Waiting… (Chuyện Như Chưa Bắt Đầu)
|
|
Minh kể lại cho anh nghe tất cả những chuyện vừa xãy ra, anh khóc, Minh khóc. Cả hai một lần nữa im lặng, anh hỏi:
– Vậy giờ cậu tính sao ?
– Tui có đề nghị này….mong anh giúp đỡ……
– ừ nói đi, điều gì tui cũng làm hết, nếu điều đó vì em ấy
Minh đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt anh, anh đỡ cậu nhưng bị hất tay ra
– để tui nói đi, tui xin anh…….đừng gặp Đăng nữa…….
– Sao…sao….cậu nói gì vậy- anh sững sờ trước câu nói đó
– Đó là cách tốt nhất để giúp nó đó…….anh hãy đi đâu đó một thời gian , chờ cho mọi chuyện trở về quỹ đạo rồi lúc đó anh hãy về……
– Tôi không đi đâu hết, nhà tôi ở đây, người tôi yêu cũng ở đây……
– Tôi biết, sẽ rất khó chấp nhận, nhưng anh hãy nhìn thằng Đăng đi, nó giờ đã bị liệt rồi, nó sẽ mặt cảm với anh, nó cũng sẽ trốn tránh anh thôi, lúc đó nó còn đau hơn……
– Tôi không đi đâu hết…tôi sẽ lo cho em ấy đến suốt cuộc đời…- anh đứng lên
– Anh nghĩ đơn giản quá, anh thì có thể nhưng ông chủ tịch tập đoàn Phương Đông có để cho anh làm diều đó không..?
Anh chết sững khi nghe cậu nói về ba mình, anh quên mất, gia đình anh tuy giàu có nhưng không có tình nghĩa, chỉ đơn giản là tiền, tiền và tiền. Ba anh là một ngưới có thế lực, anh còn phải sợ dưới thế lực đó. Ông mà ra tay thì không ai có thể đỡ nỗi. Vậy liệu tình cảm này có được ông chấp nhận??, nếu không chấp nhận thì người khổ sở không phải là anh mà là nó, lúc đó một mình nó thì làm sao nó có thể chịu được, nó sẽ chết mất. Nghĩ đến đó, anh như mất thăng bằng, a ngồi xuống ghế đá. Minh vẫn quỳ ở đó
– Anh nghĩ đi, nếu nhà anh mà biết thì…..lúc đó nó chỉ có Đăng chỉ có chết thôi……- Minh đứng lên rồi đi trở lại phòng, bỏ lại anh với mớ suy nghĩ..
Vài ngày sau đó, nó cũng bình tĩnh hơn, tất cả cũng nhờ Trầm, cô đã an ủi nó và nó vẫn có thể phục hồi nếu chịu khó tập luyện, nên ngày nào nó cũng cố gắng chống nạn đi vòng vòng trong bệnh viện. Những ngày đó anh không vào thăm nó, nó buồn lắm, nhưng nó nghĩ nếu gặp anh trong bộ dạng như thế này thì anh sẽ bỏ nó thì sao?, nên nó cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, cố gắng tập luyện.
Một tháng trôi qua, nó cũng chống nạn đi bình thường, nó cũng được xuất viện, rồi nó cũng sẽ đi học lại.
Ngày đầu tiên đi học lại, nó đã ghé qua lớp của anh, nhưng không thấy anh đâu, chỉ thấy những người bạn của anh đang đứng nói chuyện. Nó quay lưng đi…
Đến cuối giờ học, Minh dẫn nó vào một nơi vắng để ăn cơm trưa (do Trầm đã chuẩn bị trước). Vửa chuẩn bị ngồi xuống thì đập vào mắt nó là hình dáng của anh đang ôm ấp một người con gái khác ở cuối hành lang, họ trao cho nhau những ánh mắt cữ chỉ rất nồng ấm, hai đôi tay cầm nạn cũng buông ra từ bao giờ, nó té xuống, tiếng động làm anh nhìn theo, anh bình thản nắm tay cô gái ấy bước lại gần nó, thấy nó té nhưng anh không đỡ nó dậy, chỉ nói:
– Cậu khỏe rồi àh…chúc mừng cậu…đây là Nguyên, bạn gái của tôi….-vừa nói anh vừa nhìn cô ta bằng ánh mắt tình tứ
– Anh…..anh…..uhm….sao anh lại……..
