Cô Em, Nhầm Giường Rồi !
|
|
CHƯƠNG BỐN: Đại thiếu gia từ trên trời rơi xuống? “…Và bây giờ, không thể khôngthừa nhận, Hán Khanh cảm thấy khí thế của hắn mềm xèo như cọng bún mốc khi đi loanh quanh diễu hành nãy giờ mà vẫn không thấy cô, ngôi trườngnày rõ ràng là bé như cái lỗ mũimà…” - "Lớp trưởng giá lâm!!” Mì Xào Giòn – một tên cao kều, mặt lấm tấm trứng cá ngồi bàn đầu cạnh cửa đột ngột gầm lên, phátan bầu không khí mơ màng buổi sáng sớm. Toàn bộ thần dân của Nam Nhi Quốc – lớp 11A3 đột ngột mở tomắt, xô hết ghế đứng dậy. Một cô gái nhỏ nhắn từ từ bước vào, miệng nở nụ cười tươi như hoa: - "Các khanh cứ bình thân.” Các bạn nam đang đứng trong lớp tỉnh ngủ hẳn, không hẹn mà cùng đổ nghiêng đổ ngửa. Lớp 11A3: Chuyên Hoá. Sĩ số lớp: 47 người Nam: 46 người Nữ: Một người – Kiêm lớp trưởng. Còn nhớ, lúc đầu năm, khi tất cảgặp nhau lần đầu tiên, mọi người đã vô cùng sửng sốt khi phát hiện lớp mình chỉ có một tóc dài duy nhất – Trịnh Khiết Du. Và đó lại là một tóc dài vô cùng đặc biệt. Vốn dĩ giữa 46 chàng trai và một cô gái thì khó có được sự hoà hợp nhất định, những ngày đầu tiên, họ đã làm đủ cách để có thể làm bông hồng lạc loài ấy sợ hãi mà chạy mất dép, vĩnh viễn biến mất khỏi lãnh thổ, để Nam Nhi Quốc mãi mãi trường tồn và hùng mạnh: Nào là giấu giày của cô ta, nhét phao vào hộc bàn, gửi thư khiêu chiến, bỏ gián, chuột chếtvào hộp cơm trưa, ôi thôi thì đủ cả. Nhưng, đó là một bông hồng cógai. Giấu giày của cô ta? Chiều hôm đó, toàn bộ đám con trai mếu máo đi chân đất về nhà. Nhét phao vào hộc bàn hòng vuoan giá hoạ? Sáng hôm sau, những tờ tài liệu đẹp đẽ đó được đặt cẩn thận trên bàn thầy giám thị. Gửi thưa khiêu chiến? Mơ đi, những lá thư đó được chuyển tận tay đến cô giáo chủ nhiệm, và mông bọn chúng xuất hiện những vết hằn vô cùng bắt mắt. Gián và chuột chết? Không thành vấn đề, những món đó được trả lại tận tay khổ chủ bằng đường hàng không – BẸP. IQ của cô ta không thua bất cứ thằng con trai nào, sức học cũng như điểm số của cô ta gầnnhư thuộc hàng cao thủ của lớp, các môn ngoại khoá đối với cô ta cũng chỉ là chuyện nhỏ, nói gọn lại bốn chữ thôi: hổ già giấu vuốt. Thế là, đám con trai chuyển sang phương án B: Tạm thời đình chiến để thăm dò đối phương. Thăm dò một thời gian rồi đâmra không ghét nữa, không ghét một thời gian thì bắt đầu có cảm tình, mà có cảm tình rồi thìđột nhiên cô gái ấy trở nên quan trọng. Thời gian qua mau, bông hồng lạc loài ngày nào đã nghiễm nhiên chiếm được tình cảm của toàn bộ nam nhân trong lớp, rồi ngang nhiên trèo lên chức lớp trưởng. Ngoại lệ đầu tiên và duy nhất của Nam Nhi Quốc – Trịnh Khiết Du, vạn tuế, vạn vạn tuế! Sau này, để tránh những trường hợp choảng nhau bươuđầu sức trán do ghen tức, lớp trưởng Khiết Du đã hạ lệnh dành riêng cho mình