Em Nợ Anh
|
|
Chap 23 : Hạnh phúc với nó
…có thật!!!!
-Cậu kéo đàn hay thật! – Thiên vừa đi vừa lên tiếng
-Cậu cũng không kém – Nó gật đầu.
Sau khi tiếng đàn dứt, nó và cậu đã ra về dù có nhiều người yêu cầu hai người đàn tiếp nhưng cả hai đã từ chối. Cả hai thoát khỏi quán café và đang đi bộ trên một con đường được phủ ánh sao.
-Mình nghĩ Di muốn nói chuyện với mình chỉ là muốn xem mình chơi đàn?
Nó nhìn cậu, lắc đầu.
-Không, tôi muốn nói chuyện khác.
Cậu cũng nhìn nó, đôi mắt hiện rõ sự tò mò. Nhưng nó không nói gì. Lát sau, bỗng nhiên nó dừng chân lại, cậu cũng dừng. Nó xoay người về phía cậu, dùng hai bàn tay trắng nõn nà xoay khuôn mặt cậu nhìn thẳng về phía mình tuy việc này có chút khó khăn vì nó hơi thấp hơn cậu, nó nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, chăm chú. Một cơn gió thoảng lên, nó lên tiếng:
-Tôi…thích…cậu. – Nó nhấn mạnh, rõ ràng, chậm rãi từng từ một.
Tai như bị ù đi, khuôn mặt cậu đỏ như gấc chín. Đôi môi tái nhợt nhìn nó, cố gắng nói:
-Cậu nói gì? Di nói gì?
Ánh mắt cương quyết, nghiêm nghị nhưng cũng dịu dàng, ấm áp. Con ngươi đen tuyền, sâu thẫm ẩn sau hàng mi dài, cong vút nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.
-Tôi thích cậu, tôi thích cậu Dương Hoài Thiên. – Nó lặp lại một lần nữa.
Cậu như đã nghe rõ, ôm nó vào lòng, nhảy cẫng lên vì vui sướng. Khi nhận thấy hành động của mình làm mọi người chú ý và cảm nhận được hơi thở của nó cậu mới dừng lại. Buông nó ra, cậu gãi gãi đầu, lí nhí;
-Xin lỗi, tại mình vui quá.
Nó phì cười vì trông lúc này cậu rất dễ thương, lấy tay xoa xoa mái tóc nâu bồng bềnh như quen thuộc nó mỉm cười:
-Mình cũng vui lắm chứ khi cậu vui như vậy.
Hôm đó là một buổi tối đẹp trời, thời tiết dịu mát thỉnh thoảng có gió, nhưng là những cơn gió nhẹ. Có hai con người đang nắm chặt tay nhau bước đi trên con đường dài cùng hướng về phía cuối.
Cậu đưa nó về đến tận nhà, Ely vui mừng ra mở cửa nhưng nhìn thấy cậu và nó tay trong tay, Ely tức sôi máu, đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ nhìn cậu. Cậu thấy vậy lè lưỡi chọc Ely. Nó chỉ lắc đầu vì hành động giống trẻ con của hai người này.
Còn Cao Văn, khi nhìn thấy cảnh chị gái yêu dấu nắm tay tên cậu ghét nhất, tức điên lên, từng bước chân như muốn đạp thủng luôn cả khu vườn Lâm gia. Lao ra cậu hùng hồn:
-Dương Hoài Thiên, anh hãy đợi đấy, anh sẽ không yên đâu. Một ngày nào đó tôi sẽ đánh anh, đánh anh chết tôi cũng sẽ lôi anh dậy, thiêu xác anh, lấy tro anh ném xuống biển để mãi mãi không đầu thai. Áaaaaaaaaaaaaaa………. – Tay chân cậu nhóc như muốn xé xác Thiên ra nhưng rất may đã được Trần quản gia giữ lại.
Ely như được châm ngòi cô cũng lên tiếng phản kháng:
-Đừng mơ động đến tiểu thư cao quý của ta tên đáng ghét, ta sẽ cho mi xơi Karate, cho mi xơi kiếm pháp Trung Hoa,………Áaaaaaaaaaaaa – Các cô hầu gái lao ra giữ chặt Ely.
Nó lại lắc đầu vì cảnh tượng diễn ra. Thiên cười lớn, cậu bước đến gần Cao Văn, cười:
-Vậy là khi anh chết không cần lo chuyện không ai mai táng rồi. – Xong cậu đến gần Ely – Để xem cậu có đủ khả năng cho tôi xơi không đã. Ha ha ha ha ha ha ha. Ui da.
Khi đang cười thỏa mãn bỗng nhiên thân người cậu đau vì vết thương chưa lành. Thấy thế hai kẻ đang bị kìm chế cười lớn hơn cả cậu lúc nãy. Làm cậu quê quá, bước ra phía sau, nắm chặt tay nó. Nói rồi, mọi người cùng bước vào nhà, nó xem lại vết thương cho cậu. Ely và Cao Văn giám sát sợ cậu làm ẩu thì Di nguy to (Hajzz, nhà Di mà cậu sao dám làm gì)
Lát sau cậu quay trở về nhà, Cao Văn cũng vậy, khi ra đến cửa cả hai nhìn nhau, hứ một tiếng rồi mỗi người mỗi ngã. Ely thì buôn dưa lê với Oanh, than thở đủ điều và chê bai Thiên hết mức qua điện thoại. Oanh chỉ biết cười trừ vì cô bạn tinh tế, thông minh – Ely lại có lúc như thế này.
Người biết tiếp theo là N.Anh, cô bạn hét toáng lên khi thấy nó và cậu tay trong tay đến trường. Tin đồn “Học sinh xuất sắc và hotboy mặt trời đang yêu nhau” lập tức được lan rộng.
An vẫn mỉm cười vui vẻ. Hình như trái tim cô đã hết đau rồi. Nhưng vẫn còn một người, một con người thông minh và đa mưu – Nhật Quang, anh vẫn mỉm cười, nụ cười nửa miệng quen thuộc trên gương mặt điển trai lại xuất hiện. Đôi tay nắm chặt. Ánh mắt chứa một nỗi cô đơn, thù hận và ấm áp đang nhìn về phía nó và Thiên. Anh quay lưng đi, âm mưu của anh đã thực hiện hay chưa?
|
Chap 24
Trong thư phòng của tiểu thư nhà họ Lâm, tất cả đều chỉ là một màn đêm bao phủ. Trăng đêm nay cũng không có như hôm nào. Chỉ còn màn hình vi tính đang mở và con chuột nhấp nháy. Trong đêm tối có thể thấy được hình bóng bé nhỏ đang ngồi đối diện với máy vi tính. Mái tóc dày, đen mượt tung bay khi những cơn gió thoảng qua. Đôi mắt u buồn lướt nhìn đống tài liệu trên bàn rồi phần văn bản, e-mail trên vi tính. Nó từng chút một lật xem các tài liệu rồi phê chuẩn, gửi tin qua E-mail.
Cốc…cốc…
-Vào đi. – Nó đang tập trung thì nghe thấy tiếng gõ cửa, không cần hỏi nó cũng biết là Ely.
Ely dịu dàng đi vào, cung kính chào nó hỏi:
-Tiểu thư, đã khuya rồi cô nghỉ ngơi đi ạ.
Nó nhìn Ely, con ngươi lạnh lùng như thể hóa băng tất cả. Nó rời khỏi bàn làm việc, đến bên khung cửa sổ, nơi có thể thấy được ánh đèn đường, nó im lặng ngồi xuống ghế, rót cho minh một tách trà nóng. Ely cũng bước đến, dịu dàng ngồi xuống, đối diện nó.
-Có chuyện gì sao tiểu thư? Công ty?
-Công ty không sao cả, chỉ là khoảng thời gian qua ta chỉ lo chăm sóc cho Thiên và xử lí Lâm Phong nên không xem xét nội bộ, tình hình. Nay đã ổn thỏa rồi.
Khuôn mặt nó thoáng buồn, Ely như đã nhận ra nỗi buồn đó, dịu dàng cô bạn hỏi:
-Thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy tiểu thư?
Nó lẳng lặng, do dự nhưng lát sau hạ quyết tâm, nó đến bên bàn làm việc lấy một xấp giấy tờ để trước mặt Ely. Ely lật xem rồi trầm ngâm.
-Tiểu thư, chuyện này là thật?
Nó gật đầu…
-Ta không ngờ.
-Tôi cũng vậy nhưng tôi tin tiểu thư có thể hóa giải chuyện này.
Nó cười mỉm, cảm ơn Ely đã tin tưởng. Ely cũng cười rồi cô bạn bước ra khỏi thư phòng không quên dịu dàng thúc giục nó đi nghĩ ngơi. Khi cánh cửa phòng đóng lại, một lần nữa chỉ mình nó cô đơn trong phòng.
