Chuyện Nực Cười
|
|
“ Tao ngủ đây!”
Giường của con nhỏ này rất dễ chịu, đó là điều duy nhất mà tôi cảm thấy an ủi khi ở bên cạnh nó. Và cũng chỉ có cái giường là thứ nữ tính duy nhất còn sót lại của nhỏ, tươm tất và thơm tho dù cho nhìn rộng ra cả cái phòng thì … một trời bề bộn.
“ Ai cho mày ngủ?!”
Nhỏ quăng cuốn sách dày cộp nào đó vào đầu tôi. May sao sống bên nhỏ mười mấy năm, ngu lắm cũng đã có phản xạ vô điều kiện với mấy cái hành động bất tử của nhỏ. Tôi kịp thời nghiêng đầu qua một bên để tránh cho mình khỏi bị chấn thương sọ não.
“ Gì nữa?” Tôi đưa mắt nhìn nó không vui “ Tao nói rồi nhé. Mày đừng có nhắc việc thằng vĩ cuồng kia trước mặt tao “
“ Sao mày biết tao tính nói gì?”
“ Chuyện! Tao làm bạn mày mười mấy năm. Hễ có chuyện gì mày muốn tao làm là ám tao miết thôi”
“ Vậy có bao giờ mày không làm những chuyện tao bắt mày làm không?”
Khựng người lại, nuốt nước miếng, tôi đưa mắt nhìn nhỏ. Trên môi con Ác Nhơn này đang nở một nụ cười hết sức đắc thắng. Tôi thật không muốn trả lời câu này của nó.
“ Sao?”
Nhỏ nhìn xoáy vào tôi chờ đợi câu trả lời. Thở dài một cái, tôi lại bị bắt bí nữa rồi.
“ Chưa lần nào, nhưng mà mày cũng đừng có ép người. Tao đã nói là tao ghét thằng đó.”
Nhỏ nghe vậy, tự nhiên bật cười.
“ Vì nó tự nhiên bảo không chơi với mày nữa nên mày giận chứ gì?”
“ Tao không có nghĩa vụ phải trả lời mày!” Tôi bực nhọc đứng dậy “ Ghét là ghét. Mày đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của tao.“
“ Cái mặt mày mà ghét được ai?” Nhỏ tiếp tục nói, bỏ ngoài tai những lời của tôi “ Hơn nữa, tao thấy mối quan hệ của mày với Bách Đa không kết thúc lãng nhách vậy được đâu. Chắc chắn..”
“ Mày im đi được không?” Tôi ngắt lời nó “ Tao nói tiếng Việt mà mày không hiểu hả? Tao nói tao ghét thằng đó và không muốn nghe nhắc bất cứ thứ gì về nó cả. Nếu mày thích nói về thằng đó nhiều như vậy thì cứ ngồi đó một mình! Mày không đuổi tự tao cũng đi. Sức kiên nhẫn của tao có giới hạn!”
Người ta bảo con giun xéo lắm cũng quằn, tôi chẳng thể nào vui vẻ được khi ngồi với nhỏ đó mà nghe nó lảm nhảm cái thằng vĩ cuồng ấy trước mặt. Hiện tại, tôi thật sự không muốn nghe bất cứ thứ gì liên quan đến nó cả.
“ Ê?! Khang!” Nhỏ vội đứng dậy kéo tôi lại trước khi tôi bước ra khỏi phòng “ Mày tính đi thật đấy à?”
“ Chứ chẳng lẽ giả?! “ Tôi giật tay ra khỏi nhỏ “ Mày coi thường tao quá rồi đấy”
Tôi cười khảy một cái rồi quay lưng bỏ khiến con bạn đứng như trời chồng. Nhỏ ngạc nhiên cũng chẳng có gì là lạ, cả chính bản thân tôi còn không tin được mình lại xử sự như thế. Nhưng lần này là tôi quạu thật. Mọi chuyện là do thằng Bách Đa chứ có phải do tôi đâu mà sao chuyện gì tôi cũng phải gánh như thế? Cả tụi nó lẫn thằng vĩ cuồng coi tôi là gì chứ? Công cụ làm thỏa mãn thú vui của tụi nó chắc?
