Tắm Cho Đại Ca
|
|
Chương 13 Trang Hào cùng Chương Viễn đều từ trong thành phố đi ra ngoài lăn lộn, trên đường cũng có tai có tiếng, ngày thường để ý mặt mũi, khi hai người gặp nhau, liền giống như báo cùng cọp đụng đầu. Hoa Kì cho rằng ví dụ này hết sức thỏa đáng, thế giới động vật cậu có xem qua. Chương Viễn cùng Trang Hào sống chết đối đầu, lần trước ở trung tâm tắm rửa Hoa Kì đã kiến thức qua, hôm nay chiến sự lại hết sức căng thẳng. “Chương Viễn, có phải mày muốn bị đánh hay không?” Trang Hào nhăn mày, mắt lộ hung quang. Chương Viễn tự nhiên bình tĩnh cười cười: “Chúng ta đánh đã bao nhiêu năm, số lần vào bệnh viện không dưới vài chục lần, mày còn chưa đánh đủ?” Trang Hào đưa quả đấm quơ quơ trước mặt Chương Viễn: “Tao không ngại thời thời khắc khắc đánh một trận, coi như hoạt động gân cốt.” “Thôi đi, đừng cho là tao không biết, một đống hàng của mày bị người ta chặn tay trên cướp, mày đừng có mà giận cá chém thớt nổi điên với tao.” Chương Viễn híp mắt cười, quan sát Hoa Kì đứng một bên, còn nói: “Nhưng mà đáng thương thanh niên tắm kỳ này, mày xem gương mặt này bị người ta đánh, xem chừng mẹ cậu ta thấy cũng nhận không ra.” Hoa Kì nghĩ thầm, Chương Viễn người này miệng thật là có tính sát thương cao, anh ta và Trang Hào từng có quan hệ, tội gì kéo mình vào a…. Trang Hào ngốc ra, lúc này mới cẩn thận quan sát gương mặt Hoa Kì, như vậy mới nhìn ra dấu tay vẫn hết sức rõ ràng, Trang Hào nhất thời cả giận: “Bọn họ đánh cậu? Mẹ nó, nói cho tôi biết ai đánh.” “Chậc chậc, không phải chứ, người này có giá đến mức có thể khiến mày đốt lửa đồn công an sao?” Chương Viễn trêu ghẹo nói. Trang Hào nhíu mày: “Chương Viễn, sao chuyện ở đâu mày cũng nhúng tay vào thế? Mày cút ngay cho tao có nghe không, tao nhẫn nhịn có hạn độ, nếu không phải mày muốn rời đi khu Hướng An thì đừng có nghĩ mày có thể yên ổn đứng trước mặt tao nói chuyện.” Chương Viễn nhún nhún vai: “Lần trước đột ngột có chuyện nên tao không chấp nhặt với mày, lần này mày cho rằng tao còn có thể một mình tới bên này?” Chương Viễn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn đối diện lối đi bộ dừng hai chiếc xe. Trang Hào đã sớm chú ý tới, cho nên chỉ uốn lưỡi uy hiếp, anh mới xong việc ở đoàn xe, biết Hoa Kì bị đưa đến đồn công an, gấp gáp không mang theo ai. “Còn muốn đánh sao?” Chương Viễn nhếch miệng cười. “Các người có ngừng đi không?” Hoa Kì vẫn cúi đầu không nói, giờ lại rống ngắt lời hai người đang thần thương khẩu chiến, không khỏi làm Trang Hào cùng Chương Viễn đều ngẩn người. Hoa Kì chỉ cảm thấy nửa mặt đau rát, tâm tình càng không xong, vốn tưởng rằng Trang Hào sẽ an ủi xin lỗi mình một chút, ai ngờ anh chỉ lo tranh đấu với Chương Viễn, thậm đã chí quên luôn cậu đang đứng bên cạnh? Sắc mặt Trang Hào và Chương Viễn đều không tốt, một tức giận mười phần, một lãnh nhược băng sương. Hoa Kì cúi đầu, cằm vùi vào áo khoác ngoài quân phục trong cổ áo, buồn bực nói: “Tôi đi trước, hai người muốn đánh thì đánh, đánh chết một thì bớt một họa.” Nói xong, Hoa Kì xuyên qua hai người mà đi. Chương Viễn chép chép miệng, vẫn tự nhiên như cũ nói: “Cái này gọi là dạng gì lão đại thì dạng đó tiểu đệ, hôm nay xem như tao bán ày chút thể diện, nếu không tao đã sớm lấy cậu ta.” Trang Hào bĩu môi: “Chương Viễn, mày đang khoe khoang mày đói sao?” Chương Viễn cười cười: “Có đói bụng không toa không biết, tao chỉ biết tên tắm kỳ công kia thích mày.” Chương Viễn đùa giỡn Trang Hào cười một tiếng: “Trang Hào, tao nhớ mày thích đàn bà không phải sao? Sao giờ lại vì một tắm kỳ công lại đặt mình vào nguy hiểm, một mình không tất sắc đối đầu với tao?” “Mày giỏi, hôm nay ông đây phải phế mày.” Trang Hào nắm chặt quả đấm liền vung lên, Chương Viễn vội vàng lui về phía sau mấy bước, khoát tay hộ trước người: “Trang Hào, mày đúng là đồ ngu, thử nhìn bên kia một chút xem.” Trang Hào dùng khóe mắt dư quang quét qua hai xe đối diện đường cái, cửa xe đã mở, đứng ở cửa bảy tám gã tay xách thiết côn cùng phiến đao, đều là hình thể cao lớn, Trang Hào thu lại tức giận, từ từ thả tay xuống: “Chương Viễn, chuyện hôm nay mày nhớ kỹ cho tao, sớm muộn gì tao sẽ đòi lại.” Chương Viễn mỉm cười nói: “Chúng ta là hàng xóm cũ, cũng coi là bạn thời trơn mông, tưởng đánh tao thì tùy thời phụng bồi, nhưng mà. . . . . .” Chương Viễn rút đi nụ cười, mắt lộ hung quang nói: “Hiện giờ đối thủ của mày không phải là tao, mà là đám du côn khu Thiết Đông kia.” Trang Hào vừa nghe ba chữ khu Thiết Đông liền nhức đầu, vội vàng phất tay một cái: “Ông đây sẽ sợ bọn họ?” “Cũng đúng, Báo ca là nhân vật nổi tiếng khu Hướng An, sao sẽ sợ đám tiểu lâu la khu Thiết Đông?” Chương Viễn nở rộ mỉm cười lần nữa: “Tao thấy việc cấp bách bây giờ là đuổi theo tắm kỳ công ngự dụng của mày đi, tao thấy mày có vẻ sốt ruột.” Lông mày Trang Hào nhíu lại: “Con mắt chó nào của mày thấy ông đây sốt ruột?” “Không phải sao?” Chương Viễn hỏi ngược lại. “Mày giỏi.” Trang Hào xoay người hướng một phương khác đi. Chương Viễn đứng tại chỗ nhìn hồi lâu, nhếch miệng thật lâu từ từ buông xuống. ******* Hoa Kì mang theo lửa giận ngập trời trở về trung tâm tắm rửa, mới vừa vào nhà tắm nam, mông còn chưa có ủ ấm đã nghe thấy cửa nhà tắm bị đẩy ra, Tiểu Lý lê dép chạy vào: “Tổ tông, cậu trở lại rồi, không có sao chứ?” Hoa Kì cười cười: “Tôi có thể có chuyện gì.” “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cậu thật sự trộm đồ.” Hoa Kì cười nói: “Chúng ta quen biết lâu như vậy, anh thấy tôi trộm thứ gì chưa? Lần này hiểu lầm mà thôi.” Tiểu Lý gật đầu một cái, hơi lo lắng nói: “Nói thực, tôi tin tưởng cậu, nhưng khu tắm rửa của chúng ta lớn như vậy, người như tôi không nhiều, cậu không biết, hiện giờ bên ngoài đồn cậu. . . . .” Hoa Kì không có vấn đề nói: “Mỗi người đều có ý nghĩ của mình, tôi không quản được, thích nghĩ sao cũng được.” “Cậu thật đúng là vô tư, người ta nói huyên thuyên sau lưng cậu, cậu không lo lắng?” Hoa Kì xoa mặt nói: “Chẳng lẽ tôi khóc lớn một hồi thì người ta sẽ không nói? Nào có đơn giản như vậy.” Tiểu Lý cảm thấy lời Hoa Kì nói cũng có lý, nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu không, hay là để quản lý làm chứng cho cậu, cũng tránh đám ngốc kia đoán mò.” “Ông ta sao?” Hoa Kì cười: “Loại chuyện như vậy mọi người đều không muốn dính dáng, ngộ nhỡ kẻ mình dùng uy tín ra bảo đảm thật sự là tên ăn trộm lường gạt các loại, hậu quả ai gánh chịu? Anh nghĩ quản lý là kẻ ngu?” Tiểu Lý mất mác nói: “Đúng vậy, tôi nghĩ quá đơn giản.” Hoa Kì cười cười, an ủi: “Được rồi, anh đừng quan tâm chuyện này nữa, cứ lo làm việc đi, chuyện của tôi tôi tự lo.” Tiểu Lý giương mắt quan sát Hoa Kì, nghi ngờ nói: “Thật sự không có chuyện gì?” Hoa Kì đưa cánh tay ra để lộ bắp thịt nói: “Mặc dù không lớn, nhưng có thể chứng minh tôi là đàn ông, đi ra ngoài lăn lộn thì phải chịu trách nhiệm.” Tiểu Lý