Cô Em, Nhầm Giường Rồi !
|
|
CHƯƠNG BẢY: Oan gia ngồi cùng bàn. “....“- Đỉnh điểm là khi hắn nở một nụ cười biến thái và hỏi cô ấy: Đêm qua vui không? Mặt Khiết Du liền đờ ra như xác chết, rất đáng ngờ.” “- Biết đâu hắn là tên lừa đảo siêu hạng, chuyên đi lừa tình các cô gái rồi tung clip nóng tống tiền??” Đầu Đinh lo sợ rú lên....” Khi bạn Khiết Du đang đụng độ trái bóng rổ dưới sân, thì không khí trên lớp 11A3 lại khá là ngột ngạt. Vô cùng ngột ngạt. Mì Xào Giòn họp toàn bộ đám con trai trong lớp lại, (tất nhiên là trừ Hán Khanh ra), nói bằng giọng căng thẳng không giấu diếm. “- Cái thằng cha Hứng Canh đó rất kì quái.” “- Hán Khanh chứ!” Đầu Đinh sửa lại. “- Sao cũng được!” Người Nhái bực bội tặng Đầu Đinh một cục u sưng tướng. “- Trật tự!” Mì Xào Giòn gắt lên. “– Gã nào còn đong đưa lạc chủ đề nữa, lập tức bị thiến gọn.” Tất cả: “.......” Được rồi, bầu không khí kì dị này, rõ ràng là do chữ “thiến”. “- E hèm, các huynh đệ có thể thấy rằng, từ khi cái gã mắc dịch đó bước vào lớp, biểu hiện của Khiết Du đã trở nên RẤT không bình thường không?” Mì Xào Dòn hít một hơi. “- Phải.” Mọi người xôn xao, thấp thoáng những cái gật đầu đồng tình. “- Đỉnh điểm là khi hắn nở một nụ cười biến thái và hỏi cô ấy: Đêm qua vui không? Mặt Khiết Du liền đờ ra như xác chết, rất đáng ngờ.” “- Biết đâu hắn là tên lừa đảo siêu hạng, chuyên đi lừa tình các cô gái rồi tung clip nóng tống tiền??” Đầu Đinh lo sợ rú lên. “- Phỉ phui cái mồm ăn mắm ăn muối!!!!” Tất cả hè nhau ra tát cái kẻ vừa xàm tấu bậy bạ kia vài phát không thấy bầu trời. == “- Được rồi, muốn Khiết Du yên ổn thì chúng ta phải làm thế này, thế này...” Ở cuối lớp, Hán Khanh đột ngột ách xì một phát cực to. Quái lạ, sáng nay trời ấm lắm mà? Dụi dụi mũi mấy cái, hắn lại tiếp tục cắm mặt vào quyển sách trinh thám dày cộp mới mua. Đám con trai kia rõ ràng là đang xì xầm gì đó về hắn, thật nhột nhạt. Lại còn cái cô Khiết Khiết gì gì đó kia nữa, mới chọc một tẹo đã cong đuôi chạy mất béng, chả ra cái thể thống gì cả. Haizz, thôi mặc kệ đi, đọc sách chút đã~~ Trong lớp hiện đang diễn ra một tình cảnh hết sức thú vị: Phía trên bục giảng, toàn bộ bọn con trai ngồi xì xồ bàn tán, phía cuối lớp, một thanh niên điển trai ngời ngời ngồi đọc sách... Chúng ta có thể đặc tên cho bức tranh này là: Bầy kiến và tảng mỡ... ---- Đồng hồ quay cật lực --- Tới gần sát giờ vào tiết ba, tôi mới lạch bạch chạy được lên đến lớp, cái tên quỷ tha ma bắt họ Mai đó vẫn ngồi điềm tĩnh đọc sách, làm tôi đột nhiên muốn cầm quyển sách đó đập cho bẹp cái mặt mo của hắn. Tiết ba hôm đó là tiết Sử. Quỷ ạ, lúc nãy té sấp, bàn tay tôi chẳng may bị trầy một đường dài, nhưng tôi vẫn không để ý. Bây giờ phải cầm bút viết bài quả là khổ hình, chu choa đau quá đi!! “- Cậu làm cái gì mà uốn ** như lươn thế hử?” Một giọng nói kinh dị vang lên, giọng nam trung có sức lan toả, bò chầm chậm vào lỗ tai tôi. = = Ngẩng lên thấy khuôn mặt trả-lời-tôi-hay-là-chết của anh bạn họ Mai ngồi cạnh, tôi á khẩu. Đôi mắt đó, không hề có nét dịu dàng quan tâm, nó chỉ toả ra uy lực, nhưng lại là một thứ uy lực ấm áp, có cảm giác chỉ cần tuân theo thì mọi chuyện đều ổn cả. “- Đưa tay tôi xem xem.” “- Không.” “- Đưa đây.” “...........” Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng tôi cũng ngoan ngoãn chìa tay ra. Kẻ ngồi kế bên cau mày, cẩn thận cầm tay tôi sờ sờ nắn nắn. ~ Lật qua ~ ~ Lật lại ~ Khụ khụ, thằng cha chết tiệt, nãy giờ tôi muốn phun ra cái câu “Bớ người ta sàm sỡ” lắm rồi... Nhưng mà... Dưới ánh nắng ấm áp từ cửa sổ rọi xuống, từng đường từng nét thanh tú đẹp đẽ trên khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn như được bọc lấy một lớp lụa màu hoàng kim, trở nên nổi bật hút hồn. Tôi cũng chỉ biết ngồi đờ người ra mà nhìn. A a a đêm qua thiếu ngủ, trí não của tôi có vấn đề rồi, cái tên họ Mai kia chẳng qua có nhan sắc hơn người, giống như một hũ mật, tôi thì chỉ là một con ruồi ngốc nghếch, bị thu hút là lẽ đương nhiên. Tôi có may mắn, à nhầm, có vận xui chui vào nhầm phòng hắn thì chính là do cái lời nguyền chết tiệt kia, không phải là cố tình, cho nên không cần có mặc cảm tội lỗi, giữa tôi và hắn không còn mối liên hệ gì nữa, bây giờ đường ai nấy đi. Hít thở hít thở, không được tưởng tượng không được mộng mơ. “- Cậu lấy tay về được rồi đấy.” Giọng nói trầm và sắc bên cạnh lại uể oải vang lên. Tôi giật mình nhìn qua... Hắn đã hạ tay xuống tự lúc nào, chỉ còn bàn tay ngốc ngếch của tôi lơ lửng giữa không trung! Thật đáng hổ thẹn!! Một sự sỉ nhục!! Hôm nay tôi đã tức muốn nhồi máu cơ tim một lần rồi, thêm cái tên ngốc này chắc tôi chết không nhắm mắt mất. Mai Hán Khanh, ngồi chung bàn với anh, là một sự bất hạnh!!!! Tôi thiểu não rụt tay lại, mặt chảy dài như bánh bao bán ế, đập đầu xuống bàn rên rỉ. Thật là, chẳng ra làm sao cả. Tôi vì căn bệnh quái gở kì dị đó mà bao nhiêu lần nguy hiểm cận kề, nhưng chưa bao giờ thấy bất an như lúc này. Dù không cố ý, nhưng tôi đã chui vào phòng hắn, hết chín mười phần là hắn đã có ý khinh thường tôi, coi tôi là gái hư, bây giờ, phải đối phó với cái thái độ ễnh ương phềnh bụng đó của hắn gần hết một học kì, tôi làm sao, làm sao mà chịu đựng nổi!!! Kêu trời, trời không đáp. Réo đất, đất im re. AAAAAA ai đó cứu tôi với!! Nhưng mà, tay của hắn, mềm ghê nhỉ, lại còn mát lạnh, a a a, thật thật... Thật gớm ghiếc, cứ như là rau câu thạch dừa, nhũn nhão thế kia, rõ ràng là thứ công tử bột điển hình!!! Nhưng... @@#$$%%****&&&!! Dẹp! Dẹp!! Nhưng nhiếc cái quái giề, não tôi sắp biến thành một đống nhũn nhũn thảm thương như đậu hũ nát rồi. Tâm trí tôi buổi sáng hôm ấy cứ quay mòng mòng, còn thủ phạm thì vẫn tỉnh bơ như không, tôi chỉ tiếc không có quả lựu đạn nào đó nhồi thẳng vào mồm hắn, đừng có cười nữa!!!!!!!!!!! ----- Sát khí nồng nặc ----- Ngồi bàn bên này, Hán Khanh có cảm giác như bụng mình đang chơi đánh đu. Cái cái cái cô Khiết Du này, hắn chỉ mới cầm tay cô ta một lúc, chẳng lẽ khiến cô ta ảo tưởng bậy bạ, rồi ngồi nhìn hắn đắm đuối thế kia ư??????? Ánh mắt long lanh chớp chớp nhìn hắn không rời, làm Hán Khanh toát mồ hôi ròng ròng. Cả hai người đều không ngờ, hành động đó của họ hoàn toàn lọt vào tầm ngắm của 92 con mắt mở to như trái banh vẫn đang gườm gườm theo dõi...