Bỏ mặc tiếng gọi của nhỏ cùng với lời nài nỉ lo lắng của hai bác, tôi xách balô đi ra khỏi nơi dung thân duy nhất mình có thể ở lúc này. Giờ về nhà không được, ở nhà nhỏ lại càng không xong, tôi hóa ra lại thành một đứa bụi đời. Bật cười vì ý nghĩ đó, tôi thả người đi lang thang khắp phố xá, tự để mình suy nghĩ bâng quơ.
Nhưng tất cả suy nghĩ của tôi rốt cuộc lại cùng hướng đến một điểm, thằng vĩ cuồng.
Hình như càng ghét người nào đó thì người ta lại bận tâm đến kẻ đó hơn phải không? Mặc dù nghĩ đến nó là lòng tôi tức không chịu nổi, nhưng vẫn cứ quan tâm. Trong lòng tôi có một câu hỏi to đùng mà không thể nào lý giải được.
Tôi đâu có làm gì nó đâu, tại sao tự nhiên thằng điên ấy lại ngang nhiên cắt đứt quan hệ với tôi như vậy chứ?
Dù rằng tôi không ưa nó lắm, nhưng cũng coi nó là bạn bè thật sự và tôi nghĩ nó cũng thế. Vậy mà vô duyên vô cớ… Báo hại bao nhiêu phiền phức đổ lên đâu tôi nữa chứ?!
“ Chết tiệt!”
Tôi lẩm bẩm chửi rủa trong miệng, vò cái đầu rối bù khó chịu. Chưa bao giờ tôi gặp cái tình trạng quái đản này bao giờ.
Lướt mắt nhìn dòng đường tấp nập xe cộ và ngập trong ánh đèn, mắt tôi chợt bắt gặp phải một thứ.
“ Hay thật!” Tôi nhìn cái dáng người quen thuộc, cười nhăn nhó “Đi đâu cũng dính đến thằng này”
Bách Đa đang đứng tụ tập với một đám thanh niên ở ngay bên kia đường. Tôi nhìn nó đầy bất mãn, tính quay đi thì phải quay đầu lại. Tôi hình như vừa nhìn thấy một thứ khó tin.
Mr. Perfect của trường tôi, Bạch Mã hoàng tử trong lòng đám con gái đang tụ tập với đám lưu manh trong trường. Tôi chắc chắn một trăm phần trăm không thể lầm lẫn cái bản mặt đáng ghét của thằng Đầu Gấu lớp bên cạnh được, cái thằng đó một thời từng học chung cấp hai với tôi nữa và cũng một thời số tiền ít ỏi của tôi thường không cánh mà bay vào tay kẻ khác...
Không phải Bách Đa đang bị trấn lột đấy chứ?!
|
Tôi tiến đến chỗ sáng hơn để có thể nhìn kĩ đám con trai đối diện đang làm gì. Nhưng tôi thật quá dư hơi mà đi lo lắng cho người khác, cái vẻ nó đang nói chuyện với đám kia chẳng cho thấy chút gì của việc bị bắt nạt cả. Thậm chí còn giống nó đang quát mắng tụi kia nữa.
Tôi lặng người nhìn. Thằng vĩ cuồng ấy, vừa mới tát một thằng cao hơn nó cả chục phân và tiếp tục la lối. Có lẽ thằng này không chỉ đơn giản là giao du với cái đám lưu manh đó mà còn thuộc dạng ‘cấp cao’ nữa.
Lòng tôi trùng xuống, có một chút gì đó hẫng khó tả.
Nhưng dù sao đi nữa thằng vĩ cuồng ấy cũng chẳng liên quan gì đến tôi, tự nhiên đứng đây ngó vào chuyện của người ta thì thật là vô lý. Vậy nên tôi cất bước bỏ đi, cố níu giữ lấy sự yên bình cuối cùng của lòng mình.
|
Chap 4.
