Tắm Cho Đại Ca
|
|
Chương 22: Mỗi lần bị ổ Hoa Kì lạy không sai biệt lắm, dạ dày cũng thoải mái không ít, thở gấp một hớp khí ngồi dậy. “Nôn xong?” Hoa Kì sợ hết hồn, lúc này mới thấy Trang Hào mặc áo sát nách ngồi trên ghế trước mặt. “Sao anh ở nơi này?” Hoa Kì kinh ngạc nói. Trang Hào xoa cánh tay, cười nhạo nói: “Không uống được thì đừng tỏ vẻ, biết rất rõ ràng mình không thể uống…, còn cố chết uống.” Hoa Kì cho là mình đang nằm mộng, giơ tay lên muốn dụi mắt xem có phải là mộng hay không, kết quả tay mới vừa đụng phải mắt đã cảm thấy trên mặt dán thứ gì, cậu vội vã lấy tay sờ, giống như bị dán một khối băng gạc: “Mặt em sao vậy?” Trang Hào đứng lên, cầm lấy cây chổi ở một bên thu dọn đồ Hoa Kì nôn ra, nói: “Cậu đúng là ngốc quá chừng, uống chút rượu thì đánh rắm cũng không biết, người khác đâm cậu đều mất công.” Hoa Kì sững sờ, vội vàng xuống giường, ở trong căn phòng xa lạ qua lại xoay quanh. Trang Hào cau mày: “Cậu tìm gì đấy?” “Gương, em tìm gương.” Hoa Kì quay đầu lại nói: “Trong phòng có gương không?” “ĐM, trong tủ đấy.” Hoa Kì vội vàng mở tủ, trên cửa tủ có khảm một cái gương nhỏ, Hoa Kì quan sát mình trong gương, một khối băng gạc thật dầy bịt hết má trái, cậu giơ tay từ từ vén băng gạc lên, thấy một vết thương không lớn không nhỏ, vết thương đã đọng máu, mặt trên còn có một lớp bột màu trắng, chắc là thuốc. Hoa Kì dán băng gạc lại, xoay người hỏi “Mặt em sao lại bị thương?” Trang Hào dọn dẹp sạch sẽ đồ Hoa Kì nôn ra, lại dùng giẻ lau lau mấy lần, lúc này mới nói: “Bình rượu bể, mảnh thủy tinh văng trúng.” Nghe Trang Hào nói như thế, lúc này Hoa Kì mới chú ý tới trên mặt cùng trên người anh không thiếu vết thương, nhưng cũng không quá đáng lo, chỉ có vết thương trên cằm, chưa trải qua bất kỳ xử lý gì, mặc áu khô ở nơi đó. “Các người đánh nhau?” Hoa Kì điên cuồng hỏi một câu, còn nói: “Có phải cùng Bàng Suất hay không? Hắn ở đâu?” Trang Hào gãi gãi đầu, ngồi ở mép giường ngậm điếu thuốc nói: “Đánh chạy, còn bị thương nghiêm trọng hơn tôi, bị Vương Văn Đào đập hai bình rượu.” “Nghiêm trọng như thế?” Hoa Kì hoảng sợ nói. Trang Hào cười lạnh một tiếng: “Sao? Đau lòng?” Hoa Kì nhún nhún vai: “Đau lòng cái long ấy, em với hắn đâu có quan hệ gì.” Hoa Kì ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn cằm Trang Hào: “Ngược lại là anh, không sao chứ?” Trang Hào cười cười: “Chút vết thương nhỏ không tính là cái gì.” Hoa Kì nhìn Trang Hào từ trên xuống dưới, do dự nói: “Cái đó. . . . . . Cái đó, cô gái kia là bạn gái anh sao?” “Bạn gái?” Trang Hào sửng sốt: “ĐM cậu, tôi lấy đâu ra bạn gái, đó là chị họ tôi, con gái bác, không biết trong óc cậu ngày ngày nghĩ cái gì, chẳng lẽ tôi đi với cô gái nào cậu cũng nghĩ đó là bạn gái tôi à?” “Chị anh á?” Hoa Kì há to miệng nói: “Không nói sớm, hại em uống nhiều rượu như vậy.” Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Cậu uống rượu có liên quan gì đến chị họ tôi? Chẳng lẽ. . . . . . cậu ghen à?” Trang Hào nhìn Hoa Kì mà nhíu lông mày. Hoa Kì chép chép miệng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên: “Không phải sao, ta ghen đấy.” “Cậu giỏi thật đó, đúng là thiếu thao mà.” Trang Hào cười mắng. Hoa Kì cười đùa nói: “Anh muốn không? Anh mà muốn em để cho anh thao.” Trang Hào liếc mắt nhìn Hoa Kì: “Cậu ở chỗ Bàng Suất để hắn thao không ít chứ gì?” “Nói bậy, em chỉ thích mình anh, muốn bị thao cũng phải để anh thao.” Hoa Kì bất tri bất giác bật thốt tiếng lòng, đây là lần đầu cậu nói ra chữ thích ngay trước mặt Trang Hào, lời vừa ra khỏi miệng Hoa Kì liền hối hận, trong lúc nhất thời hai người đều lúng túng, không ai biết nên nói cái gì. “Cái đó. . . . . .” Trang Hào a a ô ô nói: “Cậu từ chức đi, cậu mà còn muốn tắm kỳ, tôi nói bạn tôi tìm chỗ cho cậu.” Hoa Kì gật đầu một cái: “Ừ, em vốn đang tính từ chức.” Hoa Kì liếc Trang Hào, hơn một tuần không gặp, cảm thấy anh có chút gầy, da đen hơn, mắt còn có quầng thâm, cặp mắt vô hồn có vẻ rất là mệt mỏi, Hoa Kì nhìn mà đau lòng, từ từ tới gần, vươn một ngón tay gõ gõ vào lòng bàn tay Trang Hào nói: “Em sớm nên nghe anh, nếu không sẽ không có ngày hôm nay rồi.” Hoa Kì nhớ không rõ hiện trường đánh nhau hôm nay, nhưng từ vết thương trên người Trang Hào có thể thấy không nhẹ. Trang Hào không lên tiếng, rất nhanh nắm chặt ngón tay Hoa Kì. Hoa Kì suy nghĩ một chút còn nói: “Ca, Bàng Suất và Chương Viễn hợp tác, hiện giờ Chương Viễn là một cổ đông của Ngũ Hành, đổi lại cách nói, hiện giờ bọn họ là châu chấu trên một sợi thừng, anh phải cẩn thận.” Trang Hào cười cười: “Tôi đã sớm biết, nhưng bọn hắn hẳn không phải nhằm về tôi, mà tôi đoạt khách hàng của Bàng Suất cũng không phải là ân oán cá nhân.” “Ca, rốt cuộc anh và Bàng Suất có chuyện gì vậy?” Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Đều là chuyện trước kia, không nói.” Trang Hào buông tay Hoa Kì, bỏ dép lên giường, anh nghiêng người nằm gần lò sưởi đầu giường, nhắm mắt lại nói: “Chân rất mỏi, xoa bóp giúp tôi.” Hoa Kì vội vàng lên giường, ngồi xếp bằng bên chân Trang Hào, ôm chân của anh để trên đầu gối mình, ngón tay nhẹ nhàng quét qua lòng bàn chân anh, từ từ vuốt ve. Hoa Kì mới uống rượu, không có hơi sức gì, huống chi đầu cùng đau muốn nổ tung, vì phân tâm Hoa Kì mở miệng nói: “Ca, đây là đâu? Em nhớ nhà anh không như vậy.” Trang Hào một tay chống cằm nhắm mắt lại nói: “Ký túc xá của đoàn xe, vội quá không thể quay về nhà tôi đều ở nơi này.” “À” Hoa Kì bắt đầu quan sát gian phòng này, là một căn phòng bình thường không có gì lạ, trừ một bộ cái tủ cùng hai cái ghế không còn gì khác. “Ca, nơi này có chỗ nấu cơm không?” Trang Hào từ từ mở mắt, lười biếng nói: “Làm gì?” Hoa Kì nhìn anh khẽ mỉm cười: “Ngày mai em muốn làm hoành thánh cho anh, nhân thịt bằm.” Trang Hào nhếch nhếch khóe miệng: “Ngày mai có chuyến xe không có thời gian ăn, đoán chừng phải nửa đêm mới về đến, để hôm nào đi.” “Ngày mai có chuyến xe? Đi đâu?” Trang Hào lật người kéo gối đầu nằm sấp lại, nhỏ giọng nói: “Đi Môi Thành, khách hàng dành được từ tay Bàng Suất là ông chủ một mỏ than nhỏ.” “A, Môi Thành à.” Hoa Kì suy nghĩ một chút nói: “Ca, anh dẫn em theo được không?” Trang Hào quay đầu, suy nghĩ một chút nói: “Tùy cậu.” Hoa Kì cười hấp tấp: “Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai mấy giờ lên đường?” Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Buổi trưa mười một giờ lên đường, chừng buổi chiều tới.” Hoa Kì ghi nhớ thời gian, bàn tính nhỏ trong lòng bắt đầu lay vang dội. “Đừng mát xa nữa, ngủ.” Trang Hào dịch hai chân khỏi người Hoa Kì, lật người nằm sát bên trong tường, nhắm mắt lại nói: “Trong ngăn kéo còn có một cái chăn bông, tự mình lấy đi.” Hoa Kì rất không tình nguyện, thận trọng nói: “Ca, em có thể ngủ chung chăn với anh không?” Trang Hào nhắm mắt lại không lên tiếng, Hoa Kì coi như anh đồng ý, kéo chăn bên cạnh qua đắp kỹ cho Trang Hào, sau đó đưa tay tắt đèn, vén chăn lên nằm vào. Thân thể Trang Hào ấm áp dễ chịu, như một lò sưởi, Hoa Kì cảm thụ nhiệt độ trên thân thể anh truyền đến, do dự nửa ngày, cuối cùng vén chăn lên ngồi dậy, nhanh chóng cởi bỏ áo cùng quần dài, lúc nằm xuống, cậu cố ý đụng đụng Trang Hào bên cạnh: “Ca, em có thể ôm anh không?” Trang Hào vẫn như cũ không lên tiếng, cũng không biết có phải là ngủ thiếp đi hay không. Hoa Kì từ từ đưa tay trái ra, đáp trước ngực Trang Hào, ngực anh phập phòng, rất có tiết tấu, Hoa Kì rất muốn đồng bộ như anh, vì vậy Trang Hào thở cậu liền thở, cứ như vậy không tiếng động bắt chước. Bắt chước đã lâu, Hoa Kì cũng mệt mỏi, cậu nghiêng đầu dựa vào bả vai Trang Hào thở hổn hển, nhưng luôn cảm thấy cánh tay Trang Hào có chút cản trở, khẽ mở môi mỏng nói: “Ca, anh có thể ôm em không?” Trang Hào vẫn như cũ, lặng tiếng không đáp. Hoa Kì lớn lá gan, nắm cánh tay Trang Hào để phía dưới, sau đó nằm lên, lúc Hoa Kì nằm trong ngực anh thì Trang Hào cong cánh tay lên, đầu ngón tay dừng trên mặt Hoa Kì, từ từ vuốt ve. Hoa Kì biết anh không ngủ, vui mừng nhướng mày, cong miệng lên hôn cái “chụt” lên bả vai anh: “Ca, em có thể hôn môi anh không?” Hoa Kì cho là Trang Hào vẫn như cũ sẽ nằm ngay đơ, ai ngờ lời vừa ra khỏi miệng Trang Hào liền mắng: “Cút đi, ngủ đàng hoàng.” Hoa Kì bị dọa co rụt cổ, ở trong ngực Trang Hào cậu đàng hoàng không được. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong bóng tối còn có thể nghe được tiếng bước chân thổn thức ngoài cửa sổ, đoán chừng là người trong đội xe trực đêm trở lại. Trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời của Hoa Kì nhìn chằm chằm, giống như đèn sáng ban đêm, chỉ dẫn người đi đường phía trước. Hoa Kì không ngủ được, một mặt là vì nhức đầu, một mặt là bởi vì. . . . . . Ngóc tay của Hoa Kì trước ngực Trang Hào giật giật, do dự nửa ngày vẫn dời xuống một đoạn, khi đầu ngón tay chạm được đám lông trên bụng thì Hoa Kì nhỏ giọng nói một câu: “Ca, em muốn.” Mặc dù Trang Hào không trả lời, lại từ từ buông cánh tay ôm Hoa Kì, có lẽ anh cũng muốn. Hoa Kì trượt chui vào chăn, bên trong trừ mùi rượu còn có mùi trên người Trang Hào, cậu gối lên bụng Trang Hào, bàn tay từ từ bao trùm phía dưới Trang Hào, cách quần lót từ từ xoa. Không bao lâu, nhị đệ của Trang Hào cứng rắn, giống như một cây gậy sắt. Hoa Kì từ từ kéo quần lót anh xuống, cảm thụ độ nóng, nó liền dừng ở chóp mũi cậu, có thể ngửi được rõ ràng. Trang Hào rất sạch sẽ, không có mùi khó chịu, ngược lại là mùi sữa tắm nhàn nhạt. Hoa Kì đưa tới, ở mặt trên nhẹ nhàng hôn một cái. Lúc này, chăn bị vén lên, Trang Hào duỗi tay vào, dừng trên đầu Hoa Kỳ, đầu ngón tay luồn vào trong tóc, nhẹ nhàng vuốt ve.
