Bản Tình Ca Xót Xa
|
|
“Thảo nào không lớn nổi.”
“Em được mệnh danh là ‘người mẩu’ đấy anh.”
“Phải rồi. Mo-đồ thời đại mới. Bao người phải chới với. He he.”
“Là sao anh?”
“À ừm... Dù bé nhưng xinh. ^^” Ngôn vừa gõ phím vừa cười tủm tỉm.
“Anh nói thật chứ?”
“Thật mà. Tăm phần tăm!” Miệng Ngôn căng ra hết cỡ.
“Hí hí. Thực ra em biết là em xinh rồi. Anh không cần phải nói lên sự thật ấy đâu.” Những lời của Huế Anh dần dần khiến Ngôn cảm thấy thú vị khi anh được thưởng thức sự hài hước đính kèm óc thông minh nơi cô.
“Oạch. Hóa ra em cũng biết tự sướng.”
“Đó là bản năng của con gái đấy anh. Hi hi... Thôi chào anh nhé. Em đi nhúng nước đây.”
“Tắm muộn thế em? Cẩn thận kẻo cảm đấy.”
“Vâng ạ. Chào anh nhé.”
“Ừm. Bonne nuit em!”
“À quên, cám ơn anh một lần nữa về bài toán hồi chiều nhé. Bé nhóc ngưỡng mộ em lắm. Hi hi.”
“Anh bắt đầu cảm thấy hãnh diện lây. He he.”
“Merci lần nữa. Bonne nuit anh.”
“Au revoir em!”
Những ngày tháng được đọc tin nhắn của Huế Anh, được trò chuyện thâu đêm trên mạng cùng cô là những quãng thời gian hạnh phúc nhất đối với Ngôn. Anh luôn bừng nở nụ cười khi nhìn vào màn hình máy tính có những dòng chữ của Huế Anh. Và anh cũng cảm nhận thấy niềm vui của cô mỗi lần đọc thấy chuỗi câu bông đùa, “chém gió” đầy hài hước và độc đáo mà anh đã chắt lọc trong vốn ngôn ngữ của mình để có thể đem lại cho “người thương mến” những giờ phút thư giãn vui tươi sau một ngày học tập căng thẳng. Nhưng có một điều anh không ngờ rằng ẩn sau sự trầm lặng xa xăm từ những ngày đầu học cùng lớp tiếng Pháp của Huế Anh là một bộ óc thông minh cũng không kém phần khôi hài, điều mà anh đã khám phá ra trong mỗi lần trò chuyện “online”...
“Chiều nay em đang ở nhà à? Mưa thế này chắc không đến trường?” Ngôn bắt đầu cuộc trò chuyện trên mạng vào một buổi chiều thứ năm, ngay khi vừa nhìn thấy dấu báo “online” của Huế Anh sáng lên.
“Có chứ anh. Chiều em học thể dục, mưa chỉ điểm danh thôi. Em sinh viên nghiêm túc mà. Hi hi. ^^”
“Chẳng bù cho anh sinh viên đổ đốn... ^^” Ngôn nói về việc mình bùng học bốn tiết Hóa Sinh đằng đẵng.
“Được đổ đốn như anh thì em đã mừng.”
“He he. Dạo này anh có tư tưởng nổi loạn quá. Muốn làm cái gì đó to tát! ^^”
“Chẳng hạn như... lấy vợ? He he.” Huế Anh vô tình viết một câu vừa chợt nảy đến trong đầu.
“Cái đó xa vời quá... Trước mắt phải tìm người iu đã. Mà anh kén chọn lắm. Phải hiền thì mới ok! ^^”
“Hiền như em thì thiếu gì anh.” Huế Anh không ngờ câu nói của mình đánh trúng quả tim của anh chàng Ngôn đang dần dần từng bước tìm đến cánh cửa tâm hồn cô. “Xinh như em mới khó. He he. ^^”
“Hiền + xinh như em. Vui tính như em nữa chứ! ^^” Ngôn được thể bồi thêm.
“Oai oai! Mưa to thế này anh cho em lên mây thì em ướt hết mất.” Hà Nội đang những ngày mưa bão. “Mà... anh toàn nói thật nhỉ. Hí hí.”
“Anh nói thật mà.”
“Cũng chỉ nói thật với sự thật ạ? Hì hì. À, bản nhạc ‘La òu je t'emmènerai’ mà anh gửi em hôm qua ấy, em nghe rồi. Hay lắm ạ. Thank anh nhiều quá... Í nhầm, thank anh nhiều lắm! ^^”
“Hì, merci chứ! ^^”
“Em mới học ‘tiếng em’. Hi. Mà anh chuẩn bị ăn tối chưa?”
“Anh sắp. Còn em?”
“Chưa, em mới cắm cơm thôi. Hai tay hai súng sao được? Hi.”
“Đa zì năng mà. ^^”
“Nhỡ cho thêm gia vị hay nước vào máy tính thì toi hả anh? Không nghe anh Ngôn xúi dại đâu.”
“Cẩn thận có món laptop hầm. ^^”
“Hi hi. Em đi nấu cơm đây.”
“Uhm. Ngon miệng nhé em.”
Những cuộc trò chuyện thường đến lúc mười một, mười hai giờ đêm là nhiều hơn cả. Hỏi han xoay quanh việc trường lớp, hoặc tán gẫu về một câu “status” hay ho vừa mới đăng, hoặc về cậu em lớp một của Huế Anh... Chuyện này nối tiếp chuyện kia. Rồi những chuyện khác nữa cứ trải dài luôn mãi trong đêm. Có những lúc Huế Anh dừng “chat” để quay sang làm bài tập, Ngôn lần mò hết ảnh này đến ảnh khác của cô trong tập album trên trang cá nhân Huế Anh. Ngôn mến mộ cô đến mức hàng loạt những bức ảnh đi chơi cùng bạn học hay gia đình của Huế Anh đều được Ngôn tải về máy tính mình, lưu lại vào một thư mục riêng: Thỏ yêu dấu. Anh mỉm cười sung sướng và từng ngày, từng ngày đều mở ra xem cho đỡ nhớ...
* * *
...
“Thế rồi cô bé có nhận lời cậu lớp 9 kia không anh?”
“Ừm, có. Bé Thu đã biết đến niềm vui mới mẻ đầu đời. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn thôi em ạ.”
“Nghĩa là sao anh?”