“ Văn Thư nàng ơi~! Nàng làm ơn giúp ta lần cuối này nhé, ta sẽ đội ơn nàng suốt đời” Tôi nhìn nàng giữ cuốn Đầu Bài Chi Tội của lớp với một ánh mắt hết sức nồng nàn “ Làm ơn ghi ta vắng có phép hai tiết cuối nhé! Ta cần phải chuồn gấp để đảm bảo tính mạng mình”
“ Khang Khang chàng ơi~!” Nàng đưa mắt nhìn tôi mỉm cười ngọt ngào “Chàng có biết rằng đến hôm nay là ngày thứ ba chàng nói từ ‘lần cuối’ không hả? Chàng muốn bùng tiết đến khi nào đây?”
Nụ cười ngọt ngào của nàng làm tôi rợn sống lưng, giở hết vẻ thảm thương tội nghiệp bình sinh mà mình có, tôi ráng nài nỉ
“ Đến khi nào ta thoát khỏi sự truy sát của Đệ Nhất Vĩ Cuồng Tử Ái Mộ Hội kia thì thôi… Nàng ráng giúp ta đi mà! Hãy nể tình ta trong suốt ba năm học lãnh nhiệm vụ bảo tiêu cho cuốn sổ bảo bối của nàng. Hãy giúp ta đi mà, nhé nhé?!”
“ Nàng giúp chàng ấy đi nàng Thư ơi! Chứ để chàng chết bây giờ thì học kì hai chúng ta sẽ mất cu … ấy nhầm, mất đi nam tử duy nhất của lớp, như thế thì rất nhiều việc sẽ không ai đảm trách, phận nữ nhi yếu đuối như chúng ta sẽ khốn khổ mất”
“ Phải đấy! Dù sao thì nhờ chàng ấy mà lớp ta đã vang danh khắp thiên hạ, cũng hay ho phết. Giúp chàng ấy đi nàng ơi”
Tôi nhìn mấy nàng xung quanh mà không khỏi cảm kích, mặc dù rằng ý tốt của càng nàng chỉ chiếm được một trong phần mười trong những lời nói ấy.
“ Được rồi, chàng cứ đi đi. Dù sao thì ba cái loại lời đồn này cũng chẳng kéo dài được lâu, chàng cố mà sống sót qua khỏi thời kì này nhé”
“ Ok! Ta yêu các nàng nhiều lắm” Tôi cười phấn khích nói “ Ta phắn đây! Các nàng ở lại bảo trọng!”
Đến ngày hôm nay là ngày thứ ba tôi bị các nàng trong trường truy đuổi. Thật sự tôi phát sợ với đám con gái trong trường, các nàng ấy nghĩ gì mà bám tôi giai như đỉa đói vậy. Không có ngày nào tôi yên lành được với cái hội Đa Đa FC ấy. Rút kinh nghiệm hồi hôm qua, cộng thêm hai tiết cuối cũng chẳng có gì hay ho lắm nên tôi bùng ngay từ giờ ra chơi. Men theo cái đường quen thuộc dẫn đến nhà xe cũ, tôi tìm cách chuồn ra khỏi trường.
“ Tối mai phải …. không thể tha cho tụi nó được “
Tôi dừng bước lại khi nghe thấy tiếng người nói ở chỗ nhà xe. Khá ngạc nhiên vì có đứa lại đến được nơi này. Ngoài con đường đi bằng cửa sổ lớp tôi ra, muốn đến chỗ này thì mọi người đều phải đi qua căn hộ nhỏ của bác lao công trường. Mà để qua mặt bác ấy thì còn khó hơn lên trời, thế nên tôi tự hỏi làm sao tụi này lại ở đây đựơc.
Ngó xuống dưới, tôi nhận ra ngay một vài gương mặt quen thuộc. Mấy thằng trong lớp của Bách Đa. Chính xác hơn là mấy thằng đã đối nhãn đến tóe lửa với nó.
“ Lần này không để cho thằng Bách Đa thoát được… Tao tởm lợm cái vẻ hào nhoáng của nó ở trên trường quá rồi…”
Tôi cau mày lại, có vẻ như tôi đang nghe trộm được một chuyện bất chính.