– Cậu bình tĩnh đi, tôi với cậu chỉ vui đùa chút thôi, cậu nghĩ tôi sẽ yêu cậu sao??…đúng là đồ ngốc- anh vừa nói vừa cười khỉnh
– Thôi chào cậu, tôi đi trước…..
– ờ mà quên….thứ hai tuần sau tôi đi du học rồi, nên đừng tìm tôi nữa…..
Bỏ lại nó, anh nắm tay cô gái ấy đi mất. Nó khóc, khóc, khóc, sao anh lại làm thế với nó, chẳng lẽ anh thấy nó như thế nên bỏ rơi nò sao?. Mới ngày nào còn nói yêu nó thật lòng sao giờ lại phủi nó đi một cách dễ dàng như vậy ? Nó tự lấy tay mình đập vào lồng ngực cho nỗi đau thể xác lấn át nỗi đau tinh thần, đau lắm, nó đau quá. Minh chỉ biết nhìn từ đằng xa. Nó chẳng biết làm gì nữa, mất hết rồi, nó chẳng còn gì nữa rồi……..nó bây giờ mới nhận ra được nó chỉ là món đồ chơi của người khác, anh không xem nó ra gì hết. Thấy nó đau thì anh xoa cho nó, khi nó hồi phục thì anh lại làm cho nó đau lần nữa. Phải chăng đây là cách ông trời trừng phạt một thằng gay như nó?. Nó không còn sức lực để đứng lên nữa, mặc kệ cho khi giờ nghĩ trưa đã hết, mặc kệ cho bao nhiêu người nhìn nó, vì nó đã quá mệt mỏi. Tin, anh làm cho nó tin, rồi chính anh lại đập nát niềm tin đó……nó đã đuối sức………
Đâu đó trong trường cũng có người đang tan nát cõi lòng…………………………..
|
Trong tuần này, trường nó có tổ chức một cuộc thi văn nghệ. Mỗi khoa sẽ chọn ra một người có giọng hát xuất sắc để thi với các khoa khác. Khoa nó cũng vậy, vì là khoa điện tử, không có bạn gái nào, toàn là con trai, mà chẳng ai biết hát. Hôm họp để chọn ra người đi thi, thì Minh có một đề nghị:
– Êhh, tao có ý kiến này, khoa mình có một thằng hát rất hay!!- Minh lên tiếng
– Ai ? ai?…có sao không nói sớm, làm suy nghĩ mệt muốn chết- cả nhóm xôn xao
– Thằng đó là thằng Đăng bạn của tao, nó hát rất hay nhưng quan trọng là tụi bay có kéo được nó đi thi không mới là quan trọng- Minh hơi lạnh sống lưng
– Sao vậy???..hát hay sao không show hang cho người ta biết-một thằng nói
– Nó đang bị bệnh nên nó mắc cỡ, tụi bay nói nó đi thi giùm tao đi- Minh cười tươi
– ủa sao kỳ vậy? bạn mày thì mày kêu đi chứ, tụi tao có nói chuyện với nó bao giờ đâu?
– Nó mà biết tao nói chắc nó giết tao mất…tụi bay hãy vì niềm tự hào của khoa mình mà hành động đi
– Uhmmmmmmmmm……thôi để tụi tao thử
– Không được đâu, phải ép nó thì nó mới thi, còn không thì never. Tụi mày cứ lấy cớ là nó chưa có tham gia phong trào nào hết, rùi ép nó thi- Minh nói nhỏ
– Ok……chuyện này khỏi lo
Hôm nay nó hơi mệt nên nó không đi học. Minh thì đi học cũng sắp về, nó tranh thủ nấu một vài món để nó và cậu cùng ăn…….Vừa làm xong thì nó cũng nghe tiếng xe của cậu về, không những một tiếng mà nhiều tiếng..nó chống nạn lên thì thấy lớp nó đang đứng trước cổng…….
