Bí Mật Động Trời
|
|
Bí Mật Động Trời Trương Khánh Kỳ
Giới thiệu :
Truyện xoay quanh câu chuyện tình của Tú và Trường.Tú là cậu bé bị ba mẹ bỏ rơi, hắt hủi. Một hôm cậu bé do không thể chịu đựng nổi những trận đòn roi của ba mẹ nên đã quyết định bỏ nhà đi, trong đêm đó cậu bé đã may mắn gặp được Khoa và Trường cứu giúp, đôi bạn thân Trường và Khoa này đã quyết định cho Tú ở lại nhà cùng chung sống. Trong nhà, Tú đã tốn khá nhiều nước mắt khi bị Trường bắt nạt, còn Khoa thì luôn yêu thương dỗ dành cậu bé. Liệu Tú có bỏ ra đi khỏi nhà do quá áp lực từ Trường? Khoa và Tú có đến được với nhau? Trường sẽ đối xử thế nào với Tú sao này? Sóng gió gì sẽ diễn ra trong đời Tú? ———–******————- – Tao cho mày chết – Tiếng người đàn ông tuổi ngoài năm mươi thét – Tao cũng cho mày chết – Người vợ của ông ta cũng gào lên – Đừng mà ba…đừng mà…đừng mà mẹ – Tiếng cầu xin của cậu bé đang nằm trên nền nhà – Tao không phải mẹ của mày, đừng có gọi nghe chưa – Người mẹ quát Nói xong, hai vợ chồng dùng chổi đánh vào cơ thể bé nhỏ của con mình không thương tiếc – Đừng mà…..- Cậu bé quá đau và cầu xin Cậu bé nói tiếp – Con có làm gì đâu mà ba mẹ lại như vậy chứ ? – Còn ba mẹ nữa à…..tao cho mày chết – Tiếng người cha dồn dập Rồi cậu bé gặng nhìn ba mẹ mình một cách lạ lẫm và thù hận cùng đôi mắt đỏ hoe.Cậu bé vội chạy lên lầu, kéo chiếc vali nhỏ xíu ra , gấp gáp nhét đồ vào đó rồi chạy xuống – Mày đi đâu đó ?– Hai vợ chồng đồng thanh hỏi – Con đi….con đi….con không để ba mẹ đối xử với con như vậy nữa – Cậu bé nức nỡ – Im ngay…mày mà còn gọi ba mẹ là tao cho mày chết luôn đấy Cậu bé lại nhìn hai vợ chồng nức nở – Mày nhìn cái gì ? ..mày thù oán lắm phải không, vậy thì đi đi – Người mẹ nói – Con có phải là con ruột của ba mẹ…..à không…của hai người không? – Không cần biết điều đó, mày đi đâu? – Con sẽ bỏ đi, con sẽ không quay về với hai người nữa – Cậu bé vừa nói vừa khóc – Trời, tui có nghe lầm không ông, nó muốn bỏ đi kìa. Vậy thì đi đi thật xa nhé. – Người vợ xổ lời cay đắng. – Tụi tao cầu mong mày nói câu này lâu lắm rồi đó. – Người cha tiếp lời Cậu bé nhỏ lệ không ngớt, rồi như chết người – Sao, chưa đi nữa hả..muốn gì…à hay là muốn xin tiền chứ gì? Ông cho nó vài bạc lẽ đi – người mẹ chua chát Ngay lập tức người ba văng xuống gạch mấy tờ tiền lẽ. Cậu bé nhìn theo những tấm tiền đó một cách lâu lắc rồi vụt chạy ra cổng – Trời, cuối cùng nó cũng đi rồi, khỏe rồi – Người vợ nói – Thôi đi ngũ thôi bà. Rồi cổng nhà đã đóng, đèn trong nhà cũng tắt. Hai vợ chồng đã đi vào giấc ngũ ngon lành, cậu bé quay lại nhà đứng trước