Vạn Năng Bảo Bảo
|
|
CHƯƠNG 5
Từ khi phát sinh sự kiện kia, mỗi lần Quang Chính nhìn bảo bảo đều có chút mất tự nhiên, nhưng Bảo Bảo lại không có phản ứng gì, như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Quang Chính đêm hôm đó phóng túng như vậy, hắn cho rằng mình đã lâu không có nữ nhân, cấm dục lâu ngày mới dẫn ra kết quả như vậy.
Lúc này cùng lúc có đồng nghiệp giới thiệu bạn gái cho hắn làm quen, vì thế hắn cũng chủ động đi gặp mặt.
Một ngày nọ vào buổi tan tầm đồng nghiệp nói cho hắn biết đã hẹn nữ nhân kia đêm nay gặp mặt, Quang Chính vẫn do dự một chút, đầu tiên hắn nghĩ tới bảo bảo có lẽ đã nấu cơm chờ hắn về .
“Nhà ta còn có tiểu hài tử chờ, ta mà đi thì không tốt đâu, hẹn lại ban ngày đi.”
“Này không được, lần đầu tiên gặp mắt ngươi liền bội ước, con gái nhà người ta sẽ nghĩ ngươi thế nào? Huống chi đứa nhỏ kia cũng không phải con ngươi, chỉ là người không quen biết, phóng cho người khác sớm bảo nhóc tự sinh tự diệt đi, ngươi chịu như vậy đã được rồi, chẳng lẽ vì đứa nhỏ không cùng huyết thống kia mà cả đời làm La Phu sao?”
“Được rồi được rồi, ta chỉ nói vậy, ta đi là được rồi!”
Quang Chính hiện tại mỗi lần nghe nhắc tới bảo bảo liền mất hết lý trí. Vì thế cắn răng mà gọi điện về cho Bảo Bảo, nói là đêm nay tăng ca sẽ về trễ, chính mình lại đi thân cận.
Bảo Bảo buông điện thoại xuống, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Làm cái gì? Xem ngày mai là cuối tuần nên làm bốn món một canh cho hắn ăn, tăng ca cũng không nói sớm. Y đứng lên mang thức ăn bỏ vào thực hạp, mang cho hắn ăn, dù sao ăn cơm xong mới có khí lực làm việc.
Bảo Bảo bỏ thức ăn vào trong hạp, ra cửa ngồi xe nửa giờ mới đến được chỗ làm việc của Quang Chính.
Bảo Bảo ngọt ngào cười với nhóm thúc thúc, a di trước mặt, hơn nữa ngọt ngào lên tiếng hỏi thăm, lập tức có người hảo tâm cho y biết hành tung của Quang Chính.
“Ba ba ngươi hôm nay đi thân cận rồi, hắn không nói cho ngươi biết sao? Nhĩ hảo ngoan. Còn biết đem cơm cho ba ba, muốn hay không a di chở ngươi về? Mình ngươi đi xe về không sợ hay sao?”
Bảo Bảo kiên định lắc đầu, nước mắt ở đôi mắt trực chờ rơi xuống.
“A di, người biết ba ba đi nơi nào không?”
“Ngươi chờ một chút, ta giúp ngươi hỏi một chút coi có ai biết không?”
Không đến một khắc, người kia liền quay trở về.
“Ba ba ngươi đang ở quán cà phê đối diện, ngươi muốn qua đó tìm hắn sao? Muốn ta dẫn ngươi sang không?”
“Cám ơn a di, ta chính mình qua là tốt rồi, cái này ta đã mang đến, nếu không chê thì người cứ cầm lấy mà ăn đi.”
Bảo Bảo đem thực hạp để trên bàn, chính mình liền chạy ra ngoài.
Bảo Bảo tiến vào quán cà phê đối diện, liền nhìn thấy Quang Chính cùng với một nữ nhân cười nói vui vẻ.
