Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau
|
|
Chương 14:
Sau mấy lần dò hỏi, tôi biết được lí do vì sao ông cục trưởng cục cảnh sát kia muốn ba tôi bắt bằng được Đình Nhi. Nghe nói con trai của ông ta trước đây từng làm trong đội phòng chống tội phạm. Trong một lần đuổi theo tên tội phạm buôn lậu vũ khí, anh ta không may bị bắn chết và người bắn chết anh ta chính là chân tay thân cận của Đình Phong. Sau vụ đó cảnh sát mở cuộc thanh trừng hắc bang quy mô lớn nhưng vì không có chứng cứ nên không thể động tới Đình Thiên. Ông cục trưởng kia sai người truy lùng người đã bắn chết con trai mình nhưng Đình Phong lại ra tay ngăn cản. Chính vì thế mà ông ta ôm hận trong lòng, quyết tâm trả thù Đình Phong. Nếu Đình Nhi rơi vào tay ông ta chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều. Tôi không thể trơ mắt nhìn con bé bị hại được.
Lựa chọn giữa gia đình và người yêu luôn là lựa chọn khó khăn nhất. Tuy tôi với Đình Phong mới dừng lại ở từ "thích" nhưng thích không có nghĩa là dễ dàng từ bỏ. Nếu bắt tôi phải lựa chọn giữa hai người họ, tôi thà chọn hy sinh bản thân mình, để cả hai được an toàn.
Theo kế hoạch đã vạch sẵn, ba sẽ bắt Đình Nhi khi con bé ra ngoài chơi. Tôi biết được chuyện này là do có một lần ba giả bộ vô tình hỏi tôi về công việc bảo mẫu. Tất nhiên là tôi đã kể chi tiết tất cả những gì mà tôi với Đình Nhi định làm cho ông nghe, và đúng như mong đợi, ba quyết định chọn hôm tôi đưa Đình Nhi tới công viên chơi để ra tay.
Bên Đình Phong, tôi chỉ nói vài câu là anh đã đồng ý để tôi đưa Đình Nhi đi chơi, cũng không có cử vệ sĩ đi theo như mọi lần. Lúc đó tôi không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ sợ làm lộ ra sự lo lắng trong mắt. Trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại câu xin lỗi và mong muốn anh sẽ hiểu cho việc làm của tôi.
Đình Nhi thích thú chơi hết trò này đến trò khác trong công viên. Khuôn mặt tươi cười của con bé còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời. Cứ nghĩ đến sau này con bé sẽ không thể thoải mái chơi đùa thế này nữa, lòng tôi lại quặn đau.
Chờ cho Đình Nhi chơi đến mệt, tôi liền bảo con bé ngồi nghỉ ở chiếc ghế đá chỗ vắng người qua lại, nói là tôi đi mua nước uống, sau đó nấp vào một góc.
Tôi vừa đi khỏi chưa được bao lâu thì người của ba ập đến, dùng khăn tay bịt mồm con bé lại, đợi nó ngủ rồi mới bế đi. Tôi cũng bí mật bám theo phía sau.
Hai bên hẹn gặp nhau ở một khu đất trống trên núi. Nơi này rất ít người ở, đường đi lại ngoằn ngoèo nguy hiểm. Rất thuận lợi cho mấy vụ việc mờ ám kiểu này. Tôi đã từng nghe không ít vụ giết người xảy ra ở đây.
Chờ cho người của ba bế Đình Nhi ở trong xe ra, tôi liền ra lệnh cho người của mình trên chiếc xe cảnh sát giả lao thẳng vào chỗ bọn họ đang đứng nhằm phân tán sự chú ý. Nhân lúc bọn họ không để ý, tôi chạy thật nhanh đến chỗ người đang bế Đình Nhi, tất nhiên anh ta cũng là người của tôi. Vừa mới đỡ được Đình Nhi thì tôi bị đám người của ông cảnh sát nhìn thấy. Tôi giả vờ đá cho người vừa bế Đình Nhi một cái, sau đó ôm con bé chạy về phía ô tô đang chờ sẵn. Không thể để những người kia phát hiện ra tôi đứng sau vụ này được.
Đặt con bé lên ô tô, tôi nói với anh Long - vệ sĩ của tôi và cũng là người tôi tin tưởng nhất, "Chăm sóc con bé giúp em."
Chiếc xe vừa nổ máy rời đi thì một chiếc xe khác vụt qua tôi, đuổi theo xe của anh Long. Chết tiệt! Xe của anh Long cũng tăng tốc, nhằm tránh khỏi sự truy đuổi của chiếc xe đằng sau.
"Đình Nhi đâu?" Đình Phong không biết đã đến từ bao giờ, nắm chặt lấy vai tôi, lo lắng hỏi.
"Trên chiếc xe đi trước." Tôi giơ tay tháo khẩu trang trên mặt, vừa nói vừa chỉ tay về chiếc xe trở Đình Nhi, đúng lúc đó một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt tôi.
Có tiếng súng nổ, tiếp theo là tiếng phanh gấp thật chói tai và cuối cùng là tiếng nổ đinh tai nhức óc. Tôi hoàn toàn chết lặng, chiếc xe trở Đình Nhi vừa nổ tung. Khói lửa sáng rực cả một vùng.
"KHÔNG!" Đình Phong hét lên một tiếng sau đó chạy về phía đám cháy.
Tôi sau vài giây chết lặng giật mình chạy theo giữ anh lại. Để anh chạy đến đó nhất định sẽ bị bọn người kia làm hại.
"Ở đó rất nguy hiểm." Tôi đuổi theo Đình Phong, dùng tất cả sức lực tôi có giữ chặt lấy anh.
"Buông ra, tôi phải đi tìm Đình Nhi." Đình Phong quát lớn, gạt tay tôi ra khỏi người anh, loạng choạng tiến về phía trước.
