Waiting… (Chuyện Như Chưa Bắt Đầu)
|
|
Chuyến bay từ London đến Việt Nam
– Thưa giám đốc, hôm nay sau khi rời sân bay ta sẽ có cuộc họp tại công ty- người thư ký nói
– Tôi biết rồi, anh mang hành lý về nhà giúp tôi. Bây giờ tôi sẽ đến công ty- vị giám đốc bước lên một chiếc xe sang trọng được chờ sẵn.
Khoảng 15phút sau, chiếc xe ấy đã dừng trước cổng của tập đoàn Phương Đông, vị giám đốc ấy bước xuống, với đầy uy quyền trong tay, ai cũng phải nể:
– Vâng thưa cha, con đã về
– Uhm, ta kêu con về là có chuyện muốn nói. Chắc con cũng biết……….ngày mai ta sẽ tập hợp đại hội cổ đông để bàn giao chức chủ tịch cho con. Ahh, Jenifer và Kevin đâu? Sao con không dẫn mẹ con nó về luôn, ta nhớ cháu quá.
– Kevin còn đi học nên Jenifer đã ở bên đó để lo cho nó rồi……Vậy mai hẹn gặp cha tại phòng họp. Con có chuyện cần giải quyết-vị giám đốc đáp ngắn gọn rồi bước ra khỏi phòng
Đúng!! vị giám đốc lịch lãm ấy chính là anh. Bây giờ đã khác 20 năm trước quá nhiều. Từ một người thằng chỉ biết quậy phá mà giờ đây đã là một vị giám đốc đầy tài năng, anh còn có một gia đình hạnh phúc nữa. Sự nghiệp của anh thì ngày càng phát triển. Phải chăng lúc trước anh đã chọn lựa đúng……..
Tại một nơi đâu đó trong thành phố
– Trầm ơi! Anh đi làm nghen, Nguyên, ra ba chở đi học nè con, trễ giờ rồi con ơi – Minh vừa dắt xe vừa nói
– Uhm, hai cha con đi cẩn thận, học tốt nha Nguyên – Trầm từ trong nhà bước ra…
Sau đó Minh và cậu con trai khuất bóng sau cánh cổng. Đó là gia đình của Minh, gờm cậu, Ngọc Trầm, cậu con trai tên Nguyên và…Đăng. Minh khi tốt nghiệp, nhờ vào tấm bằng loại ưu, cậu được giữ lại trường làm giảng viên, Trầm thì làm kế toán cho một ngân hàng, cuộc sống của họ tương đối ổn và rất hạnh phúc.
Tại trường Đại Học….
– Chết rồi, trễ rồi, hi vọng là sẽ không bị trưởng khoa phát hiện- Minh nghĩ thầm
Vì gấp quá nên cậu không để ý chỉ biết chạy thật nhanh lên lớp. Nhưng vừa tới cầu thang thì……….
– Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh- cậu la thất thanh, và sau đó là sấp hồ sơ của người đối diện rơi xuống đất
– Cậu có mắt không?- người đối diện hỏi cậu
– Xin lỗi……tại tôi bị trễ giờ lên lớp…mong anh thông cảm- vừa nhặt sấp hồ sơ vừa nói mà không nhìn về phía người đối diện.
– Cậu vẫn như xưa…..
Lo nhặt sấp hồ sơ mà cậu không để ý đến câu nói đó.Sau khi nhặt xong, minh đứng lên định đưa cho người đối diện thì cậu như sững sờ với người đang đứng trước mặt
– Chào cậu, cậu khỏe không, lâu quá không gặp…- anh nở nụ cười tươi nhất có thể
– A…n…h…….
– Không nhận ra tôi àh….-anh nhíu mày
– Ra chứ, sao mà quên được – Minh nhào tới ôm anh thật chặt
– Người ta nhìn bây giờ
– gặp anh tui mừng quá, tui có chuyện muốn nhờ anh đây…..-cậu hồ hởi
– uhm…có gì nói sau…tôi phải vào lớp
– anh nói gì thế?- cậu nhíu mày
– Ahhh…hôm nay tôi có một cuộc giao lưu trao đổi kinh nghiệm với mấy bạn sinh viên-anh cười
– Uhm….nhìn anh khác quá-Minh hơi lặng người- thôi anh đi đi, tôi cũng phải vào lớp
– Này! Lát gặp nhau đi, tôi mời cậu ăn trưa- anh nói với theo
Minh hơi ngạc nhiên, khi anh không còn quan tâm gì đến nó nữa, anh quên nó rồi sao?