Bảo Bảo xấu xa xoa xoa chóp mũi mình, hảo, ngươi dám gạt ta, xem ta như thế nào chỉnh chết ngươi.
Bảo Bảo mang theo vẻ mặt khẩn trương chạy qua, đi tới bàn Quang Chính đang ngồi.
“Ba ba! Không tốt, a di mà ngươi làm cho bụng lớn lên lại tới nhà náo loạn, ô ô~~, Bảo Bảo còn chưa kịp ăn cơm xong, hảo đói a!”
Vừa nói vừa ghé vào trên đùi của Quan Chính mà ô ô, nhìn cực kỳ đáng thương.
“Bảo Bảo, ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Quan Chính cảm giác được mọi người chung quang nghe được lời này đều liếc mắt nhìn hắn, đang muốn khiển trách lời nói nhảm của Bảo Bảo. Tiểu thư đối diện lúc này đứng lên.
“Nếu Quan tiên sinh trong nhà có chuyện, ta đây đi trước.”
Nữ nhân kia chạy trốn như phía sau có lang truy đuổi, thẳng đến không còn nghe tiếng bước chân, Bảo Bảo lúc này mới ngẩng đầu lên mà lộ ra nụ cười đắc ý.
“Quan Giai Bảo! Xem ta trở về như thế nào thu thập ngươi? Đi trở về nhà ngay!”
Quan Chính sắc mặt bị chọc tức đến trắng bệch, liền ôm lấy Bảo Bảo đi ra ngoài.
Hoàn chương 5.
|
CHƯƠNG 6
Quan Chính về đến nhà liền đem Bảo Bảo vào phòng ngủ, phát hỏa đem Bảo Bảo đặt lên giường, thấy mình bị nam nhân tức giận mà đặt lên giường Bảo Bảo cũng chỉ trợn mắt nhìn đối phương.
“Bảo Bảo, ngươi biết hôm nay mình là sai gì không?”
“Ta cái gì cũng không có làm, ta chính là cứu ngươi khỏi tay bổn nữ nhân kia, ngươi hẳn là phải cảm tạ ta mới đúng.”
“Ngươi…….”
Quan Chính không thể nói gì, bắt đầu suy nghĩ có nên hay không giáo huấn Bảo Bảo một chút.
Quan Chính ôm lấy Bảo Bảo đặt lên trên gối, đi tới bên người y, định đánh xuống mông y để giáo huần y một chút, chỉ thấy bàn tay Quan Chính nâng cao lên đến khi gần đến cái mông nhỏ nhắn đó thì ngừng lại.
Nói thật Quan Chính có chút do dự, đã không nói cho Bảo Bảo mình đi thân cận, khi Bảo Bảo đến công ty hắn làm việc mới phát hiện hắn nói dối nhất định trong lòng y bị tổn thương, mới có thể nói dối làm cho hắn khó xử, lại nói tiếp hắn cũng có điểm sai, nhưng chuyện hôm nay đã dọa bao nhiêu người về sau hắn không còn dám đi quán cà phê đó nữa.
Bảo Bảo nằm yên chờ bàn tay kia hạ xuống, qua mốt lâu cũng không có cảm giác đau, y biết Quan Chính đang do dự.
Bảo Bảo hấp hấp cái mũi làm khúc dọa đầu, sau đó bắt đầu khóc rống lên.
“Ta biết ngày mai chính là ngày cuối tuần nên cố ý làm bốn món mặn cùng một món canh chờ ngươi trở về, nhưng ngươi chỉ một cuộc điện thoại lại nói tăng ca, ta sợ ngươi đói nên đã đi xe lên công ty đưa cơm cho ngươi, nhưng lại phát hiện ngươi gạt ta, ta lúc ấy tức giận nên mới có thể nói ra những lời như thế, Bảo Bảo biết nói dối là không đúng, ta quản chuyện của ngươi, ta là vì cái gì?. Nương tử trước đây của ngươi mang ta đến đây làm gánh nặng cho ngươi, thời điểm mụ mụ chết đáng ra ta nên vào cô nhi viện, ngươi hảo tâm phải biết ta nghe lời là để cảm ơn ngươi, ta chọc giận ngươi, ngươi không vui ta sẽ bị đánh, bị vứt bỏ! Ô ô~~!!”
