Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô
|
|
Sau chuyến đi Hà Giang đó, trong đoàn có một cặp thành đôi. Đó chính là cặp của Huy và một em dược sĩ. Còn một đôi thì choảng nhau ngay trên đường, số là anh xế bảo nàng ôm phải ôm chặt, em ôm nhất quyết không ôm, cứ ngồi cách xa cả mét. Đến đoạn vào cua mỗi người lẳng ra một hướng, xòe ra đường, chân tay xước xát. Thằng xế cáu điên đuổi thẳng ôm về, khiến cả đoàn phải xúm lại khuyên can một bận. Còn cái đôi sợ là sẽ “choảng nhau” nhất là Giang và Văn thì lại tương đối êm ả. Mặc dù Giang chẳng mấy khi tươi cười, nhưng hai người tạm thời coi là hòa hợp. Khi cả nhóm quần tụ lại, Văn rất vui vẻ, sôi nổi, cô rất hay cười, lộ hai chiếc răng cửa to cộ lên, tươi vui. Nhưng khi ngồi sau Giang, Văn chẳng mấy khi lên tiếng, thường chỉ có tiếng cô lách tách bấm máy, hoặc thi thoảng xuýt xoa cảm thán một câu về cảnh đẹp núi rừng. Giữa những quãng đường nghỉ ngơi, cô chìa ra cho anh chai nước, hoặc viên kẹo cà phê, thái độ không suồng sã vồ vập, cũng chẳng khách sáo, khiến Giang cảm thấy người ngồi sau mình cũng không đến nỗi “cực hình” như anh tưởng tượng.
Thậm chí, có lần Văn còn bảo, anh có mệt lắm không, để cô cầm lái cho một lúc. Giang liếc ra phía sau, chỉ thấy nửa khuôn mặt trắng ngần của cô ửng đỏ dưới cái nắng vùng núi, nhếch miệng bảo, “Khỏi cần. Tôi không bao giờ ngồi sau lưng con gái”.
Ấy vậy mà, cuối cùng, Giang vẫn ngồi sau lưng con gái, sau lời tuyên bố hùng hồn không lâu. Buổi tối hôm ấy, trời mưa tầm tã. Sau một ngày chạy xe mệt lử, cả nhóm kiếm được một quán ven đường, gọi lên nồi lẩu thật to. Đang ăn uống nhiệt tình, điện thoại của Giang báo có tin nhắn của người được lưu với cái tên “Tóc dài”.
Trên đó chỉ viết dòng chữ ngắn ngủn: “Giang, chị sẽ thay đổi”.
Giang đờ người. Thay đổi, nhưng là thay đổi cái gì, thay đổi như thế nào? Anh chạy ra hiên, vội vã bấm số gọi lại. Song điện thoại không có người nghe máy. Khi Giang sốt ruột gọi đến cuộc thứ mười, thì cũng là lúc điện thoại báo không kết nối được.
Giang chết sững, đứng ở hiên nhà, mặc kệ mưa táp vào mặt. Lúc lâu, Huy phải chạy ra lôi cổ bạn vào, liên tục càu nhàu trông mặt thằng này “ngây như con gà Tây”. Giang cố trấn tĩnh, nhìn vào nồi lẩu đang sôi sùng sục. Anh cảm giác như khói lẩu bay lên, làm mờ mắt mình. Đám bạn hò hét loạn xạ phải ăn uống bốc lửa lên, rượu mồi đã sẵn, còn chần chờ gì nữa. Giang thất thần ôm chai rượu, rót rồi uống ừng ực, chẳng đợi khẩu lệnh hò hét dzô của mọi người. Văn ngồi cạnh, nhỏ nhẹ bảo, “Anh uống từ từ, cẩn thận say”, nhưng Huy, leader thì cười ha hả: “Em cứ kệ nó. Thằng này bảo đừng uống, nó càng uống kinh”.
Rốt cuộc, Giang say mèm, chút tỉnh táo cuối cùng cho anh biết, anh không thể nào chạy ba mươi kilomet về nhà nghỉ bây giờ được, nhất là trời vẫn hơi mưa. Người anh váng vất. Cô nàng Văn không nói không rằng, leo lên con Min-khờ của anh, nói quả quyết.
“Anh ngồi lên đi, em chở.”
Đám bạn cười ầm ĩ, bảo Giang tốt phúc, bảo thảo nào thằng này tự dưng uống nhiều thế. Giang im lặng, lừng khừng một lúc rồi trèo lên con xe của mình, sau lưng Văn, nghe giọng cô ấp úng.
“Để cẩn thận, anh… ôm em chặt vào nhé.”
