Truyện Gay Ngày Mai
|
|
Truyện Gay Ngày Mai skjpbeat Kim dài chỉ đúng số 7.
– Dậy mau! 7 giờ rồi mà vẫn ngủ được là sao?
– Để con ngủ 1 lát nữa đi!
– Không dậy mau!!!
Tiếng mẹ nó gào lên làm loạn cả nhà.
Nó – Hoàng Kim Long, tuần thứ 2 trở thành học sinh cấp III, gia đình con khá giả đang uể oải bước xuống giường.
– Nhanh lên! Ngày thứ 2 đi học mà đã muộn.
– Thì mẹ cứ từ từ đã nào! Chưa kịp làm gì mà đã cuống lên thế? Mẹ cứ yên tâm con còn rửa mặt, đánh răng và đi tắm nữa cơ!
– Thôi thôi được rồi! Mày đi đánh răng hộ tao đi. Nhanh còn đi học, hôm nay tao có việc bận với mấy bà bạn rồi
-… – Nó không đáp lại nữa, chỉ liếc nhìn qua người mẹ bằng ánh mắt đượm buồn
Nó dành cả nửa tiếng cho vệ sinh cá nhân, chủ yếu là muốn câu giờ vì nó không hề thích đến trường vào mỗi sớm bình mình vậy.
– Hay nhờ! Ông này như ông tướng ấy! Mày xem hộ tao mấy giờ rồi mà bây giờ mới ăn sáng!?
– Con đi học chứ không phải là mẹ – Nó ươing ngạnh cãi giả khiến người mẹ không nói được gì thêm.
– Đi học đi. Nếu như có đi học thêm thì tao cho tiền ăn trưa luôn, tối về nhà ăn với em Ly cả với chị giúp việc. Hôm nay bố mẹ có việc.
– Mẹ không cần phải thông báo đâu. Con quen rồi – Nó nói liền dắt xe ra cổng, đạp phàch phạch. Mẹ nó trong nhà nhìn theo mà chán nản như trút được một gánh nợ.
25 phút sau nó có mặt tại trường. Nó chạy thật nhanh lên lớp, cái lớp toàn con trai chẳng thấy 1 bóng con gái nào. Có con gái cũng như không.
May quá, thầy chưa vào lớp. Nó thở phào nhẹ nhõm, cởi cặp ra để vào chỗ mình ngồi. Thằng bạn thân của nó – Hoàng Minh, liền quay ra hỏi:
– Sao mày đi học muộn vậy Long?
– Ngủ muộn! Dậy muôn thế thôi!!
– Lần nào mày cũng đi học muộn như hồi cấp 2 ý để rồi lại bị bọn Dương trêu cho xem!
– Mặc kệ bọn nó! liên quan gì đến chúng mình!! Nó nhăn mặt lại khi nghe tên ” Dương “.
– Mày hay nhỉ? Không phải hồi lớp 8 mày bị bọn nó gọi hội cầm mã tấu, dao chém hay sao mà vẫn chưa chừa? – Minh hỏi nó vẻ bực cáu. – Không! Chém thì làm sao! Tao còn sống thì sẽ không có chuyện tao sợ bọn khốn đấy đâu! Còn lâu bọn nó mới dám giết tao!Nếu như trách thì nên trách nó vì chính nó là kẻ gây sự trước mà – Nó gào thét lên vào mặt Minh, bắn vung toé nước bọt.
– Èo! Tởm! Nói gì vô duyên vật – Minh lấy tay lau nước bọt trên mặt.
– Hứ! Nó hất hàm như người chiến thắng.
– Mà tao nói cho mày nghe! Cái thằng Khải Dương cầm đầu cái nhóm gì gì đó… – Trần Đặng Khải Dương – Ờ Ờ!! Nó có đầu gấu đến đâu! Tao cũng không sợ!! Thằng đó á, tưởng nhà có tiền là ngon lắm hả?
Nói đến đó, nó quay qua nhìn thằng bạn thân nhưng đáp lại chỉ là cái bản mặt Minh lạnh cứng, nó liền vỗ vào mặt Minh vài 3 cái.
– Này! Mày bị sao vậy? Điên à? – Minh vẫn không cử động, ánh mắt không hề chớp mà cứ nhìn thẳng, Long quay lại theo phản xạ.
Ôi lạy chúa!! Khải Dương đang đứng ngay sau nó, đằng sau Dương là những anh chàng có vẻ đẹp hút hồn gồm:Tú Linh, Mạnh Quân, Linh Vũ, Trường An. Nó liền bọn Dương kéo xuống phía sau sân trường, đẩy mạnh vào góc tường tra hỏi:
– Sao có vấn đề à? Mày bảo ai có tiền là ngon? HẢ? Câu ‘hả’ của Dương gào thét như con khủng long bạo chúa. Nó tức giận cãi lại.
– Tao bảo mày đấy thằng khốn nạn! Nhìn mặt mày là tao ghét lên rồi! Trông cái mặt mày vừa xấu nó lại vừa đểu!- Nó tuôn ra 1 tràng câu chửi làm nhóm Dương ngớ cả người ra.
– Này! Tao bảo mày quên đi cái vụ lớp 8 rồi cơ mà!- Mạnh Quân xen vào.
– Hứ! Chúng mày tưởng tao dễ dàng quên được hay sao? Chúng mày gọi hội đánh tao vào ngày tháng năm bao nhiêu chúng mày để lại cho tao những vết sẹo dài trên lưng mà bảo tao quên ư? Buồn cười thật!! Vừa nói nó định mở tung cả áo ra cho nhóm Dương xem những vết sẹo còn in trên làn da mềm mại nhưng liền bị Dương nắm chặt tay ngăn cản, gằm ghè.
– Ờ thì bọn này cũng có lỗi thật nhưng ai bảo mày toàn làm mất điểm thi đua lớp làm gì. Ngứa mắt tụi này mới… làm tí việc cho đúng nghĩa thôi – Giọng Trường An càng lúc cnagf nhỏ dần, nhất là câu cuối cùng.
– Cái gì? Chúng mày bắt nạt kẻ yếu ai mà chịu được!! Chúng mày đúng là lũ cặn bã!! Nó chửi lại, đồng thời giật tay ra khỏi cái người mà nó cho là dơ bẩn nhất thế giới này.
– Mày…!!Linh Vũ chuẩn bị tư thế dở võ mồm nhưng bị Dương ngăn lại.
– Thằng này không thể cãi với nó được đâu! Phải dùng vũ lực mới được!Nói xong Dương bước lên, bẻ tay kêu rôm rốp. Nó tròn mắt, chờ nắm đấm của Dương để đỡ.
