Ha ha, phụ thân – CHƯƠNG 12
CHƯƠNG 12
Khi Hồng Tiêu điều khiển xe chạy vào cổng chính, Dạ Hoằng ở trên xe đã ngủ rồi. Nhưng mà Hồng Tiêu dừng xe lại rất êm, Dạ Hoằng cũng mơ mơ màng màng mở mắt.
“Còn mệt à?” câu đầu tiên khi xuống xe, “Nếu vẫn còn mệt vậy thì cứ ngủ thêm một chút đi, khi nào đến giờ cơm cha sẽ gọi con dậy.”
“Uh.” Đáp lại Hồng Tiêu, Dạ Hoằng liền đi lên lầu. Trở về phòng ngủ tiếp tục nghỉ ngơi.
Nhìn Thấy Dạ Hoằng lên lầu, Hồng Tiêu cũng ngồi xuống ghế salon: “Chú Phúc!”
“Vâng ạ, thiếu gia!”
“Đã sắp xếp phòng thế nào rồi?”
“Phòng ngủ cùng phòng tắm đã sắp xếp tốt rồi, chính là còn một cái phòng không biết nên làm như thế nào.”
Sáng sớm hôm nay thiếu gia đã phân phó bọn họ đem cái phòng đối diện phòng hắn bố trí lại. Cái phòng kia cũng giống như phòng của Hông tiêu, bao gồm có bốn phòng nhỏ bên trong — Phòng ngủ, phòng thay quần áo, phòng tắm, vẫn còn có một cái hồng. Trong phòng Hồng Tiêu thì dùng làm thư phòng, bởi vì đôi khi có những chuyện ở công ti, cho nên để thuận tiện, Hồng Tiêu hay dùng cái thư phòng kia.
Nhưng mà bây giờ sắp xếp phòng cho tiểu thiếu gia, ông thật sự không biết nên làm như thế nào, bởi vì không biết sở thích của tiểu thiếu gia, cũng không biết làm sao nữa.
Hồng Tiêu cũng biết suy nghĩ của chú Phúc, ngay cả mình đây còn không biết sở thích của Dạ Hoằng, hơn nữa thấy một khoảng thời gian tới cũng chưa chắc là biết được, hắn tin tưởng Dạ Ảnh tuyệt đối sẽ không để cho Dạ Hoằng có niềm vui nào tốt lành.
“Trẻ con tuổi nó thường vẫn thích chơi mà! Đem cái phòng kia trở thành phòng vui chơi đi!” Khẩu khí của Hồng Tiêu cũng thản nhiên chẳng khác gì Dạ Hoằng.
Kì thật cá tính của Hồng Tiêu cũng rất lạnh mạc, cũng chỉ có đối với Dạ Hoằng mới bày ra giọng tức giận này nọ, còn không thì đừng mơ.
“Được! Tôi lập tức gọi người đến sắp xếp!”
“Không cần, Hoằng Nhi đang nghỉ ngơi, bây giờ có người tới đó sẽ làm ồn nó. Đợi nó tỉnh lại rồi hãy làm. Trước nói mấy người đem đồ của nó đem vào trong kho trước đi.” Đứng dậy đi vào thư phòng. “Tôi làm việc một chút, khi nào đến giờ cơm thì gọi tôi.”
…
“Hoằng Nhi, dậy thôi nào, tới giờ ăn cơm rồi!” Dạ Hoằng đang ngủ say bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói của Hồng Tiêu.
“Phốc!” một tiếng, Dạ Hoằng từ trên giường ngồi bật dậy.
Hai hàng lông mày xinh đẹp chau lại, trong ánh mắt xuất hiện thần sắc ảo não.
Nhìn thấy Dạ Hoằng như thế này, trong lòng Hồng Tiêu hết sức vui vẻ, xem ra Dạ Ảnh đep đôi mắt xinh đẹp kia che lại đúng là có lợi thật. Ít nhất là vẻ mặt này của Dạ Hoằng, chỉ là bình thường lúc nào cũng bị mái tóc dại che lại.
Bất quá tâm tình của Dạ Hoằng không có tốt như vậy. Y ảo não trách cứ chính mình, bởi vì lúc Hồng Tiêu vào một chút ý thức y cũng không có, tình huống này trước kia không hề có.
