Yêu Nhầm Nữ Bang Chủ Siêu Quậy
|
|
Chap 13:
*Ba ngày sau:
- Ngồi yên coi! Uống thuốc lắc à? - Nó đưa tay thay băng trên đầu cho hắn.
Hắn cứ như con lật đật ngã qua ngã lại làm nó cáu tiết. Nó vặn vẹo cái đầu của hắn đủ kiểu xém tí nữa là hắn bất tỉnh "lần ba". Hắn nhăn nhó:
- Nhẹ tay chút coi! Đau!!!!
- Anh cứ lúc lắc cái đầu làm tôi quấn sai rồi nè! Trời ơi! - nó nổi điên lấy dải băng kéo xuống siết cổ hắn.
- Ặc....ặc.....
Nó buông ra rồi chửi hắn xối xả:
- Cái thứ lì lợm! Trâu bò đầu thai anh à? Không quấn không thay cái gì nữa hết! Tự mà làm. Hứ......
Hắn nhướng mày, con nhỏ này vong ơn bội nghĩa thật. Mới hôm trước hứa là sẽ chăm sóc hắn cẩn thận để chuộc lỗi hôm nay lại trở mặt rồi. Đúng là cái thứ cứng đầu cứng cổ mà. Hắn hếch mặt:
- Cô không làm thì thôi! Tôi gọi điện cho mấy em "chân dài" làm! Xí....Tưởng cô có giá lắm à?
Nó chưng hửng mặt mày, mặt nó đỏ lên vì giận dữ. Tên khốn này! Anh dám nói tôi không có giá hả? Dám so sánh tôi với lũ chân dài diêm dúa ấy hả? Tóc nó muốn dựng đứng vì tức giận. Nó tiến đến gần hắn, mặt đối mặt với hắn nở nụ cười trìu mến. Khoảng cách của cả hai khá gần, hắn bắt đầu lắp bắp:
- Cô....cô....muốn gì đây>?
Nó không trả lời, nó lấn tới cố gắng xóa đi khoảng cách của cả hai. Hắn đỏ mặt, tim như muốn nổ tung. Nó đang tấn công trước đấy à? Ôi trời ơi! Hắn ngất ngây vì sung sướng! Hắn bị nó dồn ép đến nỗi nằm hẳn xuống giường. Nó đang làm cái quái gì thế này? Hắn đắc chí trong bụng vì chắc nó không kiềm chế nổi trước vẻ đẹp trai của hắn rồi. Phen này không "cưa" mà nó tự "đổ" hahahaha.......... Đang đắm chìm trong những mộng tưởng, bỗng hắn cảm thấy bản thân mình bị thiếu oxi trầm trọng.
"Ưm....ưm.....ưm"
Nó lấy gối ấn chặt vào mặt hắn, miệng nó không ngừng chửi rủa:
- Tên khốn! So sánh tôi với mấy loại chân dài của anh hả? Tôi không có giá hả? Được! Vậy tôi sẽ cho anh biết cái giá đã chọc giận tôi! Grừừừ........CHẾT ĐI!!!!!!!!!
Hắn không ngừng giẫy giụa nhưng nó đã ngồi hẳn lên người hắn rồi. Tay chân hắn không thể cử động được vì đã bị chân nó kẹp chặt.
"ƯMmmmmm......ưmmmmm"
Hắn không la hét được gì hết. Người ta nói chết vì gái là cái chết thoải mái mà ta...... Sao trông hắn có vẻ thê thảm nhỉ??? Cái này đúng hơn là chết vì ngu......chết thấy lu bu quá! Hic.... Chia buồn nhá! Trịnh Tuấn Huy hưởng dương....
- Oái! Halee! Sao vậy? Xuống! Xuống nhanh!
Cả bọn vào vừa kịp lúc lôi nó xuống khi hắn đang trút những hơi thở cuối cùng. Sau cái gối là hai mắt hắn đang trợn ngược, tình hình này chắc phải ở lại bệnh viện tiếp rồi. Nó vẫn chưa hết tức giận mà còn toan đến đánh hắn, may sao có Vinlee giữ nó lại. Đúng là cái miệng hại cái thân! Đáng đời!
Hắn xuất viện trể hơn dự tính, miệng hắn không ngừng nguyền rủa nó. Nào là con nhỏ chằn tinh, đồ yêu quái, ác quỷ giết người,.... nhưng hắn chỉ nói khẽ không dám cho ai nghe (định ở bệnh viên luôn thì cứ nói). Hắn về nhà nghỉ học mấy ngày liền, nó ở trường trông đứng trông ngồi không thấy hắn đâu đâm ra vừa lo vừa giận. Hắn thì không nói gì nhưng Nari cũng xin nghỉ. Vinlee cũng lấy làm lạ nhưng không cách nào liên lạc với cô. Anh bỗng cảm thấy chán nản khi cứ nhìn cảnh cô nghỉ học.
*Trong giờ học:
- Hai anh em "lì" dạo này sao thế nhỉ? (người ta là lee mà!!!) Thấy suốt ngày cứ trưng cái mặt đưa đám đến trường là sao? - Hani thì thào.
- Ai biết đâu! Chắc là tương tư ai rồi!!! - Roy vừa chơi game vừa trả lời.
Hai cô tạm ngưng cuộc nói chuyện vì sợ nó nghe thấy. Ai làm việc nấy. À mình quên cho mọi người xem thứ tự ngồi của tụi nó: Ken - Roy - Hani - Jee - Vinlee - nó - hắn.
- Hani!!! - Jee gọi.
- Gì? - cô đáp cộc lốc.
- Tối nay em có bận gì không?
- Không bận chẳng lẽ khỏa thân à? - cô móc anh.
- À anh xin lỗi! Thế tối nay em có rảnh không? - anh cười hiền.
- Không! - cô dứt khoát.
Anh cười rồi tiếp tục học, có lẽ vẫn còn giận chuyện lúc nhỏ lắm đây mà. Anh không trách cô mà đang cố gắng kéo cô quay trở về với mình. Quay trở về lúc cả hai suốt ngày cứ quấn quýt bên nhau mặc dù toàn là gây lộn.
*Tối hôm đó:
Jee pha xong tách cafe định bước lên lầu thì nó gọi lại:
- Anh Jee!
- Sao vậy nhóc?
Nó đưa cho anh cái hộp quà to màu hồng rồi bảo:
- Anh đem lên phòng cho Hani giúp em nhé! Ba mẹ nó vừa gửi qua đấy!
Anh gật cái đầu rồi cầm lấy bước lên lầu. Anh đứng trước cửa phòng Hani gõ cửa mãi nhưng không thấy cô đâu, anh vặn cửa bước vào dịnh để lên bàn cho cô rồi ra ngoài. Thế nhưng anh đi cái kiểu "Sài Gòn Chợ lớn" hay gì không biết mà chân nọ lại vấp vào chân kia. Thế là anh ngã, cái hộp trên tay văng xuống đất và đồ đạc bên trong văng cả ra ngoài. Toàn là khung ảnh, những cái khung ảnh được đính đá ruby trong rất đẹp. Anh cuống cuồng nhặt vội vào và đặt lên bàn như thể chưa hề có ai mở ra.
Bỗng anh sững người, trên chiếc bàn ấy đầy khung ảnh và những tấm ảnh đó có anh. Một cậu bé khoát vai một cô bé cười híp cả mí. Từ bàn trang điểm đến bàn học, bàn vi tính, bàn cạnh giường ngủ,... đâu đâu cũng có ảnh của hai người lúc nhỏ. Anh thấy có một thứ cảm xúc gì đó vỡ òa ở trong tim, hình ảnh ngây thơ và tinh nghịch của Hani 10 năm về trước như ùa về. Anh đưa tay sờ vào từng cái khung ảnh và anh bắt gặp có một xấp ảnh dường như vừa được chụp đang đặt ở trên bàn. Có lẽ số khung ảnh mới được gửi về để lồng những tấm ảnh này vào. Anh tò mò nhấc lên xem. Lại là ảnh của anh, những tấm ảnh được chụp lén khi anh cười rất hồn nhiên. Những nụ cười ấy thật đẹp.
"Cạch"
Đang ngây người thì Hani đã vào phòng. Thấy anh cầm những tấm ảnh cô chụp lén anh, cô lúng túng chạy đến giật lại:
- Sao anh đụng vào đồ của tôi? Ra ngoài đi!
Anh bật cười, đưa tay xoa đầu cô nhưng cô đã nhanh chóng tránh né. Anh châm chọc:
- Hâm mộ anh cuồng nhiệt lắm sao?
Cô đỏ ửng cả mặt, ngày thường sỉ diện làm chi để hôm nay ê mặt vậy nè! Thiệt tình cô muốn chui xuống mặt đất quá! Bị người ta nắm được thớp rồi, lại còn là những tấm ảnh chụp lén nữa chứ!!! Quê quá đi mất! Thế là cô lao đến tấn công anh, anh né đòn và ôm cô vào lòng thủ thỉ bên tai cô:
- Rõ ràng là còn thích anh mà! Tội gì phải giấu chứ?
