Waiting… (Chuyện Như Chưa Bắt Đầu)
|
|
Trường Đại Học Công Nghiệp Tp.HCM – 18/04/2011
Bắt đầu vào 1 năm trước
Nó tên Nguyễn Ngọc Minh Đăng, 19 tuổi. dáng cao , thân gầy. Nhưng nó luôn mặc cảm với mọi người vì nó không đẹp trai, da ngăm đen, cuộc sống thì rất khó khăn. Khó khăn là vì cha mẹ nó đã bị tai nạn và mất lúc nó học lớp 11, họ hàng thì đều xa lánh nhà nó ( đơn giản vì nhà nó nghèo ), nên ngoài việc học trên giảng đường thì nó đi làm thêm vào buổi tối, công việc nó làm là bồi bàn cho 1 quán ăn có tiếng ở Sài Gòn. Nhưng bù lại nó có 1 đôi mắt rất đẹp bất kỳ ai nhìn vào đôi mắt ấy đều phải ghen tị và nó có 1 giọng hát trong và sâu ( cuốn hút người nghe ). Nhưng tất cả đều được nó ngụy trang dưới vẻ lạnh lùng và khó gần.
Nó đang là sinh viên năm nhất khoa điện tử . Trình độ học của nó phải nói là thuộc dạng siêu phàm, từ các cột điểm thường kỳ đến cuối kỳ đều được nó tô vào chỉ một số 10. Những tưởng trong lớp nó sẽ có rất nhiều bạn, nhưng không mọi người đều dè chừng với vẻ lạnh lùng của nó và trong lớp nó chỉ có 1 người bạn duy nhất là thằng Minh. Minh học chung với nó từ lớp 10 và đến bây giờ vẫn vậy.
Số phận đã đến……
Học kỳ này nó chỉ học có một phòng duy nhất là phòng B4.06.
Ngày đầu tiên của học kỳ mới nó đi học rất sớm. Đứng trước lớp thấy cửa lớp vẫn chưa mở, nó lấy ổ bánh mì ra ăn sáng, vừa ăn được nửa ổ thì đã nghe tiếng của thằng Minh:
– Mày đúng là sinh viên ưu tú có khác nha- Minh vừa nói vừa vỗ vai nó
Nó chỉ đáp trả bằng một cái nhết môi……..cứ thế Minh nói nó cười. Nó cảm thấy bớt cô đơn khi có Minh làm bạn, Minh là một thằng con trai nhiều chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đều được cậu tiếp thu và đem chúng đi truyền tải với người khác, nhưng Minh luôn hiểu nó , biết khi nào nó buồn để an ủi, khi nào nó vui để chia sẻ, khi nào nó cô đơn để tâm sự, nhưng những chuyện về nó thì chị có duy nhất cậu biết, và cậu cũng là người thứ hai được nghe nó hát.
[ lớp 11 tại trường Nguyễn Hửu Cầu
Hôm đó trời mưa…..
– Haizza trời mưa sao về đây, đói bụng wá àh- Minh đứng 1 mình trên hành lan mà than vãn
Vừa bực bội vừa mệt mỏi sau giờ học cậu trở vào lớp học ngồi chờ cho mưa tạnh
…..
Mưa có vui như em và anh
Và mưa vẫn thế nhẹ lắm khi bên anh
Vì mưa cũng biết, từ trong tim này
Mưa với anh tới sao ngọt ngào….
Cậu ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy thằng bạn học chung lớp đang đứng xoay lưng về phía mình và ngân nga những ca từ của bài hát
Có chăng là một thoáng
Một lần hát khẽ bên em
Rằng trọn cuộc đời này sẽ mãi
Chẳng một lần cách xa nhau…
Và cậu thấy kết anh bạn này từ đó…..]
Vào giờ ra chơi không biết làm gì Minh kéo nó ra hành lang đứng nói chuyện
– Sao mày cứ ru rú trong lớp với cuốn sách không chán hả?- Minh cười nham nhở
– Rồi đó….. muốn nhìn gì thì nhìn đi – Nó nói với vẻ ngạc nhiên của người đối diện
– Hahahahahahahaha….tao nhỉn mày mấy năm nay chán lắn rồi nè……mắc ói quá àh..hahahaha – cậu vừ nói vừa cười
– Đừng tường tao không biết đâu nha-Nó nghiêm giọng
– B…i…ế..t …gì???- Minh ấp úng
– Mày thích Ngọc Trầm lớp quản trị kế bên chứ gì????