cười ha ha: “Cậu cứ đùa đi, thôi đi làm việc, tôi còn có khách.” Hoa Kì gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Tiểu Lý rời khỏi nhà tắm tử, Tiểu Lý chân trước vừa đi, Hoa Kì lập tức ỉu xìu, cậu vẫn có chút sợ, ngay cả khi là hiểu lầm nhưng vẫn có người ác ý châm chọc, tuy cậu chỉ là tắm kỳ công, nhưng giữa tắm kỳ công với nhau cũng tồn tại ích lợi tranh chấp. Những thứ này thật ra cũng không quan trọng, cùng lắm thì lựa chọn trầm mặc, lâu rồi mọi người cũng quên đi. Hoa Kì là lo lắng chuyện khác, mới vừa rồi rống lên ngắt lời Trang Hào và Chương Viễn nói chuyện, cậu thật sợ Trang Hào không bỏ được mặt mũi, về sau không tới tìm mình nữa. Hoa Kì ảo não hai tay che mặt, tâm phiền ý loạn không biết nên làm gì. Đúng như Hoa Kì đoán trước, vài ngày liên tiếp quả thật Trang Hào không xuất hiện, mà ngắn ngủi mấy ngày này, Hoa Kì liền nếm đủ nhân tình ấm lạnh, không ít đồng nghiệp đều dùng loại ánh mắt khác nhìn cậu, ngoài mặt làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cười cười nói nói, nhưng sau lưng lại nói đủ điều. Hoa Kì không cần đoán, cũng có thể biết bọn họ nghị luận cái gì. Ngày này, Hoa Kì như thường ngày liều mạng làm việc ở nhà tắm nam vì không muốn phân thần suy nghĩ Trang Hào, lúc cậu đang bận việc trên thân khách nam thì cửa nhà tắm bị đẩy ra, phục vụ ló đầu vào kêu: “Hoa Kì, quản lý bảo cậu xuống.” Hoa Kì không đáp lại, ngược lại cúi đầu xin lỗi khách, sau đó mới lấy khăn tắm chạy ra ngoài. Khúc ngoặt nơi cửa phòng tắm chen lấn không ít người, Hoa Kì lê dép nhìn đám người mấy lần, mơ hồ thấy một bóng dáng quen thuộc. “Cậu tới rồi.” Quản lý thấy cậu chạy tới: “Đó là khách hàng của cậu?” Hoa Kì nhìn trong đám người, thấy Trang Hào đang lôi cổ áo một phục vụ, thật giống như muốn đánh gã. Hoa Kì gật đầu một cái: “Ừ, một khách hàng của tôi, thường xuyên đến chỗ chúng ta tắm, thế nào?” “Cái gì thế nào, bởi vì cậu mà muốn xảy ra án mạng rồi.” Quản lý đẩy Hoa Kì đi về phía trước, đám người tự động lui hai bên, chừa một đường đi chật hẹp. “Chuyện gì xảy ra?” Hoa Kì nhìn chằm chằm Trang Hào đầu đầy mê hoặc hỏi. Trang Hào trừng lớn mắt, đầy ngập lửa giận nói: “Các người tất cả nghe rõ cho tôi, Hoa Kì không có trộm đồ, đó là hiểu lầm, về sau kẻ nào huyên thuyên nói xấu cậu ta, xem ông đây phế kẻ đó.” Hoa Kì đại khái đoán được vì sao Trang Hào như thế, xem chừng là nghe được có người nói huyên thuyên. Quản lý thấy Hoa Kì không lên tiếng khuyên can, vội vàng vọt tới bên cạnh Trang Hào nói: “Đại ca, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, hay thích nói lung tung, nếu Hoa Kì không có trộm đồ, ngài cũng xác nhận rồi, vậy thì tha cho cậu ta lần này được không?” Trang Hào liếc quản lý: “Cút sang một bên, hôm nay ai nói gì cũng không tha, ông đây phải phế hắn.” Nói xong, Trang Hào giơ quả đấm vung mạnh lên mặt phục vụ sinh. Nói thì chậm khi đó, Hoa Kì bước một bước dài xông tới: “Ca, tắm kỳ không? Phòng 32 còn trống đó.” Trang Hào sửng sốt: “Đầu cậu có bệnh phải không?” Hoa Kì lắc đầu một cái, mỉm cười nói: “Đánh người phạm pháp a.” Trang Hào không nổi giận nữa, tay buông lỏng cổ áo phục vụ sinh, phục vụ sinh bị hù xông vào trong quầy bar, quản lý thấy thời cơ vội vàng sơ tán đám người, lúc chỉ còn lại Trang Hào cùng Hoa Kì, Hoa Kì cười nói: “Ca, lên lầu đi, phòng 32 còn trống.” Trang Hào nới nới cổ áo áo sơ mi một chút: “Không có thời gian, hôm nay ông đây tới đây muốn nói cho cậu biết, chuyện ngày đó là mẹ tôi nghĩ sai, về phần cái tát, tính tôi nợ cậu.” Hoa Kì ngửa đầu mỉm cười nhìn chăm chú vào anh: “Anh lại muốn nợ à?” Trang Hào ho khan mấy tiếng, mặt hơi đỏ lên, hơi cúi đầu: “Được rồi, trong đội xe còn có việc, tôi đi trước.” Trang Hào chuyển nửa thân, mới vừa bước một bước còn nói: “Nếu như còn có người nói cậu, cậu liền nói cho tôi biết.” Hoa Kì cười nói: “Biết.” Trang Hào thấy Hoa Kì cười tươi như hoa, bĩu môi mắng: “Nhìn cái đức hạnh chó má này kìa.” Nói xong, Trang Hào chạy chậm tự đắc ra khỏi cửa quay. Hoa Kì đứng tại chỗ nhe răng cười, lúc này cậu không cảm thấy uất ức chút nào. Quản lý đứng trong quầy bar thấy Trang Hào đi, lúc này mới dám một mình tiến lên: “Hoa Kì, cậu theo tôi đến phòng làm việc.” Hoa Kì rút đi nụ cười, xoay người lại cùng ông ta lên lầu. Vào phòng làm việc, quản lý lấy ra một phong thư ném lên bàn. “Hoa Kì, chuyện hôm nay tôi rất xin lỗi, dù sao cậu vào đồn cảnh sát là hiểu lầm, tôi nghĩ tôi nên thay tiểu Từ nhận lỗi với cậu, tôi cũng sẽ phê bình cậu ta.” Quản lý đẩy phong thư trước mặt một cái, còn nói: “Đây là tiền lương tháng này của cậu, còn có tiền thưởng cấp trên cho cậu, về phần ngày mai, tôi nghĩ cậu đừng tới nữa.” Hoa Kì không xa lạ cảnh tượng này, ngược lại bình tĩnh nói: “Quản lý, đây là muốn sa thải tôi?” Quản lý dù sao cũng hơi áy náy: “Cậu là tôi mời vào làm, nói thật đúng là không bỏ được, mà tôi cũng không có cách nào, bạn cậu đã uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn của đồng nghiệp, tôi không thể không làm vậy.” Nói xong, quản lý lại rút ra 500 tệ từ trong túi ra: “Đây coi như là tôi cho riêng cậu.” Hoa Kì nhếch miệng cười khúc khích: “Vậy được, tôi nhận.” Hoa Kì cầm phong thư trên bàn cùng 500 tệ, còn nói: “Quản lý, còn có việc sao? Không có tôi xuống lầu thu dọn đồ đạc.” Quản lý gật đầu, tiếc hận nói: “Trước kia cậu là một đứa bé rất tốt, sao lại qua lại với loại người đó? Cậu nhìn trung tâm tắm rửa này, mặc dù tiếp đãi khách dạng gì cũng có, nhưng nhân viên đều là lương dân.” Hoa Kì siết chặt phong thư, cười nói: “Người đó rất tốt.” Nói xong, Hoa Kì xoay người đi nhanh ra ngoài. Trở lại nhà tắm nam, Hoa Kì bắt đầu thu thập vật phẩm của mình, còn có một ít quần áo. Lúc này Tiểu Lý không có làm việc, len lén chạy tới, nhỏ giọng nói: “Hoa Kì, cậu cứ như vậy bị đuổi?” “Nếu không thì sao đây?” Hoa Kì hỏi ngược lại. Tiểu Lý tiếc hận nói: “Chúng ta tới đây thời gian dài, sao lại nỡ để cậu đi như vậy.” Hoa Kì lòng chua xót nói: “Không có việc gì, về sau còn có cơ hội gặp mặt.” “Nghĩ kỹ tương lai làm gì sao?” Hoa Kì lắc đầu một cái: “Tạm thời chưa nghĩ ra.” Tiểu Lý nói: “Tôi biết có một nhà tắm mới mở, không tính lớn, nhưng tiền kiếm cũng không ít, cậu muốn đi thử một chút không?” Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Được, anh đưa địa chỉ cho tôi đi.” Tiểu Lý nói: “Giờ tôi không có địa chỉ, sáng mai tôi hỏi một chút, đến lúc đó tôi đưa đến nhà cậu.” “Vậy cũng được.” Hoa Kì nhét một bộ quần áo vào trong túi xách, cười nói: “Tôi đi đây, anh đi làm việc đi.” Hoa Kì mặc áo khoác ngoài quân phục vào, mang ba lô lên lưng, lê dép tới cửa đổi lại giày bông vải, nhìn cũng không nhìn nơi này một cái liền rời đi. Nhân duyên của Hoa Kì ở trung tâm tắm rửa cũng không sai, có mấy người giao tình khá sâu cũng ra cửa đưa tiễn, Hoa Kì nhưng phất phất tay tay với họ, khẽ mỉm cười liền tự nhiên rời đi.