Cô nhìn anh mà môi cô run lên bần bật. Đôi mắt to tròn trở nên trong suốt và long lanh nhìn anh. Bỗng cô òa khóc như một đứa trẻ vừa bị đánh đòn. Cô không ngừng dùng tay đánh vào ngực anh:
- Tôi ghét anh! Hức....hức....Sao lại xuất hiện trước mặt của tôi chứ? Sao không đi luôn đi!!!! Hic...hic....
Anh mỉm cười siết cô vào lòng, tim anh cũng đang có một thứ cảm xúc rất khó tả. Anh hôn lên tóc cô:
- Còn giận anh à? Anh xin lỗi vì lúc ấy đã đi không nói với em tiếng nào! Nhưng thực sự.....anh đã rất nhớ em!
Cô vẫn cứ khóc và hai người cứ ôm nhau mãi. Cô đưa tay siết chặt lấy người anh:
- Không được đi nữa...hic...Từ nay không được đi nữa! Hức...hức....
- Anh biết rồi! Anh yêu em! Anh sẽ không xa em nữa!
Anh cười tinh nghịch đưa tay gạt nước mắt của cô. Cô cũng mỉm cười, nụ cười hiền dịu làm anh thấy hạnh phúc. Đêm hôm đó có hai người ngủ rất ngon còn hai người khác thì.......lăn qua, lăn lại, lọt giường, leo lên, lăn tiếp, té tiếp, leo tiếp, tới sáng. Haizzz yêu thì nói ra cho rồi! Ém chi cho khổ không biết!
*Sáng hôm sau:
Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời. Ánh mặt trời ấm áp bao trùm lên ngôi biệt thự Hắc Long. Jee và Hani thức dậy từ rất sớm chuẩn bị buổi sáng, họ cứ như là một đôi vợ chồng trẻ ấy. Roy và Ken tỏ ra ngạc nhiên nhưng đáp lại chỉ là nụ cười cho qua của hai người. Nó và Vinlee lết thết xuống lầu, cả hai xuất hiện làm bốn người kia giật mình.
- Trời trời! Nhà mình nuôi gấu trúc khi nào vậy? - Ken hỏi.
- Cái này giống diễn viên đóng phim kinh dị hơn ấy nhỉ? - Roy cũng tham gia nhận xét.
Nó và Vinlee mệt mỏi ngồi vào bàn, Hani đặt hai phần ăn xuống rồi bảo:
- Hai người thức đếm muỗi à? Làm gì mà như nhát ma người ta vậy?
Cả hai im lặng không nói gì, họ bắt đầu bữa ăn.
Ăn xong, mọi người ra ngoài đi chơi hết còn hai anh em "panda" ở nhà. Cả hai hết thở dài rồi lại ngáp. Trong họ chẳng còn chút sức sống nào cả. Nó bật tivi rồi lại tắt, tắt rồi lại bật. Vinlee hỏi nó:
- Hôm nay em không đi đâu à?
- Có.....Em sắp đi chết!
- Chết ở đâu? Cho anh theo luôn đi!
- Haizz không biết thần chết có chịu nhận một đứa quậy phá như em không nữa!
Cả hai lại im lặng. Bất chợt anh và nó đồng thanh:
- Anh/em có địa chỉ nhà Aiden/Nari không?
Cả hai trân mắt ra nhìn nhau:
- Vậy là anh/em....... - đồng thanh tập 2.
- Em/anh có này...... - tập 3.
Họ hí hửng trao đổi rồi trở về phòng thay đồ tức tốc ra ngoài. Tâm trạng cả hai tốt hơn hẳn. Thấy hai anh em nhà này hâm hâm sao ấy nhỉ???
Vinlee đi thẳng đến cái địa chỉ mà nó đưa. Nơi đây là khu nhà rất ít người ở, chỉ thưa thớt vài ngôi biệt thự. Nhà của Nari là một trong số những căn to nhất, đẹp nhất. Thật xui cho anh là cô vừa ra ngoài đi dạo rồi, thế nên khi anh bấm chuông chẳng ai ra mở cửa cả. Anh buồn bã lê gót chân tản bộ trên đường. Lúc nãy anh đi xe buýt đến bây giờ đi bộ về là đúng rồi. Anh ghé vào một quán cafe mang phong cách châu Âu bên đường. Anh gọi một ly America rồi ngồi ngắm dòng người qua lại.
|
Lòng anh thấy nhẹ tênh. Cứ như thời gian đang trôi mà anh vẫn đứng đấy vậy. Ly cafe nóng bóc khói nghi ngút giúp anh vơi đi phần nào muộn phiền trong lòng. Ngồi trước khung cảnh ấy, lòng anh lại xao xuyến nhớ đến hình ảnh một người con gái. Người con gái mang vẻ đẹp kiêu sa nhưng lại rất lạnh lùng. Chẳng biết từ khi nào mà anh lại muốn quan tâm, lo lắng đến cô. Muốn mang lại cho cô cảm giác an toàn và giúp cô yên tâm chìm vào giấc ngủ say khi trời đêm xuống. Những đêm ở cùng cô trong bệnh viện, anh không thể nào quên được tiếng cô khóc thút thít khi đang cố gắng nhắm mắt tìm đến giấc ngủ. Anh không thấy mặt ba mẹ cô cũng như một lời hỏi thăm nào từ họ khi cô nhập viện. Có lẽ đó là lý do lúc nào đôi mắt cô cũng chứa đầy sự cô đơn, lạnh lùng.
Anh thả mình theo những dòng suy nghĩ và bất ngờ anh bắt gặp bóng dáng người con gái u buồn đó trong dòng người đông đúc. Cô gái khoát bộ váy vàng nhạt hiền dịu đang chậm rãi bước đi. Bỗng một chú cún con chạy đến bám lấy chân cô. Một nụ cười đẹp như nắng sớm mai nở trên môi khiến cô trở nên đẹp lạ lùng. Cô bế thóc chú cún con lên và ngồi xuống một cái ghế đá gần đấy. Chú nũng nịu nằm yên trên đùi cô, để cho cô vuốt ve bộ lông màu nâu xinh đẹp của mình. Đôi bàn tay mịn màng ấy dịu dàng làm chú cún chìm vào giấc ngủ.
- Có phải tao là người rất may mắn không nhỉ? Có một cô bạn rất dễ thương luôn muốn bảo vệ cho tao, một chàng trai tốt bụng luôn âm thầm quan sát và giúp đỡ tao nữa. Nhưng sao tao cứ cảm thấy mình không xứng đáng để nhận những thứ đó từ họ? Vì sao vậy? - cô thở dài tâm sự với chú cún.
Cô nhìn chú cún âu yếm rồi một giọt nước mắt khẽ lăn xuống. Một cô nhóc dễ thương tiến đến gần cô:
- Chị ơi! Rich ngủ rồi ạ?
Cô giật mình đưa tay quẹt vột giọt nước mắt, nở nụ cười với cô bé:
- Đây là chó của em hả? Chị xin lỗi!
Cô bé thấy những giọt nước li ti còn vương ở khóe mắt Nari vội đưa tay lên lau hộ rồi đưa cho cô thanh kẹo sôcôla, cô bé cười híp mí trông rất đáng yêu:
- Chị đừng khóc nhé! Em cho chị này! Anh "hoàng tử" bảo khi buồn ăn kẹo sôcoola sẽ hết buồn! Hihi.....
- Anh "hoàng tử"? - cô ngạc nhiên.
- Vâng! Lúc nãy anh ấy đi vội quá nên đụng trúng em, em đã khóc vì bị trầy chân nhưng anh ấy đã cho em thanh kẹo này và giúp em băng bó! Thế là em không khóc nữa!
- Thế sao em lại gọi anh ấy là hoàng tử?
Cô bé cười hồn nhiên:
- Vì anh ấy đẹp trai lắm ạ! Giống như trong những câu chuyện cổ tích em hay coi ấy!
Cô cười hiền hậu xoa đầu cô bé rồi nhận lấy thanh kẹo. Cô bé bế chú cún đang say giấc quay sang chào cô rồi bước đi. Cô nhận ra cuộc sống này còn những điều rất tươi đẹp chứ không u ám như cô đã nghĩ. Và rồi một hoàng tử xuất hiện trước mặt cô, không phải là hoàng tử mà vì anh ta đẹp như một hoàng tử. Cô ngỡ ngàng đứng bật dậy khỏi ghế đá công viên.
- Sao mấy hôm nay cô không đi học? Có biết là tôi lo lắng lắm không hả? - anh lên tiếng trách móc.
- Tôi....tôi... - cô nghẹn lời và bỗng cảm thấy nước mắt trực trào ra.
Anh nhẹ nhàng bước đến trước mặt đưa tay gạt lấy nước mắt của cô. Sao đứng trước anh cô cảm thấy mình nhỏ bé quá. Anh là một người con trai rất tuyệt vời!
- Đừng khóc! Dù cả thế giới này có quay lưng với cô......thì vẫn còn có tôi!
