Vạn Năng Bảo Bảo
|
|
CHƯƠNG 8
Quan Chính cắn răng đem thân thể của Bảo Bảo lại cái bàn, hung hăng cắn lên cái miệng nhỏ nhắn của Bảo Bảo, sử dụng bàn tay cố định cái đầu nhỏ nhắn của hắn.
Quan Chính đem đầu lưỡi của mình vào cái miệng nhỏ nhắn của Bảo Bảo quấy nhiễu, ôm lấy bả vai của Bảo Bảo như muốn đem thân thể nhỏ bé của Bảo Bảo cùng mình trở thành một.
Bảo Bảo nhíu mày, sau đó như hiểu được cái gì, đột nhiên hỏi một câu.
“Vừa rồi là phương thức hôn của người Pháp sao? Ta tưởng là dùng răng cắn, vừa rồi ngươi không cắn ta, ta thật muốn nhìn ngươi làm như thế nào, ngươi mà dám cắn ta, nhất định ta sẽ cắn ngươi. Cảm giác thật không tệ!”
“Còn có nhiều chuyện phải làm a, ai kêu ngươi nhìn lén chuyện người lớn, đối với ngươi quả thật là quá sớm để làm, nhưng hiện tại muốn dừng cũng dừng không được.”
Quan Chính vừa nói xong liền buông cái đầu nhỏ nhắn của Bảo Bảo ra, cúi đầu xuống liếm lên nhụy hoa nhỏ nhắn trên ngực của Bảo Bảo.
“Hắc hắc, hảo ngứa, ngươi cầm tin cún con sao?”
“Ai! Ngươi còn quá nhỏ!”
Quan Chính cảm thán một tiếng, một oa nhi không đến mười tuổi xem ra vận không thể nào hiểu được như thế nào là hưởng thụ *khoái hoạt*
Quan Chính kéo quần lót của Bảo Bảo xuống, dùng miệng hàm trụ tiểu kê kê của hắn, Quan Chính lại dùng tay kích thích nơi hạ thể của mình, khơi mào lửa nóng, chậm rãi lấy dịch thể của mình.
Quan Chính dùng ngón tay cẩn thận đem dịch thể bôi lên tiểu cúc huyệt của Bảo Bảo. Cũng thử đem ngón tay của mình vào cúc huyệt nhỏ bé của Bảo Bảo, nhẹ nhàng mở rộng nơi đó.
Ngón tay xâm nhập không biết chạm vào nơi nào kích thích Bảo Bảo, Bảo Bảo bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ.
“A a ~~ ân!”
Thanh âm đáng yêu kiều mị kích thích hạ thể của Quan Chính, nơi đó bắt đầu run rẩy mà đứng lên, Quan Chính muốn kích thích Bảo Bảo thêm, vì thế lấy tay kích thích thêm nơi hậu huyệt của Bảo Bảo. Nhẹ nhàng hỏi: “Nơi này thoải mái sao? Hay là muốn sâu thêm nữa?”
Bảo Bảo đối với tình hình này không hề có kinh nghiệm, cảm thấy nơi hạ thể của mình run rẩy mà bắt đầu bối rối, y chỉ biết ngón tay trong cơ thể mình lướt qua trong đó cảm thấy hảo ngứa, trực giác muốn Quan Chính lấy ngón tay ra, y cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Đem ngón ta ngươi lấy ra, không cần ngón tay ngươi, thật là khó chịu a.”
Bảo Bảo lấy tay ôm lấy thân thể của Quan Chính.
“Tốt lắm, không cần tay ta, đổi thứ khác được không?”
Quan Chính ôm lấy Bảo Bảo đặt xuống ghế sô pha, hắn thì đối mặt với Bảo Bảo, hai tay đem chân Bảo Bảo nâng lên.
Quan Chính đem hạ thể của mình nhắm thẳng ngay tuyệt cúc huyệt của Bảo Bảo mà đi vào.
“A!” Bảo Bảo kêu lên một tiếng chỉ biết có vật gì đó đi vào tiểu thí của mình, cảm thấy nơi đó nhiệt trướng cảm thật thứ đó rất lớn, đặc biệt khi Quan Chính động thân thể thì y lại cảm giác càng thoái mái.