– Sao…sao mày biết- mắt chữ O miệng chữ A cậu nhìn nó
– Thôi qua làm quen đi….hình như cô ấy cũng để ý mày đó-Nó cười nhết môi và nhường chỗ cho thằng bạn thân hành động
Minh nhìn thằng bạn với vẻ ngạc nhiên và lẩm bẩm “ Mày đi làm thầy bói được đó, Đăng!!!!.”
Nó tìm một chỗ ngồi khá yên tĩnh nhưng gần lớp học để tiện quan sát thằng bạn hai lúa làm chuyện đại sự..
|
Vừa ngồi xuống thì nó vô tinh nghe được cuộc nói chuyện của một đám người ở bên kia bức tường
– Dạo này có em nào mới chưa Phong??? – một giọng nói bất ngờ vang lên
– Không..tao đang nghỉ xã hơi, tôi ngày cứ con này rồi tới con kia chán quá tụi bây ơi…- Giọng nói khá trầm vang lên
– Phong nhà ta nổi tiếng với tiếng SÁT GÁI mà cũng chán nữa!! hay mày muốn đổi khẩu vị không, Phong???
– Là sao, có em nào mới cứ giới thiệu tao coi . Nhưng tao nói trước phải KHỦNG mới chịu nha- giọng trầm ấy lại vang lên
– Cái này là khác đó, nếu mày thắng trận này tụi tao sẽ chiêu đãi mày tới bến luôn, chơi không??
– OK, tưởng chuyện gì chứ chuyện yêu thì tụi bay thua là vừa rồi – Phong nói với giọng chiến thắng
– Được, mày thấy thằng Minh Đăng lớp điện tử kế bên không??
– Nó là thằng nào??? Ý tụi bây nói là con trai hả??- Phong ngạc nhiên
– Uhm, Hoàng Phong mà cũng sợ hả?????
– Tao đết sợ, đổi khẩu vị cũng tốt- anh vừa cười đểu vừa nói một cách chắc chắn
– Ok, nếu mày kéo nó lên giường với mày thì coi như mày thắng, còn không thì mày phải thua tụi này một chầu- một thằng nói to
– OK, chuyện nhỏ…ngày mai tao sẽ bắt đầu- Phong cam kết
Nó bàn hoàn khi nghe cuộc đàm thoại vừa rồi, nó là món hàng để họ mua vui sao??? Nó thấy ghê tởm những loại người đó… nó khi thường những người đó. Nó vào học với tâm trạng khó chịu vô cùng làm cho thằng bạn thân kế bên cũng phải sợ…
Ra về nó vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo đề còn đi làm thêm. Trong lúc đang xối nước vào mặt thì nó nghe có tiếng bước chân đi ra, sau khi lau mặt bằng khăn tay nó nhìn sang kế bên thì thấy một người con trai cao to khỏe mạnh , da trắng , tóc màu đỏ hun, còn khuôn mặt thì không thể chê vào đâu được. Nó nhưng đứng hình với người kế bên. Nhưng khi nhìn và thẻ sinh viện cậu ta đeo trước ngực thì nó chỉ cười nhết môi.
– Sao nhìn tôi ghê thế- Phong hỏi
– Không.….không có gì- nói xong nó bước ra về
Khi nó bước ra thì có người cười mãn nguyện vì đã gây được ấn tượng đầu tiên trong mắt “con mồi”
Hôm sau vào lúc ra chơi nó vẫn ngồi chỗ cũ để nhìn thằng bạn làm nhiệm vụ cao cả, khi đang lấy cuốn sách ra đọc thì nó thấy bong dáng của Phong trước mặt..