một bàn ởcuối lớp, một thân một mình. Lúc này, thần tượng của 46 thằng con trai đầu đội trời chânđạp đất trong lớp đang nằm co lại thành một cục, gác đầu lên bàn ngủ ngon lành. Không khí trong lớp bỗng lắng lại, tất cả đều ý nhị giữ im lặng cho lớp trưởng tự nạp năng lượng. Nhớ lại lúc đầu năm, một gã đầu gấu lớp bên cạnh đã nổi hứng phi dép vào đầu côlớp trưởng quái chiêu này đúng lúc cô ta đang lim dim. Và thế là ngay sau đó, hức, anh bạn sấu xố của chúng ta được hưởng một nụ hôn nồng thắm từ đôi giày thể thao khủng bố của cô lớp trưởng hùm beo... == Từ đó, mỗi khi Khiết Du bắt đầucái tư thế gục đầu xuống bàn một cách kinh điển kia, tất cả không hẹn mà cùng im lìm như hến. Không khí yên ả thanh bình lan toả. Đột nhiên! - "Oa, Hán Khanh kìa!! Là Hán Khanh đó!!!!” - "Đẹp trai quá!” -"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!” Ngoài cửa có tiếng ồn ào bát nháo, ban đầu nghe không rõ, nhưng càng lúc càng gần hơn, cuối cùng trở thành một cái chợở trước cửa lớp! 46 cái đầu trong lớp căng thẳngquay lại nhìn phía cuối phòng. Vẫn ngáy khò khò, thật may quá! Một vài tên con trai tò mò ra khỏi lớp tìm hiểu sự tình, một lúc sau quay trở lại phấn kích thông báo: - "Ô la la, là học sinh mới chuyển đến, con của ông trùm bất động sản Mai Phong đó, nghe đồn cậu ta rất đẹp trai, quả đúng như vậy thật!” - "Woah, đùa à? Thế cậu ta chuyển sang lớp nào học?” - "Không biết, nhưng đám con gái các lớp bên cạnh sắp phát điên rồi!” Nhắc đến con gái... Tất cả lại đồng loạt nhìn về phía góc lớp. Hức, cô ấy là heo à, sao lúc này vẫn ngủ ngon lành được chứ? Lớp bọn họ tuy toàn là con trai, nhưng cô gái này giống như một liều vắc-xin hạng nặng, hoàn toàn miễn dịch với mấy cái gọi là “rung động đầu đời”, cho nên họ hoàn toàn không lo lắng, lại quay sang rôm rả tám chuyện. - "Cái cậu Mai Hán Khanh đó, nghe đồn biết chơi cổ phiếu đấy, học bạ cũng rất ưu tú, được rất nhiều trường nhiệt tình vẫy tay mời gọi.” - "Hình như tính tình rất cao ngạo, nhà giàu đẹp trai mà.” - "Mẹ cậu ta cũng rất xinh đẹp, nhưng 6 năm trước,....” .......... Tiếng ồn ào ngoài cửa vẫn không lắng xuống. Hán Khanh tựa lưng vào cột, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Hắn vô vọng tìm kiếmtrong đám đông khuôn mặt củacô gái ấy, nhưng bất lực. Đôi giày patin bị mất tích ấy, thật ra là một bảo bối. Làm con trai của một ông trùm giàu có, thì thường xuyên phải đối mặt với nguy cơ bị bắt cóc đòi tiền chuộc, thế nên ông Phong đã bí mật thiết kế hệ thống định vị GPS gắn cố định vào đôi giày của cậu con trai cưng để tiện bềtheo dõi. Tháng trước ông đi công tác nên đã tạm thời giao lại thiết bị tìm kiếm cho ông quản gia. Biết được điều đó nên sáng nay hắn đã mượn lại, lấy cớ là để tìm đôi giày, khi không muốn nói trắng ra là để