|
CHƯƠNG 8.1: Kỳ án kẹo cao su. “...Tôi nhếch mép nói móc hắn một câu, dù gì cũng là dịp may hiếm có, phải rửa hận phải rửa hận: “- Khửa khửa khửa, bọn đàn ông các cậu đúng là loài sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà, chả trách....” Hắn nheo mắt cắt ngang: “- Nhưng dòng giống các cô cũng từ đấy mà ra cả...” Tan học. Học sinh các lớp bên cạnh chen chúc nhau đổ xô ra hành lang, ồn ào như chợ vỡ, nhưng đa phần các bạn nữ đều tần ngần đứng trước cửa lớp 11A3 với cặp mắt mở to. Nếu bạn nghĩ trong lớp này có một mỹ nhân, thì bạn nghĩ cũng đúng. Nhưng nếu bạn cho rằng bên trong có một quái vật, thì cũng không sai. “- Hán Khanh học ở lớp này sao, thật tốt quá!.” “- Mày bị dở à, ở đây toàn con trai, tốt cái nỗi gì!” Kẻ nào đó bức xúc vặc lại. “- Toàn con trai thì tốt chứ sao, tức là cơ hội tiếp cận anh ý sẽ tăng lên đáng kể hê hê.” Một giọng nói hào hứng đáp lời. “- Oài, lỡ đâu chàng bị gay thì sao?” “........................” Đám đông lập tức tắt điện. “- Á á á đừng oánh tao, tao nói sai rồi, chàng của mày chuẩn men chăm phần chăm á á á...” Giọng nói hào hùng lúc nãy bỗng gào lên thảm thiết, chắc là bị mấy cô fan kia hội đồng rồi, chẹp. Đột nhiên. Không khí trở nên yên lặng một cách kì dị. Đó là do Hán Khanh vừa quét cặp mắt sắc như Cẩu đầu đao ra thẳng cửa lớp. Im thin thít. Chỉ cần cặp mắt hắn hí thêm một chút nữa, phết phết thêm tí than lên mặt, thì chúng ta sẽ có ông Bao Công trong truyền thuyết a~~~. Đám đông lập tức rút lui có trật tự, chạy thẳng không quay đầu lại. ---- Im re ---- “- Đứng lại đó, ai cho cậu chạy?” Hán Khanh vẫn ngồi yên trên ghế, đột ngột rít lên. Tôi đang hấp tấp xách cặp định ca bài ca con chuồn chuồn, lập tức bị giọng nói sắc lạnh đó giữ lại. Hức. “- Thế này là thế nào?” Ngữ khí mang của hắn vẻ giận dữ. Hửm? Hình như bắt đầu lệch quỹ đạo rồi.... Tôi cảm thấy có cái gì đó kì kì...*_* “- Ý, ý cậu là sao??” Tôi nhăn mặt. “- Chuyện đêm qua, tôi còn chưa tính sổ, vậy mà sáng hôm nay, cậu trả thù tôi trước, thế là thế nào?” “- Cậu nói gì tôi không hiểu???” “- Không phải cậu thì còn ai nữa trét sing-gum lên ghế ngồi của tôi nữa hả???????????????????” Hán Khanh dường như không nhịn được nữa, bỗng gầm lên kinh hoàng. Tôi: “....” Cái gì thế này, đây đây đây là vu khống, là gắp lửa bỏ tay người!!! Trét sing-gum lên ghế? Hắn đang giở trò à? Tôi có phải con nít ba tuổi đâu. == “- Bây giờ làm sao tôi về nhà đây hả???” Kẻ kia không biết điều, lại tiếp tục gầm gừ. “- Cậu là cái đinh gỉ gì mà tôi phải trét kẹo cao su lên ghế cậu hử? Nguyên buổi sáng tôi ở dưới sân, cái mông cậu cậu không biết lo, bây giờ mắng mỏ tôi là thế nào, đừng có làm trò, đứng lên đi về nhanh!!!” Tôi bùng nổ, gầm trả lại. “- Cậu vừa nói cái m...” Hắn lập tức đơ lưỡi, nhưng vẫn không rời khỏi