Em Nợ Anh
|
|
CHAP 18 (chap 17 tiếp) -Cậu thật ra có lại lịch như thế nào? – Nó quay về với vẻ lạnh lùng vốn có của mình. Bình tĩnh đến mức bất ngờ.
Tường cười, một nụ cười mỉm. Cậu nhìn nó, đôi mắt sắc lạnh.
-Tôi là ai? Cậu không cần biết. Chỉ nên biết rằng cô bạn đang gặp nguy hiểm và đừng lôi Thiên vào, cậu ấy bận hơn cậu nhiều lần. Còn nữa An là ngừơi con gái tôi thích nhất, đừng để cậu ấy mất đi tình bạn, người bạn là cậu. Tôi tin cậu sẽ làm được, cậu đang gặp rắc rối đấy. À, hãy mau giải cứu hai người mà cậu đang sắp đặt đi. – Tường đứng dậy, quay lưng bước đi. Không quên trả tiền cho hai ly kem.
Nó ngồi đó, bình tĩnh, im lặng. Đoạn nó đứng dậy, bước đi….
---------Chỗ của An – Thiên--------------
-Cậu đang nghĩ gì? – An lên tiếng trước phá tan bầu không khí yên lặng từ lúc chia cặp đến giờ.
-Tôi không nghĩ gì hết? – Thiên hờ hững
-Cậu không thích tôi? – An hơi lo lắng nhưng chỉ một ít vì cô đang che giấu cảm xúc.
-Không. Cậu không những là bạn cùng lớp mà còn là bạn của Di nữa – Thiên thật thà.
-À, vì tôi là bạn của Di – An gật gật đầu.
-Uhm – Thiên mỉm cười làm lòng An không khỏi chua xót. Thiên nói chuyện với An chỉ vì An là BẠN của Di chứ không phải với tư cách một cặp đôi.
------------Chỗ nó---------- Từ khi ra khỏi thủy cung, nó đi chậm rồi tức tốc chạy nhanh. Chạy thật nhanh tìm cậu,vì trong lời nói của Tường, cậu đang gặp nguy hiểm.
“Thiên à, cậu nhất định không sao. Không sao tôi tin cậu. Cậu phải an toàn. Tôi sẽ mau chóng giúp cậu thoát khỏi thế giới của tôi.”
---------chỗ An – Thiên----------
Sau tiếng “Uhm” của cậu, tất cả lại trở về ban đầu, im lặng. An và cậu cứ bước, bước mãi.
Đến khi………..
An dừng lại, cô bạn không bước tiếp làm Thiên phải quay lại xem chuyện gì đang xảy ra. Cô bạn đứng đó nhìn Thiên, đôi mắt rất ấm áp khác hẳn đôi mắt đượm buồn hằng ngày.
-Thiên….tôi……
Thiên nhìn An, xung quanh cậu có nhiều dấu chấm hỏi.
-Tôi………..
-Thiên ơi, cẩn thận. – một tiếng hét.
Khi Thiên và An quay lại thì cũng là lúc cả hai bị chụp thuốc mê.
Chủ nhân của tiếng hét, khuỵu xuống, chân tay nó bủn rủn, không nói nên lời, nó đã không bảo vệ được người nó yêu.
“Là ngày hẹn hay là ngày đau thương?”
|
– Chap 19 : Giải cứu. ---------Nhà họ Lâm, 7:00 pm-----------
Mọi người đã tập hợp đầy đủ. Nó, Ely, Oanh, Anh, Duy, Khánh, Tuấn và cả Tường.
Nó ngồi im, không cử động, đôi mắt sắc lạnh vô hồn. Anh, Duy cứ đi vòng vòng. Ely, Oanh ngồi im hai cô bạn nhìn nhau, lắc đầu, cả hai người đều biết rằng, đã đi quá giới hạn kiểm soát của hai cô. Khánh đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ. Tuấn hình như cũng mất bình tĩnh dù cậu là bạn mới nhưng cậu rất thích, tôn trọng những người bạn của mình. Tường im lặng, như lúc nói với nó, cậu đã sớm biết sẽ có chuyện.
-Trời ơi, chuyện này là sao? Sao lại bị bắt chứ? Hai ngừơi đó gây thù chuốc oán với ai thế. – Duy như muốn hét lên.
Cả bọn lắc đầu, trừ nó.
-Di mau nghĩ cách cứu hai người họ đi, Di thi với số điểm ngất trời, IQ cao lắm mà, mau suy nghĩ cách cứu họ đi – N.Anh nhìn nó van lơn, tay thì đặt trên vai nó lay lay.
Ely, Oanh cùng bước đến, mỗi người đặt một tay lên hai tay của Anh, lắc đầu. N.Anh hiểu ý quay về chỗ ngồi.
Nó vẫn vô hồn, vì nó đang tập trung rất cao và lòng cũng rất đau. Nó như bị tình cảm chi phối li trí không suy nghĩ gì được. Nó nhớ lại lúc nói chuyện với Ely trên phòng. Hình như Ely đã đúng lí trí khó nắm bắt thật, tình cảm cũng vậy, đối với nó điều khiển cả lí trí – tình cảm cùng một lúc thật khó khăn.
-Đi cứu họ đi – Duy lên tiếng. cậu toan bước đi thì.
-Khoan đã……
Duy quay đầu nhìn lại, nó đã lên tiếng, giọng nói không như lúc nói chuyện với mọi người, một giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ. N.Anh, Oanh và cả Trần quản gia cùng mọi người ở nhà nó đều bất ngờ vì lần đầu tiên nó đáng sợ đến như thế.
Con ngươi đen lạnh lùng lia mắt một vòng nhìn hết những con người đang đưa đôi mắt ngạc nhiên, bất ngờ nhìn nó. Nó đứng phắt dậy:
-Trần quản gia, lập tức điều tra những loại ô tô hiệu XXX đến khu vui chơi nhà họ Lưu ngay lập tức cho tôi. Ely, mau đi tìm hiểu những tập đoàn đang cạnh tranh với Williams, còn nữa điều tra cả những người trong dòng họ muốn ta phải rời khỏi ngôi vị thừa kế này. 30 phút nữa phải có ngay trên bàn cho tôi.
Trần quản gia cùng Ely đều cúi đầu:
-Vâng, tiểu thư.
Những con người (trừ người hầu và bảo vệ) còn lại đều bất động, nó đang ra lệnh và Trần quản gia cả Ely đều cúi đầu cung kính.
N.Anh chạy đến nắm tay nó hỏi: -Lâm Thái Di thật ra cậu là ai?
Nó toan bước vào thư phòng thì quay lại do tay bị N.Anh nắm chặt.
-Sau này cậu sẽ biết, sẽ mau thôi. Bây giờ các cậu vào thư phòng với mình, chờ đợi kết quả rồi bàn kế sách. – Nó nói và gạt tay N.Anh ra, bước vào thư phòng, nhưng rồi nó quay lại, nhìn về phía những hầu nữ. – Hoàng Ngọc, em cùng mọi người lấy cho tôi 7 tách trà mang đến thư phòng ngay.
Cô hầu nữ tên Hoàng Ngọc (Chap 1) cúi đầu: -Vâng, tiểu thư.
----------5 phút sau--------
Sau khi tất cả đã yên vị trong thư phòng. Nó ngồi trên một cái ghế, trước mặt là một cái bàn dài, bằng gỗ. Trên bàn có một cái laptop loại siêu máy tính. Mọi người đang ngồi xung quanh căn phòng rộng, có một cái bàn rộng như phòng họp. Bốn bức từng được bao phủ sách và sách.
Sau khi Hoàng Ngọc đem trà vào, nó dặn dò với cô hầu nữ là sau khi Trần quản gia và Ely về lập tức thông báo cho nó. Cô hầu nữ dịu dàng lui bước sau khi cúi đầu.
Khi cánh cửa phòng đóng lại. Nó nhấn một nút trên bàn, lập tức một cái tivi cỡ siêu lớn hiện ra. Nó nhấn nút thứ hai, trước mặt mỗi người bạn của nó là một cái laptop đã khởi động.