tìm cái cô nàng buồn cười đó. Hán Khanh sau khi xem lại camera an ninh lắp ở cổng, đã suýt bị sặc hết mấy lần. Nhất là lúc cô ta trưng cái vẻ mặt hí ha hí hửng ôm giày của hắn lon ton ra khỏi cửa, hắn hận là không thể cài bom vào cái đôi giày đó, cho cái cô nhóc chết bầm đó nổ banh xác. Phải, người đã “thổi” gọn đôi giày yêu quý của hắn không ai khác chính là cô nàng đó, cái cô nàngláo xược chết bầm dám chui vào giường hắn, làm cho trí óc hắn nhũn ra như đụn muối dưới mưa. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, thiết bị tìm kiếm đã chỉ rõ hiện giờ cô ả đang có mặt ở ngôi trường này, ngôi trường mà hắn phải ngán ngẩm chuyển đến theo yêu cầu của ông Phong – trường Olympus, với lý do hết sức mập mờ là chuyển đổi môi trường để tự thích nghi. = = Hầy, hắn có phải động vật lưỡng cư quý hiếm đâu cơ chứ. Haha, nhưng nói gì thì nói, trời thương hắn rồi, đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Ông Trời muốnhắn đòi lại món nợ này, chính xác là như vậy, khửa khửa khửa! Và bây giờ, không thể không thừa nhận, Hán Khanh cảm thấy khí thế của hắn mềm xèo như cọng bún mốc khi đi loanh quanh diễu hành cả buổi mà vẫn không thấy cô, ngôi trườngnày rõ ràng là bé như cái lỗ mũimà!!! Nhưng mặt cũng đã biết rồi, tóm được cô ta chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, vả lại có vẻ là bằng tuổi hắn. Được rồi, vào việc chính thôi nào, cái lớp mà hắn sắp phải chuyển đến là gì ấy nhỉ? À, đúng rồi, ở ngay đây thôi, 11A3 – chuyên Hoá thì phải.
|
CHƯƠNG NĂM: Đêm qua vui không? “...Hán Khanh có cảm giác như thể vừa tìm lại được món đồ chơi lâu ngày lưu lạc, a, thì ra làcô ta, tốt quá, chẳng tốn công gì nhiều. Rất chậm rãi, hắn nhả ra từng chữ, khoé miệng cong lên thành một nụ cười kì dị: - Đêm qua vui không?...” Tôi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nhưng vẫn không buồn mở mắt. Trời sập cũng mặc, phải ngủ lấysức đã. Tôi sắp hết xí quách rồi. Sáng nay, khi về đến nhà, tôi đãbị các bậc phụ huynh hỏi cung bởi hàng đống và hàng đống câu hỏi, đại loại như: - “Đêm qua con ở đâu?” - “Có đụng phải thằng nào không?” - “Sáng nay con về nhà như thế nào?” - “Có bị tên khốn nào hại đời không?” - “Mặc áo ngủ như thế này, thậtlà mất thể diện, có ai xì xầm gì em không?” Hức, có ai lo cho cái bụng lép kẹp của tôi không, nó sắp mốc meo lên rồi đây này! Sau đó, khụ, tôi còn bị bắt làm đủ thứ...xét nghiệm, kiểm tra, cuối cùng, cảm ơn Trời, nhờ ở hiền gặp lành, tôi vẫn còn nguyên vẹn. = = Sau đó tôi còn phải giải trình cặn kẽ rằng, sở dĩ tôi về được đến nhà là do tình cờ gặp bác Tư đạp xích lô – bạn cờ tướng thân thiết của cha tôi, ông ấy đã chở tôi về tận nhà, có lẽ do quá sốc vì bộ áo ngủ nên ông tuyệt nhiên không hỏi cái lý do ngu ngốc nào khiến tôi ngang nhiên ăn mặc