Mạnh Trung là một cậu thiếu niên dáng người khỏe mạnh, cao ráo. Với đôi lông mày đậm trên khuôn mặt vuông vắn đặc trưng, Trung luôn nổi bật trước bất kỳ đám đông nào. Không chỉ khối 9, mà hầu như tất cả các cô nàng học sinh trường trung học Thịnh Bằng đều rất mến mộ Trung bởi cậu vừa là một tay ghi-ta cừ khôi, một cầu thủ bóng rổ uy lực, và cũng là một học sinh xuất sắc tiêu biểu của trường trong cả ba năm học lớp 6, lớp 7, lớp 8. Từ ngày Trung bày tỏ tình cảm ngay tại lớp, Thu cũng đã trở nên nổi tiếng và hai người đã được xếp vào danh sách những cặp đôi đình đám nhất ở trường. Bị chú ý quá nhiều, với cô bé, đó thực sự là một điều phiền toái, một thử thách cho bản tính hiền lành và khiêm nhường vốn có của em. Nhưng không vì thế mà Thu giận Trung, ngược lại, cô bé rất trân trọng tình cảm của cậu. Mỗi khi gặp nhau ở cổng trường, hay trong sân nhà thể chất, trong căn tin, phòng y tế, Thu đều nở một nụ cười chào trìu mến với Trung, một nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Và những buổi chiều hẹn nhau ở quán trà sữa gần trường đã trở nên những kỷ niệm đáng nhớ đầu đời của hai cô cậu học sinh trẻ. Đó thực sự là quãng thời gian gặp gỡ, tâm sự riêng tư hiếm hoi: có thể là một buổi tan học sớm, hoặc giờ giải lao tự do của tiết thể dục...
“Chỉ được một thời gian ngắn thôi em ạ.” Ngôn gõ bàn phím.
“Nghĩa là sao anh?” Huế Anh hỏi. “Có chuyện gì xảy ra sau đó ạ?”
“Ừ. Sự tình đã đến tai mẹ bé Thu.”
“Và em ấy bị cấm phải không anh?”
“Còn triệt để hơn nữa em ạ. Ngay khi vừa biết những chuyện giữa cô con gái mình và cậu trai kia, bố mẹ Thu đã chuyển cô bé đến học trường khác luôn.”
“Ôi, vậy ạ...?”
“Uhm. Mặc dù giữa hai em ấy là một tình cảm rất trong sáng và hài hòa.”
“Liệu có phải do Thu học sút đi không anh?”
“Không. Thu vẫn học tốt các môn em ạ, chỉ trừ môn Toán là còn chưa nhanh nhạy thôi.”
“Nếu chơi với cậu con trai kia thì chắc hai đứa sẽ giúp nhau học rất tốt anh nhỉ.”
“Ừ. Nhưng mà...” Ngôn ngập ngừng khi định viết tiếp những lời kể. “Hai đứa không còn cơ hội nào nữa rồi em ạ.”
“Dù khác trường nhưng chắc thỉnh thoảng vẫn qua nhà nhau được chứ anh?”
“Bố mẹ Thu rất khó tính, kiểm soát chặt chẽ lịch học, lịch chơi của con gái. Nhưng lý do chính mà anh định nói là... người yêu của bé Thu đã không còn, sau một tai nạn...”
“Sao ạ? Cậu kia đã qua đời rồi à anh?”
“Ừ. Anh được nghe nhiều người kể lại như vậy. Và chính Thu cũng đã kể lại với anh về buổi học cuối cùng của cô bé ở trường cũ. Sau khi nghe cô bé nói lời chia tay, cậu kia đã không còn đủ vững vàng để đạp xe về nhà sau giờ tan trường. Và đã bị một chiếc ôtô tông phải...”
Cả Ngôn và Huế Anh đều lặng người đi một lúc lâu.
“Ôi... Em không ngờ đấy ạ.”
“Ừm. Anh còn bàng hoàng hơn nữa khi đến thăm Thu. Cô bé đã rất đau buồn. Đã khóc rất nhiều em ạ.”
Phải chịu đựng một cú sốc lớn lao đầu đời là thử thách không hề nhỏ đối với một cô bé non nớt như Thu. Từ khi Trung ra đi, Thu ngày càng ít nói, ít ăn và thường nhốt mình trong phòng. Dần dần, em đã gầy yếu đi rất nhiều, chân tay không còn sức lực để có thể sinh hoạt bình thường, thậm chí nếu thấy Thu bước ra khỏi phòng thì đó cũng là một điều kì diệu lớn lao với gia đình em. Cô Phương, mẹ của Thu đã phải thường xuyên vào phòng chăm sóc, động viên em nhưng tình trạng của Thu vẫn không khá hơn. Bác sĩ đến khám bảo rằng Thu không đau bệnh gì cả, nhưng cơn khủng hoảng tâm lý đã lấy đi ở em nhiều phần sức mạnh tinh thần và chính điều đó đã khiến thể trạng em bị ảnh hưởng trầm trọng. Nhìn khuôn mặt hốc hác cùng đôi mắt đỏ hoe chứa đầy nỗi đau đớn của em, ai cũng nhận ra rằng em đã khóc rất nhiều. Em thường khóc hàng giờ khi ở một mình. Em đọc lại bức thư tình đầu tiên của Mạnh Trung và nhớ lại những giây phút đẹp đẽ đã từng có giữa hai người. Nụ cười dễ mến... Đôi lông mày đen đậm... Chiếc áo thể thao mà Trung hay mặc mỗi khi chơi bóng... Tất cả những kỷ niệm vẫn còn tươi mới, không ngừng hiện lên trong tâm tưởng Thu. Ký ức của em thật đẹp đẽ với hình ảnh Trung những lần trò chuyện thân thương trong quán trà sữa, những khi tình cờ gặp gỡ trong căn tin,... Thu ôm mười hai bông hoa hồng giấy vào lòng mà đôi hàng mi không ngừng chan chứa những dòng nước mắt...
Có tiếng gõ cửa.
|
“Thu ơi. Anh Ngôn đến thăm này.”
Sau khi nghe tiếng mẹ, Thu yếu ớt đáp: “Vâng.”
Ngôn nhẹ nhàng bước vào phòng. Dù hôm nay không dạy học nhưng anh vẫn đeo chiếc cặp màu nâu dây chéo trên lưng. Anh vừa trở về từ trường và đến nhà Thu luôn, sau khi nhận được cuộc điện thoại của cô Phương.