– Hôm qua sao nhìn tôi ghê thế???- anh cố tình hỏi nó
Nó chỉ cười và cũng với câu trả lời cũ, không biết làm sao nên anh chủ động làm quen nó
– Đặng Hoàng Phong, 20 tuổi học quản trị, tôi làm bạn với cậu được không????- anh đưa tay phải lên
– Minh…..Đăng, 19 tuổi, chào anh- cậu củng bắt tay với anh
Nhưng cái bắt tay đó làm cho nó có cảm giác khó diễn tả lắm, mặc dù rất ghét anh nhưng vẫn nó cảm thấy thích với bàn tay của anh và con tim của nó cũng đã mất một nhịp….
Những ngày sau đó anh cứ kè kè bên nó. Thằng Minh vì bận rộn với việc theo đuổi Ngọc Trầm nên cũng không quan tâm đến nó như lúc trước, nhưng nó thấy cậu làm vậy là đúng nên không thấy buồn.vì nó đâu thể giữ cậu bên nó mãi…Rồi nó cũng quen với việc không có thằng bạn thân bên cạnh. Nhưng bù lại nó có anh, anh luôn biết cách cư xử với nó, anh luôn kể những câu chuyện về triết học hay tình yêu và những lần như thế nó đều có cảm giác thích thích, nó phải công nhận là anh nói chuyện rất có sức hấp dẫn và anh không khô khan như nó nên các cô gái đều phải sa vào lưới tình của anh, và cứ như thế nó đã có cảm giác không còn xa cách với anh nữa. Gần anh nó mới có thể biết thêm về anh, anh là con một của một đại gia ở Sài Gòn, mẹ anh thì đã theo người đàn ông khác, nên anh không tin vào phụ nữ, đó là nguyên nhân dẫn tới việc anh thay người yêu như thay áo. Nó cũng hiểu cảm giác thiếu thốn tình cảm là như thế nào nên nó cũng không buồn khi anh làm chuyện đó…và như thế ngày nào nó cũng cùng anh tâm sự, chia sẻ cảm xúc cho nhau….
|
Ngày qua ngày, sáng nó đi học thật sớm để mua đồ ăn sáng cho anh, trưa thì lại mua cơm trưa rồi ngồi chờ anh xuống rồi ăn chung..…….Thời gian đầu anh luôn tạo cơ hội để làm chuyện đó với nó, và những lần như thế đều bị nó từ chối khéo…….
Từ trước đến giờ cô gái mà anh quen nhiều nhất là 1 tháng nhưng đối với nó thì đã gần được hai tháng. Lúc đầu anh vẫn luôn muốn chuyện này kết thúc càng nhanh càng tốt nhưng sự việc đã không như anh mong muốn. Anh luôn cảm thấy có gì đó rất lạ khi ở bên nó, anh luôn cảm thấy vui và thoải mái khi ở gần nó, và đặc biệt những lúc nó cười anh càng cảm thấy có gù đó thoải mái và ấm áp lắm.
Có phải anh đã thích nó??? không thể nào,anh là một thằng con trai anh thích những cô gái chân dài và dáng chuẩn, còn với nó cảm giác rất là lạ. Càng ở bên nó, anh cũng đã quên đi chuyện lên giường với nó. Mỗi ngày anh chỉ cần nhìn thấy nó, được nó mua đồ ăn sáng, được nó dọn sẵn cơm trưa và chờ anh , được cùng với nó đi chơi v.v….với anh thế là đủ…..Mằc dù quen nhau đã gần hai tháng nhưng anh vẫn không biết nơi nó làm thêm, nhưng anh cũng không quan tâm chuyện đó….