– Trường mình tổ chức văn nghệ nên tụi nó tới nhà đề tập- Minh nói với sự ngạc nhiên của nó
– Thiếu gì chỗ tập, sao không tới những nơi đó mà lại về nhà?- Nó cau có
– Mấy chỗ đó không có karaoke,, tao biết mày còn đau vì chuyện hôm trước, biết đâu giọng ca của tụi nó làm mày vui hơn- Minh cười
– Muốn làm gì thì làm- nó nói xong thì bước ra cửa, chuẩn bị xỏ đôi dép để về nhà
– Nè, mày phải ở lại ăn cơm với tao, về nhà mày lại suy nghĩ nữa thì sao?
– Thôi, mày cứ ăn đi, tao không ăn đâu!…
– Anh em, phụ tao bứng cái cây này vô nhà coi……-Minh là lớn, cả đám ùa ra, kéo nó vào nhà, minh biết sau hôm nay thì nó sẽ bị tra tấn rất khủng khiếp….
Sau khi ăn xong, cảm đám bắt đầu sự nghiệp ca sĩ. Mỗi thằng hát một bài, Minh hát xong là tới lượt nó. Dĩ nhiên nó không chịu hát, cả đám lại lấy lý do này nọ ra để ép nó, và cuối cùng cũng không được gì. Một thằng trong nhóm đứng lên:
– Kỳ này trường mình tổ chức thi văn nghệ, bên đoàn có “ chỉ thị “, những ai chưa từng tham gia phong trào nào của trường thì phải thi trong cuộc thi này, nếu không sẽ……..ah…nếu không sẽ không được thi tốt nghiệp cuối khóa…
– ờhh ha..tao quên mất…….._ cả đám nháo nhào lên, còn nó thì vẫn vẻ mặt lạnh lùng đó
– Trong kỳ hội thao vừa rồi, lớp mình ai cũng thi hết rồi, chì còn mỗi một mình thằng Đăng thôi, nên tao đề nghị , kỳ này nó sẽ thi văn nghệ. Ai đồng ý thì giơ tay lên
|
Cả bọn đều giơ tay lên đủ chỉ có mỗi Minh là không dám, cà đám cũng hiểu “nỗi lòng” của gia chủ nên cũng không nói gì, còn nó thì trưng ra một khuôn mặt hắc ám hết sức có thể.
– Đa số thắng tiểu số, ok!!…văn nghệ kỳ này sẽ do bạn Minh Đăng đảm nhiệm- cả bọn reo hò, cỗ vũ. Còn nó thì chỉ im lặng với cái mặt như mùa đông
– Kỳ này có nhiều chủ đề, mày sẽ chọn chủ đề nào vậy??- một thằng hỏi nó
Nó không trả lời, đứng lên rồi đi vào nhà vệ sinh, cả bọn đều lạnh sống lưng. Nhưng cũng mãn nguyện vì đã đưa được con mồi vào bẫy…….
Cả ngày hôm đó trong nhà của Minh có một luôn không khí “lạnh” thổi vào……….
Tối hôm đó, Minh qua nhà nó để xem xét tình hình. Căn nhà được bao phủ bởi một màu đen. Vừa bước vào nhà thì thấy nó đang ngồi bó gối trong góc phòng khách, và cậu có thể nghe rõ tiếng khóc của nó. Minh biết sự cô đơn là như thế nào, nhưng cậu không biết làm gì để giúp thằng bạn bất hạnh của mình. Cậu lại gần ôm nó vào lòng, chỉ biết gọi the thẽ “ ôi bạn tôi! Ôi bạn tôi!”….
– Đăng này!- Minh gọi nhỏ, nó cũng ngước lên nhìn
– Trong cuộc thi kỳ văn nghệ kỳ này mày hãy thi xem như tặng một món quà tiễn anh ta đi-Minh nói nhưng không dám nhìn mặt nó, mắt cậu cũng đã rưng rưng…
– Nhưng….tao…không dám- nó thút thít nói khẽ
– Hãy để anh ta biết tấm lòng của mày như thế nào, lúc đó mày cũng sẽ không hối hận nữa!