“Thu khỏe lại chưa em?” Ngôn nói.
Thu ngồi trên giường bên cạnh bàn học, lưng tựa vào thành. Trên nền chiếc chăn màu trắng mà Thu đang đắp nửa người là những bông hoa hồng giấy. Có những bông hoa đã ướt mềm nước mắt.
“Em chào anh.” Thu ngước lên nhìn Ngôn trong một thoáng, xong lại khẽ cúi xuống vì muốn giấu đi thần sắc hốc hác của mình, bâng khuâng nhìn vô định. “Em cũng đỡ hơn hôm qua rồi ạ.”
“Ừm. Anh đã nghe chuyện về Trung rồi...”
Khóe mắt Thu lại rưng rưng. Nghe Ngôn nhắc đến tên Trung, Thu không cầm lòng được, úp mặt vào hai lòng bàn tay, nức nở khóc. Ngôn cũng cảm thấy xao xuyến. Nghe tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ, sợ Thu sẽ nhiễm lạnh đang lúc thể trạng không tốt nên Ngôn bước đến gần cửa sổ, khép hai cánh cửa lại rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường của Thu.
“Cố gắng lên em. Mọi chuyện sẽ lắng dịu thôi mà.”
“Em... buồn lắm... anh Ngôn ơi!” Thu ngước lên nói, đầu ngón tay khẽ gạt đi những giọt nước mắt trên má. “Anh ấy... là một người... rất tốt...”
Giọng nói Thu nghẹn lại, không thành lời liền mạch và xen lẫn tiếng nấc. Ngôn lắng nghe cô bé thổn thức, nghẹn ngào nói từng lời từ đôi môi mềm thơ ngây. Anh ngắm nhìn khuôn mặt xanh xao tiều tụy, đôi mắt đen láy long lanh và những ngón tay nhỏ nhắn liên tục gạt nước mắt của em.
“... Anh ấy đã từng nói sẽ đón Giáng sinh cùng em, sẽ giúp em gấp hình ông già Noel tặng các bạn trong lớp... Vậy mà chưa đến tháng mười hai...” Cô bé lại nghẹn lời, không thể nói thêm được nữa.
“Anh biết... Anh hiểu tất cả...” Ngôn lên tiếng, bằng những lời thiết tha nhất, từ tốn nhất. “Thu ơi, nghe lời anh nhé. Cố gắng mạnh mẽ lên em. Em nhìn những bông hoa hồng này đi. Hẳn anh ấy đã từng ấp ủ ước muốn được làm em vui, được thấy nụ cười của em mà, phải không? Chắc chắn điều anh ấy đã kỳ vọng nhất khi xếp nên những bông hồng là được thấy em hạnh phúc, đúng không nào? Anh đã từng nghe có ai đó nói rằng: Hạnh phúc là khi làm cho người khác được hạnh phúc. Và chắc chắn khi đã qua thế giới bên kia rồi, anh ấy vẫn sẽ luôn muốn em được hạnh phúc, tiếp tục vui sống đấy. Cố gắng lên em. Nỗi đau là khó tránh khỏi, nhưng nó không được phép tồn tại mãi mãi. Em sẽ không làm anh ấy thất vọng. Em sẽ hồi phục mà, phải không?”
Ngôn dừng nói. Anh cố gắng dùng những lời tốt nhất có thể để an ủi, động viên Thu. Và cũng cần cho em ấy những khoảnh khắc lặng yên suy ngẫm.
“Anh ơi... Nhưng... tất cả... tại em mà anh ấy...”
“Không. Em không có lỗi gì đâu. Đừng tự trách mình như thế. Anh ấy ở bên kia sẽ không muốn em nghĩ như vậy đâu.” Ngôn điềm tĩnh nói, bàn tay anh nắm lấy tay Thu. “Em biết không, trong cuộc đời có rất nhiều con đường. Bao nhiêu sinh linh sẽ có bấy nhiêu con đường. Nhiều lắm. Nhưng tất cả mọi người, cho dù đi trên đường dài hay đường ngắn, chông gai hay bằng phẳng, cuối cùng đều sẽ phải kết thúc tất cả vui buồn mình đã trải qua. Đó là định mệnh em ạ. Chúng ta đừng đổ lỗi cho em, cho anh ấy hay cho bố mẹ em... Định mệnh là một nhiệm mầu mà tạo hóa muốn chúng ta hãy chấp nhận. Định mệnh không hẳn là điều tồi tệ nhất, xấu xa nhất, cho dù nó khiến chúng ta đau đớn tột cùng. Nhưng sẽ dễ thở hơn và hài hòa hơn nếu chúng ta biết chấp nhận sự thật ấy. Chúng ta chấp nhận định mệnh và đặt nó ngay ngắn vào quá khứ. Người yêu mến em sẽ muốn em nhìn về phía trước, tiếp tục những gì em đang cần phải làm. Em nhìn xem này, những bông hồng của em đang bị thẫm nước mắt đấy. Nhưng rồi chúng sẽ khô, sẽ đẹp như trước phải không em?...”
Thu và Trung chưa từng chụp với nhau một bức ảnh nào. Cô bé chỉ có thể lưu giữ trong ký ức mình đường nét thân thương của đôi lông mày đen đậm trên khuôn mặt đầy nét cương trực của Trung lần cuối cùng trước khi thi hài anh trở về với cát bụi vĩnh viễn. Một tang lễ nhiều nước mắt và hoa tiễn đưa người trai trẻ có lẽ sẽ được mọi người thương tiếc nhớ mãi. Nhưng Thu sẽ ghi nhớ lời dạy của Ngôn: “Can đảm chấp nhận định mệnh và đặt nó ngay ngắn vào quá khứ.”
|
BẢN TÌNH CA XÓT XA Tác giả: Vũ Xuân Nguyên Chương 7: Con Đường Tình Yêu Ads Tân nhấp một ngụm trà đá rồi đặt chiếc cốc sang bên cạnh máy tính, tiếp tục rê chuột. Sau khi vừa thực hiện một vài thao tác trên Autocad – phần mềm thiết kế kỹ thuật – anh nhấn “alt-tab” để chuyển sang giao diện game DotA. Những chuyển động của các quái vật xuất hiện trên màn hình cũng đồng thời với nhịp chao qua chao lại của hai con ngươi trong mắt Tân, tựa như có hai que gỗ điều khiển con rối tồn tại ở giữa người và máy vậy. Mắt anh đang điều khiển quái vật bằng hai que gỗ ấy, hoặc cũng có thể là ngược lại.