N.Anh lên tiếng, cô bạn có vẻ đã không chịu nổi.
-Lâm Thái Di thật ra cậu là ai?
-Nó nhìn N.Anh rồi nhìn tất cả mọi người. Ai cũng đang thắc mắc một vấn đề. Nó sao có thể nói đến Williams.
Tường mỉm cười:
-Cô bạn, cô bạn phải tháo cái mặt nạ của mình sớm nhất rồi.
Nó nhìn Tường, mỉm cười gật đầu.
-Có lẽ cậu sẽ là người sau cùng.
-Không ở đây có người còn lợi hại hơn tôi. Nhưng không ngờ cậu là người phải tháo mặt nạ trước.
-Cái đó thì tùy thôi.
Nó và Tường cứ nói chuyện với nhau, làm mọi người còn lại tức nổ khói vì không hiểu họ nói cái gì.
Duy lên tiếng:
-Các cậu khoan hãy móc méo nhau đi, mau nói cho tôi biết Lâm Thái Di cậu là ai?
Nó đứng dậy, dõng dạc:
-Tôi là……….. -Nó là Lâm Thái Di, cháu gái của chủ tịch tập đoàn Willams, đại tiểu thư gia tộc họ Lâm, trưởng tộc kế tiếp. – Một giọng nam ấm vang lên.
Nó quay lại nhìn. Một con người nó kính trọng. Nó không khỏi xúc động nhưng nó lại cúi đầu thi lễ.
-Cháu chào ông, sao ông không thông báo để cháu đón tiếp ông. Thưa ông.
-Cháu còn phải làm việc của mình mà, ta không cần cháu đón tiếp. – Ông của nó nói một cách hiền từ. Rồi quay qua nhìn bạn của nó. Nụ cười hiền hậu hiện trên khuôn mặt – Chào các cháu.
Cả bọn té ngửa, sững sờ khi thân thế của nó quá cao sang. Thiên kim đại tiểu tư gia tộc, tập đoàn lớn mạnh đứng đầu thế giới. Nhà họ Lưu của Tuấn tuy giàu nhưng chả là gì đối với gia tộc họ Lâm.
Cả bọn quá sock trước thân thế của nó. Nó thì đưa ông của nó đến cái ghế nó ngồi hồi nãy, chiếc ghế của chủ nhân. Xong nó đến chiếc ghế, ngồi cạnh bên Oanh, Anh. Nó bật siêu máy tính lên.
-Các cháu đã giải quyết đến đâu rồi? – Ông nó lên tiếng, nghiêm nghị.
-Thưa ông, sao ông lại biết ạ? – Khánh lên tiếng.
Ông nó cười xòa.
-Cháu nghĩ ta không biết chuyện gia tộc mà ta làm chủ à? -Ơ, không. – Khánh lên tiếng.
-Thưa ông, “chuyện gia tộc” chẳng lẽ…….-Oanh lên tiếng, cô bạn có vẻ hiểu.
-Cháu hiểu đúng rồi đó tiểu thư Trịnh gia. Nói ra thì xấu hổ nhưng trong gia tộc có kẻ làm loạn, muốn hạ bệ Di nhi. – Ông nó lắc đầu ngán ngẩm.
Bỗng cánh cửa mở ra. Trần quản gia và Ely bước vào. Khi thấy ông nó ngồi đó cả hai lập tức thi lễ. Ông nó cho cả hai đứng dậy.
-Di cháu hãy giải quyết chuyện này, hãy răn đe người trong tộc. – Ông nó lên tiếng – Ta giao toàn quyền cho cháu, nên nhớ cháu thuộc chi thứ nhất nên không sợ bất kính trưởng bối.
-Vâng thưa ông – Nó cúi đầu.
-uhm, tốt, ta phải về Anh quốc. – Ông nó bước đi thì bỗng dưng đứg lại, quay đầu – Các cháu hãy giúp đỡ Di, nó không có bạn, lần đầu nó có đó, đó là các cháu. Khi nào rảnh qua Anh thăm ta – Ông nó cười hiền rồi bước đi.
-Ông lão thật tốt – Duy lên tiếng.
-Uhm, một trưởng tộc tài đức đều có – Tường lên tiếng.
-Được rồi các cậu giờ là lúc quan trọng đây. Ely, Trần quản gia, báo cáo. – Nó ngồi xuống ghế.
Cả bọn im lặng nghe kết quả.
-Thưa tiểu thư, từ chiều đến giờ, loại xe mà tiểu thư nói chỉ có một chiếc được đỗ trong khu vui chơi nhà họ Lưu là của nhà họ Lâm. – Trần quản gia lên tiếng.
-Thưa tiểu thư, người trong gia tộc muốn chống đối có rất ít, nhưng ngừoi đã qua Việt Nam chỉ có Lâm Phong ở chi thứ 3, trưởng chi ạ! – Ely lên tiếng.
Cả bọn bạn đang rất ngạc nhiên vì sao trong 30 phút mà Ely và Trần quản gia có thể điều tra được nhiều đến thế.
-Thưa tiểu thư, Ely và Trần quản gia cũng đã điều tra chiếc xe ấy đi đâu và đã tìm ra kết quả, đây là địa chỉ. Nó nhấn nút trên máy tính. Lập tức hiện kết quả trên chiếc Tivi, tất cả máy tính trong phòng.
-Tốt, làm tốt lắm. Trần quản gia có thể ra ngoài. Ely mau vào vị trí, nghe lệnh.
-Vâng.
Ely nhanh chóng vào chỗ ngồi, ngồi cạnh Anh, Oanh.
-Được rồi mọi người đã có kết quả. Thế này nhé: Oanh, Anh ở đây khi có yêu cầu tiếp viện sẽ mau chóng thông báo đến hệ thống máy tính toàn khu vực bảo an nhà họ Lâm tại Việt Nam. Khánh, Duy, Ely, các cậu theo tôi được chứ?
Khánh, Duy, Ely, gật đầu.N. Anh cũng vậy nhưng Oanh lên tiếng:
-Tôi muốn đi, An là chị họ tôi mà.
-Không được, cậu sẽ ở đây, đầu óc tinh tế, nhạy bén của cậu đủ hiểu tại sao Di lại muốn cậu ở đây. – Tường lên tiếng.
Oanh đành im lặng. Nhưng Duy hỏi:
-Vậy Tường làm gì?
-Tường sẽ làm một chuyện quan trọng.
-Chuyện gì?
-Cậu đặt phòng bệnh viện trước giùm tôi, thế nhé!!!! Lần này sẽ có trọng thuơng đây. – Di lên tiếng.
Tường gật đầu, cả bọn dù sợ nhưng với lòng yêu bạn nên cũng quyết định sẽ đi.
“Tên bạn ngốc, lần này để tôi cứu cậu!”
|
Chap 20 : Giải cứu (p. 2)
------------Cùng lúc đó tại một căn nhà nhỏ------------
Tia nắng cuối cùng của Mặt Trời cũng đã tắt, nhưng hình như ở đâu đó có hai người đang dần tỉnh dậy.
Cậu từ từ hé đôi mắt có con ngươi nâu sẫm của mình, đầu óc cậu như không còn minh mẫn, cậu phải xoay xoay đầu của mình nhiều lần. Bất ngờ cậu nhìn xung quanh, chỉ một màn đêm u tối, chỉ có ánh đèn nhỏ leo lắt. Cậu cựa quậy mình nhưng không được, cậu giật mình vì thân đã bị trói. Cậu chợt nhớ ra là mình đã bị chụp thuốc mê. “Còn An, bạn ấy đâu?” – cậu nhủ thầm, tìm cô bạn cùng đi chung với mình.
Cậu nhìn quanh và cuối cùng cậu đã tìm được, An đang nằm một góc, phía trên là ánh đèn.
Cậu cố gắng lê thân mình đến gần cô bạn. Nhưng cậu nghe một tiếng động, tiếng bước chân. Tiếng mở cửa……
“Kétttttttttt……….”