|
Chương 14: Ca nhớ em có phải không? Không có việc làm cả ngày Hoa Kì rỗi rãnh ở trong nhà, cuộc sống cũng coi như vừa lòng, mỗi ngày ngủ thẳng đến trưa, muốn ăn gì thì ăn, muốn làm gì thì làm, cuộc sống này sương hơn lúc đi làm ở trung tâm tắm rửa nhiều. Không phải có câu, nơi này không lưu ta, tự có nơi lưu ta sao, không phải chỉ là một công việc sao, sau lại tìm là được. Nhưng tất cả những thứ này trong mắt mẹ Hoa Kì lại thành tiêu cực lười biếng, cả ngày tức giận quở trách Hoa Kì, Hoa Kì mắt điếc tai ngơ, không nhìn. Ba ngày sau khi Hoa Kì rời trung tâm tắm rửa, Tiểu Lý đúng hẹn tới, nhà tắm hắn giới thiệu không tính lớn, nhưng cũng không nhỏ, tọa lạc ở gần tháp truyền hình khu Thiết Đông, khi Hoa Kì cầm tờ giấy nhìn địa chỉ phía trên không khỏi nghĩ tới Trang Hào, ngày ấy, Trang Hào cùng Chương Viễn đấu võ miệng đã từng nói tới khu Thiết Đông. Hoa Kì trong ở thành phố nhỏ này lớn lên, chỉ đi qua khu Thiết Đông một lần. Khu Thiết Đông là khu chậm phát triển trong thành phố, dường như chỗ ngoại ô cậu ở cũng phát triển hơn so với bên kia, tới khu Thiết Đông đã cách hai ba năm trước, khi đó khu Thiết Đông đặc biệt rách rưới, chỉ có một tháp truyền hình đứng cô linh linh sừng sững trong gió, nhìn qua như đứa trẻ không ai muốn, mà gần tháp truyền hình là trường trung học Thiết Đông, nhưng mà nổi tiếng là nơi những người sống tạm bợ trong thành phố làm ra, xuất sản ra toàn những người sống tạm bợ cực phẩm. Nơi đó, là nơi Hoa Kì sắp làm việc. Ngày này ban đêm, Hoa Kì ăn hết ba chén cơm, một tô miến dưa chua hầm cách thủy cũng thấy đáy, thuận tiện còn uống trộm nửa cân rượu tráng dương tự nhưỡng của cha cậu, cơm nước no nê rồi, một mình cậu nằm sấp trên bệ cửa sổ xem tuyết rơi, bông tuyết không buồn không lo từ bầu trời đêm bay xuống, không có bất kỳ phiền não. “Con trai, ngày mai là 15 rồi, con đi cắt tóc đi, về rồi theo ta mẹ đi thăm bà ngoại một chút.” Lão thái thái vừa dọn dẹp bàn vừa nói. Hoa Kì vuốt vuốt gương mặt đỏ bừng: “Vâng, chẳng qua trên người con không có tiền.” Lão thái thái buông chén đũa xuống, đưa tay móc 50 tệ từ trong túi quần ra: “Mau đi làm đi, ngày ngày lượn trước mắt bà đây, bà nhìn cũng choáng váng.” Hoa Kì cong môi hừ một tiếng, tiếp tục thưởng thức cảnh tuyết. “Đúng rồi, đống hành lý của con để ở cửa phòng ba ngày rồi, chừng nào thì con dọn?” Lão thái thái lại hỏi. Hoa Kì lười biếng nói: “Không dọn, dù sao thứ hai còn phải đi phỏng vấn, nếu như người ta dùng con, trực tiếp mang đi là được.” “Con – đứa bé này thật là lười chết đi.” Hoa Kì bĩu môi: “Đây không phải là học mẹ à.” “Học tôi? Cậu đừng có thúi lắm, mẹ cậu – tôi đây chăm chỉ bao nhiêu, cả ngày lo trong lo ngoài, cậu dám nói tôi lười?” Lão thái thái rất không vui phản bác. Hoa Kì từ trên cửa sổ ngồi thẳng lên, ngáp một cái: “Con đi ngủ đây, mệt.” “Ngày ngày ngốc ăn ngốc ngủ, con sắp hơn heo rồi đó.” Hoa Kì không cho là đúng đẩy cửa đi ra ngoài, ngoài cửa tuyết đọng dầy một tầng, đạp lên phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Hoa Kì bước trở về hậu viện, lúc vào cửa Hoa Kì thuận tay cầm một cuỗi hồ lô băng đường ở trong đống tuyết trước cửa. Vào cửa rồi, Hoa Kì bỏ dép bò lên giường, gác chân bắt đầu gặm mứt quả, ăn vô cùng ngon. Chưa tới một lát, một chuỗi mứt quả liền vào bụng, lúc này Hoa Kì bắt đầu rơi vào mơ hồ, mí mắt không ngừng trầm xuống, cậu nhắm mắt lại lật người, trong đầu bắt đầu hiện lên khuôn mặt đẹp trai của Trang Hào, không biết giờ anh đang làm gì, có đi trung tâm tắm rửa tìm mình hay không, hoặc giả cho anh đã đi qua rồi, hơn nữa biết mình bị xa thải rồi, giờ có vui đến tìm không ra phương hướng hay không? Hoa Kì càng nghĩ càng phiền, định ném anh ra sau ót, giận dỗi buồn bực ngủ. Hoa Kì tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa hôm sau, bụng huyên thuyên kêu loạn, cậu đứng dậy xuống giường, lấy áo khoác nhung trong ngăn kéo ra khoác trên người, lúc ra cửa làm thế nào cũng đẩy cửa không ra, cậu nhấc chân đạp mạnh mấy đá, cuối cùng cửa cũng lộ ra khe hở khoảng nửa người, Hoa Kì từ trong chui ra ngoài, nhìn tuyết đọng nơi cửa không nhịn được nhíu nhíu mày. “Mẹ, con đói rồi, buổi sáng ăn gì vậy.” Đi tới tiền viện, câu mở đầu của Hoa Kì là hỏi ăn cái gì, kết quả lấy được đáp án là hoàn toàn yên tĩnh, Hoa Kì vặn eo bẻ cổ vào phòng, bên trong không có một bóng người, Hoa Kì liếc chung quanh mấy cái, thấy góc bàn thả một tờ giấy. “Con trai, mẹ có việc gấp đi trước đây, hôm nay không đi nhà bà ngoại. Còn có. . . . . . Giúp mẹ quét truyết trong sân.” Hoa Kì bĩu môi, thả tờ giấy lại chỗ cũ, đi tới phòng bếp. Lão thái thái sáng sớm liền đi, căn bản không làm bất kỳ cái gì để ăn, nhìn tủ quầy trống rỗng, dạ dày Hoa Kì càng thêm khó chịu. Bất đắc dĩ, Hoa Kì lấy một túi mì sợi từ trong tủ quầy ra, bắt nồi nước, đợi nước sôi Hoa Kì đi bỏ vào nửa bao mì, thuận tiện đập vào hai quả trứng. Đổ mỳ vào bát, Hoa Kì lê dép vừa đi vừa ăn, đi tới trong phòng Hoa Kì đặt chén lên bệ cửa sổ, xoay tay lại từ trên tủ cầm một ly trà chuẩn bị rót chút rượu nhấm, coi như ấm thân, ai ngờ Hoa Kì mới vừa cầm ly xoay người, liền nhìn thấy cửa viện có một người đi vào, trong tay giơ lên hai bao đồ lớn, từng bước một đi về phía trước. Hoa Kì vội vàng dụi dụi mắt, xác định không phải là mình hoa mắt mới dám tin tưởng, người tới không phải là ai khác, chính là Trang Hào hôm qua cậu còn nhớ đến. Hoa Kì để ly xuống, bước một bước dài vọt tới cửa, đẩy cửa ra thì Hoa Kì vo đầu tóc rối bời cười nói: “Anh tới?” Trang Hào hà hơi, oán giận nói: “Nhà cậu không ai quét tuyết sao? Đã tới bắp chân rồi này.” Trang Hào khó khăn rút ra chân trái bước lên phía trước một sải bước. Hoa Kì cười nói: “Em mà biết hôm nay anh đến, sáng sớm đã quét.” “ĐM, bớt vuốt mông ngựa.” cuối cùng Trang Hào cũng đến cửa, thở gấp thở dài nói: “Cậu nói cậu ở ruộng dốc này, mẹ nó khó tìm, biết xa như vậy, tôi mới lười tới đây.” Hoa Kì nhe răng cười nói: “Vào nhà trước đi, bên trong ấm áp.” Trang Hào liếc mắt quan sát Hoa Kì: “Nhìn cậu đức hạnh này.” Hoa Kì thẹn thùng gãi gãi đầu, Trang Hào vào nhà liền vội vàng đóng cửa: “Mấy ngày này em không ra khỏi nhà, cũng không có dọn dẹp mình.” Trang Hào vào nhà sau đó nhìn chung quanh mấy lần: “Nhà cậu thật là rách.” Hoa Kì bĩu môi: “Nhà em là bần nông, sao có thể so với nhà anh, nếu anh ngại rách, không bằng tài trợ em một ít?” Hoa Kì cười tươi như hoa, thỉnh thoảng nháy mắt lấy lòng Trang Hào. Trang Hào ho khan mấy tiếng, giơ đồ trên tay lên nói: “Mua trên đường tới.” “Ơ, tới thì tới, còn tặng lễ làm gì?” Hoa Kì cười nhận lấy: “Mua gì vậy?” Trang Hào nhẹ giọng nói: “Bánh trôi cody.” (Chắc một hãng bánh nào đó ở bển =.=!) “Bán bánh trôi, bán bánh trôi, Cody bánh trôi vừa tròn lại tròn. . . . . .” Hoa Kì vừa cười vừa hát, bỏ một khúc tới câu: “Cody bánh trôi từ nhỏ tôi đã thích ăn.” “Thật là hối hận khi tới thăm cậu, cậu đúng là một kẻ điên” Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Tôi tới trung tâm tắm rửa, bọn họ nói cậu từ chức, tại sao?” Hoa Kì chép chép miệng: “Có mà em từ chức, rõ ràng là bị sa thải, chính là hôm đó, anh phủi mông chạy lấy người rồi, em lại xui xẻo, mất công việc không nói, anh nhìn xem. . . . . .” Hoa Kì vội vàng buông đồ trong tay, chạy đến cạnh cửa sổ bưng chén nói: “Anh xem, không có việc làm thì không có tiền, qua năm mới, em chỉ có thể ở nhà ăn mì sợi, đến quả trứng gà cũng không có.” Trên thực tế, hai quả trứng gà đã sớm bị Hoa Kì ăn vào bụng rồi. Trang Hào cau mày, sắc mặt âm trầm nói: “Bọn người kia giỏi a, dám gạt tôi đúng không – được! chuyện này ca giúp cậu giải quyết.” Hoa Kì mặc dù chung đụng với Trang Hào một thời gian không lâu, nhưng từ tác phong lúc bình thường của anh có thể nhìn ra, anh nói là làm, vì không để anh gây chuyện, Hoa Kì luôn miệng nói: “Thôi, dù sao chỗ đó em cũng làm không nổi, sớm đi sớm tỉnh tâm.” Trang Hào quan sát Hoa Kì, suy nghĩ một chút nói: “Chuyện này cũng trách tôi quá lỗ mãng, cậu là vì tôi mất công việc, vậy tôi phải bày tỏ một chút.” Nói xong, Trang Hào lấy ra một xấp tiền từ trong túi ra đưa tới trước mặt Hoa Kì: “Mặc dù tôi không biết cậu nghèo thật, hay là giả nghèo, tóm lại hai ngàn tệ xem như tôi tiếp tế cậu, còn công việc thì sao?” Trang Hào trầm tư một lát, còn nói: “Nếu cậu muốn, thì tới đoàn xe của tôi đi làm.” Hoa Kì thò tay nhận tiền, cười láo lĩnh nói: “Tiền em nhận, công việc coi như xong, em không biết lái xe