Tuy tôi không hiểu được cảm giác của anh lúc này như thế nào, nhưng nhìn vào mắt anh có thể thấy được sự đau khổ cùng tuyệt vọng. Tất cả là do tôi bất cẩn, ngu ngốc, nếu ngay từ đầu tôi chịu nói ra sự thật với Đình Phong thì Đình Nhi sẽ không phải chết. Không còn cách nào khác, tôi đành phải nhờ người của đánh ngất anh, đưa anh rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Đêm hôm đó Đình Phong sốt rất cao, trong lúc mê man hàng lông mày nhíu chặt lại, hai tay khua khoắng lung tung, luôn miệng gọi tên Đình Nhi. Tôi ngồi bên cạnh chăm sóc anh mà lòng đau thắt. Cảm thấy bản thân thật vô dụng, không cứu được Đình Nhi thì thôi còn khiến con bé thiệt mạng. Bây giờ Đình Phong bị như vậy cũng không thể làm gì để giúp anh bớt khó chịu.
Đình Phong bị sốt liền mấy hôm mới tỉnh, vừa tỉnh dậy liền lao đi tìm Đình Nhi nhưng chỗ xảy ra tai nạn đã được người ta dọn sạch, không lưu lại một dấu vết nào. Đình Phong dường như phát điên, cả ngày hết uống rượu lại đập phá đồ đạc. Tôi khuyên thế nào cũng không nghe.
"Nếu anh không chịu dừng lại thì để em uống cùng anh." Tôi trừng mắt nhìn Đình Phong, giật lấy chai rượu trên tay anh, ngửa cổ uống.
Tôi chưa uống rượu bao giờ, lần đầu tiên uống lại dính ngay phải rượu wisky. Một phần ba trai rượu vừa dốc hết vào bụng, tôi liền lăn quay ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Lúc tôi tỉnh dậy dã là sáng ngày hôm sau, đầu óc quay mòng mòng, đau như búa bổ. Đình Phong ngủ gục bên giường, một tay nắm chặt tay tôi.
Khuôn mặt say ngủ của anh thật yên bình, không còn lạnh lùng, không còn nét đau đớn. Trông anh giống như thiên sứ đang ngủ vậy, xung quanh như tỏa ra ánh hào quang. Đẹp đến mức tôi không thể rời mắt.
"Em tỉnh rồi!" Mí mắt Đình Phong khẽ lay động, giọng nói lạnh lùng đầy mệt mỏi hỏi tôi.
Tôi ngây ngốc gật đầu, vẫn chưa thoát khỏi sức mê hoặc của khuôn mặt say ngủ kia. Đình Phong chỉ giơ tay xoa đầu tôi một cái rồi đứng dậy rời đi. Không nói gì thêm.
Mấy hôm sau, tang lễ cho Đình Nhi được tổ chức, có rất nhiều người đến, họ hàng, bạn bè và cả đối tác làm ăn. Tôi thay Đình Phong tổ chức tang lễ và tiếp đón khách, coi như đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho Đình Nhi. Còn Đình Phong, tôi sẽ dùng thời gian còn lại của cuộc đời để trả nợ cho anh.
Năm tháng sau.
Từ sau vụ tai nạn của Đình Nhi, Đình Phong ngày càng trở nên lạnh lùng hơn, suốt ngày lao đầu vào công việc. Mặc kệ tôi ở bên cạnh lải nhải đủ thứ chuyện vẫn không nói nửa lời. Thời gian tôi ở bên cạnh anh còn nhiều hơn thời gian ở nhà. Vậy mà vẫn không biến anh trở lại như bình thường được.
Hôm nay là giáng sinh, cũng là sinh nhật 18 tuổi của tôi. Tôi hẹn Đình Phong đi ăn tối sau đó đến nhà thờ cầu nguyện và anh đã đồng ý.
Diện một bộ cánh thật lộng lẫy và sang trọng, tôi vui vẻ đến công ty của Đình Phong. Lâu lắm rồi anh mới chịu đồng ý ra ngoài chơi với tôi. Bây giờ thì cả cái công ty Đình Thiên này đều nghĩ tôi là vợ chưa cưới của Đình Phong. Nhân viên cứ gặp tôi là chào, khiến tôi vừa ngượng vừa vui vui.
Sau khi ăn tối, Đình Phong và tôi đi bộ tới nhà thờ. Vì hôm nay là giáng sinh nên nhà thờ rất đông người. Tôi phải bám chặt lấy tay Đình Phong để khỏi bị lạc. Khó khăn lắm mới chen được vào trong thánh đường. Tuy tôi không theo đạo thiên chúa nhưng rất thích ngồi xem người ta làm lễ trong nhà thờ. Khi cả hai đã tìm được chỗ ngồi, tôi chìa tay ra trước mặt anh, hỏi: "Quà sinh nhật của em đâu?"
"Đợi một lát nữa." Anh cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi rồi tiếp tục nhìn cha sứ đang làm lễ phía trên thánh đường. Khuôn mặt lạnh nhìn nghiêng vô cùng đẹp trai.
Chuông đồng hồ của nhà thờ vừa điểm 12 giờ, Đình Phong đột nhiên kéo tôi lên tháp chuông. Không gian xung quanh tràn ngập tiếng kinh thánh. Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói trầm lạnh vang lên đều đều: "Một tuần nữa chúng ta sẽ kết hôn."
|
Chương 15: "Kết... kết hôn! Tại sao?" Tôi lắp bắp hỏi Đình Phong. Không thể tin được những gì anh vừa nói. Kết hôn? Tại sao lúc này lại muốn kết hôn? Tôi chỉ vừa mới tròn 18 tuổi thôi mà!
"Quà sinh nhật." Anh trả lời một cách ngắn gọn, sau đó đặt một nụ hôn lên trán tôi. Một lát sau lại nói tiếp: "Mọi thứ sẽ do tôi lo liệu, em chỉ cần chuẩn bị tâm lí thật tốt là được. Ngày mai chúng ta đi thử đồ cưới, ngày kia chụp ảnh cưới."
Món quà này có vẻ hơi lớn thì phải. 18 tuổi mà lấy chồng có phải quá sớm không? Trời ơi! Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không!