Dương vung tay thật mạnh đấm nó, nó dùng quyền của karate đỡ nhưng lại bị Dương đá ngay cho phát vào bụng và sau gáy. Chưa dừng lại, Dương dùng ngay tay bên phải nắm lấy tóc nó và đấm liên tục vào bụng và dùng chân đá vào chân nó. Nó đau lắm nhưng vẫn cố nhịn không kêu. Dương vẫn chưa dừng lại ở đó, Dương chỉ biết đấm và đấm. Phải chờ lúc sau thì Linh, Quân, Vũ, An mới can vào. – Thôi Dương! Tha cho nó! Cậu đấm làm hỏng hết khuôn mặt của nó bây giờ! Quân lấy tay chắn ngang người Dương.
– Tha á? Khuôn mặt thì mặc xác nó! Nó là cái thá gì mà phải tha. Đánh tiếp! Dương quyết không tha cho nó.
– Mày điên à? Nó đang chảy be bét máu kia kìa! Mau mà tha cho nó đi!!Vũ ức chế. Dương nghe thế liền cúi xuống nhìn mặt nó.
– Ủa? nó chảy máu từ khi nào vậy? Dương thản nhiên hỏi vặn lại.
– Thằng khùng! Đấm mạnh thế không ọc máu mồm mới đùa. Thôi! lên lớp mình đi. Ai mà phát hiện lại rắc rối – An xua tay đuổi cả hội lên lớp. Còn mình nó và đứa bạn từ góc khuất bước ra.
– Ê! Mày có sao không? Chảy nhiều máu quá!! Đi! Tao cả mày lên phòng y tế!! Minh cầm tay nó nhấc lên. – Không cần! Tao quen rồi! Đằng nào mà chẳng thế!! – Nó quay ra phía Minh và lấy tay lau máu trên mặt mình rồi tiến về phía vòi nước để lau máu trên áo và mặt. Nó quay ra nhờ Minh:
– Mày đi vào phòng y tế lấy hộ tao 2 cái ê-gâu cái
– Mày chờ tao ở đây nhé?! Minh chạy đi.
Nó rửa tay, rửa mặt xong xuôi bất chợt mới nhớ ra là mình quên khăn tay trên lớp. Nó đang loay hoay không biết phải mượn ai thì có một cánh tay chìa ra chiếc khăn tay làm nó rất ngạc nhiên. Nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất, người đưa cho nó khăn tay lại là DƯƠNG, người mà nó căm thù nhất.
– Mày còn muốn gì nữa đây!? Nó nhăn mày lại. Lùi lại vài bước đề phòng, tránh việc ẩu đả tiếp tục diển đến. Đây cũng là lí do vì sao nó ở nhà cũng không được, đến trường cũng không xong.
– Không thấy sao! Tao đưa cho mày khăn tay cho mày mượn thế thôi!! Dương nhún vai. – Cảm ơn! Sao mày tốt thế? – Vừa nói nó vừa giật một phát không chút nghĩ ngợi, người trước mặt mình là kẻ thù. Dương tròn mắt nhìn nó hồi lâu ngạc nhiên. Bỗng nhiên Dương bật cười.
– Này! Tao làm gì để mày buồn cười đến thế hả?? Nó không hiểu nổi.
– HAHAHA! Đúng là Long ngố có khác!! – Dương bật cười sảng khoái.
– Ê! Tao ghét nhất đứa nào gọi tao là Long ngố đấy!? Nó tức đỏ mặt.
– HAHAHA! Xin lỗi. Xin lỗi – Dương vẫn bật cời khanh khách làm nó càng đỏ mặt và máu nóng sôi lên tận đầu.
– Xin lỗi cái mốc xì nhà mày – Nó chống chế.
– Ha ha ha! Vẫn chưa dứt được cơn cười, nó xắn tay áo, quên ngay cơn đau, và thủ thế võ.
– Nói chuyện với ngố vui ghê!!
– Hả?? Mày nói ai ngố vậy!?-Nó gào vào mặt Dương
– Làm gì dữ vậy?? Ờ, không ngố đâu, chỉ đần thôi.
– Cái con khỉ nhà mày! Ăn nói cho cẩn thận nhá!! Tao không muốn dây dưa với mày đâu!! – Nó ghét phải đối diện với Dương.
– Không thì thôi! Tao đâu có ép mày nhưng mà ngày mai… mày sẽ có 1 điều bất ngờ!! Dương nháy mắt với nó.
– Cái gì mà bất ngờ? Đâu cần phải nháy mắt với tao thế.Có ý gì đồ gì à!! Nó hỏi.
– Không!!Thích thì nói thôi!! Mày cứ chuẩn bị tinh thần nhé. Tao về lớp đây!! Dương nói xong chạy vèo về lớp.
– Mày đi về thì mặc xác mày liên quan gì đến tao – Nó lẩm bẩm uất ức.
– Ê!! Có rồi này Long ngố!! Ê- gâu!!Minh từ phòng y tế chạy ra.
– Này, Tao cấm không được gọi tao là Long ngố nữa mà.!!
– Xin lỗi tao quên này của mày đây!! Minh đưa cho nó cái Ê-gâu.Nó dán vào xung quanh tay chân.
– A! Ai cho mày cái khăn tay hay của mày đấy! Chắc không phải của mày đâu! Hãng này đắt lắm mà!! – Minh ngó nhiêng. Nó giật mình “chết quên chưa trả hắn ta, làm sao đây, mình ngại sang lớp hắn lắm, thôi về giặt rồi mai đưa cũng chưa muộn”.
– Ừa Mày thông minh phết nhỉ!!
– Của ai tốt bụng cho thằng quỷ như mày vậy??Minh dò hỏi.
– Ai chẳng được miễn sao không phải…- Nó ngập ngừng.
– Phải ai?? – Minh híp mắt lại rồi bĩu môi, hẳn trong đầu cu cậu đang nghi ngờ về việc nó có người yêu.
– Ừ! Phải gió! Không liên quan đến mày đâu!! Tránh ra để tao còn lên lớp!!- Nó đẩy Minh sang 1 bên.
– Khiếp tinh tướng. Nhìn chỉ muốn đấm vào mặt 1 phát – Minh cố nói to cho nó biết và đương nhiên Minh nhận ngay một cái dép bay vào mặt.
Nó quay lại lớp học ngồi, cả đám nữ thấy mặt nó xây xác liền nhíu mày, rồi quay lại nói chuyện với mấy thằng đẹp trai nhất lớp. Nó uất ức. Đã không hỏi thăm được một câu còn làm cái hành động đó càng không thể tha thứ. Nó biết là động vào anh Dương của nhà chúng nó thì chúng nó còn đào mả cả tổ tiên lên ấy chứ, cũng may là nó có thế lực trong trường.