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng để giọt nước mắt nóng hổi ấy thấm vào vai anh. Cô đưa tay siết chặt lấy anh và nhận ra cuối cùng cũng có một bờ ai an toàn, đáng tin cậy dành cho cô. Thực ra anh đã tìm hiểu về cuộc sống của cô. Do niềm đam mê làm DJ, cô đã lén đi học về lĩnh vực đó. Nhưng gia đình cô là một gia đình gia giáo và luôn sống theo nếp cổ đại nên đã ngăn cấm. Cô quyết định dọn ra khỏi nhà. Tuy ngoài mặt họ tặng cô biệt thự, chu cấp tiền ăn học nhưng thực ra họ đã xem cô không phải là con gái từ lâu lắm rồi. Cô sống tách biệt với gia đình khi chỉ mới 12 tuổi. Sống vì niềm đam mê, vì ước mơ thì có gì là sai chứ? Hàng đêm, anh lén đi theo cô từ quán bar về nhà vì sợ cô gặp nguy hiểm. Cái bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu bước đi cô độc trên đường làm anh chạnh lòng. Những khi cô ngồi phịch bên vệ đường khóc sướt mướt, anh trách mình vì không đủ can đảm chạy đến ôm cô vào lòng. Anh chỉ dám theo cô đến đầu đường rồi về nhà vì sợ cô sẽ phát hiên, thế nên anh vẫn không hề biết là cô đang sống ở đâu cho đến khi xin nó cái địa chỉ. Cuộc sống khép kín của cô biến cô thành một con người xa lánh thế giới bên ngoài. Cô đâu hay biết là có một người đang âm thầm chia sẻ giúp cô nỗi cô đơn ấy. Từ khi anh gặp cô, có lẽ những lần cô khóc nhiều hơn những khi cô cười. Ở trường cô không hề bộc lộ cảm xúc nhưng những lúc chỉ có một mình, cô mới thực sự cảm nhận được sự cô độc, lẻ loi đang lấn át tâm trí. Khi đó cô chỉ biết khóc và chỉ anh nhìn thấy những giọt nước đó. Thế nhưng cô chưa một lần nhìn thấy ánh mắt xót xa của anh dành cho cô. Phải! Anh luôn đứng bên lề cuộc sống của cô.
.........................................
Anh và cô cùng ngồi trên ghế đá công viên. Anh mở lời:
- Cô đã khỏe hẳn chưa?
Cô gật đầu, đưa ánh mắt ngượng ngùng nhìn anh. Cô nói nhỏ trong miệng:
- Cám ơn anh đã quan tâm đến tôi!
- Không có gì đâu! Tôi nghĩ cô cười sẽ đẹp hơn đấy!
Cô nở nụ cười nhẹ nhìn anh. Anh đã yên tâm phần nào. Cô nhóc lúc nãy quay lại và đang dắt theo chú cún. Cô gặp anh thì nhảy lên vui mừng:
- A! Anh "hoàng tử"! Anh quen biết chị xinh đẹp này ạ?
- Nhóc lúc nãy đây mà! Bọn anh là.....
- Chị là công chúa của anh chứ gì! - cô chu chu cái môi trông đáng yêu hết sức.
Nari bật cười trông vô thức. Vinlee nhấc bổng cô bé lên còn chú cún thì nhảy vào lòng Nari. Anh cười tươi với cô bé:
- Em làm gì ở đây vậy?
Cô bé gãi đầu rồi lại thốt lên:
- A đúng rồi! Em cùng Rich đi tìm thêm hai bạn để chơi trò chơi! Tụi bạn của em đang chờ trong công viên! Em và Rich không tìm được thì bọn nó sẽ không cho em và Rich chơi cùng đâu! - cô xụ mặt xuống làm hai cái má trắng hồng phúng phính cũng xụ theo.
Anh xoa xoa đầu cô nhóc:
- Thế anh có chơi cùng được không?
- Dạ được ạ! Nhưng mà vẫn còn thiếu một người!
Anh nhìn sang Nari, cười tinh nghịch:
- Đừng nói cô để cho nhóc và Rich bị bạn bè nghỉ chơi nhé!
Cô ôm chú cún đứng lên:
- Ơ....nhưng mà.....tôi.....
Anh nắm lấy tay cô rồi chạy theo Tiểu Nghi (tên cô bé lúc nãy):
- Đi thôi!
Trong giây phút đó cô không cảm nhận được gì ngoài việc tim mình đang lệch nhịp. Cô nhìn anh đang nắm lấy tay cô mà trong lòng không khỏi vui một cách kì lạ. Bất giác cô cười, nụ cười tươi của một cô gái 17 tuổi.
Ngày hôm đó trôi qua một cách rất nhanh chóng. Họ cùng lũ trẻ vui đùa trong công viên. Chúng nó bắt anh làm đủ mọi thứ như cướp, quái vật, người xấu,... toàn là vai phản diện để tụi nó tiêu diệt. Họ chơi đuổi bắt và trốn tìm nữa. Rich rất khôn, nó luôn giúp anh tìm ra mọi người. Tiểu Nghi chạy nhảy tung tăng cười híp cả mắt. Sao trông họ giống như đang chơi đùa với lũ con quá vậy nè? Cuối cùng tụi nó chơi trò đám cưới (mô phật!). Thế là cả hai phải đóng vai cô dâu, chú rể bất đắc dĩ. Tiểu Nghi và Rich đứng phía trên làm cha sứ, bọn nhỏ còn lại làm khách đến dự tiệc.
Tiểu Nghi giả giọng tôn nghiêm:
- E hèm! Nè con, con có đồng ý lấy........ủa mà chị tên gì? - nó hỏi Nari.
Anh và cô cùng bật cười, cha sứ gì mà kì cục vậy nè! Cô nhóc lấy lại phong độ:
- Cười cái gì? Ta không hỏi nữa! Ta biết rồi! - tiếp tục hắn giọng - Nè con! Con có đồng ý lấy "Công chúa" làm vợ không? Dù có trải qua chuyện gì đi nữa cũng không bỏ rơi cô ấy!
Ánh mắt Vinlee trở nên chân thành hơn lúc ban đầu, anh đáp:
- Con đồng ý!
Tiểu Nghi quay sang Nari:
- Con có đồng ý lấy "Hoàng tử" làm chồng không? Dù có chuyện gì đi nữa cũng sẽ mãi mãi bên nhau! (mới có 6 tuổi mà nói được mấy lời này hả ta???)
Nari đơ người, mặt cô hơi hồng hồng vì nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Vinlee dành cho mình. Sao cô thấy giống đám cưới thật quá nhỉ? Cô lắp bắp:
- Con....con...đồng ý!
- YEAHHHHH! - Cả lũ nhóc la lên.
Tiểu Nghi tiếp:
- Ta tuyên bố! Từ đây hai con là một cặp không ai có thể chia lìa!!!!!
- HÔN ĐI! HÔN ĐI!!! - lũ nhóc lại la lên.
Cái này làm hai người ngượng chín mặt, hết đám cưới rồi lại hôn. Đúng là lũ con nít quỷ! Cả Rich cũng đứng bằng hai chân sủa gâu gâu như cỗ vũ. Tiểu Nghi nhảy cẫng cẫng lên:
- Hôn đi! Mau lên! Không hôn ta không cho về!!!!!
Anh hạ thấp người xuống và mặt đối mặt với cô, cô lầm bầm trong miệng:
- Anh làm thật à?
- Không! Chỉ để che mắt tụi nhỏ thôi! Đứng nghiêng như vậy chắc không ai thấy đ....ưm...
Chưa nói hết thì Tiểu Nghi đã đứng lên ghế đá ấn đầu anh và mặt cô và thế là môi chạm môi. Cả hai đứng hình trong giây lát và lập tức đứng thẳng dậy. Khỏi phải nói là ngượng đến mức nào rồi. Mặt cả hai đỏ như quả cà chua ấy! Tụi con nít hò hét quá chừng.
Mặt trời từ từ khuất sau núi, ánh hoàng hôn ngọt ngào buông xuống thành phố. Tụi nhỏ chia tay hai người ra về, riêng Tiểu Nghi thì xin số điện thoại cả hai và bắt hai anh chị phải đưa về. Vinlee cổng Tiểu Nghi còn Nari thì bế Rich. Ai ngờ đâu nhà của Tiểu Nghi lại đối diện với nhà của cô. Mẹ cô bé ra mở cửa, một người phụ nữ rất trẻ và hiền:
- Tiểu Nghi! Con đi chơi về trể vậy? Có mệt không nào? Còn cô cậu là....
- Dạ con là bạn của Tiểu Nghi!- Vinlee hồn nhiên giới thiệu.
Nari nguých tay vào anh, cô quay sang cười với mẹ Tiểu Nghi:
- Cháu ở nhà đối diện, gặp Tiểu Nghi ở công viên nên đưa em ấy về!
- À thế thì cám ơn cháu nhiều nhé!!! Thỉnh thoảng con nhớ sang nhà cô chơi!
Nari gật đầu rồi tạm biệt cô chủ nhà quay về. Vinlee lẽo đẽo theo sau. Cô đứng trước cổng nhà thì chưng hửng lục túi xách, vẻ mặt cô hoang mang:
- Đâu mất rồi? Đâu rồi?
- Cô mất gì à?
- Chìa khóa nhà!
- Chắc rơi ở đâu đó thôi! Cô có nhớ lần cuối gặp nó là khi nào không?
- Lúc sáng khi ra khỏi nhà định đi dạo!
- Vậy cô đã đến những đâu?
- Chỉ công viên thôi!
- Chắc là rơi ở đó! Đến đó tìm thôi!
