Kết Thúc Chưa Hẳn Là Chấm Hết
|
|
giới thiệu: “em yêu anh nhiều lắm. anh hãy nhớ kết thúc không hẳn là chấm hết……”
****
Tôi đi thật chậm thật chậm, mắt tôi cứ nhòa đi! Mọi kí ức ùa về. Con đường này là con đường mà ba năm trước tôi gặp em, cũng tại nay tôi nói tôi yêu em và tôi đây em rời xa tôi mãi mãi. Tôi đã làm đúng như lời hứa của tôi và em, trở thành một doanh nhân trẻ thành đạt, nhưng bên tôi không còn em nữa.
*********************
Tôi đạp xe như điên vì sắp trễ giờ làm thêm. Không phải vì nhà tôi nghèo,mà vì tôi muốn sốngg tự lập nên mới đi làm thêm. Ba mẹ tôi lị hôn từ khi tôi là một cậu bé. Ba có gia đình tại Anh, mẹ tôi thì sống chung với không biết bao là “phi cong trẻ”. Hai người đó để tôi sống với ông bà và hằng tháng gửi tiền trợ cấp. Tôi không thích xài tiền đó, bởi tôi hận họ tại sao chỉ biết đến bản thân mình. Tôi bắt đầu đi làm thêm từ lúc lên cấp ba cùng lúc đó ông bà tôi mất! Họ về nước và đề nghị tôi chọn sống chung với một trong hai người, nhưng tôi không đồng ý và xin tiếp tục ở lại đây! Lúc đó tôi cũng không biết quyết định ấy đúng hay là sai nữa.
Đang suy nghĩ, bỗng tôi thấy em mà cứ hình như em từ trên trời rơi xuống ấy. Một cảnh nguy hiểm diễn ra, một là tôi tông em, hai là tôi bị ngã. Và tôi đã chọn mình bị ngã, ta lúc đó tôi nhìn cứ tưởng em là con gái.
Reeeeeeeeeeeeeeeeeettttttttttttttttttttttttttttttttttt……………………cảm giác lơ lửng trong không trung cơ 5s và tôi chậm đất theo lực quán tính thì tôi được hun đường thêm vài s nữa……cảm giác yomost……………………
Em chạy đến vẻ mặt đầy lo lắng, suýt nữa là có án mang rồi không lo lắng sao được:
_Anh có sao không?
Lần này thì tôi mới nhìn kĩ, oh my god em là con trai……….Tôi gào lên điên tiếc vì nếu biết trước em là con trai thì tôi đau có bị đau cơ này đau….
_Trời đi đứng cái kiểu gì vậy?
Oh my god tập hai, em liện vào mặt tôi câu xin lỗi không có chút gì là hối hận……
_Xin lỗi, tôi không có ý
Tôi nhìn đồng hồ, thế là tôi hai bữa cơm rồi!
_Anh đi chung với tôi về nhà đi tôi bôi thuốc coi như là chuộc lỗi!
_ừ! Cũng được dù gì thì cũng trễ giờ làm thêm rồi mà
Em nhặt vội vài tờ giấy vẽ, rồi em dẫn tôi về nhà em. Thứ đập vào mắt tôi đầu tiên là căn nhà của em là nó bự khủng ………… em dẫn tôi lên phòng, trong phòng em toàn là tranh vẽ.
Lát sau có một người phụ nữ bước vào, mặc đồ cũng đơn giản….tôi nghĩ đây co thể là người giúp việc chứ không thể nào là mẹ cũng em… mà đúng thật,
_Cậu chủ có khách à? Cậu chủ và khách muốn dùng trà hay gì?
_nè anh muốn dùng gì?
_gì cũng được
_lấy cho tôi hai li nước lạnh và mang hộp sơ cứu lên luôn
Tôi chờ cô giúp việc đi
_nè nhóc bao nhiêu tuổi rồi mà hỗn láo dữ vậy, dù người ta là người giúp việc thì cũng phải kính trọng tí chứ
_sao mà anh lắm mồm vậy
_ba má không dạy phải kính trên nhường dưới à?
Em khựng lại, giọng nói yếu đi hẵng, không còn vẻ hống hánh như lúc nãy
_tôi sống một mình
_tôi xin………….
|
Cô giúp việc bước vào làm tôi không kịp nói hết lời xin lỗi …………….. cô giúp việc đặt khay nước rồi ra ngoài. Tôi đánh trống lãng….
_nhóc học lớp mấy rồi?
_tôi nghĩ học lâu rồi, bệnh tim nặng không đi học được
Vẻ mặt em buồn, đôi mắt nhìn xa xăm. Nếu tôi không hỏi thì có thể em sẽ im rủ, cấm cúi băng vết thương cho tôi thui!
_sao trong phòng treo nhiều tranh về biển vậy? bộ thích biển lắm sao?