Và hôm nay là sinh nhật của anh, cũng như mọi ngày nó và anh cùng đi học, nhưng có điều hôm nay nó xin nghỉ làm thêm…
Học xong anh và nó đi vòng vòng Sài Gòn, sau đó ghé ăn hàng, tối nó rủ anh về nhà. Vừa đặt chân vào nhà nó, anh đã thấy hai tấm hình trên bàn thờ nhưng vì hôm nay là ngày vui nên anh cũng quên đi chuyện đó. Hôm nay nó sẽ nấu ăn để đãi anh, anh thì dọn dẹp nhà cửa, nó thì sau bếp làm đồ ăn. Khi dọn dẹp anh mới để ý, nó rất giống người đàn ông trong hình, nên anh xuống hỏi nó:
– Trên bàn thờ có hai tấm hình ai vậy em???- anh vô tư hỏi
– Đó là cha, mẹ em đó- nó đáp với giọng buồn
– Khi nào thế- anh vẫn vô tư hỏi
– Cha mẹ em mất lúc em học lớp 11-nó lại thấy đau
– Anh xin lỗi, vậy em có buồn không-anh thấy hối hận
– Lúc trước thì buồn lắm, nhưng giờ em có anh rồi không còn buồn nữa- nó đáp với trên môi nhoẽn một nụ cười
Nghe xong câu trả lời anh cảm thấy đau xót, vậy là không phải anh là người bất hạnh mà người bất hạnh là nó mới đúng, anh thấy hối hận vì lúc trước anh thấy ghê tởm nó, khinh thường nó..vàbây giờ anh sẽ cố gắng bù đắp lại cho nó. Nhưng anh đâu biết trong những món ăn mà nó nấu còn có cả nước mắt của nó…..
Ăn tối xong, nó đem bánh sinh nhật mà nó đã đem tiền lương ra mua để tặng anh, anh cười, cười rất nhiều, cả hai đều cười, một hạnh phúc, một đau khổ….Họ cùng hát hò đủ kiểu, cùng chụp hìnhv.v….Sau một bữa tiệc sinh nhật thì trời cũng đã khuya, anh định ra về nhưng nó đã giữ anh lại:
– Anh đừng đi, ở lại với em đêm nay được không???, chỉ một đêm thôi- nó nói với giọng van xin
– N…..h…ư…..n….g- anh chưa kịp trả lời thì đã bị nó kéo anh vào phòng của nó. Ôm anh từ sau lưng:
– Đêm nay em sẽ cho anh tất cả những gì em có- nó nói bằng giọng nói nhẹ như không
– Thôi…. hôm nay chắc em cũng mệt lắm rồi, nghỉ đi mai còn đi học, chuyện đó không có cũng không sao- anh cười và xoa đầu nó
– Không, em muốn hôm nay, chỉ hôm nay thôi…….- nó lạc giọng
|
Sau đó đèn trong phòng được tắt và từng nụ hôn nồng cháy được trao cho nhau. Những nụ hôn có cả nước mắt. Đêm đó, họ lao vào nhau như hai con thiêu thân, nồng cháy, mãnh liệt……..và có cả những giọt nước mắt của một người…Đêm đó trời cũng mưa, mưa để gột rữa đi nỗi đau. Chỉ đêm nay thôi, ngày mai anh có thể sẽ thuộc về một người khác, và nó chỉ còn là dĩ vãng. Đến ba giờ, nó giật mình tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh thì người nó yêu vẫn nằm đó. Đến bốn giờ, nó lại quan sát anh thật kỹ từng đường nét trên khuôn mặt. Vì nó biết anh không yêu nó, nên khi lên giường với anh rồi thì nó sẽ không còn được hưởng cái cảm giác hạnh phúc mà anh trao cho nó, lúc đó anh sẽ bỏ nó, nên nó rất sợ, sợ mất anh……vì nó đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Sáng hôm sau, vì anh có tiết học đầu nên anh phải đi trước nhưng cũng không quên mua đồ ăn sáng cho nó,nhưng anh đâu biết nó đã thức từ lâu…..
Ngày hôm sau, vào giờ ra chơi anh và những người bạn đứng tụ tập trước hành lan để nói chuyện
– Sao rồi mạy…kèo này có làm được không??? Nếu không được thì chịu thua đi chứ, hai tháng rồi – một tên nói với Phong
Không lẽ anh nói là anh đã thua??? Nhưng vì sĩ diện nên:
– Từ từ chứ….muốn dụ dỗ thỉ cũng phải cho thời gian chứ- Phong nói với giọng cương quyết
– Thôi được..1 tuần nữa thôi nha mạy, chờ mệt lắm rồi- tên đó nói
Anh chỉ đáp lại bằng một nụ cười khổ……Còn nó đã nghe hoàn toàn cuộc đối thoại trên từ phía bên kia bức tường.
