giờ mạch máu cũng đã đứt vài sợ mà, tự mình xả giận lẩm bẩm một mình " Con nhỏ phá đám , sáng sớm không có người yêu thì đi tìm trò khác mà chơi, hai năm rồi cứ nhằm lúc người ta hạnh phúc mà quấy rối, đồ biến thái, có phải cô đợi đến lúc tôi và cậu ta uất ức đến hộc máu mới chịu buông không hả ?" Anh xoa hai bên thái dương bực mình , cuối cùng cũng chịu xuống nhà xem cái bản mặt con quỷ phá đám. " Rảnh quá ha ?" Anh vừa bước xuống cầu thang vừa dò xét cô " Cũng bình thường, ai như anh hạnh phúc giữa trưa còn nằm trên giường tình chàng ý thiếp, như vậy cũng được coi là rảnh rỗi à nha." Cô một tay cầm li nước một tay vuốt tóc móc mói anh. " Đến làm gì vậy ?" " Cha bảo sang kêu anh với anh hai sang nhà có việc." " Ah ! Vậy đợi chút ! " Hân từ bếp chạy ra phong khách, sau đó lại kéo tay anh lên tầng " Đợi bọn anh thay đồ rồi đi." Anh miễn cưỡng đi theo nó đến phòng đồ ( T.G: Cứ coi như hai ổng có hẳn phòng quần áo riêng như kiểu phim Full House nhé ). Cánh cửa đóng lại, nó nhẹ lấy hai bàn tay bám vào vai anh, chân nhún cao , ngước đầu mình trao cho anh một nụ hôn. Anh ngạc nhiên rồi cùng nó hưởng ứng theo đến khi không thể thở mới buông nhau ra. " Đừng giận nha ! " " Haizzz. Cũng là vì xin tha thứ cho con ma phá đám sao ?" " Một phần thôi, phần còn lại là bữa sáng cho anh , sáng không kịp làm đồ ăn mà." " Thật biết cách làm đầu óc anh quay vòng vòng, em thật là..." Anh ôm chặt thắt lưng nó, cắn nhẹ vào cổ nó. " Tha...Thay đồ...Thay đồ." Tất nhiên là có liều đến đâu cuối cùng cũng bị cử chỉ của anh biến thành tên ngốc ngượng ngùng hai má đỏ ửng mắt mở to hết mức. " Vậy ... Anh thay hộ em ?" Anh trêu nó cọ cọ mũi vào mũi nó " KHỎI" Nó đẩy anh ra, hai má đỏ hồng chạy vào phòng thay đồ. Anh cũng cười nhẹ rồi đi sang phòng thay đồ khác. . . . Hai mươi phút sau, anh đưa nó và cô đến Lạc gia, quá quen thuộc nơi đây nó cũng chả có gì lạ lẫm, đến người làm cũng quen mà gọi nó hai từ "thiếu gia". Anh để xe vào gara cùng nó và cô vào trong nhà, hôm nay chủ nhật, nhà cũng chủ có quản gia cùng bác đầu bếp ngoài ra là hai vị Lạc phu nhân, Lạc Đình Dương. " Cha , mẹ, Anh hai đến rồi." Cô từ ngoài sảnh đã nói thật to thông bào, tức khắc hai người họ từ trên tầng cùng xuống, vẻ mặt không khỏi vui mừng. " Hân, đến rồi hả con ?" " Dạ , có chuyện gì vậy ?" " Vào trong phòng khách rồi nói." Cha mẹ cô kéo tay nó nhẹ nhàng vào phong khách, cùng nhau ngồi xuống. " Con cũng sắp phải thi đại học, có nghĩ qua thi trường nào không ?" " Con cũng không biết, còn hai ba tháng nữa đến lúc đó rồi tính." " Vậy, để đến khi con tính xong học ngành gì ta và gì sẽ chọn trường tốt cho con, cần thiết có thể sang nước ngoài học." Cha vui vẻ nhìn nó cười." Thôi hai đứa ở lại ăn cơm đi." Cuối cùng thì lần sang chơi nhà vợ của anh có thể gọi thành công mĩ mãn, đến chiều muộn mới về, lại đến lượt bác Phùng gọi sang nhà ăn tối, một tuần bẩy ngày thì đến 4-5 ngày là sang Lạc gia hoặc Phùng gia ăn cơm như vậy, khiến anh muốn ở riêng với nó cũng phải cẩn trọng xếp lịch làm việc lịch đi ăn với đối tác đặc biết xếp lịch với hai bên gia đình, ai bảo Hân của anh đáng yêu đến nỗi ai cũng muốn giành lấy, anh thật chỉ mong nó bé xíu lại nhét