Ước chừng qua một khắc, Bảo Bảo liền cảm thấy động tác sát nhâp đó có chút nhàm chán.
“Ngươi có khỏe không?Ta trong bụng cảm thấy kỳ quái, tựa như ta nghĩ không ổn lắm, ngươi làm chừng nào mới có thể rút ra?”
“Không có, đợi lát nữa, ngươi thấy thoải mái một chút, ngươi sẽ lập tức thích.”
“Được rồi, nếu làm vậy khiến ngươi cảm thấy thoải mái, nhưng là ta nghĩ rốt cuộc ngươi lấy gì cắm vào cơ thể ta, thật là tiểu kê kê sao? Kê kê của ngươi lớn vậy sao?”
Làm một người nam nhân sao cói thể để cho người khác nghi ngờ nơi đó của mình nhỏ. Quan Chính giống như nóng lòng chứng minh, ôm Bảo Bảo ngồi dậy, ý muốn Bảo Bảo nhìn nơi đó của mình.
Bảo Bảo thấy được cái kia của hắn đang bao gọn trong nơi đó của mình, nộn thịt phấn hồng gắt gao bao lấy phân thân xanh tím của nam nhân.
Bảo Bảo nghiêm túc nhìn nơi đó của Quan Chính mà thấy hãn, mà cũng vì đang kích tình mà khuôn mặt trở nên hồng hồng và cùng lúc đó Bảo Bảo đã có một lời thề.
“Ta hiện tại cho ngươi sáp, chờ nơi đó của ta lớn lên, ngươi nhất định phải để ta sáp.”
Hoàn chương 8.
|
Cha chả còn muốn "ăn" luôn cha mình cơ đấy
|
CHƯƠNG 9
Quan Chính nên cảm thấy may mắn vì khi Bảo Bảo nói lời này hắn đạt tới cao trào nên không thể nghe, nếu không nhất định hắn sẽ bị dọa đến không thể tiết.
Hạ thể Quan Chính vận động vài cái liền đem tinh hoa của mình bắn hết vào trong người của Bảo Bảo.
Quan Chính đặt Bảo Bảo trên ghế sô pha, nhưng vừa đặt mông Bảo Bảo xuống ghế sô pha y liền phát ra tiếng kinh hô: “A! Đau!”
Bảo Bảo ôm chặt lấy Quan Chính không chịu buông tay.
Quan Chính đau lòng ôm lấy Bảo Bảo ngồi trên người mình, còn hắn thì ngồi trên ghế sô pha, làm cho Bảo Bảo thoải mải dựa trên ngực mình.
Quan Chính dựa cằm mình trên đỉnh đầu Bảo Bảo, tự trách hỏi.
“Bảo Bảo thân thể ngươi không sao chứ?”
“Hoàn hảo, đừng lo, chỉ là thí thí có điểm đau.”
“Như vậy a? Thật xin lỗi Bảo Bảo, ta đối với ngươi thật quá phận, ta đáng chết.”
“Không nghiêm trọng như vậy, chỉ cần sau này ngươi phải nhớ rõ, sớm về nhà, nhớ ta ở nhà chờ ngươi là tốt rồi, ngươi còn tìm nữ nhân nữa không? Chuyện nữ nhân làm được Bảo Bảo cũng có thể làm được a! Ta có thể nấu cơm cho ngươi, ngay cả chuyện người lớn ta cũng có thể cùng ngươi làm, như vậy ngươi còn đi tìm nữ nhân nữa không?”
“Ân, ta nhớ kỹ, ở nhà lúc nào cũng có Bảo Bảo chờ ta, về sau ngày nào ta cùng Bảo Bảo sẽ bên nhau, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”
“Chịu trách nhiệm? Nghe sao giống phim tình cảm nam diễn viên sau khi ở một đêm tại nhà của nữ diễn viên, đêm hôm sau đều nói những lời như thế này, uy! Ngươi không cần để ý.”
“Bảo Bảo chờ ngươi mười tám thì ta cũng đã bốn mươi, đến lúc đó nhìn ta như một lão nhân, ngươi xác định còn muốn bên ta sao?”