Vừa bước chân vào nhà, khuôn mặt buồn phiền của ba xuất hiện trước mặt tôi. Mọi hôm chưa đến 11h ba đã lên giường đi ngủ, vậy mà hôm nay đã hơn 1h đêm, ba vẫn ngồi trầm ngâm ở phòng khách.
"Ba, sao ba còn chưa ngủ?" Tôi ngồi xuống cạnh ba, lo lắng hỏi.
"À... không có gì!... Quà sinh nhật con ba để trên phòng, chúc con sinh nhật vui vẻ." Ba có vẻ hơi giật mình khi nghe tôi hỏi nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười hiền từ, chúc mừng sinh nhật tôi. Khéo léo dấu đi sự bối rối trong mắt.
Tôi không muốn làm khó ba, vui vẻ cảm ơn ông rồi xin phép về phòng. Trước khi đi không quên giục ba đi ngủ sớm.
Mới đi được nửa cái cầu thang, ba đột nhiên hỏi tôi: "Con thật sự muốn cưới Đình Phong à?" "Dạ... con... con cũng không biết nữa... sau tai nạn của Đình Nhi anh ấy có vẻ không ổn, con muốn chăm sóc cho anh ấy." Tôi ngập ngừng trả lời. Chính tôi cũng không biết mình có muốn cưới Đình Phong không nữa. Lúc Đình Phong nói muốn kết hôn, tôi đơn giản là muốn bù đắp cho anh nên mới đồng ý. Và tôi không hề hối hận về quyết định này. Chỉ là, có cảm giác hơi là lạ.
Hồi còn bé, mỗi lần đi dự đám cưới của họ hàng, nhìn thấy cô dâu trong chiếc váy cưới trắng muốt, tôi luôn ao ước sau này tôi cũng được khoác lên người một bộ váy thật đẹp. Hiện tại tôi đang mang trên người chiếc váy đó, tuy có hơi sớm so với trong tưởng tượng nhưng cảm giác lại vô cùng hạnh phúc.
Chiếc váy của vera wang thực sự rất đẹp, tôn lên làn da trắng nõn và dáng người thanh mảnh của tôi. Chiếc váy này không có quai, ôm sát lấy ngực căng đầy của tôi. Phần trên là lớp voan mỏng xếp thành từng lớp trồng lên nhau, bên dưới để trơn, hơi xòe ra trông rất duyên dáng, phần eo được thắt một cái nơ bằng voan đen để tạo điểm nhấn.
Tóc được uốn xoăn nhẹ, trên đầu gài thêm một chiếc vương miện nhỏ. Tôi mỉm cười nhìn ngắm mình trong gương, thực không nhận ra cô gái trong gương kia chính là tôi.
Hôm nay là ngày 1-1-2015, ngày đầu tiên của năm mới đồng thời là ngày cưới của tôi với Đình Phong. Chỉ còn vài phút nữa thôi sẽ tiến hành lễ cưới, tôi ngồi trong phòng dành cho cô dâu mà bồn chồn không yên, vừa mừng vừa sợ. Mừng vì chỉ chút nữa thôi, Đình Phong sẽ trở thành chồng của tôi, của riêng mình tôi. Còn sợ bởi vì ở lễ đường rất đông người, chẳng may mà tôi bị vấp ngã do quá hồi hộp thì ê mặt lắm.
"Này, mày bị gì mà trông như người mất hồn vậy?" Hạ Băng đẩy cửa bước vào, mặt hình sự hỏi tôi.
"Băng... lần đầu tiên làm nhân vật chính ở nơi đông người, tao thấy hơi sợ." Tôi nắm chặt tay Hạ Băng, nhăn mặt nói.
"Đúng là không có kinh nghiệm." Hạ Băng lắc lắc ngón tay, tỏ vẻ ngao ngán, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Nghe đây, lát nữa vào lễ đường, mày cứ nắm chặt tay Đình Phong, mắt nhìn thẳng phía trước, coi như xung quanh không có ai, sẽ không bị run nữa. Ok!"
"Thật là không run nữa?"
"Thật!"
Đến giờ làm lễ, tôi hồi hộp khoác tay Đình Phong tiến vào lễ đường, phù dâu là Hạ Băng còn phù rể là Đình Quân thì đi phía sau. Nhớ lại lời Hạ Băng đã nói trong phòng chờ tôi bất giác siết chặt tay Đình Phong, cố gắng nở một nụ cười thật tươi.
"Ân, con có đồng ý lấy chàng trai này làm chồng, nguyện sẽ chung thủy cả đời, dù khỏe mạnh hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo khổ, nguyện sẽ không thay lòng, sống với nhau đến đầu bạc răng long?" Sau khi tiến hành vài nghi lế quan trong, cha xứ tiến đến trước mặt tôi và Đình Phong đọc lời tuyên thệ.
"Con đồng ý!"
"Phong, con có đồng ý lấy cô gái này làm vợ, nguyện sẽ chung thủy cả đời, dù khỏe mạnh hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo khổ, nguyện sẽ không thay lòng, sống với nhau đến đầu bạc răng long?"
"Con đồng ý!"
"Mời chú rể và cô dâu trao nhẫn cho nhau."
Chiếc nhẫn sáng lấp lánh đeo vào tay có cảm giác lành lạnh không quen nhưng nó chính là minh chứng chứng ming tôi và Đình Phong đã chính thức là một nửa của nhau. Sau khi chúng tôi trao nhẫn xong, cha xứ tuyên bố: "Ta xin tuyên bố, hai con chính thức trở thành vợ chồng, chúa sẽ ban phước cho hai con."
Tôi cười thật rạng rỡ, ánh mắt long lanh như sương mai, nhón chân hôn nhẹ vào môi Đình Phong, cả lễ đường ồ lên đầy phấn khích, chỉ có Đình Phong là không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt lạnh lùng cố hữu lướt qua mặt tôi.
