Truyện Gay Ngày Mai
|
|
– Tao hỏi mày, mày có nghe không hay bị điếc. Mày có hiểu được tiếng người không thằng kia?? – Không để nó thốt ra lời, Dường liền thúc cho nó 1 cái vào bụng, ọc cả 1 đống máu ra, nó nhăn mặt đau đớn. Dương vẫn gào lên, gầm gừ ham dọa nó:
– ĐỪNG ĐỂ TAO TỨC LÊN 1 LẦN NỮA! – Nói đoạn Dương bỏ đi, cùng lúc cái đám bạn của hắn bước vào, ngơ ngác nhìn Dương đi. Chúng lại gần nó:
– Làm gì mà để nó đánh vậy? Máu chảy kìa – Tú Linh hỏi nó vẻ quan tâm.
– Chẳng biết tự nhiên nổi khùng lên. Cái lí do vớ vẩn vậy cũng gây sự. Hôm nay là cái ngày gì mà nó điên quá chừng!! – Nó đưa tay quêt vết máu trên miệng. Trường An nghe vậy hơi trề môi ra. Ngày gì nhỉ???
– AAA!! – Mạnh quân, Linh Vũ, Trường An và Tú Linh bỗng hét to.
– Hôm nay là ngày giỗ bố mẹ nó còn gì. Hai ~ Thảm nào nó buồn bực là phải – Nó nghe vậy mới giật mình, không thể nào, năm lớp 8 bố mẹ nó vẫn đưa nó đi học mà. Nó ấp úng hỏi đám bạn Dương:
– Sao lại thế được, lớp 8 tao vẫn thấy nó bình thường mà. Chẳng nhẽ không phải bố mẹ nó sao?
– Oài ~mày quên nhà nó có quản gia, người làm à. Trông nó thế thôi chứ ngây thơ lắm, khổ thân nó? Vụ tai nạn thảm khốc, không vì chuyện đó chắc giờ nó còn ngoan hơn bây giờ. Cú sốc lớn lắm đấy.
Mặt nó bỗng thấy đỏ ửng lên, nó xin phép có việc ra ngoài. Nó chạy ào đi, nó không thể tưởng được rằng Dương còn có quá khứ tệ hơn cả mình. Nó chạy nhanh đến vòi nước, mở vòi hắt thật nhiều nước vào mặt rồi lắc đầu thật mạnh, nó thở dốc. Cho tay vào túi quần tìm chiếc khăn của mình chợt tay nó khựng lại, cái gì đây. Nó lấy ra, ôi cái khăn mà nó mượn của Dương vẫn chưa giả cho hắn. Giờ tìm hắn ở đâu đây, nó loay hoay đi từng chỗ tìm. Sân trường không có, thư viện không, phòng hội đồng cũng thế. Nó tức tối đi ra trà hoa viên, nó đến bên 1 cái cây cổ thụ, xung quanh là những bông hoa bồ công anh, nó ngồi phệt xuống đất, thở dài. Tay nó nghịch ngợm với những bông hoa công anh, nó lấy làm thích thú, môi nó chợt nở nụ cười tươi. Nó say mê ngắm những bông hoa nhẹ cánh bay lên không gian. Bất chợt 1 bàn tay vỗ nhẹ vào vai nó.
– Sao mày đến đây??- Theo phản xạ nó quay ra, là Dương. Nó vui mừng, cười thật tươi.
– Tao…
– Đi về lớp đi! Không có chỗ cho mày ở đây đâu – Dương lạnh nhạt quay đi.
– Mày sao vậy? Nghe này Dương. Tao.. xin lỗi…
– Vì chuyện gì?
– Tao khong biết hôm nay… là..ngày..của bố mẹ mày… cho tao xin lỗi… – Hứ! – Dường cười nửa miệng -.. Mày chẳng có lỗi, chẳng qua là tao giận cá chém thớt quá thôi, tao mới phải là người xin lỗi, thông cảm nhé, “Giận cá chém thớt” thôi mà!! – Nó im lặng, nhìn Dương bằng đôi mắt mèo, nó hơi pha chút thất vọng.
– Mày hay đến đây lắm sao? Tao chưa thấy nơi này bao giờ, hôm nay tình cờ ” ma đưa lối, quỷ dẫn đường ” kiểu nào lại đến được đây!! – Nó ngồi tựa lưng vào gốc cây. Dương tựa theo nó.
– Ừa, hằng ngày luôn. Khi nào quá mệt mỏi thì tao đến đây. Sao, đẹp chứ?
– Uhm. Mày cũng giỏi hen. tìm được chỗ này. Tao suốt ngày chỉ có học và học. Anh tao lại một mình nuôi tao.
– Bố mẹ mày nuôi mày mà? Dương bật dậy thắc mắc.
– Không. Tao không muốn nữa, anh tao sẽ lo tao đến khi tao tìm được việc làm phù hợp.
– Mày sướng quá nhỉ! Có anh lo cho. Tao cũng giống như mày vậy nhưng anh tao đi suốt – Dương bông đùa.
– Nhưng… Không vui chút nào khi người anh tao yêu là đứa con gái chẳng ra thể thống gì. Tao buồn cho ông ý quá.
– Mày mà cũng biết buồn à? – Hắn bỡn cợt. Nó nhíu mày nhìn sang nhưng hắn cứ lơ lảng đi đâu. Tức giận nó đứng lên bỏ đi.
– Tao về đây.
Nó bật dậy, phủi quần áo rồi đi về thì bị Dương ngắn chân, nó té nhào xuống đất. Quay lại nhìn Dương vẻ tức giận, Dương vẫn thản nhiên huýt sáo, trơ tráo như không có nó ở đây.