cổng nhìn lại ngôi nhà hạnh phúc của mình đã sống mười năm trời mà cảm thấy chua xót, lạnh lẽo và không ngớt cô đơn. Hình ảnh một cậu bé đứng trước cổng nhà mà khóc cũng đã làm cho trời đất động lòng mà cho không khí càng thêm lạnh lẽo. Rồi cậu bé đi , đi một đoạn đường khá xa. Bỗng dưng nhìn lại sau lưng mình thì trời đất tối xầm lại, nhìn về phía trước cũng không kém đen tối, mịt mù. Cậu bé đã biết mình đã mất tất cả, nỗi cô đơn bao trùm lên cơ thể lạnh lẽo đang run rẫy của cậu bé. Quá mõi mệt cậu bé đã ngã khụy xuống trên cây cầu giữa đêm khuya, lạnh lẽo không một bóng người trên đất Sài thành. Chỉ còn duy nhất một ánh đèn đường chiếu xuống nơi cậu bé ngã. – Hôm nay trời vắng người quá Trường hé ? – Chàng trai tuổi ngoài hai mươi nói – Ừ. Cũng hơn một giờ sáng rồi mà. Thôi về đi Khoa – Chàng trai cũng chạc tuổi nói Xe của hai anh chàng lên dốc, đột nhiên Khoa thắng gấp – Có chuyện gì vậy ? – Trường hỏi – Xuống xe đi – Khoa gấp gáp Trước mặt hai người là cậu bé nằm trơ trọi ủ rủ vì lạnh, và cả hai cũng phát hiện trên khóe mắt cậu bé đang đọng lại vài giọt nước mắt – Đưa cậu nhóc lên xe giúp tui đi – Khoa nói – Lại nữa rồi, lòng thương người của cậu lại đến nữa rồi à. – Trường gắt gõng – Tội nghiệp cậu nhóc này, chắc bị tai nạn gì đó – Cậu không sợ nó là người xấu sao? – Trường hỏi tiếp – Không đâu, nhìn cậu bé này hiền lành dễ thương lắm mà. Cho dù nói thế nào thì Trường cũng không ngăn được cậu bạn tốt bụng của mình Trường phụ Khoa đưa cậu bé lên xe. – Lấy luôn vali – Khoa bảo. – Cậu lái cho mình luôn đi nhe.- Khoa lại nói với Trường – Thật là phiền phức quá đi – Trường khó chịu Buổi sáng tại ngôi nhà lớn và đẹp. Cậu bé đã tỉnh dậy cảm thấy mệt mõi, uể oãi vô cùng. Rồi dáo dác nhìn xung quanh căn phòng – Ủa…….đây….đây là đâu? – Ở nhà tụi anh – Khoa nói Cậu bé giật mình vì thấy hai anh chàng ngồi đối diện chiếc giường mình nằm. – Ngũ nhà người ta mà cũng không hay. Đồ mất trí – Trường khó chịu Cả ba ra phòng khách và ngồi xuống. Khoa kể lại việc hôm qua cho cậu bé biết – Thật sự em đã làm phiền hai anh, em xin lỗi – Cậu bé e dè – Phiền quá đi chứ – Trường ngước mặt – Thôi Trường – Khoa ngắt ngang – Sao hôm qua em lại ở đó, sao không về nhà – Khoa hỏi tiếp – Em…..em …..em bỏ nhà đi – Cậu bé gụt gè – Sao vậy ? – Khoa thắc mắc – Tại……..tại vì………… – Thôi, biết rồi…quậy phá quá nên bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà chứ gì – Trường ngắt lời cậu bé – Trời, cậu nhìn cậu nhóc này coi. Vừa hiền, vừa dễ thương như vậy thì sao ăn chơi được chứ? – Khoa nói
|