– LỘN XỘN QUÁ MẤY CON ĐIÊN!! CÚT VỀ LỚP TRƯỚC KHI TAO TÓM ĐƯỢC CHÚNG MÀY LÀ CHÚNG MÀY NHỪ ĐÒN VỚI TAO!! -Nó hét toáng lên.Cả bọn con gái ngạc nhiên, há hốc mồm cũng đủ cho 1 đàn ruồi chui vào sinh sản. Cả bọn chạy toán loạn về lớp. Thầy giáo bước vào, lớp trưởng- nó hô đứng. Thầy giáo gật đầu ý bảo ngồi xuống. Cả trong giờ học, nó cứ ngồi nhìn ra cửa sổ,thầy giáo có gọi nó thì cũng là chuyện bình thường.Giờ về, nó uể oải bước ra ngoài lớp, ngày nào cũng thế, nó phải chờ cả trường về rồi nó mới về sau, nó mệt mỏi mỗi khi phải đối diện với nhóm ” những anh chàng đẹp trai ” của trường, chảng có gì thú vị để nó ưa thích những chàng trai quái dị đó. Nó ra nhà xe, lấy con xe cào cào ra cổng, bác bảo vệ đã quá quen thuộc với việc này nên lúc nào cũng để cổng cho nó.
– Hôm nay về muộn hơn mọi hôm cháu nhỉ? Bác bảo vệ cười.
– Dạ hôm nay cháu mệt quá nên ở lại chút xíu nữa! Nó trả lời.
– Thôi cháu về đi muộn rồi cái mặt lại xước rồi kìa! Bác bảo vệ nói rồi chỉ tay lên mặt mình.
– Không sao đâu bác! cháu về đây ạ!! Nó dắt xe ra ngoài và tiến thẳng về phía trước.
Nó về đến nhà, dựng xe ỏ ngoài cổng, chuẩn bị bước vào nhà chợt chân nó khựng lại khi nghe thấy tiếng cãi vã của mẹ nó với bố.
– Bà xem lại mình đi! Tôi đi làm suốt bà có biết nấu cho tôi đến một bữa cơm không? Hay chỉ biết ngửa tay ra xin tiền, nướng những giọt mồ hôi của tôi vào sòng bạc, bao trai.Bà đã thành một con mụ đàn bà dâm đãng, hư đốn từ khi nào. Hả? Nói thử xem
– Còn ông! Có bao giờ ông chịu cảm nhận suy nghĩ của tôi về ông về cái gia đình này chưa?? Tôi chẳng còn muốn tận tụy vì cái gia đình chó chết này nữa. Tôi đx làm con ngốc ở đây 22 năm rồi ông hiểu chưa? Cái loại đàn ông như ông cũng chẳng thua kém gì đâu. ” Ông ăn chả bà ăn nem “. Nếu không còn gì nữa thì ra toàn li dị.
Nó nghe thấy hết, tiếng cãi vã trong gia đình nó luôn xảy ra như cơm bữa, mỗi buổi tối, chính cái tiếng này đã phá vỡ sự thanh bình của màu đen che lấp cả bầu trời. Cũng chính vì lý do này nên anh cả nó mới dọn ra ngoài ở thi thoảng mới về nhà ngủ. Nó bật cười chua xót kèm với những giọt nước trong veo rơi xuống từ trong khóe mi. Tại sao? 10 năm về trước cái gia đình này đã chẳng có thứ mà được coi là giá trị và không đồng tiền nào mua được. Đó là tình cảm. Vậy mà giờ thế lực đồng tiền đã thắng. Nó cướp đi cả cha lẫn mẹ của nó. Cách đây 16 năm. Gia đình nó chẳng có gì. Nó sinh ra, gia đình càng khó khăn, nhưng 6 năm sau, mọi chuyện bỗng xoay chuyển khi bố cầm trong tay những đồng tiền mồ hôi xương máu và tệ hơn là nó chất đống trong ví ông. Điều đó khiến cả hai đều thay đổi bản thân.
Vậy sao mọi chuyện không kết thúc từ 10 năm trước. Nó và em gái phải sống trong môi trường ngột ngạt này trong vòng 10 năm đấy. Có giỏi không? Còn anh nó, đã bỏ đi từ năm 15 tuổi, tự lực cánh sinh, không phụ thuộc vào bất kì ai, nói chính xác anh không muốn phụ thuộc vào hai người không đáng nhờ cậy kia.
|
Đúng rồi! Nó hận hai ông bả. Sức khỏe của nó không tốt đẹp gì. Nhưng có vẻ điều đó không làm hai ông bà bận lòng, lo lắng như những bấc phụ huynh khác.
” Cái gia đinh chó chết “. Phải rồi! Đến câu nói cay độc về họ, con cái họ, họ còn nói được chứ việc gì mà họ chẳng làm được.
Nó lại đi, quay đầu chiếc xe, nó chỉ biết đi và đi. Nó chẳng cần biết đến ngày mai.
“KÍNH KO O O O O ONG…………..”
Anh cả nó ra mở cửa, sững sờ khi thấy nó ôm khư khư cái cặp ngồi bệt xuống đất, thân xác nó trông hốc hác quá,tay dán đầy Ê-gâu, anh nó nắm lấy tay kéo nó vào nhà.
– Mặt mày sao thế kia?? Lại bị thằng nào đánh ghen à?
– Không! em đi xe bị ngã ý mà!
– Sao tao không thấy quần áo mày bẩn!?
-….
– Bố mẹ.. lại cãi nhau đúng không?
-….
– Hay là… mày ở đây với tao đi! Dù sao bố mẹ cũng li dị rồi! 2 ông bà sống với nhau cũng chẳng có kết quả! Tao sẽ về xin phép bố mẹ, con Ly sẽ do mẹ nuôi!
– Liệu bố mẹ có đồng ý không?? Nó tròn mắt hỏi anh.
– Mày yên tâm! Chắc chắn sẽ được mà! Thôi mày đi tắm đi, còn ngủ, bạn gái tao sắp đến rồi đấy!!
– Giờ này sao? Anh cả chị ý đi đâu vậy? Nó hỏi vẻ buồn thiu.
– Yên tâm anh không bỏ mày đâu! Thức ăn tao để trong tủ lanh biết là hình nào mày cũng đến đây mà, tiện thể tao xin phép bố mẹ luôn. Ok?- Anh vừa nói vừa vỗ vai nó.
– Vâng! Nó khẽ cười dù không muốn anh mình đi với cô bạn gái đó chút nào.