phong phanh đi ra ngoài trình diễn vào lúc trời còn mờ sáng thế này. Haizzz, cuối cùng thì cũng thoátkhỏi cuộc điều tra của hội đồng thẩm vấn, mệt hộc xì dầu. = = Thật sự là có vấn đề gì to tát đâu, chỉ là có may mắn ngủ chung phòng với một anh chàng trẻ đẹp, rồi đường ai nấyđi thôi. (mọi người thông cảm, đầu óc đứa trẻ này quả thật rất đơn giản) Với lại, chuyện đi lạc này, trong gia đình đã diễn ra thường xuyên đến mức khi vừa nhìn thấy tôi, bố mẹ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, haizz. Và, rốt cuộc thì tôi cũng biết, đêm qua, sở dĩ tôi có thể tung tăng nhảy nhót bên ngoài cũng chỉ vì một nguyên nhân. Nguyên nhân đó mang một hình hài cụ thể, cụ thể ở đây chính là ông anh gàn dở Trịnh Sơn!!! Tôi chỉ muốn chém giết thứ gì đó khi biết được, tối qua, lão già mất nết đó chẳng hiểu đã ăn nhầm thứ trời đánh gì mà bịTào Tháo rượt cả buổi, và rồi sau khi đã ngồithăng hoa cảm xúctrong toilet xong thì lão ta đi thẳng về phòng mình, bỏ mặc tôi ngủ một mình không aicanh gác, cũng quên béng mất rằng đêm đó trăng đang tròn. Và rồi sau đó… Bạn công dân quèn tội nghiệp là tôi đã cả gan đi ra ngoài lang thang, rồi thì trèo tường náo động giấc ngủ vàng ngọc của một anh đại công tử cực kì đẹp trai hào nhoáng. Nghĩ một lúc tôi lại tiếc rẻ chép miệng, anh chàng đêm qua quảthật là xinh trai đến choáng ngợp, ước gì được tái ngộ nhỉ hê hê, uổng thật, tôi còn chưa kịp hỏi tên cậu ta. - “Khiết Du!!” Đầu Đinh, tên con trai bàn trên bất thần quay xuống gọi khẽ, cắt ngang dòng suy nghĩ mộng mơ đẹp đẽ của tôi. - “Học sinh! Nghiêm!!” Như mộtcái máy, tôi đứng bật dậy gầm lên khi nhác thấy bóng người vừa bước vào cửa. Toàn bộ học sinh trong lớp cũng lập tức xô ghế đứng dậy. Cô Hùng giá đáo!! Ngoài lề một chút, sau đây tôi xin có đôi lời về cô Hùng, nỗi ám ảnh những năm tháng phổ thông của tôi. Họ tên: Cô Lê Hùng. Code name: La Sát Nương Nương. Nghề nghiệp: GV Hoá – kiêm chủ nhiệm lớp 11A3. Tình trạng hôn nhân: Độc thân nhưng vẫn còn gân. Tuổi: ? (Thật ra là vì đầu năm không ai có đủ can đảm để hỏi cô vấn đề hết sức tế nhị này ==) Cô Lê Hùng là cô giáo có thâm niên giảng dạy lâu năm trong trường, kèm theo bề dày lịch sử đen tối của những lần phân phát những tấm vé một chiều tới phòng giám thị. Mà tính cách của cô, hức, mọi người nhìn tên cũng đã rõ rồi chứ nhỉ? Cô Lê Hùng thống trị khối 11 bằng cây thước gỗ siêu bền bóng loáng do được cọ xát vớithời gian(“thời gian” ở đây có thể hiểu nôm na là thân xác khốn khổ của các em học sinh) và ba chiếu chỉ bất hủ của cô: Ví dụ, khi cô cho một học sinh hạ cánh an toàn trong sổ đầu bài, bạn ấy lu loa lên thì cô sẽ phán đúng 1 câu: “Tôi đẹp tôi có quyền.” Đấy là chiếu chỉ 1. Chiếu chỉ 2: “Tất cả chỉ là nguỵ biện.” - Đó là khi bạn học sinh tội nghiệp bắt đầu