Tay cầm xấp tài liệu, đôi mắt vừa lạnh lùng lúc nãy đã chuyển sang vô hồn.
Xấp tài liệu ấy có những thứ…thật sự là một cú sốc đối với nó…một cú sốc lớn đâm thẳng vào trái tim.
----------Sáng hôm sau-----------
Thiên cùng nó đến trường, từ ngày nó nói thích cậu hôm nào cậu cũng cùng nó đến đón nó đi học trên chiếc xe đạp. Hôm nào cậu cũng vui cười nhìn nó. Nó cũng vậy nhưng hôm nay khi ngồi sau xe, nụ cười của nó không còn, nó yên tâm vì chắc chắn cậu sẽ không nhìn thấy vẻ mặt của nó lúc này.
Lát sau khi đến trường, nó đứng đợi cậu đi cất xe bỗng……..
-Anh buông tôi ra – Nó hằn học
Nó đang đứng thì bị một chàng trai nắm tay dẫn đi. Chàng trai dù nghe nó nói vẫn không buông tay ra, chàng trai nắm chặt lấy tay nó như thể sợ bị vụt mất thứ gì đó rất quan trọng. Đến phía sau trường, chàng trai dừng lại, quay đầu lại nhìn nó. Chàng trai ấy là – Nhật Quang. Ánh nắng sớm tỏa sáng khuôn mặt của Quang. Anh dịu dàng nhìn nó, khác với vẻ lúc cười nửa miệng, anh hỏi:
-Em thật sự thành đôi với Hoài Thiên rồi à? – Giọng nói rõ ràng nhưng có vẻ run sợ.
Nó nhìn anh, cương nghị:
-Ừ, em thích cậu ấy.
Anh sững sờ, khuôn mặt hồng hào tối sầm lại. Anh đấm vào bức tường sau trường.
-Tại sao lại không chọn anh, anh đã đợi em rất lâu. Hay là em không biết? Anh có thể bày tỏ. – Quang nhìn nó, khuôn mặt, đôi mắt, giọng nói đều tỏ vẻ tha thiết, yêu thương.
-…- Nó lắc đầu ra hiệu không thể.
Anh ôm nó vào lòng, mái tóc đen bồng bềnh xõa lên vai nó
-Xin em, hãy chọn anh, xin em hãy yêu anh – Anh đang van xin nó.
Nó nhẹ nhàng thoát khỏi anh. Khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng và đôi mắt như không có chuyện gì xảy ra.
-Từ trước đến nay, em chỉ xem anh là bạn, là một người anh trai không hơn không kém. Em không thể yêu anh. Xin anh hãy học cách buông tay vì bây giờ người em thích là Thiên.
Nói rồi nó quay lưng bước đi bỏ lại phía sau một người đang thẫn thờ, im lặng. Khi bóng nó dần xa, anh khuỵu xuống trên thảm cỏ xanh. Hôm nay bầu trời rất đẹp, không khí buổi sáng thanh bình, ánh Mặt Trời lan tỏa như đang che chở cho những đứa con của tạo hóa và mẹ thiên nhiên. Nhưng có một chàng trai, khuôn mặt đau khổ, đang quỳ. Đúng anh đang quỳ, đang thầm trách tình yêu của anh sao quá đắng cay. Anh yêu người con gái ấy, ngay từ lần đầu gặp mặt. Lúc biết mình yêu anh đã nắm phần thất bại, người con gái ấy là bạn gái của bạn thân anh. Khi bạn thân anh đã đến Thiên Quốc, anh muốn mình được bên em nhưng một lần nữa cô gái ấy đã rời xa anh, đến bên một chàng trai khác.
-Thiếu gia…- Một giọng nói trầm ấm vang lên, trong giọng nói có sự lo lắng.
-Võ quản gia, kế hoạch của ta sẽ bắt đầu – Chàng trai đứng dậy, đôi mắt lúc nào còn thẩn thờ nay đã trở nên cương quyết. Anh quay lại nhìn người đã gọi “thiếu gia…” lên tiếng. – Cô ấy sẽ phải hối hận.
Nhật Quang đã bước đi, khuôn mặt lạnh lùng như nó, không cảm xúc, anh biết mình sẽ làm nó đau, đau hơn cả lần Kiến Hoàn mất. -------------Lớp 1-1-------------------
Thiên đã ngồi trong lớp, khuôn mặt cậu đầy lo lắng và hôm nay cậu không ngủ gật, ánh mắt luôn hướng về phía cửa lớp. Cậu lo lắng vì khi cất xe xong đến nơi Di đứng đợi thì không thấy Di đâu chỉ thấy chiếc cặp đang nằm dưới đất. Cậu nghĩ rằng Di có việc nên lên lớp trước nhưng khi vào lớp cậu cũng không thấy Di. Hỏi N.Anh, An, Oanh cả ba đều nói Di chưa đến. Cậu rất sợ Di sẽ bị bắt cóc.
Cậu muốn tìm Di nhưng cậu lại nghĩ nếu Di vào lớp mà không thấy cậu Di cũng sẽ lo lắng như cậu bây giờ nên cậu thôi. Đang rối tung trong mớ suy nghĩ thì đột nhiên có một bàn tay dịu dàng đặt lên vai cậu làm cậu hoảng hồn la lên: “Oái”
Bàn tay đó rút lại, chủ nhân của đôi bàn tay nhìn cậu căm phẫn. Cậu hoàn hồn lại, nhìn chủ nhân đôi bàn tay đang ngồi trên ghế, đôi mắt nhưng muốn nuốt chửng cậu, cậu mới định thần nói:
-Di.
Nó lắc đầu, bó tay với cậu. Nó biết cậu sẽ lo lắng và suy nghĩ lung tung nhưng không ngờ đến mức này. Thấy nó im lặng cậu ngồi xuống ghế, hỏi nói:
-Lúc nãy Di đi đâu thế?
-Có chút chuyện nhỏ.
-Chuyện gì thế?
Nó quay lại nhìn cậu, nở một nụ cười.
-Cậu thật sự muốn biết? – Khuôn mặt tươi cười nhưng có cái gì đó làm người khác phải ớn lạnh nên cậu thôi không hỏi nữa.
Cả hai lại im lặng không nói với nhau lời nào. Cậu hiểu nó, nó luôn giữ bí mật cho riêng mình và ghét khi bị hỏi về bí mật bản thân. Bản thân cậu cũng có những bí mật nhưng một lúc nào đó cậu sẽ cho nó biết. Cậu quay lên bảng và tiếp tục nghe giảng. À, từ ngày quen nó, bị nó giáo huấn đủ điều nên cậu không lo ngủ nữa mà chú tâm vào việc học hơn, kì thi cuối năm vừa qua cậu đã lên hạng vượt bậc.
-----------------------Giờ ra chơi----------------------
-Di đi dạo nha? – Cậu hỏi nó vì thấy nó hôm nay khác ngày thường, cả buổi chỉ thẫn thờ không để ý xung quanh. Lúc nãy bị cô giáo dạy Sử phê bình.
Nó im lặng, quay sang nhìn cậu dường như chỉ có cậu mới đủ sức làm nó thoát khỏi cơn mộng mị bao trùm. Nó lắc đầu.
Cậu thấy nó khác lạ lắm dù cậu ngốc nghếch, ngu ngơ nhưng cũng nhận ra điều lạ mà. Cậu nhìn nó bằng đôi mắt của sự quan tâm. Thấy cậu như vậy nó chỉ mỉm cười và bảo cậu an tâm. Đúng lúc đó, Khánh, Duy, Tường có việc đi ngang lớp 1-1 liền gọi cậu đi chung. Như những vị cứu tinh xuất hiện kịp thời, nó ra hiệu cho cậu là đi đi và nó không sao.
Cậu chỉ biết ậm ừ rồi chào tạm biệt nó để bước ra khỏi cổng.
Khi bóng cậu đã xa khuất, nó đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Xung quanh nó dường như không có ai, chỉ có khoảng không của sự cô đơn. Mây trên trời cao, xanh thẫm. Hoa phượng nở đỏ rực ở một góc sân. Ánh dương soi rọi xuống thế gian như vòng tay của mẹ đang ôm ấp đứa con vào lòng, như nàng thiếu nữ đang độ xuân xanh vui cười hạnh phúc. Nó chỉ biết ngắm nhìn, nó mong cho thời gian cứ đọng lại ở giây phút này vì nó biết chỉ vài ngày nữa thôi, nó sẽ đưa ra một quyết định ai cũng phải đau lòng và bất ngờ….