– MÀY CHẾT ĐI CHO KHUẤT MẮT!! – Nó đứng dậy phủi phủi tay. Vừa đi nó vừa lầm bầm, nguyền rủa hắn ta, các thầy cô đi qua nghe nó chửi thầm liền co rúm người vào. Đúng là chưa ai như nó, đưa nào mà dám nhìn đểu Dương 1 cái thôi thì cũng đủ sức để vào viện chấn thương chỉnh hình rồi mà đây nó còn chửi rủa nữa chứ.
5 tiết trôi qua nhanh đến chóng mặt, nó xuống căng – teen mở cơm hộp ra ăn. Trời hôm nay sao mà nóng nực thế. Vừa mới ngày hôm qua còn mưa ầm ầm ra đấy, vậy mà hôm nay đã nắng đến muốn chết luôn. May mà nó có mang cái mũ của cửa hàng đi, ăn xong hộp cơm, nó cất vào balo. Đội chiếc mũ ra cửa Cang- teen, nó đụng mặt phải Dương, Dương nhìn nó cười nửa miệng, nó hơi chột dạ. Tay Dương bất ngờ giật cái mũ ra khỏi đầu nó, nó quay lại hốt hoảng, định quay ra giật lại nhưng Dương cao hơn nó gần 2 cái đầu lận, Dương cao quá trong khi nó lùn tẹt ( cao 1m70 thôi là cùng). Dương lè lưỡi chọc giận nó, Dương chạy nó đuổi theo. Miệng nó không ngớt chửi rủa. Đến cổng trường, Dương vướng phải hòn đá, tay vung chiếc mũ bay xa, nó há hốc mồm ra nhìn, Dương may mắn là giữ được thăng bằng nên không bị sao. Đúng lúc lại có 1 cậu học sinh khác đi qua không chú ý, chiếc bánh cậu ta giẫm bẹp nát cái mũ. Nó tức giận thật sự, nó quay ra nhìn Dương bằng con mắt căm thù, Dương hơi chán nản. Lúc nào nó cũng nhăn mặt lại khi thấy Dương xán lại gần, cau có như 1 con khỉ. Nó tiến lại gần Dương, cố kìm nén cảm xúc rối loạn trong mình
|
– Mày.. hài lòng rồi chứ?? – Mắt nó đỏ ngầu lên, những tia vằn đỏ trên mắt nó hiện rõ hơn. Dương hơi ấp úng, miệng lí nhí xin lỗi nó, tay gãi đầu vẻ bối rối. Lần đầu tiên trong đời hắn bối rối trước 1 người, từ khi yêu cô nàng nào, hắn đều tỏ vẻ kiêu hãnh chua bao giờ hắn phải lúng túng như ngày hôm nay.
Nó bỏ đi, dắt chiếc xe ra khỏi cổng, bỏ mặc Dương chạy theo cố xin lỗi nó, nó không thèm quan tâm. Giờ làm của nó lúc nào cũng vào giờ đông khách, nó luôn luôn phải hoạt động chân tay, mọi hôm rất ít đơn đặt hàng, tự nhiên hôm nay lại có 1 đống đơn đặt hàng, nó phải chạy đi chạy lại giửa dòng người và chịu ảnh hưởng của những cơn nắng chói chang. Tai nó ù đi, mặt mũi trắng bệch, đổ mồ hôi nhiều 1 cách kinh khủng, nó chẳng có 1 chút thời gian nghỉ nữa. Hằng ngày nó vẫn đến trường, nó nghĩ tránh gặp mặt Dương thì hay hơn. Ngồi cạnh, Dương làm đủ trò trên trời dưới biển, nó vẫn không nhúch nhích. Rồi ăn cơm trưa xong, nó lại đến chỗ làm thêm, tính ra nó cũng đi làm hơn được 1 tháng rồi. Trong suốt thời gian đó, nó đã từng nghĩ sẽ bỏ việc nhưng vì anh Phong nó lại thôi. Tay chân nó dường như bủn rủn, rã rời đến nơi rồi, mặt nó xanh xao hẳn đi, anh Phong hỏi nó làm sao nó chỉ trả lời không có gì. Bỗng một hôm thằng Minh đến bỡn cợt với nó.
– Chà, cái quán ăn KFC ở số 7 đường N… ngon thật đấy – Nó bỗng giật mình.
– Sao mày biết? Đừng có nói với tao là mày đến đấy ăn nhé.
– Uhm, mày tự nói à nhé! Nhưng sao mày làm lâu thế, tận 5 tiếng lận – Minh hỏi nó vẻ không hài lòng.
– Người ta còn làm từ 7-4h chiều còn chẳng ăn ai nữa là tao – Nó lườm Minh.
– Thế ngày nào cũng làm à?
– Không! Thứ bảy và chủ nhật không phải làm.
– Vậy thì tốt rồi. Tao định rủ mày đi chơi vào thứ 7 này.
– Thôi tao không đi đâu! Tao còn phải ở nhà học nữa – Nó gấp sách vở vào.
– Khiếp mày làm như không có ai học như mày ý. Tao đi học thêm suốt có ai bảo gì đâu. Đi mà nhé. Hứ – Minh làm mặt nũng nịu với nó. Nó cau có nhìn Minh, lắc mạnh đầu.
– Tao không rảnh cho mày đâu. Tao đi – Nó chạy thoắt cái ra khỏi lớp học. Minh bĩu môi nhìn theo, đúng là đồ khó ưa.
_________________________________________
– Sao? Đến chỗ chị mới khai trương á! Không phải chị bảo là cửa hàng của chị mở hơn 1 tháng rồi còn gì.
– [ Á ừ.. Hôm nay chị mới nhớ đến mày. Rủ anh mày, nó có chịu đi đâu. Mày mà đến, thể nào cửa hàng chị cũng kiếm được ối khách, mày là con mồi ngon của chị mà hahahah ]
– Này nói nữa là khỏi đi luôn đấy – Dương cọc cằn.
– [ Chị biết rồi, chú nhớ đi đấy nhớ. Chị cụp máy đây ]
– Ừm chào chị – Dương cụp máy bàn xuống, leo lên phòng đánh 1 giấc no nê.