Sau đó cả hai đều im lặng, một nỗi buồn bao trùm lên cả hai người, nhưng mỗi người đều có một nỗi niềm khác nhau..một nỗi đau riêng biệt…….
Ngày hôm sau nó đi học vẫn với đôi nạn gỗ, cả lớp đều thấy sợ vì luồn không khí lạnh mà nó mang tới. Vào giờ ra chơi, nó thấy mọi người quá “căng thẳng” nên nó đã trả lời trả lời về vấn đề hôm qua:
– Tôi sẽ thi văn nghệ kỳ này. Nhưng tập thì tôi không tập..-nó nói lớn
Cả lớp chỉ biết gật đầu, trong lòng mỗi người đều thấy “ấm áp” hơn một chút. Nói xong nó ra đứng trước hành lang, không phải nhìn xuống sân trường mà nhìn về lớp học có người nó yêu. Mặc dù anh đã nghĩ học nhưng nó vẫn cảm nhận được hình bóng của anh đang đứng trước cửa lớp đùa giỡn như ngày nào, từ dáng đi, cách nói chuyện, nụ cười như thiên thần, đã ghi sâu vào tâm trí của nó, muốn Alt+F4 cũng không được nữa rồi. Nó nhớ anh, nhớ như muốn phát điên lên, nó muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ, cho quên đi những nỗi đau trong lòng, nhưng nó cũng thừa biết rằng anh đã bỏ rơi nó rồi, rời xa nó rồi, và du học là cách anh thực hiện điều đó. Thôi thì cách đó cũng hay! Anh là con trai, còn nó là gay mà, một thằng gay bất hạnh nhất trên đời. Không thể để anh bước vào vũng bùn của nó được, nỗi đau thì nó xin gánh hết để anh được hạnh phúc, để anh được sống bình yên…..!!
Đâu đó trong trường…….
– Chủ nhật này nó thi văn nghệ, anh hãy đến xem đi!
– Nhưng ……tôi……
– Đây là món quà xem như nó tặng anh đi…..
– Tôi đã…….
– Muốn đến hay không thì tùy anh…..Chào a!!
|
Và ngày thi văn nghệ đã đến, tối hôm đó khoa nào cũng có băng rôn cỗ vũ, khoa điện tử của nó cũng vậy. Không khí trong trường cũng vậy, rất náo nhiệt. Ai cũng rất hào hứng, mỗi người một vẻ, nhưng đều mong cho khoa mình sẽ giành thắng cuộc. Những thi sinh thì rất hồi hộp còn nó thì rất bình thản, đơn giản vì nó không xem đây là một cuộc thi!. Hôm nay nó mặc khá đơn giản, chỉ là áo sơ mi ôm sát cơ thể và chiếc quần tây đen, khoát ngoài là chiếc áo vest vừa vặn, nhìn nó chững chạc hẵn, cộng thêm mái tóc rất hợp thời trang. Nhìn nó rất khác với thường ngày, một số thằng trong lớp đều phải ghen tị:
– Hôm nay mày “lộng lẫy” nhất đó- Minh nháy mắt với nó
– Vì đây là bài hát cuối cùng mà tao hát…..- nó bình thản trả lời
– Sao cũng được….mấy thằng kinh doanh đang xếp hàng chờ mày kìa- Minh nói xong cũng chạy đi mất. nó nhìn theo và cười nhẹ. Đây là nụ cười đầu tiên kể từ ngày anh bỏ rơi nó. Nó thầm cảm ơn Minh, nó biết ơn Minh lắm….
– Và sau đây cuộc thi HUI idol xin được phép bắt đầu- người MC hào hứng
Chương trình văn nghệ bắt đầu. Mở màn là một màn nhảy hiện đại hết sức hoành tráng của toàn trường. với sự reo hò, la hét hết sức cuồn nhiệt của các Fan hâm mộ. Sau đó là màn tuyên bố khai mạc cuộc thi của thầy hiệu trưởng. Mở màn là phần thi của khoa tài chính, rồi tới cơ khí,rồi tới công nghệ sinh học.v.v….. Không biết vì lý do gì mà khoa của nó được xếp cuối cùng.