Bảo Bảo càng nói càng thảm, Quan Chính nghe vậy nghĩ tâm địa của mình có phải hay không rất xấu. Nhìn Bảo Bảo ngày khóc càng lớn, Quan Chính vội vàng ôm lấy thân thể y, dùng lực nhẹ vỗ về y.
“Cục cưng, đừng khóc. Ta sẽ không không cần ngươi, sẽ không đem ngươi vào cô nhi viện, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà, ta sẽ không đánh ngươi, ngươi xem vừa rồi nói đánh ngươi, ta chính là chưa hạ thủ a, Bảo Bảo ngoan, đừng khóc”
“Ngươi nói thật sao?”
“Ta thề, chính là thật.”
“Tốt lắm ngéo tay!”
Bảo Bảo còn thật sự cùng Quan Chính vương ngón tay nhỏ bé ngéo tay thề, tiểu cục cưng cũng đã thành công lừa Quan Chính đối với mình hứa hẹn.
Qua một hồi lâu, Bảo Bảo cùng Quan Chính đến bên bàn ăn, trên bàn cũng chỉ còn một ít thức ăn, Bảo Bảo lấy thức ăn ra, sau đó nhét đôi đũa vào tay Quan Chính.
“Phần của ngươi ta đã đem tới công ty cho ngươi, không thấy ngươi ở đó ta đã tặng cho người khác rồi, đây là ta làm cho ta, ngươi có vẻ vất vả, ngươi ăn trước đi, ta làm cái khác.”
Có một hài tử hiểu biết như thế , Quan Chính cảm động đến muốn khóc, vì thế đem Bảo Bảo ôm lên trên đùi mình.
“Không cần phiền toái, cùng nhau ăn luôn là tốt rồi.”
Quan Chính yên lặng ăn cơm, Bảo Bảo đột nhiên nhảy xuống chạy vào phòng bếp lấy cho hắn một lon bia ướp lạnh. Quan Chính nhận lấy, thuận tay sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn của Bảo Bảo.
Bảo Bảo vui vẻ đối với hắn cười cười, ngay thời điểm ấm áp này, Bảo Bảo quay đầu lại nhìn Quan Chính thoải mái uống rượu và ăn cơm.
Đột nhiên có một vấn đề.
“Ngươi vội vã thân cận tìm nữ nhân, có phải hay không là do cái chuyện Điệp Phiến kia?”
Hoàn chương 6.
===========================
|
Hình như bảo bảo 9 tuổi phải hk thành tinh mẹ nó rồi
|
CHƯƠNG 7
Nghe được lời này, Quan Chính uống không nhiều nhưng lại lập tức đỏ mặt, nột nột đối với Bảo Bảo nói.
“Ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu.”
“Ai nói ? Ta biết, ngày đó sau khi giúp ngươi giải quyết một lần, ta đi tìm hiểu trên sách, trên sách ghi nói sau khi hôn nam nhân còn phải làm 2-3 thứ, còn phải uy no tính dục của nam nhân, ta còn đi mượn A Phiến, thế nhưng lại cho ta mượn Điệp Phiến, làm cho ta biết được, nam nhân cùng nam nhân cũng có thể làm.”
Quan Chính khiếp sợ trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Bảo Bảo, ngươi đi mượn cái loại lừa đảo này, cái kia không phải phải có chứng minh thư sao?”
“Ta cầm chứng minh thư của ngươi, cái kia cũng không có vấn đề gì, bình thường ngươi bao lâu làm một lần? Có lẽ từ khi mụ mụ ta chết tới giờ ngươi cũng đã lâu không làm, có lẽ ngươi nhịn cũng đã lâu rồi.”
