Nghĩ đến đó, nước mắt Tú lại trào ra. Ngọc nhìn thấy liền hỏi – Sao em khóc, sao vậy em ? Tú không trả lời và chạy mất ra cổng. Ngọc còn ở lại mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xãy ra. Một lát sau, Trường về với vẻ mặt gấp gáp hỏi Ngọc – Ờ…ờ…….em có thấy cậu nhóc trong nhà đâu không? – Dạ, hồi nãy cậu bé có nói chuyện với em nhưng em thấy cậu ấy khóc và bỏ chạy ra ngoài rồi Trường ngẫng người ra và biết rằng Tú đã biết hết mọi chuyện nên vội chạy ra ngoài tìm Tú. – Anh Trường ,anh Trường……….. – Ngọc gọi Tú chạy ra ngoài trong màn đêm tối mịt, cảm giác này đã quá quen thuộc với Tú. Tú không ngừng khóc và liên tục đi. Trường đi kiếm khắp nơi và không ngừng kêu tên Tú. Cuối cùng Trường đã kiếm gặp được Tú đang đi lang thang. – Tú……… – Trường gọi Tú nghe được nên liền chạy – Đứng lại, nhóc làm gì vậy? Và rồi Tú cũng phải thua Trường, Trường đã tóm được Tú – Nhóc đi đâu, đi đâu hả. Định bỏ anh sao? – Không. Không em phải đi – Tú nghẹn ngào – Nhóc đã biết hết mọi chuyện rồi sao?. Không không đi đâu hết. – Em đã biết hết rồi nhưng em không để anh tính cái bài toán khó này nữa, anh phải lấy chị Ngọc – Không, không anh không yêu Ngọc – Không. Chị Ngọc rất hoàn hảo, anh không thể kiếm được người nào hơn chị ấy đâu. Em không mang được gì cho anh cả, em xin lỗi. Em không thể làm khổ anh – Nhóc, nhóc đừng nói vậy có được không? Không phải ban đầu anh đã nói rõ với nhóc rồi hay sao hả? Anh chỉ thương nhóc, chỉ có nhóc thôi. Biết không hả?. Anh suy nghĩ nhiều rồi. Anh sẽ bỏ hết tất cả, anh không màng tới cái gia sản kết xù đó. Anh chỉ muốn có nhóc. Anh chỉ sống với nhóc. – Anh……. – Tú nức nở – Hãy tin anh.Chúng ta hãy đi, đừng ở nơi này nữa. Cứ để họ giao gia sản lại cho mấy người anh nuôi kia, anh không cần ,anh không cần gì cả. – Nhưng…….. – Không nhưng nhị gì cả, anh đã mua nhà trên cánh đồng cỏ mà nhóc đã mơ ước rồi, chúng ta sẽ về đó sống, nghe anh đi. – Anh mua rồi sao – Tú bất ngờ – Đúng, chỉ còn đợi em về thôi. Hãy để anh bên em suốt đời này. Rồi cơn mưa rào ban đêm trút xuống, Trường lúc này không ngần ngại để khóa môi Tú, Nụ hôn đầu đời của 2 người đã trao đến nhau. Nước mắt hạnh phúc của Tú rơi, không thể nhầm lẫn với mưa được. Hình ảnh 2 người hôn nhau giữa trời mưa đã khiến bạn liên tưởng đến gì……..cổ tích chăng…………Đúng,và rồi cổ tích đã đến!! Tại ngôi nhà nơi cánh đồng cỏ xanh mướt, sau khi Trường quyết định trao lại gia sản cho mấy người anh em nuôi và bỏ luôn cả công ty lớn mà ba mẹ nuôi dành cho mình. Cuộc sống mới Trường và Tú đã thật sự bắt đầu với tình yêu thật sư, một tình cảm ngọt ngào và với công việc mới của Trường,không phải nhờ vả vào ba mẹ. Trên thảm cỏ trước nhà. -Anh à…..tác giả Trương Khánh Kỳ, trên hihihehe.com đã viết truyện về chúng ta đó – Thật không?. Ủa sao bạn ấy biết chuyện chúng ta mà viết?
|
– Em đã liên lạc với bạn ấy đó, tại em thích truyện “ Chuyện Tình Huynh Đệ Lớp 10 “ của bạn ấy lắm nên bảo bạn ấy viết chuyện chúng mình – Vậy à, để mai này anh lên trang đó xem thử, xem bạn ấy có viết chuyện tình chúng ta có đẹp không?hì hì Một hồi lâu – Ngày mai nhóc bắt đầu đi học lại rồi đó? – Trường nói – Thật sự em không muốn đi tí nào, sợ tụi bạn cười em, bỏ mất một năm rồi. – Không có gì phải sợ, vì tương lai của chúng ta nhóc nhé. Rồi Tú mĩm cười ngã vào lòng Trường thật bình yên và thoải mái. – Sau bao giông tố, thật sự mình được bên nhau rồi sao nhóc – Trường cười – Ừ…em đã từng chết đi sống lại vì anh đó – Ủa, là anh mới đúng mà – Là em….là em – Anh……là anh 2 người tranh nhau nói, một hồi sao – Thôi, là nhóc được chưa? – Ưm….hì hì – Tú cười Trường nhéo nhẹ vào mặt Tú và nói – Trải qua bao nhiêu chuyện, anh cảm thấy yêu nhóc nhiều hơn, thật đó. – Em cũng vậy! – À….anh thật sự cảm ơn Khoa rất nhiều vì đã ban cho anh một thằng nhóc dễ thương như nhóc – Cảm ơn cậu nhiều lắm, Khoa à Cả 2 ngồi nhớ về Khoa một chút, rồi bỗng dưng Tú nhớ ra – Anh à ? – Gì nhóc ? – Ừm……thật ra em đã giấu anh một bí mật – Bí mật? bí mật gì? – Bí mật này nói ra sẽ động trời đấy! – Vậy à, nói nhanh đi, là gì hả, thì ra bấy lâu nay dám giấu anh, nói ra nhanh lên! – Trường chột vào hông Tú làm Tú nhột và mắc cười – Được rồi, được rồi …em nói – Thật ra, em không phải yêu anh mà là………..mà là rất …rất……rất yêu anh, hì hì Rồi trường lăn ra thảm cỏ mà cười, một lát sau.Trường ôm lấy Tú và bắt đầu đưa Tú lại sát gần mình hơn. Môi 2 người đã bắt đầu sát vào nhau, suýt nữa là hôn nhau rồi, chỉ còn 1% nữa thôi là đã khóa môi nhau. Bỗng dưng trời….gầm…………..tiếng động vang trời đã phát ra và trời trút mưa xuống. Trường la lên – Á………….á………chạy vào nhà thôi…….động trời thật rồi. Cả 2 kéo nhau vào nhà ,ngồi nhìn ra cửa sổ để ngắm mưa và trao nhau 1% còn lại. __________________THE END_______________
|
THÔNG BÁO : Đã chuyển truyện sang mục truyện FULL
|