_đúng. Tôi chưa một lần đi biển, biển trong mắt tôi là một nơi yên bình, một nơi ba mẹ tôi cười đùa bên tôi rất hạnh phúc. Tất cả chỉ là ước mơ mà thui
Giọng nói của em rưng rưng
_tôi xin lỗi
_xin lỗi cái gỉ. mà tại sao tôi lại kễ cho anh nghe nhưng chuyện như thế này nhỉ?
_tôi với em đồng chung cạnh ngô mà! Tôi cũng sống một mình. Ba mẹ lị hôn sớm
_what?
_ừ! Nói thật đấy
_vậy hôm nay tôi mời anh ở lại ăn cơm vì tôi ngán phải ăn cơm một mình lắm! hôm nay người giúp việc tôi xin về sớm!
_ừ……vậy để tôi nấu luôn cho. Nhóc phụ tôi một tay là mình sẽ có một bữa ngon vô đối
_anh mà cũng biết nấu ăn sao?
Mắt em tròn xoe, nhìn lanh long biết là bao! Đôi mắt ấy nói lên em rất hiền lành.
_sống một mình mà không biết nấu ăn thì ăn bằng cái gì mà sống
_nhưng tôi không biết làm gì cả
_Tôi sẽ chỉ nhóc làm, Ok nha?
Em gật đầu.
|
Oh my god toàn tập…… ngay cả cách cầm dao để cắt hành mà em cũng không biết nữa… tôi phải chỉ em từng chút một…… em rất hăng hái…. Em cười suốt bao quanh em cứ như có một đôi cánh thiên thần, tiếng cười trong trẻo biết là bao……………..
Sau một hồi vật lộn với việc vừa nấu vừa chỉ em thì tôi cũng có một bữa ăn tương đối là ok…….
_anh tên gì?
_khoa
_còn nhóc?
_kay!
_tên thật đi!
_nguyễn trần minh ngọc tuấn
_tên dài vậy?
_tên ba má tôi ghép lại
Ánh mắt em bỗng nhìn về một nơi xa xăm………………. Nếu tôi không hỏi tiếp chắc hẵng em sẽ im luôn quá……..
_bao nhiêu tuổi rồi?
_ mười lăm
_anh tra khảo tôi đủ rồi đúng không? Đến lượt tôi chưa?
_rồi, anh sẵn sàng rồi nè!!!!
_anh đang học trường đại học nào?
_ngoại thương
|
_Giỏi ghê ta? Nhà anh nghèo lắm sao mà phải vừa học vừa làm thêm vậy?
_nhà tôi giàu lắm nhưng mà tôi thích xài tiền mình tự kiếm hơn !
_wow…. Tại sao anh không với ba mẹ?
_tôi không thích sống chung với người bỏ tôi từ nhỏ để chạy theo những danh vọng và ham muốn của mình….
Em im lặng và không nói gì nữa……………….. Tôi với em ăn xong, cùng nhau dọn dẹp cùng nhau rửa chén…… Hình ảnh của cậu bé hống hành hồi chiều được thay bằng một cậu nhóc đáng yêu nhìn muốn cắn lắm!
_anh về cận thận nhà! Có gì mai quay chơi cũng được….
Con đường tôi về nhà cúng như nở hoa ấy nhìn đâu cũng đẹp……… ngay cả con chó mấy hôm trước nó đuổi tôi chạy muốn chết luôn cũng trở nên đáng yêu……… tôi về nhà, hình ảnh về nụ cười của em cứ hiện trong tâm trí em …..
Và từ ngày đó tôi qua nhà em nhiều hơn và bớt đi thới gian đi làm thêm…….. ngày dần dân trôi qua tôi càng ngày càng thân với em hơn………. Tôi phát hiện ra em cực kì đáng yêu và em dành nhiều thời gian cho bọn trẻ bị bệnh tim nặng và những người già ………..tôi hình như đã thích em
Mới đầu tôi chỉ nghĩ là mình thích một cậu nóc vì nó đáng yêu với mới tóc đen nhánh, da trắng, và đôi mắt đen nhánh và nhìn một cách xa xăm biết là bao…….nhất là đôi môi, nó đôi khi thì đanh đá dôi khi thì ngọt ngào và đôi khi thì nó lại nhường cho nụ cười mà ngay cả một thiên thần có thể không bằng được………………tóm lại em đáng yêu toàn diện…………..khi ở bên em, thời gian như ngừng trôi, mọi sự bùn bã, mỗi lo lắng, mỗi mưu tính trong tôi như tan biến…………. và càng ngày tôi càng nhận ra rõ một điều tôi yêu em chứ không phải chỉ là thích một cách bình thường. Một nỗi lo trong tôi bắt đầu xuất hiên, không biết tôi có nên nói ra hay không hay mãi mãi chôn giấu trong tim mình. Nếu nói ra thì có thể tôi sẽ mất luôn tình bạn của em, còn không nói ra thì tôi quá thiệt thòi cho tôi, không biết em có yêu tôi không và nói ra thì em sẽ nhìn tôi như thế nào……. Sau nhiều ngày thì tôi đã quyết định sẽ bày tỏ, tôi đả sẵn sàng để nghe lời từ chối và sẵn sàng rồi xa em rồi, vì tôi vừa nhận được học bỗng từ trường và nếu em từ chối thì tôi sẽ chấp nhận lời đề ngị đi du hoc đó. Lúc tôi quyết định việc này, tôi cũng không biết đây có phải là một quyết định đúng không nữa? Nhưng bây giờ thì tôi cảm ơn sự liều lĩnh của mình……..