__________________________________________
Hôm sau…
– Ê Long bê hộ chị sang bàn số 8 cái. Chị Quỳnh giục nó vội vã.
– Vâng!! Nó đáp gọn nhẹ.
– Sao dạo này trông em thẫn thờ thế Long – Chị Trang ân cần hỏi nó.
– Không sao đâu chị, em chỉ không ăn thôi.
– Nhớ ăn nhiều vào, không đói thì chị ế khách đấy – Chị Trang trêu để bớt đi cái mệt mỏi trong nó
– Dạ – Nó cười thoáng qua dù thấy loáng thoáng trời đất đảo nghiêng.
Cánh cửa mở ra, 1 chàng trai tầm 16 tuổi bước, miệng cằn nhằn cái gì mà chật chội, chỗ gửi xe không được an toàn, nó khẽ nhăn mày, nghe lời chị Trang ra tiếp vị khách khó tính đó. Nó nhẹ nhành cất tiếng chào, miệng vẫn nở nụ cười giả tạo. Nhưng nụ cười đó chỉ khép lại sau vài giây khi chàng trai đó quay lại.
– Mày… làm ở đây sao??- Dương không khỏi sửng sốt nhưng bụng thì như mở cờ. Chị Trang thấy không ổn liền chạy lại bên 2 đứa. Nó không thèm trả lời, quay ngoắt. Dương liền tóm lấy cánh tay nó.
– Mày còn giận tao về vụ mũ miếc đó hả? Thích thì tao mua cho cái khác – Dương hất mặt về phía nó.
– Khỏi. Tao mua cái mới là được. Chẳng cần tao giận mày làm gì – Nó nhìn Dương bằng ánh mắt vô hồn. Sở dỉ nó chỉ dùng đôi mắt đó cho những người nó cực kì khinh thường.
– Ok, tao phải làm gì thì mày không giận tao. Tao thừa tiền mua cho mày 1 cái mũ mới.
– Tao chẳng cần. Mày cầm cái số tiền đấy mà đi tìm một gia sư về dạy dỗ mày đàng hoàng hộ tao – Nó giật phắt ra khỏi tay Dương. Chị Trang toen toét đứng bên chào Dương, hắn thẫn thờ lại bực mình nhìn nó bước nhanh.
– Sao lại đến giờ này vậy??Giờ khách đang đông.
– Ý chị là đuổi tôi về chứ gì. Được về thì về – Hắn giả vờ bỏ đi, chị Trang liền nắm lấy tay hắn, van xin hắn ở lại. Hắn tỏ vẻ miễn cưỡng ở lại.
– Mày nhìn kìa. Có mấy em học sinh đang ở đằng kia cứ nhìn mày, à còn cả đằng kia nữa, à không cả cái cửa hàng này đang chú ý đến mày. Mày mà đi thì cửa hàng chị ế mất. Chị em ai lại làm thế bao giờ?- Chị Trang làm mặt xị.
– Thôi được ở lại cũng chẳng sao. Nhưng… phải trả lời em vài câu đã!!
– Thoải mái đi!!- Chị Trang xua xua tay vẻ dễ dàng.
– Chị biết cái thằng nhóc Kim Long kia không? Nó làm ở chỗ chị à. Lâu chưa?
– Ừ, nó làm được 1 tháng rồi. Nó chăm ghê lắm, giữa buổi trưa cũng chịu khó đi giao hàng. Khiếp! Thời nay, có thằng con trai nào được như nó không. À mà chúng mày là bạn thân à? – Chị Trang đột ngột hỏi nó.
– Dạ… Học cùng lớp thôi ạ. Chứ thân thì không thân đâu. Em cả nó ghét nhau lắm – Dương giải thích nhanh gọn.
– Trắng trợn ghê. Vậy giờ cậu định ăn combo nào chị lấy!?
– Cho em combo 5 nhé. Nhớ cho nhóc đó mang lên cho em đó. Em ra ngồi với đám con gái tí – Hắn nháy mắt với chị Trang. Chị Trang cười ồ.
– Lại tán gái hả? Cưa cô nào lại bỏ cô đấy. Thay người yêu như thay áo. Mày chẳng chịu nghiêm túc gì cả – Chị Trang quay vào trong, hắn ra ngồi với mấy cô nàng đang bàn tán này nọ về nó, nó nở nụ cười ra là khối cô chết về nó, chưa kể là ngắm hắn ở góc độ gần nhất, mấy ô nàng trong trong quầy chen nhau ngồi với hắn. Nó vẫn chăm chỉ làm việc, nó bê xuất của hắn ra bàn số 7, hắn đnag say sưa tán gái, thấy nó chợt khựng lại, nhìn chằm chằm vào nó, nó cảm thấy khó chịu kinh khủng. Nó bước từ từ vào quầy, mấy chị nhân viên huých vai nó.
– Anh chàng kia trông đẹp trai quá nhỉ!! Ước gì chị được anh ý nhìn dù chỉ là lướt qua cũng được.
– Em thì không thế đâu. Chỉ cần anh ý lướt qua em cũng đủ mất ngủ cả đêm rồi.
– Ôi trơi. Chúng mày nằm đấy mà mơ không thấy chàng đó đi xe Mui Trần đến ăn sao. Nghèo hèn như mình với tới sao được. Long nhỉ? – Nó không trả lời, vẫn làm tiếp công việc của mình. Dương ngồi đấy, mặc dù ngồi nói chuyện phiém với mấy nàng “lắm mồm” nhưng Dương vẫn không quên liếc về phía nó xem nó có phản ứng gì không. Nó vẫn bình thản đến 1 cách kinh người. Hắn cảm giác như trong mắt nó chưa có sự hiện diện của mình bao giờ. 4h chiều, nắng bắt đầu lên đến tột đỉnh, Dương vẫn chăm chú nhìn nó làm, Dương chợt mỉm cười về cái dáng đi của nó khi làm. Y chang con chim cánh cụt. Dương cảm thấy khôi hài khi nhìn gương mặt nhăn như khỉ của nó. Dương bắt đầu thấy nhớ nhớ cái cảm giác khi bị nó mắng té tát vào mắt, thèm được đấm nó một cái mỗi khi tức giận. Nhưng làm sao mà làm được khi nó còn đang giận mình đây. Dương cười khẩy cho cái sở thích kì quặc của mình, à không, là 1 thói quen mà Dương không bao giờ bỏ được mỗi lần gặp nó.
|
Renggggggggggggggg……………..