|
Chương 23: Trang Sinh Mộng Mê Hoa Kì Bàn tay Trang Hào phủ trên đầu Hoa Kì, sờ sờ sợi tóc hết sức mềm mại, anh gợi lên một túm tóc của Hoa Kì, qua lại vân vê, đây là lần đầu anh lần nghiêm túc cảm thụ sự tồn tại của Hoa Kì. Quá khứ, là vì phát hỏa nhiều hơn đi? Nghĩ tới đây, Trang Hào không khỏi nghĩ tới một người, biểu đệ Tôn Nguyên Tiếu của anh, thằng nhóc này khi còn bé cũng giống Hoa Kỳ, rất thích kề cận mình, sau khi lớn lên lại. . . . . . Hoa Kì thích Trang Hào đụng vào, miệng càng ra sức, tiếng liếm mút vang lên, lúc Trang Hào bắn ra, cậu liền nuốt hết tinh hoa Trang Hào tồn trữ một tuần, lúc thò đầu ra khỏi chăn còn chép chép miệng, cau mày nói: “Hôm nay có chút đắng.” Trang Hào cười, cánh tay phủ trên đùi Hoa Kì nói: “Chẳng lẽ trước kia ngọt?” “Không kém bao nhiêu,em cảm thấy trước kia ngọt.” Hoa Kì chép miệng, bò đến bên cạnh bàn cầm ly nước súc súc miệng, lúc xoay người lại Trang Hào đã điều chỉnh tốt tư thế, cánh tay mở rộng chờ cậu, Hoa Kì tự nhiên bò qua, thân thể úp sấp vào ngực Trang Hào. Trang Hào nghe tiếng Hoa Kì chép miệng, cười nói: “Cậu đừng chép miệng được không? Nghe cùng con chó nhỏ ấy.” “Gâu gâu gâu. . . . . .” Hoa Kì học tiếng cho sủa, đầu không ngừng cọ vào ngực Trang Hào. Trang Hào có một nhược điểm là sợ nhột, đặc biệt là dưới nách, anh bị Hoa Kì cọ nhột, rụt cổ nói: “Được rồi, cọ nữa tôi đánh cậu.” “Gâu gâu gâu. . . . . .” Hoa Kì vừa học tiếng chó sủa, lúc này bất động, an tĩnh nằm trong ngực Trang Hào. Trang Hào dùng một cái tay khác gãi gãi nơi bị Hoa Kì gãi nhột, thả tay xuống anh siết chặt cánh tay, cười nói: “Hoa tiểu cẩu, tôi phát hiện tôi hơi thích cậu.” “Gâu gâu gâu. . . . . .” Hoa Kì như cũ bắt chước tiếng chó sủa. Trang Hào nghe vậy, ngay sau đó liền lật người ôm chặt Hoa Kì vào ngực, cằm chống lên đỉnh đầu Hoa Kì, nhỏ giọng nói: “Cậu nói xem, nếu cậu là một con nhóc thì thật tốt, cậu thích tôi như vậy, ít nhất tôi còn có thể cưới cậu.” Trang Hào dùng cằm cọ tóc Hoa Kì, còn nói: “Hoa tiểu cẩu, về sau làm đệ đệ của tôi được chứ?” [Anh còn cố chống cự cái gì a ~ ╮[╯▽╰]╭ ] Hoa Kì ừ một tiếng nói: “Trước gọi ca sau gọi đệ, sau đó là bà xã.” Trang Hào chau mày: “Ngổn ngang gì vậy.” Trang Hào giãn lông mày, mang theo nụ cười nhắm hai mắt lại: “Ngủ, ca ôm cậu, Hoa tiểu cẩu.” “Gâu. . . . . .” Hoa Kì để tay ngang hông Trang Hào, trong lúc vô hình kéo gần lại khoảng cách giữa hai người. Hoa Kì có một gia đình hạnh phúc, cha mẹ yêu cậu, anh em hữu tình, chỉ không biết thích một người tư vị như thế nào, hôm nay được Trang Hào ôm vào ngực, lòng cậu cuồng loạn, đại khái. . . . . . Đây nhưng là hạnh phúc khi thích một người đi? Sáng sớm ngày hôm sau, Trang Hào từ trong mộng tỉnh lại, giấc ngủ này vô cùng ổn định, cả người cứng ngắc vì cả đêm giữ nguyên tư thế, anh vén chăn lên, cánh tay trần trụi đáp trên chăn, lại không cảm thấy rét lạnh chút nào, nếu như những hôm khác, thời gian này giường sưởi đã lạnh, mỗi lần rời giường sẽ lạnh đến mức anh sẽ run lập cập. Trang Hào thích ứng ánh sáng, từ từ mở mắt, lại phát hiện người trong ngực đã không cánh mà bay rồi. Trang Hào bò dậy khỏi chăn, thét một tiếng nói: “Hoa tiểu cẩu, cậu ở đâu?” Không có bất cứ động tĩnh gì, Trang Hào nghĩ thầm, chẳng lẽ sáng sớm Hoa tiểu cẩu đã đi? Không phải vậy chứ, tiểu tử này hận không thể ngày ngày kề cận mình, sao lại đột nhiên rời đi? Trang Hào rời khỏi giường ấm, sau khi mặc chỉnh tề, Trang Hào mở cửa ra khỏi ký túc xá. Hôm nay gió tây bắc thổi, gió khá lớn, Trang Hào vội vàng kéo kín áo bông đi tới phòng làm việc của đoàn xe, đến cửa phòng làm việc, Trang Hào đúng lúc đụng phải tài xế vừa tới đi làm, hắn cười cười với Trang Hào: “Báo ca rời giường.” Trang Hào ngáp một cái: “Văn Đào tới chưa?” “Còn chưa tới.” Trang Hào gật đầu một cái: “Vậy chú tìm người đi mua chút điểm tâm đi, chờ đoàn người ăn xong rồi, chuẩn bị lên đường đi Môi Thành.” “Điểm tâm đã sớm chuẩn bị xong.” Trang Hào ngơ ngẩn: “Chuyên cần vậy sao? Ai vậy? Xem ra tôi phải phát chút tiền thuởng cho hắn.” Tài xế cười nói: “Đệ đệ anh đó.” “Đệ đệ tôi?” nửa ngày sau Trang Hào cũng không có kịp phản ứng, thằng nhóc Tôn Nguyên Tiếu không phải học đại học ở nơi khác ư, trở lại nấu cơm cho anh khi nào? “Anh không biết à? Tôi cũng đang buồn bực đây, chừng nào thì anh có thêm một đệ đệ.” Tài xế chỉ chỉ phòng ăn của đoàn xe, bình thường là để tài xế trong đoàn xe hâm nóng hộp cơm, nấu nước. Trang Hào quay đầu lại nhìn sang, bên trong là Hoa Kỳ sáng sớm biến mất không thấy bóng dáng, anh bĩu môi cười một tiếng: “À, là đệ đệ tôi, mới nhận.” Nói xong, Trang Hào đi tới phòng ăn, tới gần, Trang Hào nhìn qua cửa gương vài lần mới đẩy cửa vào: “Hoa tiểu cẩu, dậy sớm như vậy làm gì?” Hoa Kì cười khúc khích quay đầu lại, tay còn vo vo, mặt dính không ít bột mì: “À, làm hoành thánh cho anh.” Trang Hào theo bản năng liếc nhìn khay đựng, phía trên là một hàng sủi cảo thật chỉnh tề, nhìn qua hết sức tinh xảo cũng rất có khẩu vị, đếm sơ qua có ít nhất sáu mươi bảy mươi cái. Trang Hào kinh ngạc nói: “Mấy giờ cậu đã dậy?” Hoa Kì nhíu mày suy nghĩ hồi lâu: “Đại khái hơn bốn giờ.” Trang Hào đi tới bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn tô thịt bên cạnh, bên trong còn ít nhất ba phần thịt làm nhân bánh, buồn bực nói: “Trong đội xe có thịt làm nhân bánh sao?” “Dĩ nhiên không có.” Hoa Kì hít mũi một cái, giống như có chút bị cảm: “Buổi sáng, em hỏi chú trực ban một chút, chú ấy nói gần đây có một cái chợ sáng nhỏ, vì vậy em nói chú ấy mang em đi.” Hoa Kì nắm bột sủi cảo trong lòng bàn tay: “Em mua ít nhất 30 cân thịt, tốn không ít tiền đó.” Trang Hào kinh ngạc nói: “Cậu bọc hết 30 cân thịt?” “Sao có thể, em làm một ít còn lại chôn ở trong đống tuyết trước cửa, mấy ngày nữa em lại bọc cho anh ăn.” Hoa Kì cười cười, cúi đầu tiếp tục làm hoành thánh. Trang Hào nhìn Hoa Kì hết sức chuyên chú, tâm tình rất tốt, cười nói: “Tốn bao nhiêu tiền? Chốc lát nữa tôi trả lại cho cậu.” “Không cần.” Hoa Kì ngẩng đầu cười đùa nói: “Tiền này trước kia anh cho em, em đều giữ.” Trang Hào nói: “Tôi nhớ lần trước nói cậu trả tiền xe giúp tôi cậu còn không chịu, lần này sao hào phóng vậy?” Hoa Kì nhe răng cười nói: “Trước kia sao có thể so với bây giờ, giờ em là đệ đệ của anh, gâu. . . . . .” Trang Hào híp mắt cười: “Hoa tiểu cẩu thật đúng là khiến người ta yêu thích.” Anh giơ tay xoa đầu Hoa Kì: “Cậu bọc đi, tôi đi đánh răng rửa mặt.” Trước khi ra cửa thì Trang Hào lại dặn dò: “Chớ bọc quá nhiều, dù cậu có bọc trăm cái cũng không đủ cho đám người kia ăn.” “Ừ, em bọc hết nhân bánh ở đây là xong, anh đi rửa mặt đi.” Trang Hào ừ một tiếng, mở cửa ra khỏi phòng ăn. Lúc đánh răng, Trang Hào quan sát mình trong gương, nhíu mày trợn mắt, từ nhỏ anh đã biết mình rất trai, con gái thích mình phải xếp thành hàng, nhưng ý tưởng cùng thực tế thật khác nhau, cô gái thích mình thì không có, con trai ngược lại có một. Cuộc sống của Trang Hào không thiếu tiền, chỉ thiếu một người có thể cùng anh yên ổn sống qua ngày, có lẽ bởi vì mình đánh đánh giết giết cả ngày, dãi nắng dầm mưa, lúc này mới không tìm được một cô gái tốt đi? “Ca.” Hoa Kì