– Và sau đây là phần trình diễn cuối cùng trong cuộc thì lần này và sau đó các bạn sẽ bắt đầu bình chọn. Vâng không dành hiều thời gian nói “nhảm” nữa, tôi xin giới thiệu về phần trình diễn kế tiếp. Đây là phần thi khác hơn các phần thi trước. khác là vì các phần thi trước các bạn đã được nhảy nhót cùng với các bạn thí sinh, còn phần thi này các bạn sẽ cảm nhận được một chuyện tình hết sức bi đát. Vâng xin giới thiệuthí sinh Nguyễn Ngọc Minh Đăng đến từ khoa điện tử.
Vì là phần thi cuối nên mọi người đều mệt, nên sự cỗ vũ cũng ít đi. Nó bước lên với đôi nạn gỗ, bước đến giữa sân khấu.
– Xin lỗi các bạn, vì mình bị như thế này nên không đi nhanh được. Hôm nay mình sẽ hát một bài hát mới, và mình nghĩ đa số sẽ biết bài hát này, khi mình hát thỉ các bạn sẽ đem mình ra so sánh. Nhưng đây là lần cuối cùng nên mình xin tặng bài hát này cho một người. Bài hát mang tên “chuyện như chưa bắt đầu”….
Nhạc vang lên, phần hòa âm khác hẳn với bài nhạc mà ca sĩ đã hát, tiếng nhạc nghe du dương. Rồi giọng hát được cất lên…..
Mưa rơi trên nỗi đau nào,
Lòng chợt thấy nghen ngào vì bao khát khao.
Đợi chờ làm chi nỗi đau ai ngờ,
Tình yêu đôi ta như là mơ
Bao yêu thương đã muộn màng vì mình quá vội vàng,
Để lòng nát tan
Vậy mà giờ sao nói không nên lời,
Lệ rơi trên đôi mắt em….
Cả trường đều im lặng, từng nốt trầm bổng đều được nó luyến láy hết sức điêu luyện, mượt mà…
Từ trong con tim, em cứ nhớ anh vô bờ
Tình yêu ấy cũng đã khiến em mong chờ…
Góc phố vắng anh mình em bơ vơ
Bao giấc mộng nay tan vỡ…………
Từng lời ca nhưng muốn đi sâu vào lòng người, da diết………………..
Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu..
Để cho lòng này nhẹ vơi nỗi sầu
Như cành hoa đã thôi úa màu
Mà ta giữ lại cho nhau……
Em xin yêu anh
Trong cơn mơ
Người hãy đến
Dù là giấc mơ
Dẫu biết quá ngây thơ
Mà lòng vẫn nhớ…
|
Hát đến đó, nó không chịu nỗi. Nó lấy tay phải bóp chặt ngực trái, nó không muốn khóc ngay lúc này. Nó biết, anh ở đâu đó quanh đây, nên nó không dám khóc. Nó đau vô cùng, thì thôi xem như chưa bắt đầu….
Từ trong con tim em cứ nhớ anh vô bờ…..
Vừa hát xong, cả sân trường không còn im lặng như trước, mà thay vào đó là tiếng reo hò, ngưỡng mộ,và nó thấy có một số bạn đã khóc ở dưới. Nó mong anh nghe được bài hát này của nó, vì sau bài hát này, nó sẽ không hát nữa. Dù là yêu anh, được gần anh trong vài tháng nhưng nó chưa bao giờ nói yêu anh. Vì sao?….giữa anh và nó còn rất nhiều khoảng chắn, nó sợ một ngày nào đó anh sẽ bỏ rơi nó. Và ngày đó cũng đã đến rồi, anh bỏ rơi nó thật rồi, anh mặc kệ nó rồi……..Nó thật chậm nhìn quanh sân trường mong được thấy anh dù chỉ một lần, một lần cuối thôi…..nó từ từ chống nạn vào phía sau sân khấu. Nhưng vừa trong,nó đã nhìn thấy được anh, người mà nó hằng mong ước. Cả hai nhìn nhau, mỗi người một cảm xúc khác nhau….