|
Sau giờ học, anh và cậu gặp nhau, rồi cùng ăn trưa, cả hai đểu trao đổi về công việc gia đình. Anh nói về công việc của anh ở nước ngoài. Điều làm Minh sốc nhất là anh đã có gia đình, vậy cái câu “tôi sẽ về” mà anh đã nói tại sân bay năm nào xem như không còn giá trị nữa. Nhưng cậu cũng mừng cho anh, cuối cùng thì anh cũng thành đạt và hạnh phúc. Cả hai vừa ăn trưa vừa nói chuyện có vẻ rất vui. Nhưng ai biết mỗi người đều có một tâm sự. Đến lúc cậu ra về:
– Minh này……..-anh gọi
– Có gì không?- minh quay lại
– Uhm…em ấy thế nào………….rồi. Tôi có đến nhà nhưng người ta nói không biết em ấy là ai hết- anh lặng người đi
– Uhm….nó khỏe…tôi về đây….-Minh quay lưng đi
Anh chỉ biết được thông tin là nó vẫn khỏe. Anh muốn biết về nó nhiều hơn thế, nhưng không hiểu sao, anh không thể hỏi được. Phải chăng vì ràng buộc gia đình, anh nhớ nó, lúc nào cũng nhớ, nhưng sao bây giờ anh lại không thể nào mở miệng hỏi về nó được. Anh thấy khó chịu vô cùng. Anh quyết định bỏ hết công việc hôm đó, chỉ để biết nhà của cậu.
|
Quả nhiên không sai, Minh đã chuyển nhà. Nhà của cậu cũng khá gần nhà anh. Chờ Minh dắt xe vào nhà, anh đi đến trước cổng, ngạc nhiên lẫn vui mừng khi anh thấy nó đang ngồi trong vườn cùng với chiếc xe lăn. Anh lại thấy nhói lòng, vì anh mà nó bất chấp tất cả, kể cả mạng sống của mình, tương lai……. Anh định nhấn chuông nhưng từ trong nhà có tiếng gọi với ra nên anh đành nấp vào một góc và quan sát. Thì ra đó là Trầm. Trong lòng anh cũng thấy yên tâm khi cuối cùng cũng tìm được nó. Anh vui vẻ lái xe về nhà.
Hôm sau, anh ghé sang nhà của Minh
– Chú kiếm ai?- Nguyên ra mở cổng
– Ba của con có ở nhà không?
– Dạ, ba con đi chợ với mẹ rồi, nếu không phiền thì chú vào ngồi chờ ba con một lát.
– Uhm..vậy cho chú vào chờ….
Nguyên dẫn anh vào nhà
– Chú ngồi chơi, con đi lấy nước
Nhìn xung quanh nhà, anh vẫn không thấy nó đâu. Nhìn xung quanh anh thấy những tấm ảnh của gia đình Minh nhưng không có tấm nào của nó. Nhưng bỗng nhiên, anh nghe tiếng hát ngoài vườn. Nguyên mang nước lên, anh liền hỏi
– Ai hát vậy cháu?
– Ah…chú Đăng, bạn của ba con- nói đến đấy mặt thằng bé buồn lạ
– Uhm..chú ra đó thăm chú ấy được không?
– Dạ được..nhưng chú đừng lại gần chú Đăng…….
Anh hơi ngạc nhiên nhưng cũng chỉ xoa đầu thằng bé rồi bước ra vườn. Đứng sau lưng nó, anh ký ức như ùa về.Vẫn là tiếng hát đó, hình ảnh đó, nhưng sao anh thấy có cái gì đó khác lạ, quá xa vời và buồn.
– ĐĂNG – anh gọi…….tiếng hát đó cũng tắt
– …….
– ĐĂNG…….anh đây
– …….
Anh ngạc nhiên, anh lại gần xoay chiếc xe lăn lại nhưng…………………………
– Ahhhhhhhhhhhhhhhhh…anh tránh xa tui ra…………….ahhhhhhhhhhhhhh
Anh ngạc nhiên khi thấy nó quá hoảng hốt. Anh nghỉ là nó còn giận anh, nên anh tiến lại gần để nói lời xin lỗi nó. Nhưng tất cả không như anh nghĩ…………………….