“Bảo Bảo ngươi mượn Điệp Phiến sao?”
“Đúng vậy, ta vẫn còn giữ ở trong tủ kia.”
Nói xong Bảo Bảo liền tới tới tủ liền lấy cái kia ở ngăn kéo lấy ra, kia chẳng phải là nam nam A Phiến sao.
Quan Chính vừa thấy cái VCD trước mặt, lại bắt đầu nóng lên, mấy tên chết tiệt, hài tử nhỏ như vậy chỉ cần cầm chứng minh thư của người khác liền dám cho y mượn, ban ngày nhất định phải cùng y tới đó nói lý lẽ. Còn có cái bao của Điệp Phiến này thật sự làm hắn nóng lên, nơi đó đang phản ứng thật sự không thể nào lừa người.
Vội vàng ăn hết cơm, Quan Chính mệt mỏi đi vào phòng, đại khái lúc hơn mười hai giờ, Quan Chính thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, vì thế lén lút đi ra khỏi phòng, đầu tiên hắn cố ý đi tới trước cửa phòng Bảo Bảo nghe, thấy không có âm thanh, xác định Bảo Bảo đã ngủ, hắn mới đi tới phòng khách, mới dám mở Điệp Phiến mà Bảo Bảo đã đưa hắn xem lúc buổi chiều.
Quan Chính nhất thời không biết mình có đồng tính luyến ái hay không, nhưng nhìn thấy hình ảnh một hài tử mười tuổi bị một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn đặt dưới thân thương yêu, nơi đó chính mình lại phản ứng mãnh liệt như vậy.
Quan Chính thoát quần, bắt đầu lấy tay kích thích hạ thể của mình.
Lại không nghĩ đến Bảo Bảo đã thấy hết mọi thứ.
Bảo Bảo đi tới, thừa lúc Quan Chính đang xấu hổ sửng sốt mà đi đến mà cầm lấy phân thân của hắn, cũng học theo hình ảnh động tác trên TV mà dùng đầu lưỡi liếm trên phân thân.
Dương vật đang nổi gân xanh, Bảo Bảo lại dùng đầu lưỡi liếm làm nơi đó ngày càng lớn hơn. Nơi đó xuất hiện những đường gân xanh tím.
Quan Chính nhìn Bảo Bảo dùng đầu lưỡi liếm nơi đó của hắn, đầu lưỡi lướt qua nơi đó làm địa phương đó ngày càng tỏa nhiệt. Hắn muốn đẩy Bảo Bảo ra, lý trí nói với hắn như vậy là không đúng, nhưng *** cuối cùng cũng chiến thắng lý trí.
Quan Chính nâng mông mình lên, hạ thể cứ thể mà càng hiện rõ trước mắt Bảo Bảo, Bảo Bảo càng thêm dùng cái miệng nhỏ nhắn âu yếm nơi đó của hắn, cuối cùng thoải mái mà rên rỉ ra tiếng.
“Ân! A!”
Bảo Bảo nhìn màn hình thấy tiểu công dùng đầu lưỡi của mình liếm vào hậu môn của đối phương, Bảo Bảo nhăn mặt cảm thấy nơi đó có chút bẩn, ngay sau đó tiểu công lấy một ngón ta cắm vào hậu huyệt của đối phương.
Bảo Bảo cũng học theo lấy một ngón tay cắm vào nơi đó của Quan Chính.
Quan Chính chỉ cảm thấy phía sau mình cảm thấy lành lạnh, một người thông minh như hắn, đã biết chuyện gì, vừa nhìn thấy hình ảnh trên TV thì đã thấy hai người đó sắp vào cao trào.
Tên đã trên dây không thể không bắn, nhìn con người trước mặt mình không biết mình làm sai điều gì, Quan Chính quyết định cho Bảo Bảo biết chính y đang làm gì.
Hoàn chương 7.
|
Sắp có chuyện zuj rồj
|