Anh kéo cô chạy đi. Họ tìm ở công viên cho đến khi trời sụp tối. Cô mệt rã rời vì từ chiều đến giờ vẫn chưa được ăn gì. Nghỉ mệt chốc lát thì họ lại tìm tiếp. Cuối cùng Vinlee cũng tìm được dưới băng ghế đá. Cô mừng rỡ nhận lấy rồi về nhà. Anh đưa cô về vì sợ cô gặp nguy hiểm, giờ đây anh đã có thể chính thức đưa cô về mà không cần lén lút đi theo phía sau nữa. Cô càng đi càng chậm, vẻ mặt cô bí xị. Anh dừng bước quay lại:
- Sao thế?
- Tôi mệt quá!!!!
Anh mỉm cười rồi ngồi xuống trước mặt cô. Cô ngạc nhiên:
- Anh làm gì thế?
- Lên đi tôi cõng cô về nhà!
- Ơ nhưng mà tôi....
Không đợi cô nói nhiều, anh vòng lấy tay cô rồi cõng cô trên lưng. Họ đi chậm rãi về nhà, ánh đèn đường hiu hắt in bóng họ trên mặt đường. Cô thỏ thẻ bên tai anh:
- Cám ơn anh!
- Vì điều gì?
- Vì tất cả!!!!!!
Anh mỉm cười và họ lại tiếp tục chặn đường. Cô nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh, cảm thấy sao lòng mình lại thanh thản đến thế.... Tình yêu đôi khi chỉ đơn giản vậy thôi nhưng nó lại chưa đầy cảm xúc.
.........hết chap 13........
|
chap 14:
Cả ngày hôm nay chúng ta cứ lo cho couple NaVin mà quên mất nó nhỉ? Quay lại ban sáng nhé mọi người!
Nó lái xe đến địa chỉ mà Vinlee đưa cho, là ngôi biệt thự hơi bị bề thế ấy nhỉ? Nó xuống xe bấm chuông. Đứng đợi muốn rụng cặp chân mà chả ai ra mở cửa cả. Trong nhà thì tiếng nhạc vỗ ầm ầm, hèn gì không nghe là đúng rồi. Đừng nói thằng cha này cắn thuốc lắc và đang mở nhạc để phê thuốc đấy nhé! Nó đạp lia lịa vào cổng miệng thì không ngừng chửi rủa:
- Tên tâm thần làm chuyện ruồi bu! Chết mất xác trong nhà rồi à! Tên điên khốn kiếp!
Nó quơ tay múa chân loạn xạ, nó đâu hay biết rằng trong nhà có một kẻ vừa xem hình nó vừa cười như điên chứ không hề phê thuốc như nó nói. Hắn ngồi trước màn hình tivi quan sát nó thông qua camera. Con nhỏ này cũng hâm phết! Tuy có hơi hung dữ nhưng nhan sắc nó cũng thuộc hàng "mỹ nữ" đấy nhỉ? Hắn cười thích thú để xem nó sẽ chịu không nổi bỏ về cho coi. Nụ cười hắn tắt ngấm khi nó lùi ra xa khỏi cánh cổng, đừng nói là quăng bom phá cổng nhá! Oh my god lạy chúa tôi! Hắn thấp thỏm không yên và đứng bật dậy.
Hắn có phần nhẹ nhõm khi nó chả có dấu hiệu gì là châm lửa hay kích ngòi. Nó lùi ra xa lấy trớn, bay đến đạp lấy cái bồn hoa trước cổng và bay vút lên cái bờ tường cao gần 3m của hắn khá dễ dàng. Hắn xém lọt ghế căng mắt ra. Con nhỏ này biết king kong hả trời?????
Về phần nó sao khi đã bay lên bờ tường một cách dễ dàng thì mới nhìn xuống đất. Nó hốt hoảng xém té may mà kịp giữ thăng bằng. Chết cha rồi! Sao mà xuống đây? Trán nó đẫm mồ hôi nhìn cái bờ tường cao ngút ngàn. Từ đấy nhảy xuống dưới á? Không què dò cũng lọi cẳng. Hic sao lúc nãy mình bay lên đây không tự chủ vậy nè? Bây giờ thì ai giúp nó đây? Trừ phi là đôrêmon xuất hiện cho nó mượn chong chóng tre thôi.... Hết rồi! Đời nó đã tàn!
Đang hoang mang thì nó nghe cái giọng chói tai quen thuộc:
- Ê nhỏ khùng! Cô làm gì trên đó thế hả? Xuống mau!
Hắn đứng bên dưới gọi nó, nó thấy hắn thì bỗng dứng rưng rưng:
- Tôi....tôi....không xuống được!
- Leo lên được thì phải xuống được chứ!
- Lúc nãy tôi đâu có leo! Tôi bay mà!
- Vậy thì bây giờ bay xuống đi! - hắn cười thách thức.
Nó nóng phừng phừng, giờ phút này mà hắn còn giỡn được là sao? Thiệt tình muốn đá vô cái mặt đáng ghét đó một phát hết sức nhưng mà chân nó đâu có dài đến 3m. Nó ủ rũ mặt mày:
- Giúp tôi đi tôi muốn xuống!
Hết cách, hắn dang tay ra rồi bảo:
- Nhảy xuống đại đi! Chụp được thì sống không chụp được thì chết!
Hắn đang troll nó đây mà, tên khốn! Chân tôi mà chạm đất anh sẽ biết thế nào Lý tam cước. Nó quát:
- Anh khùng à? Nhỡ anh cố tình không chụp thì sao? Chẳng lẽ lúc đó tôi phải chết oan vì câu nói ngu xuẩn của anh à?
Thế là nó trở nên ương ngạnh không chịu xuống mặc cho hắn thuyết phục. Hắn nói đến gãy cả lưỡi mà nó vẫn ngoan cố ngồi trên đó. Con nhỏ này ăn cái giống gì mà lì thật!!!!
- Ê HALEE! CÓ CON ONG BỰ TỔ CHẢNG ĐANG BAY TRÊN ĐẦU CÔ KÌA!!!!!
- Đâu? đâu? ......ÁAAAAaaaaaaaa......................aaaaaaaaaaaaa............. - nó mất thăng bằng ngã xuống.
"Phịch"
Nó tiếp đất ngoạn mục và lăn hết mấy vòng dưới đất. Nó từ từ mở mắt, xem xét tay chân rồi reo lên:
- SỐNG RỒI! SỐNG RỒI!
Trong khi nó đang la hét như điên thì hắn nằm bất tỉnh dưới chân nó. Nó hốt hoảng:
- Ê Aiden! Sao vậy? - nó vỗ vỗ vào mặt hắn, áp tai vào ngực nghe nhịp tim. Rõ ràng là hắn còn thở mà, chưa chết. Bất chợt hắn dùng tay giữ chặt nó áp vào ngực mình không để nó ngồi dậy.
- Một lát thôi! Tôi sẽ khỏe lại! - hắn thủ thỉ.
Giây phút đó phải nói sao nhỉ? Thời gian như ngừng trôi, hai con tim hòa làm một nhịp. Nó khẽ nhắm hờ đôi mắt ngoan ngoãn nằm trên ngực hắn như một chú mèo. Lồng ngực hắn rắn chắc thật, chắc là chăm tập thể hình lắm đây mà! Nó khẽ động đậy làm hắn giật mình.
- Tôi mỏi quá! Ngồi dậy đi! - nó rời người hắn.
Hắn đỏ mặt ngồi dậy né tránh ánh mắt của nó, hắn không hiểu nổi bản thân vừa làm cái quái gì nữa? Hắn đứng lên đi thẳng vào trong nhà:
- Nắng quá! Vào nhà đi!
Nó nhìn theo hắn với ánh mắt cực kì khó hiểu nhưng rồi cũng bước theo.
Bên trong căn biệt thự là một không gian vô cùng sang trọng được trang trí khá là công phu. Những bóng đèn chạm trổ tinh xảo được chỉnh với độ sáng vừa phải tạo nên một khung cảnh rất ấm áp. Nó ngơ ngác đứng nhìn xung quanh, căn nhà to và rộng quá chừng luôn. Tuy là nhà nó to không kém nhưng nơi đây cho nó một cảm giác rất đặc biệt. Hắn ngồi xuống sô fa rồi quay sang nhìn nó:
- Ê!
Nó quay lại nhìn hắn, miệng nó há hốc:
- Gọi tôi à?
- Chẳng lẽ tôi gọi tôi!
- Sao nhà anh không có người nào hết vậy? - nó hỏi.
- Tôi với cô không phải là người à?
Nó gật gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn vừa mở tivi vừa hỏi:
- Cô đến tìm tôi có gì không?
- Thế tôi có nói là tìm anh à? - nó dửng dưng.
- Vậy chẳng lẽ cô đến xem nhờ tivi......
- Sao anh biết hay vậy?
Bó tay! Đấu võ mồm thì nó vô địch chắc rồi, hắn im lặng không nói thêm gì. Nó lén nhìn hắn rồi lại quay sang xem tivi:
- Sao mấy hôm nay anh không đi học?
Hắn lấy tay chỉ chỉ lên cái đầu quấn băng trắng toát của mình. Nó ngây thơ:
- Anh lên cơn động kinh nên nghỉ ở nhà hả?