Có tiếng điện thoại reo lên.
“Anh Tùng ạ?... Vâng, em sắp xong rồi... Vầng... Vầng... Sáng mai em sẽ gửi sớm cho anh… Vầng, em chào anh.”
Vứt điện thoại về phía gối, anh lại tiếp tục trận chiến. Mười phút sau, lại có một cuộc gọi nữa. Anh bắt máy, nhìn vào màn hình và căng miệng ra cười sướng. Tuy vậy, Tân nhanh chóng tự điều chỉnh khuôn mặt mình trở về trạng thái nghiêm túc.
“Nói!”
“Ô kìa. Sao hôm nay tự nhiên đổi giọng thế?” Tiếng một cô nàng nói ở đầu bên kia.
“Nói!” Tân vẫn lạnh lùng.
“Xin lỗi, tôi nhầm số. Cúp máy đây.”
“Ấy ấy... Thiên thần của anh... Làm gì mà dỗi nhanh thế?...”
“Ai bảo thích tỏ vẻ!”
“Hì hì. Lâu lâu thay đổi không khí một tí ấy mà. Đừng giận anh nhé.”
“Cứ giận đấy! Cơ mà... yêu chít đi được, không giận được quá năm giây.”
“Hì hì.”
“Nhưng em vẫn thích câu hôm kia của anh cơ.”
“Câu gì?”
“‘Hót đi chim!’ ấy.”
“Hì hì. Vậy hôm nay Thiên thần muốn anh nói lại không?”
“Thôi. Mai em gọi thì phải nói thế nhá. Mà anh đang làm gì đấy?”
“Anh đang hoàn thiện bản thiết kế hệ thống thông gió cho công ty. Cũng chỉ còn một tẹo nữa thôi...”
Tân ra ban công đứng, trò chuyện qua điện thoại. Anh không muốn làm cậu em đang ngủ phải thức giấc vì những lời có cánh của mình. Tuy âm lượng ở mức vừa phải với giọng nói hết sức thiết tha và thân mật, nhưng trong đêm tối tĩnh lặng, có lẽ ai đó đứng dưới cuối hẻm cũng có thể nghe thấy những lời tâm sự, tỉ tê tưởng chừng vô tận với người yêu dấu của anh.
* * *
Gió cuốn bụi bay. Một công trình xây dựng bên đường Phạm Hùng vẫn đang trong quá trình thi công và những chiếc xe tải chở vật liệu hằng ngày vẫn cứ thay nhau ra vào công trường. Một quãng đường dài mù mịt gió cát.
Nắm chắc tay cầm lái, Ngôn phi xe lao đi với vận tốc 80 km/h, nghe tiếng gió ào ào qua tai. Lớp áo khoác mỏng không ngăn được luồng không khí lạnh đang băng qua thân hình Ngôn. Tháng mười hai giá buốt. Cái lạnh năm nay ùa về sớm hơn những năm trước, bắt hơi ẩm của mùa hè còn chút vương vấn trong mùa thu phải tan biến, nhường chỗ cho bầu không khí khô lạnh của mùa đông. Bầu trời chìm trong vẻ trầm lặng của những đám mây u uất sẫm màu. Những tán lá trên cành cao xào xạc, lay lắt vì gió. Trong khung cảnh ấy, nếu ai đó mơ mộng được bay bổng lên các tầng trời bao la bát ngát, hòa mình vào gió lộng mây ngàn, hẳn phải là một người đang mang trong mình nỗi lòng nặng nề, bức bối lắm. Chỉ có sự bao la hùng vĩ của đất trời, sự phóng khoáng tự do của thiên nhiên mới có thể giải phóng một tâm hồn u ám đang khát khao trải mình...
Ngôn nghĩ về quãng đường dài phía trước trong hành trình sự nghiệp tương lai của mình. Trở thành một “ông thầy” giảng bài cây cỏ, chim thú, đó không phải ước mơ vĩ đại của anh. Anh là một con người của nghệ thuật. Anh đam mê sự sáng tạo. Hội họa, âm nhạc, các phát minh sáng chế thú vị hay thiết kế sống động mưu ích và làm đẹp cho đời, những thứ đó mới khiến anh cảm thấy rạo rực, cảm thấy khát khao, hạnh phúc, vui sướng. Anh có thể bỏ hàng giờ ra để suy nghĩ, mày mò một sự cải tiến cho cái chắn bùn xe máy, hoặc một chiếc ghế lưu động có thể gập gọn như một chiếc dù, hay kiểu giày dễ tháo cởi hơn mà vẫn kín đáo... Con đường đầy bụi mù kia, anh muốn dựng nên một hệ thống thanh lọc không khí, hay một thiết kế vô hình ngăn cách các công trường xây dựng. Anh muốn sáng chế ra một cỗ máy hoạt động không dùng xăng, lướt đi trên mặt đất mà không cần bánh. Nó sẽ đưa anh đi đến bất kỳ nơi nào anh muốn trong thành phố này. Anh muốn vẽ những bức tranh tường lên những cột gầm cầu vượt trên không vốn dĩ đơn điệu một màu trắng đục. Anh muốn treo hàng loạt những chậu cây xanh lên khoảng không gian hùng vĩ trên con đường mà anh đang đi. Anh đam mê những sự đổi mới, những cách tân cho cuộc sống.
Nước Mỹ. Anh yêu nước Mỹ và cuộc sống tự do phóng khoáng của con người bên phương trời ấy, mặc dù những gì anh biết về họ mới chỉ qua sách vở và truyền thông ảo trên mạng. Anh muốn du lịch sang đó để có thể mở mang tầm mắt của mình về sự tự do và sáng tạo của con người phương Tây.
Với anh, bất kỳ những sự đổi mới lớn nhỏ nào cũng có thể khiến anh cảm thấy thú vị. Trên hết tất cả, anh khao khát một sự đổi mới con người.