thì đến đoàn xe của anh làm gì? Còn chưa đủ gây phiền phức cho anh sao.” “Cậu đúng là tự mình hiểu lấy.” thân thể Trang Hào nghiêng về sau, hai chân duỗi thẳng nói: “Nhà cậu có dép không? Trên đường đến tuyết vào giày không ít.” “Của ba mẹ em anh đừng mang, sợ anh ghét bỏ, anh cởi giày lên giường đi.” Hoa Kì khom người xuống, thay Trang Hào cởi dây giày. Trang Hào cúi đầu nhìn, cố ý muốn tránh nhưng cảm thấy có người phục vụ như vậy thật tốt: “Nếu cậu là con gái thì tốt biết mấy, cố tình lại là con trai.” Hoa Kì kéo một bên giày của Trang Hào xuống, cười nói: “Trai thì sao?” “ĐM, cậu là con gái thì chúng ta còn có thể làm người yêu, nhưng cậu lại là ngực lép.” Trang Hào cong ngón chân nói. Hoa Kì cởi một bên giày khác xuống, đứng lên nói: “Nam cũng có thể làm người yêu, xem anh có chịu hay không thôi.” “Biến thái chết tiệt.” Trang Hào trợn mắt nhìn Hoa Kì một cái, nâng hai chân để gần lò sưởi đầu giường. Hoa Kì nhún nhún vai, không sao cả cười, bỏ dép bò lên, cầm chân Trang Hào nói: “Vớ cũng ướt rồi, cởi thôi.” ngón tay Hoa Kì dọc theo vớ kéo xuống, lộ ra chân to của anh, sau đó kéo áo lên, cầm đôi chân lạnh lẽo kia dán lên bụng: “Như vậy ấm áp hơn không?” Trang Hào nhếch khóe miệng lên: “Cậu thật đúng là biết cách phục vụ người ha.” Hoa Kì cười cười: “Người khác không có phúc khí này, nhưng mà anh có.” “Vậy thì tôi thật vinh hạnh.” Trang Hào vừa nói vừa cười, trong lúc vô tình nhìn thấy gối đầu để một bên, anh kéo qua để sau lưng, tự nhiên nằm lên, thoải mái nói: “Tối hôm qua ở đoàn xe cả đêm không ngủ, đột nhiên ấm áp thật có chút mệt.” “Vậy thì ngủ đi.” Hoa Kì cách quần áo vuốt ve chân Trang Hào. Trang Hào từ từ nhắm hai mắt lại, mơ hồ nói: “Nhà cậu chỉ có một mình cậu?” “Ba mẹ em có chuyện đi ra ngoài, chắc rất khuya mới có thể về.” Trang Hào ừ một tiếng không nói chuyện nữa, nhưng mà giật giật ngón chân. Hoa Kì ngồi xếp bằng, thấy Trang Hào giống như ngủ thiếp đi, nhỏ giọng hỏi “Ca, có phải anh nhớ em không?” Trang Hào như cũ ừ một tiếng, cũng không biết có nghe vấn đề Hoa Kì hỏi hay không. Nhưng mà, Hoa Kì coi như anh thừa nhận. Chỉ chốc lát sau, Trang Hào hoàn toàn ngủ say, phát ra tiếng ngáy khẽ, Hoa Kì vén áo lên, từ từ buông hai chân anh xuống, động tác nhẹ nhàng chậm chạp bò đến bên cạnh Trang Hào cúi đầu tỉ mỉ nhìn anh. Đây là lần đầu tiên Trang Hào ở trước mặt Hoa Kì an tĩnh ngủ say như thế, lông dài nhỏ mi khẽ run, Hoa Kì đột phát ý tưởng, duỗi ngón tay quét qua lông mi anh, lông xù làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng, lại nhìn đôi môi mỏng mê người kia, Hoa Kì thực khống chế không được, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái. Lúc ngẩng đầu lên, Hoa Kì liếm môi một cái, hài lòng xuống giường, bởi vì cậu thực đói bụng, nâng chén mì lạnh thấu lên tiếp tục cắn ăn. Cuối cùng lấp đầy bụng, Hoa Kì lúc này mới trở lại trên giường gạch, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên người Trang Hào, bò lên nằm bên cạnh anh, thỏa mãn hưởng thụ. “Hoa Kì, mày đứng lên cho bà! Người này là ai!?” Một tiếng gào thét phá vỡ không khí hài hòa an tĩnh, khiến cho Trang Hào cùng Hoa Kì từ trong mộng tỉnh lại, Hoa Kì ngáp một cái: “Mẹ, mẹ trở lại liền kêu, kêu cái gì đấy?” “Mày còn hỏi bà đây kêu cái gì? Hai người đây là làm gì? Người này là ai?” Lão thái thái mới từ bên ngoài hết bận trở lại, vừa mới vào nhà giày cũng không kịp cởi liền nhìn thấy hai người ôm nhau trên giường gạch, cảnh đó phải nói là như sấm sét giữa trời quang, sửng sốt làm lão thái thái choáng váng mấy hồi. Hoa Kì cùng Trang Hào đồng thời liếc nhìn đối phương. Trang Hào ôm Hoa Kì, Hoa Kì lại là một chân đặt lên bụng Trang Hào, hai người vội vàng buông đối phương, Hoa Kì cọ ngồi dậy nói: “Đây là một người bạn của con, chúng con chỉ ngủ mà thôi.” Trang Hào không biết làm sao, lúng túng nói: “Dì, ngài trở lại?” Lão thái thái nhìn Trang Hào một cái, sau đó nói với Hoa Kì: “Mẹ nói mày đi quét tuyết, rốt cuộc có quét hay không, giờ là mấy giờ rồi, sắp tối rồi, hai người còn ngủ?” “Ai nha, gần sáu giờ rồi?” Trang Hào không nói chuyện nhảm, vội vàng lấy vớ đặt gần lò sưởi đầu giường mang vào chân, xuống giường lê giày nói: “Hoa Kì, không có việc gì tôi đi về trước, cậu nhanh giúp dì quét tuyết đi.” Hoa Kì liên tục gật đầu không ngừng, đi theo xuống giường, hai người lấy tốc độ ra khỏi phòng. Đứng ở cửa đại môn, Trang Hào gãi ót nói: “Không có việc gì tôi đi về trước, cậu nhanh đi quét tuyết đi.” “Ca, đây là lần đầu tiên anh gọi tên em đấy.” Hoa Kì đứng ở cửa ngây ngô cười. Trang Hào trợn mắt: “Lăn đi, tôi đi nha.” “Ca, cuối tuần em tới một nhà tắm rửa mới mở làm việc, anh muốn tắm thì đến đó tìm em.” Hoa Kì mỉm cười nói. Trang Hào dừng bước, hỏi ngược lại: “Nhà tắm mới mở? Ở đâu?” Hoa Kì nói: “Chỗ tháp truyền hình khu Thiết Đông bên kia, tên là nhà tắm Ngũ Hành gì đó, nghe nói còn có sàn nhảy nữa.” “Nhà tắm Ngũ Hành?” Trang Hào trong nháy mắt nhíu mày: “Không được, cậu không thể đến đó làm việc.” “Vì sao?” Hoa Kì kinh ngạc nói. Trang Hào nghiêm mặt nói: “Bớt nói nói nhảm, nói cậu đừng đi thì đừng đi, cậu dám đi nhìn xem tôi có đánh gãy chân cậu hay không.”
|
Chương 15: Tiểu Bá Vương khu Thiết Đông Sau khi Trang Hào đi, Hoa Kì cũng không suy nghĩ nhiều, dứt khoát kiên quyết lựa chọn đi nhà tắm Ngũ Hành. Khu Thiết Đông là khu vực mới phát triển, trước kia không ai hỏi thăm, đất không đáng vài đồng tiền, nhưng mà một khu vực bình thường như vậy, bất chợt xông vào tầm mắt mọi người, nhất thời danh tiếng vang xa. Hoa Kì ngồi trong xe buýt, nhìn xe càng đi càng xa, không khỏi có chút sợ, trong lòng cậu hiểu, mình cố ý lựa chọn đến khu Thiết Đông đi làm, nhất định sẽ không có cách nào gặp Trang Hào thường xuyên, nhưng cậu không thể không làm như vậy, người luôn phải sống, cậu không thể không làm gì chỉ chờ Trang Hào xuất hiện. Nhưng mà, Hoa Kì chưa bao giờ nghĩ mình và Trang Hào đang ở giai đoạn nào. Xe buýt đi vào khu Thiết Đông, Hoa Kì bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, nơi này xây dựng thật đúng là được, hai bên đường phố nhà lầu liên tiếp, quán ăn chỗ ăn chơi gì cũng có, lối đi bộ lại toàn trai đẹp mỹ nữ, cẩn thận nhìn, thật đúng là khu Thiết Đông không kém khu Hướng An cùng khu Nam Sơn bao nhiêu, nhiều lắm cũng coi như là mỗi nơi có nét riêng mà thôi. Nói tới khu Nam Sơn, Hoa Kì tự nhiên nghĩ đến Chương Viễn, từ lần đàm thoại trước, Hoa Kì mơ hồ nhận thấy, Chương Viễn cùng khu Thiết Đông có liên hệ. Hoa Kì không khỏi nhếch khóe miệng, dạo đúng là chuyện phiền toái không ngừng! Hoa Kì theo địa chỉ trên tờ giấy Tiểu Lý đưa tìm được nhà tắm Ngũ Hành, nhà tắm này mới vừa khai trương mấy ngày, mặt trước còn có bóng bay cùng các loại lẳng hoa, Hoa Kì từ một bên đi qua nhìn kỹ người tặng hoa, một người trong đó thiếu chút nữa khiến Hoa Kì cười ra tiếng, tên là Lý Nhị Cẩu, chúc Tứ gia buôn bán thịnh vượng. Hoa Kì bĩu môi, giờ niên đại gì, còn có người tên này, thật đúng là đủ quê. “Cậu tìm ai?” Trong nhà tắm đi ra một người, từ ăn mặc có thể nhìn ra là phục vụ sinh. Hoa Kì nín cười nói: “Tôi được người bạn giới thiệu tới phỏng vấn.” Phục vụ quan sát Hoa Kì: “Phỏng vấn gì?” “Tắm kỳ.” “A, vậy được, cùng tôi đi vào.” Phục vụ đẩy cửa ra mang theo Hoa Kì vào đại sảnh, trong đại sảnh có vẻ hơi trống trải, thiết bị cũng không đầy đủ hết, nhưng lại có không ít khách nam nữ đứng xếp hàng nơi quầy tiếp tân lấy thẻ. “Quản lý, có một nhóc tới phỏng vấn tắm kỳ.” Phục vụ hướng thét gọi một người đàn ông mang giày tây trong quầy tiếp tân. Người đàn ông gật đầu một cái, buông công việc trong tay đi ra: “Trước kia đã làm sao?” Hoa Kì nói: “Đã làm.” “Làm đã bao lâu?” Hoa Kì nói: “Hơn ba năm.” Quản lý cười: “Càng già càng lão luyện a, vậy thì tốt, nơi này mới vừa khai trương cần nhân viên kỳ cựu như cậu, tên là gì?” “Hoa Kì, đóa hoa hoa, cờ xí kỳ.” Quản lý chợt nhớ tới có người đề cập với y: “Cậu là bạn của Cao sư phụ giới thiệu tới đúng không?.” Hoa Kì liên tục không ngừng gật đầu, cười nói: “Đúng, quản lý trí nhớ thật tốt.” Quản lý cười cười: “Vậy được rồi, nếu cậu có kinh nghiệm như vậy, hi vọng cậu đến chỗ tôi làm việc tốt, đem kinh nghiệm tích lũy trước kia dạy cho người ở đây.” “Ngài yên tâm, cái này nhất định, nói được làm được là câu mẹ tôi thường nói.” Hoa Kì có vẻ tràn đầy tự tin. Quản lý thưởng thức nói: “Vậy được, hôm nay cậu đi làm luôn đi, chỗ này tôi nhiều khách, tắm kỳ tổng cộng chỉ có