Nó mở cửa tủ lạnh ra, chậm chạp lấy cái đĩa sushi anh nó làm, ngồi vào bàn ăn, nó cầm điều khiển bật ti vi xem. Nó đảo mắt nhìn quanh nhà, chẳng có gì chơi cả, nó bỏ dở đĩa sushi đang ăn rồi vào phòng ngủ. Nó mệt mỏi khi phải đối diện với nhóm hắn nhưng khi về nhà nó còn mệt mỏi hơn khi bố mẹ nó tranh giành nói những lời “văn hóa” với nhau. Nó nhắm nghiền mắt lại, cố gắng ngủ để qua ngày. Nó cố suy nghĩ về 1 câu chuyện gì đó thật vui, thật hạnh phúc nhưng nó không tài nào nghĩ được, tuổi thơ nó chỉ toàn những tiếng cãi vã cha mẹ, bạn bè chọc ghẹo sao yếu đuối thế… Nó vội vùng chăn bật dậy, nó chạy ra khỏi phòng mình, mặc chiếc áo đồng phục vào. Nó mở cửa nhà đi ra ngoài, màn đêm vẫn bao phủ cả không gian tĩnh lặng, nó lướt qua bao con đường. Rồi nó dừng chân tại 1 quán nét quen thuộc nó hay vào, nó mở máy lên, vào Chat rồi chơi kiếm thế. Nó ngồi bơ vơ trong quán net, cạnh nó là những con nghiền game: có đứa thì chơi võ lâm, gào thét điên cuồng rồi văng những câu chửi tục, có những thằng đang mải mê xem những bộ phim chưởng, phim mát,… Nó cảm thấy xã hội này thật ghê tởm, nó tự hỏi: Sao mình lại sống trong thế giới này được “, đầu óc nó như điên loạn, chỉ muốn nổ tung cho rồi. Bỗng 1 bàn tay chạm nhẹ vào vai nó, theo phản ứng nó quay lại, tròn mắt nhìn hắn:
– Sao mày lại ở đây?? Đi đêm à?
– Mày cũng ở đây còn gì. Tao tưởng mày phải chơi ở quán nào sang hơn chứ??
– Tao cũng giống mày thôi!! Gần 10h đêm rồi đấy. Không về đi trẻ con đi lang thang ngoài đường không tốt đâu!
|
– Mày đâu cần phải nói tao vậy.. Dương công tử mà cũng đi chơi ở đây mà!!
– Tao khác mày khác, thế mày không sợ gia đình mày lo lắng à?? Dương hỏi nó.
– HỪ!!Nó cười khinh khỉnh – Tao chẳng cần gia đình, ông anh tao đi chơi với người yêu rồi!!
– Gia đình mày làm sao à?? Dương tỏ vẻ ngạc nhiên, nghĩ lại cũng không nên tò mò như vậy.
– Ừa! Bố mẹ tao sẽ li dị! Tao ở với ông anh! – Nó trả lời mặt vẫn cứ dí vào máy tính. Lời nói tỉnh rụi.
– Xin lỗi. Vậy… Mày hay chơi ở Bách Khoa, quán này lắm à. Ngày nào cũng vậy sao?? – Hắn lập tức lái sang chủ đề khác để vừa bắt chuyện với nó tránh luôn nỗi buồn trong lòng.
– Đúng thế còn mày!? Nó quay sang hỏi Dương.
– Tao cũng giống mày thôi! Ngày nào chẳng ra đây! Mà sao ngày nào mày ra đây tao cũng chẳng thấy mày nhỉ!- Dương nhăn mặtklại hỏi nó.
– Tao đén lúc nào thì đến, đâu cần giờ giấc.
– Vậy… Mày cứ đến giờ này đi! – Dương đề nghị
– Ứ! Làm cái gì? – Nó tròn mắt nhìn Dương.
– Tao hay ra giờ này, 2 đứa nói chuyện với nhau cho vui.
– Vui gì cái mặt mày?? Tao không có hứng. Nó lạnh nhạt trả lời.
– Không thì thôi tao cần đếch gì!!
Cả 2 im lặng. Trú tâm vào cái máy tính không ai nói nửa lời.
Tiếng điện thoại của nó kêu típ típ, rung 1 hồi, nó nhấc máy lên nghe.
– A lô!
– Mày đang ở đâu vậy? Biết mấy giờ rồi không!? Còn không định về à! Tao tưởng mày ở nhà nên mua xôi Yến cho mày ăn này!- Anh nó nói với vẻ bực tức.
– Được rồi em về ngay đây! Nó cụp máy xuông – Dương ngẩng đầu lên nhìn nó bằng con mắt tròn xoe.
– Mày về à??
– Ừa…
– Nhà mày xa không?
– Hỏi làm cái gì!? – Nó nhăn nhó mặt ra quầy tính tiền liền bị Dương kéo giật lại.
– Đêm rồi! Tao đèo mày về nhé. Dương hỏi rồi mím chặt môi chờ câu hỏi của nó. Nó nhìn Dương ngạc nhiên rồi chợt phì cười.
– Cái gì? Mày đùa tao đấy à? Tao có nghe nhầm không? Sao đột nhiên tốt với tao thế – Nói xong nó liền gặt tay Dương ra nhưng Dương vẫn níu lại. – Để tao đưa mày về nhé!!- Nói xong Dương liền kéo nó đi theo. Nó kêu Dương bỏ ra nhưng Dương không bỏ vẫn nắm chặt tay nó. Ra bãi đỗ xe, Dương đưa cho nó cái mũ bảo hiểm.
– Đội vào đi! Cẩn thận cơ động bắt đấy!! – Nó nhăn mặt nhận lấy. Dương rồ ga, ra hiệu cho nó lên xe. Nó ngoan ngoãn trèo lên. Chiếc Liberty phóng đi. Đi qua hồ gươm, đột nhiên Dương quay lại hỏi nó:
– Muốn ăn kem không? – Dương cười tinh ranh.
– Khao à?? – Nó nhíu mày hỏi Dương.
– Ukm! Tràng tiền nhé!?
– Được thôi!- Nó trả lời.Rồi cả 2 phóng ra Tràng Tiền. Hương vị của kem Tràng Tiền tràn ngập cả phố, Sô-cô-la, dừa, cốm,.. mùi vị đặc biệt của người dân Hà Nội. Nó hít 1 hơi dài để tận hưởng, Dương chạy vào mua 2 cây kem sô-cô-la ngon tuyệt vời và mang ra cho nó. Nó nhận lấy, nở 1 nụ cười, rồi nó ăn.
– Bộ mày hay ăn ở Tràng Tiền lắm à??-Nó hỏi Dương.Dương quay lại nhìn nó.
– Ừa… Tao chỉ thich mỗi kem Tràng Tiền thôi, chẳng hiểu sao bao kem của Mỹ, Newzeland,.. tao lại không ăn??
Nó phì cười, quay ra nhìn Dương 1 lát. Nó thấy Dương thật đẹp làm sao. Đôi mắt xanh trời của Dương thật thu hút lòng người. Đôi môi hình trái tim, khuôn mặt thanh tú, mái tóc được cắt hất sang 1 bên làm nó như bị hút hồn với sống mũi cao giống y chang Tây. Dương quay lại nhìn nó đang ngơ ngác nhìn mình, Dương ngượng quá. Nó dồn Dương vào thế bị rồi ư?? Dương không dám nhìn nó, không khí càng căng thẳng hơn…
Nó càng nhìn càng làm Dương phát ngượng. Chợt nó dí sắt mặt mình vào mặt Dương, theo phản xạ Dương giật lùi lại, nó nói lạnh lùng:
– Muộn rồi đưa tao về!