“Được rồi! Hoằng Nhi, không có việc gì đâu, không cần tự trách mình, cha đi từ cửa kia vào, hơn nữa cha cũng hết sức mở thật nhẹ. Con không có cảm giác cũng là bình thường mà.” Có thể biết được Dạ Hoằng đang nghĩ cái gì, mở lời an ủi.
Không! Không thể! Những gì Hồng Tiêu nói trong lòng Dạ Hoằng hoàn toàn không có bất kì tác dụng gì.
Bây giờ Dạ Hoằng cái gì cũng không nghe thấy, trong lòng chỉ cảm thấy mình thật là vô dụng.
Dùng chăn mền trùm kín cả người, ngay cả đầu cũng không có lòi ra.
“Hoằng Nhi ra đi! Sao lại buồn bực như vậy!” Lôi kéo chăn mền trên người Dạ Hoằng, Hồng Tiêu lo lắng nói.
Dạ Hoằng vẫn như cũ không để ý đến hắn, cả người co lại thành một cuộn.
Dạ Hoằng không thể quên, khi mình còn bé không cảm thấy có người đến gần thì Dạ Ảnh sẽ trừng phạt mình như thế nào. Chính là lần đó Dạ Ảnh đem mình quăng xuống hồ nước, để cho y phải ngâm trong đó đợi suốt mười ngày.
Cũng bắt đầu từ đó, mỗi lần trời mưa, trên người Dạ Hoằng sẽ rất khó chịu. Như là có vật gì đang chui rúc trong người. Dạ Hoằng rất không thích cảm giác như vậy, nhưng mà loại cảm giác này cứ đều đều xuất hiện, đặc biệt và vào mùa xuân cùng mùa hè. Nhất là buổi tối thì lại càng khó chịu.
“Hoằng Nhi, không có việc gì đâu, đây là nhà của chúng ta, con không cần phải đề phòng, cha là cha của con, con hoàn toàn không cần bất kì lí do gì để đề phòng cha, cha sẽ không làm ra bất kì nguy hiểm gì với con cả. Cái này con hoàn toàn có thể yên tâm” Mạnh mẽ kéo Dạ Hoằng ra khỏi đống chăn mền, nâng cằm đứa con lên, để cho con hoàn toàn nhìn rõ mình, Hồng Tiêu kiên định nói.
Nhìn Dạ Hoằng, Hồng Tiêu nhìn thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt đứa con.
Hồng Tiêu cười gật đầu, hắn tin tưởng Dạ Hoằng nhất định có thể thay đổi, dù sao Dạ Hoằng vốn là có tình cảm, con chỉ không biết phải biểu đạt như thế nào, cũng không biết lúc nào thì nên dùng vẻ mặt ra sao.
Nhìn thấy Dạ Hoằng đã không còn bối rối như lúc nãy, Hồng Tiêu cũng cười trấn an. Hồng Tiêu ôm con vào trong ngực, vừa cười vừa nói: “Tốt rồi, chúng ta đi ăn cơm trước được không!”
Dạ Hoằng giãy dụa, nói; “Buông.”
“Được! Con đừng nhúc nhích!” Sợ Dạ Hoằng cứ thế mà nhảy ra, mặc dù tỉ lệ Dạ Hoằng té bị thương là cực thấp, nhưng mà Hồng Tiêu vẫn sợ những chuyện ngoài ý muốn.
Hai người sóng vai đi đến phòng ăn, bởi vì Dạ Hoằng thích ăn đồ ngọt, chú Phúc cho người nấu những món ngọt một chút. May mà Hồng Tiêu cũng không có bài xích những món ăn có vị ngọt, bữa ăn này coi như là trôi qua trong hòa bình.
Ăn cơm xong, Hồng Tiêu kéo Dạ Hoằng đi xem TV.
Bất kì thay đổi này cũng làm cho Hồng Tiêu cảm thấy cao hứng. Bởi vì ánh mắt của Dạ Hoằng cứ dán vào trong TV không chớp. Thoạt nhìn Dạ Hoằng như đang cố gắng thích xem TV.