– Aaaaaahhhhhhhhhhhhhhhh……….Nguyên ơi cứu chú với….cứu chú với Nguyên ơơơơơiiiiiiiiiiii…………………có người lạ ăn hiếp chú này…..
Anh chết đứng khi nhìn thấy nó như thế, người anh yêu sao giờ lại như thế này. Nó run lẩy bẩy khi gặp anh, nó gương mặt bơ phờ, cơ thể thì gầy guộc. nó không còn nhận ra anh là ai nữa, bây giở nó như là một đứa trẻ cần sự bảo bọc.
|
Nguyên từ nhà chạy ra
– Chú Đăng, con Nguyên nè..chú không nhận ra con hả?…..chú ăn kẹo không, con cho chú nè- thằng bé bỏ vào tay nò vài cục kẹo, và thế là nó cười toe toét- Chú này là bạn của ba con, nên chú Đăng đừng sợ……
Chừng kiến những gì đang xảy ra, không chịu nổi, không còn đứng vững nữa, anh ngã quỵ xuống đất, mắt vô hồn, miệng không còn nói được câu nào………………
Sau khi nó ổn định tinh thần không còn hoản loạn thì Nguyên kéo anh ra một góc vườn
– Chú tên Phong phải không?
– Sao cháu biết???
– Vì trong nhà này…ngoài gia đình con ra thì chú Đăng chỉ biết tên Phong thôi, và con chưa bao giờ thấy chú ấy hoản loạn như thế…..
– Chú ấy bị như thế bao giờ ?
– Con cũng không biết nữa, từ khi con còn nhỏ là đã thấy chú ấy bị như thế rồi. Nhưng chú ấy chỉ bị như thế vào buổi sáng thôi
– V..ì..s..a..o……….?
– Ba con nói lúc chú Đăng là sinh viên, chú ấy có yêu một người nhưng người đó đã đi nước ngoài… nên…….
Anh nghe đến đó mà đau thắt lòng. Anh đã khóc, anh tưởng lần này trở lại quê hương là anh sẽ tìm được hạnh phúc thật sự, nhưng không, hạnh phúc của anh đã chết tại sân bay vào 20 năm trước rồi. Và người anh yêu bây giờ chỉ còn cái xác, tâm hồn thì đã mất rồi….mất thật rồi. Anh đau lắm, bây giờ có mất tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười của nó ngày xưa thì anh cũng chấp nhận. Nhưng bây giờ là quá muộn….quá muộn rồi. Anh tự trách lòng, tại sao anh lại chọn biện pháp ra đi, sao anh không ở lại đễ chăm sóc cho nó như anh đã hứa. Phải chăng là anh quá yếu đuối và hèn hạ.
Đang lạc vào suy nghĩ thì.
– Chú có muốn nghe nhạc không? Có một món quà mà chú Đăng muốn gửi đến chú đó
Anh ngẩn đầu lên nhìn thằng bé rồi gật đầu…………
Thằng bé lấy trong tủ ra một cuốn sổ đã cũ, giống như một cuốn nhật ký, trong đó có một cái CD. Thằng bé lấy đĩa ra cho vào đầu máy
……………..Nhạc vang lên….vẫn giọng hát trong cuộc thi văn nghệ vào 20 năm trước………anh ngồi đó…….với nỗi đau vô bờ………hối hận thì cũng đã quá muộn màng………anh khóc…………………nó cũng đang khóc………………………Đâu đó có tiếng khe khẽ – “Một thời yêu anh, đến giờ vẫn vậy…”
MỘT BÀI HÁT NHƯNG SAU 20 NĂM VẪN CÓ THỂ XÉ NÁT HAI TRÁI TIM
…………Từ trong con tim em cứ nhớ anh vô bờ…………..
…………Tình yêu ấy cũng đã khiến em mong chờ…
…………Góc phố vắng anh mình em bơ vơ
…………Bao giấc mộng nay tan vỡ……
Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu…..
Để cho lòng này nhẹ vơi nỗi sầu…
Như cành hoa đã thôi úa màu…..
Mà ta giữ lại cho nhau……………………………………
….THE END….
Chuyen Nhu Chua Bat Dau – My Tam
|
Vẫn như ngày nào vãn rất xúc động ..... "Thì thôi xen như chuyện mình chưa bắt đầu để cho lòng này nhẹ vơi nỗi sầu....như cành hoa đã thôi úa màu mà t giữ lại cho nhau..."
|