– Cảm ơn anh – Cậu bé cười nhẹ – Cảm ơn cái gì, thấy người ta khen cái cười toe toét vậy à. Đưa cái mặt coi coi – Trường quát Cậu bé đã cảm thấy khó chịu với Trường. Rồi Trường nhìn dáo dác gương mặt cậu bé thật lâu. – Òh, cũng đẹp trai đấy. Dễ thương đấy. Ủa mà sao nhìn giống con gái dữ vậy? – Cậu vô duyên quá Trường – Khoa nói Rồi Trường nhìn cậu bé rồi cười mĩm – Em dự tính có về nhà không, chắc người nhà đang đợi. – Khoa hỏi – Không, em sẽ không về nhà nữa – Cậu bé lắc đầu – Sao vậy ? – Em….em….. – Thôi được rồi, chắc em có nỗi khổ riêng để từ từ cũng được – Khoa nhẹ giọng – Thôi, em cứ ở lại đây với tụi anh, nhà chỉ có hai anh thôi – Khoa lại nhẹ nhàng nói Cậu bé lại ngạc nhiên tiếp, căn nhà rộng đẹp như thế này chỉ có hai người ở thôi sao? – Thôi, không được đâu.- Cậu bé từ chối – Cái gì, nó ở đây? – Trường ngạc nhiên – Ax………….. – Trường thở dài – Anh tin tưởng em là người tốt, anh tin là vậy. Em cứ ở đây đi. Được không Trường ? – Khoa nhấp mắt Trường tỏ vẻ khó chịu nhưng rồi cũng bằng lòng với cậu bạn ngang bướng của mình. Rồi Trường lại nhớ ra và gật gù khoái chí – Ờ, bà Năm vừa xin nghĩ việc, trong nhà không có ai nấu nướng, dọn dẹp hay là cậu nhóc này làm đi. – Trường……………..- Khoa trợn mắt nhìn Trường – Không sao đâu, em làm được mà. Em sẽ dọn dẹp, em còn biết nấu ăn nữa đó. Em sẽ nấu cho hai anh ăn. – Vậy có được không? – Khoa hỏi – Được mà, hai anh tốt bụng đã giúp em, em cũng không biết mình phải đi về đâu nữa. – Đúng rồi, nhóc may mắn lắm mới gặp được người tốt như hai đứa tui đấy – Trường vuốt tóc cười nhẹ – Ủa mà em tên gì ? – Khoa hỏi – Em tên Tú, Thanh Tú – Anh tên Khoa, còn cậu ấy tên Trường Cậu bé ngồi tựa vào khung cửa sổ trong căn phòng xinh đẹp mà Khoa dành cho mình rồi nghĩ thầm : “ Vậy là cuộc đời mình sắp bước sang trang mới. Ba mẹ ơi. Tại sao lại đối xử với con như vậy, con đâu lầm lỗi gì. Con chỉ mười sáu tuổi thôi mà, tại sao lại bắt con gánh vác thân mình sớm như vậy chứ, còn việc học nữa……..Rồi cậu bé nghĩ tiếp đến ngày mai không được cắp sách tới trường giống như ngày hôm qua, còn mấy bài tập dang dỡ thầy cô dặn về nhà làm chưa làm xong, rồi còn bạn bè nếu gặp trên đường đời thì biết nói sao đây. Rồi hình ảnh cậu bé được nuông chiều bởi ba mẹ ngày nào lại hiện ra trước mặt cậu bé, cậu bé được yêu thương chăm sóc từ chút một nay đã không còn. Nó từ từ mờ dần và trước mắt là phải làm người giúp việc cho người ta, không còn được bên ba mẹ mà cậu bé từng yêu thương. Cậu bé hận lắm, hận vì ba mẹ đã đối xữ tàn nhẫn với mình như vậy. Đôi mắt cậu bé nhìn về thứ gì đó xa xăm, mờ mờ ảo ảo…đôi