Hắn đưa đôi mắt giết người sang nhìn nó, nó cười xuề xòa:
- Không đúng thì thôi nhìn gì ghê thế! hihi...
- Tôi sợ làm mất hình tượng nên đợi khi nào tháo băng mới đi học.
Nó nguých hắn một cái rõ dài rồi hồn nhiên xem tivi tiếp:
- Hình của anh lúc bị thương đã được tung lên trang chủ của trường lâu rồi!!!!
- CÁI GÌ??? - Hắn hét lên.
Nó đảo mắt vòng quanh rồi mỉm cười cảnh giác. Hắn chồm người đến xoáy ánh mắt phừng lửa của mình vào mắt nó. Nó lui dần lui dần ra phía sau cho đến khi đã bị dồn vào đường cùng. Hắn trừng mắt:
- Cô...cô đúng là....
- Cô sao con? Cô đẹp quá phải hong? - nó cười nhăn răng.
- ĐẸP CÁI ĐẦU CÔ!!!!!! - Hắn quát lên làm nó ngậm miệng lại.
- Tôi giúp anh lăng xê tên tuổi thôi mà!!! - nó bĩu môi.
- Cô đang góp phần lăng mạ tôi đấy! Hừ...
Nó lết lết lại gần lay lay tay hắn, mặt nó giả vờ ăn năn nhưng thực ra nó đang rất mắc cười trong bụng. Cho chừa cái tật kiêu ngạo, chảnh chọe nhé cưng!
- Anh giận tôi à? Tôi xin lỗi mà!!!!
Hắn không trả lời, nó cố gắng kiên nhẫn năn nỉ tiếp:
- Đẹp trai mà sao giận dai thế? Xí xóa nhé!!! Nhé!
Hắn không phản ứng, nó tức giận hùng hổ đứng dậy quát làm hắn giật mình:
- CÁI THỨ CHẢNH CHỌE! CÓC CÓ NĂN NỈ NỮA! HỨ!!!!
Nó bỏ đi thì hắn kéo tay nó lại làm nó ngã vào người hắn. Cả hai nhìn nhau rồi chợt tim đập rất mạnh. Nó đảo mắt qua lại suy nghĩ. Nhà hắn không có ai có khi nào hắn định ...... hong ta? Ai chứ cái thứ sát gái như hắn có thể lắm chứ!! Nhưng mà công nhận hắn đẹp trai thật! Gương mặt thật hoàn mĩ, chuẩn đến từng góc cạnh. Da trắng và mịn quá! Có sử dụng mỹ phẩm hong nhỉ??? Trong khi nó đang suy nghĩ mấy chuyện tàm xàm thì hắn đang phân vân trong đầu. Nên tỏ tình ở đây luôn không ta? Chỉ có hai đứa nên cũng không cần phải ngượng, nếu nó có từ chối thì giết nó diệt khẩu cũng được. Nghĩ là làm, hắn ôm chặt lấy nó không cho nó nhúc nhích gì cả. Hắn cất giọng:
- Cô có biết người ta sẽ nghĩ gì nếu một nam một nữ cùng ở chung nhà không?
- Hơ....hả? Là sao?
Hắn lấy tay chỉ lên cái camera trong góc tường rồi quay sang nhìn nó cười nham hiểm:
- Nãy giờ mọi hình ảnh đã bị ghi lại rồi đấy! Cô dám leo tường đột nhập vào nhà hot boy! Cô nghĩ sao nếu những hình ảnh này được tung ra ngoài?
- Anh muốn gì? - nó gằn giọng.
- Tôi sẽ giữ bí mật nếu cô nói ........................ cô yêu tôi!
- WHATTT? - Nó trợn mắt.
- Hehe... Sao? Không đồng ý thì chuẩn bị trở thành người nổi tiếng đi nhé! - hắn lại cười gian.
Nó túa mồ hôi, không ngờ hắn lại chơi cái trò này. Cái tên bỉ ổi, vô liêm sỉ, mặt dày. Nhưng mà nói có ba chữ thôi chắc cũng không chết chóc ai đâu. Quanh đi quẩn lại thì nó cũng ngu quá xá, trưng cái bộ mặt này leo tường vào nhà hắn là sao? Gặp ngay một tên cáo già cao tay như hắn thì xui cho nó rồi. Hic nó đưa cặp mắt ăn tươi nuốt sống nhìn hắn:
- Anh chơi vậy mà coi được sao?
- Rồi sao? Tôi thích vậy đó! Cô có nói hay không? Không thì hậu quả tự chịu nhé!
Nó điên tiết lên thủ sẵn nắm đấm chực đánh hắn, nhưng nghĩ đến cái cảnh trang chủ của trường xuất hiện tin hot: "Nữ Hoàng siêu quậy Halee leo tường đột nhập vào nhà hot boy" thì nó rùng mình. Còn gì hình tượng mấy năm nay nó cố gắng xây dựng nữa chứ? Thôi nhường tên khốn này một lần đi, coi như nó xui xẻo. Nó rặn ra từng chữ:
- Tôi....tôi...yêu....
- YÊU AI? - Hắn quát làm nó giật mình.
- Anh...anh.
- Nói lại cho đàng hoàng coi! - hắn nhăn mặt.
Nó nóng mặt nhưng không dám manh động, vì một tương lai tươi sáng của Nữ Hoàng siêu quậy, nó lại rặn ra từng chữ nữa:
- Tôi...tôi yêu.....yêu anh!! Được chưa???
Hắn cười hài lòng, hắn gật gù thì thầm vào tai nó:
- Anh cũng yêu nhóc nữa! Nhóc đáng yêu lắm đấy!
Nó đơ người, từng mạch máu trong người nó đang đứt ra. Nó rơi vào trạng thái vô định hình và mất nhận thức. Người của nó đang lơ lửng trên chín tầng mây. Hắn nói yêu mình sao? Hay là hắn đang chơi xỏ mình? Tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi này trời ạ! Ôi sao hôm nay cuộc sống này trở nên tươi đẹp thế nhỉ?
- Ê nhóc! Nhóc!
Hắn gọi làm nó gật mình và quay trở lại mặt đất. Nó lắp bắp mặt đỏ lự:
- H...hả???
- Em sao vậy? Sướng đến ngất ngây rồi à? Anh nói anh yêu em!!!
- Ờ...à....ơ rồi sao nữa? - mặt nó trông ngố hết sức.
- Sao trăng gì?
- Ờ hả...à không có gì! - mồ hôi nó rịnh ra ướt trán.
- Làm bạn gái anh nhé! - hắn mỉm cười. Nụ cười ấy lại khiến hắn đẹp trai thêm ngàn lần. Tim nó bắt đầu đập nhanh hơn.
- À...ờ....tôi...tôi.....Không được đâu! - nó đứng bật dậy khỏi người của hắn.
- Không được hả? Em đợi đấy!
Hắn biết nó cũng thích hắn mà lại bày đặt giả vờ. Hắn móc trong người ra cái điện thoại rồi bấm bấm gì đó.
"Tôi....tôi...yêu...."
"YÊU AI?"
"Anh...anh."
"Nói lại cho đàng hoàng coi!"
"Tôi...tôi yêu.....yêu anh!! Được chưa???"
Hả????/ Đó chẳng phải là cuộc đối thoại của hai người lúc nãy sao? Hắn ghi âm lại rồi. Tên này lắm trò thế không biết! Nó được đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tâm trạng nó hỗn loạn vô cùng. Hắn đang ép nó làm bạn gái hắn đây mà! Mà sao nó ngu nhỉ? Nó cũng yêu hắn mà, tội gì lại nói không được? Đúng là ngu hết chỗ nói! Nó quay sang nhìn hắn:
- Anh.....anh...có thật là yêu tôi không?
- Không yêu thì tỏ tình làm gì cho tốn nước miếng! Em không tin hả?
- À thật ra thì..... - nó cũng ngượng ngùng.
- Thật ra gì? - hắn chau mày.
- Em.... em....yêu anh lâu rồi! - nó cười tinh nghịch.
Hắn vui ra mặt đứng dậy ôm lấy nó nhấc bổng nó lên:
- Thế mà không nói sớm! Làm anh suy nghĩ ra kế hoạch cực khổ lắm đấy! Hihihi....
Nó cắn một phát muốn nát cả vai hắn.
- AAAaaaaaaaa..........
Hắn hét vang vọng cả căn nhà, sau khi nó buông ra thì hắn xoa lấy xoa để chỗ vai bị cắn. Con này có răng nanh à trời? Cắn đau khủng khiếp! Không biết nó có chích ngừa chưa nữa! Mà nó đang làm cái trò gì vậy không biết!
- Sao em cắn anh dã man vậy hả? - hắn ôm vai nhăn nhó mặt mày.
- Đánh dấu chủ quyền! Con nào dám động vào thì em cho nó rửa mặt bằng axit! - nó khoanh tay chu mỏ lên tuyên bố.