Sau tối đêm qua, đọc được xấp tài liệu mà nó đưa Ely cũng hiểu chuyện nó sắp làm. Ely chỉ biết lặng thinh nhìn nó như vậy. Y như lúc trước, như lúc Kiến Hoàn ra đi. Im lặng, cô độc, buồn thương…- những cảm giác rối tinh rối mù trộn lẫn trong nó nhưng không thể hiện qua đôi mắt nó nữa mà chỉ cảm nhận được bằng trái tim. Chân Ely bắt đầu run sợ, suýt nữa nhỏ khuỵu xuống khi nhìn nó thẫn thờ như vậy, rất may mắn là N.Anh và H.Oanh đã đỡ được. An im lặng đứng nhìn, lát sau cô bạn tiến lại gần Ely, đôi mắt màu đen sâu thăm thẳm bình tĩnh nhìn Ely rồi lôi nhỏ đi. N.Anh, H.Oanh cũng đi theo.
Nó vẫn ngồi trong lớp dường như không nhận ra xung quanh nó có chuyện gì cả.
Nhật Quang đứng ở góc lớp, chăm chăm nhìn nó, anh chỉ khẽ cười mỉm có lẽ anh đã biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nụ cười của anh thoáng vẻ khổ đau…
----------------Chỗ Ely, Oanh, An, Anh---------------
An đã lôi Ely đến một góc nhỏ trong dãy phòng học cũ. Nơi có những nhánh hoa Tigôn nghịch ngợm leo trèo. An buông tay Ely ra. Đứng đối mặt với Ely. Con ngươi màu đen châu Á của An nhìn thẳng vào đôi mắt với con ngươi màu xanh biển trong veo của Ely.
-Chuyện gì đã xảy ra với Di? – An hỏi thẳng làm Ely dù đã chuẩn bị nhưng cũng thoáng giật mình.
-Chúng ta là bạn với nhau, hãy nói cho bọn tớ biết đi. – N.Anh nói một cách nghiêm túc.
Ely im lặng, nhỏ cúi mặt rồi lắc đầu. Lát sau, nhỏ nhìn tất cả những khuôn mặt đã được coi là thân quen. Nhỏ biết nhỏ không giỏi đóng kịch, không giỏi che giấu cảm xúc trước những khuôn mặt này. Hay tay nhỏ đan vào nhau, đôi môi đỏ đã chuyển dần sang màu trắng.
Hoàng Oanh im lặng nãy giờ, con người có con mắt tinh tế và nhạy cảm nhất hình như đã phát hiện ra chuyện gì đó rất rất quan trọng đối với cả nó, nhỏ và chắc là có liên quan đến những người xung quanh. Tay Oanh khẽ đặt lên đôi vai đang run rẩy của Ely. Oanh đưa mắt nhìn An, Anh nhằm ra ý hãy bình tĩnh và để Ely bình tâm. An, Anh hiểu ý nên thu lại đôi mắt mang nỗi giận hờn, nghiêm nghị của mình lại. Ely như không còn cảm nhận được sát khí. Nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Oanh – cô bạn đang cười rất tươi nhìn nhỏ. Oanh dịu dàng: -Ely này, mình biết Ely đang nghĩ gì, dù không biết chuyện mà Di đang suy nghĩ là gì nhưng mình chắc nó rất quan trọng. Và Ely muốn bọn mình đừng nhúng tay vào đúng không?
Ely như chỉ chờ câu nói này, nhỏ gật đầu lia lịa. Cuối cùng cũng lên tiếng:
-Đúng, xin các cậu đừng đụng đến chuyện này, hãy để tiểu thư giải quyết, cô ấy chắc chắn sẽ làm được, sẽ đưa ra quyết định đúng đắn nhất.
Oanh mỉm cười dịu dàng nhìn nhỏ. N.Anh, An cũng không biết nói gì thêm, từ trước đến nay H.Oanh luôn là người suy nghĩ thấu đáo, chín chắn nhất bọn. An dù im lặng nhưng rất dễ nổi điên. N.Anh thì nổi điên là chuyện thường xuyên.
-Mọi người cũng sẽ đồng ý chứ? – Oanh nhìn sang N.Anh và An hỏi.
Không hẹn mà cả hai cùng gật đầu dù trong lòng có miên man các câu hỏi muốn hỏi Ely. Khi cả 4 cô gái đang trên đường về lớp thì bỗng nhiên trường ra thông báo triệu tập lớp trưởng các lớp trong cả 4 khu ngay lúc này. N.Anh bèn ngán ngẩm lên phòng họp. Chỉ ba người con gái lên lớp. Trên đường đi cả ba không nói với nhau một lời nào. Vừa đến cửa lớp thì cả ba bất ngờ khi thấy nó vẫn ngồi im lặng, ngồi y như lúc mọi người ra khỏi lớp.
“Reng…reng….reng…”
Tiếng chuông vừa dứt thì Anh, Thiên cũng vừa về tới lớp, cô Mai cũng chuẩn bị bước vào.
“Cả lớp” – N.Anh hô.
-Chào cô – Cả lớp đồng thanh.
N.Anh vừa ngồi xuống đã bị nhỏ Ái Thi tổ trưởng tổ nó và cậu hỏi:
-Có chuyện gì vậy?
-Ờ, cô thông báo ngay ấy mà, không quan trọng cho lắm. – N.Anh trả lời một cách tẻ nhạt chắc tại cô bạn vẫn còn đang bực tức chuyện Ely giấu giấu diếm diếm một cái gì đó.
Nghe được tiếng xì xào cô Mai lên tiếng làm lặng lại không khí cả lớp
-Các em, đã gần kết thúc một niên học và hôm nay cô xin thông báo trường sẽ tổ chức một buổi vũ hội riêng cho học sinh các khu. Khu cấp III chúng ta sẽ được tổ chức vào ngày này tuần sau tại Hoa Viên.
Như có công hiệu, cả lớp lập tức im bặt nhìn cô. Trong vòng 5 giây lập tức khu cấp III như muốn rung chuyển vì tiếng la hét của học sinh lớp 1-1. Nó nãy giờ im lặng nhưng sau khi nghe tiếng Thiên vui mừng phấn khởi nó mới bừng tỉnh. Hỏi Ely và các bạn thì nó biết là sắp diễn ra vũ hội. Nó mỉm cười rồi rất khẽ giọng nói đượm buồn nhưng hình như cùng nói với một ai đó một chất giọng trầm lặng nhưng lạnh băng.
-Đến lúc rồi…
|
Chap 25 : Vũ hội.
Ngay sau khi thông báo, các chàng trai đã nhanh chóng mời các bạn nữ mình thích để đến vũ hội. Nó với Thiên thì ai cũng biết cả rồi. Khuôn mặt Thiên khi mời được nó lúc này vui như được đi hội. Nó thì trầm lặng mỉm cười.
Còn các cô gái còn lại của chúng ta. Hôm vũ hội sẽ được biết.
Ánh mặt trời chói lọi, bầu trời quang đãng trong xanh, những cơn mưa đầu hè cũng đã lắc rắc…
Thấm thoát ngày vũ hội đã đến.
--------------------Nhà họ Lâm--------------------
-Ely cái này
-N.Anh cẩn thận
-Oái
-Á……….
“Rầm rầm, binh binh”…. – Bạn nghĩ tiếng động phát ra là gì, đang đánh nhau hay đang tranh cãi? Nếu chọn một trong hai thứ thì bạn hoàn toàn sai rồi. Thật ra từ hồi hai ngày trước Oanh, Anh, An, Ely,Di đã bàn với nhau là đến buổi vũ hội sẽ đến biệt thự họ Lâm chuẩn bị. Các chàng trai mời những cô bạn này cũng đã biết rồi. Và hôm nay, ngay lúc này, các cô gái của chúng ta một mực không chịu để các hầu nữ giúp đỡ và các cô đang ở trong phòng Di…
Trần quản gia, các hầu nữ, các anh bảo vệ thậm chí là con “gâu gâu” nhà hàng xóm nhìn cảnh tượng trong phòng nó cũng phải kinh ngạc và đổ mồ hôi hột. Loạn cả lên….
Anh đang nằm trên giường nó, tiếp theo là Ely, Oanh, An rồi nó. Thật ra tiếng động lúc nãy là do N.Anh sơ ý vấp phải cái váy định thay nên trượt té, Ely đang cột dây tóc cho Oanh thì mất đà té kéo theo Oanh, Oanh thì đang cột dây nơ áo cho An nên cũng té luôn. Còn nó vì thấy té vui quá nên nhảy lên (=.= mất hình tượng quá).