năn nỉ ỉ ôi giải thích blah blah blah... Chiếu chỉ 3: “Tôi không quan tâm” – được xem như lời kết siêu phũ phàng cho toàn bộ cuộc nói chuyện. Tuy thân hình không được to cao, nhưng uy phong từ người cô toả ra vẫn làm cho học sinh toàn khối nói riêng và toàn trường nói chung sợ vã.i mật xanh mật vàng. Xin các bạn hãy dành cho cô Lê Hùng một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất! Tra la la! Khụ, được rồi, chúng ta cùng trở về vấn đề chính. -_-||| Cô Hùng lúc này đã bước vào lớp và đứng thẳng người trên bục giảng, giọng cô âm vang như tiếng chuông đồng: - “Các anh chị, mời ngồi.” Cả lớp im phăng phắc, nhẹ nhàng ngồi xuống, tất cả học sinh khoanh tay ưỡn ngực, nét mặt chăm chú gương mẫu nhìnlên bảng. (toát mồ hôi, lúc có giáo viên dự giờ lớp tôi cũng chẳng được như thế này.) - “Hôm nay, lớp chúng ta sẽ chào đón một học sinh mới chuyển sang, cậu Mai, mời cậu dời gót ngọc vào đây, bảng tên lớp tôi có gắn kim cương trên đó à?” Ngoài cửa có tiếng ho khe khẽ. - “Nhanh lên, tôi không có cả ngày đâu, cả lớp, xin giới thiệu,đây là cậu Mai Hứng Canh, từ bây giờ cậu ta sẽ trở thành mộtphần của tập thể lớp ta.” Giọng cô Hùng vang lên ầm ầm. Ta có thể nghe thấy tiếng quai hàm mọi người rơi lộp bộp. Mai...Mai Hứng Canh?? Cậu ta là con người dân tộc vùng sâu vùng xa à?? - “Khụ, là Mai Hán Khanh, thưa cô.” Liền sau đó, một khuôn mặt đẹp đẽ từ từ trình diện. Có tiếng xì xào phấn kích. Oa, thì ra là... Thiếu gia trong truyền thuyết đó! Cậu ấm con nhà giàu đó! Nhân vật thần tượng đó! Xuất hiện rồi, bằng xương bằng thịt! Thật may mắn, hotboy nổi tiếng thì ra chuyển đến lớp của họ! ....... Hán Khanh cả đời này chưa từng thấy e dè một ai, có lẽ trừ cha hắn ra, nhưng sao, haizz, khi gặp bà cô dữ dằn này, bản năng cún con trong hắn lại mạnh mẽ trỗi dậy. >”< Cặp mắt hổ phách uể oải của hắn lại từ từ lia khắp lớp, tốt, toàn con trai. Hế, nhưng mà, hình như cuối lớp có một đứa con gái? Không sai, mái tóc đen óng ả dài mượt đó, chỉ có thể là của con gái, nhưng... Nhưng tại sao từ lúc Hán Khanhbước vào lớp đến giờ, hắn cứ có cảm tưởng là cô ta đang cố núp đằng sau quyển sách tiếng Anh to đùng kia thế nhỉ? Cứ như là ăn trộm ấy. Thật khó hiểu. Chất giọng ghê rợn của cô Hùnglại vang lên: - “Xem nào, lớp hết chỗ rồi. Cậu Mai, vui lòng xuống phía cuối lớp ngồi cạnh lớp trưởng, có một bàn vẫn còn trống.” Hàng lông mày thanh tú của hắn khẽ nhíu lại. Kì – dị! Cuối lớp, chỉ còn bàn của cái cô chết bầm thích làm nữ nhân bịt mặt kia là còn trống, và cô ta chính là lớp trưởng sao? Mà hình như khi nghe được sự chỉ định chỗ ngồi của Hán Khanh, cô ta có vẻ càng co rúm người lại... Tốt thôi, hắn sẽ sớm biết cô ta là ai. - “Cảm ơn cô.” Hán Khanh lễ phép nói với cô giáo rồi từ tốn đi xuống cuối phòng học. Cộp. Cộp.