……Đang đứng nói chuyện thì anh thấy nó đang tiến đến gần. Đứng trước mặt anh, nó đưa cho anh tấm thiệp được xếp gọn gàng, sau khi anh cầm lấy và nó xoay qua bọn kia nói dứt khoát “ không cần đến một tuần đâu”, nói xong nó bước đi mà không nói một lời….
Anh ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, liền mở tấm thiệp đó ra xem thì chỉ có một câu ” CHÚC MỪNG ANH “
Nhưng sau đó trong bìa thư lại rơi ra một chiếc USB, đám bạn đứng gần anh nhặt được chiếc USB đó
Anh chạy nhanh vào lớp và lấy laptop ra xem thử. Khi cắm vào thì trên màn hình có 2 thư mục : picture và video , anh nhấp vào mục picture và người anh hoàn toàn mất cảm giác khi những tấm ảnh hiện trên màn hình là những gì của đêm qua, đám bạn hết sức ngạc nhiên và cũng thú vị về thành phẩm mà Phong đã tạo nên. Bọn chúng reo hò, chúc mừng người chiến thắng và chấp nhận thua cuộc, đương nhiên sẽ đãi anh vào tối nay.
Còn anh thì đầu óc hoàn toàn trống rỗng , anh không ngờ cuộc giao kèo này nó lại biết mà không ghét anh mà còn giúp anh nữa chứ…vậy là sao??? Suốt một buổi anh gọi cho nó nhưng không liên lạc được, qua lớp nó học thì biết được hôm nay nó nghỉ học….Anh như muốn phát điên lên, chạy khắp trường chỉ để mong được nhìn thấy bóng người quen thuộc….nhưng anh đâu biết nó vẫn dõi theo anh.
Tối đến, quá thất vọng không tìm được nó,anh cùng với đám bạn đi làm vài ly cho đỡ buồn và thật trớ trêu, anh vào ngay quán mà nó đang làm thêm.
Là quán hạng sang nên mỗi bàn được xếp là một phòng riêng biệt
Sau một thời gian, anh và đám bạn đã say. Nằm lăn trên chiếc sofa, chỉ có anh ngồi một mình trong góc phòng và Thắng (một người trong đám bạn của anh) vẫn chưa uống giọt rượu nào..
|
Một lát sau, chờ mọi người đã say nó mở cửa bước vào trên tay cầm theo chiếc khăn được tẩm nước nóng.
Nó tiến lại gần anh, nó cuối xuống lau khuôn mặt đang tái nhạt của anh, lau từng ngón tay, xức dầu cho anh để anh đỡ lạnh, và nhìn xung quanh thấy mọi người đã ngủ, nó đã hôn lên môi anh…
Anh cảm giác được có những giọt nước đang lăn trên khuôn mặt mình, anh lờ mờ lại thấy không biết ai mà lau người cho mình nên anh đã mạnh tay xô nó té vào bàn tiệc và chai bia trên bàn đã rơi xuống và vỡ nát trên bàn chân của nó…không những không xin lỗi anh còn chửi bới la hét:
– Mày dám đụng tới tao nữa sao?? Mày gan lắm, tao cho mày chết bây giờ..cút đi………
Làm cho những phòng kế bên cũng thấy phiền toái…nó lòm còm ngồi dậy, dọn dẹp những manh vụn của chai bia. Đang dọn dẹp thì anh tới gần. Chân anh loạng choạng té vào nó, nó đã ôm anh và té xuống đất,và những mãnh vụn từ chai bia đã đâm vào lưng nó. Đau lắm. nhưng không muốn mọi người thấy chuyện này, nên nó đã cố chịu đựng. Sau khi dìu anh ngồi xuống ngay ngắn, nó dọn dẹp và đi ra ngoài với bộ dạng đầy thảm hại,chân và lưng đều bị chảy máu,chân thì đi không vững, và toàn bộ những chuyện trên đều được Thắng quan sát.