Xem TV, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, mắt thấy cũng đã đến 11 giờ rồi. Chính là lúc cần cho Dạ Hoằng đi ngủ, đứa trẻ đang độ tuổi này bây giờ thì cần phải ngủ rồi. Như vậy mới có thể mau lớn.
Bất quá nhìn Dạ Hoằng một chút dấu hiệu buồn ngủ cũng không có, bất đắc dĩ lắc đầu, mở miệng nói: “Hoằng nhi, con đi nghỉ thôi!”
Bất quá thiếu niên trên ghế salon một chút phản ứng cũng không cấp cho hắn.
“Hoằng Nhi! TV muốn xem lúc nào cũng được, cha cảm thấy bây giờ con cần đi ngủ rồi!” Hồng Tiêu khuyên.
“Uh.” Vừa nói Dạ Hoằng đứng lên khỏi ghế salon. Đi lên lầu hai.
Vừa đi tới đầu cầu thang, Dạ Hoằng xoay người hỏi: “Tôi ngủ ở đâu.”
“Vẫn chỗ hôm qua!” Cười trả lời con.
Dạ Hoằng không nói gì thêm, đi thẳng lên tầng hai, thật ra y không còn mệt, qua nay ngủ cũng được nhiều, bất quá nếu như muốn y đi ngủ, thì y đi ngủ thôi.
Nhìn Dạ Hoằng lên lầu. Hồng Tiêu xoay người gọi chú Phúc.
“Thiếu gia có chuyện gì?”
“Liên lạc với trường trung học, Hoằng Nhi cần đi học!” Lạnh lùng nói.
“Vâng ạ!”
Nghe được câu trả lời hài lòng, Hồng Tiêu cũng đi lên phòng.
Đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Dạ Hoằng ngước lên, nhìn mình.
“Có việc gì vậy?” Ngồi vào bên cạnh Dạ Hoằng thấp giọng hỏi.
“Ông ngủ ở đâu.” Thản nhiên nói.
“Hoằng Nhi đang quan tâm cha sao? Cha đương nhiên là ngủ ở đây mà!” Hoằng Nhi tại sao lại hỏi như vậy?
“Tôi ngủ ở đâu.”
“Cũng ở đây! Hoằng nhi muốn nói gì à?” Ý thức được Hoằng Nhi có gì đó không thích hợp.
“Không. Tôi đi xuống lầu.”
“Dưới lầu không có phòng khách.” Chính xác là không có chuẩn bị phòng cho khách, phòng khách tuy cũng sạch sẽ, nhưng mà không có chăn mền này nọ, mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng mà đến khuya cũng sẽ hơi lạnh.
“Ghế salon.”
“Không được! Hoằng nhi có thể nói cho cha biết tại sao không thể ở với cha không?” Nhất định là có nguyên nhân.
Nhìn Hồng Tiêu một hồi lâu, Dạ Hoằng mới chậm rãi nói: “Nhược điểm.”
“Cái gì!!!” Sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc Hồng Tiêu cũng hiểu được ý của Dạ Hoằng, “Ha ha, Hoằng Nhi thật sự rất đáng yêu!”
Đem Dạ Hoằng ôm vào lòng, hôn lên trán con, không để ý đến vùng vẫy của Dạ Hoằng nói: “Hoằng nhi, con có biết Hồng Hàn trong Hồng thị khống Vị trí kia vốn ban đầu đáng ra là của cha. Cha từ nhỏ đã được dạy phải làm như thế nào để có thể đảm nhận tốt vị trí đó. Nhưng mà sau này vì một chút nguyên nhân cha với bác ấy thay đổi vị trí.”
Dạ Hoằng nhìn Hồng Tiêu. Không biết Hồng Tiêu tại sao nói như vậy.
“Cha nghĩ cha có năng lực để tự bảo vệ mình, còn có con!”
Dạ Hoằng nhìn chằm chằm vào Hồng Tiêu, nhìn thấy trong mắt Hồng Tiêu sự khẳng định cùng kiên định. Y để cho Hồng Tiêu ôm, đêm nay Dạ Hoằng cũng để cho Hồng Tiêu ôm, hai người bình yên ngủ, một đêm không mộng mị cho tới tận hừng đông.