Sau Hải, Văn là người thứ hai mà Giang ngồi sau xe. Nhưng đây là lần đầu tiên anh áp mặt vào lưng con gái. Vòng eo cô nhỏ xíu. Cơn say vì hơi lạnh đêm miền núi khiến anh tỉnh táo đôi chút, song một lúc sau, rượu càng ngấm hơn. Giang không biết, ở sau lưng Văn, mình đã thảm thiết kêu tên một người con gái khác.
Đêm hôm ấy, Giang nôn thốc nôn tháo. Văn loay hoay tìm quất pha cốc trà quất đường nóng cho Giang dã rượu, cô cũng mệt phờ, mãi gần sáng mới thiếp đi. Thức dậy, Giang bị lũ bạn trêu vì mượn rượu giả say, để hành hạ một cô bé dễ thương như Văn. Đầu óc anh mù mờ, nhưng khi nhìn dáng vẻ tươi tắn hoàn toàn như không có chuyện gì xảy ra của Văn, anh lại thấy ngượng, quyết định thanh minh cho mình đôi chút. Song Văn lại cười đến hồn nhiên.
“Có gì đâu ạ! Ai lớn lên mà chẳng từng say rượu đôi lần.”
Rồi sau đó, cô vui vẻ chạy đi kiếm đồ ăn sáng. Văn chui hẳn vào bếp của khách sạn, tự làm trứng cho mình, và thêm cho Giang hai quả trần để lại sức. Tự dưng Giang có chút cảm động, mỉm cười với cô, đúng lúc Huy vỗ đùi đôm đốp bảo, “Ô, chúng mày ơi, hóa ra thằng Giang cũng có khả năng cười với con gái”.
Huy không biết rằng, sau đó Giang còn ngồi với cô gái ấy, uống cà phê nơi đỉnh đèo hoang vắng, biến cô gái ấy thành một ngoại lệ đặc biệt của mình. Đó là lần đầu tiên, khi đi Hà Giang, có người cùng Giang tách đoàn, ngồi lại ở đèo Mã Pí Lèng lâu hơn một chút. Văn lôi trong ba lô ra một túi cà phê rất thơm, cùi cụi lăng xăng chạy đi gom củi đốt lửa, pha một phin cà phê nóng sực. Cô đưa cho Giang một ly, mình một ly, rồi rải thứ dung dịch đặc sánh đó xuống hẻm núi, Văn nhìn về phía hẻm núi, nơi mà lúc vào cua Hải đã rơi xuống, mỉm cười thành kính.
“Em mời thầy!”
Ngay trong chuyến đi, và cả sau này nữa, đám bạn bè vẫn cứ hỏi ráo riết Giang, vì sao lại chấp nhận cho Văn lên xe. Đặc biệt là Huy, kẻ rõ nhất một mặt tính cách gàn dở và khó chiều của Giang cứ khăng khăng hỏi Văn đã nói gì với Giang trong một phút đó.
Thật ra, Văn chỉ nói đúng một câu.
“Em là học trò của anh Hải. Anh ấy dạy kèm em bốn năm trước. Anh Hải từng nói, nếu em đỗ đại học, anh ấy sẽ đưa em đến Hà Giang. Anh có thể thực hiện lời hứa giúp chú anh không? Bởi vì em đã đỗ đại học hai năm nay rồi.”
Đọc tiếp : Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Chương 3
|
4. Về đến Hà Nội, cả nhóm lại gặp mặt một bữa, để copy ảnh và liên hoan nốt số tiền còn lại. Hôm ấy, Giang cũng vừa bảo vệ xong, kết quả tương đối tốt. Nhưng vì nhậu nhẹt liên hoan cả ngày, khi anh đến buổi “ọp, ẹp” thì bữa nhậu cũng gần tàn, chỉ còn lại vài tay xế đang tranh thủ nốc rượu điên cuồng và vài nàng ôm cũng máu lửa không kém. Giang nhìn quanh, không thấy Văn đâu. Huy ngà ngà say, vỗ vai Giang bảo, “Em Văn xinh đẹp có đến, nhưng té rồi”. Văn còn nhờ Huy gửi lại cho Giang ba trăm ngàn đồng, nói là tiền xăng. Giang cầm mấy tờ tiền, chỉ muốn vò đi, song cuối cùng vẫn nhét vào túi, coi như một chuyện cũng xong rồi.
Khuya, rất rất khuya, Giang trở về nhà trọ. Anh sống cùng một thằng bạn, nó bị tăng ca một năm nên chưa kịp bảo vệ, tối lại le ve bên nhà cô bạn gái, chắc anh chỉ ngủ một mình.