– A lô, dạ dạ, vâng, Long ơi đi giao hàng ở đường LN này, nhanh lên hộ cái – Chị Quỳnh vẫy tay gọi nó, nó nhanh chân cầm lấy cái giấy ghi địa chỉ và hộp KFC, lấy cái chìa khóa, nó phóng ra cửa hàng, Dương bật dậy định đi theo nhưng bị chị Trang nán lại.
– Dương đi đâu thế?
– Dạ… em…em.. đi vệ sinh ạ… – Dương ấp úng. Đầu ngóc nguẩy nhìn ra ngoài cửa, gặt phắt tay chị Trang ra. Uất ức khi biết nó đã đi xa.
– Vệ sinh ở đằng này cơ mà. Mày định ra ngoài đường đi giải quyết à – Chị Trang bụm miệng che giâu nụ cười của mình.
– Hừm! Không cần bà phải nhắc – Nói chưa xong, hắn chạy vụt đi vào phòng vệ sinh, thấy cậu em họ như vậy chị Trang hơi nghi.
__________________________________________________ _________
6h tối, nó mệt mỏi đi về để đổi ca, Dương vẫn mím môi ngồi đấy, nó thẫn thờ đi vào thay đồ. Thấy nó ra, Dương bật dậy chỉnh lại cái áo, chờ nó chào chị Trang, Dương cũng chào theo. Ra đến cửa, hắn hỏi nó:
– Mày đi gì về?! Tao đèo đi nhé. – Khỏi. Tao đi xe đạp rồi.
Nó dắt chiếc xe đạp phóng đi. Dương ngồi lên xe ô tô đuổi lấy nó. Mở nắp mui ra, Dương hỏi lớn nó:
– Mày còn giận tao lắm à. Cái mũ rẻ tiền tao thừa tiền mua mà.
Nó khẽ nhăn mặt. – Mày thôi đi. Đã bảo tao không giận rồi mà. Lắm mồm – Nó cố đạp xe nhanh để vượt khỏi Dương, Dương kịp tăng tốc phóng lên.
– Nếu mày giận tao về vụ cái mũ. Tao có thể mua cho mày 100 cái mũ mới nhất. Mày chịu không?- Nó chán chường khi phải nó nói chuyện với Dương, nó rẽ vào ngõ và đi mất. Dương nhìn bóng nó khuất xa, trong lòng thấp thỏm 1 nỗi lo không yên.
Dáng nó phất phờ vào nhà, anh Phong đứng chống tay vào eo nhìn nó vẻ cáu giận.
– Giỏi nhỉ. Học ở đâu mà 6h30 mới về thế hử??
– Em đi học nhà thằng Minh mà – Nó phân bua.
– Này đừng có nói dối, tao không có mồm à mà không hỏi nó. Nói, mày đi đâu mà giờ mới về.
– Em đi có tí việc thôi mà.
– Ừ.. Có việc gì mà suốt ngày, mày về chậm í nữa là khỏi ăn luôn đó nhé – Anh Phong lườm yêu, nó vào nhà rửa tay rửa mặt rồi vào phòng bếp chỉ việc cầm đũa và ăn.
– Dạ. Em mời anh ăn cơm.
– Ăn đi, nguội cơm là không ngon đâu – Anh Phong lấy đũa gắp cho nó miếng thịt, nó tươi cười nhìn anh. Đúng là một người anh đảm đang mà.
– À, thôi chết, tháng này tao chưa đưa cho mày tiền đóng học cả với tiêu vặt. Tao đãng trí quá à – Anh Phong lo lắng hỏi nó.
– Có sao đâu anh, anh cứ giữ lấy mà dùng, lo cho em làm gì – Nó từ chối. – Không được!! Bố mẹ không nuôi mày, còn có tao đây, tao làm anh cả nên tao sẽ phải cho mày đủ ăn đủ sướng như các bạn cùng trang lứa.Tao sẽ không để mày thua kém gì bạn bè đâu – Anh Phong phản kháng ngay lại ý kiến của nó rồi cho tay vào túi quần rút ví ra. Đây là tiền đóng học của mày, tiền tiêu vặt trong này luôn. Cầm lấy, không nhận là tao xẻo chết. Anh Phong giả làm mặt đầu gấu dọa nó. Sợ ai thì sợ chứ, nói đến anh nó là nó sợ hết hồn luôn. Nó hơi rụt rè, băn khoăn có nên nhận hay không. Thấy anh Phong hơi trừng mắt, lại còn đeo thêm cặp kính cận trong anh chẳng khác gì Sát thủ chuyên nghiệp cả.Nó đưa bàn tay trắng nõn nà ra nhận lấy tiền. Anh Phong cười híp mắt.
|
– Có thế chứ. Nhưng anh cấm mày không được dây dưa đến bố mẹ. Anh mà biết mày xin tiền bố hoặc mẹ, anh tẩn cho mày nhừ đòn – Anh Phong dọa, nó hơi run. Cái tính thương em thái quá của anh Phong làm người ta đến phải phát sợ. Lúc nào cũng kè kè bên nó, đứa nào trong xóm mà bắt nạt nó là y như rằng ngày hôm sau thằng ý bị sái quai hàm. Nhiều lần mẹ có nhắc nhở nhưng anh nó nào có nghe. May đấy là hồi xưa, chứ bây giờ có bạn gái rồi thì đời thủa nhà ai lại làm thế bao giờ.