ba người, rất vội. Về phần tiền công, cứ dựa theo tiền lương lúc ở nhà tắm cậu làm lúc trước, cậu đừng nói với người khác, nghe không?” “Được, nhưng mà. . . . . .” Hoa Kì hơi do dự. Quản lý hơi nhíu lông mày quan sát Hoa Kì: “Thế nào? Có khó khăn?” Hoa Kì cười lắc đầu: “Cũng không phải là chuyện gì lớn, tôi cho là hôm nay chỉ tới đây phỏng vấn, cho nên lúc tới không mang hành lý, nhà tôi ở vùng ngoại ô.” “Này, này không phải là chuyện gì, cậu cứ làm trước, chờ Chủ nhật tôi cho cậu nghỉ một ngày về lấy là được.” Quản lý hào khí như thế, Hoa Kì cũng không nhăn nhó, đồng ý một tiếng hôm nay liền làm việc, nhưng chuyện cũng không có thuận lợi như Hoa Kì dự liệu, lúc cậu vào nhà tắm nam thì ba tắm kỳ công bên trong không có một người phản ứng, bất đắc dĩ Hoa Kì đành phải buồn bực chờ việc, rốt cuộc mười phút sau, Hoa Kì đụng phải người khách đầu tiên, nhưng không động tay đã bị một người đàn ông cao hơi gầy bên cạnh đoạt đi. Hoa Kì biết, mình bị xa lánh. Nhưng mà không sao cả, chờ bọn họ làm không nổi nữa, chắc chắn sẽ có việc. Trên thực tế Hoa Kì nghĩ lầm rồi, cũng đánh giá thấp thực lực ba người này, tuyệt kỹ của bọn họ là gạt người, lừa gạt thế nào, chà phía trước sau lưng một lần là xong, hoàn toàn không cùng cấp bậc với nhà tắm trước, đừng nhắc tới phục vụ hạng sang trọn bộ gì. Hoa Kì mặc đồng phục làm việc ngồi ở trên giường bên cạnh nhìn, từ thủ pháp tắm kỳ của bọn họ hoàn toàn có thể kết luận là ngoài tắm rửa ở nhà từ nhỏ đến lớn ra, căn bản không có bất kỳ kỹ thuật gì. Hoa Kì nhìn lâu, cũng cảm thấy không có nghĩa, liền nằm chết dí trên ấm giường lim dim, ai ngờ đang ngủ ngon lại bị giường chấn động mà tỉnh. Hoa Kì giương mắt nhìn một tắm kỳ công mập mạp bên cạnh nói: “Làm gì?” Mập sư phụ trợn mắt nhìn Hoa Kì một cái: “Tứ gia mời cậu tới ngủ à? Cậu không biết làm việc?” Hoa Kì bĩu môi: “Không có ai tìm tôi tắm kỳ, tôi có thể làm gì?” “Hắc, thằng nhóc này không muốn làm việc? Không thấy nhà tắm khắp nơi đều là nước đục sao, cậu không thể lấy giẻ lau lau một cái?” Hoa Kì chép chép miệng, chậm rãi xuống ấm giường, đi tới bên tường cầm giẻ lau nhà bắt đầu kéo. Hoa Kì nghĩ, loại chuyện này là ai cũng sẽ gặp phải, chỉ cần vào xã hội, chịu chút chèn ép cũng không có gì, tóm lại thời gian lâu, bọn họ hiểu mình là dạng người gì, tự nhiên sẽ không đối đãi với mình như thế nữa. Ôm ý nghĩ như vậy, cuối cùng Hoa Kì cắm rễ ở nhà tắm Ngũ Hành, nhưng ba ngày sau, Hoa Kì sửng sốt không chà xát qua một ai, một phân tiền cũng không có, ngược lại thành tạp công ở nhà tắm. Trong ba ngày này, Hoa Kì trừ ăn cơm ra hầu như không ra khỏi nhà tắm, buổi tối lúc ngủ, ba người tắm kỳ công kia ngược lại rất là hào phóng, giường lớn gì cũng cho Hoa Kì, điều này làm cho Hoa Kì ít nhiều hơi vui mừng, nhìn ra. . . . . . Không dính dáng tới ích lợi, ai sẽ đi tranh tới tranh lui? Rốt cuộc nhịn đến buổi tối ngày thứ tư, nhà tắm rửa tiến hành giảm giá, ngày này nhà tắm có không ít người, đa số là đàn ông, đoán chừng là vì nơi này phục vụ đặc biệt mà đến? Trong nhà tắm nam, Hoa Kì vẫn như cũ cầm giẻ lau nhà kéo kéo chung quanh, tự đắc như đang vẽ tranh đùa, tùy ý hạ bút. Mà ba người tắm kỳ sư kia lại mệt mỏi không thở được, từng cái rũ cụp mặt, như sống không dậy nổi. Hoa Kì ở một bên hé miệng cười trộm, đáng đời, cho các người giành, sớm muộn gì cũng mệt chết các người, đến lúc đó tôi liền có cơ hội rồi. Lúc Hoa Kì đang chế giễu, cửa nhà tắm nam đột nhiên bị đẩy ra, ba người đàn ông thân hình cao lớn đi vào, Hoa Kì nhìn lướt qua người đàn ông cầm đầu kia, hắn và Trang Hào một dạng, vai trái xăm hình, là một con rồng, màu sắc rực rỡ. Nhìn mặt người đàn ông này, đừng nói, thật đúng là không kém Trang Hào, nhưng ánh mắt của hắn có chút hung ác, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Hoa Kì nhìn hai mắt, nhìn hắn khi đi tới vội vàng cúi đầu làm bộ lau nhà. “Tứ gia, nơi này của anh cũng quá bận đi? Muốn chà xát tắm rửa cũng không được.” người đàn ông đi phía sau gã xăm hình oán giận nói. Gã xăm hình cười nói: “Vậy thì đừng chà xát, lên lầu tìm cô nàng nào đó đi.” “ĐM, ngày hôm qua mới vừa đập tứ pháo, không tới.” Gã xăm hình trêu ghẹo nói: “Đáng đời, cẩn thận sớm muộn gì cũng bất lực.” Nói xong, Gã xăm hình lấy khăn tắm bên hông xuống, thân thể xích lõa đi tới phía dưới vòi hoa sen dội thân thể, ánh mắt hắn tình cờ quét qua Hoa Kì, cau mày nói: “Mày là ai?” Hoa Kì ngẩn ra, ngẩng đầu lên cười nói: “Tôi là nhân viên nơi này.” “Nói nhảm, tao không biết mày là nhân viên sao, tao là hỏi mày làm gì.” Gã xăm hình không nhịn được nói. Hoa Kì đàng hoàng nói: “Tắm kỳ.” “Tắm kỳ? Ai chiêu mày vào?” Hoa Kì tới Ngũ Hành mấy ngày rồi, sửng sốt không có người nói chuyện nhiều với cậu, cho nên cũng không có cơ hội hỏi quản lý tên gì, chỉ có thể nói: “Quản lý thích mặc tây trang đó.” Gã xăm hình hì hì cười: “A, tao biết rồi.” Hoa Kì cảm thấy không giải thích được, chẳng lẽ mình hình dung sai sao? Người quản lý đó từ sớm đến muộn không ngừng đổi tây trang, chuyên cần một ngày đổi bốn lần. “Mày nói mày là tắm kỳ, vậy thì xoa xoa cho tao.” Gã xăm hình tắt vòi tắm, đi tới ấm giường trống không nằm xuống: “Đến đây đi.” Hoa Kì đang muốn cự tuyệt, sau lưng lại bị mập sư phụ đẩy một cái: “Nhanh qua, hắn là ông chủ đó.” “Ông chủ?” Hoa Kì sững sờ, vạn vạn không ngờ ở đây sẽ đụng phải ông chủ Ngũ Hành. “Kì kèo gì đó? Nhanh lên.” Gã xăm hình nhắm mắt lại thúc giục. Hoa Kì vội vàng nói: “Tới.” Hoa Kì chạy đến rương quần áo lấy túi công cụ, lúc trở về lại lấy một chậu nước ấm, mang theo khăn tắm hỏi “Ca, anh muốn chà xát thế nào? Chỉ kỳ bùn hay là toàn bộ?” “Tùy mày.” “Được rồi, vậy tôi làm.” Hoa Kì nghĩ thầm, người đàn ông trước mặt này là ông chủ a, vì tiền đồ tương lai, hôm nay phải xoay cánh tay bộc lộ tài năng, vì vậy, Hoa Kì đem toàn bộ sở học ba năm qua dùng lên người gã xăm hình, cái gì trước kỳ bùn, sau xoa bóp, bôi dầu thơm, từ đầu đến chân ngay cả ngón chân đều không lọt, ngay cả cúc hoa của Gã xăm hình cũng chào hỏi. (Làm nghề này em ăn đậu hủ của biết bao người a :v) Đợi Hoa Kì chà xát xong, Gã xăm hình dường như ngủ quên, có lẽ Hoa Kì đột nhiên thu tay lại làm cho hắn cảm thấy có chút không thích ứng, lúc này mới từ từ mở mắt, kêu rên nói: “Thủ pháp không tệ, trước kia làm qua?” Hoa Kì hả hê nói: “Nhà tắm Cổ Lãng.” “Nhà tắm Cổ Lãng?” khóe miệng Gã xăm hình nhảy lên, từ từ rời ấm giường, ngồi xếp bằng xuống, mà nhị đệ hắn giữa hai chân cũng đứng thẳng, Hoa Kì không khỏi nhìn qua hai lần, âm thầm thầm nói, lớn như vậy a. (⊙o⊙) Gã xăm hình hình như nhận ra cái gì, cười giỡn tự đắc duỗi ngón tay gẩy gẩy nhị đệ, nó như lò xo tự đắc trên dưới búng lên, nói: “Nhà tắm mới khai trương, người cũng tuyển không đủ, thủ pháp thuần thục giống như mày tao mời không ít, có thể tới không được mấy cái, tao thấy hay là như vậy, mày coi như sư phụ mới của nhà tắm nam đi, tiền lương tao tăng hai ngàn ày.” Hoa Kì há miệng: “Thật à?” Gã xăm hình xem nhìn bộ dạng Hoa Kỳ thấy tiền sáng mắt, không khỏi cười nói: “Thật.” “Được, tôi bảo đảm không phụ ông chủ kỳ vọng.” Gã xăm hình giơ tay lên gãi gãi đầu, đứng dậy khỏi ấm giường xuống tới, lúc lướt qua Hoa Kì nói: “Làm rất tốt, tao bảo đảm nơi này không thể kém nhà tắm Cổ Lãng.” Hoa Kì cười láo lĩnh nói: “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng gấp bội.” Gã xăm hình vỗ vỗ bả vai Hoa Kì, đi tới dưới vòi tắm cọ rửa mình. “Bàng Suất ở đây không?” cửa nhà tắm bị đẩy ra, một người đàn ông mặc đồ ở nhà hổn hển thở gấp nói: “Bàng Suất có đây không?” | “Mày mù à? Không thấy tao ở đây sao?” Hoa Kì nhìn soi mói, Gã xăm hình thế nhưng quay đầu lại. “Đại ca, em tìm được anh rồi, anh nhanh đi đi, đã xảy ra chuyện.” Bàng Suất xem thường tắm : “Có rắm thì phóng đi.” “Chúng ta. . . . . .” người đàn ông mặc đồ ở nhà liếc nhìn Hoa Kì, hung hăng trừng cậu một cái mới đi tới bên cạnh Bàng Suất, hạ thấp giọng nói: “Tuần trước chuyện kia bị người phát hiện, thằng nhãi Trang Hào vừa rồi mang theo mười mấy người đập công ty Lâm Sơn, rất nhiều huynh đệ bị đưa đến bệnh viện.” “Mày nói cái gì?” Bàng Suất đóng vòi hoa sen, căm tức nhìn người đàn ông nói: “Trang Hào dám đối đầu với tao đúng không? Được, sớm muộn gì tao cũng cho hắn biết ông đây lợi hại.” Hoa Kì ở một bên nghe mà trong lòng run sợ, cậu vạn lần không ngờ, ông chủ hiện tại của mình lại có quan hệ với Trang Hào. Hắn lại là Tiểu Bá Vương khu Thiết Đông —— Bàng Suất.