Anh lại bị sao vậy, cho dù bản tính vốn lạnh lùng, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày cưới, ít nhất cũng phải cười một chút chứ. Tôi xịu mặt, cúi xuống nhìn nền nhà bằng đá dưới chân. Cúi xuống chưa đầy nửa phút, cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, đôi môi mỏng lành lạnh của Đình Phong đặt trên môi tôi, bắt đầu một nụ hôn mãnh liệt.
|
Hôm nay là ngày cưới nhưng Đình Phong tuyệt nhiên không uống một giọt rượu nào, tất cả đều do thư kí Dương uống thay. Nhiều lúc tôi nghĩ, không biết thư kí Dương kia có phải là thích Đình Phong nhà tôi rồi không? Đình Phong bảo gì anh ta cũng nghe, ngay cả rượu cưới cũng uống thay luôn. Aizz! Tôi thật không muốn phải đánh ghen với đàn ông đâu.
Đến khi thư kí Dương bị chuốc cho say khướt không dậy nổi nữa mọi người mới bắt đầu ra về. Thật không hiểu nổi đám thanh niên, vui thì vui thật đấy nhưng có cần phải uống đến bất tỉnh nhân sự không? Sau cái lần bị ngất vì rượu wisky ấy tôi đã thề sẽ không động đến một giọt rượu nào nữa, bản thân cũng rất có thành kiến với những người uống rượu như nước lã. Cũng may mà Đình Phong không có thích uống rượu, nếu không tôi sẽ bắt anh cai rượu bằng được.
Chờ cho mọi người về hết, tôi với Đình Phong mới trở về nhà. Tuy đã chính thức trở thành vợ chồng nhưng tôi vẫn thấy rất ngại, nhất là khi nghĩ đến chuyện phải làm trong đêm tân hôn là mặt tôi lại đỏ bừng lên. Dù sao thì tôi mới bước sang tuổi 18 được có mấy ngày, vẫn còn là trẻ con mà. Tôi có nên nói với Đình Phong chờ đến khi tôi vào đại học mới ngủ chung không nhỉ?
Suy đi nghĩ lại, vẫn là không biết nên nói như thế nào cho đỡ khó xử, hic! Mà Đình Phong từ đầu hôn lễ đến giờ ngoài ba chữ "con đồng ý" ra thì chưa mở miệng nói thêm một câu nào. Bình thường anh cũng ít nói nhưng không đến mức kiệm lời như hôm nay. Lạ thật!
Đêm khuya thanh vắng, hàng xóm có lẽ đã đi ngủ hết, tôi ngồi trên giường, chăm chú quan sát nét mặt của Đình Phong đang đứng hút thuốc bên cửa sổ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh hút thuốc. Mà đàn ông chưa từng động đến thuốc lá giờ đây lại hút thuốc, dáng vẻ trầm ngâm nhìn ra khoảng không tối mịt trước mặt, chắc chắn là có chuyện phiền muộn trong lòng. Chuyện khiến anh phiền muộn như vậy tôi đã phần nào đoán ra, chỉ là chưa đủ can đảm để đối mặt.
15 ngày trước.
Vì sắp đến sinh nhật 18 tuổi nên tôi muốn tổ chức to một chút, mời tất cả bạn bè đến dự, nhân tiện công khai bạn trai luôn. Sau khi kết thúc giờ học buổi sáng, tôi đến công ty Đình Thiên gặp Đình Phong, rủ anh đi ăn trưa tiện thể bàn luôn việc tổ chức sinh nhật. Để tạo bất ngờ, tôi không gọi điện báo cho Đình Phong là mình sẽ đến, xem anh có phản ứng như thế nào khi thấy tôi trong thời gian ôn thi vất vả mà vẫn tìm đến gặp anh.
Cửa phòng làm việc của Đình Phong khép hờ, thư kí Dương thì không thấy bóng dáng đâu, không khí có vẻ hơi mờ ám. Nhìn trước nhìn sau thấy không có người, tôi dón dén đến gần cửa phòng làm việc của Đình Phong, ghé đầu qua khe cửa khép hờ, thám thính xem có chuyện gì đang sảy ra bên trong.
Có tiếng người đang nói chuyện, hình như là giọng con gái, nếu tôi đoán không lầm thì đây là giọng của Thụy An, đàn chị kiêm cựu hot girl mới ra trường cách đây không lâu, "Đây là bằng chứng chứng minh Trịnh Nguyên Hùng là người bắt cóc Đình Nhi, còn Trịnh Nguyên Ân chính là người giúp ông ta thực hiện vụ bắt cóc đó. Bây giờ thì anh đã tin những gì em nói rồi chứ? Con nhỏ Nguyên Ân đó chỉ lợi dụng anh và Đình Nhi để kiếm tiền cho ba của nó thôi."
Khi nghe thấy những lời này của Thụy An, tim tôi tưởng chừng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tại... tại sao chị ta lại biết được chuyện này? Lại còn thêm mắm dặm muối đổ oan cho tôi là lợi dụng anh và Đình Nhi. Tôi chỉ muốn bảo vệ những người tôi yêu thương thôi mà! Chẳng lẽ như thế cũng là sai.
Tôi đã cố gắng giấu kín sự thật, vậy mà chỉ với một câu nói của Thụy An, bao nhiêu cố gắng của tôi đều đổ sông đổ bể. Thật không tưởng tượng nổi khi nghe những lời này Đình Phong có cảm giác như thế nào. Đau khổ, tức giận hay căm ghét... chắc là cả ba. Ngay cả tôi còn thấy ghét chính bản thân mình, vậy thì anh chắc chắn là hận tôi đến tận xương tủy. Quãng thời gian yên bình và tình cảm anh dành cho tôi, đến đây là kết thúc.
Trái với dự đoán của tôi. Những ngày sau đó anh tỏ ra rất bình thường, chẳng có gì là tức giận hay đau khổ. Trong ngày sinh nhật còn nói muốn kết hôn với tôi. Tôi không hiểu nhưng vẫn đồng ý, bởi vì tôi nợ anh, ba tôi cũng nợ anh. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để trả hết món nợ này.
Quay trở về hiện tại, ngoài sự tĩnh lặng đến rợn người ra thì chẳng còn gì khác. Cuối cùng tôi đành phải lên tiếng phá vỡ sự im lặng đáng sợ ấy, "Em đi tắm trước rồi chuẩn bị nước cho anh nhé!"