Nó đến lớp muộn hơn mọi hôm, Dương đứng ra cho nó ngồi vào. Cô giáo lắc đầu bảo nó đi học đúng giờ hơn.
– Tệ hơn hằng ngày đấy – Dương lấy sách vở ra, xoay bút chế giễu nó.
– Kệ tao, ảnh hưởng gì đến mày. Vô duyên – Đầu nó hơi gục xuống bèn.
– Này tao thèm chấp cái loại trẻ con như mày đâu nhé. Cái đồ khinh người.
– Ừ tao là thế đấy. Tao chỉ khinh người thế thôi. Mày im lặng chút đi – Nó lấy tay đỡ trán, không để cho gục xuống bàn.
– Xì đúng là ngu. Ai bảo đi làm, lại đi học thêm tối lại học tiếp. Ngu đến thế là cùng – Dương khó chịu dù đây không phải chuyện của hắn. Nó không phản ứng gì. Dương thấy lạ bèn lay nó – Ê mày ngủ hả? Tỉnh đi cái thằng điên kia.
Cô giáo nhìn 2 đưa nó đang xì xào gì đấy, mới đẩy nhẹ cặp kính xuống để dễ quan sát hơn. Chậm rãi bước về phía chúng nó.
– Dậy ngay cô đang xuống kìa dậy – Dương cố gọi nó dậy. Nó im lặng – Tao mặc kệ mày đấy – Cô giáo bước kế bên nó. Dương mãn nguyện tưởng tượng cảnh nó bị phạt.
– Chịp! Khổ thân. Chắc học nhiều quá nên mệt thôi.
Cô nói xong liền quay ngoắt lên bảng, Dương nhếch môi, nhìn nó lẩm bẩm. “May cho mày đây không phải tiết ông thầy đấy “. Chán chê, Dương quay xuống buôn chuyện với mấy thằng bạn ngồi dưới. Nó ngủ dài dằng dẵng, các thầy cô đều nhìn nó bằng ánh mắt thông cảm, cứ để im cho nó ngủ hết 5 tiết rồi nó tự về. 5 tiết rồi cũng trôi qua, Dương vươn vai, cười mãn nguyện, định xách cặp đi về, hắn chợt thấy Long vẫn nằm đấy. Hắn khẽ lay nhẹ vai nó, nó hơi nhúch nhích tí. Ngọn gió mùa hè thổi nhẹ vào tóc nó, bay một mùi hương bay giữa không gian, rồi từ từ sộc vào chiếc mũi cao của Dương. Dương hít nhận. Mùi hương thật kì lạ. Nó không quá kì quặc, không quá xa hoa, không quá nồng nàn, nó Dương như vô vị. Nhưng tại sao Dương lại thấy nó thật hấp dẫn. Dương cười mỉm. Bàn tay trắng đẹp khẽ run run chạm vào mái tóc của nó. Tinh nhịch đùa với những ngọn tóc màu vàng như nhuộm do nó đi nắng nhiều. Tim Dương hơi đập mạnh, mạnh hơn nữa, mạnh lắm…. Thình thịch… thình thịch…. Cái gì đây??? Sao hắn lại có cảm giác như thế này. Không được, chắc hắn loạn mất rồi. Nó có gì đặc biệt đâu. Nó là đứa con trai thôi mà. Không!! Chắc Dương bị hoang tưởng. Hắn cố xua đi cái cảm giác đó. ” Mình điên mất rồi “. Hắn xồng xộc đeo cặp sách, bước ra khỏi cửa lớp. Để lại 1 mình nó với căn phòng trống rỗng, không 1 bóng người.
– Long!! Mệt à. Sao mắt đỏ hoe vậy?- Chị Trang quan tâm hỏi nó.
– Em có sao đâu – Nó trả lời.
– Không sao á?? Không sao mà mặt bơ phờ thế này à. Nếu mệt quá thì chị cho nghỉ hôm nay. Ngày nào cũng làm không thấy mệt à?- Chị Trang cương quyết.
– Em khỏe mà. Chỉ tại mất ngủ thôi. Sắp thi giữa học kì nên em… – Nó nhắm tịt mắt lại, cảm thấy đầu óc choáng váng, chị Trang liền chạy lại đỡ nó.
– Thấy chưa? Chị bảo mà. Dặn em là thỉnh thoảng nghỉ vài hôm cũng được mà có chịu nghe đâu. Vậy bây giờ em về nhà nghỉ ngơi đi! Ngày mai nếu khỏe lại thì chị mới cho đi làm chứ làm việc với kiểu này thà không làm còn hơn.
– Nhưng em….- Nó hơi ngại ngùng.
– Tiền lương chị sẽ tính mà, 1 hôm thôi mà cũng khó khăn lắm à!?- Chị Trang tròn mắt hỏi nó.
– Dạ không ý em không phải…
– CHÀO MỌI NGƯỜI!!- Dương vui vẻ bước vào cửa hàng, bao con mắt dồn về phía hắn. Hắn chẳng thèm quan tâm, liếc ngay về phía nó. Nó đang choạng vạng, đứng chẳng ra đứng, phải nhờ chị Trang dìu.
– Này Dương, mày đưa Long về hộ chị cái. Dù sao 2 đứa cũng là bạn cùng lớp mà – Chị Trang ý kiến. Nghe vậy, nó phản kháng lại.
– Đâu cần nhất thiết phải thế hả chị. Em tự đi xe đạp được mà – Nó nói như thở không ra hơi, Dương chạy lại đỡ nó hộ chị Trang. Dương nghĩ chắc là do mình làm mất chiếc mũ của nó, mùa này còn đang là mùa hạ nữa, dễ bị cảm nắng lắm. Dương gật đầu đồng ý.