Đến lúc nằm lên giường, Giang phát hiện mình có chút hẫng hụt khi không gặp lại Văn. Cũng đến lúc này anh mới nhận ra, có lẽ hai người ít có cơ hội gặp lại. Ngay cái số điện thoại, hay địa chỉ liên lạc của Văn anh cũng không có. Buổi chiều hôm từ Hà Giang về đến Hà Nội, Giang có điện thoại báo đi gặp ngay anh giám đốc kỹ thuật của công ty xây dựng đang cần tuyển dụng. Cho nên, vừa thả Văn xuống cổng trường Ngoại Ngữ, anh vội vã phóng xe đi luôn. Sau đó là lu bu các loại công việc chuẩn bị cho lễ bảo vệ tốt nghiệp, đến tận tối nay.
Đã phân vân, nhưng cuối cùng, Giang vẫn không hỏi Huy địa chỉ liên lạc của Văn. Nếu có duyên, thì sẽ gặp vậy!
Nhắm mắt ngủ, chợt lướt qua đầu Giang là nụ cười của cô nàng có hai cái răng to cộ ở đằng trước, mỗi lần cười, mắt tít lên như trẻ con. Đó là người nửa đêm pha cho anh cốc trà quất giải rượu, là người sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy, đầy ngượng ngùng ngước đôi mắt trong sáng, mỉm cười bảo anh: “Ai lớn lên mà chẳng say rượu đôi lần”.
Những hình ảnh liên miên của Văn cứ hiện lên, lướt qua đầu Giang. Đó là lần đầu tiên, trong giấc mơ của anh, người con gái tóc dài, thật dài, không còn xuất hiện nữa.
Không xuất hiện trong giấc mơ, nhưng ngày hôm nay, Vy lại xuất hiện ngay trước cửa nhà anh. Mái tóc ngắn dần chờm xuống vai, khung người vốn mảnh mai của Vy càng thêm gầy guộc. Nhìn khuôn mặt còn ngái ngủ của Giang, Vy mỉm cười.
“Đánh răng rửa mặt đi, rồi ngồi cà phê với chị một lát.”
Vy là bạn gái của Hải, lần đưa cô về ra mắt gia đình, Hải trêu chọc, bắt Giang phải gọi Vy bằng thím. Nhưng, Giang khăng khăng không chịu, nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, mái tóc dài tha thướt phủ kín lưng, chỉ ngập ngừng gọi chị. Nghe chú Hải kể, chú gặp Vỵ trong lần đi phượt Cao Bằng, ở Thác Bản Giốc. Hai người đi hai đoàn khác nhau, nhưng xe của Vy bị hỏng, anh xế lóng ngóng không biết làm sao, đúng lúc gặp Hải lướt qua, Hải không những lôi đồ nghề, vá xe giúp, mà còn giúp họ về đến tận nơi tập kết. Sau lần gặp gỡ đó, hai người thường xuyên liên lạc. Vy trở thành “ôm cứng” của Hải trong mọi chuyến đi. Rồi sau đó, trở thành “người yêu cứng” của nhau luôn.
Lần đó, vì chuyện công việc, lựa chọn đi hay ở lại thành phố, Vy và Hải đã cãi nhau. Hải tức giận một mình xách xe đi Hà Giang, rồi xảy ra tai nạn, Vy gần như không thể nào gượng lại. Rất lâu sau, khi Giang đem những kỷ vật về Vy trong phòng của chú đến cho cô, Vy đã cắt tóc ngắn. Cô gái từng say mê tốc độ, luôn hét lên phấn khích, dang tay miên man mỗi khi xe tăng tốc hoặc vào cua, giờ đây đã từ bỏ mọi chuyến đi bụi. Cô bắt đầu sợ các cung đường. Nỗi sợ hãi và yếu đuối của Vy lúc đó khiến anh chàng mới lớn như Giang cơ hồ bị bỏ bùa mê thuốc lú. Có giai đoạn, chỉ cần rảnh rỗi anh lập tức bám riết theo Vy, sợ cô nghĩ quẩn. Nhưng đến một ngày, trước kỳ thi đại học của Giang một tháng, Vy bảo với Giang, lạnh lẽo.
“Chị không sao hết. Em đừng theo chị nữa.”
Giang đang định thanh minh, Vy đã lạnh nhạt tiếp lời: “Chị không muốn nhìn thấy em. Nhìn thấy em, chị lại nghĩ đến những chuyện không vui”.
Nỗi tổn thương khi đó trong Giang tưởng chừng như chẳng thể nào xóa nhòa, nhưng ngày biết tin mình đỗ đại học, Giang vẫn không kìm được lòng mà đến nhà trọ của Vy.
Nhà Vy khóa cửa. Anh cứ ngồi đó, nhìn ổ khóa vô tri, suốt một buổi chiều.