-Ông chủ, hai người đó đang ở đây. – Tiếng của một tên……..
-Tốt, bật đèn lên – Cậu thầm nghĩ có lẽ là tiếng của người được gọi là “ông chủ”
Ánh đèn điện được bật sáng, hiện rõ khung cảnh chung quanh, một căn nhà rộng nói chính xác hơn là một căn biệt thự. Cậu không lấy làm ngạc nhiên khi thấy cảnh này. Tên bắt cóc lộ liễu nhốt con tin trong căn biệt thự quá to.
Bỗng cái tên được gọi là ông chủ tiến lại gần An, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nhìn cậu, nhếch môi khinh bỉ.
Tên đó chắc hẳn là tên chủ nhân. Ăn mặt xuề xòa, vận nguyên một bộ đồ màu đỏ chót, thân áo thêu hình con rồng. Đôi mắt hiện lên rõ 4 chữ “ăn tươi nuốt sống”.
-Ngươi là Dương Hoài Thiên, bạn trai của con nhóc Lâm Thái Di? – Hắn nhìn cậu.
-Không……..
Tên đó hơi bất ngờ khi cậu nói “không”
-Ta là Dương Hoài Thiên, là bạn chứ không phải bạn trai vì Di chưa đồng ý. – Cậu khẳng định.
Tên chủ nhân muốn té ghế khi nghe lời khẳng định hùng hồn của cậu. Chưa kịp lấy lại bình tĩnh hắn đã bị cậu hỏi:
-Ngươi bắt ta làm gì?
Đôi môi của tên bắt cóc nhếch lên:
-Ngươi đã làm hỏng đại sự của ta, không bắt ngươi chứ bắt ai?
-Ta làm hỏng đại sự của ngươi? – Cậu căng tròn đôi mắt.
-Đúng, chậu hoa của ta làm ngã vào đầu con nhóc Thái Di ngươi cũng cứu, phi tiêu của sát thủ của ta cũng bị ngươi ngăn cản.
Cậu giờ mới gật đầu, mọi chuyện là có thật. Cậu lại hỏi:
-Vậy mi có ân oán gì với Di? Còn nữa sao mi lại bắt An? - Cậu đưa mắt về cô bạn đang nằm dưới đất của mình.
-Ta có ân oán gì với con nhóc đó à, mi không cần biết. Còn con nhóc tên An này, chỉ là bắt theo để bịt đầu mối.
Cậu hừ nhẹ, không nói lấy một lời. Đôi mắt lạnh lùng, lạnh đến thấu xương thấu tỷ đang nhìn trân trân vào tên cầm đầu.
Tên cầm đầu ngồi trên ghế, bắt gặp đôi mắt của cậu đang nhìn mình, hắn có phần run sợ, nhưng sau đó, ngay lập tức hắn thấy cô gái đang nằm dưới chân mình quá đỗi đáng yêu, một âm mưu xấu xa đang vạch trong đầu hắn. Cậu cảm nhận được chuyện không tốt lành la lên: “An, An cậu tỉnh dậy mau!!!”
Tên cầm đầu nghe thấy, hắn liền nháy mắt với bọn thuộc hạ ra hiệu bịt miệng cậu lại. Đâu dễ dàng gì, cậu lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn người đang cố túm lấy mình.
Khi tên cầm đầu đang tiến gần hơn người An, cô đã tỉnh dậy, theo phản xạ, lập tức lùi ra xa, tiến gần hơn, và cố len lỏi ngồi cạnh cậu.
Tên cầm đầu ngay lập tức ra hiệu cho bọn thuộc hạ dừng tay. Đôi mắt nhìn vào hai con người đang bị trói chặt, ngồi cạnh nhau, lạnh lùng đến phát sợ. Đôi mắt của cậu và An hiện lên tia giận dữ, giận dữ tột cùng đau đáu nhìn tên cầm đầu. Không khí im lặng, hồi hộp và căng thẳng. Tên cầm đầu không dám nói gì, ngồi xuống ghế và suy nghĩ thật hoàn hảo cho bước tiếp theo trong cuộc bắt cóc của mình.
Hai người trẻ ngồi dưới đất bắt đầu nhỏ to.
-Đây là đâu? – An hỏi -Tôi cũng không biết, nhưng tôi biết chúng ta đang bị nhốt – Cậu nghiêm túc.
An gật đầu nhẹ, khuôn mặt thoáng chút lo sợ. Thiên nhìn An, cậu dịu dàng với cô bạn:
-Đừng lo, chúng ta sẽ mau thoát thôi, nếu các bạn không đến cứu kịp thì tôi cũng không để cậu bị gì đâu. Yên tâm đi!
An cười, một nụ cười hiếm hoi của cô gái gần như bị trầm cảm. Thiên không nói gì, trong lòng cậu giờ đây như lửa đốt vì lúc bị bắt cóc, cậu lờ mờ nghe tiếng Di không biết Di có bị gì không?
Cả ba con người đang theo những hướng suy nghĩ khác nhau, cùng chung tại một căn phòng.
Tên cầm đầu đang theo đuổi lí tưởng của mình An thì đang suy nghĩ lời tỏ tình của mình đối với Thiên, cơ hội của nó cho cô không biết cô có nhận được không? Thiên thì đang lo lắng cho người mình yêu thương nhất.
-----cùng lúc đó tại một nơi khác-----
-Chị Di và mấy anh chị đi đâu thế - Cả bọn đang chạy tìm chỗ của bọn bắt cóc thì gặp Cao Văn cậu nhóc đang vô tư lự dắt chó đi dạo, trên tay còn cầm một cốc nước không biết là gì nhưng tỏa khói nghi ngút.
Duy dừng lại, chạy đến chỗ của cậu nhóc. -Anh xin cậu, quay trở về nhà Di, giúp đỡ hai cô bạn Oanh, N.Anh, bọn anh phải đi cứu người rồi, bye cậu nhé!
Nói rồi Duy chạy theo những con người phía trước, bỏ lại cậu nhóc ngơ ngác không hiểu gì, theo quán tính cậu cũng đi đến nhà Di.
Về phần nó, nó đang rất sốt ruột, không biết cậu và An sao rồi. Nếu cậu có chuyện gì nó chết mất, vì nó đã nợ cậu quá nhiều,
------------15 phút sau------------
Căn phòng giam giữ những con tin và chỗ ở của tên đầu sỏ đang yên ắn thì……
“Ầm……”
Cánh cửa căn phòng mở toang, các tên vệ sĩ thì nằm chất ngất. Để lại phía sau một dáng người nhỏ bé. Xung quanh cái “dáng người nhỏ bé” đó chính là những thân hình cao ráo.
Một giọng nói dịu nhẹ nhưng lạnh băng vang lên:
-Thả các cậu ấy ra!!!! Ta ra lệnh cho ông Lâm Phong!!!
Tên cầm đầu hình như có một luồng điện chạy qua trí não của hắn. Hắn đứng phắt dậy, quay người sang cái dáng người nhỏ bé mờ ảo.
-Ngươi là ai? – Giọng hắn đầy vẻ thách thức.
Lập tức “dáng người nhỏ bé” cùng “dáng người cao ráo” xunh quanh tiến vào. Cậu không ngạc nhiên, An cũng vậy.
-Ta mà ngươi cũng không nhận ra à, Lâm Phong???? – Cô bé xinh đẹp, mặc váy tím, nơ trắng cài tóc. Đôi môi đỏ, làn da trắng và mái tóc đen xõa bồng bềnh. Vô cùng đáng yêu nhưng ngẫu khí cựa kì sắc bén và đôi mắt lạnh lùng không chút do dự, lo sợ khi nhìn thẳng vào tên cầm đầu.
-Người..người – Tên cầm đầu lắp bắp, hắn kinh hoàng nhìn nó, cô gái đứng thứ hai, nắm mọi quyền hành gia tộc lẫn công ty chỉ sau mỗi trưởng tộc. – đại tiểu thư………
Bọn thuộc hạ nhìn nhau, ngậm ngùi, không nói nên lời đó là người bọn chúng sẽ phải đối phó hay là quỳ xuống xin hàng.