Tình hình là hai kẻ không sợ trời không sợ đất ngoài ra cái gì cũng sợ đã thành một đôi. Không biết có sóng gió gì hong ta? Chưa gì hết đã dọa tạt axit rồi! Ác quá! Theo mình thì thấy muốn đánh ghen thì nên tạt brom vì nó độc gấp mấy lần axit. Chỉ cần ngửi mùi thôi là đã tắt nghẽn đường hô hấp rồi, tạt lên mặt nữa thì thành Chiêm Vô Dụng luôn (Chung Vô Diệm đấy!). Oái hình như mình ác giống nó rồi thì phải! Coi như tg chưa nói gì đi nha! Chap 14 kết thúc tại đây! Thân ái chào tạm biệt và hẹn gặp lại vào chap sau..
......hết chap 14.....
|
chap 15:
Hai anh em nó gặp nhau ở cổng nhà trong khi lòng ai cũng đang nở hoa. Cả hai thốt lên:
- Sao trông anh/em vui vậy?
Cả hai đều hiểu ý nhau nên hí hửng cùng đi vào nhà. Roy và Hani đang ngồi trên sô fa thì ngạc nhiên hết cỡ:
- Chuyện gì đang xảy ra vậy trời????
- Hai anh em "lì" lại lên xác nữa rồi kìa!
Đêm hôm đó cả hai lại lăn, té, leo không phải vì bồn chồn như đêm qua đâu mà tại vì vui quá hóa khùng ý mà.
*Sáng hôm sau:
Nó trở nên "khùng" một cách bất bình thường, dậy sớm nhất và nấu ăn cho cả nhà. Bốn người nhìn nó vừa làm vừa hát mà cứ như nhìn sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống. Nó đặt món ăn xuống bàn cho mọi người rồi mỉm cười:
- Buổi sáng vui vẻ nha!
"Rầm"
Bốn người té ghế cùng một lượt, con nhỏ này nó khùng rồi! Ai cũng nhìn nó đầy cảnh giác không biết nó có chập sợi dây nào trong não hay không. Vinlee cũng từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa hát nhảm nhảm cái gì đó không rõ. Cả bọn lại một phen bất ngờ khi Vinle trưng cái bộ mặt tươi như hoa chào buổi sáng mọi người. Họ nhìn nhau đầy thắc mắc khi anh ngồi vào bàn ăn. Cả đám chỉ biết cắm đầu ăn thiệt là nhanh, nếu không anh em nó lên cơn "phập" một cái là coi như thôi rồi.
"Tính.... toong"
Nó mừng quýnh xách cặp chạy ra cửa?:
- Mình đi học trước nha!
Roy nhìn Ken, vẻ mặt rất hình sự:
- Đi coi không?
Ken ngẫm nghĩ giây lát rồi bảo:
- Nhiều chuyện không đi mới lạ!
Cả bọn phóng vù ra cổng để coi có phải là Lee Min Ho xuất hiện rước nó đi học hay không mà trông mặt nó hồn nhiên như con điên thế kia. Vừa ra đến cổng thì họ há hốc mồm, mắt lòi ra như mắt ếch. Ôi trời ơi! Cái nồi gì thế???
- Đêm qua bx ngủ có ngon hông? Ox nhớ bx lắm luôn óh!!!!!!!
Hắn đứng cạnh chiếc mui trần nhìn nó trìu mến, tay không ngừng sờ má nó âu yếm. Nó cười híp cả mí, nhìn hắn trông rất tình tứ:
- Ngủ không được vì nhớ đến ox đấy bắt đền đi!!!
Cả đám rùng mình, da gà da vịt thay nhau nổi lên. Muốn ói quá trời ạ!!! Mới hôm trước chửi nhau thằng này con kia mà bây giờ thế đấy. Hai đứa này đúng là một cặp trời sinh. Hắn hôn nhẹ lên môi nó rồi mở cửa xe. Cả hai nhìn mọi người:
- Tạm biệt nha!
Họ vẫy tay với nó và hắn và đơ mặt ra nhìn xe hắn lăn bánh. Sau một hồi hít khói xe thì mới tỉnh ra. Jee chau mày:
- Nhanh thế hở trời?
- Không thể hiểu nổi tình yêu "gà bông" của hai đứa đó! - Hani bảo rồi cùng Jee vào nhà.
- Cô nghĩ vừa rồi là nhóc và thằng Aiden không? - Ken gác tay lên vai Roy vẻ mặt suy tư.
- Thế chẳng lẽ đó là bố và mẹ anh! Rõ dở hơi! - cô đi vào nhà.
*Tại trường:
Nó và hắn xuống xe ngay lập tức thu hút ánh nhìn của hàng ngàn học sinh. Cả hai ngang nhiên siết tay nhau bước đi trông ánh nhìn ngạc nhiên tột độ của mọi người. Vậy là rõ rồi hén, hoa đã có bãi..... Chia buồn cùng tất cả các fan. Học sinh trở nên đờ đẫn và thất vọng từ lớn đến nhỏ. Thần tượng mình có người yêu thì ai không buồn chứ! Xem ra hôm nay là ngày học khá nhàm chán đây vì trong mắt các bạn fan chỉ còn hình ảnh nó và hắn nắm tay cười nói với nhau thôi. Sau khi họ đi khất thì đám đông dần dần tản ra để lại duy nhất một gương mặt không thể nào tức giận hơn được nữa.
- Anh không ngó ngàng tới tôi là vì nó sao? Lại là nó sao? Tại sao vậy chứ? Tại sao anh lại chọn nó mà không chọn tôi? Dám giành với tôi sao? Nó phải chết!!!!! - cô nghiến từ chữ.
Nó và hắn vào chỗ ngồi rồi tám chuyện với nhau, giọng điệu ngọt ngào hơn hẳn:
- Hey! Bx yêu quái nhầm....yêu quý! Trưa nay hai đứa mình đi hẹn hò nhé!
- Hẹn ở đâu? - nó tròn xoe mắt.
- Sở thú! - hắn cười toe toét rất hồn nhiên.
Nó lắc đầu, chu cái mỏ:
- Chưa gì hết là muốn người ta ra mắt gia đình ox rồi hả? Sao gấp vậy!!!
Hắn cứng họng không nói nên lời nữa, sao cái gì nó cũng nói được hết vậy trời? Lúc sinh ra cái miệng nó ra trước hay sao ấy. Đúng là vãi cả bực!!! Hắn bẹo má nó:
- Bx nói vậy mà được hả? Người ta có thành ý muốn đi hẹn hò chứ bộ! Đi không? Người ta gọi cho chân dài nhá! - hắn vênh mặt lên.
- Muốn rửa mặt bằng brom thì cứ tự nhiên!
- Brom hả? Sao bx ác vậy? Brom độc hại lắm đấy! Tạt vào là chết đấy! - hắn mở to mắt.
Nó gãi gãi đầu, cười trừ:
- Xin lỗi bx nhầm! Như vậy thì chết mất rồi còn gì vui nữa. Bx sẽ rạch mặt bọn nó rồi lấy chanh xát lên, rắc thêm một ít muối ớt nữa cho nó sắc nét! Hihihi....
Hắn rùng mình, cảm thấy mặt mình hơi nhột nhột, không ngờ ngoài quậy ra nó còn ác như vậy. Hối hận cũng đã muộn màng rồi anh ơi.....
Trong khi đó 5 người kia cũng vừa vào đến lớp riêng Vinlee vừa gặp Nari thì mỉm cười đầy tình cảm. Nụ cười ngượng ngùng của cả hai nhanh chóng đập vào mắt nó. Thì ra là vậy, nó mỉm cười đầy ẩn ý. Vinlee gãi đầu đỏ mặt trông đáng yêu phết, còn Nari thì e dè giả vờ lật sách vở ra học bài. Nó hắn giọng:
- E hèm! Đừng đóng phim Hàn Quốc ở đây được không vậy?
Nó làm hai người im bặt và trở về chỗ ngồi. Nó lắc đầu nhăn mặt:
- Cái gì mà sến rện vậy không biết!
Hôm đó bắt đầu buổi học, nhưng hình như không ai học cả. Bọn nó thì cứ lo liếc mắt đưa tình với mấy ông xã nhưng trừ Roy ra. Jee với Hani chơi game với nhau rất tình tứ còn nó với hắn thì.....xếp hình.
- Anh! Anh! Nhanh lên đi!
- Anh đang cố hết sức đây nè!
- Nhanh đi! Nhanh lên mà! Nhanh đi!!!!!!
- Rồi rồi! Biết rồi!
- Sắp tới giờ rồi kìa! Nhanh lên nhanh lên không thì nguy đấy! Sao không đưa vào đúng chỗ vậy hả? Canh cho chính xác vào!
- Từ từ đi! Anh đang cố đây nè! - mồ hôi hắn rịnh ra ướt cả trán.
Bạn nào nghĩ bậy tg quánh chết nha! Xếp hình trong điện thoại ấy! Nó và hắn nhao nhao bát nháo cả lên. Cuối cùng hắn thua vì hết thời gian! Nó tức quá nên cằn nhằn:
- Tại anh cả đấy! Chơi gì mà dở quá! Người ta đã bảo là ngắm cho chính xác vào mà cứ xếp tào lao hong à! Ngu gì mà dã man khó đào tạo vậy hong biết!
Hắn cũng cãi lại:
- Em hay quá sao không chơi đi! Em dám chửi anh ngu hả? Anh cũng biết buồn đấy nhá!