Cuộc sống giáo viên
|
Ha ha, phụ thân – CHƯƠNG 13
CHƯƠNG 13
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt mà đã qua một tháng. Tháng này, tâm tình Hồng Hàn hết sức không tốt, bởi vì Hồng Tiêu đem tất cả chuyện tình ở công ti giao cho gã, bản thân Hồng Tiêu thì mang đứa con đến khắp nơi chơi đùa.
Nhưng Hồng Hàn không biết chính là, kì thật tâm tình Hồng Tiêu cũng không được tính là tốt. Hồng Tiêu mang theo Dạ Hoằng đến rất nhiều chỗ chơi đùa, ví dụ như là công viên, bơi thuyền, leo núi, những hoạt động này nọ mà hắn cảm giác trẻ con ở độ tuổi như Dạ Hoằng sẽ cảm thấy hứng thú.
Nhưng mà bộ dáng Dạ Hoằng luôn tạo cảm giác thiếu hăng hái.
Nhưng mà Hồng Tiêu không thể không cảm khái một chút, thần kinh vận động của Dạ Hoằng vô cùng tốt.
Lúc lướt ván, hắn chưa từng nhìn thấy Dạ Hoằng bị té xuống bao giờ, leo núi thì lại cứ như là đang chạy trên đường bằng, hay lúc trèo vực thì huấn luyện viên ở sát một bên vẫn hỏi Dạ Hoằng có muốn trở thành huấn luyện viên để kiếm thêm tiền hay không.
Đi chơi tàu lượn siêu tốc, Dạ Hoằng hóa ra còn có thể ngáp dài. chơi nhảy lầu, Dạ Hoằng sau xuống dưới, không hề có vì mất trọng lực mà chân cẳng lảo đảo. Một mình bước nhanh rời khỏi đống người vẫn còn xây xẩm. Những chuyện khác càng không cần phải nói, Hồng Tiêu nghi ngờ có phải Dạ Hoằng rất thường nhảy lầu hay không.
Để cho Hồng Tiêu đau đầu nhất chính là một lần Hồng Tiêu đưa Dạ Hoằng đến nhà ma, Hồng Tiêu lúc đó có điện thoại đi ra bên ngoài nghe một chút, Dạ Hoằng trong này đã đem mấy người nhân viên đóng vai quỉ đánh cho te tua, hỏi đứa con tại sao lại ra tay nặng như vậy, câu trả lời của Dạ Hoằng chính là: “Con chỉ đánh bọn họ có một chút, ai mà biết bọn họ yếu như vậy. Hơn nữa là bọn họ gây chuyện với con trước.”
Nghe thấy thế, Hồng Tiêu cũng không biết phải xử lí con như thế nào nữa. Mặc dù ngữ khí của Dạ Hoằng không khác gì lúc trước, nhưng mà ở chung với Dạ Hoằng lâu như vậy, hắn biết trong ngữ khí của Dạ Hoằng có mang theo mấy phần ủy khuất. Mà sự thật chính là Dạ Hoằng đúng là chỉ đánh những người kia có một chút, nhưng mà toàn đánh trúng chỗ hiểm, những người đó đương nhiêu ngã xuống đất dậy không nổi rồi.
Mà những người đó cũng thật là xui xẻo, bọn họ nhìn thấy một thiếu niên đi một mình vào trong nhà ma, đây đương nhiên là đối tượng phải hù cho lông tóc dựng ngược rồi! Ai mà biết, còn chưa kịp áp sát, thiếu niên này đã một cước đá lại, đá ngay vào bụng, té xuống đất không ngóc đầu dậy được. Mà người khác lại tưởng là có người đến quậy phá, cho nên bu lại đánh hội đồng, hậu quả là như Hồng Tiêu đã nhìn thấy, toàn bộ ôm bụng nằm lăn lộn trên mặt đất. Hồng Tiêu hiểu rõ mọi chuyện rồi, không nói hai lời để lại số điện thoại cùng tất cả tiền trong ví, kéo Dạ Hoằng về nhà.
Cũng chính là bắt đầu từ lần đó, Hồng Tiêu mỗi ngày đều ở nhà dạy Dạ Hoằng, dưới tình huống nào thì cần làm cái gì, còn dạy cho con biết khi nào thì có cảm giác nguy hiểm, nhưng mà nếu khi còn chưa biết chắc người ta có ý đồ hay không thì không nên ra tay tàn nhẫn. Còn dạy cho Dạ Hoằng biết mở miệng hỏi ý muốn của người khác.