Nó hừ nhẹ, nó chưa gặp mặt Lâm Phong lần nào, nó nghĩ kẻ cả gan bắt cóc bạn nó, uy hiếp ngôi vị của nó cũng phải là người can đảm lắm chứ, ai ngờ chỉ là kẻ nhút nhát, chưa đánh nhau, chưa xử phạt chỉ mới nhìn cô cũng run như cầy sấy.
-Khánh, Duy hai cậu mở trói cho bọn họ được chứ? – Nó nhìn Khánh, Duy không phải là hỏi mà là ra lệnh, vừa chỉ tay về phía hai con người đang bình tĩnh ngồi dưới đất.
Cả hai im lặng, gật đầu. Đang định chạy đến giải thoát cho bạn của họ thì…….
-Dừng lại. – Lâm Phong hét.
Nó quay lại nhìn hắn, đôi mắt lạnh băng. Hắn nhìn nó, không run sợ, giương đôi mắt đầy kiêu hãnh của mình nhìn nó, lên tiếng:
-Ngươi nghĩ đây là đâu mà muốn cứu ngừơi thì cứu?
Nó cười nhạt.
-Ngươi không nhút nhát như ta nghĩ, dám gọi ta là “ngươi” ta nghĩ ngươi cũng không vừa? Lâm Phong thuộc chi thứ 3 dòng thứ 2. Ngươi muốn bị gạch tên ra khỏi gia phả à?
-Ta đã làm đến nước này còn biết gì là sợ. Ta cũng không chắc là ta bị gạch hay ngươi bị gạch. Ha ha ha – Hắn cười lớn một nụ cười quá ư là ba chấm (không có tính từ để miêu tả hắn lúc này =.=)
-Ngươi muốn gì? – Nó nhìn hắn.
-Ta muốn ngươi hãy trao lại quyền thừa kế cho ta. – Lộ rõ rồi, một con người tham lam.
-Thế sao? Nếu thế thì đến đây lấy đi – Nó cười nửa miệng, thủ thế.
Lâm Phong lắc đầu, hắn nhìn nó, nói:
-Ta không đánh con gái nhưng ta sẽ đánh thằng nhóc này. Nó rất quan trọng với ngươi đúng không? Đánh nó sẽ như đánh ngươi rồi còn gì. – Hắn nhìn Thiên, cười gian. Rồi hắn ra hiệu cho thuộc hạ - Đánh nó.
Nó nhìn Thiên, lập tức phi thân đến giải cứu. Nhưng bất chợt, nó khựng lại. Hắn – Lâm Phong đang nâng cầm của An lên, nhìn nó và bọn con trai Duy, Khánh, Tuấn và Ely.
-Tiến lên đi, nếu không tên Thiên sẽ chết. Hay là ngươi chọn lựa nhé, cứu bạn hay cứu tình yêu?
-Cứu cả hai – Hai giọng nói lên tiếng đồng thanh.
Một là nó, hai là…….Tường. Lâm Phong ngạc nhiên nhìn tên con trai vừa xuất hiện. Cả bọn nhìn Tường như muốn hỏi: “Cậu đến làm gì? Lo làm nhiệm vụ đi!!!”
Tường hiểu ý lên tiếng….
-Đừng lo, xong rồi, bệnh viện Quốc Sang là của nhà tớ mà lo gì? Lo cứu hai người này đã – Tường cười hì hì (giờ này mà còn cười được).
-Uhm – Ely lên tiếng.
-Giờ sao các cậu, cứu cả hai à khó đấy? – Tuấn im lặng nãy giờ cũng nói.
-Bay vô chiến thôi!!!! – Nó gật gù.
-Tiểu thư, cô sẽ bị thương – Ely hoảng hốt – Cô ngồi đây để Ely làm việc này cho.
Nó chau mày lại: Ta phải cứu cậu ấy.
Nãy giờ Thiên bị đánh tơi bời không ai để ý. Lâm Phong nâng cầm An lâu quá cũng……mỏi tay!!!! Hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí bàn bạc của những người giải cứu.
-Nè, các ngươi bàn bạc xong chưa? Ta mỏi tay quá – Cả bọn im lặng, nhìn sang người vừa nói, vài người khúc khích ai mượn nâng cầm An lâu quá chi, lúc người ta bàn bạc không buông ra.
Thiên ú ớ
-Cứu…….
Nó giật mình, tay chân không làm chủ khi thấy cậu bị đánh tơi bời, nó phi thân đến bên tên cầm đầu, đá hắn một cước, hắn ngã lăn quay. Cô quay đầu lại, hét vào bọn người giải cứu đang ngơ ngác.
-Đứng đó làm gì, chờ chết à? Xông lên!!!!!!!
Cả bọn hoàn hồn vì lần đầu thấy nó “chiến” nên ai cũng sững sờ cả Ely cũng vậy. Lập tức cả bọn tiến lên. Một trận “Xáp lá cà” với thực lực cách nhau quá xa.
Nó sau khi hét thì lập tức đến chỗ bọn đang đánh đập Thiên không thương tiếc. Nó tung cước, đánh từng tên một. Đánh không thương tiếc cứ như đang trả thù cho Thiên vậy.
Cả Ely, Khánh, Duy, Tường, Tuấn cùng không ngoại lệ, bay lên đánh sôi nổi, hăng hái nhiệt tình.
Lâm Phong hoảng sợ định chuồn thì…..một cánh tay đã ngăn lại của ai? Rất tiếc không phải của ai khi cả bọn kia đang đánh nhau say sưa. Đó là………..
|
Chap 21 : Vì thế tôi yêu em…
-Lâm Phong, ông định đi đâu – Một cậu nhóc cùng một chú chó nhìn Hắn. Cậu nhóc cười mỉm.
Cậu nhóc đó là Cao Văn.
-Ông âm mưu ám sát chị tôi hai lần, âm mưu bắt cóc uy hiếp trưởng tộc, tội ông nặng lắm biết không? Quay vào mau, ngồi đợi chị tôi xử lí bọn thuộc hạ của ông xong rồi sẽ xử ông sau. Ông định bỏ trốn à? Bao nhiêu %? Ông muốn trốn khỏi tập đoàn Williams là 0,00001%, còn nữa khi ông biết rõ là anh Thiên có vị trí gì trong lòng chị tôi mà còn làm thế thì ông có tin là bà chị yêu quí của tôi có thể đào luôn cả quả Đất này tìm ông không. Đào từ vỏ đến lõi luôn ấy. – Cậu nhóc nói chậm rãi.
Lâm Phong run sợ, hắn im lặng quay vào trong, ngồi phịch xuống đất. Hắn nhìn thuộc hạ của mình bị đánh thảm thương dù chỉ nghe lệnh hắn. Hắn đang mường tượng ra cái thảm cảnh mình bị xử lí sẽ rao sao?
Bất chợt hắn hỏi cậu:
-Tại sao cậu không kêu tôi ra lệnh bọn thuộc hạ dừng lại?
Cậu nhóc cười mỉm, nói:
-Dù mấy năm không gặp nhưng tôi hiểu tính bà chị mình. Nếu muốn chết thì xông ra làm gián đoạn nhiệt tình đánh nhau của chị ấy. Tôi có gan bằng trời cũng không dám, tôi còn yêu đời lắm.
Hắn rùng mình, sợ hãi. Hắn quá sơ suất khi không tìm hiểu rõ con người tộc trưởng tương lai. Thảm cảnh sắp xảy ra với hắn rồi……..
Sau một hồi giao tranh quyết liệt mấy tên thuộc hạ cũng đã mệt. Ely, Duy, Khánh, Tường cũng không ngoại lệ, trừ nó. Nó vẫn chưa thấy hết hứng thú, nó lôi dậy từng tên một, gọi thức dậy đánh tiếp. Nhưng bọn vệ sĩ đã sải lai rồi còn đâu.
