Nhớ Để Quên ! Full
|
|
Tên fic: Nhớ, . . . để quên! Tác giả: Melody Nariayumi Thể loại: Teen fiction Rating: 15+ ~~~~~~~ <3 ~~~~~~~
Messaging.. - "Vk" - "?" - "Sao mấy ngày không nhắn tin cho Ck? Ck gọi Vk không nghe, nhắn tin không nhắn lại là sao?" - "Vk xin lỗi." - "Đừng nói xin lỗi, Vk làm sao vậy? " - "Vk nghĩ giữa chúng ta cần 1 khoảng lặng." - "Đó là lí do sao! " - "Vk đã suy nghĩ rất nhiều, lặng để biết ta thật sự muốn gì và cần gì, lặng để sắp xếp lại cuộc sống và tương lai." - "Trong tương lai đó không có Ck? " - "Vk xin lỗi, Vk mệt mỏi rồi! " - ...
|
~~~***~~~ Kỳ 1: Tình yêu bắt đầu! Nó và hắn quen nhau ở lớp học thêm tiếng anh. Nó_ một con bé nhỏ nhắn, hay mơ mộng. Sở thích đặc biệt là "súp pờ soi" trai đẹp. Còn hắn_ một tên con trai cao ráo, không trắng trẻo như công tử bột, không đẹp lung linh như Idol Hàn Quốc nhưng rất thu hút. Và đương nhiên, nó bị ấn tượng ngay từ lần gặp đầu tiên, nhất là vẻ lạnh lùng và đôi mắt đen lạ. Nó bị thất tình. Nó thế nào nhỉ, một tên con trai vừa từ chối nó. Ngay khi vào lớp 10, nó đã tia được 1 tên rất đẹp trai. Bình thường thì chỉ dừng lại ở sở thích, soi và ngắm nhìn, nhưng lần này thì khác. Nó lấy hết can đảm viết 1 lá thư "sến cực sến" để tỏ tình. Từ trước tới nay, nó luôn là người được theo đuổi, vệ tinh quanh nó cũng rất nhiều, đây là lần đầu tiên nó chủ động. Nhưng đáng tiếc là nó thất bại. Cũng hơi buồn chút nhưng qua mau thôi. Thú vui mới của nó là đến lớp học thêm và ngắm “người lạnh lùng”. Một tuần 2 buổi học thêm, nó tỉ mỉ quan sát và vô thức dõi theo từng cử chỉ, hành động của hắn và nghiệm ra 1 điều là: người gì đâu mà lạnh lùng thấy ớn, soi cả buổi chẳng thấy một nụ cười. Nhưng chính điều đó lại làm nó bị thu hút, vẻ ngoài lạnh lùng khiến hắn trở nên thật đặc biệt, nhất là đôi mắt. Nó chưa từng thấy 1 đôi mắt nào như thế, đen láy, long lanh, rất đẹp nhưng lạnh đến đáng sợ. Nhiều lúc cảm tưởng như chỉ cần 1 ánh nhìn, đôi mắt ấy cũng có thể làm cho người đối diện đóng băng. Có lẽ mọi thứ sẽ cứ bình yên như thế, sẽ chỉ dừng lại ở ngắm nhìn nếu như không có 1 ngày, ngày bình thường như bao ngày khác nhưng với nó thật đặc biệt_ ngày hắn chủ động nhắn tin làm quen nó! Vẫn là 1 buổi học thêm bình thường, nhưng hôm nay nó phải xin về sớm 30 phút vì lớp nó có buổi thực hành tin học ở trường. Chơi game, lướt web thì nó biết chứ mấy cái thuật toán, lập trình tin học nó có hiểu gì đâu. Mặc dù vậy, nhưng vì là tiết học chính khóa nên nó phải miễn cưỡng thu dọn sách vở để xin ra. Vì có điểm danh nên đến cho có thôi chứ chẳng muốn tẹo nào. Khi ra khỏi lớp, mắt nó vô thức liếc "người lạnh lùng" một cái, đó là thói quen mỗi lúc ra về của nó. … Vừa vào phào thực hành tin, tâm trạng nó rớt xuống tận đáy. Đã phải xin ra sớm 30 phút vậy mà nó vẫn đến muộn 5 phút. Vừa bị giáo viên phê bình, lại còn không có ghế ngồi chứ. Nhọ! Quá nhọ! Đang bực bội, đang bận nguyền rủa cái ngày xui xẻo "trong tiềm thức" thì điện thoại của nó rung. - Giờ này mà ai nhắn tin nhỉ? Message: - "2" - "?" - "Lwen được không?" -"Ai vậy?"