|
Tiếng bước chân vang lên từ tốn và lãnh đạm. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ngay cạnh cô nàng buồn cười kia, đôi mắt sắc sảo cong lên vui thích. - “Khiết Du, gỡ quyển sách xuống, ở đây không phải nơi cho chị làm điệp viên.” Cô Hùng đột ngột gằn giọng. Run rẩy, quyển sách từ từ đượchạ xuống. Tôi – nữ nhân bịt mặt, sợ hãi nhìn sang bên cạnh. Đôi mắt kẻ kế bên bỗng mở to thao láo, rồi cuối cùng nheo lại: - “A, ra là cô.” Tôi rịn mồ hôi trán. Đây đây đây chính là cái gã kì cục hôm nọ tôi đã xui xẻo ngủ chung phòng, cuối cùng tôi còn chôm chỉa luôn đôi giày patin của hắn. Nhưng tại sao hắn lại xuất hiệnở đây chứ á á á??????? ------ Sấm vang chớp giật ------ Hán Khanh có cảm giác vui sướng như tìm lại được món đồ chơi lâu ngày lưu lạc, a, thì ra là cô ta, tốt quá, chẳng tốn công gì nhiều. Thật trùng hợp, thật quá trùng hợp. Thật ra, lúc cô nàng hạ quyển sách xuống, hắn đã sững sờ đến mức gần như không tin vào mắt mình! Cô gái tưởng như chẳng bao giờ có thể gặp lại ấy lúc này đang ngồi đó, ngay bên cạnh hắn. Vẫn khuôn mặt, vẫn sống mũi nhỏ nhắn đó, căn cứ vào thái độ sợ hãi đó thì kẻ đột nhập vào phòng hắn đêm qua đúng là cô ta rồi. Xem như ông Trời đã an bài vậy. Rất tốt, bây giờ là lúc đòi nợ. Thật chậm rãi, hắn nham hiểm nhả ra từng chữ, miệng nở nụ cười kì quái: - “Đêm qua vui không?” Đêm qua vui không... Đêm qua vui không... Đêm qua vui không... Âm lượng của Hán Khanh không phải là to, nhưng vì không khí xung quanh đang lặng phắc như tờ nên câu nói đó của hắn giống như ném mộtquả mìn xuống mặt hồ yên tĩnh. Đám con trai trong lớp: “....”
|
CHƯƠNG SÁU: Bóng rổ VS Đầu To. “...Nhưng mà nhưng mà, điều thực sự làm cho tôi mất bình tĩnh chính là, cái khoảnh khắc khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo đó kề sát mặt tôi và thở vào taitôi từng chữ như vậy... Tôi thực sự bị rúng động aaaaaa!!!...” Giờ ra chơi. Khiết Du tôi thiểu não trốn ra sau cột bóng rổ dưới sân trường, vừa hết tiết là tôi đã lượn nhanh xuống đây, ai nói gì cũng mặc, phải thoát gã đầu trâu mặt ngựa đó trước cái đã. Lúc cô giáo nói có học sinh mới,tôi đã linh cảm có điều chẳng lành, nhưng, haizz, không ngờ tình hình bung bét đến mức này, tôi chỉ buột miệng ước vậythôi, ai biết được ông Trời lại thương tình gửi thẳng cái tên thúi tha đó đến cho tôi như vậychứ. T^T Khoảnh khắc cái tên khủng long bò sát đó lù lù xuất hiện trên bục giảng, tôi có cảm giác cả thế giới đã lăn ra ngủ mất rồi. Còn chưa đủ xui xẻo, hắn lại được chỉ định ngồi kế lão nương ta, thật là bất hạnh muốn chết á~~~ Huhu, dùng sách che mặt cũng không có tác dụng, bị hắn thấy rồi làm sao đây? Đêm qua căn bệnh mộng du chết dẫm lại phát tác, chắc chắn khi tôi phi thân vào phòng, hắn đã nhìn thấy mặt rồi, hức hức. Nói chung hiện giờ, tôi