ghế. Tôi bực bội khoanh tay, nhìn hắn dò hỏi: “- Giờ ra chơi hôm nay, cậu đã ra khỏi lớp lần nào chưa?” “- Rồi, nếu không làm sao có ai giở cái trò thô bỉ này với tôi được?” Hắn giận dữ ngồi thu lu trên ghế, di di chân xuống sàn. Hầy, như vậy thì rõ ràng là bị dính sing-gum rồi, thiện tai thiện tai. -_-||| “- Đi đâu?” Tôi tò mò. “- Không phải chuyện của cậu!!” Im lặng một lúc. “- Khụ, vậy là rõ rồi.” Tôi thở ra một hơi. “- Rõ cái gì??” Hán Khanh ngẩng mặt lên, đôi mắt hổ phách của hắn gần như chuyển thành màu nâu sậm. “- Thủ phạm là đám con trai trong lớp, không phải tôi đâu. Đại loại là bọn nó...” Tôi gãi đầu. “- Ghen tị, với, tôi?” Hắn trợn mắt hỏi. “- Ờ ờ... Kiểu kiểu như vậy.” Tôi cười khổ. Hắn nhíu mày: “- Cái đám con trai lớp này mắt vứt dưới mông hết rồi hay sao? Một đứa con gái thảm hại như vậy mà cũng thích được, thật là...” Dường như chợt ý thức được nói năng như thế với người sắp sửa cứu mạng mình là tự bê búa đập vào đầu, hắn ngậm bặt miệng, một lúc sau mới nói tiếp: “- Được rồi, tạm thời tôi tin cậu, nhưng bây giờ làm thế quái nào tôi về nhà được, phần thân dưới của tôi sắp mất cảm giác rồi!!!!” Hắn lầm bầm nho nhỏ. Tôi nhếch mép nói móc hắn một câu, dù gì cũng là dịp may hiếm có, phải rửa hận phải rửa hận: “- Khửa khửa khửa, thì bọn đàn ông các cậu đúng là loài sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà, chả trách....” Hắn nheo mắt cắt ngang, mặt vẫn không biến sắc tí ti: “- Nhưng dòng giống các cô cũng từ đấy mà ra cả.” Tôi sặc tập hai. Miệng lưỡi tên này đúng là nguy hiểm đến mức biến thái, tôi phải để hắn lại đây cho chết khô, như vậy mới bớt được một mối nguy hiểm cho xã hội!!!! Nói gì thì nói, choảng võ mồm với tên này một thời gian chắc tôi mắc bệnh đường ruột mà chết mất. “- Được thôi, vậy dòng giống chúng tôi đi về!” Tôi cười hiền từ túm cặp chuẩn bị tót đi mất dạng. Cùng lúc đó, đèn đóm trong phòng tắt ngóm, tổ trực cũng đã đóng hết cửa sổ, chỉ còn ánh sáng mờ mờ của buổi chiều tà thơ thẩn nơi cửa phòng...(Trường tôi thường tắt điện sớm để tiết kiệm, ai học ở đây cũng biết điều đó) “- Đừng!!!!” Giọng nói Hán Khanh đột ngột vang lên, trong giây lát làm tôi khựng lại. Trong bóng tối, cái dáng cao gầy của hắn trở nên trơ trọi và cô độc đến kì lạ. “- Đừng.” Hắn chậm rãi lặp lại. Tôi nín thở, khe khẽ nói vọng vào góc phòng: “- Tôi vẫn ở đây.” Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hình như tôi nghe tiếng của hắn thở phào. Một cách nhẹ nhõm. “- Hây, nghe này, cậu muốn ra khỏi đây thật nhanh đúng không?” Tôi liến thoắng. Không có tiếng trả lời. “- Vậy chỉ còn một cách...” Tôi nhắm tịt mắt lại, ra vẻ sợ hãi (giả tạo) thốt lên. “- Cách gì?” Giọng Hán Khanh vọng lại nôn nóng. “- Người đi, quần ở lại.” Tôi híp mắt. Phía góc phòng: “............”