– Mai 8 giờ tôi đi rồi…cậu giữ gìn sức khỏe- anh nhìn nó
– Cảm ơn anh…anh đi cẩn…thận…-nó không dám nhìn anh, nó cố gắng bước thật nhanh để không phải làm anh khó xử. Đó có phải là lần nói chuyện cuối cùng….??
Tới phần công bố kết quả, cả trường đều rất hồi hộp, không khí im lặng hẳn. Người MC công bố lần lượt giải khuyến khích, giải ba, giài nhì, đến giải quan trọng nhất trong cuộc thi, vì đây là do kết quả bình chọn của các bạn khán giả…..
– Vâng không cho các bạn đau tim nữa, tôi xin công bố bài hát nhận được 78% bình chọn trong cuộc thi này là……………“ Chuyện như chưa………..
Chưa hết câu thì đã nghe tiếng reo hò của cả trường, tiếng la hét, tiếng vỗ tay, tất cả hòa vào nhau tạo nên một không khí vô cùng hào hứng. Nó lên nhận giải, với tiếng cỗ vũ, xung quanh nó giờ được bao vây rất nhiều người, nhưng nó vẫn thấy lạc lõng, cô đơn. Hết đêm nay thôi, là anh đã đi rồi, anh đi xa lắm, và nó sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa, nó không được nhìn anh cười, không được nghe anh nói , dù là những câu khiến nó đau nhói lòng….mai anh đi rồi…mai anh đi thật rồi……
Minh chở nó về nhà mà sao nó mong cho đường dài thêm, và nó mong cho đêm nay sẽ không qua đi…………..Đêm đó có hai trái tim hướng về nhau……………..
Sáng hôm sau, khi Mnih thức giậy để ra sân bay tiễn anh thì đã không thấy nó đâu hết, cậu nghĩ nó đã đi học…
7:45am, Tại sân bay…
– Thôi, tôi phải vào rồi…cậu nhớ lo cho Đăng giùm tôi…tôi hứa là sẽ về- anh nói như cầu xin cậu
– Tôi biết mà….anh học tốt…sống hạnh phúc nữa- Minh cười để che lấp nỗi buồn
– Nếu Đăng có xảy ra chuyện gì thì nhớ báo cho tôi liền, nhớ không?- anh vừa nói vừa nhìn xung quanh xem có thề còn một chút hi vọng nào không.
Nhận được cái gật đầu của cậu, anh cũng thấy an tâm, anh kéo chiếc vali vào phòng cách ly. Nhưng khi bước vào cửa, anh định quay lại nhìn quê hương lần cuối thì anh bắt gặp , nó đang ngồi trên sàn và nó đang khóc, khóc rất nhiều. Anh muốn chết đi được, muốn quay ra để ôm lấy nó vào lòng, nhưng tất cả đã muộn. Anh ngậm ngùi quay đi, bỏ lại nó sau lưng với nỗi đau vô bờ. Và anh cũng khóc, tự trách bản thân, sao anh lại mang đến cho nó chỉ là nỗi đau, anh tự chửi bản thân mình. Nếu anh không bày ra trò cá cược ngu xuẩn đó, nếu anh không hèn nhát, nếu không vì lòng tự trọng thì nó sẽ không bị như thế, kẻ đáng bị như thế chính là anh. Nó đã vì anh mà chịu đựng biết bao nhiêu tai vạ, nó cũng vì anh mà mất đi danh dự, nó cũng vì anh mà phải chịu tàn phế. Anh không dám quay lại………………Xin lỗi em…………….
Mọi chuyện dường như đã kết thúc………….
Khi máy bay cất cánh cũng là lúc nó nhập viện. Nó đã quá mệt mỏi……………….
Chuyện gì sẽ xảy ra………………………………………………………………….
Rồi 20 năm sau…………
|