Sẽ thật tuyệt vời biết bao nếu người Việt Nam biết cách tân cuộc sống, biết sống cho cuộc đời đáng sống hơn. Ngôn nhìn những người bạn hữu của mình đang chìm đắm trong những thú vui ảo ảnh như “game online”, dâm thư, dâm ảnh cùng vô số những thói hư sa đọa và tự hỏi: Tại sao người ta không nhường thời gian hoang phí như vậy cho những suy nghĩ và hành động để gia đình mình và cộng đồng Việt Nam tiến bộ như nước ngoài? Con người Việt Nam ngu muội và lạc hậu là vì đâu? Vì kinh tế non kém sao? Hay chẳng qua vì nước ngoài đi trước sớm quá? Không, tất cả vì những cái đầu ngu muội. Ngôn chứng kiến cảnh tượng người ta lái xe máy lấn sang nửa phần đường trong những lần ách tắc mà thâm tâm vừa oán vừa thương đồng bào mình. Tại sao người ta không thể chịu nhường nhịn để cuộc sống dễ thở hơn? Tại sao họ biết là ngu si mà vẫn cứ dấn bước đi? Tại sao họ không nghĩ ra mọi phương thế thích hợp để đổi mới cách đi, cách đứng, dẹp bỏ tất cả những phiền toái, bất ổn trong cuộc sống của mình và cộng đồng? Họ ích kỷ. Họ ngu muội. Họ sống trong một cái vỏ của sự bảo thủ và yên phận một cách lạc hậu. “Ừ thì... việc đó có phải là trách nhiệm của tôi đâu? Ừ thì... bao năm rồi sống quen thế! Bây giờ và sau này cứ như thế! Có sao đâu?”
Có lẽ nếu những cái đầu ngu muội được thông, được thoáng, có lẽ nếu một nền văn hóa truyền thống biết tiếp thu những điều tiến bộ thì biết đâu một làn gió mới sẽ thổi vào cuộc sống, giúp cho con người dễ thở hơn, hạnh phúc hơn? Có lẽ nếu những sự đổi mới được nhen nhúm và thực hiện...
Khác với bạn bè cùng lớp, cùng trường – vào chuyên ngành đại học không ưa thích chỉ vì dòng đời xô đẩy – Sinh học là sự lựa chọn của chính Ngôn, một sự lựa chọn bắt nguồn từ những suy nghĩ ngây ngô mông muội của thời niên thiếu. Năm lớp mười hai, giai đoạn quyết định cho những đường đi nước bước trong tương lai của một đời người, Ngôn đã chọn Sinh học – một chuyên ngành mà anh đã nghĩ rằng sẽ “dễ nhai” nhất. Mặc dù tiếng Anh và mỹ thuật mới là những điểm mạnh của anh. Nhưng anh tự ti mình sẽ không đủ thời gian và tiền bạc để có thể ôn luyện, theo đuổi niềm đam mê của mình. Anh sợ khó. Anh chọn dễ. Và khi đã đỗ đại học, anh mới nhận ra rằng trong các con đường sự nghiệp trên đời, không có con đường nào là dễ dàng cả. Chỉ có con đường dành cho niềm đam mê và tố chất mà thôi. Học về cây cỏ, con vật, anh nghĩ rằng chỉ cần thuộc lòng là đã xong. Nhưng nào ngờ, Sinh lại là “khúc ruột” chẳng thể lìa xa với Hóa – môn bét bảng của anh hồi còn học phổ thông. Ngày càng chật vật với những lý thuyết nặng nề, Ngôn dần trở nên đuối sức trong hành trình bơi lội nhọc nhằn của những năm tháng trên giảng đường sinh viên...
Dầu vậy, duyên số với cánh đồng bao la của “giáo dục” đã khiến anh quan tâm nhiều hơn đến con người. Anh yêu thích cái gọi là “đổi mới con người”. Anh vạch ra cho mình một lý tưởng sống: giáo dục thế hệ trẻ đi theo con đường của sự đổi mới và sáng tạo. Với Ngôn, đó không phải là một hy vọng hão huyền, viển vông hay ảo mộng chỉ có trong tưởng tượng. Đó là cả một nghệ thuật! Không những là nghệ thuật mà còn là nghệ thuật lớn lao! Nó bao trùm hết thảy các loại hình nghệ thuật. Nó chứa đựng cả hội họa, cả âm nhạc, cả văn chương hay thậm chí là nghệ thuật sáng chế phương pháp... Sự đổi mới và sáng tạo, nó sẽ giúp con người nhận ra và dám cải thiện những mấp mô trong cuộc sống, những tồn đọng xấu xa của biết bao não trạng hẹp hòi, ích kỷ, não trạng chui rúc trong cái vỏ chật chội của những cổ hủ, lạc hậu từ bao đời nay. Nó sẽ đưa con người lên một tầm mức vĩ đại xứng đáng của vị thế làm chủ thiên nhiên...
Dừng xe trước cổng nhà A2, Ngôn lấy điện thoại ra xem giờ. Và anh lại bị muộn mất một tiết rưỡi của môn Di truyền học quần thể. Anh tự trách mình: tại sao lại nhiễm thói “giờ cao su” đáng ghét của con người Việt Nam? Từ khi có trí hiểu đến giờ, anh đã cố gắng không để mình phải trở thành một kẻ chậm trễ trong mọi cuộc hẹn. Nhưng mấy phút ngủ nướng của buổi chiều hôm nay đã khiến Ngôn mất mặt với “người phương Tây tưởng tượng” của mình...
“Hầy... Làm gì bây giờ? Lên lớp ngủ nốt tiết cuối để chờ điểm danh hay là về?” Ngôn thở dài.
Cuộc đời là một chuỗi những sự lựa chọn. Và mỗi quyết định chọn lựa sẽ dẫn chúng ta đến với các định mệnh khác nhau.
Ngôn không muốn hao phí hơn ba mươi phút phóng xe hộc tốc từ nhà đến trường chỉ để quay trở về tay không một cách ngu xuẩn. Nhưng cũng thật là dở hơi nếu bước vào tiết cuối nghe một bài giảng chẳng thấm lỗ tai, hao tổn sáu mươi phút cuộc đời. Cơn “nổi loạn” trong anh bùng lên!...
Và cuối cùng, Ngôn quyết định đi dạo chung quanh trường, sau đó sẽ mò vào nhà sách trước vườn cây khu hiệu bộ để “vụng trộm” với những cuốn tiểu thuyết.
Gửi xe xong, Ngôn bước đi ngược về phía khu ký túc xá. Con đường bao quanh sân vận động Sư phạm thật yên bình và thanh vắng. Ánh nắng chiều đông ghé qua những tầng lá nhãn, chạm vào bước chân dưới những tà áo dài của các nữ giáo sinh đi kiến tập tại trường Nguyễn Tất Thành. Gió mùa đông bắc phảng phất đâu đây. Nhưng lúc này, Ngôn cảm thấy ấm áp hơn khi phóng xe máy vi vút trên đường cao tốc rất nhiều.