ló đầu vào, nhe răng cười nói: “Sủi cảo nấu xong, nhanh ra đây ăn.” Trang Hào nhìn Hoa Kì cười đùa từ trong gương, gật đầu một cái, phun bọt trong miệng nói: “Biết, cậu bưng một bàn vào trong phòng, chúng ta ăn.” “Được.” Hoa Kì rụt cổ lại đã không thấy người. Trang Hào nhìn mình trong gương cười cười, vẫn là câu nói đó, mặt mũi Hoa Kì anh không thấy có gì khác lạ nhưng lại có chút thích cậu. Hoa Kì rất khéo tay, bọc sủi cảo ăn ngon lại dễ nhìn, Trang Hào một hơi ăn một tô đầy, ăn xong còn uống một ly trà lớn, no ngã ngồi trên ghế: “ĐM, no đi không nổi rồi.” Hoa Kì mặt mày hớn hở nói: “Thế nào, ăn ngon chứ? Lần trước là vì đông lạnh quá lâu, cho nên khẳng định không ngon như lần này.” Trang Hào cười nói: “Lần trước mùi vị cũng không tệ.” Trang Hào lấy điếu thuốc ngậm trong miệng: “Hoa tiểu cẩu, hôm nay cậu thật sự muốn đi Môi Thành với tôi sao?” Hoa Kì gật đầu một cái: “Đi chứ, sao không đi, từ nhỏ đến lớn em chưa ra khỏi cái thành phố này lần nào.” Trang Hào cười cười: “Nhìn chút tiền đồ của cậu kìa, không thể có mục tiêu lớn hơn được sao, như là nước Thái, châu Âu?” Ánh mắt Hoa Kì sáng lên, sau đó lại có chút mất mác nói: “Em cũng muốn, nhưng em không nói được tiếng Anh, hơn nữa em cũng không có tiền.” Hoa Kì gãi gãi đầu: “Ca, anh nói xem Thái Lan có nhiều gay không?” Trang Hào sửng sốt: “Làm gì? Cậu định đi chuyển đổi giới tính à?” Hoa Kì vốn không có ý này, nhưng Trang Hào vừa nói như thế, Hoa Kì lập tức nói: “Ừ, em muốn chuyển đổi giới tính, biến thành nữ là có thể gả cho anh.” Trang Hào lạnh đến buồn nôn: “Đi bà nội nhà cậu, cậu an tâm làm Hoa tiểu cẩu của cậu đi cho tôi nhờ.” Trang Hào không muốn tiếp tục đề tài này, liền vội vàng đứng lên đi tới cửa: “Ăn xong dẹp bàn, tôi đi xử lý chuyện đoàn xe một chút, một lát tới cửa tìm tôi.” “Biết.” Trang Hào ra khỏi túc xá, Hoa Kì nhanh chóng ăn hết sủi cảo thừa lại trong mâm, dọn xong cái bàn, mặc vào áo khoác nhung chạy như điên ra ngoài. Đoàn xe của Trang Hào đã chuẩn bị sẵn sang lên đường, trước khi xuất phát Vương Văn Đào cũng chạy tới, tiếc nuối là hắn không ăn được sủi cảo, dạ dày trống trơn đứng ở cửa nhìn đoàn xe. Trang Hào thấy Hoa Kì chạy tới, vội vàng nói với Vương Văn Đào đứng ở cửa: “Văn Đào, cậu ngồi cùng xe Trương sư phụ đi.” “Hả? Vì sao?” Vương Văn Đào hỏi ngược lại. Trang Hào nghiêng đầu nhìn Hoa Kì đã chạy tới nói: “Tôi và Hoa tiểu cẩu đi một chiếc xe.” “Hoa tiểu cẩu?” Vương Văn Đào sững sờ, lúc này mới thấy Hoa Kỳ mặt mày hớn hở chạy tới chỗ Trang Hào, chậc một tiếng nói: “Cậu ta là Hoa tiểu cẩu à?” “Cút đi, Hoa tiểu cẩu là để cho cậu gọi sao, mau lên xe đi.” Trang Hào ném một câu nói, xoay người đi tới chỗ Hoa Kì. Hoa Kì chạy đến bên cạnh Trang Hào: “Ca, xử lý xong chưa?” Trang Hào cười cười: “Làm xong, chúng ta ngồi chiếc xe lớn kia.” Hoa Kì nhìn xe tải cực lớn trước cửa, nói: “Giỏi thật, rất lớn, trước kia em thấy mà chưa được ngồi lần nào.” Trang Hào búng tay cái tách: “Vậy thì lên xe thôi.” Hoa Kì nhảy lên xe, Trang Hào lên xe cài dây an toàn xong nói: “Từ đây đến Môi Thành chừng bốn giờ, cậu cảm thấy nhàm chán thì phía sau có chuyện ma, cậu có thể xem một chút.” Hoa Kì vận sức chờ phát động, hưng phấn nói: “Sẽ không chán, em thật hưng phấn.” Trang Hào cười nói: “Cậu hưng phấn cái rắm.” “Không phải sao, cái rắm của em cũng hưng phấn.” Trang Hào không lên tiếng, cười khởi động xe. Trang Hào từ nhỏ đã chơi xe, xe tốt xe xấu gì cũng đếm không xuể, đương nhiên tài lái xe sẽ rất tốt, mới đầu đường trong thành phố có chút hẹp cho nên xe tải đi không tốt lắm, qua lại ngoặt lệch có chút chao đảo, mãi cho đến quốc lộ, xe mới từ từ đi vững vàng. Dọc đường đi Hoa Kì không nói gì nhiều, cũng không giống bình thường kề cận Trang Hào, ngược lại hứng thú cực kỳ mà nhìn rừng cây ngoài cửa sổ, nhìn không chớp mắt. “Nhìn gì đấy?” Hoa Kì quay đầu lại cười nói: “Không có gì, chỉ nhìn cây cối ven đường thôi.” “Cây có gì tốt nhìn?” “Em cũng không biết, chỉ cảm thấy có chút tiên.” Trang Hào cười cười: “Cậu thật là tiền đồ.” “Ca, anh . . . . . . anh có thấy em rất phiền hay không?” Hoa Kì nhìn chằm chằm gò má Trang Hào mà hỏi. Trang Hào sững sờ, sau đó cười nói: “Phiền, phiền chết đi được.” Hoa Kì cũng cười: “Phiền anh còn mang theo em làm gì?” Trang Hào nói: “Tôi sợ không mang theo cậu…cậu lại uy hiếp tôi nói, tôi còn thiếu cậu bao nhiêu bao nhiêu chưa trả đấy.” Hoa Kì cười láo lĩnh nói: “Đúng thôi, anh còn thiếu em một vạn tám.” Trang Hào hé miệng cười, tay nắm chặt tay lái nói: “Nắm chặt, phía trước có khúc ngoặt.” Hoa Kì vội vàng nắm dây an toàn nhìn thẳng phía trước, Trang Hào đánh tay lái rẽ vào, đi một đoạn gặp đèn xanh đèn đỏ, Trang Hào giảm tốc độ, từ từ ngừng lại. Nhân cơ hội Trang Hào đốt một điếu thuốc, phun khói mù nói: “Khát không?” Hoa Kì lắc đầu một cái, ánh mắt chuyển sang ngoài cửa sổ. Bên cạnh xe tải có một chiếc xe con màu đỏ đang ngừng, hãng gì thì Hoa Kì không biết, nhưng mà màu sắc đỏ rực hấp dẫn ánh mắt của cậu, Hoa Kì ghé đầu nhìn xuống, vừa mới nhìn cậu liền giật mình hét lớn một tiếng: “Mẹ ơ, ca, anh xem.” Trang Hào sợ hết hồn: “Cậu hét cái gì?” Nói xong, Trang Hào vươn người ghé đầu qua, sau đó cảm thán: “Tao chửi con mẹ nó chứ, người anh em này quá trâu bò.” Trong xe màu đỏ có một người đàn ông, lúc này hắn đã tuột quần đến gót chân, dưới bụng một cây gậy giơ lên đang bị tay phải của hắn lên xuống mà lộng, còn máy tính đặt trên ghế phụ lại đang phát một bộ phim h đặc sắc. Hoa Kì muốn mở cửa sổ xe ló đầu ra ngoài nhìn, nhưng không dám mở miệng, chỉ sợ Trang Hào mắng cậu. “Được rồi, nhìn nữa không rút ra được.” Hoa Kì cười nói: “Lần đầu tiên em thấy có người vừa lái xe vừa xem phim heo đó, còn có thể tuốt ống.” Trang Hào cười nói: “Này thì có gì?? còn có người vừa lái xe vừa chơi khẩu giao đấy.” “Thiệt giả?” “Tôi lừa cậu làm gì, trước kia đoàn xe của tôi có một sư phụ, liên tiếp chạy xe một tháng, chắc là nghẹn không được, liền tìm vị tiểu thư mang lên xe, vừa lái xe vừa làm cái đó.” Lúc ấy chuyện này làm Trang Hào tức chết, ngày hôm sau liền sa thải người này. [Anh vẽ đường cho hươu chạy rồi (≧∇≦)] Hoa Kì rơi vào trầm tư, lúc đèn xanh sáng lên, xe chạy không bao xa thì Hoa Kì đột nhiên tiến tới bên cạnh Trang Hào: “Ca, em muốn rồi.” Nói xong, Hoa Kì liền vói tay xuống phía dưới Trang Hào. Trang Hào sững sờ, nổi giận mắng: “Hoa tiểu cẩu, cậu muốn bị đánh đúng không, không muốn sống nữa?” Hoa Kì vô tội chu miệng: “A, vậy thì thôi.” Hoa Kì từ từ rút tay về, đầu dựa vào cửa sổ xe. Trang Hào liếc nhìn Hoa Kì, bất đắc dĩ thở dài, sau đó lấy điện thoại di động trong túi ra gọi cho Vương Văn Đào: “Văn Đào, các cậu đi trước đi, xe tôi có chút trục trặc, tôi dừng lại kiểm tra một chút.” Nói xong, Trang Hào cúp điện thoại, ánh mắt nhìn đường phố chung quanh mấy lần, đúng lúc đầu đường trước mặt có một tường rào nhà máy hóa chất, anh trực tiếp lái qua. Xe ngừng lại bên tường rào nhà máy hóa chất, bên cạnh là mấy cây đại thụ trụi lủi, Trang Hào cởi dây an toàn, móc một điếu thuốc từ trong túi ra ngậm trong miệng nói: “Giờ có thể.” Nói xong, Trang Hào nhấn nút cho ghế dựa ngã ra sau rồi nằm xuống.