|
Chương 16: Có phải lén lút đi với người khác sau lưng tôi hay không? Kể từ khi Hoa Kì biết Bàng Suất đối đầu với Trang Hào, cậu liền bắt đầu lưu ý từng cử động của Bàng Suất, có thể thu vào đáy mắt tuyệt không bỏ qua, trong lúc vô hình Hoa Kì thành gián điệp, ngay cả đi nhà cầu cũng vậy. Có một ngày, Hoa Kì nghe người sát vách gọi điện thoại là Bàng Suất, nén hô hấp không lên tiếng, chờ đến khi điện thoại cắt đứt, Hoa Kì sửng sốt không được đến tin tình báo có lợi gì, ngược lại Bàng Suất ở sát vách gõ cửa một cái: “Mang giấy không?” Trong lòng Hoa Kì run sợ đem hai tờ giấy cho Bàng Suất, Bàng Suất nhận lấy, chốc lát còn nói: “!@#$%$@, mày không thể cho nhiều chút à, quá mỏng dễ rách.” Hoa Kì bị hù run lập cập, cuối cùng đem toàn bộ đều cho hắn. Bàng Suất hài lòng từ trong nhà cầu ra ngoài, lúc trải qua phòng Hoa Kì gõ cửa: “Một hồi đi nhà cầu xong đến đại sảnh tìm quản lý, nói cho hắn biết về sau nơi này mỗi ngày đều phải bỏ khăn giấy, khu nhân viên cũng phải hoạch định.” Hoa Kì khô quắt không lên tiếng, cử động này lại khiến Bàng Suất thẹn quá thành giận, hướng về phía cửa đá một cước: “Tao đang nói chuyện với mày đấy, câm sao?” Hoa Kì cả kinh: “A. . . . . . A tôi biết rồi.” Bàng Suất cau mày, nghĩ thầm giọng nói này rất quen tai, cũng không đoán nhiều, sửa sang lại quần áo mở cửa đi ra ngoài. Cuối cùng Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm, lúc này vấn đề tới, tất cả giấy đều cho Bàng Suất, vậy sao cậu đi ra ngoài? Sau đó Hoa Kì cứ ở trong cầu tiêu chờ a chờ, rốt cuộc sau mười mấy phút nghe được có người tiến vào mới được giải thoát. Hoa Kì mở cửa đi ra, đứng ở cửa là một phục vụ khu nghỉ ngơi, mặt mày hớn hở nói: “Anh cũng nhịn được a, nếu là tôi, sớm đã dùng quần cộc lau.” Hoa Kì bĩu môi: “Chú không ghét bẩn sao.” Phục vụ cười nói: “Anh cũng có thể chọn dùng. . . . . .” “Dừng lại, tôi không có nhiều ý tưởng buồn nôn như vậy, tôi chờ người.” Hoa Kì rửa tay, không chút để ý ân nhân của mình, mở cửa chạy ra ngoài. Hoa Kì xem như mọc rễ ở Nhà tắm Ngũ Hành, không ít nhân viên cũng nhận ra cậu, một thằng nhóc mặt mày như con gái, may nhờ bản thân Hoa Kì không có đàn bà, bằng không không bị chèn ép chết? Hoa Kì tắm rửa xuôi gió xuôi nước, hoặc có thể nói là như gió mùa xuân, tương đối tươi mát. Nguồn gốc tất cả đều là vì Bàng Suất, chỉ cần Bàng Suất tới nhà tắm, nhất định tìm Hoa Kì giúp hắn tắm kỳ, mỗi lần chà xát xong sau hắn đều có thể nằm ngủ ngon. Hơn nữa, mỗi lần Bàng Suất tới đều sẽ mang cho Hoa Kì một ít đồ, rượu thuốc lá đồ ăn ngon không cần phải nhiều lời, có giá trị thì ngay cả là đồng hồ trên tay hắn cũng đưa cho Hoa Kì rồi. Vì vậy, từ từ, Hoa Kì đi tới đầu đỉnh sóng gió, trở thành đối tượng mọi người hâm mộ đố kỵ. Hoa Kì biết rõ xã hội hiểm ác, nếu muốn làm việc lâu dài thì phải có ánh mắt, không chỉ đơn giản lấy lòng ông chủ, ngay cả đồng nghiệp cũng phải như thế. Vì vậy, mỗi lần Hoa Kì nhận được ân huệ gì từ Bàng Suất, cũng sẽ chia sẻ ọi người, trừ đồng hồ đeo tay, cậu len lén dấu đi. Hiện giờ Hoa Kì là khổ sai khu nam, nói thực, trong tay không có quyền lợi gì, cho dù có cũng chưa chắc có người nghe một thằng nhóc chưa mọc đủ lông. Hoa Kì cũng không để ý những thứ này, ngược lại mỗi lần Bàng Suất xuất hiện, đoàn người a dua nịnh hót mới khiến Hoa Kì cảm thấy chán ghét. Lúc Bàng Suất xuất hiện lần thứ năm, Hoa Kì nhỏ giọng nói với hắn, “Ông chủ, về sau ngài đừng tiếp tục mang đồ cho tôi, các đồng nghiệp nhìn không tốt.” Bàng Suất liếc Hoa Kì, “Có gì không thể được sao? Ông chủ thưởng cho nhân viên có năng lực quá bình thường, nếu ai oán hận, nói bọn họ cũng cố gắng cho tao xem.” Hoa Kì không nói chuyện nữa, nhưng mỗi lần thu đồ, trong lòng đều không được tự nhiên. Rốt cuộc nhịn đến Chủ nhật, Hoa Kì đơn giản thu dọn một tý chuẩn bị về nhà lấy hành lý, ra đến cửa tắm rửa, quản lý chạy tới, nhét 500 tệ cho cậu, nói là tiền tắm tuần này. Hoa Kì gật đầu một cái nhận, bọc áo khoác nhung chậm rãi đi ra ngoài. Cuối tuần này lạnh khác thường, gió lạnh và khô ráo thổi trên mặt rất không thoải mái, Hoa Kì đi tới trạm xe buýt, chưa đợi đứng vững, liền bị người từ phía sau bụm miệng một đường kéo về phía sau. Hoa Kì giùng giằng, nhưng lại phí công. Hoa Kì bị bắt đến trong ngõ cụt, người sau lưng buông tay ra thì Hoa Kì ngồi liệt trên đất thở hổn hển: “Các vị đại ca, có gì từ từ nói, tôi đắc tội chỗ nào, vậy thì cho tôi xin lỗi.” Trước mặt Hoa Kì đứng năm sáu thằng nhãi, trong tay mỗi người cầm cọc gỗ, thằng nhóc cầm đầu nghe Hoa Kì nói lại thẹn quá thành giận, nhấc chân đá mạnh cằm Hoa Kì, Hoa Kì nhanh nhẹn tránh khỏi, khiến một cước này đá lên ngực. “Mày giỏi, mày còn tránh phải hay không?” Người nọ nhấc chân đá một cước. Hoa Kì tự biết là không tránh thoát, chỉ có thể ôm đầu mặc cho bọn hắn đấm đá. “Nhãi con, về sau đàng hoàng một chút cho tao, chớ cản đường người khác nghe thấy chưa?” Người nọ cầm gậy gỗ hung hăng đánh Hoa Kì một gậy, Hoa Kì đau nhếch miệng, vội vàng nói: “Biết.” Người nọ còn muốn động thủ, lại bị người sau lưng ngăn cản: “Ca, đừng đánh, thằng nhãi này chưa lớn, giáo huấn một chút là được.” “ĐM.” Người nọ thu tay, còn nói: “Đi, xem trên người hắn có tiền không, đừng làm cho chúng ta làm một trận mất công.” Chốc lát, Hoa Kì liền cảm thấy có người sờ loạn trên người cậu, cuối cùng sờ tới túi quần liền lôi 500 tệ quản lý mới vừa cho cậu ra ngoài. “Ca, chỉ có 500.” “!@#$%$@, có liền cầm.” Người nọ đi tới Hoa Kì trước mặt, ngồi xổm người xuống nói: “Nhóc, nhớ hôm nay dạy dỗ, còn có lần sau liền ày nếm mùi đau khổ.” Nghe tiếng bước chân hỗn loạn càng xa dần, cuối cùng Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cũng chậm rãi nhả ra, đồng thời cảm giác đau đớn cũng nương theo mà đến, Hoa Kì từ từ ngồi dậy, thử giật giật cánh tay, cũng may, đánh không quá nghiêm trọng. Hoa Kì đỡ tường đứng lên, mỗi đi một bước trên đùi đau như kim châm, bất đắc dĩ, Hoa Kì ra khỏi ngõ nhỏ, đi tới ven đường ngăn cản một chiếc xe. Hoa Kì hiện giờ nhất định không trở về nhà được, lựa chọn duy nhất là trở về nhà tắm. Trước khi xuống xe, Hoa Kì lôi trong túi nhỏ ra năm tệ thanh toán tiền xe, may nhờ người nọ soát người không quá cẩn thận, nếu không năm tệ này cũng bị mất. Hoa Kì cà thọt chân đẩy cửa kính lớn của nhà tắm, mới vừa đi không có mấy bước, liền nhìn thấy Bàng Suất ôm một cô gái gồi trên ghế sa lon nơi đại sảnh, ánh mắt tò mò rơi lên người Hoa Kỳ. “Nhóc, mày đánh nhau?” Bàng Suất hiếu kỳ nói. Hoa Kì cười khổ nói: “Không có, tôi nào có bản lãnh đó.” “Vậy mày đây là tự chỉnh? Toàn thân cao thấp đều là tuyết không nói, còn có khuôn mặt, còn đang máu đấy.” “Thật sao?” Hoa Kì giơ tay lên lau mặt một cái, đừng nói, thật đúng là thấy đỏ. Bàng Suất nhíu mày: “Có phải gặp chuyện hay không? Có chuyện nói với tao, dám đụng đến người của tao thật không muốn lăn lộn đúng không?” Hoa Kì bụm mặt nói: “Tôi cũng không biết, mới vừa đứng chờ xe buýt, kết quả bị mấy người túm vào trong ngõ hẻm, kết quả cứ như vậy.” “!