Ngày hôm đó dự tính trong đầu tôi là sự đưa em đi biển và bày tỏ luôn…..
_Nè muốn đi biển với anh không?
_sao? đi biển?
_uhm! Không muốn à?
_muốn mà.
Em chồm tới ôm siết tôi.Tôi cùng em dọn đồ và bắt đầu chuyến đi. Ra tới biển, em không cần thay quần áo em nhào xuống biển như một đứa con nít, hết nghịch sóng rồi lại xây lâu đài cát. Đây là khu biển mà ông bà tôi hay đưa tôi đến chơi lúc nhỏ…..tối đến tôi ngủ tại nhà một người bạn chung với em, mọi kế hoạnh trở về zero. Vì em mệt quá nên tôi không nở lôi em ra biển đển nhìn kiệt tác của tôi đã bỏ công ra làm, em ngon giấc sau khi ăn và uống thuốc
_ra đây tôi nói cái này nè.
Tiếng thằng Long bạn của tôi gọi kẽ
_sao mày?
|
Gió biển hôm đó lạnh nhưng tôi lại thấy rất mát vì hình như có lò sưỡi là em rồi
_mày thích nó à ?
_uhm ? sao không mày?
_sao? Lạ vậy? thằng nhóc đó làm mày thay đổi nhiều như thế sao? Ngày xưa lúc tao nói tao thích Tuấn mày lại nói đó là xấu
_uhm. Bên cạnh nhóc. Tao thấy thời gian nhưng ngừng lại và mọi thứ đối với tao không còn ý nghĩ gì? thì mày cũng đâu có nghe lời tao mà còn nói tao
_oh my god. Mày ăn trúng bùa yêu rồi! Lúc đó tao mà nghe lời mày thì giờ chắc tao die rồi!
_uhm có thể là vậy?
_sao mày không tỏ tình đi. bắt tao và uke lằm lòi mắt ếch luôn rồi không tỏ tình!
_mày không thấy nhóc mệt lắm à?
_tao đi ngủ với uke tao đây, mày lằm phiền tao giết ngay……
Tôi ở lại thêm hai ngày vì sắp đến kì thi rồi……….. sau ba tuần thi mệt mỏi, tôi quyết định sẽ bày tỏ với em vào ngày sinh nhật ngày 1/6
Em rất thích hoa hồng màu xanh và thích socola trắng, và những thứ tôi nấu…..
_kay à em xuống đây đi…
_anh biết mầy giờ rồi không?
_biết, xuống đi…..
Em càu nhào tí rồi cũng xong……… tôi đưa cho em một cái khăn trắng
_chi?
_che mắt lại chứ lằm gì?
_chi?
_thì lắm theo đi!
_bắt cóc tôi à?
_bắt cóc, anh nuôi không nổi một cậu nhóc như em đâu?
_leo lên lưng đi
_tự đi được mà
_leo lên đi mà
_tôi nặng lắm đó nha?
_biết leo lên nhanh đi! Được cõng rồi mà còn la làng nữa!
Tôi cõng em leo sân thượng nhà em, đặt em xuống, tháo khăn che mắt! Em ngạc nhiên không tả được, bởi trước mắt em là cả một sân hoa hồng xanh, tôi phải mất rất nhiều thời gian đễ sơn và làm hoa hồng từ màu trắng thành màu xanh……. Tôi là điều này vì em ước nếu có ai đó tặng em cả một sân hoa hồng xanh thì em sẽ yêu người đó dù là nam hay nữ……..
Rồi tôi lôi em xuống nhà, mỗi bước chân em thì mọi bậc thang lại sáng dần lên, việc này tôi rất cảm ơn thằng Long và uke của nó và mỗi người giúp việc trong nhà này……….Và khi em đặt chân xuống thềm nhà thì cả căn phòng sáng bừng lên , và tất cả bong bóng màu xanh cùng bay lên, mỗi bong bóng dán kí ức một năm của tôi và em.
_chúc mừng sinh nhật em, kay à?
Tôi tặng em cả một bó hoa hồng xanh, em nhăn mặt…..
_anh đâu cần phải tiêu tiền nhiều nhứ thế đâu? Nguyên một sân hoa hồng giờ còn cả trăm hoa hồng nữa!
_uhm, nhưng những hoa hồng này không chỉ là hoa hồng đâu, em nhìn kĩ đi!!!
|