Lát sau bọn nó đàng im lặng để các cô hầu sửa soạn. Trần quản gia cùng các anh bảo vệ xuống dưới lầu làm tiếp công việc dang dở.
----------Sau một giờ-------------
“Các tiểu thư, các thiếu gia đã đến rồi” – Trần quản gia đứng trước cửa phòng nó nói vọng vào.
“Cảm ơn, chúng cháu xuống ngay, bảo các bạn ấy đợi đi ạ.” – N.Anh lên tiếng.
Trần quản gia nghe thế liền đi xuống phòng khách nơi có các chàng trai đang ngồi trên sofa.
Thiên hôm nay vận comple màu trắng trông rất giống hoàng tử. Tay áo xắn khéo lên đến khuỷu tay trông rất ngầu. Mái tóc để tự nhiên không vuốt keo này keo nọ. Cổ tay cột chiếc khăn lụa màu bạc. Trên áo có điểm nhất là sợi lông vũ màu đen. Giày á, anh chàng hôm nay mang đôi giày màu trắng. Nói chung nhìn anh như bạch hoàng tử (không thể nói Bạch mã được vì Thiên đâu có đi ngựa màu trắng đến mà chính anh chàng là màu trắng đấy chứ).
Khánh bận bộ tux màu đen, tay cầm một cây kẹo mút (=.=) trong anh cứ như chàng Tuxedo đẹp trai trong Sailor Moon ấy nhưng thay cành hoa hồng bằng cây kẹo to tướng.
Tường mặc áo sơ mi màu trắng, cổ thắt nơ sợi màu đen. Khoác áo vest màu đen phía ngoài không cầm gì cả.
Duy mặc áo sơ mi có caro trắng – đen. Cổ thắc cavat lệch trông rất oai. Tay áo sơ mi xắn lên như Thiên. Tay trái đeo đồng hồ, tay phải cầm một đóa hoa hồng nhung.
Còn một người nữa đó là Cao Văn. Cậu nhóc mặc bộ quần áo theo kiểu quý tộc Pháp thời trung cận đại. Tay cầm một bó hoa hồng đủ màu.
5 chàng trai đang ngồi trên sofa, mắt cứ nhìn đau đáu vào cái cầu thang vì họ biết lát nữa các công chúa sẽ xuất hiện. Lúc này, trên căn phòng Di.
-Run quá – N.Anh lên tiếng, tay chân bủn rủn.
-Làm ơn cậu cũng biết run à? – Ely lên tiếng trêu chọc
-Ai đi trước đây? – An hậm hực.
-Tớ - Nó đứng dậy, mỉm cười nhìn mọi người. – Dù gì tớ và Thiên đều không sao, chắc cậu ấy đợi tớ lâu rồi, tớ phải đi đây.
Nó mở cửa phòng và “cầu thang, phòng khách thẳng tiến”.
Cả bọn con gái ngơ ngác nhìn theo rồi cũng đi theo nó. Cầu thang màu trắng có thảm màu đỏ bằng nhung, nhìn cái cầu thang cũng đủ liên tưởng đến một nơi quý tộc cao sang. Nó mặc một bộ váy dài màu trắng để lộ đôi vai trắng nõn, bộ váy giản dị không một chút tô điểm. Phần trên của váy ôm sát phần thượng thể. Từ eo trở đi bắt đầu phồng ra như những kiểu áo của các nàng công chúa, có một lớp voan mỏng bên ngoài phần thân áo trở xuống, trên lớp voan ấy là những cánh hoa trông rất giản dị nhưng kiêu sa, thỉnh thoảng có vài đường chỉ tơ màu vàng trông rất hài hòa. Tay nó đeo vòng bạc. Tóc nó bới một cách giản dị, trên tóc có điểm vài sợi lông vũ. Đôi tay một bên là những cánh hoa lớn dài tận vai, một bên chỉ có một cánh hoa duy nhất trông rất cá tính. Hôm nay nó trang điểm cũng rất dịu dàng, nhìn nó bước xuống cầu thang mà không chỉ cậu, các anh bảo vệ và các hầu nữ cũng “tim đập, chân run”. Vừa bước đến bậc thềm cuối cùng, Thiên đã đến cạnh nó, cậu đưa tay mình ra ngụ ý hãy để cậu dẫn nó đi và nhìn nó mỉm cười. Nó cũng nhìn cậu, dịu dàng đáp trả nụ cười khi nãy và đặt tay lên tay cậu, nói rồi cả hai đứng sang một bên. Nó nhìn lên lầu chưa thây bóng nàng nào tiếp theo cả trong khi các chàng trai còn lại đang rất sốt ruột. Nó nhìn sang phía Trần quản gia, Trần quản gia liền đưa nó một cái máy, nó nói vào cái máy:
-Các cậu, các chàng mà các cậu muốn đi cùng đến buổi vũ hội sắp ra về vì không chịu nổi mấy cậu rồi đấy. – Nó nhẹ nhàng. – GIỜ CÓ XUỐNG KHÔNG THÌ BẢO – Tức thì nó hét lên làm mọi người giật mình. Còn đâu hình tượng tiểu thư lạnh lùng thường ngày, còn đâu hình tượng công chúa dịu dàng khi nãy. Nhưng lấy lại bình tĩnh nó nói tiếp. – Tùy các cậu tớ đi trước, trong vòng 3 giây không có người nào xuất hiện tớ sẽ khóa tất cả các cửa. Ely đừng quên là ta có mật mã dù Ely có chìa khóa cũng không mở được. Hết.
Xong nó đưa cái máy cho Trần quản gia. Chưa đầy 2 giây sau một nàng công chúa nữa đã xuất hiện. Nàng là Hoàng Oanh.
Hoàng Oanh đúng là con gái phương đông, dịu dàng, nữ tính. Oanh mặc chiếc váy màu hồng dài, tay áo dài, đến khuỷu tay thì có một sợi dây màu trắng cột lại làm loe phần tay áo dưới. Chiếc váy giản dị nhưng điểm nhất là sợi dây trắng xuyên suốt cột ngang eo buông dài. Cổ áo có một đóa hồng bạch bằng vải voan cách điệu. Mái tóc đen hơi xoăn được thắt bím sang một bên, có cài một vài bông hoa màu hồng li ti.Không đeo trang sức cũng là một nét nổi bật lên sự giản dị vốn có của Oanh. Trang điểm nhẹ tôn lên làn da trắng (không bằng nó).
Thấy thế Duy liền chạy đến, nắm chặt tay Oanh ngượng ngùng rồi đưa Oanh cành hoa hồng nhung mà cậu cầm nãy giờ. Oanh chỉ mỉm cười dịu dàng rồi cùng cậu đến chỗ Thiên – Di đang đứng. Thiên đứng cạnh Duy thì thầm: “tuyệt”. Duy đỏ cả mặt nhưng cũng cười gượng với Thiên.
Nàng công chúa thứ ba xuất hiện. Lần này là N.Anh. N.Anh thường ngày lớn tiếng là thế hôm nay cũng như một con nhộng lột xác hóa thành bướm, nhìn cứ như búp bê. N.Anh mặc chiếc váy ngắn màu đỏ điểm nhấn là ngang eo có chiếc nơ màu đen. Mái tóc hôm nay xõa ra (thường ngày cột cao), đầu cài một chiếc nơ đỏ, phần trên thẳng, phần dưới uốn lọn, tóc mái là mái ngố. Trang điểm nhẹ nhàng, nổi bật là son môi màu đỏ. Mang giày búp bê màu đỏ, vớ màu đen. Khánh ngẩn người vì trong N.Anh đáng yêu vô cùng. Hoàn hồn anh chàng vội chạy đến rồi đưa cho N.Anh cây kẹo mút. N.Anh vốn rất thích kẹo mút, hôm ở khu vui chơi cô bạn cũng đã nói với Khánh, anh chàng còn nhớ nên mới cầm kẹo đến cho cô. N.Anh không cậu nệ tiểu tiết ôm chầm lấy Khánh nói cảm ơn liên hồi, làm anh chàng ngượng chín cả mặt rồi cũng nắm lấy tay công chúa đáng yêu của mình đến chỗ có hai cặp đang ú ới gọi.
Cuối cùng nàng công chúa thứ 4, thứ 5 cũng xuất hiện.
Ely vận chiếc váy theo phong cách kín kẽ, nền vải màu tím nhạt , đường thêu họa tiết màu trắng. mái tóc hơi vàng xõa ra buông thõng nữ tính cực kỳ (chị em iu chị. Ely: xê ra). An mặc chiếc váy dạ hội quyến rũ màu đen, mái tóc đen nhánh búi một cách kiêu, chừa một vài lọn tóc nhỏ. . Hai chàng trai còn lại cũng nhanh chóng mời cô gái của mình. Và các bạn cũng biết ai mời ai rồi đúng không ^^.