|
Chương 24: Vờ tha để bắt Hoa Kì từ khi phát dục đã định trước sẽ là người tùy chỗ phát tình (=.=! em đúng chuẩn dụ thụ luôn ) Trước kia lúc còn đi học, bạn ngồi cùng bàn là ủy viên thể dục của lớp, hai người đi học không để ý nghe giảng, chỉ lo so lão nhị của ai lớn hơn ở dưới bàn, sau đó, bắt đầu so với ai có nhiều chíp bông (lông) hơn, một sợi hai sợi cứ đếm như vậy, đếm tới đếm lui lại quên đã đếm bao nhiêu, cứ nhiều như đếm sao trên trời vậy. Trong lúc vô tình, Hoa Kì không biết sao lại biết bài tuốt ống, hê hê. . . . . . Tự học. Có một ngày ở nhà bà ngoại, Hoa Kì một mình ở trong nhà xem ti vi, ý tưởng đột phát cởi quần tuốt, tuốt tuốt lại phát hiện không có thoải mái như trong truyền thuyết, thăm dò một hồi, Hoa Kì ôm quần chạy vào bếp dùng nước thấm ướt tay, sau đó nắm xà phòng xoa xoa tay nổi lên không ít bọt, sau đó chạy vào nhà tiếp tục. Bà ngoại Hoa Kì rất buồn bực, đứa nhỏ này lại làm chuyện gì yêu thiêu thân nữa đây? Lần đầu tuốt ống Hoa Kì hết sức mới lạ, động tác không chỉ không có tiết tấu, ngược lại còn tăng Mã Lực, kết quả bắn ra cũng không cảm nhận được cảm giác gì, ngược lại bởi vì xà phòng mà mấy ngày sau đi bộ đều phải cong cong lưng, làm đám con trai trong lớp thấy cậu đã nói: “Hoa Kì, cậu bị bò húc à?” [Ha hả, chơi dại nha em :v :v] Có lần đầu tiên dạy dỗ, Hoa Kì dốc lòng nghiên cứu, cuối cùng đạt được thành quả, sau đó liền có hôm nay hắn. ***** Hoa Kì đoán không ra Trang Hào nghĩ thế nào, tóm lại cứ xem như anh cũng muốn, vì vậy cậu thò người qua, cởi thắt lưng Trang Hào, lộ ra quần lót màu trắng bên trong thì Hoa Kì liền cúi đầu liếm nhị đệ nửa mềm không cứng. Rất nhanh, Trang Hào có cảm giác, từ từ dựng lều. Hoa Kì thấy thời cơ đến, đưa ngón trỏ níu mép quần lót của anh, đang chuẩn bị kéo xuống thì một tiếng nói đột nhiên xuất hiện vang dội dọa cậu giật mình. Hoa Kì ngồi dậy: “Gì vậy?” Trang Hào cũng có chút không biết làm sao, mới ngồi thẳng dậy, liền nghe ngoài xe có người kêu: “Ê ê ê, nơi này không được dừng xe, các người không biết chữ sao?” Trang Hào còn không kịp mặc quần vào, không thể làm gì khác đành dùng quần áo che trước người, quay cửa kính xe xuống thò đầu ra nói: “Chuyện gì xảy ra?” Ngoài xe có một ông chú mặc đồng phục an ninh, ông giơ cây gậy rất giống côn điện chỉ chỉ chữ to trên tường nói: “Nơi này có điện cao thế, không cho phép dừng xe.” Trang Hào liếc nhìn chữ to trên tường, gật đầu một cái: “Thật xin lỗi, mới vừa rồi không chú ý nhìn.” Ông chú trợn mắt nhìn Trang Hào một cái: “Cậu mới vừa lái xe tới tôi đã nhìn chằm chằm cậu, nhanh lái đi, cẩn thận điện giật chết, đến lúc đó đến chỗ Diêm Vương Gia mà trình diện.” Trang Hào trầm mặt, quay lên cửa sổ xe cũng không kịp kéo quần, khởi động xe quay đầu chạy lên đường cao tốc. Xe tải mở đi có một đoạn ngắn, rốt cuộc nhịn phía trước trạm thu phí, lúc này Trang Hào mới có cơ hội kéo quần lên. [Lại hố một lần nữa (_ _”)] Lúc Trang Hào đưa tay ra ngoài cửa sổ nhận phiếu thu, Hoa Kì mới nhỏ giọng nói: “Ca, anh giận sao?” Trang Hào trầm giọng nói: “ĐM, giờ mà là lúc bình thường, tôi đã sớm đánh bỏ ông ta.” Hoa Kì cười trộm nói: “Vậy sao anh không động thủ?” “ĐM, người ta chiếm lý, tôi có thể động thủ sao?” Trang Hào căm tức nhìn phía trước, có vẻ tức không nhẹ. Hoa Kì không lên tiếng, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, cậu vẫn cảm thấy Trang Hào là một người tốt, mặc dù bình thường tính khí rất táo bạo, động một chút là chửi mình, thật ra có đôi khi, cậu phát hiện tính tình táo bạo của Trang Hào cất dấu rất nhiều ưu điểm. Hoa Kì len lén đánh giá Trang Hào, càng xem càng cảm thấy thích. Trang Hào đi đến đường cao tốc, hội hợp với đám nhân công ở dưới chân cầu, sau đó mười mấy chiếc xe tải đứng xếp hàng gần một cái sân của Môi Thành nhỏ. Trong sân ngoài một ký túc xá còn có bốn năm dãy nhà, có vài ngôi nhà nhìn qua đã rất cũ, trên tường còn có rất nhiều khe nứt, không biết người ở bên trong có thể lạnh hay không. Hoa Kì theo Trang Hào xuống xe, Trang Hào đóng cửa xe rồi nói ra: “Hoa tiểu cẩu, tôi đi bàn chuyện một chút, cậu lạnh thì đến phòng bảo vệ ngồi, chừng nửa giờ tôi xuống .” Hoa Kì gật đầu một cái: “Biết, anh cứ làm chuyện của anh đi, em đi dạo chung quanh một chút.” “Đừng có chạy lung tung, đến lúc đó tôi không tìm được cậu.” Trang Hào cho Hoa Kì một ánh mắt cảnh cáo, sau đó mang Vương Văn Đào vào ký túc xá. Hoa Kì không đến phòng bảo vệ mà rãnh rỗi đi dạo trong đại viện, cảm thấy Môi Thành không thần kỳ như trong truyền thuyết, ghế đá hỏng rất nhiều rất nhiều, bị bụi bao phủ một lớp dày. Người già trong nhà luôn nói, Môi Thành lúc ban ngày rất đáng sợ, mặc áo sơ mi trắng đi trên đường một vòng trở về cũng có thể biến thành màu xám tro rồi. Mặc dù giờ là mùa đông, ngẩng đầu nhìn lên trời vẫn có thể cảm nhận được cảm giác mông lung như cũ. “Ai nha, cậu đừng ném loạn, cái này không nên để ở nơi này. . . . . .” “Nhưng tớ thấy để đây được mà. . . . . .” “Ca nói đúng, nên để ở đây, đừng nghe cậu ta.” Hoa Kì theo âm thanh nhìn sang, là ba cậu nhóc đang chơi tuyết ở gần chân tường đại viện, là làm người tuyết. Hoa Kì từ đàng xa nhìn, phát hiện một cậu nhóc trong đó mang cái mũ có hai cái tai gấu lớn phía trên, dây mũ không buộc lại, nhìn qua giống như chỉ tùy ý đội lên đầu. Cái mũ này Hoa Kì cũng có, lúc lên tiểu học bà ngoại mua cho cậu, nhưng màu khác. Mũ của Hoa Kì màu trắng sữa, hơn nữa khi còn bé Hoa Kì trắng noãn lại mập mạp, đội mũ tai gấu trên đầu cùng với áo lông gấu mèo tròn vo, dù đi đến nơi nào, cũng sẽ có người nói: “Ai nha, Tiểu Hoa Kỳ thật xinh đẹp, còn đẹp hơn bé gái nha.” Không ngờ đã nhiều năm như vậy, mũ kiểu dáng này còn có bán. Hoa Kì mỉm cười, tuổi thơ thật khiến cậu hoài niệm, vì vậy bước thật nhanh chạy đến chỗ ba đứa nhỏ đó. Đến gần Hoa Kì mới nghe được bọn họ tranh chấp chuyện gì, bởi vì lỗ mũi người Tuyết, đứa ột chút nói nên dùng cà rốt, đứa thấp hơn một chút lại muốn dùng nút áo, vì vậy ba đứa trẻ tranh chấp không ngừng nghỉ. “Nên dùng cà rốt.” Hoa Kì đột nhiên lên tiếng khiến ba cậu nhóc cứng ngắc nhìn cậu. Hoa Kì cười cười, đi tới cầm củ cà rốt trong tay cậu nhóc cao cao, cúi đầu nhìn, còn chà xát da, chắc là người lớn còn chưa kịp dùng đến đã bị mấy tên nhóc trộm lấy ra : “Dùng cà rốt đẹp hơn, lúc còn nhỏ anh hay dùng cà rốt, nếu dùng nút áo đến khi tuyết tan dễ bị mất lắm.” Nói xong, Hoa Kì ghim cà rốt lên mặt người tuyết. Hoa Kì thụt lùi phía sau hai bước thưởng thức nói: “Chậc chậc, lỗ mũi thật là nhọn, hơi khó coi.” Nói xong, cậu lại rút cà rốt khỏi đầu người tuyết, rắc rắc một tiếng gặm đuôi cà rốt, gắn lại lần nữa, Hoa Kì hài lòng nhai cà rốt nói: “Như vậy dễ nhìn hơn nhiều.” [Em tỉnh ghê luôn =.