|
CHƯƠNG 8.2: Kì án kẹo cao su. (tt) ------- 10 phút sau ------ Tôi nép mình sau chậu cây hoa giấy sặc sỡ gần cổng trường, lén lút đưa mắt nhìn quanh. Không có ai. Sân trường lặng ngắt, chỉ có gió. “- Được rồi, nhanh đi ra đi.” Tôi quay người, lầm bầm với bụi rậm cạnh đó. Bụi rậm khẽ nhúc nhích sột soạt, liền sau đó, một khuôn mặt tuấn tú sáng ngời từ từ hiện ra, trên trán hắn ta còn vương hai chiếc lá: “- Cậu có chắc không vậy? Nếu...nếu mà...” “- Nếu mà có ai nhìn thấy thì tôi sẽ đánh cho kẻ đó bất tỉnh nhân sự hôn mê vào nhà thương, và nếu cậu không muốn chịu chung số phận thì làm ơn cút ra đây nhanh nhanh giùm tôi!” Tôi không kìm được nữa nổi khùng, rít lên qua kẽ răng. Bụi rậm phát ra tiếng động ngày càng to, và tôi phải vận dụng toàn bộ nội công thâm hậu của mình để không phải quay đầu lại nhìn. “- Nhà cậu có tài xế đến đón không?” Tôi hỏi, mắt vẫn dán chặt vào gốc cây sứ xù xì trước mặt. == “- Có, tôi đi xe hơi.” Hán Khanh đáp. “- Vậy thì tốt rồi, bây giờ chúng ta...” Đột nhiên, tôi phát hiện mình đã quay đầu lại. Hức, tôi thừa nhận, tôi là loại con gái háo sắc. Nhưng nhưng nhưng, nếu hotboy mới nổi của khối đang mặc quần xà lỏn đứng ngay phía sau, thì không nhìn một lần quả thật uổng phía cả một đời người. $_$ Không người đàn ông bình thường nào có thể trở nên đẹp trai khi đang mặc quần xà lỏn kẻ sọc. Nhưng chết tiệt, cái tên Hán Khanh chết dẫm đó lại không bình thường chút nào, chân hắn vào dài vừa trắng, nhưng nhìn vẫn rất dẻo dai rắn rỏi, thật là thật là... “- Cậu nên chùi nước miếng đi.” Hắn đột ngột phun ra một câu. “- À à ờ ờ, được rồi. Vậy bây giờ cậu ra cổng đi, tôi hộ tống cậu chui vào xe hơi về nhà được chứ? Dù gì cũng có một phần lỗi của tôi trong chuyện này, với lại cũng coi như là tôi trả nốt nợ đêm trước ha?” Tôi ngoác miệng tuôn một tràng để chữa ngượng, haizz, đứng kế giai đẹp bình luận về quần xà lỏn của hắn, chẳng chóng thì chầy bạn cũng chết vì tức, mà đây lại còn là một gã giai đẹp biến thái. == Hán Khanh không trả lời. Quay lại cách đây 10 phút. Sau khi tôi thốt ra cái câu: “Người đi quần ở lại” đáng hổ thẹn đó, lập tức hắn biến thành tượng ông phỗng. Haizz, một lúc sau, hắn ậm ừ cái gì đó nghe rất giống: “bô lô ba la oa oa quạc quạc...” Tôi coi như đó là sự đồng ý, lập tức hứng khởi đi mượn quần dự trữ của cô lao công, nhưng rốt cuộc chỉ còn quần xà lỏn. == Trên mặt tôi nở một nụ cười gian tà, liền cầm cái quần xấu hổ đó đi vào lớp. Sau này, tôi sẽ trả bất cứ cái giá nào để được nhìn lại cái khuôn mặt khó coi của hắn khi thấy cái xà lỏn lúc ấy… Lục đục trong lớp vài phút sau, Mai-thiếu-gia-trong-chiếc- quần-xà-lỏn lập tức ra sàn. “- Chật quá.” Hắn càu nhàu, trong khi tôi sắp tắt thở vì cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị. Và bây giờ, chúng tôi đã có mặt dưới sân trường.