Thời gian sau, Vy bất ngờ tìm Giang, xin lỗi anh, nói giờ cô mới có thể bình tâm. Cô nói, “Em là những gì còn lại giữa chị và Hải. Chị cũng không muốn mất”. Từ đó, Giang lặng lẽ ở bên Vy, chấp nhận một thân phận khá buồn cười – gạch nối, người đứng giữa Vy và Hải, người đứng giữa hiện tại và quá khứ, người để mỗi khi tựa hồ như muốn phát điên, Vy lại tìm đến anh, kể miên man không dứt về Hải.
Đôi khi, Giang thầm nghĩ, mình thật tệ. Anh ghen tỵ với người đã khuất, ghen tỵ với cả chú của mình.
Mà thực ra, từ đầu đến cuối, anh chưa từng có tư cách để được ghen tỵ.
“Ra trường rồi, em định làm ở đâu?”
Trong quán cà phê ngày nắng, từng giọt đen thẫm tí tách rơi, tiếng Vy bình thản, dù khuôn mặt cô mang vẻ xa vắng nơi đâu.
“Có công ty xây dựng nhận em rồi. Chị Vy, hôm trước chị nói, chị thay đổi cái gì?”
|
Vy ngây người nhìn Giang, rồi cười nhẹ: “Thay đổi công việc, chỗ làm, phong cách sống. Giang, chị sẽ chuyển vào Đà Nẵng”.
Giang sững ra, nhìn xoáy Vy. Thấy Vy bình thản nhìn lại mình, anh bỗng thấy lòng khẽ nhói lên.
“Ngay cả chị cũng thấy mình không ổn chút nào. Anh Hải đi được bốn năm rồi. Đến gần đây, chị mới biết, chị không thể cứ thế này.”
Cơn tức giận bỗng chốc bốc ngùn ngụt, Giang nói như gắt lên.
“Không thể thế này là ở bản thân chị, chứ không phải bởi địa điểm. Tại sao chị phải chạy vào tận Đà Nẵng? Vẫn là chị muốn trốn tránh.”
Giang biết Vy từng có thời gian chôn chân ở mấy quán bar trên phố cổ. Có thời gian cô còn đi làm PJ, tiếp thị hết bia rồi đến thuốc lá. Có thời gian, anh nghe nói cô còn làm phục vụ ở một quán bia mát mẻ. Cô cũng có vài mối quan hệ với những anh chàng khác… Giang sợ hãi với con người Vy lúc đó, nhưng bản năng mạnh mẽ trong anh mách bảo, sẽ đến lúc Vy dừng lại, sẽ đến lúc Vy thay đổi. Song giờ, khi cô thực sự thay đổi, thì cũng chẳng khác gì một cuộc trốn chạy, chỉ là theo một cách khác mà thôi.
Bất ngờ là, nghe sự chỉ trích của Giang, Vy lại cười, “Ừ, trốn tránh cũng tốt. Có người bằng lòng cho chị trốn, bao lâu cũng được”.
Giang đờ ra, nhìn Vy, rất lâu sau mới nghe cô nói khẽ, “Giang, chị có bạn trai mới”.
Câu nói nhỏ nhẹ, nhưng Giang thấy như bão qua tai. Anh nhìn Vy, tay lóng ngóng cầm cốc cà phê, run rẩy. Anh muốn hỏi Vy, vì sao, vì sao anh chờ đợi lâu đến vậy, khi cô quyết định mở ra một cơ hội, thì lại dành cho người khác chứ không phải anh? Vì sao…
Nhưng mọi thứ cứ tối tăm, cô đặc như từng giọt cà phê kia, bình thản rơi chạm tận đáy. Giang nhếch môi cười, cuối cùng, bằng tất cả sự ngạo mạn còn sót lại, anh nói khẽ.
“Chúc mừng chị!”.
Lạ kỳ, nghe tiếng chúc mừng của Giang, Vy lại bật khóc. Nhưng Giang biết giờ đây, cô có khóc, cũng là việc của thằng khác lo. Anh chẳng có quyền gì, ngày cả cái quyền xót thương hay an ủi cô. Anh đứng lên, nói khẽ.
“Em mong chị hạnh phúc. Và chắc chắn chú Hải cũng vậy.”
Nói rồi, Giang bỏ mặc Vy ngồi đó, vội vã ra về. Điện thoại của anh nãy giờ rung bần bật, Giang nhìn, thấy số lạ, liền cúp máy luôn.
Anh chẳng còn tâm trạng cho bất cứ một cuộc hội thoại nào.
Giang biết, ngày mình nhận công trình mới, cũng là ngày Vy lên tàu. Đã dặn lòng sẽ không quan tâm nữa, nhưng rốt cục, khi men bia của ngày khởi công công trình lan dần đến cổ, Giang vẫn bỏ mặc lời nài nỉ của đồng nghiệp, quả quyết lên xe máy, chạy khỏi bàn nhậu. Anh phi một mạch đến tận sân ga. Đang lướt ánh mắt tìm kiếm, bất chợt một nụ cười rạng rỡ hiện ra trước mặt Giang.