Dương giật mình, suýt nữa quên mất lí do mình đưa nó đi. Thấy que kem của nó chưa ăn hết mà đã đòi về, Dương tức giận bảo:
– Mày cứ ăn đi. Kem chảy hết ra còn bảo ai nữa.
– Vừa đi vừa ăn không được sao? Mày công tử vừa thôi- Nó cãi lại.
– Cái gì? Bẩn bỏ xừ. Ai mà chịu được Kem chảy hết ra quần áo tao thì sao?
Dương không chịu. Cả 2 bên lời qua tiếng lại không ai chịu ai, thu hút sự chú ý của người qua đường. Đặc biệt là đám con gái, nhìn thấy chàng đẹp trai cãi nhau thử hỏi cô nào cưỡng lại được.Sau 10 phút cãi nhau chán chê, kết cục nó cũng ăn xong được cây kem và trèo lên chiếc xe libraty phóng đi. Thât sự, nó ngồi sau xe do Dương cầm lái mà cảm tưởng như mình sắp được dọ chơi dưới địa nguc đấy( do Thần chết làm Hướng dẫn viên du lich). Nó hét loạn cả đường, yêu cầu Dương đi chậm. Dương không nghe, thế là bàn dân thiên hạ lại được chứng kiến 1 trận “Nước bọt bay từ trước ra sau rồi lại lộn từ sau ra trước ” làm cả làng xóm loạn cả đầu óc về 2 đứa này.
Đến ngõ nhà nó, nó nhảy phắt xuống, ném cho Dương 1 cái nhìn ” horrible”: – MÀY – MUỐN – CHẾT – PHẢI – KHÔNG? – Nó gằn rõ từng tiếng 1. Dương bật cười ha hả, để lại 1 mình nó với cục tức to đùng. Nó loạng choạng đi vào ngõ, đến cửa cổng nhà thì bắt gặp anh nó, nó giật mình, anh nhìn nó bằng con mắt cứ phải gọi là “Sát thủ”, 4 con mắt chạm nhau, nó rụt rè tiến đến, miệng lí nhí:
– Anh… em xin lỗi…
Anh nó không nói gì, quay đầu vào trong. Nó bước theo nặng nề, quay lại khép cánh cổng sắt. Nó cởi dép ra, anh đang ngồi trên ghế, ra hiệu cho nó ngồi xuống, nó im lặng làm theo. Anh đua tay đẩy nhẹ hộp xôi Yến về phía nó, chậm rãi bảo:
– Ăn đi, kẻo xôi nguội!!
Nó ngập ngừng, lúng túng nhận lấy hộp xôi. Cầm lên chiếc thìa anh nó để sẵn trên bàn. Anh vẫn im lặng,chăm chú nhìn nó ăn làm mặt nó đỏ ửng lên.
– Anh Phong! Có chuyện gì không ạ?
Anh thở dài, chéo 2 cánh tay đan vào nhau, trả lời:
– Tao năn nỉ mãi bố mẹ mới cho phép. Đồ đặc của mày tao mang về đây hết rồi, từ ngày hôm nay mày chính thức ở với tao luôn. Tiền học phí, tiền tiêu vặt của mày tao sẽ lo hết. Cấm mày xí xớn dựa vào bố mẹ nghe chưa?
Nó tròn mắt nhìn anh trước quýt định hơi “hâm” của anh mình.
– Liệu có được không ạ? Anh làm sao lo được cho em được…- Nó tỏ vẻ lo lắng.
– Chẳng sao cả. Với cái việc làm trong văn phòng và phiên dịch tiếng thì tao đủ sức nuôi mày và tao sống qua ngày – Anh vẫn kiên quyết.
– Nhưng…Trước thái độ quyết liệt của anh, nó không dám cãi lại nhưng vẫn không yên tâm. Dạ tùy anh!! – Nói xong, nó tập trung vào chuyên môn, anh cười vẻ hài lòng rồi đứng dậy dặn nó nhớ tắt hết điện mới được đi ngủ. NÓ vẫn cặm cụi ăn, nhưng nói gì thì nói, nó vẫn không nỡ để anh nó chịu khổ 1 mình. Nên nó quýt định vạch ra 1 kế hoạch:”Đi làm thêm”. Nghĩ là làm, nó chạy vội lên phòng, lục lọi tìm kiếm tất cả các tờ báo kiếm người làm gần đây. Đây rồi, cửa hàng KFC mới mở đang thiếu người. Nhấc điện thoại bấm số gọi, sau 1 hồi trò chuyện, nó được nhận vào làm. Họ hẹn ngày mai 2 giờ chiều nó có thể đến nhận việc làm. Nó đồng ý liền. Đi làm 1 tháng được 1 500000 cũng đủ để nó mua một đống truyện. Nó còn trẻ, mới có lớp 10, 2 năm nữa nó mới thi ĐH cơ mà. Việc gì mà không thiêu đốt những thời gian thừa ra không dùng đến bằng cách đi kiếm 1 việc làm phù hợp với khả năng của mình. Vả lại sức học của nó thì thừa hơi thi vào ĐH Bách khoa Hà Nội, sau khi tốt nghiệp được khoa liên thông với Nhật, nó có thể vui vẻ mà nhận 1 suất đi du học Nhật. Chỉ tưởng tượng đến thế thôi cũng đủ làm nó phát sướng lên rồi, nó hét loạn cả nhà, chân dậm ầm ầm, mà anh nó lại đang ngủ ở dưới nữa chứa. Khỏi nói, nó lại bị anh Phong tặng cho bài hát ” Bản tình ca mùa đông” do anh nó tự tay sáng tác và thể hiện. Được, vậy là đã xác định được tiêu chí, nó quyết tâm thực hiên mục tiêu. Để lấy sức thì phải đi ngủ đã, thế là nó chui tọt vào hăn đánh 1 giấc ngon lành. Khò Khò Z..z
Sáng sớm, anh Phong vươn vai, lười biếng bước ra khỏi giường. Đánh răng rửa mặt xong, anh lặng lẽ chuẩn bị đồ ăn, vừa làm xong thì nó sồng sộc chạy xuống bếp, anh nhăn nhó mặt:
– Đi từ từ xem nào. Mới sáng sớm mà cứ sồn sồn lên. Tao ghét lắm đấy. Lần sau bỏ cái thói đấy đi nghe chưa?
– Dạ em biết rồi – Vừa nói nó vừa với tay cắp lấy 1 cái bánh mỳ và hộp cơm trưa, dắt chiếc xe ra ngoài công. Anh nó gọi vọng theo: – Nhớ ăn cơm trưa đấy. Buổi trưa tao không ở nhà thì mày đói chết.