|
CHƯƠNG CHÍN: Tôi đèo hotboy về tận nhà. “...Tôi dậm dậm chân, phẫn nộ kêu lên: “- Đồ lòng lang dạ thú, mặt dày mày dạn, tim heo óc bò, @@##***!!!%%$$***!!! Kiếp trước tôi mắc nợ cậu à??” Hắn uể oải vuốt mặt thở dài: “- Theo tôi biết, thì kiếp trước kẻ hèn này mắc nợ cậu mới đúng...”.............” Tôi cẩn thận đi ra cổng trường tiền trạm, mắt không ngừng nhìn láo liên như ăn trộm. Lạ thật. Ngoài đường vắng tanh. O_O Tôi nheo mắt hoài nghi, thế này là thế nào? Ông tài xế đó đâu mất rồi? Sau khi hộc tốc chạy vào, tôi thông báo với kẻ đang đứng e thẹn phía sau giàn hoa giấy: “- Tôi không thấy xe hơi xe hiếc gì sất, cậu có nhớ nhầm không vậy?” “- Sao có thể?” Hắn hét lên nho nhỏ, nhưng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên. Hừm, có nguy hiểm, phải đề phòng phải đề phòng. = = “- Tôi không biết, vậy cậu cứ đứng đó với cái quần xà lỏn đáng thương hại của cậu, tôi về nhà đây.” Tôi nặn ra vẻ mặt nuối tiếc phẩy phẩy tay, chân nhấc lên chuẩn bị cho tư thế cao chạy xa bay. (bay ở đây là bay luôn không quay đầu lại.) Giọng nói lạnh lẽo kinh dị như vọng lại từ dưới mồ của hắn bỗng đều đều vang lên: “- Nếu có ai hỏi tôi tại sao đứng đây trong tình trạng này, tôi sẽ nói thủ phạm là cậu.” Ô ô ô.... Một hotboy tội nghiệp bị nữ fan cuồng lột quần, chỉ chừa quần xà lỏn, sau đó cô ta bỏ đi, để lại một bãi chiến trường... Cái chuyện này mà tới tay ba mẹ và 3 gã Trương Phi ở nhà thì... Tôi dậm dậm chân, phẫn nộ kêu lên: “- Đồ lòng lang dạ thú, mặt dày mày dạn, tim heo óc bò, @@##***!!!%%$$***!!! Kiếp trước tôi mắc nợ cậu à??” Hắn uể oải vuốt mặt thở dài: “- Theo tôi biết, thì kiếp trước kẻ hèn này mắc nợ cậu mới đúng.” Mai Hán Khanh, tốt lắm, anh đã góp phần làm cho nhà thương Biên Hoà có thêm một nạn nhân mới. Tôi nhăn nhó như khỉ ăn ớt, trề môi hỏi hắn: “- Chứ bây giờ ông tài xế đáng yêu đó đã đi chơi tận đẩu tận đâu rồi, cậu định về nhà trong trang phục này à?” Hắn lườm tôi: “- Đương nhiên là không rồi.” Tôi suy nghĩ một lúc, rồi đập vai hắn đánh bốp: “- Hay tôi cho cậu mượn áo khoác, cậu quàng xuống che bớt cái quần đó lại, rồi lấy xe đạp của tôi mà về nhà, tôi đi bộ đi?” Hắn xoa xoa vai nhìn tôi, sau đó hỏi một câu chẳng ăn nhập gì: “- Cậu học võ à?” Tôi trợn mắt nhìn hắn: “- Sao cậu biết?” Hắn cười hềnh hệch, nhìn đểu không tả được: “- Cái này, bạn trẻ à, người ta gọi là đo đếm nội công của nhau.” Tôi: “.....” Đùa à? Gần chập tối rồi mà tôi cứ đứng đây tán phét với cái gã mắc dịch đó như thế này, thật quá sức tưởng tượng mà!!! “- Thôi thôi, vậy cậu lấy xe tôi đi về đi, tôi đi bộ, đây là thẻ xe, chào nhá!” Tôi chợt nhớ, hôm nay ba mẹ đi ăn tiệc, chỉ có ba ông anh tôi ở nhà, có trời mới biết họ đã phá sập nhà hay chưa… Tôi không hy vọng là cứu được căn nhà, tôi chỉ muốn về thật nhanh để lôi họ ra khỏi đống đổ nát. == Chiếc thẻ xe lơ lửng giữa không trung, nhưng hắn không có vẻ gì là muốn cầm lấy. Thay vào đó, cái gã Hán Khanh đó chỉ đứng khoanh tay tựa lưng vào tường với vẻ mặt lạnh băng như mông gấu Bắc Cực, ánh mắt rất đẹp giờ bị che khuất bởi hàng mi dài và cong vút. Hắn không muốn đi, vì đó không phải điều hắn muốn. Tôi ngẩn người một lúc lâu... Sau đó! Lập tức! Ngộ ra! Uầy, đừng nói cậu thiếu gia này... không biết đi xe đạp ? Tôi là một người