|
-"Người" -"Ai chẳng biết là người. Động vật đâu biết dùng điện thoại nhắn tin. :-j Muốn lwen thì phải giới thiệu chứ!" Khóe môi xinh xắn khẽ nâng lên, vẽ ra 1 nụ cười nửa miệng. Cái nụ cười này có lẽ nó bị nhiễm từ "người lạnh lùng". Hắn chẳng bao giờ cười, có cười thì cũng chỉ cười bằng nửa khuôn miệng. Nó nhìn riết thành quen, và chẳng biết từ bao giờ nó cũng cười như thế_ nụ cười của ác quỷ. Chờ vài phút không thấy có tin nhắn trả lời, nó lại cười. Mấy kiểu như này nó gặp nhiều rồi. Và nó chẳng bao giờ hứng thú với thể loại làm quen không biết mặt, chẳng để làm gì cả, mất thời gian! Xoắn cho vài câu là tự bỏ cuộc thôi mà. "rừm. . .rừm. . ." - Lại cái gì nữa đây! Đang loay hoay không biết làm sao với bài thực hành tin thì điện thoại nó lại rung. Đúng là thích trêu người mà, cầm chán ở tay thì không nhắn tin, vừa đút vào túi lại có tin nhắn. - "Cho tớ lwen" - "Đã bảo muốn lwen thì phải giới thiệu chứ :p" - "Tớ là người vừa cùng học ở lớp Tiếng Anh với cậu!" - "Lớp Tiếng Anh có mấy chục người, làm sao tớ biết cậu là ai^^" - "Tớ ngồi trên cậu!" - " Tớ ngồi bàn 5, trên tớ có biết bao người! Tớ không có hành nghề thầy bói đâu ạ! :D" - "Tớ ngồi bàn trên cậu!" - " Bàn trên tớ có tới 5 người, cậu là ai trong 5 người đó? @@" - "Hiệp" Suýt nữa thì nó ném bỏ điện thoại. Có tò mò thật nhưng nó chẳng bao giờ hy vọng cái "người lạnh lùng" ấy lại nhắn tin làm quen với nó. Từ bất ngờ, đến mừng vui, đến vui không tả hết. Thế là cả ngày tâm trạng nó lâng lăng như trên mây. Đến mức cô cho nó 5 điểm thực hành mà nó vẫn cười. *** Từ hôm đó nó với hắn nhắn tin với nhau nhiều hơn. Nhiều lúc nó còn tự hỏi "là thật hay mơ" vì nó không ngờ rằng 1 người lạnh lùng như thế lại có thể nói chuyện thú vị như vậy. Dần dần, thân thiết hơn, nhắn tin với hắn trở thành thói quen hàng ngày của nó. Rồi nó với hắn để relationship trên facebook "Melody Nariayumi Ngoanhiềnđángyêu đang hẹn hò với Hômquahômnayngàymai Tớyêucậu". Bạn bè được phen náo loạn. Nó thì cảm thấy vui vui. Một mối quan hệ không rõ ràng! ~~~ 23/12/2011_ Một mùa đông lạnh. Nó ngồi thu lu trong lớp, tai hóng chuyện lũ bạn, nhưng mắt mơ màng nhìn ra ngoài theo những gợn mây. "Noel năm nay ai sẽ tặng quà mình nhỉ?". Mặc dù năm nào nó cũng nhận được không ht quà nhưng chẳng hiểu sao lại ngồi tự vấn! Có lẽ nó đang mong quà từ 1 người.