Nó trừng mắt lên có lẽ đã tức giận, nó quát hắn:
- Lúc nãy người ta nói thì không chịu tiếp thu để đến lúc người ta chửi ngu thì đâm ra tự ái! Anh là đồ đáng ghét!
- Nè! Em nói chuyện với bạn trai mình vậy đó hả? Anh bực rồi đó! Xin lỗi anh đi!
Cả hai bắt đầu to tiếng và làm ảnh hưởng đến lớp học. Nhưng nó và hắn thì làm gì để ý đến việc đó, chỉ biết cãi và cãi thôi, đến nỗi đứng lên chỉ vào nhau. Giáo viên bắt đầu bực bội:
- NÈ! HAI EM KIA! ĐÂY LÀ GIỜ HỌC ĐẤY NHÉ! GIỮ TRẬT TỰ ĐI!
Cả hai dùng đôi mắt đầy sát khí nhìn bà cô một phát làm bà im phăng phắc rồi lao vào chửi tiếp. Nó bắt đầu cáu tiết lên đạp cái bàn bên cạnh:
- Anh muốn gì hả??????
Hắn cũng xua tất cả sách vở xuống đất, mắt hắn cũng đang rực lửa:
- Câu đó phải để anh hỏi chứ? Em ngang ngược vừa thôi! Không phải ai cũng chịu nổi tính ương ngạnh của em đâu!!!!
- Yaa! Anh nói em ương ngạnh hả? Em không nể mặt nữa đâu nha!!!
- Vậy em muốn làm gì anh? Anh không sợ đâu nhé!!!!
Nó và hắn lao vào đánh nhau làm cả lớp chạy tán loạn, giáo viên cũng xách dép mà biến mất tiêu. Vinlee lao vào ôm lấy hắn còn Nari thì lôi nó ra, bỗng nó hất tay làm cô ngã phịch xuống đất. Vinlee lo lắng chạy đến đỡ lấy cô mặc cho nó và hắn lao vào đánh nhau.
- Cô không sao chứ? - anh đỡ cô đứng dậy.
- À không!
Ken và Jee bắt đầu vào cuộc can ngăn, cả hai như thú dữ cứ hầm hầm vào mặt nhau. Tuy đã bị lôi ra nhưng nó vẫn cứ với đến đá hắn mặc dù không trúng cái nào. Thế là tính khí nóng nảy của cả hai đã được bộc phát dù chỉ mới quen được có một ngày! Nếu là mọi người thì mọi người nghĩ nên giải quyết sao đây? Tg bó tay rồi.......
.......hết chap 15.......
|
Chap 16:
*Cuối giờ học:
Nhờ mọi người can ngăn nên nó và hắn tạm dừng chiến tranh, thế nhưng hắn lại muốn nhường nhịn nó nên cuối giờ đã lẽo đẽo đi theo nó làm hòa. Còn nó thì khỏi phải nói hung dữ tới mức dọa đánh người ta. Hắn cũng đâu chịu thua, quyết tâm năn nỉ nó.
- Bx à! Em đừng giận anh nữa!- hắn xụ mặt trông đáng yêu phết.
Nó nguých mặt sang chỗ khác ==> Giận!!!!!
- Em đừng có trẻ con như vậy được không? Anh biết lỗi rồi mà!
Không biết ==> Giận!!!!!!
- Anh hứa là sẽ không tái phạm nữa đâu!
Không cần biết ==> Giận!!!!!
Hắn gãi đầu khổ sở, cả bọn chỉ biết đứng nhìn thôi chứ cũng chẳng biết giúp gì bây giờ. Bỗng cái đầu hắn sáng trưng bởi cái bóng đen 1200W.
- Vậy anh tung đoạn ghi âm ấy lên mạng nhé! - cười gian.
Nó bỗng mỉm cười thân thiện ==> Hết giận!!!!
- Bx chấp nhận lời xin lỗi của ox! Hihi.... - nở nụ cười ngọt ngào.
Thế đấy! Giận hờn mà phải uy hiếp mới hết giận. Thế là cả đám lên đường thẳng tiến đến..........sở thú. Cái địa điểm mà được cho là nơi hẹn hò lý tưởng của hắn. Họ xuống xe mà trong lòng đầy hứng khởi vì từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến giờ có biết sở thú là cái giống gì đâu. Toàn là đến trường quậy phá và đến khu mua sắm thôi. Nó lôi hắn đến đủ chỗ nói chung không bỏ sót chuồng nào trong sở thú. Vinlee và Nari thì vừa đi chậm rãi vừa nói chuyện, tình yêu của hai người này nhẹ nhàng quá nhỉ? Cũng chưa hẳn là tình yêu vì đã ai thổ lộ với ai đâu. Quay lại cuộc nói chuyện của họ nào.
- Tiểu Nghi hôm qua sang nhà tôi chơi, nó không ngừng nhắc đến anh đấy! - cô cười nhẹ.
- Thế hả? Khi nào có dịp tôi sẽ đến đấy! Mà cô có gặp Rich không?
- Có! Con bé có mang cả Rich nữa! Cả hai phá phách làm tôi dọn dẹp mệt lắm luôn nhưng mà tụi nó rất dễ thương!
- Cô có vẻ yêu trẻ con nhỉ???
Cô gật đầu. Anh lại đỏ mặt vì cô quá dễ thương. Công nhận con người lạnh lùng như cô lại yêu thích trẻ con và động vật như vậy. Anh đã hiểu thêm phần nào về cô.
Hani và Jee thì ngồi nghỉ ở một cái ghế đá, trông Jee cứ như là một ông chồng trẻ vậy. Một tay thì cầm dù, một tay thì cầm quạt. Hani thì đang soi gương để trang điểm lại.
- Ck à! Che xích qua đây nè! Vk nắng! - cô nũng nịu.
- Ờ ờ ck biết rồi! - Jee cười, thế là hi sinh luôn phần của mình để che cả cây dù cho cô.
- Vk khát nước quá!
Anh lập tức móc chai nước suối vừa mua trong cặp ra đưa cho cô, nhìn cô uống mà anh cảm thấy rất mát dạ.
Trong khi người ta có cặp có đôi thì Roy và Ken lại gây nhau chỉ vì hai chú panda baby trong chuồng. Roy chỉ vào chú bên trái:
- Nhóc này mới là đực này! Không biết thì đừng có nói!
- Ai bảo? Con đó là cái đấy! Kể cả con bên phải luôn! - Ken cũng cãi.
- Anh dựa vào đâu để nói vậy chứ? Có dám cá cược không?
- Rồi cô muốn cá bao nhiêu? Hai triệu đô đủ không? - Ken bảo.
- Anh điên à? Tôi đi đua xe kiếm sống đấy! Không có giàu như anh đâu! Cá cái gì khác đi đừng cá tiền!
- Được! Vậy nếu cô thua thì cô hôn tôi! Còn nếu tôi thua thì tôi hôn cô! - anh cười gian.
- Ok chơi luôn. - Roy hùng hổ đồng ý (chị này thấy vậy cũng ngu quá ta!!!).
Cả bọn bật cười nhưng không để cho Roy biết, Ken gọi anh quản lý sở thú đến và hỏi:
- Hai con gấu trúc sơ sinh trong chuồng là giống đực hay cái vậy anh?
- À con bên phải là giống cái cả còn con bên trái là giống đực đấy ạ! Vừa được chuyển từ Trung Quốc sang đây vào tuần trước!
- Cám ơn anh! Anh có thể đi làm việc!
Roy cười đắc thắng nhìn Ken nhưng trông anh sao lại bình tĩnh thế nhỉ? Cô gãi đầu phân tích tâm lý của anh. Cả bọn lại cười khúc khích. Ken bảo:
- Tôi trả nợ cho cô nè!
Anh bước đến đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ trông khi cô vẫn đứng hình không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khoảnh khắc hai môi chạm nhau dù chỉ rất ngắn nhưng lại làm cho Roy chao đảo. Mặt cô đỏ ửng, nóng ran nhưng cô không phản ứng gì. Ken hếch mặt:
- Nụ hôn đầu tiên của tôi đáng giá hơn hai triệu đô đấy nhé! Cô là người vinh dự lắm đấy!
Cô bắt đầu sực tỉnh lại quát vào mặt anh:
- Nè! Là tôi thắng mà! Sao anh lại hôn tôi?
- Lúc nãy Ken giao kèo trước rõ ràng mà! - Jee bảo.
- Gì? - Roy chưng hửng.
- Thì nếu Roy thua thì Roy hôn Ken còn nếu Ken thua thì Ken hôn Roy! - nó bảo.
- HẢ????? - Roy mở mắt to hết cỡ.
Cô bị gạt trắng trợn vậy sao? Sao tự nhiên ngu đột xuất vậy trời? Cô vò đầu bứt tai khổ sở.....Tiêu nụ hôn đầu rồi còn đâu. Cả bọn nhìn Roy cười sặc sụa, Ken bước tới bên cạnh cười châm chọc:
- Thôi lỡ rồi! Tui chịu trách nhiệm cho nha! Kể cả lần trước ngủ chung nữa! Tui không để cô thiệt thòi đâu! Hahaa....
Roy ngước lên nhìn Ken:
- Anh nói lại lần nữa coi!
- Tui nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm hết! Nụ hôn này cũng như lần trước ngủ chung! Ok?