– Em đưa nó về. Chị cứ yên tâm.
– Không… tao… – Nó chưa nói hết, liền bị Dương bế xốc lên, nó đỏ mặt. Nhiều người đang hướng mắt về 2 đứa, Dương vẫn bình thản. Nó vừa mệt vừa chóng mặt, nó không còn biết trời đất đâu, nó nằm ngoan ngoãn trên tay Dương, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa. Nó chỉ còn cảm thấy một hơi nóng phả vào mặt mình, nó ấm áp, nhẹ nhàng, lắng đọng và.. thoảng qua. sau đó, nó chẳng còn cảm nhận được gì, đôi mắt nó díu lại.
Đến nhà nó, Dương cho tay vào túi quần nó lục tìm chìa khóa, mở cửa vào. Đỡ nó lên lầu xong, Dương thở không ra hơi.
– Khiếp! Trông gầy nhom thế mà nặng như lợn – Dương đưa tay quệt mồ hôi trên trán. Hắn xuống bếp, cố tìm đống thuốc và cái cặp nhiệt độ. Mang 1 chai nước lên và 1 vỉ thuốc lên, hắn bóc vỉ thuốc, nâng người nó lên, đặt viên thuốc vào mồm nó, rồi cho uống ngụm nước. Đặt nó xuống giường, thấy mặt nó tái lạnh đi, vẻ mặt nhăn lại như sắp nôn ra hết. Dương nhanh tay xoa bụng nó cho thuốc trôi xuống, cũng may là nó ăn cơm rồi chứ chưa thì chỉ có đường ói ra hết. Dương mở cặp nhiệt độ, cho vào mồm nó giữ 1 lúc. Dương bỏ ra… 38 độ C. Ôi mẹ ơi. 38 độ vậy để chết người à.
Nhìn quanh căn phòng của nó, đảo mắt nhìn xem có cuốn truyện nào không. Trời ạ!! Cũng may nó cũng có 1 tủ truyện. Đây rồi!! “Cuộc sống hoang dã” tập 27. hehehe, Dương đang đi tìm quyển truyện này đây. Thì ra thằng này cũng cùng sở thích với mình phết. Hắn cười ha hả, ngồi ra ghế đọc 1 đống truyện chọn được. Đọc xong, hắn lại tìm Ô Long Viện, rồi Phép màu, rồi Conan, ĐoReMon, 6 chàng trai và 1 cô gái, Phong Vân,…. Hắn không ngờ trông nó học hành đứng nhất trường lại cũng mê truyện tranh cơ đấy. Hắn thật sự bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì xưa nay chẳng thấy nó đọc truyện bao giờ, toàn cầm 1 cuốn sách dầy cộp toàn những là văn học, Địa lý, Toán Học đến ngán ngẩm. Nhưng phải công nhận, Dương càng nhìn càng thấy nó đáng yêu. 2 cặp má phúng phính nhìn chỉ muốn véo cho 1 phát, đôi môi mềm mỏng đỏ tươi. Cặp mắt long lanh, trong sáng, lỗ rõ vẻ thông minh. Khuôn mặt thanh tú, trái xoan, khiến ai nhìn vào cũng phải phát ghen. Dương say sưa ngắm nhìn, đôi mắt Dương như mờ đi không còn nhìn thấy gì, ngoại trừ 1 người…. là nó.
Dương đưa bàn tay ra, chạm khẽ vào khuôn mặt nó, hắn cảm thấy người mình đang nóng lên thì phải. Không đúng. TRẦN ĐẶNG KHẢI DƯƠNG này chưa bao giờ biết rung đọng trước 1 ai cho dù người đó là người đẹp nhất trái đất này. Vậy mà… hôm nay tim Dương lại đập mạnh trước 1 thằng con trai thuộc dòng máu lạnh thế này. Dương thật sự muốn quên đi cái cảm giác này, hồi hộp, chờ đợi, rối loạn…. Dương quyết định đi xuống nhà, nhưng không may lại va vào cái ghế gổ, Dương la oai oái, chiếc ghế đập phịch xuống sàn gỗ. Nó trở mình, chậm rãi ngồi dậy, nó lấy tay rụi mắt, trước mắt nó mập mờ bóng 1 người.
– Mày làm sao thế Dương? – Nó hỏi thản nhiên không có vẻ hoảng sợ.
– Mày không thấy sao. Tao va vào ghế. Ui Da…. – Dương kêu rên rỉ để chứng tỏ cái mức độ đau nó như thế nào.
– Đưa đây xem nào!!- Nó kéo tay Dương ngồi xuống, Dương hơi bất ngờ nên suýt tí nữa là ngã chổng vó. Dương khó chịu trách nó suýt làm mình ngã. Nó nâng chỗ chảy máu của Dương lên xem.
– Có mỗi xước da 1 tí mà la lên rồi. Bản lĩnh con trai để đâu hả??- Nó trách Dương.
– Thì sao?? Trước mặt con gái tao mới Ga lăng còn trước mặt mày tao việc gì phải thế.
– Không bàn tán nhiều. Ngồi im. Tao xuống lấy Ê- Gâu – Nó bước xuống giường liền bị Dương kéo lại.
– Thôi khỏi mày đang ốm mà. Tao bị nhẹ thôi. Có cần phải thế đâu. Mày tỉnh rồi thì tao về đây. Ngày mai mày ở nhà đừng đi học nữa, tao xin cho.
– Thế không được. Sắp thi học kì rồi. Tao không đồng ý như vậy đâu. Mày không học hành gì thì kì này mày học sinh Trâu Bò mày chết.
– Hahaha hahahahaha!! Ngố quá đi mất….. – Dương cười phá lên, nó khó chịu nhăn mặt – Tao coppy là được hết.
– Thế à? Cứ cop đi rồi tao đi gặp cô giáo – Nó nói, Dương nín bặt. Im lặng trtong vài giây, cuối cùng Dương lên tiếng.