đang cực kì cực kì cực kì bấn bấn loạn loạn.... Thấy chưa, cà lăm luôn rồi kìa. (Khiết Du: Đó là cô cà lăm, đâu phải tôi. Tác giả: Uisss, sao cũng được, đichỗ khác chơi, xuỳ xuỳ.) Đã vậy, khụ khụ, cái tên đó còn: - "Đêm qua vui không?” Đêm qua... Đêm qua... Đêm qua vui không... @@****###$$$%%! Biến thái! Dã man! Mắc dịch! Vô giáo dục! Được rồi, tôi thừa nhận, nhữngtừ trên cũng khá hợp với tôi, cái người mặt dày siêu cấp nửađêm nửa hôm chui vào phòng người khác, sáng dậy thì lấy cắp giày của người ta. Nhưng mà nhưng mà, điều thực sự làm cho tôi mất bình tĩnh lúc nãy chính là, cái khoảnhkhắc khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo đó kề sát mặt tôi và thở vào tai tôi từng chữ như vậy... Tôi thực sự bị rúng động aaaaaa!!! Cái đôi mắt màu hổ phách trongvăng vắt ấy, thực sự khiến kẻ đối diện bất an. Lúc ngủ hắn trông đã hoành tráng như thế, chả trách lúc thức còn nguy hiểm hơn gấp bội. == A... Tôi loạn óc mất rồi. Đột nhiên! Binh!! Éc, đau quá, đau ứa nước mắt! Đau thấu bầu trời! Đang ngồi suy nghĩ linh tinh, đột nhiên tôi cảm thấy có một vật tròn xoe, nhưng lại cưng cứng đập vào đầu mình, không kịp phản ứng, tôi liền té chúi nhủi người về phía trước. Lại cảm thấy có một bàn chân từ phía sau tiến lại. == Một bàn tay trắng trẻo, thanh tú từ từ hạ xuống lượm cái vật tròn tròn cam cam đang lăn lông lốc trước mặt tôi. Một trái bóng rổ? Thật mất mặt quá đi, chỉ có mộttrái bóng cỏn con như vậy, hà cớ gì tôi lại té đập mặt xuống đất một cách hoành tráng như thế chứ? Tuy nhiên, chẳng hiểu sao tôi vẫn lười biếng nằm yên.== Chắc là do bất ngờ. - "Dô, cậu có mau đứng lên không? Hay định nằm đây ăn vạ?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay phía trên đầu làm tôi giật nảy mình, vội vội vàng vàng đứng thẳng người dậy, phủi phủi. Thủ phảm ném bóng vào đầu tôi là đây ư? Một thằng nhóc non choèn choẹt, mặt búng ra sữa? Tuy rằng, khụ, đôi mắt tối màu điềm đạm cùng mái tóc mềm mại đó rất nổi bật. Nhưng đó là khuôn mặt, còn chiều cao thì... Mamamia. Trông cứ như là ông khổng lồ bị chậm phát triển ý. - "Bà cô già, nhìn cái gì mà nhìn?” Vẫn cái giọng hách dịch đó. Tôi muốn bốc hoả!! -"Đồ ranh con láo toét, chẳng nói chẳng rằng ném bóng vào đầu bổn cô nương, còn lên cái giọng nhừa nhựa chết bầm đó, muốn chết à? @@#$$%***” (Sau đó là một tràng những từ ngữ đen tối mà tôi được học từ3 ông anh giang hồ lêu lổng) - "Được, vậy xin hỏi, chúng ta đang đứng ở đâu?” 'Ranh con' vẫn điềm đạm hỏi. - "Ờ...cột bóng rổ...” Tôi chột dạ gãi gãi tai. - "Vậy thì thưa cô nương, kẻ hèn này chơi bóng rổ ở cột bóng rổ, cậu thù lù ngồi một đống ở đó, bóng rơi trúng đầu, tôi chưa mắng cậu cái tội làm tôi mất tập trung là may mắn lắm rồi đấy, đã vậy còn làm bẩn bóng của tôi nữa!” Hắn tuôn một tràng như súng liên thanh.