=!] Ba cậu nhóc từ đầu tới đuôi không nói gì, cho đến khi Hoa Kì nuốt cà rốt xuống bụng, một đứa nhỏ trong đó oà khóc : “Mẹ, có người ăn cà rốt nhà chúng ta.” Nói xong, bé trai co cẳng chạy, để lại Hoa Kì cùng hai cậu nhóc hai mặt nhìn nhau. Hoa Kì chép chép miệng: “Đó là cà rốt nhà nó à?” Cậu nhóc cao cao gật đầu một cái: “Đúng, cậu ấy trộm nhà mang đi.” Cậu nhóc nghiêng đầu nhìn người tuyết: “Em cảm thấy rất giống Gargamel?” “Gargamel?” Hoa Kì dùng ngón tay sờ sờ hàm răng mình, cũng không có gì khác thường, có thể gặm ra mũi ưng sao? “Hoa Kì?” Giọng nói đó khiến thân thể Hoa Kì cứng đờ, giữ vững tư thế sờ răng từ từ quay đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn người đứng cách đó không xa. “Thật đúng là cậu sao?” Giang Hạo vỗ vỗ đầu cậu nhóc bên cạnh nói: “Là cậu ta ăn cà rốt nhà chúng ta sao?” Bé trai mang theo nước mũi nói: “Dạ, mẹ cháu mới vừa gọt xong vỏ đã bị anh ta ăn, về nhà cháu bị mắng mất.” Giang Hạo cười cười: “Không có chuyện gì, chú giúp cháu.” Giang Hạo giơ tay lên chào hỏi hai đứa bé bên cạnh người tuyết nói: “Các cháu vào nhà chơi đi.” Hai đứa bé lớn một chút rất có ánh mắt, chạy tới mang đứa bé vào nhà. Giang Hạo nhìn Hoa Kì cười cười: “Hai ba năm không gặp, thiếu chút nữa tôi không nhận ra cậu đó.” Hoa Kì dụi dụi mắt: “Sao anh lại ở đây?” Giang Hạo cười đi tới: “Giờ tôi làm việc ở đây.” Giang Hạo theo thói quen đẩy mắt kiếng viền kim loại trên sống mũi một cái. Hoa Kì nhìn Giang Hạo từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói: “Anh thay đổi thật nhiều.” “Vậy sao?” Giang Hạo cười nhẹ một tiếng: “Trước kia làm tắm kỳ công không có cơ hội chăm sóc bản thân, giờ đến Môi Thành làm quản lý cũng chú ý nhiều hơn.” Đúng như Giang Hạo từng nói, dánh vẻ của anh bây giờ và trước kia hoàn toàn khác nhau, trước kia tóc hơi dài, ăn mặc cũng rất tùy ý, giờ là tóc cua ột thân hưu nhàn phục, còn mang mắt kiếng, nhìn trưởng thành rất nhiều. “Giờ cậu còn làm tắm kỳ sao?” Giang Hạo thấy Hoa Kì không nói lời nào, mở miệng lần nữa. Hoa Kì gật đầu một cái: “Ừ, còn chà xát, sao anh lại đổi nghề?” Giang Hạo cười nói: “Nghe qua câu dạy đồ đệ sư phụ chết đói chưa, vì không thể bị đói chết, tôi chỉ có thể đổi nghề.” Hoa Kì hết sức kinh ngạc: “Chẳng lẽ anh không làm tắm kỳ nữa là vì tôi?” Giang Hạo xấu hổ nói: “Cũng không thể nói như vậy, dù sao tắm kỳ không được bao nhiêu tiền, tôi là người vẫn có dã tâm. Nhưng mà. . . . . .” Giang Hạo híp mắt nhìn Hoa Kì: “Nhưng mà không thể nói hoàn toàn không liên quan đến cậu, dù sao lúc cậu từ chối tôi tôi đã bị đả kích rất lớn.” Hoa Kì lúng túng ho khan mấy tiếng, cười láo lĩnh nói: “Đừng đùa tôi…tôi người này không kháng được trêu chọc.” Giang Hạo ngửa đầu nhìn trời cười nói: “Sao nào, hơn hai năm này sống tốt không?” Hoa Kì nói: “Rất tốt, nếu anh không dạy cho tôi nghề này, nói không chừng tôi thật sự đi khai thác than rồi.” Giang Hạo cúi đầu, nhìn Hoa Kì nói: “Cậu mà đi khai thác than thật thì đúng là xin lỗi gương mặt này của cậu.” “Tôi ngốc như vậy, dù đẹp hơn nữa cũng chẳng làm được gì.” Hoa Kì hít mũi một cái, cười khúc khích. Giang Hạo thở dài: “Đúng rồi, còn chưa có hỏi cậu, sao cậu chạy tới nơi này?” Hoa Kì cười nói: “Theo ca của tôi tới đây nói chuyện làm ăn.” Hoa Kì đưa ngón tay chỉ mười mấy chiếc xe tải phía dưới ký túc xá nói: “Đó là của anh tôi.” Giang Hạo cau mày nói: “Trước kia không nghe cậu nói cậu có anh?” Hoa Kì cúi đầu cười: “Anh kết nghĩa đi.” Giang Hạo quan sát vẻ mặt Hoa Kì, từ ánh mắt lóe lên của cậu nhìn ra được đầu mối. “Là bạn trai cậu sao?” Hoa Kì sững sờ, vội vàng giải thích: “Không phải không phải, anh ấy thích phụ nữ.” “Cậu dụ dỗ thẳng nam?” Giang Hạo kinh ngạc nói. Hoa Kì không biết làm sao gật đầu: “Xem như là thế đi.” Giang Hạo rất hăng hái nói: “Vậy cậu và anh ta cùng nhau chưa? Đã làm?” Hoa Kì chôn cằm vào cổ áo khoác nhung, miệng cắn khoá kéo nói: “Ừ, làm thì làm qua, nhưng đều dùng miệng.” “Tôi con mẹ nó chứ, thằng nhóc cậu thật có khả năng, thẳng nam cũng bị cậu đoạt tới tay.” Giang Hạo cười lớn, nhưng mà nụ cười ít nhiều có chút khó coi. Hoa Kì mắt liếc nhìn anh: “Không khoa trương như anh nói đâu, anh ấy hình như không có ý đó với tôi, cho nên mới nhận tôi làm đệ đệ.” “Mả mẹ nó, lời này mà cậu cũng tin, nếu không muốn thì sao có thể làm với cậu, tôi nói, anh ta khẳng định còn mơ hồ, trong lòng không tìm được phương hướng.” Hoa Kì nghi ngờ nói: “Thiệt giả? Thật vậy à?” Giang Hạo một tay nâng cằm, trầm mặc chốc lát: “Có phải cậu chủ động hay không?” Hoa Kì gật đầu: “Ừ, mỗi lần đều là tôi chủ động, có lúc tôi cảm thấy mình dính người lợi hại luôn.” “Ha, dính người không có gì là không được, nghe tôi nói này, cậu không chỉ kề cận áp sát anh ta, còn phải đối tốt với anh ta, quan tâm anh ta, sau đó lại không để ý tới anh ta, biết cái gì đã là dục cự còn nghênh không?” (từ chối mà lại mời chào) Hoa Kì nói: “Lúc còn đi học có đọc qua thành ngữ này.” Giang Hạo cười nói: “Biết thì dễ làm rồi, cậu cứ dựa theo lời tôi nói mà làm.” “Có tác dụng sao?” “Khẳng định có tác dụng, cậu cứ nghe tôi đi.” Hoa Kì gật đầu một cái, ánh mắt không tự chủ phiêu hướng ký túc xá, nói cũng khéo, vừa đúng lúc Trang Hào mang theo Vương Văn Đào đi từ bên trong ra ngoài, trong nháy mắt hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng ánh mắt Trang Hào không quá hữu nghị, nổi giận đùng đùng đi tới chỗ Hoa Kì: “Người này là ai?” Hoa Kì sững sờ, vội vàng nói: “Sư phụ của em, là anh ấy dạy em tắm kỳ.” Giang Hạo dẫn đầu vươn tay: “Trang tiên sinh đúng không, tôi là quản lý của mỏ than này.” Sắc mặt Trang Hào hơi tốt lên một chút, cười cười: “Làm sao cậu biết tôi là ai?” Giang Hạo nói: “Từ lâu cấp trên đã lộ tin tức, hơn nữa Hoa Kì cũng nói, cậu ấy cùng anh cậu ấy tới nói chuyện làm ăn, tôi đoán đó là anh.” Trang Hào duy trì mỉm cười, sau đó nói với Hoa Kì: “Đi thôi, chuyện đã nói xong rồi.” Hoa Kì ừ một tiếng, nghiêng đầu nói với Giang Hạo: “Sư phụ, vậy tôi đi trước.” Giang Hạo cười nói: “Để lại số điện thoại đi, rãnh rỗi hàn huyên một chút” Hoa Kì lắc đầu một cái: “Tôi không có điện thoại.” Giang Hạo mất mác nói: “Vậy cũng tốt, duyên phận thầy trò chúng ta thật cạn.” Hoa Kì xấu hổ cười cười, xoay người chạy tới bên cạnh Trang Hào. Trang Hào cầm balo đi xuống đầu xe, sau đó đóng cửa xe nói: “Hôm nay không về được, cậu đi với tôi đến nhà nghỉ ở một đêm.” Hoa Kì sửng sốt: “Hả? Không phải nói có thể trở về sao?” Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Sáng mai giám đốc mỏ than đã đặt tiệc, phải lưu lại ăn một bữa mới đi được.” “À” Trang Hào khoác balo lên vai: “Ăn cơm trước, hay là đến nhà nghỉ trước?” Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Nhà nghỉ.” ****** Nhà nghỉ nằm trong một ngỏ nhỏ gần mỏ than, không tính là rất tốt nhưng được cái rất sạch sẽ. Vào cửa Hoa Kì vội vàng chạy đến tủ giày cầm dép, đợi Trang Hào vào phòng lại ngồi chồm hổm bên chân anh nói: “Ca, em giúp anh đổi giày.” Trang Hào nhíu nhíu mày, đồng ý. Hoa Kì cởi giày da của Trang Hào, sau đó lại cởi vớ, lúc thay dép cho anh, Hoa Kì nhớ lại lời Giang Hạo nói, phải dục cự còn nghênh. Nghĩ như vậy, sắc mặt Hoa Kì trầm xuống, phạch một tiếng ném dép xuống đất: “Tự mình đổi đi.” Trang Hào sửng sốt: “Cậu động kinh à?” Hoa Kì trừng mắt với anh một cái rồi vào phòng vệ sinh. Trang Hào có chút mơ hồ, nghĩ thầm chẳng lẽ Hoa tiểu cẩu trúng gió? Lúc này Hoa Kì mở ra cửa phòng vệ sinh, bưng một chậu nước ấm ra ngoài, cười nhẹ nhàng nói: “Ca, ngâm chân chút đi, một lát em xoa bóp cho anh, bảo đảm thoải mái chết.” Trang Hào hoàn toàn trầm mặt: “Hoa tiểu cẩu, có phải cậu trúng tà hay không?” Hoa Kì cười không nói, bưng chậu nước để bên chân Trang Hào, đang cầm chân Trang Hào bỏ vào trong chậu nước, cùng lúc lại đen mặt nói: “Tự đi mà rửa.” Trang Hào tức đỏ mặt tía tai, níu quần áo Hoa Kì cứng rắn đè xuống giường, sau đó nhấc chân, không để ý tới chân còn ướt liền dạng chân ngồi trên người Hoa Kì, nổi giận đùng đùng nói: “Hoa tiểu cẩu, có phải cậu bị bệnh hay không? Muốn ăn đập à?” Hoa Kì từ từ nở nụ cười, cong ngón út từ từ gãi gãi mu bàn tay Trang Hào.