môi như muốn thốt lên cái gì đó nhưng rồi lại thôi, gương mặt thì ngơ ngơ như mới chào đời ngày hôm qua…… Sáng hôm sau……………………….. – Anh Khoa ơi, xuống ăn sáng nè – Tú lên gọi – Anh xuống liền – tiếng Khoa giọng ra Tú bước sang phòng Trường với cảm giác sợ sệt, sợ bị Trường mắng mỏ..nên e ấp – Anh Trường, xuống………ăn sáng Trường vẫn yên lặng, Tú kêu tiếp – Sáng rồi, anh dậy xuống ăn sáng nè Cửa phòng được mở, trước mặt Tú là Trường đang hùng học – Sao phiền vậy, chúc tôi ăn không được à?..đúng là phiền Tú gục đầu bước xuống lầu Tại bàn ăn: – Trời, bữa ăn sáng đó à….sao toàn trứng và trứng vậy? – Trường quát – Ba mẹ em nói sáng ăn trứng và rau quả thì tốt nhất – Tú mĩm cười – Tốt cái đầu nhóc ấy – Trường gắt gõng – Trường, cậu ấy không thích ăn trứng ốp la như vậy đâu, mai mốt em đừng làm – Khoa nói Vừa nói xong, Trường bõ muỗng và phóng lên lầu – Thôi, em ăn đi. Không sao đâu. – Khoa khuyên Tú nhích môi nhẹ rồi ăn tiếp Một buổi sáng khác hẳn nơi Tú ở. Có đầy ánh nắng chói chan chiếu xuống mặt hồ bơi làm Tú thấy thích thú.Hai anh chàng đã đi khỏi nhà nhưng Tú vẫn chưa kịp hỏi đi đâu cả. Rồi Tú lâu nhà, rữa chén, lau chùi, nấu cơm chưa như những gì mẹ dạy bảo. Bỗng dưng Tú muốn khóc khi nhớ lại ba mẹ mình rồi cố cầm lòng không nhắc đến hai người đó nữa. Buổi trưa đến, cổng nhà kêu Reng……………….. – Nấu cơm chưa? – Trường về trước Khoa – Dạ rồi, để em dọn – Chắc dở tệ – Trường míu môi
|
Tú đã cảm thấy bực mình với tư cách của Trường và nghĩ mình sẽ chẳng thể ở đây lâu đâu. – Ngon quá, món này lâu lắm mới ăn. – Khoa ngọt giọng – Có gì mà ngon, chỉ toàn dưa leo, củ cải – Trường lại chê bai – Ờ..đây là món……… – Tú ấp úng vì sợ Trường – Khỏi, biết rồi ăn đi – Trường ngắt ngang. Cả ba ngồi ăn cơm với bầu không khí tẻ nhạt đối với Trường Tối xuống, mỗi người một việc. Cổng nhà đã đóng. Tú ngồi thẩn thờ trước mặt hồ bơi. Rồi Khoa đến ngồi chung – Anh Khoa – Tú hết hồn – Sao, không được ngồi chung à – Khoa khéo miệng – Ờ…không. Đây là nhà anh mà sao nói vậy – Đây không phải là nhà của riêng anh, đây là nhà mà anh và Trường góp chung tiền để mua. – Vậy à, à nó đẹp quá ,bao nhiêu vậy anh ? – Bốn tỷ đó em ! – Wow, hèn gì đẹp quá. À hai anh làm nghề gì vậy, sáng nào em cũng thấy đi hết nhưng không biết đi đâu? – Anh và Trường làm ở công ty kinh doanh của công ty ba má Trường. – À, thì ra là vậy. Thì ra là làm cho công ty nhà. Hèn chi giờ làm lại thất thường như vậy – Em không vui à – Dạ……sao? – Ờ…….Trường hay bắt nạt em lắm hả / – Ờ………..!! Em….! – Cậu ấy là như vậy ,luôn lạnh lùng như một cục nước đá vậy