Nó quay lại nhìn Thiên, cậu đang nằm một đống, quanh người toàn máu là máu. Nó xanh mặt, chạy đến bên cậu, đỡ cậu dậy, cởi trói cho cậu. Tay nó run run, sờ vào khuôn mặt cậu. Nó ôm chặt lấy cậu, không nói nên lời. An, cô bạn cũng đã được Tường đỡ dậy, vịn tay Tường, gắng đứng vững. Cô bạn nhìn về phía nó và cậu. Nước mắt cô tuôn rơi, Tường ôm chặt lấy cô, ôm chặt lấy bờ vai nhỏ bé đang run lên trước mắt. Không nói gì.
Phần nó, ôm chặt lấy Thiên. Nhìn tay mình đầy những máu là máu, nó lại nhớ về anh Hoàn, nhớ về thảm cảnh 2 năm trước.
Ely như đã cảm nhận được điều gì đó sẽ xảy ra. Cô vội vàng lấy điện thoại và gọi cho Trần quản gia, N.Anh, Oanh cho xe đến…..
Khánh, Duy nhìn cậu bạn chí cốt của mình đang nửa sống, nửa chết thêm một ít nghẹt thở vì bị ôm chặt, cũng chạnh lòng.
Đôi mắt nó thẫn thờ, đờ đẫn…nhìn người con trai có mái tóc màu café sữa, con ngươi màu đen láy cũng không mở, đôi mắt đang nhắm nghiền lại không khỏi đau.
Cao Văn nhìn thấy chị mình buồn…..cậu đau lắm. Cậu thương chị, thương chị hơn cả cha, cả ông. Từ lúc mẹ mất, chị là người thương cậu nhất. Quan tâm cậu nhất. Cậu thương chị vô cùng. Bây giờ nhìn kẻ gián tiếp làm cho chị buồn – Lâm Phong, đôi mắt cậu ánh lên vẻ hận thù. Làm tên Lâm Phong hoảng sợ tột cùng.
-mọi người – Hai giọng nữ vang lên đồng thanh.
Mọi người quay đầu nhìn lại, tất nhiên trừ nó và cậu. Là Oanh, N.Anh cùng Trần quản gia.
-Các công tử, tiểu thư xe đã đến rồi ạ, mau đến bệnh viện. Còn Lâm Phong lão sẽ lo, đợi Lâm tiểu thư về sẽ xử lí sao ạ. – Trần quản gia lên tiếng.
Di lẳng lặng, đôi mắt với con ngươi đen hút hồn, phẳng lặng như mặt hồ thu, lạnh giá như tuyết ngàn năm nhìn ra khoảng không. Nó đỡ Thiên dậy, từng bước từng bước một đưa Thiên ra xe không cần ai trợ giúp. Xung quanh nó tỏa ra một luồn hơi lạnh, một luồn hơi lạnh đủ để đóng băng những người đến gần. Xung quanh bây giờ đối với nó như không có ai, trái tim nó đang thắt lại. Từng quá khứ lúc bị bắt cóc hai năm trước. Những mảnh kí ức về Kiến Hoàn như thước phim quay chậm trong đầu nó. Từng lúc Thiên tinh nghịch quan tâm nó như cũng dần tái hiện. Nó đau, ừ nó đau, đau đến muốn chết đi sống lại, đau đến mức nó không cảm nhận được cái đau nữa. Lạnh lùng, im lặng nhưng kiên cường. Đôi môi như hồng nhạt như cánh hoa đang mím chặt. Từng bước đưa Thiên vào xe.
Khi mọi người đã yên vị trên chiếc xe Limousine, nó vẫn không buông tay Thiên, đôi mắt không hề có thay đổi về cảm xúc. Vẫn lẳng lặng, vẫn lạnh lùng nhưng hình như ẩn chứa một tình cảm sâu rộng. Ely lắc đầu, cô biết rằng, lòng tiểu thư của cô, một lần nữa sẽ dậy sóng và lần này sẽ đau gấp bội nếu thất bại, và bức tường tình cảm của tiểu thư sẽ ngày càng cao và dày. Đôi tay Ely đan vào nhau, cầu nguyện cho tình cảm của tiểu thư tôn kính không bao giờ bị tổn thương lần nữa. ------Bệnh viện---------
“tít…tít…tít…”
Căn phòng rộng, màu trắng tĩnh lặng. Có một người con trai đang nằm, tay truyền dịch. Làn tóc nâu bồng bềnh không lay chuyển. Từ chàng tỏa ra một hơi ấm, một vẻ đẹp hiếm có. Xung quanh chàng không phải là vầng hào quanh rực rỡ như các hotboy, minh tinh. Xung quanh chàng là một làn khói mỏng manh, như thiên sứ đang dang đôi cánh bảo vệ. Chàng là hoàng tử?
Bên cạnh “chàng hoàng tử” là một cô gái, cô gái với đôi mắt phẳng lặng như nước hồ thu, không gợn sóng. Mái tóc đen, mượt mà xõa ra nhưng vén gọn một bên lộ rõ khuôn mặt thanh tú, mỹ miều và thuần khiết. Không giống như “hoàng tử” đang nằm trên chiếc giường trắng xung quanh là làn khói từ thiên sứ mà quanh cô là sự tĩnh lặng, một ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng. Cô gái lặng lẽ nhìn “chàng hoàng tử” đang điềm nhiên nằm trên giường, đôi môi tựa cánh hoa mím chặt nhưng với vẻ mặt không chút lo âu của hoàng tử, đôi môi ấy từ từ thả lỏng. Cô như một nàng công chúa thuần khiết. Nhưng cũng như một vị nữ thần huyền bí, kì ảo như không thật.
Tất cả mọi người về hết sau khi Thiên đã qua khỏi cơn nguy hiểm. Ely cũng về vì đó là mệnh lệnh, mệnh lệnh của tiểu thư tôn quí.
Chỉ còn ba người trong căn phòng trắng. Một là hoàng tử, hai là công chúa và ba là vị tiểu thư với vẻ đẹp trầm lặng – là An.
-Bạn đừng lo, cậu ấy sẽ ổn thôi – Di lên tiếng.
An ngạc nhiên, đáng lẽ lúc này cô mới là người nên nói câu đó. Từ lúc thấy Di nhìn Thiên đang bê bết máu, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nhưng đôi mắt là cả một hồ thu, phẳng lặng nhưng chứa chan nỗi lo âu. Cô đã hiểu, mình đã thua. Có lẽ đã thua từ khi bắt đầu…
-Bạn rất thích người con trai này đúng không? – Di lại lên tiếng
Cả hai lần lên tiếng đều là cùng một chất giọng – lạnh lùng. Cả hai lần đều không nhìn An mà nhìn Thiên. An lắc đầu trước câu hỏi của Di nhưng sợ Di không thấy cô lên tiếng.
-Không…
Di sững sờ, quay lại, “hồ thu” đã gợn lên vài con sóng. Nhưng với vẻ mặt điềm nhiên nhất, An nói tiếp:
-Tôi yêu cậu ấy.
Lại một thoáng sững sờ với Di. Nhưng cô bạn tiếp tục cuộc trò chuyện với người vừa là tình địch vừa là bạn.
-Tôi cũng yêu người con trai này.
Cả hai cô gái nhìn nhau, ánh mắt không phải sự ghen tuông, ghét bỏ nhau mà là một tình cảm, một tình bạn, một tình yêu chân thành.
-Cảm ơn – An lên tiếng, cô bạn tiến lại gần chàng hoàng tử đang chìm trong mộng mị, nắm lấy tay chàng hoàng tử, cô bạn nở một nụ cười đẹp nhất, dịu dàng nhất nhưng không chút dối trá. – Cảm ơn vì đã bước vào đời tôi.
Xong cô bạn quay sang nhìn Di. Cô đứng dậy, ôm chầm lấy Di. Xúc động hiện rõ trong giọng nói:
-Cảm ơn, cảm ơn vì đã cho tôi một cơ hội. Xin lỗi vì tôi không thể nắm bắt nó.
Di ôm lấy đôi vai đang run lên của An, giọng nó ấm áp.