Anh đi vòng qua tòa nhà thư viện bên cạnh sân vận động. Đây là một góc đường lộng gió nhất trong cả khuôn viên trường. Ngôn nhìn những tán cây xào xạc mà lòng gợi lên cảm giác bâng khuâng xao xuyến. Anh cảm thấy yêu cái se se lành lạnh của một chiều đông lãng mạn.
“Từ khi quen em
Anh đã biết bối rối
Vì những lúc thoáng nghe em cười
Anh đã biết con tim
Yêu em mất rồi
Người yêu ơi, xin em chớ quên...
|
Miệng anh khẽ hát bài tình ca nổi tiếng của Lam Trường trong khi những gót chân thì đang bước trên “con đường tình yêu” huyền thoại. Bỗng mắt anh chợt sáng lên vì trông thấy một bóng dáng thân quen cũng đang nhẹ nhàng nhịp bước đằng xa. Đuôi tóc lúc lắc cùng vóc người nhỏ nhắn của Huế Anh khiến Ngôn không thể nhầm lẫn với bất kỳ ai, mặc dù anh chỉ nhìn thấy sau lưng cô vì đi cùng chiều. Chiếc áo khoác màu da cam, quần bò xanh thẫm. Đôi vai đeo chéo chiếc cặp đen tuyền. Bàn chân cô đi giày búp bê màu tím than nhỏ nhắn. Tất cả những hình ảnh ấy cuốn hút Ngôn mãnh liệt, khiến đôi chân anh bước vội hơn về phía trước. Sau bao nhiêu ngày xa cách, nỗi tương tư giăng kín tâm hồn, nỗi nhớ nhung mỗi ngày thêm một khắc khoải, anh khao khát được gặp lại người yêu dấu bé nhỏ, để được nhìn ngắm đường nét dễ thương trên môi mắt cô thật lâu, để trái tim anh được gần gũi hơn với trái tim cô. Anh muốn ôm Huế Anh từ đằng sau. Và đôi tay anh giang ra, vòng lên phía trước người cô vừa khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn rất ngắn.
Huế Anh giật mình vì bất ngờ.
“Thỏ xinh yêu dấu của anh! Có nhận ra chàng hoàng tử nào đây không?”
Ngôn nói vào một bên tai cô mà trong lòng bừng lên niềm hạnh phúc vui sướng. Dường như mùi hương trên tóc Huế Anh cũng thật ngọt ngào.
“Anh Ngôn à? Anh làm gì thế? Buông em ra!”
Huế Anh vẫn chưa hết ngỡ ngàng, tay cô dứt khoát bắt Ngôn phải buông. Cô vội vàng quay lại thì bắt gặp ánh mắt Ngôn đang trìu mến nhìn cô. Huế Anh thảng thốt nhìn quanh, sợ rằng ai đó sẽ nhìn thấy Ngôn và cô trên con đường này.
“Thật bất ngờ làm sao khi anh thấy em ở đây! Sau bao ngày...” Ngôn nói.
“Anh Ngôn!” Huế Anh nói lớn, cắt ngang lời Ngôn “Anh làm sao vậy? Thế này... Thế này...”
“Sao vậy em? Bất ngờ quá à?” Ngôn cười rạng rỡ.
“Anh... anh không tôn trọng em gì cả!” Huế Anh đỏ bừng mặt, đôi lông mày nhíu lại.
“Thỏ xinh xấu hổ đấy à? Ngượng rồi phải không? Hi hi. Thôi được rồi. Anh sẽ không như vậy nữa. Anh sẽ đợi cho người thương mến của anh dần quen...”
“Anh đang nghĩ gì vậy? Giữa anh và em...”
Trong đầu Ngôn chợt có một tia chớp giật ngang qua. Anh thôi cười và đang cố gắng hiểu những lời Huế Anh nói.
“Giữa anh và em đâu có phải... như người ta yêu nhau!”
“Thỏ nói gì vậy? Anh rất yêu mến em mà...”
“Nhưng em chỉ luôn coi anh như một người anh, người bạn vui tính, hiền hòa, tốt bụng thôi. Em vẫn luôn kính trọng anh... Em đâu có...”
Huế Anh chưa chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ và tế nhị như thế này. Phải nói ra điều khiến người khác hụt hẫng là một trong những việc làm khó nhất trên đời. Còn Ngôn thì sững sờ, không nói được gì trong một lúc lâu.
“Huế Anh, chúng mình đã từng trò chuyện rất thân mật và vui vẻ. Anh đã yêu mến em từ rất lâu rồi. Nhưng không nói ra từ đầu. Anh sợ em quá bất ngờ. Anh sợ em chưa sẵn sàng để đón nhận tình cảm của anh... Anh đã nghĩ rằng bây giờ đã đến lúc... Nhưng nếu giờ em vẫn còn... em vẫn còn chưa thực sự có tình cảm với anh... anh sẽ đợi... Anh sẽ không bắt em phải yêu anh ngay đâu. Nhưng em vẫn luôn là ý trung nhân trong lòng anh...”
“Anh Ngôn! Tại sao anh lại có thể nói rằng chúng ta trò chuyện thân mật? Những gì em và anh nói mới chỉ là trên mạng mà. Em chưa hiểu nhiều về anh. Và chắc chắn anh cũng chưa hiểu nhiều về em...”
“Vậy thì bây giờ chúng mình tìm hiểu nhau nhé. Anh...”
“Anh Ngôn! Em không phải là người mà anh nên yêu đâu.” Huế Anh nói, giọng nói tuy có chút bức xúc nhưng vẫn dịu dàng. Huế Anh thực sự nghiêm túc.
“Tại sao lại không chứ em? Em hiền, xinh, lại thông minh và vui tính nữa. Em hội đủ những gì khiến anh cảm thấy yêu mến. Anh biết em là một người con gái rất tốt.” Ngôn không lỡ lời nói ra đặc điểm chiều cao của Huế Anh: kém anh hai centimet.
“Anh Ngôn, em phải nói sao nhỉ? Nhưng thực sự thì anh chưa hiểu nhiều về em đâu. Những gì anh thấy mới chỉ... Em không giống như những gì anh nghĩ đâu...”