đó. Tính tình không phục ai hết – Chắc tại anh ấy là con nhà giàu nên mới như vậy! – Không phải đâu, đó chỉ là một trong những lí do nhỏ. Là vì cậu ấy từ nhỏ đã không cha mẹ. – Ủa, vậy sao anh nói công ty đó là của ba má anh Trường? – Ba má nuôi thôi em à. Trường được họ nhận về nuôi từ năm năm tuổi.Nhưng họ thì hay đi vắng không ai quan tâm cậu ấy hết nên bây giờ tính tình lạnh lẽo lắm. Nghe tới đây, Tú tự dưng cảm thấy giống hoàn cảnh mình giống như Trường, không ai quan tâm lo lắng. – Em sao vậy? Sao lúc nào anh cũng thấy mặt em ngơ ngơ ? – Không phải đâu, thật ra….em cảm ơn anh Khoa rất nhiều, nhờ anh mà em được có chổ trú thân. Nếu không có anh thì……….. – Em đừng nói vậy. Từ nhỏ anh đã từng bị giống em nên anh cảm thông được hoàn cảnh như vậy – Anh cũng bị đuổi ra khỏi nhà à ? – Ờ, kể ra xấu hổ quá, lúc đó anh quá ham chơi. Bây giờ xấu hổ thật. – Nhưng em không phải ham chơi ! – Chứ tại sao em lại………..? – Từ nhỏ em vốn là đứa được ba mẹ cưng chiều nhất trong hai anh em trong nhà, đến nỗi những đứa bạn thân phải ghanh ghét. Gia đình em vốn cũng rất giàu có, không thiếu thốn gì cả kể cả cho đến hôm nay. Nhưng…………….. – Nhưng sao………..? – Có ngày nọ, ba má em nghe lời của người quen đi xem bói ở tận Vũng Tàu vì muốn có thể mở thêm công ty,thì ông thầy bói nói với ba má em là….. – Nếu muốn mở thêm công ty lớn thì phải……….. – Tú ấp únh – Sao hả em………….? – Họ phải đuổi em ra khỏi nhà………Vì ông thầy bói nói nếu tiếp tục nuôi lớn em sẽ làm gia nghiệp tiêu tan vì em là ma quỷ đầu thai lên. Nói tới đây, nước mắt Tú trào xuống, cậu bé gục đầu. Nói không nên lời. – Tại sao lại có chuyện như vậy chứ. Tại sao lại có chuyện ma quỷ đầu thai, ba má em thật quá đáng. – Lúc đầu em nghe tin thì cũng không tin đâu, làm gì ba má mình lại dị đoan đến thế. Nhưng rồi từ từ em cũng phải tin vì họ đã bắt đầu hắt hủi em, không thèm đếm xỉa đến em xem em như một đứa con hoang. Em nghĩ chuyện này thật hoang đường…… – Ba má em liên tục dùng đến mọi thủ đoạn để ép em phải đi khỏi nhà. Nhưng em không đi. Vì em không biết bắt đầu từ đâu nếu không có ba má. Lúc đó trong đầu em có nhiều ý nghĩ non nớt lắm. Em luôn tìm cách cầu xin ba má để ba má trở lại như cũ nhưng luôn bị họ xua đuổi Nước mắt Tú đã tràn ngập cả hồ bơi, Tú nức nở, cố gượng kể tiếp – Và rồi đến một ngày em thể níu kéo sự yêu thương của ba mẹ trở về được nữa khi họ đánh đập em dã man và em quyết định bỏ nhà đi cho họ vui lòng. Chắc bây giờ họ đã bàn tính đến chuyện mở công ty rồi. – Ba má em sao lại tham tiền đến nổi bỏ đi máu mũ của mình chứ. Thật là quá đáng.