– Vậy tao về đây. Mày ăn cơm, uống thuốc rồi đi ngủ đi – Dương dặn dò nó rất chu đáo. Có vẻ là vậy.
– Được rồi. Đừng coi tao là con nít – Nó xua đuổi Dương. Dương đi ra ngoài cổng, đi giầy vào, dắt con xe ra. Phóng đi. Nó định đóng cửa, anh Phong lại về. Anh Phong hỏi có khách à. Nó bảo chẳng có ai cả, nó trả lời vậy vì nó biết thể nào anh Phong cũng hỏi Cung nó cho mà xem. Anh Phong thấy mặt thằng em bơ phờ. Biết là nó ốm. Anh đẩy nhẹ nó lên phòng.
– Cái thằng quỷ này. Ốm mà còn ra ngoài trời là lại cảm bây giờ. Vào giường đi, anh nấu cháo cho mà ăn – Anh Phong ân cần chăm sóc nó. Nó vâng lời làm theo. Anh Phong đóng cửa lại, định hỏi nó làm gì mà ốm lăn ốm lốc ra thế nhưng mà thôi.
AAAAAAAAA!!!
|
Hắn lao như điên vào phòng. Lần đầu tiên hắn quan tâm đến 1 người. Xưa nay hắn có thế đâu??? Nhìn thấy người ngất xỉu ngay trước mặt mình mà hắn vẫn còn bình chân như vại. Huống gì là….. AAAAAAAAAAAAAAAA…. Hắn điên mất rồi. Ôi trời ơi…… Hâm hâm đơ đơ kiểu nào lại thế này? Hắn vật vã, lăn lộn từ trên xuống đất. Hắn đập mạnh đầu vào tường….
– Ui da!
Không, không phải cái cảm giác này. Nó chỉ là vô tình thoáng qua thôi. Bình tĩnh nào Dương… Phù….
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Vẫn không được. Hắn không thể chịu nổi nữa. Điên quá, biến thái quá, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Dương ghét nó lắm. Ghét nhất thế giới. Ghét hơn cả hành tinh. Nhưng…. cái cảm giác này là gì đây. Không phải thích cũng không phải yêu cũng không phải ghét. Ôi, Dương không thể điều chỉnh được suy nghĩ của mình. Tim đập mạnh hơn, nhanh hơn, nó không theo đúng âm điệu của mình. Trời, Dương cứ nghĩ đến cảnh nó ngủ hay nó cười thôi mà làm Dương nóng phừng phừng từ đầu đến chân. Dương nhắm tịt mắt lại tự hỏi: ” Đừng nói là mình yêu thằng nhóc đó đấy ”
Đúng chiều hôm sau, nhân lúc nó đi làm việc. Dương ngồi thu lu trong 1 góc khuất của cửa hàng. Đưa con mắt liếc đi liếc lại theo dáng nó. Chợt Dương mỉm cười rồi ù ù phóng ra cửa hàng. Tốc độ chạy của hắn nhanh đến mức làm mấy bà chị mặc váy đứng đấy, tốc gần hết cả “đùi gà”. Nó thuộc tuýp người không thích lo mấy chuyệ bao đồng nhưng cũng hơi hiếu kì khi thấy Dương phóng đi. Nó nhún nhẹ vai như chưa có gì xảy ra.
Cửa hàng thời trang….
– Chào quý khách!! Quý khách muốn chọn bộ quần áo nào ạ?- Chị nhân viên xinh đẹp hỏi hắn.
– Ừm ở đây có bán mũ không chị?
– Dạ có. Mời anh theo em ạ… – Cô nhân viên đưa cánh tay ra sau, chỉ lối cho Dương – Đây là những mặt hàng vừa mới nhập về đấy ạ. Nó có chất liệu vải mềm, hoa văn rất sặc sỡ và dễ…
” Sặc sỡ à”, hình như nó không thích những màu sặc sỡ thì phải. Toàn thấy nó mặc áo màu đen hoặc trắng nhưng không có hoa văn hoa vẽ gì cả. Với lại, đầu nó đội mũ nào thì đẹp nhỉ. Dương nát óc suy nghĩ.
– Chị có mũ màu đen hay Trắng không ạ??
– Có rất nhiều em ạ. Có hàng mới nhập về và…
– Chị lấy cho em tất cả ra đây. Dương phủi tay.
– Tất cả ý ạ? Nhưng…- Chị nhân viên định căn ngăn thì hắn dúi vào tay chị 5 tờ 500.000
– Bấy nhiêu đủ chứ??- Dương dùng tuyệt chiêu độc nhất vô nhị của mình là cười. Chị nhân viên ngớ người ra.
– Dạ… chuyện… chuyện nhỏ thôi mà….- Nói rồi chị nhân viên bảo mấy chị làm cùng mang hết đống mũ ra. Dương ngồi ở ghế đợi. Não cả ruột. Cuối cùng thì hơn 2 nghìn cái mũ cũng được bỏ ra. Dương cúi xuống chọn từng cái 1.
– Không được, xấu hoắc. Tởm, còn tệ hơn nữa. Ọe sao cái nào cũng lòe loẹt như con vẹt Hồng Kông vậy??- Dương ngồi hơn 3 tiếng để chọn ra từng chiếc mũ 1. Mồ hôi lấm tấm trên áo, mặt, tay. Mấy chị nhân viên phải bật điều hòa với mức lạnh nhất ấy thế mà Dương vẫn toát mồ hôi. Chị nhân viên lại lấy 3 chiếc quạt nữa + thêm chiếc quạt trần mới làm hắn nguôi được sức nóng. Mấy chị nhân viên hỏi có cần giúp đỡ không. Hắn cương quyết từ chối.
– Em nhất định phải tìm cho bằng được. Người này các chị không hiểu được đâu.