Nói xong mười người cùng nhau tiến ra xe. Thiên – Di, Ely – Cao Văn đi trên chiếc BMW do Thiên cầm lái. Dù cả ba hơi sợ vì Thiên vẫn còn là học sinh trung học nhưng đọan đường đến trường cũng không sao nên phần nào yên tâm.
Ba cặp kia đi trên chiếc Limousine màu đen.
-----------Hoa viên, trường Hoàng Lâm-----------
Hoa viên trường Hoàng Lâm bình thường rất giản dị. Chỉ đó đài phun nước, chỉ có thảm cỏ xanh, chỉ có vài bụi hoa dại, có hàng ly, hàng hồng…Nhưng hôm nay hoa viên trông rất đẹp và lung linh, huyền ảo.
Những chiếc bàn tròn màu trắng trải đều hoa viên nhưng chừa một khoảng trống ở giữa đối diện sân khấu được trang hoàng bằng màu xanh của biển. Những ánh đèn tròn màu trắng lung linh, trên những chiếc bàn còn có những cây nến trông rất lãng mạn. Bầu trời hôm nay cũng trong xanh, thoáng đãng, có vài ngôi sao lung linh. Không giống như những trường học bình thường khác trường Hoàng Lâm có những học sinh yêu những bài nhạc không phải rock mà là những giai điệu hòa hợp từ tiếng đàn piano lúc trong trẻo lúc trầm ấm ngân vang, tiếng violin réo rắt, tiếng violon – xen….
Nó cùng mọi người đến Hoa Viên, trên đường đi ai cũng nhìn tụi nó chằm chằm xen ngưỡng mộ. Vì sao? Đơn giản 10 con người đó ai cũng thanh tú, xinh đẹp.
Đến nơi, 10 con người nhanh chóng tìm chiếc bàn đủ lớn để ngồi. Các chàng trai lăn xăn tìm nước, các cô gái ngồi im nhìn cảnh bận bịu của các chàng. Dù các nàng muốn giúp nhưng các chàng không cho phép rời khỏi chỗ với lí do giữ chỗ ngồi không người khác cuỗm mất.
Lát sau 10 con người ngồi nói chuyện vui vẻ, không để ý cũng có một người con trai nữa, người con trai với con ngươi màu tím đang nhìn một người con gái trong số 10 người. Khuôn mặt chàng trai bí ẩn lạnh lùng nhưng có vẻ đau thương, chỉ nhìn ngắm từ xa mà không dám đến gần. Chắc mọi người cũng biết đó là ai rồi phải không? Vâng đó chính là anh – Nhật Quang.
Nó đang thưởng thức ly nước trái cây của mình hình như cũng cảm nhận được ánh mắt của một người yêu thương nó có nhưng cũng thù hận nó, nó biết là ai, nó có thể tìm ra nhưng không, nó chỉ ngồi, nói chuyện với bạn bè và không một lần quay lại tìm kiếm anh. Nó khác hẳn thường ngày lạnh lùng, hôm nay nó cười rất tươi và nói rất nhiều. Ai cũng nhận thấy điều khác lạ. Các chàng trai thì nghĩ nó đổi tính. Các cô gái muốn hỏi lí do hôm nay nó sao thế nhưng nhớ lại hôm nói chuyện cùng Ely vào tuần trước nên thôi. “Here we are at the crossroads once again You're telling me you're so confused You can't make up your mind Is this meant to be You're asking me
But only love can say - try again or walk away But I believe for you and me The sun will shine one day So I'll just play my part And pray you'll have a change of heart But I can't make you see it through That's something only love can do …………….”
Tiếng nhạc bài Only love vang lên. Ở khoảng giữa đối diện sân khấu đã có những cặp đôi dìu nhau ra khiêu vũ (có ai lấy bài hát này để khiêu vũ không còn Icy thì nghĩ cũng được mà há). Các cặp trong bàn cũng đã đến sân khiêu vũ hay là cùng nhau đến chỗ bàn hai người ngồi tìm hiểu lẫn nhau. Nó đang trò chuyện với cậu thì bỗng dưng im bặt, nó lắng nghe tiếng hát của ban nhạc Trademark vang lên trong máy thu âm của trường, lắng nghe những giai điệu, ca từ quen thuộc như ngấm vào lòng nó, những giai điệu mà xưa kia có một người hay hát cho nó nghe. Cậu không biết nó đang nghĩ gì, trong đôi mắt đẹp có con ngươi màu đen sâu thẫm, không thể nào đoán được nó đang nghĩ gì, ánh mắt không hề biểu lộ bất kì cảm xúc hay là gì nữa cả, đôi mắt ấy chỉ như một tấm gương phản chiếu hình ảnh xung quanh một cách vô thức….
Cậu không ngồi đoán nữa liền nắm tay nó bước ra nơi có những cặp đôi đang khiêu vũ. Khi nó hoàn hồn lại cũng là lúc tay cậu đã đặt lên eo, tay nắm chặt tay nó. Nó nhìn cậu tỏ vẻ bất ngờ, cậu chỉ cười vui vẻ nói:
-Khiêu vũ thôi!!!
Nó cũng cười đáp lại, lấy tay còn lại của mình đặt lên vai cậu. Cười vui vẻ đồng ý. Nhưng có ai biết được rằng, nó đang sắp khóc...?
“In your arms as the dawn is breaking Face to face and a thousand miles apart I've tried my best to make you see There's hope beyond the pain If we give enough, if we learn to trust
But only love can say - try again or walk away But I believe for you and me The sun will shine one day So I'll just play my part And pray you'll have a change of heart But I can't make you see it through That's something only love can do”
Từng bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển. Ánh mắt hai con người nhìn nhau ấm áp, say mê. Người con gái mặc bộ váy màu trắng tinh khiết, mái tóc đen dày, da trắng mịn như sữa, đôi môi như cánh hoa đào đầu xuân, nhìn nàng như một nàng công chúa không chút tì vết, thoát ly khỏi khổ đau trần thế, nhìn nàng cứ như tiên nữ giáng trần. Nhưng có ai nhận thấy trong đôi mắt đen kia thoáng chút u sầu, thoáng chút cô đơn, thoáng chút lạnh lùng, thoáng một chút…ấm áp. Nàng là công chúa? – có thể, nàng là tiên nữ - có thể, nàng có thể là “con gái của giá băng, của u sầu” – cũng có thể.
Còn chàng trai kia, đôi mắt màu hổ phách, mái tóc màu café sữa, làn da ngâm ngâm, thân người cao ráo. Chàng mặc bộ lễ phục màu trắng cài lông vũ đen. Chàng như hoàng tử trong câu chuyện cổ tích xa xưa, như chàng hiệp sĩ mang bên mình thanh gươm sáng loáng. Nhưng có ai thấy rằng chàng đang run rẩy, đang nắm chặt tay nàng công chúa như sợ nàng sẽ rời xa chàng mãi mãi…
Cả hai đều nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương không giống như những cặp đôi khác phải cúi đầu xem mình có bị phạm lỗi hay không?, có vô tình giẫm chân bạn nhảy không?Cả hai đều là những con người rất tự tin…nhưng cũng rất dễ run sợ vì đối phương…
Ở một nơi khuất ánh sáng, cũng có một chàng trai, con ngươi màu tím huyền bí, mái tóc đen bồng bềnh, bộ lễ phục màu đen toát lên phong thái quí tộc. Chàng đẹp? Đúng! Chàng rất đẹp nhưng chàng chỉ đứng ở bóng tối, đứng dựa vào một cái cây to. Chàng hình như đang rất cô đơn…
Câu chuyện tình yêu này “hoàng tử - công chúa và một hoàng tử” bao giờ mới kết thúc? Hay thật sự nó chỉ mới bắt đầu, khơi nguồn cho những đau thương. Và ở một nơi nào đó có một Thiên sứ - anh cũng đang rất buồn.
“In your arms as the dawn is breaking Face to face and a thousand miles apart I've tried my best to make you see There's hope beyond the pain If we give enough, if we learn to trust
But only love can say - try again or walk away But I believe for you and me The sun will shine one day So I'll just play my part And pray you'll have a change of heart But I can't make you see it through That's something only love can do
I know if I could find the words To touch you deep inside You'd give our dream just one more chance Don't let this be our good-bye
But only love can say - try again or walk away But I believe for you and me The sun will shine one day So I'll just play my part And pray you'll have a change of heart But I can't make you see it through That's something only love can do
That's something only love can do....”