|
Chương 25: Nếu muốn đẹp thì phải lộ đùi Hoa Kì không biết như vậy có đủ hấp dẫn hay không, có giống như lời Giang Hạo nói hay không, làm được vẻ dục cự còn nghênh. Nghĩ tới đây, ngón út của Hoa Kì lại gãi lên mu bàn tay Trang Hào mấy cái. Trang Hào đoán không ra rốt cuộc Hoa tiểu cẩu bị động kinh cái gì, nhưng nhìn vẻ vừa nhiệt tình lại bỉ ổi của cậu thật khiến cho người ta thích, hơn nữa tay anh bị gãi hơi ngưa ngứa, tự nhiên hỏa khí tiêu tán toàn bộ, dở khóc dở cười nói: “Hoa tiểu cẩu, có phải cậu trúng tà hay không?” Hoa Kì nhất thời rơi xuống đáy cốc, xem ra không hiệu quả a, chẳng lẽ mình biểu hiện chưa đủ tốt? Rất nhiều ý nghĩ cuốn thành một đống trong đầu Hoa Kì, suy tư một lát sau, Hoa Kì trầm mặt đẩy Trang Hào trên thân xuống rồi xuống giường vào phòng vệ sinh. Trang Hào xếp chân ngồi trên giường, ngoài thì cười nhưng trong lòng lại không cười mà phỏng đoán. Hoa Kì ở trong phòng vệ sinh nửa ngày, cởi hết trơn, đứng trước gương quan sát mình, nhe răng, cười một cái, nháy nháy mắt, thế nào cũng cảm thấy mình rất tốt. Vừa rồi Hoa Kì bị Trang Hào áp phía dưới bỗng nhớ lại một câu nói, lúc còn là tắm kỳ ở Cổ Lãng có nghe tắm kỳ công nói chuyện, khi đó quản lý còn là một cô gái, ngực lớn chân dài, rất thích mặc mini skirt màu đen bó sát người, mỗi lần đứng trong đại sảnh có không ít tắm kỳ công chạy ra nhìn, lúc trở về tán gẫu cực kỳ vui sướng. Không lâu lắm, nữ quản lý nghênh đón mùa xuân đầu tiên của đời mình, rốt cuộc cô ta cũng thành công gả cho ông chủ Cổ Lãng, bọn họ kết hôn nửa tháng sau, nữ quản lý không mặc váy nữa, đoàn người cũng buồn bực, chân đẹp như vậy sao không để lộ cơ chứ? Sau lại có lời đồn nói, ông chủ Cổ Lãng thích chơi bắp đùi, đùi nữ quản lý bị gã nhéo một khối bầm một khối tím, cho nên không thể mặc váy. Sau đó tắm kỳ công thường ở cửa tán gẫu với nhau, trong đó có người nói, đẻ lộ hay không lộ thì thế nào, dù sao như nguyện là được rồi, nhưng mà vẫn là câu nói kia, nếu muốn đẹp thì phải lộ đùi, gặp người giàu càng phải lộ đùi. Khi đó, Hoa Kì chỉ nghe cho vui, giờ hồi tưởng lại thật sự có chút đạo lý, mặc dù mình không phải phụ nữ, nhưng chung quy cũng nên nếm thử. Nghĩ tới đây, Hoa Kì soi gương hít một hơi thật sâu bơm khí ình, sau đó xoay người lại mở cửa. Lúc này Trang Hào mặc áo lót giữ ấm nằm nghiêng trên giường xem ti vi, trên TV đang chiếu phim《 tôi yêu tôi nhà 》do Tống Đan Đan diễn. “Trong nhà có ai không? . . . . . .” Tiếng TV rất lớn, Hoa Kì ở trong phòng vệ sinh thuận miệng tiếp một câu: “Có người a.” Trang Hào sững sờ, nhướng mày nhìn phòng vệ sinh. Cửa phòng vệ sinh mở ra, nhưng Hoa Kì thủy chung không bước ra, Trang Hào không nhịn được nói: “Hoa tiểu cẩu cậu giày vò đủ chưa? Đàng hoàng chút cho tôi.” Vừa dứt lời, một cái đùi thon dài trắng noãn trơn bóng từ cửa toilet đưa ra, ngón chân qua lại động mấy cái: “Tiên sinh, cần phục vụ đặc biệt sao?” Trang Hào trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Hoa tiểu cẩu, cậu làm gì thế?” Hoa Kì từ trong phòng vệ sinh thò đầu ra, cười láo lĩnh nói: “Ca, anh thích em không?” Trang Hào hì hì cười: “Hoa tiểu cẩu, cậu đùa tôi đúng không? Tới đây. . . . . . Để tôi từ từ thích cậu.” Hoa Kì thoát hết trơn, thật đúng là không thích hợp ra ngoài lắm, tư tưởng giãy giụa một phen cậu bằng bất cứ giá nào, không bỏ được thì không có được Trang Hào, đôi tay Hoa Kì che trước người, từ từ lắc lư ra khỏi phòng vệ sinh. Trang Hào quan sát Hoa Kì, gầy thì gầy chút, nhưng lại rất trắng, đặc biệt là hai cái chân dài này, một cọng lông cũng không có, giống như con gái vậy. Hoa Kì đi về phía Trang Hào, đứng bên giường vừa muốn mở miệng nói chuyện, Trang Hào mãnh liệt vươn tay túm Hoa Kì lên giường, còn là tư thế lấy mông tiếp đất này. “Hoa tiểu cẩu, tôi cho cậu lên mặt này!” Nói xong, Trang Hào nhấc chân đá vào mông Hoa Kì, ngón chân lớn nhếch lên, rất linh hoạt nhéo mạnh một cái lên cái mông tròn của Hoa Kì. “Mẹ ơi, ca, em không lên mặt mà, anh đừng nhéo, đau. . . . . .” Hoa Kì đau kêu hoảng lên. “Cậu cũng biết đau sao?” Trang Hào vừa hung hăng nhéo một cái: “Tôi đây là thích cậu.” Hoa Kì ráng sức thoát khỏi tay Trang Hào, đứng dậy quỳ trên giường, che mông nói: “Em không cần anh thích nữa, cứ xem như cái gì em cũng không nói.” Trang Hào cười đùa nói: “Không có chuyện gì, ta thích cậu, cho tới bây giờ đều thích cậu như vậy.” Hoa Kì bĩu môi, kéo chăn qua đắp trên người, sau đó nghiêng người nằm trên đùi Trang Hào: “Phương pháp Giang Hạo nói không có tác dụng chút nào, tự em xuất chiêu còn tốt hơn.” Trang Hào nghi ngờ nói: “Giang Hạo nói gì với cậu?” Hoa Kì lật người, xê dịch vị trí, trán dán bụng Trang Hào nói: “Giang Hạo nói đối phó với người như anh phải dục cự còn nghênh, vừa rồi em muốn thử một chút xem có tác dụng không, kết quả không tốt chút nào.” Trang Hào cười nhạo nói: “Mấy thằng gay như cậu, cả ngày lẫn đêm không đều nghĩ gì đâu.” Hoa Kì không phản bác, ngược lại nhắm mắt lại nói: “Ca, sờ vành tai em được không?” Trang Hào ngẩn ra, không lên tiếng cũng không từ chối, từ từ giơ tay lên tiến tới lỗ tai Hoa Kì, dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa. Từ nhỏ đến lớn Hoa Kì có một tật xấu, đặc biệt thích người khác sờ vành tai cậu, khi còn bé Hoa Kì luôn nằm trên đùi chị họ để chị ấy sờ, sau khi lớn lên thì không được, sau đó tự mình sờ lúc mất ngủ. Vành tai Hoa Kì rất lớn, sờ vừa tròn lại mềm rất có cảm xúc. “Ca, em mệt rồi.” Hoa Kì chui chui vào trong ngực Trang Hào. Trang Hào cúi đầu nhìn gò má Hoa Kì nói: “Mệt thì ngủ đi.” Nói xong, Trang Hào cầm điều khiển ti vi tắt tv, sau đó dựa gối đầu, từ từ xoa vành tai Hoa Kì. Hoa Kì nhớ tới lời mẹ đã từng nói, vành tai lớn rất tốt, chứng minh người đó có phúc. Cậu cảm thấy, lời này một chút cũng không giả, phúc khí của cậu tới gõ cửa. Hoa Kì ngủ thiếp đi, ngủ rất ngon, miệng khẽ mở, khóe miệng còn treo một tia trong suốt, Trang Hào nghiêng đầu nhìn mấy lần, không có bất kỳ ghét bỏ, ngược lại dùng ngón tay lau khóe miệng cậu, sau đó cười cười, từ từ nhắm hai mắt lại. Nơi này mùa đông trời tối rất sớm, lúc mặt trời từ từ rơi xuống, bên ngoài đã có tuyết nhỏ rơi, gió lạnh thấu qua cửa sổ kéo ra tiếng vang. Hoa Kì từ từ mở mắt, trong phòng âm u, nhìn rất lạnh. Lúc này, Hoa Kì lại cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt trên vai mình, chậm rãi ngẩng đầu lên, Trang Hào đang nhắm mắt lại ngủ say , lồng ngực lúc lên lúc xuống phập phồng rất có tiết tấu. Hoa Kì nhìn chằm chằm Trang Hào đang ngủ say một lát, lại quá đói bụng, bất đắc dĩ đưa tay đâm bụng Trang Hào mấy cái. Trang Hào tỉnh lại, khi mở mắt ra nhìn thấy Hoa Kì cười với mình, tâm tình thật tốt, đưa tay nhéo nhéo mặt Hoa Kì: “Hoa tiểu cẩu tỉnh ngủ?” Hoa Kì ngáp một cái: “Ca, em đói rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn đi?” Trang Hào lấy điện thoại di động nhìn, đã hơn bảy giờ: “Được, mặc quần áo đi.” Hoa Kì không rời được ổ chăn ấm áp, cười đùa nói: “Ca, quần áo của em ở trong phòng vệ sinh rồi, anh lấy giúp em nha?” “Cậu đúng là đồ ngốc!” Nói xong, Trang Hào cười đi vào phòng vệ sinh cầm quần áo ra, Hoa Kì mặc chỉnh tề rồi, hai người cùng nhau ra khỏi nhà nghỉ. Đây là lần đầu tiên Hoa Kì dính Trang Hào cả ngày, cảm giác vô cùng phong phú, tuy chỉ ngắn ngủi một ngày một đêm, nhưng cậu vẫn thỏa mãn vô cùng. Loại thỏa mãn này không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt được, ai có thể cảm nhận được sao? Buổi chiều hôm sau, sau khi ăn xong bữa cơm khu mỏ than mời, đoàn xe liền theo đường cũ trở về, nhưng khi trở về còn lâu hơn lúc đi rất nhiều, bởi vì trên mỗi chiếc xe đều thêm một tấn tới hai tấn than đá. Rốt cuộc trở lại thành phố nhỏ là hơn tám giờ tối. Đầu đường khu Hướng An, Hoa Kì quấn chặt lấy áo khoác nhung, cúi đầu nói: “Ca, em về nhà.” “Ừ, về đi thôi.” “Cái đó. . . . . .” Hoa Kì ngẩng đầu lên nói: “Đống tuyết bên ngoài túc xá có hơn ba mươi cái sủi cảo, anh đói bụng thì tự mình luộc ăn.” “Ừ.” “Còn nữa, em phát hiện trong ngăn kéo của ký túc xá có một túi chườm nóng, em rửa sạch rồi, buổi tối lúc ngủ anh có thể để dưới lòng bàn chân, ấm áp.” Trang Hào cười cười: “Được rồi, cậu cứ như mẹ tôi ấy, cút nhanh lên.” Hoa Kì cười, gật