Thấy thế chủ quán cũng cho nó về sớm, vì không đi nổi nên nó đã gọi Minh đến…..suốt đường về nó cứ bị cậu điều tra nhưng kết quả chỉ lả “ TÉ “ , ngồi sau lưng cậu nó khóc. Khóc không phải vì đau do vết thương chảy máu mà khóc vì nó đau từ trong tâm hồn, đau lắm không ngờ anh lại la mắng, quát tháo nó như vậy.Có phải khi đã đạt được mục đích thì người ta thường như thế, rũ bỏ hết tất cả…
Vài ngày sau, anh cứ đứng trước lớp chờ nó, nhưng rồi lại thất vọng, lại nhận được thông tin nó xin nghỉ học vài ngày…..anh như phát điên lên, tới nhà nó thì lại khoá cửa ngoài, không lẽ nó đã bỏ đi???
Những ngày đó nó qua nhà của Minh để cậu có thế chăm sóc cho nó, vì nó không thể tự làm một mình, lưng nó thì bị chấn thương, còn chân thì băng bột đi đâu cũng phải dùng nạn gỗ mọi sinh hoạt đều rất khó khăn…
Ở nhà một mình cũng chán, còn bị mất bài nữa. Nên sau một tuần nghỉ cho vết thương lanh hẵn và cũng để quên chuyện hôm trước, nó quyết định đi học lại. Sáng hôm đó nó cố tình đi học thật sớm để tránh mặt anh, nhưng không ngờ, nó vừa bước ra thang máy thì đã thấy bóng dáng anh đứng ngóng trước cửa lớp, nó nhanh chân nấp vào chân cầu thang. Nhìn thấy bóng người đó nó cũng đau lắm, nhưng tình yêu không dành cho nó và anh quen nó chỉ vì muốn chứng tỏ bản thân thôi chứ anh chưa từng yêu nó. Một lát sau thấy anh không còn đứng đó nữa thì nó mới bước vào lớp, nhưng vừa bước vào cửa lớp thì thấy anh ngồi ngay bàn của nó, nó giật mình quay đi chỗ khác, nhưng cũng may là anh úp mặt xuống nên không thấy nó, vậy là hôm đó nó nghỉ học. Giờ tan học nó chờ cho mọi người đã về hết, nó vào lớp của anh, ngồi trên chiếc bàn anh hay ngồi, khi quay người đi nó vô tình thấy chiếc USB của nó đang nằm dưới đất, nó cười khổ rồi cúi người nhặt nó lên. Nhưng khi ngẩn người lên thì nó thấy anh đang đứng trước mặt nó với vẻ vui mừng, còn nó thí chỉ vô cảm trước anh. Nó bước đi qua anh sau khi trả lại chiếc USB đó cho anh, bị anh níu lại, nó vun tay anh ra và đi tiếp không nói một lời:
– Xin lỗi em- Anh nói với giọng tha thiết
Nó nghe chứ, nhưng nó vẫn bước đi, và một lần nữa tiếng xin lỗi lại vang bên tai nó, nó vẫn làm ngơ và bước ra khỏi lớp. Vừa tới cửa lớp thì nó đã bị anh chạy theo nắm tay nó thật chặt. Anh nói to:
– Xin lỗi em
– Anh….có lỗi gì đâu….mà xin??- nó cười khổ
– Em đừng nói thế, tất cả là tại anh gây ra cho em…anh xin lỗi
– Anh không có lỗi đâu, người như tôi thì mới có lỗi đây này, tôi đã kéo anh vào thế giới của một thằng bệnh hoạn, tôi mới là người biết ơn anh đấy!!! cũng nhờ anh mà tôi biết cảm giác yêu và được yêu là như thế nào. Mặc dù chỉ có tôi là thật lòng với anh, nhưng tôi không buồn, vì tôi biết anh là con trai, và anh có những cô bạn đang chờ anh ngoài kia, tôi phải biết ơn anh vì muốn đóng kịch với tôi mà anh đã bõ lơ họ trong gần hai tháng nay. Yêu tôi?? Những lời anh nói yêu tôi, tôi biết nó là giả dối nhưng tôi rất vui…..-Không để nó nói tiếp anh vội vàng hôn vào môi nó, nhưng bị nó đẩy ra
– Tôi xin anh đó, một lần đối với tôi là đủ rồi, anh biết tại sao lúc trước anh đòi lên giường với tôi nhưng đều bị tôi từ chối ko??
|