Tiếng nhạc cứ vang, điệu vũ cứ xoay. Mọi người đã dừng lại, họ ngắm nhìn Thiên – Di đang dìu nhau trong điệu nhảy. Lần đầu tiên họ đã được thấy cảnh tượng như trong những câu chuyện cổ tích, chỉ có trong tưởng tượng. Họ im lặng ngắm nhìn.
Ely cũng dừng lại, nhỏ nhìn vào đôi mắt của Thái Di, con ngươi màu xanh biển đã luôn theo dõi con ngươi màu đen của công chúa từ đầu bản nhạc. Lúc đầu là ấm áp, là thẹn thùng…nhưng bây giờ Thái Di nhìn Thiên, con ngươi, không chuyển động hay lườm liếc, không e lệ, không thẹn thùng, không sợ hãi. Trong đôi mắt đen và sâu không ai có thể đoán ra được Di nghĩ gì. Nhưng Ely nhận thấy một làn sương mang hơi vị của buồn thương đang bao quanh Di. Không lẽ… tiểu thư của cô…sắp phải xa rời nơi đây, một lần nữa sẽ đau…
Khi sự thật sắp được phơi bày Nàng công chúa đã biết điều đó quá rõ Kết thúc cuộc tình nàng không phải như mơ Chàng trai của mặt trời không phải là hoàng tử của nàng Của “người con gái tuyết” giá băng… Phải không? Khi bản nhạc dừng lại Thiên kéo nó ra một cái hồ rộng, kéo nó ngồi xuống thảm cỏ vọc nước. Nước hồ không lạnh lắm, nó cũng cảm thấy thích thú. Một cơn gió thoảng qua, trời cũng gần khuya nên nó thoáng run mình. Thiên nhìn nó, nắm chặt tay nó rồi cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người nó, tươi cười:
-Không lạnh nữa nhé, thân nhiệt của tớ dành hết cho cậu rồi đó.
-Ơ, thân nhiệt cho mình thì chắc nóng chết mất – Nó trêu cậu.
-Ừ ừ, thế trả đây. – Cậu tỏ vẻ giận dỗi rồi đưa tay như muốn lấy áo khoác lại.
Nó liền nắm chặt cổ áo khoác lùi ra xa. Cậu thấy thế cười phá lên, nó cũng ngượng chín cả mặt. Khi tiếng cười dứt thì ở phía xa vẫn nghe được những giai điệu dịu dàng. Tình hình lúc này là nó đang ngồi cạnh cậu, nắm chặt tay cậu và nhìn lên trời.
-Này nhá, đó là mình, đó là cậu, đó là Duy,....- Cậu đang dùng tay chỉ chỉ lên những vì sao rồi đọc tên từng người, khuôn mặt cậu rất hạnh phúc. Nó ngồi bên chăm chú lắng nghe rồi thỉnh thoảng cười khì vì những lời nhận xét của cậu, nào là “đó là sư tỉ N.Anh lớn tiếng”,…
Rồi khi cậu chỉ đến ngôi sao mang tên Thiên cậu dừng lại. Nó bất ngờ nhìn cậu và hỏi:
-Hết rồi à?Mình đâu?
-Cậu chỉ cần nhớ ngôi sao mang tên “Thiên” được rồi. – Cậu mỉm cười véo mặt nó.
Nó không nhịn được nữa, nó cũng dùng tay véo lại mặt cậu:
-Tại sao?
-Vì ngôi sao mang tên “Di” ở cạnh ngôi sao mang tên “Thiên”. – Khuôn mặt cậu mỉm cười rạng rỡ nhìn nó, lúc này nó cũng đã buông tay khỏi khuôn mặt cậu.
-Thật là...- Nó thoáng ngượng ngùng.
Cậu nhìn thấy như nó như vậy, cảm thấy nó rất dễ thương, rồi cậu lại gần nó, hôn thật nhẹ lên trán nó, ôm chầm lấy nó. Nó càng ngượng hơn nhưng sau đó cũng ôm lấy cậu.
-Sau này lúc nào cậu cũng phải tươi cười như thế này nha, nhất là lúc trước mặt tớ cũng phải cười thật nhiều như thế trông cậu xinh hơn. – Thiên nói nhỏ vào tay nó. – Và cậu luôn ở bên cạnh tớ nha.
-Ừ, tớ sẽ luôn tươi cười.
-Còn ở bên cạnh tớ? – Cậu buông tay khỏi nó nhìn nó khẩn khoản.
Thoáng ngập ngừng, do dự nhưng nó cũng nhìn vào mắt cậu, ấm áp:
-Tất nhiên....
Cậu lại ôm chầm lấy nó nói khẽ:
-Tốt quá ^^.
Biết cậu sẽ không thấy, nước mắt nó chực trào ra nhưng nó đã kiềm chế.
“Đừng khóc, đừng khóc Thái Di, mày không được để cậu ấy thấy”
Nó cũng khẽ khàng nói tiếp câu nó đã bỏ dở lúc nãy:
-Tất nhiên mình sẽ luôn bên cậu nhưng không là mãi mãi...
|
Chap 26 : Bệnh và nợ
2 tuần sau buổi vũ hội, nhà họ Lâm….
-Tiểu thư, chuyện này… - Trần quản gia nhìn nó và Ely đang sắp xếp đồ đạc trong phòng và lên tiếng.
-Có chuyện gì? – Nó dừng tay và quay lại nhìn Trần quản gia.
-Thưa, cậu Thiên đã gọi cho tiểu thư nhiều lần, cô Oanh, cô An, cô Anh đang ở phòng khách đợi tiểu thư.
Ely nghe tới đó cũng dừng tay lại, nhỏ nhìn chăm chú vào nó đang rất bình tĩnh.
-Được rồi, nói Oanh, An, Anh đợi tôi một lát, tôi sẽ xuống ngay.
Trần quản gia cuối đầu và bước đi….
-Tiểu thư, được chứ? – Ely hỏi nó với vẻ lo lắng.
-Ừ, chuyện gì đến rồi cũng phải đến thôi. – Nó gật đầu rồi lạnh lùng bước xuống phòng khách. Ely chỉ lắc đầu rồi đi theo sau.
Vừa đến phòng khách, chính xác là vừa đến bậc cuối cùng của cầu thang là Di đã bị An chạy đến siết chặt tay và lôi đi như lần mà Ely bị lôi trong trường. Nhưng lần này An có vẻ rất giận dữ. Ném nó xuống chiếc ghế sofa, An khuôn mặt đỏ bừng nhìn nó. Mọi người trong nhà nó định chạy đến hỏi thăm nhưng đã bị nó ngăn lại, cho lui xuống hết. Giờ đây trong căn phòng khách rộng rãi chỉ còn 5 cô gái xinh đẹp, 5 cô gái là những người bạn thân với nhau.
-Nói đi, chuyện gì đã xảy ra? – An hỏi nó như hỏi cung.
-An à…-N.Anh tuy tức giận nhưng cũng nhận thấy An đang nổi điên thật sự liền kéo kéo tay An.
-Nói đi, chuyện gì đã xảy ra, sao cậu lại đối xử với Thiên như vậy, nói đi…. – An thực sự rất tức giận, hàng lệ chảy ra khi nhắc đến chữ “Thiên”.
-….
-Cậu nói mình nghe đi. – Oanh nãy giờ im lặng cũng lên tiếng, cô bạn luôn là người cuối cùng.
-…
-Cậu có xem chúng mình là bạn của cậu không Di? – Oanh nắm chặt tay nó, quỳ xuống ghế sofa, ngước mắt lên nhìn nó. – Cậu biết không, nước mắt cậu đang chảy kìa.
Ely, N.Anh, An cũng giật mình sau câu nói của An. Thái Di – nó không động đậy, nó chỉ nhắm mắt lại, nước mắt nó cứ rơi. Lần đầu tiên sau hai năm, lần đầu tiên nó khóc trước mặt mọi người.
-Mình xem các cậu là bạn, trong lòng mình các cậu rất quan trọng. – Nước mắt vẫn rơi, đôi mắt vẫn nhắm nó lên tiếng.
-Cậu sao lại đối xử với Thiên như vậy? Cậu xem bọn mình là bạn vậy cậu xem Thiên là gì? Cậu xem bọn mình là bạn thì hãy nói cho bọn mình nghe chuyện gì đã xảy ra? – N.Anh cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu không giận dữ.
Nhắc đến cái tên “Thiên” nó liền mở mắt ra, nhưng không nhìn ai cả, nó chỉ nói:
-Thiên là người mình yêu. Và tớ làm vậy cũng chỉ vì tớ phải xa Thiên, tớ làm vậy cũng chỉ vì tớ, gia tộc tớ đã nợ Thiên quá nhiều.