|
Sau đó, “ranh con” rút khăn mùi xoa ra lau lau quả bóng.
~ Lau lau~
~ Vẫn tiếp tục lau ~
~ Lau lau~
Tôi: “....”
Đúng lúc đó, chuông hết giờ chơi reng lên một cách hồn nhiên.
Tôi giận bầm mật nhưng khôngthể làm gì được, bèn ném lại cho kẻ đó một cái liếc sắc hơn dao cạo, rồi hớt hải phóng thẳng lên lớp.
---- Một cơn gió lạnh thoảng qua ----
Đình Phi Long, tay vẫn ôm trái bóng rổ, đứng chôn chân mỉm cười nhìn theo.
Ban đầu, hắn đang buồn bã ném bóng rổ một mình dưới sân thì thấy có một sinh vật ngộ nghĩnh lóc chóc lượn lại phía sau cột, sau đó gần như ngồi phịch xuống lẩm bẩm, vẻ mặt hoảng sợ như một chú gián bị bắt nạt. (Đại ca, anh không tìm được sự so sánh nàohợp vệ sinh hơn à?)
Thế là quyết định trêu chọc nhóc gián kì lạ đó, ném cho cô ta một quả bay chóc vào đầu.
Ai ngờ, cô ta nằm lăn cù dưới đất. = =
Không phải chứ, hắn đâu cố tình ném mạnh đến thế?
Phi Long lo lắng chạy lại, phát hiện cô ta vẫn còn mở mắt thaoláo, cả người không sây sát tẹo nào, nhưng lại đờ đẫn nằm đó như bị trúng tà, thật...buồn cười.
Hắn suýt nữa là bật cười thành tiếng.
Nhưng ấn tượng ban đầu không phải lúc nào cũng đúng, hắn vừa buông một vài câu khiêu khích, nhóc Gián đó đã lập tức đứng phắt dậy, hùng hổcong lưỡi mắng hắn ồ ạt như mưa như gió, chẳng có vẻ gì là yếu đuối cả.
Không ngờ, những từ ngữ đao búa như vậy có thể đua nhau tuôn ra từ cái miệng nhỏ xinh, phớt hồng như đoá hoa anh đào đó, nhưng không sao, đúnggu của hắn hề hề.
Một điều nữa khiến Phi Long đặc biệt chú ý cô ta là, đứng trước vẻ ngoài điển trai của hắn, cô vẫn không hề nao núng,dường như cô ta còn không biết hắn!
Đệ nhất sát gái toàn trường, Vua ở lại lớp, Tai hoạ của nhà họ Đình, cả ba thứ đó, đều là cùng một người, chính là hắn.
Khi hắn làm bộ làm tịch lau quảbóng, vẻ mặt tức giận của cô ta chẳng hiểu sao lại rất thu hút.
Đến khi chuông reo, cô nàng kì lạ đó còn gắng ném cho hắn một cái lườm, nhưng lại khiến hắn đồng thời phát hiện, cô ta có cặp mắt đen nhánh dịu êm như mắt hươu, suýt chút nữa là hắn đã túm cô lại.
Thật thú vị, theo bảng tên thì cô ta học lớp... 11A3?
Tại sao, ở trường có một cô nàng đáng yêu như thế, mà hắn chưa biết qua nhỉ?
(Hê hê, nhân vật nam thứ hai chính thức xuất hiện, xin kính chào khán giả)
|