“Trong mắt anh chỉ có em là người hoàn hảo nhất thôi. Em tin anh đi, anh thực sự rất yêu mến em.”
“Em... Anh ơi, em... đã thích người khác rồi.”
Bỗng có một sinh viên đi ngang qua. Nhưng Ngôn không nhận thấy. Mọi giác quan của anh đang bị tê liệt như vừa chạm phải một sợi dây điện bị chuột cắn. Mắt anh sững sờ, khuôn mặt đỏ bừng, còn đôi tay tưởng chừng như không còn chút sức lực nào. Anh cảm tưởng như tim mình đã ngừng đập. Anh nhìn Huế Anh, anh nghe tiếng Huế Anh nói mà không tin nổi. Tại sao lại như thế được? Những lời này nghĩa là sao? Một nụ hồng ngây thơ còn tươi non như em... lẽ nào đã thuộc về ai đó? Không! Không thể nào! Mình phải là người đầu tiên hiện diện trong trái tim em chứ! Mình và em ấy đã trò chuyện với nhau rất ngọt ngào, rất vui vẻ trên “phây”... Mình cảm thấy em ấy đã rất yêu mến mình mà... Vậy tại sao... tại sao... “Người khác” ấy là ai? Một anh chàng đẹp trai, phong cách, một “hot boy” của trường em sao? Em đã gặp người ấy ở đâu và người ấy có đặc điểm gì khiến em phải thích chứ? Ôi chao... Không!... Không!... Lẽ nào...
Ngôn nắm bàn tay, run run, bứt rứt. Anh cảm thấy ở cổ tay như không còn một chút gân nào... Giờ đây, khoảng cách giữa anh và cô sao mà xa quá...
“Thôi nào, Huế Anh... Đừng đùa anh nữa chứ! Nếu... Nếu em chưa có tình cảm với anh... Nếu em cảm... cảm thấy chưa sẵn sàng... thì...” Ngôn lắp bắp từng lời.
“Anh Ngôn ơi. Nếu em đã từng nói điều gì khiến anh hiểu lầm về cảm nghĩ của em đối với anh thì em rất xin lỗi anh. Em không nên để anh phải thất vọng như thế này. Nhưng thực sự từ trước đến giờ, em chỉ coi anh như một người anh vui tính, một người anh hiền hòa, chăm chỉ học tập. Em rất quý anh khi thấy anh cần mẫn học bài ở lớp tiếng Pháp. Em thấy anh là một người tốt, rất vui tính. Những lần nói chuyện với anh, em đã rất vui. Nhưng nếu anh hiểu lầm về tình cảm của em chỉ vì em đã vô tình nói một câu nào đó khi chat trên mạng... thì em buộc phải từ chối anh thôi, anh Ngôn ạ. Em không muốn anh phải hụt hẫng... nhưng thực sự em đã thích người khác rồi. Em và anh ấy đã yêu nhau được gần hai năm...”
Cảm thấy việc đứng như trời trồng ở bên đường thật là không hay và mình sẽ phải nói rõ những điều tế nhị thế này không chỉ trong một hai câu, Huế Anh chỉ về phía thành đá tổ ong mà người ta vẫn dừng chân ngồi nghỉ:
“Mình qua bên kia nói chuyện đi anh!”
Ngôn cố gắng hết sức dùng chút tỉnh táo còn lại của mình để bước qua đường. Hai người ngồi xuống dưới những tán lộc vừng xanh mướt.
“Huế Anh, anh xin lỗi vì đã cư xử không đúng với em. Anh đã không biết...”
“Thực sự em cũng không biết tình cảm của anh đối với em. Những gì anh và em trò chuyện, mới chỉ là trên mạng. Cũng chỉ xoay quanh những việc bình thường thôi mà anh. Đâu có phải một cuộc hẹn hò lãng mạn với những lời nói thân mật trực tiếp đâu. Về phía bản thân em, từ trước đến giờ em cũng kín lắm. Có lẽ em quen như vậy lâu rồi. Em không muốn thể hiện ra với mọi người rằng mình có người yêu...”
Ngôn đã bớt ngỡ ngàng, nhưng vẫn còn bối rối. Thâm tâm anh trào dâng cảm giác tiếc nuối nghẹn ngào khôn tả. Anh tưởng chừng mình vừa để vuột mất một món quà pha lê tinh khôi thanh khiết, chưa kịp cầm nắm thì đã rời xa tầm với của cánh tay mình. Huế Anh không còn là người yêu dấu của riêng mình anh nữa.
“Em có giận anh không...?”
|
“Lúc đầu thì có. Em quá bất ngờ và không tin nổi rằng đó là anh. Nhưng bây giờ em không còn giận anh nữa. Có lẽ cũng tại em. Em đã làm anh hiểu lầm.”
“Không. Em không có lỗi gì cả. Tất cả là do anh. Anh không nên ngộ nhận như một thằng ngố như thế. Anh nghĩ rằng em rất thơ ngây. Hẳn chưa có ai ngỏ lời với em cả...”
“Vậy lẽ nào như vậy nghĩa là em thuộc về anh sao?”
“Không. Anh biết mình đã ngộ nhận thật sai lầm. Anh... anh... rất hối hận vì đã không tìm hiểu em kỹ hơn...” Ngôn nhìn Huế Anh một thoáng, rồi lại hướng ánh mắt ra khoảng không phía trước hai người.
“Em là một người rất kín mà. Với cả làm sao em biết được anh nghĩ gì để nói với anh rằng em đã có người yêu. Nếu nói ra thì cũng thật là hớ...”
“Anh xin lỗi Huế Anh...”
“Không phải lỗi tại anh đâu... Nhưng anh Ngôn ơi, anh đừng sống cuộc sống trên mạng nhiều quá. Mạng ảo lắm. Những gì anh thấy, anh đọc trên đó không hoàn toàn giống với sự thật đâu.”
“Anh biết. Nhưng anh không giỏi ăn nói. Anh chỉ có thể trò chuyện với em trên mạng thôi. Anh và em xa nhau quá. Anh chưa thể gần em...”
“Anh đừng như vậy nữa. Anh chưa biết nhiều về em đâu. Em không như anh nghĩ đâu.”
“Anh thực lòng cảm mến em. Anh muốn được thân với em hơn.”
“Mình có thể vẫn làm bạn với nhau mà anh.”
“Chỉ làm bạn thôi sao? Anh luôn có một tình cảm đặc biệt với em...”