“Anh Giang!!!?”
Là Văn, vẫn hai chiếc răng cửa to cộ ấy, vẫn nụ cười sáng láng ấy. Nhưng, mặt Giang cứ cau lại, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm, trả lời ậm ừ.
“Ờ... Tôi có việc. Đi trước.”
Dứt lời, Giang rảo bước nháo nhác tìm kiếm, không hay đằng sau mình, có khuôn mặt đã tắt nụ cười, ngơ ngác và thất vọng. Văn lặng lẽ xốc ba lô lên, nhìn theo Giang một lúc, rồi rời khỏi sân ga.
Chạy quanh kiếm tìm một vòng, cuối cùng Giang cũng thấy Vy. Cô ngồi lặng lẽ một góc, xung quanh là đống đồ đạc, lọt thỏm và cô độc. Giang nhìn cô chăm chú, nhưng không có ý định tiến lại. Tiếng của nhân viên nhà ga vang vọng, bảo hành khách chuẩn bị lên tàu. Giang chợt thấy Vy lấy điện thoại ra, đắn đo rồi nhắn một tin. Cô có vẻ tần ngần hồi lâu mới quyết định gửi đi. Giờ phút này không biết cô gửi tin nhắn cho ai? Suy nghĩ vừa lướt qua đầu, Giang đã thấy hông mình rung lên. Là tin nhắn của Vy. Dòng chữ ngắn ngủi hiển hiện trên màn hình: “Giang, xin lỗi”.
Mắt Giang chợt nhòe đi. Anh đứng im lặng, dựa sát vào thành cột. Ý định tiến về phía Vy, nói cho cô nghe một lần tất cả tình cảm trong lòng mình trước khi cô đi của anh đã tan nhòa chẳng còn dấu vết. Nói làm gì cơ chứ, khi thực ra cô luôn biết? Khi thực ra, cô chẳng có bạn trai hay ai đó cả? Đơn giản là vì cô không chấp nhận anh. Đơn giản chỉ bởi Vy muốn anh từ bỏ.
Vậy thì Giang sẽ từ bỏ.
Nhìn bóng Vy khuất dần giữa đám người, tiến vào sân ga, Giang mới cầm điện thoại lên, nhắn một dòng, “Không sao, chị nhớ sống tốt”.
5. Khi Vy đi được ba tháng, một ngày, đang chạy hộc mặt ở công trường, Giang nhận được tin nhắn của cô: “Giang, chị ổn rồi. Sống trong này tốt lắm. Em cũng vậy, nhớ sống vui nhé”.
Giang đọc đi đọc lại tin nhắn đến cả chục lần, cuối cùng nhắn lại một tin vô thưởng vô phạt: “Chị yên tâm”. Anh vừa đút điện thoại vào túi, thì có điện của Huy, nó hò hét ỏm tỏi tới bảo phải gặp nhau một chút. Sao bạn bè gì tệ thế, ra trường là mất mặt.
Giải quyết xong mớ hỗn độn ở công trường, Giang phi xe máy đến Trần Thánh Tông, một nơi mà Huy hỉ hả tâng bốc là bia tươi với phong cách bar khá nổi tiếng, với những cô nàng chân dài xinh đẹp. Và đặc biệt, có một bất ngờ nóng bỏng ở đằng trước.
Khi Giang vào đến nơi, đã thấy mấy thằng bạn ngồi sẵn. Bên cạnh còn có mấy cô nàng trong chuyến đi Hà Giang lần trước. Xem ra tiến triển tình cảm của Huy và cô nàng dược sĩ đã đạt tới tốc độ tên lửa, bởi vì cô nàng này liên tục nhéo tay Huy khi mắt anh chàng tớn lên nhìn những cô chân dài bắt mắt bên cạnh. Bia được đem ra, mọi người cụng nhau. Giang không kìm được tò mò, nhướng mày.
“Này, sao tự dưng hôm nay lại mò ra được quán này?”
Huy cười khoái trá, “Thằng Sự chỉ điểm. Tao okie ngay, bởi vì ở đây có một cô nàng nóng bỏng hết cỡ. Đảm bảo mày nhìn thấy sốc luôn”.
Vừa dứt lời, Giang đã thấy có đôi chân dài tiến lại gần anh, một bàn tay mềm mại vươn qua mặt anh, lấy cốc rót bia thành thạo. Trong đám bạn có tiếng huýt sáo ầm ĩ, cười cợt khiến Giang ngạc nhiên, anh ngước lên thì thấy Văn trong bộ dạng của cô phục vụ, quần short rất ngắn, trang điểm bắt mắt. Kinh ngạc khiến Giang không thốt nên lời.
“Xem thằng Giang không ngậm nổi mồm vào kìa”, đám bạn cười lên khả ố. Còn Giang, anh chỉ bình thản.