|
Nói tới đó, Khoa bỗng dưng im lại khi thấy Tú đang gục đầu khóc nức nở. Lòng Khoa đã rộng mở, cảm thấy Tú như một cái gì đó cần được chở che, yêu thương, Rồi Khoa kéo nhẹ Tú vào lòng – Em cứ khóc đi. Khóc lớn vào Tú nghe được những lời nói đó nên đã khóc thật nhiều đến ướt cả áo Khoa – Em xin lỗi…- Tú gượng – Anh…..anh hiểu em rồi. Thì ra em không phải là người xấu như Trường đã nghĩ. Ít ra thì anh đã đúng – Anh….anh…….anh không khinh miệt em sao? – Sao phải khinh miệt, anh cảm thấy thương em nhiều lắm. Anh sẽ lo lắng cho em. Tim Tú đập liên hồi khi nhận phản hồi từ Khoa, Tú xúc động che miệng lại chạy toát vào phòng. Khoa ngồi thẩn thờ và nghĩ ngẫm : “ Không ngờ Tú lại như vậy, một cậu bé trong sáng dễ thương như vậy sao lại nở đối xử vậy chứ. Thời này mà còn chuyện dị đoan, thật là buồn cười. Mình phải làm sao đây, phải làm sao để Tú được an nhàn sau này…Mình cảm thấy thương Tú nhiều quá…….”. Chàng trai 22 tuổi vẫn còn ngồi thẩn thờ trên bờ hồ bơi. Tú ngồi trong phòng thỏ thẽ mà khóc. Hết giọt này rồi tới giọt khác cứ tuần hoàn như vậy. Đến khi Tú đã quá mõi mệt và tìm xuống nhà bếp để uống nước thì gặp Trường mới về. -Trời, khóc hả..sao mắt đỏ hoe vậy nhóc ? – Trường trêu trọc Tú vẫn không nói gì và đi tới tủ lạnh – Không biết ai đã chọc nhóc này khóc he, hay là nhớ nhà rồi hả ?- Trường dựa cột nói Vô tình Trường lại động vào nỗi đau khiến Tú bật khóc – Trời, trời khóc nữa à….? – Trường trợn mắt – Con trai gì mà khóc ta……….- Trường lại nói và khẽ cười Tú vẫn im lặng , uống nước xong Tú vội bước lên lầu. Trường kéo Tú lại – Dọn cơm tôi ăn đi? – Anh vẫn chưa ăn cơm sao ? – Tú nghẹn ngào – Không nghe tôi nói sao mà còn hỏi? – Nhưng không còn đồ ăn nữa. Em làm mì anh ăn nhe? – Không, tui không thích ăn mì. Thấy Tú đang gục mặt và nước mắt vẫn tuôn nên không muốn làm khó Tú nữa – Thôi kệ, làm mì thì làm mì Mì trong chảo đang sôi bùng bụt, Trường đang ngồi đợi tô mì của Tú – Coi chừng nước mắt rơi vào chảo đó, tôi không muốn ăn mì nước đâu Tú vẫn im lặng. Mì đã ra dĩa, Tú đem đến cho Trường, Trường nhìn đôi mắt Tú chăm chăm. – Sao vẫn cứ khóc hoài vậy, thích khóc lắm à ? Tú để xuống rồi bỏ đi – Khoan đã !!!!- Trường níu Tú lại – Chúc tui câu gì đi chứ ? – Anh ăn ngon miệng – Tú lí nhí Rồi phóng lên lầu. Trường bắt đầu nếm mì. Trường quá đổi ngạc nhiên khi dĩa mì ngon như ở nhà hàng : “ Trời, nhóc này làm đồ ăn ngon dã man. Hay là tại đói ăn gì mà chẳng thấy ngon ! “ Bước vào phòng ngũ, Trường vô tình nhìn thấy cánh cửa phòng Tú vẫn còn mở – Làm gì nhìn đăm chiêu ngoài đó vậy? Lại khóc