"Đừng có chạm bàn tay dơ bẩn của cô vào bất cứ thứ gì trong phòng tôi." Đình Phong lạnh lùng nói, điếu thuốc hút dở trên tay bị ném ra ngoài cửa sổ.
"Anh... " Tôi tròn mắt nhìn Đình Phong, không thể tin được những gì anh vừa nói.
"Đừng có tỏ vẻ ngạc nhiên như vậy. Cô nghĩ tôi có thể lấy con gái của người đã hại chết em gái mình hay sao? Cho dù có yêu cô, tôi cũng không thể chấp nhận dòng máu dơ bẩn của lão già đó đang chảy trong người cô."
"Câm miệng!" Tôi tức giận quát, cho dù là ba tôi sai, tôi cũng không cho phép anh xúc phạm ông như vậy.
Đình Phong nhếch môi cười, dần dần tiến lại gần tôi, một tay đưa lên bóp chặt cằm tôi, giọng nói đầy sự chế giễu và đe dọa: "Sao! Thấy tức giận khi nghe tôi xúc phạm bố cô! Hừ! Cô yên tâm, mục tiêu của tôi không chỉ có mình ba cô, còn có cả cô và thằng anh trai mà cô ngày đêm mong nhớ nữa. Tôi sẽ từ từ, từ từ cho các người nếm trải mùi vị của sự đau khổ."
Thì ra đây là nguyên nhân khiến anh quyết định lấy tôi. Tôi thật ngốc, đáng lẽ ngay từ đầu phải đoán ra để chuẩn bị sẵn tâm lí chứ. Tự nhiên bị giáng cho một đòn đau như vậy mà không có cách nào đối phó. Nhưng không thể để ba và Nguyên Vũ bị liên lụy được, dù sao Thụy An cũng đã nói với anh rằng tôi là người tiếp tay cho ba, để anh hiểu lầm thêm chút nữa cũng được. Tổn thương thì cũng tổn thương rồi, thêm một chút nữa chắc cũng không sao. Tổn thương rồi sẽ biến thành thù hận, mà sự thù hận ấy sẽ đổ lên người tôi. Tổn thương và thù hận do tôi gây ra cuối cùng sẽ quay trở lại với tôi. Như thế sẽ không có ai phải chịu đau khổ cả, để mình tôi chịu là được rồi.
"Haha! Anh biết không, Thụy An nói rất đúng, người bắt cóc Đình Nhi là ba tôi, người tiếp tay cho ba bắt con bé là tôi. Tôi chỉ lợi dụng hai người để giúp ba kiếm tiền... nhưng còn một điều chị ta không biết, đó là : người khiến Đình Nhi chết chính là tôi. Chiếc xe trở con bé là do người của tôi lái. Vốn dĩ định đưa con bé đi giao cho khách không ngờ lại xảy ra tai nạn chết người." Tôi làm ra vẻ dửng dưng, vừa nói vừa nhếch môi cười.
Ánh mắt Đình Phong thoáng qua một tia đau lòng nhưng ngay sau đó trở về sự băng lãnh. Tôi biết là anh đã tin những gì tôi vừa nói.
Đình Phong, thật xin lỗi! Để bảo vệ ba và Nguyên Vũ, em buộc phải tổn thương anh, sự tổn thương em gây ra, sẽ dùng tất cả thời gian sau này để bù đắp.
Cố kìm nén những giọt nước mắt sắp trực trào ra khỏi khóe mắt, tôi giằn lòng nói tiếp: "Thật ra mục tiêu của khách hàng là anh nhưng mà... nói thế nào nhỉ, tôi thực sự là rất thích anh, không nỡ làm anh bị thương. Vì vậy đã bày cho người đó bắt cóc Đình Nhi, khiến cho anh dằn vặt, đau khổ vì bản thân đã liên lụy đến con bé. Tôi sẽ nhân cơ hội đó ở bên cạnh an ủi, khiến anh cảm động, dần dần chiếm được tình cảm của anh..."
"Đủ rồi! Cô không cần nói nữa!... Cút ngay khỏi đây cho tôi!" Đình Phong hét lên, hai mắt nhìn tôi rực lửa, trên mặt nổi đầy gân xanh. Có thể thấy sự tức giận đã lên tới cực điểm.
Tôi vẫn ra vẻ dửng dưng như không có gì, đứng dậy ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa không quên nhắc: "Tôi sẽ ngủ ở phòng dành cho khách, đợi anh bớt giận sẽ chuyển về đây, dù sao chúng ta cũng đã là vợ chồng." Nói xong trên môi còn nở một nụ cười mãn nguyện. Xem ra tài diễn xuất của tôi lại tăng thêm một bậc, nhưng lại chẳng thấy vui chút nào.
Cửa phòng vừa được đóng lại cũng là lúc những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Tại sao mọi chuyện cứ phải diễn ra theo cách tồi tệ như thế này? Tôi thà cả đời lừa dối Đình Phong còn hơn là khiến anh đau khổ như lúc này.
Thứ tình cảm này, rốt cuộc là sai hay đúng?
Cho dù là sai, tôi vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh anh.
|
Chương 16:
Ánh nắng vàng nhạt chiếu qua ô cửa sổ, báo hiệu kết thúc một đêm dài tưởng chừng như vô tận. Cả đêm không ngủ, cả người đều mỏi giã rời. Nhìn gương mặt nhợt nhạt, hai mắt thâm quầng, sưng mọng trong gương, tôi suýt chút nữa thì ngã ngửa ra sau. Nếu để Đình Phong nhìn thấy khuôn mặt này của tôi, không biết anh sẽ phản ứng như thế nào nữa.
Sau khi bôi một lớp kem che khuyết điểm, tôi mang theo khuôn mặt tươi cười, xuống nhà chuẩn bị bữa sáng. Lúc đi qua phòng cửa phòng của Đình Phong, tôi thấy anh đã mặc quần áo chỉnh tề, hình như chuẩn bị đi làm. Bây giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ tết dương lịch, anh vẫn phải đi làm sao? Tôi định vào hỏi nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, chắc chắn anh không muốn nhìn thấy mặt tôi lúc này. Thôi kệ đi, để anh ra ngoài thư giãn một chút.