“ Băng của nó hôm trước đánh bọn … Lần này xử luôn một thể đi… “
Ra vậy, đó là lý do tại sao mà thằng vĩ cuồng và đám này ghét nhau như vậy, băng nhóm đối địch mà, bảo sao. Tôi thờ dài một cái, quả nhiên con người thực của Bách Đa không phải là người mà mọi người biết, cũng không phải là con người ngồi vừa ăn, vừa tám chuyện với tôi lúc trước.
Bây giờ, thay vì bảo ghét nó, tôi lại cảm thấy buồn nhiều hơn. Ngồi đợi cho đến khi đám bọn kia rã ra và rời đi, tôi mới nhảy xuống trèo ra khỏi trường. Không hiểu sao, tôi lại cố ý ghi nhớ tất cả những gì về cái kế hoạch tấn công bất ngờ mà tụi nó nói với nhau.
Tôi vươn vai và ngáp một cái rõ to. Gió biển bây giờ đang quất ào ào vào mặt mà sao tôi vẫn cứ buồn ngủ. Mấy ngày nay tôi không về nhà, ăn đường ở chợ không khác gì thằng vô gia cư. Đến tối lại trọ trong cái nhà nghỉ lụp xụp rẻ tiền toàn muỗi không khiến chẳng lúc nào tôi yên giấc được. Thật là thê thảm quá.
“ Mày tính về nhà chưa vậy?”
Giọng Ác Nhơn vang lên khiến tôi giật mình. Nhìn nhỏ ngạc nhiên, tôi hỏi.
“ Sao mày ở đây?”
“ Bí mật” Nhỏ mỉm cười đầy ẩn ý đồng thời ngồi xuống cạnh tôi “ Mày đi về đi. Mẹ mày đang chửi quá trời kìa”
“ Ba tao lại đi rồi huh?” Tôi gãi gãi đầu “ Mỗi lần ổng về thì hắt hủi tao như gì, rồi lúc ổng đi lại bắt đầu la lối rằng tao bỏ rơi bả, rằng tao là con trai hư đốn. Thật là quái dị hết sức”
“ Vì mẹ mày là người sợ cô đơn” Nhỏ mỉm cười đáp lại.
“ Hờ, ai mà chẳng sợ”
“ …Bách Đa cũng sợ”
Tôi đưa mắt nhìn nhỏ, mày cau lại. Không nói không rằng, tôi đứng dậy bỏ đi.
“ Ê! Mày đừng có bỏ đi như vậy chứ?”
Tôi thở dài, quay lại nhìn nhỏ hỏi
“ Mày… sao lúc nào cũng nhắc đến thằng đó trước mặt tao vậy?”
Nhỏ cũng thở dài, đáp lại tôi bằng một câu hỏi.
|
“ Thế mày đã nghe được những gì bọn thằng Lân nói hồi ra chơi chưa?”
“ Hóa ra mày cũng ở đó” Tôi nhướng mày hơn ngạc nhiên “ Nghe. Rồi sao?”
“ Mày không băn khoăn gì sao?” Nhỏ nghiêng đầu hỏi đầy ngụ ý. Tôi không rõ mục đích của con này, nhưng có thể hiểu về mặt nghĩa đen.
“ Ý mày bảo chuyện thằng Bách Đa có liên quan đến băng đảng của bọn thanh niên trong thành phố huh? Hay là chuyện nó là thủ lĩnh của bọn thằng Đầu Gấu?”
“ Ế?! Mày biết sao?”
“ Lờ mờ” Tôi nhún vai “ Nhưng chuyện đó đâu liên quan gì đến tao đâu?”
“ Có chứ. Rất nhiều” Nhỏ nói thêm “Vì mày là đứa Bách Đa coi trọng nhất”
“ Nghe mày nói như mày biết rõ thằng vĩ cuồng đó lắm?!”
Tôi nói với vẻ móc mỉa, nhưng phản ứng của nhỏ tôi không ngờ tới được. Nhỏ gật đầu bình thản.