-Cậu đã rất đau đúng không? Tôi cũng đã từng như cậu, yêu một người đến mức có thể chết vì người đó nhưng trái tim lại vỡ vụn vì tôi và người đó mãi mãi không thuộc về nhau, sợi dây duyên phận, tình yêu đã mãi mãi đứt. Cậu tốt hơn tôi vì cậu sẽ còn bạn bè, sẽ vẫn nói chuyện với Thiên bình thường. Chúng ta vẫn là bạn.
An thoát khỏi vòng tay của Di, lau nước mắt bằng chiếc khăn tay Di đưa. Cô bạn mỉm cười, nhìn Di rồi nhìn Thiên.
-Cảm ơn vì vẫn xem tôi là bạn, Di. Tạm biệt Thiên, cậu mau khỏe đi, Di sẽ đau lắm.
Rồi An quay lưng bước đi. Trước khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại An như nhìn thấy Di nhìn Thiên ấm áp, xung quanh hai ngừoi tuy một người đang ngủ nhưng vẫn tỏa ra một cái gì đó gọi là “hạnh phúc”. Cô bạn bước đi, trên cái hành lang bệnh viện tối tăm, cô lặng lẽ ngồi xuống một cái ghế. Nước mắt rơi, từng giọt nước mắt thi nhau chảy. Lúc này cô mới nhận ra Di và cô giống nhau. Di lạnh lùng, cô trầm cảm. Di kiên cường không khóc trước mặt ai, cô cũng thế. Di yêu Thiên, cô cũng yêu Thiên. Cả hai đều cùng thuộc một loại người…
Cô đã nghe được cuộc nói chuyện của Thiên và Ely – cuộc nói chuyện về quá khứ của Di. Lúc đầu cô giận lắm, Di gạt phắt, làm lơ tình cảm của Thiên vì trong lòng đang mang mặc cảm về chuyện của tình đầu Di – Kiến Hoàn, Lê Kiến Hoàn. Hôm nay dù biết ánh mắt Di nhìn Thiên chắc chắn có mang hình ảnh của Kiến Hoàn nhưng hình như cô không giận nữa. Vì Di đã ở bên Thiên, dùng đôi cánh thiên thần đang mang trên mình che chở cho chàng trai mà Di yêu thương và cũng là người mà cô yêu thương. Cô đã biết từ lúc ở công viên, từ lúc cô và Thiên đi dạo và trò chuyện, cô đã thua, thua Di, thua khi chưa bắt đầu. Trái tim cô vỡ vụn. Nước mắt cô rơi, cô mím môi mình để đừng khóc đến chảy cả máu. Tình yêu của cô, tình yêu đầu tiên của cô đã chết rồi…
-Đừng khóc nữa trông cậu xấu quá. – Một giọng nói vang lên
An ngước mặt lên nhìn chủ nhân giọng nói. Một khuôn mặt quen nhưng cũng lạ.
-Đừng nhìn tôi như vậy, tôi là Cát Vũ Tường, tôi là bạn của Thiên và cũng là bạn của cậu.
An vẫn khóc, nước mắt vẫn thi nhau rơi dù muốn dừng lại. Nhưng mỗi lúc giọt nước mắt càng chảy nhanh.
Tường bình tĩnh, điềm đạm không giống thường ngày, quậy phá, nghịch ngợm và hay trêu đùa. Tường lấy chiếc khăn tay đang trong túi áo. Hấp tấp, lúng túng lau nước mắt cho An. Khuôn mặt tối sầm lại.
-Xin cậu, đừng khóc vì Thiên nữa…-Tường nói nhỏ.
An như nghe được, cô bạn đứng dậy và bước đi. Tường bước theo. Ra đến khuôn viên của bệnh viện. Trời tối, từng cơn gió lạnh đến buốt cả xương tủy thấm vào da thịt của cô gái bé nhỏ đi trước. Cô đứng yên, Tường cũng đứng yên.
Đột ngột cô bạn nói: “Tôi thích cậu, tôi yêu cậu, tôi rất yêu cậu. Dương Hoài Thiên”. Lời nói như từng nhát dao đâm thẳng vào tim của…An!!! Dùng chính lưỡi dao của mình đâm bản thân mình An không đau vì cô bạn đã chịu quá dư thùa, quá dư thừa cho nỗi đau vô tận. Tường im lặng, cậu cũng đau vì lưỡi dao mà An ngỡ chỉ đâm vào tim mình thôi đã vô tình lạc hướng đâm thẳng vào tim Tường – người yêu cô thầm kín.
Như đã trút bỏ được nỗi đau, An quay người nhìn về phía Tường, chậm chạp, rõ ràng từng chữ cô nói: “Về thôi”.
Tường không nói gì, im lặng đi phía sau người con gái đó. Người con gái kiên cường…và cũng vì thế mà cậu yêu cô…
|
Chap 22 : Piano và Violin
----------Phòng bệnh-------------
Di vẫn ngồi đó, nó im lặng, ngắm nhìn Thiên. Thiên đang ngủ, gương mặt bình yên vô cùng. Con ngươi đen huyền ảo của nó động đậy khẽ. Nhìn khắp thân người cậu, toàn những vết thương đang được băng bó trắng xóa. Nó xót xa…bỗng nó đứng dậy khỏi chiếc ghế, tiến lại gần Thiên hơn một chút, nó khuỵu xuống. Nó đưa đôi bàn tay thon dài, trắng nõn nà nắm chặt tay Thiên.
Xào xạc, xào xạc….
Nó im lặng, quỳ như thế, nắm chặt tay Thiên như thế, không nói gì. Căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng soi rọi qua ô cửa sổ không đóng. Chỉ nghe tiếng gió thổi, tiếng lá rụng chạm vào nhau. Cơn gió nhẹ nổi lên, cánh rèm cửa màu trắng tung bay, ánh trăng sáng rọi lên người cậu, thấy rõ cả làn sương mỏng mảnh bao quanh “chàng hoàng tử” đang trong giấc ngủ mộng mị. Yên lặng đến nỗi chỉ lắng nghe được tiếng thở đều đều của hai con người, chỉ nghe được tiếng tim đập nhẹ nhàng trong lồng ngực.
Xung quanh không phải là không khí ngột ngạt, nặng nề, đau lòng của một cô gái đang nhìn người mình yêu trên chiếc giường bệnh. Trái lại, là một cảm giác yên bình, tĩnh lặng và ấm áp của một cô gái đang yêu, của một nàng công chúa đang thức tỉnh.
Lại một cơn gió thoảng qua, mạnh hơn lần trước…nó có cảm giác không yên, song nó lại kéo chăn cho cậu lên cao hơn một tí. Cậu đang chìm trong giấc mộng êm đềm nhưng như bị cơn gió làm tan tành, khuôn mặt cậu trắng bệch hơn lúc trước, trán đỗ mồ hôi, đôi môi run run, đôi bàn tay lạnh ngắt. Con ngươi không còn là hồ thu trong vắt, phẳng lặng, mà có một cái gì đó lo âu, nó nhìn cậu…bỗng…
-Mẹ…cha đừng bỏ con…Tố Như…đừng rời xa anh…
Nó bàng hoàng, cậu hình như đang gặp ác mộng. “Cha, mẹ” nó nhẩm hai từ này, nó cũng thấy làm lạ, lúc đưa cậu vào viện, Duy đã gọi cho “Cha, mẹ” cậu sao chưa thấy họ xuất hiện? Còn Tố Như là ai?. Nó thôi suy nghĩ mông lung vì đôi tay cậu càng ngày càng lạnh. Đôi môi ấy lại mấp máy….
-Di…đi đi…tên đó muốn uy hiếp cậu đấy…Di…nguy hiểm…
Nó sững sốt, trong cả giấc mơ cậu cũng quan tâm lo lắng cho nó như vậy. Tay nó siết chặt tay cậu hơn, như thể muốn truyền sự can đảm của mình cho cậu, giúp cậu thoát khỏi cơn ác mộng.