Thật ra lúc đó tôi không để ý rằnh anh đang đứng trước gương, mà cái gương ấy lại đối diện với cửa phòng. Sau này tôi mới biết, thì ra mỗi lần tôi đứng ở cửa nhìn trộm đều bị anh nhìn thấy hết.
Tôi vờ như không biết anh sẽ ra ngoài, cố ý chuẩn bị hai phần ăn sáng. Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có bánh mì, trứng ốp la, xúc xích với một cốc sữa tươi. Mấy thứ này là tôi bắt trước giống trong phim, nó khá là dễ làm.
Vừa bày xong thức ăn lên bàn thì Đình Phong từ trên tầng bước xuống, anh nhìn lướt qua tôi rồi dừng lại trên bàn ăn, ánh mắt bỗng chốc tối sầm lại. Đình Phong từ chân cầu thang sải những bước dài về phía chiếc bàn, tay cầm đĩa thức ăn tôi vừa làm xong, đổ thẳng vào thùng rác, lạnh lùng nói với tôi: "Đây đều là những món Đình Nhi thích ăn vào buổi sáng... nếu cô có ý định chọc tức tôi thì không cần đâu, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt giả dối của cô là tôi đã thấy tức điên lên rồi."
Xem ra trong mắt của anh tôi đã trở thành người xấu thật rồi. Đúng như những gì tôi mong muốn. Đáng lẽ nên vui mới phải nhưng lại không cười nổi. Tôi nhìn anh, mặt không biểu cảm, thờ ơ đáp lại: "Nếu anh không thích ngày mai tôi sẽ đổi qua món khác."
Đình Phong không trả lời, xoay người đi ra khỏi nhà. Khi không còn nghe thấy tiếng ô tô nữa, tôi mới ngồi sụp xuống đất, đưa tay lau nước mắt.
"Không được khóc! Nhất định không được khóc! Nếu cứ yếu đuối thế này thì những ngày tháng sau này phải chống đỡ như thế nào! Phải mạnh mẽ lên." Tôi cứ tự an ủi mình như thế, giá như có ai đó để tôi tâm sự thì tốt biết mấy, tiếc là chuyện của tôi không thể kể với người khác.
Dọn dẹp xong nhà cửa thì đã 9h sáng, chuẩn bị đi nấu cơm trưa là vừa. Nếu là một cặp vợ chồng mới cưới khác, chắc hẳn giờ này họ đang hạnh phúc đi hưởng tuần trăng mật. Chứ chẳng như tôi, ở nhà một mình cắm cúi dọn dẹp, ngay cả chồng mình đang ở đâu, làm gì cũng chẳng biết.
Tâm trạng đã tồi tệ thì chớ, mở tủ lạnh ra chẳng thấy có cái gì ăn được càng làm tâm trạng tồi tệ hơn. Tôi chán nản cầm theo ví tiền, quốc bộ đến siêu thị gần nhà mua một ít đồ ăn.
Vì là kì nghỉ tết dương lịch nên siêu thị khá đông người, đứng chờ mỏi cả chân mới đến lượt tính tiền. Nói là mua một ít đồ ăn nhưng thực chất là số đồ ăn ấy xếp đầy hai cái túi bự chảng. Tôi nhìn hai cái túi to đùng mà khẽ thở dài, làm thế nào để đem được hai cái túi này về nhà đây?
Còn đang loay hoay gãi đầu gãi tai không biết làm thế nào thì một cậu bạn dáng vẻ thư sinh, khuôn mặt thanh tú không biết từ đâu nhảy ra, đưa tay sách cả hai túi đồ ăn của tôi. Tôi tròn mắt nhìn cậu ta, ngạc nhiên hỏi: "Ê đó là túi của tôi mà?"
Cậu bạn đó nhìn hai cái túi rồi lại nhìn tôi, giọng thản nhiên: "Tất nhiên tôi biết đây là túi của cậu."
"Cậu biết đó là túi của tôi... sao còn xách nó?" Tôi hỏi tiếp. Trong lòng tự hỏi không biết cậu bạn này có vấn đề gì không.
"Vì thấy cậu không xách nổi nên tôi cầm giúp." Cậu ta nhún vai nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt tôi, ngừng một lát rồi đưa hai túi đồ ăn kia ra trước mặt tôi, lắc lắc, hỏi: "Nhà cậu ở đâu tôi giúp cậu đưa những thứ này về?"
"Hơ... số 204, phố X." Chẳng hiểu sao tôi lại nói địa chỉ nhà mình cho cậu ta. Ôi! Đúng là bệnh dại trai tái phát.
Cậu bạn kia gật đầu một cái, xoay người bước ra khỏi siêu thị. Tôi lẳng lặng đi theo phía sau, đầu suy nghĩ vẩn vơ. Không ngờ trong thời đại này vẫn có người tốt như cậu ta. Ngẫm kĩ lại thì cậu bạn này cũng được xếp vào loại hiếm, vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng, đúng là sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng.
Đoạn đường từ siêu thị về nhà tôi cũng phải mất 30 phút, vậy mà cậu bạn kia chẳng hề mở miệng nói thêm một câu nào, tôi tuy rất muốn hỏi cậu ta vài câu nhưng ngại người lạ nên thôi. Thế là hai người một trước một sau cứ im lặng cho đến tận khi về đến cổng nhà tôi.
Tôi mở cổng, đón lấy hai túi thức ăn từ tay cậu bạn kia, không quên nói cảm ơn. Trước khi cậu ta biến mất sau khúc rẽ, tôi đánh liều hỏi với theo: "Này, cậu tên gì?"
"Gia Hy."
Gia Hy, cái tên này nghe quen quen nha! Hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.