“Thôi nào anh. Có thể bây giờ anh cảm thấy ở em như những gì anh vừa nói đấy. Nhưng sau này, khi anh gặp người anh thực sự yêu thì em chẳng là gì đâu.”
Ngôn nhìn thấy nụ cười hiền dịu của Huế Anh mà trong lòng nửa ấm áp yêu thương, nửa cay đắng buồn tủi.
“Khi yêu ai đó thì trong mắt anh chỉ có người đó là nhất mà thôi.”
Huế Anh dịu dàng, từ tốn nói. Đôi hàng mi cô e lệ khi nhìn xuống phía trước, nhưng mở to long lanh khi quay sang nhìn Ngôn. Anh biết cô muốn nói về “người yêu” nào đó anh sẽ gặp trong tương lai, nhưng lòng anh lại cứ khăng khăng chỉ có mình Huế Anh mà thôi. Miệng anh im lặng nhưng lòng anh thở dài. Nỗi hụt hẫng lớn lao khiến mọi cảnh sắc đẹp đẽ mà anh tận hưởng trên con đường lãng mạn tự nhiên sụp đổ và tiêu biến đâu mất. Những đêm dài được trò chuyện với Huế Anh trên mạng, đối với Ngôn sao mà thân thiết thế, gần gũi thế! Vậy mà giờ đây, anh ngồi bên cạnh cô, muốn với tay chạm đến trái tim cô mà chẳng thể. Tưởng chừng có một vực sâu xa cách đằng đẵng ngăn đôi. Trái tim cô đã có một hình bóng khác. Dường như họ yêu nhau rất sâu đậm. Hai năm. Những hai năm cơ mà. Còn Ngôn với cô: chỉ mới vài tháng, những tháng ngày ảo tưởng ngây ngô.
“Anh Ngôn...”
“Thôi, mình đừng nói về chuyện này nữa nhé.” Ngôn ngắt lời Huế Anh và chuyển chủ đề. “Sao hôm nay em lại đến trường anh vậy?”
“À, em học thêm tiếng Anh ở bên Đại học Ngoại ngữ anh ạ. Lúc nãy em qua ký túc Sư phạm thăm một con bạn. Xong định trở ra cổng trường để bắt xe bus...”
“Hì. Em học cả Anh và Pháp, chắc căng lắm nhỉ? Có bị tẩu hỏa nhập ma không đấy?” Ngôn cười, cố gắng giấu đi những nỗi niềm chưa nguôi, vẫn đang rạo rực trong lòng.
“Không đâu anh.”
“Hai ngôn ngữ này có nhiều chỗ giống nhau lắm mà. Chuyến này Anh, Pháp đánh nhau rồi.”
“Nếu thằng Pháp không thắng thì Anh chắc chắn sẽ thua ạ. Hi hi.”
“Ha ha ha...”
Có tiếng xe máy đi từ đằng xa. Huế Anh nhìn thấy, quay lại nói với Ngôn:
“Kia là anh Tân ạ.”
Ngôn nhìn theo hướng chỉ của Huế Anh. Một anh chàng cao lớn, khuôn mặt vuông vức rẳn rỏi với đôi mắt một mí nhỏ tí. Vừa thấy Huế Anh, Tân cười rạng rỡ, đôi má rõ hai lúm đồng tiền.
Huế Anh đứng lên, lại gần chiếc xe máy vừa dừng lại.
“Lùn yêu! Ai thế em?” Tân hỏi.
“Đây là anh Ngôn từng học cùng lớp với em ở nhà cô Thùy anh ạ.” Huế Anh từ tốn trả lời.
Ngôn cũng đứng lên. Bắt tay Tân, Ngôn nhận thấy ở anh chàng này có một sự khỏe khoắn, mạnh mẽ, bàn tay cứng cáp và to lớn, gần như gấp rưỡi bàn tay nhỏ nhắn của Ngôn. Gương mặt Tân toát lên sự cương nghị và hào hiệp.
“Chào anh.” Ngôn nói.
“Chào cậu.” Tân trả lời. “Cậu học trường này à?”
“Vâng ạ.”
“Một thầy giáo tương lai đấy nhỉ?”
“Cũng một tương lai mịt mờ anh ạ. Ha ha. Em học ngành tự nhiên nhưng định lấn sân sang ngoại ngữ đấy.” Ngôn cũng không hiểu mình biết nói một lời hai ý từ bao giờ. “Tình cờ gặp Huế Anh ở đây, bọn em đàm đạo về ngôn ngữ thế giới một chút. Người thì hỏi tiếng Pháp, người thì đáp tiếng Anh. Bây giờ anh đến, mới quay lại tiếng mẹ đẻ đấy.”
“Ha ha ha!” Tân cười. “Thôi bây giờ anh phải đưa Huế Anh về đây. Chẳng mấy khi công ty cho về sớm để đón con ‘gấu’ lùn này. Đi nào em.”
“Vâng ạ. Chào anh Ngôn nhé.” Huế Anh hiền dịu nhìn Ngôn rồi lên xe Tân. Cô hiểu Ngôn đang nghĩ gì nên không tỏ thái độ âu yếm sau lưng Tân như mọi lần trước.
“Ừm. Em về nhé. Thượng lộ bình tĩnh.”
Ngôn mỉm cười, nhìn theo đôi tình nhân hạnh phúc bên nhau đang xa dần. Tim anh thắt lại. Lồng ngực anh vẫn chưa thả lỏng trở về trạng thái bình thường. Anh ngồi lại chỗ cũ và nhìn sang bên cạnh, tưởng tượng gương mặt trìu mến thân thương của Huế Anh. Giọng nói dịu dàng trầm lặng của cô vẫn in đậm trong tâm trí anh. Hình ảnh của cô vẫn còn ở đây, trong mắt Ngôn, mà con người thực của cô giờ đang bên một người con trai khác. Anh xót xa, tủi thân cho cái ngố ngồ ngộ của mình.
“Chia tay nhưng chưa từng yêu. Trên đời này liệu có người thứ hai nào như mình không cơ chứ?”
Anh cảm thấy xót xa, ngượng với chính mình, ngượng với Huế Anh...
Chợt tiếng đàn ghita cách đó một quãng lọt vào tai Ngôn. Giai điệu quen thuộc mà anh vẫn thường nhẩm hát, giờ đã sang đoạn thứ hai:
“Anh nào biết
Anh nào có hay
Hạnh phúc trôi qua tay, giấc mộng tàn...”
|