“Ngồi xuống uống cùng chút?”
“Mọi người vui đi. Em làm việc chút đã.”
|
Không biết vì sao, khi nhìn Văn uyển chuyển bước đi, chân dài và bờ hông gợi cảm, Giang lại thấy trong mình lan tỏa một nỗi niềm, nhưng là thất vọng.
Đêm muộn, nhóm bạn của Giang giải tán sau khi chốt lịch sẽ chơi bời một chuyến đi Tây Nguyên vào đợt nghỉ lễ. Trước khi lượn, Huy còn vỗ vai Giang bảo: “Đừng bỏ qua cơ hội, em Văn rất ‘được’, không nhanh là Sự sẽ ‘ôm show’ đấy. Nó vừa bỏ con người yêu ghen như Hoạn Thư kia rồi”. Giang cười hờ hững, phóng xe đi, bỏ mặc gợi ý hộ tống đưa Văn về nhà của Huy. Anh chạy xe vòng vòng trên đường vắng. Xung quanh, từng đôi từng cặp ôm nhau hạnh phúc, nhưng Giang thấy cũng chẳng hề gì.
Ngày hôm nay, khi nhận được tin nhắn của Vy, anh mới biết mình cần phải bắt đầu lại. Mà vừa mới bắt đầu, có gì cần vội vã?
6. Chuyến đi Tây Nguyên vẫn gồm năm xe, đều là những người bạn cũ. Huy thúc giục Giang gọi điện rủ Văn đi, còn ấn số điện thoại của Văn vào tay anh. Giang lăn tăn một chút, rồi cũng gọi. Nhưng chuông reo, lại không có người bắt máy. Giang cũng không gọi thêm nữa.
Ngày tập kết, Huy cười hề hề với Giang, bảo: “Lần này, thằng Sự nó không bỏ của chạy lấy người nữa. Chứ không tao giết nó luôn”. Giang quay sang nhìn, ngỡ ngàng khi thấy Sự đang buộc chiếc ba lô quen thuộc lên xe nó. Đó là chiếc ba lô màu cam của Văn. Anh nhìn quanh quất, thấy Văn đã tới, đeo đồ bảo hộ sẵn sàng.
Cô mỉm cười chào anh, có chút khách sáo.
Cả đoàn nhanh chóng lên đường. Vẫn như mọi khi, Giang làm nhiệm vụ chốt cuối. Đoàn chạy nhanh, vì lộ trình dài, hơn nữa thời tiết cũng thuận lợi. Tâm trạng của Giang lên xuống khá phập phù, anh nhận ra điều đó vì mỗi lần thấy xe Sự lượn lờ đằng trước, trong anh lại dấy lên một cảm giác khó tả. Sự và Văn có vẻ ăn ý hơn Văn với anh lần trước nhiều. Hai người thường xuyên chuyện trò, chọc ghẹo nhau. Thỉnh thoảng Văn còn nhổm lên, nói điều gì đó với Sự khiến hai người phá lên cười. Đến những đoạn vào cua, Văn ôm Sự rất chặt. Và thậm chí, có lần, Giang còn thấy Văn đút kẹo cho Sự, thân mật đến đáng ngạc nhiên.
Cảm thấy cứ theo đuôi “đôi trẻ” này mệt tim quá nên Giang phóng xe lên trước, và ra hiệu với Sự là nhớ chốt đoàn. Giang thấy vui vẻ hẳn khi nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Văn. Anh phóng ào ào lên đằng trước, nghe gió lùa qua tai ran rát. Trước mắt, đồi núi trập trùng, biển xanh cát trắng, cớ gì đi nghĩ những chuyện chẳng liên quan???
Phía trước, Huy đã vẫy tay, ra hiệu cả đoàn tấp lại, nghỉ ăn trưa. Giang sốt ruột khi mãi không thấy Văn và Sự đâu. Chờ đến gần nửa tiếng, Huy bắt đầu nhăn nhó với anh.
“Mày chốt đoàn mà phóng trước là thế nào? Lỡ tụi nó hỏng xe lấy gì mà sửa.”
Giang kiên nhẫn đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng, khi cả lũ ngồi vào bàn ăn, vẫn không thấy Văn và Sự đâu, anh xách xe quay lại tìm, phóng điên cuồng một hồi, mới thấy xe của Sự đi tới. Thấy anh, Sự còn tươi cười hớn hở.
“Ồ, mày quay lại làm gì?”
“Sao chậm thế. Cả đoàn đợi.”
Sự há miệng định nói, thì Văn giật áo, khiến anh chàng cười giả lả.
“Có tí phi vụ bí mật.”