Quan Chính mơ hồ cùng Bảo Bảo bàn luận về tương lai.
Bảo Bảo không phải là hài tử thân sinh của hắn, chờ khi Bảo Bảo có thể tự lập, y như thế nào còn quan tâm tới phụ thân không có cùng huyết thống như hắn sao?
“Ngươi yên tâm, ta biết ngươi bổn, ta không chiếu cố người thì ngươi sẽ bị bổn nữ nhân khác lừa, cho nên ta sẽ luôn bên ngươi, nhìn thấy nữ nhân nào khả nghi, ta sẽ thay ngươi đuổi các nàng đi, coi như ta làm việc thiện đi.”
Bảo Bảo nói như đang bản thân mình đang ban đại ơn cho Quan Chính.
“Bảo Bảo ngươi còn nhỏ, sao lại có thể nói vậy, về sau ngươi sẽ hối hận, bất quá ngươi yên tâm, nếu ngươi không muốn có nữ nhân vào cửa gọi nàng là mụ mụ, ta sẽ đáp ứng ngươi, trước khi ngươi trưởng thành ta sẽ không cưới vợ. Phụ tử chúng ta sẽ bên nhau vài năm”
“Ta còn nhỏ sao? Chờ qua một thời gian, khi ta mười ba tuổi lúc đó ta cũng đã trưởng thành, thời điểm đó có thể làm, hảo hảo rửa thí thí của ngươi chờ Bảo Bảo đến đi.”
“A!?”
Quan Chính mở to hai mắt không tin được những gì mình vừa nghe, đây sao có thể là lời của một hài tử chín tuổi nói sao? Đứa trẻ này đang suy nghĩ gì? Là ai dạy cho y?
Quan Chính đem những lời của Bảo Bảo thành những lời nói đùa, cũng không đặt ở trong lòng, hơn nữa cuộc sống cũng rất hạnh phúc, trước khi ra cửa có người đứng trước cửa nói hắn về sớm, về nhà có người nấu cơ chờ hắn về, cuộc sống như vậy đã quá đủ
Cuối tuần Bảo Bảo cho hắn một cơ hột thân cận, nói cho hắn phát tiết dục vọng của mình, tuy rằng qua hôm sau vì hắn không thể tiết chế chính mình mà làm Bảo Bảo nằm một chỗ cả ngày, nhưng Bảo Bảo vẫn kiên trì muốn hắn làm, nói là sợ hắn không kiềm chế được tìm người khác, tìm một mụ mụ cho y.
Cuộc sống như vậy có thể coi là hạnh phúc? Nhưng lại có một chuyện lại làm tan vỡ hết cuộc sống êm đẹp của cả hai.
Hoàn chương 9.
|
|
CHƯƠNG 10
Thời gian nháy mắt trôi qua, một một buổi sáng Bảo Bảo thực bình tĩnh nói với Quan Chính.
“Ta tối qua bị mộng tinh, sàng đan đặt ở kia, buổi tối ta sẽ giặt, giữa trưa ngươi có ăn cơm không?”
“Này…….”
Quang Chính đang do dự muốn hỏi có phải hay không Bảo Bảo muốn cùng hắn làm chuyện năm xưa, chỉ nghĩ nhưng lại không dám nói ra miệng.
“Giữa trưa ta phải tăng ca.” Quan Chính nghẹn lời cũng chỉ có thể nói ra một lời như vậy.
“Không trở về không sao, buổi tối ta sẽ làm bữa ngon chút để chúc mừng, ta đã lớn, ngươi nghĩ xem có muốn đặc biệt ăn gì không? Sau khi học về ta sẽ đi mua.”
“Chân gà nướng, thịt nướng, cá nướng, ba ba hấp, tiện đường thì mua một chai rượu đế, ta phải đi làm. Ngươi hôm nay tự đi xe đi học nha, hôm nay công ty ta có việc gấp.”
Quan Chính nghĩ Bảo Bảo nói là sự thật, mà đã là sự thật thì tránh không khỏi, chịu một chút trước tiên làm tẩm bổ, lại uống một chút rượu, để mình say đi để không nhớ gì, như thế thì mọi chuyện cũng sẽ trôi qua.