Hắn lại cặm cụi tìm, mấy chị nhân viên đành bó tay nhìn hắn.
Đúng là ông trời thương hắn. Chiếc mũ Trắng toát. Không hình thù, màu mè. Quá được luôn. Dương lau mồ hôi dưới cằm, chạy ra hàng thanh toán. Hắn rút ví ra, định hỏi bao nhiêu thì 1 đôi giày hãng Adias đập vào mắt hắn. Trông nó trắng, không lòa loẹt quá, có lẽ hợp với nó. Hắn với tay ra lấy.
– Cho em đôi này, bao tiền chị?
– Của em tổng cổng là… 2.900.000.
– 2.900.000 à. Đây!
– Dạ. Cảm ơn quý khách.
Bước ra khỏi hàng, Dương lon ton chạy ra xe máy của mình. Đi một mạch về nhà, tắm rửa sạch sẽ, Dương định bụng ngủ 1 giấc, dậy rồi đến nhà nó gửi cái mũ. Nhưng Dương lại ngủ quên. Ngủ 1 mạch đến 7h sáng. Dương đánh răng rửa mặt, leo lên xe máy của mình vút đi.
Đến cổng trường rồi mà Dương còn quên mất là mình chưa mang cặp, lại quay về lấy. Hắn vội quá nên bỏ luôn cả hộp quà tặng cho nó. Vào lớp hắn mới phát hiện ra. Định quay lại thì bị nó gọi giật lại.
– Đã vào rồi thì vào luôn đi. Quên đồ 1 hôm có sao đâu. Thầy sắp vào rồi đấy.
– Nhưng cái này….
– Cái nào cũng để sa – Nó ngắt lời Dương – Dương gãi gãi tai 1 tí rồi cũng ngoan ngoãn làm theo. Bọn bạn ở dưới bắt đầu xì xầm.
– Này Dương nhà ta dạo này lạ lắm.
– Uhm lần đầu thấy nghe lời đấy. Lại còn ngoan ngoãn làm theo nữa.
– Mà người đấy lại là thằng Long nữa chứ. Bọn mình là bạn nó còn như thế thì ăn vài quả đấm lâu rồi – Tú linh, Linh Vũ, Trường An, Mạnh Quân chúm chụm đầu lại bàn tán, vờ tỏ ra ghen tị. Nó ngồi trên nhưng vẫn cảm thấy những con măt của tụi bạn Dương nhìn nó với ánh mắt thán phục, kể cả thằng Minh.
– Chúng mày có thôi đi không? Nếu không muốn chết..- Dương giận đỏ mắt tía tai.
– Há há ha há há há… Dương giận rồi kìa – Bọn bạn rú lên.
– Chúng mày…- Dương định giơ tay đấm thì thầy bước vào….
Dương kìm nén được cơn giận. Quay lên bàn, nó hô cả lớp chào thầy. Thầy gật đầu cho ngồi. Rồi thầy cầm 1 xấp tờ A4.
– Sắp thi giữa học kì I của lớp 10, nên các em cần phải có các kiến thức cơ bản. Thầy đã photo ra 34 tờ đề cương cho từng bạn. Phát xong, thầy nói luôn, các em về nhà ôn, tuần sau kiểm tra 20′, các môn Anh, Văn và Toán. Để thầy có thể đánh giá xem em nào học yếu môn gì thầy còn biết đường mà nâng cao.
Cả lớp nó nghe vậy, mặt ỉu xìu xuống. Chẳng đứa nào còn tâm trí mà nghe thầy nói. Cầm tờ đề trên tay, nó cười khẩy. Quá dễ. Văn, Toán đối với nó chẳng là gì. NHưng… cầm tờ Anh Văn lên nó hoa hết cả mắt. Trời ạ!! Làm gì mà khó đến thế. Thật lằng nhằng. Nó chỉ biêt vài từ cơ bản như hello, goodbye, hi, i’m fine và 1 số từ nưa chứ nó có biết cái gì đâu. Nó hơi liếc nhìn thằng Dương, mặt hắn cười toét.
Tất nhiên trên tay hắn cầm cái tờ đề cương Anh rồi, hắn nào có hiểu gì Toán Văn đâu mà cầm. Hắn cười toen toét trong giờ học vì tờ đề cương Anh đối với hắn dễ như không. Nhắm mắt hắn cũng làm được. Nó hơi thất vọng vì sức học Anh của mình. Ngày nào nó cũng đi học Anh đều đặn mà có tiếp thu được cái gì đâu. Nó chỉ sợ học kì này bị học sinh tiến tiến thôi. Mới vào lớp 10 mà đã bị học sinh tiến tiến thì nhục lắm.
Trải qua 5 tiết học xong, nó lấy xe rồi đi thẳng về nhà. Đến nơi, nó phi thẳng vào phòng, lấy bao nhiêu là cuốn sách dày hơn cả 1 cánh tay ra. Nó thổi bụi trên cuốn sách đi. Nó bắt đầu ôn lại bao nhiêu là kiến thức từ lớp 3 – 10. Nó ôn là ôn Tiếng Anh. Ngày xưa khi nó còn bé, nó luôn coi tiếng Việt và Toán là hàng đầu vì theo quan niệm của nó thì ta phải học thật giỏi tiếng ta, tiếng nước ngoài chỉ là thứ vớ vẩn. Vậy nên nó luôn luôn bị điểm kém về môn Anh. May mà nó còn vớt vát được môn Toán, Văn và các môn còn lại. Nó liệt mỗi môn Anh. Anh nó có 1 thời gian kèm dạy nó nhưng cũng phải đầu hàng bởi sự ngu dốt tiếng Anh của cậu em. Từ đó, nó tự phải học hết. Tuần sau kiểm tra rồi, nó sẽ cố gắng, chắc chắn là làm được mà. Thế là nó thức 7 đêm để ôn lại các động từ đơn, chia quá khứ, to be,….
|