"Gia Hy, Gia Hy,..." tôi vừa xếp đồ vào tủ lạnh vừa lẩm nhẩm tên của cậu bạn đó... A! Nhớ ra rồi, cậu ta chính là nhân vật bí ẩn nổi tiếng số một ở trường tôi, Trần Gia Hy.
Theo những gì tôi nghe ngóng được thì Gia Hy là đàn em học dưới tôi một khóa. Cao 1m80 ngoại hình miễn bàn, đẹp đến mức con gái còn phải ghen tị, học lực thuộc hạng khủng nhất trường, đáng chú ý nhất là IQ của cậu ta hẳn 165 lận. Ngoài những điều này ra thì không một ai biết thêm bất cứ thông tin nào về cậu ta nữa. Còn có một điều đặc biệt nữa là, cậu ta luôn đến lớp trước giờ vào lớp đúng một phút, giờ ra chơi cậu ta thường biến mất không dấu vết và ngay sau khi tan học cậu ta cũng biến mất luôn. Tóm lại là một người cực kì bí ẩn. Trên diễn đàn của trường cậu ta luôn là chủ đề rất hot. Không thể tin có một ngày tôi lại được gặp nhân vật bí ẩn này.
Tạm gác chuyện này sang một bên, tôi phải bắt tay vào chuẩn bị bữa trưa cái đã, gần 11h rồi. Dạo này tay nghề nấu nướng của tôi đã tiến bộ hơn rất nhiều, tất nhiên là nhờ có cái yêu cầu quái dị của Đình Phong trước đây nên mới được như vậy.
Nấu một bàn thức ăn với đầy đủ chất dinh dưỡng, tôi mãn nguyện nhìn ngắm thành quả của mình, trong lòng cảm thấy chút ngọt ngào. Đây là bữa cơm đầu tiên tôi nấu cho Đình Phong với tư cách là vợ của anh. Cảm giác có chút đặc biệt hơn mọi khi.
Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 12h trưa, anh vẫn chưa về, chắc là bận việc gì đó. Tôi đành đậy thức ăn lại cẩn thận, ra phòng khách ngồi chờ.
Nhưng kim đồng hồ xoay hết một vòng, hai vòng rồi ba vòng, vẫn không thấy bóng dáng Đình Phong đâu. Chợt nhớ ra sáng nay anh có nói, chỉ cần nhìn thấy mặt tôi là anh đã thấy tức điên lên, vậy thì chẳng có lí nào anh lại muốn ăn trưa cùng tôi.
Tôi tắt tivi, quay trở lại bếp, quyết định ăn cơm một mình. Thức ăn đã nguội hết, khó khăn lắm mới nuốt trôi được. Rất khó nuốt nhưng không thể bỏ phí thức ăn cũng giống như tim đau mà chẳng thể làm gì để nó hết đau. Có lẽ nỗi đau này còn kéo dài, rất dài.
|
Rửa xong đống bát đũa, thấy chẳng còn việc gì làm tôi quyết định về phòng ngủ một giấc, cả đêm không ngủ thực sự rất mệt mỏi.
Lăn lộn trên giường mấy vòng, vẫn không thể chợp mắt nổi. Ánh mắt băng lãnh ban sáng của Đình Phong cứ hiển hiện trong đầu tôi, thật nhức nhối. Mới có một ngày mà đã mệt mỏi như thế này, không biết những ngày tháng sau này sẽ sống ra sao.
Nghĩ lại quyết định của mình trước đây, càng thấy bản thân ngu ngốc. Bảo vệ được ba và anh trai thì lại hại chết Đình Nhi, bây giờ còn khiến Đình Phong bị tổn thương. Đúng là rất ngu ngốc. Lúc này mới nhận ra, trong hoàn cảnh nguy hiểm, vẫn là đặt gia đình lên trước, chấp nhận thương tổn người mình yêu. Từ giờ phải yêu anh nhiều hơn một chút mới được.
Dần dần tôi cũng chìm vào giấc ngủ, cho đến khi chuông cửa vang lên "ding doong!" một tiếng, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Ngoài cửa sổ trời đã nhá nhem tối, không biết ai lại đến vào giờ này nữa.
"Xin chào, tiểu Ân Ân!" Cửa vừa mới mở, gương mặt tươi cười của Đình Quân đập thẳng vào mắt tôi, cùng với khuôn mặt đáng ghét đó là một câu nói cũng vô cùng đáng ghét.
"Cấm anh không được thêm chữ "tiểu" vào trước tên của tôi, dù sao tôi cũng là chị dâu của anh." Tôi trừng mắt nhìn Đình Quân, đanh giọng cảnh cáo.
"Không gọi như vậy chẳng lẽ gọi là chị Ân Ân... chị dâu à, dù sao tôi cũng bằng tuổi chồng cô, gọi cô một tiếng chị dâu đã là quá đáng lắm rồi." Đình Quân vẻ mặt rất miễn cưỡng khi gọi tôi là chị dâu. Ai mà biết được anh ta bằng tuổi với chồng tôi cơ chứ, nhìn mặt non choẹt thế kia, cùng lắm chỉ 18, 19 là cùng.
Nhưng mà anh ta bằng tuổi chồng tôi thì đã sao? Theo vai vế tôi vẫn lớn hơn anh ta, không thể vì ít tuổi hơn mà bị bắt nạt được. Thế là tôi hai tay chống nạnh, hùng hổ cãi lại: "Mặc kệ anh bằng tuổi Đình Phong hay lớn tuổi hơn anh ấy, theo vai vế tôi vẫn lớn hơn anh."
"Hai người cãi nhau đủ chưa?" Đột nhiên Hạ Băng nhảy ra từ sau lưng Đình Quân, tức giận quát.
Hơ! Không biết hôm nay là ngày gì nữa, người muốn gặp thì không thấy đâu, người không cần gặp thì thi nhau kéo đến.
"Sao hai người lại đến đây?" Tôi dựa người vào cánh cổng, nhướn mày hỏi hai người trước mặt.