-Cậu nợ Thiên cái gì? Gia tộc cậu nợ Thiên cái gì? Cậu trả nợ bằng cách quen Thiên, chấp nhận Thiên, yêu Thiên để Thiên yêu cậu, rồi cậu chia tay Thiên hả, cậu có biết Thiên, Thiên….- An lên tiếng trách móc, nước mắt lại lăn trên khuôn mặt thanh tú.
-Thiên thế nào? – Ely nhận thấy nó như bất động liền hỏi.
Oanh liền siết chặt tay nó, dịu dàng:
-Thiên đang rất đau, đau đến chết đi sống lại, đau như bị dao đâm vào cơ thể. Cậu không chút động lòng?
Nó liền nhìn Oanh, khuôn mặt đầy nước mắt. Phải nó đã làm Thiên đau…. Một tuần trước nó đã chia tay cậu, chia tay với cậu trong buổi hẹn hò, chia tay với cậu tại nơi nó nói thích cậu, chia tay với cậu cũng chỉ vì cái xấp tài liệu đó. Và hôm nay nó khiến cậu phải đau, bản thân nó cũng đau.
-Tớ cũng đau, đau lắm chứ, tớ nợ Thiên rất nhiều. Thiên giúp tớ thoát khỏi hình bóng của người tớ yêu đã mất từ 2 năm trước. Thiên giúp tớ tìm lại nụ cười. Thiên cứu tớ thoát khỏi chậu hoa rơi từ trên cao xuống, Thiên quan tâm tớ, Thiên yêu thương tớ,…Thiên làm rất nhiều việc vì tớ, tớ nợ Thiên. Cha mẹ tớ cũng nợ cha mẹ Thiên. Cha mẹ tớ yêu nhau nhưng không được đến với nhau, cha tớ lúc trước không phải ông chủ Kim, mẹ tớ là đại tiểu thư nhà họ Lâm. Hai người yêu nhau rồi sinh ra tớ và Cao Văn nhưng họ không thể lấy nhau. Một lần cha mẹ Thiên là bạn thân của mẹ tớ và cha tớ đã giúp đỡ hai người gặp nhau, bỏ trốn nhưng cái kết cục là họ bị tai nạn giao thông, mẹ tớ thì lâm bệnh mà qua đời, cha tớ thì thất vọng, dẫn em tớ qua Đức xây dựng cơ nghiệp. Thiên thì phải sống với cha nuôi, mẹ nuôi nhưng họ có thương yêu gì Thiên đâu. Tớ nợ Thiên, cha mẹ tớ cũng nợ Thiên. Tớ lại càng không thể ở bên Thiên….
-Cậu… -Tiểu thư…
-Cậu đã nợ Thiên nhiều thế thì phải ở bên Thiên để trả nợ chứ, phải làm Thiên hạnh phúc chứ? – N.Anh lên tiếng.
-Tớ không thể, tớ ở cạnh sẽ làm cậu ấy đau thêm thôi. – Nó lắc đầu.
-Tại sao? – Oanh hỏi.
-Vì cô ấy bị viêm giác mạt.
Cả đám người quay lại nhìn hình bóng cao ráo đang tiến lại gần.
-Nhật Quang, cậu biết Di? – N.Anh lên tiếng khi phát hiện ra đó là Nhật Quang.
-Không những biết, tôi còn rất yêu Di. – Quang tiến lại gần Di rồi nắm tay nó.
Bỏ mặt Quang, An hỏi tiếp Di.
-Cậu chỉ viêm giác mạt thôi mà, cậu vẫn có thể yêu Thiên, có thể bên Thiên.
-Vậy là khi tớ không còn nhìn thấy gì nữa, tớ vẫn ở bên Thiên và trở thành gánh nặng của Thiên? – Nó nhìn thẳng vào đôi mắt của An.
-Ơ….
-Thiên sẽ đau nhưng rồi cũng sẽ quên tớ, Thiên hòa đồng, hay cười và giống như trẻ con vậy, Thiên sẽ quên được tớ - một người không làm được gì cho cậu ấy cả.. Ngày mai tớ phải về Anh, tớ đã xin phép ông rồi. – Nó chậm rãi nói. Quang ngồi bên cũng chỉ cười, anh dường như đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.
-Nhật Quang, em cũng đã nói là em không yêu anh, anh hãy tha lỗi cho em, em cũng nợ anh, nợ anh một mạng người. – Nó nhìn Nhật Quang, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt mang một nỗi sầu rất lớn. – À, mọi người đừng nói chuyện tớ bị viêm giác mạc với Thiên. – Giọng nói lạnh băng, đanh thép không phải là một lời cầu xin mà đó như thể là mệnh lệnh, là lựa chọn duy nhất cho những con người đang có mặt tại căn phòng.
Sự thật phơi bày Công chúa nợ cả hai hoàng tử Nàng sẽ trả nợ cho cả hai Bằng cách hóa thành… Hoa tuyết bay đi… Như thể nàng chưa bao giờ tồn tại… Ngắn ngủi…lạnh lùng…
Nói rồi nó quay đi, tay nắm chặt sợi dây chuyền có hình hoa tuyết mà có một ai đó đã tặng, bước đi về phía trước…vô định.
Anh nhìn thấy, anh cũng đau, đau khi người con gái mình yêu đang rỉ máu vì một chàng trai khác, à không nếu vì anh thì anh cũng sẽ đau mà. Anh chỉ nhìn thấy đôi vai nhỏ nhắn, cái lưng thẳng của nó đang rời xa anh. Lúc này anh chỉ biết nhìn nó và nghĩ ra được 4 từ: “Em thật cô độc”.
Các cô gái cũng cảm thấy, Ely cũng rơi nước mắt, đây cũng là lần đầu tiên nhỏ khóc trước mặt mọi người. An, N.Anh như không còn đứng vững khi thấy hình ảnh nó như vậy, tiểu thư lạnh lùng nhưng chưa bao giờ lại cô độc đến thế. Oanh chỉ biết im lặng, cố ngăn không cho nước mắt rơi. Các cô gái hiểu rằng: Công chúa tuyết đang chết.
-------------Nhà Thiên, phòng Thiên--------------
Ngôi nhà của Thiên trống hoắc không có một ai. Cũng phải thôi vốn dĩ từ trước chỉ có mình cậu ở đây. Cha mẹ nuôi đi làm và không quan tâm cậu, họ chỉ là trả nợ cho cha mẹ cậu thôi. Cậu vốn dĩ biết mình không phải con ruột của họ, chỉ là cha mẹ cậu đã làm quá nhiều việc tốt đến nỗi có quá nhiều người nợ…. Căn phòng sơn màu xanh đậm lãnh đạm. Có ai ngờ rằng căn phòng này là của Hoài Thiên – hoàng tử Mặt Trời, chàng trai luôn có nụ cười trên môi.
Sàn nhà lót gạch màu đen liền, vài chỗ loang lỗ nước, mền gối vẫn ngăn nắp, gọn gàng tựa hồ như chưa có ai chạm đến. Nếu không có thêm 3 người nữa ngoài chủ nhân căn phòng chắc nơi này sẽ không còn ánh sáng.
Cậu ngồi trên bệ cửa sổ bằng gỗ, mái tóc nâu ướt đẫm nước, khuôn mặt không còn sức sống, đôi mắt vô hồn nhìn về phía xa xăm. Đôi tay buông thõng. Cha mất, mẹ mất và giờ đây cậu sắp mất luôn cả người con gái cậu yêu thương. Nàng công chúa mà cậu mãi kiếm tìm, vị nữ thần mà cậu biết không thể nào với tới, cũng là một con nợ mà cậu không nỡ đòi.
-Thiên à, cậu bình tâm lại đi…- Một giọng nói với chất giọng thân quen, chất giọng của một con người điềm tĩnh, thông minh – Khánh.
-Sao hai cậu lại chia tay? Chia tay vào lúc nào? – Duy bình thường thích đùa cợt thế hôm nay lại sáng suốt khi hỏi hai câu này.
Cậu hoàn toàn không mất đi tri giác như nó, chỉ khi nhắc tên một ai đó quan trọng mới quay trở về thực tại. Cậu kiên cường hơn nó. Cậu quay lại đáp trả những câu hỏi cho những người bạn thân.
-Mình không biết vì sao nhưng mình không thể nào quên cái ngày cách đây 1 tuần. Tại con phố đó, tại quãng đường đó….
------------Một tuần trước-------------
-Di à, sao cậu muốn mình chở cậu bằng xe đạp trên con đường này thế? – Cậu tươi cười ngồi trên chiếc xe đạp hỏi ngừoi con gái phía sau.
-Dừng lại, dừng lại – Cô gái nói khi nhìn thấy điều gì quan trọng, lơ luôn cả câu hỏi của cậu.