Mặc dù Dạ Hoằng vẫn lạnh như băng, nhưng mà vẫn có chuyện làm cho Hồng Tiêu cao hứng, đó chính là Dạ Hoằng không có bài xích người như trước nữa, câu hỏi của Dạ Hoằng cuối cùng cũng có chứa cảm xúc ở trong.
Hắn còn phát hiện Dạ Hoằng rất thích coi phim hoạt hình, nhất là phim hoạt hình Nhật Bản. Mặc dù lúc hỏi Dạ Hoằng, Dạ Hoằng chỉ trả lời đúng vậy, nhưng mà y như lời nói, người nào đó nằm co trong phòng xem suốt cả đêm vậy? Nếu như không phải sáng ra Hồng Tiêu gọi Dạ Hoằng đi ăn điểm tâm, hắn nhìn thấy một con thỏ con (Bởi vì xem suốt đêm, hai con mắt cũng đỏ hồng lên cả), ôm gối đầu (tuyệt đối không bao giờ ôm gối ôm), ngồi ở trên ghế salon trong cái phòng chơi mà Hồng Tiêu kêu người làm lúc trước, lại nhìn chằm chằm lên màn hình TV to đùng, không chịu nhúc nhích.
Thật muốn mắng con, lại không đành lòng, nhưng mà nếu không xử lí chuyện này, khó đảm bảo loại chuyện này sẽ không xảy ra lầm nữa. Cho nên từ ngày đó trở đi, Hồng Tiêu tập cho ai đó thói quen, chính là mỗi tối sẽ đến phòng Dạ Hoằng, chờ Dạ Hoằng ngủ mới quay trở về phòng của mình, có đôi khi làm mệt, Hồng Tiêu trực tiếp ở trong phòng con, ôm Dạ Hoằng ngủ.
Hôm nay cũng vậy, xế chiều hôm qua, công ti có một cuộc họp mà Hồng Tiêu không thể không có mặt, hồng tiêu họp đến tận 8 giờ tối. Sau đó lại phải quyết tiếp một số công việc đến 10 giờ mới về tới nhà.
Về đến nhà chỉ nghe báo lại Dạ Hoằng xem TV trong phòng chơi, xem đến giờ này cũng chưa có chịu xuống ăn cơm, nhưng mà có ăn vặt.
Hồng Tiêu nổi điên lên lầu kéo Dạ Hoằng xuống, hai người lúc này mới ăn cơm tối.
Ăn cơm xong cũng đã 12 giờ, vì phòng ngừa Dạ Hoằng lại xem TV, Hồng Tiêu cứ thế ôm Dạ Hoằng đi ngủ. Cứ ôm thế cho đến hừng đông.
Cảm giác người trong lòng nhúc nhích, Hồng Tiêu mở mắt, đập vào mắt chính là đôi mắt đen như nhung của Dạ Hoằng. Rõ ràng trước kia đều là mình tỉnh dậy trước, mới gọi con rời giường mà, chẳng lẽ là hôm qua mệt mỏi quá?
“Tỉnh rồi?” Nới lỏng ngực, hắn biết Dạ Hoằng đều tắm rửa mỗi sáng. Nhìn đồng hồ một chút, mới tám giờ, lúc này Dạ Hoằng đáng lẽ vẫn còn đang ngủ mà, bình thường mỗi ngày không phải chín giờ mấy mười giờ mới dậy sao?
“Dạ.” Đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nhìn thấy con đi vào phòng tắm, Hồng Tiêu cũng đứng dậy mặc quần áo. Thuận tiện lấy đồ mặc hôm nay lấy ra sẵn cho Dạ Hoằng. Bởi vì Hồng Tiêu phát hiện, Dạ Hoằng không biết phối hợp quần áo như thế nào cả, chỉ cần là đồ có thể xỏ vào che người lại là được rồi, chẳng quan tâm nó có hợp hay không. Cho nên mỗi sáng Hồng Tiêu đều chuẩn bị sẵn quần áo cho Dạ Hoằng, để sẵn bên ngoài, Dạ Hoằng tắm xong cứ thế mà mặc vào.