"Đến xem cuộc sống hôn nhân của đôi vợ chồng mới cưới có ổn không!" Hạ Băng nhìn tôi cười gian xảo. Hừ! Con nhỏ này chắc chắn chẳng có ý tốt đẹp gì. Ý nghĩ vừa hiện lên thì y như rằng... "Tiện thể ăn ké cơm tối với vợ chồng mày." Biết ngay mà!
Tôi không cam tâm mời hai vị khách không mời mà đến kia vào nhà. Rót cho họ hai ly nước lọc, tôi khoanh tay ngồi trên ghế, mặt tỉnh bơ nhìn họ.
Muốn đến ăn chùa, còn lâu nhé. Nguyên Ân này không rảnh để nấu cơm phục vụ hai người. Chỉ cần nhớ lại số thức ăn đã hạ cánh vào thùng rác lúc trưa là hứng nấu ăn của tôi lại bay đi hết.
Còn chưa ngồi được ấm chỗ thì người thứ tư bước vào nhà, gương mặt lạnh lùng cố hữu, ánh mắt hờ hững lướt qua hai người đang ngồi đối diện với tôi trên sofa, sau đó tiến lại ngồi cạnh tôi, một tay vòng qua vai kéo tôi sát lại gần anh, cất giọng trầm lạnh hỏi Đình Quân và Hạ Băng: "Hai người đến đây làm gì?"
Biết rằng anh chỉ đang đóng kịch cho hai người kia xem, tôi không muốn làm anh mất mặt nên thuận thế vòng tay ôm eo anh, nũng nịu nói: "Họ muốn đến ăn cơm nhưng mà em chưa kịp nấu... chúng ta có thể ra ngoài ăn không?"
Người Đình Phong hơi cứng lại, cau mày cúi xuống nhìn tôi. Tôi đáp lại anh bằng một nụ cười, nhẹ giọng hỏi lại: "Được không anh?"
"Ừ!"
Chứng kiến một màn tình cảm này, hai vị khách không mời kia được một phen há mồm trợn mắt. Cũng tại tôi diễn đạt quá mà! Người ngoài nhìn vào ai cũng sẽ nghĩ vợ chồng chúng tôi rất yêu thương nhau, không một ai biết sau ánh mắt dịu dàng kia là sự căm hận lớn lao đến nhường nào.
Chúng tôi đến một nhà hàng thuộc chuỗi nhà hàng nổi tiếng của Đình Thiên, chọn một góc ít người qua lại để ngồi. Ngồi đối diện với Đình Quân và Hạ Băng trên bàn ăn, nhìn những hành động quan tâm chăm sóc của anh ta với nó, tôi cảm thấy có chút ghen tỵ. Hình như từ lúc quen nhau đến giờ, Đình Phong chưa bao giờ ân cần với tôi như vậy.
Mà cái tên đại lăng nhăng Đình Quân kia không biết có thật lòng với Hạ Băng không nữa. Tình sử của anh ta nghe kể một ngày một đêm cũng không hết. Nếu anh ta dám đối xử không tốt với Hạ Băng, tôi sẽ biến anh ta thành thái giám luôn.
Thấy tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn, Đình Quân giật mình ngồi cách xa Hạ Băng ra một chút, giả bộ cúi đầu chăm chú ăn. Aizz! Chuyện của mình còn chưa lo xong đã vội đi lo chuyện người khác, cái tính này của tôi không biết đến bao giờ mới sửa được.
Sau khi đã ăn cơm chùa no nê, hai người kia rủ tôi với Đình Phong đi xem bói bài tây. Từ nhỏ tôi đã có hứng thú với mấy chuyện tâm linh, tất nhiên là đồng ý ngay, Đình Phong vì đang diễn cảnh vợ chồng tình cảm mặn nồng nên không thể từ chối, đành phải đi theo tôi.
Ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh đèn trắng đỏ xen lẫn với nhau tạo cảm giác rất thần bí. Bốn người chúng tôi ngồi cùng bà thầy bói trên một chiếc bàn tròn, chia cặp để bói về chuyện tình yêu.
Thầy bói yêu cầu tôi với Đình Phong mỗi người rút ra ba lá bài, để ra trước mặt. Bà ấy lật xem từng lá một rồi nói: "Hai người rút được ba lá giống hệt nhau, đây là chuyện rất hiếm thấy. Lá bài thứ nhất cho thấy, hai người có duyên vợ chồng, nếu lấy nhau thì sẽ ở bên nhau đến tận lúc chết. Lá bài thứ hai cho thấy một trong hai người đang giấu kín một bí mật, nếu cứ giấu bí mật đó trong lòng, cả hai sẽ sống dày vò nhau cả đời. Ở lá bài cuối cùng cho thấy, hai người có thể sẽ phải chịu một sự mất mát lớn, từ đó mà nảy sinh thù hận..." Nói đến đây thì bà thầy bói ngừng lại, ánh mắt nhìn tôi có hơi kì lạ nhưng cũng không nói gì thêm. Sau đó đến lượt Hạ Băng và Đình Quân.
Trên suốt quãng đường về nhà, lời giải đáp về ba lá bài của bà thầy bói cứ quấn chặt lấy đầu tôi. Những lời đó không hẳn là đúng nhưng cũng không hẳn là sai. Duyên vợ chồng, chẳng phải chúng tôi đã là vợ chồng rồi sao! Còn thù hận, không cần chờ đến sau này, ngay bây giờ Đình Phong cũng đang rất hận tôi. Còn mất mát lớn, không biết là mất cái gì nữa.
Đang suy nghĩ thì câu nói mỉa mai của Đình Phong lọt vào tai tôi: "Tôi phải công nhận là cô đóng kịch rất giỏi, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy chúng ta rất hạnh phúc."
Tôi nhìn anh, khẽ mỉm cười đáp lại: "Cũng học tập từ anh cả thôi."
Tôi biết anh giỏi châm chọc người khác, trước đây là để chọc tức tôi còn bây giờ là để tổn thương tôi. Nghe có chút cay đắng nhỉ! Tất cả cũng là tôi tự làm tự chịu, dù sau này có phải chịu mất mát gì đi nữa, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh chăm sóc anh, để bù đắp lỗi lầm tôi đã gây ra.
|