|
- Quỳnh, có người gặp. - Ai? - Ra thì biết. Vừa ra khỏi cửa lớp, 1 hộp quà màu đỏ chìa ra trước mặt nó, và người cầm quà là "người lạnh lùng". À, hôm nay không còn lạnh lùng nữa. Trong đáy mắt đen ánh lên tia cười, khuôn mặt cũng dịu dàng hơn. - Giáng sinh vui vẻ! Hắn cười, nụ cười chọn vẹn đầu tiên nó thấy. Trái tim nó lỡ nhịp, nhưng nhanh chóng choán lấy nó là cảm giác bất an. Thay vì đưa tay ra nhận quà thì nó lại gạt hộp quà ra và bỏ vào lớp. Nó cũng không hiểu nó, rõ ràng là nó mong nhưng khi hắn tặng quà thật thì nó lại thấy sợ. Nó chạy vào để lại hắn bên ngoài cửa lớp. (Đến bây giờ vẫn tự hỏi không biết lúc ấy, cảm giác của cậu như thế nào?). Nó không nhận quà nhưng hắn vẫn gửi bạn đưa quà cho nó. Bên trong chiếc hộp đỏ là chiếc khăn màu trắng, một đôi bao tay xinh xắn và . . . 1 tấm thiệp. Những dòng chữ tuy không đẹp nhưng rất cẩn thận. Mỗi dòng là 1 tầng cảm xúc nơi nó, chưa bao giờ nó thấy những cảm xúc hỗn độn và hoang mang như thế! Bởi yêu thương là không đơn giản. Hắn nói hắn thích nó, cũng để ý nó khi nó mới vào học lớp Tiếng Anh. Nhưng thật sự bây giờ nó không biết phải làm gì, không biết nên như thế nào. Nó thừa nhận là nó có tình cảm với hắn, nhưng liệu đây có thật sự là yêu thương hay chỉ là rung động nhất thời giống như lần trước. Nó với hắn quen biết cũng chưa được bao lâu, và những gì quá dễ dàng có được thì cũng sẽ dễ dàng mất đi. Nó không chắc về mối quan hệ này. Nó cũng vừa mới thất tình mà, sao có thể chấp nhận tình cảm của hắn ngay được. Ngày mai nó sẽ trả lại quà. - “Tại sao?” - “Sao gì?” - “Tại sao không nhận quà?” - “Tớ không thể nhận được.” - “Tại sao?” - “Mình có là gì của nhau đâu.” - “Cho tớ 1 cơ hội không được à?” - “Không phải bây giờ.” - “Vậy coi như quà của một người bạn đi.” - “Không được, mai tớ mang qua lớp cậu nhé. Tớ không nhận đâu.” - “Quà tớ tặng rồi không nhận lại, cậu không nhận thì vứt đi cũng được.” - “Có nhất thiết phải thế không?” - “Có,chẳng lẽ nhận quà của tớ làm cậu khó chịu thế sao? Cậu không coi tớ là bạn?” - “Không phải thế.” - “Không phải thì nhận đi.” - “Nhưng. . .” - “Không nhưng gì hết, không nhận tức là không coi tớ là bạn.” - “Ừ, thì nhận!” Gió lạnh, mây bay, vẫn ngẩn ngơ như mọi ngày. Điện thoại rung, kéo nó về thực tại. Hai hôm nay, ngày nào nó cũng trong trạng thái suy tư như thế, nó đang nghĩ về hắn và những gì hắn nói.
|
- “Này” - “Gì thế?” - “Cho tớ cơ hội nhé!” - “Không” - “Tại sao?” - “Tớ không muốn làm khổ cậu thôi. Yêu tớ khổ lắm đấy.” - “Kệ” - “Tính tớ trẻ con, nhõng nhẽo và làm nũng.” - “Kệ” - “Tớ vô tư, sẽ có lúc vô tâm làm cậu buồn.” - “Không sao” - “Tớ không thể cùng cậu đi chơi, không thể hàng ngày nhắn tin, nói chuyện.” - “Cũng không sao.” - “Tớ. . . tớ . . .” Nó đưa ra biết bao nhiêu lí do, thậm chí lôi cả những thói xấu ra để hắn ngừng yêu nó. Nhưng câu trả lời nó nhận được là: - “Chấp nhận hết!” Trái tim cố gắng cứng rắn của nó giờ mềm nhũn mất rồi. Biết làm sao, chút lí trí cuối cùng của nó bị đánh gục mất rồi. Tuy chưa xác định rõ được tình cảm của mình, nhưng thội kệ, đến đâu hay đến đó. - “Ừ” 28/12/2011_ một ngày yên bình, không quá lạnh. Nó dậy sớm hơn bình thường, quờ quạng điện thoại theo thói quen, mỉm cười. Là tin nhắn chúc ngủ ngon. Nó loay hoay soạn 1 tin nhắn dài. “Bạn nhận được 1 lời đề nghị làm người yêu vĩnh viễn của chủ nhân số thuê bao 09842182**. Nếu đồng ý vui lòng soạn “YES” gửi 09842182**. Và “NO” gửi 09842182** để từ chối. Lưu ý: tổng đài chúng tôi chưa có tính năng cho câu trả lời “NO”! :D”. Đặt điện thoại xuống, và lại cười. Nó chẳng biết đây là tình cảm gì nhưng nó quyết định sẽ cho hắn cơ hội, cũng là cho bản thân nó 1 cơ hội. *rừm. . . rừm. . .* - “YES” - “Chấp nhận được thông qua. Bạn còn gì chăng chối nữa không?” - “Tớ yêu cậu!” - “Ừ” Thế là yêu! 28/12_ ngày đặc biệt!
|