đầu một cái: “Em đi đây.” Hoa Kì xoay người lại đi tới trạm xe, mỗi một bước là kéo ra một khoảng cách với Trang Hào, càng xa dần, cảm giác vắng vẻ trong lòng rất không thoải mái, vì hóa giải cảm xúc đè nén, Hoa Kì nâng tay xoa nhẹ mặt, sau đó ngồi lên xe buýt đến vùng ngoại ô. “Mẹ, con về rồi.” Hoa Kì vào cửa liền cởi bỏ đôi giày vải bông trên chân, còn chưa kịp thay dép, đã thấy lão thái thái cầm cây chổi vọt ra, tùy tiện mắng: “Oắt con vô dụng mày, lại bị đuổi việc, mày còn về làm gì?” Lão thái thái cầm cây chổi đánh đủ đường lên mông cùng bắp đùi Hoa Kì. Hoa Kì hời hợt cười: “Mẹ, mẹ thật là hung nha, con là con rơi đúng không?” Lão thái thái sửng sốt: “Nhãi con mày, bà thấy mày cánh cứng cáp rồi, bị người đuổi còn cười được, bà thấy mày đúng là đồ ngốc vô tâm vô phế.” Hoa Kì bĩu môi: “Đây không phải đều do mẹ à.” “Thúi lắm, mẹ mày có vô tâm vô phế sao?” Hoa Kì cười đùa nói: “Cái gì con cũng chưa nói.” Hoa Kì chui vào phòng, đang muốn cởi áo khoác thì lão thái thái theo vào, nói: “Hôm qua Tiểu Lý tới, nói con muốn nghỉ việc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” “Má ơi, hành lý của con.” Hoa Kì rời Ngũ Hành, nhưng hành lý còn ở đó, bên trong có tắm tiền ba ngày, còn có một cái đồng hồ đeo tay. “Mẹ, con ra ngoài trước một chuyến, trở lại sẽ giải thích với mẹ.” Hoa Kì chạy đến cửa đi giày vào, mở cửa chạy ra ngoài. Từ vùng ngoại ô đến khu Thiết Đông tốn hơn bốn mươi phút, lúc Hoa Kì đến Nhà tắm Ngũ Hành đã hơn mười giờ rưỡi, đúng thời gian nhà tắm làm việc đắt khách, Hoa Kì đứng ở cửa do dự một hồi , cuối cùng lấy dũng khí đi vào. “Cậu còn biết trở lại?” Quản lý thấy Hoa Kỳ cũng không kinh ngạc, ngược lại cười nhạo nói: “Da mặt cậu thật đúng là đủ dầy.” Hoa Kì sửng sốt: “Ý gì?” Quản lý cưởi nói: “Được rồi, cậu cũng chớ làm bộ rồi, Tứ gia ở bệnh viện chờ cậu đấy.” “Bệnh viện? Anh ta bị gì?” Quản lý hừ lạnh một tiếng nói: “Cậu đừng hỏi tôi, Tứ gia nói cậu trở về thì nói cậu đến bệnh viện tìm anh ta, cậu có từ chức cũng phải được sự đồng ý của anh ta.” “Bệnh viện nào?” “Bệnh viện Đệ nhị dân, 3–6″ Hoa Kì xoay người ra khỏi nhà tắm, thời gian này xe buýt đã ngừng chở khách, bất đắc dĩ cậu đành phải gọi taxi chạy tới bệnh viện, lúc đứng ở cửa phòng bệnh 3–6, Hoa Kì nhìn xuyên qua cửa thủy tinh vài lần, bên trong ngồi ít nhất sáu bảy người, cậu do dự một lát, đẩy cửa phòng bệnh ra. Mấy người trong phòng bệnh thấy Hoa Kỳ đứng ở cửa, có chút khiếp sợ. “Chúng mày đi ra ngoài đi, tao có việc bận nói với Hoa Kì.” Bàng Suất dựa vào đầu giường nhẹ giọng nói. “Vâng.” Mấy người đứng dậy ra khỏi phòng bệnh, một người trong đó đi ngang qua Hoa Kì còn hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Kì một cái. “Đóng cửa lại.” Bàng Suất sai bảo. Hoa Kì theo lời Bàng Suất đóng kỹ cửa lại, sau đó hỏi “Anh bị sao vậy?” Bàng Suất cười lạnh nói: “Không phải rất rõ ràng sao? Còn phải hỏi?” trên đầu Bàng Suất quấn băng gạc thật dầy, khóe mắt trái còn máu ứ đọng tím bầm, thảm nhất không chỉ có vậy, mà là tay phải cùng chân trái của hắn đều băng thạch cao dầy cộm nặng nề, có vẻ hết sức cứng ngắc. Hoa Kì nhìn mà trong lòng run sợ: “Ai đánh?” K Bàng Suất hếch lên: “Trang Hào có khỏe không?” “Ý anh là gì?” Hoa Kì hỏi ngược lại. “Không hiểu à? Vậy thì chờ hắn ta vào bệnh viện mày sẽ hiểu.”
|
Chương 26: Trơn mông m Tối hôm trước, cũng là đêm Hoa Kì cùng Trang Hào mới đến Môi Thành, Bàng Suất một mình một người từ nhà tắm ra ngoài, hắn uống có chút nhiều, đầu trầm trầm, hơn nữa bước chân xốc xếch, hắn không có biện pháp tự mình lái xe về nhà, dựa vào cửa xe suy nghĩ trong chốc lát, liền lắc đầu đi bộ. Bàng Suất muốn gọi taxi về nhà, lúc hắn đứng chờ xe ở đầu hẻm, đột nhiên sau lưng lao ra sáu bảy người đánh hội đồng hắn. Bàng Suất không biết bọn họ, đều mấy khuôn mặt lạ. Ngoài miệng Bàng Suất ngậm lấy điếu thuốc, cười lạnh một tiếng: “Muốn đánh cũng phải nói tên chứ? Chứ không tao chết cũng không biết là ai làm để cảm ơn.” “ĐM, Báo ca nói, quyết không để ày nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.” Nói xong, một nhóm người vọt tới chỗ Bàng Suất, trong bọn họ có người cầm gậy sắt, có người cầm chủy thủ, mỗi một người đều đánh lên chỗ trọng yếu của Bàng Suất. Bàng Suất mặc dù hỗn có chút muộn, nhưng cũng không phải người ăn chay, lúc người đầu tiên xông lên, Bàng Suất một cước đá ngã, xoay người chạy hướng ngược lại. Bàng Suất uống nhiều rượu, đã sớm muốn nôn, hơn nữa chạy có chút gấp, dạ dày như muốn dời sông lấp biển, không nhịn được trào lên. Bàng Suất chạy một lát, tốc độ dần dần chậm lại, lúc hắn muốn tìm nơi trốn, người sau lưng đã đuổi kịp, một gậy đánh lên vai hắn. Bàng Suất bị đau ngã xuống đất, lúc giùng giằng muốn bò dậy, trên đùi lại bị hung hăng đánh một gậy, một giây đó, Bàng Suất như nghe thấy tiếng xương mình gảy, hắn cắn chặt răng, giơ tay lên đánh một quyền vào sống mũi người nọ. Người nọ bị đau thụt lùi về phía sau mấy bước, miệng mắng: “ĐM mày, hôm nay tao phải phế bỏ con chó tạp chủng mày.” Nói xong, một nhóm người vọt lên lần nữa. Bàng Suất không phải thần, hắn cũng là một người bình thường, một quyền khó địch bốn tay, khi hắn nằm trong vũng máu, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, mà lúc tỉnh lại lần nữa, hắn đã ở trong bệnh viện rồi, nghe thầy thuốc nói, cánh tay cùng bắp chân trái hắn gảy xương, gân ở hai ngón tay phải cũng bị lợi khí đánh gãy. Trên thực tế là năm ngón tay đều bị, nhưng ba ngón kia không ngại, dưỡng một thời gian là khôi phục bình thường, nhưng hai ngón tay khác thì. . . . . . ****** Hoa Kì nghiêm túc lắng nghe chuyện đã xảy ra, mà mỗi một chữ đều như châm ghim vào lòng cậu, làm cho cậu dựng tóc gáy. Bàng Suất dùng tay trái cầm điếu thuốc, cười nói: “Nghe xong chuyện, có muốn phát biểu cảm nghĩ gì không?” Hoa Kì nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu lên xuống: “Không thể nào, chuyện này chắc chắn không phải là Trang Hào làm, hai ngày nay tôi luôn cùng anh ấy, anh ấy không có cho người đi đánh anh.” Bàng Suất khơi ngón tay lên, nhẹ nhàng gõ điếu thuốc một chút, tàn thuốc trong nháy mắt bắn ra. “Tôi nói thật, Trang Hào chắc chắn sẽ không vụng trộm hại anh, anh ấy không phải loại người như vậy.” Hoa Kì hết sức biện giải thay Trang Hào, nói xong, Hoa Kì cúi đầu, còn nói: “Lúc này anh nên dưỡng thương.” Bàng Suất cười cười: “Hoa Kì, tao phát hiện mày đúng là đồ ngốc.” Hoa Kì ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Bàng Suất. Bàng Suất nhả khói, tiện tay để sau ót, nhìn trần nhà nói: “Mày vốn không hiểu hắn, mày cũng không biết hắn là dạng người gì.” Bàng Suất hất mặt, nhìn Hoa Kì cười nói: “Hôm nay tao nói mày đến là muốn nói ày biết, tao đây một thân thương sẽ trả lại cho Trang Hào.” Hoa Kì sửng sốt: “Ông chủ, chuyện này không phải Trang Hào làm, không tin tôi gọi anh ấy, hai người giáp mặt nói chuyện.” “Thôi đi, ai làm chuyện xấu còn có thể thừa nhận? Thế giới này là như vậy.” Bàng Suất nheo mắt lại, từ khe hở rất nhỏ lộ ra sát khí nói: “Nếu như mà tao là mày, giờ nên đi xem Trang Hào một chút đi thôi.” “Anh. . . . . . Anh cho người đi tìm anh ấy?” Hoa Kì giật mình nói. Bàng Suất ngửa đầu cười, tiếng cười từ từ biến lớn, khắp nơi trong phòng bệnh đều tràn ngập tiếng cười chói tai của hắn. Hoa Kì nhìn Bàng Suất mấy lần, xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, một giây khi cửa đóng lại, Bàng Suất giảm thấp tiếng cười, đừng nóng vội, kịch hay còn ỏ phía sau. Hoa Kì chạy như điên ra khỏi bệnh viện, chặn một chiếc taxi, sau đó chạy tới đoàn xe Trang Hào. Lúc tới đoàn xe Trang Hào, dường như không xảy ra bất kỳ chuyện gì, lúc Hoa Kì vọt tới phòng làm việc của đoàn xe thì bên trong có mấy tài xế đang chơi bài, bọn họ thấy Hoa Kỳ thở hồng hộc vào cửa, một người trong đó cười nói: “Ơ, đây không phải là đệ đệ của Báo ca sao? Sao lại chạy tới lúc này?” Hoa Kì thở dốc nói: “Anh của tôi ở đâu?” Người kia cười nói: “Anh cậu đã sớm về nhà rồi, chắc giờ đã đi ngủ rồi đi?” Hoa Kì vốn hồi hộp lại thêm bất an, cậu không nói hai lời liền quay đầu chạy, chạy như điên tới nhà Trang Hào. “Ông trời a, phù hộ phù hộ, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện.” Hoa Kì vừa chạy vừa