Giang lại nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Văn, tâm trạng trở nên tồi tệ, bỗng dưng anh muốn đấm một phát, nhưng không biết đấm vào đâu, chỉ cua xe một vòng, chạy thẳng.
Rong ruổi mấy ngày thì đến Khánh Hòa. Cả lũ quyết định rẽ ngang vào bán đảo Hòn Gốm, đi tới Mũi Đôi. Nơi này là cực Đông, nơi ánh nắng mặt trời đến sớm nhất Việt Nam. Đường đi đẹp như mơ, những con đường ôm quanh đỉnh núi, vừa vào cua xong lại được ngắm biển xanh phía dưới khiến tâm trạng Giang thư thái hơn.
Vào tới Đầm Môn, cả lũ men theo đồi cát đi tới nhà chú Hai, người mà Văn quả quyết là sẽ dẫn đường cho cả lũ, dù chưa hề đặt lịch trước. Chạy xe trên đồi cát là một trải nghiệm khá mới mẻ và khó khăn, vì cát dày khủng khiếp. Với những người cứng tay may ra có thể chạy được đôi chút, còn không, xòe là chuyện… như chơi. Rút kinh nghiệm từ lần trước, Giang quyết định vẫn bám chốt cuối cùng. Phía trước anh là Văn đang hì hục đẩy xe cho Sự. Dưới cái nóng ban trưa, cả lũ mặt mũi mồ hôi mồ kê đầm đìa, nhích đi từng bước khó nhọc. Ngay cả những thanh niên quen vận động như Giang cũng cảm thấy quãng đường này khó nhằn, nên anh không lạ khi qua được đoạn đường khó, đột nhiên Văn lảo đảo như muốn ngã. Lúc này, Sự đã quăng con xe sang bệ đường, vẫn ngồi dưới đất thở, cả một lũ “nam thanh nữ tú” lăn đùng ra giữa đường nằm thẳng cẳng lấy lại sức. Giang chỉ thấy mình nhào đến, ôm chặt lấy Văn, không để cô ngã xuống.
Đến tận tối hôm đó, khi trek đêm trong rừng, từ Mũi Đôi trở về, tim Giang vẫn thình thịch khi nhớ lại cảm giác ôm Văn lúc ấy. Cái cảm giác mềm mại đột nhiên lay động đến tận tâm can, khiến Giang vừa lạ lẫm vừa khổ sở. Đặc biệt, như lúc này đây, nghe tiếng Văn ríu rít đằng sau, thỉnh thoảng nhăn nhó vì kiến đốt, anh lại thấy một cảm giác kỳ lạ trào dâng. Nó không giống như xưa kia, anh nhói tim mỗi lần thấy Vy. Với Vy lúc nào cũng thường trực cảm giác khốn khổ và mệt nhoài. Còn bây giờ, lại là cảm giác như trái tim mình có ai chạm khẽ, vừa có gì đó ngọt ngào, vừa có gì đó tê dại.
Vốn là anh chàng kỹ thuật khô khan, cộc cằn, Giang xa lạ với thứ tình cảm làm cho con người anh trở nên yếu đuối thế này. Và anh lại càng lúng túng khi phát hiện ra đối tượng mình quan tâm chính là cô gái mà ngay từ giây phút đầu tiên, anh đã cố tình “hắt hủi”.
Giang đã từng thích Vy, thậm chí âm thầm thừa nhận đó là mối tình đầu tuyệt vọng của mình. Mấy năm đằng đẵng, Giang là người dõi mắt theo chứ chưa bao giờ nhập cuộc vào thế giới tình yêu vốn riêng của hai người Hải, Vy, thậm chí, ngay cả khi Hải đã mất. Giờ đây, đứng trước tình cảm chợt xuất hiện với một người con gái khác, anh cũng không biết mình phải làm sao. Vừa bồn chồn, lúng túng, vừa khổ sở, lại có chút thấp thỏm không yên. Chẳng biết Văn đối với anh… thế nào?
|
Đúng đêm Mười sáu, trăng tròn, rất sáng, cả đoàn vừa đi theo người dẫn đường, vừa chuyện trò rôm rả trong tiếng sóng biển từ xa vọng lại. Giang cầm đèn pin, thỉnh thoảng muốn lấy cớ soi đường cho đoàn để lướt qua nhìn Văn. Khác với hình ảnh cô gái yếu đuối say nắng buổi trưa, Văn giờ khỏe khoắn, bước đều mà chắc, không bao giờ để mình tụt lại ở phía cuối đoàn. Giữa chặng đường về, cô nàng dược sĩ của Huy kêu mệt, nên cả bọn phải dừng lại nghỉ một lúc. Văn chạy lên trước chọn ngay một ghềnh đá rộng để mọi người vừa dưỡng sức vừa ngắm cảnh. Không gian rừng, biển liền kề, gió rất lộng, trên cao lại là vầng trăng tròn vành vạnh, khiến đám thanh niên cũng cảm nhận được thứ rung động lãng mạn mà chân thực lạ kỳ của thiên nhiên, nên im ắng cả lại.