Một lúc sau, như thể cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay trắng nõn nà ấy, sắc mặt Thiên trở lại vẻ mặt hơi hồng hào, mồ hôi không túa ra nữa. Nó yên tâm, định đứng dậy tìm khăn lau mồ hôi cho cậu thì tay nó bị nắm chặt, nó quay lại nhìn, cậu vẫn đang say giấc ngủ. Nó lấy trong người ra một chiếc khăn tay màu xanh, có đường thêu là những đóa hoa hồng viền trắng tinh xảo. Nó nhẹ nhàng, lau mồ hôi trên khuôn mặt Thiên. Xong nói cười nhẹ, rồi nhẹ nhàng quỳ xuống, gối đầu lên hai bàn tay đang đan vào nhau, thiếp đi…
--------9:00 AM--------
Nó khe khẽ mở mắt, những tia nắng ấm áp chiếu vào soi rọi khuôn mặt nó.
-Cậu tỉnh rồi à? – Một giọng nói vang lên.
Nó ngồi thẳng dậy, nhìn sang nơi phát ra tiếng nói.
-Cậu cũng tỉnh rồi à? – Nó cười nhẹ - Thiên…
Thiên đã tỉnh, cậu đang dựa lưng vào tường, nhìn nó và mỉm cười.
-Cậu…tớ muốn uống nước. – Thiên nhìn nó rồi nhìn vào tay mình đang bị nó nắm chặt, rất chặt.
Nó dường như cũng phát hiện ra, ngượng ngùng, xấu hổ. Nó nói:
-À…ừm…mình lấy cho cậu. – Khuôn mặt nó ửng đỏ, đôi mắt lay động, nhìn nó rất xinh, rất thuần khiết. Nó đứng dậy rót cho Thiên một cốc nước ấm. Đưa trước mặt cậu. – Đây!.
Cậu đón lấy cốc nước từ tay nó, bỗng…….
“cốc…cốc…cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai?” – Nó hỏi
“Tiểu thư là tôi” – Một giọng nữ dịu dàng
“Vào đi”
Cánh cửa phòng mở ra. Ely bước vào, hôm nay nhỏ rất đẹp. Mái tóc dài, vàng nhạt xõa ra, mặc một chiếc váy xanh dịu. Nhìn Thiên rồi nhìn tiểu thư, Ely cất tiếng:
-Tiểu thư, hôm qua cô đã rất mệt, cô hãy về nhà nghĩ ngơi, ở đây để Ely chăm sóc. Lát nữa N.Anh, Oanh, Duy, Khánh, Tường, An sẽ ghé bệnh viện. Trần quản gia đang đợi cô ở dưới xe.
Nó lạnh lùng gật đầu, tiến ra cửa. Bỗng nó hỏi:
-Lâm Phong đâu?
Ely không giật mình, cung kính: “Lâm Phong đã bị thiếu gia giam ở khuôn viên họ Kim rồi ạ! Tiểu thư có cần….”
-Không, lát nữa ta sẽ ghé qua Kim gia. Chăm sóc cậu ấy giúp ta.
-Vâng.
Nó ra về. Ely chăm sóc Thiên rất tận tình, tuy nhiên Ely không nói gì cả. Căn phòng từ khi vắng bóng Di không khí rất nặng nề. Rất may mắn lát sau có y tá đến thay bình dịch rồi còn có mọi người đến thăm Thiên.
---------Nhà họ Lâm 10:00 AM-----------
-Trần quản gia, giúp tôi điều tra lại lịch của Dương Hoài Thiên. Cho người chuẩn bị xe, tôi sẽ đến Kim gia.
Trần quản gia cung kính: “Vâng, tiểu thư”. Rồi ông lập tức ra lệnh cho mọi việc thi hành.
Lát sau…… --------Nhà họ Kim-----------
Kim gia là nhà của cha nó, nó vốn dĩ mang họ mẹ. Kim gia bề thế rất lớn tuy nhiên nhỏ hơn Lâm gia. Công ty của Kim gia là H.N.D hoạt động tất cả các lĩnh vực. Chủ tịch hiện giờ là cha nó, người thừa kế là Kim Cao Văn. Kim gia chỉ có 2 dòng và 8 chi. Cha nó và Cao Văn thuộc dòng I chi I.
Biệt thự Kim gia được gọi là “Bách Hợp sơn trang”. Đúng như tên gọi nơi đây trồng đầy hoa Bách Hợp trắng. Nữ chủ nhân trước đây cũng là một phụ nữ xinh đẹp, trong sáng, rạng ngời như hoa Bách Hợp.
Nó bước vào, lập tức có hai hàng hầu nữ đứng thành hai bên, tất cả đều mặc đồng phục nữ hầu màu trắng. Khi thấy nó, họ lập tức cúi đầu:
-Chào tiểu thư.
Nó lướt qua, khuôn mặt lạnh lùng. Sau khi nó bước vào nhà, Cao Văn tiến đến, tươi cười:
-Chị đến chơi à? ^^
Nó mỉm cười lại, khác với vẻ lạnh lùng lúc nãy…
-Ừm, Cao Văn em hãy giao Lâm Phong cho chị, chị sẽ giải quyết chuyện này, nếu để ông biết Kim gia nhúng tay vào sẽ rắc rối.
Cao Văn như hiểu được điều gì, cậu cúi gầm mặt nói: “ông vẫn còn giận hả chị?”
Nó gật đầu, khuôn mặt xót thương. Nhưng rồi lấy lại nụ cười, nó bảo: “Em có muốn đến thăm Hoài Thiên không?”
Cao Văn tươi cười, tuy cậu ghét Hoài Thiên ngay từ lúc Thiên muốn cosplay đôi với Di, nhưng khi thấy chị cậu cười, chị cậu buồn, chị cậu lạnh giá cũng chỉ vì Thiên cậu mới vui vẻ.
-Vâng. Chị đợi em. Còn Lâm Phong, em sẽ cho người đưa hắn qua chỗ chị, tận tay giao cho Trần quản gia.
Nó gật đầu, cảm ơn cậu em trai đáng yêu.
-----------172 – bệnh viện---------
Cửa phòng mở…
-Cậu đến rồi à? – Thiên mỉm cười nhìn ra hai bóng người đang đứng ngoài cửa.
-Ừm – Nó tiến lại gần cậu, hỏi – Cậu sao rồi? đỡ hơn chưa?
Cậu mỉm cười vui vẻ vì được nó quan tâm. Trả lời lần lượt các câu hỏi của nó. Xong, cậu nhìn sang thấy Cao Văn đang đứng khoanh tay nhìn mình.
-Tôi thấy anh vẫn khỏe như trâu ấy nhỉ?
-Ừ, nhưng chưa chắc trâu khỏe bằng cậu.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa điện. Di tuy nhìn thấy nhưng chả thèm quan tâm, yên lặng nhìn hai chàng trai đấu mắt. Lát sau Ely bước vào phòng, nhìn thấy cảnh này, nhỏ dịu dàng hỏi.
-Hai người mỏi mắt chưa?
Cao Văn cúi đầu ngượng ngùng và đương nhiên cậu thua trước. Thiên nhìn nó, mỉm cười đắc thắng. Lập tức cậu nhận được một tia nhìn của Văn như thể nói:
(Anh cẩn thận đấy, lần sau đừng hòng.)
Cậu cũng nhìn Văn, ánh mắt biết nói:
(Cậu nhóc cố lên!)
Cả hai lại tiếp tục, lúc này nó có hơi quan tâm, rốt cuộc nói nói:
-Không biết bảo vệ sức khỏe đôi mắt à?
Thiên và Văn lập tức “đình chiến”. Cao Văn hậm hực ngồi xuống ghế sofa gần giường bệnh. Khuôn mặt đỏ bừng có lẽ cậu nhóc còn tức lần thua mới nãy. Không khí lại quay trở về cái im lặng vốn có. Thiên nhìn nó mỉm cười rạng rỡ.