vừa túi áo của anh để không ai có thể cướp nó mà. " Cha, bọn con đến rồi" Anh mệt nhoài ngồi phịch xuống bộ sofa màu mận. " An An, tiểu Hân ! Đến rồi mau lại bếp." Bác Phùng nói vọng từ bếp nói ra, nó chạy thật nhanh vào giúp bác còn anh thì lết từng bước chân mệt mỏi. " Để con phụ bác ." Nó chạy đến phụ bác đang loay hoay làm đồ ăn. " Người làm đâu mà cha làm một mình vậy" Anh cũng một tay đỡ bác ngoài xuống ghế " Cha muốn tự nấu mà." Bác lau vài giọt mồ hôi trên trán, quay sang nhìn nó thật dễ thương trong bộ tạp dề, rôi thầm nghĩ giá mà là con dâu của bác thì tốt quá. " Hai đứa tính làm gì khi tiểu Hân tốt nghiệp?" " Thì cho em ấy học ngành em ấy muốn, tìm trường đại học tốt một chút ." Anh đang phụ nó làm bếp quay lại nhìn cha. " Vậy con muốn học ngành gì ? " Bác nhìn nó nhẹ nhàng. " Con cũng chưa từng nghĩ qua, nếu không có ngành gì phù hợp có lẽ con không học đại học đâu." " Cũng được ! Ở nhà cho An An nó chăm cũng được lắm, còn có thể đến công ty giúp Bác." Chả biết ngày gì nhưng mà vấn đề tương lai của nó đang bị thẩm vấn dồn dập, đến tận tối ăn cơm xong về nhà lại đến lượt anh một câu tương tự, làm nó không muốn nghĩ cũng phải nghĩ. Công nhận là cuộc sống hiện tại chả khác gì một giấc mơ nhưng mà, là thằng đàn ông không thể để anh nuôi mãi được, còn đâu là tự trọng nữa. Nó cũng muốn giống anh tạo nên sự nghiệp cưa riêng mình, nó cũng muốn dùng thực lực bản thân cố gắng làm điều gì đó nhưng căn bản nó chưa bao giờ nghĩ đến sau này phải làm gì, lúc nhỏ thì lo kiếm tiền nuôi thân, lớn chút nữa kiếm tiền chả nợ cho mẹ, bây giờ sung sướng lại chả có mảy may so nghĩ cho tương lai. Thở dài một hơi, nằm trên giường mà không thể nào ngủ nổi, mấy cái chuyện tương lai cứ bay vèo vèo trong não nó. Sáng hôm sau thức sớm, nhìn thấy anh đã ra ngoài từ sớm, chỉ còn mình mình trên giường, kể ra nghỉ ba ngày lễ chả vui chút nào ( cứ coi như đợt nghỉ 30-4 1-5 nhé), nó ra khỏi giường vệ sinh cá nhân xong thì lại chui vào bếp tự mình nấu đồ ăn pha coffe sau đó lại một mình hưởng thụ, cuối cũng rảnh rỗi mà ngẫu hứng hát vài bài anh hay cho nó nghe, thật không ngờ là chính giọng mình cũng không tồi. Nó hát hết một bài hát thêm vài bài nữa cuối cùng thì nổi hứng lấy điện thoại lại ghi âm chút nữa khoe với anh, thấy việc hát hò không tệ, tiếp tục bật lap lấy đoạn ghi âm vừa rồi cho lên một trang mạng xã hội. Chỉ có mấy tiếng là số người thích không ngừng tăng , làm nó nâng nâng sung sướng, kể ra nó không chỉ di truyền được khuôn mặt mà cả giọng hát cũng giống mẹ nó. Ngồi một mình hưởng thụ thành công, cuối cùng anh cũng đã về, hớn hở chạy ra mặt cười thật tươi đến nỗi miệng sắp chạm mang tai luôn. " ANH ! " Nó ôm trầm lấy anh, nhìn anh cười thật tươi, anh ngạc nhiên nhìn lại nó " Làm gì vui vậy ?" anh bỏ cặp xuống, xoa xoa đỉnh đầu nó " Cho anh nghe cái này." Nó mở tập ghi âm cho anh nghe, đến chính anh cũng không ngờ giọng hát nó trong cao và hay đến vậy bất chợt vỗ tay tán dương nó. " Hay lắm luôn ! Đúng là ở cùng ca sĩ mà không biết nha." Anh lấy tay xoa xoa cằm đôi lông mày nhướn lên tỏ ý thâm cao làm nó ngượng đến chín mặt " Ah ~ Anh thật là, ca sĩ gì chứ, tại em thấy hát cũng thú vị lắm."
|