Quang Chính bối rối trốn đi, thiếu chút nữa đụng vào khung cửa. Bảo Bảo nhăn mặt, kỳ quái nhìn bố dượng y, y bình thường cũng hay cằn nhằn bộ dáng của hắn trông thật bổn, nhưng không kỳ quái như hôm nay, tái quan sát, hắn đúng là bổn a.
Sắc nhân không có can đảm, thật không biết hắn là người như thế nào, ở bên ngoài thì không dám quá thân mật với y, sợ người khác nhìn ra điều gì đó, lúc y chín tuổi liền đem y ăn, ăn y hết bốn năm liền, nhưng mỗi lần ăn y xong hắn đều có cảm giác tội lỗi nghiêm trọng.
Y đã từng nói chờ y trưởng thành , sẽ làm công, nhưng y không thể tưởng tượng được, y còn nhỏ như vậy, hắn sợ cái gì? Chẳng lẽ tẩm bổ một chút thì nơi đó sẽ không đau sao? Có lẽ hắn cần an ủi tâm lý của mình? Còn muốn uống rượu, đáng sợ đến vậy sao?
Buổi tối Quan Chính đợi đến khi công ty đóng cửa mới đi về, cho dù tâm tình phức tạp nhưng vẫn không thể không về nhà. Vào cửa đã không nhìn gì mà đã ngồi vào bàn.
Bảo Bảo mang canh ra liền nhìn thấy Quan Chính cầm chai rượu mà uống. Đồ ăn thì không ăn thứ gì.
Bảo Bảo không đồng ý mà nhìn Quan Chính, chậm rãi la hắn.
Quan Chính loạng choạng đứng dậy. “Bất cứ giá nào, làm liền làm đi, ai kêu ta thượng ngươi trước, hiện tại hối hận cũng đã trễ, coi như báo ứng, ngươi tới đi.”
Quang Chính loạng choạng đi đến trước mặt Bảo Bảo, đứng đối diện với Bảo Bảo.
Bảo Bảo ngửi thấy mùi rượu từ thân thể hắn, khó chịu đẩy hắn ra.
“Ngươi hối hận? Ngươi có cái gì phải hối hận?”
“Ta hối hận đã thượng ngươi, ta không phải là người, sớm biết ta nên tìm người nữ nhân khác khi mụ mụ ngươi đã chết, ngươi chính là con mình, ngươi không phải nói muốn làm công sao, coi như ta trả cho ngươi. Đến đây đi!”
Bảo Bảo đẩy ghế đứng lên, đôi mắt đỏ hoe đối với Quag Chính hét lên.
“Ngươi không cần hối hận, hối hận phải là ta, ngươi cho ngươi thật giỏi sao? Ta đối với tửu quỷ như ngươi còn không có hứng thú, ta này không bám theo ngươi nữa, ngươi muốn tìm nữ nhân thì đi tìm đi! Ta về sau không còn quan hệ với ngươi, ngươi là kế phụ, ta là con, chúng ta cứ như vậy đi!”
Ngày thứ hai, Quan Chính thấy mình tỉnh dậy ở sô pha, mở mắt ra lại cảm thấy sau cơn say vừa đau bụng vừa đau đầu, phát hiện trên bàn không có thứ gì, cửa phòng Bảo Bảo vẫn còn đóng, cảm thấy có điềm xấu.
Quan Chính nhớ lại chuyện tối qua, sắc mặt lập tức đại biến, hình như hắn đã nói gì sai.
Quan Chính đứng lên tới trước cửa phòng Bảo Bảo. Nâng tay lên gõ, Bảo Bảo bên trong mở cửa ra “Bảo Bảo sớm.”
Quan Chính lấy lòng hỏi.
Bảo Bảo cũng không thèm liếc mắt hắn một cái, sách cặp bước qua hắn đi ra khỏi cửa.
Quan Chính lại mở miệng nói.
“Hôm qua là ta sai.”
Bổn! Sáng sớm không nên chọc tức Bảo Bảo. Đợi tối Bảo Bảo về nói sau.
Hiển nhiên Quan Chính đã sai lầm rồi, sự tình so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Hoàn chương 10.
|