nữa à. Không hiểu con trai gì mà khóc dữ vậy trời Tú lại khép cửa và đi ngũ thì Trường chặn lại – Khi dễ tôi à ? – Em không dám – Ờ vậy thì được. Nhóc làm tôi thấy tò mò, có chuyện gì nói nghe thử coi, nhớ ba má à? Tú lại liếc mắt nhìn chỗ khác, mặt ngơ ngơ – Em………em………. Trường quay mặt chỗ khác – Thôi tôi đi ngũ ! Tú đóng cửa phòng lại. – Khoan – Trường giật mạnh – Chúc tôi câu gì đi chứ, lâu rồi không ai chúc tôi cả? – Chúc anh ngũ ngon miệng! Rồi Tú đóng cửa phòng lại, tắt đèn. Trường cảm thấy vui vui rồi bỗng dưng nhớ lại – Ngũ ngon miệng? . Trời…….. Trong lúc ngủ, Tú một phần nhớ về ba má, một phần nhớ lại cảnh Khoa kéo Tú vào lòng để khóc cảm thấy sao sao kỳ lạ, như cảm giác rất mới mà Tú chưa từng nếm được. Cậu bé nhỏ người võn vẹn tuổi mười sáu này đang nằm lăn qua lăn lại suy nghĩ rất nhiều về Khoa. Tú luôn nghĩ trong đầu tại sao lại có người tốt như Khoa đến thế, ít ra cũng đỡ rất nhiều hơn cha mẹ của mình…………Còn đối với Trường sao mình lại thấy ghét ghét như vậy mặc dù hoàn cảnh của anh ấy cũng đáng thương. Tú liên tục lắc đầu rồi đi vào giấc ngũ. Bình minh đến
|
– Anh Khoa, xuống ăn sáng nè – Tú gõ cửa Thì bỗng dưng cửa đã tự mở, Tú thấy lạ vì Khoa đã đi chắc từ rất sớm,nên bước vào phòng dọn dẹp. – Tú, qua tôi biểu coi !– Tiếng Trường vọng ra – Dạ, em qua liền Tú chạy sang phòng Trường thì tay Trường đang cầm một chiếc áo thật đẹp – Gì anh? – Đem đi ủi cho tôi cái áo này, ủi cho đàng hoàng chút tôi mặc nó đi tiệc đó. – Dạ em biết rồi. Tú mang áo xuống nhà ủi. Tú chăm chú nhìn cái áo thấy nó đẹp quá, Trường mặc chắc chắn sẽ rất đẹp. Bỗng dưng Tú nghe tiếng khét từ trong bếp – Á, nồi cháo…… Cậu bé đặt bàn ủi xuống chạy vào nhà bếp, do lung túng và gấp gáp quá Tú đã quên lấy đồ nhắc bếp mà đã dùng lấy tay để làm – Á…… Tay Tú sưng đỏ hoe lên vì bị phỏng, cậu bé dường như muốn khóc vì quá đau. Trường bước xuống phòng khách: – Xong chưa vậy nhóc ? Trường mặt tối ù lại khi thấy chiếc áo của mình đang lên khói bởi cái bàn ủi. Trường vội chạy đến cúp điện bàn ủi thì chiếc áo đã nát tan hết – Tú…………….- Trường giận dữ Tú từ trong bước ra, mắt như đang muốn khóc vì đau đớn do bị phỏng. – Gì vậy a………n……h ? Chưa nói hết chữ anh, thì Trường vội đến tát vào Tú một cái rất đau. Mặt Tú hằn lên năm ngón tay đỏ chóe của Trường. Mặt Tú ngơ ngác và nước mắt không còn đọng lại trên mắt nữa mà đã thực sự tuôn trào khi nhận lấy cái đau thứ hai. – Biết cái áo này đáng giá với tôi cỡ nào không ?..Bộ ghét tôi rồi làm như vậy sao hả? – Em không cố ý. Em xin lỗi – Tú nhìn chiếc áo – Xin lỗi, xin lỗi là