“Hoằng Nhi, cha chờ con dưới lầu nha!” Cầm quần áo để ra ngoài xong xuôi, nói với Dạ Hoằng trong phòng tắm.
“Dạ.”
Đợi nghe Dạ Hoằng trả lời, Hồng Tiêu mở cửa ra, chuẩn bị xuống lầu.
Nhưng mà hắn nhìn thấy ngay đầu cầu thang có một người, trợ lí của hắn kiêm bạn tình — Lí Minh Vân.
“Tại sao cậu tới đây!” Nhìn thấy gã ở chỗ này, Hồng Tiêu đã biết tại sao Dạ Hoằng lại dậy sớm như vậy.
Tóm lấy tay Hồng Tiêu, nói: “Tôi vừa mới đi đến phòng của anh, không thấy anh đâu, đang định đi xuống lầu, lại nhìn thấy anh từ phòng kia đi ra. Tôi ~~~” Hồng Tiêu có hai lí do để thích Lí Minh Vân, một là năng lực làm việc của Lí Minh Vân rất tốt, hơn nữa công tư rõ ràng, gã không bởi vì quan hệ với Hồng Tiêu mà tác oai tác quái ở công ti, hai là Lí Minh Vân cười rộ lên rất ngọt ngào, mặc dù gã là đàn ông nhưng nụ cười của gã so với phụ nữ còn rạng rỡ hơn, cho nên Hồng Tiêu rất cưng chiều gã.
Nhưng mà lần này Hồng Tiêu đối với người này, sinh ra cảm giác chán ghét rồi, lí do chính là vì gã đã đánh thức Dạ Hoằng.
“Nói trọng điểm!”
“Oh! Chính là chuyện chú Phúc nói tôi làm thủ tục nhập học, đã làm xong rồi, chính là học viện Gia Anh!” Không có quan tâm đến tính tình cáu kỉnh của Hồng Tiêu, bởi vì Hồng Tiêu vừa thức dậy tính tình luôn luôn không có tốt lành gì cho cam.
Nhưng mà gã không biết, chuyện bực bội khi tỉnh dậy sau khi Dạ Hoằng đến đây đã thay đổi không ít.
“Gia Anh? Có thể sao?” Gia Anh vốn là trường học nổi danh ở thành phố S, thành phố này trên cơ bản đều là tinh anh, mà đây chính là nơi tập trung tất cả tinh anh của thành phố S, mà nơi này chỉ người có tiền mới có thể vào học. Nhưng mà cơ sở vật chất cùng chất lượng giảng dạy phi thường tốt, cho nên tất cả mọi người đều hi vọng con mình có thể theo học ở đây.
“Đúng! Tiêu! Cái người tên Dạ Hoằng kia là ai vậy?” Lí Minh Vân tò mò hỏi, chẳng lẽ là em trai của Dạ Tường?
“Cái này không liên quan đến cậu!” Tức giận trả lời. “Chú Phúc!” Ngồi vào ghế salon, Hồng Tiêu lớn tiếng gọi.
“Thiếu gia!” Chú Phúc đi tới trước mặt Hồng Tiêu.
“Chú từ khi nào tự tiện quyết định mọi chuyện vậy!” Quát lớn.
“Cái này ~~~ Tôi có nói với Lí tiên sinh là ngài đang nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy, nhưng mà ~~~” Hồng Tiêu cũng không nói chuyện gì đang xảy ra, chú Phúc liền nói ra chính xác mình sai ở chỗ nào.
“Tiêu! Tại sao tôi không thể tới đây!” Bây giờ Lí Minh Vân mới biết được, Hồng Tiêu tại sao lại nổi cáu như vậy. Tiến đến ngồi bên cạnh Hồng Tiêu hỏi.
“Bữa sáng hôm nay là cái gì.” Thanh âm thản nhiên vang lên.
Lí Minh Vân nhìn thấy một thiếu niên tóc dài, đứng ở đầu cầu thang, trên vai vắt một cái khăn bông, tóc vẫn còn chảy nước, không có chờ Lí Minh Vân hỏi người này là ai, Hồng Tiêu chạy đến bên người thiếu niên, cầm lấy khăn trên vai nó, lau những giọt nước còn đọng trên tóc thiếu niên.