Đã bao nhiêu lần ngẩng lên là thấy một vầng trăng ở trên đầu, khi tròn khi khuyết, khi mờ khi tỏ, nhưng đêm ấy, là lần đầu Giang biết tới thứ ánh trăng rực rỡ mà dịu dàng, đến mức anh phải nín lặng ngắm nhìn. Ở ghềnh đá, Văn đã tháo ba lô, lôi máy ra, bắt đầu chỉnh sửa và chụp thử cảnh trăng đêm. Còn Giang, lặng lẽ ngồi lui ra một góc, cũng lấy máy ảnh, nhưng không phải chụp trăng, mà là chụp lại hình ảnh người con gái đang muốn níu giữ thứ ánh trăng đẹp nhất.
Hành quân liền tù tì trong ngày, mọi người cũng đều mệt, cho nên, khi về đến nơi nghỉ của chú dẫn đường thì cũng khá khuya. Đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, mọi người tắm giặt, ăn uống xong thì quyết định sẽ đi ngủ sớm. Nhưng khi chui vào túi ngủ trong lều rồi, Giang vẫn không thể nào ngủ nổi. Xoay trở trên nền bạt một hồi, anh rón rén kéo khóa chui ra, lững thững đi dạo dọc bờ biển. Vòng đi vòng lại, thấy sóng vỗ vào chân không quá lạnh, một phút bốc đồng, Giang cởi áo, lao xuống làn nước, vùng vẫy như xua đi những cảm xúc khó hiểu trấn áp anh cả một ngày.
Gần nửa tiếng sau, lúc Giang lướt thướt đi lên, anh giật mình, bóng dáng một cô gái ngồi ngoài ghềnh đá khiến anh thót tim lại. Sau khoảnh khắc bất ngờ, Giang biết chắc đó là… người chứ không phải ma quỷ gì cả, thậm chí còn là một cô gái. Mái tóc cô bay nhẹ trong đêm vì những làn gió biển, lại được soi tỏ bằng thứ ánh sáng bàng bạc dịu dàng. Trong vài bước chân đi tới, Giang đã nhận ra đó chính là Văn.
Văn cũng nghe thấy tiếng bước chân, cô quay lại nhìn anh, nhưng không có vẻ ngạc nhiên, như thể cô biết rằng anh sẽ tới. Đêm đã khuya, sóng biển rì rào, một cô gái ngồi bên ghềnh đá lại như gợi chút gì mộng ảo. Văn đang nhìn anh, như thể muốn nói điều gì. Trong đầu Giang vụt qua ý nghĩ, có khi nào cô ấy đợi mình không?
Khi anh còn chưa hết hồi hộp, đang định mở miệng hỏi vì sao khuya khoắt thế này, cô còn ngồi đây thì đột nhiên thấy Sự lồm cồm từ trong một hang đá gần đó bước ra, khiến những mơ tưởng của Giang tắt ngấm. Một lúc sau, Giang mới nhận ra mình vẫn đứng lớ ngớ như trời trồng, tất cả trí não chỉ đủ để anh ú ớ nói một câu đại ngu ngốc.
“Hai đứa… ờ… cẩn thận không là cảm đấy!”
Rồi Giang sải bước vào trong khu nghỉ. Hình như có một vỏ sò găm vào chân anh, khiến anh thấy đau điếng cả người. Đột nhiên, có tiếng chân chạy phía sau Giang, rồi có bàn tay nhỏ nắm lấy tay anh, ngay ở bậc thềm của khu lán.
“Anh Giang!”
Giang thở dồn, lúc sau mới quay lại, nhìn Văn bằng ánh mắt xa lạ. Cô vẫn đang nhìn anh, vừa hấp tấp vừa ngại ngùng.
“Không phải như anh nghĩ đâu.”
“Tôi chẳng nghĩ gì cả”, vừa nói, Giang vừa hất mạnh tay cô ra, không hay cử chỉ của mình khiến tay cô đập vào cột nhà gần đó.
Văn nhăn nhó vì đau, nhưng vẫn cố gượng cười nhìn anh, hỏi nhỏ:
“Thật là… anh không nghĩ gì ???”
Giang nhìn Văn một hồi, cuối cùng lạnh nhạt “Sao phải nghĩ. Cô thì liên quan gì đến tôi”.
Nói xong, anh đi thẳng đến khu bể nước, tráng qua nước ngọt. Vừa nãy bơi không sao, mà giờ, thứ nước múc từ giếng chẳng hiểu sao lại làm anh thấy lạnh buốt.
Đọc tiếp : Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Chương 4
|