“ Phải. Nó là thủ lĩnh của tao mà”
“ Cái gì?!” Tôi trố mắt ra nhìn nhỏ “ Nó là thủ lĩnh của mày?! Nói vậy, mày … tham gia mấy cái băng nhóm đó hả?! Mày điên sao?”
“ Có gì đâu.Tao là nhị đẳng karate lận mà.”
“ Nhị đẳng hay tam đẳng không phải vấn đề ở đây! Mày là con gái mà! Đó là vấn đề đó!”
Nhỏ nghe vậy, bật cười.
“ Mày có biết tại sao tao thích Bách Đa không?” Nhỏ không đợi tôi trả lời liền nói luôn “ Là do tao vô tình thấy nó đánh nhau với một đám trường Z trên đường đi học về. Trời ơi, tao nhìn một lần mà không thể nào quên được. Vẻ mặt lạnh tanh ấy, nụ cười nhảy ấy, đôi mắt phát ra hàn quang đứng giữa mấy vũng máu cùng với một đám đang quằn quại dưới chân bạn ấy… Tất cả tạo cho bạn một vẻ đẹp hoàn hảo!!!”
Miệng tôi giật giật, miễn cưỡng thì cũng có thể coi đó là một nụ cười.
“ Mày đừng nói vì vậy nên mày tham gia vào băng của nó nhé?”
“ Đúng là vậy đấy!” Nhỏ mỉm cười đáp lại “ Vì thế nên sau khi tao knock out ba thằng của băng, tao đã được Bách Đa cho gia nhập. Có điều, nó không để tao làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm hay phiền phức cả. Chỉ khi nào ăn chơi mới gọi tao đến thôi”
Tôi ngồi trở lại băng ghế đá, cảm thấy đầu óc quay cuồng. Xoa xoa huyệt thái dương hai bên trán, tôi nhìn nó cười gượng.
“ Vậy chuyện mày bảo tao viết thư cho thằng vĩ cuồng ấy để chi vậy? Cả chuyện giận tao nữa?”
“ Thì tỏ tình chứ làm gì? Mày tự nhiên phá chuyện đại sự của tao đương nhiên tao giận?” Nhỏ trả lời lại tỉnh bơ, nhưng chợt hiểu ra câu hỏi của tôi còn có ý khác, nhỏ nói luôn “ Tao quên nói, lúc tao bảo tao gia nhập, tao đâu có nói tao thích Bách Đa nên tham gia đâu. Chỉ là do có hứng thú thôi! Bách Đa nó cũng không biết tao là bạn mày cho đến khi nó kể với tao về vụ mày là dân chuyên văn mà viết thư tình tệ thế nào”
Tôi cười nhăn nhó trong khi con nhỏ trước mặt thì đang tỏ vẻ rất hứng thú về cái việc viết thư tình tệ hại của tôi. Nhưng không biết phải nói gì để nhỏ ngậm cái giọng cười dã man của mình lại, tôi đành mặc kệ, để nhỏ cười cho đã rồi thôi.
“ Nhưng tao nói thật đấy, mày đối với thằng Bách Đa rất quan trọng. Tao mất ba tháng rưỡi mới có thể gần gũi với Bách Đa, và đến cả mấy tuần sau nó mới cười trước mặt tao một lần. Vậy mà lúc tao thấy nó bên mày, nó cười như thể sinh ra nụ cười luôn gắn trên môi nó vậy. Ngay cả nói chuyện với mày nó cũng rất thoải mái.”
Tôi ngớ người.
“ Mày nói có quá không vậy? Thằng đó lúc nào chả cười và ngoài mấy chuyện điên khùng ra nó có nói cái chuyện gì bình thường được đâu mà không thoải mái?”