“Lần nào cũng nói con lau khô tóc rồi hãy đi ra, nhưng con vẫn không chịu nghe. Cha nói Hoằng Nhi à, con chừng nào mới có thể nghe lời một chút đây?” Thanh âm Hồng Tiêu rất ôn nhu, một chút cũng không có ý trách cứ trong đó.
Lí Minh Vân lần đầu tiên thấy Hồng Tiêu ôn nhu như vậy, cho dù là ở trên giường cũng không hề thấy. Đứa trẻ này tại sao lại được hắn đối xử ôn nhu như thế? Đứa trẻ này là Dạ Hoằng sao? Đúng là rất đẹp.
Dạ Hoằng không có trả lời câu hỏi của Hồng Tiêu, bất quá vẫn đứng lại ở đó, để cho Hồng Tiêu giúp mình lau khô tóc.
“Cậu còn ở đây là gì? Công ti rảnh lắm sao?” Lời nói lạnh nhạt trình độ hoàn toàn có thể so với của Dạ Hoằng trước kia.
“Không! Tôi đi trước đây!” Lí Minh Vân đứng dậy rồi đi.
“Con không thích hắn ta.” Lí Minh Vân đi rồi, Dạ Hoằng nói một câu.
“Tại sao? Hắn ta là một trợ thủ tốt! Năng lực làm việc cũng rất tốt!” Tiếp tục lau tóc con mình nói.
“Ánh mắt không tốt.” Sát ý trong mắt hắn ta rất nặng, Dạ Hoằng không thích.
“Cái này à! Được rồi, nếu Hoằng Nhi không thích, chúng ta sau này cũng không cần hắn ta tới đây nữa là được!” Còn tưởng rằng Dạ Hoằng sẽ nói vì hắn ta làm ồn lúc con nghỉ ngơi, hóa ra lại là nguyên nhân này.
Hồng Tiêu nghĩ nguyên nhân là như vậy là vì lúc mới tới đây chưa được một tuần, Dạ Hoằng đã đem một cô giúp việc đưa sang chỗ Hồng Hàn, nguyên nhân chính là vì Dạ Hoằng không thích. Mà lí do không thích chính là cô gái kia làm ồn khiến y không ngủ được.
Bất quá khi đó bởi vì Hồng Tiêu bận rộn công việc, y không có để ý nhiều chuyện này, hơn nữa hắn cảm thấy chuyện này cũng không có gì, nếu không hắn sẽ biết cô giúp việc kia không chỉ một lần làm ồn trong khi Dạ Hoằng nghỉ ngơi.
“Dạ.” Dạ Hoằng từ Hồng Tiêu học được đạo lí: Ngoảnh mặt làm ngơ.
“Tốt lắm! Chúng ta đi ăn sáng đi!” Cảm giác tóc Dạ Hoằng cũng đã khô không còn ẩm nước nữa, Hồng Tiêu ngừng lại đề nghị.
“Dạ.”
Hai người đến phòng ăn.
“Hoằng Nhi, biết hắn ta tại sao hôm nay đến đây không?” Cầy lấy đôi đũa, hỏi Dạ Hoằng.
Dạ Hoằng ngẩng đầu, kì quái nhìn Hồng Tiêu “Không biết.”
Hồng Tiêu cười cười nói: “Bởi vì ~~ bởi vì Dạ Hoằng của chúng ta cần đi học!” Cố ý nói ra với tốc độ thật chậm.
“Đi học?” Dừng đũa lại, Dạ Hoằng tò mò nhìn hắn.
“Đúng vậy! Hoằng Nhi đã mười sáu tuổi rồi mà. Là tuổi sẽ vào trung học, Hoằng Nhi đương nhiên là cần đi học rồi!” Hồng Tiêu cười trả lời nghi vấn của Dạ Hoằng.
“Oh.” Dạ Hoằng tiếp tục vùi đầu vào bữa ăn sáng.
“Cha sẽ làm cho con thật vui! Cuối tuần này con sẽ đi học rồi, Dạ Tường cũng đi học, nhưng mà nó học trên con một lớp.”
“Dạ, biết rồi.”
|