@#$%$@, tao thật muốn nhìn người nào bản lãnh lớn như vậy.” Bàng Suất phất tay với người bên cạnh một cái: “Đi cho tìm cho tao, tìm cho ra mấy thằng nhóc đó.” Bàng Suất tiểu đệ nhận chỉ thị, vội vàng ra khỏi nhà tắm. “Được rồi, chớ đứng ngốc ra, đi vào trong tắm một cái đi, không có việc gì liền đàng hoàng tắm rửa làm công cho tao.” Bàng Suất nói to dặn dò . Hoa Kì gật đầu một cái, cà thọt từ từ lung lay đi vào. Vào cửa thì nhà tắm nam hết sức vắng vẻ, chỉ có một ông già cô độc ngâm tắm. Hoa Kì từ từ cởi quần áo, đứng phía trước gương quan sát mình, vết thương sau lưng cùng bắp đùi thì nghiêm trọng, từng chỗ bị đánh qua có thể thấy rõ, xem chừng ngày mai sẽ bị bầm. Nhìn lại mặt mình, trừ má phải đến gần lỗ tai có một lỗ nhỏ ra, không có chỗ bị thương. Hoa Kì thở dài một tiếng, cảm khái mình thật không dễ mà, chậm rãi leo lên ấm giường, nhắm mắt lại chậm rãi lấy lại tinh thần. Khẩn trương cao độ từ từ bình phục, cái một giấc này Hoa Kì ngủ đặc biệt chìm, ngay cả buổi chiều tắm rửa nhộn nhịp cũng không tỉnh lại, sau đó mập sư phụ kêu mắng mới đánh thức cậu dậy được. Hoa Kì dụi dụi mắt ngồi dậy, ngáp một cái nói: “Mấy giờ rồi?” Mập sư phụ đi ngang qua Hoa Kì: “Tám giờ rưỡi, nhiều người vội quá nếu không tôi sẽ không gọi cậu.” Hoa Kì bĩu môi, ôm bắp đùi bị thương từ từ để xuống đất, đứng dậy thì Hoa Kì liếc nhìn thẻ tắm: “Số mười tám? Số mười tám tắm kỳ đâu.” Hoa Kì ngáp đi tới rương quần áo, lúc đi qua gương, Hoa Kì không khỏi quét mình hai mắt, không xem thì thôi, xem liền ngay cả mình cũng sợ hết hồn, trên đùi trái một mảng tím bầm ứ đọng nhìn sấm người. Hoa Kì không dám nhìn lâu, vội vàng lấy túi công cụ trong rương quần áo, quay người lại la một câu: “Số mười tám đâu? Không có tôi gọi người tiếp theo.” “Đây.” Hoa Kì thuận thanh nhìn sang, dưới vòi tắm đứng một người đàn ông, cánh tay trái quấn băng, mà băng đã sớm bị nước chảy ướt nhẹp, người đàn ông không chút để ý, nhưng mà. . . . . . Hoa Kì cảm thấy bóng dáng người đàn ông này nhìn có chút quen mắt. Hoa Kì từ từ đi tới, lúc Hoa Kì muốn tới gần thì người đàn ông đột nhiên nghiêng đầu. Hoa Kì bị hù ngã lui mấy bước, mắt mở to nhìn chằm chằm nói: “Anh, anh tới?” Trang Hào làm động tác suỵt, nhỏ giọng nói: “Làm bộ như không biết tôi.” Hoa Kì gật đầu một cái, hắng giọng giận nói: “Người này người này, tìm anh nửa ngày, nhanh lên, tôi rất bận.” Trang Hào căm tức nhìn Hoa Kì, nghe lời nằm chết dí lên ấm giường, hạ thấp giọng nói: “Nếu không phải là hoàn cảnh đặc biệt, tôi nhất định sẽ một cước đá chết cậu.” Hoa Kì mang theo khăn tắm, làm bộ như tắm kỳ cho Trang Hào: “Sao anh lại tới đây? Không sợ Bàng Suất nhận ra anh à?” Trang Hào nhỏ giọng nói: “Thằng nhãi kia chỉ gặp qua tôi hai lần, vẫn là hai năm trước, hơn nữa lần này tôi tới là đeo kính mát, đoán chừng nhận không ra.” “Chớ đoán chừng, ngộ nhỡ nhận ra, anh còn có thể ra khỏi nhà tắm này?” Trang Hào cười cười: “Tôi không ngốc như vậy.” Trang Hào nghiêng đầu liếc nhìn bắp đùi Hoa Kì: “Rốt cuộc là ai đánh?” Ánh mắt Hoa Kì quét qua bốn phía, thấy không ai chú ý bên này, liền dùng giọng cực kỳ nhỏ nói: “Em cũng không biết, chẳng qua em có thể xác định là đồng nghiệp của em, bởi vì Bàng Suất đối với em thật tốt, mỗi lần em tắm kỳ cho hắn hắn đều sẽ tặng đồ cho em.” Mặt Trang Hào nhất thời trầm xuống: “Cậu giỏi, có phải cậu liếm o0o cho hắn hay không?”
|
Chương 16: Có phải lén lút đi với người khác sau lưng tôi hay không? Kể từ khi Hoa Kì biết Bàng Suất đối đầu với Trang Hào, cậu liền bắt đầu lưu ý từng cử động của Bàng Suất, có thể thu vào đáy mắt tuyệt không bỏ qua, trong lúc vô hình Hoa Kì thành gián điệp, ngay cả đi nhà cầu cũng vậy. Có một ngày, Hoa Kì nghe người sát vách gọi điện thoại là Bàng Suất, nén hô hấp không lên tiếng, chờ đến khi điện thoại cắt đứt, Hoa Kì sửng sốt không được đến tin tình báo có lợi gì, ngược lại Bàng Suất ở sát vách gõ cửa một cái: “Mang giấy không?” Trong lòng Hoa Kì run sợ đem hai tờ giấy cho Bàng Suất, Bàng Suất nhận lấy, chốc lát còn nói: “!@#$%$@, mày không thể cho nhiều chút à, quá mỏng dễ rách.” Hoa Kì bị hù run lập cập, cuối cùng đem toàn bộ đều cho hắn. Bàng Suất hài lòng từ trong nhà cầu ra ngoài, lúc trải qua phòng Hoa Kì gõ cửa: “Một hồi đi nhà cầu xong đến đại sảnh tìm quản lý, nói cho hắn biết về sau nơi này mỗi ngày đều phải bỏ khăn giấy, khu nhân viên cũng phải hoạch định.” Hoa Kì khô quắt không lên tiếng, cử động này lại khiến Bàng Suất thẹn quá thành giận, hướng về phía cửa đá một cước: “Tao đang nói chuyện với mày đấy, câm sao?” Hoa Kì cả kinh: “A. . . . . . A tôi biết rồi.” Bàng Suất cau mày, nghĩ thầm giọng nói này rất quen tai, cũng không đoán nhiều, sửa sang lại quần áo mở cửa đi ra ngoài. Cuối cùng Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm, lúc này vấn đề tới, tất cả giấy đều cho Bàng Suất, vậy sao cậu đi ra ngoài? Sau đó Hoa Kì cứ ở trong cầu tiêu chờ a chờ, rốt cuộc sau mười mấy phút nghe được có người tiến vào mới được giải thoát. Hoa Kì mở cửa đi ra, đứng ở cửa là một phục vụ khu nghỉ ngơi, mặt mày hớn hở nói: “Anh cũng nhịn được a, nếu là tôi, sớm đã dùng quần cộc lau.” Hoa Kì bĩu môi: “Chú không ghét bẩn sao.” Phục vụ cười nói: “Anh cũng có thể chọn dùng. . . . . .” “Dừng lại, tôi không có nhiều ý tưởng buồn nôn như vậy, tôi chờ người.” Hoa Kì rửa tay, không chút để ý ân nhân của mình, mở cửa chạy ra ngoài. Hoa Kì xem như mọc rễ ở Nhà tắm Ngũ Hành, không ít nhân viên cũng nhận ra cậu, một thằng nhóc mặt mày như con gái, may nhờ bản thân Hoa Kì không có đàn bà, bằng không không bị chèn ép chết? Hoa Kì tắm rửa xuôi gió xuôi nước, hoặc có thể nói là như gió mùa xuân, tương đối tươi mát. Nguồn gốc tất cả đều là vì Bàng Suất, chỉ cần Bàng Suất tới nhà tắm, nhất định tìm Hoa Kì giúp hắn tắm kỳ, mỗi lần chà xát xong sau hắn đều có thể nằm ngủ ngon. Hơn nữa, mỗi lần Bàng Suất tới đều sẽ mang cho Hoa Kì một ít đồ, rượu thuốc lá đồ ăn ngon không cần phải nhiều lời, có giá trị thì ngay cả là đồng hồ trên tay hắn cũng đưa cho Hoa Kì rồi. Vì vậy, từ từ, Hoa Kì đi tới đầu đỉnh sóng gió, trở thành đối tượng mọi người hâm mộ đố kỵ. Hoa Kì biết rõ xã hội hiểm ác, nếu muốn làm việc lâu dài thì phải có ánh mắt, không chỉ đơn giản lấy lòng ông chủ, ngay cả đồng nghiệp cũng phải như thế. Vì vậy, mỗi lần Hoa Kì nhận được ân huệ gì từ Bàng Suất, cũng sẽ chia sẻ ọi người, trừ đồng hồ đeo tay, cậu len lén dấu đi. Hiện giờ Hoa Kì là khổ sai khu nam, nói thực, trong tay không có quyền lợi gì, cho dù có cũng chưa chắc có người nghe một thằng nhóc chưa mọc đủ lông. Hoa Kì cũng không để ý những thứ này, ngược lại mỗi lần Bàng Suất xuất hiện, đoàn người a dua nịnh hót mới khiến Hoa Kì cảm thấy chán ghét. Lúc Bàng Suất xuất hiện lần thứ năm, Hoa Kì nhỏ giọng nói với hắn, “Ông chủ, về sau ngài đừng tiếp tục mang đồ cho tôi, các đồng