“ Là nó đối xử với mình mày vậy thôi! Chứ đối với đứa khác, tuy nó không lạnh lùng lắm nhưng rất bạc bẽo, cái mặt lúc nào cũng tỉnh bơ, rất ít biểu lộ cảm xúc. Thêm nữa, nó thường xuyên tuyên bố rằng ngoài bản thân ra nó chẳng yêu ai hết, cũng không thích thân với ai cả. Vậy mà đùng một cái, mày xuất hiện cùng với nó giữa trường. Thành ra cái tin đồn là mày với nó mới bị nghi ngờ, sau đó lại có đứa nào đó lan tin ra là mày bị Bách Đa đá. Các em xinh tươi trong trường mới lồng lộn lên khi nghĩ mình đi thua một thằng con trai. Nên dù tin đồn là mày bị đá, nhưng bọn nó vẫn đâm đầu tìm mày để xử cho bõ tức. Chớ đương không Mr Perfect trường mình lại bị ghép cặp với một thằng như mày?”
Tôi nghe nhỏ nói xong mà cười không nổi luôn. Có điều, cái cảm giác khó chịu trong lòng khi nghĩ đến Bách Đa đã vơi đi chút ít.
“…Vậy vì sao nó lại không chơi với tao nữa?”
“ Tao không biết” Vẻ mặt của nhỏ xịu xuống “ Vì vậy nên tao mới muốn mày đi đến gặp riêng nó. Dạo này tính của thằng này cộc hẳn, dễ cáu hẳn mà nó lại không nói cho ai biết cả.”
“ Nhưng chắc gì đã liên quan đến tao?”
“ Vì nó bắt đầu bẳn tính từ hôm thứ tư tuần trước, khi đi ăn với mày về là cái thứ nhất. Cái thứ hai là bất cứ chữ gì mở miệng liên quan đến từ ‘ Khang’ hoặc ‘văn’ là nó quạu. Đủ kết luận rồi mà?” Nhỏ cười cười giải thích “ Vậy đến gặp nó ha?”
Đôi mắt màu nâu trong của nhỏ nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời. Điều đó không giống nhỏ lúc bình thường tý nào, trước giờ nó chỉ toàn dùng bạo lực với đe dọa để ‘nhờ vả’ tôi không thôi. Chỉ như thế thôi cũng đủ biết nhỏ thích Bách Đa đến cỡ nào.
Hơn nữa, nếu đúng như nhỏ nói thì không chừng chính tôi là đứa đã vô tình làm gì đó khiến cho Bách Đa bực mình nhỉ?
“ Cũng được…” Tôi ngừng một chút rồi nói tiếp “ Nhưng tao còn một thắc mắc, tại sao Bách Đa lại trở thành như vầy? Nó làm tao thấy quen quen, giống như trong manga ấy? Một thằng thiệt giàu, thiệt đẹp trai, học thiệt giỏi nhưng đằng sau lại là một mặt trái hoàn toàn. Và nguyên nhân dẫn đến cái mặt trái xấu xa của thằng ấy là do bị vết thương tâm hồn mà đa phần là do gia đình giàu có mà lạnh nhạt tạo ra…”
Nhỏ trợn mắt nhìn tôi một chốc rồi vỗ tay bôm bốp.
|
“ Bingo! Mày đoán đúng rồi đó! Giỏi ghê!!!” Nhỏ hí hửng nói “ Đỡ ghê, mày hiểu vậy thì tao khỏi phải giải thích rồi “
“ Có thật sao???”
Tôi cũng trợn mắt nhìn lại nó. Không thể tin được những chuyện như thế trong đời thực cũng có.
“ Muốn hiểu thêm chi tiết, mày cứ gặp Bách Đa mà hỏi. Giờ tao đi đây, mày về nhà đi. Rồi có gì tý tối tao phone cho há!?”
“ Ok! Bye”
“ Bye”
Tôi đứng nhìn bóng của nhỏ bạn mình khuất khỏi mắt. Trong lòng vẫn không khỏi băn khoăn có thực sự là tôi ‘đặc biệt’ với Bách Đa như nhỏ nói không? Hay thực sự rằng nó ghét tôi trong khi tất cả mọi người lại hiểu lầm?
Mà, tại sao tôi laị phải quan tâm đến thằng vĩ cuồng ấy như vậy cơ chứ???
|