Bỏ mặc tiếng anh nó gọi, nó phóng thật nhanh đến trường. Trường nó xa lắm, cách tận 3 cây số. Nó đạp nhanh phóng qua bao con đường từ Trần Khát Chân đến Kim Ngưu rồi Tam Trinh, Chợ Mai Động sau là Vĩnh Hưng Cuối cùng là Lĩnh Nam. Ối giời! Cổng trường Hoàng Văn Thụ Đây rồi. Mệt quá. Nó thở không ra hơi.. Oh Shit! Lại cái bọn sao đỏ. Nhìn tụi này ngứa mắt không chịu được. Sau khi đọc tên, lớp cho hội sao đỏ nghe, nó phi luôn chiếc xe vào bãi đỗ, chạy một mạch lên tầng 3. Phù! Ông thầy chưa lên. May quá. Nó chậm rãi bước về chỗ. Minh nhăn nhó mặt.
– Sao ngày nào mày cũng đi muộn thế nhỉ?
– Ngủ quên. Hôm qua đọc cái tờ báo xin việc nên ngủ muộn – Nó vội giải thích.
– Ủa? Mày tìm việc làm gì? Định có âm mưu gì đây. Nhìn mặt mày đểu lắm.
– Việc tao liên quan gì đến mày – Nó tức giận.
– Đúng là “Giang Sơn khó đổi bản tính khó dời”. Xì!!!- Minh cố nhấn mạnh giọng rồi quay lên cũng kịp lúc thầy già bước vào lớp, vẻ mặt ông thầy có phần vui vẻ hơn. Nó hô cả lớp nghiêm, thầy ra hiệu cho cả lớp ngồi. Tưởng chuyện gì hay, thì ra là có học sinh lớp khác chuyển đến.Nhưng sao ông thầy vui thế nhỉ. Nó đang mải nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng nghe thấy tiếng hét nhỏ của thằng Minh, nó giật mình quay ra, nó suýt nữa té nhào xuống đất.
Trời ơi là giời!! Sao cái đám thằng Dương lại ở đây cơ chứ. Không lẽ điều bất ngờ mà thằng Dương nói với nó hôm qua là đây sao??. Nhìn bọn nó tỏa sáng hơn cả ngôi sao làm cho nó phát tức, đặc biệt là cái thằng Dương, nó trơ trẽn không chịu được. Nó ngỡ ngàng trước sự thật phũ phàng trong khi đó thằng Dương đang giới thiêu tên mình như sau:
– Xin chào các quý ông!! Tôi rất vinh hạnh khi được làm quen với quý vị. Tôi tên Dương. Biệt danh tôi là Pow
|
Nói xong nó nở 1 nụ cười chết người khiến cả đám con trai trong lớp đổ gần hết, nó cả Minh thì nhếch mép cười khinh miệt nhìn tụi đang đứng trên bục. Dương sở hữu 1 khuôn mặt thanh tú, đầy bí ẩn và nham hiểm. Đôi mắt xanh của hắn là lí do thu hút từ người gia đến người trẻ, từ nam đến nữ, phải công nhận thằng này số đào hoa. Khối thằng, khối con bị hắn đá ngay từ lúc tỏ tình. Hắn có người yêu thì cũng được vài ngày là lại bỏ. Rồi lại chơi cô mới. Học thì chẳng khá hơn ai, hắn chỉ giỏi mấy cái môn phụ. Còn môn Văn thì hắn mù tịt chẳng hiểu cái gì, được cái nhà giàu. Tiền thì 1 đống trong cặp + ví => Cứ ai gặp mặt hắn là phải nể hết, kể cả thầy cô. Nhưng hắn cũng có 1 ưu điểm và bí quýt cực kỳ khiếp sợ. Đó là Nụ Cười của Hắn. Ối trời ơi!! Hắn sở hữu 1 nụ cười đến đau tim mà chết mất. Hắn chỉ cần nhếch môi sang 1 bên là khối cô đứng gần đấy ngất lịm đi, đôi khi trông nụ cười đấy thật hoang dã, đẹp 1 cách kinh khủng, quyến rũ đến thượng đế cũng phải chịu thua. Thế là cứ gặp gái đẹp là hắn lại dùng bí quýt của hắn. Nhưng mà sao nó thấy hắn vô duyên, xấu xa quá. Bỗng nhiên, thầy giáo nó lên tiếng hỏi Dương:
– Dương ngồi chỗ nào bây giờ nhỉ?- Nó hốt hoảng, hết nhìn ông thầy lại nhìn hắn. Miệng vẫn lẩm bẩm “Cầu mong không phải là minh, Đi mà”.
– A Dương! Em có thể ngồi chỗ bạn Kim Long đấy, chỗ bạn ý trống kìa – Nó trố mắt, miệng há hốc, tim nó như muốn nhay ra khỏi lồng ngực. Đồ chết tiệt tự nhiên vác xác sang đây làm chi? Nó gục xuống bàn ấm ức. Dương vui vẻ tiến lại gần nó, chìa bàn tay ra vả không quen biết:
– Xin chào! Tao là Khải Dương. Trần Đặng Khải Dương.Mày nghe rõ chưa hay tai bị lãng – Nó nghe vậy, tức giận ngẩng đầu lên thì Dương lại giở ra cái chiêu “bí hiểm”nhất của mình.Nó tức điên người nhưng nó cũng phải nể thầy giáo chứ. Nó xách cặp đi vào trong cho Dương ngồi ngoài.Dương toét mồm ngồi vào ghế, trông rõ ghét, iệng nó vẫn luôn lẩm bẩm:”Đúng là Chí phèo”.
Đợi thầy sắp sửa xong những đứa còn lại mất 20’/45′ để học rồi còn đâu. Nên 25′ còn lại nó phải thật sự chú tâm nghe giảng thì nó mới hiểu được ý nghĩa của bài giảng nhưng tất cả các câu của ông thầy đều chui tọt từ tai này sang tai khác của nó, thay vào đó là những câu trọc tức nó. Người trêu nó còn ai vào đây nữa, tên Dương đáng ghét không chịu được. Hắn nói những câu đến sởn cả da ốc:
– Ah… Sướng quá…ah…ah…- Dương giả vờ rên rỉ, tuy trêu như vậy nhưng Dương không hề làm bất kì 1 hành động nào gọi là Biến thái, chỉ nói mồm thoi mà mặt Dương chẳng biêu hiện bất kì cảm xúc nào. Nó cũng yên tâm. Nhưng Dương cứ rên cả giờ thế thì ai mà chịu được. Nó dường như sắp “bùng nổ” cơn giận thì may quá cơ. Tiết học chấm dứt, nó quay ra gằn giọng với Dương:
– Bộ mày bị ngớ à? Sao không để yên cho tao học hả? Kiếp trước tao làm cái gì để kiếp này tao cứ phải dính vào mày?