nghiệp nhìn không tốt.” Bàng Suất liếc Hoa Kì, “Có gì không thể được sao? Ông chủ thưởng cho nhân viên có năng lực quá bình thường, nếu ai oán hận, nói bọn họ cũng cố gắng cho tao xem.” Hoa Kì không nói chuyện nữa, nhưng mỗi lần thu đồ, trong lòng đều không được tự nhiên. Rốt cuộc nhịn đến Chủ nhật, Hoa Kì đơn giản thu dọn một tý chuẩn bị về nhà lấy hành lý, ra đến cửa tắm rửa, quản lý chạy tới, nhét 500 tệ cho cậu, nói là tiền tắm tuần này. Hoa Kì gật đầu một cái nhận, bọc áo khoác nhung chậm rãi đi ra ngoài. Cuối tuần này lạnh khác thường, gió lạnh và khô ráo thổi trên mặt rất không thoải mái, Hoa Kì đi tới trạm xe buýt, chưa đợi đứng vững, liền bị người từ phía sau bụm miệng một đường kéo về phía sau. Hoa Kì giùng giằng, nhưng lại phí công. Hoa Kì bị bắt đến trong ngõ cụt, người sau lưng buông tay ra thì Hoa Kì ngồi liệt trên đất thở hổn hển: “Các vị đại ca, có gì từ từ nói, tôi đắc tội chỗ nào, vậy thì cho tôi xin lỗi.” Trước mặt Hoa Kì đứng năm sáu thằng nhãi, trong tay mỗi người cầm cọc gỗ, thằng nhóc cầm đầu nghe Hoa Kì nói lại thẹn quá thành giận, nhấc chân đá mạnh cằm Hoa Kì, Hoa Kì nhanh nhẹn tránh khỏi, khiến một cước này đá lên ngực. “Mày giỏi, mày còn tránh phải hay không?” Người nọ nhấc chân đá một cước. Hoa Kì tự biết là không tránh thoát, chỉ có thể ôm đầu mặc cho bọn hắn đấm đá. “Nhãi con, về sau đàng hoàng một chút cho tao, chớ cản đường người khác nghe thấy chưa?” Người nọ cầm gậy gỗ hung hăng đánh Hoa Kì một gậy, Hoa Kì đau nhếch miệng, vội vàng nói: “Biết.” Người nọ còn muốn động thủ, lại bị người sau lưng ngăn cản: “Ca, đừng đánh, thằng nhãi này chưa lớn, giáo huấn một chút là được.” “ĐM.” Người nọ thu tay, còn nói: “Đi, xem trên người hắn có tiền không, đừng làm cho chúng ta làm một trận mất công.” Chốc lát, Hoa Kì liền cảm thấy có người sờ loạn trên người cậu, cuối cùng sờ tới túi quần liền lôi 500 tệ quản lý mới vừa cho cậu ra ngoài. “Ca, chỉ có 500.” “!@#$%$@, có liền cầm.” Người nọ đi tới Hoa Kì trước mặt, ngồi xổm người xuống nói: “Nhóc, nhớ hôm nay dạy dỗ, còn có lần sau liền ày nếm mùi đau khổ.” Nghe tiếng bước chân hỗn loạn càng xa dần, cuối cùng Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cũng chậm rãi nhả ra, đồng thời cảm giác đau đớn cũng nương theo mà đến, Hoa Kì từ từ ngồi dậy, thử giật giật cánh tay, cũng may, đánh không quá nghiêm trọng. Hoa Kì đỡ tường đứng lên, mỗi đi một bước trên đùi đau như kim châm, bất đắc dĩ, Hoa Kì ra khỏi ngõ nhỏ, đi tới ven đường ngăn cản một chiếc xe. Hoa Kì hiện giờ nhất định không trở về nhà được, lựa chọn duy nhất là trở về nhà tắm. Trước khi xuống xe, Hoa Kì lôi trong túi nhỏ ra năm tệ thanh toán tiền xe, may nhờ người nọ soát người không quá cẩn thận, nếu không năm tệ này cũng bị mất. Hoa Kì cà thọt chân đẩy cửa kính lớn của nhà tắm, mới vừa đi không có mấy bước, liền nhìn thấy Bàng Suất ôm một cô gái gồi trên ghế sa lon nơi đại sảnh, ánh mắt tò mò rơi lên người Hoa Kỳ. “Nhóc, mày đánh nhau?” Bàng Suất hiếu kỳ nói. Hoa Kì cười khổ nói: “Không có, tôi nào có bản lãnh đó.” “Vậy mày đây là tự chỉnh? Toàn thân cao thấp đều là tuyết không nói, còn có khuôn mặt, còn đang máu đấy.” “Thật sao?” Hoa Kì giơ tay lên lau mặt một cái, đừng nói, thật đúng là thấy đỏ. Bàng Suất nhíu mày: “Có phải gặp chuyện hay không? Có chuyện nói với tao, dám đụng đến người của tao thật không muốn lăn lộn đúng không?” Hoa Kì bụm mặt nói: “Tôi cũng không biết, mới vừa đứng chờ xe buýt, kết quả bị mấy người túm vào trong ngõ hẻm, kết quả cứ như vậy.” “!@#$%$@, tao thật muốn nhìn người nào bản lãnh lớn như vậy.” Bàng Suất phất tay với người bên cạnh một cái: “Đi cho tìm cho tao, tìm cho ra mấy thằng nhóc đó.” Bàng Suất tiểu đệ nhận chỉ thị, vội vàng ra khỏi nhà tắm. “Được rồi, chớ đứng ngốc ra, đi vào trong tắm một cái đi, không có việc gì liền đàng hoàng tắm rửa làm công cho tao.” Bàng Suất nói to dặn dò . Hoa Kì gật đầu một cái, cà thọt từ từ lung lay đi vào. Vào cửa thì nhà tắm nam hết sức vắng vẻ, chỉ có một ông già cô độc ngâm tắm. Hoa Kì từ từ cởi quần áo, đứng phía trước gương quan sát mình, vết thương sau lưng cùng bắp đùi thì nghiêm trọng, từng chỗ bị đánh qua có thể thấy rõ, xem chừng ngày mai sẽ bị bầm. Nhìn lại mặt mình, trừ má phải đến gần lỗ tai có một lỗ nhỏ ra, không có chỗ bị thương. Hoa Kì thở dài một tiếng, cảm khái mình thật không dễ mà, chậm rãi leo lên ấm giường, nhắm mắt lại chậm rãi lấy lại tinh thần. Khẩn trương cao độ từ từ bình phục, cái một giấc này Hoa Kì ngủ đặc biệt chìm, ngay cả buổi chiều tắm rửa nhộn nhịp cũng không tỉnh lại, sau đó mập sư phụ kêu mắng mới đánh thức cậu dậy được. Hoa Kì dụi dụi mắt ngồi dậy, ngáp một cái nói: “Mấy giờ rồi?” Mập sư phụ đi ngang qua Hoa Kì: “Tám giờ rưỡi, nhiều người vội quá nếu không tôi sẽ không gọi cậu.” Hoa Kì bĩu môi, ôm bắp đùi bị thương từ từ để xuống đất, đứng dậy thì Hoa Kì liếc nhìn thẻ tắm: “Số mười tám? Số mười tám tắm kỳ đâu.” Hoa Kì ngáp đi tới rương quần áo, lúc đi qua gương, Hoa Kì không khỏi quét mình hai mắt, không xem thì thôi, xem liền ngay cả mình cũng sợ hết hồn, trên đùi trái một mảng tím bầm ứ đọng nhìn sấm người. Hoa Kì không dám nhìn lâu, vội vàng lấy túi công cụ trong rương quần áo, quay người lại la một câu: “Số mười tám đâu? Không có tôi gọi người tiếp theo.” “Đây.” Hoa Kì thuận thanh nhìn sang, dưới vòi tắm đứng một người đàn ông, cánh tay trái quấn băng, mà băng đã sớm bị nước chảy ướt nhẹp, người đàn ông không chút để ý, nhưng mà. . . . . . Hoa Kì cảm thấy bóng dáng người đàn ông này nhìn có chút quen mắt. Hoa Kì từ từ đi tới, lúc Hoa Kì muốn tới gần thì người đàn ông đột nhiên nghiêng đầu. Hoa Kì bị hù ngã lui mấy bước, mắt mở to nhìn chằm chằm nói: “Anh, anh tới?” Trang Hào làm động tác suỵt, nhỏ giọng nói: “Làm bộ như không biết tôi.” Hoa Kì gật đầu một cái, hắng giọng giận nói: “Người này người này, tìm anh nửa ngày, nhanh lên, tôi rất bận.” Trang Hào căm tức nhìn Hoa Kì, nghe lời nằm chết dí lên ấm giường, hạ thấp giọng nói: “Nếu không phải là hoàn cảnh đặc biệt, tôi nhất định sẽ một cước đá chết cậu.” Hoa Kì mang theo khăn tắm, làm bộ như tắm kỳ cho Trang Hào: “Sao anh lại tới đây? Không sợ Bàng Suất nhận ra anh à?” Trang Hào nhỏ giọng nói: “Thằng nhãi kia chỉ gặp qua tôi hai lần, vẫn là hai năm trước, hơn nữa lần này tôi tới là đeo kính mát, đoán chừng nhận không ra.” “Chớ đoán chừng, ngộ nhỡ nhận ra, anh còn có thể ra khỏi nhà tắm này?” Trang Hào cười cười: “Tôi không ngốc như vậy.” Trang Hào nghiêng đầu liếc nhìn bắp đùi Hoa Kì: “Rốt cuộc là ai đánh?” Ánh mắt Hoa Kì quét qua bốn phía, thấy không ai chú ý bên này, liền dùng giọng cực kỳ nhỏ nói: “Em cũng không biết, chẳng qua em có thể xác định là đồng nghiệp của em, bởi vì Bàng Suất đối với em thật tốt, mỗi lần em tắm kỳ cho hắn hắn đều sẽ tặng đồ cho em.” Mặt Trang Hào nhất thời trầm xuống: “Cậu giỏi, có phải cậu liếm o0o cho hắn hay không?”
|