- Được! Vậy thì quá được! - Roy cười gian.
- Tôi đùa thôi! - Ken đứng lên.
- Ờ thì đùa! - Roy móc cái điện thoại trong túi ra.
"Tui nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm hết! Nụ hôn này cũng như lần trước ngủ chung! Ok"
Ken tối sầm mặt mày, gặp phải cao thủ rồi! Cả bọn lại một phen cười ôm bụng. Đến lượt Ken vò đầu bứt tai. Cho chừa cái tật gian lận nha cưng!
Kết thúc chuyến đi hôm đó, ai cũng quay về với một cảm xúc rất riêng. Vinlee thì rất vui, Jee thì cũng tàm tạm, hắn thì ôi trời bạn gái đại nhân khó chiều chuộng quá còn Ken thì đang tìm một cách tự tử sao cho êm ái nhất. Mấy cô nàng thì hí ha hí hửng vì trong các trò quậy phá cũng như tình yêu, họ đều là người giành chiến thắng. Cả bọn ai về nhà nấy còn Vinlee thì đưa Nari về nhà. Anh đưa cô đến trước cổng nhà.
- Cô vào nhà đi nhé!
- Ơ....anh.... có....có muốn ăn gì không? - cô ấp úng.
- Ừm cũng hơi đói!
- Vậy....vào nhà đi! - cô run run mở cửa.
Tiểu Nghi cùng Rich từ đâu chạy tới, cả hai lăng xăng trông rất đáng yêu. Cô bé reo lên khi hai người định bước vào nhà:
- A bắt quả tang anh chị định cho em ra rìa nhá!
Anh ngạc nhiên quay lại, con bé Tiểu Nghi đã vọt vào nhà từ lúc nào. Rich thì quấn lấy chân Nari, cô nhấc bổng nó lên rồi đóng cửa lại.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống gế sô fa rồi nhìn xung quanh. Bên trong nhà của Nari rất gọn gàng, ngăn nắp. Trong nhà bày trí rất đơn giản tạo nên bầu không khí rất nhẹ nhàng. Ngoài phòng khách thì nhà cô còn rất nhiều phòng khác. Trên cái bàn cạnh cửa sổ là bộ dụng cụ dành cho DJ kèm theo vào quyển sách cùng lĩnh vực. Bên cạnh là một cái tủ sách khổng lồ nhưng toàn là sách nói về thảo dược và kĩ thuật cham cứu. Chẳng lẽ một mình cô có thể đọc hết cả đống sách đó sao? Trên tường còn có một tấm bằng to lớn được lồng kính và đóng khung rất kĩ lưỡng. Là tên của cô Hồ Nhã Lâm với dòng chữ đính kèm giáo sư ưu tú chuyên về nghiên cứu thảo dược của một trường đại học danh tiếng. Anh nhìn mà không khỏi ngạc nhiên, sao cô lại có thể giỏi như vậy được chứ? Giáo sư mà lại đi làm DJ sao? Đầu anh hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng và nó cứ lẩn quẩn mãi. Bên cạnh tấm văn bằng là hình cô chụp với một giáo sư nổi tiếng người Mĩ khi tốt nghiệp. Không thể tin nổi nhưng đó vẫn là sự thật. Anh nhìn thấy có rất nhiều hình nhưng không có tấm nào có mặt ba mẹ cô. Tiểu Nghi và Rich thì chạy lon ton vào bếp mở tủ lạnh lấy trái cây và nước ngọt ra ăn. Nari thì bắt tay vào việc nấu nướng. Trông cô có vẻ rất thành thạo. Anh nhìn sang cô không chớp mắt. Nhưng rồi anh nhanh chóng quên mất chuyện anh đang nghĩ vì bóng dáng người con gái trước mặt đã cướp hồn anh đi mất rồi. Cô không hề biết hình ảnh của cô lúc bấy giờ đẹp như thế nào đâu. Nó đẹp đến nỗi Vinlee lại phải ngẩn người. Cô là một cô gái rất tuyệt vời. Tiếng nói cười ríu rít của Tiểu Nghi làm anh nghĩ đến một ngôi nhà và những đứa trẻ. Nếu được vậy thì tốt quá. Nhìn vầng trán cô lấm tấm mồ hôi, anh lại cảm thấy rất hạnh phúc và có lẽ anh đã xác định được một nửa của đời mình.
- Áaaaa.......
Anh tức tốc chạy vào bếp, cô đang ôm tay nhăn nhó. Anh tắt bếp rồi dắt tay cô ra phòng khách. Hỏi cô nơi để hộp dụng cụ y tế, anh chạy đi lấy rồi quay về chỗ cô đang ngồi. Tay cô bị bỏng một vết không quá nhỏ nhưng cũng không quá lớn, nó đỏ tấy lên. Anh nhẹ nhàng bôi thuốc lên cho cô, cô đau nhưng không dám kêu ca gì cả.
- Sao lại để bị như vậy! Phải cẩn thận chứ! - anh vừa bôi thuốc vừa nói.
- À ờ tại tôi để lửa hơi lớn ấy mà! - cô cười nhẹ.
- Để tôi giúp cô một tay luôn nhé!
Cô gật đầu rồi cả hai cùng vào bếp dọn thức ăn. Tiểu Nghi nhanh nhẹn phóng lên bàn ngồi trước, Nari mỉm cười rồi gắp thức ăn vào chén cho cô nhóc. Cô cũng gắp thức ăn cho anh, trông họ chẳng khác nào một gia đình. Anh cất tiếng hỏi:
- A....ờ....bằng giáo sư đó .....
Cô cười buồn:
- Đúng vậy! Nó là của tôi!
- Sao....sao cô có thể.....
- Lúc nhỏ tôi rất nghe lời ba mẹ nên họ muốn gì tôi cũng phải làm! Với mong ước muốn tôi trở thành một nhà nghiên cứu nên họ đã gửi tôi đi học từ khi còn rất nhỏ. Có lẽ tôi có năng khiếu trong lĩnh vực này nên tôi cảm thấy nó rất dễ dàng và tôi cố gắng theo đuổi để làm vui lòng họ. Nhưng tôi không ngờ họ lại ngăn cản niềm đam mê của tôi, tôi rời khỏi gia đình và sống tự túc nhưng tôi vẫn học về lĩnh vực đó cho đến cùng vì nếu dừng lại giữa chừng thì rất uổng. Sau khoảng thời gian 10 năm học tập miệt mài ấy tôi đã tốt nghiệp cách đây ba tháng! - cô chậm rãi kể lại.
- Tôi hiểu rồi!
- Tôi làm cho họ vui nhưng họ lại không cho tôi làm những gì tôi thích! Đến bây giờ tôi vẫn không hối hận vì ra sống riêng! - ánh mắt cô lắng xuống nhưng lại trở nên rất buồn bã.
- Tôi nhất định ủng hộ cô mà! Cô không cần phải lo đâu!
Ánh mắt anh đầy vẻ hy vọng làm cô mỉm cười. Anh lại biết thêm một góc nhỏ trong trong việc học hành của cô. Cô đã thẳng thắn kể cho anh nghe. Có lẽ hôm đó là một ngày hạnh phúc với Vinlee....
*Tại phòng họp Hắc Long Bang:
- Có lẽ Triệu Hùng đã ra tay! Hơn 7 công ty đã tuyên bố phá sản rồi. - Chủ tịch Dragon Lee nói.
- Tôi nghĩ chúng ta nên lên kế hoạch đi là vừa. - Dương Chí Phong ba của Ken.
Đây là phiên họp chỉ dành cho 5 gia đình cũng như năm tập đoàn lớn mạnh nhất nhì trong nền kinh tế thế giới. Họ là những người bạn thân thiết và luôn hỗ trợ nhau trong công việc.
Tập đoàn Hắc Long gia đình của nó và Vinlee.
Tập đoàn CC gia đình của Jee
Tập đoàn đá quý Phi Hổ gia đình Hani
Tập đoàn mỹ phẩm Trương thị gia đình của Ken
Tập đoàn sản xuất xe đẳng cấp gia đình của Roy.
Triệu Hùng đang nhằm vào những tập đoàn lớn mạnh này, ông ta đang muốn xóa sổ những ai muốn cản bước của ông ta. Tuy nhiên, năm tập đoàn này không phải là những bọn tép riu mà để ông ta lộng hành. Sau họ còn có một thế giới ngầm rất lớn mạnh.
- Hay là nhờ đến các con của chúng ta đi! Tụi nó đều được huấn luyện rất kĩ càng mà! - Mẹ của Jee bảo.
- Tôi cũng nghĩ vậy! Tôi tin chúng nó sẽ làm được! - mẹ của nó gật đầu.
Mọi người nhìn nhau rồi tán thành. Thế là ông Dragon Lee phải triệu tập tụi nó sang Mĩ gấp. Tụi nó nhận được tin thì lập tức thu dọn đồ để lên máy bay. Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi mà. Nari muốn được đi theo Vinlee còn hắn thì thôi khỏi nói, có chết cũng phải lết theo nó mặc cho nó xua đuổi. Tám người không biết mình sẽ đương đầu với những gì nhưng lòng họ chỉ biết cố gắng để giữ vững công sức của ba và mẹ họ đã gây dựng. Rồi những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo???????
........hết chap 16........
|