xong sao? Biến đi, biến cho khuất mắt tôi Tú vội chạy lên lầu , nước mắt rơi xuống nền nhà liên tục vì vừa tủi thân, vừa đau đớn Trường vội chạy ra ngoài gọi điện thoại. – Alo, hôm nay không đến được đâu . Tôi bận lắm. Trường đang từ chồi khéo buổi tiệc vì biết không có chiếc áo đó không thể nào đến được. Trong lòng Trường hiện còn đang rất giận Tú và chả cần muốn nhìn đến gương mặt đó nữa. Buổi tối, lại là nơi hồ bơi Tú hay ngồi. Lần này không phải ngồi nghĩ về thứ xa xăm nữa mà cậu bé đang khóc thầm, chẳng dám khóc lớn vì sợ Trường và Khoa nghe được. – Anh ngồi được không? – Khoa tìm đến Tú Tú vội lau nước mắt rồi hỏi – Sao giờ này anh mới về – Giọng vẫn còn nghẹn ngào – Ừ, hôm nay anh đi làm từ sớm Rồi Khoa vô tình nghe được tiếng hít hít của Tú mặc dù rất nhỏ. – Chuyện gì vậy em ? – Ờ đâu có gì đâu ! Rồi Khoa nhìn rõ gương mặt Tú thì phát hiện không còn là gương mặt dễ thương như ngày hôm qua nữa. – Cái gì đây, ai đánh em, ai đánh em à ? – Khoa lo lắng – Dạ…………. – Em nói đi, ai đã đánh em…Trường, Trường phải không? – Không….em……..em………… Rồi Khoa vô tình chụp lấy đôi tay Tú, Tú chợt la lên vì đau. – Cái gì nữa đây ?…chuyện gì chứ…em nói đi. -Ờ………em……… – Em có nói không? – Khoa bắt đàu nghiêm nghỉnh – Thật ra, hôm nay em bị té nên mặt bị đau, tay em thì………thì bị phỏng nhẹ thôi – Như vậy là nhẹ à ? – Khoa cầm nhẹ đôi tay Tú lên và nói – Trường đánh em đúng không? Em không cần binh cậu ta, với người lạ cậu ấy luôn tỏ ra khó chịu, anh hiểu nhất mà. – Thật ra lỗi do em anh à. Rồi Tú kể hết mọi chuyện, nhưng phần sai lúc nào Tú cũng luôn dành thuộc về mình. – Cậu ta thật quá đáng, với ai thì được nhưng với em thì………….không thể làm như vậy. Tú ngơ ngơ nhìn Khoa – Tại sao anh lại nói vậy? – Ờ…..ờ không có gì. – Khoa lung túng – Vào đây anh bôi thuốc cho. Tại căn phòng của Khoa, Tú ngồi trên bộ bàn khách sang trọng. Rồi mới để ý kĩ thì thấy nhiều bức chân dung của Khoa. Quả thật Khoa quá đẹp trai và tốt bụng – đó là ý nghĩ trong đầu Tú. – Em đau không?- Khoa nhẹ nhàng bôi thuốc – Dạ hơi đau, nhưng để em tự làm được rồi. – Để anh, ngồi yên. – Khoa gạt tay Tú xuống. Trong khi Khoa đang bôi thuốc, Tú cứ mãi nhìn từng cử chỉ , hành động của Khoa. Rồi trong đầu lại hiện lên cái cảm giác lạ ấy. Tú đã bắt đầu có cái gì đó đang làm cho mình nóng lên. – Xong rồi. Em về phòng ngũ đi. – Em cảm ơn anh nhiều lắm. – Không có gì đâu, ngũ nhớ đắp chăn vào. Tú khẽ nhìn vào mắt Khoa rồi cười nhẹ và về phòng ngũ. – Trường ra đây mình nói với cậu cái này ! – Khoa gọi Trường , chỉ ra hướng hồ bơi. Tại hồ bơi
|