-Di này, lúc mình bị bắt cóc ấy, tên cầm đầu nói rằng mình là “người quan trọng” đối với cậu đấy ^^. Mình cảm thấy rất vui
Nó đang im lặng, nghe thấy cậu nói, bất giác nó hơi đỏ mặt, bối rối nó đáp nhưng không nhìn cậu:
-Vậy à.
-Ừm - Cậu khẳng định trên môi vẫn giữ nụ cười.
Nó không nói gì, cúi gầm mặt như che đi cái xấu hổ của mình:
-Xin lỗi
-? -Chỉ vì liên quan đến tôi mà cậu bị liên lụy.
Cậu lắc đầu, dịu dàng nâng khuôn mặt nó lên:
-Tôi không sao, tôi chỉ sợ cậu sẽ bị nguy hiểm.
Nó thoáng ngượng ngùng, một chút thôi rồi nó lấy lại bình tĩnh. Nó dùng đôi mắt ấm áp nhìn cậu, dịu dàng cười với cậu. Hai người nhìn nhau mỉm cười, ánh sáng Mặt Trời soi rọi cả căn phòng, từng con gió nhẹ thoảng qua mang theo cả hương ịi của ngàn hoa cỏ. Trong mắt hai người đó dường như xung quanh không có gì…
Cậu nhóc Cao Văn và Ely thấy vậy, cả hai đều nhẹ nhàng bước ra ngoài. Tuy trong lòng có chút không vui nhưng cả hai người đều hiểu được rằng. Cô gái mà họ yêu quí nhất đang rất hạnh phúc… --------------1 tuần sau-------------------
Thiên đã gần như bình phục hoàn toàn, cậu quay trở lại lớp học và lập tức vui vẻ vui đùa dù còn nhiều chỗ bị thương. Nó cũng đã xử lí xong việc Lâm Phong. Tuy Lâm Phong làm hại Thiên và An tuy nhiên việc âm mưu truất phế người thừa kế là một tội lớn. Lâm Phong bị gạch tên khỏi gia phả Lâm gia, tịch thu tài sản. Chi thứ 3 do Lâm Phong quản lí được thay thế người khác là con trai hắn Lâm Minh.
Lớp 1-1, khu cấp 3…………
-Chúc mừng cậu trở về ngôi nhà 1-1 thân thương Dương Hoài Thiên. – N.Anh lên tiếng. Lập tức cả lớp nam lẫn nữ hò reo vui mừng.
Thiên đứng trên bục giảng, cậu vui mừng khôn xiết khi mọi người quan tâm như vậy. Cậu mỉm cười làm nữ sinh ngây ngất. Nó cũng nhìn cậu, cười một cách kín đáo như chỉ để mình cậu thấy. Sau màn chào hỏi thắm thiết, cậu vui vẻ xách cặp đến bên ngồi cạnh nó. Nó thấy cậu vui như vậy, cũng vui lây. Lát sau như mhớ ra chuyện quan trọng nó nói:
-cậu, lát nữa đợi tôi nhé, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Thiên gật đầu…
-Ừm, tôi sẽ đợi vì tôi cũng có chuyện muốn nói với Di.
Cả hai nhìn nhau không biểu lộ cảm xúc gì nhưng hình như rất vui. Cả lớp học không ai không cảm nhận được niềm hạnh phúc dâng trào khi ngắm nhìn họ.
---------café Tĩnh-------------
Café Tĩnh là một trong hệ thống café của Williams, Thiên và Di sau khi ra về đã đến chỗ này. Đúng như tên của nó, im lặng, không ồn ào chút nào, trong quán là một màu nâu tối, chỉ có vài ngọn đèn màu, vài cây nến lung linh. Không nhạc rock ồn ào mà là những bản giao hưởng êm dịu. Café Tĩnh như tách biệt hoàn toàn với thành phố nhộn nhịp.
Nó và cậu ngồi ở một góc, cạnh bên là cánh cửa kính có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài. Nó uống hồng trà, còn cậu uống Capuchino.
Cậu nói:
-Di có chuyện gì muốn nói với Thiên?
Nó bình tĩnh nhưng trong giọng nói có cái gì đó run run…
-Cậu còn đợi tôi không?
Thiên thoáng bất ngờ, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì cậu vui vẻ.
-Còn, tôi vẫn còn đợi Di.
Nó thoáng ngại ngùng…
-Tôi……
Nó đang nói bỗng nhiên
-Hôm nay là ngày độc diễn thường niên của Café Tĩnh tôi xin mời một vị khác lên độc tấu một bản nhạc bằng nhạc cụ trong tiệm. – MC có chất giọng trầm ấm vang lên.
Nó sững người nhưng rồi chợt nhớ ra đây là ngày thường niên, bất cứ tiệm café nào nằm trong hệ thống café Tĩnh của công ty đều như vậy. Có lẽ chưa đến lúc chăng? Đang định nhìn Thiên thì…….
-Tôi chơi Piano nhưng muốn mời một người kéo Violin. – Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nó quay người về phía sân khấu…Thiên đang đứng đó cùng với MC.
-Nhưng đây là độc diễn mà. – MC nhẹ nhàng
-Tôi muốn như vậy – Cậu kiên quyết.
-Không được đâu ạ, đây là lệnh của cấp trên, chúng tôi không dám trái ý – MC vội vàng giải thích. Ở phía dưới sân khấu cũng đã có tiến lao xao bàn tán. Tuy nhiên Thiên vẫn kiên quyết.
-Phá vỡ luật lệ một lần. – Nó bĩnh tĩnh đứng dậy và lên tiếng.
Mọi ánh mắt hướng vào nó, quản lí của Café Tĩnh nghe tiếng ồn ào đi ra liền thấy nó nói. Ông lập tức chạy đến và cung kính:
-Kính chào tiểu thư, tiểu thư cần gì ạ?
Mọi người trong Café Tĩnh sững sờ ngạc nhiên. “Tiểu thư” của tập đoàn Williams lẫy lừng, là người quản lí hệ thống công ty trên 20 nước phát triển và đang phát triển là một cô gái mặc đồng phục học sinh trung học.
Nó im lặng hồi lâu, nhìn tên quản lí rồi nhìn sang Thiên, cậu đang mỉm cười với nó. Nó cười đáp rồi nhìn quản lí đang cúi mình nó bảo:
-Tôi muốn kéo Violin và cậu ấy sẽ chơi Piano được chứ.
Quản lí gật đầu đáp
-Vâng, tiểu thư.
Nói xong ông nhìn về phía MC ra hiệu cho người đó bước xuống. Nó bước lên cầm đàn Violin lên, nhưng lập tức nó bị một bàn tay dịu dàng tháo kính, xõa mái tóc dài mượt đen tuyền xuống. Cả quán Café sững sờ, vì nó quá đẹp. Nó không phản ứng gì, coi như đây là chuyện bình thường, rồi nhìn cậu như có vẻ muốn nói: “Hãy bắt đầu”
Cậu gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện những phím đàn.
Nó kéo đàn Violin, tiếng nhạc mở đầu nhẹ nhàng, cậu cũng đàn theo điệu nhạc phát ra từ chiếc Violin. Tiếng Violin reo rắt, ngân dài. Cách kéo đàn của nó thuần thục điêu luyện, trong tiếng đàn nghe được sự dịu dàng, thanh thoát. Tiếng Piano dứt khoát, không ngân. Trên từng ngón tay chơi đàn hết sức phóng khoáng của cậu, tiếng đàn như thứ ma lực mê hồn.
Một thứ nhẹ nhàng, một thứ cương nghị tạo thành một bản hợp tấu du dương, trầm bổng. Cả quán café sững sờ, im lặng chỉ nghe được tiếng đàn vang vọng. Tất cả mọi người như đã lạc vào cõi mơ. Nó bất ngờ vì giờ mới biết cậu đàn rất hay, cậu tỏ vẻ dửng dưng như không trước ngón đàn điêu luyện của nó. Khi tiếng đàn kết thúc, tất cả quay về hiện thực, nó cũng thoát khỏi sự ngưỡng mộ vẩn vơ.
Bản hợp tấu đã kết thúc…
|