Cậu mỉm cười, thắng xe một cái thật mạnh làm nó choáng váng ôm chầm lấy cậu.
-Á……. Nó hét một tiếng rồi nhảy xuống xe, sợ rằng ngồi trên đó nữa có ngày chết vì bệnh tim. Cậu cũng cười lớn rồi dắt xe lên lề đường.
Hai đứa đi song song với nhau trên con phố quen thuộc, nơi mà nó đã tỏ tình.
-Nè, mình hỏi Di sao muốn đi trên con đường này mà tại sao hông trả lời? – Cậu vừa dắt xe, vừa hỏi nó.
-Nơi đây có đẹp không? – Nó hỏi ngược lại.
Cậu nhìn quanh, thấy xung quanh chỉ là những hàng cây cao, chỉ vài quán café theo phong cách mộc mạc. Vài căn nhà mang phong thái cổ xưa.
-Đẹp theo cách yên bình.
-^^, cậu suy nghĩ giống Di.
Cả hai lại cùng đi mãi cho đến khi cậu lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền có mặt hình hoa tuyết. Cậu chống xe rồi tiến lại gần nó. Hai tay cầm dây chuyền đeo vào cổ nó. Nó thẫn thờ nhìn cậu rồi nhìn sợi dây chuyền.
-Cái này tặng cho Di, mình muốn tặng Di lâu rồi nhưng sợ Di không thích, nhưng hôm nay dù bất cứ giá nào cũng phải tặng cho Di ^^. – Cậu mỉm cười tươi rói nhìn nó.
-Sao phải là ngày hôm nay?
-Hôm nay là sinh nhật Di, quên rồi hả? Hay là mình nhớ nhầm.
Nó im lặng, cố suy nghĩ xem phải hôm nay không. Rồi nó nhìn cậu:
-Sao cậu lại biết?
-Vậy là đúng rồi, cái chuyện biết khi nào là bí mật .
Nó mỉm cười nhìn cậu, vui vẻ nhìn cậu, hạnh phúc nhìn cậu…Cậu cũng sung sướng khi nó như vậy lắm chứ.
Cả hai cứ đi mãi cứ hết con đường lại quay về, vui vui vẻ vẻ nói chuyện với nhau, chuyện trên trời dưới đất, từ quá khứ đến tương lai, từ trường học đến xã hội,…cứ mãi như thế cho đến khi trời đã tối và họ đứng trước một cây đại thụ.
Nó dừng chân lại, cúi đầu lặng lẽ. Cậu cũng đứng im khi thấy nó như vậy, lo sợ đã có chuyện gì cậu hỏi:
-Sao Di đứng lại thế, tối rồi chúng ta về thôi.
Cậu leo lên xe và quay đầu nhìn nó thúc giục. Nó vẫn cúi đầu, nó nói, giọng nói không trong thanh thuần khiết, không dịu dàng, không lạnh lùng mà giọng nói khẽ khàng, bình tĩnh:
-Chúng ta hôm nay chơi rất vui.
Cậu gật đầu: “Ừ”
-Chúng ta đang yêu nhau
Cậu cũng gật đầu, trên môi nở một nụ cười.
-Chúng ta sẽ xa nhau…
Cậu hoảng hốt, vội xuống xe rồi chạy lại bên nó, đứng trước mặt nó, nâng mặt nó lên. Cậu hoảng sợ, khuôn mặt nó lúc này như lúc vừa chuyển trường đến lớp cậu, lạnh băng, không cảm xúc, đôi mắt đen vô hồn, vô cảm. Nếu là lúc trước, chắc hẳn cậu đã hét toáng lên, luống cuống hỏi han chuyện gì đã xảy ra nhưng lần này cậu hết hoảng hốt, hoảng sợ rồi thì bình tĩnh….
-Chúng ta sẽ không xa nhau.
Cậu nhìn nó, chắc nịch.
-Di sẽ về Anh, chúng ta chắc chắn sẽ xa nhau….
-Dù Di có đi đến cùng trời cuối đất, chúng ta sẽ không xa nhau, vì Thiên và Di cùng dưới một bầu trời, trên bầu trời đó lại có hai ngôi sao đứng cạnh nhau mang tên Thiên – Di mà. Chúng ta mãi không xa nhau…
Tay cậu nắm chặt tay nó, môi cậu nhếch lên một chút cậu cười, nhưng hình như cũng không cười?!
-Không thể được, chúng ta chia tay đi, chúng ta không thể bên nhau.
Nó rút đôi bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của mình ra khỏi tay cậu một cách lạnh lùng.
“Rầm…rầm…đùng đùng….”
Trên màn trời đêm, một tia sáng xoẹt qua rất nhanh, mang theo cả tiếng ồn rất lớn. Cỏ cây rung chuyển dưới chân mọi người, à nói đúng hơn ở đây, dưới gốc cây đại thụ này chỉ có nó và cậu, đúng chỉ có nó và cậu.
“Tí tách…tí tách…ào..ào”
Cậu vẫn đứng đó nhưng đôi tay vẫn để nguyên như cũ, để nguyên như vậy từ khi nó rút tay ra. Cây đại thụ không hề lay động, họa chăng chỉ có những chiếc lá, những cành cây nghịch ngợm vươn ra ngoài…
Nước mưa rơi lúc đầu nhỏ giọt sau lại cành mãnh liệt, mưa cứ như muốn cuốn trôi mọi thứ, muốn xóa đi món nợ ân tình, xóa đi tất cả, để thế giới này không còn gì, không còn một chút gì nữa, không còn nỗi đau, tuyệt vọng, hạnh phúc,…kỷ niệm và tình yêu.
Cậu bất động, nó cũng im lặng… Đứng mãi như thế bỗng nhiên nó bước đi, đi ngang qua cậu như chưa hề quen biết, sắc thái biểu cảm trên gương mặt cũng không có, một chút cũng không. Khi nó đã cách cậu khoảng 4, 5 bước, cậu lên tiếng:
-Tôi sẽ đợi em về….
-…
-không biết vì lí do gì em xa tôi nhưng tôi sẽ đợi em về, mong em hãy giữ sợi dây chuyền hình hoa tuyết cho thật kĩ, một lúc nào đó tôi sẽ lấy lại nó, nhưng không phải lúc này…
-Không cần đợi tôi nhưng lời yêu cầu của anh tôi sẽ chấp nhận cứ như trả cho anh những lần anh cứu tôi.
Cả hai xưng “anh-em” để nói chuyện, đây là lần thứ hai sau lần trên chiếc đu quay trong công viên. Có thể đây là lần cuối cùng họ nói chuyện với nhau như vậy.
Nói rồi nó bước đi, khuôn mặt vẫn y cũ nhưng đôi mắt đã khác, đôi mắt ấy không biết có khóc không như hình nhưng thoáng vẻ đau đớn. Sau khi nó đi, cậu cũng cười nhạt rồi leo lên xe, đạp thật chậm về nhà.
-----------Hiện tại, phòng Thiên--------------- Căn phòng trở nên tĩnh lặng như lúc ban đầu. Thiên vẫn ngồi đó, đưa mắt nhìn mọi thứ bên ngoài. Duy, Khánh ngồi trên hai chiếc ghế đối diện nhau, im lặng. Tường đứng dựa vào tường trầm ngâm – anh nãy giờ không nói gì cả, không nói bất cứ cái gì.
Bỗng có một tiếng nhạc vang lên, xóa đi cái không khí trầm lặng ấy…Giai điệu nhẹ nhàng, thoáng buồn của bài Passing By do nghệ sĩ dương cầm Yinumira đang hòa trong không khí.
Tường lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại di động màu đen của mình, nhấn nút nghe máy…
“Có chuyện gì sao An?”
Duy và Khánh quay lại với ánh mắt tò mò, Thiên vẫn dõi theo nơi xa xôi nào đó ngoài cửa sổ, không để ý.
“Sao, ngày kia Di về Anh?” – Tường hét lên
Thiên cũng không quay đầu lại nhìn, Duy, Khánh thì bất ngờ trước lời nói của Tường, quay lại nhìn cậu, hai người còn sững sờ hơn vì Thiên bây giờ không có một chút phản ứng gì, cậu cũng như nó, đã chết đi rồi.
Tường vẫn nghe máy, đột ngột khuôn mặt tối sẫm lại cậu chỉ nói:
“Uhm, hiểu rồi, sẽ cố gắng” – rồi cậu tắt máy.
Tường ra hiệu cho Khánh, Duy ra ngoài, để mình Thiên trong phòng, trước khi cánh cửa đóng lại, Thiên vẫn không có phản ứng gì, vẫn cô độc nhìn về nơi xa.
|
Chap 27 : Em chỉ là bạn thân
|