có khả năng đọc ánh mắt siêu hạng, nếu hắn có điều gì đó khó nói thì tốt nhất là không hỏi lại, rất phiền phức. Hán Khanh vẫn đứng chôn chân ở đó, khuôn mặt đỏ lên từ từ, không rõ nhờ vì ráng chiều hay là vì...xấu hổ? Tôi quyết định dẹp chủ đề quan sát nét mặt của hắn ta qua một bên, vì càng nhìn thì tôi càng bị sắc đẹp đó làm cho mụ mị đến đần độn. = = Được được, bây giờ thì suy đoán của tôi quá chính xác, rõ ràng hắn không biết đi xe đạp, nhưng sĩ diện quá cao nên không thừa nhận, thật là đần quá đi hê hê. Ăn sung mặc sướng quen rồi, cái phương tiện quen thuộc này cậu ngồi lên chưa chắc đã vững nữa, đồ cậu ấm rởm, đồ mặt trắng điên khùng, đồ con ruồi, đồ đồ đồ....!!!!! Nhưng, bây giờ tôi không còn tâm trạng nào mà chửi rủa hắn nữa, đứng đây thêm một lúc chắc tôi lên cơn động kinh mất. Hắn không biết đạp xe đạp, thì đành phải... “- Tôi chở cậu!” Tôi thở dài nhìn hắn, sau đó cầm thẻ xe đi thẳng vào bãi. Đi được một đoạn, tôi nghe thấy có tiếng bước chân miễn cưỡng chạy theo. Cái anh chàng này, hoá ra cũng ngoan phết! ^o^ ----- 5 phút sau ---- Cách trường Olympus một đoạn, một cảnh tượng bắt mắt hoành tráng đang diễn ra: Một cô nàng cụ thể nào đó phùng mang trợn má chở một anh chàng cụ thể nào đó, thật quá ư thu hút người đi đường. == “- Phì phì, kinh quá, tóc cậu bay hết vào mồm tôi rồi đây này!” Hán Khanh ngồi đằng sau, không ngừng lải nhải. Tôi nghiến răng bặm môi không trả lời, chỉ cật lực guồng chân. Cái gã tiểu tử thúi này, ăn cái gì mà nặng kinh hồn! Thật là lố bịch, trước đây con trai xếp hàng dài dài đòi chở tôi đi chơi, tôi cũng tuyệt nhiên không ngó ngàng, thế mà bây giờ phải è cổ chở cái gã công tử con nhà giàu này, hôm nay là cái ngày quỷ quái gì đây? Đột nhiên. Trên đường bỗng xuất hiện một ổ gà, à không, ổ voi, cũng không đúng lắm, đó là ổ khủng long!!!! Vì không để ý nên tôi né không kịp cái ổ to đùng đoàng đó, chỉ thấy xe đạp xóc lên một cái, rồi chao đảo suýt ngã, may mà tôi kịp giữ thăng bằng, rốt cuộc con ngựa sắt cà tàng của tôi cũng leo lên được mặt đường bằng phẳng. Sau khi hoàn hồn, tôi chợt nhận ra: “- AAAAAAAA đồ dê xồm, biến thái, bỏ cái tay ra, ai cho cậu ôm!!!” Tôi gào lên. “- Tại đường xóc, chứ cha bảo tôi cũng không dám ôm cái vòng eo thùng phuy của cậu, la cái gì mà la!!” Phía sau có tiếng gào đáp trả. “- Thùng phuy cái đầu quỷ nhà cậu, im miệng lại cho tôi, tôi sắp chịu hết nổi rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Tim tôi đập bình bịch. Đó, hức, đó là cái ôm đầu đời của tôi. T^T ................. Sau một hồi vật vã, gồm ba lần quẹo nhầm đường, bốn lần dừng lại hỏi đường và một lần xẹp bánh xe, tôi cũng lết thết đèo được cái tên công tử đó về tận nhà. “- Wow, nhà cậu đẹp bá cháy con bọ chét!!!” Tôi há hốc mồm chiêm ngưỡng căn nhà, hay nói đúng hơn là căn biệt thự cổ điển tuyệt đẹp toạ lạc trong một khuôn viên rộng lớn. “- Thì chẳng phải cậu đến đây một lần rồi sao?” Hắn lèm bèm leo xuống. Đêm qua vui không....... Đêm qua vui không....... Hán Khanh, cậu không chọc ngoáy người khác thì cậu ngủ không ngon à? Hắn lười nhác tiến lại phía cổng rồi tựa lưng vào đó, bấm chuông. Tôi thở phào, sau này tuyệt đối không nên làm việc trong công ty giao hàng tận nhà mới được, nghề này đúng là nguy hiểm quá, haizz.