lẩm bẩm, ngay cả cái mũ có khoá kéo áo khoác nhung rơi sau lưng cũng không phát giác. Đoàn xe cách nhà Trang Hào không tính xa, đi bộ cũng hơn 20 phút, mà Hoa Kì một đường chạy như điên, chỉ tốn 15 phút. Hoa Kì dừng ở cửa nhà Trang Hào, ghé đầu nhìn vào sân, trong phòng đèn sáng, nhìn thật bình tĩnh. Hoa Kì đi vào trong sân, cho đến khi đi tới giữa sân thì Hoa Kì mới phát hiện không đúng, nhớ lần trước , Hoa Kì mới vừa bước vào cửa viện, Hắc Cái đã xông ra, mà giờ, trong sân trống rỗng, yên tĩnh làm cho lòng người rối loạn, Hoa Kì nhìn cái lồng tre trong góc, Hắc Cái không ở bên trong. “Ngàn vạn đừng có chuyện a.” Hoa Kì vội vàng chạy vào nhà. Mở cửa mà vào, Hoa Kì khiếp sợ không biết làm sao, trong nhà tất cả đều khiêu chiến thị giác của Hoa Kì, cậu không còn dũng khí vào bên trong, cậu có chút sợ. “Con trai. . . . . .” Một tiếng kêu khổ sở yếu ớt từ trong phòng ngủ truyền đến. Hoa Kì cả kinh, vội vàng chạy tới phòng ngủ. Trong phòng ngủ đã sớm là một mảnh hỗn độn, tủ treo quần áo dính vài mảnh thủy tinh, trên mặt đất khắp nơi đều là mảnh vụn thủy tinh, mà một người nằm trong góc giường sưởi. Hoa Kì nhảy tới: “Dì không sao chứ?” Mẹ Trang Hào nằm trong vũng máu, tay ôm bụng nói: “Báo. . . . . . Báo cảnh sát.” Hoa Kì vội vàng nói: “Dì, cháu gọi 12 trước.” Nói xong, Hoa Kì chạy đến điện thoại bàn ở bên cạnh gọi, kết quả cầm ống nghe lên thì mới phát hiện, trong ống nghe không có bất kỳ âm thanh gì. Hoa Kì hết sức ảo não, nếu lúc này mình có cái điện thoại thì tốt biết bao nhiêu. “Dì, điện thoại nhà hư rồi, điện thoại di động của dì để chỗ nào?” Mẹ Trang Hào liếc nhìn quần áo trên giá áo, Hoa Kì vội vàng chạy qua lấy di động trong túi, sau đó bấm 12. Cúp điện thoại, Hoa Kì ngồi chồm hổm bên cạnh mẹ Trang Hào, tiện tay lấy vỏ gối trên giường áp lên bụng mẹ Trang Hào: “Dì, Trang Hào ca đâu?” “Không. . . . . . Không biết.” Mẹ Trang Hào phí sức lực nói: “Nó vừa trở về không lâu thì có một nhóm người vọt vào, kết quả. . . . . . Kết quả là. . . . . .” Hoa Kì nghe vậy, vội vàng cầm điện thoại di động báo cảnh sát, sau đó lại gọi tới số Trang Hào, điện thoại thông, nhưng lại không ai nghe. Lúc này thì xe cứu thương đến, tiếng còi hú từ cửa truyền đến. “Xe cứu thương tới.” Hoa Kì chạy đến cửa mở, để nhân viên y tế vào dùng băng ca đưa mẹ Trang Hào lên xe, Hoa Kì vốn muốn đi theo chăm sóc nàng, kết quả vừa lên xe mẹ Trang Hào đã nhỏ giọng nói: “Đi tìm Trang Hào.” Hoa Kì dừng lại, gật đầu thật mạnh: “Vâng, cháu đi.” Hoa Kì nhảy xuống xe, đưa mắt nhìn xe cứu thương rời đi, sau đó tìm kiếm một đường, vừa đi đường vừa kéo cổ điên cuồng gào thét: “Trang Hào. . . . . . Trang Hào. . . . . .” Hoa Kì tìm hơn hai giờ giữa trời đông giá rét, phát ra tiếng còn thở ra khói, nhưng mà không thu hoạch được gì. Cậu sợ, cũng mệt mỏi, mang theo mệt mỏi trở về nhà Trang Hào, trong nhà rách như mướp, làm cho người ta không có cách nào đặt chân. Hoa Kì đặt mông ngồi trên giường gạch, ngơ ngác nhìn trong nhà, lúc lâu cậu nhìn thấy một tấm hình trên tường, chắc là Trang Hào lúc đầy tháng, trong hình anh cười thật rực rỡ, không buồn không lo. Hoa Kì dùng di động bấm số Trang Hào lần nữa, như cũ không ai nghe. Hoa Kì để điện thoại di động xuống, thân thể nằm về sau, giơ cánh tay lên che mắt, sau đó một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt rơi xuống. Hoa Kì không tiếng động nức nở hồi lâu, lúc đứng dậy cậu nhét điện thoại di động vào trong túi, lại ra khỏi nhà Trang Hào. Sau khi Hoa Kì rời đi mười phút, rốt cuộc cảnh sát cũng chạy tới. [=.=” gọi 2 tiếng sau cảnh sát mới chạy tới thì . . . ] Hoa Kì không có lựa chọn nào khác, cậu chỉ có thể chạy tới bệnh viện Đệ Nhị Dân lần nữa, vừa vào phòng bệnh, Bàng Suất đang ăn một chén mỳ chua. “Tìm thấy người?”Bàng Suất cười nói. Hoa Kì trầm mặt đi tới, đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Bàng Suất. “Người bộ dáng mày kìa? Chẳng lẽ không có thấy người?” Bàng Suất nghiêng đầu cười đùa. Hoa Kì giơ mạnh tay lên, một cái tát đánh bay tô mỳ trong tay Bàng Suất, mỳ rơi trên đất, mùi dấm lan tràn trong không khí. Bàng Suất lạnh mặt, cau mày nói: “Mẹ mày, mày tới gây chuyện hả?” “Trang Hào đâu?” Hoa Kì lạnh lùng nói. “Mày giỏi thật, mày hỏi tao tao hỏi ai đây? Hơn nữa, hắn chết sống có liên quan cái lông gì với tao?” “Không phải anh để người tới nhà anh ấy sao? Sao anh có thể không biết?” Hoa Kì căm tức nhìn Bàng Suất, hốc mắt rưng rưng nước mắt nói. Lần đầu Bàng Suất thấy Hoa Kì nổi giận, bộ dáng còn rất chọc người, không khỏi nhếch miệng cười một tiếng: “Tao để người đi tìm hắn, nhưng tao không nói động thủ.” “Vậy sao nhà anh ấy lại thành như vậy?” Hoa Kì lại nói. Bàng Suất cười nói: “Mày đừng hỏi tao, hắn đắc tội không chỉ có mình tao.” “Là anh, nhất định là anh.” Hoa Kì khóc lớn tiếng, ngồi chồm hổm trên đất miệng mở rộng, vừa khóc vừa nói: “Tôi tìm một đêm cũng không thấy, anh đem anh ấy đi đâu?” Hoa Kì gào khóc khiến Bàng Suất hết sức khiếp sợ, hắn gãi gãi đầu nói: “Sao lại khóc, phiền chết đi được.” “Tôi khóc đấy, anh đem người của tôi đi, còn không cho tôi khóc à?” Hoa Kì khóc thét một hồi. Bàng Suất dở khóc dở cười nói: “Cậu giỏi, cậu có đúng là đàn ông không? Cậu là đàn ông thì đứng lên đánh tôi một hồi, buộc tôi nói ra hắn ở đâu đi.” Hoa Kì giảm thấp tiếng khóc, nức nở nói: “Tôi đánh không lại anh.” “ĐM, còn rất là tự mình hiểu lấy.” Bàng Suất cười nói: “Cậu đi mua cho tôi chén mỳ chua cay, trở về tôi nói cho cậu biết hắn ở đâu.” “Thật?” Hoa Kì đứng lên, giơ tay dùng tay áo lau nước mắt trên mặt nói: “Nói chuyện anh phải giữ lời đó” Bàng Suất gật đầu: “Nói lời giữ lời.” “Được, tôi đi mua cho anh.” Hoa Kì xoay người chạy ra cửa. “Ai, đợi lát nữa” Bàng Suất gọi Hoa Kì lại, Hoa Kì quay đầu nghi ngờ nói: “Gì?” “Nhớ đừng bỏ rau thơm với đậu phụng, tao bị dị ứng. Còn có, đừng bỏ tiêu, thầy thuốc không cho ăn.” Bàng Suất dặn dò. Hoa Kì nói: “Biết.” Hoa Kì chạy ra bệnh viện, mua một tô mỳ chua cay to trên đường gần đó, không có bỏ tiêu đậu phụng và rau thơm, sau đó lại chạy như điên chạy trở về. Vào cửa thì Hoa Kì thở dốc nói: “Mua về rồi, giờ anh nói được chưa?” Bàng Suất chép chép miệng: “Đưa mỳ cho tao trước đã, cả ngày tao chưa ăn gì, sắp chết đói.” Hoa Kì vội vàng đưa mỳ chua cay tới, Bàng Suất đón lấy cúi đầu ngửi một cái: “A, mùi vị còn rất thơm, còn ngon hơn chén lúc nãy nhiều.” Nói xong, Bàng Suất dùng đũa gắp mỳ ăn một miệng lớn. Hoa Kì ở một bên nhìn, lo lắng nói: “Anh nói đi, anh ấy ở đâu?” Bàng Suất nuốt mỳ xuống, cười nói: “Phòng bệnh sát vách, sáng sớm tao đã nói, sớm muộn gì cũng phải vào theo tao.” Trên thực tế, sau khi Bàng Suất nói ra mấy chữ phòng bệnh sát vách Hoa Kỳ đã mở cửa chạy ra ngoài, về phần lời nói phía sau cậu vốn không nghe thấy. Hoa Kì chạy đến phòng bệnh sát vách, xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong, đúng lúc thấy Vương Văn Đào ngồi cuối giường, Hoa Kì không hề nghĩ ngợi đẩy cửa vào. Vương Văn Đào bị dọa sợ nhảy dựng, trừng mắt nói: “Đây không phải là Hoa tiểu cẩu sao? Cậu tới làm gì?” Hoa Kì đến bên giường nhìn mấy lần, thấy Trang Hào nhắm mắt lại nói: “Anh ấy sao rồi?” “Cũng may, trên đùi bị đâm một đao, thiếu chút nữa trúng động mạch, nhưng giờ không có chuyện gì.” Hoa Kì đi tới bên giường, cúi đầu nhìn người trên giường bệnh. “Văn Đào, chú trở về đi, để Hoa tiểu cẩu ở với tôi là được.” Trang Hào đột nhiên lên tiếng, ánh mắt vẫn nhắm. Vương Văn Đào nói: “Ừ, vậy em đi về trước, buổi tối em đến.” Vương Văn Đào đứng lên, lúc gần đi vỗ vỗ bả vai Hoa Kì. Vương Văn Đào đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Hoa Kì cùng Trang Hào, Hoa Kì nhịn không nổi nữa, cậu đặt mông ở bên cạnh đống đồ, oà một tiếng khóc lên, lớn tiếng khóc, khóc không chút kiêng kỵ, tê tâm liệt phế. Trang Hào nghe được tiếng Hoa Kì khóc, từ từ mở mắt, nhẹ giọng nói: “Khóc cái gì đấy?” Hoa Kì vừa khóc vừa nói: “Em nghĩ anh xảy ra chuyện, hù chết em.” Trang Hào khẽ mỉm cười, giơ tay nhéo đùi Hoa Kì: “Không có chuyện gì, không chết được.” Hoa Kì cầm tay Trang Hào, tiếp tục khóc. Trang Hào giật giật ngón tay, cười nói: “Hoa tiểu cẩu cởi quần áo đi.” “Cởi quần áo? Làm gì?” Hoa Kì ngưng gào khóc, nức nở nói.
|