Dương giả mặt “ngây thơ nhưng vô số tội”, bĩu cái môi hắn bảo:
– Tao có làm gì mày đâu. Mày không thấy tao trong sáng à. Hử?? – Hắn còn làm bộ dễ thương, xinh xắn nữa chứ. Ọe
– Hừ mày nên chú tâm vào học đi. Cấp 3 rồi đấy.
Nói xong nó quay ngoắt đi cùng thằng Minh, ra phia hành lang thấy Minh thở não ruột, nó nhíu mày hỏi: – Mày làm sao vậy Minh? Tự nhiên thở dài não cả ruột.
Minh cắn môi chán nản.
– Tự nhiên thầy xếp cho tao ngồi cạnh thằng Linh Vũ, đến chết với nó mất.
– Sao? Xinh trai quá hả?- Nó châm chọc. Minh nguýt nó.
– không đùa đâu nhé!! Thằng này lắm mồm kinh. Lúc thì chê tao cái này lúc thì chê tao cái kia. Làm tao muốn giết nó quá – Minh gầm gừ lộ rõ vè giận dữ. – À Mày biết bọn nó sẽ qua đây hôm nay không?
– Không!!
– Tưởng mày biết??
– Không.
|
– Hôm qua tao thấy thằng Dương đèo mày đi ăn kem nên tao nghĩ vậy – Nó giật mình khi nghe Minh nói. ” Này! Đừng nói mày nghĩ tao cả hắn… ”
– Sao biết??
– Ờ thì hôm qua tao đi mua kem cho cả nhà thì thấy mày cả nó đang ăn kem- Minh giải thích – Bộ vui lắm hả?
– Không biết!!- Thản nhiên trả lời.
– Mày không nói ra câu nào ra hồn cả. Cẩn thận tao mách anh Mày đấy.
– Quen rồi!! Thoải mái!! – Mặt nó trơ ra không biết sợ.
– Đồ ương ngạnh! Vào lớp đi, hết giờ chuyển tiết rồi.
– Ừ!!
__________________________________________________ __________________
Sau khi vật vã, chống trả với tên Dương bởi những tiết học, cuối cùng thì nó cũng thoát, chạy vội xuống Căng – tin, nó lấy hộp cơm anh nó làm ra. Từ từ ăn. Hội Dương cũng bước vào Căng- tin, cái đám con trai gái ngồi gần nó hét toáng lên, choáng ngợp khi hội Dương bước qua làm nó ăn mất cả ngon. Nó vội vàng ăn nhanh để tránh đụng độ với bọn họ, nhưng vừa mới ăn thì kịp thế nào?
Dương kéo chiếc ghế gỗ ra, ngồi khoanh chân lại, nó dần ngẩng lên, Dương không nhìn nó mà quay đi chỗ khác rồi thở dài não nề. Rồi Dương quay ra hỏi nó 1 câu ngu chưa từng thấy:
– Hôm nay trời đẹp quá mày nhỉ? – Mặc dù ở ngoài trời chuẩn bị mưa. Nó chớp chớp mắt liên tục. Đánh rơi cả miếng chả đang ăn trên mồm. Còn lũ bạn của hăn cứ cười ha hả như bọn tâm thần. nó bình tĩnh đáp:
– Ừ! Đẹp như cái mặt mày vậy này!! – Dương giận tím mặt. Vì sĩ diện nên cũng cãi lại.
– Ừa! Trông mặt mày tao thấy như là sắp bị… sét đánh đấy – Nó nhăn nó mặt nhìn Dương và tụi bạn. Dương không cười chỉ nhăn mặt lại. Nó đánh trống lảng. Cất hộp cơm vào. Nó bước nhanh ra khỏi căng tin.
Trời chuẩn bị rơi vài giọt mưa lách tách. Minh xán lại gàn nó hỏi:
– Trời thì sắp mưa! Làm việc thì ai lại bắt đầu vào 12h30. Mày ở lại đây thêm tí nữa đi.
– Khỏi! Chỗ làm của tao xa lắm. 2h là tao làm rồi – Nói xong, nó liền lấy cái áo mưa cầm trên tay choàng vào người, nó phi nhanh ra khỏi Căng – teen chạy đến bãi đỗ xe. Nó dắt chiếc xe đạp ra ngoài cổng, ngồi lên yên rồi nó phóng đi thật nhanh. Trời ngày càng mưa to, cơn mưa mãi mà không dứt, nó lại càng cố đạp nhanh hơn. Nó hồi hộp chờ đợi cảm giác lần đầu tiên được đi làm thêm. Đến nơi, nó gửi xe vào chỗ, mới có 1h30 chiều, nhưng nó không vội vào, nó vẫn đứng chờ mà cơn mưa thì vẫn cứ tiếp tục. 2h đúng, nó bước nhanh, đẩy nhẹ cánh cửa kính, mọi con mắt dồn về nó ngạc nhiên: Khuôn mặt nó ướt đẫm, tóc xõa xuống vì mưa, quần áo nó ẩm ướt, nhưng dù sao đi nữa, nó vẫn luôn là trung tâm sự chú ý của các cô, các chị trong cửa hàng. Nó đang loay hoay, bối rối thì bất chợt bàn tay của 1 người phụ nữ kéo nó lại.
– Em là Long, người mà hôm qua hỏi xin việc chị đúng không?
– Dạ vâng… Chị là…
– Ah, Chị là là Trang- Chủ của chửa hàng này. Chị thật không ngờ em còn dễ thương hơn chị tưởng tượng nhiều đấy. Chà, có lẽ trí sáng tạo của chị chưa được bay xa rồi, còn bay gần lắm – Chị Trang trêu ghẹo nó, nó cười đáp:
– Cảm ơn chị! Chị quá khen! Vậy ta vào việc luôn chị nhé!!
– Tùy em! Đây, em vào trong phòng thay đồ mặc bộ đồng phục này vào đi, tiện thể lau luôn hộ chị cái đầu với! Khiếp, trông trắng trẻo thế mà đầu tóc bù xù thế kia – Trang lườm yêu nó.
– Dạ! – Nó nhận lấy bộ đồng phục, đi vào phòng thay đồ, nó cởi chiếc áo đồng phục của trường ra, mặc chiếc áo chị Trang đưa cho nó. Ô! vừa như in, thế mà nó cứ lo chiếc áo sẽ rộng cơ chứ. Nó với lấy cái khăn, lau qua cái đầu, rồi bước ra khỏi phòng thay đồ.