|
Tôi nhấn pê-đan, chuẩn bị rời đi, thì một giọng nói nhỏ như tiếng côn trùng theo gió thoảng qua tai: “- Dù sao cũng cảm ơn.” Tôi quay người lại nhìn Hán Khanh, nở nụ cười thánh thiện từ bi: “- Có gì đâu, bình thường tôi chở cám heo cho mẹ còn nặng hơn nhiều, tạm biệt nhá!” Sau đó lại rất khí phách đạp xe dông thẳng. Gì chứ, lạng quạng ở lại hắn gọi vệ sĩ ra đập tôi phù mỏ như chơi. = = ------ Bóng cô gái đạp xe đạp lóc cóc rời đi, chìm hẳn vào bầu trời rực nắng------ Sau khi chắc chắn cô nàng đó đã đi khuất, Hán Khanh thở ra một hơi, ngồi phịch xuống đường. Hắn bất giác đưa tay lên sờ mặt. Nóng! Quá nóng! Cái khoảnh khắc khi tay hắn bất ngờ ôm trọn vòng eo thanh mảnh của cô gái ấy, trái tim đột nhiên thấy nhột nhạt khôn tả, giống như có một bầy kiến đang gặm và gặm. Thật kì cục. O_O Hắn lắc lắc đầu như cố rũ bỏ cái vẻ mặt mơ màng ửng hồng đáng kinh tởm kia ra khỏi mặt, cũng may bây giờ đang chạng vạng, nên lúc nãy cô ta không phát hiện cái màu sắc hồng hồng hồn nhiên này trên mặt hắn. ----- Chập tối ----- Ông quản gia trịnh trọng thông báo với người làm trong nhà một tin trọng đại: "- Thưa quý vị, cậu chủ bắt đầu yêu rồi." Bà bếp làm rớt chiếc muỗng đang cầm trên tay, kêu lên thảng thốt: "- Làm sao ông biết hở?" Ông quản gia cười đắc ý, đưa tay lên xoa cằm, nhưng rồi lật đật bỏ xuống vì nhận ra mình không có râu: "- Tôi chắc chắn, rõ ràng cậu chủ đang yêu, yêu một cô gái!" Bác bảo vệ đang tập trung cao độ ngồi đánh cờ vua với anh vệ sĩ, lập tức ngẩng phắt lên hét: "- Phỉ phui, chứ không lẽ cậu chủ yêu một chàng trai??" Ông quản gia bị đội nguyên cục quê to sụ trên đầu nhưng vẫn điềm nhiên như không, tảng lờ như không nghe thấy, tiếp tục vui vẻ nói: "- Thứ nhất, lúc chiều cậu chủ về muộn một cách đáng nghi ngờ. Thứ hai, khi tôi ra mở cửa, đáy mắt thường ngày thờ ơ của cậu chủ lại như đang phủ một làn khói mỏng, lung linh lúng liếng đầy ý cười, cha chả, mặt còn đỏ đỏ hồng hồng nữa chứ! Thứ ba, hiện giờ cậu chủ đang vừa tắm vừa hát....." Người làm trong nhà đồng loạt té chúi nhủi hết một loạt. Riêng bác bảo vệ già vẫn điềm nhiên, ngồi ngắm bàn cờ. Ông ta nghĩ thầm trong bụng: "- Lão Đặng quản gia này vốn là vua cưa bom hồi đại học, bây giờ vẫn chứng nào tật nấy. Nực cười, yêu cái mặt mốc của hắn! Cậu chủ không phải là người bất thường đến thế, rõ nhảm nhí!" Ông đã lầm. Lầm to.
|