Nhờ chị Trang hướng dẫn công việc, nó bắt tay vào vấn đề luôn. Công việc của nó cũng không thể gọi là dễ dàng được. Nó phải chạy đi chạy lại, phục vụ đồ ăn cho từng khách hàng 1. Trong khi đó mấy cô nàng trong cửa hàng cứ thấy nó đi qua là lại hét toáng lên, nó cảm thấy bực bội. Thỉnh thoảng có khách đặt hàng. và tất nhiên, “ma mới” như nó đây phải làm theo lời chỉ dẫn của đám “ma cũ” trong quán truyền bảo. Dưới cái nắng gay gắt, nhiệt độ từ 30 – 34 độ C của Hà Nội khiến nó cảm thấy nóng nực thật sự, mặc dù đã đội chiếc mũ lưỡi trai của cửa hàng nhưng cũng không làm nó với đi những tia nắng phản chiếu vào gương mặt thiên thần của nó. Giờ cao điểm, Hà Nội như chìm vào biển người, các con phố tấp nập tiếng còi xe máy, xe ô tô,…Nó may mắn khi thoát khỏi cái dòng người đang đổ xô trong cái không khí ngột ngạt, khó thở như vậy. Cũng đến lúc nó đổi ca, nó vào phòng thay đồ, cất chiếc áo đồng phục vào Balo. Nó ra ngoài, xin phép chị Trang về, chị Trang cười hiền, gật đầu và còn tiếp thêm vài câu khen ngợi nó chăm chỉ. Sau khi dắt chiếc xe đạp xuống lòng đường, nó phóng như điên, vừa đi nó vừa mong sao anh nó chưa về. Đến đầu ngõ, nó chợt gặp anh, nó khựng người lại, anh hơi nhăn mặt hỏi nó:
– Thế nào ông trẻ, sao giờ này mới mò về?
– Em đến nhà thằng Minh học, ngày nào cũng vậy anh ạ!? – Nó mở cánh cổng ra. Nói dối nhưng chẳng dám đối diện trước mặt Phong.
– Ừa gắng học rồi thi tốt nghiệp. Mày thông minh mà không đỗ được vào Bách Khoa chắc tao đau tim mất – Anh Phong trêu, nó khẽ nhăn nhó. Vào nhà bật công tắc điện lên, nó uể oải ngồi xuống ghế, mắt nhắm nghiền lại. Anh phong khẽ lại gần:
– Mày chưa ăn gì đúng không?
– Dạ? – Nó bật dậy nhanh. Sao anh biết? – Xời ạ. Tao mới nấu cho mày bữa sáng cả trưa, đã nấu bữa tối đâu. Để mày nấu có mà tao đi đời nhà ma hả?- Anh Phong cười lớn vỗ nhẹ vai nó – Vậy đi ăn bún ở đầu ngõ nhé!!
– Vâng thế nào cũng được ạ. Nó nhũn vai.
– Còn không mau lên tắm đi – Anh Phong quát nạt.Nó vội vàng lên tắm. Nhân lúc cậu em lên tắm, anh lấy chìa khóa xe, phóng đi thật nhanh. Khoảng 10′ sau, nó bước xuống nhà gọi anh nó đi nhưng không thấy ai trả lời, nó nghĩ chỉ có anh nó lại đi đón bạn gái thôi. Mặc kệ, nó với tay lấy cái remote bật tivi lên xem. Lúc sau anh nó về, dắt theo 1 cô gái khá xinh đẹp nhưng trông hơi kiêu. Anh Phong đưa cô gái vào ngồi rồi đi lên tắm. Còn mỗi nó và cô gái đấy, nó vẫn chăm chú nhìn tivi, chợt cô gái kia lên tiếng:
– Chà 2 tháng rồi không gặp em trông em lớn, thông minh và đẹp trai hơn nhiều nhỉ?
– Cảm ơn chị. Không cần phải quá khen với cái giọng ngọt ngào vậy. Đời còn nhiều người cáo già lắm, đặc biệt còn ngu nữa chứ!!- Nó cười nửa miệng.
– Mày… Cậu… Nói cái gì đấy??- Cô gái đó mặt đỏ bừng bừng. Nó vẫn không để ý, tiếp tục xem.
– Chị tự hiểu mà. Em đâu cần vào thẳng vấn đề.
– Hừ!! Đồ chết dẫm. Cô gái quay ra ngoài, lâu sau anh nó xống rồi cả 3 cùng đi ăn. Trong lúc ăn nó thấy anh cả cô gái đó xì xầm cái gì đó. Mặt anh có vẻ tức giận, không nói nó cũng biết chuyện gì. Đưa cô gái đấy về xong, anh nó đùng đùng lên phòng nó nói chuyện:
– Mày nói gì với chị ý?
– Em nói những điều em cần phải nói thôi!!- Nó vẫn cặm cụi chép bài – Em nói cho anh hay, cô ta sẽ có ngày lộ rõ bản chất thật, đừng “trông mặt mà bắt hình dong” anh hiểu chứ?
– Mày đang lên đời dậy tao đấy à?
– Em không dậy ai cả. Thôi anh xuống nhà đi. Em đang học mà.
Nó chạy, đẩy anh nó ra khỏi phòng mình rồi đóng sầm cửa vào. Nó trèo lên giường đánh giấc no nê luôn khỏi phải học hành gì vì hôm nay là một ngày dài căng thẳng của mình. Anh Phong hình như còn ở ngoài và lẩm bẩm cái gì đó. Sáng đến, nó lẽo đẽo xuống nhà ăn sáng, hôm nay dậy hơi muôn nên có lẽ anh Phong đã đi làm trước rồi. Nó lấy mẩu bánh mì với hộp sữa cô gái hà lan đút vào cặp, khóa cửa nhà, xong mới đến trường.
Lớp nó đã đầy đủ rồi chỉ thiếu mỗi nhóm Dương, nó thở dài não nề, đến bên bàn bỏ cặp xuống. Minh khẽ đẩy nhẹ cặp kính lên, huých vai thằng bạn. – Kìa thằng Dương đến rồi, ngồi vào trong đi!- Nó nghe Minh nói vậy liền dịch ngồi vào trong. Hôm nay trông Dương rất lạ, mặt mày hắn cứ hầm hầm ra, ai nhìn cũng phải tránh ra nhường đường cho nó đi. Dương tiến lại, lông mày khẽ nhăn lại.
– Chỗ mày hơi bị nhiều rồi đấy – Nó bình thản xem lại chỗ mình ngồi, đâu có nhiều lắm, nó không nói gì vẫn, ngồi im.
Mắt Dương đỏ ngầu lên, túm lấy cổ áo của nó, nó giật mình, cố giật người ra khỏi Dương nhưng hắn khỏe quá. Nó cố vùng vẫy mà không được, cả lớp quay lại nhìn chúng nó với con mát sợ sệt.
– Dương lại sắp lên cơn rồi…!!
– Ừm, thôi đằng nào Long chẳng bị ăn đòn. ” Gọi bọn con gái sang lớp mình xem đi, nhanh lên lại hết bây giờ… Cả lớp xì xầm bàn tán, thằng Dương vẫn dữ nguyên thái độ.
|